1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
  4. Tập 2: Chuyện của nhà họ Từ (c11-c20)

[Dịch] Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Tập 2: Chuyện của nhà họ Từ (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Chuyện của nhà họ Từ ứng nghiệm 1

Vừa nhắc tới Từ nhị thiếu, sắc mặt Từ phu nhân lập tức thay đổi: “Mày cái đồ khốn này, mày còn dám nhắc tới con trai tao nữa à? Buổi sáng nó mới quay về từ chỗ của mày, giữa trưa liền bị bệnh, đến lúc này còn đang ở bệnh viện đấy! Cái gì mà đầu óc không tốt lắm chứ, theo tao thấy, mày căn bản chính là cái đồ tai họa thì có!”

Từ phu nhân giãy dụa muốn động thủ với Tô Cẩm.

Tô Cẩm cũng không nhanh không chậm mở miệng: “Vậy bà có biết vì sao Từ nhị thiếu lại bị bệnh không?”

Từ phu nhân: “?”

Tô Cẩm: “Đó là bởi vì tôi tính ra được trên tay anh ta có ba mạng người, không bao lâu nữa, anh ta sẽ phải ngồi tù, phải trả giá đắt cho hành vi của mình!”

Từ phu nhân kinh hãi: “Mày nói bậy! Con trai tao hiếu thuận như vậy, sẽ không hại người đâu!”

Tô Cẩm chỉ cảm thấy buồn cười, sao người trên đời này lại thích mở to hai mắt nói dối như vậy chứ?

Cũng không biết bọn họ luôn miệng nói những lời này nhưng chính bọn họ đã từng tin tưởng lời mình nói hay chưa?

Tô Cẩm nhìn thoáng qua tướng mạo của Từ phu nhân.

“Sau khi Từ phu nhân gả vào Từ gia, không chỉ có con trai không phải của Từ tiên sinh mà sau đó, bên người Từ phu nhân chưa từng thiếu vắng đàn ông khác.”

“Xem ra, đỉnh đầu Từ tiên sinh không chỉ có một cái mũ xanh mà là đã chuyển xanh như cả vùng thảo nguyên rồi.”

Từ phu nhân: “…?”

Ánh mắt bà ta vừa sợ hãi vừa hoảng hốt: “Mày cái đồ tai họa này, tao sẽ xé nát cái miệng của ngươi ra.”

Mắt thấy Từ phu nhân nhào tới, Tô Cẩm chậm rãi nghiêng người sang một bên, sau đó Từ phu nhân bịch một tiếng ngã nhào trên mặt đất, trên mặt bà ta tràn đầy vẻ tức giận.

Diêu Nguyệt phì một tiếng bật cười: “Thật không ngờ Từ phu nhân lại là người muốn làm việc lớn như vậy. Thế mà lại đội nhiều mũ như thế cho Từ Thừa Phong, thật sự quá hiền huệ.”

Lời trào phúng rơi vào trong lòng Từ phu nhân, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bà ta giãy dụa đứng lên, muốn cùng với mấy chị em mà mình dẫn tới động thủ với Tô Cẩm. Lại chưa từng nghĩ tới, mấy chị em kia lại đồng loạt kéo giãn khoảng cách với bà ta.

Tất cả đều bày ra dáng vẻ ghét bỏ.

Dáng vẻ kia, hận không thể lập tức phân rõ giới hạn với bà ta. Quả thực chính là chân thật của nhân gian!

Trong đó, Chu phu nhân, người có quan hệ tốt nhất với nàng ta lại không biết phải nói gì: “Từ phu nhân, bà…”

Từ phu nhân lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Mấy bà đừng nghe đồ tai họa này nói bậy! Tôi toàn tâm toàn ý với chồng mình, làm sao có thể tìm đàn ông bên ngoài được?”

Những phu nhân hào môn này quan tâm nhất chính là thanh danh mặt mũi, hơi có chút sơ sẩy, sẽ liên lụy khiến cả gia tộc trở thành trò cười.

Mà chuyện xấu xí của Từ phu nhân đột nhiên bị người vạch trần, lại nhìn vẻ mặt của Từ phu nhân, nói không chừng thật sự có loại chuyện này, nếu truyền ra ngoài, đừng nói là Từ phu nhân mà ngay cả mấy vị phu nhân có quan hệ không tệ với Từ phu nhân, thanh danh không chừng cũng bị liên lụy.

Cho nên lúc này, mấy người Chu phu nhân cách xa bà ta được chừng nào tốt chừng nấy.

Vừa rồi còn là bộ dáng tỷ muội tình thâm, trong chớp mắt, liền trở thành chị em plastic!

Chương 12: Chuyện của nhà họ Từ ứng nghiệm 2

Ánh mắt Từ phu nhân hung ác, vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Sao mày dám nói lung tung hả? Tao sẽ cho mày biết tay!”

Tô Cẩm lắc đầu, có chút không nói nên lời.

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm, Từ phu nhân, cần gì phải giãy dụa vô ích như vậy chứ?”

Từ phu nhân ngẩn ra: “…”

Bà ta đột nhiên nghĩ về một chuyện.

Chờ đã!

Chuyện của bà ta, đồ tai họa này đều nói chuẩn, vậy chuyện của con trai bà ta thì sao?

Liệu con trai có thực sự dính mạng người không?

Nếu như bị người khác biết, chẳng phải là con trai bà ta phải ngồi tù sao?

Không, bà ta không thể để như thế được! Bà ta phải quay lại càng sớm càng tốt.

Lúc này, Tô Cẩm nói: “Bây giờ bà có trở về cũng đã muộn rồi, con trai bà đã bị bắt, thiếu nợ phải trả tiền, giết người phải đền mạng.”

Bước chân Từ phu nhân lảo đảo, một giây sau, điện thoại di động trên người vang lên. Tiếng chuông dồn dập như có điềm báo không tốt, bà ta vội vàng ấn nút nghe, một giây sau liền nghe được tiếng của đối phương: “Phu nhân, không tốt rồi, Nhị thiếu gia bị bắt đi, nói là Nhị thiếu gia giết người.”

Huyết sắc trên mặt Từ phu nhân đều biến mất, bà ta quay đầu lại, tiến lên vài bước, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm.

“Cô Tô, là lỗi của tôi, là tôi có mắt không tròng, cô giúp tôi đi, cứu con trai tôi với! Cô lợi hại như vậy, nói gì cũng đúng, cô cứu nó với, tôi không thể không có nó được!”

Ánh mắt Tô Cẩm hờ hững: “Anh ta giết người.”

Từ phu nhân: “Chỉ cần Tô tiểu thư cô nguyện ý cứu nó là được. Cô cứ ra giá đi, Từ gia tôi có rất nhiều tiền.”

Tô Cẩm mặt không chút thay đổi: “À, quên nói, Từ Thừa Phong cũng không phải là người tốt gì, trên tay ông ta tuy rằng không dính tới mạng người, nhưng vì công ty mà ông ta cũng làm không ít chuyện vi phạm pháp luật, trốn thuế… Con trai bà không thể trốn thoát, chồng bà cũng không thể trốn thoát.”

Một trận gió lạnh thổi tới, Tô Cẩm khép áo khoác lại: “Trời lạnh, Từ gia cũng sắp phá sản.”

Diêu Nguyệt: “…” Trời lạnh Từ phá?

Sao lại nghe như lời sấm vậy?

Diêu Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Chu phu nhân một cái, chỉ thấy mấy vị phu nhân kia nhao nhao hướng về phía bà ấy cười áy náy: “Tô phu nhân, thật ngại quá, quấy rầy rồi, ở nhà tôi vẫn còn chút việc, tôi về nhà trước đây.”

Mấy người Chu phu nhân nhanh chóng rời đi, sợ bị dính dáng đến Từ phu nhân.

Tuy rằng mấy bà ấy cũng cảm thấy vị tiểu thư Tô gia kia thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái nhưng mấy lời cô ta nói đều nói trúng rồi!

Bất kể là giả thần giả quỷ hay là cố làm ra vẻ huyền ảo, các bà ấy bây giờ tuyệt đối không được có liên quan gì với Từ gia.

Mặc kệ cô ta nói thật hay giả thì Từ nhị thiếu gia đều đã bị bắt đi rồi, chỉ một chuyện này cũng đủ để nói rõ, không thể cùng Từ gia qua lại nữa.

Từ phu nhân ngồi đó khóc lóc một hồi lâu, cuối cùng được tài xế trong nhà đưa đi.

Chương 13: Đến phố cổ mua chu sa 1

Từ đầu đến cuối, Tô Cẩm đều vô cùng bình tĩnh.

Sau khi hai người lên xe, Diêu Nguyệt cẩn thận hỏi: “A Cẩm, con nói Từ gia sẽ phá sản à?”

Tô Cẩm: “Đúng vậy, Từ Thừa Phong tâm thuật bất chính.”

Từ phu nhân không phải thứ tốt gì, mà vị Từ tiên sinh kia, cũng chẳng phải là người tốt gì cả.

Nếu không thì sao lại có câu không phải người một nhà, không vào chung một cửa đây?

Diêu Nguyệt chợt bừng tỉnh hiểu ra: “A! A Cẩm, vậy là lần đầu tiên khi con nhìn thấy Từ Thừa Phong là đã nhìn ra rồi sao?”

Cho nên mới có thể nhắc nhở Tô Chính Quang, không nên hợp tác với ông ta.

Tô Cẩm: “Ừm.”

“Vậy tại sao lúc đó con lại không nói?” Diêu Nguyệt khó hiểu hỏi.

Tô Cẩm: “Ông ấy không trả tiền xem quẻ cho tôi, tại sao tôi phải nói mấy điều này cho ông ấy?”

Diêu Nguyệt: “…” Được, bà ấy hiểu rồi.

Chỉ là cảm giác thế giới này có chút huyền huyễn, sáng nay bà ấy còn cảm thấy đầu óc Tô Cẩm có vấn đề, thế mà không đến một ngày, nhận thức của bà ấy đã bị lật đổ rồi.

Tô Cẩm đưa một danh sách cho Diêu Nguyệt: “Tôi muốn mua mấy thứ này, nên đi đâu mới mua được?”

Diêu Nguyệt nhìn sơ qua một chút, thăm dò hỏi: “A Cẩm, trước tiên chúng ta đi tới trung tâm thương mại mua điện thoại di động với mấy đồ dùng sinh hoạt gì đó liệt kê ở phía sau danh sách đã, rồi sau đó mới đi mua thứ chu sa này được không?”

Tô Cẩm nhìn bà ấy không nói gì.

Diêu Nguyệt giải thích: “Bởi vì mấy thứ chu sa này tương đối khó mua, còn mấy thứ liệt kê phía sau danh sách đều là đồ dùng hàng ngày, mua rất dễ.”

Tô Cẩm: “Được.”

Diêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Trước tiên hai người đi tới trung tâm thương mại mua điện thoại di động và đồ dùng sinh hoạt, sau đó lại đi mua chu sa.

Tựa như Diêu Nguyệt nói, những thứ này quả thật rất khó mua.

Cuối cùng nhờ có một vị chủ tiệm nhắc nhở, bọn họ mới biết mua mấy thứ vật dụng như chu sa này phải đi tới một con phố cổ ở Thanh Thành mới có thể mua được.

Diêu Nguyệt đi theo Tô Cẩm đến phố cổ, để tài xế ở lại chờ bên ngoài phố cổ.

Hai người đi bộ qua đó.

Đến lúc này Diêu Nguyệt mới phát hiện, mình phảng phất như đã mở ra một thế giới mới.

Con phố cổ này không giống với những nơi mà bà ấy đã gặp trước đây, nơi này không chỉ cổ kính mà còn rất có ý vị, hơn nữa hai bên đường cũng bày đầy sạp hàng.

Nhưng những quầy hàng này đều là một ít sạp bói hoặc là đồ cổ, hoặc là các loại đồ vật kỳ lạ cổ quái, đều là những thứ mà bà ấy chưa từng thấy qua.

Diêu Nguyệt ráo riết đi theo phía sau Tô Cẩm, giống như một người chưa từng thấy qua thế giới.

Nhìn đến chỗ nào bà ấy cũng nhìn với vẻ hiếu kỳ.

Tô Cẩm bước vào một cửa hàng.

Liếc mắt một cái liền thấy được trong cửa hàng bày đầy các loại hàng hóa mà Đạo gia cần.

Cô trực tiếp đưa danh sách qua.

Ông chủ cửa hàng nhìn danh sách xong, liền bắt đầu lấy đồ cho Tô Cẩm.

Chu sa, giấy vàng, từng thứ một được ông ta đặt ở trên quầy.

Tô Cẩm đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn loại chu sa thượng phẩm, giấy vàng cũng thế.”

Ông chủ cười hiền từ: “Cô bé à, đây là chu sa tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi rồi đấy.”

Tô Cẩm vươn tay cướp lại danh sách trong tay ông ta, sắc mặt lạnh như băng: “Rõ ràng chu sa này của ông là đồ giả, còn giấy vàng này cũng là đồ thứ phẩm. Nếu đã bán mấy thứ này, lại mở cửa hàng, lại còn làm giả bán giả nữa sao?”

Ông chủ biến sắc: “Thì ra là người trong nghề à, là tôi mắt kém rồi.”

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chu sa và giấy vàng có vấn đề, ông chủ không dám chậm trễ nữa.

Chương 14: Đến phố cổ mua chu sa 2

Mới đầu ông ta thấy cô gái này tuổi còn nhỏ, có lẽ không phải là người của Đạo gia, hơn nữa bên người còn có một vị quý phụ đi theo nên chỉ cho rằng đây là thiên kim nhà nào đó tâm huyết dâng trào muốn mua mấy thứ này về chơi cho vui, lại không nghĩ mình mắt kém nhìn sai người.

Ông ta vội vàng lấy chu sa thượng hạng từ trong tủ ra, sau đó lại cẩn thận giải thích: “Ôi chao, cô gái trẻ à, cô nghe tôi nói đã, không phải là tôi bán hàng giả đâu. Thật sự là có rất nhiều người muốn tìm đồ khác lạ nên chạy tới đây mua chu sa với giấy vàng. Tôi đây chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ cho bọn họ, nếu chẳng may họ cầm hàng thật, không cẩn thận chọc giận tới quỷ thần thì chẳng phải là hại bọn họ sao?”

Tô Cẩm: “Đã bán hàng giả rồi mà còn có thể nói đường đường chính chính như thế, ông cũng thật biết nói chuyện đấy.”

Ông chủ có chút xấu hổ, dựa theo danh sách đem đồ đạc bày ra.

Tô Cẩm nhìn thoáng qua hàng hóa, đều không có vấn đề gì, duy chỉ có loại nhang mà cô cần thì lại không có.

Ông chủ vội vàng nói: “Loại nhang này trong cửa hàng của tôi quả thật đã hết rồi.”

Tô Cẩm không để ý tới ông ta, tùy ý nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên một cái hộc tủ: “Ở trong đó có rất nhiều nhang.”

Ông chủ thoáng sửng sốt, lập tức vỗ trán một cái: “Ôi, cô gái trẻ thật đúng là lợi hại, chỉ là nhang ở trong đó đều đã được người ta đặt trước, đã trả tiền đặt cọc rồi.”

“Đợt nhang tiếp theo đại khái phải hai ngày sau mới có thể nhập về được.” Ông chủ cẩn thận giải thích.

Cũng không nghĩ tới, trùng hợp gặp được một nhân vật lợi hại như vậy.

Tô Cẩm có chút khó xử.

Nếu ngay cả một nắm nhang cũng không lấy về, tổ sư gia nhất định sẽ mất hứng.

Cô nghiêng đầu, bấm ngón tay tính toán.

Sau đó lộ ra một ý cười nhợt nhạt.

“Không sao, tính tiền mấy thứ này đi, gói kỹ lại giúp tôi.”

Tô Cẩm trả tiền xong nhưng lại không vội rời đi.

“Cô gái đây là…?” Ông chủ có chút hoảng hốt, chẳng lẽ cô gái trẻ này lại muốn gây phiền phức gì cho ông ta sao?

Tô Cẩm: “Đợi người.”

Chờ người tới nguyện ý chia nhang cho cô.

Ông chủ rất mờ mịt: “Xin hỏi cô muốn chờ ai?” Chẳng lẽ lại gọi người tới giúp à?

Ông chủ có chút sợ hãi, không nên đến mức đó chứ.

Tô Cẩm: “Chờ vị kia đến lấy nhang.”

Ông chủ sửng sốt, chợt cười nói: “Cô gái à, thời gian mà tôi hẹn với vị đạo trưởng kia là ngày mai. Hôm nay ông ấy sẽ không đến đây đâu, có lẽ cô phải đợi mất công vô ích đấy.”

Tô Cẩm lắc đầu: “Sẽ không mất công đợi.”

Người đó chắc chắn sẽ đến.

Ông chủ thấy cô tự tin như vậy, có chút bất đắc dĩ, muốn chờ thì cứ chờ đi, dù sao cũng không chờ được.

Bởi vì thoạt nhìn thì đạo pháp của cô gái trẻ này có lẽ cũng không sâu lắm, phỏng chừng chỉ có một ít bản lĩnh đơn giản biết cách phân biệt chu sa thật giả mà thôi.

Ông chủ quay trở lại quầy, đứng ở chỗ đó.

Thậm chí ông ta còn đã nghĩ tới lát nữa sẽ trêu chọc cô bé này như thế nào để lấy lại danh dự nữa.

Diêu Nguyệt tiến đến bên tai Tô Cẩm, thấp giọng hỏi cô: “Cái này cũng là con tính ra à?”

Tô Cẩm: “Ừm.”

Quẻ của cô, xưa nay chưa bao giờ có sai sót.

Cô nói người kia sẽ đến, vậy nhất định người kia sẽ đến. Hơn nữa không quá vài phút nữa người kia sẽ xuất hiện nhanh thôi.

Thấy cô chắc chắn như thế, Diêu Nguyệt cũng chờ theo.

Theo quan sát của bà ấy, mấy chuyện gần đây, rõ ràng A Cẩm đều tính đúng, cho nên Diêu Nguyệt đối với Tô Cẩm cũng rất có lòng tin.

Chương 15: Đại sư giả gặp đại sư thật 1

Ông chủ cửa hàng thấy Tô Cẩm nghiêm túc đàng hoàng như thế, nhịn không được cười nói: “Cô gái à, biết cách phân biệt chất lượng của chu sa với giấy vàng nói cho cùng cũng chỉ là cơ sở nhập môn thôi, nếu bởi vậy mà cảm thấy mình biết xem tướng đoán mệnh biết tương lai thì cũng quá không thực tế rồi. Muốn vào nghề này vẫn cần phải trải nghiệm thực tế, dốc lòng cố gắng mới được…”

Tô Cẩm nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, không muốn cùng ông ta tranh luận.

Một giây sau, chỉ thấy khuôn mặt ông chủ đang đắc ý liền đột nhiên cứng đờ.

Chỉ thấy ở phía lối vào cửa hàng, vừa vặn có một cậu nhóc đạo sĩ mặc bộ trang phục đạo gia đang bước vào.

Cậu nhóc đạo sĩ kia cũng trạc tuổi Tô Cẩm, có lẽ là chạy vội tới nên lúc này trên trán đều lấm tấm mồ hôi.

Cậu ta vội vàng đi tới trước quầy nói: “Đạo quán chúng cháu mấy ngày trước có đặt mua ở đây rất nhiều nhang, cháu đến lấy hàng.”

Cậu ta vừa nói vừa lấy tờ đơn đặt hàng trước đó ra.

Sắc mặt ông chủ thay đổi liên tục, ánh mắt gần như đờ đẫn nhìn về phía Tô Cẩm.

Cái này …

Cô gái trẻ này tính cũng quá chuẩn rồi!

Ông chủ kinh hãi, liền vội vàng đi tới trước mặt Tô Cẩm xin lỗi: “Mong đại sư đừng so đo với tôi, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, là tôi mắt chó coi thường người khác.”

Không nói đến thực lực của cô gái trẻ này như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là gà con mới nhập môn.

Tô Cẩm: “Biết sai là được.”

Cô còn không đến mức bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cùng ông ta so đo.

Vả lại từ tướng mạo của ông ta mà xem, ông ta cũng không phải là người đại gian đại ác gì.

Cậu nhóc đạo sĩ ở bên kia thấy ông chủ chạy đến trước mặt người khác, khó hiểu túm tóc: “Ông chủ, ông còn bận chuyện gì à?”

Ông chủ quay lại, thái độ hiền lành nói: “Tôi đã bán xong cho cô gái này rồi, giờ tôi sẽ lấy hàng cho cậu.”

Vị đạo sĩ trẻ tuổi này là khách hàng thường xuyên của cửa hàng, là đệ tử của một đạo quán rất nổi danh ở Thanh Thành.

Bình thường đạo quán này cũng đều lấy hàng ở chỗ ông ta nên tính ra đây cũng là khách quen.

Đối với khách quen, đương nhiên thái độ của ông chủ cực tốt, hơn nữa quán chủ của đạo quán kia cũng là người có chân tài thực học, một nhân vật lợi hại như vậy, ông ta nào dám đắc tội cơ chứ?

Ông chủ nhanh nhẹn lấy đồ mà cậu nhóc đạo sĩ kia cần ra, ngoại trừ nhang thì còn có không ít chu sa và giấy vàng.

Trong đạo quán đệ tử nhiều, mấy thứ này mỗi lần mua đều là số lượng lớn.

Đúng lúc này Tô Cẩm đi tới trước mặt cậu nhóc đạo sĩ kia, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm bùa bình an đưa tới: “Tôi có thể dùng cái bùa bình an này để đổi với một bó nhang của cậu không?”

Cậu nhóc đạo sĩ kia hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tấm bùa bình an trong tay cô, rồi lại nhìn hàng hóa mà ông chủ đang chuẩn bị.

Ông chủ giải thích: “Cô gái này cũng muốn mua loại nhang thượng hạng, nhưng trong cửa hàng hết hàng rồi.”

Cậu nhóc đạo sĩ suy tư một chút, nhận lấy tấm bùa bình an trong tay cô, cẩn thận nhìn vài lần, xác nhận tấm bùa bình an này quả thật không có vấn đề gì, hơn nữa chất lượng bề ngoài thực sự không tệ, liền vô cùng sảng khoái đồng ý!

Cậu ta hào phóng bảo ông chủ đưa năm bó nhang đưa cho Tô Cẩm.

Cậu nhóc đạo sĩ: “Hợp tác vui vẻ.”

Tô Cẩm đáp một tiếng, cầm nhang xong lập tức rời đi.

Câu nhóc đạo sĩ kia vẫn còn ở trong cửa hàng, còn đang mãi nhìn tấm bùa bình an kia, trong lòng cậu ta có chút vui mừng!

Sư huynh bảo cậu ta vẽ bùa, nhưng cậu ta đã vẽ cả mấy ngày rồi mà còn chưa được một tấm, vừa vặn có tấm bùa này có thể cầm đi nộp được rồi!

Cậu ta thật đúng là một con quỷ nhỏ thông minh mà!

Sư huynh: cậu thấy tôi ngốc lắm hả?

Chương 16: Đại sư giả gặp đại sư thật 2

Tô Cẩm cùng Diêu Nguyệt từ trong cửa hàng đi ra, tiện tay đem nhang trong tay cùng với mấy thứ đồ mua ở trong cửa hàng, toàn bộ bỏ vào trong túi.

Diêu Nguyệt lần thứ hai tận mắt nhìn thấy bên trong túi không lớn nhưng lại có thể nhét đồ vật so với túi còn lớn hơn gấp mấy lần.

Diêu Nguyệt: “…” Bùa không gian này thật là tiện lợi!

Bà ấy chớp chớp mắt, đáy mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong, thẳng thắn mà nói, bà ấy muốn có một cái bùa không gian như vậy!

Bà ấy thật sự rất rất rất muốn có bùa không gian!

Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn bà ấy: “Để về nhà rồi tôi sẽ vẽ bùa không gian cho dì.”

“Được!” Diêu Nguyệt nhanh chóng gật đầu.

Ôi ôi ôi, A Cẩm nhà mình thật tốt!

Lúc này thời gian còn sớm, hai người lại đi dạo một lúc trong phố cổ.

Lúc này, một chủ sạp bói đứng dậy, đột nhiên đi về phía hai người Tô Cẩm.

“Phu nhân, tiểu thư, gặp nhau chính là duyên phận, có muốn xem một quẻ không?”

Trong ánh mắt Tô Cẩm xen lẫn mấy phần nghiền ngẫm.

“Ông biết xem bói à?”

Người kia nói: “Biết.” Ông ta ra vẻ cao thâm khó lường, khẽ vuốt chòm râu của mình.

“Trên con phố này, Hồ đại sư tôi đã bày hàng cả mấy chục năm, có thể nói là nức tiếng gần xa! Hôm nay hai người gặp tôi, đó chính là dịp may hiếm có!”

Hồ đại sư chậm rãi nói.

Trên phố cổ này thỉnh thoảng cũng sẽ có phu nhân nhà giàu, nhân sĩ thành công đến đây, phần lớn đều là cầu tài cầu nhân duyên.

Mà tiền của loại người này cũng là dễ kiếm nhất.

Ánh mắt ông ta nhanh chóng xẹt qua người Diêu Nguyệt, phục trang đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là phu nhân nhà giàu rồi.

Hoặc là cầu nhân duyên, hoặc là hỏi về sự nghiệp của người chồng.

Ông ta giả vờ bấm ngón tay đoán mệnh, sau đó khiếp sợ nói.

“Ôi chao, vị phu nhân này, trong nhà bà sắp gặp biến cố rồi!”

Diêu Nguyệt: “?”

Tô Cẩm: “…”

Diêu Nguyệt quay đầu nhìn sắc mặt Tô Cẩm, thấy bộ dáng Tô Cẩm như đang xem kịch, trong lòng biết đây là bọn họ đã gặp phải đại sư giả.

Bà ấy cực kỳ phối hợp hỏi: “Vậy ông nói xem, biến cố gì thế?”

Hồ đại sư thở dài: “Sự nghiệp của chồng bà trong một tháng tới sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi khuyên phu nhân phải nhanh chóng hóa giải, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, từ nay về sau không gượng dậy nổi!”

Diêu Nguyệt không khỏi truy vấn: “Vậy nên hóa giải như thế nào đây?”

A Cẩm nhà bà ấy là đại sư thực thụ mà cũng không nói cái gì, đại sư giả này thật đúng là dám nói!

Hồ đại sư: “Phu nhân, tôi chỉ vì người có duyên mà tính quẻ. Hai người gặp được tôi, đây chính là duyên phận của chúng ta, là ông trời chỉ dẫn cho tôi hóa giải kiếp nạn cho mọi người.

Cho nên, tôi chỉ lấy một cái giá thân tình, mười ngàn tệ, tôi không chỉ hóa giải kiếp nạn cho gia đình bà mà còn có thể làm cho gia trạch của bà hưng thịnh, sự nghiệp lên như diều gặp gió, cả đời trôi chảy nữa!”

Tô Cẩm vốn coi như bình tĩnh, khi nghe tới cái giá thân tình mười ngàn tệ thì rốt cục nghe không nổi nữa.

Phi! Đồ lừa đảo thật đúng là dám mở miệng!

Cô thực sự biết xem tướng đây mà một quẻ cũng chỉ lấy hai trăm tệ thôi.

Gã đại sư giả này lời vừa ra khỏi miệng đã đòi mười ngàn tệ rồi?

Bây giờ đại sư giả mạo mở miệng lừa đảo cũng kiếm được nhiều như vậy sao?

Tô Cẩm khinh thường hừ một tiếng: “Ông luôn miệng nói mình là đại sư, vậy ông có tính được hôm nay ông sẽ bị đánh không?”

Hồ đại sư: “?”

Ông ta cau mày khó hiểu: “Cô gái, cô đây là có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn động thủ đánh tôi à?”

Ông ta ra vẻ phẫn nộ: “Tôi đã có lòng tốt chỉ điểm cho mấy người một chút, mấy người còn muốn động thủ với tôi sao? Không sợ chọc giận tôi à?”

Tô Cẩm mỉm cười: “Người đánh ông, đã tới rồi.”

Hồ đại sư: “…?”

Ông ta còn định nói cái gì, chỉ thấy một người thanh niên hùng hùng hổ hổ xông tới, chỉ vào ông ta lạnh lùng nói: “Chính là ông ta! Lừa tôi một trăm ngàn, đánh ông ta cho tôi!”

Vừa dứt lời, vệ sĩ đi theo phía sau người thanh niên đồng loạt động thủ với Hồ đại sư.

Ánh mắt Hồ đại sư chấn động, sợ hãi lên tiếng: “Sở thiếu gia, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng đã…A…”

Lời còn chưa dứt, ông ta đã bị người của Sở thiếu gia mang tới hung hăng dạy bảo một trận rồi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng kêu rên của Hồ đại sư vang lên, mà phần lớn những chủ sạp hàng xung quanh đều xem trò vui, cũng chẳng có người nào tiến ra khuyên can cả, giống như đã quen với loại chuyện này rồi.

Dù sao đều là giả danh lừa bịp, thỉnh thoảng gặp phải kẻ khó chơi, tất nhiên sẽ không thiếu được cảnh bị người ta quay lại tìm tới tính sổ rồi bị đánh.

Diêu Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra vị Sở thiếu gia này là ai, bà ấy nhíu nhíu mày, kéo tay Tô Cẩm muốn rời đi.

Tiếng tăm của vị Sở thiếu gia Sở Lâm này ở trong giới không được tốt lắm, nổi danh ăn chơi trác táng.

Diêu Nguyệt không muốn tiếp xúc với anh ta, liền kéo tay Tô Cẩm muốn rời đi, Tô Cẩm lại nói: “Chờ một chút.”

Diêu Nguyệt không rõ nguyên nhân: “Sao vậy?”

Ánh mắt Tô Cẩm chuẩn xác rơi vào trên người Sở Lâm: “Việc làm ăn tới rồi.”

Diêu Nguyệt: “?”

Tô Cẩm nói thẳng: “Sở thiếu gia, mua bùa không?”

Sở Lâm đang dạy bảo kẻ lừa đảo: “???”

Sở Lâm quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm, đáy mắt nhất thời lộ ra vài phần không vui: “Cô không thấy tôi đang dạy bảo kẻ lừa đảo sao?”

Trong tình huống này mà còn hỏi anh ta có mua bùa không nữa à?

Là cảm thấy người khác ngu, dễ lừa bịp lấy tiền phải không?

Hay là cảm thấy mình có dung mạo xinh đẹp nên anh ta sẽ không động thủ với cô???

Sở Lâm đánh giá Tô Cẩm một chút, tức giận nói: “Dáng dấp xinh đẹp như vậy sao lại đi làm chuyện lừa bịp hả? Nhanh về nhà ăn cơm đi!”

Sở Lâm nghĩ đến chuyện mình gặp phải gần đây, nhịn không được lại bổ sung thêm một câu: “Nếu còn dám dây dưa, ngay cả cô tôi cũng đánh!”

Chương 17: Trên người anh bị dính sát khí 1

Diêu Nguyệt vừa muốn tiến lên lý luận với anh ta một phen, chỉ thấy Tô Cẩm lấy ra một tấm bùa rồi tiện tay ném lên mặt Sở Lâm.

Hai mắt Sở Lâm đỏ bừng, há miệng định mắng người.

Một giây sau, chỉ cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, ngay cả cảm xúc nóng nảy trong lòng cũng bị xoa dịu trong chớp mắt.

Anh ta phục hồi tinh thần, sững sờ nhìn Tô Cẩm.

Tô Cẩm chậm rãi nói: “Nửa tháng nay anh thường xuyên bị mất ngủ, hay nằm mơ, tinh thần suy sụp, không chỉ như thế, tính tình cũng sẽ vô duyên vô cớ không kiềm chế được, tâm trạng bất ổn, tâm phiền ý loạn.”

Trong lòng Sở Lâm hoảng hốt.

Tình huống của anh ta giống hệt như cô gái xinh đẹp trước mắt này nói!

Trong khoảng thời gian này anh ta không biết chuyện gì xảy ra, tình trạng sức khỏe rõ ràng không đúng lắm, đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần cũng không tra ra bất kỳ vấn đề gì.

Thế là có một người bạn khuyên anh ta nên đến phố cổ để tìm một vị đại sư xem một chút.

Sau đó anh ta liền gặp được Hồ đại sư giả danh lừa bịp này, lừa của anh ta không ít tiền.

Hôm nay mới tỉnh táo lại, mang theo người cố ý tới tìm ông ta tính toán sổ sách.

Sở Lâm vội vàng nói: “Ngài còn có thể nhìn ra cái gì nữa không?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm không hề biểu hiện ra cảm xúc gì, giơ tay lên lấy tấm bùa dán trên mặt anh ta về.

Sở Lâm ngẩn ra, lập tức lại nhận thấy cảm xúc nóng nảy quen thuộc lại trở lại trên người anh ta.

Anh ta lúc này mới ý thức được, hiệu quả của tấm bùa kia, cực kỳ cường đại!

Sở Lâm trông mong nhìn tấm bùa trên tay Tô Cẩm: “Đại, đại sư, ngài đừng lấy lại mà!”

Sự háo hức trong đáy mắt anh ta nhanh chóng bị màu đỏ thay thế.

Thậm chí anh ta còn mơ hồ muốn vươn tay cướp tấm bùa trong tay Tô Cẩm.

Tô Cẩm nhíu mày: “Bây giờ anh có muốn mua bùa không?”

Để khiến khách hàng tin tưởng rằng bùa của cô có hiệu quả thực sự, vài phút đó được coi như là trải nghiệm miễn phí!

Sở Lâm vội vàng gật đầu: “Mua mua mua!”

Anh ta cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, hoàn toàn dựa vào một phần lý trí cuối cùng, cố nén cảm xúc nóng nảy, sợ đắc tội vị đại sư lợi hại này.

Tô Cẩm nhanh chóng gấp tấm bùa hộ thân kia lại thành hình tam giác, đặt vào trong tay Sở Lâm.

Sở Lâm nắm chặt lá bùa kia, cảm nhận được một loại cảm giác an toàn đến vô tận.

Màu đỏ trong đáy mắt anh ta rút đi, Sở Lâm cảm kích nhìn Tô Cẩm.

Tô Cẩm: “Một lá bùa hai trăm tệ, chấp nhận tất cả các phương thức thanh toán.”

Nghe vậy, Sở Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức lấy ra hai trăm tệ đưa cho Tô Cẩm.

Trong lòng Sở Lâm cảm khái, không nghĩ tới đại sư thật sự có bản lĩnh mà lại chỉ thu có hai trăm tệ.

Không giống như cái tên đại sư chó má lừa gạt kia, lừa anh ta một trăm ngàn!

Lúc này Sở Lâm đặc biệt nghiêm túc nhìn Tô Cẩm.

Cũng không phải thái độ của anh ta thay đổi quá nhanh, thật sự là cô gái này quá thần thánh!

Tô Cẩm cầm tiền, thái độ cũng tốt hơn vài phần.

“Lá bùa hộ thân này phải mang theo bên người, không nên rời khỏi người.”

Sở Lâm liên tục gật đầu: “Không biết đại sư có thể nhìn ra được tại sao tôi lại bị như vậy không?”

Anh ta thận trọng hỏi.

Tô Cẩm: “Sát.”

Sở Lâm có chút mờ mịt: “?”

Tô Cẩm giải thích một chút: “Trên người anh bị dính sát khí.”

Sắc mặt Sở Lâm lúc này liền trở nên trắng hơn vài phần, tuy rằng không hiểu là có ý gì, nhưng nghe qua hình như rất nghiêm trọng.

Tô Cẩm: “Không cần sợ hãi, anh cứ mang theo bùa hộ thân bên người là được. Chỉ cần ba ngày thôi, sát khí có thể hóa giải.”

Sở Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, khi biết được tình huống của mình giải quyết rất dễ dàng, trên mặt cũng có thêm vài phần ý cười.

“Không biết sư thừa của đại sư là ở nơi nào? Hôm nào đó, tôi nhất định phải chuẩn bị hậu lễ tạ ơn cứu mạng của đại sư!” Anh ta lời lẽ chân thành, thái độ cũng coi như thành kính.

Chương 18: Trên người anh bị dính sát khí 2

Tô Cẩm hơi suy tư, không trả lời vấn đề của anh ta mà nói: “Trước tiên thêm wechat đi, nếu có việc thì bất cứ khi nào cũng có thể liên lạc với tôi.”

Sở Lâm không nghe ra được ý tứ bóng gió trong câu nói này, thầm nghĩ: Đại sư thật rất dễ nói chuyện.

Lúc Tô Cẩm đi, lại dặn dò một câu: “Mấy ngày gần đây không nên chạy lung tung, nếu không có việc gì phải nhanh chóng về nhà.”

“Vâng!” Đại sư đã phân phó, tất nhiên Sở Lâm không chút do dự đáp ứng!

Đại sư lợi hại như vậy, lời của đại sư, nhất định phải nghe!

Sở Lâm nhìn theo bóng dáng Tô Cẩm rời đi, đột nhiên, anh ta ảo não vỗ vỗ sau gáy: “Ôi chao, đại sư còn chưa nói cho tôi biết địa chỉ của cô ấy!”

– Nhưng mà không sao, cũng may mình đã thêm wechat của đại sư rồi! Sở Lâm vui vẻ nghĩ.

Về phần Hồ đại sư ở bên cạnh bị vệ sĩ giữ chặt, Sở Lâm cũng lười tính sổ với ông ta!

Ngược lại lúc đi, nghĩ đến đại sư chân chính mới chỉ thu hai trăm tệ, anh ta lại quay lại, bảo Hồ đại sư trả lại cho anh ta một trăm ngàn.

Hồ đại sư: “…” Mẹ nó, chưa từng thấy phú nhị đại nào keo kiệt như vậy!

Bình thường những phu nhân nhà giàu bị ông ta lừa gạt tiền, cũng không có mấy người đánh ông ta xong còn đòi lại tiền như thế!

Hồ đại sư không tình nguyện chuyển tiền lại.

Trong lòng thầm nghĩ: Mình thật đúng là xui xẻo mà.

Đợi Sở Lâm rời đi, Hồ đại sư mới giật mình nhớ tới một chuyện, ôi chao, cô gái trẻ vừa rồi còn rất biết cách lừa gạt người khác đấy, chỉ lừa Sở thiếu gia hai trăm tệ!

Xem ra sau này, hắn cũng phải học hỏi một chút, lợi ít tiêu thụ mạnh!!

Một lần lừa gạt mấy trăm tệ, mấy người nhà giàu kia ước chừng cũng sẽ không vì mấy trăm tệ mà tìm ông ta tính sổ.

Ông ta khập khiễng trở lại quầy hàng của mình, từ trong quầy hàng lấy ra một bộ râu giả mới, sau đó nhìn vào gương, chậm rãi ung dung dán râu giả lên cằm.

Đáng tiếc bộ râu giả vừa rồi, lúc bị đánh rơi xuống đất, không thể dùng được nữa.

Tô Cẩm cùng Diêu Nguyệt ra khỏi phố cổ liền không dừng lại nữa.

Hai người lên xe, trực tiếp bảo tài xế quay trở về.

Lúc này Tô Cẩm lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là đồng ý lời đề nghị thêm bạn tốt của Sở Lâm, sau đó ghi chú tên Sở Lâm thành ‘Quỷ xui xẻo số 2’.

Diêu Nguyệt suy nghĩ một hồi, nhịn không được hỏi thêm một câu: “A Cẩm, không phải là con coi trọng Sở Lâm đấy chứ?”

Trên khuôn mặt tinh xảo của Tô Cẩm hiện lên một tia nghi hoặc: “Sở Lâm? Ý dì nói là nói cái tên xui xẻo vừa rồi à?”

Diêu Nguyệt nghe được đánh giá của cô, mơ hồ hiểu vì sao Tô Cẩm phải chủ động đề nghị thêm wechat.

“Chuyện của cậu ta còn phải theo dõi thêm nữa à?”

Tô Cẩm thần bí nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”

Dù sao tên quỷ xui xẻo này, không qua được mấy ngày, còn phải đưa tiền cho cô nữa!

Tâm tình Tô Cẩm coi như không tệ, chuyến này coi như có thu hoạch không nhỏ!

Vừa trở lại nhà họ Tô, Tô Cẩm liền vội vàng đi thẳng vào phòng, lấy chu sa cùng giấy vàng ra, xắn tay áo lên muốn bắt đầu vẽ bùa!!

Lần đầu tiên xuống núi đi tới Thanh Thành, theo tình huống trước mắt mà xem, việc làm ăn của cô cũng sẽ càng ngày càng tốt, cho nên, cô phải vẽ thêm một ít bùa dự phòng!

Vẽ bùa được một nửa, Tô Cẩm đột nhiên cảm giác được lúc mình hạ bút, xuất hiện một đạo lực cản.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bài vị tổ sư gia.

Tô Cẩm: “…” Tổ sư gia mất hứng, tổ sư gia lại giận dỗi rồi!

Tô Cẩm vừa thở dài xin lỗi, vừa lấy lư hương và nhang mới mua về ra.

“Ôi, còn không phải là con vội vàng muốn vẽ bùa nên quên mất chuyện dâng hương sao? Ngài không biết đâu, để lấy được mấy nén nhang này con đã phải bỏ ra rất nhiều công sức đấy!”

“Tất cả là nhờ có sự thông minh nhanh nhẹn của con, bằng không ấy à, lại phải đợi mấy ngày nữa mới có thể mua được loại nhang thượng hạng này đấy!”

Tô Cẩm bày lư hương xong, lại thấp ba nén nhang.

Thấy ba nén nhang cháy rất vượng, Tô Cẩm mặt mày hớn hở: “Tổ sư gia yên tâm, vừa đến Thanh Thành con đã kiếm được không ít tiền, về sau, nhất định sẽ để cho ngài nhận được hương hoả của càng nhiều người hơn!”

Chương 19: Cả vợ và con gái đều điên thì phải làm sao? 1

Ở đâu đó trên một ngọn núi ở Thanh Thành.

Cậu nhóc đạo sĩ vừa lấy hàng quay về Bạch Vân quán liền không kịp chờ đợi, cầm tấm bùa bình an đi tìm sư huynh của mình.

Cậu nhóc đạo sĩ vui vẻ: “Đại sư huynh, anh nhìn này, đây là bùa bình an mà em vẽ đấy. Bắt đầu từ hôm nay, bài tập của em có thể giảm được một nửa phải không?”

Người thanh niên bị cậu ta gọi là đại sư huynh nhàn nhạt nhìn cậu nhóc đạo sĩ một chút.

Anh ta đưa tay tiếp nhận bùa bình an để kiểm tra, một giây sau, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi: “Bắt đầu từ hôm nay, bài tập của em tăng gấp đôi.”

Cậu nhóc đạo sĩ mờ mịt gãi đầu: “Em đã vẽ được bùa rồi, sao lại còn phải tăng gấp đôi chứ…”

Đại sư huynh cười lạnh: “Với phẩm tướng của tấm bùa này, sợ là chỉ có đẳng cấp như sư phụ mới có thể vẽ ra được, em căn bản không có đạo pháp kia. Thứ hai, giấy vàng được sử dụng trong bùa này cũng khác với loại mà đạo quán chúng ta sử dụng.”

Chỉ bằng chút mánh khóe này mà còn muốn lừa gạt anh ta sao? Thật sự cho rằng anh ta dễ bị lừa lắm à?

Ý đồ gian lận của cậu nhóc đạo sĩ bị vạch trần: “…”

Đại sư huynh tiếp tục truy vấn: “Tấm bùa này em lấy được ở chỗ nào?”

Dưới uy áp của đại sư huynh, cậu nhóc đạo sĩ thành thành thật thật kể lại tình huống lúc đó một lần.

Đại sư huynh: “Cô gái kia bao nhiêu tuổi? Có đặc điểm nào đặc biệt không?”

Cậu nhóc đạo suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: “Tuổi không lớn, hẳn là vừa trưởng thành thôi, về phần đặc điểm thì…trông rất xinh đẹp có tính không?”

Đại sư huynh: “…”

“Ngoại trừ bài tập ra, mỗi ngày lại chép thanh tâm chú mười lần!” Đại sư huynh không chút khách khí trừng phạt cậu nhóc đạo sĩ.

Rất xinh đẹp sao?

Cả ngày ngoại trừ ăn thì là chơi, bài tập không có một chút tiến bộ nào. Giờ thì hay rồi, cũng biết nhìn mấy cô gái xinh đẹp nữa???

Đại sư huynh đen mặt rời đi.

Lưu lại cậu nhóc đạo sĩ đứng một mình tại chỗ kêu gào rên rỉ, nghe cực kỳ thê thảm.

Bài tập tăng gấp đôi cộng với chép thanh tâm chú mười lần!

Hu hu hu mình thật thảm! Mình bị ngược đãi! Cần phải có người giúp đỡ hoàn thành bài tập mới có thể tốt lên được!

Đại sư huynh cầm tấm bùa bình an kia, trực tiếp đi tìm sư phụ, thầy trò hai người thương thảo một phen, cuối cùng đưa ra kết luận.

“Hẳn là cô gái kia không biết được tác dụng của tấm bùa bình an này, bằng không tấm bùa trân quý như thế, làm sao có thể dùng để đổi năm bó nhang được?”

“Cũng có lẽ là bởi trùng hợp ngẫu nhiên mà cô gái kia mới có được tấm bùa bình an này, dựa theo hình dung của tiểu sư đệ, cô gái kia tuổi không lớn, cũng không phải người tu đạo, dù sao cũng không có khả năng là cô ấy vẽ.

Nếu bùa này là do tiểu sư đệ của con lấy được thì lát nữa con cứ trả lại cho nó, bảo nó phải luôn mang theo trên người. Gần đây Thanh Thành có chút bất an.”

“Vâng.”

Hai thầy trò căn bản không nghĩ đến trên người Tô Cẩm, một cô gái trẻ vừa mới trưởng thành, chẳng lẽ còn có thể vẽ ra tấm bùa phẩm tướng tốt như vậy?

Nếu thật sự là như thế, vậy chẳng phải là thành thiên tài tuyệt thế sao?

Suy cho cùng, ai cũng không nghĩ tới chuyện người vẽ bùa chính là người lấy bùa đổi nhang.

Ở nhà họ Tô.

Chỉ một lúc Tô Cẩm đã vẽ được không ít bùa.

Cô cầm một tấm bùa không gian cùng một tấm bùa bình an đi ra khỏi phòng, giao cho Diêu Nguyệt.

Lúc Diêu Nguyệt nhìn thấy Tô Cẩm, hai mắt bà ấy sáng rực.

“A Cẩm, con vẽ nhanh vậy à?”

Tô Cẩm đưa hai tấm bùa qua: “Tấm bùa phía trên là bùa không gian, dì dán vào trong túi xách của dì là được. Khi chu sa trên bùa bị phai màu, lá bùa này sẽ chậm rãi mất đi tác dụng. Còn tấm phía dưới là bùa bình an, có thể bảo vệ cho dì được bình an thuận lợi.”

Diêu Nguyệt nhận lấy tấm bùa, còn chưa kịp cảm động đã nghe Tô Cẩm bổ sung: “Hai tấm bùa này giá bốn trăm tệ, chấp nhận tất cả các loại phương thức thanh toán.”

Diêu Nguyệt mỉm cười: “Được, dì sẽ trả tiền cho con ngay.”

Bà ấy vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra: “Để dì chuyển khoản nhé.” Đã lâu rồi bà ấy không dùng đến tiền mặt, bình thường hoặc là quẹt thẻ hoặc là chuyển khoản.

Chương 20: Cả vợ và con gái đều điên thì phải làm sao? 2

Diêu Nguyệt mượn phương thức chuyển khoản này, tiện thể thêm wechat của Tô Cẩm.

Bà ấy cầm hai tấm bùa, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “A Cẩm, bùa bình an cùng với bùa hộ thân có gì khác nhau sao?” Bà ấy nhớ rõ A Cẩm đưa cho Sở Lâm hình như là bùa hộ thân.

Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là có một chút khác biệt rất nhỏ.”

“Tác dụng của hai tấm bùa này là tương tự nhau, khác biệt cũng không lớn, chẳng qua, trọng điểm lại không giống nhau. Trọng điểm của bùa bình an nằm ở chỗ bảo vệ người bình an thuận lợi, còn trọng điểm của bùa hộ thân là ngăn cản công kích đến từ bên ngoài.”

Giống như Sở Lâm, rõ ràng có người hại anh ta.

Chẳng qua, Diêu Nguyệt hỏi như vậy là đã nhắc nhở Tô Cẩm.

Cô nhíu mày, nếu đã như vậy thì tại sao lại không nghiên cứu ra một loại bùa hộ thân cải tiến đây?

Nghĩ đến đây, Tô Cẩm quay đầu trở về phòng mình.

Hai tròng mắt đen trắng rõ ràng tản ra ánh sáng rực rỡ: “!” Cô sẽ đi nghiên cứu một loại bùa hộ thân phiên bản cải tiến, bình an, hộ phân, phòng công kích đa hiệu hợp nhất!

Diêu Nguyệt gần như đã quen với việc Tô Cẩm xuất quỷ nhập thần như vậy rồi.

Bà ấy nhìn tấm bùa không gian vừa mới đến tay, mang theo tâm tình vừa mới lạ vừa vui thích bỏ nó vào trong chiếc túi xách mà mình thích nhất.

Vừa mới bỏ vào, chỉ thấy tấm bùa không gian kia phảng phất như biến mất, dường như nó lặng lẽ ẩn nấp ở trong túi.

Ngay sau đó, Diêu Nguyệt cầm một cái túi lớn hơn, thử thăm dò nhét vào bên trong.

Diêu Nguyệt: “!!” Đây chính là hiệu lực của bùa không gian sao?!

Hai mắt bà ấy sáng lên, nhét đồ vào trong túi của mình. Chỉ một lúc mà đã nhét cả một đống lớn.

Lúc này, Tô Chính Quang trở về nhà.

“Em đang làm gì thế?” Giọng nói Tô Chính Quang có chút mệt mỏi.

Diêu Nguyệt nghe được tiếng của ông ấy, lập tức đi tới đem chuyện bùa không gian nói với Tô Chính Quang một lần.

“Ông xã à, A Cẩm nhà chúng ta thực sự rất lợi hại đấy! Tuổi còn nhỏ mà đã rất có phong phạm đại sư rồi! Con bé vừa cho em một tấm bùa không gian, anh nhìn này, túi của em bây giờ có thể chứa được rất nhiều thứ đấy.”

Diêu Nguyệt vừa nói, vừa nhét đồ vào trong túi, bộ dáng kia giống như đang biểu diễn cho Tô Chính Quang xem.

Tô Chính Quang trợn mắt há hốc mồm nhìn Diêu Nguyệt.

“…”

Một hồi lâu, Tô Chính Quang nhịn không được hốc mắt đỏ bừng.

“Không phải anh mới chỉ đi ra ngoài làm việc có vài giờ thôi sao? Tại sao A Cẩm lại kéo em đi theo luôn rồi?”

Trong phút chốc, Tô Chính Quang chỉ cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý với ông ấy.

Giờ thì hay rồi, không chỉ trạng thái tinh thần của con gái xuất hiện vấn đề, ngay cả trạng thái tinh thần của vợ cũng xuất hiện vấn đề…

Ông ấy phải làm thế nào mới tốt đây?

Diêu Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dáng kia của ông ấy liền biết ông ấy đã suy nghĩ nhiều rồi.

“Lúc trước là chúng ta hiểu lầm A Cẩm, để em kể cho anh nghe. Hôm nay người của nhà họ Từ đến, lúc đó anh không có ở đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà A Cẩm tính chuyện nào cũng cực kỳ chính xác hết.” Diêu Nguyệt kéo tay Tô Chính Quang, nói với ông ấy một hồi lâu.

Đầu tiên là chuyện của nhà họ Từ, sau đó là chuyện đi phố cổ gặp Sở Lâm.

Nói đến cuối cùng, Diêu Nguyệt càng nói càng thêm hăng hái.

Tô Chính Quang cũng càng nghe càng lạnh người.

Tô Chính Quang: Xong rồi.

Diêu Nguyệt thấy ông ấy phản ứng rất bình thường, có chút mất hứng: “Anh có chuyện gì thế hả? A Cẩm lợi hại như vậy, anh chỉ có biểu tình như vậy thôi à? Anh không biết mở miệng khen một tiếng sao?”

Tô Chính Quang nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ, đối đãi với bệnh nhân phải kiên nhẫn, phải tuân theo, tuyệt đối không thể kích thích bọn họ được.

Tô Chính Quang đành phải phối hợp khen cho có lệ: “A Cẩm thật sự rất lợi hại!”

Diêu Nguyệt hừ một tiếng: “Được rồi, lời khen của anh chẳng có chút thành ý nào cả!” Bỏ lại những lời này, Diêu Nguyệt tiếp tục chơi với túi xách của mình.

Tô Chính Quang đau lòng lấy điện thoại ra gõ vào ô tìm kiếm một câu hỏi: Vợ và con gái đều bị điên thì phải làm sao bây giờ?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bạn thông cảm tụn mình đang fix audio cùng mở thêm 2 Server HK +SGD nhé nên nhiều lúc quên đó bạn :)Số lượng audio khá lớn tụn mình phải chuyển từ từ và fix lại ( mình cũng có thông báo trên fb đó bạn )Website mình không cần điều kiện gì nhé bạn mọi thứ đều FREE ( Miễn Phí )
https://audiosite.net
ủa ủa bạn ?? ở phần thông tin ghi rõ mà bạn ??Cập nhật 24h mỗi ngày ( c3081)không phải 450 chương mà 450 tập nhé bạn :Dhiện đang ở audio đang phát đến Chương 3081 nhé
https://audiosite.net
Hữu ngọc 3 ngày trước
Đến chương 450 sao k ra thêm chương nữa vậy ad ơi
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Hay cần điều kiện j để đc nghe fulll
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Sao bộ cuồng đế bách mỹ chưa ra hết z bác
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^