1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Cửu Long Kéo Quan
  4. Tập 2: Diêm Vương Điểm Mão (c11-c20)

[Dịch] Cửu Long Kéo Quan

Tập 2: Diêm Vương Điểm Mão (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Diêm Vương Điểm Mão (1).

Chọn ngày không bằng gặp ngày, tránh đêm dài lắm mộng, sang ngày thứ hai Bạch lão quỷ liền bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ cho tôi.

Lão ra thị trấn mua giấy đỏ ở tiệm hàng mã, mân trúc, vải lụa màu đỏ, đèn cầy hỏa khí, chất đầy cả một góc nhà.

– Giải thích “Mân trúc” là lớp vỏ màu xanh của cây trúc.

Hết giải thích.

Lão đi thu dọn nhà kho, rồi sửa sang lại để dành cho tôi động phòng.

“Tạ Lan, dẫu sao cũng là hôn nhân đại sự, cậu có cần nói lại với ba mẹ cậu một tiếng không?” Bạch lão quỷ đeo cặp kính lão vừa xếp hàng mã vừa hỏi tôi.

“Nói thế nào? Không lẽ kêu tôi nói với cha mẹ tôi, mình sắp kết hôn với Hoàng Hà Nương Nương, có thể cả đời này cũng không thể nối dõi tông đường được nữa à?”

“Tùy cậu thôi, chỉ cần bản thân cậu nhận định hôn sự này là được. Nhưng mà á, chú nói trước với cậu nha, cậu cưới Hoàng Hà Nương Nương về thì cô ấy phải là chính thê đó. Sau này bất luận cậu sống thành bộ dạng gì, cũng chỉ có thể có mình cô ấy là vợ thôi.”

“Ý của chú là, tôi còn có cơ hội có vợ bé sao?” Tôi hỏi lão.

“Ha ha ha, ý nghĩ không tồi, nếu chê mình sống lâu quá thì có thể thử cũng được.

“Ai dà, người có bi hoan ly hợp, trăng có âm tịnh tròn khuyết, chuyện này khó mà chu toàn.

Tôi làm nghề vớt xác là bởi vì muốn kiếm tiền cưới vợ, giờ thì ngon rồi, còn chưa giàu có thì đã xác định cô độc cả đời.

Bạch lão quỷ từng nói nếu như cưới được Hoàng Hà Nương Nương thì sẽ có diễm phúc hưởng mãi không hết, nhưng tôi biết đó là ông đang trêu ghẹo tôi mà thôi.

Âm dương khác biệt, Hoàng Hà Nương Nương là quỷ, thời gian lâu sẽ dần lộ rõ, âm thể đối với tôi, với cô ấy đều không có gì tốt đẹp cả.

Dù tôi đã kết hôn rồi thì vẫn sống một mình thôi, quá lắm cũng chỉ là khi đêm đến không còn ai thì sẽ ra nói chuyện với tôi một chút, hoặc sẽ tạo hóa ra một giấc mộng xuân, xong chuyện rồi không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng vì mạng sống nên tôi đành chịu.

Đã đến thời khắc tối dần của hoàng hôn, chỉ mỗi mình tôi đang quỳ trên tấm đệm cói giữa nhà, yên tĩnh chờ đợi Hoàng Hà Nương Nương đến.

Đèn cầy đỏ hai bên bàn cúng sáng le lói, chính giữa là một bài vị bằng gỗ u ám cao một thước, rộng ba tấc.

Trên bài vị không có chữ, được phủ lên từ tấm vải đỏ.

Thời khắc giao giới của Dậu Tuất chính là lúc hoàng hôn, cũng là điểm phân giới giữa ban ngày và ban đêm.

Đây là thời điểm yêu ma quỷ quái được thả ra để đại hành kỳ đạo, cùng người phàm cộng hưởng nhân gian.

Bạch lão quỷ nói vào thời khắc giao giới, Hoàng Hà Nương Nương sẽ tự khắc tên lên bài vị của mình, phải đợi khắc chữ xong mới có thể chính thức cử hành hôn lễ.

Tôi bình tâm tịnh khí chờ đợi, ban đầu còn cảm thấy có chút hoang đường không chân thật, dần dần cảm nghĩ này đã bị tôi vứt ra khỏi đầu, biến thành loại cảm giác thần thánh thiêng liêng.

Tôi nghĩ đến sinh thời của Hoàng Hà Nương Nương, một cô nương với dung mạo và dáng vẻ xinh đẹp, còn biết hát khúc, hát hay múa giỏi.

Chỗ chúng tôi không phải xứ sở của các mỹ nhân, một cô gái như vậy bất luận là ở thôn hoặc trại nào cũng đều là đối tượng tiêu chuẩn của vô số cánh đàn ông mơ ước.

Nhưng họ lại bởi vì những lần hiến tế, phải dùng vải quấn toàn thân rồi quét dầu trẩu, thả mình xuống Hoàng Hà.

Từ đó giang hồ trăm năm, sống trong bóng tối vô tận dưới sông Hoàng Hà.

Xã hội hiện đại, Hoàng Hà Đại Vương cùng sáu mươi vị tướng quân đã khuất xa tầm mắt của mọi người, chỉ còn duy nhất Hoàng Hà Nương Nương do oán khí quá nặng, thiên đạo không can thiệp, cho nên vẫn còn làm cô hồn dã quỷ ở dưới sông, trừ khi nước ở sông Hoàng Hà khô cạn mới có thể giải thoát được.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại nảy sinh vài phần cảm tình đối với Hoàng Hà Nương Nương.

Tôi hạ quyết tâm, nếu như thật sự cưới cô ấy thì sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy cô đơn một mình như vậy nữa.

Một luồng gió lạnh thổi qua, tấm vải đỏ trên bài vị được kéo xuống, phía trên lộ ra dòng chữ vô cùng tú lệ.

Lâm Thị Thùy Họa, nguyện gả cho quân gia làm vợ…Chữ viết rất nhỏ, ngọn nến lập lòe, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, thì chữ viết lại bắt đầu hiện ra, đột nhiên lại chuyển sang chữ viết nguệch ngoạc rất lớn: CHẠY ĐI.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe được bên ngoài mưa to gió lớn, thổi tung hết cửa sổ của căn phòng.

Tiếp đó là dập tắt hết đèn cầy, nguyên căn phòng liền biến thành một màn đen tăm tối.

Tôi muốn ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, nhưng toàn thân tôi không có một chút sức lực nào cả.

Giống như bị chìm trong nơi đen tối dưới nước, bên tai có bao nhiêu âm thanh vang vọng, nhưng trước mắt tôi lại không thấy gì.

“Lan nhi, về nhà ăn nào con.”

“Tạ Lan, thằng nhóc này lại xin nghỉ, không muốn làm việc nữa đúng không?”

“Tạ Lan, xin lỗi anh, chúng ta không cùng chung thế giới.”

Chương 12: Diêm Vương Điểm Mão (2).

Trong vô thức, tôi nghe được rất nhiều người đang gọi tên tôi, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Tôi muốn trả lời họ, nhưng không mở miệng nói được chữ nào.

Cũng không biết tôi ở trong trạng thái mơ màng này bao lâu, đột nhiên cánh cửa bên ngoài bật ra, tiếp theo đó chính là Bạch lão quỷ loạng choạng xông vào, khắp người đều là máu.

Lão vừa xông vào thì lập tức lấy tấm da khỉ nước, tự mình khoác một cái, cũng khoác cho tôi một cái.

Tôi hỏi lão bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lão không nói gì, chỉ nhìn trân trân ra cửa với vẻ mặt như đang nghênh đón đại địch vậy.

Bầu trời bên ngoài cũng đen thui, vừa mưa vừa gió chả nhìn được gì cả.

Sân nhà Bạch lão quỷ chỉ phủ qua một lớp xi măng, cho nên nước đọng rút chậm lắm, tôi nghe được có người đang bước chậm rãi trong màn mưa.

Tiếng bước chân càng đến gần, cuối cùng tôi đã nhìn rõ được bộ dạng của đối phương.

Là một người phụ nữ, mặc bộ đồ cưới màu đỏ tươi, khăn trùm và cây dù trong tay cũng là màu đỏ.

Cô ta chỉ đứng ở cửa, cũng không đi vào.

“Cô là ai?” Tôi hỏi.

“Ngươi nói xem?” Người phụ nữ cười hí hí hỏi ngược lại tôi.

“Bây giờ cô quay đầu vẫn còn kịp, nếu gây ra sai lầm nghiêm trọng sẽ bị trấn giữ dưới âm sơn không còn cơ hội trở mình đâu!” Bạch lão quỷ chắn trước mặt tôi, gằn giọng hét lớn.

“Ha ha, Người phải quay đầu không phải là ta! Việc của ta đến Thành Hoàng Âm Ti còn không dám quản, càng không đến lượt một tên vớt xác nhà ngươi xía vào!” Nhìn thấy cô bước qua bục cửa, Bạch lão quỷ vung tay ném tấm da khỉ nước về hướng cô ấy.

Nhưng lần này lão đã tính sai một bước, tấm da khỉ nước giống như một tấm vải rách, bị ả ta dùng hai tay xé ra làm đôi.

“Bạch Hà Sầu, niệm tình ngươi có công đức trên người, ta không giết ngươi, hôm nay nếu ngươi còn dám cản ta, ta nhất định không tha.”

Cô ta lạnh giọng nói.”Cô làm như vậy không sợ Hoàng Hà Nương Nương sẽ tìm cô tính sổ sao!!” Bạch lão quỷ cắn răng nói.

“Ha ha, Ni Bồ Tát qua sông, Lâm Thùy Họa bây giờ còn không lo nỗi cho bản thân, làm sao có thể lo cả lang quân như ý của ả ta chứ hả.”

Nói xong, cô ta bước luôn chân kia vào nhà, tiến về phía tôi.Bạch lão quỷ lại mò thêm một tấm da khỉ nước muốn ngăn cản cô ta, nhưng cô lại quay sang trừng mắt nhìn lão rồi nói một chữ “CÚT”.

Sau đó tôi thấy Bạch lão quỷ đột nhiên như bị thất tâm phong vậy, vừa bò vừa lết ở dưới đất tiến ra phía cửa.

Lão đi rồi, cánh cửa lại một lần nữa đóng sầm lại, tiếp đó cặp đèn cầy vốn dĩ là dập tắt, bây giờ lại được thấp sáng.

Chỉ là lần này ánh sáng của đèn cầy không phải là màu lửa, mà nó lại trở thành màu xanh lạnh lẽo.

Ngọn lửa màu xanh chiếu rọi khắp phòng, nhìn lên liền cảm thấy âm trầm và kinh dị thật sự.

Người phụ nữ đó đứng trước mặt tôi, áo cưới đỏ, khăn phủ đầu cũng đỏ, đây là giấc mơ của bao nhiêu đàn ông ao ước.

Chỉ tiếc là khăn phủ đầu của cô ấy tôi không dám kéo xuống, huống hồ chi giờ tôi không cần nhìn mặt cũng đủ biết là ai rồi.

Người phụ nữ số khổ này đã bị ô nhục hết nửa đời, còn bị hại đẩy xuống nước chết đuối.

Sinh thời là một cô gái ngốc, sau khi chết lại biến thành lệ quỷ không hơn không kém, trước là hại chết tên lưu manh Tạ Quảng Tài, sau lại diệt môn cả nhà Trần gia.

“Huệ Hương, cô quay đầu đi. Nhân quả tiền kiếp của cô đã giải hết rồi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp mà.”

Tôi thành khẩn nói.

Huệ Hương không phải là Tạ Quảng Tài, đối mặt với Tạ Quảng Tài tôi cũng còn vài phần sức lực để chống trả, nhưng lần này lại khác, người tôi phải đối mặt là cô ta, ngoại trừ nhắm mắt chờ chết thì tôi chẳng còn cách nào cả.

Đánh không lại, chỉ còn cách nói đạo lý với cô ta thôi.

Quỳ xuống xin tha là không thể nào rồi, từ nhỏ xem biết bao nhiêu phim kinh dị Hồng Kông, càng quỳ xuống xin tha thì chết càng thảm.

“Ha ha, Tạ Lan, có phải ngươi luôn thắc mắc vì sao ta nhất quyết không tha cho ngươi?” Huệ Hương hỏi.”

Phải.”Tính ra thì, hình như tôi cũng chẳng làm sai chuyện gì mà đúng không? Người chết rồi phải nhập thổ quy an, tôi vớt xác vốn chính là một chuyện công đức.

Còn về chuyện phát sinh sau đó, cũng đâu phải tôi có thể làm chủ được…Tôi không phải Phật Tổ, đâu thể biết được tương lai.

“Ngươi năm nay tròn hai mươi bảy tuổi, không biết lão Bạch có nói với ngươi qua năm nay chính là phùng chín năm của ngươi không?”- Giải thích “Phùng chín năm” có nghĩa là chín năm lịch dương và chín năm lịch âm.

Chỉ cần năm sinh tuổi tác của người có số chín, thì sẽ được gọi là “phùng cửu” năm.

Không biết là có liên quan đến tháng sinh hay là người ta tổng hợp bội số trong quá trình lâu đời, tóm lại chỉ cần là bội số chín đều sẽ không may mắn.

Hết giải thích.

Ở nơi chúng tôi có lưu truyền cách nói của phùng chín năm, chính là nói khi chúng ta chín tuổi, mười tám tuổi, hai mươi bảy tuổi… Có bội số chín, đều sẽ gặp phải kiếp sinh tử.

Nhân gian lưu truyền, Diêm Vương gia sẽ lật sổ sinh tử trong mùng một tháng giêng, đối với người nào phùng chín năm sẽ điểm Mão ngẫu nhiên.

Điểm đến tên của ai, thì người đó sẽ đến báo danh trong vòng một năm.

Cho dù không bị điểm mặt đến thì những người còn lại sẽ gặp đại nạn trong năm đó, cho nên phải cẩn thận hơn nhé.

Đột nhiên nghe Huệ Hương nhắc đến vấn đề này, tôi ngây ra một hồi liền hỏi cô có ý gì.

“Mùng một tháng giêng năm nay, Diêm Vương đã điểm Mão tên của một người, và người đó chính là cậu.

Tôi giết những người ô nhục tôi, Thiên Đạo không can thiệp, nhưng nếu tôi giết cậu, chắc chắn sẽ tích lũy được âm đức vô lượng!”.

Chương 13: Bát Tự Tống Chung (1).

Chuyện Diêm Vương điểm Mão tôi biết, nhưng làm sao cũng không ngờ ông điểm Mão chỉ điểm có một người, mà còn là chính tôi nữa chứ!Nghĩ lại hai mươi năm nay của Tạ Lan tôi, tuy hành sự có chút vô ý vô tứ, có hơi càn quấy yêu thích tự do, những tự hỏi cũng không làm gì sai trái với trời đất lương tâm mà!”Làm sao cô biết được chuyện Diêm Vương điểm Mão?” Tôi lại hỏi.

“Ha ha, cái này thì đợi ngươi chết thì ắt sẽ có người nói ngươi biết thôi.”

Nói xong, Huệ Hương kéo tấm khăn phủ đầu xuống, lộ ra khuôn mặt kinh khủng đáng sợ khiến tôi muốn ói ngay tại chỗ.

Da thịt trên mặt phân hủy đến nghiêm trọng, cặp mắt đã biến thành hai lỗ máu rất khủng khiếp, khóe miệng hai bên toét sâu, giống như bị xé nát ra vậy, chiếc lưỡi dài đang liếm láp những vệt máu chảy ra từ hốc mắt, còn không có cằm dưới nữa chứ…Lúc trước nghe người già trong thôn nói quỷ sẽ không có cằm dưới, cứ tưởng là những lời nói điêu, đâu ngờ lại là sự thật.

Tôi sợ đến nỗi muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng ai ngờ chưa kịp nhúc nhích thì Huệ Hương đã đưa tay bóp chặt lấy cổ tôi.

“Bị dọa sợ rồi sao?” Huệ Hương nhoẻn miệng cười rồi nói.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, không dám trả lời.

“Người thấy quỷ đáng sợ, quỷ biết người tâm độc.

Tôi trở nên bộ dạng ngày hôm nay, đều không phải là do loài người các ngươi ban cho?” Tôi không phản bác được câu nào, bởi vì cô ấy nói đều là sự thật.

Nếu như sinh thời cô không gặp phải những nỗi nhục nhã này, nếu không phải vì Trần đồ phu muốn chiếm căn nhà của cô mà hại cô chết đuối, nếu không phải do đạo tặc ý đồ tham lam mà đào mồ bới xác cô lên, thì Huệ Hương cũng sẽ không trở nên bộ dạng ngày hôm nay.

Cho nên, khi cô ấy đối mặt chất vấn tôi, tôi đã không còn đạo lý nào để nói nữa.

“Chỉ cần tôi giết cậu, tôi có thể rửa sạch hết tội nghiệp của bản thân, đầu thai làm lại từ đầu.

Chỉ tiếc là…”

“Tiếc là gì?”

“Chỉ tiếc là tôi không có một chút hứng thú nào để làm người, tôi hôm nay đến đây cũng không phải vì giết cậu, tôi chỉ đến để lấy lại đồ của tôi mà thôi.”

Dứt lời, Huệ Hương thả lỏng bàn tay rồi đưa ra trước mặt tôi.Tôi nghĩ một hồi mới hiểu cô ta muốn lấy lại lọn tóc trước đó tôi đang giữ, nên đã vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy trong một cái hộp thuốc đem ra trả cho cô.

“Giữa tôi và anh, không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Huệ Hương lấy lại lọn tóc, bung dù ra muốn rời đi, bước đến cửa cô lại ngừng và ngoảnh đầu nói với tôi một câu: “Bạch lão quỷ đã tính sai một bước, chỉ dựa vào Hoàng Hà Nương Nương thì không giữ mạng của cậu được đâu.”Xong rồi cô như chẳng còn gì lưu luyến, từng bước từng bước rời đi, chỉ còn lại bóng lưng đỏ tựa như máu.

Huệ Hương rời đi không bao lâu, Bạch lão quỷ từ bên ngoài chạy vào, toàn thân là bùn đất, nhếch nhác như chó rớt xuống nước vậy.

“Ả ta đi rồi?” Bạch lão quỷ ngây ngốc nhìn tôi hỏi.

“Ừm.”

Tôi gật đầu.Tôi đốt lò lên, giúp Bạch lão quỷ xử lý vết thương.

Trên người lão chảy không ít máu, cũng may là vết thương không nặng, rất rõ ràng Huệ Hương đã thủ hạ lưu tình.

Tuy là Huệ Hương đã trở thành lệ quỷ, tác phong hành sự cũng không tính là hung ác tàn bạo vô nhân tính.

Tạ Quảng Tài là đáng chết, Trần gia giết chim cướp tổ cũng là tự mình chuốc lấy mà thôi.

Bạch lão quỷ hỏi tôi Huệ Hương có nói gì với tôi không, tôi nhân cơ hội này đã tường thuật lại toàn bộ câu chuyện vừa nãy, sẵn tiện hỏi luôn chuyện Diêm Vương điểm Mão này có phải là thật không?”Uổng công cậu ăn học bao nhiêu năm, nói nhăng nói cuội là gì cũng không phân biệt được sao?” Bạch lão quỷ trừng tôi một cái rồi đáp.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi cứ cảm thấy khi Bạch lão quỷ nói ra câu này lại có chút chột dạ, khẩu khí không được tự nhiên cho lắm.

“Cho dù chuyện Diêm Vương điểm Mão không phải là sự thật, vậy cái này ông giải thích như nào đây? Không phải ông nói đêm nay Hoàng Hà Nương Nương sẽ đến thành thân với tôi sao, rồi cô ấy đâu?” Tôi chỉ lên chữ “Chạy Đi” trên bài vị lúc nãy.

Bạch lão quỷ nhìn thấy chữ “Chạy Đi” trên bài vị mặt lão liền biến sắc, một tay cầm lấy bài vị lên vội vàng hỏi: “Cô ta chỉ để lại chữ này rồi thôi sao? Chưa nói tên cho cậu biết sao?”

“Trước đó có một hàng chữ, nói gì mà Lâm thị Thùy Họa nguyện gả cho quân gia làm vợ.”

“À vậy là được, cô ấy chịu nói cậu biết tên của mình, thì có nghĩa là trong lòng cô ấy đã chấp nhận mối hôn sự này rồi.”

Bạch lão quỷ lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị nói.”Vậy tại sao cô ấy còn chưa đến thành thân với tôi? Có phải giống như những gì Huệ Hương nói, hiện giờ cô ấy đang gặp nạn, Ni Bồ Tát qua sông, bản thân cũng lo không nỗi?”

Chương 14: Bát Tự Tống Chung (2).

“Cậu yên tâm đi, cô vợ ma này của cậu đạo hạnh cao thâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Đợi một thời gian sau tôi lại chuyển lời giúp cậu, rồi chọn ngày làm lại lễ cưới.”

Bạch lão quỷ đáp lời.”Chú Bạch, nếu như chuyện của Huệ Hương đã qua rồi, vậy thì tôi sẽ không cần phải thành thân với Hoàng Hà Nương Nương có đúng không?” Tôi cười cười hỏi lão.

Hoàng Hà Nương Nương dù có đẹp thế nào thì vẫn là quỷ, mà còn là kiểu chỉ nhìn được mà không ăn được.

Tôi hiện giờ đang nhiệt huyết tràn đầy, còn trong độ tuổi long tinh hổ mãnh, sao mà chịu được loại tội nghiệt này chứ!Và rồi chỉ một câu nói của Bạch lão quỷ đã dập tắt hết tất cả, lão nói rằng phụ nữ thời xưa chỉ nói tên cho phu quân mình biết, bây giờ tôi đã biết tên cô ấy là Lâm Thùy Họa, muốn ăn vạ cũng muộn rồi.

Ok, ngay cả Huệ Hương tôi còn trêu vào không nổi, chứ đừng nói là tôi có bản lĩnh trêu vào người lợi hại hơn cả Huệ Hương…Răng cửa gãy rồi nuốt ngược vào bụng, nói chung tôi chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Nhìn thấy tôi chẳng có phản ứng gì, Bạch lão quỷ lại an ủi tôi vài câu, nói cô vợ ma này của tôi rất có bản lĩnh đó, còn đặc biệt vượng phu, tương lai bất luận tôi muốn làm gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Tôi trực tiếp hỏi lão một câu, chúng tôi có thể sống cuộc sống bình thường của hai vợ chồng không?Hỏi xong là lão câm nín luôn từ đó.

Chuyện của Huệ Hương cứ vậy mà trôi qua, về sau tôi lại hỏi Bạch lão quỷ có cần phải liệm cho cô ấy lần nữa không, bởi vì xác của cô ấy vẫn còn nằm trong quan tài của con trai họ hàng tôi.

Bạch lão quỷ nói là không cần đâu, Huệ Hương trở thành lệ quỷ thì cái xác chỉ là vật ngoài thân.

Mà cô ấy chưa từng làm gì nhà họ hàng tôi cả, có lẽ trong lòng cô ấy đã cho rằng đó là một chỗ đáng để ký thác.

Nghĩ lại cũng đúng, sinh thời lẻ loi hiu quạnh, sau khi chết có thể cùng người nhắm mắt chung huyệt, đây cũng xem như là bù đắp cho cô rồi…Vụ án diệt môn tại Trần gia, cảnh sát đương nhiên không điều tra được nguyên nhân gì, nhưng vì vụ án này thật sự quá lớn, quá chấn động, với lại sau những chuyện xảy ra, có người xâu chuỗi lại những thương vong án mạng quỷ dị, đều cho rằng chính là Huệ Hương đã gây ra mọi thứ.

Lòng người hoang mang, liền xuống núi mời một đạo sĩ bắt ma về.

Vị đạo sĩ còn trẻ tuổi lắm, nhiều nhất cũng tầm ba mươi mà thôi, nhưng từ nhỏ đã là một đạo sĩ xuất gia, từ bỏ hồng trần, thành thạo sách tịch, vừa đến nơi đã trực tiếp dẫn người đi sang phần mộ của Huệ Hương để chiêu hồn vấn quả.

Khi nhìn thấy hài cốt của Huệ Hương bị đạo tặc động tay động chân, đạo sĩ thở dài một hơi, sau đó liền tìm đến nơi của Bạch lão quỷ.

Kỳ lạ là, thái độ của Bạch lão quỷ đối với đạo sĩ lại không mấy thân thiện, cứ hỏi đến chuyện của Huệ Hương là nói một hai không biết.

Đạo sĩ hòa nhã, cảm thấy không hỏi được gì cũng không miễn cưỡng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi anh ấy đứng lại nhìn tôi sâu xa, rồi anh hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi rồi.

Câu hỏi của anh đã khiến tôi nghĩ đến Huệ Hương từng nói về việc phùng chín năm của tôi, mặc kệ Bạch lão quỷ cứ đánh xi nhan với tôi, tôi liền trả lời anh ấy năm nay tôi hai mươi bảy tuổi.

“Ồ, năm nay là phùng chín năm sao? Phùng chín năm Diêm Vương gia sẽ lật sổ sinh tử điểm Mão ngẫu nhiên, đa tai đa nạn a.

Nếu anh chịu nói tôi nghe sinh thần bát tự của anh, tôi có thể giúp anh xem thử vận thế.”

“Không cần, mạng của hắn, ngươi xem không nổi.”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Bạch lão quỷ đã đứng dậy từ chối giùm tôi.Nhưng tôi không biết động lực đến từ đâu, đã trực tiếp đưa sinh thần bát tự cho đạo sĩ đó luôn.

Đạo sĩ nghe xong liền bấm tay xem quẻ, vừa xem đến một nửa khuôn mặt anh liền biến sắc.

Toát cả mồ hôi hột, dáng vẻ anh nhìn tôi tràn đầy sự bất ngờ và hoảng sợ.

Muốn mở miệng nói gì đó, bất chợt anh ta loạng choạng không vững, còn phun cả ngụm máu tươi ra.

Tôi vội vàng đi đến đỡ anh dậy, ai ngờ anh ta đẩy tôi ra, vùng vẫy chạy ra ngoài cổng.

“Tạ Lan, cậu nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau không được tiết lộ với bất kỳ ai sinh thần bát tự của cậu.”

Sau khi đạo sĩ rời đi, Bạch lão quỷ đã trầm mặc nhìn tôi nói.”Đừng hỏi gì cả, nói chung nếu như gã đạo sĩ đó về tới chết ngay thì còn đỡ, mà nếu như hôm nay hắn không chết, thì cậu sẽ phiền phức lắm đấy!” “Gì chứ?” Tôi giật thót người, có như nào cũng không ngờ đến rằng tôi chỉ là đưa bát tự để xem quẻ thôi, vậy mà Bạch lão quỷ lại nói những câu xúi quẩy như thế.

“Tôi đã sớm nói hắn là không xem nổi mạng của cậu đâu, nếu xem thì chắc chắn sẽ chết không nghi hoặc gì.”

Bất luận là Tạ Quảng Tài trá thi, Trần gia diệt môn, Hoàng Hà Nương Nương phối âm hôn, Huệ Hương đến tìm tôi giải nhân quả, tất cả những chuyện này gộp lại đều không khủng khiếp bằng câu nói của Bạch lão quỷ vừa nói với tôi có đúng không.Cửu Long trị thủy tuy là hiếm gặp, nhưng cũng không tính là nghịch thiên cãi mệnh gì, người sinh vào buổi sớm tháng giêng đầy ra kia mà!Tôi cứ cảm thấy Bạch lão quỷ nhất định đang có chuyện gì đó rất quan trọng đang giấu tôi.

Nhưng nhà tôi mấy đời làm nông, gia thế sạch sẽ thanh bạch, mà từ nhỏ đến lớn cũng đâu có điểm gì khác biệt với mọi người đâu, trên người tôi thì có thể có bí mật gì cơ chứ?.

Chương 15: Chuyện Xưa Tại Bạch Gia (1).

Khoảng thời gian tiếp theo, Bạch lão quỷ cứ không có việc đều đi xuống núi dạo quanh khắp thị trấn.

Núi này bên chúng tôi gọi là núi Phục Ngưu, trong núi không có danh lam thắng cảnh, cũng chẳng có chim quý thú lạ, chỉ có những cánh đồng hoang, và một đạo quán nổi tiếng.

Đạo quán đó tên là Huệ Tề Quán, được xây dựng vào cuối triều đại nhà Thanh.

Nó đã bị tàn phá nhiều lần trong chiến tranh, nhưng lần nào cũng có người đến và tài trợ trùng tu.

Đạo sĩ trong quán giỏi lắm, nhìn ai cũng có vẻ rất có bản lĩnh, cho nên nhang khói ở Huệ Tề Quán này trước giờ vẫn luôn nghi ngút.

Có người nói bối cảnh của Huệ Tề Quán trực thuộc đạo Chính Nhất Uy Mãnh, quán chủ đời thứ nhất là cao nhân bước ra từ phủ Thiên Sư, núi Long Hổ.

Nhưng mà chuyện này đa phần đều là khuếch đại lên mà nói thôi, Thiên Sư phủ tại núi Long Hổ là thánh địa của đạo môn thiên hạ, những đạo sĩ từ trong đó bước ra có ai không phải nhân vật phi phàm đâu.

Trên đời trời đất biết bao nhiêu là thiên động phúc địa, làm sao mà có thể đi đến làng quê hiu quạnh để khai tông lập phái được cơ chứ.

Vị đạo sĩ giúp tôi xem quẻ bát tự cũng xuất thân từ Huệ Tề Quán, Bạch lão quỷ mấy ngày nay không có việc gì là chạy xuống núi cũng chính vì muốn biết vị đạo sĩ đó bây giờ còn sống hay đã chết.

Vào giữa trưa của bảy ngày sau, bầu trời đột nhiên biến sắc.

Phía xa xăm núi Phục Ngưu, mây đen áp đỉnh phủ khắp trời, sấm chớp thoắt ẩn hiện trong lớp mây kia.

Sau đó không bao lâu, Bạch lão quỷ huýt sáo ngân nga đi từ bên ngoài vào, câu đầu tiên là lão thông báo tin tức về cái chết của một người, Trần Thu.

Trần Thu chính là tên của vị đạo sĩ đó, Bạch lão quỷ từng nói nếu anh ta xem quẻ bói mạng cho tôi thì chết chắc không nghi hoặc gì, nào ngờ đâu nó lại là thật cơ chứ.

“Chú Bạch, anh ta chết như nào vậy?” Tôi rất muốn biết nguyên nhân mà Trần Thu qua đời, bởi vì cái chết của anh ta khiến tôi cảm thấy tội lỗi nặng nề.

“Đạo hạnh không đủ cường hành khuy tứ thiên cơ, nên đã bị trời trừng phạt.” – Giải thích “Khuy tứ” có nghĩa là rình mò hoặc mon men muốn biết.

Hết giải thích.

Trời phạt sét đánh, đó là cái chết thê thảm nhất, cũng là lời nguyền ác độc nhất.

Nhưng có làm sao cũng không ngờ Trần Thu đạo trưởng chẳng qua chỉ xem quẻ bát tự của tôi, liền gặp phải chuyện không may như vậy, nhất thời hoảng hốt không nói được từ nào.

Bạch lão quỷ nói đáng lẽ ngay hôm đó Trần Thu đã phải chết rồi, chỉ do hắn là đạo sĩ xuất gia, từ bỏ hồng trần, thành thạo sách tịch, nên mới cho thời hạn bảy ngày để chuộc tội.

Chỉ tiếc cuối cùng đạo hạnh không đủ, không thể giành lại một sợi sinh cơ từ tay của ông trời.

“Chú Bạch, bát tự của tôi có thật sự tà môn đến vậy không?” Tôi nhịn không được liền hỏi.

“Bát tự của cậu không tà, cái tà môn chính là mạng của cậu.

Có nhiều thứ tốt hơn hết tạm thời cậu đừng nên biết, biết càng sớm càng không có lợi với cậu.

Nói chung cậu cứ tin tôi, những gì tôi làm đều muốn tốt cho cậu, tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu đâu.

“Lời này của lão tôi tin, tuy tôi biết chắc rằng lão có chuyện quan trọng đang giấu tôi, nhưng đối với tôi lại không có chút ác ý nào.

Nếu không thì lão cũng không mạo hiểm tính mạng đến để cứu tôi từ tay Huệ Hương, mà nếu hôm đó lão đến trễ nửa bước thôi, thì tôi đã chết dưới tay của Tạ Quảng Tài từ lâu rồi.

Ngày tháng sau này, cũng không có gì khác thường cho lắm.

Huệ Hương đã không còn tác quái, giống như bốc hơi triệt để vậy, Huệ Tề Quán cũng không vì cái chết của Trần Thu mà làm ầm lên.

Tôi và Bạch lão quỷ vẫn tiếp tục chèo chiếc thuyền nát, vớt xác kiếm tiền tại sông Hoàng Hà.

Liên quan đến hôn sự giữa tôi với Hoàng Hà Nương Nương, Bạch lão quỷ bảo tôi đừng gấp, hiện tại cô ấy chưa xong việc, đợi khi nào thuận tiện thì sẽ tự biết đến tìm tôi thôi.

Trong lòng tôi nghĩ, tôi gấp gì chứ, cô ấy không gấp thì ngược lại tôi vẫn còn độc thân vui vẻ kia mà.

Đợi thời gian lâu dần thì cô ta quên luôn tôi cũng không chừng á, đến lúc đó tôi có thể lấy số tiền vớt xác để dành được đi cưới một cô vợ, sống cuộc sống an nhàn.

Ngày tháng bình lặng như thế chỉ vỏn vẹn được vài tháng, bản thân tôi đã không còn gây ra chuyện gì, nhưng Bạch lão quỷ lại chọc vào một chuyện vô cùng phiền phức.

Vào đầu tháng chín, có một nhân vật lớn từ ngoại địa đến tìm Bạch lão quỷ.

Thoạt nhìn, lai lịch của người này cũng dữ dằn à, đi theo ông còn có thêm bảy tám người hầu cận, lái chiếc Land Cruiser mà vẫn dám leo lên hai bên bờ để chạy, người dẫn đường cho họ chính là thôn trưởng Triệu Cang.

“Anh bạn xưng hô như nào?” Sau khi đi vào sân, vị nhân vật lớn đó đi thẳng đến chỗ Bạch lão quỷ hỏi chuyện.

“Họ Bạch, mọi người gọi là Bạch lão quỷ.”

“Tự cổ Hoàng Hà cổ đạo đa kỳ nhân, chuyện của Bạch lão ca tôi đã nghe kể nhiều từ thôn trưởng của các người, tôi muốn nhờ anh giúp tôi vớt một bộ hài cốt.”

Người này cũng sảng khoái lắm, vừa đến liền lộ rõ ý muốn.

“Ở tại bản địa sao?” Bạch lão quỷ hỏi ngược.

“Không xa, ngay tại đàm Cửu Long.

“Đàm Cửu Long đích thị là không xa, đường nước ba mươi dặm, đường bộ tuy hơi xa nhưng cũng chỉ tầm trăm dặm.

Nhưng mà nơi đó rất tà môn, ban đầu Bạch lão quỷ nói tôi nghe những xác nào không được vớt, cũng có từng nói những nơi nào không được đi.

Chương 16: Chuyện Xưa Tại Bạch Gia (2).

Đàm Cửu Long này chính là một trong ba nơi cấm kỵ của thủy vực mà ông đã nhắc tôi nhiều lần, người sống cắm vào, ai vào ắt sẽ chết.

“Vậy thì ngại quá, đàm Cửu Long thì tôi sẽ không đi đâu, cho bao nhiêu tiền cũng thế thôi.

“Vừa nghe đến đàm Cửu Long, Bạch lão quỷ từ chối ngay không chừa đường lui, đến giá cũng không thèm trả luôn kia mà.

Nghe Bạch lão quỷ mở miệng cự tuyệt, mặt mũi của Triệu thôn trưởng không còn chỗ nào để treo nữa, rất hiển nhiên là ông đã nhận tiền chạy vặt của người ta rồi, nếu không thì dễ gì ông ta đích thân dẫn người đến tận đây cơ chứ.

Ông ta liền cười giả trân để cứu vớt tình cảnh: “lão Bạch à, Vương tiên sinh thân phận tôn quý, lần này đặc biệt đến đây là nhờ ông giúp đỡ, ông đừng nói chuyện như thế, tiền không phải là vấn đề mà.”

“Muốn đi ông tự đi, không có mạng để xài thì có nhiều tiền để làm gì.”

Bạch lão quỷ trừng mắt nạt lại gã thôn trưởng.

Sắc mặt của Triệu thôn trưởng càng khó coi, càng u ám hơn lúc nãy.

Người xưa có câu, sơn cùng thủy tận ra điêu dân.

Có thể làm cán bộ ở một nơi chim không thèm ỉa như này, đa phần đều là con ông cháu cha, sau lưng đều có thế lực của gia tộc.

Nếu như không phải do Triệu thôn trưởng phải nể mặt vị nhân vật đó nên lão không dễ phát tiết, bằng không tôi nghĩ lão đã chỉ mặt chửi xối xả rồi.

Sau khi bị Bạch lão quỷ từ chối, vị khách quý đó sắc mặt như thường, như không có chuyện gì xảy mà đứng đó, quét mắt nhìn xung quanh căn nhà.

Ông không nói gì, nhưng đằng sau có một tên hầu cận to tướng còn có vết sẹo ngay mặt bước ra.

Gã mặt sẹo đó đi vài bước đến trước mặt của Bạch lão quỷ, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chặp vào lão Bạch.

Con người ai cũng phải có khí chất, gã mặt sẹo đó có khí chất áp bức vô cùng mạnh mẽ, nhất là đôi mắt hung tợn sắc bén, giống như muốn giết người vậy.

Ngược lại, tấm thân già mỏng manh bọc chiếc áo khoác cũ rích nhất thời bị khí chất của hắn một phát quét sạch.

Bạch lão quỷ sinh ra vốn đã không đủ tráng niên, giờ phút này nhìn hèn nhát vô cùng.

Bị gã mặt sẹo nhìn đến nỗi bất giác rùng mình, mà tôi đứng một bên đến thở cũng không dám thở mạnh.

Quỷ mà còn sợ kẻ ác, huống hồ chỉ là người dân lương thiện như tôi.

Cứ vậy mà nhìn nhau được một hồi, Bạch lão quỷ sắp gồng không nổi nữa, lão đột nhiên đưa chân, ngoảnh đầu chạy vào nhà.

Lúc quay lại, trong tay ôm ra ba tấm bài vị đen xì.

Nhìn thấy Bạch lão quỷ ôm bài vị vượt qua mặt gã mặt thẹo đi tới nơi vị khách quý kia đang đứng, lớn tiếng nói: “Bạch gia tôi làm nghề vớt xác từ đời cụ tổ của tôi, đây là bài vị của cụ ấy.”

“Cái này là của ông tôi.”

“Còn đây là cha tôi.”

“Bài vị của họ đều ở đây, nhưng xác của họ vẫn còn đang ở đàm Cửu Long!”

“Chỉ cần hôm nay ngươi cho ta một lý do để ta đến đàm Cửu Long, Bạch lão quỷ ta nhất định sẽ đi với ngươi!” Không ai ngờ tới Bạch lão quỷ đột nhiên ôm bài vị của tổ tiên mình ra đây, lần này thì không còn ai dám nói gì nữa.

Một đoàn người đến nhanh, đi cũng nhanh.

Đợi khi họ đi hết, tôi vội vàng đóng cửa, vừa vào đến nhà liền thấy Bạch lão quỷ đang cầm những tấm bài vị vứt vào lò lửa.

“Chú Bạch, chú làm vậy là sao?” Tôi giật mình hỏi lão.

“Bia đỡ đạn chỉ dùng được một lần, giữ chúng lại để làm gì.”

“Nhưng mà, đầy đều là tổ tiên của chú cơ mà, chú làm vậy…” Tôi hết nói nổi luôn rồi, bởi vì tôi chưa từng thấy qua ai lại đi đốt bài vị của tổ tiên mình cơ chứ, đây không chỉ là đại nghịch bất đạo, thật không tưởng tượng nổi mà.

“Tổ tiên không ra gì, thì thờ làm chi!?” Được, tôi cạn lời.

Trước giờ chỉ nghe nói con cháu không ra gì, chứ chưa từng nghe tổ tiên chẳng ra gì bao giờ.

Nghe lão bắt đầu nói nhăng nói cuội, tôi không ở trong nhà nữa, xoay người đi ra sân ngồi, để lão bình tĩnh lại.

Bạch gia bao đời làm nghề vớt xác, bình thường cũng không mấy tiếp xúc với mọi người, liên quan đến cái chết của người nhà họ đương nhiên là không ai biết đến rồi.

Nếu như không phải Bạch lão quỷ đột nhiên lôi bài vị ra làm bia đỡ đạn thì chắc ngay đến cả tôi cũng không biết thi thể của họ vẫn còn bị mắc kẹt tại đàm Cửu Long.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Bạch gia đang ẩn chứa một câu chuyện gia tộc vô cùng bi thương và ly kỳ, càng làm tôi cảm thấy hiếu kỳ hơn.

Liên quan đến đàm Cửu Long ở bản địa chúng tôi cũng có nhiều câu chuyện thần bí lắm, đàm Cửu Long này không phải tự cổ đã có đâu, mà nó được hình thành từ một trăm mấy năm trước thời Hoa Hạ loạn thế.

– Giải thích “Hoa Hạ” là dùng để chỉ những người cư dân nông nghiệp bán du mục sống ở phía bắc sông Dương Tử là tổ tiên trực tiếp của người Hán, sống ở vùng Trung Nguyên tại lưu vực sông Hoàng Hà trước khi họ mở rộng lãnh thổ ra khắp tứ di.

Đây là thuật ngữ lỏng lẻo để chỉ những người Trung Quốc cổ xưa trước thời kỳ phong kiến của Trung Quốc; người Hoa Hạ tự nhận mình là Trung Hoa, Trung Quốc.

Hết giải thích.

Thì ra đàm Cửu Long ban đầu chỉ là một ngọn núi được bao quanh bởi nước sông Hoàng Hà, nối từ đầu đến cuối với núi Phục Ngưu.

Hơn một trăm năm trước thời Hoa Hạ loạn thế, sông Hoàng Hà đã phải hứng chịu một trận lũ lụt hy hữu.

Nước ngập cả hai bên sông Hoàng Hà, nhấn chìm vô số thị trấn và làng mạc, cũng cuốn trôi luôn ngọn núi đó.

Hôm nay khi ăn cơm, Bạch lão quỷ đã chủ động kể tôi nghe về chuyện của đàm Cửu Long.

Nghe lão kể xong tôi mới biết, thì ra đằng sau đàm Cửu Long lại ẩn giấu một bí mật kinh thiên động địa đến thế…

Chương 17: Đầu Rồng Hoàng Kim (1).

Bạch lão quỷ nói, năm đó khi trận hồng thủy rút nước, xung quanh đàm Cửu Long vẫn luôn không yên bình, sương trắng che phủ cả dòng sông, đêm đến là nghe quỷ khóc.

Sau này có đạo sĩ đến đây làm phép, luyện ra chín tượng đầu rồng hoàng kim chìm xuống đáy nước, có thế mới khôi phục được sự yên bình bây giờ.

Dần dần nó lại trở thành truyền thuyết lưu truyền tại nhân gian.

Chuyện kể rằng trận hồng thủy năm đó chính là do Cửu Long phẫn nộ, về sau chín con ác long này bị Sơn thần của núi Phục Ngưu dùng một nửa thân núi để trấn áp, trực tiếp ép vỡ cả đầu rồng, ngăn chặn được hồng thủy.

Cửu long sau khi chết oán khí không tan, là vị đạo sĩ dùng hoàng kim đúc ra chín tượng đầu rồng để đắp vào xác của chúng, vậy mới có thể đem hết chúng nó đi siêu độ.

Sự việc này đã xảy ra hơn một trăm năm về trước, trong khoảng thời gian này, cũng có rất nhiều biệt bảo nhân từng đánh chủ ý lên cái đầu rồng hoàng kim này.

Nhưng ngoại trừ phát hiện một hang động thần bí dưới đáy sông thì chẳng thu hoạch được gì, mà những người có ý đồ muốn xâm nhập vào sâu trong hang cũng xác chìm đáy sông.

Thế nên từ những chuyện này, không ai dám đi đến đàm Cửu Long cả, cuối cùng nơi này đã trở thành cấm địa người sống qua miệng của mọi người trong thôn.

“Chú Bạch, nghe ngữ điệu của chú, không lẽ truyền thuyết tại đàm Cửu Long là thật sao?” Nghe đến đây tôi liền hỏi lão.

“Tuy những chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng tôi có thể nói cậu nghe rằng việc đạo sĩ luyện hoàng kim đút chín tượng đầu rồng tuyệt đối là sự thật, còn về phần có phải là chín con ác long hay không, thì chẳng ai biết rõ.”

Bạch lão quỷ đáp.

“Thế chú có chứng cứ gì không?” Tôi lại hỏi tiếp.

“Sự tồn tại của Huệ Tề Quán chính là chứng cứ.

“Đột nhiên Bạch lão quỷ nhắc đến Huệ Tề Quán, càng khiến tôi cảm thấy hiếu kỳ hơn.

Bởi vì trong truyền thuyết, Quán chủ đời thứ nhất của Huệ Tề Quán xuất thân từ phủ Thiên Sư, đây hiển nhiên là chuyện không thể nào rồi…”Chú Bạch, chú đừng nói với tôi truyền thuyết ở Huệ Tề Quán cũng là thật đó nha? Quán chủ đời thứ nhất xuất thân từ núi Long Hổ phủ Thiên Sư gì đó hả?”

“Nói nhảm, cậu tưởng ai cũng chịu chơi đến nỗi dùng đầu rồng hoàng kim để bình định oán khí sao?”

“Được thôi, nhưng Bạch gia của chú lại có quan hệ gì với đàm Cửu Long vậy?” Tôi hỏi tiếp.

“Tôi làm nghề vớt xác không phải vì kiếm tiền đâu.

“Bạch lão quỷ nốc một ngụm rượu rồi đáp.

Lời này của ông tôi tin, sẽ không ai vì kiếm tiền mà chôn cả đời của mình vào nghề này cả.

Nghề vớt xác là một nghề cấm kỵ, không giống như những gì người bình thường hay giới thiệu, chỉ cần làm nghề vớt xác thì phải gánh chịu sự cô độc và xa lánh của quần thể.

Nếu không phải vì miếng cơm manh áo, vẫn còn có cô gái cắn răng làm vợ của người vớt xác, chứ xã hội hiện nay thì làm gì có người nguyện ý cơ chứ.

Nếu như mấy năm trước Bạch lão quỷ đổi nghề, chắc là có thể cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống của người bình thường, nhưng bây giờ lão đã có tuổi, muốn lập gia đình e là đã muộn rồi.

Nhưng tôi thấy lão hình như không có ý định tìm bạn đời thì phải, không lẽ tính cả đời cô độc đến già thật sao?”Tôi làm nghề vớt xác là muốn tích lũy công đức để rửa sạch tội nghiệt của tổ tiên, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rằng, hậu nhân của Bạch gia dù cho có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể rửa sạch được.

Cho nên tôi căn bản không còn muốn kế thừa nhang khói cho Bạch gia, chính vì không muốn con cháu của tôi ôm tội nghiệt ra đời.

“Giọng nói của Bạch lão quỷ đầy thương cảm.

“Chú Bạch, tiên gia nhà chú rốt cuộc đã làm sai chuyện gì thế?”

“Chuyện này phải nói từ lúc vị đạo sĩ ở phủ Thiên Sư đến bản địa làm phép hơn một trăm năm trước, lấy hoàng kim đúc đầu rồng để bình định oán khí.”

Tiếp theo đó, Bạch lão quỷ lại kể cho tôi nghe một câu chuyện vô cùng lạ thường.Ban đầu sau khi vị đạo sĩ đúc luyện thành công chín tượng đầu rồng hoàng kim, phải tìm một người thợ lặn giỏi dựa theo vị trí họ đã dự định để đưa đầu rồng xuống đáy sông.

Bạch gia bao đời sống dọc bên bờ sông Hoàng Hà, dựa vào nghề đánh cá để kiếm sống mỗi ngày.

Cụ tổ của Bạch lão quỷ nổi tiếng là một lãng lý bạch điều, được mọi người trong thôn đề cử để gánh vác chuyện này, vác từng tượng đầu rồng, từng cái lặn xuống đáy sông.

– Giải thích “Lãng lý bạch điều” nghĩa là Cá trắng trong sóng, nói nôm na là kiểu thợ lặn rất giỏi.

Hết giải thích.

Phải công nhận vị đạo sĩ đó thủ đoạn thực sự rất thông thiên, các vị trí được dự định đặt trước là ở phía trên mắt sông, đầu rồng vừa đưa xuống liền không còn thấy dấu vết.

Hoàng Hà nước đục, cũng không biết vị đạo sĩ sinh ra có đôi mắt lợi hại đến cỡ nào, mới xác định được vị trí không sai như thế.

Chương 18: Đầu Rồng Hoàng Kim (2).

Sau này tôi mới biết thủ đoạn này trong đạo môn gọi là “Thiên nhãn thông”, biệt bảo nhân còn có tên “Hoàng kim nhãn”, có thể nhận biết được ánh sáng của địa khí và bảo khí.

Không chỉ họ có bản lĩnh này, mà Bạch lão quỷ cũng có.

Bạch lão quỷ dám làm nghề vớt xác là bởi vì lão có thể nhìn thấy được những tinh quái dưới nước, cho dù là khỉ nước hay hà đồng cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của lão.

Về vấn đề chính hầy, khi lần lượt đặt tám tượng đầu rồng xong, vị cụ tổ của Bạch lão quỷ bắt đầu động phải tà tâm.

Tượng đầu rồng thứ chín cụ không dựa theo vị trí của đạo sĩ đưa nó vào mắt sông, mà lại vùi nó vào đống bùn ở kế bên con mắt đó.

Đợi đến khi họ đều giải tán thì lại lén lút lấy nó ra.

Người xưa nói hay lắm, thịnh thế cổ đổng loạn thế hoàng kim.

Trong thời đại chiến tranh loạn lạc, vì vàng bạc đến tính mạng cũng dám bỏ ra chứ nói chỉ là.

Đợi đến lúc vị đạo sĩ làm phép xong rời khỏi, ngay đêm đó cụ tổ liền vội vàng chìm xuống đáy sông nơi giấu cái đầu rồng thứ chín, lấy nó lên rồi cất trong nhà.

Chuyện này cụ cứ nghĩ sẽ không bị lộ dấu vết nào, nhưng cụ đâu ngờ bởi vì lần đó mà cụ đã phạm phải sai lầm tày trời.

Sang ngày thứ hai vị đạo sĩ đó trực tiếp tìm đến cửa, hỏi cụ có phải đã động tay chân với cái tượng đầu rồng thứ chín rồi không?Cụ tổ tất nhiên là không thừa nhận rồi, mở mắt nói láo với đạo sĩ rằng đã dựa theo vị trí mà ông yêu cầu đặt đầu rồng vào đó rồi mà.

Vị đạo sĩ không tranh luận gì, mà chỉ nhìn chằm chặp vào cụ, trong mắt không mang sự phẫn nộ, mà lại mang theo nỗi bi ai vô tận.

Cụ tổ của Bạch lão quỷ bị ông nhìn đến rợn cả tóc gáy, bởi vì nhìn thì thấy như vị đạo sĩ tùy ý đứng đại một chỗ trong sân nhà, nhưng vừa hay lại đứng trên cái đầu rồng mà ông chôn dưới đất.

Đạo sĩ không vạch trần lời nói dối của cụ, mà chỉ là muốn cụ đi theo đến nơi hành pháp ban đầu.

Đến nơi, vị đạo sĩ chỉ vào nơi mắt sông, chỗ mà vốn dĩ phải đặt cái đầu rồng ở đó, rồi nói một hơi thật dài với cụ tổ Bạch.

“Nơi này vốn chỉ cần để thêm một tượng đầu rồng hoàng kim thì có thể hóa giải được oán khí của cửu long, bây giờ chỉ vì sự ích kỷ tham lam mà ông phá vỡ trận pháp của tôi.

Bây giờ mắt sông không đủ, tôi chỉ đành dùng mạng sống mình để cược.

Tôi là người đầu tiên, ông là người thứ hai, từ đây về sau, Bạch gia mỗi đời đều phải có một người đến để thế chỗ mắt sông này.

“Nói xong câu này, vị đạo sĩ chỉnh lý y quan, đưa kiếm pháp sư tùy thân, hiệu lệnh, pháp ấn, toàn bộ đều đưa hết cho các đệ tử tháp tùng.

Mà các vị đệ tử thì nước mắt đầm đìa, khóc không thành tiếng.

Nhìn thấy tình cảnh này, cụ tổ Bạch nhất thời hoang mang tột độ.

Cụ vội vàng thừa nhận chuyện mình đã giấu đi tượng đầu rồng đó, bảo là bây giờ lập tức về nhà lấy ra lấp vào mắt sông đó.

Vô Nại đạo sư nói đã quá muộn rồi…Nói xong vị đạo sĩ đó liền ôm hận nhảy sông, rồi không còn thấy nổi lên nữa.

“Sau này thì sao?” Tôi hỏi tiếp.

“Sau này đệ tử tháp tùng của ông đã kế thừa lại vị trí đó, dựng lên Huệ Tề Quán tại núi Phục Ngưu.

Về sau nữa, cái chỗ mắt sông chưa được lấp lại dần dần trở thành một cái hố đen không đáy, nuốt chửng bao nhiêu biệt bảo nhân đến săn báu vật, thậm chí là vô số sinh linh vô tri bất giác đột nhập vào nơi này.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một câu chuyện lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, nhưng nếu là câu chuyện thì thật sự nó không có bất kỳ khuyết điểm nào cả.

Ác long, đạo sĩ, đầu rồng hoàng kim, hy sinh, sự tham ô của con người, tội đi đôi với phạt, tựa hồ như bao gồm những nguyên tố đang có trong câu chuyện.

Nhưng nếu như nó được xem là người thật việc thật để nghe, thì đó lại là một câu chuyện rất bi thương.

Cụ tổ Bạch vì tham lam tiền tài, nhưng loại tội nghiệt này không đến nỗi phải dùng tính mạng của con cháu đời sau để trả.

Quan trọng còn phải xem vì chuyện này mà cụ đã phạm sai lầm tày trời gì nữa, điểm này thì Bạch lão quỷ vẫn chưa kể tôi nghe.

“Chú Bạch, chú sẽ đi lấp mắt sông chứ?” Tôi trầm mặc một lúc rồi hỏi.”

Nếu theo lời của gã đạo sĩ kia đã định, thì năm nay đã đến lượt tôi đi lấp mắt sông, nhưng mà tôi sẽ không đi đâu.”Nói tới đây, Bạch lão quỷ ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Nhìn đến nỗi tôi khó chịu luôn ấy, trong lòng còn trỗi dậy cảm giác khủng hoảng nói không thành lời.

Bạch lão quỷ tốn bao nhiêu sức lực để đánh chủ ý lên người tôi, cứ suốt ngày khuyên tôi theo lão làm nghề vớt xác, mà cha tôi lại một hai đòi tôi về nhà, cũng do cám dỗ của lão Bạch đây mà ra.

Với lại tôi nghe mẹ tôi kể lại rằng, lúc tôi vừa chào đời là lão đã định nhận tôi làm con nuôi mới ghê á.

Bao nhiêu chuyện xâu chuỗi lại, tôi cũng rút ra được một kết luận đáng sợ: Đừng có nói là lão muốn tôi đi lấp mắt sông à nha? Giỡn hoài đi.

Nếu thật sự là như vậy thì hôm nay tôi nhất định sẽ cá chết lưới rách làm tới cùng.

Tội nghiệt của Tổ tiên Bạch gia, không dính dáng một cọng lông nào với Tạ Lan tôi cả có được không!”Tôi không đi lấp mắt sông, là bởi vì Bạch gia tôi chẳng làm sai chuyện gì, người thật sự làm sai chính là vị đạo sĩ bước ra từ phủ Thiên Sư!”

“Ông ta đã làm gì cơ?”

“Tôi không biết.”

Bạch lão quỷ cười khổ trả lời.

“Ông không biết á?” Tôi ngây người nói.

“Đấy là cô dâu quỷ của cậu nói tôi hay rằng chuyện đàm Cửu Long năm xưa, Bạch gia tôi không hề làm sai điều gì, nếu như cậu muốn biết chân tướng.

Đợi khi gặp cô ấy hỏi rõ là được chứ gì”…

Chương 19: Trần Lão Quán Chủ (1).

Ngàn vạn lần cũng không ngờ đến cuối, Bạch lão quỷ lại lôi Hoàng Hà Nương Nương vào câu chuyện này, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu, thời gian tồn tại của Hoàng Hà Nương Nương chắc chắn sẽ sớm hơn lúc đàm Cửu Long được hình thành, chuyện ở Hoàng Hà thì sao mà giấu được cô chứ?Bạch lão quỷ là một tay kể chuyện thứ thiệt, lúc sau lão còn kể tôi nghe thêm vài chuyện ly kỳ về đàm Cửu Long, câu chuyện đã kết thúc rất lâu rồi nhưng trong lòng tôi vẫn trầm mặc suy tư trong những gì lão vừa kể.

Nằm trên giường nhưng lại không tài nào chợp mắt, tôi liền đem tất cả mọi chuyện sơ lược lại một lần, từ lúc bắt đầu vào nghề vớt xác cho đến nay, muốn từ trong đó tìm ra những thông tin liên quan đến thân thế của tôi, nhưng tiếc là cho đến khi tôi ngủ quên mất cũng chẳng nghĩ ra được chút manh mối nào.

Có câu, hay nghĩ đến chuyện gì thì sẽ mơ thấy chuyện đấy.

Đêm đó tôi nằm mơ thấy chín con ác long, toàn thân đen xì, đầu rồng dữ tợn khiếp đảm, chúng nó âm thầm lượn lờ dưới đáy sông Hoàng Hà, khắp người đều là những sợi xích sắt, dường như đang dùng hết sức để kéo lê thứ gì đó vậy.

Tôi đang cố gắng nhìn xem thứ mà chúng nó kéo là thứ gì, nhưng Hoàng Hà lúc đó sóng biển cuồn cuộn, tôi có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ nó là gì.

Sang ngày thứ hai, tên họ Vương đó lại tìm đến.

Lần này vị khách đó không dẫn theo ai cả, chỉ có một vị đạo sĩ đến cùng, nhìn bộ đồ giống y hệt như hôm qua, có thể cũng từ Huệ Tề Quán đến đây.

Tuổi tác của ông lớn hơn Trần Thu rất nhiều, mái tóc bạc cùng với khuôn mặt sần sùi như vỏ cây, nếp nhăn nhìn thấy rõ, chắc hẳn đã trải qua nhiều cuộc bể dâu lắm mới thành ra như vậy.

Trong tay cầm theo cái phất trần, bên hông còn có cây kiếm pháp sư, nhìn cây kiếm cũng đủ hiểu nó lâu đời cỡ nào rồi.

Kiếm pháp sự chính là vật tượng trưng của các đạo sĩ, chính là thẻ bài để thông hành âm dương hai giới.

Mà không phải đạo sĩ nào cũng có tư cách đeo kiếm đâu nha, muốn phối kiếm nhất định phải công đức thông đạt, có thể vẽ bùa niệm chú để báo lên Cửu Thiên, trình xuống Cửu U mới được.

Truyền thuyết kể rằng trong đạo môn vẫn còn sử tịch chuyên dùng kiếm pháp sư ngự sử, chỉ cần một cây kiếm liền có thể thỉnh thần hóa sát, thậm chí còn có thể tiếp dẫn thiên lôi trên trời.

“Vương tiên sinh mời cả Trần quán chủ đến đây, là đã quyết định muốn Bạch gia chúng tôi đoạn tuyệt nhang khói sao?” Nhìn thấy hai người bước vào, sắc mặt của Bạch lão quỷ khó coi đến đỉnh điểm luôn rồi.

“Là một người con, thì sao có thể để hài cốt của cha mình chôn cả đời trong đàm Cửu Long chứ, chuyện này vẫn nên nhờ Bạch huynh giúp đỡ thôi.”

Tên họ Vương đó nhẫn nại đáp lời.

“Cha của Vương tiên sinh là …?” Lão Bạch hỏi tiếp.

“Vương Di Phong.”

“Ha ha, thì ra cậu chính là hậu nhân của ông ấy sao.

Cậu đây là không phải muốn tôi đi vớt xác của cha cậu, e chỉ là muốn tôi dẫn đường cho cậu, để vớt phân thủy kiếm của Vương gia nhà cậu mới đúng.

Tôi nói có sai không?” Bạch lão quỷ cười lạnh nói.

Phân thủy kiếm của Vương gia tôi cũng đã nghe qua Bạch lão quỷ kể đến.

Truyền thuyết phân thủy kiếm tức là pháp khí mà Đại Vũ trị thủy dùng để cải đạo Hoàng Hà, phân chia mực nước còn có thể kiểm soát được nước lũ.

Nhưng phân thủy kiếm của Vương Gia đương nhiên không phải là thần khí của Đại Vũ để lại rồi, ấy thế mà nó cũng có công dụng hộ thể trong nước.

Cũng chính vì có được cây phân thủy kiếm này, cho nên Vương gia trong giới biệt bảo nhân lên như diều gặp gió, trong khoảng thời gian tiên phong có thể sánh ngang bằng Trương gia tại Quan Ngoại luôn.

Thời đó trong giới hay nói rằng, bảo bối trên núi đều họ Trương, bảo bối dưới nước đều họ Vương.

Tầm quan trọng của phân thủy kiếm đối với Vương gia cũng là điều hiển nhiên có thể nhìn thấy được.

Ba mươi năm trước, Vương Di Phong đem theo phân thủy kiếm đi đến nơi của chúng tôi, mục đích chính là muốn đánh chủ ý lên đầu rồng hoàng kim tại đàm Cửu Long, thế là cầm kiếm đích thân xuống nước, rồi sau đó không thấy trở về nữa.

Tên họ Vương bị Bạch lão quỷ nói trúng tim đen nhưng vẫn không có phản ứng gì thái quá, cũng không tranh luận gì với lão, mà chỉ quay đầu đi đến bên Trần quán chủ đang đứng đó.

Bạch lão quỷ cũng dời tầm mắt lên người của Trần quán chủ, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

Từ lúc Trần quán chủ bước vào liền đứng yên một bên, mặt mày trầm lặng, thần sắc lãnh đạm, tùy tiện đứng chết lặng như một cái cây, tách biệt với thế giới vậy đó.

Thật ra tôi đã phát hiện ra từ sớm, gã đạo sĩ này mới là người lão Bạch đề phòng nhất.

Vương gia tuy là có thế lực, Bạch lão quỷ cũng chẳng thấy sợ sệt gì.

Nhưng Trần quán chủ thì khác, ông ta không phải là người ngoài, mà chính là vị truyền nhân của lão đạo sĩ năm ấy.

Chuyện của Bạch gia ông ta đều rõ mồn một, nói không phải ngoa chứ ông ta còn nắm trong tay mệnh mạch của Bạch gia đấy.

Bạch lão quỷ có thể lựa chọn không lấp mắt sông, nhưng chỉ cần Trần quán chủ mở lời, lão không đi cũng không được.

Chương 20: Trần Lão Quán Chủ (2).

“Bạch Hà Sầu, tiết Trung Nguyên năm nay ngươi có dự tính gì?” Trần quán chủ nhàn hạ lên tiếng, hỏi một câu tựa hồ như rất tùy ý.

Bạch lão quỷ nghe được câu hỏi đó, trên mặt lộ ra vô vàn biểu cảm, có phẫn nộ, có bi thương, cũng có nhục nhã, có hổ thẹn.

Cuối cùng lão kiên quyết trả lời: “Không tính gì hết.”

“Nói như thế, ngươi không có dự định đi lấp mắt sông sao?” Ngữ điệu của Trần quán chủ vẫn bình thản vô cùng, chẳng có một chút giật mình khi Bạch lão quỷ lớn tiếng trả lời như thế.

Bạch lão quỷ mở miệng muốn biện giải gì đó, nhưng đến cuối vẫn là cúi đầu chẳng nói được gì.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cũng qua đi một trăm năm hơn.

Dạo này ta thường hay mơ thấy sư phụ, ông nói sự việc năm đó là lỗi của ông, không nên đay nghiến xả giận lên Bạch gia của ngươi.

Cho dù khi ấy cụ tổ của ngươi không giấu đi tượng đầu rồng thứ chín, thì những gì đến vẫn sẽ đến thôi.”

“Hay cho câu những gì nên đến vẫn sẽ đến, vậy bao nhiêu người của Bạch gia chúng tôi hy sinh được tính là gì chứ hả!” Nghe đến đây Bạch lão quỷ đã không còn nhịn được nữa mà gào lên phản bác.”

So với cái chết của sư phụ tôi, thì chẳng tính là gì cả.”Trần quán chủ nhắc đến cái chết của sư phụ ông, ngữ điệu vô cùng bi thương.

Sau này Hoàng Hà Nương Nương nói với tôi, nhánh núi của núi Phục Ngưu không phải bị hồng thủy làm đổ đâu, mà là bị đạo sĩ dùng thuật di dời núi chuyển nó đi mất…Một đạo sĩ có thể dời được cả núi là khái niệm gì?So với ông mà nói, phàm nhân thật sự không khác gì với con sâu cái kiến, những gì mà Bạch gia hy sinh chẳng tính là cây đinh gì cả.

“Hôm nay ta đến đây không liên quan gì đến Vương gia cả, là ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Ta từng bế quan một thời gian, sau khi xuất quan thì mới biết một đồ đệ của ta đã chết.

Người đó tên Trần Thu, từ nhỏ được ta nhận nuôi, rất có duyên với huệ căn, nhưng lại chết vì bị trời phạt.

Nghe nói khi nó về đã ghé qua đây để tìm ngươi, không biết đã xảy ra chuyện gì?” Vừa nghe Trần quán chủ nhắc đến Trần Thu, trong lòng tôi thầm nghĩ đúng thật cái gì đến cũng sẽ đến.

Huệ Tề Quán vẫn không truy cứu cái chết của Trần Thu, thì ra là đợi lão đạo này xuất quan.

“Không biết gì hết.”

Bạch lão quỷ trả lời.

“Ồ, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã nhắc đến chuyện của sư phụ ta chứ.

Bạch lão quỷ, ta biết trong lòng ngươi đang giấu nhẹm đi rất nhiều lưu truyền của tổ tiên để lại, ta hy vọng ngươi hãy để nó mục nát trong bụng ngươi càng tốt.”

Trần quán chủ dặn dò thêm một câu.

“Cái này tôi tự biết chừng mực.”

Nghe đoạn đối thoại của hai người, xem ra tối hôm qua Bạch lão quỷ còn chưa kể hết cho tôi nghe mọi chuyện, chắc chắn là còn chuyện gì giấu tôi nữa.Với lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi, vì đây là chuyện riêng tư của Bạch gia, tôi cũng lười đoán lười nghĩ đi.

Nói tới đây, Trần quán chủ chuẩn bị rời đi, tên họ Vương kia cũng đi theo ra ngoài.

Tôi đi theo sau họ, đợi họ đi rồi đóng cửa.

Nhưng ai ngờ lúc tôi chuẩn bị đóng cửa, Trần quán chủ đang bước ra ngoài đột nhiên quay lại nhìn tôi và nói: “Bạch lão quỷ không biết chuyện của Trần Thu, thế cậu có biết không?”

“Tôi không biết gì cả.”

Tôi bị dọa đến vội vàng phủ nhận, sợ rằng ông sẽ phát hiện ra điều gì.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi bảy.”

“Ồ, thì ra năm nay là phùng chín năm của cậu, từ tướng mạo của cậu tôi nhìn thấy được năm nay cậu sẽ có kiếp sinh tử, nhưng bởi vì có quý nhân tương trợ, tránh được kiếp nạn.

Cậu có nguyện ý cho tôi biết sinh thần bát tự của cậu không, để tôi xem kỹ hơn cho cậu?” Câu nói của Trần quán chủ giống y hệt như Trần Thu đã nói, nhưng tôi nào dám đưa sinh thần bát tự cho người ta biết nữa chứ.

Thấy tôi vội vàng lắc tay từ chối, Trần quán chủ cũng không ép buộc tôi, ngồi lên chiếc xe của tên họ Vương đó rồi rời đi.

Vào trong nhà, tôi đem chuyện Trần quán chủ hồi sinh thần bát tự của tôi cho lão Bạch nghe, lão nghe xong liền bị dọa cho một phen.

“Cũng may là cậu không nói với lão già đó, với cũng may là lão già đó không hỏi nhiều, nếu không thì cô vợ quỷ của cậu cũng không bảo vệ cho cậu được.”

Câu nói này Huệ Hương cũng đã từng nói với tôi, cô ta nói Bạch lão quỷ đã tính sai một bước, chỉ dựa vào một Hoàng Hà Nương Nương sẽ không bảo vệ được tôi đâu.Thế là tôi liền hỏi lão, lão đạo sĩ đó thật sự lợi hại đến thế sao?”Lão già mũi trâu đó đạo hạnh thế nào thì tôi chưa gặp nên chẳng nói được, nhưng cậu cũng thấy cây kiếm tùy thân của ông ta rồi đúng không? Chính là pháp kiếm của vị đạo sĩ hồi xưa từng sử dụng, chỉ dựa vào cây kiếm đó thôi liền có thể điều động người từ núi Long Hổ phủ Thiên Sư đến bất cứ lúc nào đấy.”

“Chú Bạch, nói như thế chắc địa vị của vị đạo sĩ năm xưa hẳn là cao lắm nhỉ?”

“Nói nhảm sao, sinh thời vị đạo sĩ đó là Chính Nhất Uy Vũ hành tẩu thiên hạ, địa vị đương nhiên không dưới quyền của chưởng giáo rồi…”

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay