[Dịch] Cửu Long Kéo Quan
Tập 1: Vào Nghề Vớt Xác (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Vào Nghề Vớt Xác (1).
Tôi là Tạ Lan, năm nay hai mươi bảy tuổi, sinh ra trong một làng nhỏ tên là thôn Bạch Vụ nằm cạnh sông Hoàng Hà.
Trên tôi có người anh lớn hơn tôi một tuổi, đã kết hôn lập gia đình rồi.
Nhà tôi nghèo, mười năm trước cha tôi đã cho anh em tôi hai lựa chọn, một là kết hôn, hai là đi học.
Tôi khi ấy nhiệt huyết tràn đầy, muốn kiên trì con đường học thức để thay đổi vận mệnh, còn âm thầm cười nhạo anh tôi không có tiền đồ, mấy cô gái trong thôn thì có gì tốt cơ chứ, nếu là đàn ông thì phải đi tới đỉnh cao của tiên phong để tìm bạch phú mỹ cho mình mới phải.
Quả thật sau này, nhờ vào tri thức mà vận mệnh của tôi đã thay đổi…Lúc tôi còn nhỏ, đã có một thầy bói phán tôi có mắt đào hoa ngọa tằm mi, duyên nữ nhân chưa đứt thì năm hai mươi tuổi đã làm cha.
Mà bây giờ tôi hai mươi bảy vẫn một thân một mình, sống tại Quảng Đông đến nỗi mất cả liên lạc, dịp Tết cũng không còn mặt mũi trở về.
Thật là một mô hình kiến thức thỏa đáng để thay đổi vận mệnh.
Tết năm nay ba tôi đã gọi điện cố ý dặn dò tôi phải về quê đón tết, nhìn tài khoản trong thẻ ngân hàng chỉ vỏn vẹn vài nghìn tệ, trong lòng tôi liền thở dài ngao ngán, cha mẹ đã già yếu có tuổi, dù có mất mặt đến mấy cũng phải quay về thăm họ thôi.
Tôi về đến nhà là hai mươi tháng chạp, đến ngày thứ hai thì Bạch lão quỷ ở làng bên tìm đến tận cửa với vẻ mặt u ám lạnh tanh.
Bạch lão quỷ không phải lần đầu tiên đến tìm tôi, từ lúc học cấp ba đã bắt đầu đánh chủ ý lên người tôi, sau khi tốt nghiệp lão lại đến tìm tôi lần nữa.
Khu vực của chúng tôi nằm ở giữa hạ lưu sông Hoàng Hà, lại là đầu nguồn thác dẫn nước, cho nên thường có xác chết trôi theo dòng nước từ thượng nguồn đổ xuống, Bạch lão quỷ này chính là người vớt xác trong truyền thuyết đấy.
Vớt xác có thể phát tài điều đó ai cũng biết, vớt một cái xác tính theo giá của thường dân thôi cũng khởi điểm năm nghìn tệ, nếu mà câu được những vị khách quý trong thành phố thì giá phải hơn cả chục nghìn.
Tuy là bây giờ sính lễ tại vùng quê cũng cao, nhưng nếu tôi mà theo lão làm vài năm, không sợ không có tiền cưới vợ, quan trọng là có ai dám gả không đã?Một cô gái xuất thân từ một gia đình tốt, ai mà nguyện ý đâm đầu vào một thằng vớt xác cơ chứ, chỉ đành cô độc cả đời thôi.
Nhìn thấy lão ta cứ muốn đánh chủ ý lên người tôi là thấy tức, nếu như là vài năm trước nhất định tôi sẽ không để lão bước vào nhà đâu, nhưng hiện tại tôi người nghèo chí cụt, trong đầu chỉ có ý niệm muốn kiếm thật nhiều…Cho nên tôi đã hỏi lão, các làng xóm trong vòng mười dặm thiếu gì người muốn làm nghề vớt xác, tại sao lão cứ khăng khăng nhất định phải là tôi chớ?”Người vớt xác là chén cơm được Hoàng Hà Đại Vương ban cho, không phải ai cũng có thể làm được đâu, cậu sinh ra vào buổi sớm mùng chín tháng giêng, theo niên sử cũ ghi chép thì chính là Cửu Long trị thủy, sinh ra là để làm nghề vớt xác.”
“Ông phắn đê, ông mới sinh ra là để vớt xác ấy, nguyên nhà ông cũng sinh ra để vớt xác!” Tôi tức tối chửi lại.
Bạch lão quỷ bị tôi chửi như thế vẫn cười hề hề, không hề nổi giận tí nào.
Thật ra thì, câu nói Cửu Long trị thủy này là rất đúng.
Có câu nhiều rồng thì sẽ mưa không nổi, người nào có số mệnh như vậy thì sẽ không bao giờ gặp tai họa thủy ách.
Mà tôi không chỉ là Cửu Long trị thủy, còn là mạng thuần dương hiếm gặp, trời sinh ra tà linh đều không dám lại gần.
Nghề vớt xác này tôi cũng có thể nói là có đủ tư cách để làm nhất, nhưng ai mà thèm chén cơm này cơ chứ!Trước đó thì tôi không thèm đếm xỉa đến, nhưng hiện tại tôi rất muốn kiếm tiền.
Nhìn thấy mái tóc bạc phơ của cha mẹ, lại nghĩ đến bản thân mình lớn từng tuổi này vẫn phiêu dạt không làm ra thành tích gì, e rằng ở trong thôn họ cũng ngóc đầu không lên nổi.
Những cô gái trong bản địa không ai chịu gả cho một người vớt xác, đợi đến lúc tôi có thật nhiều tiền, thì kiếm đại cái nghề nào rồi đổi thôi, sợ gì không có người để cưới chứ!Bạch lão quỷ thấy tôi bị lay động, lại ép tôi vài ly rượu xuống bụng, tôi mượn ba phần say xỉn này chốt luôn việc một thể, bảo sau tết tôi sẽ đến báo danh nhận việc.
Vớt xác là một nghề cấm kỵ, ban đầu mẹ tôi không đồng ý, bảo cha tôi khuyên tôi đừng đi, nhưng cha tôi mở miệng được một nửa, rồi cả ngày chả nói được câu nào.
Chuyện này thì tôi không trách họ được, đi làm mấy năm tại Quảng Châu như tôi cuối cùng trong lòng chỉ có một bụng oán khí, kiếm được bao nhiêu thì xài hết bấy nhiêu, làm bao nhiêu chuyện ít nhiều gì cũng khiến cha tôi buồn lắm.
Trong mắt ông bây giờ thà cho tôi đi theo Bạch lão quỷ để vớt xác, còn đỡ hơn đi làm công ở Quảng Châu nhiều.
Sau khi qua tết cùng gia đình, hôm đó tôi liêu xiêu bước đi giữa gió lạnh, chân đạp lên từng đống tuyết giá buốt để đến bờ đê.
Hoàng Hà một năm bốn mùa đều có lũ định kỳ, lúc bấy giờ mùa lũ lớn đã qua mà mùa lũ khi hoa đào nở vẫn còn sớm, đứng bên bờ đê nhìn nơi xa xăm của Hoàng Hà, nó ngoằn ngoèo giống hệt như một con lươn bị rút gân vậy.
Người vớt xác không thể sống cùng với dân thường được, Bạch lão quỷ đã dựng một căn nhà nhỏ trên bờ đê, quanh năm sống trong ngôi nhà cổ đó, dù cho có thời gian rảnh rỗi cũng không ra ngoài.
Tôi thì dậy trễ, đợi đến chỗ của Bạch lão quỷ thì đã là buổi trưa rồi.
Từ xa tôi đã nhìn thấy một bóng dáng đứng bên cạnh cánh cửa bọc thép nhà của Bạch lão quỷ, đến gần hơn tí nữa thì phát hiện có một cô gái trẻ mặc bộ đồ đỏ cũng đứng cạnh đó.
Không biết cô đã đứng ngoài cửa bao lâu rồi, trên áo còn dính lấm tấm những hạt tuyết.
Dung mạo cô ấy rất đẹp, mũi cao môi mỏng khuôn mặt như họa, tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào mặt mộc đẹp đến thế, nhất thời nhìn đến ngơ cả người.
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, một chút cũng không ngại ngùng, chính là kiểu nhìn chằm chặp nóng bỏng vậy đấy.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng người bại trận chính là tôi.
“Cô đến để tìm Bạch lão quỷ sao?” Tôi ngập ngừng hỏi cô ấy.
Chương 2: Vào Nghề Vớt Xác (2).
Cô lắc đầu, đôi mắt to câu hồn đoạt xác đó vẫn nhìn trân trân về phía tôi.
Tôi bị cô nhìn đến chịu không nổi, nên đã xoay mình đi đến gõ cửa.
“Hầy, cuối cùng cậu cũng đến rồi, vào đây, vào nhà cho ấm.”
Sau cánh cửa là Bạch lão quỷ đang nhiệt tình chào đón tôi…Tôi cũng có chút lạ, bên ngoài đâu chỉ có mình tôi, tại sao lão lại không chào hỏi cô ấy luôn chứ?Ai ngờ đâu tôi quay sang nhìn, sau lưng tôi trống không chẳng còn một bóng người nữa…”Chú Bạch, chú có nhìn thấy cô gái đó không? Vừa nãy cô ta đứng sau lưng cháu ấy!” Tôi hoảng hốt vội vàng hỏi Bạch lão quỷ.
“Cô gái? Chỗ này làm gì có cô gái nào đến.
Tạ Lan, thằng nhóc nhà ngươi không lẽ thèm gái đến điên rồi sao?” Nhìn vẻ mặt của Bạch lão quỷ không giống như là giả vờ, không lẽ vừa nãy mình hoa mắt thật sao?Tôi bắt đầu cúi xuống tìm dấu chân cô ta để lại, tuyết vẫn chưa tan, người đi rồi thì dấu chân chắc chắn còn…Sau đó điều khiến tôi hoảng loạn hơn là, bên ngoài cửa ngoài dấu chân của đôi giày da bò, thì chẳng còn để lại gì nữa.
“Tương tư gì đây chứ?” Bạch lão quỷ thấy tôi cứ đứng chết trân không vào nên đã hối.
“Không phải đâu, chú Bạch, vừa nãy cháu thấy một cô gái mặc bộ đồ đỏ đứng trước cửa nhà chú thật mà!”
“Tạ Lan à, cháu đừng có dọa chú đó nha.
Cơm có thể ăn bừa nhưng không được nói bừa nhé, bây giờ đang là giữa trưa, âm khí cực thịnh đó.”
Bạch lão quỷ trừng mắt nhìn tôi nói.
Trong một ngày ma quỷ dễ dàng ra vào nhất trong hai giờ, một là giờ Tý, hai là giờ Ngọ.
Giờ Tý âm khí nặng nhất, cái này chắc chắn ai cũng đã biết rồi, mà đúng giờ Ngọ tuy nói dương khí đạt đến đỉnh điểm, nhưng bởi vì Dương cực sinh âm, ngược lại chính là thời điểm âm khí nặng nhất!Cho nên người ta hay nói giữa trưa không ra đường chính là sợ gặp phải ma quỷ theo về.
Lời nói của Bạch lão quỷ khiến trong lòng tôi gợn lên bao nhiêu hoài nghi, nhưng tôi cũng không quá truy cứu sự việc này, chỉ cười cười rồi theo lão vào nhà.
Tôi đã có gan nhận việc vớt xác này, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý những khi mình vơ phải thứ dơ bẩn.
Dù sao bát tự của mình cũng đủ cứng, nếu như phạm phải dương kỵ, người xảy ra chuyện trước chính là Bạch lão quỷ chứ không phải là mình đâu.
Trong nhà của Bạch lão quỷ có tổng cộng ba gian phòng, căn phòng lớn là nhà bếp, một nhà kho và một phòng ngủ.
Lúc này, trong nhà bếp đang đốt một lò than bằng thép, phía trên là vò rượu cao lương đặc sản bản địa, trên bàn đặt một con gà quay, cá hấp, đậu phộng đậu hà lan đồ các kiểu.
Tôi chưa có ăn sáng, giờ này thật sự là đói lắm rồi.
Nhìn đống đồ ăn trên bàn liền nhào tới chén không phanh, bắt đầu ăn uống chè chén tới bến.
Một bên ăn uống, một bên Bạch lão quỷ tường thuật quy định và những điều cấm kỵ của người vớt xác.
Vốn tôi chỉ nghĩ người vớt xác nhiều nhất cũng chỉ thử thách lá gan và khẩu vị của mỗi người thôi, bởi vì nhát gan không dám vớt, bụng yếu sẽ dễ nôn.
Nghe Bạch lão quỷ nói xong, tôi mới biết chén cơm này không dễ nuốt rồi, đây cũng là một nghề mất mạng như chơi luôn.
xác ở sông Hoàng Hà có rất nhiều loại, nhưng thường gặp nhất chính là xác trôi nổi.
Người sau khi chết tầm ba đến năm ngày thi thể sẽ tự động nổi lên mặt nước, xác nam nằm sấp, xác nữ nằm ngửa.
Đây là định luật tự nhiên, dựa theo cấu tạo sinh lý của nam nữ mà hình thành.
Nếu như gặp phải xác nam nằm ngửa đưa mặt lên hoặc xác nữ nằm sấp mặt ở dưới nước, loại xác này tuyệt đối không được vớt, đây không còn là xác nữa, mà nó là thi sát.
– Giải thích “Thi sát” có nghĩa là giữa cương thi và quỷ hút máu nhập vào tạo thành.
Hết giải thích.
Thi sát là bởi vì trong thi thể vẫn còn oán khí chưa giải trừ, nếu như vô tình vớt phải loại xác này, thì phải minh oan cho người đã mất, nếu không hoàn thành thì sẽ bị oán linh bám lấy.
Ngoại trừ xác trôi nổi, trong Hoàng Hà còn có một loại chính là xác đứng.
xác chết thẳng đứng trong nước, ngẫu nhiên còn ló đầu lên.
Loại xác này đa số đều là xác có chủ, cũng chính là nói bị hà đồng hoặc khỉ nước nhìn trúng rồi.
– Giải thích “Hà đồng” có nghĩa là trẻ con chết đuối.
Khỉ nước là con lười trong truyền thuyết.
Hết giải thích.
Người vớt xác thông thường sẽ không bao giờ dám vớt xác đứng, trừ phi đạo hạnh cao có thể đấu lại bọn nó.
“Tạ Lan cháu cũng đừng sợ quá, ta làm nghề này đã hai mươi năm, những thứ trong Hoàng Hà ngoại trừ Hoàng Hà Nương Nương thì ta đều đã từng gặp qua, khỉ nước cũng không biết triệt hết bao nhiêu con rồi.”
Thấy tôi nghe đến sắc mặt nghiêm nghị, Bạch lão quỷ sợ tôi chưa làm đã muốn rút lui nên đã vội vàng hứa hẹn đủ kiểu, nhưng lão đâu biết tôi vừa nghe lão đề cập đến Hoàng Hà Nương Nương liền phấn khởi ngay lập tức.Khi tôi còn học cấp hai, có một bài văn tên là “Tây Môn Báo”, chính là nói về Hà Bá đón dâu, Hoàng Hà Nương Nương chính là đối tượng mà Hà Bá muốn đón về.
Trong xã hội thời đó, người dân vì muốn hiến bái Hoàng Hà Đại Vương, thường xuyên đem bò dễ sống để hiến tế, kinh khủng nhất chính là hiến tế luôn cả người sống!Chọn một cô nương khuê cát, diện mạo phải ưa nhìn, còn biết hát khúc, dùng tấm vải đỏ khoác lên người, quét một lớp dầu trẩu rồi cho chìm xuống đáy sông.
Hoàng Hà Nương Nương tuy cũng là quỷ, nhưng lại là một con quỷ diễm lệ hiếm có.
Chưa cưới mà chết, trong tâm còn sót lại những hối tiếc và uất hận, cho nên những câu chuyện dân gian liên quan đến Hoàng Hà Nương Nương đa số đều có dính líu đến tình cảm trai gái.
“Chú Bạch, bây giờ Hoàng Hà vẫn còn có Hoàng Hà Nương Nương sao?” Tôi hỏi lão.
“Thời nay, thế đạo biến thành Hoàng Hà Đại Vương chắc là không có nữa đâu, nhưng mà Hoàng Hà Nương Nương này là từ người sống bị bắt đi hiến tế, hàm oan mà thiên đạo không can thiệp, có thể là vẫn còn tồn tại.”
“Vậy Hoàng Hà Nương Nương này phải nói sao đây, nếu lỡ gặp phải thì nên làm như nào?”
“Yên tâm đi, chúng ta chả gặp được đâu, Bạch gia tôi bốn đời vớt xác cũng chưa gặp qua Hoàng Hà Nương Nương nữa kia.”
“Chuyện gì cũng đều có ngoại lệ mà, lỡ gặp phải thì biết làm sao?” Tôi không cam tâm nên đã hỏi cho tới.
“Hê hê, nếu cậu mà gặp phải thì dễ thôi, liều mạng rút ngắn vài năm dương thọ cưới về là xong ngay. Ngoài việc không thể sinh con thì cái gì cũng có thể làm được, bao cậu số hưởng, diễm phúc bất tận xài không hết nha.
“Bạch lão quỷ nhe răng ra cười, toàn ăn nói linh tinh là giỏi…
Chương 3: Cô Gái Ngốc Huệ Hương (1).
Trước khi mùa lũ hoa đào nở đến, tôi cùng với Bạch lão quỷ đa phần thời gian đều ở trong nhà, lão kể rất nhiều chuyện cho tôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt thì mùa lũ đã đến, mực nước của sông Hoàng Hà bắt đầu tăng vọt, Bạch lão quỷ cũng bắt đầu bận rộn sớm tối.
Mấy năm nay bởi vì những nguyên nhân như hôn nhân, tình cảm, sự nghiệp, tai nạn trượt chân ngoài ý muốn, xác chết tại sông Hoàng Hà tăng dần theo năm tháng, thời gian bận nhất của Bạch lão quỷ, chính là một ngày lão vớt được 7 thi thể.
Tại Hoàng Hà cũng không chỉ một mình Bạch lão quỷ là người vớt xác, nhưng danh tiếng của lão rất lớn, bởi vì chỉ có lão là người dám vớt xác đứng.
Lão nói triệt khỉ nước cũng không phải là bốc phét đâu nha, tôi đã từng nhìn thấy mấy tấm da khỉ nước được cất trong nhà kho của lão ấy.
Có hôm chúng tôi nhận được điện thoại của dân làng, nói trong độ mười thước có cô gái ngốc Huệ Hương chết đuối ở sông rồi, xác đã trôi dạt vào bãi lau sậy.
Ngàn vạn lần không ngờ lần đầu tiên tôi tham dự vớt xác, lại chính là xác cô ấy.
Tôi quen biết với người tên Huệ Hương này, thân thế của cô ta rất đáng thương, ba mẹ cô mất từ khi cô còn bé, sau khi lớn lên ra ngoài làm công bị người ta gạt cho lớn bụng, con chưa được sinh ra thì ngược lại bị di chứng tâm thần phải trở về quê.
Ngày thường ở quê cô cứ lêu lỏng khắp nơi, gặp phải mấy thằng lưu manh vô lại, cho một ít đồ ăn vặt thì đã có thể dụ được cô ấy lột đồ.
Mối này nếu như dính phải kiện tụng, chắc chắn sẽ không có thù lao, bởi vì Huệ Hương là cô nhi, đương nhiên sẽ không ai vì cô ấy bỏ tiền, mà Bạch lão quỷ bên cạnh thì không có con cái, cho nên ông không xem trọng vấn đề tiền bạc, lo việc nghĩa không thể chểnh mảng thế là dứt luôn.
Đợi đến khi chúng tôi tới nơi, chúng tôi thấy một vài dân làng đứng thưa thớt trên bờ.
Họ đều là những người già trong làng, nể mặt cố nhân nên đã ra mặt nhận xác nhập liệm cho Huệ Hương.
Bạch lão quỷ cũng không nhiều lời, sau khi chào hỏi chủ sự liền nhanh chóng chèo thuyền tiến vào bãi lau sậy.
Thuyền của người vớt xác chuyên dụng gọi là thuyền nát, nói thế chứ không phải nát lắm đâu, mà bởi vì nhân gian thường có câu: Thuyền tốt độ người, thuyền nát độ hồn.
Do là lần đầu đi vớt xác, tâm trạng tôi cũng có chút căng thẳng.
Mặc dù lúc này chồi sậy chỉ mới nhú lên, và bãi lau sậy cũng không đến nỗi hoang tàn, nhưng nhìn bãi sậy cằn cỗi này thì ai cũng sẽ thấy lúng túng thôi.
Theo sự chỉ dẫn của dân làng, chúng tôi không tốn bao nhiêu thời gian thì đã tìm được xác của Huệ Hương rồi.
Cái xác nằm ngay giữa đống cành lá khô héo, tư thế nằm ngửa chân tay duỗi thẳng, tóc đen xõa ra sau đầu.
Nút áo trên người đều đã bị đứt, lộ ra vùng ngực trắng phếu, trắng đến lóa cả mắt.
Trước đây tôi cứ nghĩ mỗi lần gặp xác chết đều là vẻ mặt u ám, bẩn đến nỗi không thấy da thịt, nhưng lần này cuối cùng được lau rửa sạch sẽ.
Bởi vì phát hiện sớm, cái xác chưa bị ngấm nước, nhìn tựa như đang ngủ say, vô cùng bình thản.
“Tạ Lan, lần này cậu làm đi.”
Bạch lão quỷ mồi điếu thuốc rồi nói.
“Không phải chứ, chú Bạch, tôi chỉ mới vào nghề còn không được tính là học việc nữa, có sao thì chú cũng làm thử cho tôi xem vài lần mới xuống nước được chớ.”
Tôi giật mình đáp lời.
“Có đếch gì để thử chứ, cái thằng này! Cậu chỉ cần dựa theo những gì tôi từng dạy cậu làm theo là được.
Đều là đồng hương quen biết, chết bình thản như vậy cũng không gây ra chuyện ma quỷ gì đâu mà, sẵn luyện gan cho cậu luôn không phải tốt sao?”
“Vậy… Được thôi.”
Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, dù gì thì về sau sớm tối cũng phải tiếp xúc thân cận với xác chết, nhân cơ hội này sẵn luyện gan cho nó quen dần vậy.Công ty vớt xác thường sử dụng lưới đánh cá và lưỡi câu, nhưng người vớt xác thì lại không như thế.
xác chết dưới nước vốn dĩ là trương phình dữ lắm, nếu tôi mà dùng móc sắt để vớt rồi xì chỗ này thủng chỗ kia nước lênh láng, vậy thì làm sao có mặt mũi đòi tiền cố chủ nữa chứ?Người vớt xác đều là ngâm mình dưới nước, trước tiên dùng vải trắng quấn xác, sau đó dùng dây thừng có thấm máu chó mực cột nguyên cái xác lại rồi vác lên thuyền.
Thấy tôi đồng ý, Bạch lão quỷ rút ra một tấm vải trắng, động tác điêu luyện mà chuẩn xác phủ lên xác của Huệ Hương.
Mà tôi thì chỉ cởi bỏ áo trên còn xà lỏn dính người, trong tay cầm dây trói xác cẩn thận áp sát mạn thuyền từ từ xuống nước.
Lúc này nước lạnh lắm, vừa xuống nước thì đã nổi da gà khắp mọi ngóc ngách.
Tôi từ từ bơi đến cạnh xác của Huệ Hương, trước là tìm tay phải dùng sợi dây đỏ cột lại.
Cột dây đỏ này gọi là lập khế, nam cột trái, nữ cột phải, có nghĩa là cái xác này tôi sẽ lo liệu, đưa xác lên bờ.
Là tôi quá cẩn thận, thế là trong quá trình vớt xác không hề xảy ra bất kỳ vấn đề gì, rất nhanh tôi đã đưa xác của Huệ Hương lên thuyền.
Đưa xác lên thuyền vẫn chưa xong việc đâu, người vớt xác rất chú trọng tiền trao cháo múc, không ai nợ ai, thế nên vẫn phải lấy một thứ gì đó từ người đã mất xem như là thù lao.
Nhưng trên người Huệ Hương ngoại trừ áo khoác thì chẳng còn gì, đến cái quần ở thân dưới cũng bị nước cuốn trôi mất.
Bạch lão quỷ từng nói với tôi rằng, chỉ cần gặp phải những thi thể thật sự không còn gì trên người, xác định không có gì để lấy thì chỉ có thể lấy một lọn tóc của người đã mất, tuyệt đối không được tay trắng không lấy gì.
Tóc còn được gọi là tơ phiền não, nếu như Huệ Hương chết mà không còn oán hận gì thì còn đỡ, nếu còn đọng lại oán khí, đa phần đều sẽ ám vào tóc, người nào lấy người đó xui xẻo thế thôi.
Chương 4: Cô Gái Ngốc Huệ Hương (2).
Lúc đó tôi và Bạch lão quỷ ông nhìn tôi, tôi nhìn lại ông, không ai nói gì.
“E hèm, Tạ Lan bát tự của cậu cứng, cậu lấy đi.”
“Hờ hờ.”
Tôi nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Dụ tôi xuống nước thì cũng thôi đi, bây giờ còn lừa tôi đi cắt tóc của người chết, da mặt của lão già này không phải dày theo kiểu bình thường đâu!”Hai nghìn?”
“Hờ hờ.”
Tôi tiếp tục cười lạnh.
“Năm nghìn.
Không nhiều hơn được nữa nha, chuyện ngày hôm nay đáng lẽ phải dính líu đến kiện tụng đó, tôi trả năm nghìn mà cậu còn chê thì ngày mai bắt vé xe đi về Quảng Châu đi.
“Câu nói thấm thía của Bạch lão quỷ như bổ thêm nhát dao vào người tôi vậy, sau đó tôi không còn cười nữa.
Nhưng mà năm nghìn quả thật là không ít, thường thì tôi làm công một năm tại Quảng Châu cũng không để dành được đến năm nghìn.
Thế là tôi liền cắt một lọn tóc của Huệ Hương xuống, sau đó bỏ vào túi, Bạch lão quỷ chèo chiếc thuyền nát vào bờ, giao cho dân làng ở độ mười thước an táng.
Chuyến này thuận lợi phết đó chứ, vừa nhận được tiền vừa luyện được gan, chỉ có cái là tôi phải giữ lọn tóc của Huệ Hương 7749 ngày mới được đốt nó đi.
Dân gian hay gọi đó là “Đoạn thất”, chính là người sau khi chết 7749 ngày mới có thể cắt đứt liên lạc với nhân gian, trước khoảng thời gian này tuyệt đối không được làm điều gì bất kính với người đã khuất.
Từ sau vụ tôi vớt xác của Huệ Hương, Bạch lão quỷ như ăn chắc tôi vậy, những ngày tháng tới cứ mỗi khi có mối làm ăn thì lại bảo tôi xuống nước.
Mà tôi thì y như rằng giống như lời lão nói, sinh ra là để ăn chén cơm này vậy đó, làm qua tay vài lần, rồi không còn cấm kỵ gì nữa, chỉ xem bản thân mình là một người bốc vác thôi.
Vớt xác thật sự kiếm được rất nhiều tiền, dựa theo tiết tấu bây giờ, tôi chỉ cần làm đủ bốn mùa nước lũ của Hoàng Hà thì chắc có thể để dành đủ tiền cưới vợ rồi á.
Đến lúc đó lại làm thêm một năm mua chiếc xe hơi nhỏ, sống những ngày tháng không quá cơ cực là được.
Trẻ người lại hay quên, tôi chỉ lo vớt xác kiếm tiền, hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện của Huệ Hương.
Mãi cho đến khi tôi tham gia vào một hôn lễ đặc biệt, tôi mới biết được chuyện của Huệ Hương không đơn giản như thế, cái này phải kể từ lúc tôi tham gia hôn lễ kì lạ đó…Vùng quê ác tục rất nhiều, phối âm hôn chính là một trong những tục lệ đó.
Họ hàng nhà tôi có con trai mười sáu tuổi đã chết, gia đình sợ hắn sẽ cô đơn, cho nên đã phối cho hắn một mối âm hôn.
Âm hôn cũng là cưới, thế nên từ sớm nhà tôi đã nhận được thiệp mời dự.
Cha mẹ tôi sợ xui xẻo nên không muốn đi, anh tôi thì phải ở nhà dưỡng thai cho chị dâu càng không thể đi được, cuối cùng chỉ còn sót lại mình tôi.
Ai dà, đi thì đi, xem như là biết thêm nhiều kiến thức, cho nên tôi báo với Bạch lão quỷ một tiếng, bảo rằng mình đi tham gia hôn lễ.
Quá trình hôn lễ diễn ra thì không có gì để nói, chỉ toàn giấy tiền một màu, khúc quan trọng chính là lúc hợp cốt táng, bởi vì khi hợp cốt phải có người xem lễ.
Chú rể đã chết được nửa năm, thi thể đang trong quá trình phân hủy trầm trọng, mùi hôi thối xộc lên nồng nặc.
Cô dâu dường như vừa mới chết không lâu, ngoại trừ mặt mày sưng húp nhìn không rõ là ai, thì những thứ còn lại vẫn còn nguyên vẹn, nghe nói thi thể nữ này là do họ hàng tôi tốn hơn năm vạn để mua lại từ tên đạo mộ.
Nói thật, tôi rất khâm phục sức chịu chi này của họ, càng khâm phục những người dám làm nghề này.
Thiện ác ắt sẽ có quả báo, thiên đạo ắt sẽ có luân hồi, đào mộ cướp xác ắt sẽ bị trời trừng phạt.
Gan tôi lớn, lúc xem lễ hợp cốt tôi đứng cũng gần phía trên, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy thi thể nữ đó vài lần.
Cũng chính vì nhìn được vài lần, đã khiến tôi nhìn ra một vấn đề rất lớn: Phần đầu bên trái của cô ấy đã bị mất một lọn tóc.
Khi ấy đột nhiên tôi lại trở nên thông minh lạ thường, bởi vì ngày hôm đó khi tôi vớt xác của Huệ Hương, lọn tóc bị cắt cũng ở phía đầu bên trái!Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà ban đầu tôi muốn tự an ủi mình, nhưng đến khi tôi nhìn xuống cổ của thi thể có một nốt ruồi son, thì tôi không muốn tự lừa dối bản thân mình nữa.
thi thể nữ này không ai khác ngoài Huệ Hương cả!Thời gian chỉ vừa qua một tháng, tuyệt đối chưa đến thời hạn đoạn thất được.
Cô ấy vốn chết đuối bất đắc kỳ tử, sau khi chết còn bị đào mộ đem bán cho người ta đi phối âm hôn, trước không nói đến cô ấy đồng ý hay không, đến danh tính bát tự đều bị tên đạo mộ đó làm giả, cục tức này làm sao mà nguôi được?Huệ Hương là cô gái ngốc không giả, nhưng cô ấy bị vậy là do tâm tính đã chịu sự kích động, chứ không phải bẩm sinh hồn phách không toàn vẹn.
Cơ thể chỉ là vật chứa của linh hồn, sau khi chết nhất định sẽ khôi phục thần trí đó.
Sau khi nhận ra thi thể nữ đó là Huệ Hương, tôi cũng không còn tâm trạng ở lại mừng rượu, biện lý do nói nhà có việc nên đã xách chiếc xe đạp điện chạy về tìm Bạch lão quỷ.
“Gì chứ? Cậu nói Huệ Hương bị người ta đem đi phối âm hôn à?” Bạch lão quỷ đang uống trà, nghe tôi nói xong xém chút nữa là sặc lên tới óc.
“Chú Bạch, có khi nào cô ấy sẽ đến tìm tôi không?”
“Nói thế không phải thừa lắm sao! Oan có đầu nợ có chủ, người cột dây đỏ lập khế chính là cậu, xác của cô ấy đương nhiên là do cậu chiếu cố rồi, bây giờ còn xảy ra chuyện như thế, không tìm cậu thì còn tìm ai chứ?” Nói xong lão còn lầm bầm chèn thêm một câu, “Cũng may, người cắt tóc lúc đó không phải là tôi.”
Không ngờ Bạch lão quỷ trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn nói bóng gió như vậy, tức đến tôi muốn xắn tay áo đấm cho lão một phát.”Vị thanh niên này khoan hãy kích động, dù cho cô ấy đến tìm cậu thì cậu cũng sẽ không sao đâu.”
“Tại sao?” Tôi cố kiềm cơn giận xuống hỏi lão.
“Thiên cơ bất khả lộ, tới chừng đó thì cậu sẽ biết thôi.”
Lão ra vẻ thần bí đáp lời tôi…
Chương 5: Mèo Đen Trá Thi (1).
Nếu biết trước thi thể của Huệ Hương sẽ bị bọn trộm mộ lợi dụng, thì dù có là ban đêm không ngủ thì tôi cũng sẽ thức mà canh giữ cho cô ấy qua đoạn thất.
Trước đó tôi không hề tin vào quỷ thần, nhưng bây giờ tôi đã tiếp xúc với xác chết quá nhiều, lại nghe Bạch lão quỷ nói bao nhiêu điều cấm kỵ âm dương, trong lòng sớm đã tin người sau khi chết vẫn còn một thế giới vong linh của riêng họ.
Nói cách khác, với tay nghề vớt xác điêu luyện của tôi bây giờ, thế giới quan của những người vớt xác cũng vô tình được thiết lập từ lúc nào không hay…Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bây giờ đang vô mùa vớt xác và cũng là thời cơ tốt để tôi kiếm thêm tiền.
Nhưng mà bởi vì chuyện của Huệ Hương, Bạch lão quỷ không để tôi xuống nước nữa.
Theo lời ông nói, tôi bây giờ đang vướng phải nhân quả của Huệ Hương, không thích hợp cho việc lập khế với những vong hồn khác nữa.
Tôi hỏi lão chuyện của Huệ Hương đến khi nào mới là xong, Bạch lão quỷ âm trầm một hồi mới trả lời tôi một câu rất dài.
“Vậy thì phải xem cô ấy muốn chơi lớn cỡ nào.
Theo ta đoán thì chuyện này chắc khó mà thu dọn chiến trường được, cậu nghĩ thử xem, cả đời Huệ Hương bơ vơ khốn khó, đến khi tinh thần có vấn đề thì người ta dùng mọi cách để ô nhục chà đạp bao nhiêu năm, sau khi chết lại bị người ta đào xác lên để phối âm hôn, oán khí có thể nói là theo kịp với Hoàng Hà Nương Nương rồi.
“Tôi ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, những chuyện thảm khốc mà Huệ Hương từng gặp phải khi còn sống và sau khi chết, đổi lại là tôi thì tôi cũng không can tâm đi vào địa phủ đầu thai đâu.
Vùng quê chuyện nhiều, lúc không ở nhà thì thôi, bây giờ tôi ở nhà, việc cưới xin hay hậu sự này nọ là chuyện không thể tránh được.
Trong thôn có một tên lưu manh già tên Tạ Quảng Tài vừa mới chết không lâu, là vai con cháu của ông nên tôi có nghĩa vụ túc trực bên linh cữu của ông ấy.
Cái lão già này mới đúng là thứ không ra gì, lúc còn trẻ lão thường hay quấy rối cô nhi quả phụ, đến già vẫn không an phận, lấy kẹo để dụ dỗ trẻ con lột quần lột áo.
Khi xưa Huệ Hương cũng bị lão làm hại không ít, thậm chí còn có người nói Huệ Hương thật sự đã từng bị lão xâm hại qua.
Đều nói người tốt thì đoản mệnh, tai họa di ngàn năm, Tạ Quảng Tài sống đến 70 tuổi nhưng vẫn còn cường tráng lắm, lão ta mà rượu vào thì mấy tên nhóc bình thường đều không phải là đối thủ của lão đâu.
Ai nấy cũng không ngờ lão lại treo cổ tự tử trên cây hòe đầu làng, lúc chết còn toàn thân lõa thể không mảnh vải che thân.
Loại người này chết không ai thương xót, chỉ nghe cảm thán rằng chết đi là vừa.
Cho nên đêm túc trực linh cữu cũng chả có mấy ai, ngoại trừ tôi còn có mấy người cháu gần xa không từ chối được.
Túc trực linh cữu là một chuyện vô cùng tẻ nhạt, thanh niên đều thích những chuyện kích thích, nghe tôi với Bạch lão quỷ làm nghề vớt xác, liền hỏi tôi có gặp phải chuyện quỷ dị gì không?Tôi cũng thấy nhàm chán nên đã kể họ nghe chuyện lạ đó đây từ Bạch lão quỷ thuật lại.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh, đêm hôm khuya khoắt không được ăn nói bậy bạ, mấy câu chuyện truyền miệng dân gian vớ vẩn ngược lại không nằm trong những điều cấm kỵ.
Mấy người bọn họ nghe được một chút liền nhốn nháo lên không chịu, cái họ muốn nghe là người thật việc thật kia kìa.
Nói về việc thật, thì quả đúng là tôi muốn dốc bầu tâm sự với họ về chuyện của Huệ Hương, nhưng vì nhân quả của cô ấy vẫn chưa giải, có đánh chết tôi cũng không dám kể ra…”Anh Lan này, em nghe nói xác của cô gái ngốc Huệ Hương trong độ mười thước là do anh vớt hả?” Đột nhiên em họ tôi lên tiếng hỏi tôi.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, liền hỏi vì sao lại hỏi về chuyện của Huệ Hương.
Tạ An nhìn bài vị của Tạ Quảng Tài trên bàn, rồi cúi người nói nhỏ với tôi: “Anh Lan, thật ra hôm đó em đi câu đêm về, em nhìn thấy chú Quảng Tài của tụi mình đó.
“Thằng nhóc này từ khi câu được con cá chép đỏ nặng chín kí ở Hoàng Hà, cả người như bị rồ vậy, từ sớm đến tối không phải đi câu cá thì là trên đường đi câu cá, câu từ khuya đến sáng cũng là chuyện thường gặp rồi.
Hắn nói đêm đó mười hai giờ khuya trên đường về nhà, thì nhìn thấy Tạ Quảng Tài ở chuồng đi xung quanh khắp nơi.
“Chắc là mộng du rồi.”
Tôi nói.
“Ngoại trừ chú Quảng Tài, lúc đó em còn nhìn thấy…” Nói tới đây, Tạ An nuốt nước bọt liền ngưng bặt.
“Còn thấy gì nữa? Không lẽ trong tay ông ấy còn cầm theo dây thừng? Trong lúc mộng du âm soa dương thác treo cổ mình tới chết?” Thằng nhóc trong xóm chọt mỏ vào nói.
Hai thằng nhãi này đúng là hai thằng đần mà, quỷ thần cũng không kỵ, mấy câu nói đoạn đầu cũng dám nói ra.
Đây là những câu nói vĩnh biệt hoặc điềm gở.
Chương 6: Mèo Đen Trá Thi (2).
“Anh Lan, tụi mình ra ngoài nói đi, có nhiều thứ nói trước mặt chú Quảng Tài em nói không nên lời.”
Đi ra khuôn viên nhà của Tạ Quảng Tài, tôi đưa điếu thuốc cho Tạ An.”Anh Lan, em biết gan anh lớn nên mới nói với anh.
Lúc đó em thấy chú Quảng Tài ở chuồng chạy phía trước, phía sau còn thoắt ẩn thoắt hiện một người phụ nữ.”
“Một người phụ nữ?” Tôi hỏi lại.
“Là một bóng người, em nhìn không rõ mặt, nhưng mà dáng đi của cô ấy rất giống Huệ Hương trong độ mười thước.”
“Cậu chắc chắn?” Trong lòng tôi bắt đầu tê buốt, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh để hỏi tiếp.
“Đương nhiên không chắc rồi, nếu mà chắc thì em làm sao dám kể anh nghe chứ.
Lúc đó em sợ muốn chết khiếp vậy đó, đèn pin còn không dám mở luôn.”
Tạ An vênh mỏ lên trả lời.
“Vậy thì gan cậu cũng lớn lắm đó, hôm nay còn dám túc trực ở đây.”
“Anh tưởng em muốn đến lắm sao, hai nhà ở gần như vậy, lại còn là cháu ruột nữa chứ.”
Mà cho dù Tạ An không chắc chắn đó có phải là Huệ Hương hay không, nhưng chuyện này tám phần nhất định có liên quan đến cô ấy.Đầu tiên nghi vấn lớn nhất chính là cái loại như Tạ Quảng Tài tuyệt đối không bao giờ muốn tìm đường chết, thứ hai chính là hắn thật sự đã làm chuyện có lỗi với Huệ Hương.
Tôi và Tạ An đứng ở cửa nói chuyện được một hồi, cũng an ủi hắn vài ba câu rằng trên đời này không có ma quỷ, đa số đều là do người làm cả, sau đó tiếp tục đi vào túc trực linh cữu.
Tối đến rồi mọi người vẫn còn ngồi trò chuyện, đến nửa đêm thì cơn buồn ngủ kéo đến, cả linh đường yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lốp bốp của đèn cầy.
Cố gắng chống chọi đến đêm hai giờ, mấy người đó đã ngã nghiêng ngã ngửa ngủ hết trơn rồi, chính vào lúc tôi sắp chịu không nổi gục xuống, đột nhiên có một luồng gió lạnh kéo vào linh đường, theo sau đó tôi nghe tiếng mèo kêu.
Mèo trá thi, chó kinh hồn.
Trong lúc tôi đang tìm con mèo đó ở đâu đột nhiên có một bóng đen vụt qua mắt.
Cho đến khi nhìn lên thì một con mèo đen trừng to mắt ngồi trên quan tài.
Con mèo đen đó là của Tạ Quảng Tài nuôi, lão già đó không hợp với bất kỳ ai, nhưng lại nuôi con mèo đen, thương nó còn hơn cả con lão.
Lúc này chỉ còn thấy con mèo đen ngồi trên quan tài, đôi mắt trừng lên nhìn tôi trân trân.
Tôi biết mèo cấm kỵ những gì, nên đã đưa tay cầm cây gậy đại tang muốn hù nó chạy đi, nhưng ai ngờ nó không hề động đậy một tí nào cả.
Không biết có phải là ảo giác không, hình như tôi nhìn thấy nó đang nhìn tôi cười rùng rợn lắm.
Bây giờ tôi thật sự hoảng rồi, biết là chuyện này rất quỷ dị, muốn gọi những người khác dậy để nghĩ cách.
Vậy mà ngay lúc đó, trong quan tài lại truyền đến âm thanh đùng đùng như bị bóp nghẹt.
Toàn thân tôi như chết đứng, tóc muốn dựng đứng lên hết rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trá thi là chuyện vô cùng khủng khiếp, đối với những người làm nghề vớt xác như tôi mà nói, đả kích tâm lý mà nó đem đến có thể chí mạng đó.
Nếu như Tạ Quảng Tài thật sự bò ra từ trong quan tài ngay trước mặt tôi, thử hỏi sau này tôi làm sao dám đi vớt xác ở Hoàng Hà nữa chứ?Tiếng động trong quan tài càng lúc càng lớn, kỳ lạ là những người đang ngủ hình như không bị ảnh hưởng gì, vẫn ngáy khò khò ngon giấc?Cũng may, nắp quan tài của lão ta đã bị đóng đinh từ trước, trong phút chốc lão không thể bò ra ngoài được.
Đinh quan tài còn được gọi là đinh tử tôn, tổng cộng có bảy đinh, được làm từ đồng thau, đến ngày hạ huyệt sẽ do chính tay con cháu đóng vào.
Tạ Quảng Tài không có người nối dõi, cho nên quan tài sớm đã bị đóng đinh chặt khít.
Thật ra chủ yếu là do cái chết của lão quá tà môn đi, người làm đám tang sợ sẽ náo quỷ, nên mới đóng đinh trước cho chắc.
Người xưa nói rất đúng, chết đạo hữu không chết bần đạo.
Tôi định nhân lúc ông chưa kịp bò ra liền bỏ chạy cho rồi, còn mấy người kia có bị tai họa hay không thì không đến lượt tôi nghĩ tới nữa.
Nói là làm, tôi liền quay người bỏ chạy ra cửa.
Nhưng ai ngờ chưa chạy tới thì hai cánh cửa tự động đóng lại cái rầm, tôi có làm cách nào cũng không mở nó ra được.
Đệch, lão tử đã chịu thua rồi, vậy mà đến con đường sống cũng không muốn cho sao?Lưng tôi dán chặt lấy cánh cửa, vừa xoay người liền nhìn về phía quan tài của Tạ Quảng Tài.
Quan tài đang rung động kịch liệt, đến nỗi muốn rung chuyển cả sàn nhà.
Ý cười trên mặt con mèo đen càng lúc càng rõ, càng cười càng quỷ dị.
Với tiếng kêu chói tai của con mèo đen, tôi thấy nó như mũi tên lao thẳng lên xà nhà, theo sau đó nắp quan tài cuối cùng cũng bị đẩy ra, rơi xuống đất một cách nặng nề.
Giây tiếp theo chính là Tạ Quảng Tài đang mặc áo thọ từ trong quan tài ngồi dậy, khuôn mặt trắng bệch của người chết, đôi mắt không hồn chuyển động lên xuống không ngừng.
Đến khi con ngươi của lão ngừng xoay chuyển, thì vừa hay tầm nhìn lại dán chặt lên người tôi.
“Khặc khặc…”Tạ Quảng Tài cười một cách kỳ quái từ trong quan tài nhảy ra, vừa đứng vững trên sàn, thì trùng hợp con mèo đen đó nhảy xổng vào lòng ông.
Tạ Lan tôi lớn từng tuổi này, chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào quỷ dị như ngày hôm nay: Tạ Quảng Tài trá thi đứng dậy ôm con mèo đen, từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Trong lúc gây cấn không còn đường nào để lùi, tôi bắt đầu tự cổ vũ cho mình.
Tránh không nhất định sẽ né được, đối mặt không nhất định là không qua khỏi.
Tạ Lan tôi Cửu Long trị thủy, âm linh tránh đường, tại sao lại phải sợ một người đã chết.
Cây gậy đại tang vẫn còn trong tay, tôi chuẩn bị chạy ra đằng sau Tạ Quảng Tài, trước tiên cho lão hưởng một đòn cảnh tỉnh trong truyền thuyết.
Càng lúc càng gần, mắt nhìn thấy Tạ Quảng Tài sắp bước đến gần phạm vi công kích của tôi, nào ngờ con mèo đen đó dường như còn căm ghét tôi hơn cả lão ta, nó cong người từ trong lòng lão nhe nanh múa vuốt phóng thẳng lên người tôi.
“Bà nội mày, chết cho tao!”Tôi nhắm ngay chóc bổ vào đầu nó một phát!.
Chương 7: Mượn Dao Giết Người (1).
Lực của gậy này rất mạnh, tôi cũng nhắm chuẩn xác trước góc độ.
Con mèo đen bị tôi táng một cú lên lưng, nên không còn cơ hội để tung hoành nữa.
Chỉ nghe con mèo gào lên một tiếng thảm thiết, rồi nó bị tôi ném trực tiếp ra ngoài.
Nghe được tiếng mèo gào, đôi mắt của Tạ Quảng Tài liền chuyển sang màu đỏ, cơ thể thẳng đơ, hai tay đưa lên.
Xác chết sau khi trá thi thì sức lực gấp bội, tôi có làm sao cũng không dám liều nữa, liền khom người xuống lách sang người lão ta để tránh đi.
Tôi nghe được hai tiếng phập phồng sau lưng, tấm cửa gỗ dày vậy mà bị lão đâm sầm vào lủng luôn hai cái lỗ trên cửa.
Lúc quan tài còn chưa mở ra thì tôi đã sợ này sợ kia, trong lòng bị dọa chết khiếp, mà lần này lão làm thiệt đó, bao nhiêu máu đều dồn lên não hết trơn.
Người là ma tương lai, quỷ là người của quá khứ.
Nếu như mà nghĩ thông suốt rồi thì không có gì để nói, cương thi chẳng qua cũng chỉ mạnh hơn người một chút thôi, nhưng động tác vẫn còn thô cứng lắm.
Khoảng thời gian này tôi tiếp xúc với xác chết cũng nhiều, lại ỷ vào bát tự của mình đủ cứng, cho nên đã cùng Tạ Quảng Tài ở trong linh đường người đuổi người chạy chơi mèo bắt chuột.
Nhưng rất tiếc, sau khi Tạ Quảng Tài biến thành cương thi thì hình như lão ta không biết mệt là gì hay sao á, tôi cũng đâu phải người thép đâu, thể lực thì có hạn, rất nhanh tôi đã bị dí muốn đứt con mẹ nó hơi.
Cứ đuổi vậy thì sớm muộn gì cũng bị lão chơi chết thôi, mà chả hiểu sao cửa nẻo đều đóng chặt không có cơ hội để chạy trốn mới đau.
Mặc kệ động tác tôi có trở nên chậm chạp cỡ nào, Tạ Quảng Tài bắt đầu đem tôi ép đến góc cùng.
Thời khắc cuối cùng khi lão sắp đến gần, tôi tính lặp lại trò cũ lách sang người lão để tránh, nhưng ai ngờ dưới chân đột nhiên vấp phải thứ gì đó, lệt bệt lăn trên đất.
Quay đầu lại nhìn, mới phát hiện cái thứ mà tôi vấp phải chính là con mèo đen bị tôi đánh đến bê bết máu thịt lẫn lộn.
Tôi hiện giờ cũng không còn sức lực gì nữa, lại vấp phải con mèo đen đó, không còn cách nào để tránh được sự truy sát của Tạ Quảng Tài, trong phút chốc liền bị lão đè lên người bóp chặt lấy cổ.
Hai tay lão như sắt thép vậy đó, ngay lập tức tôi đã cảm thấy khó thở, hoa mắt chóng mặt.
Tôi không phải là tay vật lộn chuyên nghiệp, chỉ dựa vào một hơi nhiệt huyết và ý chí cầu sinh mới có thể cùng Tạ Quảng Tài trụ đến bây giờ.
Nhưng bây giờ, tôi phát hiện ra kiên trì sẽ không thể thay đổi sự thật, tôi vẫn sẽ phải chết đó thôi.
Thật ra thì, từ ngày đầu tiên Bạch lão quỷ nói với tôi những cấm kỵ của người vớt xác, tôi đối với cái chết cũng tự biết giác ngộ.
Cha mẹ tôi biết nghề vớt xác là nghề cấm kỵ, nhưng lại không biết người vớt xác lúc nào cũng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đứng giữa ranh giới sống và chết.
Giả sử như tôi không phải là người vớt được xác của Huệ Hương, Tạ Quảng Tài cũng không phải bị vong hồn của cô ấy hại chết, thì tôi đã chẳng phải vì đi túc trực linh cữu gặp phải sự việc trá thi quỷ dị thế này.
Điều khiến tôi nghĩ không thông chính là, tôi và Tạ Quảng Tài không thù không oán, từ giây phút con mèo đen nhảy lên quan tài của lão, cho đến lúc ông trá thi, thì mục tiêu của họ rất rõ ràng chỉ nhắm vào mình tôi, vì sao chứ?”Khà khà” Đôi mắt đỏ lòm của Tạ Quảng Tài long lên, lão nhe hàm răng sắc nhọn sau khi trá thi, nghiêng đầu hướng về cổ tôi mạnh bạo cắn xuống!Sự đau đớn tột cùng khiến tôi rất khó chịu, đến cơ hội gào thét cũng không có.
Hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt, máu tươi cũng theo đó chảy thành dòng, tôi như giải tỏa được áp lực của dòng máu lưu thông lên não, khiến tôi càng lúc càng nhẹ nhõm hẳn.
Mẹ nó, sớm biết sẽ bị cương thi cắn chết thì tôi nguyện cả đời lưu lạc tại Quảng Châu, làm một ca sĩ hát lẻ cho xong chuyện.
Tạ Quảng Tài vẫn đang hút máu của tôi, thậm chí tôi còn có thể nghe rõ âm thanh từ cổ họng ông đang nuốt từng ngụm máu.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, những hồi ức trước đây như một thước phim tua ngược trong đầu tôi.
Chính trong giây phút tôi sắp ngất đi, đột nhiên có người đạp mạnh vào cửa gỗ từ bên ngoài xông vào.
Tạ Quảng Tài nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, tôi nhân cơ hội này dùng hết sức bình sinh để vùng dậy tính chạy ra cửa, lại phát hiện người xông vào chính là Bạch lão quỷ.
Lão đang cầm miếng da khỉ nước trong tay và phủ lên người của Tạ Quảng Tài từ xa.
Có câu vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, thức ăn của khỉ nước chính là xác chết dưới sông, món khoái khẩu của nó chính là đôi mắt và móng tay của người chết, vừa hay lại là khắc tinh của cương thi.
Tạ Quảng Tài dường như biết sự lợi hại của tấm da khỉ nước, muốn xoay người bỏ trốn.
Lúc này chẳng biết sức lực từ đâu mà đến, tôi ôm khư khư lấy Tạ Quảng Tài không cho lão vùng vẫy, cho đến khi tấm da khỉ nước đó phủ lên cả hai chúng tôi.
Quả nhiên, tấm da khỉ nước vừa chạm vào Tạ Quảng Tài, lão liền thét lên đau đớn rồi vùng vẫy lăn lộn dưới đất, bất chấp tất cả muốn chạy trốn khỏi tôi.
Nhưng da của khỉ nước như sắt nóng chảy khắp người lão, căn bản là không dứt ra được.
Cho đến khi khắp nhà đều bốc mùi cháy khét.
Chương 8: Mượn Dao Giết Người (2).
Chỉ trong chốc lát, tấm da khỉ nước cùng với Tạ Quảng Tài đều bị đốt thành tro bụi.
Bạch lão quỷ muốn đỡ tôi từ dưới đất dậy, tôi chỉ kịp gọi lão một tiếng “chú” liền bất tỉnh nhân sự.
Đến khi tôi tỉnh dậy thì bản thân mình đã nằm trên giường trong nhà của Bạch lão quỷ rồi.
Thử động đậy một chút, cảm thấy toàn thân không còn một chút sức lực, vết thương trên cổ đau không từ nào diễn tả được.
Rõ ràng trên người có đắp tấm chăn dày, nhưng vẫn thấy lạnh như trong hầm đá vậy, lạnh đến nỗi hàm răng đánh bò cạp.
“Đừng cử động, trên người cậu vẫn còn độc của xác chết chưa loại bỏ hết đâu, mấy ngày nay cậu không được làm gì cả.”
Bạch lão quỷ lên tiếng.
“Chú Bạch, tại sao Tạ Quảng Tài lại muốn giết tôi cơ chứ?” Tôi yếu ớt thốt lên câu hỏi trong lòng.
“Người hắn muốn giết không phải cậu, mà là Huệ Hương.
Chỉ trách chú Bạch tôi tính sai một bước, tôi chỉ tính tới Huệ Hương không dám tìm cậu báo thu, nhưng ai ngờ cô ta lại chơi trò mượn dao giết người đâu!” Bạch lão quỷ nói, Huệ Hương mượn linh đường của Tạ Quảng Tài để làm bố cục, lấy oán khí thúc đẩy con mèo đen khiến Tạ Quảng Tài trá thi, mục đích chính là làm hại tôi.
Tuy rằng tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Huệ Hương, nhưng vong linh không nói đạo lý như người sống, chỉ biết truy cứu nhân quả, mà nhân quả của cô ấy, bắt đầu từ hôm tôi đi vớt xác của cô.
Chính tôi đã khiến cho cô chết không yên ổn, cản trở con đường luân hồi của cô, nói đi nói lại thì ban đầu tôi không nên vớt xác cô lên, để dành cho cá ăn còn tốt hơn là kết cục của hiện tại.
Còn đám đạo mộ tặc đáng hận kia nữa, nếu không vì bọn nó đào xác của cô lên để phối âm hôn, thì mọi chuyện cũng sẽ không đi đến bước này.
Bạch lão quỷ nói sau khi Huệ Hương tác quái hại chết Tạ Quảng Tài đã trở thành lệ quỷ, bây giờ ngoại trừ giết người cũng không còn ý niệm nào khác nữa.
Tạ Quảng Tài chính là người đầu tiên, không bao lâu nữa sẽ xuất hiện người kế tiếp, cho đến khi những người có thù oán với cô bị giết sạch mới thôi.
Lệ quỷ đòi mạng, thiên đạo không can thiệp, chuyện này cho dù là đạo sĩ cũng không làm được gì đâu.
“Chú Bạch, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi biết chú có chút bản lĩnh, cái mạng nhỏ này chỉ biết trông chờ vào chú nữa thôi.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có bản lĩnh cứu cậu đâu.
Người bây giờ có thể cứu cậu chỉ có một, nếu người đó đồng ý ra tay, đừng nói là Huệ Hương trở thành lệ quỷ, cho dù biến thành hồng hồn đi chăng nữa cũng không làm gì được cậu.
“Bạch lão quỷ nói trước đó ông nói Huệ Hương không dám làm hại tôi là bởi vì còn kiêng dè sự tồn tại của người đó, mà lần mượn dao giết người này chính là mục đích muốn hại tôi, thứ hai chính là muốn thăm dò xem người đó có ra tay giúp tôi không.
Nhưng chẳng may, cho đến khi tôi sắp bị Tạ Quảng Tài giết chết, người đó cũng không xuất hiện, nếu như không phải Bạch lão quỷ đến kịp lúc, có thể tôi đã đi lãnh cơm hộp lâu rồi.
“Chú Bạch, người đó mà chú nói rốt cuộc là ai thế?” Tôi hỏi lão.
“Thật ra từ sớm cậu đã gặp rồi, chính là người phụ nữ mà cậu trông thấy hôm đầu tiên cậu đến tìm tôi đấy.”
“Gì?” Tôi đơ luôn.
Phải mà lão không nhắc chuyện này, thì tôi cũng quên luôn người phụ nữ mình đã gặp lần đầu tiên đến đây.
Xong tôi xoay qua trách lão, nếu đã biết lai lịch của người phụ nữ đó, vậy còn tỏ ra vẻ thần bí để làm gì?”Cậu tưởng ai cũng có thể nhắc đến danh tánh của người đó sao? Bạch lão quỷ tôi đã không còn bao nhiêu năm tuổi thọ nữa đâu, nếu thật sự chọc phải người đó, cái mạng già này cũng phải đắp vào đó.”
Bạch lão quỷ thở dài đáp lời.
“Cô ấy rốt cuộc là ai chứ?”
“Cái này chắc phải để người đó tự nói với cậu tốt hơn, tôi cũng không biết tên của cô ấy là gì.
Cái cậu cần làm bây giờ chính là mau chóng dưỡng thương đi, sau đó tôi lại giúp cậu làm một việc lớn.
“Lão Bạch này là cố tình giày vò tôi mà, đến cả một chữ cũng không thèm tiết lộ với tôi.
Không nói thân phận của người đó đã đành, đến cả đại sự gì cũng không nói luôn.
Khoảng thời gian sau, tôi liền yên tâm ở lại nhà của Bạch lão quỷ dưỡng thương, đích thân lão chăm sóc cho tôi.
Huệ Hương bây giờ đã hóa thành lệ quỷ, nhưng với bản lĩnh của Bạch lão quỷ, cô ta vẫn không dám hành hung giết người trước mặt lão đâu.
Còn về sự việc xảy ra tại linh đường của Tạ Quảng Tài, đã bị Bạch lão quỷ dùng một trận lửa che đậy hoàn toàn.
Hôm đó sau khi cứu tôi, lão lại đi vào đem những người túc trực linh cữu khiêng ra hết rồi phóng hỏa.
Cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa có người biết chuyện giữa tôi và Huệ Hương, đến cả cha mẹ tôi cũng không biết con trai họ đã bị lệ quỷ dòm ngó, nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Khoảng thời gian tôi dưỡng thương, xung quanh tôi liên tục xảy ra những sự kiện ly kỳ, ví dụ như ban đêm có người té gãy chân, lúc đang chặt củi chặt đứt luôn bàn tay, khi đang đun nước nấu cơm trượt chân đâm đầu vào nồi nước làm hư luôn cặp mắt.
Những người này đều có một đặc điểm chung: Phẩm hạnh bất chính.
Tôi biết đây chính là ý nguyện của Huệ Hương lúc cô ấy còn sống, bọn họ đã đụng phải người không nên đụng, xem những thứ không nên xem.
Mặc kệ những kỳ án thương vong cứ xảy ra liên tục, ban đầu vẫn không ai nói rằng chuyện này có liên quan đến Huệ Hương cả, cho đến đêm đoạn thất cuối cùng của cô, đã xảy ra một thảm án diệt môn kinh thiên động địa!
Chương 9: Hoàng Hà Nương Nương (1).
Từ sau khi Huệ Hương trở nên điên loạn, ngôi nhà của cô ấy vẫn luôn bỏ hoang.
Những năm gần đây nhân số trong thôn gia tăng một cách chóng mặt, đất ở trong thôn không đủ để sử dụng, thế là có người đánh chủ ý lên nhà của cô ấy.
Chỉ là bởi vì Huệ Hương vẫn còn sống, nếu như tranh giành lộ liễu như thế người ta lại bảo ăn hiếp cô nhi.
Đến khi Huệ Hương chết, căn nhà bị tập thể người trong thôn thu hồi, Trần đồ phu trong độ mười thước là người đầu tiên bỏ tiền ra mua lại căn nhà đó.
Trần đồ phu sát sanh cả đời, quỷ thần không sợ, ngay sau khi mua lại căn nhà của Huệ Hương, liền mau chóng kiếm người trùng tu lại ngôi nhà ngay hôm đó.
Người già trong thôn ai cũng khuyên ông, Huệ Hương còn chưa qua đoạn thất, tốt hơn là hãy khoan động thổ.
Nhưng ông nào có lọt tai đâu, con trai thứ ba của ông đang rầu vì không có đất xây nhà mới kia kìa.
Khu đất nhà Huệ Hương cũng được lắm, ngồi Bắc hướng Nam, mà Trần đồ phu lại không thiếu tiền, cho nên lần trùng tu này ông đập vào cả đống tiền, xây lại một căn nhà kiểu Tây ba tầng.
Căn nhà xây xong, cả nhà vui vẻ dọn vào mà ở.
Nông thôn có một cách nói chính là làm nhà người không ở thì ma ở, nhà mới thì cần phải trấn sát, cho nên nguyên gia đình họ sẽ dọn vào luôn.
Huống hồ chi căn nhà ba tầng này từ lúc bắt đầu xây dựng mọi thứ đều rất thuận lợi, đào đất dựng mống cũng không bị yêu ma phá phách gì, người của Trần gia đương nhiên sẽ không còn cấm kỵ gì rồi.
Hôm nay chính là đoạn thất, đêm cuối cùng của Huệ Hương, trong độ mười thước ngoại trừ những người già còn hoài niệm nên đã đốt cho một ít giấy tiền, những người còn lại sớm đã quên mất đi chuyện này từ lâu.
Tối đó sau khi cả nhà Trần đồ phu ăn xong cơm, cùng nhau xem ti vi, lướt điện thoại, rồi ngủ nghỉ như ngày thường.
Nhưng đến sáng ngày thứ hai, mọi người trong thôn đã phát hiện ra có gì đó không đúng, Trần đồ phu thường hay dọn sạp rất sớm, nhưng hôm nay mở chợ rồi vẫn không thấy bóng dáng ông đâu.
Vừa hay lúc đó ở thôn bên cạnh có người chuẩn bị làm đám cưới, cần phải mua rất nhiều thứ, nên đã tìm đến nhà của Trần đồ phu.
Gõ cửa rất lâu nhưng không có hồi âm, điện thoại thì gọi bao nhiêu cuộc không nghe máy, người dân trong độ mười thước vừa bàn luận xong là biết ngay có gì đó không ổn rồi.
Cuối cùng họ tìm đến trưởng thôn, dẫn người đến phá cửa đi vào.
Vừa đến cửa, cảnh tượng máu me không thể nào tưởng tượng được, ngay lúc đó đã có vài người vừa nhìn đã ói mửa vì chịu không nổi.
Trần gia trên dưới bảy mạng người, ngoại trừ Trần đồ phu, sáu người còn lại đều bị mổ bụng, treo lên từng cây móc dùng để treo lợn mổ.
Trần đồ phu toàn thân đầy máu, trong tay cầm con dao mổ lợn, đứng chết trân ở giữa sân nhà.
“Tôi có tội, tôi đáng chết, Huệ Hương là chính tay tôi đẩy xuống sông khiến cô ta bị chết đuối.”
Nhìn thấy có người bước vào, ông liền cất lên một câu với giọng nói khàn đặc.Dứt lời, ông liền cầm cây dao đưa lên cổ…Lúc Bạch lão quỷ tường thuật lại chuyện này cho tôi, thi độc trên người tôi cũng đã thanh lọc gần hết rồi, hiện đang ở trong nhà để hồi phục triệt để.
Tôi nghe ông nói xong, cả người tôi ngây ra cùng vẻ mặt kinh hãi.
Tuy nói rằng lệ quỷ đòi mạng, thiên đạo không can thiệp, nhưng dù sao đây cũng là diệt môn đó!Huệ Hương chẳng qua chỉ là một phụ nữ bình thường, làm như vậy không sợ sẽ bị đánh vào mười tám tầng địa ngục mãi không siêu sinh sao?”Chú Bạch, Huệ Hương giết cả nhà Trần đồ phu như thế, đây có nghĩa là nhân quả của cô ấy đã giải hết rồi đúng không?” Trong lòng tôi phập phồng hỏi.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
Bạch lão quỷ trầm ngâm hồi lâu rồi đáp.Đêm hôm đó, Bạch lão quỷ dẫn theo tôi đi xuống Hoàng Hà.
Trước đây ông nói đợi tôi bình phục rồi mới dẫn tôi đi làm việc trọng đại đó, nhưng bây giờ không thể không tiến hành sớm hơn dự kiến rồi.
Huệ Hương đã giết hết bảy người của Trần gia, hung tính tăng vọt, chỉ dựa vào bản lĩnh của ông bây giờ, việc bảo vệ cho tôi là điều không thể nào.
Đêm hôm nay trăng sáng sao mờ, chỉ nghe được tiếng dòng nước chảy xiết.
Tôi và Bạch lão quỷ chèo chiếc thuyền nát, cố gắng lội ngược dòng.
Bạch lão quỷ vẫn không chịu nói tôi nghe rốt cuộc là chuyện trọng đại gì, chỉ thấy lão chuẩn bị nhang đèn bát hương, dự là có liên quan đến cúng tế gì đó.
“Chú Bạch, thật ra chúng ta đang đi đâu vậy chứ?” Thuyền đã đi được tầm một tiếng, tôi nhịn không được liền hỏi thêm lần nữa.
“Thôn Hạ Bá, Tế đàn cổ của sông Hoàng Hà.
“Hoàng Hà tế đàn cổ, chính là nơi xã hội phong kiến dùng làm tế điện cho Hoàng Hà Đại Vương, nơi hiến tế Hoàng Hà Nương Nương.
Tế đàn cổ của chúng tôi nằm ngay thôn Hạ Bá, cũng không biết được dựng nên từ lúc nào, dù cho không có người tu sửa, nhưng trải qua bao nhiêu mưa sa bão táp vẫn không sụp đổ.
Bây giờ Hoàng Hà nước dâng, chỉ lộ ra một góc của tế đàn cổ.
Bạch lão quỷ kêu tôi cầm nhang đèn lư hương đi lên đó, còn lão thì chỉ ngồi ở mạn thuyền không nhúc nhích.
Chương 10: Hoàng Hà Nương Nương (2).
Bây giờ Hoàng Hà nước dâng, chỉ lộ ra một góc của tế đàn cổ.
Bạch lão quỷ kêu tôi cầm nhang đèn lư hương đi lên đó, còn lão thì chỉ ngồi ở mạn thuyền không nhúc nhích.
“Chú Bạch, chú cũng phải nói tôi biết là tôi nên làm gì chứ!”
“Lên cúng bái Hoàng Hà Nương Nương.”
“Cúng người đó để làm gì?”
“Người phụ nữ mà hôm đó cậu gặp được chính là Hoàng Hà Nương Nương, chỉ có người đó mới có thể cứu mạng cậu mà thôi.”
“Gì chứ? Hoàng Hà Nương Nương?” Câu nói của Bạch lão quỷ khiến tôi sửng sốt cả người, khiến tôi sợ đến miệng cũng khép không nổi nữa.
Chả trách người phụ nữ đó lại không giống như người phàm, hóa ra chính là Hoàng Hà Nương Nương.
“Cậu và người đó có duyên, với lại chỉ có người đó mới cứu được cậu thôi, còn ngây ra đó làm gì, mau đi lên thấp hương đi chứ!” Bạch lão quỷ giục tôi.
Thắp hương cũng phải có bài bản, tam thần tứ quỷ.
Hoàng Hà Nương Nương là quỷ nên phải thấp bốn nén nhang.
Người Trung Quốc dĩ tả vi tôn, bên trái ba nén nhang tượng trưng cho người của thiên địa, còn bốn nén tượng trưng cho quỷ.
– Giải thích “Dĩ tả vi tôn” tức là bên trái tượng trưng cho đế tôn, thần phật.
Hết giải thích.
Khi tôi cắm bốn nén nhang vào lư hương, dập đầu xuống đất bốn cái, tôi liền dựa theo đoạn tế văn của Bạch lão quỷ đưa tôi đọc một lần.
“Dịch Chính Càn Khôn, Phu Phụ Vi Nhân Luân Chi Khởi.
Thi Ca Chu Thiệu, Hôn Nhân Nại Vương Hóa Chi Nguyên.”
“Thị Dĩ, Minh Phụng Thương Thương, Bốc Kỳ Xương Vu Ngũ Thế.
Thiên Diêu Chước Chước, Ca Hảo Hợp Vu Bách Niên.
Kim Hữu Quân Tử Tạ Lan, Thế Trạch Di Phương, Tài Dự Tố Trữ……” Đọc tới đây tôi không còn đọc tiếp nổi nữa.
Tuy tôi không phải là sinh viên đứng đầu khoa tiếng Trung, nhưng tôi đủ khả năng hiểu được đây vốn không phải là bài tế văn gì, mà nó chính là hôn thư thời cổ đại!Tôi ra ám hiệu cho lão Bạch, rốt cuộc là lão đang bày trò gì đây, không lẽ muốn tôi cầu hôn Hoàng Hà Nương Nương sao?”Tạ Lan, thằng nhóc nhà ngươi ngây ra đó làm gì, tiếp tục đọc đi chứ!” Thấy tôi ngừng lại, Bạch lão quỷ liền đứng ở mạn thuyền giục tôi lần nữa.
“Chú Bạch, đừng nói là chú đang nghiêm túc muốn tôi cầu hôn Hoàng Hà Nương Nương đó chứ!?”
“Nói nhảm, mạng của cậu chỉ có người đó cứu được thôi, nhưng nếu hai người không dính líu gì với nhau thì dựa vào đâu người ta giúp cậu chứ??”
“Nhưng mà, người sống nếu cưới cô dâu ma về đa phần đều phải tổn thọ đó trời ạ!”
“Vậy tôi hỏi cậu, cậu là muốn bị Huệ Hương hại chết, hay là muốn cưới quỷ làm vợ hả? Nếu như cậu không sợ Huệ Hương, thì bây giờ chúng ta về luôn khỏi nói nhiều!” Nhớ lại Tạ Quảng Tài lõa lồ treo cổ mà chết, lại nghĩ đến cả nhà Trần đồ phu bị mổ bụng chết thảm, tôi lập tức cảm thấy nếu như có thể kết hôn cùng Hoàng Hà Nương Nương, cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Không một chút do dự, tôi liền một hơi đọc hết tờ hôn thư ngàn chữ đó.
Sau khi đọc xong, thì xảy ra một chuyện kỳ quái.
Một luồng gió lạnh không biết từ đâu thổi đến quét qua lư hương, dập tất cả bốn nén nhang.
Đốt nhang kỵ nhất hai việc, một là dài ngắn không đều, hai là bị dập tắt giữa chừng.
Đây chính là điềm dữ, sau có nghĩa là không thành tâm, quỷ thần không nhận.
“Chú Bạch, lại là chuyện gì nữa đây?” Tôi hỏi ngay.
“Không lý nào, đúng ra thì Hoàng Hà Nương Nương trước đó có nhìn qua ngươi mà, đáng lẽ phải không có ý kiến gì mới phải chứ.
Nhất định là thằng nhóc nhà người không thành tâm rồi, mau đốt nhang rồi đọc lại hôn thư lần nữa đi!” Được thôi, tôi lại đọc thêm một lần nữa, nhưng nén nhang quỷ quái vẫn bị dập tắt.
Bạch lão quỷ cau mày suy nghĩ một lúc, rồi lão hỏi tôi có phải trong lòng còn có người con gái khác, tình cũ chưa dứt không?Ai dà, có một số chuyện tôi luôn giấu ở đáy lòng, không muốn nhắc đến.
Khi tôi học đại học từng quen một cô bạn gái, da trắng xinh đẹp khí chất tuyệt vời, mà còn là hoa khôi của khóa chúng tôi.
Tôi đối với cô ấy phải nói là nặng tình, từ sau khi chia tay tôi như mất đi hứng thú với cuộc đời, vì lý do này tôi mới lăn lộn ở Quảng Châu, người không ra người, ma không ra ma.
Nhưng tình cảm dù có khắc cốt ghi tâm đến đâu cũng không thể chống chọi lại sự bào mòn của thời gian, lần này tôi trở về nhà đã rửa sạch hết cách tâm làm lại từ đầu, dường như cũng không còn nhớ đến cô ấy nữa.
Tôi không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn, cũng như những gì cô ấy nói khi chia tay, ở chung với tôi thật sự rất vui, nhưng nếu muốn cùng tôi kết hôn thì lại có chút nhói lòng.
Bây giờ Bạch lão quỷ hỏi tôi có phải có mối tình nào chưa chấm dứt, tôi ngẫm nghĩ rồi tháo sợi dây chuyền trên cổ vứt thẳng xuống sông Hoàng Hà.
Sợi dây chuyền này là cô ấy tặng tôi nhân ngày sinh nhật, vật còn nhưng người đã đi mất, có giữ lại thì cũng chẳng làm được gì.
Sau khi vứt sợi dây, một lần nữa tôi lại cầm bức hôn thư lên đọc, ấy vậy mà lần này rất thuận lợi, nén nhang quái quỷ đó cho đến khi tàn cũng không bị dập tắt nữa.
“Đi thôi.”
Đợi nhang tàn rồi Bạch lão quỷ bảo tôi quay về.
“Chú Bạch, vậy là xong chuyện rồi ư?”
“Ừm, Hoàng Hà Nương Nương đã nhận được hôn thư của cậu rồi, tiếp theo đó là phải chuẩn bị hôn lễ cho hai người thôi.”
Kết hôn cùng Hoàng Hà Nương Nương cũng xem như là phối âm hôn rồi, nhưng mà nó khác một chút so với bên họ hàng nhà tôi, bởi vì tôi là người sống mà cô ấy là quỷ.Chúng tôi thuộc dạng phối âm dương.
Tôi không cần phải tìm hài cốt của cô ấy, chỉ cần lập một cái bài vị cho cô ấy là được.
Chỉ là tôi hiện giờ vẫn chưa biết họ tên của cô ấy là gì, lập bài vị thì phải viết gì lên đó bây giờ?Bạch lão quỷ nói cái này không cần gấp, đợi chúng tôi làm lễ cưới xong thì cô ấy sẽ tự khắc tên mình lên đó….