1. Home
  2. Truyện Dị Năng
  3. [Dịch] Chiến Lật Cao Không
  4. Tập 2: Nhà Giam (c11-c20)

[Dịch] Chiến Lật Cao Không

Tập 2: Nhà Giam (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Nhà Giam.

Lý Đằng âm thầm xoay người lại, tiếp tục quan sát bức hoạ trên vách tường. Tuy rằng tình cảnh vừa rồi rất khiếp sợ, nhưng đối với loại người đã từng sắp ngủm trên chóp đá như Lý Đằng mà nói, chỉ cần không gặp uy hiếp phải chết, thì còn chưa đến mức vãi ra quần.

Những bức hoạ trên tường đều được thiết kế rất đẹp, tất cả đều được đóng khung, mặt ngoài có kính bao bọc, khung kim loại chung quanh bóng loáng.

Sau khi cẩn thận nghiên cứu mấy bức hoạ sau cùng, Lý Đằng lại đột nhiên quay người.

Quả nhiên, tất cả tượng sáp sau lưng đều nhìn hắn.

Lý Đằng chậm rãi đi về một bức tượng sáp gần đó.

Sau đó cẩn thận nhìn kỹ bức tượng sáp này.

Mấy giây sau, Lý Đằng đột nhiên vung quyền đánh về phía một bức tượng sáp khác cũng đứng gần đó.

Bức tượng sáp kia đúng là không kịp phòng bị, hoàn toàn không ngờ tới Lý Đằng đã phát hiện ra mình, dù muốn trốn cũng đã không kịp.

Một tiếng “Phanh!” trầm đục, nắm đấm của Lý Đằng đã nện trúng mặt bức tượng sáp kia.

“Á…!”

Bức tượng sáp kia bụm mặt kêu thảm ngã trên mặt đất.

Lý Đằng lập tức bước tới dùng đầu gối đè chặt tượng sáp, hơn nữa giơ đấm đấm lên đe doạ.

“Anh bạn! ối dời ơi! Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi! ”

Tượng sáp đã mở miệng, cầu xin Lý Đằng tha thứ.

Cái bức tượng sáp này hiển nhiên là người sống giả bộ, vừa rồi Lý Đằng động não mới nhìn thấu.

“Không muốn bị đánh? Vậy thì mau mau giải thích! Tất cả mọi chuyện là sao?” Lý Đằng giơ cánh tay đè xuống ngực người nọ, không cho hắn cơ hội giãy dụa đứng lên.

“Tôi không có ý xấu, tôi chỉ trêu đùa anh một tí, đùa vui thôi mà! Đừng tức giận…… xin bớt giận……” Gã nam tử tiếp tục xin tha.

“Đùa một tí? Vui lắm sao? Con mẹ mày muốn đùa cái gì? Mày không nói rõ ràng, tao lập tức vặn đầu mày làm bóng đá!” Lý Đằng lộ vẻ dữ tợn.

Bị nhốt trên chóp đá lâu như vậy, bị đủ loại tra tấn, cơ hồ khiến cho Lý Đằng mất đi dũng khí sống sót.

Hắn không tin mọi chuyện đều do gã đàn ông trước mặt gây ra…… Nếu thật là gã đàn ông này làm ra, thì gã này sẽ không yếu nhớt đến vậy, nhưng chắc chắn gã đàn ông này biết chút gì đó.

“Khục…… lúc tôi vừa đến cũng rất hoang mang và tức giận, tôi có thể hiểu rõ cảm giác của chú em vào lúc này, đừng đánh nữa, chú em muốn biết cái gì cứ hỏi tôi, tôi cam đoan sẽ nói rõ những gì mình biết.” Gã đàn ông hoàn toàn không có ý định phản kháng, trên mặt chỉ nở nụ cười.

“Được rồi, vấn đề đầu tiên, cái chóp đá kia là sao?” Đương nhiên Lý Đằng phải hỏi vấn đề quan trọng nhất.

Trước kia xem phim cùng tiểu thuyết, nhân vật chính gặp được các loại chuyện quỷ dị, rốt cục có cơ hội mở miệng hỏi thăm người nào đó, thường thường không hỏi vấn đề chính, toàn là hỏi mấy chuyện vớ vẫn không liên quan.

Chờ đến lúc hỏi ra vấn đề mấu chốt, hoặc là nhân chứng trong phim bị diệt khẩu, hoặc là tác giả tiểu thuyết cắt chương.

Cho nên, Lý Đằng cũng không có rào trước đón sau, có cơ hội liền hỏi thẳng.

“Chóp đá cao 1000 mét kia…? ” Hiển nhiên gã đàn ông này cũng biết chuyện chóp đá.

“Đúng vậy.” Lý Đằng áp chế tâm tình kích động, hắn rất muốn biết rõ đáp án.

“Cụ thể những chóp đá kia là ai tạo ra, là ai bắt chú em ném lên đó, tôi cũng chẳng biết đáp án.” Gã đàn ông lắc đầu.

Lý Đằng không lên tiếng, lại giơ cao nắm đấm.

“Đừng đánh vào gương mặt đẹp trai của tôi…… Lúc trước tôi cũng ở trên chóp đá, tình huống cũng chẳng tốt hơn người anh em, anh bạn là lần đầu tiên đến đây phải không? Hỏi nhiều như vậy, có vẻ như thời gian ở trên chóp đá cũng không dài.” Gã đàn ông vội vàng mở miệng.

Lý Đằng vẫn im lặng, ánh mắt đe dọa nhìn gã đàn ông.

Theo như ý của tên này, trên thế giới này không chỉ có một cái chóp đá? Hơn nữa mỗi chóp đá đều vây nhốt một người?

“Tuy rằng tôi không biết chóp đá kia là ai tạo ra, là người nào làm, nhưng tôi biết làm sao giảm độ cao chóp đá xuống, chỉ cần chúng ta nghĩ cách chậm rãi leo xuống chóp đá, lúc chỉ leo xuống tầm vài mét, thì chúng ta có thể trở về mặt đất.” Gã đàn ông tiếp tục nói.

“Chẳng phải hiện tại chúng ta đang ở mặt đất sao?” Lý Đằng lên tiếng cắt lời.

“Ha ha…… chỉ là tạm thời, hóng gió một chút mà thôi, chú em cứ nhìn thời gian đi? Chóp đá kia như một cái phòng giam, độ cao chóp đá chính là thời hạn chúng ta thi hành án.

Thời gian đếm ngược ở đây xem như là lúc cho chúng ta nghỉ ngơi tiếp sức, sau khi đếm ngược kết thúc sẽ phải làm việc, làm xong còn sống thì sẽ quay trở về chóp đá, tiếp đó cố gắng sống sót đến thời gian nghỉ tiếp theo……” Trên mặt gã đàn ông lộ vẻ chán nản và tuyệt vọng.

“Còn bị bắt trở về?” Lý Đằng không khỏi cảm thấy nặng nề, đánh chết hắn cũng không muốn quay lại chóp đá kia.

“Đúng vậy, anh bạn họ gì? Ta họ Cao, tên là Cao Phi, chú em có thể gọi tôi là lão Cao, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nằm nhiều không tốt…! ”

“Làm sao giảm độ cao chóp đá xuống?” Lý Đằng không có buông ra gã đàn ông gọi là Cao Phi này.

“Vừa rồi anh bạn mới lấy thẻ hội viên đi? Ở bên trong thẻ hội viên có điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể quy đổi độ cao chóp đá, một điểm tích lũy đổi một mét, nếu như chú em tích lũy được 1000 điểm, vậy thì có thể giảm bớt độ cao ngàn mét trên chóp đá, như vậy chú em mới có thể trở về mặt đất, chính thức được tự do.” Cao Phi thành thật trả lời cho Lý Đằng.

“Làm sao kiếm được điểm tích lũy? Làm việc ở chỗ này?” Lý Đằng mặc kệ gã đàn ông này có nói thật hay không, quyết định trước tiên cứ nghe hắn nói đã.

“Nhìn thấy những áp-phích trên tường kia không?” Cao Phi giơ tay chỉ chỉ mấy bức hoạ trên vách tường.

“Thấy được.” Lý Đằng không có quay đầu lại, lo lắng gã đàn ông này lừa gạt.

Có thể chung quanh gã đàn ông này sẽ có đồng bọn, nhưng hiện tại Lý Đằng cũng không quan tâm những kẻ khác, cạm bẫy các loại, trước tiên cứ khống chế gã đàn ông này lại tính.

“Đây là một hòn đảo lớn, phía trên có một tòa thành phố điện ảnh khổng lồ. Những người xui xẻo như chúng ta đã được tuyển chọn làm diễn viên đóng một số bộ phim trong thành phố điện ảnh này.

Đương nhiên, ngay từ đầu cũng chỉ là thân phận quần chúng, chỉ có thể đóng vai phụ các loại, mỗi lần xong một cảnh, có thể được ban thưởng một ít điểm tích lũy. Những điểm tích lũy này có thể tiêu phí ở đây, cũng có thể quy đổi độ cao chóp đá…… Đương nhiên là giảm bớt độ cao chóp đá.” Cao Phi bắt đầu giải thích một cách cặn kẽ.

“Tham gia đủ loại cảnh quay phim? Tôi nhìn thấy trong poster có người giống tượng sáp y đúc là sao?” Lý Đằng lại hỏi thêm một vấn đề khác.

“Làm diễn viên ở đây không giống với ngoài đời thực, làm diễn viên ở chỗ này, nếu như vai diễn của chú em trong phim bị chết, bản thân chú em cũng phải chết ở hiện thực. Liền giống như bọn họ, biến thành tượng sáp được trưng bày ở chỗ này.” Cao Phi trả lời Lý Đằng.

“Những người này đều là chết trong khi quay phim?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì tôi không diễn?” Lý Đằng nhíu mày.

“Vậy tiếp tục bị nhốt trên chóp đá, chờ chết đói mà thôi! Đúng rồi, chú em vừa mới đến đây, ăn hết thức ăn trong nhà, còn đổi quần áo trong cửa hàng đúng không?” Cao Phi hỏi Lý Đằng vài câu.

“Làm sao vậy?”

“Hắc hắc, vậy hiện tại chú em đang vay điểm tích luỹ, chỉ có thể tham gia đóng phim vào lúc 12 giờ, mới có thể bù cho số điểm tích luỹ không hiển thị âm. Nói cách khác, chú em muốn quay về chóp đã cũng chẳng được, chỉ có thể giống với bọn họ, làm ra một cái dáng đưa vào bảo tàng tượng sáp.” Cao Phi nhìn có chút hả hê cười cười.

Chương 12: Chỉ Có Thể Dựa Vào Vận May.

“Sau khi hết thời gian, đi chỗ nào đóng phim để kiếm điểm tích lũy? ”

Lý Đằng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, đã 11 giờ 45′, thời gian đếm ngược chỉ còn 15 phút.

Nếu như những gì Cao Phi nói là thật, bây giờ Lý Đằng phải nhanh chóng hành động mới được.

“Anh bạn trước tiên thả tôi ra đã, tôi cũng muốn tới trường quay, có thể dẫn anh bạn đi cùng. Hiện tại chúng ta đồng cảnh ngộ, là châu chấu trên một sợi thừng, nói chung là bạn diễn, tôi cũng xin lỗi vì màn trêu đùa vừa rồi, người anh em xin rộng lòng tha thứ, cũng đừng so đo.” Cao Phi năn nỉ Lý Đằng vài câu.

Sau khi Lý Đằng hung dữ trừng mắt nhìn Cao Phi vài lần, cuối cùng mới thả đối phương ra.

Cao Phi vừa đứng dậy liền mỉm cười vui vẻ, tựa hồ cũng không tức giận vì bị Lý Đằng đánh mặt, ngược lại còn lộ vẻ phấn khích.

Người này không có khuynh hướng thích bị ngược đãi chứ?

“Làm thế nào mới ra khỏi đây được?” Lý Đằng nhìn xung quanh một vòng, sau đó mở miệng hỏi Cao Phi.

“Những thứ tượng sáp này đều có cơ quan điều khiển.” Cao Phi vừa nói vừa đi về phía gần bức hoạ trên tường, lục lọi chỗ khung tranh một hồi, rốt cuộc tìm ra một cái nút bí mật.

Sau khi nhấn cái nút kia, mấy bức tượng sáp bên trong bảo tàng tự động di chuyển, mỗi bức tượng đều trở về vị trí cũ, không có chặn cửa nữa.

“Người anh em họ gì? Xưng hô thế nào?” Cao Phi mở cửa xong, tiếp tục ngượng ngập làm quen với Lý Đằng.

“Họ Đường, tên là Đường Nạp. ” Lý Đằng trả lời Cao Phi xong liền bước nhanh đi ra cửa vào, trở ra đường phố bên ngoài.

Tình cảnh bên trong bảo tàng tượng sáp khiến cho hắn có cảm giác không khoẻ, vẫn là đứng ở bên ngoài mới tốt.

“Đường Nạp? đừng nói tên của ngươi là Đường Nạp Đức?” Cao Phi ngượng ngùng mà cười.

“Trường quay ở chỗ nào?” Lý Đằng dời chủ đề.

“Bên kia, có cột mốc chỉ hướng, địa điểm cách nơi này rất gần, không cần sợ trễ giờ, mười phút liền tới nơi.” Cao Phi trả lời Lý Đằng.

“Nơi này chính là cùng loại với thế giới chủ thần trong tiểu thuyết online?” Lý Đằng vừa đi, vừa hỏi thăm Cao Phi. Nếu như Cao Phi cũng xem qua tiểu thuyết online mà nói, thì có thể hiểu rõ ý của hắn.

“Có chút giống đi, nhưng nơi đây cũng không có siêu năng lực gì đó, tất cả nhân vật đều chỉ có thể dựa vào cơ thể máu thịt đi biểu diễn, nếu như vai diễn kết thúc, nhận được cơm hộp, chú em cũng phải toi mạng.”

“Mặt khác, trong thế giới chủ thần bình thường đều có thể tự động phát triển, cưỡng ép từ bỏ kịch bản. Nhưng nơi đây thì không giống, thân phận của chúng ta là diễn viên, chỉ có thể diễn theo kịch bản, kịch bản cho nhân vật của ngươi ngủm, căn bản ngươi không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp nhận cái chết.”

“Trong hầu hết các trường hợp, có sống tiếp được hay không chỉ có thể dựa vào vận may. ”

“Liền giống như bạn gái của tôi, tôi và nàng cùng bị nhốt trên chóp đá, lúc phi cơ trực thăng đến, tôi tưởng rằng cứu hộ đã đến, cho nên nhường cơ hội giải cứu cho nàng, kết quả nàng đến nơi này, đần độn, u mê mà tham gia diễn vai bộ phim ‘Sóng Thần Cuồng Nộ’.”

“Sau khi bắt đầu quay phim, những người khác đều cướp được áo phao, các loại thiết bị cứu hộ, nàng trực tiếp bị doạ đứng hình, ngây người tại chỗ không nhúc nhích, trực tiếp bị sóng biển cuốn mất xác. Về sau có năm người được cứu, nàng cùng hai gã xui xẻo khác bị biến thành tượng sáp.”

“Nếu sớm biết tình huống ở chỗ này, lúc trước tôi thà lên trực thăng cho rồi.” Cao Phi nói đến đây, ánh mắt có chút phức tạp mà quay đầu nhìn lại bảo tàng tượng sáp sau lưng.

“Bạn gái của anh cũng ở trong bảo tàng tượng sáp?” Lý Đằng có chút đồng tình liếc nhìn Cao Phi, thoạt nhìn cái chóp đá kia dựa trên số người nằm trên giường, lúc trước một mình Lý Đằng ngủ trên giường lớn, cho nên chỉ có một mình hắn bị nhốt trên đỉnh chóp đá.

Tính ra gã Cao Phi này còn tốt hơn hắn, cùng bạn gái nằm trên giường. Lúc bọn họ cảm thấy nhàm chán, ít nhất còn có thể hoạt động nhẹ giao lưu tình cảm, không giống như một mình Cao Phi nhàm chán đến phát điên.

“Đúng vậy.” Cao Phi nhẹ gật đầu.

“Biến thành tượng sáp tương đương với đã chết?” Lý Đằng tiếp tục hỏi.

“Cũng không giống nhau hoàn toàn, bên trong tượng sáp chính là phong ấn người sống, cần một nghìn điểm tích lũy mới có thể giải phóng, nếu như tôi có thể tích góp đủ 1000 điểm tích luỹ mà nói, có thể cứu nàng thoát ra.” Cao Phi lắc đầu.

“Ah? Một nghìn điểm tích lũy? Nếu như anh tích góp đủ 1000 điểm tích luỹ, anh chọn giảm độ cao chóp đá, giúp mình được tự do? Hay là đi cứu bạn gái?” Lý Đằng xem xét Cao Phi.

Trên giường có một đồng bạn cũng xem như giúp đỡ, sẽ không cảm thấy quá nhàm chán, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Lý Đằng đúng là thật xui xẻo, chỉ có thể dựa vào bản thân, một khi biến thành tượng sáp, liền vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu.

“Cái kia…… khà khà, khó mà nói, trở thành diễn viên thì không cách nào rời khỏi, vai diễn đã nhận thì nhất định phải diễn. Cho dù tôi cứu được nàng ta, dựa vào IQ của cô ấy, tiếp tục nhập vai diễn thì làm sao bây giờ? Tôi có mười cái mạng cũng không đủ cứu nàng ta. Không bằng trước tiên tự cứu mình, sau khi trở về thế giới thì có thể báo cho người khác tới đây tìm hiểu mọi chuyện…… Đương nhiên, đầu tiên là phải kiếm được 1000 điểm tích lũy mới được.”

“Điểm tích lũy cũng không phải là đá dưới đất mà nhặt, những người như chúng ta vừa mới vào chỉ được đóng vai quần chúng, bất cứ lúc nào khi sắm vai nhân vật cũng có thể đi lĩnh cơm hộp vì kịch bản sắp xếp, tôi cũng không tin tưởng có thể chống được bao lâu, khó có thể tích góp đủ 1000 điểm.” Sắc mặt Cao Phi có chút đắng chát mà lắc đầu.

“Một bộ phim có thể kiếm được bao nhiêu điểm tích lũy? ” Lý Đằng lại hỏi Cao Phi một câu.

“Loại như chúng ta vừa vào chỉ được diễn vai quần chúng, một bộ phim cũng chỉ có thể kiếm khoảng 10 điểm tích lũy. ”

“Một bộ phim chỉ có thể kiếm được 10 điểm?” Lý Đằng không khỏi nhíu mày.

Lúc trước hắn ăn cơm, mua quần áo, tắm rửa, tổng cộng dùng hết 18 điểm tích lũy, nếu như hôm nay chỉ có thể kiếm đủ 10 điểm, thì chẳng phải lúc rời đi hắn sẽ bị trừ âm điểm, trực tiếp biến thành tượng sáp?

“Ha ha ha…… Lo lắng điểm tích lũy bị âm đúng không?” Hiển nhiên là Cao Phi có kinh nghiệm ở mặt này, vừa nhìn đã biết rõ Lý Đằng đang suy nghĩ gì.

Lý Đằng không có lên tiếng.

“Đừng lo lắng, chỗ này có chăm sóc đặc biệt cho người mới lên đảo lần đầu, sau khi người mới kết thúc vai diễn, sẽ có cơ hội rút thăm một lượt, 60% tỷ lệ sẽ miễn phí toàn bộ điểm đã tiêu hao trên đảo, 30% tỷ lệ rút trúng 100 điểm tích lũy, chỉ có 10% tỷ lệ là không được gì.” Cao Phi an ủi Lý Đằng vài câu.

“Hả?” Lý Đằng nghe Cao Phi nói như vậy, cũng không thể nào yên lòng.

Vận khí rút thưởng của hắn luôn xúi quẩy, không chừng liền rút trúng 10% tỷ lệ này, một điểm tích lũy cũng không có? Nếu quả thật rút trúng 10% này, hắn khó thoát kiếp nạn lần này.

Đương nhiên, nếu như hắn rút trúng 60% tỷ lệ miễn phí, vậy thì lúc trước hắn tiêu xài có chút chịu thiệt.

“Đúng rồi, người anh em, vừa rồi lúc ở trong bảo tàng tượng sáp, tôi cảm thấy được bản thân chẳng có gì khác với mấy cỗ tượng sáp khác, hơn nữa đóng giả cũng rất tốt, chú em làm sao phát hiện được tôi? Có thể nói cho tôi biết không?” Cao Phi hỏi Lý Đằng một vấn đề cảm thấy rất kỳ quái.

“Thế thì anh phải trả lời tôi trước, tại sao anh bị tôi đánh mà còn vui mừng? Có phải anh đang cố lừa gạt tôi hay không?” Lý Đằng không có trả lời Cao Phi, ngược lại hỏi hắn một câu khác.

Chương 13: Nhân Sinh Như Kịch.

“Ha ha ha ha……” Cao Phi nghe thấy câu hỏi của Lý Đằng liền cười rộ, chẳng qua là lần này cười có chút xấu hổ.

Lý Đằng không có lên tiếng, chờ cho hắn cười xong.

“Tôi xuống máy bay trực thăng, thời điểm dò xét điểm tích luỹ trên thiết bị, trong màn hình đột nhiên xuất hiện nhiệm vụ trêu đùa người mới. Đương nhiên, hoàn thành nhiệm vụ cũng nhận được điểm tích luỹ, tôi thuận tay nhận lấy.” Cao Phi tiến hành giải thích rõ cho Lý Đằng.

“Trước kia lúc tôi lên đảo cũng bị người trêu chọc qua, lần này đến phiên tôi trêu cợt người mới. ”

“Nhiệm vụ nói cho tôi biết địa điểm cậu tới đây, cũng nói cho tôi biết cách thao tác bên trong bảo tàng tượng sáp, ví dụ như điều khiển một nhóm tượng sáp tới chặn cửa, hoặc là để cho tất cả tượng sáp cùng nhìn về một hướng.”

“Nếu như tôi trêu cợt người mới thành công, doạ sợ người mới tiểu trong quần, có thể đạt được ban thưởng 5 điểm tích lũy.”

“Không có doạ người mới té đái, nhưng lại chọc giận người mới, dẫn đến chính mình bị đánh một trận, cũng có thể được ban thưởng 5 điểm tích lũy.”

“Mặt khác, nói quy tắc đóng vai cho người mới, cũng thành công dẫn người mới đến trường quay, còn có thưởng thêm 5 điểm tích lũy.”

“Dù sao chính là mặc kệ tôi có doạ cho cậu tè ra quần, hay là chọc giận cậu đánh người, tôi đều có thể đạt được 5 điểm tích lũy. Sau đó tôi giải thích cho cậu, dẫn cậu đi đến trường quay, còn có thể được thêm 5 điểm tích lũy.”

“10 điểm tích luỹ này kiếm được quá dễ dàng, cho nên lúc ấy tôi cảm thấy rất cao hứng.” Cao Phi giải thích cặn kẽ nguyên nhân hắn bị đánh mà lại cười.

“Tôi cảm thấy anh chính là người có khuynh hướng thích bị ngược đãi.” Lý Đằng xem thường trừng mắt liếc Cao Phi.

“Đường huynh đệ còn chưa trả lời vấn đề của tôi, vừa rồi cậu dùng cách gì tìm được tôi trong đám người sáp?” Cao Phi dời chủ đề.

“Những tượng sáp trong phòng đều là thân thể bất động, cho dù di chuyển âm thầm cũng là toàn bộ cơ thể giữ nguyên vị trí, chỉ có anh dũng hai chân đi đường, làm sao mà tôi không nhìn ra được?” Lý Đằng trả lời Cao Phi.

“Rõ ràng tôi chỉ ở sau lưng cậu, chỉ âm thầm di chuyển lúc cậu quan sát mấy tấm áp phích, không có thấy cậu quay đầu nhìn lại kia mà………” Cao Phi vẫn có chút buồn bực.

“Những cái khung áp phích kia đều sáng bóng như mặt gương, anh cho rằng tôi chỉ đứng đó xem tranh thôi sao…? Lúc đó tôi đang tập trung xem động tĩnh sau lưng.” Lý Đằng nói ra đáp án.

“Thì ra là thế! Đường huynh đệ thật đúng là người tài!” Cao Phi dựng ngón cái về phía Lý Đằng.

Lý Đằng chẳng coi vào đâu…… Loại tình huống này, kẻ ngu mới không chú ý động tĩnh sau lưng.

“Tôi đoán cậu không phải họ Đường, cũng không phải là Đường Nạp, đúng không? ” Cao Phi nhìn thâý Lý Đằng cười hắc hắc….

“Lý Đằng, Lý của mộc tử, Đẳng của đằng phi.” Lý Đằng nói ra tên thật của mình.

“Lý huynh đệ tốt, tôi tới trước cậu chỉ vài ngày, cũng không có nhiều kinh nghiệm, hai người chúng ta không đánh thì không quen biết, thêm một người bạn là thêm một con đường, về sau nếu gặp tình huống nguy hiểm, có thể giơ tay giúp nhau một chút.” Cao Phi đứng vững, đưa tay về phía Lý Đằng.

Lý Đằng giơ tay nắm chặt, xem như tha thứ hành vi trêu đùa trước đó của hắn.

“Đúng rồi, hôm nay bộ phim bắt đầu vào lúc 12 giờ trưa, tên gọi ‘Cuồng Phong Tuyệt Lộ’, chúng ta đóng vai quần chúng, chỉ tham gia diễn một cảnh nhỏ trong đó. Diễn hết cảnh nhỏ này nếu nhân vật không có ngủm, sẽ được thưởng 10 điểm tích lũy. Về phần kịch bản cụ thể, nhân vật được an bài…… Trước khi tham gia thì không có ai biết.” Cao Phi cũng chính thức giới thiệu cho Lý Đằng bộ phim hôm nay.

“Cuồng Phong Tuyệt Lộ? Giống như diễn vai đua xe, cũng không giống với cảnh tượng mấy tấm áp phích trong bảo tàng tượng sáp?” Lý Đằng đặt câu hỏi.

“Lý huynh đệ đúng là là thận trọng, chuyện này mà cũng nhìn ra. Khà khà, ở bên trong bảo tàng tượng sáp kia tập trung cất giữ, đều là diễn viên chết trong phim, trên hòn đảo này có rất nhiều toà bảo tàng tượng sáp, tập trung lưu giữ các diễn viên chết trong các loại như phim kịnh dị, phim khoa học viễn tưởng, phim hành động và các thể loại khác. Ví dụ chúng ta tham gia ‘Cuồng Phong Tuyệt Lộ’, sau khi chết sẽ không tiến vào bảo tàng phim thảm hoạ, có thể là tiến vào toà phim hành động hoặc phim đua xe.” Cao Phi trả lời Lý Đằng.

“Bộ phim chúng ta tham gia hôm nay, tỷ lệ nhận cơm hộp có cao hay không?” Lý Đằng hỏi ra vấn đề mấu chốt.

“Không cao, có người mới gia nhập, bình thường độ khó đều kéo rất thấp, bên trong tám người diễn viên, dưới tình huống bình thường chỉ chết một, hai người, trừ phi thời điểm bản thân xuất hiện tìm chết hoặc quá ngu nên chết, vậy cũng hết cách.” Cao Phi lắc đầu nói.

“Nếu như tôi sống qua phim trường hôm nay, có phải về sau cũng có thể nhận nhiệm vụ trêu đùa người mới hay không?” Lý Đằng lại hỏi tiếp.

“Đúng vậy.”

“Đoạt thế nào? Có bí quyết gì sao?”

“Ha ha, cũng không có bí quyết gì, chính là sau khi xuống trực thăng tiến vào thành phố, nhanh chóng tới góc đường tìm thiết bị kết nối, tùy tiện chọn máy nào cũng được. sau khi đút thẻ vào, nếu như trên góc màn hình có dấu chấm hỏi màu vàng, thì đó là dấu hiệu có nhiệm vụ. Chuyện này….. giống như đều là nhờ vận khí. Vừa rồi chính là lúc cậu tới đây, tôi vừa khéo đút thẻ vào thiết bị, mới nhận được nhiệm vụ này. ”

“Thì ra là thế.”

“Tốt rồi, chúng ta đến trường quay! ”

Hai người nói chuyện, nhưng đã đi tới một quán café ở giữa phố.

Lý Đằng trên đường tới đây, đã quan sát cẩn thận hai bên đường, rất nhiều chỗ ven đường đều có bảng hướng dẫn, chỉ thị chỗ trường quay. Lần sau cho dù không có ai dẫn đường, hắn cũng có thể dựa vào bảng hướng dẫn đi tới trường quay.

Bên ngoài phim trường là một quán cafe có đặt một cái bàn tròn rất lớn có chân cao, bên cạnh bàn tròn đã có mấy người ngồi.

Lần này đều là người sống, bọn họ có người nóng nẩy trò chuyện, có người lộ vẻ sợ hãi, còn có người lộ vẻ mặt chán nản.

Có một người đàn ông và một phụ nữ ngồi ở hai ghế trong cùng, mang theo kính râm lớn, người phụ nữ đeo mũ rộng vành, quần áo hai người mặc rất thời thượng, làm cho người ta cảm giác đây là giới nghệ sĩ tai to mặt lớn.

Mà những người lộ vẻ lo sợ nghi hoặc, mờ mịt luống cuống, hoặc là vẻ mặt chán nản, hơn phân nửa đều là người mới giống Lý Đằng.

Trên mặt bàn mỗi người đều có một ly cà phê bốc hơi nóng.

Nhìn thấy hai chỗ ngồi còn trống, Cao Phi vội vàng dẫn theo Lý Đằng tới ngồi.

Thời gian cũng đã đến 11h 59 phút, khoảng cách đóng máy chỉ còn một phút.

Lý Đằng đếm rất nhanh, giống với số người trên áp phích, ở đây có đúng 8 người đang ngồi quanh bàn tròn, vừa nhìn đã biết chính là toàn bộ đội hình diễn viên đóng phim hôm nay.

Đời người như một cuốn phim, cho tới bây giờ Lý Đằng chưa từng nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ trở thành diễn viên.

“Cà phê không hao tốn điểm tích lũy sao?” Lý Đằng nhỏ giọng hỏi Cao Phi một tiếng.

“Không tiêu hao.”

“Có thể rót thêm không?”

“Có thể.” Cao Phi chỉ chỉ máy pha cà phê gần đó.

Lý Đằng nghe nói không tốn điểm tích lũy, còn có thể uống tiếp, vội vàng bưng tách cà phê lên truớc mặt.

Không uống chính là kẻ ngu.

Đáng tiếc quá nóng, cũng không thể một hơi uống cạn.

Lý Đằng chỉ có thể dùng sức thổi thổi cà phê, cũng đưa mắt nhìn quanh một vòng.

Bên cạnh quán cafe là một đường phố rộng rãi, mà trước cửa quán cafe lại có một con đường.

Bên đường không có người qua lại, ở giữa đường đi cũng không có xe cộ di chuyển.

Hơn mười con Drone treo lấy camera đang ở giữa không trung xoay quanh mọi người, tiến hành ghi hình tất cả góc độ xung quanh hiện trường.

“Chào mọi người, tôi là đạo diễn bộ phim ‘Cuồng Phong Tuyệt Lộ’ này, hãy để tôi giới thiệu tóm tắt với mọi người một chút rồi sẽ tiến hành diễn xuất.” Một giọng nữ đột nhiên vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của Lý Đằng.

Chương 14: Thế Giới Này Cũng Quá Nhỏ.

Một cô gái đeo mặt nạ từ trong quán cafe bước ra, tuyên bố vài câu đối với mấy người ngồi cạnh bàn.

Bên cạnh nàng là hai gã vệ sĩ mặc âu phục đen chia ra đứng trái phải, thân thể cường tráng, một tay nhét ở bên trong áo, không biết có phải là cầm súng hay không.

Tất cả mọi người không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô gái kia.

Đối với các diễn viên trong trường quay mà nói, đạo diễn là người không thể đắc tội.

Bởi vì, nói theo một ý nghĩa nào đó, cô ta là người nắm giữ sống chết của diễn viên!

Ví dụ như kịch bản cần một người hoặc vài tên đóng vai quần chúng đi nhận cơm hộp, mà vai quần chúng ở trong mắt của đạo diễn thì người nào cũng như nhau, ai lĩnh cơm hộp biến tượng sáp cũng vậy, nhưng nếu như đạo diễn thấy ngươi không vừa mắt, bố trí ngươi sẽ đi lĩnh cơm hộp trong màn diễn này, ngươi cũng chỉ có thể xem như gặp xui xẻo.

(chú thích: nhận cơm hộp đồng nghĩa với kết thúc vai)

Biến thành tượng sáp, trừ phi có người thân hoặc bạn bè bù đắp khoản nợ mới có thể cứu trở về.

Nếu như không có người thân ở chỗ này, hoặc là nhân phẩm ở bên trong trường quay quá kém, mối quan hệ không tốt, cũng không có bạn bè nguyện ý giải cứu mà nói, cũng chỉ có thể an tâm mà làm một cỗ tượng sáp đẹp đẽ bên trong bảo tàng.

Cứu một người bị biến thành tượng sáp, cái giá đánh đổi cũng quá lớn.

Cái giá này ngang bằng với đánh đổi tự do, người bình thường sẽ lựa chọn như thế nào, không cần nói cũng biết.

Cũng giống như lời Cao Phi từng nói, cho dù hắn trả một cái giá đắt để cứu bạn gái trở về, nếu như lần diễn xuất sau đó, ai biết nàng có thể hành động ngớ ngẩn hay không?

Cho nên, cứu vớt bạn bè trở thành tượng sáp, chính là câu hỏi có sẵn đáp án.

“Các ngươi diễn xuất thế này, đây là một cảnh quay về tai nạn xe cộ, hai người bọn họ……”

Đạo diễn chỉ tay về phía đôi nam nữ đeo kính râm lớn: “Hai người là nhân vật chính của cảnh quay tai nạn giao thông này, bọn họ đóng vai một đôi yêu nhau, hai người cãi nhau trên xe, nam chính rất tức giận, nhanh chóng đạp ga đến 100km/h, mà sáu người các ngươi chính là quần chúng, vừa khéo cũng là quần chúng đi qua đường.”

“Rất không may, chiếc xe lao nhanh tới chỗ các ngươi, chỉ cần có một người chết, thì màn diễn tai nạn xe cộ này được thông qua.”

“Cảnh của chúng ta cần quay, chính là hình ảnh va chạm thảm khốc giữa ô tô và người đi đường. Dùng đoạn phim ngắn này để cảnh báo, tai nạn giao thông là chuyện đáng sợ cỡ nào, nhất định là không thể lái xe khi đang tức giận.”

“Nếu có vai quần chúng bất hạnh biến thành tượng sáp ở trong quá trình này, cũng là một loại vinh hạnh, ít nhất thể hiện ra giá trị sống của mình.”

“Flycam ở trên cao sẽ tiến hành ghi hình toàn bộ góc máy ở hiện trường.”

“Nếu như ghi hình đủ đặc sắc, người nào đó trong ống kính có thể được chọn làm gương mặt đại diện trong áp-phích. Một khi trúng tuyển áp-phích, mỗi người đều được ban thưởng thêm 5 điểm tích lũy.”

“Ở đây nguời nào đóng vai quần chúng thì đứng dậy, khi nào bước qua đường, hãy chờ lệnh của tôi, lúc nào cần bước nhanh khi qua đường tôi sẽ đưa ra yêu cầu cụ thể.”

“Bất luận là ai nếu làm trái với mệnh lệnh, đều bị trường quay đuổi việc.”

“Mỗi lần bị đuổi việc sẽ phạt một nghìn điểm tích lũy.”

“Hiện tại mọi người có 10 phút xem qua kịch bản, sau mười phút, cảnh quay tai nạn giao thông này sẽ chính thức bấm máy!”

Sau khi đạo diễn nói xong, liền phát cho mọi người một cái tai nghe bluetooth cỡ nhỏ, rồi quay người đi vào trong quán cafe, để lại tám vị diễn viên bên bàn tròn.

“Tỷ lệ một phần sáu lĩnh cơm hộp, hy vọng không phải tôi.” Cao Phi nhỏ giọng nói thầm với Lý Đằng.

“Sống chết của sáu người đóng vai quần chúng như chúng ta, chẳng phải đều nằm trong tay đôi nam nữ kia? Nói đúng ra, chính là nằm trong tay gã đàn ông đeo kính râm kia?” Lý Đằng nhỏ giọng nói thầm với Cao Phi.

“Đúng vậy đó, ai! Cũng hết cách, vừa nhìn bọn họ đã biết trải qua nhiều màn diễn xuất mới may mắn sống sót, kém cỏi nhất cũng đã là vai quần chúng tiểu đặc ước? Ai bảo chúng ta là người mới chứ?” Cao Phi thở dài.

“Diễn viên còn có cấp bậc sao?” Lý Đằng cảm thấy dốt đặc đối với lĩnh vực diễn xuất này.

“Ừ, đối với một đoàn làm phim hoàn chỉnh mà nói, mới vào làm đều nhận được vai quần chúng, sau đó là tiểu đặc ước vai quần chúng, tiếp theo là tổ diễn viên, trung đặc ước tổ diễn viên, đại đặc ước tổ diễn viên, vai phụ, vai chính, cuối cùng mới là ảnh đế hoặc ảnh hậu.

(ảnh đế và ảnh hậu: là danh hiệu để tôn vinh những diễn viên có thực lực xuất sắc nhất)

Giống như loại vai chúng ta trong một cảnh nhỏ, vai của hai người bọn họ chỉ cao hơn chúng ta 1 cấp, cho dù chỉ là cấp bậc, tiểu đặc ước vai quần chúng, cũng có thể đảm nhiệm nhân vật chính trong một cảnh quay nhỏ này.” Cao Phi trả lời Lý Đằng.

“Cái loại phân chia cấp bậc này, quả nhiên ở đâu cũng có.” Lý Đằng cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.

Hơn nữa loại chuyện này cũng không có gì để phàn nàn, hai người kia có thể làm nhân vật chính trong cảnh quay nhỏ, tự nhiên lúc trước cũng đã trải qua vài cảnh quay thậm chí hơn mười cảnh, hơn nữa mỗi màn đều gặp phải nguy hiểm chết người.

Nếu ngươi không phải con ông cháu cha trong thế giới hiện thực, còn muốn hơn người khác một bậc, nhất định phải càng cố gắng so với kẻ khác. Ở chỗ này ít nhất không có con ông cháu cha, tất nhiên sẽ không gặp phải tình huống thiên vị các loại.

“Đại ca ngài là diễn viên chính sao…! Thật không có nhìn ra! Vừa mới đến nơi này có thể gặp được đại ca đúng là may mắn của đàn em!” Một gã trẻ tuổi khoảng chừng 20 tuổi, ánh mắt xuyên qua tròng kính lộ vẻ tha thiết, rất hâm mộ mà nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm.

Người thanh niên bốn mắt này lúc vừa mới lên đảo, cũng ngây thơ giống như Lý Đằng, bị gã đàn ông kính râm trêu đùa trong bảo tàng đến mức té đái ra quần, sau đó liền nhận gã là đại ca.

“Tôi chính là ảnh đế trong tương lai, đi theo tôi lăn lộn đương nhiên là sẽ không bạc đãi đàn em.” Gã đàn ông lấy kính râm xuống, thò tay vỗ vỗ bả vai thanh niên bốn mắt.

Nhìn thấy gương mặt gã đàn ông kia, Lý Đằng không khỏi tái mặt.

Lại là người quen! Thế giới này cũng quá nhỏ đi?

Hơn nữa, còn là kẻ thù cũ của Lý Đằng.

“Ảnh đế? là anh sao? Một vai quần chúng tiểu đặc ước mà thôi, có thể sống đến lúc theo đoàn đã là không tệ, còn bày đặc bốc phét?” Cô gái đeo kính râm nói bằng giọng khinh thường.

Bọn họ cũng không phải lớp nhân vật chính của bộ phim ‘Cuồng Phong Tuyệt Lộ’ này, nếu so với vai chính của bộ phim này, nhiều lắm thì hai người chỉ đáng xách dép. Đương nhiên, nếu tính ở trong cảnh quay nhỏ tai nạn giao thông này, bọn họ có thể xem là vai chính đối với mấy người đóng vai quần chúng như Lý Đằng, Cao Phi.

“Bốc phét? Tôi phét cái gì? Đối với bọn họ mà nói, bây giờ tôi chính là vai chính! Là thượng đế! Hơn nữa, tôi chi phối vận mệnh của bọn họ!” Gã đàn ông đeo kính râm rất bất mãn với lời nói của cô gái đeo kính râm, hắn lại đeo kính râm vào, hừ lạnh một tiếng.

Đám người đóng vai quần chúng vừa nghe hắn nói vậy, sắc mặt đều có chút khó coi.

Thậm chí Lý Đằng cố gắng cúi đầu, làm bộ uống cà phê, dùng tách cà phê che nửa khuôn mặt.

Lúc này trong đầu hắn không ngừng mắng cha chửi mẹ.

Gã đàn ông kính râm nói không sai, đúng vậy, vận mệnh của sáu người bọn họ, hiện tại chính là nằm trong tay gã đàn ông kính râm này.

Sau khi chính thức mở màn, sáu người vai quần chúng sẽ dựa theo lệnh từ tai nghe bluetooth mà băng qua đường, tốc độ bước đi cũng sẽ có hạn chế, không thể nhanh cũng không thể chậm, mọi cử động đều không do bản thân khống chế.

Mà gã đàn ông kính râm sẽ lái một chiếc xe thể thao, dùng tốc độ 100km/h xông lại, chỉ cần đâm chết một gã quần chúng, thì cảnh quay này xem như hoàn thành.

Về phần đụng ai, không đụng ai, tất cả đều nằm trong một ý niệm của hắn!

Mặc dù chỉ là diễn xuất, diễn viên bị đụng cũng không chết thật, nhưng chắc chắn sẽ biến thành tượng sáp.

Trừ phi số dư tài khoản có hơn 1000 điểm tích luỹ, mới có thể dùng điểm đổi lấy mạng, không bị biến thành tượng sáp.

Nhưng mà, người có được một nghìn điểm tích lũy, ai sẽ ngu dại ở đây đóng phim tiếp?

Còn không vội vàng rời khỏi chóp đá mà chạy thoát?

Nếu như gã đàn ông kính râm nhận ra Lý Đằng, như vậy sau khi mở màn hắn chọn đụng ai, Lý Đằng dùng gót chân cũng có thể đoán được.

Trừ phi đối với gã đàn ông kính râm mà nói, có người trong số đóng vai quần chúng có điểm cừu hận cao hơn Lý Đằng.

Nhưng chuyện này là không thể xảy ra.

Vừa mới diễn xuất liền gặp phải tình cảnh như vậy, Lý Đằng chỉ có thể cảm thấy số mình thâm như dái chó.

“Ha ha ha ha…… Mọi người đừng sợ, kỳ thật tôi là một người tốt bụng, thời gian mở máy quay không còn nhiều lắm, hiện tại mọi người có thể tự giới thiệu sơ qua, nếu có chuyện gì làm tôi vui vẻ mà nói, tôi mới có thể quyết định thế nào, rốt cuộc là nên đụng ai trong số các vị.” Gã đàn ông kính râm thấy được sắc mặt sáu người đóng vai quần chúng thay đổi, đắc ý cười to vài tiếng.

Chương 15: Đen Đủi.

“Biến thái! ” Cô gái kính râm có chút bất mãn trước hành vi của gã đàn ông kính râm.

“Lúc đầu chúng ta đóng vai quần chúng, không phải là những tên cáo già kia cũng đối xử với chúng ta như vậy ư? Cô không biết cái gọi là thập niên tức phụ thành đàn bà ư?” Gã đàn ông kính râm chẳng thèm để ý lời đâm chọc của gô gái kính râm.

(thập niên tức phụ thành đàn bà: ý nói sống lâu trở thành lão làng)

Cô gái kính râm quay đầu sang chỗ khác.

Gã đàn ông thông qua cặp kính râm, quan sát mấy người quần chúng ở trước mặt, bao gồm Lý Đằng và Cao Phi, dáng vẻ của hắn không khác gì tên thợ săn quan sát con mồi của mình.

Trong thế giới hiện thực, có một vài kẻ tiểu nhân dù là trong tay chỉ có chút quyền hạn, sẽ áp dụng nó đến cực hạn.

Cho dù đổi tới thế giới này, cũng giống như vậy.

Huống chi loại quyền lực khống chế sinh tử của người khác, càng là có thể khiến một người ti tiện dễ dàng lộ ra bản chất thật của mình.

Lúc phát hiện gã đàn ông kính râm nhìn về phía mình, ánh mắt vài gã quần chúng liền vô thức tránh né, rất hiển nhiên, không có ai nguyện ý trở thành mục tiêu của hắn.

“Người anh em bốn mắt, chú là sinh viên à? Tôi xem chú em vẫn là tương đối thuận mắt. Như vậy đi, chú em cho tôi một lý do không chọn mình.” Gã đàn ông kính râm vỗ vỗ mặt gã thanh niên bốn mắt đứng cạnh hắn.

“Đại ca, chúng ta là ai chứ…? sau này em sẽ theo đại ca lăn lộn trong phim trường này, có chuyện gì cứ việc phân phó! Tiểu đệ cam đoan nghe lời răm rắp!” Thanh niên bốn mắt nói vài câu nịnh bợ gã đàn ông kính râm.

“Ha ha ha ha, anh rất thích loại người ngay thẳng như chú em! Không giống vài kẻ độc ác chuyên thích đâm dao sau lưng người khác! Nếu như chú em đã mở miệng, mọi chuyện đều dễ bàn! Dễ bàn! ” Gã đàn ông kính râm vỗ bả vai thanh niên bốn mắt, sau đó lại dời mắt sang cô gái đứng bên cạnh.

Cô gái này có dáng vẻ khoảng 30, 31 tuổi, thoạt nhìn quần áo nàng mặc, cùng với nét mặt khí chất giống như là thành phần tri thức làm việc ở trong một công ty lớn.

“Tôi…… tôi……” Sau khi cô gái bị gã đàn ông nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Người đẹp đừng như vậy, cô xem tôi là loại người đáng sợ như vậy sao? Cô đừng nói nghe tôi hỏi vài câu liền tè dầm?” Gã đàn ông kính râm nhìn thấy phản ứng của cô gái có vẻ tri thức liền cười khà khà….

“Tôi…… tôi…… Trong nhà của tôi còn có hai người già, một đứa trẻ bảy tuổi, tôi không muốn ở đây! Tôi muốn về nhà! Bọn họ không thể sống thiếu tôi, tôi không thể biến thành tượng sáp! Van cầu anh đừng chọn tôi được không? Van xin anh!” Cô gái tri thức đột nhiên khóc rống, van xin gã đàn ông kính râm.

“Chậc chậc chậc…… Cô cảm thấy van xin tôi liền có tác dụng? Trong sáu người các ngươi phải có một kẻ chết, nếu như tôi buông tha cô, chẳng phải những người khác sẽ gặp nạn? Vậy chẳng phải cô sẽ gián tiếp trở thành hung thủ? Nếu như cô cũng là hung thủ thì cần gì phải giả bộ dáng thương…? Cô cho rằng giả bộ dáng thương thì sẽ được thương xót? Kỳ thật…, cô càng giả bộ dáng thương, tôi lại càng là muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô, ha ha ha ha ha……” Gã đàn ông kính râm nhìn thấy cô gái tri thức bị doạ đến khóc, thế mà lại cười lớn hơn.

Cô gái tri thức cúi đầu không dám khóc cũng không dám lên tiếng, đối mặt với một kẻ cáo già như hắn quả thật khó chơi, giả bộ dáng thương cũng vô dụng, nàng cũng không biết dùng cách gì để gia tăng cơ hội sống cho mình.

Cô gái kính râm rõ ràng rất khinh thường hành vi của gã đàn ông kính râm, muốn mắng vài câu nhưng lại cố nhịn được.

“Đến ngươi rồi, tên gầy.” Gã đàn ông nhìn về phía Cao Phi đứng gần cô gái tri thức, nhìn ra được, lúc trước gã đàn ông kính râm đóng vai quần chúng bị không ít người khi dễ, hôm nay rốt cục trở mình, cho nên muốn lơi dụng đặc quyền của vai chính của mình, hưởng thụ loại khoái cảm nắm giữ sinh mạng của kẻ khác.

“Người anh em, không phải tôi muốn giả bộ dáng thương, tôi chỉ nói sơ tình huống của bản thân…… Trước đó bạn gái của tôi tới đây quay phim, cảnh quay đầu tiên, là gặp sóng thần, mơ mơ hồ hồ liền biến tượng sáp. Sau đó tôi cũng tới, tôi không có ý tưởng gì khác, chỉ là muốn dẫn nàng về nhà.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy chuyện này phi thực tế, chỉ số thông minh của tôi cũng không thể sống qua được mấy cảnh quay, biến thành tượng sáp là chuyện sớm hay muộn. Dù sao, nếu như cảnh quay này có thể gặp được một nhân tài có thể hoàn thành cảnh quay, vậy thì đụng tôi đi, đụng trúng tôi, tôi có thể đoàn tụ cùng bạn gái.” Cao Phi nói xong rồi lại cười hì hì.

Lý Đằng có thể nghe ra loại đắng chát cùng bất đắc dĩ trong tiếng cười của Cao Phi, theo như Lý Đằng nghĩ, có thể Cao Phi là loại người thích che giấu cảm xúc thật của mình. Mặt ngoài thì, nhưng trong lòng hắn nhất định là không lạc quan rộng rãi như vậy.

“Con mẹ mày đừng có giả bộ cao thượng! Cứu bạn gái? Tao xem mày ước gì nàng chết sớm để đổi con hàng khác? Tao ghét nhất là loại người giống mày! Dối trá! hừ! Mày cho rằng nói ra muốn tao đụng mày, thì tao sẽ bỏ qua? Tao chính là đang muốn đụng mày đó!” Gã đàn ông kính râm vạch trần sự thật.

“Không phải ý này, dù sao, ai…… Được rồi, không nói nữa.” Sắc mặt Cao Phi có chút xấu hổ.

Gã đàn ông kính râm không có ép Cao Phi, hơn nữa sự chú ý của hắn cũng không dừng lại trên người Cao Phi, sau khi đùa cợt Cao Phi vài câu, liền dời ánh mắt sang Lý Đằng vẫn còn giả bộ uống cà phê.

“Ồ? Tiểu tử này có vẻ rất đẹp trai! Ngẩng đầu lên cho ca ca nhìn một cái! Đừng có cúi đầu! mày cho rằng cúi đầu thì tao sẽ không nhận ra?” Gã đàn ông kính râm lộ vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn về phía Lý Đằng.

Lý Đằng biết chắc mình sẽ bị nhận ra, đối mặt tình huống như vậy hắn cũng bó tay, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu khẽ thở dài.

Bi kịch…! Oan gia ngõ hẹp…!

Lý Đằng tuyệt đối không ngờ tới, hắn vừa mới thoát khỏi núi đao, đã tiến vào biển lửa.

Bộ phim đầu tiên trong thành phố điện ảnh, liền gặp phải người quen.

Kính râm nam tên là Quách Chí Bằng, rất quen thuộc với Lý Đằng.

Sau khi Lý Đằng tốt nghiệp đại học tìm được chỗ làm đầu tiên, chính là ngay công ty của Quách Chí Bằng, Lý Đằng là do tự mình Quách Chí Bằng phỏng vấn tuyển vào, sau khi tuyển vào vẫn là cấp dưới của Quách Chí Bằng.

Quách Chí Bằng có dục vọng chiếm hữu cùng khống chế cực mạnh, hơn nữa làm người đủ hung ác.

Hắn am hiểu những loại sinh viên vừa tốt nghiệp thì rất nhát gan sợ phiền phức, có điểm yếu là sợ mất việc, bên trên làm đủ loại cắn xét đối với công việc của bọn họ, thậm chí còn lợi dụng công việc, để cho một nữ sinh viên làm thêm ca đêm cùng hắn, cũng thừa cơ chiếm đoạt nàng.

Lúc nữ sinh viên mang thai kể lể khóc lóc cho Lý Đằng, thuận tiện tố cáo chuyện Quách Chí Bằng làm giả sổ sách, âm thầm chiếm đoạt tiền của công ty lên đến 10 vạn tệ. Lý Đằng đã sớm khó chịu Quách Chí Bằng, hơn nữa vừa tốt nghiệp đại học, ra đời chưa lâu, tuổi trẻ mà, rất là nóng máu hành hiệp trượng nghĩa, sau khi lấy đủ chứng cớ từ nữ sinh viên, trực tiếp chạy tới tổng bộ công ty tố cáo Quách Chí Bằng.

Cuối cùng Quách Chí Bằng dùng tiền và quan hệ giải quyết ổn thoả, hắn không có ngồi tù, nhưng phải bồi thường cho công ty hơn mười vạn tệ, còn bị công ty sa thải, đánh mất chức vụ thơm bơ.

Sau khi tra được là Lý Đằng tố cáo, Quách Chí Bằng nổi giận xung thiên, cho rằng Lý Đằng phản bội hắn, ở sau lưng mình chọc một đao. Cũng bởi vì vậy mà hắn ghi hận lên đầu Lý Đằng, nhiều lần tuyên bố sẽ trả thù Lý Đằng.

Về sau Lý Đằng gặp phải nhiều vụ bị đánh hội đồng, sau đó bỏ việc rời thành phố, mới tránh được sự trả thù đến từ Quách Chí Bằng.

Không nghĩ tới hai người gặp nhau ở chỗ này.

Hơn nữa, Lý Đằng còn bị Quách Chí Bằng nắm lấy sinh tử.

“Cái gì mà lấy oán trả ơn? Cái gì mà vong ân phụ nghĩa? Một tay tao tuyển chọn chuẩn bị trở thành nhân viên chủ chốt trong ngành, thế mà đâm một dao sau lưng tao, một đao kia chọc tao rất đau! Đau thấu xương!”

“Tao đối xử mày như anh em, mày lại xem tao như kẻ thủ, tao nhìn mà không hiểu…! rất khó hiểu! ”

“Trung Quốc có một chuyện xưa gọi là [thiên đạo hảo luân hồi, ông trời không tha ai?] ha ha ha ha, tiểu tử, mày có hiểu ý của câu này không?” Quách Chí Bằng tháo kính râm xuống, thân thể nghiêng về trước nhìn Lý Đằng vẫn đang uống cà phê.

Chương 16: Chính Thức Mở Màn.

“Đúng vậy, Trung Quốc còn có một câu ngạn ngữ, đó là người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm.” Lý Đằng ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Quách Chí Bằng.

Gặp chuyện như vậy, Lý Đằng chỉ có thể tự nhận không may.

Lúc này mà cầu xin tha thứ hay gì đó, chỉ có thể tăng thêm cảm giác nhục nhã, không có khả năng thay đổi kết quả.

Cho nên, cho dù chết, cũng phải chết có thể diện một tí, trên phương diện khí thế không thể thua đối phương.

“Ha ha ha ha ha…… Ha ha ha ha ha…… Quả nhiên, tiểu tử ngươi trước sau như một, chịu nhiều thiệt thòi như vậy, thế mà còn chưa tỉnh ngộ.” Quách Chí Bằng phá lên cười.

Lý Đằng ngoảnh đầu sang một bên.

Cao Phi liếc nhìn Lý Đằng cùng Quách Chí Bằng, nghe hai người trò chuyện, hắn đã đoán được hai người này biết nhau, hơn nữa quan hệ lúc trước có chút tế nhị.

“Chuyện lúc trước, mày không định nói ra vài lời ư? Nghiêm túc nói ra vài câu? Tao là người rất niệm tình cũ, nếu mày có thể nói ra vài lời khiến tao vui vẻ mà nói, không chừng tao có thể đổi ý đó?” Quách Chí Bằng tiếp tục đùa giỡn Lý Đằng, ở trong mắt hắn, mèo bắt được chuột, đương nhiên phải đùa bỡn con mồi một lúc mới định cắn chết.

“Trước khi bắt đầu diễn xuất, tôi có thể giết chết hắn trước hay không?” Lý Đằng không có phản ứng Quách Chí Bằng, mà là bước tới gần Cao Phi, nói nhỏ vào tai Cao Phi vài câu.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, đánh vài đấm hả giận thì có thể, một khi gây ra sát thương thực chất cho diễn viên khác, sẽ bị khấu trừ rất nhiều điểm tích lũy. Hơn nữa cho dù cậu có đánh chết hắn, thành phố điện ảnh cũng có thể cứu hắn sống lại, đây là chuyện vô ích, tốt nhất là đừng làm.” Cao Phi nhỏ giọng nhắc nhở Lý Đằng.

“Được rồi. ” Tựa hồ Lý Đằng cam chịu số phận, hắn đứng dậy cầm tách cà phê đến bên máy pha chế, tiếp tục rót cà phê, sau đó cầm về thêm một tách cà phê rỗng.

Vừa trở lại cạnh bàn, Lý Đằng lại ngồi xuống ghế, dùng tay nâng tách cà phê lên, sau đó đổ thành một đường chảy vào tách cà phê rỗng, sau đó lại cầm tách vừa rót đầy làm lại động tác vừa rồi.

Rất nhanh một ly cà phê đã bị nguội lạnh, sau khi Lý Đằng uống hết, lại đứng dậy rót cà phê.

“Lão tử nói chuyện với mày, mày cũng chỉ biết giày vò tách cà phê, mày chỉ có chút tiền đồ thế này sao?” Quách Chí Bằng rất là khó chịu đối với hành vi lơ đãng của Lý Đằng. Hắn cho rằng sau khi Lý Đằng rót cà phê sẽ nói ra cái gì, không nghĩ tới Lý Đằng chỉ lo uống cà phê, ngay cả rắm cũng không đánh một cái.

“Mùi vị cà phê không tệ…, hơn nữa đủ mạnh, mình càng uống càng hưng phấn.” Lý Đằng không thèm ngó Quách Chí Bằng, tiếp tục nói chuyện cùng Cao Phi.

“Vậy thì uống nhiều một chút.” Cao Phi nhìn ra hơn nửa là Quách Chí Bằng đã nổi sát tâm đối với Lý Đằng, lúc này cũng không biết làm gì để an ủi Lý Đằng.

“Mẹ kiếp mày! Đúng là hết thuốc chữa! ” Quách Chí Bằng thấy Lý Đằng dầu muối không ăn, thậm chí còn mặc kệ hắn, không khỏi thẹn quá hoá giận.

“Hắn mắng cậu kìa.” Cao Phi nhắc nhở Lý Đằng.

“Trên đường nhìn thấy một con chó, nó không ngừng sủa anh, chẳng lẽ anh lại muốn cắn nó?” Lý Đằng không để ý lắm, tiếp tục uống cà phê.

“Rất gan lỳ!” Quách Chí Bằng thấy thái độ cứng rắn của Lý Đằng, chính là không chịu cầu xin tha thứ, không gì khác hơn đành phải buông bỏ.

“Đến bà rồi, cho tôi một lý do không chọn bà.” Quách Chí Bằng có chút mất kiên nhẫn mà chuyển hướng về phía bà lão kế bên Lý Đằng, rất hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Lý Đằng đã khiến hắn mất tâm tình trêu đùa.

“Trong nhà của tôi có một cháu trai bị teo não, con của tôi bị mắc bệnh ung thư, tôi còn phải trở về chăm sóc bọn họ, bằng không thì……” bà lão cẩn thận mở miệng nói.

“Được rồi được rồi! Lão tử không muốn nghe các người mở đại hội than khổ!” Quách Chí Bằng không kiên nhẫn mà cắt lời bà lão, sau đó nhìn về phía người cuối cùng, một thiếu nữ mười mấy tuổi.

“Tôi sao…… từ nhỏ tôi đã rất tài năng, rất nhiều họ hàng trong gia đình nói tôi không làm diễn viên thật đáng tiếc. Không nghĩ tới lại dùng cách này thực hiện nguyện vọng. Ha ha, tôi rất vui vẻ khi xuất hiện ở đây, tất nhiên là tôi không muốn trở thành tượng sáp, như vậy, tôi sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng rồi.” Thiếu nữ đã mở miệng.

“Cô bé cũng có tài năng sao…? ” Rốt cục Quách Chí Bằng đã gợi lên một chút hứng thú.

“Ca hát…, khiêu vũ…, mọi thứ đều được, tôi đã tham gia thi đấu trên mạng, còn nhận được nhiều giải thưởng.” Thiếu nữ trả lời Quách Chí Bằng.

“Ngươi nếu như cô bé biễu diễn cho chúng ta một đoạn múa thoát y mà nói, có lẽ tôi sẽ cân nhắc bỏ qua cho cô.” Quách Chí Bằng cười híp mắt nói với thiếu nữ.

“Trên người con gái có gì tốt để xem? Đàn ông nhàm chán!” Thiếu nữ trừng mắt xem thường Quách Chí Bằng.

“Đây là cô bé chưa hiểu, khà khà, nghe tôi chậm rãi nói cho cô biết……”

“Được rồi! Đã đến giờ, bắt đầu! ” Cô gái kính râm đứng dậy, sắc mặt có chút mất kiên nhẫn mà ngắt lời Quách Chí Bằng.

Tai nghe bluetooth của mọi người cũng truyền đến tiếng nhắc nhở, mười phút trao đổi đã xong, cảnh quay tai nạn giao thông của ‘Cuồng Phong Tuyệt Lộ’ chính thức bắt đầu!

Sáu người đóng vai quần chúng không có lời thoại, nhắc nhở trong tai nghe cũng rất đơn giản, thông báo cho bọn họ lúc thông băng qua đường, không thể chạy đi, cũng không thể đi lúc nhanh lúc chậm, chỉ có thể đi bộ theo tốc độ người bình thường qua đường.

Trình tự người băng qua đường sẽ do đạo diễn quyết định, mà xe thể thao chạy tốc độ 100km/h tông trúng ai, người nào sớm được nhận cơm hộp trở thành tượng sáp, thì phải xem tâm tình Quách Chí Bằng.

Thân là vai chính cảnh quay này, hắn cầm tay lái, cho nên hắn có quyền lực này.

Trước khi Quách Chí Bằng rời đi, lại quét mắt nhìn mọi người một lần.

Vài người đều cố gắng tránh đi ánh mắt của Quách Chí Bằng, lo lắng mình bị hắn chọn trúng, trở thành nhân vật xui xẻo cầm cơm hộp ra về sớm.

Lý Đằng cũng tránh ánh mắt Quách Chí Bằng, hắn biết rõ kiếp nạn hôm nay khó thoát.

Tuy rằng hắn không muốn biến thành tượng sáp, không muốn chết lãng xẹt như vậy, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, đối với loại người lòng dạ rắn rết như Quách Chí Bằng, nói cái gì cũng vô dụng.

Hết thảy, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Quách Chí Bằng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Đằng, lúc này mới đeo kính râm vào rời đi cùng cô gái kính râm.

“Hắn và cậu có thù sao?” Cô gái tri thức chờ mong mà nhìn về phía Lý Đằng.

Nếu như Quách Chí Bằng có thù với Lý Đằng, lựa chọn đụng Lý Đằng, thì những người khác sẽ an toàn.

“Ha ha ha ha……” Lý Đằng mở miệng cười vài tiếng, tiếp tục uống cà phê.

“Cô muốn tin tưởng lời bọn họ nói là thật thì quá sai lầm, nơi này là trường quay, mỗi người đều là diễn viên, làm sao cô biết vừa rồi không phải là bọn họ diễn kịch? Nói không chừng quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết thì sao? Cô cho rằng bản thân được an toàn, chờ tới khi xe hơi lao tới, cô mới biết được mình đã sai.” Bà lão nói vài câu với cô gái tri thức.

Lý Đằng có chút kinh ngạc mà liếc nhìn bà lão…… Vừa rồi giả bộ già yếu không chịu nổi, không nghĩ tới là một người từng trải…! Nghĩ cũng quá nhiều.

“Hơn nữa kịch bản yêu cầu chỉ đâm chết một người, cũng có khả năng đâm chết một đống người. Nếu đạo diễn bố trí hai người bọn họ diễn mà nói, cô suy nghĩ một chút……” Bà lão lại bổ sung vài câu.

Cô gái tri thức vừa nghe bà lão nói vậy, sắc mặt vừa mới giãn ra liền u ám như đưa đám.

Lý Đằng vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục uống cà phê.

“Đừng uống, ngươi uống một bụng cà phê, khiến bản thân no căng như trái bóng, đến lúc bị xe đụng trúng, một bụng cà phê đều phun ra, tình cảnh kia…… chậc chậc chậc……” Thanh niên bốn mắt rất bất mãn đối với việc Lý Đằng cứ uống cà phê.

“Cậu đúng là lắm mồm!” Cao Phi thay Lý Đằng quát gã đeo kính.

Cao Phi vừa dứt lời, tất cả mọi người đột nhiên tái mặt, ngừng nói chuyện, trong nháy mắt tình cảnh chợt yên ắng.

Chương 17: Người Sau Cùng.

Trong tai mọi người đều nghe thấy tiếng của đạo diễn.

Thời khắc quyết định số phận của mọi người đã đến.

Đạo diễn miêu tả sơ kịch bản cho mọi người.

Quách Chí Bằng lái xe thể thao, đang ở gần trong một ngõ hẻm.

Cái ngõ hẻm kia cách vạch kẻ đường mọi người sắp băng qua khoảng 50 mét, hiện tại đạo diễn sẽ bắt đầu ra lệnh, người được gọi tên sẽ lập tức đứng dậy băng qua con phố đối diện.

Khoảng cách 50 mét, cũng có nghĩa là Quách Chí Bằng lái xe từ ngõ hẻm băng ra, lao tới mọi người đang đi trên vạch kẻ đường, căn bản không có đủ thời gian để trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị húc bay!

Hơn nữa đạo diễn quy định đi nhanh, không thể vừa nhanh vừa chậm, căn bản không thể trốn tránh.

Sau khi giải thích xong, bà lão là người đi đầu tiên.

Rất hiển nhiên, bà ta nhận được lệnh trong tai nghe, theo đúng kịch bản.

Bà lão là trong sáu người vai quần chúng, là người đầu tiên bước trên vạch kẻ đường cho người đi bộ.

Bà lão cố gắng bình tĩnh đứng dậy, đi đến bên đường, băng qua con phố đối diện.

Bà lão muốn tăng tốc băng qua đường, nhưng rất nhanh liền nhận được cảnh cáo trong tai nghe, khiến cho bà ta đi chậm lại, nếu như làm trái lời đạo diễn, sẽ bị sa thải khỏi trường quay, mỗi lần phạt 1000 điểm tích lũy!

Bị khấu trừ 1000 điểm tích lũy, cũng chẳng khác gì so với bị xe đụng chết, biến thành tượng sáp.

Cho nên tuy trong lòng bà ta sợ hãi, nhưng cũng không dám cãi lời đạo diễn, chỉ có thể giảm bớt tốc độ, từng bước một, đều đặn băng qua đường.

Mấy người còn lại đều run cầm cập liếc nhìn bà lão, rất lo lắng nhìn thấy một màn bà ta bị xe tông, nhưng trong lòng lại cầu nguyện một màn này xảy ra…… Chỉ cần có một người bị tông trúng, thì cảnh quay này sẽ đóng máy, người phía sau liền an toàn.

Bà lão bị đụng, thì bọn hắn sẽ được an toàn, nhận được 10 điểm tích lũy thơm bơ!

Lý Đằng thì không có suy nghĩ giống bọn họ.

Theo hắn thấy, năm người còn lại đều an toàn, cảnh quay này chỉ cần một người bị tông trúng, mục tiêu của Quách Chí Bằng là hắn, không thể là người khác.

Cho nên, hắn vẫn là thừa dịp còn lại uống mấy tách cà phê.

Ai biết sau khi chết rồi, có thể tiếp tục chịu khát chịu đói hay không?

Bà lão vừa đi mấy bước, cô gái tri thức cũng đứng lên đến, trên mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn con đường trước mắt.

Có vẻ nàng cũng nhận được lệnh từ đạo diễn, đã đến nàng băng qua đường.

Sau khi cô gái tri thức đến mép đường, trong tai nghe truyền đến tiếng nhắc nhở, khiến cho nàng sợ hãi đuổi theo bà lão, sau đó dìu bà lão qua đường.

Cô gái tri thức thầm cảm thấy may mắn, vội vàng đuổi theo bà lão phía trước, cũng dìu bà ta băng qua đường.

Theo nàng suy nghĩ, chỉ cần có thể đến phố đối diện, nàng sẽ an toàn.

Cùng bà lão băng qua đường, ít nhất không cần lo lắng đi chung với Lý Đằng.

Lúc băng đến giữa đường, trên người cô gái tri thức rơi xuống một tấm thẻ, nhưng ánh mặt trời giữa trưa quá chói mắt, cũng không có ai chú ý chi tiết thừa này do đạo diễn sắp đặt.

Bên này vẫn còn bốn vai quần chúng đang ngồi, nhưng là có thể nhìn thấy dưới ánh mặt trời ban trưa, hai chân bà lão cùng cô gái tri thức đều run rẩy, hai người thỉnh thoảng ngó về chỗ con hẽm gần đó, sợ rằng có xe hơi đột nhiên lao ra.

Gặp phải tai nạn bất ngờ, hơn nữa là tai nạn giao thông bị xe đâm trúng, người bình thường rất khó đối mặt.

Đến khi bà lão cùng cô gái tri thức đi tới giữa đường, thanh niên bốn mắt mới đứng lên, hắn cũng nhận được lệnh trong tai nghe, đã tới lượt hắn băng qua đường.

Sau thanh niên bốn mắt là Cao Phi.

Khi Cao Phi đạp chân xuống đường, cô gái tri thức cùng bà lão đã băng qua con đường, an toàn đến phố đối diện!

Hai người đều tin chắc sau khi mình tới phố đối diện là đã an toàn, lúc này hai chân khuỵ xuống ngồi bệch dưới đất, thậm chí cô gái trí thức không nhịn nổi mà bụm mặt khóc rống…

Tai nạn giao thống, chính là chuyện trong nháy mắt, vừa rồi nửa phút băng qua đường, trong cảm giác của các nàng, tựa hồ giống như trải qua cả ngày dài.

Hai người đã thoát nạn, nhưng ở bàn tròn bên này, còn có hai người đang chịu dày vò.

Đó là Lý Đằng cùng cô gái trẻ kia.

Bọn họ còn chưa nhận được lệnh.

“Tôi muốn trở thành nữ chính, tôi muốn đóng một bộ phim hoàn chỉnh, tôi không muốn biến thành tượng sáp bất động.” Sắc mặt cô gái trẻ có chút trắng bệch, trong miệng lầm bầm vài câu.

“Không cần sợ, mục tiêu của hắn không phải cô, cô sẽ bình yên vô sự bước qua.” Lý Đằng mở miệng an ủi cô gái trẻ.

“Cám ơn. ” Cô gái trẻ vừa đáp lời liền thay đổi sắc mặt, hơi hoảng loạn nhảy xuống ghế.

Rất hiển nhiên, nàng cũng nhận được mệnh lệnh.

“Thả lỏng, đi qua đi.” Lý Đằng lại an ủi cô gái trẻ.

“Ừ, thả lỏng!” Cô gái trẻ cắn bờ môi, thân thể hơi cứng ngắc bắt đầu băng qua đường.

Lúc cô gái trẻ bước tới mép đường, thanh niên bốn mắt đã băng xuyên qua đường đến con phố đối diện, sau khi tới con phố, thanh niên bốn mắt lộ vẻ rất bình tĩnh.

Lúc thanh niên bốn mắt vừa tiến vào thành phố điện ảnh, thì hắn trở thành người mới được Quách Chí Bằng tiếp đãi.

Tuy rằng thanh niên bốn mắt bị Quách Chí Bằng doạ cho té đái ra quần, nhưng hai người cũng xem như thân quen, vừa rồi thanh niên bốn mắt không có chỗ nào đắc tội Quách Chí Bằng, cho nên hắn không lo Quách Chí Bằng đụng mình.

Sự thật hiện tại cũng chứng minh, Quách Chí Bằng không có lựa đụng hắn.

Cao Phi cũng bước sau lưng tên bốn mắt, chậm rãi băng qua đường, sau khi đến con phố bên kia, sắc mặt của hắn như trút được gánh nặng, quay người nhìn về phía cô gái trẻ còn đang sang đường, có chút đồng tình nhìn về phía đối diện, Lý Đằng bên này vẫn đang ngồi thưởng thức cà phê.

“Có vẻ như trong hai người bọn họ sẽ có một người biến thành tượng sáp.” Thanh niên bốn mắt có chút hả hê.

Cao Phi liếc nhìn hắn, cũng không nói gì.

Bà lão cùng cô gái tri thức đều đã bình ổn cảm xúc bước tới bên đường, nhìn về phía cô gái trẻ đang băng qua đường.

“Các người hy vọng là cô gái trẻ biến thành tượng sáp, hay là tên đẹp trai kia?” Thanh niên bốn mắt đặt câu hỏi cho mọi người, tâm tình của hắn rất không tệ.

“Có chút cảm thông hay không?” Cô gái tri thức trách mắng hắn.

“Thông cảm? Cũng phải có người chết, thông cảm có giúp tránh được chuyện này xảy ra hay không? Chúng ta chỉ may mắn một chút mà thôi.” Thanh niên bốn mắt giải thích.

“Màn này tỷ lệ là 1/6, về sau mỗi màn cho dù là tỷ lệ 1/8, chúng ta qua được màn này, tương lai cũng không chống được mấy màn, dựa theo tỷ lệ này sớm muộn đều sẽ chết.” Bà lão ngược lại rất hiểu rõ vấn đề này.

“Bà là người tri thức sao?” Cô gái tri thức hỏi bà lão một câu.

“Không, tôi chỉ là người bình thường.” Bà lão cười cười.

Lúc mọi người đang trò chuyện, cô gái trẻ đã băng qua con đường, tụ hợp cùng mọi người.

Còn chưa băng qua phố, chỉ có một người.

Tất cả mọi người rất thông cảm nhìn về phía Lý Đằng.

Lúc trước thái độ của Quách Chí Bằng ở trên bàn tròn, rõ ràng là có thù với Lý Đằng. Bây giờ nhìn lại, hẳn là hai người bọn họ không có diễn kịch, mối thù của bọn hắn là thật, người Quách Chí Bằng muốn đụng chính là Lý Đằng.

Hiện tại mọi người cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Lý Đằng.

Cùng lúc đó, trong tai Lý Đằng nghe nhận được lệnh từ đạo diễn.

Lý Đằng thở dài, nhắm hai mắt lại, uống cạn giọt cà phê cuối cùng trong tách, rồi mới rời khỏi ghế, nhìn về con đường đối diện.

Chương 18: Thiện Ác Tất Báo.

Lý Đằng cũng không có trực tiếp băng qua đường, mà là lén lút nhìn vào quán cafe, thử nâng chiếc ghế lên, phát hiện trong tai nghe cũng không truyền ra tiếng cảnh báo, lúc này mới xách ghế băng qua đường

“Tại sao hắn lại cầm ghế theo?” Thanh niên bốn mắt ở phố đối diện có chút kỳ quái mà nói thầm một câu.

“Nhìn sắc mặt của hắn giống như đang diễn một tên trộm ghế.” Bà lão cũng mở miệng.

“Theo kịch bản? hay là hắn tự diễn?” Cao Phi như có điều suy nghĩ.

“Đại khái là muốn dùng ghế ngăn va chạm xe hơi?” Cô gái tri thức đoán một câu.

“Đỡ bằng niềm tin à?” Hiển nhiên là thanh niên bốn mắt không đồng ý với suy đoán của cô gái tri thức.

“Dù sao thì lúc va chạm có vật che chắn đã tốt lắm rồi? Dù sao cũng phải chết, thử một phát biết đâu ăn may!” Lúc này giọng nói của cô gái tri thức đã thả lỏng, theo nàng suy đoán, mấy người bọn họ đã băng qua đường, hiển nhiên đã thoát khỏi nguy hiểm.

“Anh ta sẽ bị đụng thật sao?” Cô gái trẻ có chút lo lắng mà nhìn Lý Đằng vừa bước xuống đường. Vừa rồi lúc nàng sợ nhất, Lý Đằng đã mở miệng an ủi nàng, làm cho nàng có thiện cảm với Lý Đằng.

“Cũng hết cách, đây là cuộc sống. ” Thanh niên bốn mắt trả lời cô gái trẻ.

“Đúng vậy, cũng hết cách, hắn không bị đụng thì chúng ta sẽ bị đụng, dù sao cũng phải có người lĩnh cơm hộp?” Cô gái tri thức vừa dứt lời, lại đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếp đến mặt mày xám ngoét.

Trong tai nàng nghe thấy lệnh của đạo diễn, nói nàng đánh rơi một tấm thẻ ngân hàng ở dưới đường, bắt nàng nghĩ cách nhặt về!

“Trên người tôi đâu có mang theo thẻ ngân hàng…! ” Cô gái tri thức có chút tuyệt vọng giải thích với khoảng không trước mặt.

Chắc chắn Quách Chí Bằng muốn đụng Lý Đằng, lúc này nàng trở lại giữa đường, nếu làm không khéo sẽ bị tông trúng!

“Đây là diễn theo kịch bản, cô phải nghĩ mọi cách nhặt về tấm thẻ kia.” Đạo diễn lạnh lùng ra lệnh cho cô gái tri thức.

Cô gái tri thức trừng mắt nhìn sang giữa phố.

Quả nhiên, đúng là trên mặt đất có một tấm thẻ ngân hàng, có vẻ như là kịch bản cố ý sắp xếp.

“Thẻ ngân hàng của tôi bị rơi giữa phố, mọi người có ai giúp tôi nhặt về hay không?” Cô gái tri thức là một người thông minh, mệnh lệnh chỉ yêu cầu nàng nhặt thẻ về, cũng không nói chính nàng tự nhặt, dưới tình thế cấp bách, nàng quyết định nhờ mấy người kế bên giúp đỡ.

Nói không chừng có thể gây ra kịch bản mới?

Thanh niên bốn mắt nhìn cô gái tri thức như kẻ ngu…… Ý tứ rất rõ ràng, lúc này còn quay lại giữa phố? Dù cô có ngốc, cũng đừng xem chúng ta bị ngốc…?

“Cô có thể gọi chàng trai kia giúp…! ” Lão phụ cũng ý thức được có thể là do kịch bản, nàng vội vàng chỉ chỉ Lý Đằng đang cầm ghế băng qua đường.

“Tôi có thể giúp cô.” Cao Phi chủ động tiếp lời, nhận lấy nhiệm vụ này.

“Cảm ơn anh rất nhiều! anh đúng thật là một người tốt!” Cô gái tri thức vỗ vỗ ngực, may mắn là mình nhạy bén, phản ứng rất nhanh, nói vài câu đã giải trừ nguy cơ.

“Không cần.” sắc mặt Cao Phi rất là khó coi, lòng thầm mắng cha chửi mẹ.

Hắn cũng không muốn làm việc nghĩa, nhưng vừa rồi đạo diễn đã ra lệnh trong tai nghe, bắt hắn giúp đỡ cô gái tri thức, giúp nàng nhặt thẻ atm rơi giữa đường!

Kịch bản này đúng là lừa người…! Còn tưởng rằng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, kết quả lại đảo chiều!

Là cố ý đùa giỡn người sao?

Trong tai nghe truyền tới tiếng thúc dục, Cao Phi thở dài, chỉ đành cất bước trở lại giữa đường.

Lý Đằng bên kia đang xách ghế băng qua, Cao Phi thì đi ngược lại.

Lý Đằng nhìn thấy Cao Phi quay lại, không khỏi giật mình, nhưng bước chân cũng không chậm.

Cũng không dám dừng lại.

Dựa theo mệnh lệnh trong tai nghe, Lý Đằng cùng Cao Phi như đôi bạn cùng tiến, gần như đứng giữa đường.

Sau khi đến giữa đường, Cao Phi theo lời đạo diễn, khom lưng tìm kiếm thẻ ngân hàng trên mặt đất.

Đúng vào lúc này, chỗ ngõ hẻm truyền đến một tràng tiếng động cơ chói tai, Quách Chí Bằng lái mộc chiếc xe thể thao cực kỳ đẹp, lao nhanh ra khỏi con hẽm, vừa mới đánh lái ra đường lớn lập tức rồ ga vọt tới chỗ Cao Phi cùng Lý Đằng!

Khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ lại siêu nhanh, hai người khó mà né tránh chiếc xe đang vọt tới.

Đặc biệt là Cao Phi đang khom người nhặt thẻ atm, nếu muốn thay đổi tư thế để né tránh thì khó hơn Lý Đằng nhiều.

Lúc này Cao Phi mất hết can đảm, giờ khắc này hắn nhớ tới cô bạn gái đáng yêu, nhớ tới những lúc huy hoàng trong cuộc đời ngắn ngủi.

Đúng là băng giá như tuyết…!

Mấy người quần chúng bên đường đều hét lên, một màn tai nạn giao thông diễn ra ở khoảng cách gần như thế, nhìn thấy hai người mới vừa rồi trò chuyện cùng mình, giờ phút này sắp bị xe tông trúng, cho dù là diễn xuất, một màn này vẫn gây ra tác động rất mạnh đối với tâm lý của bọn họ.

Quách Chí Bằng đợi lâu như vậy mới được lái xe, không hề nghi ngờ, mục tiêu của hắn chính là Lý Đằng.

Về phần Cao Phi, chỉ có thể nói kịch bản sắp xếp cho hắn bị dính lây.

Quách Chí Bằng cầm vô lăng vừa cười, trong lòng dâng trào khoái cảm trả thù mãnh liệt.

Lý Đằng tố cáo khiến hắn mất việc, còn hại hắn mất 10 vạn tệ để tránh bị lao tù, chuyện này khiến cho hắn hận Lý Đằng thấu xương.

Không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội này, có thể tự mình đâm chết Lý Đằng.

“Thiên đạo hảo luân hồi! ông trời có bỏ qua ai? Con mẹ mày vẫn rơi vào tay lão tử” Quách Chí Bằng đạp mạnh chân ga, tay lái điều khiển đầu xe ngăn chặn Lý Đằng chạy trốn.

Trong nháy mắt ngõ hẽm truyền tới tiếng động cơ xe hơi, Lý Đằng đã dùng tay đẩy mạnh Cao Phi đang lục tìm thẻ atm.

Sau đó, hắn quay người giơ ghế lên cao, đón lấy xe thể thao đang lao tới.

Giống như kỵ sỹ cưỡi ngựa cầm thương thời trung cổ.

Dũng cảm tiến tới, tuyệt không quay đầu lại.

Sau khi Quách Chí Bằng lao ra khỏi con hẽm, trong nháy mắt tốc độ đã tăng lên mấy chục km/h, mắt thấy Lý Đằng không thèm trốn tránh, nhưng trên tay lại cầm một chiếc ghế nhỏ, trong lòng hắn không khỏi có chút kỳ quái.

“Mẹ nó có bệnh sao…!? ” Sau một lát, Quách Chí Bằng tựa hồ nghĩ ra cái gì, không khỏi tái mặt.

Nhưng mà, tất cả đã muộn!

Lý Đằng giơ cao ghế đón xe thể thao của Quách Chí Bằng vọt tới, hơn nữa trước một giây va chạm hắn đã tung người lên, giơ bốn chân ghế nhắm ngay chỗ Quách Chí Bằng đang ngồi sau mặt kính!

Va chạm ở tốc độ cao này, bốn chân ghế có thể dễ dàng đâm xuyên lớp kính trước của xe, một cái chân gỗ nhắm ngay trán Quách Chí Bằng, trong nháy mắt đâm xuyên sọ não của hắn, một cái chân khác thì đâm xuyên ngực Quách Chí Bằng!

Cái ghế chân cao tiếp nhận lực đâm của xe thể thao, trong nháy mắt vừa chạm mặt ghế đã đụng gãy hai tay Lý Đằng, cũng hất cho cơ thể hắn bay ra ngoài mấy chục mét.

Cao Phi vừa rồi được Lý Đằng đẩy ra liền bò dậy nhìn thấy Lý Đằng bị hất tung, vô thức thò tay đỡ lấy Lý Đằng, kết quả bị Lý Đằng dội mạnh vào, khiến cho hai người cùng lăn lộn trên mặt đất.

Lý Đằng gãy hai tay nằm trên ngực Cao Phi, toàn thân máu tươi đầm đìa, nhưng hắn vẫn còn sống.

Một chỗ khác vụ tai nạn, Quách Chí Bằng, hiện tại đã chết ngắc.

“Thiện ác tất báo! Thiên đạo luân hồi! Không tin ngẩng đầu nhìn! Lưới trời…… để lọt ai?”

Lý Đằng nhổ một ngụm cà phê pha lẫn máu tươi, lạnh lùng nhìn về phía cô gái kính râm đang đạp thắng khẩn cấp, chậm rãi dừng xe ở góc đường.

“Cắt! ”

Tất cả mọi người đều nghe thấy mệnh lệnh của đạo diễn.

Một diễn viên chết trong tai nạn giao thông, tuy rằng người chết không phải quần chúng, nhưng là đã đạt thành yêu cầu trước khi quay.

“Rất không may, xe chạy cực nhanh đâm phải mọi người khi băng qua đường, chỉ cần có một người chết, cảnh quay diễn tai nạn giao thông này được thông qua.”

Nguyên lời Đạo diễn, Lý Đằng nghe rất rõ.

Cho nên, cảnh quay diễn xuất này, ngay lúc Quách Chí Bằng chết, liền chính thức kết thúc.

Chương 19: Giao Lưu Hậu Trường.

Một hồi tiếng còi truyền đến, ba chiếc xe cứu thương từ đằng xa lao tới.

Trên xe có khoảng 10 nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ nhảy xuống, từ trên ba chiếc xe cứu thương lấy ra 3 chiếc khoang trị liệu, sau đó nhấc 3 người Cao Phi, Lý Đằng cùng với Quách Chí Bằng đã chết vào trong.

Trong khoang trị liệu có chứa một loại chất lỏng cùng thể rắn nào đó, Lý Đằng cả người bị thương nặng vừa đặt vào, liền bị loại chất lỏng kia bao bọc lấy.

Cơn đau dữ dội do bị gãy xương khi được vật chất này bao phủ liền nhanh chóng được xoa dịu, Lý Đằng có cảm giác được vết thương nghiêm trọng của mình đang nhanh chóng hồi phục.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Sau 5 phút, cơ thể Lý Đằng đã khôi phục bình thường.

Mở khoang trị liệu bước ra, Lý Đằng ngồi thẳng dậy, quần áo trên người đều không có bị ướt.

Thậm chí hắn còn có cảm giác bản thân tốt hơn khi mới bước lên đảo, cảm giác tinh thần rất sảng khoái, tựa hồ màn trị liệu vừa rồi, đã chữa trị toàn bộ thương tổn do mấy ngày trước nhịn đói cùng nhịn khát gây ra.

Trải qua nhiều chuyện kỵ lạ khó tin ở chỗ này, Lý Đằng đã có thể khẳng định vị diện mà hắn đang ở, không phải là thế giới quen thuộc của hắn.

Ít nhất trình độ khoa học kỹ thuật y tế nơi đây đã vượt xa thế giới hiện thực.

Trước khoang trị liệu của Lý Đằng, Cao Phi bị thương nhẹ đã rời khỏi khoang trị liệu.

Quách Chí Bằng vẫn đang tiến hành chữa trị.

Lý Đằng thừa dịp lúc này đi vệ sinh trong quán cafe.

Mười phút về sau, Quách Chí Bằng đã được cứu sống, sắc mặt hắn âm trầm ngồi dậy khỏi khoang trị liệu.

Chỉ cần không chết tại trường quay, chữa trị vết thương trong khoang trị liệu đều là miễn phí.

Nhưng là, một khi chết tại trường quay, cần phải tiêu hao rất nhiều điểm tích luỹ mới có thể cứu sống.

Quách Chí Bằng hao phí 1000 điểm tích lũy mới cứu bản thân sống lại.

Bên trong tài khoản của hắn vốn không có nhiều điểm tích lũy như vậy.

Cho nên, thành phố điện ảnh sẽ phong ấn hắn, phong ấn trong cái gọi là tượng sáp.

Trừ phi có người thay hắn bù vào số điểm tích luỹ thì hắn mới có thể thoát ra.

Sau khi trị liệu vết thương, cứu sống diễn viên đã chết, màn quay này cũng liền chính thức khép lại.

Quay phim xong, các diễn viên còn có chút thời gian để giao lưu hậu trường.

Thời gian giao lưu hậu trường chia làm sáu khâu.

Khâu đầu tiên là tổng kết diễn xuất, thời gian mười phút, các diễn viên có thể tùy tiện lên tiếng, tiến hành thảo luận cùng tổng kết về diễn xuất cảnh quay, đạo diễn phim trường cũng sẽ tham dự.

Khâu thứ hai là nghi thức sáp phong, diễn viên bị chết trong cảnh quay sẽ bị biến thành tượng sáp.

Khâu thứ ba là phát điểm tích luỹ, công bố số lượng điểm tích luỹ của mỗi người nhận được trong cảnh quay này.

Khâu thứ tư là giao lưu đặt câu hỏi, diễn viên ở đây cũng có thể đặt câu hỏi, sẽ được diễn viên cấp cao hơn trả lời, nếu như đáp án chính xác, đạo diễn cho rằng đáp án quả thật giúp ích cho hỏi, người trả lời sẽ được thưởng từ 1 đến 10 điểm tích luỹ.

Mỗi diễn viên cấp thấp đều có quyền đặt câu hỏi một lần.

Đối với diễn viên thâm niên đã từng trải qua vài cảnh quay mà nói, đây cũng là cơ hội tốt kiếm thêm điểm tích luỹ.

Khâu thứ năm chính là rút thưởng, người mới lên đảo lần đầu, hoặc nhiều hoặc ít đều tiêu hao một vài điểm tích lũy để mua đồ ăn và quần áo các loại, còn có thể tắm rửa, chơi bóng, xem phim, phòng trò chơi các loại.

Có rất ít người dùng toàn bộ 100 điểm tích lũy, nếu như không thể trả nợ trước khi rời đi mà nói, cũng bị cưỡng chế trở thành tượng sáp.

Cho nên cái loại đặc quyền rút thưởng của người mới này, lúc trước Cao Phi đã giới thiệu cho Lý Đằng.

Sau khâu rút thưởng, là khâu cuối cùng dùng để xử lý công việc ngoài định mức, cụ thể sẽ xử lý công việc gì cũng không nhất thiết, cũng có thể chẳng có việc gì để xử lý, trực tiếp bỏ qua khâu này.

Sau 6 khâu này, mọi người sẽ được phi cơ trực thăng tống về chóp đá của mình.

Khâu đầu tiên rất nhanh đã bắt đầu, mọi người vẫn đang ngồi ghế chân cao, ngồi xung quanh bàn tròn, sắc mặt ai nấy đều khác nhau mà thưởng thức cà phê.

Lúc này Quách Chí Bằng sắp bị sáp phong cũng đang ngồi, chẳng qua là lần này ánh mắt của mọi người nhìn về hắn đã khác trước rất nhiều.

Có thêm vài phần trào phúng cùng thông cảm.

Sắc mặt ngang ngược càn rỡ lúc trước của Quách Chí Bằng đã không còn, hiện tại lộ ra vẻ chán chưởng cùng uể oải.

“Thành công giết ngược! chú em quá trâu bò! Tôi phục cậu sát đất!” Cao Phi rất hưng phấn mà dựng lên ngón cái khen Lý Đằng.

“Đúng là rất trâu! Tôi nhìn mà cũng choáng váng.” Cô gái tri thức cũng là tán thưởng không thôi.

“Một màn giết ngược kinh điển…! Tôi vẫn luôn suy nghĩ cách phá giải ván cờ này, cũng chưa nghĩ ra cách nào, thật sự không ngờ tới còn có cách như vậy.” Bà lão cũng mở miệng nói vài câu.

Lý Đằng cười cười, cũng không nói gì, tiếp tục uống cà phê.

“Đạo diễn, tôi phản đối! lúc hắn quay phim đã vi phạm quy tắc nghiêm trọng! tại sao lúc đó ngài không hô dừng lại?” Mặc dù Quách Chí Bằng biết kết quả không thể thay đổi, nhưng vẫn cố hỏi đạo diễn.

“Đúng vậy! hành vi cầm theo ghế băng qua đường của hắn, hoàn toàn không phù hợp với thân phận người đi đường. Lúc xe hơi lao tới, nhảy lên dùng chân ghế tấn công tài xế, càng khiến cho người ta phải suy nghĩ.

Đề nghị đạo diễn cẩn thận xử lý vấn đề này, tốt nhất là quay lại cảnh này.” Thanh niên bốn mắt cũng hùa theo Quách Chí Bằng.

Quách Chí Bằng là diễn viên dày dặn kinh nghiệm, thanh niên bốn mắt hy sinh lòng tự trọng của mình mới ôm được bắp đùi đối phương, đương nhiên là lúc này không cam lòng để Quách Chí Bằng biến thành tượng sáp như vậy.

“Phản đối không có hiệu quả, hắn không có làm chuyện gì trái với quy tắc.” Đạo diễn thẳng thừng bác bỏ phản đối của Quách Chí Bằng.

“Vai quần chúng của chúng ta, vẫn có quyền tự chủ nhất định, mấu chốt là hiểu thế nào về lời nói của đạo diễn.” Cô gái tri thức hiểu rất rõ vấn đề này.

Lúc đó nàng đã qua phố, đạo diễn lại bắt nàng đi nhặt thẻ atm, cô gái tri thức liền thành công lợi dụng quyền tự chủ nhỏ nhoi, dưới tình huống không trái với quy tắc cùng lệnh của đạo diễn để xin những người khác giúp đỡ, kết quả Cao Phi xui xẻo đã trở thành kẻ chết thay.

“Kỳ thật ngay vừa lúc bắt đầu hắn đã cố tình, cuối cùng mới có thể thành công giết ngược, chỉ là các ngươi không chú ý tới những chi tiết kia mà thôi.” Bà lão đã mở miệng.

“Nói thế nào?” Những người khác cảm thấy rất hứng thú mà nhìn về phía bà lão, muốn nghe xem bà ta phân tích kỹ càng chuyện Lý Đằng giết ngược.

“Trước khi quay phim, hắn một mực uống cà phê, kỳ thật đã sớm nhập vai rồi, cũng làm nền cho màn giết ngược trong tương lai.” Bà lão tiếp tục nói.

Mọi người tập trung tinh thần mà nghe bà lão phân tích, mà ngay cả Quách Chí Bằng đang ngắc ngoải cũng dựng lỗ tai lên nghe, muốn biết mình thất bại ở chỗ nào, tại sao lại bị Lý Đằng giết ngược.

“Người bình thường không thể nào uống nhiều cà phê như vậy.”

“Hắn uống cà phê, là muốn chứng tỏ nhân vật của hắn thích chiếm món lợi nhỏ. Rót cà phê miễn phí uống tới tấp, đây là làm nền cho hành vi ăn trộm ghế của hắn ở phía sau.”

“Về sau lúc hắn đứng dậy, hai mắt láo liên xem xét bốn phía một vòng, chính là đang diễn thừa dịp nhân viên phục vụ không chú ý, muốn thuận tay trộm lấy ghế chân cao băng qua đường.”

“Một vài động tác đơn giản, đã khắc hoạ ra bản chất của kẻ trộm thích chiếm món lợi nhỏ.”

“Bởi vì lúc đầu hắn khắc hoạ nhân vật này rất thành công, cho nên sau đó hành động cầm ghế lại trở nên hợp tình hợp lý, đương nhiên, tất cả chi tiết này đều được đạo diễn nhìn thấy tận mắt, cho nên cũng không có mở miệng ngăn cản hắn.”

“Lúc này mới có một màn hắn thành công lợi dụng ghế chân cao giết ngược rất phấn khích! ”

Bà lão vừa phân tích xong, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn về phía Lý Đằng.

“Quá trâu chó! quá kinh điển!” Cô gái tri thức tán thưởng.

“Khốn nạn! Lão tử đã nhìn ra hắn là một thằng oắt tâm cơ! ” Quách Chí Bằng mắng to.

“Cái loại chỉ số thông minh này, cho dù tôi cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp…! ” Cao Phi mở miệng nói.

“Ôi, sợ là chỉ có loại chỉ số thông minh này, mới có thể sống sót trong trường quay.” Thanh niên bốn mắt than thở.

“Ừ, tôi xem anh ta điểm IQ ít nhất cũng 200 trở lên.” Cô gái trẻ lộ vẻ mặt sùng bái.

Sau khi mọi người nghe thấy bà lão phân tích, giống như là thể hồ quán đỉnh, lập tức càng thêm bội phục đối với Lý Đằng.

“Người anh em, đã bị bà ta nói trúng? Kể vài câu cho chúng tôi nghe đi!” Cao Phi đẩy Lý Đằng một cái.

“Ừ, thử nói suy nghĩ của cậu đi.”

“Nói vài lời, để cho chúng tôi học hỏi một chút!”

Những người khác nhao nhao phụ họa.

“Khục…… Các người…… đúng là…… suy nghĩ quá nhiều.”

“Ta uống nhiều cà phê như vậy chỉ có một nguyên nhân.”

“Đó chính là thức uống miễn phí. ”

“Chỉ có ngu mới không uống. ”

“Cầm ghế cũng là ý muốn nhất thời.”

“Giây phút tôi cầm ghế lên cũng là xem may rủi thôi. ”

“Tôi cũng đâu có nghĩ nhiều như vậy. ”

“Lần này có thể sống sót, chỉ có một nguyên nhân. ”

“Đó chính là…… may mắn. ”

Lý Đằng ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói vài câu.

Chương 20: Khoang Sáp Phong.

“Chó má!” Sau khi Quách Chí Bằng nghe được Lý Đằng trả lời thì càng thêm tức giận.

Đây là Lý Đằng hoàn toàn không để hắn vào mắt…! Mấy câu vừa rồi nhìn thì giống như đang khiêm tốn, nhưng thật ra là gián tiếp sỉ nhục Quách Chí Bằng hắn, ý chính là đối phó loại người ngu xuẩn giống như hắn thì cũng không cần động não, uống thêm mấy tách cà phê, thuận tay chụp cái ghế liền có thể dễ dàng giải quyết!

Con mẹ nó quá sỉ nhục người!

Cả tinh thần lẫn thể xác đều bị nhục nhã!

“Người anh em cũng đừng khiêm tốn, lúc ở bên trong bảo tàng tượng sáp, dầu gì tôi cũng là ma cũ diễn qua một cảnh, còn bị người mới như cậu biễu diễn lừa gạt, nhẹ nhõm khám phá ra trò đùa của tôi, khi đó tôi đã biết cậu không giống người thường, ván cờ này cậu có thể lật bàn là hoàn toàn hợp lý.” Cao Phi cũng không tin lời của Lý Đằng.

“Đại trí giả ngu, cách làm che giấu thực lực của mình là rất đúng, người trẻ tuổi nên khiêm tốn mới phải, mới có thể sớm thích ứng loại tình cảnh tranh đấu tàn khốc ngươi chết ta sống trong trường quay này, tôi rất coi trọng cậu.” Bà lão càng ca ngợi trước sự khiêm tốn của Lý Đằng.

Những người khác cũng không tin lời của Lý Đằng vừa nói, đều cho rằng hắn đang cố ý giả ngu.

Lý Đằng cũng không giải thích thêm, thừa dịp bây giờ còn có cà phê miễn phí vẫn là uống thêm mấy tách.

Sau khi trở về chóp đá ngay cả thuỷ tinh cũng chẳng có mà uống.

Rất nhanh thời gian 10 phút trao đổi hậu trường đã xong.

Kế tiếp, là khâu quần chúng đứng xem quá trình Quách Chí Bằng bị đóng sáp.

Kỳ thật không phải đóng sáp, mà là một loại chương trình phong ấn cấp cao nào đó, nguyên lý cụ thể Lý Đằng cũng chẳng biết.

Dưới sự bảo vệ của vài tên vệ sĩ, tượng sáp sư đeo mặt nạ chỉ huy nhân viên công tác phụ giúp một khoang đóng sáp cùng loại với phòng thay đồ.

Khoang đóng sáp không giống với khoang trị liệu, khoang trị liệu là nằm ngang trên mặt đất, khoang đóng sáp thì là đứng thẳng trên mặt đất.

Trong nháy mắt sắc mặt Quách Chí Bằng liền tái xanh, hiển nhiên là kết quả này không như hắn mong đợi.

Lúc trước hắn dùng thân phận vai quần chúng đã trải qua hơn mười màn quay phim, cũng chịu đủ nhục nhã trên phim trường, may mắn còn sống sót, lại gặp được chút kỳ ngộ, vất vã lắm mới trở thành vai quần chúng nhỏ đặc biệt.

Hôm nay tham gia diễn xuất, chỉ có cô gái kính râm là cùng cấp với hắn, những người khác đều là vai quần chúng đứng chót nhất, kịch bản an bài cũng là giúp hắn cảm thấy sảng khoái.

Hơn nữa càng khiến cho hắn thoải mái hơn chính là, trong đám người có thể đụng, lại có Lý Đằng là người hắn căm thù nhất.

Bố trí theo kịch bản, đây là một màn báo thù…!

Chẳng qua không ngờ tới, hắn lái xe thể thao, mà Lý Đằng chỉ là người đi qua đường, màn tai nạn giao thông này, cuối cùng hắn lại bị chết!

Mẹ nó cũng không theo trình tự hợp lý?

Hai gã vệ sĩ một trái một phải bước tới, xách Quách Chí Bằng lên.

Quách Chí Bằng vốn còn muốn biểu hiện trước mặt mọi người, hy sinh anh dũng, nhưng khi hai gã vệ sĩ vừa xách vai hắn, hai chân liền mềm nhũn, cả người dọa sợ giống như đống bùn nhão, ngay cả bước chân cũng khó khăn.

“Cậu nói xem có phải hắn sợ té đái?” Cao Phi ở bên cạnh trào phúng một câu.

“Ừ, tôi nghe thấy mùi khai rồi.” Lý Đằng nhẹ gật đầu.

“Mẹ tao đến đây còn sớm hơn, hiện tại đã là cấp bậc tổ diễn viên rồi! sớm muộn gì bà sẽ cứu tao ra! Mặt khác, cấp bậc tổ diễn viên sẽ có quyền lựa chọn trường quay, sớm muộn gì bà sẽ đóng sáp mày để báo thù cho tao! Họ Lý, mày đắc ý không được bao lâu! mày cứ đợi đấy! Sớm muộn gì cũng có ngày mày phải khóc!”

Quách Chí Bằng nghe thấy Cao Phi cùng Lý Đằng trào phúng, không khỏi giận dữ, cũng không biết sợ, hắn lớn tiếng đe dọa Lý Đằng.

“Tốt nhất đừng để bà ta tìm tao, nếu như bà ta không biết điều mà nói, tao sẽ thay mày đưa tang cho bà ta.” Lý Đằng đáp trả Quách Chí Bằng vài câu.

“Con mẹ mày! Đúng là không biết trời cao đất rộng! Tao……” Quách Chí Bằng mắng to chửi Lý Đằng.

“Yên tĩnh!” Sáp Phong Sư không kiên nhẫn trách mắng Quách Chí Bằng.

Quách Chí Bằng lập tức nín thinh.

Sáp Phong Sư cũng không thể đắc tội, nếu để Sáp Phong Sư mất hứng, tại thời điểm đóng sáp, cố ý phạm ít sai lầm, ví dụ như…… Cỡi bỏ niêm phong vốn chỉ cần 1000 điểm tích lũy, Sáp Phong Sư không cẩn thận bỏ thêm mấy số 0 ở sau, vậy thì hết cứu.

“Cấp bậc tổ diễn viên rất lợi hại phải không? ” Sau khi Lý Đằng nghe được Quách Chí Bằng đe doạ, liền hỏi Cao Phi một tiếng.

“Ừ, dựa theo quy tắc thành phố điện ảnh, trên vai quần chúng là tiểu đặc ước, phía trên tiểu đặc ước là tổ diễn viên.” Cao Phi giải thích vài câu cho Lý Đằng.

“Cấp bậc chúng ta cao hơn, có phải có được càng nhiều dị năng giống như trong tiểu thuyết trên mạng hay không, tu vi rất cao, sẽ các loại yêu thuật, lên trời xuống đất các loại? ” Lý Đằng tiếp tục hỏi.

“Sẽ không, cấp bậc cao ở chỗ này, chỉ có ưu thế lúc chọn vai. Ví dụ như ở trong trường quay có tám nhân vật, nếu có phân chia cao thấp mà nói, bọn hắn sẽ được ưu tiên lựa chọn vai chính. Nếu như rút thăm ngang hàng, bọn hắn sẽ có được quyền hạn rút nhiều lần, nhưng bọn hắn vẫn giống như chúng ta, là người bình thường, không có bất kỳ dị năng nào.” Cao Phi lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi làm, ta sợ hắn cái chym?” Lý Đằng vừa nghe Cao Phi nói vậy cũng yên tâm.

“Nghe lời hắn thì cậu chết chắc rồi.” Cô gái kính râm gần đó hừ lạnh một tiếng.

Cô gái kính râm rất ít khi mở miệng nói chuyện, khiến cho người ta quên đi sự tồn tại của nàng.

Vừa rồi lúc mọi người khen ngợi Lý Đằng, cô gái kính râm cũng chỉ lạnh nhạt ngồi một bên, một câu cũng không nói, nhưng lúc này đã mở miệng.

“Tại sao?” Lý Đằng nhìn về phía cô gái kính râm.

“Hắn chỉ mới sống qua một hai cảnh quay đi? Chỉ có kiến thức nửa vời đối với thành phố điện ảnh, cứ như vậy thích lên mặt dạy đời, nói cho cậu một chút lời lệch lạc, cậu tin hắn có mà chết mất xác?” Giọng nói cô gái kính râm lộ vẻ khinh bỉ.

“Cô nói rất đúng, những gì tôi biết đều được nghe người khác nói lại, cụ thể sẽ như thế nào, kính xin đàn chị chỉ giáo nhiều hơn.” Cao Phi xấu hổ cười cười.

“Chỉ giáo chưa nói tới, như thế này có phần thưởng cho câu trả lời, mọi người có thể đặt câu hỏi cho tôi.” Hiển nhiên cô gái kính râm không chịu trả lời miễn phí.

Bên này nói chuyện, Sáp Phong Sư bên kia đã bắt đầu chương trình đóng sáp đối với Quách Chí Bằng.

Đầu tiên là cho Quách Chí Bằng một máy tính bảng để hắn lựa chọn lễ phục, cùng với đạo cụ chén rượu, điểm tâm các loại tương ứng.

Đương nhiên, có thời gian giới hạn, trong vòng ba phút phải lựa chọn xong, bằng không thì sẽ cho hắn lễ phục và đạo cụ ngẫu nhiên.

Sắc mặt Quách Chí Bằng âm trầm trừng mắt nhìn chỗ Lý Đằng đứng, sau đó dưới sự thúc giục của Sáp Phong Sư lựa chọn một bộ lễ phục cùng một cái chén rượu.

Rất nhanh nhân viên công tác đã mang lễ phục cùng chén rượu đưa tới, sau đó dẫn Quách Chí Bằng vào phong thay đồ.

Thoạt nhìn còn rất vui mừng.

Hiện tại hắn đã có chút giống với mấy cỗ tượng sáp mà Lý Đằng nhìn thấy lúc trước.

Đây cũng là mấy phút sau cùng trước khi Quách Chí Bằng trở thành tượng sáp.

Lựa chọn lễ phục và đạo cụ xong, dưới chỉ thị của Sáp Phong Sư, nhân viên công tác áp giải, Quách Chí Bằng bị nhốt trong khoang sáp phong.

Sáp Phong Sư lựa chọn cho Quách Chí Bằng một dáng đứng ở bên ngoài khoang thuyền, còn lựa giúp hắn một kiểu mặt cười, thời điểm khoang sáp phong tiến hành đóng sáp, sẽ dựa theo chương trình cưỡng ép thay đổi tư thế của Quách Chí Bằng, cùng với cưỡng ép biến đổi nụ cười trên mặt hắn.

Giờ phút này tâm tình Quách Chí Bằng cực kém, sắc mặt uể oải, khóc không ra nước mắt, trước khi bị đóng sáp còn cố làm ra mặt cười, khiến cho khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười rất quỷ dị.

Sau khi tất cả sẵn sàng, cuối cùng Sáp Phong Sư khởi động chương trình đóng sáp.

Thân thể Quách Chí Bằng dần dần trở nên cứng ngắc trong khoang sáp phong, sau đó không còn nhúc nhích.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 2 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 1 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 3 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!