1. Home
  2. Truyện Dị Năng
  3. [Dịch] Chiến Lật Cao Không
  4. Tập 1: Đây cũng quá cao (c1-c10)

[Dịch] Chiến Lật Cao Không

Tập 1: Đây cũng quá cao (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Đây cũng quá cao?.

“Ồ?” Vừa mới thức dậy, Lý Đằng ngồi dậy đang chuẩn bị xuống giường, đột nhiên rút hai chân về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà hét to một tiếng. “Chuyện gì đây?”

Lý Đằng cực kỳ hoảng sợ nhìn ngắm tứ phía, lại cẩn thận nhích cơ thể về phía mép giường, sau đó liếc mắt nhìn xuống dưới.

Hắn nhớ rõ tối hôm qua chính mình đang nằm trên giường ngủ, nhưng mà buổi sáng khi… tỉnh lại, hắn lại phát hiện mình đang nằm trên cái giường này, rõ ràng bị đặt trên sát vách núi!

Không đúng, cũng chẳng phải là bên vách núi……

Lý Đằng đưa mắt ngắm nghía xung quanh một vòng, lại vô cùng hoảng sợ phát hiện, giường của hắn đang nằm trên một đỉnh chóp đá!

Chiều dài và rộng của chóp đá vừa khéo lại ăn khớp với giường của hắn, mà độ cao của cột đá này, tựa hồ cách mặt đất khoảng hơn nghìn thước!

“Đây là nằm mộng! Nhất định là mình đang mơ!” Lý Đằng lui trở về giữa giường, hai tay ôm lấy thân thể ngồi xuống, sau đó không ngừng an ủi bản thân.

Nhắm mắt suy nghĩ một hồi, Lý Đằng lại mở mắt ra, hắn rất hy vọng sau khi mở mắt ra, bản thân sẽ trở về trong phòng ngủ quen thuộc.

Đáng tiếc, hiện thực quá tàn nhẫn.

Hắn vẫn đang ở trên đỉnh chóp đá cao nghìn thước!

“Tỉnh táo lại! Tỉnh táo lại!” Lý Đằng giơ tay sờ sờ mặt mình, đang muốn cố gắng tự đánh thức bản thân khỏi cơn ‘ác mộng’.

Đáng tiếc là tất cả đều chỉ vô ích, hắn làm như vậy chỉ khiến cho đầu óc càng thêm tỉnh táo.

“Mình bị bắt cóc rồi! phải mau chóng cầu cứu! Điện thoại di động của mình……” Lý Đằng cúi đầu xuống, tìm tòi một lượt trong đống chăn gối.

Dựa theo tình huống thông thường, điện thoại của hắn luôn hết pin vào ban đêm, cho nên trước khi ngủ hắn sẽ có thói quen sạc di động trên bàn cạnh đầu giường.

Vì lẽ đó, hắn không thể nào tìm thấy điện thoại di động ở trên giường.

Lý Đằng không bỏ cuộc, cẩn thận nhích từng tí tới cạnh mép giường, ngó đầu xuống dưới gầm giường dò xét một phen.

Dưới giường gỗ là đỉnh cột đá bóng loáng, điện thoại cũng không nằm ở dưới.

“Là người nào làm?”

“Lại bắt cóc mình đến tận đây?”

“Các ngươi làm như vậy là trái pháp luật đó, có biết không?”

“Mau thả tôi xuống dưới…! ”

Lý Đằng ngửa đầu lên trời hét thảm.

Nhưng rất tiếc, không có ai đáp lại.

Lắc đầu lấy lại tỉnh táo, Lý Đằng nằm lỳ ở trên giường, thò đầu ra sát mép giường quan sát cẩn thận, hắn muốn biết rốt cuộc là bản thân đang ở đâu.

Ở độ cao trên nghìn thước, muốn dùng mắt thường nhìn rõ cảnh tượng ở phía dưới thì có chút khó khăn.

Cũng may là Lý Đằng không bị cận thị, sau khi đan hai đầu ngón tay lại với nhau thành hình ống ngắm, vẫn có thể nhìn ra đại khái, dường như ở dưới cột đá là một cái trấn nhỏ, có nhiều con đường đan chéo nhau và một số toà nhà.

Trên thế giới này có một cái tiểu trấn như vậy ư?

Trong tiểu trấn có một chóp đá cao chọc trời thế này?

Đáng tiếc không tìm thấy điện thoại, bằng không thì hắn có thể lên mạng tra cứu xem hiện tại đang ở chỗ nào.

“Cứu mạng…! Có người nào không…! ” Lý Đằng hét khan cổ họng, cố gắng kêu cứu về phía dưới cột đá.

Không có ai đáp lại.

Ngoại trừ tiếng gió vù vù thổi ở bên tai.

Lý Đằng tuyệt vọng, lại nằm xuống giường.

Tuy là đang nằm ở trên giường của mình, nhưng mà giờ phút này trong lòng Lý Đằng không có chút xíu an toàn nào.

Đây chính là độ cao trên nghìn thước…!

Chỉ cần không cẩn thận lăn đến mép giường, thì có thể ngã xuống thịt nát xương tan!

Lý Đằng cố gắng di chuyển cơ thể đến vị trí giữa giường, để tránh cho sơ sẩy ngã lăn xuống vách đá.

Nằm ở trên giường, nhìn lên bầu trời, cũng không thể làm cái gì.

Rất nhanh Lý Đằng đã phát hiện ra một vấn đề khẩn cấp mà hắn cần phải đối mặt.

Đó chính là bụng của hắn bắt đầu kêu ọt ọt.

Mỗi buổi sáng hắn đều ăn sáng vào lúc 7 giờ, hiện tại có lẽ đồng hồ đã điểm tám giờ.

Nhưng hắn còn chưa ăn chút gì, tất nhiên là bao tử sẽ bắt đầu cồn cào.

Vấn đề là, hiện tại hắn đi đâu mà mua bữa sáng?

Nếu như không tìm thấy đồ ăn, chẳng phải hắn sẽ chết đói ở trên này?

Không chỉ là vấn đề chết đói, còn có vấn đề chết khát.

Nghe nói một người có thể nhịn ăn chống chịu khoảng mười ngày, nhưng nếu không có nước mà nói, cũng không sống nổi ba ngày.

Trong lòng Lý Đằng càng cảm thấy hoảng loạn.

“Là tên khốn kiếp nào đang trêu đùa mình?”

“Mau thôi đi! đừng đùa nữa!”

“Cứu mạng…! ”

“Cứu tôi với…! ”

Lý Đằng dùng hai tay xếp thành hình cái loa, sau đó cúi đầu xuống cột đá hét lớn vài tiếng, thế nhưng lại không có ai đáp lại, chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, thành thành thật thật mà nằm ở giữa giường.

Kêu cứu không có tác dụng, lại còn tiêu tốn sức lực bản thân, thậm chí sẽ khiến cho cơ thể càng thêm khát nước, càng bất lợi cho việc sinh tồn trên đỉnh cột đá.

Hiện tại lựa chọn tốt nhất, chính là nằm yên không nhúc nhích, tận lực kéo dài thời gian bản thân còn sống, đợi đến lúc có người phát hiện, thì sẽ được cứu thoát.

Nhưng mà sẽ có người cứu sao?

Lý Đằng nằm ở giữa giường nghĩ ngợi lung tung, thần trí bắt đầu có chút hoảng hốt.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ý thức được nếu để bản thân ngủ thiếp đi thì đúng là quá nguy hiểm!

Lỡ như ngủ rồi lăn từ trên giường xuống thì làm sao bây giờ?

Ngủ trên giường nhiều năm như vậy, trước kia chưa từng rơi ngã xuống giường, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng rơi xuống như vậy?

Nhưng mà, đây chính là độ cao trên nghìn thước!

Từ trước tới nay hắn chưa từng ngủ ở chỗ nào cao đến vậy…!

Cũng giống như một người bình thường ngủ trên giường của mình, mặc kệ làm động tác nguy hiểm gì cũng sẽ không có cảm giác sợ hãi, bởi vì cho dù té xuống cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên rất khó bị ngã.

Nhưng là, nếu như một người đứng ở trên vách núi không có hàng rào bảo vệ, lại muốn thử tìm chết theo cách này, chỉ sợ kết quả sẽ không giống nhau.

Chủ yếu là…… tâm lý khi nằm ở trên giường không giống nhau.

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, từ chân trời phía xa truyền đến một tràng âm thanh mơ hồ.

Lý Đằng nhìn sang phía chân trời, kết quả phát hiện là một chiếc máy bay!

Dường như là một chiếc máy bay dân dụng chở hành khách, đang từ chân trời nơi xa bay tới phía bên này!

Lý Đằng vội vàng đứng bật dậy, dùng hết sức bú sữa mẹ vung tay ra dấu cho chiếc máy bay dân dụng đang tới gần.

Đáng tiếc, máy bay dân dụng nằm ở độ cao chót vót, lúc bay vọt qua đỉnh đầu Lý Đằng cũng không có dừng lại, căn bản cũng không thể nhìn thấy Lý Đằng đứng ở phía dưới nhỏ bé như vi khuẩn trên mũi kim.

“Có máy bay dân dụng bay qua, nói rõ ít nhất nơi đây không phải chỗ vắng vẻ, nói không chừng sẽ xuất hiện những chiếc máy bay khác, mình phải cố gắng sống sót, nhất định sẽ đợi đến ngày được cứu thoát!” Lý Đằng tự khích lệ chính mình.

Nằm ở trên giường, nhịn đói đến giữa trưa, ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn thấy vài chiếc máy bay dân dụng trước đó, Lý Đằng cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Ánh nắng giữa trưa cực kỳ gay gắt, tuy rằng ở độ cao hơn nghìn thước cũng không quá nóng, nhưng vẫn khiến cho Lý Đằng có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn ước gì lúc này có một lon pepsi mát lạnh đặt trước mắt mình.

Hắn nhất định sẽ cầm lấy nó uống một hơi cạn sạch.

Đáng tiếc, không có cái gì.

Không chỉ có khát, còn có đói.

Cứ mãi ở trên này, cũng không phải là cách hay…!

Lý Đằng vừa khát vừa đói, lại bị ánh mặt trời ban trưa chiếu vào, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu.

Lý Đằng chợt tỉnh lại, phát hiện bản thân đã quay về phòng ngủ trong nhà!

“Ông trời ạ…! Rốt cuộc ác mộng này đã kết thúc! ”

Lý Đằng cảm thấy mừng rỡ.

Khát.

Hắn vội vàng thò tay đến mép bàn, rót lấy một chén nước lạnh rồi uống cạn.

Vẫn chưa hết khát.

Trong tủ lạnh có bia, đồ uống ướp lạnh.

Còn phải tìm chút ít đồ ăn mới được.

Lý Đằng lảo đảo rời giường, thất tha thất thểu rời khỏi phòng ngủ, đang chuẩn bị tới tủ lạnh tìm thức ăn và nước uống, chợt nhìn thấy nhà vệ sinh gần đó, cảm giác nên đi tiểu một cái rồi tính.

Lảo đảo bước vào buồng vệ sinh, lúc cởi bỏ quần trước bồn cầu, Lý Đằng đột nhiên cảm giác có chút không đúng.

Bồn cầu ở đâu?

Tại sao trước mắt lại biến thành vách núi vạn trượng?

Lý Đằng vô thức ngó xuống hai chân, thế mà cơ thể lảo đảo ngã chổng vó xuống vách đá vạn trượng!

“A…!!! ”

Lý Đằng gào thét thảm thiết, lúc này mới chính thức tỉnh lại.

Hắn phát hiện lúc trước là giấc mơ, hiện tại hắn vẫn nằm ở trên giường.

Mà cái giường này, vẫn đang nằm trên đỉnh cột đá cao khoảng nghìn thước!

Một màn vừa rồi trở về phòng ngủ kia chỉ là nằm mơ!

“Trời ạ! Đừng mà…! ”

Lý Đằng tuyệt vọng gào to….

Chương 2: Màn Đêm Buông Xuống.

Cảm giác khát nước rất chân thực.

Khó trách vừa rồi hắn đã uống một lon nước mà vẫn khát.

Ngoài ra, cảm giác mắc tiểu cũng là thực sự.

Không có nước uống, đã vậy còn mót tiểu.

Sau khi bị nhốt trên đỉnh cột đá, Lý Đằng vẫn còn chưa đi đái lần nào.

Nguyên nhân rất đơn giản…… Phía trên này không có toa-lét…!

Chẳng lẽ, trực tiếp đái từ trên này xuống dưới?

Tiểu trấn phía dưới có người ở hay không? thấy nước rơi xuống sẽ cho rằng trời mưa?

Trong nước có mùi khai khai?

Thật đúng là gây ô nhiễm môi trường?

Hiện tại cũng hết cách rồi.

Cũng không thể đái lên giường?

“Mọi người ở phía dưới, xin lỗi nha, ta nhịn hết nổi rồi.”

Lý Đằng thầm nói một câu, sau đó cẩn thận đứng dậy, từ tốn nhích tới mép giường, lại dè dặt ngó xuống phía dưới, lúc này mới móc thằng cu ra, xả lũ xuống phía dưới.

Đứng đái ở chỗ này sẽ không bị té chứ?

Hai chân hắn đều đang phát run.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, đi tiểu lại là một hành động quá nguy hiểm!

Sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng!

Đái xong, Lý Đằng giống như đã làm một chuyện tiêu tốn nhiều sức lực, thở phì phò như trâu, sau đó trở lại ngồi xuống giường.

Qua hơn nửa ngày mới cảm thấy bình tĩnh.

“Lý Đằng ta sống trên đời này hơn hai mươi năm, cho tới lúc này còn chưa làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao phải trừng phạt ta như vậy?”

“Chuyện này không công bằng…! ”

“Hơn nữa, cũng rất phản khoa học. ”

Lý Đằng vò đầu bứt tai một hồi mới cố gắng giúp bản thân bình tĩnh lại.

Sắc trời đã hơi tối rồi.

Có vẻ như ngày đầu tiên của hắn ở trên cột đá này đã sắp kết thúc.

Trời sắp vào đêm, khiến cho hắn gia tăng thêm cảm giác khủng bố.

Làm như thế nào mới có thể đối mặt với một đêm dài đằng đẵng này?

Biện pháp tốt nhất để ứng phó tình cảnh này, hẳn là đi ngủ.

Hiện tại, hắn không có đồ ăn, không có nước uống, trên người không còn chút sức lực, ngoại trừ ngủ ra thì không có việc gì khác để làm.

Có lẽ thời điểm tỉnh lại lần nữa, thật sự có thể trở lại phòng ngủ của mình?

Nếu như hắn có thể thức dậy ở một chỗ quỷ quái thế này, thì loại chuyện vừa tỉnh ngủ có thể trở về phòng của mình, cũng không nhất định là không thể xảy ra.

Thượng đế cùng Phật tổ hãy mau phù hộ cho con mau chóng trở về nhà!

Lý Đằng chưa bao giờ tin thần phật, vẽ ra một cái dấu thập ở trước ngực, hai tay chắp lại niệm vài câu ‘A di đà Phật’, lúc này mới nằm lại trên giường ngủ tiếp.

Bầu trời dần tối đen.

Tối nay không có mặt trăng, không biết là có phải là núp sau tầng mây hay không.

Dưới tình huống một người đang đói khát cực độ, cơ thể không cung cấp đủ calo, sẽ không có năng lượng, sẽ không có sức lực hoạt động, ngược lại rất dễ dàng khiến cho người ta chìm vào giấc ngủ.

Cũng có thể là trong trạng thái nửa hôn mê.

Nhưng là, khi màn đêm buông xuống, trên chóp đá bắt đầu có chút rét lạnh.

Tựa hồ chăn bông trên giường không thể chống nổi loại buốt lạnh này.

Thật sự là gặp quỷ sống! Ban ngày thì nóng như lửa đốt, ban đêm thì rét lạnh như trời tuyết.

Lý Đằng cẩn thận đắp chăn kín người, cơ thể co rúc thành một cụm, thậm chí cả đầu cũng núp vào trong chăn.

Cơ thể đói khát không thể sinh ra nhiều lượng nhiệt hơn, tuy vậy co rúm thành một khối vẫn không thể chống lại rét buốt.

Một lát sau, Lý Đằng cảm giác trong chăn có chút ngột ngạt, vì vậy ló đầu ra ngoài.

Bên ngoài chăn gió thổi ào ào, thổi cho đầu óc cảm thấy khó chịu.

Tiếp tục như vậy, có thể bị cảm lạnh hay không?

Ở chỗ này cảm lạnh chính là chuyện phiền toái.

Lỡ như biến chứng thành viêm phổi thì xem như ngủm củ tỏi.

Lý Đằng nhớ lại trước kia đã từng xem qua một quyển sách nói về khoa học cơ bản, dựa theo nghiên cứu khoa học trên sách, cảm lạnh là do virus xâm nhập vào cơ thể, mà không phải do rét lạnh gây ra.

Rét lạnh chỉ là giảm sức đề kháng của cơ thể, giúp cho virus có cơ hội lẻn vào mà thôi.

Độ cao như này, hẳn là không có virus?

Lý Đằng lại rút đầu vào trong chăn.

Rét lạnh, đói khát……

Bóng tối……

Lý Đằng co rúm ở trong chăn khiến cho thần trí trở nên mơ hồ.

Hắn ao ước uống nước ngọt, cho dù chỉ một ly nước lạnh.

Hắn ao ước thức ăn ngon, dù là một gói mì tôm.

Đáng tiếc, chẳng có cái gì, một ly nước lạnh cùng một gói mì tôm, cũng là một loại hi vọng xa vời đối với hắn.

Lý Đằng cảm thấy hiện tại bản thân còn thảm hơn kẻ lang thang ngủ dưới gầm cầu.

Những kẻ lang thang kia…tốt xấu gì cũng có thể đi ra ngoài ăn xin, nhặt ve chai các loại.

Hiện tại ngay cả rác hắn cũng không có mà nhặt.

Chỉ có thể cố chịu đựng.

Ngủ đi! ầu ơ ví dầu!

Dù thế nào, cũng có một cái giường đúng không?

Còn có chăn gối có thể chống lạnh.

Nếu như không có cái giường này, chẳng phải hắn sẽ ngủ ở trên chóp đá lạnh lẽo?

Như vậy mới đúng là thảm.

Ừ, bây giờ còn không tính quá thảm, có lẽ nên ăn mừng.

Người phải biết thoã mãn thì mới cảm thấy hạnh phúc.

Mơ màng.

Đầu óc hắn trở nên mơ màng.

Không biết đã qua bao lâu.

Dường như không quá lâu.

Đột nhiên thế giới bên ngoài chăn trở nên sáng ngời, ngay sau đó nổ vang một tiếng, khiến cho Lý Đằng đang núp ở trong chăn phải hoảng hốt mà tỉnh dậy.

Tựa hồ có thứ gì đó rơi trên tấm chăn.

Lý Đằng ý thức được có chuyện không ổn, vội vàng vén chăn ngồi dậy.

“Ta…… đậu moá! ”

Nhìn thấy cảnh tượng đang phát sinh ở phía xa, Lý Đằng cảm thấy rất tuyệt vọng mà mắng to.

Nơi chân trời phía xa sấm sét vang dội, có thể nhìn thấy rất nhiều sấm chớp kéo theo mưa bão.

Điểm chết người nhất chính là, hướng gió!

Những tia sấm chớp mưa bão kia đang theo hướng gió thổi qua bên này!

Thứ rơi trên chăn của hắn, là từng giọt mưa lớn trôi theo cơn gió cuốn qua chỗ hắn.

Gió càng lúc càng lớn, tốc độ gió mỗi lúc một nhanh, cũng sắp thổi cho chăn trên giường của Lý Đằng thổi bay!

Lý Đằng đói đến mức run lẩy bầy, trơ mắt nhìn không đến nửa phút thời gian, sấm chớp chân trời kéo theo mưa bão đã áp sát trên đỉnh đầu của hắn.

Từng giọt mưa lẻ tẻ nhanh chóng trở nên dày đặc, trong nháy mắt đã thấm ướt áo ngủ trên người Lý Đằng, còn thấm ướt cả chăn, gối, đệm, ga giường cũng một chỗ!

“Ta đậu xanh rau má con bà ngươi…! Có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không…? ” Lý Đằng lau nước mưa trên mặt, bắt đầu ngửa cổ mắng trời.

Giọt mưa rơi trúng ngay miệng Lý Đằng, hơn nữa càng nhiều hạt mưa trút xuống như thác lũ.

Lý Đằng đột nhiên ý thức được cái gì, hắn cũng không mắng chửi nữa, vội vàng há to miệng, tiếp đến giơ hai tay tạo thành cái phễu hứng nước mưa, dời đến bên miệng nuốt suốt ừng ực.

Tuy rằng cơ thể lạnh run, nhưng rốt cục đã giải quyết cho nhu cầu khát nước của hắn.

“Phanh!!! ”

Lại là một tiếng nổ vang, một tia sấm sét to chừng bắp đùi xuất hiện cách đó không xa bên cạnh Lý Đằng.

Tia sáng chói mắt khiến cho Lý Đằng bị mù tạm thời, mà tiếng nổ vang thì khiến cho lỗ tai Lý Đằng có chút lùng bùng, một hồi lâu không nghe được bất cứ âm thanh nào khác.

Lý Đằng bị dọa đến mức hồn vía lên mây.

Đạo tia chớp này cách hắn rất gần, nếu như gần hơn một tí, hắn sẽ bị sét đánh cho khét lẹt!

Chóp đá ướt sũng cao hơn nghìn thước, chính là cây cột thu lôi ở trong mưa bão…!

Càng khiến cho Lý Đằng tuyệt vọng chính là, tiếng nổ vừa rồi cách hắn không xa chỉ là mới bắt đầu.

Rất nhanh, tiếng sấm chớp kéo theo tới tấp, tất cả đều đánh xuống gần Lý Đằng cách đó không xa, một đạo sấm sét gần nhất tựa hồ chỉ cách hắn khoảng 10 thước.

Chương 3: Nơi Ẩn Núp Nho Nhỏ.

Sau khi uống một đống nước, rất nhanh bụng Lý Đằng đã no căng, nhưng mưa to vẫn rơi xuống như trút nước, xối cho gương mặt hắn ướt đẫm, đến mức hít thở cũng có chút khó khăn.

Hai bàn tay không ngừng hất nước mưa cũng chẳng ăn thua gì.

Vừa mới giải quyết xong vấn đề khát nước, nhưng bây giờ lại bị mưa rơi tầm tã cho chết ngạt.

Càng trí mạng hơn chính là rét lạnh.

Cuồng phong thổi tới trên cơ thể ướt sũng, cuốn đi lượng nhiệt không còn nhiều lắm trên cơ thể Lý Đằng, khiến cho cơ thể hắn không ngừng run rẩy trong giá lạnh.

Tất cả chăn, mền, đệm đều ướt sũng, nặng nề ngã xuống giường, không thể giúp hắn cảm thấy ấp áp hơn chút nào.

Từng đợt sấm chớp, kèm theo mưa gió bão bùng, bị giày vò bởi sợ hãi cùng rét lạnh tột độ, Lý Đằng cũng chẳng quan tâm có bị ngã té xuống chóp đá hay không, trở mình chui vào gầm giường gỗ, mượn nhờ lâý ván giường cùng lớp nệm phía trên tạo ra vật che chắn, hắn nằm ở giữa lớp đá và ván giường run lẩy bầy.

Mặt đá dưới này cũng lạnh buốt giống như ở trên giường.

Nếu gió có thể thổi vào, sẽ càng lạnh thấu xương.

Khác biệt duy nhất là mưa không thể dội trực tiếp lên người Lý Đằng, mà khe hở ở giữa ván giường và mặt đá, lại giúp cho Lý Đằng có không gian hít thở.

“Rốt cuộc mình đã phạm sai lầm gì? Tại sao phải trừng phạt mình như vậy?”

Lý Đằng rất muốn khóc.

Trên mặt đều là nước, hắn cũng không biết là mưa hay nước mắt.

Thật sự muốn khóc.

Đàn ông hãy khóc đi vì đó không phải tội lỗi, người mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối, đằng sau nụ cười là trái tim tan vỡ, làm người đâu cần sợ những khó khăn.

Đàn ông hãy khóc đi vì đó không phải tội lỗi, nếm thử mùi vị nước mắt xa cách lâu ngày, cho dù rơi như mưa nó cũng vẫn đẹp, chẳng bằng cố gắng nắm chắc cơ hội này, để khóc thật nhiều.

(chú thích: đây là đoạn điệp khúc trong bài hát Khi Người Đàn Ông Khóc của Lưu Đức Hoa, bạn có thể nghe Lý Hải cover bài này)

Bất tri bất giác, Lý Đằng trốn ở dưới giường nghẹn ngào hát lên.

Khoan hãy nói, sau khi hắn hát một hồi, ngược lại nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng trong lòng Lý Đằng đã giảm bớt không ít.

Đúng vào lúc này, tựa hồ Lý Đằng đã trở về thế giới hiện thực, quay về một ít ký ức trong quá khứ.

Có lẽ là tiếng sấm đinh tai nhức óc, cơn đói khát, cùng rét lạnh thấu xương đã khiến cho hắn bắt đầu sinh ra ảo giác.

Áp mặt vào nền đá lạnh băng, dựa vào ván giường gỗ che chắn, mưa rào bão táp bốn phía, sấm sét ầm ầm.

Mưa gió lớn như vậy, thế mà lại không thổi bay cái giường nho nhỏ này đi.

Lý Đằng không tâm tình tìm hiểu nguyên nhân vì sao, hắn chỉ cảm thấy quá may mắn, còn có thể tìm được một nơi ẩn núp trong mưa bão.

Thật sự là may mắn.

Tay chân cơ thể bị nước mưa giội xuống đã sớm lạnh đến mất cảm giác.

Lý Đằng không ngừng hát ca để gây mê chính mình, cứ như vậy, bất tri bất giác hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Cũng có thể là bị hôn mê rồi.

Nhưng cũng có thể là không tỉnh lại nữa?

Vậy thì đừng nên tỉnh lại.

Đây là suy nghĩ sau cùng trước khi Lý Đằng hôn mê.

Tuyệt cảnh ác liệt như vậy, giãy dụa cũng không có chút ý nghĩa nào.

Tuy rằng hắn không muốn tỉnh lại.

Nhưng Lý Đằng vẫn phải tỉnh.

Lúc tỉnh lại lần nữa, bốn phía đã sáng.

Rất sáng.

Thân thể không còn rét lạnh, dường như là……

Mựa đã tạnh, mặt trời đã mọc!

Khắp cơ thể đều đau nhứt.

Hơn nữa cử động cũng khó khăn.

Cơ bắp cứng ngắc như không còn là của mình.

Nằm nhoài trên vách đá, Lý Đằng cố gắng hơn nửa ngày, rốt cuộc mới có thể cử động.

Khá tốt, tay chân vẫn còn cảm giác.

Mượn nhờ ánh mặt trời chung quanh, Lý Đằng có thể nhìn thấy rõ bốn phía.

Bốn cái chân giường đều bị đóng chặt trên chóp đá, khó trách tối hôm qua cái giường gỗ này không bị bão tố thổi bay.

Là ai làm…? Chuyện này cần rãnh rỗi đến mức đau trứng dái mới có thể làm ra được…!

Sau khi nhận ra giường gỗ được cố định dưới mặt đá, Lý Đằng cũng an tâm hơn rất nhiều, hắn leo đến bên cạnh bệ đá, lật người để bắt lấy mép thành giường gỗ, cẩn thận từng li từng tí mà leo lên trên giường gỗ.

Cái giường gỗ bảo vật gia truyền này thật sự là cứng rắn, nếu đổi lại là giường gỗ khác, cho dù là cố định bên trên chóp đá, sợ là cũng muốn bị cơn bão tối qua thổi cho nát khung.

Chăn, mền cùng ga giường đều bị nướt mưa ngấm vào, tuy là hiện tại dưới ánh mặt trời nóng bỏng, nhưng cũng không thể giúp bọn nó nhanh chóng hong khô.

Lý Đằng cầm lấy đống chăn mền, sau đó treo ở đầu giường để phơi nắng, lại cởi quần áo trên người ra để phơi nốt.

Nơi này chẳng có một ai, cho dù khoả thân cũng sẽ không bị tố cáo là nhiễu loạn trật tự công cộng.

Sau khi xong tất cả, Lý Đằng thở phì phò nằm ở bên trên ván giường còn chưa khô.

Đói khát.

Cả người đã đạt tới giới hạn của đói bụng.

“Ta muốn ăn màn thầu.”

“Ta muốn ăn bánh mì nướng. ”

“Ta muốn ăn gà nướng. ”

“Ta muốn ăn canh sườn.”

“Ta còn muốn ăn mì xào tương đen.”

“Ta……”

Lý Đằng tưởng tượng điên cuồng, đồng thời dạ dày của hắn cũng không ngừng co rút.

Sống hơn 20 năm, chưa từng trải qua hiện tượng đói khát như lúc này.

Nơi này là địa ngục sao?

Nếu như không phải, tại sao trong hiện thực lại có chóp đá cao thế này?

Bị nhốt ở phía trên chẳng khác gì đang chịu cực hình tra tấn…!

Bất tri bất giác, đói khát cực độ cùng mệt mỏi đã khiến Lý Đằng chìm vào giấc ngủ dưới ánh mặt trời chói chang.

Trải qua một hồi mộng ảo đủ loại.

Dường như là đang ăn các món ngon thượng hạng.

Ăn hết vẫn muốn ăn tiếp, vĩnh viễn không thể lấp đầy bao tử.

Khi… tỉnh lại, Lý Đằng cũng không có mở mắt đứng dậy.

Mà là trước tiên ảo tưởng một hồi, hắn thử tưởng tượng mình đã về tới phòng ngủ trong nhà, khôi phục cuộc sống trạch nam trước đó.

“Thanh thanh thản thản mới là hạnh phúc…! ”

Sau khi mở choàng mắt, Lý Đằng vẫn không đứng dậy.

Nhìn nhìn bầu trời, lại nghiêng đầu nhìn nhìn hai bên……

“Mẹ nó! ”

Rất hiển nhiên, hắn còn chưa trở về nhà.

Hắn vẫn đang ở trên chóp đá cao nghìn thước!

Chẳng qua là khi Lý Đằng đang muốn ngồi dậy, hắn lại phát hiện lần tỉnh lại này, mọi thứ đã khác so với trước đó……

Phía trên tấm chăn hắn phơi nắng, rõ ràng có một con chim đang đậu!

Lý Đằng không rõ đây là loại chim gì, thoạt nhìn kích thước không khác mấy so với chim bồ câu, mặc dù bồ câu nuôi trong nhà không có to mọng như vậy, nhưng ít nhất trên người cũng có thể cạo xuống nửa lạng thịt đi?

Trong nháy mắt, hai mắt Lý Đằng đều phát sáng.

Phát ra ánh sáng xanh biếc.

Đối với một người đói khát đến mức độ như hắn, mặc kệ là vật gì, chỉ cần là vật còn sống, đều có thể xem là thức ăn.

Lúc này con chim quay lưng về phía Lý Đằng, cũng không có ý thức được nam nhân trần chuồng sau lưng đang chú ý tới mình.

Đương nhiên Lý Đằng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này, đây chính là đồ ăn duy nhất mà hắn có thể lấp đầy bụng trong suốt hai ngày nhịn đói qua.

Hắn dùng hai tay đỡ lấy ván giường, di chuyển cơ thể một cách chậm chạp, từ từ áp sát con mồi, tới phạm vi mà hắn có thể dùng hai tay bắt lấy con chim.

Cho dù Lý Đằng đã rất cẩn thận, nhưng tiếng ván giường ọt ẹt đã tố cáo hắn, con chim bị kinh động, vô thức quay đầu nhìn sang Lý Đằng.

Không biết là có phải nó thấy trong mắt Lý Đằng phát sáng hay không, hoặc là thấy được trên miệng Lý Đằng chảy nước miếng, ý thức bản năng của nó cảm giác nguy hiểm, sau một giây nhìn thấy Lý Đằng, nó liền giang rộng đôi cánh chuẩn bị thoát khỏi chỗ nguy hiểm này.

Nói thì chậm mà diễn ra thì cực nhanh, Lý Đằng đang trong trạng thái đói khát, làm sao có thể dễ dàng buông tha con mồi?

Lý Đằng gần như dùng hết sức bú sữa mẹ, lập tức từ ván giường nhảy vọt lên, một tay giống như vuốt chim ưng nhanh như chớp bắt lấy cánh chim.

Đáng tiếc, chỉ kém một chút nữa……

Lý Đằng không cam lòng, dựa theo bản năng dùng sức trên hai chân nhào tới, tiếp tục duỗi tay ra chộp lấy con chim đã bay khỏi thành giường.

Đáng tiếc, vẫn không kịp.

Con chim rất dễ dàng tránh thoát, tránh né bàn tay của Lý Đằng, sau khi bay đến không trung liền kêu to một tiếng, tựa hồ rất thông cảm mà liếc xéo Lý Đằng một cái, tiếp đó vẫy cánh bay vọt về phía chân trời, nhanh chóng biến mất tăm hơi.

Lý Đằng bên này vồ hụt, nhưng một phần cơ thể đã rơi khỏi giường gỗ, khi hắn ý thức được nguy hiểm, đến lúc cố gắng giữ thăng bằng, thì tất cả đều đã chậm.

Lý Đằng nhào một cái lộn khỏi vách giường, trong lúc bối rối hắn vô thức bám được vào mép giường, mới khiến cho cơ thể của mình không bị rớt ra ngoài vì hành động bổ nhào lúc nãy.

Nhưng cái mép giường này quá nhỏ, không thể chịu nổi sức nặng của Lý Đằng rơi ra ngoài, liền phát ra một tiếng đứt gãy.

Thân thể Lý Đằng mất đi điểm tựa lập tức rơi xuống dưới.

Chương 4: Cứu mạng với..! Tôi ở chỗ này.

Trong giây phút rơi xuống, Lý Đằng giơ tay còn lại quơ loạn, nhưng lại bắt trúng chân giường, hai chân ở phía dưới đạp loạn trên vách đá, tựa hồ đạp trúng cái gì, lúc này mới tạm thời ổn định cơ thể.

Sau một hồi thở dốc, một tay Lý Đằng cầm lấy chân giường, tay kia bám lấy mép vách đá, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống dưới cột đá.

Chỗ này cũng quá cao đi?

Té xuống dưới tuyệt đối thịt nát xương tan!

Cố gắng bình tĩnh lại, hai tay Lý Đằng cùng dùng sức, chuẩn bị bò lên giường gỗ.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện dưới vách đá có ghi chú thứ gì đó.

Nhìn kỹ một hồi, mới phát hiện những ký hiệu kia là đánh dấu độ cao.

Đầu bên này có khắc……1000 mét.

Xuống chút nữa, tựa hồ còn có 999 mét các loại.

Vừa rồi hắn ở truồng đạp trúng chỗ khắc trên vách đá mới có thể mượn lực trèo lên.

Có vẻ như lúc trước hắn ước lượng độ cao là không sai, đúng là ở trên độ cao 1000 mét.

Trên vách đá có đánh dấu, chứng tỏ chóp đá này không phải tự nhiên hình thành, mà là con người tạo ra.

Là ai xây dựng một chóp đá cao tới ngàn mét như vậy, hơn nữa thừa dịp hắn đi ngủ, mang cả giường lẫn người ném lên này?

Bốn chân giường còn đóng đinh tán.

Tựu giống như là làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Tại sao lại chọn mình chứ?

Trong lòng Lý Đằng cảm giác rất bất lực.

Thừa dịp còn chút sức lực, Lý Đằng cố gắng lật người nằm trên ván giường gỗ, nằm ngửa mà thở phì phò.

“Nếu để mình điều tra ra……”

“Nếu để cho lão tử biết được chuyện này là ai làm……”

“Lão tử sẽ trói hắn vào hỏa tiễn rồi phóng lên trên vũ trụ!”

Trong lòng Lý Đằng vừa xúc động vừa tức giận khó nguôi.

Cơn đói khiến cho đầu óc Lý Đằng trở nên mơ màng, lúc sau mới tỉnh.

Phơi nắng một ngày, hắn càng thêm khát nước.

Tuy rằng ước gì trời đổ mưa giống như tối qua, nhưng hắn lại không muốn trải qua cảm giác sống sót trong mưa bão sấm chớp.

Sấm sét đùng đoàng, cảm giác lúc nào cũng có thể bị sét đánh, hơn nữa là loại chết cháy thành than.

Rất thảm…!

Mặt trời nhanh chóng xuống núi, chăn mền cùng tấm đệm đã được hong khô năm sáu phần.

Gối đầu thì chỉ khô được ba phần.

Trái lại quần áo Lý Đằng đã khô rang.

Gió lại nổi lên một chút, thổi tới trên người Lý Đằng, cho dù đã mặc áo ngủ hong khô, vẫn có cảm giác hơi lạnh.

Hai ngày nhịn ăn, năng lượng trong cơ thể rất khó làm ấm chăn mền đang ẩm ướt, nhưng ít nhất che ở trên người có thể ngăn cản được gió.

Trời đã tối đen.

Lạnh, càng ngày càng lạnh.

Cái chăn vẫn còn ướt, làm cho hắn cảm giác như ở trong hầm băng.

Tiếp tục như vậy, sẽ bị bệnh thấp khớp!

Mạng cũng chẳng giữ được, bệnh thấp khớp thì thế nào?

Tối hôm nay cũng không đen như hôm qua.

Bởi vì có ánh trăng.

Một vầng trăng vừa trong trẻo lại lạnh lùng vắt ngang bầu trời đêm, rọi xuống gương mặt lạnh buốt của Lý Đằng.

“Tìm tìm kiếm kiếm,

Lạnh lạnh lùng lùng,

Thê thê thảm thảm rầu rầu.

Thời tiết chợt ấm lại chợt lạnh,

Rất khó nghỉ ngơi.

Đôi ba chén rượu nhạt,

Làm sao chống lại được lúc gió mạnh về đêm.

Nhạn bay qua,

Chính là lúc lòng buồn thương,

Là người đã biết nhau thuở xưa.

Đầy đất hoa vàng chất đống,

Rất tiều tuỵ,

Bây giờ đâu còn có ai chịu hái hoa?

Ở mãi bên cửa sổ,

Một mình thế nào mà trời đã tối đen.

Cây ngô đồng lại thêm mưa nhỏ,

Đến hoàng hôn, từng giọt nước rơi.

Tình cảnh này,

Một chữ “sầu” làm sao có thể nói rõ hết được. ”

(chú thích: đây là bài thơ Thanh Thanh Mạn của Lý Thanh Chiếu)

“Mình thật thê thảm…! ”

“Bên trong bài thơ ít nhiều cũng có thể nhìn thấy mưa và ngô đồng qua cửa sổ, hiện tại mình thế nào?”

“Mẹ nó mình chỉ thấy một cột đá! ”

Sau khi ngâm xong bnài thơ, Lý Đằng cảm thấy rất thông cảm với tình cảnh của mình.

Thê thê thảm thảm ưu tư.

Sáu chữ này tổng kết rất tốt.

Tác giả viết ra bài thơ này thực mẹ nó có tài!

Sau một hồi thở ngắn than dài, Lý Đằng mơ mơ màng thiếp đi.

Đêm này rất bình yên.

Không có sấm sét vang dội, cũng không có ham muốn**.

Sáng ngày hôm sau lúc thức dậy, Lý Đằng cũng từ từ tỉnh lại trong cơn mơ màng.

Lạnh, vắng lặng.

Hắn không có ngồi dậy.

Nhìn lên bầu trời, sau khi xác nhận mình vẫn bị nhốt trên chóp đá, trong lòng của hắn lại tràn ngập tuyệt vọng.

Cơ thể của hắn yếu đến đáng thương, mệt nhọc cũng không có giảm bớt sau khi ngủ dậy.

Tay chân gần như đều mất đi cảm giác.

Tựa hồ cỗ thân thể này đã không thuộc về hắn, linh hồn của hắn giống như đang trú tạm trong thân xác này.

Hắn biết rõ đây là dấu hiệu thiếu nước và thức ăn cực độ.

Cơn đói và khát khiến cơ thể của hắn không thể tự bổ sung năng lượng, đây là nguyên nhân khiến cho chức năng cơ thể bị suy yếu.

Cơ quan nội tạng của hắn cũng bởi vì thế mà chậm rãi suy yếu, sau đó cái chết sẽ ập tới.

Trừ phi trong lúc này có kỳ tích xảy ra.

Ví dụ như có người phát hiện hắn, gọi phi cơ trực thăng tiến hành cứu hộ hắn các loại.

Nhưng bây giờ nhìn lại, khả năng có người cứu không quá lớn.

Lý Đằng đã quyết định rồi, trước khi các chức năng cơ thể suy kiệt, trước khi chấp nhận cái chết, nếu như không có ai cứu, hắn sẽ nhảy xuống chóp đá này.

Cho dù có chết, ít nhất cũng báo cho người khác biết rõ hắn đã chết, biết rõ hắn đã chết ở chỗ nào.

Bằng không thì cuộc đời của hắn cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.

Cuộc đời không có ý nghĩa, so với làm một đầu cá ướp muối còn thảm hơn.

(cá ướp muối: ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.)

Nghĩ đến cá ướp muối……

Nếu có một con cá ướp muối thì tốt rồi.

Lý Đằng liếm liếm đôi môi nứt nẻ.

Hôm nay là ngày nắng tốt.

Không có mưa giải quyết vấn đề khát nước.

Đương nhiên cũng không có đồ ăn.

Chỉ có thể tiếp tục gắng gượng.

Lý Đằng thậm chí không còn sức ngồi dậy, cho nên vẫn nằm.

Nằm chờ chết.

Trước mắt lựa chọn tốt nhất có lẽ là tiếp tục ngủ.

Nếu như có thể ngủ đến chết, có lẽ sẽ không đau khổ tới vậy.

Tuy rằng làm như vậy sẽ không có ai biết hắn chết ở đây.

Lại để cho cuộc sống của hắn trở nên vô nghĩa.

Nếu đã vậy, còn quan tâm ý nghĩa làm gì?

Rất nhanh Lý Đằng liền phát hiện ra vấn đề…… Hắn phát hiện ngày hôm nay hắn không chợp mắt được.

Không biết có phải nguyên nhân là ngủ quá nhiều, dù sao cũng không ngủ được, thậm chí hai mắt cũng khó mà nhắm lại.

Nằm xuống cũng rất khó chịu.

Toàn thân đều cảm giác khó chịu, khó chịu không nói thành lời.

Còn có một loại tức giận khó hiểu.

Tuy là tức giận, nhưng Lý Đằng lại không muốn tự hỏi các câu như là ’‘tại sao là ta?’‘ tại sao phải đối với ta như vậy? ’‘ là ai ra tay với mình? ’.

Không có ý nghĩa.

Cơn tức của hắn không có nguyên do, rất có thể chỉ tức giận vì bản thân không ngủ được.

Nếu có điện thoại thì tốt rồi, ít nhất có thể lên mạng xem tiểu thuyết giết thời gian.

Nhưng hiện tại hắn không có bất cứ thứ gì, cũng chẳng thể làm gì.

Nếu như một người nhàm chán đến loại trình độ này, nhất định sẽ khiến tinh thần thất thường.

Lý Đằng cảm giác tinh thần của mình đã tới biên giới sụp đổ.

Một trận âm thanh ầm ầm vang lên.

Lý Đằng biết rõ đó là máy bay dân dụng đang chuẩn bị bay qua.

Mỗi ngày đều có vài chiếc máy bay dân dụng bay qua trên đầu hắn.

Hắn đã từ bỏ hy vọng người trên máy bay sẽ nhìn thấy mình, cho nên cũng sẽ không cố sức đi nhảy về phía trước gọi, vẫy tay.

Nhưng lần này, tiếng vang có chút khác lạ.

Rất vang, tựa hồ đang ở gần đây.

Càng ngày càng gần.

Lý Đằng vô thức nhìn về phía phát ra tiếng động, một màn trước mắt, khiến cho hắn không khỏi mở to mắt ra nhìn.

Chiếc máy bay dân dụng này bay rất thấp, càng ngày càng rõ trong tầm mắt của hắn.

Rõ ràng đến Lý Đằng cũng gần như có thể nhìn thấy rõ cửa sổ trên thân máy bay.

“Cứu mạng với…! Tôi ở chỗ này!” Lý Đằng theo bản năng đứng dậy quơ tay về phía máy bay.

Ngựa chết chữa thành ngựa sống, một phần vạn được cứu thì sao?

Sau khi Lý Đằng phất tay, máy bay dân dụng đúng là thay đổi phương hướng trên không trung, tuy rằng Lý Đằng không cho rằng là mình kêu cứu thành công, nhưng sau khi máy bay dân dụng đổi hướng, thật đúng là đang bay về phía chóp đá!

“Cứu tôi với…! Có thể nhìn thấy tôi sao? ” Lý Đằng dùng sức vẫy tay, cố gắng tăng thêm khả năng được người lái máy bay phát hiện.

Ầm một tiếng trầm đục.

Máy bay dân dụng chao đảo, chỗ động cơ đột nhiên phát ra khói đậm đặc.

Thân máy bay cũng rung lắc dữ dội.

Đầu máy bay chúi xuống, bắt đầu lao xuống.

Không thể nào? Đây là muốn xảy ra tai nại trên không sao?

Vấn đề là…… phương phướng lao xuống của máy bay lúc này, chính là chỗ chóp đá chỗ hắn đứng!

Chương 5: Tai Nạn Máy Bay Thảm Khốc.

Quan sát cẩn thận mà nói, dường như máy bay đang lao tới chỗ chóp đá hắn đang đứng.

Đây quả thật là muốn đuổi cùng giết tận…!

Thoạt nhìn mọi chuyện đã xong.

Bây giờ Lý Đằng chỉ còn lại hai lựa chọn.

Lựa chọn đầu tiên là chủ động tìm chết, từ không trung ngàn thước nhảy xuống.

Lựa chọn còn lại là đứng ở trên giường của hắn đứng chắp tay, cúi một góc 45 độ nhìn về phía bầu trời, dùng một loại tinh thần dũng cảm không sợ, phẫn nộ nhìn máy bay hành khách lao tới, hy sinh anh dũng.

Ít nhất là chết có thể diện.

Thời gian dành cho Lý Đằng làm ra quyết định cũng không nhiều.

Máy bay đang lao xuống với tốc độ rất nhanh, chỉ hơn mười giây đã từ phía chân trời xa xa vọt tới gần chóp đá.

Thậm chí Lý Đằng cũng có thể nhìn rõ cơ trưởng đang vận động cơ ở bên trong khoang điều khiển.

Cứ đâm thẳng tới như vậy, cái gã cơ trưởng này tuyệt đối là cố ý!

Máy bay dân dụng đúng là một con quái vật khổng lồ.

Những chiếc máy bay trước đó không có bổ nhào tới gần như vậy, hiện tại đột nhiên gặp phải một màn này, Lý Đằng cảm giác thứ này đúng là rất đáng sợ.

Loại sắt thép khổng lồ này, trong nháy mắt có thể ép cho Lý Đằng thành cặn bã.

Ngay khi Lý Đằng dốc sức liều mạng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, dùng một loại tinh thần dũng cảm không biết sợ đối mặt với tử vong, thì chiếc máy bay dân dụng đột nhiên phát ra một tiếng trầm đục ‘Ầm’.

Trong nháy mắt chiếc máy bay khổng lồ bị xé toạc.

Tựa hồ đã gãy làm ba khúc, đầu máy bay, thân máy bay cùng đuôi máy bay.

Có rất nhiều hành khách rơi từ trong khoang máy bay ra ngoài, có người toàn thân đầy máu, có người cụt tay cụt chân, còn có người vẫn đang ngồi dính trên mặt ghế.

Thậm chí Lý Đằng cũng có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, rất nhanh bọn hắn giống như thiên nữ tán hoa rơi tuột xuống tiểu trấn.

Đầu và thân máy bay lướt qua chóp đá, một trái một phải rơi ầm ầm xuống vách.

Bọn chúng chỉ cách chóp đá có vài mét.

Đầu và thân máy bay kéo theo không khí như gió bão, suýt nữa là thổi bay Lý Đằng ra khỏi đầu giường.

Khá tốt, Lý Đằng phát hiện tình huống bất thường nên kịp thời ngồi xổm xuống, bắt được vách giường mới không bị gió cuốn đi.

Đầu và thân máy bay vừa lướt qua, một nữ tiếp viên hàng không từ trong đó bị rớt ra ngoài, cơ thể lăn vài vòng giữa không trung, kéo theo tiếng thét chói tai rơi ngay chỗ Lý Đằng.

Mỹ nữ từ trên trời rơi xuống cũng không phải là chuyện tốt đối với Lý Đằng.

Nữ tiếp viên rơi nhanh như vậy, Lý Đằng biết rõ một khi đụng trúng mình, hoặc là bị đè chết tại chỗ, hoặc là bị cơ thể nữ tiếp viên đánh cho bay khỏi giường rơi xuống chóp đá.

Cho nên bây giờ Lý Đằng không có ý định làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà là cơ thể lộn một vòng tới cuối giường, cầm chắc thanh chắn bảo hộ.

Nữ tiếp viên la hét rơi ngay trúng đầu giường, cũng chính là chỗ Lý Đằng vừa ngồi.

Cơ thể nàng xoay mòng mòng vài vòng kèm theo lực quán tính cực mạnh, trong nháy mắt đã đập nát thanh chắn đầu giường, nhưng thân thể của nàng cũng bởi lần va đập này bị xé làm hai khúc.

Phần eo trở lên tiếp tục rớt xuống chóp đá, chỉ còn phần thân dưới là bị dính trên đầu giường.

Ngay lúc Lý Đằng đang do dự có nên kéo hai chân của nàng lên, thì phần đuôi máy bay cũng lao tới chóp đá ngay chỗ nữ tiếp viên vừa rơi, lúc đụng phải chóp đá, cũng đánh bay phần thân dưới của nữ tiếp viên, cùng với nửa cái giường của Lý Đằng.

Không biết chóp đá này cấu tạo bằng chất liệu đặc biệt gì, sau khi bị đuôi máy bay đâm trúng lại không chút sứt mẻ, chẳng qua là hơi rung lắc dữ dội, Lý Đằng vội vàng ôm chặt lấy thành giường suýt chút nữa là bị rơi tỏm xuống dưới.

Phần đầu và thân máy bay sau khi lướt qua chóp đã vẫn lao thẳng về phía dưới, chia ra rơi cách mặt đất cách chóp đá khoảng vài cây số, cùng lúc phát ra tiếng nổ mạnh rồi bốc cháy ngùn ngụt.

Phần đuôi máy bay đụng trúng chóp đá nên thay đổi phương hướng, rơi thẳng xuống một ngọn núi cách chóp đá khoảng 1 cây số, sau đó chìm nghỉm trong hồ nước.

Có vẻ như trên núi có nhiều cây to, bởi vậy mới giảm bớt tốc độ rơi.

Không biết phần đuôi máy bay có ai còn sống không.

Nữ tiếp viên bị đứt thành hai đoạn cũng rơi vào hồ nước, đại khái khả năng sống sót cũng không cao.

Đối với người bình thường mà nói, từ chỗ này té xuống, dù có rơi xuống mặt nước cũng không khác thì thành xi măng.

Mặt khác, nàng chỉ còn lại một nửa cơ thể.

Cho dù không ngã chết dưới hồ, cũng không thể sống lâu.

Rất nhanh thôi sẽ chết vì mất máu.

Quá thảm rồi.

Thân thể bị xé rách làm hai khúc phải đau đớn thế nào…?

Trên đời này rõ ràng còn có người chết thảm hơn mình.

Hành khách trên đầu và thân máy bay chết chắc rồi, lửa lớn cùng khói dày đặc như vậy, khẳng định không thể sống sót.

Hành khách rơi ra từ khoang máy bay cũng không thể sống sót.

Đây là một tai nạn máy bay cực kỳ thảm thiết không có người sống.

Lý Đằng tim đập thình thịch, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

May mắn vừa rồi hắn phản ứng rất nhanh, bằng không thì hiện tại hắn đã ngã chung với nữ tiếp viên.

Hẳn là do chóp đá quá cao, sau khi bị đuôi máy bay đụng trúng vẫn không ngừng rung lắc.

Nếu như chóp đá bị đụng nứt, chỉ có một kết quả, đó chính là Lý Đằng rơi từ chỗ này xuống dưới, trở thành bãi thịt nhão.

Cũng may chóp đá chỉ rung lắc hai, ba phút liền ổn định.

Chất liệu chóp đá này tuyệt đối không phải loại thường, nếu như là loại đá bình thường, thì loại va chạm kiểu này đã sớm cắt nó làm mấy khúc.

Giường gỗ của Lý Đằng sẽ không may mắn như thế, chỉ còn lại ba chân, một cái chân giường cũng phần đầu giường cùng với một phần chăn bông, nệm bị đuôi máy bay húc bay mất.

Chất lượng của cái giường tổ truyền này thật tốt, chỉ còn ba chân mà vẫn không ngã.

Đương nhiên, hẳn là có liên quan tới việc chân giường được cố định bằng đinh tán trên chóp đá.

Tuy rằng không chết, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc diễn ra trước mắt, trong lòng Lý Đằng đã suýt phát điên.

Bị nhốt trên chóp đá này cũng thôi đi, tối hôm trước còn diễn ra một màn mưa bão sấm chớp suýt đánh chết hắn.

Dù không bị đánh chết, cơ hồ bị rét lạnh cũng mất nửa cái mạng.

Hôm nay tốt lắm, trực tiếp chứng kiến một màn tai nạn trên không!

Tai nạn máy bay thì thôi đi? Tai sao có cảm giác nhắm vào mình thế này?

Là ai ở phía sau chỉ đạo tất cả?

“Đừng để tao bắt được mày!”

“Dù tao có chết thành quỷ cũng không tha cho mày! ”

Trong đầu Lý Đằng không ngừng trù ẻo.

Phía dưới chóp đá, vụ nổ máy bay đã không còn bốc cháy, chỉ còn lại hai cột khói đen.

Đuôi máy bay chỉ nổi trên mặt hồ một lát, rất nhanh đã chìm vào đáy hồ.

“Xảy ra tai nạn máy bay mức độ này, hẳn là rất nhanh sẽ có tổ chức cùng nhân viên điều tra hiện trường đi?”

“Sau khi bọn họ tới, nhất định có thể nhìn thấy chóp đá che trời này. ”

“Phát hiện chóp đá này, nói không chừng sẽ phái máy bay trực thăng hoặc Drone tới đây dò xét, hẳn là có thể phát hiện ra mình?”

(drone: máy bay không người lái)

“Nói không chừng bản thân mình nhân hoạ đắc phúc, được cứu thoát thì sao?”

Nhìn thấy hai cột khói đen dưới mặt đất, trong lòng Lý Đằng lại nhen nhóm lên hy vọng được cứu thoát.

Chương 6: Drone.

Ở độ cao trên 1000 mét, dựa vào mắt thường đúng là khó có thể nhìn rõ tình huống dưới mặt đất.

Cho dù có cứu hộ, hiện tại Lý Đằng cũng chẳng thể làm gì.

Chỉ có thể chờ và đợi.

Chờ cho nhân viên cứu hộ hoặc nhân viên dò xét nhìn thấy chóp đá này, phát hiện hắn nằm trên đỉnh.

Tin chắc rằng chỉ cần có nhân viên cứu hộ hoặc là nhân viên điều tra tới đây, thì không có khả năng bỏ qua chóp đá này.

Chờ đợi.

Cả ngày trôi qua, cũng không có máy bay trực thăng hay Drone tới đây.

Lý Đằng nằm ở trên giường nát, thân thể càng thêm suy yếu.

Thời gian dài không có nước uống, môi của hắn đã sớm khô nứt, chảy máu miệng.

Đói khát trong thời gian dài, đã khiến cho tinh thần của hắn không còn đủ tỉnh táo.

Các loại ảo giác, thỉnh thoảng khiến hắn cho rằng nhân viên cứu hộ đã tới, cứu hắn thoát khỏi chóp đá, đưa về trong nhà chăm sóc.

Nhưng một khắc sau đã bị lôi trở về hiện thực tàn khốc.

Màn đêm, lại bắt đầu phủ xuống.

Khi bóng tối bao trùm, lúc Lý Đằng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, hắn cảm thấy nếu như lần này mình ngủ, sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nếu như cứu hộ còn chưa tới, hắn không biết là bản thân mình có thể chống được đến rạng sáng hay không.

Nhưng hắn cũng không đủ dũng cảm để nhảy xuống vách đá.

Hắn còn chưa từ bỏ hy vọng cuối cùng.

Tai nạn máy bay kia cực kỳ thảm thiết, đủ khiến cho cả thế giới bàng hoàng, nhiều người chết như vậy, không có khả năng chính phủ sẽ buông tay mặc kệ?

Nhất định sẽ phái người tìm kiếm.

Trong lúc mơ màng, Lý Đằng lại bắt đầu rơi vào mộng.

Mơ thấy xảy ra động đất, hắn bị nhốt trong đống đổ nát, bốn phía tối đen như mực.

Đột nhiên một chùm ánh sáng rọi tới, chiếu vào mắt của hắn chói đến mức không thể mở mắt ra.

Sau một lát, Lý Đằng giật mình tỉnh lại.

Trước mặt đúng là một chùm sáng!

Còn có tiếng ông ông ông.

Lấy tay che mắt, sau khi làm quen được ánh sáng, rốt cục Lý Đằng đã nhìn rõ ràng.

Là một chiếc Drone!

Đây là máy bay điều khiển từ xa! Nó còn đá đèn vào mặt mình!

Phía dưới chiếc Drone này có một cái tay chống rung, có gắn một cái camera, mà ống kính camera đang đối diện Lý Đằng.

“Này! Xin chào! Có nhìn thấy tôi không? Tôi…… Tôi……”

Sau khi Lý Đằng biết được đây không phải là ảo giác, bắt đầu kích động nói năng có chút cà lăm.

Chiếc Drone này nhất định là có người điều khiển, có Drone bay lên chóp đá, chứng tỏ có người phát hiện ra chóp đá này.

Mà hiện tại camera ghi hình cũng truyền hình ảnh hắn bị nhốt về người điều khiển, sau khi phát hiện hắn bị nhốt, thì có thể phái người cứu hộ!

Thời gian hắn bị tra tấn đã sắp kết thúc!

“Nhất định là anh nhìn thấy tôi? Tôi bị nhốt ở chỗ này, cũng không biết là ai làm ra, phiền anh giúp tôi báo cảnh sát, để cho bọn họ bố trí máy bay trực thăng tới cứu tôi! Rất cám ơn!”

“Đúng rồi, tôi là Lý Đằng, thẻ căn cước của tôi là số XXXXXXXX……”

Lý Đằng cố gắng giữ bình tĩnh, nói rõ thông tin của mình cho máy bay điều khiển từ xa.

Chiếc Drone kia vẫn đứng yên, tựa hồ như muốn nghe miêu tả của Lý Đằng.

Sau khi Lý Đằng nói xong, chiếc Drone lượn một vòng, qua một lúc sau mới dừng lại.

Nó dừng ở trước người Lý Đằng cách đó không xa.

“Có ý tứ gì? ”

“Giúp tôi truyền tin tức cầu cứu ra ngoài có được không?”

Lý Đằng lại van xin chiếc Drone.

Không người cơ lập lại vừa rồi tung bay động tác, sau đó lại lơ lửng tại Lý Đằng trước người cách đó không xa.

“Vừa rồi…… Ah…… mày thử làm lại một lần xem……” Lý Đằng tựa hồ nhận ra cái gì.

Người điều khiển Drone hẳn đã nghe lời Lý Đằng nói, lại lật mình lên không trung lần thứ 3.

“Tao biết rồi, mày đang cố vẽ ra mấy chữ số…… Hẳn là 4359, đúng không? ” Lý Đằng dựa vào quỹ tích bay của chiếc Drone để cho ra phán đoán.

Chiếc Drone lắc lư một hồi, sau đó bay mất, nhanh chóng biến mất tại trong màn đêm.

Có vẻ như Lý Đằng đã đoán đúng, cho nên người điều khiển Drone cố ý làm động tác gật đầu.

“Tại sao lại chạy? ”

“4359? Nói cho tao biết số này có ý gì? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Lý Đằng có chút choáng váng.

Sau khi chiếc Drone bay đi, Lý Đằng bò tới mép giường ngó xuống dưới đất.

Trong đêm tối phía dưới mặt đất là một mảnh tối đen.

Mấy ngày trước khi trời tối, trong tiểu trấn cũng tối thui, Lý Đằng cho rằng nguyên nhân là do tiểu trấn quá xa, cho nên còn chưa kéo lưới điện.

Hiện tại đã xảy ra tai nạn máy bay, nếu có nhân viên cứu hộ đến mà nói, trên mặt đất sẽ xuất hiện đèn đóm mới đúng?

Tại sao vẫn là một mảnh đen kịt?

Năng lực của Drone là có hạn, có lẽ người điều khiển nó ở rất gần chỗ này, tại sao ngay cả một ngọn đèn cũng chẳng có?

Hẳn là người kia đã truyền tin tức cầu cứu của hắn ra ngoài đi?

Nhân viên cứu hộ sắp đến à?

Sau nửa giờ ngồi yên trong bóng đêm, Lý Đằng cực kỳ suy yếu ngã xuống giường.

Nếu như người kia không chịu truyền đi tin tức cầu cứu, hắn cũng bó tay.

Nếu như người kia truyền đi tin tức, thật sự có cứu hộ tới, hắn có nằm hay ngồi thì cũng chẳng có gì khác biệt.

Vẫn là ngủ, tích góp chút thể lực chuẩn bị được cứu hộ.

Khát quá……

Thật là đói……

Ngủ thôi.

Không biết đã qua bao lâu.

Trong lúc ngủ mơ Lý Đằng cảm giác mình hai chân mình đột nhiên rơi xuống.

Hắn vô thức mà ngồi dậy, thân thể xê dịch về phía trước, kết quả hai cái chân đã dẫm trên mặt đất!

Lý Đằng không khỏi mừng rỡ.

Đã về tới phòng ngủ trong nhà rồi sao?

Cố gắng mở mắt ra, tất cả ở trước mắt, đúng là cảnh tượng phòng ngủ nhà mình!

Trong lúc mơ màng, Lý Đằng đứng dậy, đi về phía trước một bước.

Đây là…… bàn học cạnh giường?

Phía trên còn đặt điện thoại di động của hắn.

Lý Đằng thò tay cầm lấy điện thoại di động, nhưng mà sờ soạng vào khoảng không.

Dường như…… khoảng cách hơi xa, cho nên sờ không trúng.

Lý Đằng vô thức bước về trước một bước.

Nhưng một bước này còn chưa chạm đất, hắn đột nhiên cảm giác có chỗ bất thường.

Cố gắng giãy giũa khỏi ý thức, rốt cục Lý Đằng đã tỉnh lại.

Lúc này hắn mới nhận ra bản thân vẫn còn ở trên chóp đá.

Vừa rồi hai chân chạm đất, là vì đầu giường bị đuôi máy bay đập nát, cho nên trong lúc vô tình hai chân hắn mới chọc vào phần giường bị gãy, từ đó mà giẫm trên mặt đá.

Mà hiện tại, bởi vì hắn bước về trước một bước, cho nên đã tới sát vách đá.

Cái chân hắn vừa nâng lên, đã rơi vào khoảng không!

Nếu như vừa rồi hắn bước tới nữa, tất nhiên sẽ giẫm vào khoảng không, sau đó cả người rơi từ chóp đá ngàn mét xuống mặt đất!

Sau khi Lý Đằng biết rõ tình huống, sợ tới mức toàn thân giật nảy, vội vàng lui về ngồi xuống giường.

Cái loại ảo giác này cũng quá hố người đi?

Sắp có người đến cứu, lại suýt nữa nằm mơ mà té chết!

Nếu như hắn chết trước khi có người tới cứu, thì cái chết này cũng quá oan!

Sau khi trở lại giường nằm xuống, Lý Đằng có chút không dám ngủ.

Hắn lo lắng sau khi ngủ mơ, rất có thể sinh ra ảo giác giống ban nãy.

Nhưng mà, trong đêm tối, thể trạng Lý Đằng đã sớm suy kiệt, không phải nói muốn tỉnh là có thể tỉnh.

Rất nhanh Lý Đằng lại tiến vào giấc ngủ…… Hoặc là nói trạng thái nửa hôn mê.

Thân thể này có thể gắng gượng đến sáng mai ư?

Ngày mai còn có thể lại tỉnh lại không?

Cứu hộ, có đến không?

Chương 7: Không Thể Làm Quỷ Đói.

Tuy rằng Lý Đằng cảm giác mình sẽ không thể nào tỉnh lại.

Nhưng khi ánh mặt trời ló dạng, hắn đã tỉnh lại.

Trời vừa mới sáng.

Nói chính xác một chút, là Lý Đằng lạnh quá mới tỉnh lại.

Tay chân đều đông cứng tê buốt.

Cả người rét lạnh.

Loại trạng thái này còn không có ngủm, Lý Đằng cảm thấy đây chính là kỳ tích.

Cứu hộ đâu? Tại sao còn chưa tới?

Rõ ràng có Drone bay tới, làm sao lại không phái phi cơ trực thăng tới đây cứu hộ chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì ban ngành cứu hộ không có tiền mua trực thăng?

Lý Đằng cảm thấy ở trường hợp của mình, cho dù được cứu hộ cũng không tính là lãng phí tài nguyên quốc gia.

Dù sao hắn cũng không phải tự mình tìm chết, kết quả bị nhốt trên này.

Hắn bị người bắt cóc.

Nhưng tại sao lại không có người tới cứu?

Chỉ trong chớp mắt, thậm chí Lý Đằng cho rằng bản thân quá đen đủi.

Mở to mắt, cơ thể suy yếu chậm rãi khôi phục thị giác.

Nhìn xem bầu trời trên cao xám xịt, cảm nhận mọi chuyện vẫn y nguyên, Lý Đằng lại có xúc động muốn mắng người.

Thế mà…… tuyết rơi!

Hơn nữa là tuyết lông ngỗng!

Có lầm hay không?

Hiện tại dường như chỉ mới tháng 4?

Lý Đằng đập vỡ lớp tuyết mỏng đọng trên chăn.

Trên đầu và da mặt của hắn cũng đã ngưng kết không ít vụn băng.

Lý Đằng không còn sức mắng chửi nữa rồi.

“Tại sao lại không có ai tới cứu mình?”

“Chết đi!”

“Con bà nó! Để ta chết cho xong!”

Lý Đằng tuyệt vọng mà tức giận gào thét.

Nhưng miệng của hắn không tự chủ được liếm liếm vụn băng trên môi.

Một lát sau, Lý Đằng đột nhiên ngồi dậy, lấy tay vò đống tuyết trên chăn thành một quả cầu tuyết, sau đó hung hăng mà nhét vào mồm của mình.

Khoang miệng bị đông cứng không thể hoà tan quả cầu tuyết này, Lý Đằng cần phải dùng sức hàm răng cắn nát quả cầu tuyết, tuy nhiên hàm răng bởi vì rét lạnh mà đông cứng đến đau buốt, nhưng hắn vẫn kiên trì nuốt lấy quả cầu tuyết này xuống dạ dày.

Lạnh như băng.

Từ khoang miệng lạnh buốt tới dạ dày.

Đúng là sảng khoái tới đỉnh.

Dạ dày lại bắt đầu co bóp.

Dời sông lấp biển.

Cầu tuyết cũng không bớt đói, chẳng qua là khiến cho dạ dày trở nên khó chịu.

Lý Đằng cố gắng khom người xuống, dụng bàn tay sờ lấy bụng của mình.

Tại thời khắc này, Lý Đằng lại không nhịn được mà muốn khóc.

Đàn ông hãy khóc đi vì đó không phải tội lỗi……

Mấu chốt là hiện tại ngay cả một chút sức hắn cũng chẳng có.

Sau khi ăn cầu tuyết, Lý Đằng vừa lạnh vừa đói cũng chẳng dám ăn tiếp thêm quả nữa.

Thân thể từ trong ra ngoài đều rét buốt, càng ngày càng cứng, đã không thể cử động.

Lý Đằng chậm rãi ngã xuống giường, nhìn về phía dưới chóp đá.

Bởi vì tuyết bay, phía dưới chóp đá đã trở nên lờ mờ.

Bão tuyết lớn như vậy, xem chừng cho dù có cứu hộ thì sẽ không dám tới.

Chết chắc rồi.

“Nhảy xuống thôi.”

“Nhảy xuống, mọi chuyện đều kết thúc.”

“Nói không chừng, đây chỉ là một giấc mộng.”

“Chẳng qua là một cơn ác mộng mà thôi.”

Lý Đằng không ngừng tự nhủ thuyết phục bản thân, giúp mình có thêm dũng khí, nhảy từ nơi này xuống.

Chấm dứt tất cả thống khổ.

Cho dù hiện tại hắn không nhảy xuống, đoán chừng cơ thể cũng chẳng cầm cự được lâu.

Nhảy xuống, ít nhất còn có người nhặt xác báo tin về gia đình.

Như vậy xem như cuộc sống của mình còn chút ý nghĩa.

Nhảy xuống……

Ngay lúc Lý Đằng giằng co có nhảy hay không, thì lại nghe thấy một tràng tiếng động truyền tới.

Từ xa đến gần.

Âm thanh càng lúc càng lớn.

Tiếng này không giống với máy bay dân dụng lần trước.

Xa xa lờ mờ trong tầm mắt, xuất hiện một cái chấm nhỏ.

Một chấm nhỏ màu đen.

Ngăn cách bởi màn tuyết, chấm đen nhỏ dần dần lớn ra.

Tiếng động truyền đến cũng rõ ràng hơn.

Càng thêm điếc cả tai.

Thậm chí còn thổi tới một đợt gió lớn, thổi cho cả người Lý Đằng run cầm cập.

Là phi cơ trực thăng! Gió thổi từ cánh quạt của phi cơ trực thăng!

Rốt cục đã nhìn rõ!

Đúng là một chiếc phi cơ trực thăng!

Toàn thân nó đen bóng.

Đen đến mức ngay cả kính chắn gió của trực thăng cũng là thuỷ tinh màu đen, Lý Đằng không thể nhìn rõ người ngồi bên trong.

Từ phía dưới bay lên, dần dần lên cao, cuối cùng xoay một vòng dừng lại trên đỉnh đầu Lý Đằng

“Là cứu hộ sao?”

“Ngày hôm qua người kia đã gọi cứu hộ? ”

“Bão tuyết lớn như vậy, còn có đội cứu hộ? ”

“Thật sự đến cứu mình? ”

“Hay là…… mình sinh ra ảo giác?”

Lý Đằng ngồi ở bên giường, ngửa đầu nhìn lên, có chút ngẩn người mà nhìn phi cơ trực thăng trên đỉnh đầu, thậm chí còn quên kêu cứu.

Bất quá cũng không cần sốt ruột, cái chiếc phi cơ trực thăng này rõ ràng chính là bay tới chỗ hắn.

Sau khi phi cơ trực thăng dừng lại, đột nhiên thả xuống thang dây.

“Đúng thật là tới cứu mình!”

“Cảm ơn quốc gia! Cảm ơn chính phủ!”

“Cảm ơn đội cứu hộ!”

“Tôi biết ngay là các người sẽ không bỏ mặc tôi!”

Trong nháy mắt, Lý Đằng khóc bù lu bù loa.

Chỉ cần có thể sống trở về, có thể điều tra xem thủ phạm là ai.

Chuyện này, Lý Đằng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Đương nhiên, trong tiềm thức, Lý Đằng cũng có chút hoài nghi lai lịch của chiếc trực thăng này.

Nghi ngờ nó không thuộc về tổ chức cứu hộ, mà do người bắt cóc hắn phái tới.

Hiện tại bố trí phi cơ trực thăng tới đây, nhưng thật ra là bắt hắn tới một chỗ khác nguy hiểm hơn?

Chẳng qua là…… Mặc kệ chiếc phi cơ trực thăng này thuộc về ai, tới để làm gì, cho dù là bắt hắn ra pháp trường, xử quyết tại chỗ, hắn cũng sẽ không chút do dự mà trèo lên.

Đã chết còn không sợ, còn sợ cái quỷ gì?

Lý Đằng giơ hai tay ra, sử dụng chút sức lực còn lại bắt lấy thang dây, sau khi bò lên hai bậc, rốt cục hai chân cũng dẫm lên thang dây.

Nhưng hắn đã không còn sức bò lên tiếp.

Cũng may người trên phi cơ trực thăng cũng ý thức được điểm này, thang dây tự động được kéo lên, thuận tiện xách Lý Đằng lên trên.

Sau một hồi vật lộn trèo lên khoang hông, rốt cục Lý Đằng đã bò vào cabin trực thăng.

Phi cơ trực thăng thu hồi thang dây, đóng cửa khoang lại, sau đó xé mở bão tuyết mà bay thẳng.

Phía dưới chóp đá, còn có giường gỗ của Lý Đằng, rất nhanh đã biến mất trong gió tuyết.

Sau khi Lý Đằng chui vào cabin trực thăng mới phát hiện, trong khoang trực thăng không có một bóng người.

Mà sau khi cửa khoang cabin đóng lại, thủy tinh màu đen ngăn cách lấy ánh sáng bên ngoài, khiến cho khoang cabin tối đen như mực, giơ tay năm ngón trước mặt cũng nhìn không thấy.

Đương nhiên cũng chẳng thế quan sát tình huống bên ngoài.

Phía trước khoang lái cùng cabin đằng sau cũng có vách ngăn, vách ngăn được làm bằng kim loại chắc chắn, Lý Đằng không thể tiến vào khoang lái, không thể thấy phi công, cũng không thể hỏi han chút gì.

Lý Đằng không biết trực thăng này bay đi đâu, chuẩn bị mang hắn tới chỗ nào.

Bất quá, nói thế nào cũng tốt hơn ở lại chóp đá kia?

Lý Đằng nhớ rõ lúc mình bước vào khoang cabin, nhìn thấy trong này có một cái rương.

Tuy là hiện tại hắn nhìn không thấy, nhưng có thể dùng tay sờ mó khắp nơi.

Rất nhanh hắn đã mò trúng cái rương kia.

Một chiếc rương không bị khoá.

Sau khi mở rương ra, Lý Đằng lục lọi bên trong một hồi, mò thấy mấy bao nhựa đóng gói thức ăn.

Còn có nước uống!

Xé đại một túi đưa lên mũi ngửi, hắn cắn một cái mới nhận ra là bánh mì, hai túi khác là bánh quy.

Sau đó là mấy chai nước uống.

Lý Đằng mở một chai nốc vài ngụm, để cho thực quản cùng dạ dày thấm ướt, lúc này mới xé rách túi bánh mì cùng bánh quy, dùng tốc độ gió cuốn mây tan nhét toàn bộ vào bụng.

Sau đó là uống sạch mấy chai nước.

Đối với hắn mà nói, hiện tại bất kể là đồ ăn gì, đều là thứ ngon nhất trong đời.

Dù là đồ ăn chứa thuốc độc đi nữa.

Cho dù chết, cũng không thể làm quỷ đói.

Chương 8: Cát và Biển.

Sau khi ăn uống no nê, cảm giác mệt mỏi lại xông tới Lý Đằng.

Thân thể của hắn cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Cho dù chiếc máy bay này có chở hắn tiến vào núi đao biển lửa, thì ngay lúc này cũng không có ai có thể ngăn cản hắn ngủ một giấc.

Ít nhất, nơi đây rất ấm áp.

Hơn nữa không còn cảm thấy khát hay đói bụng.

Lý Đằng cũng không biết bản thân hắn đã ngủ bao lâu.

Khả năng là vài tiếng đồng hồ?

Cũng có thể lâu hơn.

Lúc tỉnh lại, khoang cabin đã mở ra.

Bên ngoài…… Là đất bằng.

Sau khi ăn hết bánh mì, bánh quy, nước uống, rốt cuộc cơ thể của hắn đã hồi phục chút sức lực.

Lý Đằng từ cabin bò xuống đất, đứng ở trên đất bằng.

Đây là nền xi măng.

Phi cơ trực thăng thả Lý Đằng xuống liền trực tiếp bay vọt lên không trung.

Thử bước vài bước trên đất, Lý Đằng rất hoài nghi có phải là mình đang mơ hay không.

Dưới chân bay bổng, tựa hồ như đi trong ảo cảnh.

Rốt cục đã trở lại mặt đất?

Vấn đề là, đây là chỗ nào?

Nơi đây không có tuyết rơi, cũng không có gió, độ ấm vừa phải, đại khái khoảng hơn 20 độ, cảm giác rất thoải mái dễ chịu.

Sau khi đảo mắt lướt một vòng, rất nhanh Lý Đằng đã có chút lòng tin.

Nơi đây hoặc là gần bờ biển, hoặc là ở trên một hòn đảo.

Chỗ hắn đứng là bãi đáp của trực thăng, phía sau là bãi cát cùng nước biển, phía trước thì là một dãy kiến trúc.

Không hề nghi ngờ, trước tiên hắn phải tiến vào trong dãy kiến trúc này, mới có thể tìm hiểu rốt cuộc bản thân bị mang đến nơi nào.

Tuy nhiên trên người Lý Đằng chỉ có một bộ quần áo ngủ, vài ngày không có đánh răng rửa mặt, nhưng hiện tại cũng không phải lúc quan tâm đến vẻ ngoài.

Đi vào trong xem một chút.

Nếu như có thể tìm được người, thì có thể hiểu rõ ràng mọi chuyện.

“Có ai không? ”

Lý Đằng bước trên con đường, hô to vài tiếng.

Không có ai đáp lại.

Bên cạnh con đường là một nhà hàng.

Trên bảng hiệu cũng chỉ viết hai chữ nhà hàng.

Tuy rằng trên người không có tiền, nhưng nhìn thấy nhà hàng, Lý Đằng vẫn bước vào.

Bánh mì cùng bánh quy trên trực thăng, đã sớm bị bao tử đói khát của hắn tiêu hoá sạch sẽ không còn một mảnh.

Hiện tại hắn vẫn còn đói.

Trên vách tường nhà hàng có đồng hồ, hiển thị thời gian là 10h03 sáng.

Nếu như thời gian này là chuẩn mà nói, Lý Đằng ước lượng thời gian trực thăng bay khoảng ba, bốn giờ.

Cũng có thể sẽ ngắn hơn một ít.

Bên cạnh đồng hồ có một màn hình LCD.

Màn hình LCD này đang đếm ngược, hiện tại là 1 tiếng 57 phút.

Có vẻ như khi thời gian đếm ngược về 0 là đúng 12 giờ trưa.

“Đếm ngược là thế nào? Là thời gian nhà hàng này mở cửa?”

“Mười hai giờ trưa mở cửa, có phải là quá muộn hay không?”

“Càng không thể nào là thời gian nhà hàng này đóng cửa?”

Trong nhà hàng không có một bóng người.

Ít nhất là sau khi Lý Đằng nhìn một vòng lớn cũng không thấy người nào.

“Có ai không?”

“Có thể chọn món ăn hay không?”

Tuy rằng Lý Đằng chỉ mặc một bộ áo ngủ, trên người không có tiền, nhưng dưới cơn đói khát, vẫn phải mặt dày ăn thiếu ghi sổ.

Không có ai đáp lời.

Lý Đằng cẩn thận quan sát một vòng trong nhà hàng.

Nhà hàng có một cái khung cửa, bên cạnh còn có một cái máy.

Không phải là máy bán cơm tự động chứ?

Lý Đằng bước tới.

Quả nhiên, là một máy bán đồ ăn tự động.

Trên màn hình hiển thị thực đơn.

Bên trên thực đơn có rất nhiều món ăn.

Có các loại màn thầu, bánh bao, cháo, cơm, mì sợi, bánh rán, trứng mặn là món ăn bữa sáng.

Còn có bán cơm, các loại rau xào, gà nướng vịt nướng, móng heo, thịt kho tàu, tôm hùm, cua biển, thậm chí còn có đủ loại sơn hào hải vị.

Lý Đằng nhìn mà chảy nước miếng, bụng cũng không nhịn được kêu rột rột.

Những món ăn này cũng không phải dùng tiền mua.

Mà là cần thẻ hội viên, dùng điểm tích luỹ trong thẻ để quy đổi.

Trước mặt cái máy này có khe đút thẻ hội viên.

Sau khi tiến hành quét khuôn mặt, rõ ràng máy móc tự động hiển thị cái tên Lý Đằng.

Bất quá chuyện này cũng không quá kỳ lạ, Wechat, Alipay đã sớm có chức năng này, rất có thể nhà hàng này cũng ứng dụng mạng lưới liên kết này.

(Wechat: phần mềm chat trung quốc, có thể thanh toán bằng cách quét mã QR; Alipay là ví điện tử bên trung quốc, có thể thanh toán tự động bằng đủ loại hình thức bao gồm phát hành thẻ tín dụng)

Hiện tại không phải là lúc suy nghĩ mấy chuyện này.

Thẻ hội viên là một tấm thẻ màu trắng, phía trên không có chữ số gì.

Sau khi nhận được thẻ hội viên, Lý Đằng có thể dùng điểm tích lũy bên trong tài khoản quy đổi thức ăn.

Đáng tiếc là bên trong thẻ của Lý Đằng không có điểm nào.

Cũng không biết là có cách nào nạp điểm tích luỹ hay không.

Dùng tiền mặt quy đổi?

Nghiên cứu trong chốc lát, Lý Đằng phát hiện tài khoản thẻ hội viên của hắn có chức năng giống như Huabei.

(Huabei: một loại thẻ tín dụng do Alipay phát hành)

Có thể ứng trước 100 điểm tích luỹ bên trong tài khoản.

Tuy nhiên, dù rất muốn có một bữa ăn ngon thịnh soạn, nhưng cuối cùng Lý Đằng vẫn cố nhịn được.

Thức ăn càng mê người, thì tiêu tốn càng nhiều điểm.

Hơn nữa hắn đói bụng đã vài ngày, lúc này cũng không thích hợp tiêu hoá loại đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.

Cuối cùng Lý Đằng chỉ tiêu xài 5 điểm tích luỹ.

5 điểm tích lũy chỉ đổi được tổng cộng một bát mì xào khô, một cái bánh bao, một tô cháo, ba cái màn thầu và một dĩa dưa muối.

Xác nhận quy đổi xong, băng chuyền tự động đẩy thức ăn ra ngoài.

Lý Đằng nhìn xuyên qua băng chuyền đẩy thức ăn để dò xét bên trong, nhưng lại phát hiện bên trong đen sì, cũng không nhìn thấy thứ gì.

Tuy rằng không biết mấy món ăn này đến từ đâu, nhưng đúng là đồ ăn nóng hổi, ngửi thử một phát cũng không nhận ra điểm gì khác lạ.

Dù những món này chỉ là bát mì khô, màn thầu bánh bao các loại, nhưng hiện tại đối với Lý Đằng mà nói thì đều là thức ăn hảo hạng.

Ăn chung dưa muối với màn thầu, đúng là một loại cảm giác sung sướng.

Tất cả đồ ăn lọt vào trong bụng.

Ăn rất no.

Lý Đằng còn muốn ăn thêm, nhưng nhịn được.

Lúc này ăn quá nhiều thức ăn sẽ khiến dạ dày yếu ớt của hắn làm việc quá tải, rất có khả năng bị no chết.

Vẫn là kiềm chế một chút thì tốt hơn.

“Cám ơn đồ ăn của các ngươi, khi nào quay trở lại nhất định tôi sẽ thanh toán đầy đủ.” Lý Đằng gọi với vào trong vài tiếng.

Tuy rằng có thể là không ai nghe thấy, nhưng ít ra phải chứng tỏ mình là người có uy tín.

Sau khi ăn uống no nê, Lý Đằng bước ra ngoài đường.

Bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng quần áo.

Bên cạnh cửa hàng quần áo là một nhà tắm công cộng.

Nhìn bộ đồ ngủ bốc mùi trên người mình, Lý Đằng nhanh chóng bước vào cửa hàng quần áo.

Cũng giống như nhà hàng, ở bên trong cửa hàng quần áo cũng không có nhân viên trực quầy, chỉ có máy thanh toán tự động.

Chẳng khác gì trước đó, trên tường cửa hàng quần áo cũng có đồng hồ treo tường, cùng với màn hình LCD đếm ngược.

Có vẻ như lúc 12 giờ trưa, nơi đây sẽ phát sinh chuyện lớn gì đó?

Là chuyện gì?

Trước mua quần áo đã.

Quan trọng nhất là mua một đôi vớ cùng giày.

Những ngày ở trên chóp đá, hắn vẫn dùng chân trần.

Bên trong cửa hàng quần áo cũng có đồ phổ thông, đồ đắt tiền.

Điểm trong tài khoản Lý Đằng không nhiều lắm, hắn chọn một bộ quần áo rẻ nhất, một bộ đồ khuyến mãi, được tặng thêm vớ và giày, tổng cộng mất 12 điểm tích luỹ.

Tính cả điểm ăn cơm vừa rồi, hiện tại Lý Đằng đã tiêu tốn 17 điểm tích luỹ.

Chọn quần áo xong suôi, Lý Đằng cũng không có lập tức mặc vào, mà là bước vào nhà tắm công cộng.

Chương 9: Tiếng Bước Chân.

Bên trong nhà tắm công cộng không có nhân viên trực quầy, chỉ có quầy bán vé tự động.

Ở đây cũng có đồng hồ treo tường, còn có màn hình LCD đếm ngược.

Vé tắm rẻ nhất chỉ cung cấp nước ấm, khăn tắm cùng một cục xà bông cỡ nhỏ, thời gian tắm là 10 phút, chỉ cần một điểm tích lũy.

Quẹt thẻ xong, Lý Đằng nhận được một đồng tiền xu có hoa văn kỳ quái.

Cầm lấy tiền xu bước vô phòng thay quần áo, Lý Đằng nhanh chóng cởi đồ rồi bước vào phòng tắm.

Mỗi phòng tắm là một gian khép kín.

Chỉ cần bỏ đồng xu vào thiết bị trước cửa phòng, thì cánh cửa phòng tắm liền tự động mở ra.

Phòng tắm có vòi sen, mỗi gian chỉ rộng chừng 2 mét vuông, trên vách tường có màn hình hiển thị thời gian đếm ngược.

Sau khi hết thời gian, bất luận Lý Đằng có tắm xong hay chưa, đều bị cưỡng ép tống cổ ra ngoài.

Đàn bà tắm rửa là chuyện rất phiền phức, bình thường mà nói, không tốn đủ 1 tiếng thì không thể xong suôi.

Đâu giống loại đàn ông như Lý Đằng.

Năm phút là vừa đủ.

30 giây là làm ướt người, một phút chà xà phòng, một phút cọ rửa, nửa phút giội nước.

Còn có một phút dùng khăn tắm lau khô người.

Lý Đằng chỉ dùng 5 phút thời gian liền tắm xong, sau đó lại dùng 5 phút còn lại để giặt quần áo ngủ vấy bẩn, trong vòng 10 phút đã làm xong hết thảy.

Trước khi đồng hồ trở về 0, Lý Đằng đã về tới phòng thay đồ, hắn vội vàng thay bồ độ và giày vớ.

Ăn uống no đủ, tắm rửa xong suôi, hiện tại Lý Đằng cảm thấy tinh thần sảng khoái, nếu so sánh với lúc hắn còn ở trên chóp đá thì đúng là hai người khác biệt.

Phòng thay đồ cung cấp túi ni lông miễn phí, Lý Đằng bỏ quần áo ngủ giặt sạch vào túi ni lông, lúc này mới quay về đường phố.

Hai bên đường vẫn không một bóng người.

Khắp nơi đều rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như một toà thành chết.

Nhưng mà, nhà hàng, cửa hàng quần áo cùng nhà tắm công cộng, đều vẫn đang hoạt động bình thường, lại khiến cho Lý Đằng khẳng định nơi này không thể nào là một tòa thành chết.

Đáng tiếc tìm không thấy điện thoại công cộng, cũng không có ai để mượn điện thoại di động, nói cách khác, khẳng định Lý Đằng phải gọi điện thoại báo cảnh sát, kể hết đầu đuôi mọi chuyện, để cho bọn họ tiến hành tìm ra vị trí của hắn, mang hắn trở về nhà, sau đó mới điều tra là kẻ nào đã bắt cóc hắn ném ở trên chóp đá.

Kế hoạch trước mắt, hay là trước tiên tìm được người sống ở đây rồi tính sau.

Đối diện nhà tắm công cộng có một dãy nhà vệ sinh công cộng, Lý Đằng uống rất nhiều nước, còn ăn sạch một đống đồ ăn, ngược lại rất là muốn giải quyết nỗi buồn.

Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, thiết bị được lắp đặt cũng rất không tệ.

Máy sấy, giấy vệ sinh đầy đủ mọi thứ.

Bên trong cũng không có ai.

Trong khi giải quyết vấn đề trong wc, Lý Đằng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài con đường.

Có người đang đi lại?

Lý Đằng nhanh chóng giải quyết xong, vội vàng vọt ra phía ngoài đường.

Nhưng ngoài đường vẫn là không có một bóng người.

Nếu như vừa rồi có người đi qua mà nói, hẳn là đi về phía cuối phố.

Lý Đằng vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên, sau khi vòng qua một góc phố, Lý Đằng thấy được hai người sống.

Đây là hai nữ lễ tân có dáng dấp rất đẹp, đang cười dịu dàng đứng ở trước cửa hàng.

Cửa hàng sau lưng hai nàng rất to, cửa mở khép hờ, bên ngoài cửa hàng không có treo biển, không biết là bên trong buôn bán thứ gì.

Lý Đằng bước nhanh tới, chuẩn bị mở miệng hỏi thăm hai vị nữ lễ tân, hoặc là mượn các nàng điện thoại di động, gọi điện thoại các loại.

Sau khi bước tới trước mặt hai người, Lý Đằng chợt ngẩn người.

Hai nữ lễ tân này rất giống người thật, sắc mặt phớt hồng, nhưng mà các nàng đứng một chỗ cũng không cử động.

Nếu như phân biệt kỹ càng mà nói, Lý Đằng cảm thấy các nàng cũng không phải nữ lễ tân.

Tuy rằng quần áo trên người các nàng là màu đỏ, nhưng kiểu dáng cụ thể cũng không giống.

Hơn nữa không phải cái loại trang phục mà lễ tân mặc, càng giống như loại quần áo người đi đường hay mặc.

Nụ cười trên mặt các nàng, cũng không phải là kiểu cười của nữ lễ tân đón khách.

Cảm giác, rất giống như hai cô gái đi qua đường ở đây tạo dáng chụp ảnh.

“Hai vị mỹ nữ, các cô không phải là đang chơi trò người gỗ chứ?”

Lý Đằng thử hỏi hai cô gái một tiếng.

Hai người vẫn đứng yên không nhúc nhích, chẳng qua là trên mặt vẫn giữ nụ cười quỷ dị.

Thấy các nàng không phản ứng gì, hơn nữa một mực không nhúc nhích, Lý Đằng thử đưa tay sờ lên.

“Là tượng sáp sao?” Lý Đằng nhíu mày.

Chẳng lẽ nơi này là một bảo tàng tượng sáp?

Lý Đằng lui về vài bước, sau đó cẩn thận quan sát cửa hàng này.

Không có bảng hiệu, cũng không có chữ giới thiệu là bảo tàng tượng sáp.

Đúng vào lúc này, trong cửa hàng mơ hồ truyền tới một tràng tiếng bước chân rất rõ ràng.

“Có ai không?” Lý Đằng vội vàng vọt tới gần cửa hàng hô lớn.

Không có ai đáp lại, nhưng tiếng bước chân đã ngừng lại.

Bên trong quả thật có người!

Lý Đằng không nói hai lời, thò tay đẩy hai bức tượng ra sau lưng rồi vọt vào cánh cửa đang khép hờ.

Sau khi xông vào bên trong, Lý Đằng lập tức sợ đến hết hồn.

Bên trong là một cái đại sảnh, lớn ước chừng 200 mét vuông, đang cử hành một hồi tiệc rượu.

Trong đại sảnh rộng lớn, ít nhất có tới 50, 60 khách mời.

Tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn về phía Lý Đằng, có ít người trong tay còn đang cầm chén rượu.

Nhưng mà, trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức Lý Đằng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mình.

Tất cả người trong đại sảnh đều giữ tư thế không nhúc nhích.

Rất giống…… một tấm hình, hoặc là nói, thời gian tại giây phúc này đột nhiên bị ngưng đọng.

“Có người sống ư?”

Qua một lúc, Lý Đằng mới bình tĩnh lại, mở miệng hỏi một câu.

Vừa rồi hắn đã nghe thấy tiếng bước chân, chứng tỏ trong này phải có người.

Nếu như có thể tìm được người sống kia, có lẽ sẽ giải thích được rất nhiều vấn đề.

Không có ai đáp lại, tất cả mọi người vẫn dùng bộ mặt quỷ dị liếc nhìn Lý Đằng.

Đương nhiên, cũng không phải là bọn họ đang nhìn Lý Đằng, mà là nhìn về phía cửa vào đại sảnh.

Bởi vì lúc Lý Đằng tiến vào giữa đại sảnh, ánh mắt của bọn họ cũng không có nhìn theo Lý Đằng.

Điều này chứng tỏ tất cả bọn họ chỉ là tượng sáp không thể cử động mà thôi.

Tượng sáp này được điêu khắc quá chân thực, so với người thật đứng yên cũng chẳng mấy, điều này khiến cho Lý Đằng rất khó khăn khi tìm kiếm người vừa phát ra tiếng bước chân.

“Tôi chỉ đi ngang qua, tôi không có ý xấu.”

“Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại đến được đây.”

“Tôi hy vọng có người biết chuyện đứng ra, nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện.”

“Nếu như các người không đi ra mà nói, tôi chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn phi thường.”

Lý Đằng hô to vài tiếng trong đại sảnh, sờ lên tượng sáp gần đó, sau khi do dự giây lát, liền cầm lấy một chiếc nĩa trên bàn ăn, đột nhiên đâm vào trên mắt tượng sáp.

Nếu có người sống thật muốn giả làm tượng sáp mà nói, chỉ có thể dùng loại biện pháp này ép đối phương lộ mặt.

“Đậu moá!”

Sau khi nĩa trong tay Lý Đằng chạm vào tượng sáp, nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm, đầu nĩa lập tức bị uốn cong, còn cánh tay của Lý Đằng bị phản chấn đến mức tê dại.

Tượng sáp, chẳng bị tổn hại chút gì.

Đây là tượng sáp?

Có loại tượng sáp nào cứng như vậy sao?

“Các người tiếp tục tiệc rượu, tôi chỉ đi ngang qua, tôi sẽ đi nơi khác nhìn xem.”

Lý Đằng lắc đầu, quay người chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.

Nơi đây quá quỷ dị, cũng có nghĩa là rất nguy hiểm.

Vừa rồi nếu không phải bất đắc dĩ, Lý Đằng cũng không muốn làm ra hành động công kích.

Một khi làm ra rồi, nhất định phải đề phòng mấy tượng sáp này trả thù.

Hiện tại Lý Đằng đã không cho rằng những thứ tượng sáp này là vật chết, hắn cũng không biết bọn chúng là vật gì.

Nhưng cảm giác hẳn là đồ vật hắn không nên trêu chọc.

Ngay khi Lý Đằng xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị hù doạ cho đứng hình.

Chương 10: Bức Hoạ Khổ Lớn.

Ngay khi Lý Đằng quay người chuẩn bị bước ra cửa lớn, vừa quay đầu lại, liền phát hiện mười cỗ tượng sáp đã bu lại gần cửa, xếp thành một hàng dài chắn đường đi của hắn, hơn nữa còn đưa mắt nhìn hắn.

Trong tay bọn họ có người cầm đồ ăn, có người cầm chén rượu, trên mặt vẫn mang theo loại lễ độ khi tham gia yến hội, nhưng lúc này nụ cười có chút quỷ dị.

Loại nụ cười này, lại khiến cho sau lưng Lý Đằng có chút ít rét lạnh.

Hắn cảm giác trước đó mình không nên liều lĩnh tiến vào cửa hàng này, lại càng không nên tuỳ tiện ra tay đánh tượng sáp.

Những chuyện diễn ra ở đây, tựa hồ đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn đối với cái thế giới này.

So với chuyện hắn bị bắt cóc ném nên trên chóp đá còn quỷ dị hơn.

“Xin nhường đường.”

Lý Đằng kiên trì tiếp tục bước về phía cửa lớn.

Nhưng mà những cỗ tượng sáp này đều không có ý định tránh đường, tất cả đều vẫn đứng yên dựng thành tường rào ngăn cản Lý Đằng bước ra.

“Các vị nhường một chút, xin đắc tội.”

Lý Đằng bước tới gần tượng sáp, chắp tay vái tượng sáp, sau đó ôm lấy vòng eo một người trong đó, ý đồ nhấc nó ra khỏi đường, để có chỗ không gian trống mà lẻn vào.

Kết quả cái cỗ tượng sáp này giống như bị đóng đinh trên mặt đất, bất luận Lý Đằng có dùng sức thế nào thì cũng không lay động được.

Những cỗ tượng sáp khác cũng gặp tình trạng tương tự.

Cánh cửa lớn ở đại sảnh được mở bằng cách đẩy từ ngoài vào trong, hơn mười cỗ tượng sáp chặn kín ở gần cửa, cho dù phá hỏng cánh cửa, nếu không chuyển bọn họ ra chỗ khác thì đừng mơ mà ra được.

Cho dù hiện tại Lý Đằng muốn trèo lên đầu bọn họ để bay ra cũng không được, vẫn không cách nào rời khỏi toà nhà quỷ dị này.

Muốn mạnh mẽ lao ra là không thể nào, xem ra chỉ có thể dùng phương pháp trí tuệ.

Lý Đằng quay người bước về chỗ sâu trong đại sảnh.

Sau khi hắn bước được vài bước liền quay đầu lại.

Những tượng sáp ở gần cửa vẫn cũng không nhúc nhích, căn bản không có ý muốn rời đi.

Lý Đằng cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó quan sát bốn phía một lượt.

Bảo tàng tượng sáp…… Tạm thời gọi chỗ này là bảo tàng tượng sáp đi, bên trên vách tường ở đây cũng có đồng hồ, còn có màn hình LCD đếm ngược.

Thời gian hiện tại là 11h15 giữa trưa.

Thời gian đếm ngược cũng chỉ hơn 40 phút.

Lý Đằng cảm giác tình huống không tốt lắm.

Sau khi đếm ngược kết thúc, đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì?

Nếu hắn cứ bị nhốt ở chỗ này không ra được, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.

Cái bảo tàng tượng sáp này, có phải thiết kế một loại cơ quan mật thất nào đó hay không?

Hắn công kích tượng sáp, dẫn đến cơ quan tự kích hoạt?

Cảm giác khi thời gian kết thúc, đứng ở trên đường phố sẽ tốt hơn là bị mắc kẹt trong bảo tàng tượng sáp này.

Ít nhất cũng có không gian để chạy trốn.

Bị nhốt ở chỗ này chỉ có thể chờ chết.

Bất luận ra sao, hắn phải nhanh chóng tìm ra phương pháp thoát khỏi đây.

Có vẻ như trong đại sảnh là một hiện trường tiệc rượu, hơn mười vị khách được chia ra ở các góc đại sảnh.

Trên bàn tiệc bày đủ loại thức ăn, còn có chéc đĩa các loại.

Nhưng ngoại trừ chén dĩa ra, rượu và thức ăn đều giống mô hình, mô hình được chế tạo rất thật.

Trừ chuyện này ra, thứ khiến cho Lý Đằng chú ý nhất chính là bức hoạ rất lớn treo trên vách tường.

Lúc trước Lý Đằng tiến vào đại sảnh, toàn bộ lực chú ý đều dừng trên người tượng sáp, cũng không có chú ý tới bức hoạ này.

Hiện lại bị nhốt, hắn cần phải tìm kiếm gian phòng chứa loại cơ quan mở khoá, tự nhiên những thứ rất dễ khiến người khác chú ý như bức hoạ cũng khiến hắn di chuyển ánh mắt.

Bức hoạ cỡ lớn này…… Thoạt nhìn rất giống như tấm quảng cáo phim.

Hoặc là nói áp-phích quảng bá phim.

Nhưng là, những tên phim trên kia, Lý Đằng cũng chưa từng nghe nói qua.

Cũng giống như bức hoạ trước mặt.

Tên phim là ‘Sóng Thần Cuồng Nộ’.

Toàn bộ bức hoạ có hơn nửa là vẽ sóng thần khổng lồ.

Một nửa khác của bức hoạ là bãi cát, trên bờ cát có vài người nam nữ, bọn họ rất hoảng sợ khi nhìn thấy sóng biển cuốn tới, có người bị doạ đứng hình, có người đang mặc áo phao, còn có người đang liều mạng nhặt lấy chiếc phao cứu sinh ở góc bức hoạ.

Trong đó có một người đối mặt với ống kính, toàn bộ khuôn mặt rất nổi bật.

Lý Đằng nhìn thấy mặt người này có chút quen thuộc.

Sau một lát Lý Đằng đột nhiên nghĩ tới, hắn vội vàng xoay người nhìn về phía cửa ra.

Toàn bộ mấy người trong bức tranh, chính là mười cỗ tượng sáp đang chặn ở trước cửa.

Khuôn mặt giống nhau như đúc, quần áo mặc trên người cũng giống y hệt.

“Trong này có liên hệ gì sao?” Lý Đằng nhíu mày.

Nhìn nhìn đồng hồ treo trên trường, Lý Đằng vội vàng ngó qua một bức hoạ khác.

Tên phim trên bức hoạ này cũng có chút cổ quái.

Tên là ‘Hoán Bạc’.

Nội dung bức hoạ thì có chút kinh dị.

Vô số mưa đá rơi từ trên trời xuống, trên mặt đất có vài đôi nam nữ.

Có người tuyệt vọng nhìn bầu trời, có người đang điên cuồng chạy thục mạng về phía xa xa.

Nhưng trong đó có vài người bị mưa đá to bằng trái bóng rổ nện trúng đầu, toàn bộ phận đầu đều bị nện nát bét, mưa đá xuất hiện ở vị trí trên đầu bọn họ, nửa dưới bức hoạ bị nhuộm thành màu máu.

“Cái này rõ ràng là đổi đầu, không phải đổi bạc cái gì?” Lý Đằng nhìn thấy bức họa này, nhịn không được chửi bậy vài câu.

Ở bên trong bức họa ‘Hoán Bạc’ này, cũng có một người đối mặt với ống kính.

Lý Đằng nhìn thấy người này không có chút ấn tượng, hắn quay người lướt qua toàn bộ khuôn mặt trong đại sảnh, cũng không thể tìm được người này.

Thời gian có hạn, Lý Đằng cũng không dám chờ lâu, hắn vội vàng nhìn xuống bức hoạ phía dưới.

Cái bức họa này tên là ‘Ác Hỏa Ma Thành’.

Trong bức hoạ là đường đi một tòa thành thị, khắp nơi đều là lửa cháy rất lớn, một ít nam nữ đang chạy thục mạng trên đường, có vài người đã bị bốc lửa.

Kinh khủng hơn chính là, bên cạnh đường đi chất rất nhiều thùng xăng.

Một cô gái trong đó tương đối xui xẻo, lúc nàng đang chạy trốn, vừa khéo đi ngang qua một thùng xăng bị nổ, ngọn lửa thùng xăng biến thành bộ dáng ác ma, hai móng vuốt sắc nhọn vồ tới cô gái, rất hiển nhiên, cô gái này đã không có khả năng chạy trốn.

Trên vách tường khác cũng đều là bức hoạ quảng cáo phim, cũng giống như mấy tấm hắn đã xem, tất cả đều gặp tai nạn.

Núi lửa phun trào, tuyết lở, tai nạn máy bay, động đất vân vân…

Rất nhanh Lý Đằng liền phát hiện bên trong những bức hoạ này đều có chung một đặc điểm.

Đó chính là nhân vật bên trong bức hoạ này, tuy là tuổi khác nhau, giới tính ngẫy nhiên, nhưng toàn bộ đều có số người là 8.

Trong một số bức tranh có một người đứng trước ống kính rất nổi bật, còn có bức tranh xuất hiện hai, ba người đối mặt với ống kính.

Ngoại trừ tên nam tử kia nhận ra lúc đầu, Lý Đằng vẫn tìm ra mấy nhân vật trong phim có mặt trong đại sảnh.

Thời gian đếm ngược trôi qua hơn 20 phút, bây giờ là 11h 35 phút.

Còn có 25 phút đếm ngược là kết thúc.

Những bức hoạ này ngoại trừ có số lượng người là 8 ra, còn có liên hệ nào khác sao?

Tại sao tượng sáp trong này lại tự di chuyển, hơn nữa còn chặn cửa?

Lúc trước thời điểm Lý Đằng đi vệ sinh, nghe được có tiếng bước chân bên ngoài đường phố.

Lúc trước đứng ngoài bảo tàng tượng sáp, cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên trong.

Nói rõ trong phòng này không chỉ có tượng sáp, còn có người sống giống như Lý Đằng.

Nếu như người kia cũng là nhân loại bình thường giống Lý Đằng, hắn cũng không có khả năng di chuyển mấy tượng sáp này.

Càng không có khả năng di chuyển một đống tượng sáp yên tĩnh như vậy.

Trừ phi……

Lý Đằng cảm giác có chỗ nào đó không đúng, hắn đột nhiên quay đầu lại.

Lúc này tất cả tượng sáp trong phòng đều xoay người, nhìn về phía chỗ hắn đứng.

Có người cầm thức ăn, có người cầm chén rượu.

Trên mặt tất cả tượng sáp đều lộ ra nụ cười quỷ dị.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 2 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 1 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 3 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!