1. Home
  2. Trinh Thám
  3. [Dịch] Câu Lạc Bộ Thiên Tài
  4. Tập 2: Phân tích (c11-c20)

[Dịch] Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Tập 2: Phân tích (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Phân tích (1)

Lâm Huyền nhớ lại lời người bạn đã nói với mình.

“[Trong mơ tuyệt đối sẽ không xuất hiện thứ gì ngoài nhận thức của cậu.]”

Vì vậy.

Mật khẩu 8 chữ số này!

Nhất định nằm trong trí nhớ của mình!

Còn điều gì chưa nghĩ đến?

Còn điều gì đã quên?

Còn điều gì đã giấu đi?

Cạch!

Theo tiếng động giòn tan của mạch điện được kết nối——

Ú oa! Ú oa! Ú oa! Ú oa!

Bốn phía vang lên tiếng báo động chói tai!

Là mạch điện chính đã được khôi phục! Tự động báo động!

“Chết tiệt!”

Lâm Huyền vội vàng đứng dậy! Đá một cước vào két sắt.

“Anh nghĩ nhanh lên chứ!!”

CC hét lớn.

Xen lẫn tiếng báo động ú oa ú oa chói tai! Giống như tiếng đếm ngược của bom vậy, khiến người ta căng thẳng và bực bội!

“Tôi đang nghĩ mà!”

Lâm Huyền dùng móng tay cào da đầu:

“Tôi nghĩ không ra!”

Đau đầu như muốn nứt ra!

Não quá tải rồi!

Lâm Huyền cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng!

Giống như bị ném vào một khối lập phương không ngừng quay, bốn phía giống như đang chuyển kênh tivi liên tục hiện lên những ký ức quen thuộc.

“Anh mà không nghĩ ra thì cảnh sát sẽ đến đây! Đúng là không nên tin anh mà!”

Lâm Huyền nheo mắt nhìn đồng hồ:

[00:41:27]

Bây giờ không chỉ là vấn đề cảnh sát nữa rồi… Giấc mơ chỉ còn 33 giây nữa thôi.

“Anh có làm được không vậy!” CC hét lớn:

“Những lời anh nói lúc nãy đâu rồi!”

“Đừng có ồn!”

Ú oa! Ú oa! Ú oa! Ú oa!

Tiếng ồn ào! Tiếng báo động! Tiếng ù tai!

Đầu óc Lâm Huyền như muốn nổ tung!

Khối lập phương ký ức quay càng lúc càng nhanh!

Vô số ký ức bị chôn vùi như nước lũ dữ dội! Ùn ùn trào ra!

Những hình ảnh trước mắt như đèn kéo quân!

Lâm Huyền chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng!

Một nắm đất chôn sâu nhất trong tim bỗng nhiên bị xới tung!

“Tôi từng thích một cô gái…” Lâm Huyền ôm trán, nghiến răng nói.

“Anh bị làm sao vậy! Tôi không rảnh nghe chuyện tình yêu của anh!” CC gào lên trong tiếng báo động!

“Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi…”

“Tôi! Không! Muốn! Nghe!”

“Tôi cũng chẳng muốn nói! Còn không phải vì cô sao?!” Lâm Huyền ngẩng đầu hét lớn, chỉ tay vào két sắt:

“19990707! Sinh nhật của cô ấy!”

Lâm Huyền cảm thấy mình như một chú hề.

Bí mật khó nói nhất, tấm vải che thân cuối cùng của cuộc đời hắn đã bị xé toạc!

“Nhanh lên!”

Cạch, cạch, cạch.

CC nhanh chóng xoay bánh xe mật mã! Đấm một phát vào ổ khóa!

Không mở được.

“Sai mật mã rồi!”

Ú oa! Ú oa! Ú oa! Ú oa!

[00:41:47]

“20150609!” Lâm Huyền che tai hét lớn!

“Lại là ngày gì nữa đây!? Đừng nói với tôi là ngày anh tỏ tình nhé!” Trong tiếng báo động ồn ào, CC gào khản cả giọng!

“Mẹ kiếp anh đừng đoán bừa nữa! Mau nhập mật khẩu đi!”

“Nhập xong rồi!”

[00:41:56]

CC nghiến răng nghiến lợi!

Cô dùng hết sức bình sinh! Đập mạnh vào ổ khóa!

Rầm!

Không mở.

Toàn thân Lâm Huyền lập tức vô lực, đầu óc choáng váng.

Ánh mắt cuối cùng của anh, nhìn về phía CC trước két sắt.

Trong tầm mắt mơ hồ…

CC quay đầu đi.

Ánh mắt oán hận nhìn thẳng vào linh hồn——

“Kẻ lừa đảo.”

[00:42:00]

Ầm ầm!!!

Ầm ầm!!!

Ầm ầm!!!

Ánh sáng trắng rực rỡ đột nhiên xuất hiện, nuốt chửng mọi thứ…

Tháng Chạp.

Rạng sáng đầu đông.

Trong phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng.

Lâm Huyền mở mắt ra…

Đêm nay yên tĩnh đến lạ.

Có lẽ là do thời tiết chuyển lạnh nên những quầy hàng đêm dưới lầu đã sớm không còn ồn ào nữa.

Lâm Huyền mở mắt ra.

Nhìn lên trần nhà.

Rất lâu không ngồi dậy.

Hắn thậm chí không muốn để bất kỳ một chút da thịt nào trên người mình lộ ra ngoài chăn, toàn thân có một cảm giác khó chịu.

Đó là một cảm giác…

Bị lột sạch quần áo, bị xé toạc vết thương, bị lôi ra những bí mật khó nói nhất của mình, trần truồng để cho người khác xem.

Lâm Huyền xoa xoa chân, trên giường lăn qua lăn lại hai lần, để chăn trùm kín mình hơn.

Trong lòng cảm thấy hỗn độn…

Những chuyện xấu hổ thời thanh xuân hắc chắn là chuyện mà mọi chàng trai đều không muốn nhắc đến nhất.

Đặc biệt là về phương diện tình cảm ngây thơ.

“Mất mặt vãi.”

Nếu không phải vì tình thế cấp bách bất đắc dĩ thì hắn không muốn moi những chuyện xấu hổ cũ rích này ra.

May mà chỉ là mơ, dù sao thì ngày mai cũng sẽ đặt lại, không ai nhớ đến.

Nhưng không ngờ rằng.

Đã liều lĩnh như vậy rồi, mà mật khẩu két sắt vẫn không đúng! Đúng là khiến Lâm Huyền nghi ngờ đây có phải là két sắt của mình không.

“Thôi bỏ đi.”

Lâm Huyền gãi đầu, vén chăn ngồi dậy:

“Làm chuyện chính trước đã.”

Dù sao giấc mơ cũng là giả, chuyện kiếm tiền trong hiện thực vẫn quan trọng hơn.

Mặc quần áo ngủ xong, Lâm Huyền bật đèn bàn ngồi vào bàn học, vẽ chú mèo Kha Kha mà mình nhớ trong mơ lên giấy nháp.

Bản thiết kế [Mèo Kha Kha] vốn đã đơn giản tinh tế, chi tiết cũng không quá nhiều nên vẽ rất dễ.

Chỉ mất chưa đến 20 phút.

Lâm Huyền đã hoàn thành bản vẽ mèo Kha Kha nhìn chính diện, nhìn nghiêng và nhìn từ phía sau trên giấy nháp.

Chương 12: Phân tích (2)

Cho dù là chi tiết bốn chân, trang phục, đuôi, giày… Lâm Huyền đều dựa theo trí nhớ trong mơ để sao chép 1:1.

“Hoàn hảo.”

Lâm Huyền lau tay, thổi sạch vụn tẩy trên bàn:

“Độ hoàn thành cao như vậy, ngày mai có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Nhìn bản vẽ mèo Kha Kha trước mắt…

Lâm Huyền không khỏi lại nghĩ đến Đại Kiểm Miêu.

Sau hai ngày mơ, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ mối thù hận giữa Đại Kiểm Miêu và chuyên gia mật mã CC.

Xoạt.

Lâm Huyền lại lấy ra một tờ giấy trắng rồi bắt đầu sắp xếp suy nghĩ trên đó:

[Diễn biến câu chuyện]

1, Con gái của Đại Kiểm Miêu bị giết khi mới sáu tuổi, hắn ta muốn báo thù cho con gái nên cần một số tiền lớn.

2, Chuyên gia mật mã CC muốn vào kho của ngân hàng, mục đích của cô ta là mở két sắt của Lâm Huyền ra lấy thứ bên trong.

3, CC lừa Đại Kiểm Miêu, nói rằng trong ngân hàng có rất nhiều tiền, vì vậy hai người hẹn mật hiệu, chuẩn bị gặp mặt hợp tác cướp ngân hàng.

4, Đại Kiểm Miêu luôn muốn giết những người khác độc chiếm tiền; còn CC thì sẽ giết Đại Kiểm Miêu sau khi vào kho, dù sao thì bên trong không có một xu nào, Đại Kiểm Miêu chắc chắn sẽ không tha cho cô ta, chỉ còn cách ra tay trước.

5, Cuối cùng, Đại Kiểm Miêu cũng không lấy được tiền, CC cũng không mở được két sắt, cả hai đều thua.

Cạch.

Lâm Huyền đậy nắp bút lại.

Nhìn bản phân tích mình viết.

Đây chính là câu chuyện của Đại Kiểm Miêu và CC, bọn họ giống như NPC trong thế giới trò chơi, ngày này qua ngày khác, lặp lại cốt truyện này năm này qua năm khác.

Lâm Huyền rất rõ…

Mặc dù hắn chỉ chơi với bọn họ hai đêm.

Nhưng mối thù hận này của Đại Kiểm Miêu và CC đã tuần hoàn vô số lần trong hơn hai mươi năm qua, mỗi tối đều bắt đầu đúng giờ, kết thúc đúng giờ.

Nếu không có hắn tham gia thì kết cục mỗi ngày của bọn họ đều giống nhau.

“Nhưng mà…”

Lâm Huyền dùng đầu bút chỉ vào tờ giấy trắng:

“Mình chính là biến số duy nhất.”

Suốt từ trước đến nay.

Lâm Huyền đều coi giấc mơ của mình như trò chơi nhập vai để chơi, đây là một trải nghiệm rất thú vị.

Tất cả mọi người trong mơ đều là NPC.

Mỗi người đều có cốt truyện riêng, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, Lâm Huyền có thể thoải mái tham gia vào đó, đi tìm hiểu một câu chuyện, đi tham gia một hoạt động, đi thay đổi một kết cục.

Dù sao thì trong mơ hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, lưu vô số lần, thử vô số lần.

Vì vậy Lâm Huyền rất ít khi gặp phải những câu đố không giải được, nhiệm vụ không hoàn thành.

Nhưng lần này…

“Độ khó khá lớn, có quá nhiều chuyện không hiểu nổi.”

Xoạt.

Lâm Huyền lại lấy ra một tờ giấy A4, viết lên đó:

[Những bí ẩn chưa giải đáp]

1, Bên trong két sắt rốt cuộc cất giấu thứ gì?

2, Mật khẩu két sắt rốt cuộc là bao nhiêu?

3, Tại sao CC lại cứu mình? Thái độ của cô ta đối với mình cũng rất kỳ lạ, rất khó hiểu.

“Hiện tại chỉ có những điều này.”

Lâm Huyền nhìn ba câu hỏi lớn trong lòng.

Cảm thấy hai câu đầu hoàn toàn không có manh mối, không có điểm đột phá.

Còn câu hỏi thứ ba…

Tại sao CC lại cứu mình, tại sao thái độ của cô ta đối với mình lại rất kỳ lạ?

“Cảm giác như đây không phải là lần đầu cô ta gặp mình, ít nhất thì cô ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết mình.”

“Nhưng cũng không chắc, cô ta vốn không quen biết mình.”

“Thực ra cô ta vẫn khá tin tưởng mình, chịu nghe lời mình, thử mật khẩu nhiều lần như vậy.”

“Cũng khó nói lắm, lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử mà?”

Suy nghĩ lại bắt đầu rối tung, có thể đi thi “giải thưởng văn học mâu thuẫn” được rồi.

Lâm Huyền ngáp một cái.

“Đi ngủ trước đã. Không nên quá so đo chuyện trong mơ, những chỗ không hợp lý thì nhiều lắm.”

Ngày hôm sau.

Phòng họp công ty.

Tất cả mọi người nhìn bản vẽ trên bàn, kinh ngạc đến há hốc mồm!

“Cái này… Chẳng phải hôm qua vẫn còn là bản phác thảo sao? Sao hôm nay đã ra bản vẽ ba chiều rồi, độ hoàn thành cao như vậy! Có thể bắt đầu sản xuất in ấn rồi!”

“Anh có ngốc không? Hôm qua Lâm Huyền chỉ tùy tay vẽ một bản phác thảo, không có nghĩa là hôm qua cậu ấy mới bắt đầu thiết kế! Bản thiết kế này có độ hoàn thành cao như vậy… Lâm Huyền làm riêng cũng phải mất ít nhất hai tháng.”

“Dễ thương quá, tôi chưa từng thấy con mèo nào đẹp như vậy! Hôm qua tôi đã nói rồi, con mèo do Lâm Huyền thiết kế này có tiềm năng rất lớn! Chỉ cần chỉnh sửa màu sắc… chắc chắn không kém gì mèo Kitty!”

“Xét về góc độ chuyên môn, ngôn ngữ thiết kế của chú mèo này rất mới mẻ. Tôi không dám tưởng tượng… Cô gái nào nhìn thấy chú mèo dễ thương như vậy mà có thể nhịn được không mua chứ? Lâm Huyền đúng là không làm thì thôi, làm thì phải làm cho người ta kinh ngạc mà!”

Chương 13: Rhine (1)

Bình thường khi giám đốc Triệu Anh Quân có mặt, mọi người đều khá gò bó, không dám to tiếng bàn luận như vậy.

Nhưng hôm nay thành quả mà Lâm Huyền đưa ra thực sự quá kinh ngạc, bọn họ không kìm nén được sự chấn động trong lòng.

Một là hiệu suất nhanh.

Hai là chất lượng cao.

Nếu không phải mọi người đều hiểu rõ ngọn ngành, còn tưởng Lâm Huyền sao chép sản phẩm hoàn chỉnh của công ty khác!

Hôm nay Triệu Anh Quân mặc một bộ đồ đen, ăn mặc vô cùng gọn gàng và oai phong, mang khí thế mà người phàm không nên đến gần.

Nhưng bây giờ cô ta cúi đầu nhìn bản thiết kế, cũng nở một nụ cười mãn nguyện:

“Đây đúng là một hình ảnh thương hiệu vô cùng xuất sắc, đẹp hơn gấp nhiều lần so với những gì tôi hình dung, so với những gì tôi mong đợi.”

“Có thể thấy, Lâm Huyền thực sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào thiết kế chú mèo này. Tôi đột nhiên cảm thấy chỉ coi chú mèo này là linh vật, in quảng cáo thì thật lãng phí, bây giờ tôi lại có ý tưởng mới.”

“Tuy nhiên, trước đó… Chúng ta phải đặt một cái tên cho chú mèo dễ thương này trước.”

Triệu Anh Quân ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, trong mắt tràn đầy sự khẳng định và khen ngợi:

“Lâm Huyền, chú mèo này do cậu thiết kế, vậy thì cậu đặt tên cho nó đi!”

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Huyền.

Không ít đồng nghiệp bộ phận thiết kế đều lén giơ ngón tay cái với Lâm Huyền.

“Tên của chú mèo này…”

Lâm Huyền chống cằm, nhìn thấy biểu tượng của “Hội thảo thảo luận hình ảnh thương hiệu Rhine lần thứ 7” trên màn hình lớn…

“Vì tên thương hiệu mới của công ty là Rhine.”

“Vậy thì đặt tên cho chú mèo này là [Mèo Rhine] đi.”

“Mèo… Mèo Rhine?”

Đơn giản vậy sao? Tùy tiện vậy sao?

Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao.

“Mèo Rhine không hay sao?”

Lâm Huyền giải thích:

“Vì là hình ảnh thương hiệu nên chắc chắn phải ưu tiên phục vụ cho việc quảng bá thương hiệu, tôi thấy không có cái tên nào phù hợp hơn Mèo Rhine.”

“Mèo Rhine, đúng là không tệ.”

Triệu Anh Quân gật đầu:

“Đứng trên góc độ của công ty mà nói, cậu đồng ý gắn kết chú mèo này với tên thương hiệu, đương nhiên là cầu còn không được.”

“Tất nhiên, cậu đã đóng góp lớn như vậy cho công ty, tất nhiên chúng tôi sẽ không bạc đãi nhân tài.”

Bốp bốp.

Triệu Anh Quân vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng:

“Bây giờ, tôi tuyên bố một quyết định bổ nhiệm nhân sự mới!”

Bổ nhiệm nhân sự?

Nghe nói đến chuyện động lòng người, mọi người lập tức im lặng, ngồi thẳng lưng lại.

Triệu Anh Quân cầm bản thiết kế Mèo Rhine rồi nhìn mọi người nói:

“Chú Mèo Rhine do Lâm Huyền thiết kế, tôi nghĩ mọi người đều có thể thấy được giá trị tiềm năng và triển vọng phát triển của nó. Vì vậy, như tôi đã nói lúc nãy, chỉ dùng nó làm linh vật quảng cáo thì có vẻ hơi lãng phí.”

“Vì vậy, tôi dự định thành lập một bộ phận hoàn toàn mới, chuyên phụ trách công tác phát triển IP của Mèo Rhine. Sau này, Mèo Rhine không chỉ là linh vật của mỹ phẩm Rhine, mà còn là một hình ảnh IP độc lập.”

“Chúng ta có thể sản xuất các sản phẩm ngoại vi, phim hoạt hình, búp bê, quần áo, v.v. của Mèo Rhine, như vậy có thể nâng cao hơn nữa sức ảnh hưởng của thương hiệu Rhine, từ đó thúc đẩy ngược lại thị trường mỹ phẩm.”

“Bộ phận hoàn toàn mới này, tạm thời đặt tên là Nhóm phát triển và vận hành IP Mèo Rhine. Cấp bậc ngang với các bộ phận chính thức, báo cáo công việc trực tiếp với tôi. Còn tổ trưởng của nhóm này… Sẽ do Lâm Huyền đảm nhiệm!”

Ầm——

Lâm… Lâm Huyền?

Một bộ phận quan trọng do Tổng giám đốc Triệu quản lý, cấp bậc cao như vậy mà lại giao cho Lâm Huyền, một người trẻ tuổi có thâm niên còn rất ít ư?

Nhưng sau khi kinh ngạc, mọi người suy nghĩ kỹ lại…

Chẳng phải đây là điều mà Lâm Huyền xứng đáng được hưởng sao? Hắn có thể thiết kế ra Mèo Rhine, hắn đã dùng thực lực chứng minh mình đủ khả năng đảm nhiệm vị trí này.

Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm nổ vang lên!

Các đồng nghiệp lần lượt phấn khích chúc mừng Lâm Huyền:

“Giỏi lắm Lâm Huyền! Lên thẳng tổ trưởng luôn rồi! Cậu chuyển tôi sang bộ phận của cậu đi! Tôi sẽ làm lính cho cậu!”

“Tối nay nhất định phải mời ăn cơm chứ Lâm Huyền? Sau này cấp bậc và đãi ngộ của cậu đều ngang với chị Quyên rồi, lương ít nhất cũng tăng gấp ba trở lên!”

“Đến cấp tổ trưởng rồi thì còn xem lương làm gì nữa! Chỉ riêng tiền hoa hồng theo doanh số… Cũng đã gấp mấy lần lương rồi! Chưa kể theo quy định của công ty chúng ta, Lâm Huyền còn có tiền bản quyền nữa! Cho nên đừng nói gì nữa Lâm Huyền, tối nay nhất định phải để cậu tiêu một khoản lớn!”

“Lâm tổ trưởng! Giàu sang đừng quên nhau nhé! Bây giờ cậu là tổ trưởng trẻ tuổi nhất trong công ty chúng ta rồi, tương lai vô lượng!”

Các đồng nghiệp phấn khích vây quanh Lâm Huyền, chỉ thiếu điều ném hắn lên không trung để ăn mừng.

“Được được được, mời ăn mời ăn, mọi người đừng ồn nữa.”

Chương 14: Rhine (2)

Nói thật…

Quyết định bổ nhiệm nhân sự này của Triệu Anh Quân, ngay cả Lâm Huyền cũng cảm thấy rất bất ngờ. Dù sao thì thâm niên của hắn thực sự còn quá ít, mới vào công ty chưa đầy một năm.

“Cố gắng lên Lâm Huyền.”

Triệu Anh Quân đi đến bên cạnh Lâm Huyền, mỉm cười nhìn hắn:

“Tôi rất thích chú mèo mà cậu thiết kế, cũng rất coi trọng tài năng của cậu, hy vọng cậu có thể giúp công ty MX của chúng ta mở rộng bản đồ kinh doanh lớn hơn nữa.”

“Dù sao mỹ phẩm cũng chỉ là hàng tiêu dùng nhanh có thể thay thế, chỉ có văn hóa và nghệ thuật mới có thể trường tồn trong lịch sử.”

“Có lẽ vài trăm năm sau, mọi người đã không còn sử dụng mỹ phẩm của công ty MX nữa nhưng họ vẫn sẽ nhớ đến Mèo Rhine.”

Nói xong, Triệu Anh Quân quay người rời đi:

“Tôi rất mong chờ thành quả công việc của cậu, cố lên nhé.”

Tối về đến nhà thì đã hơn mười giờ.

Trên bàn tiệc mọi người đều rất vui vẻ, Lâm Huyền vốn dĩ đã có mối quan hệ rất tốt, vì vậy lần thăng chức này mọi người cũng đều rất vui mừng cho hắn.

Khi trò chuyện, một vài tiền bối trong công ty nói với Lâm Huyền rằng Triệu tổng Triệu Anh Quân luôn có cách dùng người, hơn nữa luôn đề bạt nhân tài rất táo bạo và quyết liệt:

“Công ty MX của chúng ta có thể phát triển tốt như vậy, chỉ trong vòng hai năm đã có chút tiếng tăm trên toàn quốc… Không thể tách rời khỏi cách làm việc không câu nệ của Triệu tổng!”

“Nhưng mà khụ khụ, lúc Triệu tổng sa thải người cũng rất nhanh chóng và dứt khoát! Sau này cậu phải cẩn thận một chút…”

Tắm xong.

Lâm Huyền rót cho mình một cốc sữa chua. Thứ này giải rượu, uống vào hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Không ngờ… những thứ trong mơ này, thực sự có thể có chút tác dụng.”

Bấy lâu nay,  trong mơ Lâm Huyền chỉ nghĩ đến việc tiêu dao tự tại, thực sự chưa từng thử moi móc lông cừu từ trong mơ ra.

“Mặc dù những thứ trong mơ đều là giả nhưng nghệ thuật và thiết kế thì không có thật giả.”

Hắn nhớ lại những lời Triệu Anh Quân đã nói.

Mendeleev đã phát minh ra “bảng tuần hoàn các nguyên tố” trong mơ, Einstein đã nảy ra ý tưởng về “thuyết tương đối hẹp” trong mơ.

Vậy thì bản thân hắn tạo ra Mèo Rhine trong mơ cũng là điều hợp lý.

“Không đúng, trong mơ hình như gọi là Mèo Kha Kha.”

Lâm Huyền ngáp một cái:

“Thực ra Mèo Rhine vẫn nghe hay hơn…”

Đánh răng rửa mặt.

Lên giường ngủ.

Phù!

Cơn gió mùa hè khô quen thuộc, mùi lá non thơm quen thuộc.

Lâm Huyền mở mắt ra.

Vẫn là quảng trường quen thuộc đó.

Mọi thứ vẫn như cũ, không thay đổi.

Chỉ là hôm nay ngủ muộn quá nên trên quảng trường không có một đứa trẻ nào chạy nhảy nô đùa, có lẽ đều đã về nhà ngủ rồi.

Lâm Huyền quay đầu nhìn về phía đường cái.

Chiếc xe tải bánh mì của Đại Kiểm Miêu cũng không ở đó.

Lúc này… hẳn là hắn ta đã gặp CC, khởi hành đến ngân hàng rồi.

“Làm gì đây?”

Lâm Huyền nhìn quanh, phát hiện ra cửa hàng đồ chơi mà hắn đã ghé qua trước đó vẫn còn mở cửa.

“Đi xem búp bê Mèo Kha Kha một lần nữa, xem có kiểu dáng nào khác không.”

Đã được Triệu Anh Quân coi trọng như vậy thì hắn không thể làm mọi người thất vọng trong công việc được.

Trong cửa hàng đồ chơi đó, có cả một kệ trưng bày búp bê Mèo Kha Kha. Có rất nhiều loại lớn nhỏ, còn có một số sản phẩm ngoại vi như móc chìa khóa, móc treo, đồ dùng văn phòng phẩm.

Là tổ trưởng nhóm vận hành phát triển IP… Làm sao có thể bỏ qua cơ hội “nhập hàng” tốt như vậy được chứ?

Lâm Huyền đi thẳng vào cửa hàng đồ chơi, tiến thẳng đến kệ trưng bày Mèo Kha Kha.

Tuy nhiên——

“Mèo Kha Kha đâu rồi?”

Trên kệ trưng bày trước mắt không hề có bóng dáng của một chú Mèo Kha Kha nào!

Toàn là những con búp bê ngoại quốc không quen biết.

Trong nháy mắt, sống lưng Lâm Huyền lạnh toát.

Một cảm giác sợ hãi khó tả lan tỏa khắp toàn thân.

Đã thay đổi…

Giấc mơ thực sự đã thay đổi rồi!

Hơn hai mươi năm qua, hàng nghìn đêm, tất cả những giấc mơ đều hoàn toàn giống nhau.

Những đứa trẻ luôn ngã vào thời điểm và địa điểm cố định…

Đài phát thanh mãi mãi phát đi phát lại những bản tin…

Ngay cả những chiếc lá cây bị gió thổi xuống, lần nào cũng rơi vào cùng một chỗ, không sai một ly.

Nhưng bây giờ.

Cửa hàng đồ chơi vẫn là cửa hàng đồ chơi đó.

Kệ trưng bày vẫn là kệ trưng bày đó.

Nhưng những chú búp bê Mèo Kha Kha đáng lẽ phải được bày trên đó thì không thấy đâu cả!

Cảm giác xa lạ đột ngột ập đến, khiến Lâm Huyền cảm thấy hơi ngạt thở:

“Đây vẫn là giấc mơ của mình sao?”

Lâm Huyền đột ngột quay đầu lại.

Phát hiện ra người bán hàng đang đứng sau mình nở nụ cười.

“Thưa anh, anh cần gì ạ?”

“… Tôi muốn mua một con búp bê Mèo Kha Kha, trước đây vẫn bày ở đây.”

“Mèo Kha Kha?”

Người bán hàng nghiêng đầu.

Vẻ mặt đầy khó hiểu:

“Thưa anh, amh có nhầm không?”

“Cửa hàng chúng tôi… Chưa bao giờ bán thứ gì tên là Mèo Kha Kha cả!”

Chương 15: Thay đổi

“Chưa từng nghe đến mèo Kha Kha à?”

“Từ… từ trước đến giờ chưa từng nghe nói…”

Nhân viên bán hàng gãi đầu, vẻ mặt bối rối:

“Tiên sinh, có phải anh nhớ nhầm tên rồi không? Búp bê trong cửa hàng chúng tôi rất đầy đủ, hay là anh mô tả cho tôi hình dáng con búp bê, tôi sẽ giúp anh tìm thử!”

“Ừm…”

Lâm Huyền suy nghĩ một lúc:

“Thì biểu cảm của con mèo đó như thế này.”

Lâm Huyền nhăn nhó, bắt chước biểu cảm của mèo Kha Kha.

“Ồ~~ Ồ!”

Nhân viên bán hàng lập tức tươi cười:

“Ha ha ha tôi biết rồi tiên sinh! Có có! Con búp bê anh muốn ở bên này!”

Anh ta dẫn Lâm Huyền đến kệ hàng lớn nhất, nổi bật nhất và ở vị trí trung tâm nhất trong cửa hàng:

“Anh xem! Ở đây toàn là chúng này!”

Kệ hàng trước mắt được chiếu sáng rực rỡ, cao đến cả chục tầng! Lộng lẫy vô cùng!

“Thưa anh, con mèo ông nói đến là con này phải không?”

Nhân viên bán hàng cười giới thiệu:

“Đây là sản phẩm bán chạy nhất cửa hàng đấy! Con mèo này đã nổi tiếng mấy trăm năm rồi, vẫn rất được ưa chuộng! Tuy nhiên… Anh thực sự đã nhớ nhầm tên, con mèo này tên là–”

“Ừm, tôi thấy rồi.”

Lúc này, Lâm Huyền như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh như băng.

Trên kệ hàng, hàng trăm con mèo giống hệt nhau đang nhìn chằm chằm vào hắn…

Trên tấm biển quảng cáo ở giữa, có dòng chữ lớn:

Sản phẩm bán chạy trăm năm! Bán chạy thế kỷ——

[Mèo Rhine]

Lúc nửa đêm quảng trường đã không còn một bóng người.

Các cửa hàng xung quanh cũng đã đóng cửa tắt đèn.

Chỉ có những con côn trùng không biết mệt mỏi vo ve đâm vào đèn đường, tiếng ve kêu thảm thiết ngược lại lại khiến cho đêm hè oi bức này thêm phần tĩnh lặng.

Lâm Huyền ngồi trên băng ghế dài, cảm thấy thế giới này không thuộc về mình.

Thật xa lạ.

Thật lạc lõng.

Hắn mở lòng bàn tay ra…

Bên trong nắm chặt một chiếc móc khóa mèo Rhine.

Hắn chỉ đủ tiền mua cái này.

Con mèo này, từng đường nét, từng điểm nhấn, từng chi tiết, đều giống hệt mèo Kha Kha trong giấc mơ trước đó.

Điểm khác biệt duy nhất là…

Tên của nó, từ mèo Kha Kha đã biến thành mèo Rhine.

“Tại sao lại thay đổi?”

Lâm Huyền cảm thấy toàn thân không thoải mái, thậm chí còn hơi buồn nôn.

Hắn không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình.

Sợ hãi? Hoảng sợ?

Không hẳn.

Nhưng lại có một cảm giác lạc lối khó hiểu, một cảm giác bất lực không còn kiểm soát được toàn cục.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình chính là vị thần trong giấc mơ, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, cả thế giới trong mơ đều xoay quanh hắn.

Nhưng bây giờ…

Hắn nhớ đến cốt truyện của “Truman Show”, cảm thấy mình giống như một con búp bê bị nuôi nhốt.

Ầm ầm!!!

Ầm ầm!!!

Ầm ầm!!!

00:42 Ánh sáng trắng nuốt chửng thế giới đúng giờ.

Đốt cháy tất cả.

Phù…

Gió đêm thổi qua.

Lâm Huyền mở mắt ra.

Thấy tấm rèm cửa sổ trong suốt đang bay cuồng loạn trong không trung.

“Lại quên đóng cửa sổ rồi…”

Hắn quấn chăn chặt hơn nhưng vẫn không thể ngăn được cái lạnh từ trong tim dâng lên.

Đối với một giấc mơ không thay đổi… thì thay đổi chính là nỗi kinh hoàng tột cùng!

Lâm Huyền cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Gọi một cuộc điện thoại.

“Alo?”

“Cao Dương, có chuyện rồi.”

“Sao vậy?” Đầu dây bên kia giật mình.

“Giấc mơ của tôi… Thay đổi rồi.”

“…”

“…”

“Tốt quá!!”

Đầu dây bên kia, Cao Dương mừng rỡ khôn xiết:

“Điều này chứng tỏ bệnh tình của cậu đã thuyên giảm rồi!!”

“Trước đây tớ đã nói với cậu rồi mà? Tớ bảo cậu xem nhiều phim khoa học viễn tưởng, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng một chút, thế giới trong mơ của cậu chắc chắn sẽ thay đổi! Có phải cậu mơ thấy tàu vũ trụ Nhị Hướng Bạc* rồi không?”

*Nhị Hướng Bạc là tên một vũ khí trong bộ phim viễn tưởng Three-Body Problem (Tam Thể) của Trung Quốc, có thể nén Trái Đất ba chiều thành hai chiều.

“Trời ạ không phải thay đổi kiểu đó…”

Lâm Huyền ngồi dậy, nghe thấy đầu dây bên kia rất ồn ào hỗn loạn:

“Cậu đang ở đâu vậy?”

“Đang ở quán bar xem bóng đá! World Cup Qatar, đến không? Không xa nhà cậu lắm đâu.”

Lâm Huyền nhìn đồng hồ.

Đã hơn một giờ sáng rồi.

Nhưng nhớ lại giấc mơ rùng rợn… Hắn đã không còn buồn ngủ nữa.

“Được rồi, đợi tớ một lát.”

Lâm Huyền bước xuống xe taxi.

Chưa vào quán bar, hắn đã nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong, một tràng hoan hô!

Nhìn biển hiệu quán bar… đây hẳn là một quán bar yên tĩnh để uống rượu trò chuyện nhưng thời gian này World Cup Qatar đang diễn ra, cho nên có lẽ quán đã tổ chức một buổi xem bóng đá đặc biệt.

“Lâm Huyền ở đây! Ngồi chỗ này!”

Cao Dương xoa bụng chen ra khỏi đám đông rồi kéo Lâm Huyền đến một chiếc bàn nhỏ ở góc:

“Ngồi đây xem đi, tớ đi lấy thêm chút bia.”

“Không phải, tớ tìm cậu không phải để xem bóng đá.”

“Vừa xem vừa nói chuyện!”

Nói xong, thân hình béo mập của Cao Dương lách vào đám đông…

Cao Dương.

Là bạn thân chơi với Lâm Huyền từ nhỏ.

Bố mẹ của hai người là công nhân cùng nhà máy, sinh ra trong cùng một khu gia đình.

Chương 16: Bộ vest (1)

Sau đó có lẽ là duyên nợ.

Mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, hai người không học lớp liền kề thì cũng là bạn cùng lớp.

Chỉ là Lâm Huyền học giỏi hơn Cao Dương nhiều.

Nhờ thành tích vẽ phác thảo xuất sắc khi thi nghệ thuật, Lâm Huyền có kết quả văn hóa cũng khá nên đã đỗ vào Đại học Đông Hải. Còn Cao Dương thì vào một trường cao đẳng ở phương Bắc.

Sau khi tốt nghiệp, Cao Dương cũng đến thành phố Đông Hải để lập nghiệp, hiện đang làm nhân viên bán ô tô tại một cửa hàng 4S.

Lâm Huyền vẫn rất tin tưởng Cao Dương, ngay cả khi đã mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại trong hơn hai mươi năm, Lâm Huyền cũng chỉ kể chuyện này với một mình Cao Dương.

“Tới rồi tới rồi đây!”

Cao Dương ôm bia đi ngang qua, đặt lên bàn rồi khui mấy chai:

“Uống một cốc bia để bình tĩnh lại nào! Kể đi người anh em! Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cạch!

Chạm cốc, bia ướp lạnh vào bụng, Lâm Huyền mới có chút cảm giác chân thực.

“Chuyện là thế này, nói ra thì hơi dài.”

Lâm Huyền đặt cốc bia xuống, vừa nói vừa ra hiệu, kể cho Cao Dương nghe…

Từ việc tình cờ gặp Đại Kiểm Miêu, nhìn thấy mặt nạ mèo Kha Kha rồi đủ thứ chuyện trong công ty, từ việc sao chép mèo Kha Kha trong mơ, tự đặt tên là mèo Rhine, cuối cùng lại quay lại giấc mơ nhưng phát hiện ra rằng chỉ sau một đêm, tất cả mọi người đều quên mất cái tên mèo Kha Kha, không còn một chút dấu vết nào, mà tên của con mèo này, cứ thế không có dấu hiệu gì đã biến thành mèo Rhine.

“Ừm ừm.”

“Ừm ừm.”

Cao Dương không ngừng gật đầu, uống rượu, nhìn không trung như có điều suy nghĩ, vẻ mặt cậu ta căng thẳng.

“Tớ hiểu rồi.”

Cao Dương đặt cốc bia xuống, ánh mắt mơ màng:

“Tức là cậu đã vẽ một con mèo trong thực tế, sau đó nó xuất hiện trong mơ.”

“Cậu hiểu cái rắm ấy!”

Lâm Huyền đập bàn thùm thùm:

“Tớ nghiêm túc kể cho cậu lâu như vậy! Cậu chỉ hiểu được có tí tẹo thế này thôi sao!?”

“Á á á ư ư á á!!! Á á oa oa á á!!!”

Cao Dương đột nhiên nhảy dựng lên hét lớn!

Hú lên như ma tru!

Đập bàn dữ dội như một con khỉ đột!

“Chết tiệt, cậu hiện nguyên hình rồi!”

Lâm Huyền giật mình lùi lại một bước——

Hắn mới phát hiện ra.

Hóa ra tất cả mọi người trong quán bar đều nhảy múa như Cao Dương:

“Vào rồi!! Đỉnh quá!!! Messi đỉnh quá!!”

“Ổn rồi ổn rồi! Argentina đỉnh quá!”

“Vua bóng đá! A a a a!!!”

Lâm Huyền quay đầu lại.

Trên màn hình lớn được chiếu trong quán bar đang phát lại cảnh ghi bàn vừa rồi.

“Mẹ kiếp cậu không hề nghe tớ nói!”

“Hầy có nghe có nghe! Ha ha ha, nghe đây nghe đây.”

Cao Dương ngồi xuống lại, cười híp mắt rót đầy rượu cho Lâm Huyền:

“Hai chúng ta quen nhau hơn hai mươi năm rồi, chuyện về giấc mơ của cậu, cậu đã kể cho tớ cả trăm lần rồi, thực ra nói đi nói lại chẳng phải vẫn là chuyện đó thôi sao!”

“Điểm mấu chốt là tại sao giấc mơ này hơn hai mươi năm không thay đổi, sao hôm nay lại thay đổi?” Lâm Huyền nhấn mạnh.

Đùng!

Cao Dương uống cạn bia, đặt cốc bia xuống bàn, chỉ vào Lâm Huyền:

“Thực ra chuyện này rất đơn giản, tớ sẽ nói cho cậu biết tại sao!”

“Cậu đã xem bộ phim “Kẻ đánh cắp giấc mơ” chưa?”

Cao Dương rót đầy rượu cho mình:

“Giấc mơ của con người thực ra là do [tiềm thức] trong não kiểm soát.”

“Cậu hiểu tiềm thức chứ? Bình thường cậu không hề nhận ra sự tồn tại của nó nhưng nó luôn âm thầm ảnh hưởng đến hành vi, cảm xúc và… giấc mơ của cậu!”

“Nói đơn giản hơn thì tiềm thức chính là nhận thức tiềm ẩn của cậu, mặc dù cậu không nhận ra nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Có nhiều lúc, con người có thể lừa dối trái tim mình, lừa dối bộ não của mình nhưng—”

“[Con người tuyệt đối không thể lừa dối tiềm thức của mình!]”

Cao Dương quay đầu liếc nhìn màn hình lớn phía sau rồi quay lại nhìn Lâm Huyền:

“Hiểu không? Có phải tớ nói hơi sâu xa không?”

“Nghĩa đen thì hiểu.”

Lâm Huyền gật đầu, hắn cũng đã xem bộ phim “Kẻ đánh cắp giấc mơ” rồi, rất hay.

Trong phim, nhân vật chính sử dụng máy móc để xâm nhập vào giấc mơ của người khác, sau đó lấy thông tin trong giấc mơ.

“Nhưng điều này liên quan gì đến sự thay đổi giấc mơ của tớ?”

“Vì tiềm thức của cậu đã thay đổi rồi!”

Cao Dương uống cạn một cốc bia:

“Tớ hỏi cậu, bây giờ trong tiềm thức của cậu, cậu nghĩ con mèo đó nên được gọi là gì?”

Lâm Huyền suy nghĩ nghiêm túc một lúc…

“Mèo Rhine.”

“Đúng rồi! Tiềm thức của cậu đã cho rằng đó là mèo Rhine, vậy thì phiên bản trong mơ cũng phải được cập nhật chứ!”

“Đơn giản vậy thôi sao?”

“Đơn giản vậy thôi!”

Lâm Huyền cau mày:

“Lý thuyết của cậu có đáng tin không vậy? Những thiết lập trong phim có thể coi là thật được không?”

Cao Dương cười khúc khích, lắc lắc ngón tay một cách ranh mãnh:

“Tớ không chỉ học từ phim đâu~ Cậu xem này—”

Chương 17: Bộ vest (2)

Cậu ta mở điện thoại, mở vòng tròn bạn bè của một người ra rồi đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Huyền:

“Khách hàng này của tớ là một bác sĩ tâm lý, rất nổi tiếng ở Đông Hải! Lúc trước khi cô ấy mua xe thì bọn tớ đã thêm WeChat, bình thường cô ấy thường đăng những thứ này lên vòng tròn bạn bè, tớ rảnh rỗi thì xem và học hỏi.”

Lâm Huyền lướt qua vòng tròn bạn bè.

Những thứ được chia sẻ ở đó đều là một số kiến thức về tâm lý học hoặc một số nội dung bài giảng.

“Ôi… Thực ra chuyện vặt vãnh này của cậu, không cần phải bận tâm đâu!”

Cao Dương phẩy tay một cái——

“[Nói cho cùng! Những thứ trong thực tế xuất hiện trong mơ thì có gì lạ?]”

“[Đợi đến lúc nào những thứ trong mơ xuất hiện trong thực tế thì mới thực sự là chuyện lớn!]”

Nói xong.

Cao Dương cầm cốc rượu gật gù đắc ý đi xem bóng đá.

Đội tuyển Argentina lại ghi bàn rồi.

Cả quán bar ầm ĩ như muốn nổ tung.

Lâm Huyền ngồi trên ghế nhớ lại những lời Cao Dương vừa nói… Cốc bia ướp lạnh trong tay dần trở nên ấm áp. Tâm trạng lạnh lẽo vừa rồi cũng bắt đầu ấm áp trở lại.

Mặc dù Cao Dương này không có nhiều kiến thức nhưng nhiều lúc nói chuyện cũng rất có sức thuyết phục.

Nghĩ kỹ lại xem.

Những thứ trong thực tế xuất hiện trong mơ thì thực sự không có gì to tát. Nội dung mà tất cả mọi người mơ thấy, chẳng phải đều là những mảnh ghép từ thực tế sao?

Thực ra… trong mơ của mình chỉ là tên của con búp bê thay đổi mà thôi.

Con mèo vẫn là con mèo đó.

Vẫn không hề thay đổi chút nào.

Nghĩ như vậy, có vẻ như mình đã quá nhạy cảm rồi.

Cuối cùng, Argentina đã giành chiến thắng trong trận đấu này.

Trong tiếng reo hò của những người bạn nhậu hâm mộ bóng đá, quán bar dần vãn khách.

“Quá đã! Thật sự hy vọng Argentina có thể vào chung kết! Tốt nhất là có thể giành chức vô địch!”

Trong gió lạnh.

Cao Dương mặt đỏ bừng, bụng bia phệ, nhảy tại chỗ:

“Lâm Huyền, nghe nói cậu được thăng chức rồi à?”

“Ừ, chỉ được thăng lên làm trưởng nhóm thôi nhưng là nhóm trực thuộc, ngang cấp với phòng ban.”

“Được đấy anh bạn! Một bước lên mây rồi!”

Cao Dương ôm cổ Lâm Huyền cười ha hả:

“Nhanh kiếm tiền đi! Kiếm được tiền thì đến chỗ tớ mua một chiếc xe nhé!”

“Nhất định sẽ đến.”

Phải nói rằng.

Triệu Anh Quân làm việc đúng là nhanh nhẹn.

Khi Lâm Huyền đến công ty hôm nay, nhóm làm việc và văn phòng của hắn đã được sắp xếp xong xuôi.

Lâm Huyền đã có văn phòng riêng. Mặc dù diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi. Bàn làm việc của hắn cũng đã được đổi thành loại dành cho cấp quản lý phòng ban.

Bàn đơn khổng lồ, máy tính để bàn Apple một mảnh mới nhất, còn có một tủ sách riêng.

Với đãi ngộ như vậy, làm sao mà không có động lực làm việc chứ?

Lâm Huyền cầm bản thiết kế mèo Rhine mới nhất lên rồi đến báo cáo công việc với Triệu Anh Quân.

Văn phòng của Triệu Anh Quân ở tầng 22, có hai ổ khóa mật mã, ngoài Triệu Anh Quân ra không ai biết mật mã.

“Vào đi.”

Triệu Anh Quân điều khiển từ xa mở cửa từ bên trong, Lâm Huyền bước vào văn phòng.

Đây là lần đầu tiên hắn bước vào văn phòng này, quả nhiên giống như lời đồn, sạch sẽ, gọn gàng, không có một chút đồ thừa nào.

Nhưng diện tích thì thực sự rất lớn, bên cạnh còn có hai phòng nghỉ riêng.

Hôm nay Triệu Anh Quân mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng, trang điểm tinh tế, đôi bông tai bạc lấp lánh dưới ánh nắng.

Trước đây, cô ta thường buộc tóc lên, trông rất anh khí và tháo vát. Nhưng hôm nay, mái tóc lại được thả nhẹ nhàng trên cổ khiến cả người trở nên dịu dàng hơn hẳn.

“Rất tốt.”

Xem xong bản thiết kế của Lâm Huyền, Triệu Anh Quân gật đầu hài lòng:

“Giao cho bộ phận sản xuất đi, bảo bọn họ tìm nhà máy đưa vào sản xuất, cùng với sản phẩm chủ lực của thương hiệu Rhine của chúng ta làm quà tặng.”

“Sau khi sản xuất xong mẫu búp bê thì đưa cho tôi một cái trước, tôi khá thích con mèo Rhine này.”

“Được.”

Lâm Huyền đáp lời, cầm bản thiết kế rời đi.

“Này, Lâm Huyền.”

Triệu Anh Quân gọi anh lại:

“Tôi xem sơ yếu lý lịch của cậu, cậu tốt nghiệp Đại học Đông Hải à?”

“Vâng, Triệu tổng.”

Triệu Anh Quân đánh giá anh từ trên xuống dưới:

“Có vest không?”

“Có một bộ… mua lúc đi phỏng vấn xin việc.”

“Đến trung tâm thương mại bên cạnh, chọn một bộ ở cửa hàng Brioni đi.”

Triệu Anh Quân cúi đầu xem tài liệu:

“Đi ngay đi. Tối nay có một buổi tiệc gây quỹ khoa học, cậu đi cùng tôi, địa chỉ tôi sẽ gửi cho cậu sau.”

“Ồ…”

Rầm!

Cánh cửa văn phòng dày cộp đóng lại, Lâm Huyền đứng ngoài cửa không hiểu ra sao.

Sao thế này… Triệu Anh Quân lại bảo hắn đi dự tiệc tối với cô ta chứ?

Đây là chuyện gì?

Nhưng mà các trưởng nhóm khác cũng thường xuyên đi nhậu nhẹt tiếp khách vào buổi tối. Có lẽ khi đã làm lãnh đạo thì không thể tránh khỏi những chuyện như thế này.

Chương 18: Bữa tiệc tối (1)

Lâm Huyền trở về văn phòng, sau khi sắp xếp công việc cho bốn nhân viên cấp dưới thì hắn lên đường đến trung tâm thương mại bên cạnh.

Khu thương mại bên cạnh tòa nhà văn phòng của công ty là trung tâm mua sắm cao cấp nhất thành phố Đông Hải, tập trung rất nhiều thương hiệu xa xỉ.

Từ trước đến nay, nơi này không hề liên quan gì đến Lâm Huyền, đây là lần đầu tiên hắn đến đây.

Theo chỉ dẫn, hắn nhanh chóng tìm thấy “Brioni” mà Triệu Anh Quân đã nói. Đó là một cửa hàng vest nam được trang trí theo phong cách cổ điển sang trọng.

“Tiên sinh, chào mừng anh đến với cửa hàng!”

Một cô gái trẻ xinh đẹp mỉm cười cúi chào, ra hiệu cho Lâm Huyền vào trong.

Qua lời giới thiệu của nhân viên bán hàng này, Lâm Huyền biết được Brioni là một thương hiệu lâu đời của Ý, may thủ công hoàn toàn, chuyên cung cấp cho những người nổi tiếng trong xã hội.

Lâm Huyền đoán được tại sao nhân viên bán hàng này lại giới thiệu chi tiết như vậy với hắn.

Họ rất tinh mắt, có thể nhìn ra khả năng chi trả của khách hàng chỉ bằng một cái liếc mắt.

Những lời giới thiệu có vẻ chi tiết này thực ra chỉ là sự thăm dò lịch sự. Nếu khách hàng không có tiền thì bọn họ sẽ tự biết khó mà lui, mọi người đều hiểu rõ và không ai cảm thấy ngượng ngùng.

Đây chính là bản lĩnh của các thương hiệu xa xỉ, tình tiết nhân viên bán hàng khinh thường khách hàng… Có lẽ chỉ xuất hiện trong những tiểu thuyết đô thị mười năm trước mà thôi.

Lâm Huyền nhìn trúng một bộ vest đen.

Mặc dù anh không hiểu nhiều về những thứ này nhưng chất liệu, đường may, đường chỉ… của bộ vest này hoàn toàn khác biệt so với bộ vest hắn đã mua khi đi phỏng vấn trước đây.

“Bộ này bao nhiêu tiền?”

“96.000 tệ, tiên sinh.”

???

Lâm Huyền suýt thì không nhịn được cười, đây chính là thế giới của những người giàu có sao?

“Ôi chao! Xin lỗi!”

Lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút trông giống như quản lý bước ra rồi cúi chào Lâm Huyền rất sâu:

“Thật sự xin lỗi, anh chính là anh Lâm của công ty MX phải không?”

Lâm Huyền gật đầu.

Quản lý nữ cười xin lỗi:

“Xin lỗi Lâm tiên sinh, vừa rồi tôi có chút việc… nên không kịp ra tiếp anh.”

“Triệu tổng đã dặn chúng tôi rồi, anh vui lòng đi theo tôi! Những mẫu trưng bày bên ngoài đều là mẫu cơ bản… mẫu cao cấp mà anh cần ở trong phòng ạ!”

Quản lý nữ đuổi nhân viên bán hàng đi rồi dẫn Lâm Huyền vào căn phòng bên trong.

Căn phòng này nằm sâu nhất trong cửa hàng, rất kín đáo, trên cửa cũng không có bất kỳ biển hiệu nào.

“Lâm tiên sinh, mời anh vào.”

Quản lý nữ mở khóa mật mã rồi cúi người ra hiệu cho Lâm Huyền vào trước.

Vào phòng, Lâm Huyền thấy ánh sáng trong này rất sáng, xung quanh nhà bày toàn đồ nội thất bằng gỗ theo phong cách châu Âu, rất có cảm giác cổ kính.

Còn chính giữa nhà có ba tủ kính, bên trong mỗi tủ đều treo một bộ vest chỉnh tề.

“Lâm tiên sinh, đây là những bộ vest thủ công cao cấp nhất của cửa hàng chúng tôi, mỗi bộ đều do hơn 80 công nhân, trải qua hơn 200 công đoạn may thủ công.”

“Anh là người sành sỏi, về mặt thủ công thì tôi không giới thiệu nhiều với anh nữa. Anh xem ba bộ vest này, anh thích bộ nào? Tôi lấy ra cho anh thử.”

“Tôi nghe Triệu tổng nói… tối nay anh sẽ tham dự tiệc tối cùng cô ấy. Nếu là tiệc tối thì… thực ra tôi khuyên anh nên chọn bộ bên trái này, phong cách của nó không quá trang trọng, phối màu cũng tươi sáng hơn một chút.”

Nghe quản lý nữ giới thiệu, Lâm Huyền quay đầu nhìn về phía tủ kính bên trái.

Đó là một bộ vest màu xanh đen, mặc dù Lâm Huyền không hiểu nhiều lắm nhưng hắn cũng nhìn ra ngay… so với những bộ bên ngoài, bộ vest này đều cao cấp hơn hẳn về mọi mặt.

“Vậy thì bộ này đi, thử xem sao.”

Cả đời này Lâm Huyền mới mặc vest có một lần, so với việc tự mình lựa chọn thì hắn tin vào con mắt chuyên nghiệp hơn.

Thử xong, Lâm Huyền soi gương.

Quả nhiên là người đẹp nhờ lụa… bộ vest cao cấp này mặc vào, hiệu quả đúng là khác hẳn, Lâm Huyền có cảm giác như mình bước vào xã hội thượng lưu, trở thành quý tộc nửa mùa vậy.

“Vậy bộ này đi, gói lại cho tôi.”

“Được Lâm tiên sinh! Còn cà vạt, anh cần tôi giới thiệu cho anh một mẫu không?”

“Ừ, cô phối luôn đi.”

Một lúc lâu sau, Lâm Huyền xách hộp đựng vest đi ra khỏi cửa hàng.

Hắn mới biết, hóa ra những bộ vest cao cấp thế này bình thường đều được đựng trong hộp.

Quản lý nữ nói với hắn, về nhà phải lấy vest ra khỏi hộp, treo thẳng đứng, tránh bị nhăn. Cái hộp này có tác dụng bảo vệ vest trong quá trình vận chuyển.

“Đúng là dễ hỏng…”

Lâm Huyền xách cái hộp đựng vest này, cảm giác như đang xách một hộp vàng vậy.

Hắn rất tò mò không biết rốt cuộc bộ vest cao cấp này giá bao nhiêu… nhưng trên ba tủ kính kia đều không ghi giá, hơn nữa quản lý nữ trực tiếp ghi vào sổ sách của Triệu Anh Quân, đến cuối cùng Lâm Huyền cũng không biết giá bao nhiêu.

Chương 19: Bữa tiệc tối (2)

Những “mẫu cơ bản” bên ngoài đã có thể bán 96.000 tệ, vậy thì “mẫu cao cấp” bên trong ít nhất cũng phải gấp đôi chứ?

7 giờ tối.

Lâm Huyền bắt taxi đến nơi tổ chức tiệc tối.

Đây là tòa công quán sang trọng nhất toàn thành phố Đông Hải, xe dừng lại, có người chuyên đón khách mở cửa xe, tay che khung cửa.

“Tiên sinh, xin hãy cẩn thận khi xuống xe.”

Lâm Huyền đi về phía sảnh hội quán, trên đường có mấy vị khách đi ngược lại gật đầu mỉm cười với Lâm Huyền, Lâm Huyền cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

Toàn bộ hội quán đều được trang trí theo phong cách châu Âu, từng viên gạch ngói đều toát lên vẻ trang nhã và trang nghiêm.

Bước vào sảnh, tiệc tối vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Các vị khách đều cầm ly rượu, tản ra xung quanh trò chuyện, tiếng đàn vi-ô-lông và đàn piano du dương cất lên từ tầng hai. Không khí này… khiến Lâm Huyền nhớ đến cảnh trong phim “Titanic”.

Lâm Huyền nhanh chóng tìm thấy Triệu Anh Quân.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ sẫm, tóc búi cao, tạo kiểu rất trang trọng.

Lâm Huyền để ý thấy, đôi hoa tai của cô ta cũng đã đổi từ màu bạc buổi sáng thành màu đỏ pha lê, rất hợp với bộ váy dạ hội này.

Khác với Triệu Anh Quân mặc vest thường ngày, Triệu Anh Quân hôm nay… trông quyến rũ hơn, có vẻ đẹp của một đóa hồng kiêu sa.

“Lâm Huyền, cậu đến rồi.”

Triệu Anh Quân để ý thấy Lâm Huyền, đánh giá từ trên xuống dưới rồi gật đầu:

“Gu thẩm mỹ không tệ, bộ đồ này rất hợp với cậu.”

Cô ta bước tới, nhéo nút thắt cà vạt của Lâm Huyền rồi kéo chặt lại:

“Lâm Huyền, vest chính là áo giáp của đàn ông, cà vạt chính là thanh kiếm trong tay, lần sau nhớ thắt chặt hơn một chút.”

“Ồ, được…”

Lâm Huyền mở miệng đáp.

Vỗ nhẹ cổ áo Lâm Huyền xong, Triệu Anh Quân lại cầm ly rượu, dẫn Lâm Huyền đi vào bên trong:

“Buổi tiệc gây quỹ khoa học hôm nay, là do hội trưởng [Hội Thương mại Đông Hải]… [Sở Sơn Hà] tổ chức.”

Cô ta chỉ vào người đàn ông vạm vỡ đang trò chuyện vui vẻ với một nhóm ông lớn dưới cầu thang dài ở sảnh kia:

“Đó chính là Sở Sơn Hà, nhân vật lớn tiếng tăm nhất thành phố Đông Hải.”

“Tôi có từng nghe nói rồi.”

Lâm Huyền gật đầu.

Cái tên Sở Sơn Hà này, có thể nói là không ai ở thành phố Đông Hải không biết đến. Đây là người không thể chọc vào nhất, cũng là người không ai dám chọc vào nhất ở toàn thành phố Đông Hải.

Thành phố Đông Hải là một đô thị quốc tế, bên trong bên ngoài đều phức tạp, vị trí hội trưởng phòng thương mại có quyền lực và thực lực cứng rắn như vậy… làm sao người thường có thể ngồi vững được?

“Hồi tôi học đại học có thường xuyên nghe thấy những câu chuyện truyền kỳ về Sở Sơn Hà, không biết có thật hay không. Còn có tin đồn rằng… ông ta là một người cuồng con gái thì phải?”

Triệu Anh Quân cười khẽ:

“Cái này thì không phải lời đồn đâu.”

“Ông ta rất cưng chiều con gái sao?”

“Không phải cưng chiều bình thường đâu… nâng như nâng trứng, ngậm như ngậm ngọc.”

Triệu Anh Quân nhìn trái nhìn phải, lắc đầu:

“Trước đây, lần nào Sở Sơn Hà dự tiệc cũng đều dẫn theo con gái, hôm nay lại không thấy cô bé. Đó là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.”

“Ồ.”

Lâm Huyền tùy tiện đáp lại một tiếng.

Hắn không quan tâm đến những chuyện tào lao này, đây là thế giới hoàn toàn không liên quan đến hắn.

“Lâm Huyền, nhìn bên kia kìa.”

Triệu Anh Quân kéo Lâm Huyền, chỉ sang một hướng khác.

Đó là một người đàn ông đứng một mình ở góc sảnh, phong cách hoàn toàn không phù hợp với cả buổi tiệc tối.

Anh ta mặc chiếc áo sơ mi rất xuề xòa, trên mặt còn có râu chưa cạo sạch, đeo cặp kính vuông dày cộp, lúc này còn mờ mờ hơi nước…

“Vị kia chính là giáo sư Hứa của trường Đại học Đông Hải, giáo sư Hứa Vân. Hồi cậu đi học có quen không?”

“Không quen.” Lâm Huyền thành thật trả lời.

Trường Đại học Đông Hải lớn như vậy, nhiều khoa viện, nhiều giáo viên như vậy… Ngay cả giáo viên trong khoa mình Lâm Huyền còn chưa quen hết, nói gì đến các khoa khác.

“Giáo sư Hứa Vân là nhà khoa học duy nhất trong nước nghiên cứu đề tài [khoang thuyền ngủ đông] nhưng từ trước đến nay nghiên cứu chẳng có tiến triển gì, thậm chí đến cả lý thuyết cơ bản nhất cũng chưa giải quyết được, càng đừng nói đến có bước tiến thực chất nào.”

“Trong nước còn có người nghiên cứu cái này sao? Nghe viễn tưởng quá.”

Triệu Anh Quân cúi đầu cười:

“Chỉ có mình ông ấy thôi.”

“Chỉ vì nghiên cứu thứ viển vông như vậy nên không có viện nghiên cứu nào muốn nhận ông ấy, cả thầy cũ và học trò trước đây cũng đều rời bỏ ông ấy, mọi người đều cho rằng ông ấy điên rồi.”

“Bấy nhiêu năm nay, ông ấy chỉ quanh quẩn ở chức phó giáo sư, không có thành tựu nghiên cứu khoa học nào, chỉ có thể ở lì trong trường đại học, vừa dạy học vừa nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.”

“Nhưng mà.”

Triệu Anh Quân nhìn chằm chằm ly rượu vang đang lắc lư trong tay, tiếp tục nói:

Chương 20: Khoa học (1)

“Có lẽ số phận con người chính là như vậy, khi xuống đến cực điểm thì sẽ bật ngược lên.”

“Gần đây, ông ấy lại thất bại trong quá trình nghiên cứu dung dịch làm đầy khoang thuyền ngủ đông nhưng lại tình cờ có được một loại vật chất hóa học mới.”

“Loại vật chất này khi kết hợp với phân tử nước sẽ tạo thành một lớp màng mỏng đơn phân tử, có thể thông khí nhưng lại ngăn cách hoàn toàn các phân tử nước, đồng thời còn vô hại với da.”

Triệu Anh Quân đặt ly rượu trong tay xuống bàn, sau đó cầm một ly rượu vang mới từ người phục vụ bên cạnh:

“Đối với nghiên cứu về ngủ đông của giáo sư Hứa mà nói thì loại vật chất hóa học này chắc chắn là sản phẩm thất bại. Nhưng mà Lâm Huyền…”

“Cậu có biết loại vật chất này có ý nghĩa gì trong lĩnh vực mỹ phẩm của chúng ta không?”

Có thể thoáng khí, còn giữ nước nữa…

Không phải đây chính là [kem dưỡng ẩm] sao!

Công ty MX là một công ty mỹ phẩm, mặc dù Lâm Huyền làm việc ở bộ phận thiết kế nhưng vẫn có hiểu biết nhất định về mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da.

Thực ra, loại vật liệu hóa học mà giáo sư Hứa Vân vô tình nghiên cứu ra này, hoàn cảnh khá là khó xử.

Trong lĩnh vực công nghiệp hiện nay, rất nhiều vật liệu và lớp phủ đều có thể đạt được khả năng chống thấm nước và thoáng khí 100%, công nghệ này đã rất hoàn thiện rồi.

Giá trị của loại vật liệu hóa học này gần như bằng không trong lĩnh vực công nghiệp.

Nhưng trong lĩnh vực chăm sóc da thì lại khác!

Phụ nữ có ba nhu cầu lớn nhất đối với các sản phẩm chăm sóc da——

Làm trắng, chống nhăn và dưỡng ẩm.

Hiện nay, các sản phẩm dưỡng ẩm trên thị trường đều không thể dưỡng ẩm tuyệt đối và dưỡng ẩm trong thời gian dài.

Dù sao thì cũng không thể bôi một lớp vật liệu công nghiệp lên mặt được chứ?

Khi trang điểm, để đạt được hiệu quả dưỡng ẩm thì thường phải thoa nhiều lớp sản phẩm chăm sóc da: Một lớp tinh chất, một lớp sữa dưỡng, một lớp kem dưỡng ẩm.

Rất phiền phức và nặng nề, da cũng không thoải mái.

Nhưng ngược lại, vật liệu hóa học của giáo sư Hứa này lại giải quyết hoàn hảo mọi vấn đề——

1, Đủ mỏng. Chỉ cần một lớp đơn phân tử là có thể đạt được hiệu quả giữ nước thoáng khí, bôi lên mặt hoàn toàn không có cảm giác gì.

2, Có thể tự phục hồi. Bản thân loại vật liệu này không chống thấm nước thoáng khí, nó chỉ kết hợp với các phân tử nước mới tạo thành một lớp màng mỏng đơn phân tử. Như vậy, ngay cả khi một phần kem dưỡng ẩm bị trôi đi trong cuộc sống, cũng không cần phải thường xuyên dặm lại, các phân tử nước trong không khí sẽ lại kết hợp với loại vật liệu này, tạo thành lại lớp đơn phân tử.

3, Chống thấm nước thoáng khí tuyệt đối, không bay hơi. Mặc dù trong cuộc sống hàng ngày, đây không phải là nhu cầu cấp thiết nhưng hiệu quả tốt thì dù sao cũng không phải là chuyện xấu.

4, Không gây hại cho da. Đặc tính này đúng là trời ban, cũng là điều mà đông đảo phụ nữ quan tâm nhất.

Vì vậy.

Một thứ không đáng giá gì trong lĩnh vực khoa học công nghiệp như vậy… lại là thứ giết chóc trong lĩnh vực sản phẩm chăm sóc da dưỡng ẩm.

Còn không bán chạy như tôm tươi sao?

“Tôi hiểu rồi.”

Lâm Huyền chậm rãi nói:

“Nếu chúng ta có thể giành được quyền sử dụng loại vật liệu hóa học này, dùng làm sản phẩm đầu tiên của thương hiệu mới Rhine của chúng ta thì chắc chắn có thể làm đảo lộn toàn bộ thị trường sản phẩm chăm sóc da. Ít nhất là trong lĩnh vực dưỡng ẩm, chắc chắn sẽ độc chiếm.”

“Đúng vậy.”

Triệu Anh Quân gật đầu:

“Hiện nay, các công ty mỹ phẩm lớn trên thế giới đều đưa ra mức giá rất cao cho giáo sư Hứa, không ít công ty còn đưa ra phí sử dụng bản quyền là hàng triệu đô la Mỹ.”

Hít…

Lâm Huyền hít một hơi thật sâu.

Hàng triệu đô la Mỹ chỉ là phí sử dụng bản quyền, đúng là quá khoa trương rồi.

Nhưng Lâm Huyền là người làm việc trong ngành mỹ phẩm nên hắn rất rõ ràng, sản phẩm của giáo sư Hứa chắc chắn đáng giá.

Nếu có thể giành được quyền độc quyền. Về cơ bản là tuyên án tử hình cho tất cả các sản phẩm dưỡng ẩm của các thương hiệu khác.

Đủ để độc quyền toàn bộ thị trường dưỡng ẩm.

“Thực ra, điều kiện mà công ty MX chúng ta đưa ra còn cao hơn.”

Triệu Anh Quân cười khổ:

“Nhưng giáo sư Hứa hoàn toàn không để ý đến chúng ta… nhưng tin tốt là, ông ấy cũng không để ý đến bất kỳ công ty nào khác, vì vậy chúng ta vẫn còn cơ hội.”

“Đi thôi Lâm Huyền, chúng ta đến chào giáo sư Hứa.”

Lâm Huyền cũng cầm ly rượu, theo sau Triệu Anh Quân, đến góc đại sảnh.

Giáo sư Hứa Vân thấy Triệu Anh Quân đi tới thì quay đầu định đi——

“Giáo sư Hứa, lâu rồi không gặp!”

Triệu Anh Quân mỉm cười tiến lên chào hỏi.

Hứa Vân quay đầu lại, cười gượng gạo.

“Chúc mừng ông giáo sư Hứa.”

Triệu Anh Quân giơ ly rượu lên muốn chạm cốc với Hứa Vân:

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay