[Dịch] Câu Lạc Bộ Thiên Tài
Tập 1: Khai màn – Lâm Huyền (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Khai màn (1)
“Ý của cậu là… ngày nào cậu cũng mơ cùng một giấc mơ? Và lần nào cũng tỉnh giấc vào lúc 00:42 phút sao?”
Người đàn ông đeo mặt nạ mèo hoạt hình nhìn Lâm Huyền:
“Được đó người anh em! Ở trong mơ muốn giết ai thì giết! Muốn làm gì thì làm! Có thể trải nghiệm các loại trò chơi tìm đường chết! Hizzz… Nghĩ thôi cũng thấy kích thích!”
Cạch cạch.
Người đàn ông lắp đạn vào súng ngắn, lên nòng:
“Tuy nhiên cậu không cần trải nghiệm sự kích thích trong giấc mơ đêm nay, anh đây cho cậu trải nghiệm cảm giác chân thực!”
Hắn ta chỉ vào ngân hàng phía đối diện và nói:
“Đàn em của tôi đã cạy cửa ngân hàng, đi theo tôi!”
Lâm Huyền gật gật đầu, chỉnh lại mặt nạ Ultraman trên mặt và đứng dậy đi theo người đàn ông:
“Xưng hô thế nào vậy đại ca?”
“Mọi người đều gọi tôi là Đại Kiểm Miêu.”
Người đàn ông nhếch miệng cười, da thịt trên mặt ép chiếc mặt nạ mèo hoạt hình 1D thành 2D:
“Cậu có thể gọi tôi là Kiểm ca.”
“Kiểm ca, nhiệm vụ của tôi là gì?”
“Bây giờ chưa phải lúc một chuyên gia mật mã như cậu ra tay, đi theo tôi, đừng chạy lung tung.”
Bịch bịch bịch…
Tiếng bước chân vang lên, Lâm Huyền chạy chậm theo Đại Kiểm Miêu vào ngân hàng.
“Giải quyết xong hết rồi?” Đại Kiểm Miêu hỏi.
Tên đàn em gật đầu.
Đại Kiểm Miêu chĩa thẳng súng ngắn vào giữa trán tên đàn em…
Pằng!
Máu tươi văng khắp tường!
Hắn ta tiện tay lau họng súng, vỗ vỗ bả vai Lâm Huyền:
“Bây giờ đã ít hơn một người chia tiền, chúng ta có thêm không ít tiền!”
“Hắn ta không phải là đàn em của anh sao?”
“Tên này tay chân không sạch sẽ, để đảm bảo an toàn chúng ta không được giữ hắn ta lại!”
Hai người đi tới một lối rẽ.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đang xử lý bảng điện.
“Chưa xong sao?”
Đại Kiểm Miêu thúc giục.
Rắc rắc.
Người đàn ông đeo mặt nạ cắt đứt một dây điện, đưa tay lau mồ hôi:
“Được rồi, hệ thống báo động đã bị xử lý.”
Pằng!
Súng ngắn chĩa vào gáy! Trong bảng điện toàn là máu!
“Không phải chứ đại ca, anh làm vậy khiến tôi cảm thấy rất bất an!”
Lâm Huyền chỉ vào thi thể trên mặt đất:
“Tên đàn em này cũng chân tay không sạch sẽ à?”
Đại Kiểm Miêu hừ một tiếng:
“Tên này tay chân có thể coi là sạch sẽ, nhưng hắn ta quyến rũ chị dâu của cậu! Cậu nói thử xem tôi có thể giữ hắn ta lại không?”
“Làm đại ca khó vậy sao?”
“Đừng để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này! Ít đi một người chia tiền với cậu không vui hơn sao?”
Lâm Huyền đẩy cái tay hắn ta đang ôm mình ra:
“Lát nữa anh sẽ không giết tôi để chiếm hết tiền chứ?”
“Chắc chắn là không rồi!”
Đại Kiểm Miêu vỗ ngực và bụng, sau đó lấy một thứ màu xám được dán sau thắt lưng ra đưa cho Lâm Huyền.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc nổ C4.”
Đại Kiểm Miêu chỉ vào kíp nổ và hướng dẫn cho Lâm Huyền:
“Kiểm ca tôi đây làm người thẳng thắn! Chưa bao giờ làm chuyện tiểu nhân! Nếu lát nữa cậu cảm thấy tôi sẽ giết cậu thì cứ nhấn kíp nổ để nổ chết Kiểm ca và cậu! Bây giờ cậu yên tâm được chưa?”
“Được rồi, tôi tin!”
Lâm Huyền giơ ngón cái lên, cầm lấy thuốc nổ C4.
Bịch bịch bịch…
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Một người đàn ông đeo mặt nạ chạy từ dưới hầm lên:
“Đại ca, em đã cắt đứt đường dây điện chính…”
Pằng!
Một bông hoa máu nở rộ trong đầu.
“Tiểu đệ, tên này…”
“Không sao đâu Kiểm ca.” Lâm Huyền phẩy phẩy tay, tỏ ý mình đã quen.
“Anh cứ nói thẳng với tôi là bây giờ còn mấy người sẽ được chia tiền?”
“Chỉ có 2 ta! Ha ha ha… Chỉ có 2 ta thôi!”
Đại Kiểm Miêu đẩy Lâm Huyền đi nhanh vào trong:
“Cậu nhìn thấy cái khóa nhà kho kia không? Đến lượt chuyên gia mật mã như cậu ra tay rồi đấy!”
Trước mặt…
Là một bức tường dày màu đen, ở giữa bức tường có một cái cửa mật mã màu bạc.
“Mật khẩu là gì?”
“Má! Nếu tôi biết mật khẩu thì cần tìm một tên chuyên gia như cậu làm gì!”
Đại Kiểm Miêu chỉ vào đồng hồ nói:
“Đừng đùa nữa người anh em, tranh thủ đi! Chúng ta còn lại rất ít thời gian! Nếu nguồn điện được bật lên thì hệ thống bảo vệ cũng sẽ tự động báo cảnh sát!”
“Tôi biết anh rất vội, nhưng anh đừng vội.”
Lâm Huyền đến xem cửa mật mã.
Đại Kiểm Miêu đi qua đi lại, khuôn mặt hung dữ nhăn nhó:
“Tóm lại cậu cần bao lâu nữa?”
“10.”
“10 phút?” Đại Kiểm Miêu kinh ngạc hét lên: “Quá lâu rồi!”
“9… 8… 7…”
?
Đại Kiểm Miêu ngạc nhiên nhìn Lâm Huyền chạy nhanh ra ngoài!
Sau đó quay đầu thì nhìn thấy trên cửa dán thuốc nổ C4!
Trên đó còn có ngòi nổ đang cháy!
“Sizzz!”
Hắn ta nhảy bật ra ngoài.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tiếng nổ chấn thủng màng nhĩ của hắn ta!
Vô số gạch, sắt rơi xuống người!
“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ!”
Đại Kiểm Miêu lau máu trên mặt hét lớn:
“Tôi mẹ nó… không phải cậu là chuyên gia mật mã sao? Cậu giải mã thế à?”
“Anh nói thử xem có hiệu quả không.”
Lâm Huyền bịt tai đi tới, chỉ vào bức tường đổ nát trước mặt:
Chương 2: Khai màn (2)
“Anh thử nhìn vào nhà kho đi.”
Đại Kiểm Miêu hùng hổ đứng lên.
“Chuyên gia là một con mẹ nó thứ không đáng tin…”
***
Lâm Huyền đi vào trong kho.
Đây là lần đầu tiên hắn vào kho bạc, nhưng không giống như trong tưởng tượng của hắn…
“Sao một đồng cũng không có vậy?”
Trong kho trống không.
Không có một đống tiền mặt chất thành núi như trong tưởng tượng, cũng không có đống vàng thỏi như trong phim.
Trên bốn vách tường trong kho được khảm những hàng két sắt ngay ngắn.
Lâm Huyền đến gần xem thử.
Trên mỗi cái két sắt đều viết tên từng người khác nhau.
Vương Thước.
Lưu Lệ Bình.
Vệ Thắng Kim.
Lâm Huyền.
Vương…
?
Lâm Huyền lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào cái tên trên két sắt.
[Lâm Huyền.]
Không thể giả được.
Sao trên cái két sắt này lại có tên mình?
Sau lưng, họng súng nóng rực chĩa thẳng vào gáy mình.
“Kiểm ca, thủ hạ lưu tình.”
Lâm Huyền quyết đoán giơ 2 tay lên đầu hàng.
“Kiểm ca, anh nói phải giữ lời, thứ nhất tôi tay chân sạch sẽ, thứ hai không quyến rũ đại tẩu, anh dọn dẹp nhà mình cũng không thể đổ oan cho tôi đúng không?”
“Đúng rồi, Kiểm ca, tôi nhận là tôi đã lừa anh. Thật ra tôi không phải chuyên gia mật mã… Tôi đang đi dạo trên quảng trường bỗng nhặt được cái mặt nạ Ultraman và đeo lên, kết quả là anh tìm đến nơi liền kéo tôi lên xe mà không nói một lời!”
“Nhưng tôi cũng không biết cái mặt nạ Ultraman này là ám hiệu liên lạc của các anh! Thật sự tôi chỉ muốn đùa một chút nên mới lừa anh, tôi cũng không hại anh!”
“Hơn nữa… nếu hôm nay anh dẫn chuyên gia giải mã thật kia đến thì có khi trời sáng cũng không giải được mật khẩu! Gặp phải tôi là may mắn của anh đó!”
Phụt ha ha.
Tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông vang lên từ phía sau:
“Tôi cũng không ngu đến thế! Nếu trời hửng sáng mà tôi vẫn không giải được mật khẩu thì… có thể được gọi là chuyên gia sao?”
Họng súng nóng rực kia lập tức rời khỏi đầu Lâm Huyền.
Lâm Huyền quay đầu.
Nhận ra đằng sau mình là một người phụ nữ có dáng người thon thả, tóc búi lên, trên mặt đeo mặt nạ Ultraman giống giống hệt hắn.
“Kiểm ca của tôi đâu?”
Người phụ nữ hếch cằm chỉ bên chân.
Đại Kiểm Miêu vẫn đeo mặt nạ nằm trong vũng máu, tay cầm súng, trên gáy có một cái lỗ rất lớn.
“Cô đã giết anh ta?”
“Nếu tôi không giết hắn thì người đang nằm trong vũng máu là anh.”
Người phụ nữ đá bay thi thể.
“Hắn định giết tất cả mọi người để độc chiếm tiền, không phải loại người tốt lành gì.”
“Nhóm của các người khó lãnh đạo…”
“Đừng kéo tôi vào nhóm đó, tôi không cùng một bọn với chúng.”
Người phụ nữ đẩy Lâm Huyền ra, đi đến chỗ két sắt trên tường:
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn. Tôi không nhận ra hắn, chỉ nhìn thấy mặt nạ mèo hoạt hình.”
“Ám hiệu nhận diện của các người có thể cổ hơn không?”
Người phụ nữ không quan tâm Lâm Huyền.
Cô ta liếc nhìn Lâm Huyền rồi quay sang nhìn dãy két sắt trên tường.
Cuối cùng, cô ta dừng lại trước két sắt có tên [Lâm Huyền].
Cô ta nhìn ổ khóa có mật khẩu 8 số, hừ một tiếng rồi ném máy tính bản trên tay đi:
“Hóa ra là khóa cơ…”
Cô ta áp tai lên két sắt, cạch cạch quay ổ khóa.
“Trong két sắt của Lâm Huyền này có gì?” Lâm Huyền từ phía sau tiến lên.
“Không biết.”
“Cô biết Lâm Huyền à?”
“Không biết.”
“Vậy cô mở két sắt của ‘hắn’ làm gì?”
“Sao anh có nhiều vấn đề thế?”
Xuyên qua mặt nạ Ultraman, người phụ nữ lườm Lâm Huyền một cái.
“Cậu có thể chọn đi hoặc ở lại!”
Cô ta tiếp tục loay hoay giải mật khẩu.
Lâm Huyền nhìn mật khẩu 8 số của két sắt suy tư…
“Cô thử 19990320.”
“Cái gì?”
Người phụ nữ không vui nhìn Lâm Huyền.
“Tôi nói mật khẩu của cái két đó, thử 19990320 đi.”
“Đây là số gì vậy?”
“Sinh nhật tôi.” Lâm Huyền chắc chắn nói.
“…”
“…”
“Cậu bị thần kinh à?” Người phụ nữ chân thành nói.
“Nghe tôi đi.”
Lâm Huyền hít sâu một hơi.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một người đeo mặt nạ Ultraman khác qua mặt nạ Ultraman của mình.
“Chuông cảnh báo có thể kêu lên bất cứ lúc nào, không ai nói đùa trong trường hợp này cả. Tôi và cô có cùng chung mục đích, thậm chí… tôi còn tò mò hơn cô, rốt cuộc trong cái két sắt này có cái gì?”
“Tin tôi đi.”
Lâm Huyền tiến lên một bước, nghiêm túc nói:
“Cái mật khẩu này chắc chắn không sai!”
***
Người phụ nữ nhìn Lâm Huyền, không nói gì.
Nhưng hiển nhiên là cô ta bị sự tự tin của Lâm Huyền thuyết phục.
“Cậu… đọc lại một lần nữa.”
“19990320.”
Cạch cạch, cạch cạch.
Người phụ nữ quay hết dãy số, rồi quay lại nhìn Lâm Huyền và ấn xuống nút mở khóa.
Cạch!
Không mở được.
“Khóa?”
Lâm Huyền ngạc nhiên, mật khẩu không đúng!
Người phụ nữ nhăn mày, hít sâu một hơi:
“Lúc nãy tôi nên để Miêu ca đánh chết anh!”
“Anh ta nói là gọi anh ta là Kiểm ca…”
“Đủ rồi!”
Người phụ nữ không thể nhịn được nữa, rút súng chĩa vào Lâm Huyền!
Nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh nói thêm một chữ nữa! Tôi giết anh!”
Chương 3: Con mèo (1)
Lâm Huyền nhấc tay, thành thật lui lại 2 bước.
Hắn không sợ chết.
Nhưng hắn tò mò trong cái két sắt này cuối cùng là có cái gì.
***
Cạch cạch, rắc rắc…
Người phụ nữ liên tục thử mật khẩu, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Lâm Huyền ngồi xổm trên đất, nâng cằm suy nghĩ, cũng không nghĩ được cái gì.
Cạch!
Tiếng mạch điện được kết nối, chuông cảnh báo chói tai vang lên.
Xem ra nguồn điện tổng đã trở lại bình thường, tự động báo cảnh sát.
Người phụ nữ đấm một phát vào cái két sắt, thở dài.
Lâm Huyền giơ đồng hồ lên xem thời gian:
[00: 41: 53]
Hắn đứng dậy duỗi lưng:
“Hết thời gian, mai lại đến.”
“Ha ha! Ngày mai?”
Người phụ nữ như đang nghe chuyện cười, tiếng cười đầy khinh thường:
“Anh đã nổ chỗ này tan tành! Anh cảm thấy mai còn có cơ hội đến đây sao?”
“Đúng là cô không có cơ hội…”
Lâm Huyền mỉm cười:
“Nhưng tôi thì có. Mỗi ngày tôi đều có.”
Hắn vẫy vẫy tay với người phụ nữ:
“Bái bái~”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bỗng nhiên ánh sáng chiếu đến! Cả thế giới bỗng chốc sáng bừng.
Chưa kịp cảm nhận đau đớn, không kịp hành động!
Ánh sáng nóng rực ngay lập tức nuốt hết tất cả!
Cả thế gian gần như bốc hơi hết sạch!
***
Phù…
Gió đêm thổi bay tấm rèm.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính, tạo thành sương mù.
Có thể nghe được tiếng la hét chơi kéo búa bao của những tên đàn ông uống rượu ở các quán ăn đêm dưới nhà.
Tiếng nước xả từ đường ống trong phòng tắm bên cạnh.
Tờ giấy viết tay ở trên bàn bị gió thổi phấp phới, cuốn sổ lật từng trang.
Trên chiếc giường ngủ ở góc phòng.
Lâm Huyền mở mắt ra…
Hắn khụt khịt ngồi dậy, nhìn đồng hồ điện tử trên tử đầu giường.
[7/12/2022]
[00:42:01]
[00:42:02]
[00:42:03]
[00:42:04]
“Hôm nay là cốt truyện gì thế này, lộn xộn quá…”
Lâm Huyền xoa xoa cánh tay bị gió đêm thổi lạnh, nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Đại Kiểm Miêu.
Mặt nạ Ultraman.
Nữ điệp viên xinh đẹp.
Đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
“Giống như đóng phim với một đám ngốc vậy… Khụ khụ.”
Lâm Huyền ho hai tiếng, cảm thấy có hơi lạnh.
Hắn mới phát hiện ra, tối qua trước khi ngủ hắn quên đóng cửa sổ.
Gió đêm đầu đông không phải chuyện đùa đâu.
Xoạch——
Sau khi đóng cánh cửa sổ kéo cũ kỹ, tiếng hô hào dưới quầy hàng đêm ở tầng dưới nhỏ đi nhiều. Không còn gió đêm xâm nhập, căn phòng cũng ấm áp hơn.
Lâm Huyền rót cho mình một cốc nước nóng, nhấp hai ngụm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có vầng trăng tròn trên bầu trời:
“Cái két sắt có khắc tên ta đó… Rốt cuộc giấu thứ gì?”
…
Từ khi sinh ra, đêm nào Lâm Huyền cũng lặp lại một giấc mơ giống hệt nhau.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Bất kể Lâm Huyền bao nhiêu tuổi, ngủ ở đâu, ban ngày làm gì, chỉ cần chìm vào giấc ngủ, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở quảng trường xa lạ nhưng quen thuộc đó.
Xa lạ là vì Lâm Huyền rất chắc chắn, hắn chưa từng đến quảng trường này ngoài đời thực.
Quen thuộc là vì trong suốt hơn hai mươi năm qua, Lâm Huyền đã hiểu rõ quảng trường này. Hắn biết từng đứa trẻ, từng cái cây, thậm chí từng ngọn cỏ ở đây.
Hồi nhỏ, Lâm Huyền rất sợ giấc mơ này.
Mỗi ngày đều là những con người không thay đổi, thành phố không thay đổi, sự kiện không thay đổi.
Với Lâm Huyền, giấc mơ giống như một nhà tù mà hắn không bao giờ thoát ra được.
Người bạn thân chơi cùng ngày hôm qua, hôm nay lại trở thành người lạ.
Người chết trước mắt hôm qua, hôm nay lại cười chào hắn.
Cho dù gây ra động tĩnh lớn đến đâu, ngày hôm sau giấc mơ vẫn bình lặng như thường.
Hắn giống như một tù nhân bị mắc kẹt trong thời gian.
Bị kết án chung thân lặp lại cùng một ngà vậyy.
…
Hắn đã sớm phát hiện ra, thế giới trong mơ luôn đúng giờ phá hủy vào lúc 00 giờ 42 phút và hắn cũng sẽ đúng giờ thức dậy vào lúc 00 giờ 42 phút.
Vì vậy, hắn đã học được cách gian lận——
[Chỉ cần thức đến sau 00:42 sáng rồi mới ngủ thì nhất định sẽ không mơ!]
Thực tế cũng đúng là như vậy.
Vì vậy, trong một thời gian dài khi còn nhỏ, Lâm Huyền đều thức đến sau 00:42 sáng rồi mới ngủ, không mơ một đêm nào.
Nhưng sau khi lớn lên, từ khi học cấp hai, suy nghĩ của Lâm Huyền đã thay đổi.
Hắn không chỉ chấp nhận “cơn ác mộng” lặp đi lặp lại này ngày này qua ngày khác, thậm chí còn học cách tận hưởng “giấc mơ đẹp” này:
Ngoài đời thực, hắn làm gì cũng bị quản thúc nhưng trong mơ, hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không sợ trời không sợ đất.
Không cần tuân theo bất kỳ quy tắc nào, không cần lo lắng bất kỳ hậu quả nào!
Hắn có thể thoải mái lái xe điên cuồng, giết thần chặn ma!
Giấc mơ lặp lại hàng ngày này cứ như vậy mà trở thành nơi giải tỏa của Lâm Huyền trong giai đoạn dậy thì.
Một khi chấp nhận thiết lập này, Lâm Huyền cảm thấy giấc mơ không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào, không sợ chết này thật sự quá tuyệt!
Chương 4: Con mèo (2)
Khi các bạn cùng lớp vẫn còn chơi những trò chơi trẻ con như “nhà bong bóng”, “đảo mạo hiểm” thì Lâm Huyền đã chơi “Rider Repulic”, “Sleeping Dogs”, “Biko 3” trong mơ rồi.
Kể từ đó…
Lâm Huyền không thức đêm nữa.
Mỗi ngày về nhà sau giờ học, việc đầu tiên hắn làm là làm bài tập.
Làm xong bài tập là đi tắm rửa rồi ngủ luôn, khiến bố mẹ hắn phải thốt lên rằng con trai nhà mình đã quay đầu là bờ!
Cũng chính từ lúc này, Lâm Huyền mới phát hiện ra giấc mơ không phải lúc nào cũng thức dậy vào lúc 00 giờ 42 phút——
[Nếu chết trong mơ thì sẽ lập tức tỉnh dậy ngoài đời thực.]
Những năm trung học, cách chết mà Lâm Huyền trải qua nhiều nhất chính là bị cảnh sát bắn chết.
Bị bắn tỉa bắn vào đầu, bị cảnh sát đặc nhiệm bắn chết tại chỗ, bị bắn chết trong lúc chạy trốn… Hắn đã đều trải qua, thậm chí đã quen với điều đó.
Cũng chính vì quá trình rèn luyện chạy trốn cường độ cao trong mơ lâu dài nên cao trung Lâm Huyền đã giành được giải “vô địch giải chạy vượt chướng ngại vật dành cho thanh thiếu niên thành phố” ba năm liên tiếp, khiến các thầy cô phải thốt lên hắn văn võ song toàn!
Cho đến tận ngày nay…
Giấc mơ này vẫn là nơi giải tỏa, là công viên giải trí của Lâm Huyền mỗi ngày.
Mặc dù giấc mơ luôn lặp lại cùng một ngày nhưng thế giới trong mơ đủ lớn, cho dù Lâm Huyền đã chơi trong mơ hơn hai mươi năm nhưng ngày nào hắn cũng có thể khám phá ra điều mới.
Giống như giấc mơ vừa rồi.
Lâm Huyền đã từng cướp ngân hàng rất nhiều lần nhưng cái kho chứa đầy két sắt đó… Lâm Huyền mới vào lần đầu tiên.
Hắn không ngạc nhiên khi thấy két sắt có khắc tên mình.
Dù sao thì đây cũng là giấc mơ của hắn, hắn là nhân vật chính, có tên của mình là chuyện bình thường.
Hắn chỉ thấy lạ…
“Tại sao mật khẩu lại không đúng?”
Lâm Huyền uống hết một cốc nước nóng.
Cơ thể đã ấm hơn nhiều.
Hắn đặt cốc nước lên bàn học, nghĩ mãi không ra…
Theo thói quen lâu nay của hắn, hầu hết các mật khẩu đều là ngày sinh của mình, vừa dễ nhớ vừa đơn giản.
Gần như tất cả các mật khẩu tài khoản mạng của hắn đều là 19990320. Vì vậy, trong giấc mơ vừa rồi, hắn mới tự tin như vậy.
Nhưng tại sao mật khẩu lại không đúng?
Mật khẩu gồm tám chữ số… Hắn thực sự không nghĩ ra khả năng thứ hai.
Ting tong.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên, có tin nhắn mới.
Hắn mở ra xem, là nhóm làm việc trên WeChat——
Trưởng nhóm thiết kế Lý Quyên: @Tất cả mọi người, sáng mai chín giờ họp tại phòng họp tầng ba, Triệu tổng sẽ đích thân xem xét phương án của mọi người! Tất cả mọi người không được phép đến muộn! Nhận được trả lời!
Tiếp theo lại mấy tiếng là ting tong! ting tong! ting tong!
Bên dưới xuất hiện rất nhiều “nhận được!”.
“Cả đám này cuồng công việc quá.”
Lâm Huyền thốt lên, đã gần một giờ sáng rồi, cả đám này đều là siêu Saiyan sao? Không cần ngủ à?
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn…
Trong mơ, hắn có thể cướp ngân hàng, đánh bom tòa nhà, cười toe toét trước họng súng.
Nhưng ngoài đời thực, hắn vẫn phải khiêm tốn trả lời vào lúc một giờ sáng:
Nhận được!
“Ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm.”
Lâm Huyền nằm lại vào chăn, đặt báo thức, ném điện thoại lên tủ đầu giường——
Rầm!
…
Lý Quyên tức giận đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn!
“Tôi đã nói với các cô cậu từ tối hôm qua rồi! Hôm nay Triệu tổng sẽ đích thân xem xét phương án của các người! Kết quả mấy cô cậu xem đi! Các người làm ra cái quái gì thế này!?”
Cả phòng họp tầng ba im phăng phắc…
Tất cả mọi người đều cúi đầu.
Lý Quyên tức đến nỗi không nói nên lời! Cô ta lấy ra một bản thiết kế rồi đập mạnh xuống mặt bàn:
“Sản phẩm mới của chúng ta hướng đến cái gì!? Là sự trẻ trung! Là thiếu nữ! Tôi bảo cô thiết kế hình ảnh thương hiệu, cô lại làm cho tôi một con cáo mặc tất đen là có ý gì? Còn vẫy đuôi nữa chứ?”
“Còn cô nữa!”
Lý Quyên lại đập mạnh một bản thiết kế khác, trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh Lâm Huyền, trong mắt như muốn phun ra lửa:
“Cô có hiểu lầm gì về thương hiệu mới của chúng ta không? Cô vẽ một chú thỏ thì cũng tạm được nhưng cái khăn quàng vải hoa và cái áo bông to đùng này là cô đang nghiêm túc đó sao? Bà nội tôi mặc còn thời trang hơn con thỏ của cô đấy!”
“Triệu tổng của chúng ta đã nói vô số lần rồi! Nói rất chi tiết rồi đấy các vị! Kitty! Hello Kitty thì ai cũng từng nghe qua chứ? Ai cũng từng thấy chứ? Cái chúng ta cần chính là hình ảnh thương hiệu giống như Kitty thôi!”
“Hừm…”
Anh chàng mập mạp bên trái Lâm Huyền khẽ hừ một tiếng:
“Cho có tí lương này mà còn muốn Kitty…”
“Tên béo kia cậu lẩm bẩm cái gì đó!?”
“Không có không có gì đâu chị Quyên! Ta nói Hello Kitty tuyệt nhất! Perfast!” Tên béo sợ đến mức giật mình.
…
Tiếng gào thét của Lý Quyên tràn ngập khắp phòng họp.
Lâm Huyền nhắm mắt, xoay bút, hắn vẫn đang suy nghĩ về chiếc két sắt trong mơ ngày hôm qua.
Chương 5: Thời gian (1)
Mật khẩu tám chữ số…
Rốt cuộc là gì?
Trong két sắt lại cất giấu thứ gì?
Kitty?
Mèo?
Nghe tiếng gào thét của Lý Quyên, Lâm Huyền liên tưởng đến chiếc mặt nạ mèo trên khuôn mặt của Đại Kiểm Miêu.
Đó cũng là hình ảnh một chú mèo hoạt hình.
Chỉ vài nét vẽ nguệch ngoạc nhưng lại phác họa được sự đáng yêu và hoạt bát của một chú mèo một cách vô cùng sinh động.
Đặc biệt là khi chiếc mặt nạ che trên khuôn mặt to đùng của Đại Kiểm Miêu, càng tạo nên một vẻ đẹp tương phản thoát tục.
Phải nói rằng, hình ảnh chú mèo đó thực sự được thiết kế rất đáng yêu.
Đơn giản mà tinh tế, tươi mới mà trực quan.
Lâm Huyền đang mất tập trung, chỉ vài nét vẽ nguệch ngoạc, hắn đã phác họa chú mèo hoạt hình này lên giấy nháp…
“Ơ?”
Nữ đồng nghiệp bên cạnh đưa đầu lại gần:
“Lâm Huyền, cậu vẽ gì thế?”
“Mèo con á? Ôi! Dễ thương quá!”
Nữ đồng nghiệp bên cạnh nhìn bản phác thảo của Lâm Huyền, yêu thích không nỡ buông tay:
“Lâm Huyền, bản thiết kế đẹp thế này mà sao anh không nộp cho chị Quyên đi?”
Hả???
Xoẹt———
Ngay lập tức!
Tất cả ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn về phía này.
Đặc biệt là các đồng nghiệp phòng thiết kế càng nhìn với ánh mắt cầu cứu!
“Cái gì? Để tôi xem!”
Cộp cộp cộp!
Lý Quyên nhanh chân bước tới.
Bây giờ cô ta cũng chỉ là mạnh mẽ bên ngoài, dùng sự tức giận để che giấu sự hoảng loạn của mình mà thôi.
Thực ra trong lòng cô ta còn căng thẳng hơn bất kỳ ai!
Mặc dù Triệu tổng ngồi trên ghế không nói một lời. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, bây giờ cô rất không hài lòng! Rất tức giận!
Chát.
Lý Quyên vội vàng lấy tờ giấy nháp của Lâm Huyền.
Dần dần…
Hơi thở trở nên nhẹ nhàng, tiếng thở đều đều, ngọn lửa hừng hực trên đầu cô ta dường như cũng đã tắt.
“Cậu… Cậu này…”
Lý Quyên gãi đầu, bĩu môi:
“Bức này của cậu… Tôi thấy cũng được!”
???
!!!
Có thể khiến Lý Quyên khó tính nhất thời câm nín rồi nói ra lời khẳng định như vậy, khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc!
Lý Quyên đặt tờ giấy nháp trước mặt Triệu tổng:
“Triệu tổng… Triệu tổng, ngài xem, đây là hình ảnh Lâm Huyền thiết kế cho thương hiệu mới của chúng ta.”
Sau khi đặt tờ giấy nháp xuống.
Mọi người đều rời khỏi ghế, ngó đầu vươn cổ ra xem.
Trên tờ giấy A4 trắng tinh, không có gì thừa thãi.
Chỉ có vài nét vẽ phác họa nên một đầu mèo hoạt hình.
Đơn giản.
Thanh thoát.
Những đường nét tinh tế.
Nhưng lại nắm bắt tinh tế từng nét thần thái và biểu cảm.
Mặc dù đây chỉ là một bức tranh phác thảo vẽ bằng bút nước đen… Nhưng sự đáng yêu và sức sống của chú mèo như một vật sống đang nhảy múa trên giấy vậy!
Ngay lập tức, mọi người bàn tán xôn xao:
“Trời ơi… Cái đầu mèo mà Lâm Huyền vẽ này trông được đấy! Thật sự có một cảm giác đáng yêu và tinh tế không thể diễn tả thành lời.”
“Cái này, cái này tôi thấy còn dễ thương hơn cả Hello Kitty, thực ra Kitty vẫn dịu dàng quá, cũng không có miệng. Còn con mèo này của Lâm Huyền thực sự mang lại cho người ta cảm giác trẻ trung, tràn đầy sức sống hơn!”
“Trẻ trung, thiếu nữ, trẻ hóa, sức sống… Con mèo mà Lâm Huyền vẽ hoàn toàn phù hợp với các từ khóa của thương hiệu mới của chúng ta! Lâm Huyền lợi hại quá, sao anh không lấy bản thiết kế đẹp như vậy ra sớm hơn?”
“Một hình ảnh thương hiệu đẹp phải đủ đơn giản, như vậy mới có thể dễ nhận biết và dễ truyền bá hơn. Tôi thấy về điểm này… Con mèo của Lâm Huyền này và Kitty, chuột Mickey, mèo máy Doraemon có điểm tương đồng.”
…
Hình ảnh đầu mèo đáng yêu và đơn giản này đã nhận được sự khen ngợi nhất trí của các đồng nghiệp phòng thiết kế!
Trái tim Lý Quyên vẫn luôn treo lơ lửng trong cổ họng, lúc này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nhìn Triệu tổng với đôi mắt sợ sệt…
Chờ cô mở lời.
Triệu Anh Quân.
Là người sáng lập ra công ty MX này, cũng là chủ tịch hiện tại.
Sau khi du học trở về, cô đã thành lập công ty mỹ phẩm MX, chỉ trong vòng chưa đầy hai năm đã trở nên nổi tiếng trong giới trẻ.
Xinh đẹp, có khí chất, lại có thủ đoạn và tài năng, giống như nữ chính bước ra từ tiểu thuyết đô thị vậy!
Lúc này, cô chăm chú nhìn vào tờ giấy nháp trước mặt, suy nghĩ.
Tất cả mọi người đều chờ bà ta mở lời!
Cuối cùng…
Triệu Anh Quân giãn lông mày ra:
“Không tệ.”
“Đúng… Đúng chứ Triệu tổng! Ha ha ha ngài xem, tổ thiết kế của chúng tôi vẫn có người tài đấy chứ!”
Lý Quyên thấy mình đã thoát khỏi nguy cơ thì điên cuồng khen ngợi Lâm Huyền:
Chương 6: Thời gian (2)
“Lâm Huyền chính là vũ khí bí mật của tổ chúng tôi! Đá trấn sơn! Kim chỉ nam! Khụ khụ… Bình thường đối với những tài năng nghệ thuật như vậy, tôi đều cho họ tự do sáng tạo tuyệt đối, không bao giờ can thiệp, cũng không hỏi nhiều.”
“Lâm Huyền, cậu nhanh kể cho Triệu tổng của chúng ta nghe xem, cậu đã thiết kế hình ảnh chú mèo này như thế nào? Có nguồn cảm hứng nào không?”
Triệu Anh Quân cũng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Huyền với vẻ hơi mong đợi.
“Tôi mơ thấy trong mơ.”
Lâm Huyền nói thật.
“Lâm Huyền này! Hầy…”
Lý Quyên thở dài tiếc sắt không thể thành thép.
Đúng là… Đây là một cơ hội thể hiện tốt như vậy! Thằng nhóc ngốc này không biết trân trọng chút nào!
Không ít đồng nghiệp bị câu nói này của Lâm Huyền chọc cười, thế mà cũng dám nói.
Còn Triệu Anh Quân thì mỉm cười gật đầu:
“Ban ngày nghĩ nhiều thì ban đêm mơ nhiều, trong lịch sử rất nhiều phát minh sáng tạo vĩ đại đều được hoàn thành trong mơ.”
“Nhà hóa học Mendeleev, sau ba ngày ba đêm làm việc mệt mỏi đã mơ thấy và sắp xếp ra được “bảng tuần hoàn các nguyên tố”.”
“Einstein cũng mơ thấy mình trượt tuyết, từ đó nảy ra cảm hứng, bắt đầu suy nghĩ về ảnh hưởng của tốc độ ánh sáng và sau đó đưa ra “thuyết tương đối hẹp”.”
“Nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu không có những nỗ lực và tích lũy trước đó thì chỉ nằm mơ thôi chắc chắn sẽ không có kết quả. Chắc hẳn Lâm Huyền… Bình thường cũng không ít lần lo lắng vất vả vì dự án này.”
Bốp! Bốp! Bốp!
Không biết ai khởi xướng mà cả phòng họp bỗng nhiên đứng dậy vỗ tay ầm ầm cho Lâm Huyền.
Khiến Lâm Huyền có chút ngượng ngùng.
Thật sự không dám nhận.
“Nhưng mà…”
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Triệu Anh Quân cầm lại tờ giấy nháp, nhìn vào hình đầu mèo đáng yêu kia rồi nói:
“Chỉ một cái đầu mèo chắc chắn là không đủ. Cho dù là in bao bì hay làm áp phích, tổ chức liên kết thương hiệu… Chúng ta đều cần một hình ảnh toàn thân.”
“Bao gồm cả tứ chi, quần áo, giày dép… Mặc dù những thứ này đều có thể sau này thay đổi nhưng chúng ta phải có một phương án ban đầu để tham khảo.”
Triệu Anh Quân thả tờ giấy nháp xuốn rồi nhìn Lâm Huyền:
“Lâm Huyền, có thể làm phiền cậu vẽ cả phần thân và trang phục của chú mèo này không?”
Nghe Triệu Anh Quân nói vậy, mọi người cũng đột nhiên cảm thấy vui mừng quá sớm.
Đúng vậy.
Không thể chỉ có một cái đầu được!
Phần thân của chú mèo hoạt hình này trông như thế nào? Tỷ lệ ra sao? Tư thế thế nào? Mặc quần áo gì? Đeo giày gì?
Mọi người đều rất mong chờ nhìn Lâm Huyền.
Còn Lâm Huyền lúc này… Đang trong chiến thuật uống nước.
Chuyện này…
Hắn nhấp một ngụm trà.
Trên chiếc mặt nạ mà Đại Kiểm Miêu đeo chỉ có một cái đầu mèo mà thôi, ai mà biết được phần thân của chú mèo này trông như thế nào!
Nhưng điều này cũng không làm khó được Lâm Huyền.
Muốn giải quyết vấn đề thì phải tìm đúng người.
Chỉ cần vào mơ tìm Đại Kiểm Miêu một lần nữa, hỏi rõ nguồn gốc chiếc mặt nạ trên mặt hắn ta là được.
“Không thành vấn đề.”
Lâm Huyền buông tách trà xuống:
“Bản thiết kế đều ở nhà rồi, ngày mai tôi sẽ mang đến.”
…
Buổi tối.
Tắm rửa xong.
Lâm Huyền liếc nhìn đồng hồ đầu giường, bây giờ là 21:01.
Qua giấc mơ ngày hôm qua, Lâm Huyền đã nắm rõ toàn bộ mạch truyện——
Nguyên nhân là do Đại Kiểm Miêu và nữ chuyên gia mật mã đã hẹn nhau cùng nhau đi cướp ngân hàng.
Bọn họ không quen biết nhau, vì vậy đã hẹn trước [mật khẩu gặp mặt].
Người đeo mặt nạ mèo chính là Đại Kiểm Miêu.
Người đeo mặt nạ Ultraman chính là chuyên gia mật mã.
Vì hôm qua Lâm Huyền tiện tay nhặt một chiếc mặt nạ Ultraman đội lên nên mới bị Đại Kiểm Miêu hiểu lầm là chuyên gia mật mã, sau đó đưa đi cướp ngân hàng.
“Vì vậy, hôm nay chỉ cần mình đeo mặt nạ Ultraman giống như hôm qua thì… chắc chắn Đại Kiểm Miêu sẽ xuất hiện trở lại.”
Lâm Huyền đóng cửa sổ lại.
Cơn gió lạnh mùa đông hôm qua đã trải nghiệm rồi, hôm nay nhất định phải đắp thêm một lớp chăn.
Hắn đặt báo thức, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi tắt đèn.
“Đi ngủ.”
…
…
Phù!
Gió mùa hè nóng bức thổi qua, Lâm Huyền ngửi thấy một mùi hương thanh mát đặc trưng của lá cây non.
Hắn mở mắt ra.
Trên quảng trường đèn đuốc sáng trưng, những đứa trẻ đuổi bắt nhau.
“Hi hi hi! Đuổi tớ đi! Đuổi tớ đi!”
“Tiếp chiêu đi! Trượt siêu tốc Ultraman!”
“Con muốn ăn hồ lô! Oa oa oa hu hu hu!”
“Con không về nhà! Con còn muốn chơi!”
“Mẹ! Con muốn đạp xe!”
Lâm Huyền ngẩng đầu, nhìn về phía bảng thông báo điện tử dựng ở trung tâm quảng trường. Góc trên bên phải hiển thị thời gian——
[Ngày 28 tháng 8 năm 2624]
[21:37:17]
…
[21:37:18]
…
[21:37:19]
…
[21:37:20]
Chương 7: Kha Kha
Từ trước đến nay, Lâm Huyền luôn cảm thấy điều vô lý nhất trong giấc mơ của mình chính là… Thiết lập thời gian.
Ngày 28 tháng 8 năm 2624.
Trễ hơn 600 năm so với thế giới thực mà Lâm Huyền đang sống.
Nhưng cảnh tượng cuộc sống trong mơ cũng như trình độ phát triển khoa học kỹ thuật… Đều không khác gì năm 2022!
Điều này thật sự quá vô lý!
Với 600 năm, làm sao công nghệ của loài người lại không phát triển, cứ giậm chân tại chỗ như vậy được?
“Có lẽ… Là do trí tưởng tượng của cậu không đủ!”
Lâm Huyền từng thảo luận về vấn đề này với bạn thân của mình.
Đối phương đã nói như vậy:
“Giấc mơ của con người, xét cho cùng thì vẫn là do não bộ tạo ra dựa trên trí tưởng tượng.”
“[Vì vậy, trong mơ tuyệt đối sẽ không xuất hiện những thứ nằm ngoài nhận thức của cậu.]”
“Bộ não của cậu căn bản không thể tưởng tượng ra được thế giới tương lai sau 600 năm sẽ như thế nào thì đương nhiên cũng không thể mơ thấy được. Có lẽ sau này cậu xem nhiều phim khoa học viễn tưởng hơn thì sẽ cải thiện được.”
Lâm Huyền thấy lời giải thích này rất hợp lý.
Nhưng đáng tiếc là…
Dù đã xem hàng trăm bộ phim khoa học viễn tưởng nhưng giấc mơ của hắn vẫn không hề thay đổi ngày này qua ngày khác.
Sau đó, khi chơi thỏa thích trong mơ, hắn cũng chấp nhận thiết lập vô lý này:
“Bản thân giấc mơ vốn đã là hư cấu, vô lý thì lại càng hợp lý.”
…
Hôm qua hắn gặp được Đại Kiểm Miêu vào khoảng mười giờ.
Bây giờ phải bắt đầu hành động rồi.
Lâm Huyền đi về phía hai cậu bé đang đuổi bắt nhau.
“Đá bay Ultraman!”
“Cú huých của Ultraman!”
Hai đứa trẻ càng đánh càng hăng, càng đánh càng xa, đến cả mặt nạ cũng rơi xuống đất mà không hề hay biết.
“Đạo cụ quan trọng, mặt nạ Ultraman đã có trong tay~”
Lâm Huyền nhặt mặt nạ lên rồi đeo lên mặt.
Xoẹt——
Xoẹt! Xoẹt!
Hai tiếng còi gấp gáp.
Lâm Huyền vừa quay đầu lại, một cánh tay thô kệch đã túm lấy Lâm Huyền và chạy:
“Ở đây này lão đệ! Quảng trường này toàn là trẻ con đeo mặt nạ Ultraman… Tìm cậu khó quá!”
Trước mắt, là chiếc mặt nạ mèo quen thuộc, còn có cả khuôn mặt đầy thịt quen thuộc.
“Đi theo tôi! Xe ở đằng kia, đàn em của tôi đã đến ngân hàng trước rồi.”
“Đợi đã Kiểm ca.”
Lâm Huyền kéo Đại Kiểm Miêu lại:
“Tôi có một câu hỏi.”
“Nói.”
“Con mèo hoạt hình trên mặt nạ của anh tên là gì.”
“Cậu nói cái này à?”
Đại Kiểm Miêu chỉ vào chiếc mặt nạ biến dạng trên mặt:
“Đây là [Mèo Kha Kha] mà, cậu mà cũng không biết à? Con này đang hot lắm.”
“Tuổi tác không nhỏ mà sở thích còn khá rộng.”
“Con gái tôi rất thích con mèo này, trước đây nó đã mua kha khá con rối rồi đấy.”
“Được rồi.”
Lâm Huyền hất tay Đại Kiểm Miêu ra rồi quay đầu đi về phía cửa hàng đồ chơi:
“Tôi quên lấy đồ rồi, anh cứ lên xe đợi tôi đi.”
Bốp——
Một bàn tay mập mạp đột nhiên ấn chặt vào vai Lâm Huyền!
“Cậu đã từng gặp tôi trước đây chưa?”
“Lần đầu gặp.”
“Vậy tại sao lại gọi tôi là Kiểm ca?” Đại Kiểm Miêu nhìn chằm chằm vào Lâm Huyền.
…
…
Một cơn gió mùa hè nóng nực thổi qua như thể thời gian đã dừng lại.
Cả hai đều không nói gì.
Những đứa trẻ cười đùa chạy qua bên cạnh hai người, quảng trường rộng lớn như tách biệt với thế giới.
Đại Kiểm Miêu đưa tay trái về phía thắt lưng…
Lâm Huyền từ từ quay đầu lại.
Ultraman nhìn chằm chằm vào mèo Kha Kha:
“Cậu muốn biết không?”
“Muốn.”
…
…
“Bởi vì mặt của anh to thật đấy…”
“Cái gì?”
Đại Kiểm Miêu nhíu mày, mèo Kha Kha lập tức bị bóp bẹp.
Lâm Huyền gỡ bàn tay trên vai mình xuống:
“Xin lỗi, tôi thực sự không thể không chú ý đến cái mặt to của anh, nếu anh để ý, tôi có thể đổi cách xưng hô khác.”
“Ha ha ha!” Đại Kiểm Miêu cười lớn:
“Cậu nhóc này đoán cũng khá chuẩn đấy! Trên giang hồ, mọi người đều gọi tôi là Đại Kiểm Miêu, cậu cứ gọi tôi là Kiểm ca là được!”
“Nhanh đi lấy đồ đi! Chúng ta đang vội!”
Lâm Huyền vẫy tay rồi đi vào cửa hàng đồ chơi.
Đại Kiểm Miêu này…
Cứ tưởng là một người thô lỗ hấp tấp, không ngờ lại khá dễ tính.
“Xin chào.”
Lâm Huyền đi đến quầy của cửa hàng đồ chơi:
“Tôi muốn mua một con thú nhồi bông [mèo Kha Kha].”
“Vâng, thưa anh, ở trên giá hàng bên này ạ.”
Nhân viên bán hàng dẫn Lâm Huyền đến một giá để thú nhồi bông, trên đó bày rất nhiều mèo Kha Kha.
Xem ra Đại Kiểm Miêu nói không sai, thứ này thực sự bán rất chạy.
Lâm Huyền cầm một con cơ bản lên rồi bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới, nghiên cứu kỹ cấu tạo, tỷ lệ, tứ chi, trang phục của con mèo này…
Xem kỹ ở đây và ghi nhớ các chi tiết.
Đợi đến 00:42 phút tỉnh lại, chỉ cần dựa vào trí nhớ để vẽ ra là được.
Phải nói rằng, con mèo Kha Kha này thực sự được thiết kế vô cùng đáng yêu, mọi mặt đều không thua gì mèo Kitty.
Lâm Huyền đổi góc độ, dùng mắt thường quét qua.
Chương 8: Giao dịch (1)
Mặc dù trong lĩnh vực thiết kế, đây được coi là một kiểu đạo nhái…
Nhưng đạo nhái giấc mơ của chính mình thì có tính là đạo nhái không?
“Mọi thứ trong giấc mơ của mình, chẳng phải đều do mình tưởng tượng ra sao? Mình mới là nguyên tác mà.”
Lâm Huyền xem rất kỹ.
“Ê! Cậu làm gì ở đó vậy!”
Một tiếng quát lớn, Đại Kiểm Miêu tức giận xông tới kéo Lâm Huyền đi:
“Sao cậu chẳng có chút quan niệm về thời gian nào vậy hả lão đệ! Nhanh lên nào!”
Tích!
Đi qua quầy thu ngân, Đại Kiểm Miêu quẹt một tờ tiền vàng mệnh giá một nghìn tệ:
“Không cần trả lại đâu!”
Xe của Đại Kiểm Miêu đỗ ngay trước cửa, Lâm Huyền ôm con thú nhồi bông mèo Kha Kha bị đẩy lên xe.
Ầm——
Đại Kiểm Miêu đạp ga phóng đi, vừa chửi vừa nhìn con thú nhồi bông trong lòng Lâm Huyền:
“Cậu dùng cái thứ này để giải mật khẩu à? Cậu đúng là đồ—”
“Tặng cho con gái anh đó.”
Lâm Huyền đặt con thú nhồi bông lên vô lăng.
“Cái…”
Đại Kiểm Miêu lập tức im bặt.
Vẻ hung dữ và tức giận đông cứng trên mặt, cái miệng đang chửi dở cũng méo xệch trên không trung.
Vài giây sau.
Vẻ hung dữ từ từ tan biến…
Cái miệng cũng từ từ khép lại…
Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn thẳng về phía trước.
Lái xe trong im lặng.
…
Một đường hắn ta không nói lời nào.
Lâm Huyền không biết tại sao Đại Kiểm Miêu vốn luôn ồn ào náo nhiệt lại trở nên im lặng như vậy.
Im lặng đến mức khiến hắn có chút xa lạ.
Trong xe tải, chỉ có tiếng tích tắc của đèn báo rẽ… Còn có ánh mắt của Đại Kiểm Miêu, mỗi lần nhìn vào gương chiếu hậu, hắn ta đều không nhịn được mà liếc nhìn con thú nhồi bông mèo Kha Kha.
Chiếc mặt nạ siết chặt da đầu hơi đau.
Lâm Huyền dùng tay nới lỏng dây thun.
Đèn đỏ ở ngã tư bắt đầu nhấp nháy.
“Cảm ơn cậu.”
Đại Kiểm Miêu nói khẽ, giọng hơi khàn.
Hắn ta rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, ngậm vào miệng rồi dùng bật lửa châm thuốc.
“Đã nhiều năm… Tôi không mua đồ chơi mèo Kha Kha rồi.”
Khói thuốc lan tỏa.
“Con gái anh lớn rồi à?”
Lâm Huyền chống má nói bâng quơ.
“Con bé chết rồi.”
Đại Kiểm Miêu cắn chặt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, khói thuốc phun ra xoay tròn trong không khí:
“Chết nhiều năm rồi, năm đó nó mới sáu tuổi.”
“Là tai nạn sao?”
“Không.”
Đại Kiểm Miêu đạp phanh:
“Là bị người ta giết chết.”
“Tại sao lại giết một đứa trẻ sáu tuổi—”
“Lão đệ.”
Đại Kiểm Miêu cắt ngang lời Lâm Huyền, chỉ tay vào ngân hàng đối diện đường:
“Đến nơi rồi, phải làm việc chính thôi.”
Rắc!
Hắn ta lắp băng đạn vào súng lục, lên đạn, sau đó chỉnh lại chiếc mặt nạ trên mặt:
“Đi thôi lão đệ!”
“Cướp hết tiền trong ngân hàng này, tôi sẽ có thể báo thù cho con gái tôi! Làm việc trước, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!”
Nói xong, Đại Kiểm Miêu cười, vỗ vai Lâm Huyền, hắn ta nhảy xuống xe rồi đi về phía cửa ngân hàng.
“…”
Lâm Huyền không nói gì.
Hắn ngồi một mình trong xe, nhìn Đại Kiểm Miêu khập khiễng đi xa dần.
Trước mắt, con thú nhồi bông mèo Kha Kha đáng yêu ngồi cô đơn ở đó, Lâm Huyền nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ ngày hôm qua:
“Kho ngân hàng toàn là két sắt, căn bản không có một xu nào cả Kiểm ca…”
“Lão đệ, xuống xe đi chứ! Sao mà chậm chạp thế!”
Đại Kiểm Miêu thấy Lâm Huyền không theo kịp.
Hắn ta nhanh chân chạy lại mở cửa xe, giục Lâm Huyền xuống xe:
“Gần mười hai giờ rồi lão đệ à! Nhanh nhanh nhanh!”
Hầy…
Lâm Huyền thở dài.
Mục đích tối nay của hắn chỉ là muốn vẽ lại mèo Kha Kha thôi, căn bản không có ý định đến đây cướp ngân hàng.
Ai ngờ, Đại Kiểm Miêu này cứ một đường áp đảo, kéo lê hắn đến đây.
“Thôi được rồi, đến đây đến đây.”
Lâm Huyền nhảy xuống xe, đi theo Đại Kiểm Miêu.
Sột soạt…
Đến cửa ngân hàng.
“Xong chưa?” Đại Kiểm Miêu hỏi.
Đàn em gật đầu.
Đoàng!
Máu bắn tung tóe khắp tường!
Đại Kiểm Miêu lau súng:
“Bây giờ bớt đi một người chia tiền, hai chúng ta có thể chia nhiều hơn!”
“Ừm ừm.”
Lâm Huyền gật đầu:
“Loại người tay chân không sạch sẽ này, tuyệt đối không thể giữ lại.”
“Đậu xanh?”
Đại Kiểm Miêu ngây người, trợn mắt nhìn Lâm Huyền:
“Sao cậu biết?”
“Anh nhìn tướng mặt của hắn kìa! Chỉ thiếu mỗi việc viết hai chữ ‘bất trung’ lên mặt thôi!”
“Thật không vậy lão đệ…”
Đại Kiểm Miêu gãi đầu.
Nghi hoặc nhìn Lâm Huyền:
“Thôi thôi, đi nhanh lên!”
Sột soạt…
Hai người đến ngã ba lối đi.
Rắc.
Tên đàn em bịt mặt cắt đứt dây điện:
“Xong rồi, hệ thống báo động đã vô hiệu hóa!”
Đoàng!!!
Trong tủ điện toàn là máu!!!
“Đáng đời.”
Chiến sĩ thuần khiết Lâm Huyền khinh thường:
“Loại người cặn bã dụ dỗ chị dâu, chết cũng là nhẹ cho hắn rồi.”
“Đậu xanh!?”
Đại Kiểm Miêu kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên:
“Chuyện tào lao này mà cậu cũng biết được à?!”
Hắn ta khạc một bãi, tức đến mặt mày xanh lét:
“Rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức! Đến cả cậu cũng biết thì chẳng phải là cả thiên hạ đều biết Đại Kiểm Miêu tôi bị đàn em đội nón xanh rồi sao?”
“Cũng… Cũng không phải cả thiên hạ đâu.”
Lâm Huyền an ủi Đại Kiểm Miêu:
Chương 9: Giao dịch (2)
“Tôi cũng chỉ xem tướng mặt mới biết, anh xem tướng mặt của tên này kìa, chỉ thiếu mỗi việc viết bốn chữ ‘dụ dỗ chị dâu’ lên mặt thôi.”
“Lão đệ, cậu đùa tôi đấy à? Viết tiểu luận lên mặt à? Hơn nữa–”
Đại Kiểm Miêu đá lật xác chết lại:
“Hắn quay lưng về phía cậu, bịt mặt, trời tối đen như mực mà cậu còn có thể nhìn rõ tướng mặt của hắn sao?”
“Tôi cho anh bậc thang để xuống, anh cứ nhất quyết đòi tôi nói cho cả thiên hạ biết à?”
“Khụ khụ… Đi đi đi, chúng ta đang vội.”
Phía trước.
Một tên mập mạp chạy từ đường hầm lên:
“Đại ca–”
Đoàng!
Đại Kiểm Miêu quay đầu nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền cũng nhìn hắn ta, không nói gì.
“Cậu có biết tại sao tôi giết hắn không?”
“Cái này thì tôi không biết thật.” Lâm Huyền lắc đầu.
“Tên này tính tình tệ nhất! Hắn định giết hết chúng ta để độc chiếm tiền, thậm chí còn lập sẵn cả kế hoạch chạy trốn! Cậu nói xem tôi có nên giết hắn không!”
“Hai người đừng chó chê mèo lắm lông nữa…”
Hai người tiếp tục tiến lên đến trước kho ngân hàng.
Bức tường đen quen thuộc.
Cánh cửa mật mã màu bạc quen thuộc.
“Lão đệ, đến lượt cậu ra tay rồi!”
Đại Kiểm Miêu chỉ vào cánh cửa mật mã trước mặt:
“Cậu phải nhanh chóng giải mã mật khẩu nhé! Một khi nguồn điện chính được khôi phục, hệ thống an ninh ở đây sẽ tự động báo động đó!”
“Yên tâm, tôi chỉ cần 10 giây.”
“Giỏi thế sao!” Đại Kiểm Miêu kinh ngạc thốt lên!
Lâm Huyền đưa tay sờ vào sau lưng Đại Kiểm Miêu——
“Ê? Cậu làm gì vậy?”
“Cho tôi mượn C4.”
Lâm Huyền nhấn công tắc, dán thuốc nổ C4 lên cánh cửa mật mã màu bạc!
“Chạy!”
“Shift———”
Ầm ầm ầm!!!
Ầm ầm ầm!!!
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng nổ rung trời xé toạc màng nhĩ, vô số viên gạch rơi xuống, toàn bộ đường hầm chìm trong khói bụi, mù mịt một màu xám xịt.
“Phỉ!”
Đại Kiểm Miêu bò dậy, nhổ một ngụm vôi:
“Các chuyên gia mật mã của các người phá mật khẩu kiểu này à!? Hai chữ chuyên gia giờ ở đâu!?”
“Anh chỉ cần nói hiệu quả hay không thôi.”
Lâm Huyền đi từ đầu bên kia đường hầm lại.
“Sao cậu chạy xa thế được vậy? Vừa nãy tôi còn thấy cậu bay trên tường nữa!” Đại Kiểm Miêu bò dậy, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về vị trí mà Lâm Huyền vừa đứng.
“Gọi là Parkour.”
Khói bụi tan đi.
Cánh cửa mật mã đã biến mất từ lâu, trên bức tường đen xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Đại Kiểm Miêu nhanh chân chạy vào, Lâm Huyền cũng đi theo vào.
Đại Kiểm Miêu nhìn trái nhìn phải…
Nhìn trái nhìn phải…
Nhìn trái nhìn phải…
“Tiền đâu?”
“Anh hỏi ai đấy?”
“Tôi hỏi cậu tiền đâu!!”
“Tôi không biết!”
“Cậu nói với tôi là ở đây có cả đống tiền!! Cả đống vàng thỏi mà!!”
Cái kho này trống không.
Ngoài những chiếc két sắt trên tường xung quanh ra thì có thể nói là chẳng có gì.
Đại Kiểm Miêu tức điên lên!
Hắn ta tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Lâm Huyền! Dùng súng dí vào thái dương Lâm Huyền! Gân xanh nổi lên!
“Mẹ kiếp cậu lừa tôi! Chính cậu nói ở đây có tiền! Tôi mới đi theo cậu!”
“Tôi không nói!”
“Tôi nói!”
Một giọng nữ trong trẻo truyền đến từ phía sau.
Đại Kiểm Miêu thò đầu nhìn về phía sau Lâm Huyền——
Bùm!!!
Lâm Huyền cảm thấy một quả dưa hấu nổ tung ở vai mình, nước ép màu đỏ bắn tung tóe đầy mặt!
Còn có cả vụn xương.
“Kích thích quá.”
Lâm Huyền lau một cái bên tai, cảm thấy hormone tuyến thượng thận đều tăng lên.
Hắn đẩy xác Đại Kiểm Miêu ra, hơi thở toàn mùi máu tanh.
Trong giấc mơ trước đó, hắn đã bị bắn tỉa bắn vỡ đầu vô số lần nhưng người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc thì sáng suốt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác đầu bị bắn vỡ ở cự ly gần.
Tách, tách, tách.
Người phụ nữ bước tới với những bước chân nhẹ nhàng.
“Tại sao lại lừa Đại Kiểm Miêu?” Lâm Huyền nhìn người phụ nữ.
“Tôi lừa hắn ta cái gì?”
“Cô lừa hắn ta rằng ở đây có tiền có vàng thỏi nhưng thực tế… Mục đích của cô chỉ là những chiếc két sắt này thôi đúng không?”
“Liên quan gì đến anh.”
Người phụ nữ liếc nhìn Lâm Huyền:
“Đi chỗ nào mát mẻ thì đi, đừng để tôi phải hối hận vì đã cứu anh.”
Nói xong, người phụ nữ dọc theo bức tường, từng cái từng cái xem xét tên trên những chiếc két sắt.
Lâm Huyền dùng quần áo lau lau cổ, lúc này mới nhớ lại…
Trong giấc mơ ngày hôm qua, cũng là khi Đại Kiểm Miêu định giết mình, người phụ nữ này đã bắn chết Đại Kiểm Miêu để cứu mình.
Hôm nay, cũng là vừa nãy, cũng là lúc Đại Kiểm Miêu dùng súng dí vào đầu mình, người phụ nữ cố ý hét lên để thu hút sự chú ý của Đại Kiểm Miêu, sau đó bắn chết hắn ta.
Thật kỳ lạ.
Mình và cô ta không thân không thích, thậm chí còn chưa từng gặp mặt…
Một cô gái giết người không chớp mắt như cô ta, tại sao không những không giết mình, mà còn cứu mình?
“Tại sao lại cứu tôi?”
“Liên quan gì đến anh.”
“Nói chuyện kiểu này thì chẳng có gì vui!”
Lúc này, người phụ nữ đã tìm được mục tiêu——
Chiếc két sắt có tên [Lâm Huyền].
Chương 10: CC
Cô ta ném chiếc máy tính nhỏ trên tay đi rồi kẽo kẹt bấm ổ khóa mật mã, không thèm để ý đến Lâm Huyền nữa.
“Thế này, chúng ta giao dịch đi.”
Lâm Huyền tiến lên:
“Cô nói cho tôi biết lý do cứu tôi, tôi giúp cô mở két sắt, cô lời to.”
“Ha ha!”
Người phụ nữ bật cười:
“Anh tưởng đeo cái mặt nạ Ultraman là mình cũng thành chuyên gia mật mã à?”
“Tôi phá mật mã còn dễ hơn chuyên gia mật mã.” Lâm Huyền đáp.
“Đùa à! Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
“Bởi vì…”
Lâm Huyền kéo sợi dây thun ở sau gáy ra.
Tháo mặt nạ Ultraman xuống.
Nhìn thẳng vào người phụ nữ:
“Tôi chính là Lâm Huyền.”
“…”
Hai người đều không nói gì, bầu không khí tại hiện trường có hơi ngượng ngùng.
“Thực ra… ”
Người phụ nữ chủ động phá vỡ sự im lặng:
“Từ lúc tôi nhìn thấy anh giả làm tôi ở quảng trường, theo chân Đại Kiểm Miêu lên xe, tôi đã thấy anh có vấn đề về đầu óc rồi.”
“Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi sao?”
“Bây giờ càng chắc chắn hơn!”
Lâm Huyền bất lực nhún vai:
“Nói thẳng ra là cô vẫn không tin tôi đúng không? Nhưng nếu cô đến đây để ăn trộm két sắt của [Lâm Huyền], chắc chắn cô đã điều tra về người này rồi đúng không? Anh ta trông như thế nào mà cô không biết sao?”
Lâm Huyền chỉ vào mặt mình:
“Cô nhìn kỹ mặt tôi đi, so sánh với bức ảnh cô đã điều tra trước đó xem có giống hệt nhau không.”
Người phụ nữ lắc đầu:
“Tôi không điều tra về chủ nhân của chiếc két sắt này, tôi cũng không biết Lâm Huyền trông như thế nào.”
Lâm Huyền cạn lời.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng… Hóa ra việc chứng minh mình là mình lại là một chuyện khó khăn đến vậy.
“Tuy nhiên, dù anh là ai thì cũng không quan trọng.”
Người phụ nữ lại lên tiếng:
“Nếu anh thực sự có thể giúp tôi mở két sắt, tôi có thể cho anh biết câu trả lời.”
Cô khoanh tay, nhìn ổ khóa mật mã không có manh mối trước mắt:
“Nếu là khóa mật mã điện tử… Thì tôi có thể giải mã trong vòng vài phút.”
“Nhưng ở đây lại dùng khóa mật mã cơ học, lại còn là mật mã 8 chữ số, dù là dùng phương pháp thử tất cả các khả năng hay phương pháp nghe âm thanh thì cũng không thể giải mã trong thời gian ngắn.”
Cô quay đầu nhìn Lâm Huyền:
“Vì vậy, tôi không quan tâm anh là ai, anh có thể là bất kỳ ai. Nhưng chỉ cần anh có thể mở được chiếc két sắt này, anh chính là cộng sự của tôi.”
“Thành giao.”
Lâm Huyền thân thiện đưa tay phải ra.
Mặc dù hắn muốn moi ra câu trả lời của đối phương trước.
Nhưng bây giờ căn bản không có cách nào chứng minh mình là Lâm Huyền… Thực sự không đưa ra được con bài có giá trị nào nên hắn đành phải thỏa hiệp.
“Tôi nên gọi cô là gì?”
“CC.”
Người phụ nữ đưa tay ra, vỗ tay một cái với Lâm Huyền:
“Gọi tôi là CC là được.”
Lâm Huyền phát hiện ra rằng, những nhân vật trong giấc mơ của mình dường như đều không có tên bình thường.
“Cô có kế hoạch gì?” CC nhìn Lâm Huyền.
“Thử ngày tôi trưởng thành trước xem, những ngày có ý nghĩa, chúng ta sẽ thử từng ngày một.”
…
…
Lâm Huyền vắt óc suy nghĩ, nghĩ ra từng ngày liên quan đến mình.
CC ở đó thử từng ngày một.
Nhưng Lâm Huyền nghĩ đến mức sắp nổ tung cả não mà vẫn không đoán ra được mật mã chính xác.
“Sinh nhật mẹ tôi vừa rồi… Vẫn không đúng sao?”
CC lắc đầu:
“Hay là thử sinh nhật bà anh xem?”
“Tôi còn chẳng biết sinh nhật bà tôi.”
“Anh có nghe ra tôi đang châm biếm không vậy? Anh vừa thử hết sinh nhật của bảy dì tám cô rồi, thậm chí cả sinh nhật con chó nhà anh rồi! Anh có thể đổi hướng suy nghĩ không?”
CC khó hiểu nhìn Lâm Huyền:
“Tại sao nhất định phải là ngày tháng? Mật mã 8 chữ số, không có khả năng nào khác sao?”
Lâm Huyền phẩy tay:
“Chắc chắn là ngày tháng, tin tôi đi. Tôi nhìn cấu trúc này là biết ngay, chắc chắn là ngày tháng, đây là thói quen đặt mật mã lâu năm của tôi.”
“Anh đang giả định mình là Lâm Huyền để suy nghĩ sao?”
“Tôi nhắc lại lần nữa.” Lâm Huyền bất lực:
“Tôi không giả định mình là Lâm Huyền, tôi chính là Lâm Huyền! Cô có thể im lặng một chút đừng làm phiền tôi suy nghĩ không?”
“Ha ha, anh nhập tâm ghê đấy!”
CC khẽ cười khẩy:
“Những ngày tháng anh vừa nói toàn là mấy trăm năm trước. Nếu không phải tôi thực sự không còn cách nào… Tôi sẽ không ở đây nghe anh nói nhảm đâu! Chẳng lẽ người nhà anh toàn là yêu quái sống mấy trăm tuổi sao?”
Lâm Huyền nhắm mắt lại…
Hai tay không ngừng xoa đầu.
Nghĩ.
Phải nghĩ nhiều hơn nữa.
Rốt cuộc là gì…
Rốt cuộc còn ngày tháng nào chưa nghĩ đến?
Lâm Huyền cảm thấy não mình đã quá nóng, thậm chí đã hoạt động quá tải.
Nhưng những ngày tháng có thể nghĩ đến, liên quan đến mình đều đã thử hết rồi…
Tất cả đều không mở được!
Lúc này, chính Lâm Huyền cũng không tự tin nữa.
Đây có thật là két sắt của mình không?
Nhưng đây là giấc mơ của mình mà!
Trong giấc mơ của mình, lẽ nào lại xuất hiện két sắt của người khác sao?