- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Bảo Ngươi Làm Con Tin Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch
- Tập 5: Em quá xúc động (c41-c50)
[Dịch] Bảo Ngươi Làm Con Tin Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch
Tập 5: Em quá xúc động (c41-c50)
❮ sautiếp ❯Chương 41: Em quá xúc động.
Bởi vì Doanh Vô Kỵ đâm liên tiếp vài kiếm, đều khiến hắn cảm giác phảng phất đến Quỷ Môn quan, thực sự là con tin Càn Quốc động sát tâm”.
Vậy thì không phải!
Bách Hộ lắc đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Tuy rằng kiếm thương trên người ngươi sâu có thể thấy được xương, bất quá không có nhát nào đâm vào chỗ trí mạng”.
Cơ Túc nghẹn một chút: “Vậy cũng không thể tha cho hắn, hắn cầm hung khí trên đường, xúc phạm……”
Tối hôm qua lúc ta bắt hung thủ chính là dùng thanh kiếm này, tối hôm qua những quan gia kia cũng không làm khó dễ ta. hôm nay Công tử Túc đánh người, càng nhìn càng giống đồng bọn hung thủ, ta có thể không sợ sao?”
Cơ Túc: “……”
Bách Hộ: “……”
Thật đúng là con mẹ nó có chút đạo lý.
Đoạn thời gian gần đây, Con tin Càn quốc là đối tượng được trọng điểm chiếu cố, bách hộ trước khi bị phái ra liền nhận được thông báo, chỉ cần không gây ra tai nạn chết người hoặc là tàn phế nghiêm trọng, thì xử hòa.
Ngày hôm qua trước mặt mọi người đem đoản kiếm gác ở trên cổ con gái Thừa tướng cũng không có việc gì, huống chi hôm nay?
Bách Hộ cười cười: “Nếu là hiểu lầm, vậy hai vị bớt giận, chuyện này dừng ở đây”.
Doanh Vô Kỵ: “Được! Nghe lời quan gia”.
Cơ Túc nóng nảy: “Hiểu lầm? Làm sao có thể là hiểu lầm! Còn đều bớt giận, hắn lông cũng không rụng một cọng thì còn có thể tức giận cái gì chứ? Các ngươi thiên vị cũng quá rõ ràng đi!”
Ngươi phải biết địa điểm xảy ra vụ án là ở trước cửa hàng giấy của Càn Quốc, nơi này là Lê quốc, nếu là thật náo loạn lên, ngươi chiếm được lý chắc!”
Doanh Vô Kỵ cười ha hả nói: “Công tử bớt giận, chỉ là hiểu lầm mà thôi, Doanh Vô Kỵ ta cái khác không được, am hiểu nhất chính là biến chiến tranh thành tơ lụa. Đúng không, Hoa Triều tỷ?”
Nói xong, liền thân thiết nghênh đón.
Hoa Triều vẻ mặt lo lắng: “Vô Kỵ, đệ không sao chứ?”
Cơ Túc: “……”
Sắc mặt hắn cứng đờ, hừ một tiếng, phất tay áo rời đi…… phất tay áo để tùy tùng nâng mình rời khỏi nha môn.
Các ngươi chờ cho ta, chuyện này Viêm Quốc chúng ta sẽ không cho qua đâu!
Hắn cực kỳ không cam lòng, hoàn toàn không nhớ rõ chưởng đầu tiên của mình có bao nhiêu sát ý.
Doanh Vô Kỵ nhìn bóng lưng hắn rời đi, thần sắc càng lạnh lùng.
Hắn dường như có thể xác định, Cơ Túc muốn đánh mình trút giận là thật, nhưng không có khả năng động sát tâm với mình, biên giới Viêm quốc vừa mới đình chiến, bọn họ không có đạo lý đồng thời đắc tội Càn Lê hai nước.
Người đứng sau màn dụng tâm thật sự hiểm ác, bọn họ rốt cục là ai?
Doanh Vô Kỵ không có đầu mối, chỉ cảm giác sâu sắc được thực lực không đủ, lần này những người đó có thể mượn tay Cơ Túc, về sau có thể mượn tay người khác.
Chính mình ngoại trừ Bạch Chỉ, không có bất kỳ tâm phúc nào, trông cậy vào tự mình bắt được hung thủ dường như là không có khả năng, duy nhất trông cậy cũng chỉ có mau chóng tăng lên thực lực.
Xem ra kiếm xong một đợt tiền này, phải tăng tốc đụng người ăn vạ!
……………
Đệ thật sự không sao chứ?
Hoa Triều đánh giá Doanh Vô Kỵ từ trên xuống dưới một chút, xác nhận không bị thương mới hơi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng ở trên xe ngựa đều lo lắng muốn chết, nếu Doanh Vô Kỵ xảy ra chuyện, vậy bảy ngàn lượng của nàng tan tành mây khói.
Đương nhiên, nàng cũng lo lắng Doanh Vô Kỵ bị thương.
Cũng may người không có việc gì.
Sau khi hai bên dừng tay về sau, Doanh Vô Kỵ thậm chí còn bảo nàng đi mua Thư cục, hiện tại vừa mới đàm phán xong trở về.
Bách Hộ cười cười: “Công tử Vô Kỵ, nếu không có việc gì, vậy ngươi liền trở về đi, về sau nếu là có vấn đề, lúc nào cũng có thể tới quan phủ tìm chúng ta!”
Tuy rằng đại nhân vật chân chính sẽ không để ý tới tên Doanh Vô Kỵ vô danh tiểu tốt này, nhưng nha môn Giáng Thành và Phi Ngư Vệ đã đạt thành một nhận thức chung, Doanh Vô Kỵ người này chính là nhân tố không ổn định nhất của bang giao Càn Lê, nhất định phải trấn an cho tốt, nếu không một ngày nào đó hắn lật bàn, tất cả mọi người chịu không nổi.
Không vội!
Doanh Vô Kỵ lại khoát tay áo: “Hôm nay vừa vặn chúng ta mua được một Thư cục, tiện thể ngươi làm thủ tục cho chúng ta!”
Bách Hộ: “……”
Một khắc đồng hồ sau, thủ tục mua bán xong xuôi, Thư cục chính thức hoàn thành chuyển nhượng, hiệu suất cao đến làm người ta giận sôi, đoàn người vui vẻ rời khỏi nha môn.
Nhìn bóng lưng ba người, một tiểu lại cảm khái nói: “Ta sống từng này tuổi, chưa thấy con tin nào kiêu ngạo như vậy!”
Bách Hộ khóe miệng giật giật: “Ai à! Ngươi hôm nay gặp được rồi đó!”
Thư cục Thượng Nho tọa lạc ở nam thành, so với mấy đại Thư cục hẻo lánh rất nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm ăn suy bại, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất không phải cái này, mấu chốt vẫn là nhân gia giàu có và đông đúc chung quanh không nhiều lắm, Thư cục bố trí cũng không đủ lịch sự tao nhã, dẫn đến nguồn khách không ổn định, trả tiền công chậm chễ cho đám học tử bình dân.
Cứ thế, tuần hoàn ác tính, việc làm ăn cũng chậm rãi không làm nổi nữa.
Doanh Vô Kỵ đánh giá một vòng, thật là hài lòng, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng cũng đủ sử dụng, hơn nữa một cái hậu viện không nhỏ, vừa vặn thỏa mãn nhu cầu.
Chỉ có điều……
Hắn liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, tiểu nha đầu này từ sau khi đánh nhau xong vẫn không nói gì, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Liền cười xoa xoa đầu tiểu nha đầu: “Em làm sao vậy?”
“Công tử, em quá xúc động!”
Chương 42: Mua lại thư cục Thượng Nho.
Bạch Chỉ chống má, vẻ mặt tự trách: “Em mới kịp phản ứng, Cơ Túc dùng phép khích tướng, công tử vẫn làm lơ, ngược lại bởi vì sự bộp chộp của em mà công tử bị rơi vào hiểm địa, nếu như không phải Cơ Túc quá yếu, em thật không biết đối mặt với công tử như thế nào”.
Vốn Doanh Vô Kỵ còn đang cười, kết quả nghe được nửa câu sau, nụ cười trong nháy mắt liền biến mất.
Hắn trừng mắt nhìn Bạch Chỉ, có chút tức giận: “Tại sao cho tới bây giờ em đều cảm thấy Cơ Túc quá yếu, mà không phải ta quá mạnh?”
Bạch Chỉ: “Công tử đừng ngắt lời, em đang tự trách đây!
Doanh Vô Kỵ: “……”
Hắn rất muốn chửi má nó, nhưng nhìn ra được, Bạch Chỉ thật sự rất tự trách, liền cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng nữa.
Tùy tùng của Cơ Túc là Cảnh giới Thai Thuế, bất quá chỉ là thất phẩm, linh thai thấp nhất.
Bạch Chỉ mặc dù chưa đột phá Cảnh giới Thai Thuế, nhưng tinh khí thần đều kinh người, đã đột phá tầng 11, hơn nữa kiếm pháp tàn nhẫn xảo quyệt, lúc này mới miễn cưỡng chiến bình, nếu như tùy tùng linh thai kia cho dù cao hơn một phẩm, hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì nàng cũng không dám nghĩ.
Nàng ngẩng đầu: “Công tử, sau này em không bao giờ bộp chộp nữa!
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Biết là tốt rồi, sau này phải nghe lời ta biết chưa?”
Bạch Chỉ nhu thuận gật đầu: “Biết rồi!”
Thấy cảm xúc tự trách của tiểu nha đầu tản đi, Doanh Vô Kỵ lúc này mới nhìn về phía Hoa Triều: “Hoa Triều tỷ! tỷ làm sao mua được cửa hàng này nhanh như vậy, tốn bao nhiêu tiền?”
Hoa Triều cười cười: “Không nhiều lắm, một ngàn năm trăm lượng!
Doanh Vô Kỵ hoảng sợ: “Một ngàn năm trăm lượng còn không nhiều, rõ ràng có thể mặc cả”.
Hoa Triều khẽ thở dài một hơi: “Đệ làm công tử nước khác bị thương thành như vậy, ta lo lắng ngươi gặp chuyện không may, chỉ muốn đàm phán nhanh một chút, nên không mặc cả nữa. Đệ cũng thật là, làm việc thật sự quá hấp tấp, loại tình huống này còn để cho ta xử lý chuyện Thư cục trước”.
Hiện tại nàng hầu bao trống trơn, cả ngày thể xác và tinh thần đều bị cảm giác không an toàn vây quanh, nhưng nếu đã lên thuyền giặc, vậy cũng chỉ có thể một con đường đi đến trời tối thôi.
Thuyền đến đầu cầu, rốt cuộc đi thẳng, hay chìm, phải xem biểu hiện của Doanh Vô Kỵ.
Hy vọng hắn sẽ không làm mình thất vọng!
Thật là nữ nhân ngu xuẩn, hết thuốc chữa rồi!
Nàng xoa xoa đầu, hỏi: “Đúng rồi Vô Kỵ, tại sao Thư cục này đứng lên ta còn ngành giấy…”
Doanh Vô Kỵ khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngành giấy chỉ có thể là sản nghiệp Càn quốc, thương ấn không ở trên tay đệ, chỉ có thể mặc cho người ta bài bố, cũng không thể đem Thư cục cũng bị sứ quán chi phối nốt, tự nhiên phải đứng lên tỷ.”
Hoa Triều hơi ngẩn ra, chợt cười tươi như hoa, không nghĩ tới lúc này mới bao lâu thời gian, Doanh Vô Kỵ liền nghĩ ra cách trộm gà như thế.
Hắn an bài chu toàn như thế, xem ra Đại Lê Gia Đằng Ưng là thật.
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng an ổn không ít.
Nàng tựa như cười như không cười nhìn Doanh Vô Kỵ: “Vậy đệ không sợ tỷ tỷ độc chiếm tiền tài, tuyệt không chia cho đệ?”
Doanh Vô Kỵ cười xua tay: “Không sợ! Hai người mình thân như tỷ đệ, đệ làm sao có thể có suy nghĩ này”.
Đương nhiên đây chỉ là lời rắm thối.
……
Hắn đã sớm nghĩ kỹ hình thức vận hành, Thư cục hắn không có ý định chiếm cổ phần, tránh thò ra nhược điểm cho người khác nắm, Thư cục hợp tác với mình chỉ có thể là hình thức thuê nhân công, phí thuê chính là năm phần (50%) lợi nhuận thuần túy, Tuân Chí Doãn có rắm thối đến đâu chăng nữa cũng không thể ngăn cản công tử bổn quốc làm thuê kiếm tiền tiêu vặt, chỉ cần kỹ thuật in chữ này ở trong tay mình, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào cản trở.
Tính đến trước mắt, cảm giác của hắn đối với Hoa Triều không tệ, chỉ riêng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đã ghi điểm rồi.
Đương nhiên, còn có một khoảng cách hoàn toàn tín nhiệm.
Chỉ cần Hoa Triều không làm chuyện không có lỗi với hắn thì hắn có thể dẫn dắt Hoa Triều kiếm tiền, nếu không, sau khi hắn trả hết tiền vốn và lợi tức của Hoa Triều, sẽ mang theo kỹ thuật rời đi.
Về phần kỹ thuật in chữ sống… kỹ thuật này không tính là công nghệ đen cao thâm gì, sớm muộn sẽ bị người ta bắt chước, bất quá trong khoảng thời gian ngắn hiệu suất của những người đó nhất định sẽ rất thấp, trong thời gian đó, mình đã sớm kiếm được một khoản lớn rồi.
Bây giờ, chỉ còn lại hai vấn đề.
Thứ nhất là chu trình chi tiết, hắn đối với in ấn chữ sống có hiểu biết, kiếp trước thậm chí còn nhìn qua một lần chu trình tỉ mỉ, nhưng cũng không nhớ rõ lắm. Bất quá vấn đề này cũng dễ giải quyết, đi tìm Vu Sương Tự mượn một tấm Tỉnh Thần Phù là được.
Vấn đề thứ hai ngược lại càng khó giải quyết hơn một chút, hắn không phải xuất thân thợ thủ công, làm một bộ in chữ sống bền chắc khẳng định phải tốn không ít thời gian, tình huống khẩn cấp như thế đương nhiên không được, hắn nhất định phải tìm được một nhóm thợ thủ công, chẳng những tài nghệ cao còn phải thành thật.
Nghĩ nghĩ hắn nói: “Hoa Triều tỷ, tỷ ở đây nghỉ ngơi trước, Bạch Chỉ em đi Ngô quốc sứ quán, để Ngô Đan hỗ trợ liên hệ mấy thợ thủ công mặc giả đáng tin cậy, nói ta muốn thuê thù lao cao, nhưng phải nhanh!”
Được!
Bạch Chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhanh như chớp chạy về phía sứ quán Ngô quốc.
Hoa Triều tò mò hỏi: “Vậy còn đệ?”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Đệ đi Phi Ngư Vệ một chuyến!”
Chương 43: Vi Nga phái.
Phi Ngư Vệ.
Lệnh phòng khám nghiệm tử thi.
Lúc Doanh Vô Kỵ nhìn thấy Vu Sương Tự, nàng đang chỉ đạo mấy nữ lại giải phẫu thi thể.
“Cái này gan mật hoại tử, huyết dịch ngưng trệ, nhìn màu sắc rõ ràng là trúng xà độc, ngươi đi lật xem sách cổ, cái này nếu lại nhìn không ra là loại xà độc nào, thì mau thu thập đồ đạc về núi đi!”
“Cái này thận khí thiếu hụt, ấn đường biến thành màu đen, hẳn là gặp hồ yêu, ngươi mổ ra, xem người này đều trúng yêu pháp gì!”
“Cái này, cái này là bị vật cùn đập nát, không kiểm tra ngươi nữa. Ngươi đem nó ghép lại đi, không ghép lại được thì đừng ăn cơm!
Mấy nữ lại đều sắp khóc, không còn bộ dáng mồm mép như trước nữa, từng người vùi đầu làm việc.
Doanh Vô Kỵ cũng nghe được một ít tin tức, nghe nói Vu Sương Tự trước khi làm bách hộ vẫn là người khám nghiệm tử thi, bởi vì trong cả thành này, chỉ có nàng có thể phán đoán chuẩn xác ra bệnh trạng tương ứng với tất cả pháp thuật Yêu tộc, đối với cổ trùng cũng có hiểu biết uyên thâm, cũng chỉ có một mình nàng có thể đem thịt băm ghép lại bộ dáng khi còn sống.
Làm nghề ngỗ tác này, đã nhiều năm, vẫn luôn không thăng chức.
Cũng không phải bởi vì làm không tốt, mà là lệnh phòng khám nghiệm tử thi không nỡ thả người.
Cho đến khi các sư muội đồng môn của nàng xuống núi, nàng mới có thể thoát ra làm bách hộ, làm công việc giống như phi ngư vệ khác, lại còn phải chiếu cố vấn đề huấn luyện ngỗ tác của các sư muội, giống như vẽ đường cho hươu chạy vậy.
Doanh Vô Kỵ không quấy rầy nàng, liền ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
Vu Sương Tự chỉ đạo không nhiều lắm, mới xoay người đi tới: “Công tử, có việc gì?”
Từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng đều không có liên lạc Doanh Vô Kỵ, tuyệt không có ý tranh công.
Doanh Vô Kỵ nhìn bốn phía không có ai, cười nói: “Đại ân Cô nương giúp ta, tại hạ đặc biệt vì nói lời cảm tạ mà đến. Hổ thẹn! Tại hạ gần đây có chút thiếu tiền, chỉ có ít vịt quay và đồ ngọt mua từ chợ Đông, chờ về sau có tiền, lại trọng tạ đại ân cô nương.
“Uh!”
Vu Sương Tự thản nhiên đáp một tiếng, giống như vừa rồi lúc chỉ đạo sư muội, đã nói hết tất cả, hiện tại một chữ cũng không chen ra được.
Bất quá nàng cũng không có từ chối, nhận bánh ngọt liền lấy ra ăn, không chút cố kỵ trong không khí tràn ngập mùi máu tanh tử thi thối, vừa nhìn đã biết là đói lắm rồi.
Ăn xong một cái bánh ngọt, uống một ngụm nước, nàng mới vén mái tóc hơi có vẻ rối lên, nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: “Công tử hiện tại đến hẳn là không chỉ vì nói cám ơn, có chuyện gì liền nói thẳng đi!”
Doanh Vô Kỵ có chút ngượng ngùng, biết tiếp tục nhăn nhớ sẽ không lễ phép, liền trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, cuối cùng bổ sung một câu: “Tỉnh thần phù giá cả xa xỉ, hai tấm trước đó, đều tính là ta mượn cô nương, chờ sau khi có tiền, ta định trả lại gấp mười lần.
Vu Sương Tự suy nghĩ một chút, liền lấy từ trong ngực ra ba tờ phù giấy đưa tới: “này!”
“Đa tạ!”
Doanh Vô Kỵ nhìn nàng sảng khoái như thế, nhịn không được hỏi: “Có thể mạo muội hỏi một chút, cô nương vì sao giúp ta?”
Vu Sương Tự hơi nhíu mày một chút nhưng rất nhanh lại giãn ra “Điều tra rõ chân tướng đích thật là sở cầu của ta, nhưng đối với công tử có mưu đồ cũng là thật. Bất quá hiện tại thứ chúng ta muốn, công tử tạm thời còn chưa có, chờ công tử có, tự khắc sẽ có người đến nói chuyện với công tử.
Doanh Vô Kỵ tò mò nói: “Các người không sợ đến lúc đó ta không đồng ý thì sao?”
Vu Sương Tự cười nói: “Công tử sẽ đồng ý”.
Doanh Vô Kỵ: “……”
Những người này mưu đồ đơn giản chính là thân phận của mình, công tử có nghèo túng hơn nữa cũng là công tử, chỉ là không biết bọn họ muốn giở trò gì.
Bất quá cũng kệ, mình hoàn cảnh thế này mà có người mưu đồ với mình thì cũng tốt rồi.
Đừng nói với ta uống rượu độc giải khát, cho dù là độc chết, cũng phải giải khát cho đã trước khi trúng độc chết.
Đến thời điểm đàm phán thì với thực lực của mình thì xem mìu nào cắn mỉu nào.
Bọn họ dám làm khó mình, thì mình xá gì mà không chơi lại.
Hậu quả của tình huống này đơn giản chỉ có hai loại: một loại là uy hiếp cá nhân, một loại là tự trách đạo đức bản thân.
Doanh Vô Kỵ không có đạo đức, nghĩ vậy nên trong nháy mắt liền không cảm thấy áp lực.
Hắn cười chắp tay: “Nếu đã như vậy, vậy tại hạ xin cáo từ, đa tạ cô nương!
Chờ một chút!
Vu Sương Tự gọi hắn lại, nhét một tờ giấy vào tay hắn, lúc này mới nói: “Không tiễn!”
Doanh Vô Kỵ cũng không biết nàng có ý gì, sau khi rời khỏi Phi Ngư Vệ, mới mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó chỉ có năm chữ: Cẩn thận “Vi Nga phái” (phái vì ta)!
Vi Nga phái?
Quý kỷ vi nga (coi trọng tính mạng của bản thân) là lý niệm của đạo gia học phái Dương Chu, Doanh Vô Kỵ cũng nghe nói qua một ít, bất quá lại chưa từng nghe qua cái gọi là “Vi Nga phái” này.
Chẳng lẽ Vi nga phái này bất lợi đối với mình.
Chẳng lẽ……
Hắn nghĩ tới Cơ Túc, cảm giác hôm nay Cơ Túc bất thường, rất có thể có liên quan đến Vi Nga phái.
Chờ một lúc sau, nhất định phải lại đến tìm Vu Sương Tự tìm hiểu cặn kẽ một chút, xem biểu hiện vừa rồi của nàng, rõ ràng là không muốn ở trong Phi Ngư Vệ nhắc tới, sợ bị người khác nghe được.
Hắn lắc lắc đầu, liền trực tiếp về tới Thư cục, cách thật xa, chợt nghe được tiếng chuyện phiếm trò chuyện náo nhiệt.
Bạch Chỉ âm thanh tràn ngập kinh ngạc: “Ý của các ngươi là, tối hôm qua Ngô Đan sau khi rời đi không có trở về sứ quán, mà là lại vụng trộm đi Di Hồng Các?”
“Người này ngoài miệng nói muốn trở thành người mặc giả, kì thực trong đầu đều là xa xỉ dâm dật, nếu như hắn không phải là Công tử Ngô quốc, chúng ta đã sớm đá hắn ra khỏi Mặc giả công hội, người này cũng không phải thật tâm làm Mặc giả.”
“Nói bậy!”
Chương 44: Cái đó không phải là thơ.
Ngô Đan hổn hển: “Ta Ngô Đan cả đời làm việc cần kiệm, trong lòng ta vẫn muốn đem gia nhập Mặc giả công hội trở thành phúc khí của ta!”
Nam nhân trung niên xì một tiếng: “Mặc giả công hội có người như ngươi ta thật xấu hổ!”
“Ngươi vì sao phải vu hãm ta?”
“Ngươi nói xem ngươi có đi Lầu Xanh hay không đi!”
“Thanh Tước cô nương vừa gặp tai họa lao ngục, căn bản cũng không có ý tiếp khách, bất quá là cùng chúng ta uống rượu nói chuyện phiếm, giải tỏa một chút cảm xúc sợ hãi”.
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không tin: “Vậy ngươi không muốn ngủ với cô ta?”
Ngô Đan bĩu môi nói: “Ta là chính nhân quân tử, sẽ không nói dối ngươi! Ta muốn, nhưng ta không có ý định dùng tiền, mà là dự định dùng tấm lòng chân thật cùng tài hoa của ta”.
“Hả? Tấm lòng chân thật và tài hoa, thế ngươi có thành công không?”
“Không! Nữ nhân này quá không biết hàng, về sau không bao giờ tìm nàng nữa!”
“Vậy ngươi rốt cuộc làm như thế nào?”
“Ta viết cho nàng một bài thơ, có muốn ta đọc cho các ngươi nghe không?”
~~~
Doanh Vô Kỵ đẩy cửa vào: “Đừng đọc nữa!”
Làm huynh đệ, hắn biết rõ tài hoa của Ngô Đan, thật sự có chút một lời khó nói hết, nếu làm tất cả mọi người đều khó xử thì e là lát nữa chuyện đàm phán không xong.
Ngô Đan có chút không phục: “Ô Kê ca! Huynh đến đây là ý gì? Không tin thơ của đệ sao?”
Doanh Vô Kỵ nhìn khuôn mặt thật thà chất phác của hắn: “Đan à! Đệ có nghĩ tới, cái đó… không phải là thơ không?”
Ngô Đan: “…???
Người trung niên bị chọc cười ha ha, đứng lên chắp tay nói: “Tại hạ Địch Vân, bái kiến Công tử Vô Kỵ, trước kia chỉ nghe qua tên Công tử, không nghĩ tới lại là người có ánh mắt sắc bén như thế”.
Ngô Đan hừ hừ hai câu, lười phản bác.
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Đa tạ Địch huynh nguyện xuất thủ tương trợ, tại hạ tạ ơn”.
Hắn đánh giá Địch Vân một chút, cũng là một bộ trang phục mặc giả bình thường, giống như ba người trẻ tuổi phía sau hắn, thoạt nhìn cực kỳ gian khổ mộc mạc.
Kỳ thật trong Mặc giả công hội cũng có không ít người xuất thân danh môn, chẳng qua Địch Vân trước mắt không phải, loại tang thương mắt thường có thể thấy được này không phải người phú quý có thể có.
Hắn hẳn là giống như đại đa số người trong Mặc giả công hội, xuất thân từ từ tầng dưới chót là nông dân hoặc người làm nghề thủ công.
Đây cũng là một điểm bất đồng giữa Mặc gia và Chư Tử Bách gia, Mặc Tử tuy rằng cũng coi như quý tộc nghèo túng, nhưng so với Vi Mạt dường như không có bất kỳ khác biệt gì, học thuyết của ông ta tự nhiên cũng thân thiện với người bình dân, lý niệm của Mặc gia cũng dễ dàng được giới bình dân thờ phụng.
Đương nhiên, điều này cũng dẫn đến Mặc giả công hội không có cường đại tài nguyên ủng hộ, về tổng thể kinh tế khó khăn, Mặc Giả mặc kệ ở trong công hội địa vị cao bao nhiêu, đều có công việc riêng của mình, dùng để nuôi dưỡng công hội. Dưới sự dẫn dắt của cự tử đương đại, những người theo chủ nghĩa lý tưởng này không sợ gian khổ, phẩm tính tự nhiên cũng cao thượng hơn người bình thường không ít.
Đây chính là nguyên nhân Doanh Vô Kỵ muốn mời bọn họ.
Địch Vân hỏi: “Không biết công tử Vô Kỵ mời chúng ta tới làm cái gì, ta nghe nói gần đây có người gây bất lợi cho công tử, nếu công tử muốn mời người bảo vệ, đó chính là tìm đúng người. Gần đây ta có cảm ngộ mới đối với lĩnh vực ‘phi công’ (tức không cần tấn công), cho dù thích khách sát tâm nặng hơn nữa, khi trong lĩnh vực của chúng ta cũng chỉ có một con đường bỏ khí giới để hòa đàm.”
Cái này……
Doanh Vô Kỵ không khỏi mỉm cười, lĩnh vực phi công chính là pháp thuật cấp cao của Mặc gia, có thể làm suy yếu sát ý của tất cả mọi ngươi là pháp thuật khống chế tinh thần hiếm có, thật sự là một thần khí khuyên can, chỉ có Mặc Tu tâm tính cực kỳ cứng cỏi mới có thể tu thành.
Đồn đãi năm đó Mặc Tử đang giúp Tề quốc thủ thành, sau khi dùng pháp thuật này, khuyên lui 20 vạn quân Sở, từ đó về sau lĩnh vực này thành danh.
Quả cầu ánh sáng màu xanh phía cuối thang cảm xúc của Địch Vân, chắc là lĩnh vực phi công, chẳng qua uy lực khẳng định không bằng Mặc Tử Thánh Cảnh mà thôi.
“Ta mời chư vị lại đây, kỳ thật chỉ là muốn mời các người làm chút công việc bình thường, bất quá chư vị yên tâm, tiền công nhất định cao!”
“Bao nhiêu?”
Mỗi người năm mươi lượng một tháng, nhưng nội dung công việc nhất định phải giữ bí mật, cho dù là người trong Mặc giả công hội cũng không thể tiết lộ.
“Cao như vậy!”
Tất cả mọi người hoảng sợ, đối với Địch Vân loại cảnh giới Thai Thuế cao thủ này, năm mươi lượng có thể coi là tiền công tương đối cao. Đối với mấy người trẻ tuổi, liền quá mức ngon lành, phải biết rằng Phi Ngư vệ bách hộ bổng lộc cũng chỉ 20 lượng.
Địch Vân chần chờ nói: “Giữ bí mật… Công tử Vô Kỵ không phải là muốn cho chúng ta làm một ít chuyện đồi phong bại tục chứ?”
“Nếu như đồi phong bại tục, trái với quy tắc của Mặc Giả các ngươi, các ngươi có bỏ việc bất cứ lúc nào!”
“Tốt lắm!
Địch Vân cười nói: “Vậy thì đa tạ!”
Ký xong khế ước bảo mật, Doanh Vô Kỵ liền mang theo mấy mặc giả vào hậu viện, đem nội dung in chữ sống đại khái nói một chút.
Mấy tên mặc giả nghe xong, hưng phấn đến đỏ mặt tía tai.
Chỉ cần khắc mấy chữ, cũng không cần sao chép rườm rà như vậy, hiện tại giấy rẻ như vậy, hoàn toàn có thể để cho vạn dân thiên hạ đọc các tác phẩm nổi tiếng của Mặc gia!”
[ lời nhắc ] giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được kỹ pháp huyền cấp ‘phi công kiếm pháp’.
Kiếm pháp phi công này cũng là cấp bậc màu xanh lá cây, kiếm pháp Mặc gia lấy thủ làm công, trong rất nhiều trường phái kiếm pháp cũng là một kiếm kỹ độc đáo.
Chương 45: Hợp tác quy mô lớn.
Tuy rằng phi công kiếm pháp này cũng là Huyền cấp, nhưng màu sắc so với những kỹ pháp Huyền cấp khác cao thâm hơn rất nhiều, thậm chí có chút sắc lam nổi lên nhè nhẹ, đã có chút tiếp cận Kỹ pháp địa cấp, tuyệt đối là một đại sát khí.
Doanh Vô Kỵ ngược lại hiểu được tâm tình Địch Vân, hôm nay Mặc gia tuy rằng vẫn hoạt động sôi nổi trong lĩnh vực chính trị của đại bộ phận chư hầu, nhưng đã sớm không còn rầm rộ như thời kỳ toàn thịnh.
Dù sao ở trong lòng Mặc giả, cự tử mới là tồn tại chí cao vô thượng, ở trong mắt quân chủ các quốc gia lại là phạm vào kiêng kị lớn, là bởi bọn họ bài xích Mặc gia.
Về phần ba điểm phi nhạc, tiết dụng, tiết táng trong tư tưởng Mặc gia, chắc chắn giới quý tộc không tộc tiếp nhận.
Cho nên cứ thế mãi, sức ảnh hưởng của Mặc gia trên chính đàn càng ngày càng nhỏ, ngay cả nội bộ cũng xuất hiện nhiều tiếng nói bất đồng.
Nếu không phải mỗi đời cự tử đều là thánh nhân chân chính tuân thủ nghiêm ngặt tư tưởng Mặc gia, đủ để cho mọi người vui lòng phục tùng, chỉ sợ đã sụp đổ từ bên trong.
Mỗi Mặc giả đều hi vọng Mặc gia một lần nữa huy hoàng, cách trực tiếp nhất, chính là thu nhận nhân tài từ tầng dưới chót.
Cho nên khi Địch Vân nghe được kỹ thuật in chữ sống thần kỳ này, phản ứng đầu tiên chính là muốn tác phẩm nổi tiếng của Mặc gia truyền khắp thế gian.
Hai mắt hắn đỏ lên nhìn Doanh Vô Kỵ: “Công tử Vô Kỵ, ta có thể đưa ra một thỉnh cầu hay không?”
Doanh Vô Kỵ khẽ mỉm cười: “Địch huynh mời nói!”
Địch Vân hít sâu một hơi: “Chuyện in chữ sống, chúng ta nhất định giữ bí mật, nhưng hy vọng công tử có thể trợ giúp Mặc gia chúng ta in ấn điển tịch, để giới bình dân học tử cũng có thể mua được!
Doanh Vô Kỵ lập tức hiểu rõ.
200 năm trước, thuật làm giấy hưng khởi, hơn nữa các nơi bắt đầu tdồng hoàng trúc thảo, giấy đã không phải là thứ mà chỉ có quý tộc mới có thể dùng. Nhưng giá sách vẫn cao không hạ, chính là bởi vì sao chép thủ công.
Đại đa số học tử bình dân muốn đọc sách, cũng chỉ có thể mua một quyển sách, bôn tẩu khắp nơi cầu ông bà nội tìm người chép sách, tạo thành lực cản cực lớn cho sự phát triển của học thuyết, nhất là học thuyết nhằm vào dân chúng trung hạ tầng như của Mặc gia.
Hắn hỏi: “Ý kiến Địch huynh, có thể đại biểu ý kiến Mặc gia sao?
Sau khi trở về ta lập tức cấp Cự Tử truyền tin, công tử nguyện trợ giúp Mặc gia chính là Mặc gia bằng hữu, Cự Tử là Thánh giả làm sao xâm chiếm lợi ích của bằng hữu?
Doanh Vô Kỵ suy tư một lát: “Được! như vậy đi, bởi vì chúng ta đầu tư có chút cao, hai tháng đầu cần nhanh chóng thu hồi vốn, chúng ta khi xuất bản điển tịch sẽ sẽ lấy lợi nhuận làm chủ, bất quá có thể cam đoan Mặc gia điển tịch sẽ không ít hơn so với bất kỳ một nhà nào. Hai tháng sau, liền có thể cùng Mặc gia hợp tác quy mô lớn.”
Địch Vân cảm động gật đầu “Tốt! Đa tạ công tử!”
Thành thật mà nói dựa vào trình độ của ông ta, chỉ cần nghe nguyên lý in chữ sống một lần, ông ta đã hình dung ra cách khắc chữ cộng thêm khâu chọn vật liệu, làm bản in, thời gian 2 tháng quá đủ để chuẩn bị.
Nhưng nếu như không có Doanh Vô Kỵ, ông ta còn lâu mới nghĩ ra cách này.
Trong lúc nhất thời, mặt ông ta đỏ bừng “Công tử! Công tử cứ yên tâm đi, Thư cục Thượng Nho về sau nhất định sẽ trở thành Thư cục lớn nhất Lê quốc”.
“Thư cục Thượng Nho? Thư cục Thượng Nho gì?”
Doanh Vô Kỵ nhổ một ngụm: ” Ông chủ Tiền nhiệm là một người hàn nho, đặt một cái tên không vừa tai như vậy, sau này nói ra thì mất mặt, phải sửa lại”
Địch Vân theo bản năng hỏi: “Vậy đổi thành cái gì?
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Ta đối với Mặc gia học thuyết ngưỡng mộ đã lâu, lại cùng Địch huynh vừa gặp đã thân, không bằng gọi Thư cục Thượng Mặc thế nào?”
Ánh mắt Địch Vân sáng lên, vỗ tay khen ngợi: “Tốt, Thư cục Thượng Mặc tốt, mạnh hơn so với cái tên lúc trước!”
“Phải tìm người đặt làm bảng hiệu mới đã”
Không cần! Mặc gia công hội có, ta tìm người làm một biển hiệu mới cho công tử, miễn phí!
“……”
Sau một đợt nói chuyện, tâm tình hai bên đều vui vẻ.
Địch Vân lấy được quy trình chi tiết, liền kích động về tới Mặc giả công hội dặn dò rồi bảo Doanh Vô Kỵ hai ngày sau là có thể lấy hàng.
Khóe miệng Doanh Vô Kỵ cũng lộ vẻ tươi cười, cảm giác bất an trong lòng hơi phân tán một chút.
Hắn hiện tại ở Lê quốc phiêu bạt không nơi nương tựa, dù là Lê quốc có tâm bảo hộ hắn, cũng không cách nào đánh tan lo âu trong lòng hắn.
Hiện tại cùng Mặc gia công hội dính dáng đến lợi ích quan hệ, hơn nữa là hợp tác có liên quan học thuyết, cũng cuối cùng có đồng minh đáng tin cậy, có thể hơi an tâm một chút.
~~~
Hai ngày trôi qua trong gió êm sóng lặng.
Doanh Vô Kỵ nhàn rỗi không có việc gì liền luyện kiếm đọc sách, ngoại trừ lượn qua hai vòng đến Mặc giả công hội cộng thêm bí mật gặp mặt một lần Vu Sương Tự, liền không làm chuyện gì khác.
Cơ quan thuật vốn là tuyệt kỹ sở trường của Mặc gia, bên trong có rất nhiều thợ thủ công tài nghệ cao siêu, chỉ là in chữ sống quả thực là giống như ăn cơm uống nước, hơn nữa có được trình tự tỉ mỉ, tiến độ nhanh đến mức khiến người ta giận sôi.
Về phần Vu Sương Tự bên kia……
Doanh Vô Kỵ rốt cục biết rõ lai lịch “Vi Nga phái” này, đây cũng là một chi nhánh của đạo gia học phái.
Đạo gia chính thức hình thành vào thời kỳ Lão Tử, thiên “Đạo Đức Kinh” đặt nền móng cho toàn bộ tư tưởng Đạo gia, khiến cho Đạo gia thịnh cực nhất thời, cùng Khổng Thánh khai sáng Nho học chiếm cứ đại bộ phận hào quang của thời đại đó, chỉ là đệ tử Nho gia ở trên chính đàn hoạt động sôi nổi hơn một chút.
Chương 46: Thùng vàng đầu tiên.
Về sau chẳng biết vì sao, trong một đoạn thời gian ngắn, đệ tử Đạo gia ẩn thế quy mô lớn, biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Bất quá cũng không lâu lắm, lực lượng mới của Dương Chu học phái nổi lên, đúc lại vinh quang đạo gia, đối chọi gay gắt với Mặc gia đã hưng khởi, phá vỡ bố cục Nho Mặc Tranh Phong trên triều đình lúc ấy, thậm chí làm cho Nho thánh Mạnh Tử lúc đó phát ra cảm khái “Thiên hạ chi ngôn, bất quy dương, tắc quy mặc”, mặc dù có chút chua xót cùng khoa trương, nhưng có thể thấy được lực ảnh hưởng rõ ràng của Dương Chu học phái.
Tư tưởng cốt lõi của Dương Chu học phái này, chính là: Vì bản thân ta là chính.
Về sau Dương Chu học phái cũng không biết bởi vì cái gì lặng lẽ ẩn nấp, ở bên ngoài vương triều thành lập rất nhiều môn phái mới, môn phái Vu Sương Tự nói tới chính là một trong số đó.
Nhưng trong những môn phái này, lại có một nhánh đi lệch khỏi lý niệm của Dương Chu học phái, đi về phía cực đoan.
Phần lớn bọn họ đều có nhân sinh tràn ngập đau khổ, phương thức tu hành của bọn họ chính là nhìn thẳng đau khổ, cuối cùng lấy phương thức trở thành đau khổ của bản thân để tiêu trừ đau khổ.
Hành tung đệ tử của Vi Nga phái cực kỳ bí ẩn, hành sự khó nắm bắt, lại nắm giữ các loại pháp thuật bản mệnh biến hoá kỳ lạ, tương đố khó đối phó.
Dấu vết cổ Sát lúc trước là dấu vết do Vi Nga phái lưu lại.
Tình huống khác thường của Cơ Túc, tựa hồ cũng có liên quan đến Vi Nga phái.
Tại sao bọn họ lại theo dõi mình?
Doanh Vô Kỵ nhéo nhéo cằm: “Chẳng lẽ theo dõi tình cảnh hiện tại của ta, muốn giết ta khơi mào chiến tranh, để cho càng nhiều người lâm vào đau khổ, từ đó thu nạp càng nhiều môn đồ?”
Hắn có chút nghĩ mãi mà không rõ, tuy nói tình cảnh của mình rất vi diệu, nếu là xảy ra chuyện đích xác ảnh hưởng không nhỏ, nhưng muốn cho Càn Lê lập tức khai chiến vẫn là rất khó.
Mượn tay Cơ Túc giết mình, ngược lại càng giống như là muốn khuyến khích Càn Lê đi đánh Viêm Quốc, chỉ là những người này không nghĩ tới, Cơ Túc thật sự là một tên bao cám, vậy mà thiếu chút nữa bị chính mình phản sát.
Tin tức đã biết quá ít, căn bản nghĩ mãi mà không rõ sự ảo diệu bên trong.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Chỉ đẩy cửa đi vào.
Địch Vân phái người tới thông báo, khí cụ in ấn chữ sống đã hoàn thành, Hoa Triều cô nương cũng đem tất cả giấy vận chuyển tới Thư cục, nói có thể bắt đầu!”
Được!
Doanh Vô Kỵ hai mắt sáng ngời, thùng vàng đầu tiên rốt cục cũng đến.
……
Âm thầm đưa mắt nhìn chủ tớ hai người rời đi.
Tuân Chí Doãn trở lại sứ quán, trực tiếp trở lại sân, đẩy cửa ra, hướng một bóng người cung kính bái lạy: “Thượng sứ, Doanh Vô Kỵ có động tĩnh”.
“Thượng sứ” mặc dù mặc cẩm bào, nhưng khí chất quê mùa, tướng mạo lại càng bình thường không có gì lạ, giống như là lão nông tdồng trọt cầy ruộng mấy chục năm, bỗng nhiên tắm rửa thay quần áo sạch sẽ đi tới sứ quán, nổi bật nhưng không hợp.
Nhưng thái độ của Tuân Chí Doãn đối với hắn lại cực kỳ cung kính.
Bởi vì hắn biết, vị thượng sứ tên là Thiết Ngưu này, chính là tâm phúc của Doanh Vô Khuyết, trước khi Doanh Vô Khuyết đi Càn vương cung nhận thân, cũng đã phụng dưỡng mười mấy năm.
Thủ đoạn không biết, thực lực không biết, nhưng chỉ cần một thân phận như vậy, liền đáng giá để hắn cung kính.
Thiết Ngưu bưng trà lạnh trên bàn lên uống một ngụm, lại “Phốc phốc phốc” phun ra lá trà, làm ra bộ dáng chán ghét: “Ta mặc kệ hắn có động tĩnh gì, nhiệm vụ của ngươi chính là đừng để cho hắn có bất kỳ thành tích gì, chỉ cần chúng ta ở Càn vương cung bên kia nghe được Doanh Vô Kỵ một câu tốt, thì ngươi đừng nghĩ là được đi theo chúng ta’
“Dạ dạ dạ! Thượng sứ yên tâm, chỉ cần ta ở đây, có thể dí chết Doanh Vô Kỵ cả đời ở chỗ này’.
Tuân Chí Doãn trong lòng oán thầm, thật sự là một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu không phải có quan hệ Doanh Vô Khuyết, mình làm sao có thể nịnh bợ người như thế?
Thiết Ngưu thấy hắn hèn mọn như thế, thần sắc cũng hòa hoãn một ít, mở miệng hỏi: “Ngươi nói hắn đây là muốn làm gì?”
Tuân Chí Doãn vội vàng nói: “Bất quá hắn muốn tự mình mở Thư cục, tiêu thụ giấy tồn, chỉ là người này nói như dồng leo, làm như mèo mửa, chỉ thấy Thư cục kiếm được tiền, mà không biết những Thư cục kia đều có bối cảnh thông thiên cỡ nào, theo ta thấy kết cục chính là bồi thường tiền”.
Thiết Ngưu nhíu mày: “Ta muốn nghe không phải ngươi cam đoan hắn sẽ bồi thường tiền, ta muốn nghe chính là nếu hắn kiếm được tiền thì ngươi đối phó như thế nào.
‘Kiếm tiền?”
“Hắn làm sao có thể kiếm tiền?”
“Thương ấn ở trong tay ta, thu thuế của thương hộ tại Lê quốc cũng do ta thống kê báo cáo, trừ phi Doanh Vô Kỵ làm ra chuyện có thể kinh động đến giám sự, bằng không không ai biết hắn đã làm gì!”
Cái gọi là giám sự, chính là Càn Quốc cử quan đặc phái tới giám sát nhân viên sứ quán, không phải đại sự thì không báo cáo.
Đây là tâm phúc của Càn Vương, căn bản không mua chuộc được.
Gương mặt phong sương của Thiết Ngưu tràn đầy bình tĩnh “Thư cục kia ở đâu? Ngươi rốt cuộc đã điều tra tỉ mỉ chưa?
Tuân Chí Doãn nói: “Còn chưa, bất quá thượng sứ yên tâm, Doanh Vô Kỵ cho dù có ngu xuẩn cũng không có khả năng đem sinh mạng giao vào trong tay một nữ nhân đã từng ám sát hắn. Thư cục này chỉ cần vẫn là sản nghiệp Càn quốc chúng ta, ta liền có biện pháp quản trụ hắn!”
Rất tốt!
Thiết Ngưu lúc này mới hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ bụi đất trên người, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tuân Chí Doãn vội vàng nhường đường, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Thượng sứ, khi nào chúng ta lại giết người này?”
Chương 47: Thừa dịp gió Đông.
Thiết Ngưu cước bộ dừng lại, khuôn mặt hiện lên một tia dữ tợn sắc: “Đã ám sát qua một lần, nhưng hiện tại bên người hắn có cao thủ bảo hộ, sợ đánh rắn động cỏ, thôi bỏ đi, về sau ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngoại trừ sự tình của bổn phận không nên có bất kỳ động thái gì!”
“Vâng!”
Tuân Chí Doãn có chút không cam lòng, mặc dù không có tham dự trong đó, nhưng hắn biết lần trước cổ sát. Ngay cả phản ứng của ông ta trước sau sự kiện cổ sát, đều là do Doanh Vô Khuyết bày mưu đặt kế, cho dù Doanh Vô Kỵ là phế vật, bọn họ cũng không cho phép ngôi vị Càn Vương có bất kỳ sơ suất nào.
Đầu tiên, hiệu quả rất tốt, bị các loại thái độ kích thích, gần như khiến Doanh Vô Kỵ cam chịu, cuối cùng cho Cổ Sát cơ hội.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ tới, ở Lầu Xanh ba ngày còn từ cõi chết trở về, thêm nữa hắn còn như thay đổi hẳn con người, không những thế còn dường như không chịu bất kỳ đả kích nào.
Bất quá thông qua chuyện này, Tuân Chí Doãn cũng hiểu được, hai mẹ con Doanh Vô Khuyết tuy rằng thoạt nhìn xuất thân bình dân, giống như không có bối cảnh gì, kỳ thật thủ đoạn rất nhiều, bằng không cũng không có khả năng làm những chuyện như thế ở đô thành Lê quốc, thậm chí để cho con gái Thừa tướng trở thành người điều khiển Cổ trùng.
Điều này đủ để nói rõ bọn họ ở Lê quốc cũng có thể phát huy thủ đoạn Thông Thiên, thế nên theo phe bọn họ cũng không sai.
Có thể mạo muội hỏi một câu hay không, đồng minh của chúng ta ở Lê quốc, rốt cục là nhà nào trong sáu đại gia, về sau tiểu nhân chú ý nhiều hơn, miễn cho lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, không một nhà nào nhận…”
Hắn nói được một nửa, bỗng nhiên liền dừng lại, khí tức lạnh như băng thấu xương từ xương cụt của hắn dâng lên, xông thẳng về phía Thiên Linh Cái, sợ hãi tuôn ra một thân mồ hôi lạnh.
Ngẩng đầu, chứng kiến sắc mặt Thiết Ngưu đùa cợt: “Ta còn chưa nói, ngươi liền có thể đoán ra là một trong 6 nhà, Tuân đại nhân thật đúng là thiên hạ nhất đẳng thông minh!”
Tuân Chí Doãn kinh hãi, vội vàng khom người: “Tại hạ lỡ lời!”
Thật lâu thật lâu, cũng không có đợi được Thiết Ngưu đáp lời.
Thử ngẩng đầu lên, lại phát hiện gian phòng đã sớm không có một bóng người.
~~~
Hậu viện Thư cục Thượng Mặc.
Dụng cụ in chữ sống chiếm gần một nửa phòng ốc, mỗi một khuôn chữ thoạt nhìn đều vô cùng ngay ngắn tinh xảo, hơn nữa khuôn chữ nối liền với túi mực, có thể tự động rót mực. Khuôn chữ khảm trên bàn chữ, một số chữ thường dùng có mấy chữ dự phòng, chữ không thường dùng cũng đã cơ bản đầy đủ hết.
Thậm chí còn có thêm cần điều khiển, thao tác thuận tiện, nếu như lại làm ra máy hơi nước rồi cải tạo thêm, chậm chí có thể tự động in ấn.
Doanh Vô Kỵ không khỏi thán phục, không nghĩ tới khối lượng công việc khổng lồ như vậy, Mặc giả công hội chỉ mất hai ngày liền chế tạo xong.
Hơn nữa còn là ba bộ!
Thậm chí còn phải thêm một ít Mặc giả đáng tin cậy tới, một mặt là vì kiếm tiền công, mặt khác là thật tâm muốn cùng Doanh Vô Kỵ giao hảo.
Địch Vân gãi gãi đầu, hỏi: “Công tử, khi nào thì chúng ta bắt tay làm?”
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Giấy mực đã sớm chuẩn bị xong, hiện tại có thể bắt tay’.
Dù sao hiện tại tất cả ngành giấy đều là sản nghiệp của hắn, tùy thời đều có thể điều động, tiền hàng lúc nào thanh toán cũng không thành vấn đề, mực nước cũng sớm chuẩn bị tốt, giai đoạn đầu đầu tư nhiều như vậy, rốt cục có thể khai trương.
Địch Vân hỏi: “Sách gì trước?”
Doanh Vô Kỵ trực tiếp từ trong ngực lấy ra một quyển sách: “Trước tiên làm của Lan Lăng Sinh đi, trong khoảng thời gian này danh tiếng của Lan Lăng Sinh không nhỏ, chúng ta cũng thừa dịp gió đông của hắn đang mạnh vớt một khoản đã.
Nhìn thấy , Địch Vân theo bản năng lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tuy nói hôm nay trăm nhà đua tiếng, nhưng vẫn có thái độ khinh bỉ bài xích.
Bất quá hắn cũng không nói thêm gì, bởi vì đích xác tương đối được nhiều người tìm đọc, không chỉ có nam nữ trẻ tuổi nhà hào môn thích những nội dung hiếu kỳ này, dân gian cũng có không ít học tử thích những thứ này, hai quyển trước đều truyền đọc sao chép rộng rãi, một quyển mới đang ở vào thời kỳ cung không đủ cầu.
Không ít người giàu có, vì mua một quyển, thậm chí còn phải chạy tới Giáng Thành.
Dùng nó để kiếm tiền, không gì thích hợp hơn.
Doanh Vô Kỵ nhìn sắc mặt cổ quái của Địch Vân, không khỏi mở miệng hỏi: “Địch huynh có ý kiến gì không?”
Địch Vân thần sắc có chút phức tạp: “Sách này thiếu tư tương tưởng triết học, bất quá chỉ là kể những câu chuyện tạp nham yêu ma quỷ quái thu thập được tại hang cùng ngõ hẻm, tất nhiên nếu bán thì cũng được nhưng nếu dân trí khai hóa, Mặc gia chi học của ta cũng có thể được như thế, Mặc giả công hội cũng sẽ không thiếu tiền như vậy”.
Chậc chậc.
Cho dù dân trí khai hóa, tác phẩm của Mặc gia cũng không có khả năng bán chạy như sách này!
Doanh Vô Kỵ cũng không quá nhẫn tâm nói toạc chuyện này, dù sao kiếm tiền loại chuyện này ai mà không muốn, nếu không nói Lê Quốc là đại quốc văn hóa, thậm chí đã có ý thức bảo hộ bản quyền, sao chép sách dân gian bọn họ không xen vào, nhưng sách bán trong Thư cục, mỗi một quyển bán ra đều sẽ phải trả tiền công cho tác giả.
Hiện tại mỗi quyển sách giá trên thị trường không đến 1 quan (tương đương 1 lượng), đại khái là 800 văn (1000 văn là 1 quan). Với thu nhập trung bình hàng tháng của người dân bình thường không đến 2 quan thì không nghi ngờ gì nữa sách là mặt hàng xa xỉ.
Theo giá thị trường, tờ giấy giá 50 văn, sao chép 350 văn, thu lợi 400 văn, trong đó có 20% cho tác giả, là 80 văn.
Chỉ cần bán đủ 25 quyển, tác giả đã có 2 quan rồi.
Nếu tác giả còn sống, nó sẽ được gửi trực tiếp đến tay tác giả sau khi khấu trừ thuế và đưa đến tay con cháu sau kể cả khi tác giả đã chết được 50 năm.
Nếu như là Bách gia điển tịch, phần lớn tác giả đã qua đời, nhuận bút sẽ được đưa đến các học cung thư viện.
Doanh Vô Kỵ vỗ đùi đánh đét: “Đợt sóng này, e là Lan Lăng Sinh kiếm đến tê dại!”
Chương 48: Tăng thêm hảo cảm.
Hắn cũng từng nghĩ qua ý nghĩ chính mình cũng chép sách, ‘Sơn hải quỷ đàm’ này hắn xem qua, đều là những câu chuyện hè phố dân gian, mặc dù có gây tính tò mò nhưng tính bất ngờ không nhiều, nếu như có thể chép ‘Liêu Trai Chí Dị’ thì có thể kiếm gấp cả chục lần, nhưng hiện tại hắn cần phải nhanh chóng thu hồi vốn, thừa dịp Lan Lăng Sinh đang nổi, tranh thủ kiếm chác.
Tháng sau chính là Bách gia thịnh hội, học tử các quốc gia đã tới không ít, chúng ta tranh thủ in ấn, công tử cũng thừa dịp này kiếm tiền!”
“Địch huynh khổ cực rồi!’
Doanh Vô Kỵ không khỏi cảm thán, những mặc giả này ai cũng chịu khó, lúc trước hắn không biết, sau lại mới biết được Địch Vân này là chấp sự của bộ phận thợ thủ công phân hội Giáng Thành, một đại lão như thế, lại không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn chuyên nghiệp như vậy, thật sự hiếm có.
Bất quá cũng đúng, lúc trước nói chuyện, tiền lương đã đổi thành tính theo sản phẩm, in ra một quyển chính là 10 văn tiền công, theo tình huống trước mắt, ba bộ chữ sống in ra một ngày một ngàn quyển nhẹ nhàng, một tháng chính là 30 nghìn quyển. Nếu như chịu khó, mỗi người mỗi tháng kiếm còn hơn 50 lượng, so với bổng lộc của ngàn hộ còn cao hơn, thì bảo kiểu gì chả cắm đầu vào làm.
Đám người Mặc giả rất nhanh liền hành động.
Doanh Vô Kỵ cũng rốt cục cũng thảnh thơi, về tới Thư cục, trong tiệm quạnh quẽ vô cùng, ít có khách nhân đến mua sách, cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng không đến một năm bán cả nhà đi mà ăn.
Tiểu thị nữ Bạch Chỉ đang cùng Ngô Đan đánh cờ, khiến Công tử Ngô quốc này một manh giáp cũng chả còn, kêu khổ oai oái.
Ngô Đan nhìn thấy Doanh Vô Kỵ đến, tay phải nhanh chóng xóa bàn cờ: “Không chơi không chơi nữa! Ván này tính hòa!”
Bạch Chỉ không phục: “Rõ ràng ngươi sắp thua rồi, đừng chơi xấu, mau trả tiền, ta còn phải nuôi sống công tử đấy!”
Đừng gây thêm phiền phức, ta muốn cùng công tử nhà ngươi trao đổi chính sự”.
Ngô Đan xua tay, nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: “Ô Kê ca! Thế nào, bằng hữu mặc giả của đệ có đáng tin không?
Doanh Vô Kỵ cười gật đầu: “Cũng không tệ lắm! Về sau tiền lời trong tiệm, đệ có một phần!
Thật không đấy?
“Vậy tất nhiên là thật, Hoa Triều tỷ đâu?”
“Không phải đang ở phòng kế toán sao?”
“Uh!”
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, liền trực tiếp đi về phía phòng kế toán gõ cửa, sau khi nghe được âm thanh liền đẩy cửa vào.
Hoa Triều Chính đang viết viết vẽ vẽ trên giấy, hình như là đang tính sổ.
Nàng thả bút xuống, mặt mang vẻ ưu sầu: “Vô Kỵ, những mặc giả kia, đều là Gia Đằng Ưng một ngày chép được 1 nghìn quyển sao?”
Mấy ngày nay, lông mày nàng luôn nhíu lại.
Dù sao đầu tư vào nhiều tiền như vậy, nàng làm sao có thể không lo lắng.
Tuy Doanh Vô Kỵ từng nói “Một ngày chép ngàn quyển” không giống như nói khoác, hơn nữa gần đây hình như còn rất bận rộn vì chuyện này, nhưng loại chuyện này nghe qua dù sao có chút không đúng.
Nàng rất muốn nhìn xem Doanh Vô Kỵ ở hậu viện bận rộn cái gì, nhưng cũng biết không thể làm được gì cho nên chỉ có thể lo lắng suông.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Coi như thế, Bọn họ đều có được chân truyền của đệ, bọn họ một ngày chép được 1 ngàn quyển tuyệt đối không có vấn đề, ngày mai tỷ chờ nghiệm hàng là được!”
Vài ngày ở chung, hảo cảm của hắn đối với tỷ tỷ này tăng thêm không ít.
Dù sao nàng cũng lớn tuổi hơn.
Đương nhiên, lớn tuổi hơn sẽ hiểu được săn sóc người khác.
Không chỉ có thế nàng còn đẹp nữa.
Chủ yếu nhất vẫn là người tốt, Doanh Vô Kỵ chỉ cần không có chuyện gì khác, bình thường đều sẽ ngây ra ở chỗ này.
Thật sao?
“Hoa Triều tỷ không tin đệ?”
“Tin ……”
Hoa Triều vừa nghe ngày mai liền có thể kiểm hàng, rốt cục yên lòng, liền lại hỏi: “Vậy đệ nói chúng ta định giá bao nhiêu tiền thì thích hợp?”
Doanh Vô Kỵ vươn ra ba ngón tay: “300 văn!”
300 văn!
Hoa Triều kinh hãi, không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ định giá cả còn không bằng 1/2 giá thị trường, đến lúc đó mặc kệ đoạn đường hẻo lánh thế nào, đều sẽ có vô số người tới mua, dù sao cái giá này, mặc dù vẫn hơi cao so với bình dân, nhưng cũng miễn cưỡng có thể mua nổi, nguồn khách cũng phải lớn hơn so với tưởng tượng.
Nhưng nàng vẫn ý thức được vấn đề bên trong: “Nhưng là 300 văn một quyển, e là không đủ công chép sách”
Doanh Vô Kỵ khoát tay áo: “Yên tâm! Bọn họ chép một quyển chỉ cần mười văn!
Mười văn! Làm sao có thể?
Hoa Triều tỷ tin đệ là được!
Tiếp theo Doanh Vô Kỵ liền đem sự tình về tính toán chi phí nói cho nàng biết.
Một quyển sách bán 300 văn, bình thường giấy cần 50 văn, nhưng ngành giấy là của Doanh Vô Kỵ, nên giá chỉ 40 văn, mực dùng loại kém chất lượng nhất, đại khái 20 văn, công cho người in ấn 10 văn, công cho người đóng sách 10 văn. Như vậy một quyển sách chỉ có 80 văn, lợi nhuận sau khi bán thu về 220 văn, trong đó sẽ trả 20 văn tiền công cho tác giả. Lý do là giá thấp như thế là do Doanh Vô Kỵ lĩnh ngộ pháp thuật một ngày sao chép cả ngàn quyền, nên chi phí sao chép sách thấp hơn người khác rất nhiều. Như vậy, thu về 200 văn tiền lãi một quyển, một tháng bán 36 nghìn quyển, chính là thu về 6 ngàn lượng một tháng.
Sáu ngàn lượng?
Hoa Triều ngây dại.
Chương 49: Nên dìm chết ngươi trong chậu tiểu.
Sáu ngàn lượng một tháng?
Thật thái quá!
Thật sự quá thái quá!
Hoa Triều tính toán, Doanh Vô Kỵ tính toán quả thật không sai, nhưng mà……
Suy nghĩ của đệ rất tốt, nhưng đệ có nghĩ tới, toàn bộ Giáng Thành tổng cộng cũng chỉ có 500 ngàn người, đệ một tháng đã ra 30 ngàn quyển sách, dân chúng Giáng Thành có thể mua hết sao?”
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Hoa Triều tỷ, bình thường khẳng định không bán được nhiều như vậy, nhưng tháng sau chính là Bách gia thịnh hội, đến lúc đó có bao nhiêu người sẽ đến?
Đến lúc đó chúng ta đem sách giá hạ xuống 250 văn thậm chí thấp hơn, tỷ đoán bọn họ có mua số lượng lớn hay không, sau đó vận chuyển đến nơi khác đi bán? Tuy nói như vậy, chúng ta khẳng định kiếm không đến sáu ngàn lượng, nhưng con đường vừa mở ra, chúng ta về sau mỗi tháng đều có thể bán ra 30 nghìn quyển!”
Cái này……
Hoa Triều biết Doanh Vô Kỵ là đúng, nhưng vẫn có loại cảm giác không chân thật, nói như vậy mỗi tháng phỏng chừng chỉ có thể kiếm hơn bốn ngàn lượng, nhưng mỗi tháng đều bốn ngàn lượng là thật có chút dọa người, hơn nữa nếu như có thể mở rộng kinh doanh, lại để Doanh Vô Kỵ dạy dỗ ra càng nhiều “Gia Đằng Ưng”, như vậy về sau tiền kiếm được khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều.
Nàng không biết Gia Đằng Ưng là cái gì, nhưng biết Gia Đằng Ưng có thể giúp tỷ đệ hai người mình kiếm tiền.
Chỉ là……
Hoa Triều cười than: “Nếu như vậy, đệ có sợ trở thành kẻ thù của những học tử chép sách của các thư cục không!”
Doanh Vô Kỵ nở nụ cười: “Có gì mà sợ?”
Hoa Triều sửng sốt một chút: “A? Đệ không sợ?
Doanh Vô Kỵ xua tay: “Sợ cái gì mà sợ, Lê Quốc hiện tại bảo hộ đệ còn không kịp, đệ chính thức làm ra sản nghiệp, bọn họ cản trở, không muốn quan hệ Càn Lê sao?”
“Kẻ thù chung?”
Thân phận này ta thích nhất, Doanh Vô Kỵ đang lo không có cơ hội thu hoạch điểm thuộc tính, đảo mắt đã đưa tới cửa.
Đợt này, ông đây phải kiếm lớn!
Hoa Triều nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn, hơi thất thần một lát, đã lâu không có cảm giác an tâm như vậy.
……
Mấy ngày kế tiếp, Giáng Thành gió êm sóng lặng.
Thứ duy nhất khác với bình thường chính là, càng ngày càng nhiều học tử từ thành trì khác thậm chí quốc gia khác chạy tới Lê quốc, chờ đợi Bách gia thịnh hội tổ chức.
Bất quá Bách gia thịnh hội trong tháng sau, hiện tại lưu lượng người còn lâu mới đạt tới đỉnh cao, nhưng dù vậy, Giáng Thành cũng náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
~~~
Sứ quán Viêm Quốc.
Cơ Túc trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, hơn nữa Viêm quốc vương thất đặc biệt có kim sang dược, mười ba chỗ kiếm thương trên người rốt cục kết vảy, nhưng một khắc xuống giường kia, hắn vẫn đau đến nhe răng nhếch miệng.
13 nhát kiếm của Doanh Vô Kỵ không đâm trúng chỗ hiểm, thật sự muốn gây chuyện cũng không có cách nào.
Hắn tức giận!
Ngày đó từ nha môn trở về, chuyện đầu tiên hắn làm chính là dùng truyền tấn phù tố khổ với phụ vương, kết quả Viêm Vương chỉ nhìn thoáng qua, liền nhìn ra hắn chỉ bị thương ngoài da, mắng hắn không ra gì.
Đánh nhau cũng không biết? Đồ bỏ đi!
Đánh nhau bị thương rồi còn không biết ăn vạ, chưa thấy đưa nào ngu như vậy.
Gây chuyện với Doanh Vô Kỵ có cả trăm nghìn cách, ngươi hết lần này tới lần khác chọn cái cách phí công nhất? Cô (cách xưng khác của trẫm) năm đó nên dìm chết ngươi trong chậu tiểu!
Cơ Túc tức giận, thầm nghĩ hiện tại gặp được Doanh Vô Kỵ, đem mười ba cái lỗ thủng này trả lại cho hắn gấp trăm ngàn lần.
Nhưng tiểu tử kia kiếm pháp có chút tà môn, rõ ràng tinh khí thần không có bất kỳ hạng mục nào đột phá tầng 11, lại có thể dễ dàng làm băng tán chân khí của mình mình, mũi kiếm càng là giống như quỷ mị, căn bản không đỡ được.
Hắn vịn lan can, nghỉ ngơi một chút, nhìn về phía thủ hạ hỏi: “Doanh Vô Kỵ gần đây có động tĩnh gì?”
Thủ hạ vội vàng nói: “Hồi bẩm công tử, mấy ngày nay Doanh Vô Kỵ cũng không đi đến cửa hàng giấy”.
Cơ Túc cười nhạo một tiếng: “Cũng không có gì lạ, người này tự cho mình siêu phàm, tiếp nhận cửa hàng giấy là có thể cải tử hồi sinh?
Thủ hạ có chút do dự: “Thật đúng là có……”
Cơ Túc nhướng mày: “Nói tỉ mỉ!”
Thủ hạ nhanh chóng báo cáo: “Mấy ngày nay ban ngày, người của chúng ta vẫn nhìn chằm chằm vào cửa hàng giấy của bọn họ, bỗng nhiên có một ngày phát hiện giấy bọn họ phơi ít đi, cảm thấy hình như có cái gì khác thường, ngay cả buổi tối cũng nhìn chằm chằm, phát hiện mỗi đêm bọn họ đều kéo hàng về phía Thư cục Thượng Mặc, hàng hóa tồn đọng hẳn là đã sạch một nửa.
“Một nửa!”
Cơ Túc sợ hãi cả kinh, chuyện Ngành giấy này là hắn cũng theo dõi sát sao từ đầu đến cuối, biết rõ lượng tồn kho của Càn Quốc khủng bố đến mức nào, kết quả là nháy mắt đã vơi đi một nửa? Âm thanh của hắn không khỏi mang theo một tia tức giận: “Thư cục Thượng Mặc này có lai lịch gì, vì sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Sắc mặt thủ hạ có chút cổ quái: “Thư cục này vốn gọi là Thư cục Thượng Nho, kinh doanh không tốt nên chuyển nhượng cho người khác.
“Ai?”
Tiểu nhân cũng không biết, bất quá ngày đó chúng ta ở bên trong gặp được Hoa Triều cô nương!”
“Hoa Triều……”
Cơ Túc nghĩ tới cảnh tượng hôm đó ở nha môn, nhất thời sắc mặt cứng lại: “Hỏng rồi! làm sao lại không nghĩ tới, Doanh Vô Kỵ con chó này lại sử dụng mỹ nam kế, ngay cả tiền của phụ nữ cũng lừa, thật sự là súc sinh mà!”
Trong toàn bộ triều đường Lê quốc, Thừa tướng là người duy nhất chủ trương Thân Viêm cự (tuyệt) Càn, cho nên quan hệ của hắn với La Minh rất thân thiết, tự nhiên cũng rõ ràng thân thế của Hoa Triều. Tuy rằng không biết Hoa Triều có bao nhiêu tiền, nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Chỉ là gặp mặt đã phải trả 20 lượng hồng tiêu, mặc dù bảy tám phần đều bị Di Hồng Các rút đi, nhiều năm qua chỉ sợ cũng tích góp được một khoản kha khá, mua đứt được giấy tồn kho của Càn quốc, nếu tàn nhẫn một chút thì có thể mua được toàn bộ ngành giấy của Càn quốc
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại sách lược Doanh Vô Kỵ có thể áp dụng, duy chỉ không nghĩ tới hắn sẽ bám váy phụ nữ.
Chương 50: tiểu thiên tài ngoại giao.
Tên phế vật này tuy rằng không làm được gì, nhưng tướng mạo thật sự là không thể chê.
Chết tiệt!
Thôi quên chuyện này đi.
Cơ Túc tức giận đến phát run: “Manh mối quan trọng như vậy, sao bây giờ các ngươi mới phát hiện?”
Nơi này chính là Đô thành Lê quốc, cho phép chúng ta phái người nhìn chằm chằm ngành giấy Càn quốc, bọn họ đã rất khách khí rồi!”
‘Được rồi!”
Cơ Túc bất đắc dĩ, sự thật đúng là như thế thì cho dù mẫu quốc có cường đại hay không, nơi này đều là địa bàn của Lê quốc, bất kỳ sự khuếch trương chính trị nào đều bị nghiêm lệnh cấm, mạng lưới tình báo lại càng là lĩnh vực cực kỳ nhạy cảm.
Thủ hạ hỏi: “Công tử! Làm sao bây giờ?”
Liên hệ La Minh, tỷ tỷ của hắn bị người lừa tiền lừa sắc, hắn hẳn là gấp hơn ta!”
Vâng!
Vâng!
Thủ hạ liên tục lên tiếng, nhanh chóng rời khỏi sứ quán, chạy tới phủ Thừa tướng.
……
Sau một nén nhang.
Thần sắc La Minh đã có chút dữ tợn: “Lời này là thật?”
Cơ Túc mắng: “Nói nhảm! Thừa tướng không phải bảo ngươi mỗi ngày theo dõi tỷ ngươi sao? Sao ngay tỷ của ngươi đang làm gì cũng không biết?”
La Minh tức giận: “Lần trước không cãi… không cãi thắng Doanh Vô Kỵ, ta đi tìm thầy giáo đào tạo chuyên sâu, tỷ ta có thị nữ bên người bảo vệ, cho nên ta không chú ý… tỷ của ta thật sự bị Doanh Vô Kỵ hãm hại?”
Cơ Túc hết chỗ nói: “Không tin! Ngươi đi nha môn điều tra xem ông chủ Thư cục Thượng Mặc là ai, lại đến Thư cục xem trữ bao nhiêu giấy vụn. Ngươi cũng đừng biện bạch nữa, chờ ngươi dài dòng nữa thì đã có cháu gọi bằng cậu rồi!”
La Minh: “……”
Nhìn La Minh hổn hển rời khỏi sứ quán, Cơ Túc rốt cục mỉm cười.
Hiện tại Doanh Vô Kỵ ở Lê quốc bị coi như tên hủi ai cũng không muốn dính vào hắn, Thừa tướng nếu biết nữ nhi của mình bị hắn lừa, khẳng định ngăn cản, ít nhất dí chết ngành giấy của Càn Quốc.
Mượn dao giết người.
Ta thật đúng là một tiểu thiên tài ngoại giao.
Chỉ là đáng tiếc……
Hoa Triều cô nương tuy rằng 27, nhưng vẫn được xưng tụng quốc sắc thiên hương, cái vẻ đằm thắm đó khiến cho tâm tình bao người lay động.
Sao lại bị Doanh Vô Kỵ lừa chứ?
~~~
Buổi trưa, mặt trời chói chang treo cao, nhưng Thư cục Thượng Mặc vẫn chưa mở cửa.
Nhưng ngoài cửa lại vây đầy người, nhìn quần áo đều thuộc loại không tính là nghèo cũng không tính là giàu.
Nơi này so với trung tâm thành phố suy tàn không ít, gia cảnh bách tính cũng đều không tốt lắm, lúc này sức lao động trong nhà phần lớn đều đi ra ngoài làm việc, bình thường rất quạnh quẽ, chưa từng thấy qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Một người phụ nữ tò mò hỏi: “Tiểu ca nhi, có chuyện gì thế, Thư cục này còn chưa mở cửa các ngươi ở chỗ này vây quanh làm cái gì?”
Quanh năm ở chỗ này, không ai hiểu rõ Thư cục này hơn nàng.
Rõ ràng đây là nơi chỉ nhân gia phú quý mới mua nổi đồ vật, cho dù giá cả rẻ hơn các thư cục khác chút ít nhưng cũng không phải là nơi thường dân như bọn họ có thể đến mua đồ. Hôm nay náo nhiệt như vậy, quả thực có chút khác thường.
Thư sinh mặc bộ đồ vải bố hồi đáp: “Nghe nói cái này Thư cục sắp đóng cửa nên thanh lý sách với giá 200 văn!”
Người phụ nữ kinh ngạc: “200 văn, rẻ như vậy, làm sao ta không nghe nói?”
Người phụ nữ trung niên bên cạnh phụ họa nói: “Trong tiệm tiểu nhị đều đi ra ngoài bày sạp, trên sạp sách đều là 250 văn một quyển, tôi xem thấy rẻ nên đến mua cho con tôi một quyển ‘Luận Ngữ “.
Ta nghe tiểu nhị nói, trong tiệm còn có mấy trăm quyển Bách gia điển tịch bán không được, chỉ cần xế chiều hôm nay đến sẽ được mua với giá 200 văn. Nhân dịp giá sách hạ, ta muốn mua mấy quyển, không biết chừng về sau tiểu tử nhà ta có tiền đồ, có thể bái nhập một nhân gia quyền quý làm môn khách!”
200 văn một quyển, đối với gia đình bình thường vẫn không rẻ, nhưng vẫn có thể mua được.
Bọn họ đều là bình dân, ngoại trừ được danh sư chọn trúng, hoặc là được nhà quyền quý thưởng thức thu làm môn khách, dường như không có bất kỳ hy vọng tiến thân nào.
Nhưng không có học thức, thì không thể được chọn trúng.
Thật khó có được một cơ hội, phải cắn răng mua thêm mấy quyển!
Những người khác cũng đều là ôm ý nghĩ này tới, mặt trời còn chưa qua chính nam, cửa Thư cục đã bị mấy trăm người vây quanh.
Nhưng cửa vẫn chưa mở.
Mặt trời chói chang nóng rực, làm ai đấy đổ mồ hôi nhễ nhại, thời gian lâu dần mọi người khó tránh khỏi oán giận.
Ông chủ chó má này, sao còn chưa mở cửa?
Lười biếng như vậy, đáng đời sập tiệm!
Giữa trưa rồi, sẽ không phải còn ôm bà chủ ngủ đấy chứ?
Phía sau cánh cổng.
Bạch Chỉ lỗ tai nhỏ dán sát cánh cửa, xoay người nhìn về phía Doanh Vô Kỵ đang nằm thoải mái nhàn nhã: “Công tử! Bọn họ mắng công tử!”
Trong lòng nàng tức giận, công tử là tốt nhất, những người này dựa vào cái gì mắng công tử?
Doanh Vô Kỵ một chút gánh nặng trong lòng cũng không có: “Nói rõ ràng, bọn họ mắng là ta, hay là ông chủ Thư cục”.
Bạch Chỉ giật mình, tức giận trong nháy mắt tiêu tan: “Mắng ông chủ!”
Doanh Vô Kỵ xoay người nhìn Hoa Triều: “Hoa Triều tỷ! Bọn họ mắng tỷ này!”
Hoa Triều liếc Doanh Vô Kỵ một cái, một ánh mắt lơ đãng, lại là dịu dàng quyến rũ không nói nên lời, Thư cục còn chưa chính thức khai trương, nhưng sách thành phẩm nàng đã thấy được, sau khi xác định Doanh Vô Kỵ là thật tâm dắt mình cùng nhau kiếm tiền, quan hệ hai người vô hình trung cũng được kéo gần hơn rất nhiều