Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 196 [ Chương 976 đến 980 ]
❮ prevnext ❯Chương 976: Song hoàng!
Biên
Hiện tại Tề Vạn Kiếp không cần nói tới việc có tiếp tục cùng Quân Mạc Tà chơi cờ hay không, tin tưởng cho dù đổi lại bất cứ kì thủ nào trong Huyễn Phủ, Tề Vạn Kiếp cũng sẽ chắc chắn thất bại
Hắn lại gục đầu xuống, nhìn vào bàn cờ các quân cờ hắc bạch đan xen chằng chịt trong nhất thời mất hết can đảm!
Tùy tiện đẩy bàn cờ một cái, sau đó cúi đầu thật sâu, giọng nghẹn ngào nói:
– Ta……… nhận thua
Những lời này vừa nói ra, toàn trường đều lâm vào khiếp sợ!
Ngay từ đầu ván cờ, Quân Mạc Tà đã chèn ép Tề Vạn Kiếp, Tề Vạn Kiếp từ đầu tới cuối buộc lòng phải đỡ công, không có chút lực hoàn thủ nào! Đến lúc này thế cờ đã vào quỹ đạo, hơn nữa song phương cũng đều tung ra toàn bộ kỳ chiêu
Lúc này đây không phải cá chết chính là lưới rách!
Sinh tử thắng bại, sắp rõ ràng!
Nhưng Tề Vạn Kiếp lại đúng lúc này nhận thua!
Nhìn kĩ thế cục trên bàn cờ, chứng thật là quân đen chiếm ưu thế tương đối lớn, hơn nữa đang toàn diện công kích, nhưng quân trắng vẫn một mực phòng thủ, căn cơ thâm hậu, cho dù cầu thắng là việc xa vời, nhưng nếu tiếp tục cố thủ, chờ đợi cơ hội, vị tất hoàn toàn không thể lật ngược tình thế.
– Không ngờ Tề Vạn Kiếp lại chịu thua đúng lúc này, chẳng lẽ hắn đã tính ra toàn bộ các nước cờ cho đến hồi kết? Cho nên mới nhận thua trước?
************
Tề Vạn Kiếp mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, đột nhiên trầm thấp nói:
– Ta quả thực không phải đối thủ của hắn, ván cờ này vốn không nên mở, bởi vì còn chưa bắt đầu, ta đã bại rồi! Mang tham niệm để chời cờ, chính là điều tối kị của một kỳ thủ! Tâm tình bất ổn, ván cờ sao có thể hoàn mĩ! Mặc huynh thật cao minh, tại hạ cam bái hạ phong! Thua tâm phục khẩu phục!
Quân Mạc Tà khẽ thở phào một hơi, ván này thắng được quả thực không dễ dàng, tâm lưc hao phí so với một hồi đại chiến còn lớn hơn mấy lần. Bất quá, hết thảy vẫn có thể nói là ở trong dự liệu.
Từ khi Quân Mạc Tà bắt đầu kể cố sự kia, Tề Vạn Kiếp vẫn không hề cắt ngang, có thể nói kết cục của hắn đã được chú định rồi! Nhưng hắn vẫn gắng gượng dựa vào kiến thức uyên thâm mà ương ngạnh tham gia ván đấu
Quân Mạc Tà cố ý nói ra vế trên, lại chính mình thừa nhận đối không ra vế dưới, chính là gieo xuống tâm ma trong lòng Tề Vạn Kiếp
Ngay từ lúc Tề Vạn Kiếp mới xuất hiện, Quân Mạc Tà đã nhận rõ bản chất của người này, đã có thể vạch ra phương án đối phó với hắn như thế nào!
Người này, hám danh! Hơn nữa, hư ngụy
Tính cách như vậy, hơn thua rất nặng!
Nói đến Tề Vạn Kiếp cũng là thiên phú dị bẩm, trên kỳ đạo lại càng đạt đến đỉnh điểm, thiếu niên đắc chí, tự nhiên khó tránh có chút tự cao kiêu ngạo, cái này vốn là bệnh chung của thiếu niên nhân không có gì đáng trách, nhưng cũng bởi vậy mà tạo cho hắn cá tính mắt để cao quá đỉnh đầu
Trên thế gian này, nếu nói còn có một người khiến Tề Vạn Kiếp sinh kính ý, như vậy chỉ có Kỳ thánh Hoa Vô Thác mà thôi!
Những người khác, coi như Cửu U Đệ Nhất quay lại thế gian cũng chưa chắc có thể khiến hắn động dung!
Bởi vì Tề Vạn Kiếp căn bản là chưa từng tu huyền khí.
Cho nên, Quân Mạc Tà tuy rằng chỉ biết được cái tên của kỳ thánh, nhưng cái này cũng không cản trở hắn bịa đặt ra một cố sự vạn phần phấn khích, dùng thanh danh của Hoa Vô Thác trong kì đạo, để dọa tên Thiếu niên kì vương của Huyễn Phủ này!
Cái này cũng chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch mà thôi, một khi thành công chặn được ngạo khí của Tề Vạn Kiếp, để cho hắn nhận thức được giữa hắn và kỳ thánh chênh lệch là bao nhiêu, sao đó thừa cơ tiết lộ bản thân cùng kỳ thánh từng đánh cờ, vả lại thực lực gần như là ngang sức ngang tài…tự nhiên lại càng thêm đả kích vào lòng tự tin của hắn!
Tiếp nữa, đúng lúc lại tung ra vế đối kia, chờ lúc Tề Vạn Kiếp toàn tâm toàn ý lo lắng đối vế dưới như thế nào, đột nhiên bắt đầu!
Khi đó, Tề Vạn Kiếp sớm đã ngồi đối diện bên kia bàn cờ, người ngoài nhìn vào cũng không tính là đột ngột, nhưng đối với bản thân Tề Vạn Kiếp mà nói, chính là bất ngờ tới cực điểm. Giống như là đang lúc phiêu du tại cõi thần tiên hữu hư, đột nhiên bị kẻ khác lay tỉnh. Tiếp theo phải toàn tâm đầu nhập vào bên trong một ván cờ kịch liệt. lại phải ứng phó với vô số kì chiêu chưa từng gặp qua
Tâm tình như thế, thể trạng như thế, làm sao có thể không thua? Huống chi đúng lúc kịch liệt nhất, thần kinh Tề Vạn Kiếp đã căng như dây cung, Quân Mạc Tà chợt nhắc lại vế đối kia
Mặc dù chỉ là bản thân cảm thán, nhưng Tề Vạn Kiếp đã tới cực hạn rồi. Vì thế, cái thuận miệng thở dài một tiếng kia, lại hoàn toàn áp đảo Tề Vạn Kiếp, khiến cho hắn hoàn toàn sụp đổ, một cây rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!
Từ lúc bắt đầu gặp mặt, Quân Mạc Tà đã bắt đầu từng bước từng bước thiết đặt cạm bẫy, để Tề Vạn Kiếp mắc phải, cho đến khi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Nói đến kỳ lực của Quân Mạc Tà, đương nhiên là không cao minh như Tề Vạn Kiếp dự đoán, nhưng kì lực của bản thân Quân đại thiếu gia, cùng với tri thức về cờ vây cũng mang đến rất nhiều hiệu quả trọng yếu, bởi vì trong quá trình đấu cờ chính thức, nếu không thể thi triển ra diệu chiêu lớn nhỏ siêu việt hơn thời đại này năm nghìn năm lịch sử, cũng khó có thể khiến Tề Vạn Kiếp tin tưởng, bản thân có thực lực cùng kỳ thánh Hoa Vô Thác tranh phong trong một ngày dài! Tầng tầng lớp lớp bẫy rập như vậy, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng khó lòng phòng bị
Thậm chí coi như Tề Vạn Kiếp may mắn có thể ngăn được phần tâm ma này, Quân Mạc Tà vẫn còn sát chiêu tối hậu khác.
Độc môn bí chiêu tinh thần thao khống của Quân Đại Thiếu gia, hoàn toàn có thể khu sử Tề Vạn Kiếp một kẻ phàm nhân chưa từng tu luyện qua tinh thần lực, muốn hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó… không có nửa điểm tà đạo! Mặc dù thủ đoạn này có thể để lại dấu vết, dễ dàng bị huyền công cao thủ phát hiện ra manh mối, nhưng thủ thắng thì vẫn không có vấn đề!
Ván thứ hai, Mặc Quân Dạ thắng!
Miêu Tiểu Miều như chút được gánh nặng công bố kết quả này, mọi người đều lâm vào trầm mặc
Ván đầu tiên, ván thư hai, đều là Chiến gia xếp đặt bên trong, phần thắng hai ván này rất lớn, nhưng dưới sự cường hãn của đối phương, kết cục lại lâm vào bại trận
Kế tiếp so cái gì?
Đang có chút mong chờ được tỉ thí cùng người tài hoa, trong lúc nhất thời Quân Mạc Tà vô ý chợt thối ra một câu ” tương kiến thời nan biệt diệc nan”, trực tiếp đả kích vào tinh thần bọn họ! Có ai có thể nắm chắc làm ra được một cái thiên cổ tuyệt cú như vậy?
Vạn nhất vừa mới xuất tràng muốn tỉ thí, Quân Mạc Tà lại phun ra một câu: người chỉ cần giống như ta, thuân miệng làm ra một đối liên không sai biệt lắm, coi như người thắng… cái này chẳng phải là rơi vào tình huống khó xử sao, không những tự rước nhục vào thân còn xấu hổ vô cùng
Miêu Tiểu Miêu ánh mắt cười cười, nhìn Quân Mạc Tà, giờ phút này nàng không còn lo lắng như lúc đầu nữa, trong lòng lại càng ngày càng cảm thấy vị Không linh thể chất này rất hợp khẩu vị của mình
Nhớ lại câu “Nhân sinh trường hận thủy trường đông” lại kết hợp với “Tương kiến thời nan biệt diệt nan”, trong tai tựa hồ vang lên triền miên nhu tình, bất đắc dĩ rồi lại tiêu sai. Tâm tình của Miêu Tiểu Miêu vô cùng rung động. Giờ phút này cũng không còn ai chú ý tới vị thiếu niên kỳ vương kia mặt xám xịt rời ghế mà đi, tựa hồ kẻ đã từng lấy kỳ nghệ làm chấn kinh huyễn phủ thiếu niên kỳ vương kia, bây giờ đã không còn đáng một xu. Mắt thấy trận thứ ba còn chưa bắt đầu, mà đã lâm vào lãnh tràng, huynh đệ Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thu hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút sốt ruột
Đặt mình trong hoàn cảnh đó, huynh đệ hai người đều cảm thấy, nếu đổi lại là hai người chuẩn bị tỉ thí cùng hắn, có lẽ trong lòng cũng sinh ra sợ hãi, kẻ kia, quả thực là vô cùng biến thái
Tựa hồ thiên thượng địa hạ, không có cái gì hắn không biết, không tinh thong, đây rốt cuộc có còn là người không, ngươi nói ngươi có được muôn đời hiếm có không linh thể chất, tại sao không biết quý trọng, hảo hảo tu hành huyền công, lại đi hao phí tâm lực vào mấy việc này, cầm kì vô cùng tinh diệu, càng bởi vì cái thiên cổ tuyệt cú kia mà không kẻ nào dám xuất tràng thi thố, ngươi đến tột cùng có phải là người hay không vậy? Nhìn đám hạ nhân đang nhanh chóng thu thập những quân cờ cùng bàn cờ, Chiến Ngọc Thu linh cơ chợt động, than thở, nói:
– Lúc trước đã nghe qua đại danh Huyền Huyền đại lục một đời ky thánh- Hoa Vô Thác, theo truyền thuyết, người này một đời toán kỳ, chưa bao giờ tính sai! Mà cả đời, làm chuyện gì đều là tận lực mạch lạc rõ rang, tự ràng buộc vô cùng nghiêm nghị! Cho dù nổi danh, vẫn như thế, thiên hạ thực sự hiếm thấy. Hôm nay lại được Mặc huynh thuật lại cố sự kia lại càng thêm sùng kính…Hoa Vô Thác không hổ là Hoa Vô Thác, quả nhiên là kỳ thánh!
Lúc này hắn quả thực vô cùng giống với một oán phụ trong khuê phòng, mạc danh kỳ diệu triển khai một trận, dường như là mười năm chưa biết đến mùi “thịt”, ngồi tại song cửa bi xuân thương thu mà dường như vô tình rơi xuống xuân sầu, tự xử.
Quân Mạc Tà cũng không tiếp lời, bởi vì hắn biết, Chiến Ngọc Thụ làm ra vẻ như vậy, chính là đang chờ, chờ bản thân hắn đáp lại. Nhưng Quân đại thiếu dường như là không cho hắn cơ hội này! Liên mặc kệ ngươi đơn phương làm trò, xem ngươi rốt cục muốn làm cái gì
– Đúng vậy, kỳ thánh uy chấn thiên hạ, quả thực không hổ là một đời cao nhân
Không người trả lời, Chiến Ngọc Thụ tự nhiên xấu hổ, Chiến Thanh Phong hết cách, lại không biết đệ đệ mình muón làm cái gì, đành phải kiên trì đứng dây cùng đệ đệ mình kẻ tung người hứng
– Không sai, trận tiếp theo chính là muốn cùng Mặc huynh tỉ thí vắn tài, đề mục cũng đã nghiên cứu kỹ, nhưng tiểu đệ hiện tại lại cải biến chủ ý
Chiến Ngọc Thụ vẻ mặt tươi cười, nhìn Chiến Thanh Phong nói
Người khác không ai để ý đến hắn, chỉ có hai hảo huynh đệ này tiếp tục diễn trò. Giờ phút này hai người tuy rằng vẻ mặt tươi cười như tắm gió xuân, nhưng trong lòng lại vô cùng xấu hổ. Cảm thấy hai huynh đệ hắn giống như là hai con khỉ đang diễn trò trên sân khấu vậy
– A, Ngọc Thụ, đệ lại cải biến ý tưởng gì?
Thoáng đợi một hồi, vẫn không có ai truy vấn. Chiến Thanh Phong đành phải tự mình tiếp tục hóa trang lên sân khấu, trong lòng đã sớm chửi đến mười tám đời tổ tong của mấy tên tùy tòng: thân nô tài lại hoàn toàn không hiểu ánh mắt sắc mặt của chủ nhân, sau này trở về phải chặt đứt chân toàn bộ đám này!
– Đúng vậy, vừa rồi nghe được nhã sự của kỳ vương, nếu chúng ta vẫn tiếp tục đấu thi từ, chẳng phải là quá mức rơi vào khuôn sáo cũ sao? Lại liên tưởng đến cố sự mà Mặc huynh thuật lại, tiểu đệ linh cơ chợt động, nghĩ được một cái tuyệt diệu chủ ý
Chiến Ngọc Thụ da mặt hơi dày, vẻ mặt tươi cười nói.
– Ồ? Lại có chuyện này? Ngọc Thụ nói nhanh lên, rốt cuộc là có ý kiến tuyệt diệu gì?
Mắt thấy vẫn không kẻ nào tham dự, Chiến Thanh Phong dứt khoát tự mình đóng vai kẻ mặt dầy, đứng lên, một bộ ai dám nói ta?
Huynh đệ bọn hắn không hề biết rằng, đám tiểu đệ cùng tùy tòng của bọn hắn cũng không phải mắt mù như vậy, lại càng không phải không muốn mở miệng, mà là bởi vì Quân đại thiếu muốn xem bọn hắn hai huynh đệ làm trò, cho nên vận dụng tinh thần thao khống, khống chế toàn bộ đám người này!
Trước mắt, bọn hắn đừng nói tới việc mở mồm nói chuyện, chỉ sợ ngay cả thở cũng thực sự khó khăn. Chẳng qua mỗi người chỉ là hoài nghi: Vì sao ta lại không thể mở miệng được vậy, thật là quái lạ?
Giờ khắc này, chỉ sợ đơn giản nói ra một câu: “đúng vậy a” cũng sẽ khiến Chiến gia huynh đệ cảm kích. Nhưng quả thực không mở miệng được, quái sự a?
Chương 977: Rốt cuộc ai gãi đúng chỗ ngứa!
– Vừa rồi Mặc huynh cũng đã từng nói qua, trong quá trình đối dịch, tiền bối kì thánh đã từng tặng vị huynh đài này một bộ vế đối trên, dù sao thì cũng không có đề mục nào tốt, chúng ta hay là mượn vế trên này của kỳ thánh tiền bối, cùng Mặc huynh tỉ thí, nếu Mặc Huynh có thể đương trường đối được vế trên, trận này coi như chúng ta thua? Như vậy chẳng phải là gọn gàng sao?
Chiến Ngọc Thụ vô cùng hùng hồn nói:
– Ngọc thụ chủ ý của đệ tuyệt lắm
Chiến Thanh Phong liên tục gật đầu:
– Cứ như vậy đi
Huynh đệ bọn hắn kẻ xướng người họa, người ngoài không có một lời, cũng chỉ có hai người bọn hắn tự quyết định, không ngờ lại có thể sắp xếp đề mục của trận thứ ba!
Bao gồm cả Quân Mạc Tà cùng Miêu Tiểu Miêu bên trong, tất cả mọi người đều có cảm giác trợn mắt há hốc mồm: cái này cũng quá vô sỉ đi? Vô sỉ đến mức này quả thực đã không còn là cảnh giới nữa mà đã trực tiếp biến thành lĩnh vực!
Việc có đối được hay không chưa nói đến, vế trên này là người ta nói ra, các ngươi lúc này lại mượn vế trên để làm khó người ta? Cái này cũng thật quá tài tình đi
– Làm sao có thể như vậy được!
Miêu Tiểu Miêu mặt đỏ bừng:
– Vế trên vốn là do Mặc huynh nói ra, nếu hắn lấy vế này làm đề mục để thi cùng các ngươi, còn có thể chấp nhận được, hiện giờ các ngươi không ngờ lại dùng đề mục này để tỉ thí cùng hắn… Chiến Ngọc Thụ ngươi còn biết hai từ nhục nhã viết như thế nào không?
– Tiểu Miêu muội muội lời ấy sai rồi
Chiến Thanh Phong mỉm cười nói:
– Cái này vốn là kỳ thánh lão nhân gia lấy làm đề mục cho Mặc huynh, chúng ta chính là đang hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia, mong đợi Mặc huynh có thể sớm đối được mà thôi, lúc này lấy ra làm đề mục, bất quá cũng chỉ làm Mặc huynh tặng thêm ba phần động lực, tin tưởng rằng Mặc huynh có thể hiểu được tâm ý của huynh đệ chúng ta….
– Hmm, nói như thế các ngươi chính là đang làm chuyện tốt? Kỳ thánh Hoa Vô Thác với cả Mặc huynh hẳn là còn phải cảm tạ hai huynh đệ các ngươi? Thật sự là lẽ nào lại như vậy!
Miêu Tiểu Miêu giận quá hóa cười.
– Vị tất! Cảm kích, chúng ta không cần. Chỉ cần Mặc huynh đối ra vế dưới là được, hoàn thành tâm nguyện của kỳ thánh lão nhân gia, coi như chúng ta tiếp tục thua một ván cũng không có vấn đế gì
Chiến Ngọc Thụ cười hắc hắc, mặt trơ trán bóng nói
– Không ngờ ngươi lại có thể vô sỉ đến mức này, coi như là để cho ta mở rộng tầm mắt một lần! Quả nhiên nhân chí tiện (người vô cùng hèn hạ), chính là thiên hạ vô địch!
Miêu Tiểu Miêu vô cùng khinh bỉ nói:
– Huyễn phủ Chiến gia, từ nay về sau chính là danh chấn huyễn phủ. Quả nhiên là đáng mừng
Khi Chiến Ngọc Thụ nói ra phương pháp tỷ thí kia, Quân Mạc Tà cơ hồ bật cười
Mẹ nó, các ngươi thật sự là…! Ta nói không đối được, các ngươi liền thực sự tin tưởng?
Vế đối trên, nhìn thoáng qua chứng thật tuyệt đối không phải giả, nhưng bản thân ta mang theo năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa, nhân tài xuất hiện lớp lớp, kỳ thật sau khi có vế trên, không bao lâu sau đã có người đối được, thậm chí nếu không vội vàng, suy ngẫm thật kỹ, quả thực cũng không hề làm khó người ta! Các ngươi hai cái bổng chủy! Lại tự cho là đắc kế bổng chùy( ặc câu này ý nghĩa là nó ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm đó)
Quân Mạc Tà bĩu môi:
– Lại có thể dùng vấn đề trong cố sự tại hạ thuật lại, hôm nay mới lãnh giáo được sự nhanh trí của nhị vị, quả là tuyệt diệu, có lẽ thiên tài cũng không nhịn được mà phải viết một chữ phục, quả thực là tâm phục khẩu phục, vô cùng bội phục.
Chiến Ngọc Thụ đỏ cả mặt, dứt khoát mặt lạnh, ngang ngược nói:
– Trận thứ ba chúng ta chính là muốn so đối câu đối! Ngươi chỉ cần đối ra vế trên của chúng ta, coi như ngươi thắng, nếu không chính là ngươi thua! Chính là đơn giản như vậy! Nghe đây vế trên của chúng ta chính là: ” Thiên tác kì bàn tinh tác tử, thùy nhân cảm hạ?”. Thỉnh Mặc đại thiên tài đối vế dưới đi!
– Nói hưu nói vượn, ta vừa mới đã nói qua, ngày đó lúc Hoa Vô Thác ra vế trên, ta nhất thời đối không ra vế dưới. Hôm nay, các ngươi hết lần này tới lần khác dùng cái này để làm khó dễ ta, là có dụng ý gì? Hơn nữa vế đối trên này từ khi nào lại biến thành của các ngươi? Ta nói với mấy vị Chiến gia huynh đệ này, các ngươi cũng đừng có vô liêm sỉ như vậy chứ? Các ngươi còn có cay không vài điểm khí độ của thế gia
Quân Mạc Tà bộ dáng “lòng đầy cằm phẫn”, tức giận chỉ trích
Nhìn thấy vị Không Linh Thể chất, kẻ trước đó luôn luôn bình tĩnh, bộ dạng gấp gáp, Chiên Ngọc Thụ không nhịn được có chút hạnh tai nhạc họa. Thầm nghĩ, may mắn là ngươi đưa đến cho ta một cái đề mục tốt như thế, thiên cổ tuyệt đối như vậy, làm có có thể trong lúc nhất thời đối ra được, bản thân của hắn cũng phải thừa nhận không thể đối ra vế dưới, đúng là pháp môn làm khó dễ người tốt nhất: ” Bằng không ta còn thật không biết người khác còn làm khó được ngươi đấy. Lần này, cho ngươi tự cầm đá đập chân của mình. Nện đến khi nào chân gãy thì thôi, cảm giác này thật sự là sung sướng.
– Ta không tiếp nhận ván tỉ thí này!
Quân Mạc Tà không quan tâm nói:
– Các ngươi, căn bản chính là cố ý gây sự!
– Như vậy, Mặc đại thiên tài chuẩn bị nhận thua
Chiến Thanh Phong buồn bực hỏi.
– Nực cười! Ta như thế nào sẽ nhận thua? Ta như thế nào sẽ thất bại?
Quân Mạc Tà lộ ra thần sắc nghiêm túc nói:
– Chẳng qua ta cần chút thời gian để suy ngẫm kĩ một chút
– Vậy ngươi cứ từ từ mà ngẫm đi, chỉ cần hôm nay ngươi nghĩ ra là được! Chúng ta cũng không vội, đỡ phải người khác nói chúng ta khi dễ ngươi! Thời gian vô cùng dư giả!
Chiến Ngọc Thụ rất đắc ý. Đối liên này ngươi trước đó đã suy ngẫm đến vài năm, còn không đối được, như thế nào bây giờ nửa ngày là có thể đối ra?
Song phương trở nên tĩnh lặng, đột nhiên Quân Mạc Tà chợt nói:
– Ặc, ta vẫn cảm thấy chuyện này rất bất công! Các ngươi lại dùng đề mục của ta để làm khó ta. Đây là chuyện vô cùng nực cười!
Quân Mạc Tà cau mày:
– Hơn nữa, lại không có nửa điểm ưu đãi, ai sẽ đổ với các ngươi? Đây chính là ngoài định mức!
– Xin hỏi Mặc đại thiên tài muốn như thế nào?
Chiến Ngọc Thụ hắc hắc cười lạnh:
– Điều kiện tùy ngươi đặt ra, chỉ cần ngươi đối được ra vế dưới! Tất cả đều không thành vấn đề!
Vì sao phải màu mè như vậy, cái này không phải là rõ rang ngươi vô vọng đối được ra vế dưới, cho nên muốn chơi xấu hả, nói đến chơi xấu, ta chính là đại hành gia, tất nhiên lý do để ngươi xuống đài đều bế tắc, ngươi nói cái gì ta ứng cái đó, dù sao khẳng định ngươi đối không ra vế dưới, cho dù nhiều điều kiện hơn nữa thì như thế nào!
– Quả thực điều kiên là do ta đặt ra hả? Vậy thì tốt quá, kỳ thực điều kiện của ta rất đơn giản, tin tưởng hai huynh đệ ngươi đều có thể dễ dàng hoàn thành, ta chính là muốn biết các ngươi như thế nào lại có thể khống chế Lâm Thanh Âm, có thể lệnh cho một thanh cao nhã si như vậy, tham gia thi đấu cho các ngươi, còn có Tề Vạn Kiếp các ngươi cấp cho hắn ưu đãi gì? Nếu như ta có thể đối ra vế dưới, ta muốn các ngươi đứng trước mặt toàn bộ mọi người nói ra toàn bộ quá trình, không được có nửa phần giấu diếm, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là phải phát xuống huyết thệ, bảo đảm cho tính chân thật, điều kiện không hề khó khăn, chắc là các ngươi làm được!
Quân Mạc Tà cười hắc hắc, cấp cho Chiến gia huynh đệ một cái điều kiên ” đơn giản” chỉ có thể nghe mà không thể nhận
Quân Mạc Tà vốn không nghĩ tới việc tham dự vào mấy sự tình tông phái này. Mục đích trong chuyến đi này của hắn, xét đến cùng chỉ vì thất thải thánh thụ mà thôi, quản chi việc Chiến gia dã tâm tiếp tục bành trướng, cùng hắn vốn không có chút quan hệ nào! Chiến gia nhân tài nhiều hơn nữa, bọn hắn cũng không có năng lực thâm nhập vào Thiên Phạt sơn lâm! Chiến gia mặc dù ở huyễn phủ mặc sức hô mưa gọi gió, nhưng ở trong mắt Quân Mạc Tà vẫn chưa có nhiều phân lượng!
***************
Huyễn Phủ nội loạn, cùng hắn cũng không có chút quan hệ. Thậm chí Huyễn Phủ của ngươi càng loạn thì càng tốt, càng loạn thì càng không có thời gian rảnh mà tiến vào Huyền Huyền đại lục gây sự. Chết hết thì càng tốt
Nhưng từng bước từng bước cho tới ngày hôm nay, Chiến gia đã hết lần này đến lần khác không hề biết chữ liêm sỉ viết như thế nào, hùng hổ dọa người, khiến Quân Mạc Tà vô cùng phiền lòng! Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không thể trực tiếp bộc lộ thực lực, hơn nữa cho dù có bộc lộ thực lực thật sự của bản thân, hiện tại mấy việc Chiến gia huynh đệ gây nên, bề ngoài mà nói chẳng qua cũng chỉ là hành vi cá nhân mà thôi, vị tất có quan hệ với tất cả người của Chiến gia, còn chưa tới mức trong cơn tức giận sẽ đồ sát toàn thành
Thứ hai, cũng phải thong cảm cho Miêu Tiểu Miêu. Từ lúc gặp mặt đến này, nữ nhân mang sa mỏng che mặt này vẫn một mực trợ giúp hắn, từng bước giúp hắn có chỗ dựa, hôm nay nếu không có mặt nàng ở nơi này, chỉ sợ ngay cả cái gọi là công bằng, công chứng trước đó cũng sẽ không có!
Miêu Tiểu Miêu thân là nữ nhi, không thân cũng chẳng quen với hắn, tương giao không lâu, lại không tiếc xuất đầu lộ diện, tận tâm tận lực giúp hắn, Quân Mạc Tà trong lòng há có thể không có một chút xúc động?
Hiện tại Huyễn Phủ, chính là do Miêu gia quản lý, Chiến gia nếu có dã tâm, như vậy mục tiêu thứ nhất cần nhắm vào tất nhiên là Miêu gia, chỉ có lật đổ Miêu gia, Chiến gia mới có thể thượng vị!
Quân Mạc Tà tự cảm thấy mình nếu đã tiệp nhận việc Miêu Tiểu Miêu trợ giúp lần này, nếu đối với âm mưu của Chiến gia vẫn không quan tâm, quả thức là trong lòng nuốt không nổi, không hợp với tám chữ trong tâm khoái ý ân cừu, vấn tâm vô khôi
Bất quá muốn làm nhưng lại không có cớ, vừa vặn Chiến Ngọc Thụ lại mặc cho hắn đặt ra một cái điều kiện, tự nhiên hắn sẽ thuận thủy thôi chu một phen, cũng chính là nguyên nhân chính mà lúc đầu Quân Đại Thiếu gia giả ngu
Trên thực tế, Quân đại thiếu gia cũng không có hi vọng Chiến gia huynh đệ thật sư sẽ đem toàn bộ thủ đoạn của bọn chúng nói ra, Quân Mạc Tà cần, kỳ thực chỉ là muốn bọn hắn ” đáp ứng” mà thôi, chỉ cần thắng trận này, vô luận Chiến gia huynh đệ có nói ra toàn bộ thủ đoạn hay không, kết quả cũng sẽ không thay đổi
Bởi vì chỉ cần kết hợp sự tình ngày hôm nay, lúc sau khi Miêu Tiểu Miêu trở về nói ra, tất nhiên sẽ khiên cho cao tầng Miêu gia đối với Chiến gia sẽ chú ý cực độ!
Lúc đó, những âm mưu quỷ kết của Chiến gia còn muốn vô thanh vô thức tiến hành, tin tưởng cũng sẽ có chút khó khăn
Nhưng phàm là nhưng lão bất tử nắm quyền lực trong tay, ai chả là bạch cấp, làm gì có kẻ nào là kẻ đèn cạn dầu? Mấy lão bất tử này, kẻ nào lại chưa từng lăn lộn trong chốn âm mư quỷ kế mà trưởng thành
Cho nên Quân Mạc Tà mới đưa ra cái điều kiện đối với bản thân không có chút nào quan hệ, nhưng đối với Chiên gia cùng Miêu gia lại cực kì trọng yếu!
Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc thụ đồng thời sửng sốt. Hắn vì sao lại đặt ra điều kiện này? Đến tột cùng là hắn phát hiện ra cái gì, hay là cố ý muốn làm khó dễ để tránh cái đề mục này?
Mà điều kiện này trên thực tế cũng chẳng có ý nghĩa gì, chớ nói ngươi căn bản đối không ra vế dưới, coi như ngươi may mắn đối được, đến lúc đó chúng ta thề thốt phủ nhận, căn bản không thừa nhận uy bức lợi dụ hai người kia, ngươi có khả năng làm khó được ta sao? Cho dù trong đó có cái gì cổ quái thì sao? Hiện tại, việc duy nhất cần lo lắng, ngược lại chính là cái huyết thệ kia chẳng lẽ lại cần phát thệ?
Thiên Tiên Tử
Chương 978: Địa vi tỳ bà lộ vi huyền, thắng!
Chiến Ngọc Thụ bụng đầy hồ nghi nhìn thoáng qua Quân Mạc Tà đột nhiên cười lạnh nói:
– Mặc Quân Da, ngươi đang cố ý phải không? Ngươi biết mình đối khôn ra vế dưới của câu đối này, có phải muốn làm bậy phải không, không đối được, lại muốn dùng âm mưu quỷ kế, muốn gì hả? Muốn hất nước bẩn lên trên người Chiến gia chúng ta sao?
Quân Mạc Tà hừ nói:
– Hất nước bẩn? Nào có, các ngươi đưa ra điều kiện, ta tự nhiên cũng muốn đưa ra điều kiện! Các ngươi đáp ứng chính là đáp ứng, không đáp ứng chính là không đáp ứng, cần gì phải lươn lẹo lảng tránh? Sảng khoái một câu, đừng đề cho ta khinh thường mấy kẻ thế gia đệ tử các ngươi!
Chiến gia huynh đệ nhìn nhau, Chiến Ngọc Thụ nhỏ giọng nói:
– Đại ca, ngươi xem?
Chiến Thanh Phong ánh mắt chớp động, nói:
– Cái điều kiện “đơn giản” này lại không bình thường chút nào. Cái điều kiện này của đối phương, nhìn như cùng bản thân hắn không có chút quan hệ nào, nhưng trên thực tế lại bắt được trúng chỗ yếu hại của chúng ta. Một khi chúng ta đáp ứng, vạn nhất đối phương đối được, như vậy, những người chúng ta tìm đến ngày hôm nay, lập tức tiền đồ mất sạch! Hơn nữa từ nay về sau, Chiến gia chúng ta còn muốn làm sự tình gì, có thể sẽ gặp phải khó khăn… cho dù phải chặt đứt đám nhân tài mình bồi tài ra, bởi vì bất luận kẻ nào cũng không muốn dung những kẻ tuy thời sẽ đem chủ tử ra bán đứng
– Ta cũng lo lắng như thế. Chỉ là vạn nhất, lần này Mặc Quân Dạ căn bản vốn là không đối được, có ý nghĩ ra thủ đoạn làm khó dễ chúng ta? Chúng ta nếu dễ dàng buông tha ván này, mấy trận sau chỉ sợ phần thắng lại càng thêm xa vời, nếu bởi vậy mà thua trận, toàn bộ công sức bố trí lúc trước sẽ tan thành mấy khói, còn nếu đáp ứng điều kiện này của hắn… đồng dạng thanh danh của của chúng ta cũng có thể sẽ mất sạch
Chiến Ngọc Thụ lo âu nói.
Huynh đệ hai người chau mày thương nghị. Đột nhiên, Chiến Thanh Phong cắn răng một cái, nói:
– Ngọc Thụ, loại sự tình này không thể không đáp ứng, nhưng đáp ứng rồi, chẳng may đối phương đối được, nói không chừng chúng ta cũng chỉ có thể ” thí xe giữ tướng”, Ngọc thụ ngươi tuổi còn trẻ, tiền đồ rộng lớn, không cần quản chuyện này, vạn nhất hắn đối được, để ta đứng ra nói rõ rang chuyện này, sau đó thừa nhận toàn bộ việc này đều là chủ ý của ta cùng ngươi không có quan hệ, cùng với gia tộc lại càng không có quan hệ. Hi sinh bản thân ta để thành toàn đại cục, cũng không thành vấn đề!
– Đại ca huynh nói cái gì vậy? Việc này vốn là do tiểu đệ tiến hànhm sao có thể để đại ca gánh trách nhiệm
Chiến Ngọc Thụ dù sao tuổi vấn còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, giờ phút này nghe thấy đại ca hiên ngang lẫm liệt như thế, nhất thời trong ngực nóng lên, nhiệt huyết sôi trào, bật thốt lên:
– Cần có kẻ gánh tránh nhiệm thì cũng phải là do ta thừa nhận! Cùng huynh có quan hệ gì?
– Như thế… cũng tốt ( chết vì ngu) audio coi am
Chiến Thanh Phong chẳng qua do dự một chút lập tức đáp ứng, thở dài nói:
– Chỉ là… ủy khuất cho đệ rồi, bất quá, vi huynh cũng tin tưởng phán đoán của ngươi, thủ đoạn gian trá này của Mặc Quân Dạ kia chính là chứng minh, hắn căn bản là đối không được. Hắn từ năm ấy đến bây giờ vẫn đối không ra, chẳng lẽ tại đây chỉ trong nhất thời lại có thể làm được
Chiến Ngọc Thụ vừa rồi nhất thời xúc động tùy tiện một lời thốt ra, giờ phút này trong lòng đã hối hận không ngờ rằng đại ca ruột thịt của mình ngay cả do dự cũng không do dự, lập tức giống như là hận không thể đem hết thảy toản bộ đổ lên trên đầu mình vậy!
Trong lúc nhất thời, Chiến Ngọc Thụ có cảm giác giống như là rời vào bẫy vậy. Thật giống như là đại ca của hắn đào sẵn một cái hố để chờ hắn tự mình nhảy xuống. Sau đó lại nhanh chóng vứt bỏ chính mìn, người này chẳng lẽ chính là vị đại ca mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ tôn trọng sao?
Trong nháy mắt, Chiến Ngọc Thụ cảm thấy giống như là nuốt phải một con chuột chết vậy, trong lòng giống như là sụp đổ vậy
– Mặc Quân Dạ, điều kiện của ngươi ta đáp ứng, ta cũng sẽ lập tức hạ xuống huyết thệ
Chiến Thanh Phong cười lạnh nhìn thấy Quân Mạc Tà:
– Hiện tại có phải hay không nên biểu diễn một chút tài văn chương có một không hai của ngươi?
Quân Mạc Tà hoảng sợ, chậm chạp nói:
– Ta xxx, điều kiện hà khắc như vậy mà các ngươi lại có thể đáp ứng? Các ngươi không sợ sẽ làm mất sạch thanh danh của Chiến gia?
Chiến Thanh Phong cười lạnh nói:
– Nếu có thể trả một cái giá lớn để đổi lấy sự thất bại của một vị đai thiên tài có được không linh thể chất, chúng ta cảm thấy là đáng giá! Mặc Quân Dạ chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo dài thời gian sao? Đưa ra vế dưới đi!
Huynh đệ hai người Chiến Thanh Phong nhất thời lại càng thêm khẳng đinh: kẻ này không xong rồi! không khỏi đắc ý cười rộ lên
– Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, thùy nhân năng hạ?
Chiến Ngọc Thụ nhất thời không nhanh không chậm, dương dương tự đắc nói ra, đầy nhịp điệu ” Cực phú vận luật”
– Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử… Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử… Ai…
Chân mày càng ngày càng nhăn sắc mặt càng ngày càng đen
Miêu Tiểu Miêu nhất thời trở nên khẩn trương: ngươi ngàn vạn lần phải vượt qua đó, đề mục này nếu đối không được, rất có thể sẽ thất bại đó, tất cả thành quả chiến đấu lúc trước sẽ tan thành mây khói, hậu quả vô cùng khó lường
Mọi người tại đây thấy được ánh mát của vị Không linh thể chất này, hết thảy đều có chút đồng tình: ” Bất thế thiên tài vạn sự đều thong, đã qua vạn năm cũng chưa chắc có được một người, hiện giờ lại tự lấy đá đập vào chân mình. Chính mình thuật lại một cái cố sự, lại có thể đem bản thân cuốn vào trong tử lộ
Kết quả này, quả nhiên là khiến người ta thở dài a. Quân Mạc Tà thong thả đi hai bước, dừng lại, ngửa đầu trầm tư, sau đó lại lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm:
– Bất hành, bất hành nhất nhất nhất…
Sau đó lại lắc đầu, tiếp tục dạo bước trầm tư. Trên mặt Chiến Ngọc Thụ cùng Chiến Thanh Phong vẻ tươi cười càng ngày càng đậm, cơ hồ giống như là muốn cười thành tiếng, chứng kiến ánh mắt của vị Không linh thể chất này, cũng giống như là một vụ thợ săn đang nhìn con mồi dần dần rơi vào cạm bẫy. Đột nhiên Quân Mạc Tà thốt:
– Có rồi!
Quân Mạc Tà kêu to một tiếng, giả bộ vuốt mồ hôi lạnh nói:
– Suýt nữa thì gấp đến nỗi mắc phải sai lầm rồi, cuối cùng cũng đã thông suốt rồi. Kỳ thực cũng không có gì, đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt rồi! Ta lúc đó sao lại không nghĩ tới nhỉ, quả thực là đáng tiếc!
– Đối được sao? Vế dưới kia, nội dung cụ thể là như thế nào, nói mau. Mặc Quân Dạ ta nói cho ngươi biết
Chiến Thanh Phong cười hắc hắc, bỏ thêm một câu, gia tăng áp lực tâm lý
– Ngươi nói vô nghĩa quá rồi đó, vế đối phải tuân thủ niêm luật, thiên đối địa, vũ đối phong, đại lục đối trường không, điểm mấu chốt này, ta hoàn toàn hiểu rõ, nghe đây này, vế dưới sẽ là
Quân Mạc Tà kéo dài thanh âm, từng chữ nói:
– Địa vi tỳ bà lộ vi huyền, na cá cảm đạn?
Ầm
Trong đại sảnh mọi người nhất thời rúng động cả lên, tuyệt! Quá tuyệt rồi!
Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, thùy nhân năng hạ?
Địa vi tỳ bà lộ vi huyền, na cá cảm đạn?
Thiên đối địa, kỳ bàn đối tỳ bà, tinh đối lộ tử đối huyền…. Thùy nhân năng hạ? Na cá cảm đạn?
Mỗi một ký tự đều được đối vô cùng chính xác, quả thực không chê vào đâu được, diệu đến tộ đỉnh!
Vế trên vế dưới, đồng dạng đại khí, đồng dạng cuồng ngạo, đồng dạng… Bễ nghễ nhìn chúng sinh!
Câu đối như vậy mà còn chưa hoàn hảo, như vậy trên thế gian này chỉ sợ là không còn mấy câu đối tinh tế nữa…
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Quân Mạc Tà bằng ánh măt phức tạp, đây rốt cuộc còn là người hay không? Quả thực là yêu nghiệt, kỳ tích a….
Ánh mắt của Miêu Tiểu Miêu lại càng tỏa ra ánh sáng kỳ dị, chăm chú nhìn vào Mặc Quân Dạ, trong lòng nhất thời chỉ cảm thấy vui sướng cùng kích động ( kết rồi), trong lúc nhất thời không thốt lên lời. Lúc hắn đối chưa được, bản thân cực kỳ lo lắng, hiện giờ hắn đối được, mà mức độ tuyệt vời của vế dưới cũng khiến cho mình trực tiếp khiếp sợ! Khiếp sợ không gì sánh kịp!
Cái này, hắn thực sự đối được sao? Ta không phải đang phát mộng chứ? Hắn sao lại lợi hại như vậy? Oa… ta…ta… Miêu đại tiểu thư nhịn không được, mặt phát sáng giống như ngàn sao
Quân Mạc Tà lau mồ hôi, giống như là trong lòng vẫn còn sợ hãi, rồi lại dương dương tự đắc nói:
– Vế trên này đã gây khó dễ cho ta trong nhiều năm, chưa từng bao giờ đối được, không ngờ chính như lời nói của hai vị Chiến gia công tử, vào trường hợp đặc thù ngày hôm nay, dưới cực đội áp lực, thế mà lại đột phá! Nói vậy, ta thực sự cầm đa tạ hai vị chiên công tử một chút ha, thật sự là may mắn
Những lời này vừa nói ra, sắcc mặt mỗi người ở đây đều vô cùng quái dị
Nếu nói đây là chiếm được tiện nghi còn đi khoe mã, có vẻ như là không giống, quả thực là vô cùng quái dị: tóm lại loại cảm giác này quả thực vô cùng khó diễn tả
Chiến gia huynh đệ, vẻ dương dương tự đắc đã sớm không còn sót lại chút gì, mặt sám như tro tàn, liếc mắt nhìn nhau
Trong lúc nhất thời áo tang nhược tử!( buồn nản giống như muốn chết)
Vừa rồi còn ở chỗ này hạnh tai nhạc họa, dương dương tự đắc, cho rằng kẻ này đang tự lấy đá đập chân mình, hiện tại xem ra, rốt cuộc là ai mới lấy đá đập chân của mình? Huynh đệ hai người khóc không ra nước mắt
Xin hỏi, ta đối như vậy có được không? Hẳn là xem như phù hợp với niêm luật đi?
Quân Mạc Tà “khiêm tốn” hỏi.
Chiến Thanh Phong cứng ngắc gật gật đầu. Về phần Chiến Ngọc Thụ, thì khí lực gật đầu cũng đã mất sạch, cả người rời vào thất hồn lạc phách:
– Như vậy, hiện tại tại hai vị Chiến công tử có phải hay không đem việc ta mới hỏi, nói ra toàn bộ chân tướng?
Quân Mạc Tà quỷ dị cười, nhắc nhở nói:
– Thỉnh hai vị ngàn vạn lần chơ quên, vừa rồi các ngươi chính là lấy mười tám đời tổ tong, cùng hậu thế phát xuống lời thề độc đó. Lời thề này vô cùng hiệu nghiệm. Nói không chừng lại ứng nghiệm thì sao? Đương nhiên các người cũng có thể hoàn toàn không quan tâm, cũng có thể không thực hiện lời hứa hẹn!
– Chúng ta biết rõ!
Chiến Ngọc Thụ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mấy lần muốn chống chế, nhưng loại độc thệ này lại lập ra trước mắt nhiều người như vậy, làm sao có thể chống chế? Một khi chống chế, chính là không đem liệt tổ liệt tông cùng hậu thế không để ở trong mất, nếu mắc phải tội danh này thì ngay cả Chiến gia, mình cũng không có chỗ dung thân
– Gia tộc Lâm Thanh Âm, vốn là chúc âm nhạc gia, mặc dù là đại hành gia trong lĩnh vực nhạc lý, cũng cần có sinh ý để duy trì cuộc sống, hiện tại gia tộc lại có xu thế xuống dốc, mà Chiến gia chúng ta không sai biệt lắm, trước mắt đã thu mua một nửa nhạc quán, bọn hắn muốn sống, đương nhiên là phải nghe theo mệnh lệnh của bổn công tử. Bổn công tử chỉ gây một ít khó dễ đối với tộc nhân của bọn họ trong nhạc quán, khiến cho bọn họ không thể từ chối thế là tốt rồi…
Lời nói của Chiến Ngọc Thụ, quả thực là khiến người khác ba đào dậy sóng
Chiến Ngọc Thụ cắn răng một cái:
– Chuyện này từ đầu tới cuối đều là chủ ý của mình ta, trừ ta ra, tất cả mọi người trong Chiến gia đều không biết. Nếu không cho dù ngay cả gia tộc, cũng sẽ không dung ta.
Chương 979: Kiếm tẩu thiên phong!
-Về phần Tề Vạn Kiếp thì lại càng đơn giản. Tề Vạn Kiếp ham mê danh lợi, mặc dù đã có địa vị kỳ vương nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Ta chỉ cần hứa hẹn cho hắn một cái vị trí kỳ tôn của Huyễn Phủ, thêm cho hắn một tòa đại trang viên ở trung tâm Huyễn thành, cộng với bốn vị tuyệt sắc thị nữ, cùng với mười vạn lượng hoàng kim! Cũng cam đoan sẽ mang vị tiểu thư Lý phủ mà hắn yêu say đắm, đưa đến quý phủ trở thành vợ của hắn…. Hắn thấy vậy liền chấp nhận ngay, còn hứa hẹn đảm bảo nhất định sẽ đánh bại được Mặc Quân Dạ rồi mới nhận thù lao…”
Chiến Ngọc Thụ hít sâu mội hơi, ra vẻ cố nhớ lại mọi chuyện rồi nói.
Trong đám người, Tề Vạn Kiếp sắc mặt như tro tàn, môi run rẩy. Chứng kiến ánh mắt xem thường truyền đến từ bốn phía. Tề Vạn Kiếp đã rõ ràng: vận mệnh của mình, theo những lời nói này của Chiến Ngọc Thụ đã bị cải biến toàn bộ.
-Mình xong rồi!
Đủ loại cố gắng trong dĩ vãng, từng vô hạn quang vinh, từ giờ khắc này cùng mình đã hoàn toàn không có một chút nào quan hệ, tất cả đều là quá khứ, đều đã hóa thành lịch sử! Thiên địa đối với hắn trong lúc này dường như xụp đổ! Tề Vạn Kiếp sắc mặt trắng bệch, đột nhiên oa một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu, lập tức hôn mê bất tỉnh….
Tất cả mọi người ở chỗ này cũng không quản đến vị Kỳ vương Tề Vạn Kiếp này ra sao, bởi vì bọn họ còn đang khiếp sợ ngây người trước sự thật mà Chiến Ngọc Thụ nói ra!
Y như Quân Mạc Tà tiên đoán lúc trước, Chiến Ngọc Thụ quả nhiên đem hết thảy mọi chuyện tự mình gánh vác. Hoàn toàn phủ nhận có quan hệ cùng Chiến gia, thậm chính ngay cả Chiến Thanh Phong cũng đem gạt bỏ, tâm tính người này, coi như là rất cao minh, chỉ riêng mỗi việc tự thuật, lại khiến cho người khác cảm giác được toàn bộ đều do hắn một mình gây nên, cùng gia tộc hắn không có chút quan hệ nào!
Dưới tình huống như vậy còn có thể làm được việc này! Không thể nghi ngờ quả thực là không dễ dàng, quả thật không ngờ được!
Mà ở một bên, Chiến Thanh Phong sắc mặt cứng đờ, nhìn thân đệ đệ mình, không biết là đang có tư vị gì!
Đột nhiên, Chiến Thanh Phong vậy mà xông tới, giáng một cái tát nặng nề lên trên mặt Chiến Ngọc Thụ giận dữ thét:
– Ngươi, tên súc sinh này! Ngươi lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi đến bực này, chuyện này sao có thể làm ra được? Thanh danh trăm ngàn năm của Chiến gia chúng ta, cứ như vậy bị tên súc sinh ngươi hủy diệt rồi! Ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Làm sao ngươi có thể làm ra chuyện bỉ ổi vô sỉ đến bực này?
Lại tiếp tục một cái tát! Bên miệng Chiến Ngọc Thụ nhất thời chảy ra máu tươi! Cả người cũng bởi vì hai cái tát bất thình lình này mà té ngã trên mặt đất
Chiến Thanh Phong làm bộ lòng đau như cắt quát mắng, trán đầy gân xanh lòng tràn đầy lửa giận, không kiềm chế được! Một hồi sau, rốt cục thở dài một tiếng nói:
– Gia môn bất hạnh! Thật là gia môn bất hạnh! Chiến Ngọc Thụ, ngươi làm bại hoại gia phong Chiến gia, làm ô uế danh dự của Chiến gia, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Tuy rằng ta không có quyền xử trí ngươi, nhưng ngươi sẽ không trốn thoát khỏi sự trừng phạt của gia pháp. Đợi đến khi về lại gia tộc rồi, bản thân ta muốn nhìn ngươi như thế nào đối mặt với chấn vấn của phụ thận cùng lão tổ tổng! Chiến gia gia pháp tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ con cháu Chiến gia nào làm bại hoại gia phong của gia tộc!
Miêu Tiểu Miêu thờ ơ lạnh nhạt chứng kiến tất cả chuyện này, mắt thấy đệ đệ xuất đầu đem tất cả tội lỗi gánh chịu thì ca ca liền mạnh mẽ lên án đệ đệ. Thần tình hiên ngang lẫm liệt, tỏ vẻ giận không kiềm chế được, nàng đột nhiên cảm thấy việc này giống như là một màn hí kịch vậy. Vừa mới bắt đầu thì khiếp sợ, đến lúc này thì buồn cười, biến hóa tâm tình vi diệu đến bực này, ngay cả chính nàng cũng không cảm giác được.
Thủ đoạn như vậy. Lừa gạt người thường còn không được huống chi ở đây đều là những nhân vật thông tuệ tuyệt đỉnh? Cho dù không có đương trường xé toạc. Kì thực có mấy người lại không rõ nội tình trong đó! Cho rằng thiên hạ toàn người ngu, chỉ có huynh đệ hai người các ngươi thông minh sao?
Nếu không có Chiến gia sau lưng toàn lực ủng hộ, Chiến Ngọc Thụ bỏ qua cái danh hiệu Chiến gia thiếu gia, thì cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, ngay cả vài phần thực lực cũng không có, lấy gì ra để uy hiếp một cái thế gia? Càng không thể hứa hẹn cấp cho Tề Vạn Kiếp nhiều đồ như vậy? Tất cả việc này đều vượt quá phạm trù năng lực của Chiến Ngọc Thụ!
Nhưng mà sự thật rõ ràng lại như thế. Chiến gia hai huynh đệ còn trước mặt diễn vở tuồng này.
Bởi vì tất cả mọi người biết là một chuyện, thái độ của Chiến gia lại là một chuyện khác, Chiến Thanh Phong trước mắt bày ra bộ dáng công chính liêm minh hiên ngang lẫm liệt. Cho dù đóng kịch như thế nào, thậm chí mặc kệ mọi người ở đây tin cũng được, không tin cũng tốt, vở kịch này vẫn phải diễn cho đến cùng!
Bởi vì, mặc dù tuyệt đại đa số mọi người tất nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Chiến Ngọc Thụ cái gì mà tự chủ trương….Nhưng cũng chưa chắc sẽ đương trường xé toạc ra sự thực. Thậm chí còn có không ít người tâm thuật bất chính sẽ phồng mang trợn mắt lên chứng minh những điều này là sự thật. Hành vi của Chiến nhị Thiếu gia đều là hành vi cá nhân, cùng Chiến gia hoàn toàn không có chút quan hệ nào…
Nhưng Miêu Tiểu Miêu hiện tại lại nghĩ: Chiến gia quả nhiên là nhìn xa trông rộng, chỉ là một tên Chiến Ngọc Thụ cũng có thể điều động tư nguyên lớn như vậy. Vì Chiến gia, hết thảy đều không cảm thấy đáng tiếc…Tâm tính như vậy…Quyết đoán như vậy…Quả thực không phải là nhỏ! Trái lại, Miêu gia có được bao nhiêu người như vậy?
Chiến gia có thể thu mua Tề Vạn Kiếp, uy hiếp Lâm Thanh Âm…Như vậy có thể hay không uy bức lợi dụ những người khác? Lấy phương pháp làm việc không từ thủ đoạn để đạt được mục đích này của bọn hắn. Nếu là….
Tin tức như vậy, có lẽ bằng ta vẫn chưa thể thông thấu, càng không nói tới việc thể ngộ hoàn toàn, nhưng chuyến này sau khi ta trở về. Nhất định phải hướng tới gia gia cùng phụ thân bẩm báo. Tin tưởng lấy lịch duyệt của bọn họ, tất nhiên là có thể nhìn ra sự ảo diệu ở trong đó, thậm chí….tiến thêm một bước phân tích được nguy cơ che dấu ở bên trong….
Ván thư ba chiến gia bại, Mặc đại thiên tài sở hữu không linh thể chất lần thứ hai toàn thắng. Hơn nữa ngay sau đó còn đem một trong những kẻ phát khởi Chiến gia nhị thiếu gia Chiến Ngọc Thụ đương tràng phế đi phân nửa
(NBV: Từ giờ là do ta dịch, văn phong có hơi khác 1 chút nên độc giả thông cảm)
Kết quả này làm cho những kẻ lúc nãy còn đang hăng máu muốn nhảy ra so tài nay phải rụt đầu lại, y như ve sầu mùa đông vậy.
Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn ra được cái vị Mặc Quân Dạ có được Không Linh Thể Chất này không chỉ là một thiên tài thật thụ, mà còn là một kẻ rất độc, không dễ chọc vào! Mới đến thì hắn ra vẻ dân đầu đường xó chợ, tựa như một thẳng du côn ở quê lên thành phố. Vậy mà chỉ cần kẻ khác chọc hắn 1 câu thì hắn lập tức nắm ngay điểm yếu hại của kẻ đó! Mà một khi để hắn nắm được điểm yếu của ngươi thì chúc mừng ngươi. Ngươi xong đời rồi!
(NBV: nguyên văn luôn)
Có vẻ như hắn có một tính cách đặc biệt. Đó là có thù tất báo. Nói đơn giản một chút là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Ai công kích hắn. Hắn liền công kích lại! Hơn nữa thủ đoạn phản kích lợi hại đến nỗi những người xung quanh chỉ xem thôi cũng đủ lạnh người!
Từ đầu đến giờ hắn chưa từng chủ động khiêu khích ai mà chỉ một mực phản kích! Trước tiên hắn ung dung hóa giải mọi thế tiến công của ngươi, sau đó dùng thủ đoạn sắc bén nhất đễ phản kích lại!
Một kích tất trúng!
(NBV: One hit you die!)
Hơn nữa là đánh tất trúng. Trúng tất tuyệt. Mỗi một lần ra tay, chắc chắn sẽ có kẻ trúng chiêu rớt ngựa!
Cho dù là hai huynh đệ Chiến gia. Cũng không có ngoại lệ!
Như vậy hắn chẳng phải có sự tự tin cường đại cùng với tính tủi mỉ sao? Thậm chí nhiêu đó cũng chưa đủ, còn phải có thêm năng lực quan sát phi thường, khả năng tính toán chi li và cực kỳ quyết đoán ….
Chỉ thiếu một thứ cũng không được!
Người này. Không hổ là kẻ có Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết!
Đối mặt với một tên biến thái đến cỡ này thì làm sao mà chơi nổi đây?
Có vẻ như căn bản sẽ không có người dám lên trước để thử nữa rồi!
Vấn đề này không chỉ là suy đoán của ban giám khảo, mà đám người Chiến Thanh Phong cũng nghĩ như vậy
Từ trước đến giờ mọi người chỉ nghĩ là người có Không linh Thể chất trong truyền thuyết thì dĩ nhiên là chỉ có thể chất thích hợp cho việc tu luyện huyền khí mà thôi. Hoặc có thể nói trình độ tu luyện huyền khí của hắn sẽ tương đối biến thái hơn một chút, chứ những phương diện khác thì không thể tận thiện tận mỹ được. Con người há có thể hoàn mỹ được sao….
Càng thêm không có khả năng có kẻ “không gì không biết không chỗ nào không hiểu” như vậy!
Nhưng sự thật trần trụi trước mắt đã cho những người ở đây một bài học, hiểu rõ một sự thật vô cùng khủng bố!
“Bọn họ đang gặp một cái quái thai. Mà cái quái thai này còn có thực lực bí hiểm đến cực điểm”
(NBV: Ta thích câu này)
Mặc Quân Dạ, người nầy thân là kẻ có được Không Linh Thể Chất mà huyền khí tu vi cũng thường thường, nghe nói hắn còn ít được cho đi học. Vậy mà hắn có thể tinh thông mọi thứ, không, phải nói là uyên thâm mới đúng….
Đối với người tu luyện huyền khí thì mục tiêu hàng đầu là tu luyện, mấy cái trò thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa thì chỉ là mấy thú vui lúc rảnh rỗi mà thôi.
Vậy mà người trước mắt này thì ngược lại, phương diện âm nhạc có thể xưng là đại gia, phương diện đánh cờ thì mạnh hơn danh thủ quốc gia, tài văn đủ để cười nhạo mọi người, chưa nói đến sự nhanh trí không kém hơn bất kỳ kẻ nào!
Một đám người ở dùng âm mưu quỷ kế nhằm vào hắn. Thế nhưng hắn lại đồng dạng lấy âm mưu tính kế âm thầm đánh ngã một đám người!
“Người này, quả nhiên như lời trưởng bối nói, thật sự không thể dây vào”.
Mặt của Chiến Ngọc Thụ đã sưng vù, trong lòng hắn mặc dù có oán hận nhưng lúc này hắn càng quan tâm đến sự thắng bại nhiều hơn! Hắn lùi về ghế của minh, ngồi thu lu giống như một kẻ mang tội. Nhưng trong lòng hắn vẫn không nản, vẫn âm thầm cúi đầu nhẹ giọng thì thầm với đại ca mình:
– “Người này rất có cân não lại nhanh trí, hơn nữa, đối với những thứ tạp học này hắn hiểu biết thật nhiều. Chúng ta nếu lại đưa ra một số phương pháp chính thống để đấu với hắn chỉ sợ lại rơi ngay vào bẫy của hắn. Giờ chỉ còn cách dùng thế “kiếm tẩu thiên phong!” thử xem sao!
(NBV: kiếm tẩu thiên phong == nét bút nghiêng, kỳ chiêu, đường khác với lệ thường. Hoặc dân gian thường hay nói “chơi đường tà đạo”)
-“Kiếm tẩu thiên phong?” Chiến Thanh Phong lẩm nhẩm lại câu này, đột nhiên hai mắt hắn như bừng sáng lên.
– Tên này xuất thân bần cùng khốn khổ, vẫn chưa kết bạn với những kẻ đại phú đại quý! Người như vậy tấ là kẻ siêng năng ham học, chỉ thích những thứ vui tao nhã, tuyệt đối không biết đến những trò ăn chơi trác táng của đại gia đâu!…
Ánh mắt hắn liếc sang, sau đó dùng thanh âm nhỏ nhẹ dặn dò em trai mình. Nhưng những lời Chiến Thanh Phong dù nhỏ nhẹ mà qua tai Chiến Ngọc Thụ vẫn cảm thấy sự lạnh lùng tàn nhẫn trong đó:
– Dùng thủ đoạn bình thường không thể thắng được hắn. Vậy thì chơi những thứ mà hắn cả đời chưa được biết đến đi nào!
– Ví dụ như là…?
Hai mắt Chiến Thanh Phong rực sáng.
– Ví dụ như….
Như những trò mà mấy thiếu gia công tử hay chơi…. Mà cái thứ nghèo khổ như hắn cả đời chưa từng biết đến! Mấy thứ mà dân công tử ăn chơi trác táng hay chơi thì không ngoài trò chọi chó, ra vô lầu xanh….
Chiến Ngọc Thụ hừ một tiếng. Nói tiếp:
– Nói cách khác là chơi đánh bạc… hoặc là chơi gái… hoặc là đấu ……
“Đổ – phiêu – đấu?”
Chiến Thanh Phong trong lòng rộng mở.
(NBV: Đổ = Đánh bạc. Phiêu = phao, hoặc chơi gái. Đấu = Đánh cược vào cuộc thi nào đáo, như cá độ, cá ngựa….)
-“Chơi gái… Cái trò này tự nhiên là không thể lấy ra để so sánh ”
-“. Nhưng là bài bạc lại không sao cả. Những thứ gì chọi gà, chọi chó, chọi rắn, chọi dế, chọi huyền thú đều có thể dùng được! Hơn nữa thắng dễ chứ không thể thua. Chúng ta không có thiên phú như hắn nhưng những thứ kia thì phải học mới biết được sao? Chẳng lẽ vận khí còn so ra kém hắn? Chẳng lẽ hắn có thể may mắn một đời sao?
Chiến Ngọc Thụ cười lạnh hai tiếng.
– Sớm định ra 7 ván đấu. Cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, trà. Mình đã thua 3 ván rồi. Giờ có đấu thi (thơ) đi nữa thì khỏi so cũng biết kết quả, thậm chí khỏi cần so thư pháp luôn…. Hắn có tài học như vậy thì thư pháp chắc cũng là hạng danh gia. Một khi đã như vậy…. Không lẽ thi vẽ thanh hay uống rượu sao? Vậy thì không bằng thi đánh bạc?
Chiến Thanh Phong hoang mang hỏi lại.
– Không! Khỏi cần thi vẽ tranh cùng uống rượu làm gì! Xem hắn đối đáp đúng âm đúng luật như vậy tất nhiên sẽ tinh thông thi từ, mà thư pháp cũng không xa lạ gì với vẽ tranh… Chỉ cần là người đọc sách chuyên chú một thời gian là biết. Còn chuyện hắn có nhận thức gì về rượu hay không thì ta cũng không nắm chắc…. Không bằng trực tiếp bỏ luôn mấy trò đó, thay bằng những trò mà chúng ta nắm chắc mới được”
Chiến Ngọc Thụ nói tiếp:
– 2 ván tiếp theo, đầu tiên là đánh bạc, sau đó là chọi huyền thú!!”
Chương 980: Thiên tài may mắn!
Chiến Ngọc Thụ không khỏi đắc ý cười:
-” Tên này vốn dĩ là một kẻ nghèo hèn, nếu đụng vào cá cược, thì với tâm tính và trình độ của hắn khẳng định không theo nổi. Thậm chí là cho hắn gặp may mắn mà qua được thì vẫn còn trường đấu thú cuối cùng. Mấy trò đá gà đấu chó, chỉ là trò tiêu khiển ăn chơi trác táng, cứ để bình thường đi không cần lo lắng gì. Đấu thú thì cứ trực tiếp dùng Huyền Thú đi!”
-” Hai trận quyết thắng thua. Bài bạc, đấu huyền thú? Cách hay lắm!”
Tinh thần Chiến Thanh Phong không khỏi hưng phấn.
Cách này của Chiến Ngọc Thụ không khỏi có phần quá đáng.
Ai mà chẳng biết. Cầm kỳ thư họa thi từ ca phú vốn dĩ là những thứ thanh nhã, chan chứa tình càm. Mà cờ bạc, với đá gà đấu chó chọi dế lại là những thứ ăn chơi. Mà phải là những kẻ ăn chơi trác táng lắm mới thạo được mấy trò này, và thường những tên này chả biết gì về mấy thứ cầm kỳ thi họa. Mà đa số những người cho mình thanh cao, gia giáo nghiêm khắc thì cơ bản chẳng có cơ hội nào để tiếp xúc với những trò đỏ đen mờ ám này.
Đây vốn gì là hai thứ thuộc về hai thế giới khác biệt.
Mà nghe đồn, Mặc Quân Dạ vốn dĩ xuất thân chẳng giàu có gì, có thể học được nhiều thứ như vậy. Tin chắc đã lấy hết khả năng của hắn ra rồi, nếu có thể qua được mấy trò ăn chơi này của con nhà giàu. Thì là chuyện không thể xảy ra được.
Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Trên đời này, nước và lửa không thể hòa vào nhau, thiện ác chẳng thể ở chung nơi, một người không thể thứ gì cũng biết được?
Trong lòng đã quyết ý. Nụ cười trên mặt Chiến Thanh Phong nở một cách nhẹ nhõm.
Hắn liền đứng dậy, cười nói:
-” Mặc huynh quả là kỳ tài ngất trời. Liên tục đều chiến thắng. Chiến mỗ không khỏi bái phục sát đất. Tiếp theo, tại hạ cũng không muốn làm lãng phí thời gian của Mặc huynh nữa, nên chúng ta cứ lấy hai trận tiếp theo quyết thắng thua đi. Trong hai trận cuối, nếu Mặc huynh thắng thì đưa ra điều kiện gì chúng ta cũng chấp nhận. Nếu như Mặc huynh thua, thì cũng phải làm tương tự như thế. Được chứ? Về phần đánh cuộc thì cũng tính y như những trận trước. Như thế nào?”
-” Đấu hai trận? Cụ thể là đấu cái gì?” Quân Mạc Tà không khỏi nghiêng đầu suy ngẫm, vừa nhìn cái bộ dáng không lộ ra vẻ gì của thằng này, không biết lại chơi chiêu gì đây?
-” Trận đầu, chúng ta đánh bạc!” Chiến Thanh Phong vừa nói ra những lời này khiến mọi người choáng váng muốn ngã. Một vị Chiến đại công tử văn vẻ phong lưu, khiêm tốn nhã nhặn, hôm nay lại có thể lấy đánh bạc ra để quyết thắng thua.
….Ta đang nghe lầm sao? Ta đang nằm mơ sao, hôm nay sao gặp toàn những việc kỳ lạ chấn động thế này!
(NBV: Đảm bảo hơn nửa số độc giả cũng té ghế khi nghe vụ này)
Miêu Tiểu Miêu có chút ngoài dự tính. Nhưng nàng chỉ thoáng liên tưởng, đã biết rõ ý đồ của huynh đệ Chiến gia. Lông mày nàng không khỏi dựng lên. Căm hận mà chửi một tiếng:
-” Đê tiện!”Nguồn truyện audio Podcast
-” Đánh bạc?” Quân Mạc Tà nhíu mày: “thằng này không phải là nhìn ra chân thân của mình. Giờ lại chuyển qua bợ đít ngựa cho mình sao? Mình rành cái gì nhất hắn lại chuyển qua đấu cái đó là sao? Thật sự là trúng tủ mà, lúc nãy, mình thật sự sợ tên tiểu này khiến ta cùng so thư pháp với người khác. Tài nghệ của anh chỉ là thượng thừa thôi, còn xa mới là đại gia….”
“…Tiểu tử kia nếu thực sự có não sao không gọi một tên thợ may đến cùng ta so thêu thùa may vá. Hay là tìm một nữ nhân đến cùng so sanh con với ta…Vậy chẳng phải là anh đây phải xấu hổ cuối đầu nhận thua sao? Tại sao hết lần này đến lần khác lại trong lĩnh vực ta giỏi nhất mà khiêu chiến chứ. Rốt cục, là ngươi ngu xuân hay muốn cùng ta diễn Song Hoàng (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói) đây? Anh không nhớ là đã từng mua chuộc tên tiểu tử kia mà!”
-” Đúng. Chính là đánh bạc! Do hai người chúng ta cùng đánh. Mỗi người chúng ta để ngân phiếu một trăm ngàn lượng làm mốc. Lấy hai mươi ván làm giới hạn, đến cuối người nào có số ngân lượng nhiều hơn sẽ thắng!” Ánh mắt Chiến Thanh Phong không khỏi chăm chăm nhìn chặt vào mặt Quân Mạc Tà, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của hắn. E sợ là lại chọn phải lĩnh vực mà đối phương am hiểu. Mặc dù việc này không có khả năng xảy ra.
Mặc dù vậy khả năng này thật sự không. …
Sau một hồi chú tâm quan sát, Chiến Thanh Phong cuối cùng cũng tạm yên lòng: “vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương xem ra không phải là giả, mà đề nghị này của mình quả nhiên là khác xa ngoài dự liệu của gã.”
Xuất chiêu một cách bất ngờ như vầy quả thật rất tốt. Chiến Thanh Phong thoáng nở một nụ cười tàn nhẫn. Bản thân mình đã bày ra nhiều tầng mưu kế. Thậm chí ở ngoài cuộc cá cược, bản thân cũng đã bày một nước cờ khác. Ván này chắc thắng.
Nhưng hắn không hay. Vẻ bất ngờ ngoài ý muốn của Quân Mạc Tà lúc này là thật nhưng thật sự không phải vì không biết đánh bạc mà là hắn đối với chuyện này rất tinh thông.
Như Chiến Thanh Phong mong muốn, trận này ai thắng ai bại có lẽ đã chú định rồi!
-” Cụ thể đánh cuộc ra sao?” Quân Mạc Tà lộ ra vẻ gà mờ hỏi:
-” một người một bài trở bài so lớn nhỏ à?”
Chiến Thanh Phong không khỏi cười thành tiếng, quả nhiên là một tên gà mờ.
-” Không! Chúng ta so điểm, lấy tổng điểm để phân định thắng thua.” Chiến Thanh Phong dùng một giọng thâm trầm, nghiêm túc nói:
-” Tổng cộng so hai mươi ván, một ván lấy một trăm vạn ra để cá, ai thua thì mất sạch.”
-” Cái này cũng đơn giản, không phải là giống như ném bóng tròn thôi sao, ta đồng ý.” Quân Mạc tà xoa xoa tay:
– ” Thật sự nhiều năm không chơi lại thứ này. À đúng rồi, mà ta nói cho Chiến đại công tử biết ta có vận may đặc biệt, loại tiền bạc trên trời rớt xuống như vậy là thứ mà ta thích nhất. Nên vạn lần đừng để ta ăn sạch mà khóc nhé! Ở đây nhiều người nhìn như vậy, thắng hay thua cũng thật sự dọa người mà. Mà một ván một trăm vạn, ta không có tiền để cược. Ta khi nào lại có nhiều tiền như vậy. Hay để ta về Tranh gia tìm Tào Thánh Hoàng để mượn.”
-“Ta cho ngươi mượn!,”
-“Ta cho ngươi mượn!,” Một câu này đồng thời xuất phát từ miệng của hai người. Theo thứ tự là Chiến Thanh Phong và Miêu Tiểu Miêu. Khác biệt duy nhất là, khẩu khí của Chiến Thanh Phong lộ ra mười phần vui sướng vì con mồi mình rơi vào bố cục mình bày ra, còn của Miêu Tiểu Miêu lại là sự lo lắng khó nói nên lời.
-” Nếu Miêu tiểu thư đã tín nhiệm ta như thế, thì ta sẽ tạm thời mượn tạm Miêu tiểu thư một trăm vạn lượng. Sau đó nếu thắng thì tự nhiên là trả lại gấp đôi.”
Nếu đã thiếu Miêu Tiểu Miêu nhiều thế, Quân Mạc Tà cũng không ngại thiếu thêm chút nữa. Dù sao phần nhân tình này cuối cùng hắn cũng sẽ trả lại gấp bội.
-” Cũng xem như giúp Huyễn phủ các ngươi nguy cơ trong tương lai, xem như là ta bánh ít đi bánh quy lại, trả lễ ngươi.”
————–
Mắt mình con xúc xắc trên bàn. Mọi người ở đây không khỏi hóa đá.
Một lúc lâu sau, Chiến Thanh Phong mặt đờ đẫn nhìn trước mặt bàn trống trơn của mình. Lại nhìn sang phía đối diện, trước mặt Quân Mạc Tà là một chồng ngân phiếu thật dày. Chiến Thanh Phong lúc này muốn điên lên. Giống như lời tiên tri Quân đại thiếu gia vừa nói. Hắn thật sự muốn khóc.
Hắn còn không biết mình cuối cùng đã thua ra sao nữa!
Chiến Thanh Phong chỉ cảm thấy trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng.
“Mấy trận đầu, chẳng phải là mình hoàn toàn thắng lợi sao. Khiến đối phương chỉ còn lại hai trăm vạn lượng, thắng liên tục tám trận. Thắng lợi sáng lạng ở trước mắt. Mà bản thân mình lúc đó còn cười nhạo cái tên này, cái vận may trong truyền thuyết của gã sao giờ lại mất linh. Tiền từ trên trời không rớt xuống mà lại muốn lấy hết tiền của hắn.”
” Chỉ hai trận nữa là có thể hát bài ca khải hoàn rồi, nhưng sao hai trận cuối lại xảy ra thay đổi đến bất ngờ như vầy chứ!”
Thua hai trận liên tục, trong lòng hắn còn đang khó chịu không biết sao tên này lại gặp được vận may như chó ngáp phải ruồi thế này. Thì mười sáu ván kế tiếp, bản thân hắn một ván cũng không thắng được. Hơn nữa, mấy ván sau, bản thân hắn vì chuyển bại thành thắng mà tăng lớn số tiền đặt cược lên, nhằm một ván quyết ăn cả, nhưng hoàn toàn vô dụng, u u mê mê làm sao lại đem đống ngân phiếu của mình ném đi vèo vèo. Là năm trăm vạn lượng đó!
Mà cũng quái lạ, hai người ngồi gần nhau như thế, lại có không ít người ngồi bên cạnh quan sát trận đấu. Mà mỗi người ở đây ai cũng chẳng phải là hạng xoàng. Nên dù một vị thánh hoàng ở đây dùng huyền khí làm loạn cũng sẽ bị nhận ra.
Chuyện này không thể nào xảy ra được.
Như vậy, nghĩa là trong mấy trận đấu này chắc chắn không có người dùng huyền khí làm loạn.
Nhưng sao đối phương lại thắng liên tục như chẻ tre thế kia.
Mà động tác ném xúc xắc của người này cũng thật sự rất vụng về… Nhưng hắn tùy tiện ném xúc xắc ra một cái, lại có thể ra điểm lớn hơn mình.
Có một lần thậm chí ném ra 6- 6 – 5, (17 điểm) này cơ bản liền thực gần như là lớn nhất rồi. Ai mà ngờ tên kia quăng đại một cái lại ra 3 con 6 (6-6-6 =18 điểm). Ăn sạch cả bàn!
” Chẳng lẽ là có quỷ. Hay là đối phương thật sự có vận may mang tài lộc đến? »
-” Ngươi thua!” Mặc Quân Dạ ngồi đối diện có chút hưng phấn nói. Rồi hắn liền tung tăng ôm đống ngân phiếu hướng về Miêu Tiểu Miêu mà đến:
– ” Miêu cô nương, thiếu ngươi một trăm vạn lượng, may mắn không bêu xấu. Lúc trước, ta đã từng nói qua, nếu thắng sẽ trả lại gấp đôi. Đây còn có cả tiền lãi là ba trăm vạn lượng. Mời Miêu cô nương đếm lại đi, ha ha…”
Thật sự là trả lại gấp đôi. Ngoài tiền vốn là một trăm vạn ra, còn thêm vào đó là ngân phiếu hai trăm vạn lượng. Thật sự là đại thủ bút, mà đây cũng chỉ là một nửa trong tổng số tiền đánh cược. Chiến đại công tử kia vì cầu thắng mà đặt rất nhiều. Cuối cùng tổng cộng là thua chừng năm trăm vạn lượng ngân phiếu. Với Miêu Tiểu Miêu cho mượn một trăm vạn, thì bây giờ đang có một nửa là ba trăm vạn lượng. Còn Quân Mạc Tà lại đang giữ một nửa còn lại.
Ba trăm vạn lượng, con số này thật sự khiến người ta khiếp sợ, mọi người ở đây không khỏi kinh hãi thầm than. Lại day dứt nuối tiêc tại sao lúc nãy bản thân lại không chủ động hỗ trợ một số bạc lớn chứ. Mất một chút công sức là có hai trăm phần trăm lợi nhuận à nha.
(NBV: Theo các tình của TQ thì 1, Thập =10, Bách = 100. Thiên = 1000, Vạn =10.00.
Như vậy 1 vạn = 10.000. 100 vạn = 1.000.000 -Một triệu)
-” Mặc huynh… Người thật sự làm cho ta không biết phải nói sao nữa.” Miêu Tiểu Miêu không khỏi cười khổ, mặt lộ ra tâm tình phức tạp khó nói nên lời.
-” Thật sự vừa nãy ta cũng một phen toát mồ hôi hột, ngươi không thấy ta lúc đầu thua sao? Thiếu chút nữa là mất trắng, may mắn mà vận may của ta trở lại đúng lúc. Tự nhiên là đại sát tứ phương rồi…. Nói nhỏ cho ngươi biết, thật sự ta không biết đánh bạc như thế nào đâu, chỉ vì may mắn mà mọi thứ đều như ý.”
Những lời này của Quân Mạc Tà thiếu chút nữa khiến cho Chiến Thanh Phong đang đứng ở phía sau nổi điên.
Nhưng hắn vẫn nghĩ mãi không ra được, tại sao mình thua ở đâu.
Nhìn cách nào đi nữa, thì thủ pháp của tên gia hỏa này thật sự chẳng ra sao, nhất cử nhất động đều giống như một tên gà mờ. Vậy mà hắn lại có thể thắng.
Hắn lại có thể thắng!
” Bản thân mình không biết phải trải qua bao thử thách, tôi luyện tâm tính, có thể nói là thường xuyên đến sòng bạc. Dù là che dấu hành tung mà đi. Nhưng vẫn hay thắng lợi trở về. Đổ thuật của mình, cho dù so với thứ gọi là thần cấp cũng chẳng kém bao nhiêu.
Tin chắc là những người ở đây hôm không một ai cao tay hơn mình.
Nhưng kết quả lại thực sự không thể tin nổi, hắn lại bị một gã hoàn toàn dựa vào vận may đánh bại.
Vận may phát tài? Chẳng lẽ lại có thứ này thật sao?”
Nhưng dù Chiến Thanh Phong có nghĩ ngợi đến đâu đi nữa, kết quả hắn vẫn là kẻ thua cuộc. Mà còn không biết đã thua ra sao. Lại thua mất một khoảng lớn là năm trăm vạn lượng.
Nhưng sau cùng, vẫn còn một nửa hy vọng.
Hiện tại, hắn bất chấp tất cả mọi giá, đều đem tất cả hy vọng đặt vào một ván cuối cùng.
Đấu huyền thú!