Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 195 [ Chương 971 đến 975 ]
❮ prevnext ❯Chương 971: Một khúc nhạc tan nát cõi lòng!
Cái này thật sự là quá càn quấy, vừa rồi nhân vật chính là Lâm Thanh Âm cũng đã mở miệng nhận thua, các vị trọng tài cũng đã ra kết quả. Vậy mà còn mở mồm làm loạn như vậy thì cũng thật quá đáng. Giờ bắt Quân Mạc Tà đàn một khúc nhạc cao hơn khúc Toái Tâm Ngâm thì lại càng vô sỉ. Vừa rồi Quân đại thiếu gia nhà ta mới nói rõ rằng khúc nhạc này đã đến cảnh giới tận thiện tận mỹ rồi, chỉ vướng mắc ở chỗ tâm cảnh của người biểu diễn chưa đủ tầm nên còn chút sai sót mà thôi. Giờ có thằng mở miệng yêu cầu Quân Mạc Tà biểu diễn một khúc cao cấp hơn nữa thì rõ ràng là ép người quá đáng!
– Thắng bại rõ ràng, các ngươi chẳng lẽ còn muốn quấy rối sao?”
Lông mi Miêu Tiểu Miêu đã dựng ngược, trong đôi mắt phượng tỏ ý như muốn giết người, biểu hiện rằng cô nàng đã giận đến mức khó mà nhịn nổi!
– Ngay cả nhạc cụ hắn cũng chẳng sờ đến, sao có thể nói là thắng bại đã rõ ràng được?
Cái giọng nói kia một lần nữa lại vang lên không bỏ qua.
Thần niệm của Quân Mạc Tà đã sớm phát hiện ra cái thằng khốn nạn kia rồi. Thằng khốn kia chui lủi trong đám đông, dấu đầu sau lưng một người khác, vừa cúi đầu vừa gân cổ lên rống.
Thông thường những lời này phải do một nhân vật đường hoàng bước ra, sau đó gân cổ lên đỏ mặt tía tai bức xúc phẫn nộ nói ra. Có điều bộ dáng của thằng khốn này rõ ràng đang chột dạ, e sợ người khác phát hiện ra hắn.
Khuôn mặt Chiến Thanh Phong cũng chẳng thay đổi gì, nhưng trong mắt hắn hiện rõ vẻ đắc ý. Tên khốn kia là do hắn an bài trước, lỡ như Mặc Quân Dạ mà thắng thì kiếm bằng được cái lý do nào đó mà phá đám, bới lông tìm vết, trứng cũng phải tìm ra xương, cỡ nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ lật ngược vấn đề đối với Mặc Quân Dạ!
Thần niệm của Quân Mạc Tà quét qua một lần là đã hiểu rõ ràng mọi chuyện. Trong lòng Tam thiếu nhà ta đang cười lạnh, thầm nghĩ không biết một khi bọn chúng biết cái khúc tiếu Ngạo Giang hồ mà vị Đông Phương Đại Thư kia biểu diễn ở Đạn Quan Lâu trong Cúc Hoa thành là do Tam thiếu nhà ta biểu diễn thì …. Chỉ sợ tuyệt đối sẽ không vội vội vàng vàng mà dâng cơ hội biểu diễn cho mình như vậy. Toái Tâm Ngâm quả thật coi như là gần đạt mức tận thiện tận mỹ, nhưng cái Hoàn mỹ kia cũng phân làm ba bảy loại khác nhau……
– Có cái gọi là lẽ phãi nằm trong lòng mình, nếu đã có người đưa ra nghi ngờ, vậy thì ta cũng biểu diễn thêm cho mọi người một khúc vậy. Miễn cho có người tìm xương trong trứng, bám dai như đỉa thì không hay ho gì! Ngươi thấy ta nói như vậy có được không, Chiến đại công tử?
Quân Mạc Tà cười như không cười hỏi Chiến Thanh Phong
– Đương nhiên là vậy, muốn có thắng lợi tất phải thể hiện thực lực chân chính áp đảo mới được!
Chiến Thanh Phong khẽ cười nói:
– Muốn biết rõ thắng thua cũng không phải nhờ vào mấy câu cửa miệng là được.
– Đúng vậy, nhưng nếu muốn đổi bại thành thắng cũng không phải nhờ vào miệng mồm là được.
Quân Mạc Tà cười hắc hắc nói:
– Càng không có khả năng dựa vào một ít thủ đoạn mờ ám, dùng mấy thằng không dám lộ mặt ra với đời để làm. Vị nhân huynh vừa mới nói chuyện kia, đã có gan mở miệng sao lại không dám đứng ra đây. Ta dám cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không truy cứu, vô luận là lời ngươi nói là ý kiến cá nhân hoặc là do người khác muốn ngươi nói thay!
Những lời này vừa thốt ra, Miêu Tiểu Miêu đã bật cười khúc khích. Lấy thực lực của nàng tự nhiên cũng đã phát hiện ra thằng khốn kia. Mà Quân Mạc Tà cùng Chiến Thanh Phong giương thương múa kiếm cũng làm cho nàng nhìn thấu hết mọi việc đang xảy ra.
Từ lúc đến chỗ này đến giờ cũng không thấy Chiến Thanh Phong cùng tên khốn kia nói với nhau 1 câu gì, xem ra thằng khốn kia quả nhiên là do Chiến Thanh Phong bố trí sẵn. Không thể tưởng tượng được hắn quả thật là người lo xa nghĩ rộng, suy nghĩ chặt chẽ tới tận bước này. Chưa tính đường thắng mà đã lo sắp xếp sẵn trước sao cho mình không thua rồi.
Nhưng cũng vì vậy mà lòng phòng bị của nàng đối với Chiến Thanh Phong càng sâu hơn! Có thể thấy được những gì trước đây hắn làm, những hành động khiến mình cảm thấy ấm áp kia chẳng phải đều là do hắn tỉ mỉ sắp xếp sẵn hay sao?
Hắn khổ tâm sắp sếp mọi chuyện như vậy đối với mình, rốt cuộc là hắn muốn cái gì? Hoặc là…. Chiến gia muốn làm cái gì?
ở trong suy nghĩ lúc này của Miêu Tiểu Miêu, lần đầu tiên đem vấn đề này nâng cao tới tầm cả một gia tộc Chiến gia, trong lòng nàng bất giác đã nổi sóng!
– Lâm huynh, tiểu đệ vốn không nghĩ tới sẽ có buổi gặp mặt hôm nay nên cũng không mang theo nhạc cụ bên mình, đành phải mượn cây ngọc tiêu của huynh dùng một lát vậy!
Quân Mạc Tà mỉm cười vươn tay ra.
Lâm Thanh Âm cũng cười đáp, lấy ra ngọc tiêu rồi cực kỳ cẩn thận lau sạch một lượt. Sau đó dùng lụa trắng nâng ngọc tiêu đưa tới tay Quân Mạc Tà.
Hành động như vậy, trong Huyễn phủ chính là một sự tôn kính lớn nhất đối với một người yêu âm nhạc.
Vốn trong giới âm nhạc thì Lâm Thanh Âm cũng là người có thân phận, vốn hắn cũng thuộc loại khăng khăng giữ vững lập trường, tuyệt đối không có khả năng đem nhạc cụ tùy thân diễn tấu của mình cho người khác mượn. Nhưng hành động của Lâm Thanh Âm lần này đã khiến mọi người cảm thấy được một bầu không khí đặc biệt khó tả.
Có nghĩa là, một khi Mặc Quân Dạ đã hướng tới Lâm Thanh Âm mượn ngọc tiêu để diễn tấu âm nhạc, thì chính là vinh hạnh của Lâm Thanh Âm cũng như là vinh hạnh của cây ngọc tiêu kia!
Quân Mạc Tà nhận lấy cây ngọc tiêu, trên tay cảm thấy nhẹ như không khiến hắn cũng cẩm thấy giật mình bật thốt:
– Tiêu tốt!
Cây ngọc tiêu này cầm trong tay mà không cảm thấy có chút nặng nào. Chất ngọc như vậy tin rằng chỉ có loại ngọc nhẹ mà thế gian này cực kỳ hiếm thấy mới có thể tạo ra.
– Tiêu tốt, thì cũng phải xứng với người dùng mới được. Thanh ngọc tiêu này ở trong tay ta, lại thành thứ đồ bỏ. Hiện tại ta chỉ gửi gắm hy vọng vào Mặc huynh, hi vọng nó ở trong tay huynh có thể phát ra thanh âm tuyệt vời nhất.
Nụ cười của Lâm Thanh Âm mang theo chút cô đơn lạnh lẽo, sau đó lui về sau.
– Lâm huynh cũng thật là quá khiêm nhường.
Quân Mạc Tà thản nhiên nở nụ cười, sau đó nhìn nhìn vào cây ngọc tiêu rồi nhẹ giọng:
– Khúc nhạc ta sắp thổi này, vốn là một vị nữ tử sáng tác, tính ra đã truyền cho đời sau được mấy trăm năm rồi…… Hoặc là do trời ghét phận má hồng, vị tuyệt đại phấn hồng, khuynh quốc giai nhân này cả đời đều mặt ủ mày chau, thân thể gầy yếu. Không đầy 20 đã sớm rời khỏi nhân gian, một đời hồng nhan khuynh thành cũng trở về cát bụi khiến người ta không thể không thở dài tiếc nuối. Có điều bởi vì chúng ta ở một nơi hẻo lánh nên khúc nhạc này chưa từng truyền lưu. Ngày đó ta cũng là do nhân duyên trùng hợp mới có may mắn học được khúc tiêu này; hôm nay liều thổi một phen để cùng chư vị bình phẩm.
Quân tam thiếu gia nhà ta vừa mới nói xong, hầu hết các vị giám khảo đều dựng đứng lỗ tai lên mà ngóng. Hiển nhiên đây chính là một khúc nhạc mà mọi người chưa từng nghe bao giờ.
Hơn nữa còn là do một vị nữ tử sáng tác!
– Vị cô nương này có dung nhan khuynh thành, lại vì thân thể gầy yếu nên quanh năm nằm triền miên trên giường bệnh, cực ít đi ra ngoài; Thú vui lớn nhất của nàng cũng chỉ là ra trước sân ngắm hoa nở hoa tàn, nhìn mây bay lơ lửng giữa trời. Ngày đó trong vườn trăm hoa đua nở, nàng ngắm hoa suốt cả một ngày rồi lại cảm thấy trong lòng cực kỳ ưu lo, tính rằng ngày mai lại đến ngắm tiếp! Nhưng tối hôm đó lại nổi gió to, rồi mưa như trút nước khiến hàng ngàn hàng vạn đóa hoa tươi đang nở rộ kia chỉ một đêm mà tiêu điều.
Quân Mạc Tà nói tới đây, Miêu Tiểu Miêu không kìm lòng được mà bật thốt lên một tiếng. Thầm nghĩ nếu mình là cô gái kia tất sẽ thương tâm đến cực điểm; hơn nữa vị nữ tử này hàng năm đều nằm triền miên trên giường bệnh, tâm mạch tất nhiên rất yếu, đột nhiên bởi vì biến cố này mà phá hủy niềm vui vốn ít ỏi kia của nàng, chẳng phải là càng thêm khó có khả năng tiếp nhận?
Quả nhiên chỉ nghe Quân Mạc Tà nói tiếp:
– Tối đó nàng nghe tiếng gió tiếng mưa kia cũng cảm thấy lo lắng không thôi. Đợi đến ngày sau, khi trời tờ mờ sáng nàng liền vội vàng chạy tới vườn hoa để nhìn những bông hoa mà nàng thích nhất. Nhưng trước mặt nàng giờ đây chỉ là những cánh hoa rơi đầy đất vô cùng thê lương….
– Nàng rất đau lòng, ngày hôm qua vẫn là những đóa hoa tươi muôn hồng nghìn tía, hôm nay lại điêu linh thành dạng như vậy. Nhưng lòng nàng lại càng không nỡ, không nỡ nhìn những đóa hoa cứ bị vùi dập trong bùn đất như vậy. Vì vậy nàng nhặt từng cánh hoa rơi, lau hết bụi đất rồi bỏ vào túi hương, sau đó mới đem chúng chôn xuống. Ngay lúc nàng mai táng những đóa hoa tươi đó, lại đột nhiên nghĩ đến chính mình. Chính mình hiện giờ cũng không phải như những đóa hoa này, nhưng bệnh lâu năm đã quấn chặt vào thân, chắc cũng không còn nhiều thời gian ở trên nhân thế này nữa. Như vậy, hôm nay mình có thể chôn cất những đóa hoa tươi, vậy ngày mai ai sẽ là người mai táng mình đây?
– Hoặc là thấy cảnh thương tình, hoặc là do trái tim mách bảo nên vị nữ tử này ngẫu hứng làm ra một bài thơ tên là “Táng Hoa Ngâm”. Mà hôm nay ta thổi một khúc này, chính là do nàng đích thân sáng tác. Mà vị nữ tử kia, 3 ngày sau khi sáng tác khúc nhạc này cũng đã vĩnh biệt cõi đời…”
– Nghe mặc huynh nói như thế, tiểu muội quả thật không thể không chờ mong nghe một khúc Táng Hoa ngâm này.
Ánh mắt Miêu Tiểu Miêu tràn đầy ve mong mỏi, giọng nói mang theo niềm hứng thú:
– Có điều trước khi Mặc huynh thổi khúc nhạc này, có thể đọc bài thơ này trước không không?
– Miêu cô nương đã mở miệng yêu cầu, tự nhiên là có thể!
Quân Mạc Tà tỏ ra rộng rãi đáp.
Miêu Tiểu Miêu phất tay lên, giấy và mực đã được đưa ra trước mặt nàng, nàng mỉm cười:
– Mặc huynh cứ thoải mái ngâm, còn chuyện ghi chép lại thì để tiểu muội hoàn thành vậy.
– Như vậy càng tốt.
Quân Mạc Tà hiểu được ý tứ của nàng, một lúc sau có thể còn phải tỷ thí ở mặt Thư pháp (Viết chữ), tạm thời không cần lật ra con bài tẩy thì càng tốt.
Hai người diễn một khúc song ca như vậy, chàng một câu nàng một câu cũng không cần coi nét mặt người khác. Không khí nhờ vậy mà như được hâm nóng lên, một khúc Táng hoa ngâm kia chưa được thổi lên mà danh tiếng đã hoàn toàn xâm nhập vào lòng người.
Trước tiên là kể lại một câu chuyện xưa động lòng người, giợi lên sự đồng cảm trong lòng mọi nguời. Rồi sau đó lại đem ca từ viết ra, đem ra trước cho mọi người biết, rồi cuối cùng mới chính thức thổi khúc nhạc này. Việc này không thể nghi ngờ rằng đã đem uy lực của khúc nhạc nâng đến mức không thể đo lường được
(NBV: Có gì hot! Quả là một thủ đoạn PR rất tuyệt)
Nhìn Miêu Tiểu Miêu đưa bút chấm vào nghiên mực, Quân Mạc Tà lại nhẹ nhàng ngâm. Một bài Táng hoa ngâm này một thời cũng đã phổ biến khắp địa cầu, cơ hồ già trẻ trai gái ai cũng đã đọc làu làu bài thơ bất hủ của tác phẩm Hồng Lâu Mộng……
Không ngờ ở thế giới này, rốt cuộc nó cũng có thể một lần nữa phát ra hào quang độc đáo!
“Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên, hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên?
Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ, lạc nhứ khinh triêm phác tú liêm.
Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ, sầu tự mãn hoài vô xử tố; thủ bả hoa sừ xuất tú nhuận, nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ.
Liễu ti du giáp tự phương phỉ, bất quản đào phiêu dữ lý phi; đào lý minh niên năng tái phát, minh niên khuê trung tri hữu thùy?
Tam nguyệt hương sào dĩ lũy thành, lương gian yến tử thái vô tình.
Minh niên hoa phát tuy khả trác, khước bất đạo nhân khứ lương không sào dã khuynh.
Nhất niên tam bách lục thập nhật, phong đao sương kiếm nghiêm tương bức; minh mị tiên nghiên năng kỷ thì, nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
Hoa khai dịch kiến lạc nan tầm, giai tiền sầu sát táng hoa nhân; độc ỷ hoa sừ thâu sái lệ, sái thượng không chi kiến huyết ngân.
Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn, hà sừ quy khứ yểm trọng môn; thanh đăng chiếu bích nhân sơ thụy, lãnh vũ xao song bị vị ôn.
Quái nô để sự bội thương thần? Bán vi liên xuân bán não xuân; liên xuân hốt chí não hốt khứ, chí hựu vô ngôn khứ bất văn.
Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát, tri thị hoa hồn dữ điểu hồn?
Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu, điểu tự vô ngôn hoa tự tu: nguyện nô hiếp hạ sinh song dực, tùy hoa phi đáo thiên tẫn đầu.
Thiên tẫn đầu, hà xử hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt, nhất hoài tịnh thổ yểm phong lưu; chất bản khiết lai hoàn khiết khứ, cường vu ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ y thu táng, vị bặc y thân hà nhật tang?
Nhĩ kim táng hoa nhân tiếu si, tha niên táng quyện tri thị thùy?
Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc, tiện thị hồng nhan lão tử thì; nhất triêu xuân tẫn hồng nhan lão, hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri!”
(NBV: Đây là bài “Táng hoa ngâm” của Lâm Đại Ngọc – Hồng Lâu Mộng. Ta tạm dùng bản dịch của Nguyễn Quốc Hùng – Nhà xuất bản Chiêu Dương – 1969:
Hoa tàn, hoa bay đầy trời, hoa rụng đầy đất, hương sắc đã phai tàn, còn ai là người thương tiếc. Hoa rụng quanh nhà, hoa rơi bên rèm, người thiếu nữ trong phòng khuê nhìn hoa rụng mà tiếc cho mùa xuân chóng tàn, bèn lấy tay nâng niu những cánh hoa rơi, đâu nỡ dẫm lên xác hoa.
Những cây liễu còn xanh tươi đâu có để ý gì đến những cánh hoa tàn, những cánh hoa đào hoa lý bay theo gió. Hoa đào hoa lý sang năm lại nở, nhưng sang năm, người ngồi trong phòng khuê sẽ là ai? Tiết tháng 3, những tổ ấm của loài chim yến đã tàn tạ xiêu vẹo, hết mùa xuân, những con chim yến kia sẽ về đâu?
Một năm, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhưng hầu hết chỉ toàn là sương và gió như những ngọn đao lưỡi kiếm tàn phá loài hoa và cả lòng người, khoảng thời gian ấm áp tươi sáng phỏng được bao lâu.
Hoa nở ra, rồi rơi rụng, biết đâu mà tìm.
Ngoài thềm, mối sầu đang giết dần tâm hồn của người yêu hoa, cầm xác hoa mà giọt lệ chan hòa.
Mùa hè tới, với tiếng đỗ quyên vang lên từ lúc hoàng hôn, với những bên sen nở đầy. Trong đêm vắng, ngọn đèn chiếu bóng người soi lên vách mà lấy làm lạ tại sao người lại sầu thương.
Sầu vì thương xuân, vì tiếc xuân. Thương xuân sao tới mau thế, tiếc xuân sao đi mau thế. Đến cũng như đi, không thấy một tiếng nói gì. Hôm qua nghe tiếng hát, tưởng như tiếng nói của muôn loài hoa. Hoa đã tàn rồi, hồn hoa cũng không ở lại nữa.
Ước gì có đôi cánh để cùng hồn hoa bay tới muôn nẻo trời xa.
Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy xót xa. Nhìn xuân đi hoa rụng, chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan.
Một ngày nào đó, mùa xuân của cuộc đời đi qua, nhan sắc về chiều. Hoa rụng, người không còn, ai sẽ thương ai?”
————
Theo lời ngâm mang đầy nhớ nhung của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu viết liên tục. Mọi người hầu hết đầu đắm chìm trong những câu thơ bi thương buồn bã nhưng đầy tao nhã, thậm chí một lòng nhắm vào Quân Mạc Tà của hai anh em Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ kia, giờ phút này cũng không nói nỗi một câu.
Trong thiên hạ lại có thể có được những câu thơ có ý cảnh mỹ lệ như vậy! Hơn nữa mỗi câu mỗi chữ lại sắc sảo, gần sát với những từ ngữ trong cuộc sống. Sự bất đắc dĩ rồi lại chuyển thành thàn nhiên đối mặt với chuyện sinh tử, “Lấy hoa tươi để so sánh với sự thanh cao và cô độc của bản thân….
Trên thế gian thì ra đã từng có một kỳ nữ lan tâm tuệ chất như vậy.
NBV: Dịch thơ – Phóng tác một chút bài Táng Hoa Ngâm
Phấn rơi trên bãi trăm hoa
Trong lầu chim én phôi pha hương tàn
Từng đoàn cầu đã bay sang
Phất phơ phiêu bạc hoang mang phận người
Luyến lưu gì chuyện phong lưu
Cỏ cây cũng vướng u sầu bấy lâu
Xuân xanh đã nhuốm bạc đầu
Than rằng được mất kiếp nầy đã thông
Đón xuân cưỡi ngọn đông phong
Một đi đi mãi cũng không nhớ gì
===========
Bài từ chôn hoa (Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng).
Hoa bay hoa rụng ngập trời,
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?
Đài xuân tơ rủ la đà,
Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.
Kìa trong khuê các có người,
Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.
Vác mai rảo bước bước ra,
Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?
Vỏ du tơ liễu đẹp thay,
Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.
Sang năm đào lý trổ hoa,
Sang năm buồng gấm biết là còn ai?
Tháng ba tổ đã xây rồi,
Trên xà hỏi én quen người hay không?
Sang năm hoa lại đâm bông,
Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?
Ba trăm sáu chục thoi đưa,
Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.
Tốt tươi xuân được mấy ngày,
Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.
Nở rồi lại rụng đi đâu,
Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.
Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,
Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.
Ngả người trước ngọn đèn xanh,
Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.
Mình sao vơ vẩn từng cơn?
Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?
Thương khi đến, hờn khi đi,
Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi.
Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,
Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.
Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng
Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,
Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!
Nào đâu là chỗ chân trời,
Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
Chọn nơi cao che đậy hương tàn.
Thân kia trong sạch muôn vàn,
Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.
Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
Sau này ta chết, ai là người chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!
==============
Dịch lời bài hát tiếng Việt
Bài hát chôn hoa
Hoa rụng hoa bay bay khắp trời
Hồng phai hương tắt ai người xót thương!
Phất phơ sợi tơ mềm buộc hương bay rụng
Lạc sợi bông chạm khẽ bức mành thêu
Một năm ba trăm sáu mươi ngày
Gươm gió sương chờ, đều lo tránh
Đẹp tươi liệu được bao lâu
Một mai phiêu bạt biết tìm đâu!
Hoa nở dễ thấy, rụng khó tìm
Trước thềm, nỗi sầu thắt lòng người chôn hoa
Một mình cầm cuốc hoa, thầm rơi lệ
rơi trên cành trụi thấy còn dấu máu
Ước gì sườn ta mọc ra đôi cánh
theo hoa bay tới tận chân trời
Nơi chân trời ở đâu có đồi hương?
Thôi thì lấy túi gấm thu nhặt xác hoa tươi đẹp
Một chén đất che yên ổn hoa đẹp khỏi gió cuốn trôi
Khi đến bản chất trong sạch, vẫn trong sạch lúc ra đi
Chẳng chịu rơi vào nơi cống dơ rãnh bẩn
Nay hoa chết ta đi thu nhặt chôn cất
Chưa đoán biết thân ta ngày nào sẽ mất
Bây giờ ta chôn hoa bị người cười si ngốc
Biết là ai sẽ chôn ta sau này?
Nơi chân trời chỗ nào có đồi hương?
Thử xem xuân tàn, hoa dần rơi rụng
Rồi hồng nhan cũng tàn tạ, ngày nào già sẽ chết đi.
Một sớm mai xuân muộn, hồng nhan về già
Hoa rơi, người bận, cả hai chẳng biết nhau!
Chương 972: Thiếu niên Kỳ Vương!
Về phần Miêu Tiểu Miêu, mỗi câu thơ hiện ra trước mắt nàng khiến nàng không khỏi ngây ngốc….
“- Nhất niên tam bách lục thập nhật, phong đao sương kiếm nghiêm tương bức;
minh mị tiên nghiên năng kỷ thì, nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
………
Thiên tẫn đầu, hà xử hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt, nhất hoài tịnh thổ yểm phong lưu; chất bản khiết lai hoàn khiết khứ, cường vu ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ y thu táng, vị bặc y thân hà nhật tang?”
——-
Một năm, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhưng hầu hết chỉ toàn là sương và gió như những ngọn đao lưỡi kiếm tàn phá loài hoa và cả lòng người, khoảng thời gian ấm áp tươi sáng phỏng được bao lâu.
…….
Sầu vì thương xuân, vì tiếc xuân. Thương xuân sao tới mau thế, tiếc xuân sao đi mau thế. Đến cũng như đi, không thấy một tiếng nói gì. Hôm qua nghe tiếng hát, tưởng như tiếng nói của muôn loài hoa. Hoa đã tàn rồi, hồn hoa cũng không ở lại nữa.
——–
“Y kim táng hoa nhân tiếu si, tha niên táng y tri thị thùy? Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc, tiện thị hồng nhan lão tử, thì; nhất triêu xuân tẫn hồng nhan lão, hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri!”
– Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy xót xa. Nhìn xuân đi hoa rụng, chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan.
Một ngày nào đó, mùa xuân của cuộc đời đi qua, nhan sắc về chiều. Hoa rụng, người không còn, ai sẽ thương ai?
———–
Từng chữ viết ra, đôi mắt Miêu Tiểu Miêu lúc này đã ngấn lệ, tựa như trước mặt nàng là một cô gái gầy yếu bệnh tật, cố gắng dùng thân thể gầy yếu của mình nhặt từng cánh hoa rơi trong đất. Sau đó lại đem từng cánh từng cánh hoa rửa sạch rồi đặ vào trong túi hương, rồi nhẹ nhàng chôn hoa vào trong lòng đất, cuối cùng nàng cũng hóa thành một mảnh hương hồn………
Trong lúc này, Miêu Tiểu Miêu lờ mờ nhận thấy cô gái kia chính là bản thân nàng:
– Ta mặc dù không bệnh tật như nàng, nhưng sinh sống trong Huyễn phủ này không lúc nào thoát được cảnh đấu đá quyền lực, khó đảm bảo được một ngày nào đó phải sa vào chuyện cưới hỏi vì lợi ích của gia tộc, bị bắt gả cho một kẻ mình hoàn toàn không thích, thậm chí là cực kỳ chán ghét….
Nếu là như vậy, thật đúng là không bằng:
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt, nhất hoài tịnh thổ yểm phong lưu; chất bản khiết lai hoàn khiết khứ, cường vu ô náo hãm cừ câu.
(Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy xót xa. Nhìn xuân đi hoa rụng, chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan.)
Đang lúc mọi người đắm chìm vào trong không gian nghệ thuật đẹp đẽ của những câu thơ, đột nhiên một tiếng tiêu tựa như từ chân trời truyền đến, nhẹ nhàng mà mênh mông….
Táng hoa ngâm!
Một khúc Táng hoa ngâm, trăm người cùng cảm thấy thương tâm.
Tiếng tiêu nức nở như vừa khóc vừa kể lại, kể lại cảnh đẹp muôn hồng nghìn tía, trăm hoa khoe sắc mang đến ngàn loại cung bậc cảm xúc khác nhau. Từng cơn gió cứ lướt qua, để lại trong lòng người xem chút vấn vương rồi lại vô tình bay đi. Cuối cùng mọi thứ trở thành hư vô, đều từ từ tan biến.
Khúc nhạc kết thúc đã một hồi lâu, nhưng không một ai lên tiếng nói chuyện. Tựa hồ như tiếng tiêu tuyệt vời kia vẫn đang lượn lờ quanh đây, thật gần mà cũng thật xa xôi diệu vợi.
– Ôi….., khúc nhạc này……
Một vị nhạc sỹ kìm lòng không đặng đưa tay lên xoa xoa đôi mắt của mình, trong đôi mắt ấy rõ ràng đã ngân ngấn nước mắt:
– Quả thật quá tuyệt vời, giống như khúc nhạc ở trên trời vang xuống. Những con người tầm thường như chúng ta cả đời có thể nghe được một lần, cũng có thể nói sống không uổng kiếp người!
– Đúng vậy…
Thần trí Miêu Tiểu Miêu như còn phiêu diêu trong tiếng nhạc, âm thanh có chút mơ màng phụ họa. Trong mắt nàng lúc này chỉ thấy một mảng mông lung, tựa như vô thức trả lời:
– Trong cuộc đời ta, đây là khúc tiêu dễ nghe nhất….
– Thập toàn thập mỹ? Không, đây là một khúc nhạc hoàn mỹ. Một khúc nhạc này của Mặc huynh mới khiến cho Thanh Âm rốt cuộc biết được cái gì mới thật sự là âm luật! Cái gì mới thật sự là con đường âm nhạc! Hôm nay nghe được một khúc nhạc này, Thanh Âm đột nhiên cảm thấy được những gì mình đã học trước đây quả nhiên thật sự không đáng nhắc tới. Ha ha, uổng cho ta còn tự coi mình là thiên tài hạng nhất trong đám thanh niên cùng lứa ở Huyễn phủ. Thật buồn cười, lại thật không ngờ là cái âm nhạc chân chính này, ngay cả vành biên ta còn chưa từng chạm đến được.
Lâm Thanh Âm lúc này như si như say, thật lòng khâm phục nói.
Nghe được những lời này, ngay cả Chiến Ngọc Thụ cũng cầm lòng không được mà gật đầu đồng ý. Hắn cũng coi như là người tinh thông âm luật, giờ phút này cũng không muốn gạt bỏ lương tâm mà nói ngược lại. Nhưng ngay lập tức mới phát hiện được điều này không hợp với lập trường của mình, vì thế lại lắc đầu. Nhưng hắn lại thấy lắc đầu như vậy là làm cho lương tâm của mình xấu hổ, nên lại gật gật đầu……
(NBV: Mệt, hắn mỏi cổ hay không ta không biết, nhưng ta gõ mỏi cả tay)
Táng Hoa ngâm, từ lời đến nhạc không có một kẽ hở! Giai điệu tuyệt đẹp, đời người quả thật hiếm thấy!
Cái ưu thương bất đắc dĩ kia khiến người nghe cảm thấy thê lương không dứt, cùng với cái cao ngạo ẩn trong đó lại khiến trái tim người nghe cảm thấy nhói đau……
Nghe được một khúc nhạc hoàn mỹ như thế, mọi người đều cùng trầm trồ khen ngợi. Thậm chí cả đám người Chiến Thanh Phong cũng không thể bới móc được chút khuyết điểm bên trong khúc nhạc này! Có thể nói Quân Mạc Tà lấy ưu thế áp đảo để giành thắng lợi trong trận này!
Mà mọi người cũng không nhắc lại khúc Toài Tâm Ngâm. Bởi vì nếu đem cả hai so sánh với nhau khác nào so trời với đất…. cần gì phải so nữa chứ….
– Mặc huynh, xin hỏi họ tên của vị tài nữ này?
Lâm Thanh Âm hỏi với giọng nói cực kỳ khiêm nhường, trong mắt củng toát lên vẻ khát khao. Tuy rằng Quân Mạc Tà đã nói vị nữ tử kia đã mất cách đây mấy trăm năm, nhưng sau khi Lâm Thanh Âm nghe được khúc Táng hoa Ngâm này xong lại cảm thấy như có một cô gái thân thể yếu đuối bệnh tật đang cố gắng nhặt từng cánh hoa rơi ngay trước mắt mình……
Khiến mình hận không thể ở đó cùng nàng, để mình có thể an ủi được vị tuyết thế hồng nhan mà số khổ kia.
– Nói ra củng quá mức trùng hợp, nàng cũng họ Lâm, chính là cùng họ với Lâm huynh.
Quân Mạc Tà than nhẹ một tiếng, nói:
– Nàng tên Lâm Đại Ngọc.audio coi am
Quân Mạc Tà có chút cảm thán, từ lúc xuyên qua thế giới này đến giờ, hắn càng lúc càng thấm thía sự việc: Ưu thế của người xuyên việt như hắn, thật sự là quá lớn!
Không nói đâu xa xôi, chỉ cần học qua cấp độ tiểu học ở trên địa cầu rồi xuyên qua một thế giới khác như vậy, mang theo một bộ phận của văn hóa Trung hoa 5000 năm lịch sử, nhất là những tác phẩm thơ văn âm nhạc do người xưa để lại như vậy cũng đã là vô địch trong thế giới khác rồi.
(NBV: Mặc dù hơi tự sướng kiểu TQ một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng hầu hết tác phẩm xuyên việt đều phải có yếu tố này mới làm nổi bật NVC lên được).
-Thì ra trong họ ta cũng đã từng xuất hiện một vị tuyệt đại giai nhân lan tâm huệ chất như vậy!
Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng thở dài rồi thốt lên.
– Mặc huynh, khúc phổ của khúc Táng Hoa Ngâm này, có thể … có thể cho ta chép thêm một bản không?
Miêu Tiểu Miêu mang theo một ý xấu hổ, ngượng ngùng hỏi khẽ.
– Tất nhiên là được! Có thể ra sức vì Miêu cô nương, Mặc mỗ cảm thấy hết sức vinh hạnh
Quân Mạc Tà đương nhiên đáp ứng ngay.
– Được Mặc huynh tặng một khúc nhạc xúc động như vậy, Tiểu Miêu chân thành cảm tạ.
Miêu Tiểu Miêu thẹn thùng cười, sóng mắt lưu chuyển tựa hồ có chút dịu dàng thoáng qua.
Bên này trong ánh mắt 2 anh em Chiến Ngọc Thụ và Chiến Thanh Phong đều lóe lên vẻ ghen ghét mãnh liệt! Ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà càng lúc càng trở nên tàn nhẫn.
Lấy thần thức của Quân đại thiếu gia tự nhiên cảm giác rõ ràng hai cỗ oán niệm dị thường kia. Nhưng ngay khi hắn liếc mắt nhìn qua thì trong lòng lại chợt động: Nhìn bên ngoài thì tựa hồ là Chiến Ngọc Thụ đang theo đuổi Miêu Tiểu Miêu, Chiến Thanh Phong chỉ đóng vai phụ giúp cho đệ đệ của mình mà thôi. Nhưng nếu chỉ như vậy thì làm sao trong mắt Chiến Thanh Phong lại cũng có thần sắc như thế?
Chẳng lẽ Chiến Thanh Phong cũng có dã tâm đối với Miêu Tiểu Miêu? Lúc trước sở dĩ tiếp cận Miêu Tiểu Miêu kỳ thật cũng không phải đơn thuần là mai mối giúp đệ đệ mình?
Nếu sự thật là vậy, vậy thì sợ rằng đến giờ Chiến Ngọc Thụ cũng chưa biết gì hết! Hoặc là tất cả chuyện này chỉ có Chiến Thanh Phong là kẻ hiểu rõ đầu đuôi nhất. Như vậy, mình có thể lợi dụng việc này để thử một chút hay không?
Tin chắc rẳng chỉ cần một chút chuyện này, nếu lợi dụng tốt cũng có thể gây mâu thuẫn nội bộ, thậm chí có thể dẫn đến tan vỡ mối quan hệ giữa 2 anh em Chiến gia! Làm nam nhân thì có 2 chuyện tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! Chuyện thứ nhất là người anh em mình tin cậy nhất lại phản bội mình. Còn chuyện thứ hai là chuyện quyết không để thẳng cha nào khác nhòm ngó nữ nhân của mình được!
Mà hiện tại hình như Chiến Thanh Phong đã hội đủ 2 điều kiện trên!
Một khi đã đem bí mật này làm ngòi nổ giữa 2 huynh đệ chúng…. Đoán chừng sẽ rất náo nhiệt, hoặc có thể còn náo nhiệt hơn cả chuyện ngày hôm nay nữa.
Quân Mạc Tà âm thầm tính toán mọi chuyện trong lòng, nhưng trên mặt cũng không chút thay đổi gì.
Kết quả trận đầu rất rõ ràng, người có được Không linh thể chất là Mặc đại thiên tài đã toàn thắng!
Kết cục khiến người nào cũng không có ý kiến bất đồng, không có cách nào chen ngang phá rối được. Nếu còn tiếp tục nhảy ra nói bậy thắc chắn kẻ phá rối sẽ bị mọi người chửi cho đến chết!
Trận thứ nhất mặc dù kết thúc, nhưng trong canh bạc này thì coi như chỉ là một đoạn mở đầu làm nóng mà thôi. Tiếp theo là trận thứ 2. Vốn nguyên bản kế hoạch là trận tiếp theo sẽ lập tức tiến hành ngay, không để cho vị thiên tài này có thời gian tạm nghỉ. Nhưng hiện tại với một khúc Táng Hoa Ngâm lại khiến mọi người chưa kịp lấy lại tinh thần. Bởi vậy tình hình hiện giờ là không có người đứng ra xuất chiến.
Con người nguyên bản là vậy, đối với người giỏi hơn mình một chút thì đã tràn ngập ghen tị cùng không phục. Nhưng nếu quả thật so với mình cao hơn nhiều lắm thì sẽ hình thành một loại khâm phục cùng sùng bái.
Tỉ như một nhà kiếm được 10.000 nguyên mà so với nhà kiếm được 100.000 nguyên thì sẽ cho rằng tên kia may mắn hơn mình một chút mà thôi, nếu ta máy mắn hơn một chút thì cũng kiếm được nhiêu đó. Nhưng nếu đem bọn họ so sánh với Lý Gia Thành, thì dù cho anh 10.000 hay anh 100.000 cũng đều vô cùng sùng bái…. Bởi vì đối tượng so sánh kia chính là truyền thuyết, cùng một truyền thuyết sống so sánh, thiếu não sao?…
(NBV: Lý Gia Thành, sinh ngày 29 tháng 7 năm 1928, tỉ phú người Triều Châu, Trung Quốc, là một trong những người giàu nhất thế giới và nổi tiếng về tính nhạy bén trong kinh doanh. Ông được coi là nhà đầu tư có tầm ảnh hưởng lớn nhất Châu Á. Vào thời điểm 6 tháng 3 năm 2007, tạp chí Forbes đã xếp ông vào vị trí thứ chín trong danh sách những người giàu nhất thế giới, với tài sản khoảng 23 tỉ USD.)
Hiện tại tình hình của Quân Mạc Tà chính là như vậy! Ở trận tỉ thí trước, MẶc đại thiên tài chính là “Truyền thuyết” trong số các thiên tài, hiện tại hắn đã thật sự chân chính trở thành một đại thiên tài. Cảm giác của mọi người tự nhiên sẽ khác xa lúc trước!
Trên thực tế, những thiên tài tới đây muốn tỉ thí với Quân đại thiếu gia thì nguyên nhân chủ yếu là do những hứa hẹn, ưu đãi của Chinế gia đối với họ. Một nguyên nhân khác, thì cũng là do bị ép buộc phải đến như trường hợp của Lâm Thanh Âm vậy….
Nhưng là trước khi đến đây, trong đáy lòng bọn họ cũng không chút khâm phục vị Mặc thiên tài này! Bọn họ cũng có những thành tựu tương đương ở lĩnh vực của mình, tuy rằng chưa đến mức gọi là công thành danh toại nhưng cũng có không ít kẻ ở trong Huyễn phủ này thanh danh truyền xa, thanh thế cực kỳ lớn….
Tuổi trẻ lại có chút tiếng tăm, ai lại không kiêu ngạo?
Nhưng vị Không linh thể chất này vừa mới đến đã đoạt đi hết toàn bộ lực chú ý của những trưỡng lão, cao tầng trong Huyển phủ! Cho dù bọn chúng có chiếm được thành tựu cỡ nào, so với cái Không linh thể chất chỉ có trong truyền thuyết kia thì họ cũng biến thành chuyện nhỏ không đáng nhắc tới!
Hơn nữa vấn đề thể chất là do trời sinh, cũng chẳng quan hệ đến sự nỗ lực bản thân của vị Mặc Quân Dạ này. Chính vì điều này nên nhiều ngời mới cảm thấy không công bằng.
Nhưng những gì họ thấy hôm nay, nhất là sau khi nghe được khúc nhạc Táng hoa ngâm thì mọi người đều đã thu lại cái thói kiêu ngạo trong lòng mình lại! Trong lòng bọn hắn cũng thật sự là có kiêu ngạo, cũng muốn nhân chuyện hôm nay để giành lấy cho mình sự nổi tiếng hoặc ưu đãi khác. Nhưng mặc khác bọn họ lại không thể mở miệng nói những điều trái với lương tâm được….
Trình độ âm nhạc của đối phương có thể đạt đến cấp độ thâm hậu như vậy, riêng chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến người khác cứng lưỡi mà nhìn, huống chi hắn còn là kẻ có được Không linh thể chất?
Dù cho có tư chất tự nhiên hay không, hắn cũng đã là người kiệt xuất!
– Trận thứ hai này để ta đấu với Mặc huynh được không?
Rốt cuộc cũng có người đứng ra. Người này chỉ là một thiếu niên, dáng người gầy nhưng trầm ổn, trên mặt hiện rõ nét tự tin. Mơ hồ có cảm giác hắn là một kẻ chuyên đứng sau lưng bày mưu nghĩ kế, có cảm giác nắm được cả thiên hạ trong lòng bàn tay….
(NBV: Y như Lý Du Nhiên ^___^)
Hai mắt hắn lấp lóe tinh quang, nhưng tinh quang này không nhờ vào tu luyện Huyền khí để cóđược. MÀ hai mắt hắn trời sinh đã linh động, nhìn rất là có thần.
Tuổi của than hniên này không lớn nhưng khí độ cực kỳ trầm ổn. Quân Mạc Tà liếc mắt một cái liền nhìn ra, thiếu niên này ở mặt định lực thì chỉ có một số ít lão đầu có nhiều kinh nghiệm mới có thể so sánh với hắn.
-“Các hạ là ai?”
Quân Mạc Tà hỏi hắn.
– Mặc huynh, vị này chính là thiếu niên kỳ vương trong Huyễn phủ chúng ta, Tề Vạn Kiếp!
Miêu Tiểu Miêu giới thiếu:
– Tề Vạn Kiếp học đánh cờ từ nhỏ, 9 tuổi thành danh, sau 13 tuổi đã là vô địch thủ trong huyễn phủ! Những giải đấu cờ gần đây hắn không cần tham gia nên mọi người chỉ tranh nhau hạng 2 mà thôi! Danh hiệu Kỳ vương, từ khi Tề Vạn Kiếp thành tài tới nay thì liên tục 12 năm không ai có thể cướp được.
Chương 973: Bàn Ngoại Chiêu!
“Nguyên lai là Tề huynh, thất kính thất kính.”
Quân mạc Tà hơi chắp tay lại:
“Kỳ đạo vốn là vô biên vô tận, một chút tài hèn mà thôi, để hun đúc cho cả thể xác lẫn tinh thần tự nhiên là không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng nếu dụng tâm tranh cường háo thắng thì sẽ rơi xuống tiểu thừa…… Một khúc rung động lòng người của Mặc huynh, quả nhiên là nhân vật cực kỳ tao nhã, có hay không có thể cùng ta đánh một ván cờ, không màng thắng bại chỉ cần toàn lực ứng phó.”
Tề Vạn Kiếp khẽ cười nói.
Tên của hắn vốn là “Tề Vạn Kiệt” nhưng sau khi thành danh, liền đổi tên bản thân thành “Tề Vạn Kiếp”, đổi từ chữ “Kiệt” sang chữ “Kiếp”, để biểu thị bản thân chính là đang ở trong kì cục (thế cờ), thiên biến vạn hóa, bách chiết vạn kiếp, khiến người vô pháp nhìn thấu, đương nhiên trong đó cũng hàm chứa ngạo ý…
Quân Mạc Tà không khỏi trong lòng cười lạnh, xem hẳn người này chính là chủ lực đối phó với mình, hơn nữa thái độ làm người của tên này chính là luôn tính kế người khác, tính cách vô cùng giả dối…
Cũng chỉ là từ bên trong một câu nói vừa rồi, đã biểu lộ không bỏ sót những lời trên.
Ngươi luôn mồm nói “nếu là dùng tâm tranh cường háo thắng, như vậy không khỏi rơi xuống tiểu thừa”, nhưng lại yêu cầu ta cùng ngươi đánh một ván, tự nhiên lại “không màng thắng lợi chỉ cần có thể toàn lực ứng phó”!
Nếu đã là tranh đấu, nếu không có tâm muốn giành thắng lợi, như thế nào còn có thể thắng được? Hơn nữa đạo cờ vây, cần một chữ “tranh” (chắc ý chỉ tranh đấu) làm gốc, so đo từng tí, mới có thể trên bàn cờ tính ra vị trí của bản thân, tính ra ưu thế cùng với tình thế xấu, sau đó mới có thể tiến hành thay đổi, tuổi còn trẻ như vậy không ngờ lại có thể hư ngụy đến như thế, coi như cũng là nhất tuyệt a!”
Người này là một gã ngụy quân tử, bản thiếu gia gặp phải những tên ngụy quân tử cũng không ít, không nói đến ai khác, chỉ cần Lý Du Nhiên đạo hạnh cùng ngươi cũng cao hơn gấp bội!
-“Đây là tự nhiên, Tề huynh nói tuyệt không sai, khiến ta vô cùng bội phục a! Đao đánh cờ, ngay cả nghiên cứu đến điểm sâu nhất, bất quá cũng chỉ là đang ở trong một thước vuông mà đảo quanh, chút tài mọn, quả nhiên là danh xứng với thực, thực tề với danh”
Tất nhiên trong lòng Quân Mạc Tà không phải nghĩ như vậy. Trò chơi cũng phải có tài mới chơi giỏi được. Tuy vậy tên này dựa vào chút tài mọn mà bày đặt nói vẻ vang như chuẩn bị công thành đoạt đất, nhưng thích thì chiều, cứ cho hắn ta hồ mà nổ đi. Bởi vì khi nhín thấy kiểu cười híp mắt này của hắn, Quân Mạc Tà đã cảm thấy bực bình
Ngươi chính là đang giúp Chiến gia huynh đệ đối phó ta, thì cứ quang minh chính đại mà làm, thế nhưng lại còn ra vẻ đạo mạo cái rắm chó gì….”Nếu không hảo hảo đả kích ngươi há có thể xứng với một phen giả bộ này của ngươi?”
“Tề Vạn Kiếp… con mẹ ngươi sao không trực tiếp đổi thành “Tề Hoàn Kết” đi, sau đó trực tiếp “Hoàn Kết” ở chỗ này luôn……
Dám cùng lão tử chơi đùa, xem lão tử có hay không đùa chết ngươi!
– Chỉ tiếc rằng, kì nghệ của tại hạ cũng không phải là thực thông, chẳng qua lúc trước chỉ có học qua mấy tháng mà thôi. Nếu Tề huynh đã nói là chỉ có chút tài mọn, như vậy thì ta sẵn lòng phụng bồi cùng Tề huynh, dù sao cũng chỉ là hun đúc tinh thần không quan trọng thắng hay bại, tại hạ cho rằng mình vẫn có thể đảm nhiệm.”
Quân Mạc Tà ngầm chế giễu hắn.
– Mặc huynh quả thật là dí dỏm. Nếu Mặc huynh cũng nói kì đạo có chút tài mọn, như thế Mặc huynh cũng chớ có trách ta hạ thủ không lưu tình”
Tề Vạn Kiếp trong mắt hàn quang chợt lóe, nhưng vẫn như cũ duy trì phong độ, thản nhiên nói.
– Đối mặt với người như Mặc huynh, tin tưởng bất luận kẻ nào cũng sẽ hạ thủ bất lưu tình”!
Quân Mạc Tà chỉ lẳng lặng nở nụ cười chế giễu.
Tề Vạn Kiếp đã có chút kìm nén không được, tên Mặc Quân Dạ này quả thực là vô cùng đáng ghét! Vừa rồi là ta chỉ khiêm tốn mà thôi, thế nhưng ngươi lại có thể đạp lên trên mặt mũi của ta….
– Đúng không? Tề huynh nói những lời này khiến ta cảm thấy vô cùng không thoải mái a, ngươi là kì vương tôn sư, phong độ tài trí hơn người là lẽ đương nhiên, cho dù không quang minh lỗi lạc thì cũng không đến mức không giữ lời hứa chứ, lại không ngờ rằng ngươi nói lời chẳng khác gì phóng rắm sau đó lại có thể nuốt trở lại… Phần công lực này, quả nhiên là đệ nhất thiên hạ, Không hổ là kì vương danh bất hư tryền a, quả là đệ nhất thiên hạ, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng thêm bội phục, đúng là ta tự thẹn không bằng, cam bái hạp phong a!”
Quân Mạc Tà đã gần thành công làm rối loạn tâm cảnh của hắn, tự nhiên là thừa thắng xông lên. Đạo kì nghệ, tâm cảnh là tối trọng yếu, một khi tâm cảnh đã bất ổn, ngay cả tuyệt thế kì thủ quốc gia cũng có thể sơ suất mà thất bại trên tay một đứa trẻ. Cái này tuyệt đối không phải lầ sự tình thần kì gì!
– “Mặc Quân Dạ”
Trên mặt Tề Vạn Kiếp rốt cục cũng xuất hiện vẻ phẫn nộ, nói:
– “Đến cùng xem hôm nay xem ai sẽ bị đánh cho tơi bời hoa lá, đến một manh giáp cũng chẳng còn!”
Quân Mạc Tà dùng một loại khẩu khí trịnh trọng nói:
– Tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng tại hoàn cảnh này, nếu thua khóc, thật là không có dễ nhìn đâu…”
Sắc mặt Tề Vạn Kiếp đã có chút trắng bệch, hừ lạnh một tiếng. Lúc này, tùy tùng đứng phía sau hắn đã đem bàn cờ bày ra hoàn hảo, hắn không hề đáp lời Quân Mạc Tà, thẳng hướng bàn cờ đi tới.
Hiện nhiên đối với việc có thể đánh bại người được Không linh thể chất này trên bàn cờ khiến hắn đã không chờ đợi them được nữa! Ta không cần biết ngươi có được cái gì không linh thể chất, nhưng nếu đã đắc tội với ta, ta cũng sẽ không lưu lại chút mặt mũi nào cho ngươi.
Hơn nữa, chiến nhị công tử còn hứa hẹn tặng ta một đại trạch viên, cùng với vị trí huyễn phủ kì viện kì tôn, mặt khác còn có bốn vị mĩ nữ thị thiếp… Những thứ này ta nhất định phải có được!
Ta muốn có, ta muốn thành công! Nhất định phải lên trên thân ngươi mà tiến đến! »
Chuẩn bị trở thành hòn đá đặt chân của ta đi, đại thiên tài trong truyền thuyết!”
Đừng nhìn Quân Mạc Tà trên mặt đầy vẻ bình tĩnh chấn định, kì thật trong long hắn bây giờ cảm thấy có chút long lắng, cái đồ chơi cờ vây này, lúc hắn sơ huấn, cũng chỉ là lướt qua mà thôi; tuy rằng, là có thể nhận thức được, thực lực cũng không kém, nhưng cũng chỉ là không kém mà thôi, còn xa mới đạt tới trình độ tuyển thủ.
Lấy tài nghệ thực sự của Quân đại thiếu gia, đặt ở trong giới cờ vây mà nói, nhiêu nhất cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn nghiệp dư bảy tám đoạn, thực lực này ứng phó với tuyệt đại đa số trường hợp thì không có vấn đề gì, nhưng cùng cao thủ cờ vây chân chính giao thủ, cơ hội thủ thắng tuyệt đối là xa vời. Đây cũng là nhờ lão già kia ép hắn tập cho đến chết không ngừng mới có thể coi như là có chút thành tích. Còn chuyện “Sát thủ đủ tư cách” thì yêu cầu của lão đặt lên một mức quá biến thái, yêu cầu tất cả các kỹ năng mà con người biết đến thì hnắ phải thông thuộc toàn bộ, đối với trí thức thì phải giỏi hơn “Bách khoa toàn thư”…. Tóm lại mọi hành động phải đạt đến mức hoàn mỹ thì mới có thể che dấu chính mình, im hơi lặng tiếng xử lý mục tiêu….
Nhưng loại yêu cầu này căn bản là chuyện tình nhân loại khó có thể làm được.
Bởi vì kiếp trước Quân Mạc Tà trên thực tế cũng không có hoàn thành toàn bộ, nhiều nhất cũng chỉ hoàn thành được 70% hạn mục huấn luyện mà lão đầu tử quy định.
Nguyện vọng lớn nhất của lão là đào tạo ra một sát thủ thần thoại! Cho dù có một ngày cái tên “Thần thoại” kia không làm sát thủ, buông dao đồ tể thì cũng có thể đến bất cứ trường đại học nào mà dạy cho mấy tên đang học tiến sỹ….
Tin tưởng bất cứ người nào nghe được đều cũng phải lặng người trước cái kế hoạch điên cuồng, biến thái một cách đáng sợ như vậy!
Cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, trà, tam giáo cửu lưu, y bặc tinh tượng, nông điền thủy lợi, bát đại học thần, vật lý hóa học…………
Thậm chí, Quân Mạc Tà hiện giờ hồi tưởng lai nhất thời cũng có cảm giác đầu to như cái đấu!
Chỉ là, thời điểm đi tới cái thế giới này,Quân Mạc Tà ngoài cảm giác đầu to như cái đấu đồng thời còn có vô hạn cảm kích cái huấn luyện tàn khốc năm đó… Nếu không phải lúc trước lão đầu tử bắt mình học này nọ, bản thân tuyệt đối không thể tiêu dao giống như bây giờ, cho dù có siêu cấp Hồng quân tháp phụ trợ, nếu thiếu cơ sở, coi như là cho dù ngươi có được tuyệt thế võ công, như vậy khi gặp chuyện cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh lúng túng…
Ít nhất hiện tại cũng có chút hối hận: năm đó sao mà mình không để tâm học tập thêm một chút về cơ vây đây?
Chỉ cần có thể đạt được đến cấp 5, cấp 6 chuyên nghiệp thì hiện giờ cũng không lâm vào hoàn cảnh nước đến chân mới nhảy, ván cờ hôm này có vẻ như tương đối khó khăn a….
Đối mặt với kẻ đang nổi danh Huyễn Phủ Thiếu niên kỳ vương mày, chính mình như thế nào mới có thể đánh bại hắn?
Trình độ của kẻ này, cho dù là tại thế giới lạc hậu này thì cũng phải tương đương với trình độ chuyên nghiệp? Bằng vào thực lực chân chính của mình cơ hội thắng cuộc là tương đối xa vời a!
Quân Mạc Tà đột ngột nhớ lại lão đầu năm đó thường nói một câu: Cái đồ chơi cờ vây này trong cục có hữu chiêu, ngoài cục cũng có hữu chiêu, không khỏi trong lòng vừa động.
Nhìn thấy Tề Vạn Kiếp đã ngồi nghiêm chỉnh phía trước bàn cờ, Quân Mạc Tà đột nhiên cười quỷ dị nói:
-Tề huynh ngươi đã chuẩn bị xong rôi sao? Đánh cờ vốn là việc tao nhã, các hạ là đương đại kì vương của Huyễn phủ, nếu là cuối cùng bất hạnh thua dưới tay của ta một tên vô danh tiểu tốt, quả thực là chuyện phi thường khó coi đấy…Việc này đối với uy danh của ngươi…ha ha ha. Một đời anh hùng tên tuổi, thoáng chốc biến thành bọt nước”
-Không cần ngươi bận tâm!”
Tề Vạn Kiếp âm u nhìn Quân Mạc Tà một cái nói:
– Tin tưởng thanh danh của Tề mỗ cũng không phải là thứ mà loại tiểu miêu tiểu cẩu có thể lay động được.”
– Đúng thế sao? Tề huynh ngươi cũng thật có tự tin a? Ngày đó, ta cùng một đời kì thánh của Huyền Huyền đại lục Hoa Thác đánh cờ, Hoa kì thánh từng có nói qua một câu, khiến cho trong hồi ức của ta đến nay vẫn còn mới mẻ.
– Cái gì? Ngươi từng đánh cờ cùng Hoa Vô Thác? Hắn nói cái gì?”
Tề Vạn Kiếp thần tình lập tức trịnh trọng hẳn lên, không hề để ý thấy rốt cục trên khuôn mặt rốt cục cũng hiện lên vài phần khẩn trương
Hoa Vô Thác, một đời kì thánh của huyền huyền đại lục, thiếu niên thành danh, tung hoành hơn hai trăm năm, chưa từng bại một lần! Nếu như nhắc đến Cửu U chính là nhắc đến đệ nhất huyền công của huyền huyền đại lục, mà người còn lại, chính là huyền huyền đại lục kì nghệ truyền thuyết.
Là một cao thủ cờ vây, Tề Vạn Kiếp cho dù là tiếp tục cuồng vọng, nhưng đối với vị kì thánh này cũng không dám có chút vọng ngữ (lời nói điên cuồng) nào. Hiện tại nghe được kẻ có được Không linh thể chất này thế nhưng đã từng cùng Hoa Vô Thác đánh cờ, không khỏi trong lòng có chút trầm xuống. Chẳng lẽ vị Mặc Quân Dạ này thật sự thông hiểu kì đạo? Như vậy trận đấu cờ của hắn sẽ ra sao? Một người có đủ tư cách đánh cờ cùng Hoa Vô Thác là kẻ tuyệt đối không thể khinh thường
Đến tận đây, Tề Vạn Kiếp xem như triệt để thu hồi lòng khinh thường mà chiến ý tăng lên như chưa từng có. Ánh mắt hắn nhìn Quân đại thiếu gia đã khác hẳn:
– Sao? Ta nói là ta từng cùng Hoa Vô Thác đánh cờ, Tề huynh nghe vậy liền tin liền hay sao? Vạn nhất ta nếu là cố ý lấy tên của hắn để dọa ngươi thì sao?”
Quân Mạc Tà híp mắt nói
Chương 974: Trời tạo bàn cờ, sao làm quân
Hắn nếu như không thốt ra những lời kia, Tề Vạn Kiếp tuy rằng cảnh giác nhưng cũng không đến nỗi! Tuy rằng rành rành là nghi ngờ nhưng Quân Mạc Tà lại nói ra như vậy, khiến cho lòng nghi ngờ của Tề Vạn Kiếp tuy vơi đi chín phần nhưng băn khoăn lại tăng thêm cũng chín phần!
Chỉ là một người chơi cờ bình thường thì giá nào cũng không dám tùy tiện đem Đại tông sư của kỳ đạo lên miệng, cũng như là một cao thủ huyền công tuyệt đỉnh không ai dám bất kính như Cửu U đệ nhất thiếu. Quân Mạc Tà khi nhắc đến Hoa Vô Thác ngữ khí rất bình thường, xem ra nguyên nhân chỉ có một, nếu không phải Quân Mạc Tà thực sự không quan tâm đến Hoa Vô Thác thì ít nhất cũng không cho rằng Hoa Vô Thác là tồn tại không thể vượt qua!
Nếu như sự thật là vậy thì sẽ như thế nào? Chẳng lẽ thực lực của Mặc Quân Dạ khủng bố như vậy?
– Tề mỗ tin tưởng Mặc huynh không phải là người nhàm chán như vậy.
Ngữ khí của Tề Vạn Kiếp trong nháy mắt yếu đi ít nhất là ba phần!
Mà sự hổ thẹn lại tăng thêm 3 phần
– Tề huynh cũng không cần đánh giá ta cao như vậy, kể ra cũng thật xấu hổ! Năm đó ta và Hoa Vô Thác có thử tài trong ba ván,… Ha ha, nhưng lại thua mất một con cờ,… Sức cở của Hoa Vô Thác quả nhiên không hổ danh kim cổ đệ nhất! Thật sự là không ai bằng! Ta say mê kỳ đạo, ít khi thất bại, thường thì không có đối thủ nhưng khi gặp được cao thủ chân chính liền không tránh khỏi thất bại một lần! Hôm nay có thể may mắn gặp được Kỳ vương hiện tại của Huyễn phủ, rất mong Tề Huynh cũng như Vô Thác huynh ban cho ta thêm một lần thua cuộc nữa!
Quân Mạc Tà dùng một loại ngữ điều như đang nhớ lại từ từ nói.
Tuy Tề Vạn Kiếp không nói gì nhưng thần sắc đề phòng trong mắt hắn ngày càng đậm!
Hắn thế mà đã từng cùng Hoa Vô Thác đánh đến ba ván mới phân ra thắng bại! Hay nói cách khác chính là hắn ít nhất đã từng thắng được Hoa Vô Thác một ván! Ta mặc dù chưa từng gặp qua Hoa Vô Thác, cũng chưa từng phân cao thấp nhưng tất cả sách dạy đánh cờ của hắn ta đều đã xem qua, nghiên cứu tuy không dám nói toàn bộ, nhưng cũng là mười phần nắm rõ.
Thực lực của Hoa Vô Thác đã đành là bí hiểm, nhưng nước cờ của hắn, vừa đường hoàng như sư vương cất bước, lại đĩnh đạc như vó ngựa ba quân, lo nghĩ sâu rộng, tuyệt đối không cần đi nước hiểm để cầu may, khí thế bên trong thế cục tinh thế. Nếu không như vậy làm sao lại trở thành một thần thoại bất bại, ta mặc dù tự phụ nhưng cũng biết rằng mình không sánh kịp người này!
Mà Mặc Quân Dạ trước mặt lại có thể cùng Hoa Vô Thác giằng co ba ván, tuy thua nhưng cũng chỉ kém một quân nửa nước. …. Nói cách khác thì thực lực của hẳn tương đương Hoa Vô Thác, nếu có chênh lệch đi nữa thì cũng không lớn…. Nói vậy thì bản thân ta đối đầu với cao thủ như vậy liệu có còn được bao nhiêu cửa thắng?
– Ngày hôm đó, Vô Thác Huynh khi kết thúc ván cờ đã rất cảm khái mà nói rằng…
Quân Mạc Tà cười gượng gạo, đối với vị kỳ thánh chưa từng gặp mặt kia cũng từ Hoa lão mà trở thành Vô Thác huynh.
– “Thiên thu vạn tái tổng thị không, cổ kim thiên hạ nhất cục kỳ!”
(NBV: Ngàn năm gió thoảng mây bay
Xưa nay nhìn lại ván cờ khác chi
Hahaha, ngẫu nhiên dịch thành 1 câu thơ cho vui thôi!)
– Thiên Thu vạn tái chỉ là không, cổ kim thiên hạ tựa ván cờ!
Tề Vạn Kiếp khẽ lặp lại, chợt mồ hôi đổ như tắm, ánh mắt vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên mơ hồ. Nguyên do vì hắn từ trong thơ mà suy ra, thấy rõ ràng lòng dạ rộng rãi cũng như khí thế của vị kỳ thánh Hoa Vô Thác kia!
Đạo chơi cờ, cùng lòng dạ con người vốn có không ít liên hệ với nhau. Nếu như không đủ rộng lượng, chỉ thấy cái lợi trước mắt thì vĩnh viễn trong giới cờ vây cũng sẽ không có được thành tựu gì to tát, nhưng nếu chỉ chú tâm tới toàn cục mà xem nhẹ lợi hại trước mắt thì cũng sẽ không bao giờ chiến thắng được……
Chỉ có đem hai cái này kết hợp lại một cách hoàn mỹ, mới có thể trở thành một cao thủ chơi cờ chân chính!
Tề Vạn Kiếp tự hỏi bản thân còn lâu mới đạt đến trình độ như vậy!
Thiên hạ xưa nay cũng chỉ là một bàn cờ! Hào khí lớn thế nào mới có thể thốt ra lời như vậy!
– Lòng dạ của Hoa tiền bối, Tề mỗ tự nhận không sánh được. Tề Vạn Kiếp thở dài, có cảm giác như bản thân là tường đồng vách sắt vốn tràn đầy tự tin, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện một vết rách, đối phương như một dòng suối nhẹ nhàng rỉ qua vết rách đó, từ từ khoét sâu.
– Lúc đó sau khi Hoa tiền bối thở dài lại cười ha ha nói tiếp: Tiểu Mặc à, lão phu đột nhiên nghĩ đến một vế đối, hôm nay thấy ngươi nên cũng muốn thử ngươi một chút, sao?
Quân Mạc Tà thấy Tề Vạn Kiếp tâm cảnh đã lung lay, trong lòng khẽ mừng nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không tiếp tục giáng đòn.
– Xin hỏi vế đối đó là gì?
Tề Vạn Kiếp không kiềm được hỏi.
Không riêng gì hắn tò mò, mọi người ở đây ai cũng dựng lỗ tai lên lắng nghe. Quân Mạc Tà có thể nói là bậc thầy kể chuyện, vốn dĩ chưa từng xảy ra, nhưng qua mồm mép của hắn thì lại trở nên cực kỳ sống động, khiến cho tất cả người ở đây đều không thể bỏ qua được.
Bất kể là ai, đêu có thể cảm thấy đây là chuyện thật! Trong lòng họ đều giống với Tề Vạn Kiếp, lúc đầu hoàn toàn không tin, rồi từ từ hơi tin một chút, trở thành nửa tin nửa ngờ, đến lúc này thì hoàn toàn tin rằng đó là sự thực.
(NBV: Tất nhiên, chuyên gia tán gái mà, thần tượng của biết bao độc giả 4vn chúng ta)
– Lúc đó ta cũng hỏi Vô Thác huynh như vậy: Vế đối ra sao?
Quân Mạc Tà làm ra vẻ mặt khâm phục.
– Hoa huynh mới đáp: “thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, hà nhân năng hạ?’ ”
(Trời là bàn cờ, sao là quân, ai có thể tính?)
– Vế đối là như vậy!
Quân Mạc Tà nói xong nhìn thấy toàn sân là một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang nhíu mày suy nghĩ.
– Trời là bàn cờ, sao là quân, ai có thể tính? Bực nào khí phách chứ…
Tề Vạn Kiếp thở dài, im lặng suy tư. Hắn luôn tự cho bản thân rất cao, mục tiêu cả đời chính là đuổi kịp cũng như vượt qua tiền bối kỳ thánh Hoa Vô Thác. Bây giờ, Hoa Vô Thác ra đề, hắn tự nhiên là muốn đối lại. Chỉ có điều nếu như đối không được thì xem như đời này không còn hi vọng đuổi theo Hoa Vô Thác nữa sao?
Đến nước này, tuy rằng hắn ta ngồi trước bàn cờ nhưng trong lòng không còn lấy nửa điểm hi vọng chiến thắng, thậm chí trong lòng hắn lúc này không còn tâm trí vào trận đấu nữa, tất cả tập trung trong vế đối kia!
Tề Vạn Kiếp không giống như Lâm Thanh Âm, bản thân là kỳ vương của Huyễn Phủ mặc dù quyền thế ngập trời như Chiến gia cũng không thể sử dụng vũ lực nhưng hắn cũng có nhược điểm riêng của hắn, Chiến Ngọc Thụ cho hắn rất nhiều lễ vật, hứa hẹn cũng không ít, chỉ cần hôm nay hắn trợ giúp Chiến gia thắng được kẻ có Không Linh thể chất là Mặc Quân Dạ, vậy thì tất cả ưu đãi đều thuộc về hắn, đó cũng vốn là ước mơ cháy bỏng của hắn.
Quyền thế, địa vị, mỹ nữ, tiền tài, chỉ cần hôm nay hắn chiến thắng, Chiến Ngọc Thụ cam đoan sẽ hai tay dâng cho hắn!
Hắn!Nguồn truyện audio Podcast
Đây đều là những thứ mà người bình thường có phấn đấu cả đời cũng không có được! Tề Vạn Kiếp tất nhiên là muốn!
Nhưng nếu như nói đến điều mà hắn khát khao nhất, lại chính là cơ duyên được khiêu chiến Hoa Vô Thác, chiến thắng Hoa Vô Thác mới chính là mục tiêu cũng như lý tưởng cao nhất đời này của hắn!
Giữa hai việc hày, hoàn toàn không có gì để đánh đồng!
Ở đây không thiếu nhân tài, trong đó không ít các thiếu niên tự cho mình là xuất chúng, thậm chí trong mười vị giám khảo kia đi nữa, tất cả đều nhăn trán, thần thái than thở, vế đối kia nếu xuất phát từ một đời kỳ thánh thì có thể thấy được ẩn bên trong chính là khí thế thâu tóm núi sông, rầm rộ khiến người ta có thể cảm nhận được trong lồng ngực mình hào khí bốc lên, tràn ngập cảm khái!
Ván cờ của trời lấy sao làm quân, ai có thể tính?
Đề ra như vậy, tuyệt đối như vậy, ai có thể đối lại được chứ?
Tề Vạn Kiếp thần hồn lơ đãng không quan tâm xung quanh, bất tri bất giác trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tái đi. Trong số những người này, khẳng định người quan tâm câu đối này nhất chính là hắn!
Bởi vì cái đề hóc búa kia đến từ Hoa Vô Thác.
Ngay lúc này, chợt nghe Mặc Quân Dạ từ phía đối diện thở dài.
– Đáng xấu hổ chính là Hoa huynh cho ta vế đối đó, đến tận hôm nay vẫn chưa thể đối lại được, có thể là cả đời này không chừng.
Đoạn lại thở dài, trong giọng nói đầy vẻ mất mát.
Tề Vạn Kiếp tinh thần rung lên, trong khóe miệng lộ ra một vẻ cười, thầm nghĩ: nếu như người có thể đối thì cần gì đến ta? Chỉ khi ngươi đối không ra mà ta đối được, lúc đấy mới chứng minh được ta mạnh hơn ngươi một bậc! Mới chứng minh được trình độ của ta và Hoa Vô Thác là tương đương nhau, còn ngươi chỉ là chiếu dưới….
Hoa Vô Thác, người đời gọi ngươi là kỳ thánh, ta xin phép không phục! Ngươi đã ra đề, thế nào ta cũng phải cố đáp được, cũng như cái tên được người đời tôn vinh là kỳ thánh, sớm muộn cũng có một ngày thuộc về ta, Tề Vạn Kiếp!
Tề Vạn Kiếp vắt óc nghĩ đi nghĩ lại, cố hết sức tìm cách đối được vế trên.
Đang trong lúc hắn huy động bộ não đến tận cùng, đột nhiên nghe thấy một tiếc gõ khẽ trước mặt, Mặc Quân Dạ đã lên tiếng.
– Tề huynh, ngươi còn muốn khiến ta chờ tới bao giờ? Ván cờ này khi nào mới bắt đầu?
Tề Vạn Kiếp mơ màng mở to mắt, lúc này mới thấy được là bản thân đang ngồi trước bàn cờ. Đối diện với hắn chính là vị thiên tài có Không Linh thể chất đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt sắc bén.
Trong tay hắn, vẫn đang cầm một quân, rõ ràng là chờ mình đi cờ.
– Sao?
Tề Vạn Kiếp mơ màng hỏi, giờ phút này hắn từ chìm đắm trong suy nghĩ làm sao đối tỉnh lại.
Đang đắm chìm trong câu đối, hắn vẫn chưa thật sự tỉnh dây.
– Ngươi đoán trước, ngay cả điều này cũng không hiểu sao?
Sắc mặt Quân Mạc Tà khẽ hiện lên vài nét tà quái, trong lòng cười ra tiếng: Xem ra hồn lìa khỏi xác rồi.
– Đoán trước? Đúng rồi, đoán trước.
Tề Vạn Kiếp tựa chừng như là theo bản năng nhặt một con cờ đặt lên bàn.
Quân Mạc Tà từ từ buông tay, quân cờ trong tay khẽ đặt xuống bàn, trong miệng lẩm bẩm.
– Một đôi, hai, ba đôi, vừa đúng sáu quân, xem ra là ta thắng, Tề huynh, đa tạ.
– Ừ.
Tề Vạn Kiếp vẫn còn đang nghĩ về vế đối kia, làm sao mới có thể đối được đây? Có cái gì có thể so sánh với trời cùng sao cơ chứ? Sao khắp tầng trời, trời lại chính là bàn cờ, làm sao đối chứ?
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cách giòn giã, nhìn lại bàn cờ, lúc này đã có thêm một quân đen, đang nằm ở góc trên bên phải.
Đối phương đã ta tay rồi!
Tề Vạn Kiếp trong đầu chớp động, tựa như không cần nghĩ đặt xuống một quân ở góc dưới bên trái.
Cách một tiếng nữa, lại một quân đen được đặt xuống góc trên bên trái!
– Mở màn kiểu gì vậy?
Nửa đời Tề Vạn Kiếp gắn với bàn cờ, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua mở màn kỳ lạ như vậy, vị trí đó nếu như thủ góc thì xa quá, nếu muốn bao vây trung tâm thì cũng không phải, còn muốn chiến biên lại càng không đúng.
Một đạo cờ vây, từ trước đến nay chỉ có góc – biên – trung tâm vừa kể trên, lúc này đối phương lại tấu khúc hoa rơi tán loạn, phá vỡ hoàn toàn kinh nghiệm trước đây của Tề Vạn Kiếp.
Hắn không hề biết rằng cách chơi đó chính là do trái đất suốt mấy trăm năm gần đây nghiên cứu ra trung hòa cả ba cục diện, chính là thủ đoạn tốt nhất!
Chương 975: Kỳ chiến tâm chiến!
Tề Vạn Kiếp nhìn nửa ngày, nhưng vẫn có chút không hiểu. Những vị trí quân cờ này so với hiểu biết của hắn thật sự là 1 trời 1 vực. Nhưng thủy chung hắn vẫn là 1 thế hệ cờ vương, dù gì thì cũng có nghề trong tay. Tuy rằng giờ phút này cũng không rõ dụng ý chân thực của đối phương, nhưng vẫn nhìn ra được hai quân cờ xa xa phía trên của đối thủ ẩn ẩn khả năng thành công. Cao thủ so chiêu, sai một ly, đi một ngàn dặm. Tề Vạn Kiếp không dám chậm trễ, lập tức thăm dò vị trí trung tâm của hai quân cờ kia. Ý muốn uy hiếp song phương, ít nhất có thể liên tiếp chặt đứt được đối thủ.
Sau đó lại xem Quân Mạc Tà bước tiếp theo như thế nào đối phó. Không ngờ đối phương lại hoàn toàn bỏ qua, vẫn ở vị trí góc phải phía dưới bàn cờ đặt thêm 1 quân nữa. Tề Vạn Kiếp càng cảm thấy do dự hơn, thủ pháp bắt đầu của đối phương cổ quái dị thường nhưng bên trong lại ẩn hàm chí lý. Quả nhiên không hổ là cao thủ kỳ đạo có thể cùng Cờ Thánh Hoa Vô Thác giao thủ, nên hắn lại cảm thấy cảnh giác thêm vài phần.
Do nghênh chiến cẩn thận, cứ như thế 2 bên người tới ta đi, trong nháy mắt bàn cờ đã rơi xuống mấy chục quân, hắc bạch giao nhau, chằng chịt hấp dẫn. Song phương lực lượng đại khái là ngang nhau. Quân Mạc Tà ra cờ cực nhanh như đang chơi khúc Liên Hoa Lạc. Mỗi khi đánh xuống 1 quân cờ, tựa như có gió táp mưa sa, khí thế như sấm sét vang dội làm cho Tề Vạn Kiếp ở đối diện có cảm giác nhìn không kịp một cách kỳ lạ. Giống như tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, phảng phất ý nghĩ và tất cả ý đồ của mình đều đã bị đối phương tính toán trong kế hoạch, vậy nên mới có thể đánh mà không cần nghĩ ngợi như vậy.
Vì Quân đại thiếu cường thế kéo nhanh tốc độ, Tề Vạn Kiếp không cam lòng tụt lại phía sau nên tốc độ cũng nhanh hơn một ít. Quân Mạc Tà trong lòng thở dài một tiếng: đối phương tuy tâm hồn lơ lửng trên mây, nhưng kiến thức cơ bản vẫn không có mất đi mà đánh cờ gần như dựa vào phản xạ của bản năng. Hơn nữa hắn còn hoàn toàn không quen lối đánh cờ hiện đại của ta vậy mà còn có thể làm cho cục diện hai bên không sai biệt nhiều lắm, thậm chí còn bao hàm ẩn ẩn lực phản kích cực hùng hậu, cực ương ngạnh.
Bất quá để chính thức phân cao thấp thì còn chưa tới.
Trong những chiêu nội cục này, cơ bản đã phát huy cực hạn khả năng của chính mình rồi, khó có thể tiến triển thêm nữa. Hiện tại chính thức có thể tạo được tính quyết định lại là ngoại cục chi chiêu, hơn nữa nhắm đến phía trước, những chiêu bên ngoài này có thể phát ra hiệu quả cực kì lý tưởng!
Tề Vạn Kiếp sức cờ cao minh, nhưng nhược điểm của hắn lại nằm trong lòng bàn tay ta.
Theo “cộp cộp” tiếng vang không ngừng, mọi người xem cờ tại đây cũng có vẻ ngày càng khẩn trương. Xem biểu hiện hai người này đánh cờ, so với dự đoán trước đó của mọi người thật đúng là khác nhau rất lớn. Vốn là bọn họ cho rằng ván cờ này Mặc Quân Dạ thua là điều chắc chắn không thể nghi ngờ. Nhưng hiện tại tràng diện lại……
Vị đại thiên tài có được Không Linh Thể Chất kia vẫn giống như trận đấu trước, lại lần nữa chiếm lấy chủ động tuyệt đối, mỗi một chiêu đánh xuống đều như lôi đình vạn quân, mà kỳ chiêu lại tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn ra khỏi phạm trù các thế cờ nhân gian vốn có, lại vô cùng tinh diệu. Trái lại thiếu niên kỳ vương Huyễn Phủ, lại như trong lòng đang nơm nớp lo sợ, cẩn thận vô cùng, một mặt ứng phó một cách bị động. Tuy bề ngoài cỏ vẻ thế cục vẫn đang cân sức ngang tài, nhưng dù sao cũng làm cho mọi người đều xem nhẹ Tề Vạn Kiếp đi vài phần. Đối với cái cục diện rất là ngoài ý muốn này, thật đúng là làm cho mọi người mở rộng tầm mắt!
Chẳng lẽ trên đời này lại thật sự có loại thiên tài mọi thứ đều tinh thông? Chẳng lẽ Không Linh Thể Chất đúng là có thể biến thái tới trình độ này?
Ở trong hoàn cảnh tương đối xấu, Tề Vạn Kiếp mắt nhìn thế cờ, rốt cục cũng đã xem trọng. Một mặt phải theo sau ứng phó, lại không thể dùng nước cờ nào để tiến công, thật đúng là làm cho hắn thật sự nghẹn khuất chết đi được! Cũng chính là như vậy làm cho hắn đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn đối phương đại thế đem thành, Tề Vạn Kiếp trầm ngâm một hồi lâu, lại dứt khoác không dây dưa ở góc trái nữa, đột ngột ra một quân cờ nhảy vào bên trong khoảng trống bên phải của đối phương!
Một chiêu này lại như thiên ngoại phi lai, vừa thấy như là một chiêu vô lý, nhưng suy ngẫm lại, chính là tấn công buộc địch phải cứu! Chính mình tuy rằng toàn bộ bỏ qua góc trái, nhưng đối phương vẫn thiếu tam thủ vây giết, mới có thể hoàn toàn khống chế thế cục. Nhưng nếu bị mình dùng hai quân cờ tại trong khoảng trống này, vốn là cục diện hình thức tốt sẽ hoàn toàn bị mình triệt để phá hỏng. Vô luận là lấy hay bỏ, đều rất là khó lựa chọn.
Quân cờ vừa hạ, hình thức liền tức thời biến đối. Những người biết đánh cờ xung quanh cũng phát ra một hồi thở dài tán tưởng tự đáy lòng…
Quân Mạc Tà trong lòng cười lạnh một tiếng: “rốt cục đã tỉnh ngộ lại rồi sao? Bất quá bây giờ mới tỉnh ngộ đúng là có chút chậm”
Quân cờ đen vẫn bay như hí khúc Liên Hoa Lạc, đã không để ý đến ba bước vây giết ở góc trái cũng không thèm ứng phó với quân cờ ở giữa khoảng trống, ngược lại thiết nhập vào điểm đại long trong quân cờ trắng của đối phương, phóng ra cường thế.
Tề Vạn Kiếp nếu như tiếp tục công kích vào khoảng không bên phải của đối phương, thì căn cơ đại long của hắn có nguy cơ toàn quân bị diệt. Còn nếu như là buông bỏ, quay về cứu viện cho căn cơ đại long, như vậy đối phương chỉ cần vỏn vẹn một quân cờ đã có thể dây dưa đại long của mình ít nhất năm sáu con đường sống. Hơn nữa, chỉ cần một khi buông lỏng vậy thì hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi. Dù sao thì đối phương đi trước hí khúc Liên Hoa Lạc, đã chiếm được thời cơ mấu chốt.
Tề Vạn Kiếp thân thể run lên, quân cờ đã giơ lên nhưng thật lâu cũng không thể nào hạ xuống. Hiện tại thế cờ đã tới hồi trung cuộc, mỗi một quân cờ đều có quan hệ trọng đại, bất luận một chiêu gì, cho dù chỉ tính toán hơi sai lầm một chút thì phải rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục!
Giờ phút này Tề Vạn Kiếp có thể nói là rất thống khổ! Hắn hoàn toàn không nghĩ tới cuộc chiến hôm nay lại gặp phải một đối thủ quấn chặt lấy mình mà đánh! Nói rõ ra chính là: ta thà rằng hi sinh, cũng phải cắn của người một miếng thịt. Người đánh mắt ta, ta tựu sẽ bóp chết yết hầu nhà ngươi. Ngươi công kích hai chân ta, ta liền chạy tới giết trái tim của ngươi!
Muốn chết như thế nào thì sẽ như thế đó, không quản là có lý hay vô lý!
Bưu hãn!
Tất cả chiêu thức của Tề Vạn Kiếp đều trở nên vô ích, bởi ngay từ đầu đã bị đối phương chiếm cứ chủ động tuyệt đối. Hắn hiện ở vào trong giai đoạn bị động, vô luận thử như thế nào đối phương đều là đối chọi gay gắt hoặc bỏ mặc. Ngươi ra tay độc ác thì ta đây cũng xuất sát chiêu.
Trực tiếp chính là tú tài gặp phải binh, có lý không nói được!
Tề Vạn Kiếp trong mắt nổi lên một cổ ý quyết tuyệt, ánh mắt dần dần rậm rạp tơ máu. Vì kế này, trước tiên chỉ có thể đem thắng bại ném ra ngoài tay, sau đó làm cho cục diện trở nên hỗn loạn, tiếp theo dựa vào khả năng tinh tế tỉ mỉ cường hãn của mình mà tính toán thay đổi cục diện. Không mạo hiểm như thế thì không thể thủ thắng được!
Nghĩ đến đây, không hề chần chờ nữa, tay cầm quân cờ hạ xuống. “Pặc” một tiếng, mọi người đồng thời đều dại ra.
Một quân cờ này của Tề Vạn Kiếp, cũng chính là đánh vào điểm đại long mà Quân Mạc Tà hạ lạc.
Hai bên trước mắt không ngờ lại giống như dân cờ bạc thua đỏ mắt. Về sau không có bạc lại dùng đao kiếm trong tay tàn sát lẫn nhau. Ngươi chém ta một đao ta không đề phòng, nhưng ta cũng sẽ đồng dạng muốn đâm ngươi một kiếm!
Như vậy xem ai có thể chống đỡ đến cùng!
Quân Mạc Tà nhíu mày, ngẩng mặt lên thở dài một hơi. Hắn nãy giờ đều là chăm chú vào bàn cờ, không để ý xung quanh, hiện tại đột nhiên ngẩng đầu. Tề Vạn Kiếp không khỏi cũng là ngẩng đầu nhìn lại. Thấy Quân Mạc Tà vẻ mặt như tràn đầy hồi ức, trong lòng không khỏi chấn động: lúc này không phải là hắn nên chú ý thế cờ sao chứ? Vậy rốt cục hắn đang nghĩ cái gì? Trước mắt có chuyện gì có thể quan trọng hơn thắng bại ván cờ này?
Đang chần chờ suy đoán, lại nghe thấy Quân Mạc Tà thở dài nói:
– “Chuyện đời đúng là huyền bí, hai ván cờ lại có thể y như nhau. Ngày đó kết quả ta cũng đánh như vậy, Vô Thác huynh đánh cờ như đường đường chi sư, đánh đâu chắc đó, không thấy cấp bách chút nào, tuyệt không mạo hiểm mà cầu may mắn, cuối cùng lại đem tất cả thế công của ta đều hóa thành hư ảo. Hôm nay thay đổi đối thủ, cũng là sát phạt đầy trời, nhưng phần này tâm tình lại không giống với lúc trước, cuối cùng ta cũng không phải gặp cái thế cục mà mình cực kỳ ghét kia, tốt, chưa biết hươu chết về tay ai.”
Tề Vạn Kiếp trong lòng run rẩy:
– “Xem ra ta quả nhiên không bằng Hoa Vô Thác, hắn có thể bình tĩnh đối mặt, ta lại muốn ẩu đả sống chết như thế, cũng chỉ là phần này tâm tính, đã rơi xuống tầm thường”
Lại nghe đối diện thanh âm Mặc Quân Dạ thở dài, trầm thấp nói:
– “thiên chỉ bàn cờ tinh chỉ tử. Ai có thể hạ? Lấy trời làm bàn cờ, sao làm quân cờ, chi chít như sao trên trời, như thế nào có thể hạ được? Vế đối thật hay, quả nhiên là một vế rất hay, ai có thể đối được? Nếu có thì thành tựu này của y chắc không kém hơn cờ thánh Hoa Vô Thác! Nhưng vế đối tuyệt như thế, lại có ai có thể đối được đâu?”
Tề Vạn Kiếp trong lòng chấn động nặng nề, giống như có người cầm đại chùy hung hằng mà nện trong lòng mình, chỉ vừa mới hồi phục thần trí lại trở nên hỗn độn!
Cái vế trên kia ta còn không đối ra được, hiện tại sức cờ của ta xa xa vẫn là không bằng Hoa Vô Thác. Mặc Quân Dạ rõ ràng chính là nói ta không bằng Hoa Vô Thác, ý khinh thị bên trong khẩu khí rõ rành rành, đúng là nói ta không bằng hắn, nhưng sức cờ của hắn rõ ràng cũng không cao lắm, nhưng vì cái gì trong quá trình ta cùng hắn giao thủ, lâu như vậy vẫn ở thế hạ phong. Chẳng lẽ ta từ bước đầu tiên đã rơi vào bố cục hắn tính toán, ký thực hắn chỉ muốn xem ta đến tột cùng sẽ đánh như thế nào, mới cùng ta đấu đến tận đây?
Chẳng lẽ người này đúng thật là cao minh như thế?
Chẳng lẽ ta thật sự không bằng hắn?
Ý niệm bất chợt này một khi bắt đầu xuất hiện, không ngờ lại không thể áp chế xuống.
Tề Vạn Kiếp bất lực nhìn bàn cờ, trong lòng cảm thấy phần thắng như vô vọng, trải qua một thời gian dài kiêu ngạo, trong nháy mắt lại bị đả kích. Đúng lúc này, một thanh âm vang lên “Pặc”, Quân Mạc Tà đánh ra một quân nữa, vẫn là công kích như cũ, còn là công kích cướp đại long, tiểu tiêm!
Tế Vạn Kiếp nghe thấy âm thanh giòn vang này, nhưng hiện tại tâm tư hắn đang hốt hoảng, lại nghe như bên ngoài vạn dặm, hơn nữa còn như trăm ngàn năm trước, có cảm giác như thời gian, không gian hoàn toàn sai lệch, rất mãnh liệt không chân thực.
-“Ngươi rốt cục là đang suy nghĩ cái gì? Có thể nhanh một chút không? Là thắng hay thua người thật ra rất rõ a, luôn kéo dài thời gian như vậy có ý tứ sao? Chỉ là đánh cờ, lại không phải nữ nhân sanh con, giống như đàn bà lề mà lề mề vậy đúng là làm ta không thể chịu đựng được. Danh hiệu kỳ vương này người rốt cục làm sao mà có được vậy?”
Đối diện Quân Mạc Tà không lưu tình chút nào quát lớn.
Tề Vạn Kiếp trong lòng lập tức chấn động, giống như người trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Quân Mạc Tà, trong ánh mắt đã mơ hồ, còn có sợ hãi. Hiện tại nhìn lại thế cục bàn cờ, chỉ cảm thấy tình cảnh của mình đã như hiểm cảnh chồng trứng sắp đổ, chỉ cần đối phương tùy tiện nhanh một chút, chính mình sẽ hoàn toàn không có bất kỳ đường sống nào…
Tưởng tượng như vậy, ngược lại lại thấy đối phương khoan hồng độ lượng, không có đối với mình đuổi tận giết tuyệt, cho mình giữ lại một cơ hội “hết thảy đều là do chính mình không cảm thấy được mà lại kéo dài thời gian thôi…”
Tâm cảnh của hắn bây giờ, đã triệt để rối loạn….
Lôi Chi Nộ