[Dịch] Đế Tôn
Tập 69 [Chương 316 đến 319]
❮ sautiếp ❯Chương 316: Thái Hoàng tập kích (2)
Sắc mặt Giang Nam biến hóa, nhìn Cự Long trước mắt, thầm nghĩ:
– Thí Thần Cốc cách bọn họ mặc dù xa, nhưng nếu như ta bước ra Loạn không đại trận, liền sẽ lập tức xuất hiện ở trước mắt chút ít Cự Long này, tuyệt đối sẽ bị những Cự Long này đuổi giết!
Hắn vừa mới nghe được những Chân Long kia đàm luận, biết rõ ngọn nguồn sự tình, là sau khi Long Sơn chân nhân bị giết, Cự Long Vạn Long sào dốc toàn bộ lực lượng, mọi nơi sưu tầm hạ lạc của Thạch Cảm Đương.
Bọn hắn không có tìm được nhị ma Thạch Cảm Đương, không nghĩ tới gặp tam ma Thiên Cơ tú sĩ, Vạn Long sào bố trí xuống đại trận vây quét, lại bị Thiên Cơ tú sĩ đào thoát, trốn vào bên trong Thí Thần Cốc, bởi vậy những Cự Long này phát hiện cửa vào Thí Thần Cốc, đem nơi đây vây khốn.
Đột nhiên, một thanh âm từ sau lưng Giang Nam truyền đến nói:
– Thất đệ không cần lo lắng, bọn hắn phá không mở Loạn không đại trận, mặc dù công kích, cũng sẽ bị Loạn không đại trận đem lực công kích của bọn hắn chuyển qua địa phương khác.
Giang Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tòa Bí Cảnh mở ra, Thiên Cơ tú sĩ từ đó đi ra, cười nói:
– Thất đệ, ngươi bế quan nửa năm, những công pháp kia chẳng lẽ đã hết thảy đọc thuộc lòng một lần rồi?
Giang Nam gật đầu, cười nói:
– Tam ca, những Cự Long kia chắn ở chỗ này, chúng ta đi ra ngoài như thế nào?
– Đi ra ngoài đơn giản.
Thiên Cơ tú sĩ cười nói:
– Chỉ cần xúc động Loạn không đại trận, sẽ bị truyền ra ngoài, bất quá ta ở trong trận động tay chân, xúc động đại trận mà nói, sẽ bị rơi vào mấy địa phương nguy hiểm, ví dụ như Vạn Long sào, Ma Vương mộ,… đều là hiểm cảnh. Ta chẳng muốn cải biến trận pháp, mấy ngày nay trốn ở chỗ này tu luyện, không làm kinh động ngươi…
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên ngoài trận truyền đến một tiếng cười:
– Long Hoàng, bằng thực lực Vạn Long sào các ngươi, còn không cách nào tìm được phương vị chuẩn xác của Thí Thần Cốc. Ta cũng muốn tìm Thí Thần Cốc, diệt trừ mấy cái ma đầu này, không bằng Vạn Long sào cùng Thái Huyền Thánh tông ta liên minh, cộng đồng tiến thối, nếu Long Hoàng đáp ứng, ta hiện tại liền có thể phá vỡ trận pháp Thí Thần Cốc!
Giang Nam theo tiếng nhìn lại, sắc mặt kịch biến, chỉ thấy một thiếu niên tóc trắng không biết từ chỗ nào đi tới, đứng ở trên mặt biển, ngẩng đầu nhìn Cự Long trước mặt.
Đầu Thiên Long kia khí lực vô cùng khổng lồ, dài đến gần mười dặm, chiếm giữ tại đó, cúi đầu nhìn xem thiếu niên tóc trắng này, cho dù cúi đầu, đầu lâu của hắn như trước thẳng nhập mây xanh, hai mắt như là hai Liệt Nhật.
Cự Long khí lực quá lớn, tùy tiện một cái lân phiến đều so với thiếu niên tóc trắng kia lớn hơn mười lần, thiếu niên tóc trắng kia ở trước mặt hắn, chính là một nhỏ bé không có ý nghĩa!
Dù là Cự Long khổng lồ như thế, cũng không có thể che dấu thiếu niên tóc trắng này sáng rọi chút nào, ngược lại ở khí phách phải kém sắc rất nhiều.
– Thái Hoàng lão tổ…
Thiên Cơ tú sĩ cũng thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói:
– Thái Hoàng rốt cục nhịn không được, chỉ điểm Thí Thần Cốc ta động thủ! Thất đệ, ta bố trí xuống trận pháp có thể chống đở được Long Hoàng, nhưng tuyệt đối ngăn không được Thái Hoàng, người này học cứu Thiên Nhân, đến gần thần minh vô hạn, chỉ kém một bước cuối cùng liền có thể thành thần, mặc dù là đại ca ở đây, cũng ngăn không được hắn!
Thân hình hắn bay lên, phi tốc chạy xa, đem từng tòa Bí Cảnh hết thảy thu nhập bên trong Tử Phủ của mình, thậm chí ngay cả hồ nước trong cốc cũng bị hắn xoáy lên, trầm giọng nói:
– Thí Thần Cốc ngăn không được hắn, chỉ có thể vứt bỏ chỗ này! Thất đệ, ta trước tiên đem ngươi cất bước, sau đó kéo Thái Hoàng một thời gian ngắn!
Giang Nam trong nội tâm cả kinh:
– Tam ca, ngươi có thể đở nổi Thái Hoàng sao?
– Ta tự nhiên ngăn không được hắn, bất quá có thể cải biến Loạn không đại trận, đem người tiến vào hết thảy truyền tống đến địa phương nguy hiểm nhất!
Thiên Cơ tú sĩ vẻ mặt hưng phấn, trong mắt lộ tinh quang, cười hắc hắc nói:
– Trận pháp nhất đạo, học không chừng mực, ta thoáng cải biến trận pháp, liền có thể đưa hết thảy bọn chúng đến hạch tâm mặt trời, đem những thứ này kể cả Thái Hoàng, hết thảy đốt hóa thành tro!
Hắn hưng phấn không hiểu, cười to nói:
– Có thể cùng cường giả như Thái Hoàng so chiêu, là tâm nguyện suốt đời của ta!
Giang Nam đang muốn khuyên bảo, Thiên Cơ tú sĩ đột nhiên bay ra vô số đạo vân, hóa thành trận vân, xúc động Loạn không đại trận, đem trận pháp kích hoạt, Giang Nam lập tức trời đất quay cuồng, từ trong Loạn không đại trận biến mất, bên tai vẫn truyền đến thanh âm của Thiên Cơ tú sĩ:
– Thất đệ, ngươi phải cẩn thận, Loạn không đại trận truyền tống mấy cái địa điểm đều cực kỳ nguy hiểm! Ngươi tự cầu nhiều phúc…
Trên không Thí Thần Cốc, đôi mắt của Thiên Cơ tú sĩ đột nhiên phát sáng lên, như là ngôi sao sáng chói lập loè, nhìn về phía Thái Hoàng lão tổ, Long Hoàng cùng với hàng trăm Thiên Long ở bên ngoài đại trận, thấp giọng cười nói:
– Thái Hoàng, Long Hoàng, liền để cho chúng ta đến đấu một hồi a!
Ngoài trận, Long Hoàng cùng Thái Hoàng lão tổ đã đạt thành hiệp nghị, chỉ thấy thiếu niên tóc trắng kia cất bước đi ra, một bước liền bước vào trong Loạn không đại trận, Thiên Cơ tú sĩ thiết trí đủ loại mê trận hết thảy vô dụng, thậm chí ngay cả Loạn không đại trận cũng không cách nào đảo loạn không gian!
Khí tức của hắn tách ra, vô số trận pháp của Thí Thần Cốc cách xa mấy trăm vạn dặm chấn động, đùng đùng nghiền nát, mặc dù có Loạn không đại trận đem không gian hỗn loạn, có thể đem công kích đưa đến địa phương khác, nhưng mà không cách nào ngăn cản được khí tức của hắn!
Thái Hoàng chưa động thủ, nhưng khí thế rầm rộ, ngưng mà không tiêu tan, vậy mà để cho Loạn không đại trận mất đi hiệu lực!
Bành!
Đại trận bao phủ Thí Thần Cốc phá đến sạch sẽ, không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có một tòa Loạn không đại trận, Thái Hoàng lão tổ cười nói:
– Thí Thần Cốc liền ở phía trước bốn trăm vạn dặm, trận pháp trong đó đã không có thể ngăn cản ta rồi. Long Hoàng, ta và ngươi cùng một chỗ xông vào đầm rồng hang hổ này một lần, như thế nào?
Hai mắt Long Hoàng rơi vào trên người của hắn, đối với một kích vừa rồi kia của hắn thật sâu kiêng kỵ, nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Các con, đi!
Lúc này Long Hoàng xâm nhập trong Loạn không đại trận, sau lưng mấy trăm Thiên Long bay lên, tràng diện dị thường hùng vĩ.
Bọn hắn mới vừa tiến vào đại trận, đột nhiên chỉ thấy bốn mươi chín cây thăm bằng trúc từ trong trận bay ra, điên cuồng sinh trưởng, như là bốn mươi chín cây cột cực lớn, lồng lộng đứng thẳng, thẳng vào mây xanh, đem Thí Thần Cốc tính cả bọn người Thái Hoàng cùng một chỗ tráo nhập trong đó!
– Thiên Cơ tú sĩ?
Thái Hoàng mỉm cười, nói khẽ:
– Ngươi nhìn thấy ta đã đến, rõ ràng không trốn, chẳng lẽ là muốn tìm chết?
– Ta tự nhiên không phải đối thủ của Thái Hoàng tiền bối, bất quá muốn giết các ngươi lại không khó!
Thiên Cơ tú sĩ cười to, đột nhiên tu vi điên cuồng nhảy vào bên trong bốn mươi chín cây thăm bằng trúc, tòa đại trận bị Thái Hoàng định trụ này vậy mà lại tự khai vận chuyển, rất nhiều Thiên Long gào thét, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không gian chuyển dời, bị từ nơi này chuyển dời đi ra ngoài!
Chương 317: Thái Huyền Thánh Tông Bách Ma Quật (1)
Không chỉ có bọn hắn, ngay cả tòa đảo Thí Thần Cốc kia cũng bị Loạn không đại trận nhấc lên, truyền tống chuyển dời!
– Thiên Cơ tú sĩ, quả nhiên có chút môn đạo, ngay cả ta cũng có thể chuyển dời! Định cho ta!
Thái Hoàng đồng dạng cũng cảm thấy Loạn không đại trận đem mình chuyển dời đi ra ngoài, nhấc chân dừng lại, lập tức đem Loạn không đại trận định trụ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bọn họ đã bị truyền ra không biết bao nhiêu vạn dặm, đi vào trong tinh không mịt mờ, khoảng cách mặt trời chỉ có mấy mươi vạn dặm!
– Muốn đem ta đầy vào trong mặt trời luyện chết sao?
Thái Hoàng lộ ra thần sắc thú vị:
– Ta không chỉ một lần xâm nhập mặt trời, ở bên ngoài mặt trời hành tẩu, thậm chí xâm nhập hạch tâm mặt trời, cũng đều là lông tóc ít bị tổn thương. Thiên địa này ngoại trừ thần minh, ai còn có thể gây tổn thương đến ta?
Hắn tuy không sợ mặt trời, nhưng Long Hoàng cùng mấy trăm đầu Thiên Long lại sợ hãi không hiểu, tu vi thực lực của bọn hắn không bằng Thái Hoàng, nếu bị truyền vào trong trung tâm mặt trời, chỉ sợ chỉ có Long Hoàng một người mới có thể sống đi ra, Thiên Long khác hết thảy đều bị mặt trời luyện chết!
Thời điểm chân của Thái Hoàng rơi xuống giẫm toái Loạn không đại trận, thân hình của Thiên Cơ tú sĩ rung mạnh, tai mắt mũi miệng máu chảy không ngừng, bốn mươi chín cây thăm bằng trúc cũng BA~ BA~ nổ tung, lập tức trở nên héo đốn không chịu nổi.
– Thật là lợi hại, Thái Hoàng không hổ là đệ nhất thiên hạ, một cước đập toái trận pháp của ta, hủy pháp bảo ta, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị hắn đánh chết. Nhưng tiếc, không có thể diệt trừ những Thiên Long kia.
Thiên Cơ tú sĩ ánh mắt chớp động, chạy như bay mà đi:
– Dùng tốc độ bọn người Thái Hoàng, rất nhanh sẽ gấp trở về, ta vẫn là đi trước thì tốt hơn. Không biết Thất đệ bây giờ có an toàn hay không…
– Tại đây, hình như là lao ngục…
Giang Nam đứng ở trong thông đạo u ám, nhìn về bốn phía, gió lạnh gào thét thổi tới, lẩm bẩm nói:
– Tam ca, ngươi đến cùng đem ta đẩy vào địa phương nào?
Giang Nam hướng mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy dưới chân là mặt đất do đồng đỏ chế tạo, lối đi hai bên vách tường cũng làm bằng đồng đỏ, lối đi bốn phương thông suốt, một cổ ma khí từ trong thông đạo đi thông dưới đất phún dũng ra, sôi trào không nghỉ.
Ở chỗ sâu, truyền đến trận trận âm phong, trong âm phong quỷ khốc thần hào, thảm không đành lòng nghe.
Mà ở hai bên lối đi, còn có từng gian đồng thất, trong đồng thất giắt khóa sắt, Giang Nam đi qua mấy gian đồng thất, chỉ thấy có chút khóa sắt buộc vô số cỗ xương khô, sớm tử vong không biết bao lâu.
Những xương khô này tới chết cũng bị ngủ ở chỗ này, mặc dù sau khi chết không biết bao nhiêu năm, nhưng có thi thể như cũ tràn ngập hơi thở cường đại, có khi là yêu khí tràn ngập, có khi là ma khí cuồn cuộn, có xương cốt để lộ ra phật quang, cũng có chánh khí nghiêm nghị!
– Chết ở chỗ này có Chính Ma Yêu ba đạo cường giả, cũng có Phật Môn cao nhân, nơi này đến tột cùng là địa phương nào?
Giang Nam cau mày thật sâu.
Trên tường đồng vách sắt nơi đây trải rộng một loại trận văn đặc biệt, có thể áp chế tu vi của tu sĩ.
Cho dù là hắn, cũng cảm giác được pháp lực của mình gặp phải áp chế vô hình, có thể điều động pháp lực không nhiều lắm. Không chỉ có như thế, thần hồn của hắn cũng gặp phải trấn áp, thần hồn cảm giác được sợ hãi, phảng phất có một pho tượng thần minh vô hình cư ngụ ở nơi này.
Đây là trận pháp tạo thành áp lực vô hình, trấn áp pháp lực cùng thần hồn.
– Khốn Ma Trận, Trấn Hồn Trận?
Giang Nam nhẹ kêu một tiếng, lập tức nhận ra nơi đây có hai loại trận pháp, Khốn Ma, Trấn Hồn hai trận, Khốn Ma trấn áp pháp lực, Trấn Hồn khóa lại thần hồn, hai loại trận pháp này là trận pháp của Thái Huyền Thánh Tông, hắn ở trong Thí Thần Cốc đã gặp qua hai loại đại trận này!
– Nơi này là Thái Huyền Thánh Tông!
Hắn trong lòng lẫm nhiên, Thí Thần Cốc Loạn Không Đại Trận, truyền tống đến một chỗ lao ngục trong Thái Huyền Thánh Tông!
Thiên Cơ Tú Sĩ bày Loạn Không Đại Trận, nếu xúc động đại trận, ngay sau đó truyền tới mấy địa phương nguy hiểm, trong thiên hạ địa phương nguy hiểm rất nhiều, Thái Huyền Thánh Tông hiển nhiên cũng là một người trong đó, hơn nữa còn là chỗ nguy hiểm nhất!
– Tam ca, ngươi quá không có nghĩa khí đi?
Giang Nam dở khóc dở cười, lẩm bẩm nói:
– Đệ tử Thái Huyền Thánh Tông chết ở trong tay ta, có khoảng năm ba mươi người, thậm chí trong đó còn có Quy Thiên Sầu là Thiên Cung cường giả, cũng bị ta một mồi lửa chết cháy. Những người này hận không thể đem ta ăn sống, nếu Cận Đông Lưu thấy ta hiện ra ở trong lao ngục của Thái Huyền Thánh Tông hắn, việc kia vui lớn…
Hắn lấy ra ngọc bội mà Thiên Cơ Tú Sĩ đưa cho hắn, pháp lực rót vào trong đó, ngọc bội sáng lên, nhưng không cách nào cùng ngoại giới câu thông. Khối ngọc bội này có thể cùng với mấy đại ma đầu khác liên lạc, bất quá trong lao ngục của Thái Huyền Thánh Tông hiển nhiên có trận pháp giam cầm hư không, đem nơi đây phong tỏa, bất kỳ tin tức gì cũng truyền không đi ra.
– May mắn hai tòa trận pháp Khốn Ma đại trận cùng Trấn Hồn đại trận này ta cũng thuộc nằm lòng, hai tòa trận pháp này còn áp chế không nổi ta! Thần Thông nghịch chuyển!
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, Ma Ngục Huyền Thai Kinh vận chuyển, pháp lực thi triển Khốn Ma, Trấn Hồn hai trận, nghịch chuyển trận pháp, nhất thời cảm giác được thần hồn cùng pháp lực áp chế giảm đi, lúc này sưu tầm về chung quanh phía trước, tính toán tìm cách rời đi nơi đây.
Hắn đi hơn 10m, nhìn thấy từng gian lao ngục, phát hiện hàng trăm xương khô, nhưng phát hiện không có chỗ nào có thể rời đi, không khỏi cau mày.
Không chỉ có như thế, những cường giả bị vây ở chỗ này, sau khi chết hài cốt cũng bị người lục xem qua, bảo vật trên người hết thảy vơ vét không còn gì, cái gì cũng không có dư lại.
– Thịt…
Trong lao ngục bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm yếu ớt, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở giữa lao ngục kia một lão giả gầy đến xương bọc da bị trói ở trên khóa sắt, treo ở giữa không trung, hấp hối.
Lão giả này nghe được thanh âm cước bộ của hắn, hai mắt mở ra, u u lục quang, giống như thấy một khối lớn mỹ vị đi lại, trong miệng ôi ôi có tiếng:
– Thịt!
– Mỹ mỹ thịt a!
Hắn giãy dụa, một tiếng ầm vang, khóa sắt bị hắn kéo tới thẳng tắp, đồng thất nhất thời kịch liệt đung đưa, khóa sắt bắn ra từng tia lửa!
Trong đan điền lão giả kia hào quang tỏa sáng, hiện ra biển lửa vô cùng mênh mông, trong biển lửa từng ngọn Đạo Đài chồng chất, giống như bậc thang, mà ở cuối bậc thang còn là một ngọn Thần Phủ, trên Thần Phủ lại có một ngọn Thần Phủ, rõ ràng là Thần Phủ nhị trọng cường giả!
Trong lòng Giang Nam cả kinh, cường giả bực này, cũng bị trấn áp, đói bụng đến chỉ còn lại có da cùng xương!
Đột nhiên, trên vách đồng vô số trận văn sáng lên, chen chúc mà đến, càng rơi vào trên người lão giả kia, chỉ thấy biển lửa trong đan điền lão giả kia bá một tiếng dập tắt, từng ngọn Đạo Đài bị ép tới boong boong rung động, lùi về trong đan điền, ngay sau đó hai tòa Thần Phủ cũng bị trấn áp, rơi vào đan điền!
Chương 318: Thái Huyền Thánh Tông Bách Ma Quật (2)
Lao ngục đại trận khu động, ngay cả Thần Phủ nhị trọng cường giả cũng không cách nào chống lại!
– Lăn tăn ầm ĩ cái gì?
Một thanh âm truyền đến, nhưng ngay sau đó lại có tiếng bước chân ở lối đi vang lên, chỉ nghe cái thanh âm kia nói:
– Lại là Thiên Ma Bảo Hỏa Thánh, lão quỷ này bị trấn áp ở chỗ này, đã có năm trăm năm, đến bây giờ còn không có chết, cả ngày ầm ĩ tới ầm ĩ lui, làm hại ta không cách nào lấy tới bảo bối trên người hắn!
– Mục sư huynh nói rất đúng, ta vốn cho là trấn áp Bách Ma Quật là một chuyện tốt, có thể được bảo vật của những ma đầu này, lại không nghĩ rằng lão quái vật nơi này đã sớm chết, sống còn lại không chết… Ngươi là ai? Tại sao lại hiện ra ở Bách Ma Quật của Thái Huyền Thánh Tông ta?
Giang Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã đệ tử Thái Huyền Thánh Tông xuất hiện trong thông đạo, sải bước hướng nơi này đi tới, đằng đằng sát khí nhìn thẳng hắn, ánh mắt bất thiện.
Hai người này tuổi cũng không lớn, ước chừng ba mươi tuổi, một cái diện mục trắng nõn,phảng phất hàng năm không thấy ánh mặt trời, tên còn lại thì da ngăm đen, khôn khéo giỏi giang. Hai người bọn họ hiển nhiên có phương pháp khắc chế hai tòa đại trận, không có bị trận pháp nơi này áp chế tu vi thực lực.
Giang Nam lộ ra nụ cười sáng lạn, cười nói:
– Hai vị sư huynh, nếu như tiểu đệ nói ta là tới quý tông làm khách, không cẩn thận lạc đường đi tới đây, không biết các ngươi có tin hay không?
– Huyền Thiên Thánh Tông đệ tử?
Hai vị đệ tử Thái Huyền Thánh Tông kia liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên gầm lên, nhất tề hướng Giang Nam đánh tới, cười lạnh nói:
– Không cần biết ngươi là ai, dám xông vào cấm địa thánh tông ta, liền chỉ có một con đường chết!
Ông!
Trong cơ thể hai người đột nhiên lao ra từng ngọn Đạo Đài, một người có hai tòa, là Dao Đài Cảnh cường giả, tên còn lại ba tòa, là Liên Đài Cảnh cường giả, bên trên Đạo Đài, riêng phần mình hiện ra một pháp bảo, Đạo Đài khe khẽ rung lên, pháp bảo bay lên trời, uy năng trán phóng, phô thiên cái địa hướng Giang Nam đè xuống!
Trong đó một pháp bảo là ngọc ấn hình dạng ngọn núi, trấn áp vào đầu, hung hăng đánh tới đầu Giang Nam, có một kiện pháp bảo là một vòng vàng, ong ong chuyển động, bọc hướng Giang Nam, trong vòng tròn truyền đến một cổ dẫn lực tuyệt cường, mà ở trong hoàn, lại là lưỡi dao như răng cưa, điên cuồng xoay tròn, đem bất kỳ vật gì hút vào vòng tròn cắt toái!
Trừ lần đó ra, hai vị Dao Đài Cảnh Liên Đài Cảnh cường giả kia riêng phần mình nắm lên một pháp bảo, một người cầm một cây Bạch Cốt đại thương, có mấy trăm khớp xương, một người cầm trong tay song kiếm, thân kiếm hiện đầy lân phiến, đại thương quét ngang, song kiếm đánh xuống.
Hai người bọn họ luyện chế pháp bảo công thủ nhiều mặt, có pháp bảo đánh xa, cũng có lợi khí cận chiến, thậm chí một người trong đó còn tế lên một mặt gương sáng, treo cao trên đỉnh đầu, gương sáng chiếu xạ, kính quang bảo vệ quanh thân.
Đang…
Trong mi tâm Giang Nam có một đạo Đạo Thần luân di động hiện ra, đạo Thần Luân thứ nhất chính là Ma Chung Bá Thể, đại nhật treo cao, miệng Long ngậm chung, Ma chuông chấn động, ngọc ấn hình dạng núi kia rơi xuống, hung hăng nện ở trên Ma chung, chấn đắc Thần Luân rung chuyển không nghỉ, cơ hồ đem Thần Luân đập phá.
– Hai người này, thực lực rất mạnh, không hổ là cao thủ trấn thủ Bách Ma Quật!
Thân thể Giang Nam tăng vọt, sáu mươi bốn khớp xương sống lưng bùm bùm rung động, trong chớp mắt liền hóa thành tiểu Cự Nhân thân cao sáu trượng, giơ tay lên một chưởng hướng ngọc ấn phách đi, đem ngọc ấn đánh bay, ngay sau đó há mồm rống to, đạo âm đại tác, xông về vòng vàng, triệt tiêu dẫn lực của vòng vàng.
Đại thương đột nhiên chấn động, hóa thành một đầu đại xà dài đến chừng mười trượng, nhất thương đâm xuống, lực đạo nhấc lên cuồng phong, cơ hồ đem lối đi rút thành chân không!
Giang Nam nâng quyền, quả đấm cùng đại thương va chạm, tia lửa văng khắp nơi, trong thông đạo nhất thời truyền đến một tiếng phát vang, chấn đắc vách tường lay động không dứt!
Giang Nam chỉ cảm thấy quả đấm đau rát, rõ ràng bị lưỡi lê này phá một vết thương, có máu chảy ra!
Khúc khích…
Kiếm quang lần lượt thay đổi, giống như thủy lưu, tuyết bạch một mảnh, trong hoảng hốt hắn phảng phất thấy hai đầu Giao Long rung đùi đắc ý, cùng đánh cắt xuống.
Giang Nam phi thân lui về phía sau, tiếc rằng chiều dài lối đi có hạn, vẫn bị hai đạo kiếm quang gần người, từ bụng cùng nơi cổ của hắn xẹt qua, cắt ra hai vết máu!
Hắn chưa đứng vững thân hình, ngọc ấn lần nữa rơi xuống, hung hăng vỗ vào trên ót hắn, nặng nề đánh bay, đánh cho bể đầu chảy máu!
Vòng vàng bọc rơi, đem Giang Nam thu vào trong hoàn, chỉ nghe thanh âm chói tai truyền đến, quần áo của hắn nhất thời giống như vải rách tung bay, nơi lưng áo xuất hiện từng đạo vết máu!
Phía sau Giang Nam hiện lên thiên dực, gào thét bay ra phạm vi vòng vàng bao phủ.
– Thân thể thật là mạnh, ngay cả vòng vàng của ta cũng cắt không chết hắn!
Gương sáng của nam tử trắng nõn kia đột nhiên hất lên, một cột sáng kích bắn ra, ông một tiếng rơi vào trên người Giang Nam, nặng nề đánh bay hắn, ầm ầm đụng vào cuối lối đi!
– Giết!
Hai người sải bước xông lên, pháp bảo nặng nề ở trong thông đạo bay múa, lần nữa hướng Giang Nam công tới!
– Hai người này đều là cao thủ, không phải là đệ tử bình thường có thể sánh ngang, tu vi cảnh giới của ta so ra kém bọn họ, hơi không cẩn thận sẽ bị bọn họ đè đánh! Đã như vậy, vậy thì chăm chú đánh một cuộc!
Giang Nam đứng dậy, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, một bước bước ra, hai tay đẩy về phía trước, Thiên Phủ Trọng Lâu gào thét bay ra, dọc theo lối đi quét ngang. Chỉ nghe rầm rầm rầm không dứt, hai người kia riêng phần mình thúc dục pháp bảo, chặn lại trọng lâu này, sắc mặt hai người biến hóa, thế nhưng không cách nào kháng cự cổ Cự Lực này, bị bức không ngừng lui về phía sau!
– Hắn đây là Thần Thông, không phải pháp bảo, liên thủ phá vỡ đạo Thần Thông này!
Pháp bảo hai người không ngừng oanh kích, đạo đạo Thần thông hướng trọng lâu phóng đi, rốt cục đem Thiên Phủ Trọng Lâu nổ nát, đột nhiên Giang Nam một bước từ trong trọng lầu nghiền nát bước ra, ba mặt tám cánh tay, há mồm rống giận, đạo âm chấn động không dứt, ở trong thông đạo qua lại vỡ bờ, đạo âm chấn động thời gian càng dài, thanh âm càng lớn, lực công kích càng mạnh!
Trong tai mắt mũi miệng của hai người kia máu chảy không ngừng, bị chấn đến ngũ tạng bị hao tổn, mạnh mẽ thúc dục pháp bảo lần nữa oanh ra, Giang Nam thân hiện tám cánh tay, bàn tay chấn động, từng loại từng loại Thần Thông bộc phát ra, không ngừng oanh kích, đem những pháp bảo này hết thảy oanh rơi xuống.
Thình thịch!
Đột nhiên vị đệ tử Thái Huyền Thánh Tông da ngăm đen kia đầu nổ tung, máu tươi cùng óc vẩy ra, bị hắn một rống làm vỡ nát đại não.
Một vị đệ tử Thái Huyền Thánh Tông khác có gương sáng bảo vệ quanh thân, còn có thể chống đở, nhưng mà sắc mặt kịch biến, vội vàng phi thân lui về phía sau, phía sau Giang Nam hiện lên thiên dực, khẽ chấn động liền đến trước người của hắn, tám cánh tay lật lên rơi xuống, công kích giống như cuồng phong.
Chương 319: Thái Âm Tru Ma Thương (1)
Thái Huyền Thánh Tông đệ tử kia ra sức vung đại thương lên, tả hữu ngăn chặn, đột nhiên mội cái đại thủ đột phá phong tỏa nặng nề, thăm dò vào trong kính quang, bắt được đầu của hắn đập tới trên vách tường, đầu lâu của hắn cùng vách tường va chạm, giống như trứng gà nổ tung!
– Ôi ôi, tiểu huynh đệ, đem thi thể của bọn hắn cho ta, ta đã thật lâu không có ăn thịt.
Trong lao ngục, hai mắt Hỏa Thánh kia sáng lên, nước miếng chảy xuống….
Hai vị đệ tử Thái Huyền Thánh tông kia vừa chết, Tử Phủ của bọn hắn liền lập tức tan rã, sụp đổ, đột nhiên có hơn mười kiện pháp bảo từ trong Tử Phủ sụp đổ kích bắn ra, dọc theo thông đạo hướng hai bên bay đi.
– Bảo vật trên người hai người này vẫn còn không ít, đoán chừng là từ trên thi thể những tù phạm bị giam giữ ở chỗ này lấy tới, tài liệu luyện chế những bảo vật này cũng không kém!
Giang Nam lấy tay một trảo, đem những pháp bảo này hết thảy thu hồi, hắn đã luyện chế ra Bảo Khí của mình, đối với hắn pháp bảo không có bao nhiêu hứng thú, bất quá hắn vừa rồi cùng hai người này giao thủ, biết rõ uy lực pháp bảo của hai người này đều rất mạnh, chất lượng cũng cực cao, thậm chí có thể phá vỡ nhục thể của hắn.
Phải biết rằng, Giang Nam phục dụng thịt rồng, luyện hóa năng lượng trong đó, cường độ nhục thể của hắn đã tương đương với Đạo đài tứ trọng Đạo Đài cảnh, pháp bảo bình thường oanh kích, ở trên người hắn ngay cả một tia bạch ấn cũng sẽ không lưu lại!
Pháp bảo của hai người này có thể làm hắn bị thương, nói rõ tài liệu luyện chế pháp bảo cực kỳ thượng thừa.
– Mười mấy món bảo vật này, sau này có thể dùng luyện chế Bảo Khí khác.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Trong lao ngục, Thiên Ma Bảo Hỏa Thánh hất khóa sắt rầm rầm rung động quát:
– Xú tiểu tử, mau đưa thịt cho ta, nếu không ta đem ngươi rút gân lột da, cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Giang Nam liếc hắn một cái, mỉm cười nói:
– Vị tiền bối này, ngươi biết như thế nào ly khai nơi đây không?
– Ngươi muốn rời đi? Nằm mơ! Đây là Bách Ma Quật của Thái Huyền Thánh tông, chính là một kiện pháp bảo, ngoại trừ có người tiếp ứng, bất luận kẻ nào sau khi đi vào đều đừng nghĩ rời đi!
Hỏa Thánh ùng ục ục nuốt nước miếng, kêu lên:
– Nhanh, đem thi thể của bọn hắn đưa tới, thừa dịp còn nóng hổi, miễn cho nguội lạnh liền không thể ăn rồi.
Giang Nam lắc đầu, thẳng hướng ở chỗ sâu trong thông đạo đi đến, Hỏa Thánh vội vàng kêu lên:
– Chớ đi, chỉ cần ngươi cho ta ăn, ta sẽ đem một thân pháp bảo của ta hết thảy cho ngươi, còn có thể truyền thụ cho ngươi huyền công Vô Thượng!
– Hỏa Thánh, ngươi bị trấn áp tất cả pháp lực, ngay cả thần hồn cũng bị trấn áp, pháp bảo cũng bị trấn áp trong người, nếu có thể tế lên pháp bảo ngươi sớm có thể đuổi giết ta cùng hai người kia, thoát khốn mà ra, không cần chờ tới bây giờ?
Giang Nam không quay đầu lại, cười nói:
– Hơn nữa công pháp Thiên Ma bảo các ngươi đối với ta cũng không có bao nhiêu lực hấp dẫn, dùng những vật này đến hấp dẫn ta không có bất kỳ tác dụng.
– Trong tòa Bách Ma Quật này không biết khốn chết biết bao anh hùng hào kiệt, không có người có thể từ nơi này đào thoát, Xú tiểu tử, ngươi nhất định sẽ chết ở chỗ này, bị chết vô cùng thê thảm!
Hỏa Thánh gào thét.
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Trên mặt Hỏa Thánh đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, thấp giọng nói:
– Lại đi về phía trước, ngươi sẽ đi vào tầng thứ hai, Thái Huyền Thánh tông đệ tử trấn thủ tầng thứ hai Bách Ma Quật, nhất định sẽ muốn cái mạng nhỏ của ngươi. Hắc hắc hắc…
Giang Nam cùng nhau đi tới, chỉ thấy hai bên thông đạo trong lao ngục thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến người sống, nhưng phần lớn đều hấp hối, hữu khí vô lực.
– Thái Huyền Thánh tông bắt đến nhiều cao thủ như vậy, không chỉ là người trong ma đạo, ngay cả chính đạo cũng bị bắt tới trấn áp, quả nhiên là bá đạo, ai dám phản đối bọn hắn liền bắt ai, không hổ là đại phái đệ nhất thiên hạ! Chẳng lẽ đúng như Hỏa Thánh kia nói, Bách Ma Quật là một kiện pháp bảo? Nếu như nói như vậy, cái pháp bảo này khẳng định vô cùng lớn, phong tỏa thời không, chỉ sợ ta xác thực không thể đơn giản rời đi…
Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.
Hắn đi đến cuối cùng lao ngục, chỉ thấy một cầu thang u ám đi thông sâu trong lòng đất, do dự thoáng một phát, lách mình tiến vào trong đó, chỉ thấy Bách Ma Quật đệ nhị trọng không gian so với tầng thứ nhất càng lớn, lao ngục trấn áp phạm nhân cũng trở nên lớn hơn rất nhiều, trận vân trên xiềng xích trong nhà giam càng thêm nồng đậm cùng huyền bí, so với tầng thứ nhất còn muốn phức tạp, hiển nhiên tại đây trấn áp lấy tồn tại càng mạnh hơn nữa!
– Thái Huyền Thánh tông đệ tử trấn thủ tại đây, thực lực càng mạnh hơn nữa!
Giang Nam quét về phía trước, trong nội tâm cả kinh, chỉ thấy mười hai tên đệ tử Thái Huyền Thánh tông khoanh chân mà ngồi, quay chung quanh thành một đóa hoa mai, nhập định suy nghĩ, mặc dù lúc trấn thủ lao ngục cũng không quên tu luyện.
Trong Đan Điền mười hai đệ tử này phát sinh dị tượng, từng tòa đạo đài lên xuống chìm nổi, có người tu thành ba tòa đạo đài, có người tu thành bốn tòa, từng người tản mát ra khí tức cường đại, tu vi mỗi người đều so với hai người tầng thứ nhất kia mạnh hơn không ít!
Một người trong đó cảm giác được khí tức người khác, đột nhiên mở mắt, ánh mắt cực kỳ sắc bén hướng Giang Nam quét tới, sắc mặt không khỏi kịch biến, quát lên:
– Có ma đầu trốn tới, mọi người cẩn thận…
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy sau lưng Giang Nam hiển hiện thiên dực, khẽ chấn động, trong thông đạo khắp nơi đều là lôi đình, sau một khắc liền hiện ra ở trước mặt hắn, một ngụm ngũ sắc chung hiển hiện, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Sau một khắc, một cái trọng phủ rơi xuống, hắn chỉ cảm thấy đầu người bay lên, liền cái gì cũng không biết!
– Người nào xông vào Bách Ma Quật ta?
Thái Huyền Thánh tông đệ tử khác ở lúc người kia phát ra gầm lên giận dữ cũng đã tỉnh lại, pháp bảo trên từng tòa đạo đài bắt đầu khởi động, chỉ trong nháy mắt liền có không biết bao nhiêu kiện pháp bảo chen chúc phun ra, một phát hướng Giang Nam oanh tới!
Ầm ầm!
Những người này nháy mắt bộc phát, uy lực rất nhiều pháp bảo nhét đầy không trung, vô cùng cường hoành, lại có hằng hà thần thông một phát oanh đến, tràng diện hùng vĩ, trong thời gian ngắn liền đem Giang Nam bao phủ!
– Sát!
Quanh thân Giang Nam ma khí rung chuyển không ngớt, Ma Ngục Huyền Thai Kinh thôi phát đến cực hạn, điên cuồng vận chuyển.
Ngũ Kiếp Chung đinh đinh đinh kịch liệt chấn động, hắn đỉnh đầu có Ngũ Kiếp Chung, một thân ba mặt bát tí, cầm trong tay tám búa, cao thấp tung hoành, một hồi như gió lốc chém giết đi qua, mười một người kia thần thức kịch liệt chấn động, đầu cơ hồ nổ tung, pháp bảo cùng thần thông lập tức lọt vào quấy nhiễu, uy lực giảm đi.
Giang Nam lấn thân phụ cận, búa rơi như mưa, lúc này có bất luận lòng dạ đàn bà gì, chờ đợi hắn chính là kết cục tử vong, ở tầng thứ nhất hai đệ tử Thái Huyền Thánh tông liên thủ liền có thể đánh hắn trở tay không kịp, mà ở trong này có hơn mười người, nếu bị những người này vọt lên tay ra, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!