[Dịch] Đế Tôn
Tập 62 [Chương 293 đến 296]
❮ sautiếp ❯Chương 293: Mở sát giới (2)
Vân Bằng cùng Giang Nam tách ra, riêng phần mình chạy thẳng tới mục đích, cũng không lâu lắm, Vân Bằng liền đến mặt đông Nam Hải, gió biển thổi phật mà đến, hắn mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy bốn phía không có một bóng người, không khỏi im lặng.
– Con mẹ nó, quá không nể tình đi? Nghĩ tới Vân Bằng ta cũng là nhân vật nổi tiếng, mặc dù không bằng Giang sư đệ, nhưng chỉ có chỗ thua kém một bậc mà thôi, chẳng lẽ không có một người muốn giết ta…
Đột nhiên, hơn mười cổ khí tức đuổi theo, một thanh âm âm trầm cười hắc hắc nói:
– Vân Bằng, ngươi trợ Trụ vi ngược, cùng Giang Tử Xuyên hại Cổ Thần Các ta chết không biết bao nhiêu tiền bối cao nhân, còn muốn đi sao?
– Cổ Thần Các?
Vân Bằng sắc mặt biến hóa, thở phào nhẹ nhỏm, mặt giản ra cười nói:
– Hoàn hảo, cuối cùng có người đến, không phải là đặc biệt làm mất mặt. Chư vị, Vân mỗ đi đây!
Trong cơ thể hắn đột nhiên truyền đến bùm bùm phát vang, huyết nhục ngọa nguậy, thân thể càng lúc càng lớn. Thình thịch, một cánh tay nổ tung, huyết nhục xương cốt hết thảy gây dựng lại, hóa thành một cái cánh kim chói, sau khi triển khai chu vi ước chừng vài mẫu.
Thình thịch!
Một cánh tay khác cùng hai chân, thậm chí ngay cả đầu cũng cùng nhau nổ tung, biến thành một đầu kim bằng to lớn, cao kêu một tiếng, gió lốc dựng lên, hai cánh rung lên phá không mà đi, mau như Lôi Đình!
– Muốn đi?
Một vị lão giả của Cổ Thần Các sắc mặt biến hóa, gầm nhẹ một tiếng, thân thể lao nhanh, hai tay hai chân loạn vũ, trong cổ họng truyền đến dã thú gào thét, chỉ nghe ối chao ô hay muộn hưởng không dứt, thân thể hắn không ngừng bành trướng, một cây gai xương vô cùng thô to từ trong cơ thể nhanh chóng sinh trưởng ra, hóa thành một đầu quái vật khắp cả người khớp xương lởm chởm, quanh thân tràn ngập ma khí nồng nặc chí cực, khí lực so sánh với Vân Bằng sau khi yêu hóa còn muốn khổng lồ!
Này hiển nhiên là một môn ma công cực kỳ cao thâm, cực kỳ lợi hại.
Đệ tử khác của Cổ Thần Các rối rít bay lên, rơi vào trên người đầu quái vật này.
Vị lão giả này đã tu luyện tới Thần Phủ cảnh, giờ phút này hóa thành yêu ma quỷ quái, tung người nhảy ra, chân sinh lửa ma, chạy chồm hướng Vân Bằng đuổi giết đi, tốc độ cũng không so với hắn chậm.
Phía đông Nam Hải, Giang Nam đứng ở bên duyên ngọc đài, về phía trước nhìn lại, mây trắng dằng dặc, bích hải trời xanh, đã có bảy tám chục người đứng ở không trung đối diện, sát khí tràn ngập.
Cổ sát khí này nồng nặc như thế, thậm chí bắt đầu thay đổi thiên tượng, chỉ thấy mây trắng trên không trung dần dần tiêu tán, biến thành trời u ám, Lôi Đình bộc phát, tia chớp ở trong tầng mây giống như Kim Xà chạy tới chạy lui!
Rầm!
Mặt biển bình tĩnh sóng dữ nảy sinh, sóng lớn dâng lên, hung hăng đánh vào đá ngầm, tóe lên bọt sóng có hơn mười trượng!
– Thiên la địa võng!
Đột nhiên, Thần Sơn cùng hơn ba mươi vị cường giả bay lên, pháp lực câu liên, hóa thành một tấm lưới phong tỏa chu vi mấy trăm dặm không gian, ba mươi người này mỗi người đứng ở trên một cái tiết điểm, pháp lực cung ứng, hợp lực tạo thành một Thần Thông tựa như trận mà không phải là trận, đem trên trời dưới đất bốn phương tám hướng hết thảy gắn vào trong lưới.
Đây chính là thiên la địa võng!
Đây là một môn Thần Thông tương đối thường gặp, nhưng mà cực kỳ thực dụng, vì vậy các đại giáo phái cơ hồ đều có một môn Thần Thông này.
Môn Thần Thông này cần hơn mười người thậm chí cả mấy trăm người mới có thể thi triển ra, hơn nữa nhân số càng nhiều, không gian trong trận liền càng lớn, thiên la địa võng liền càng vững chắc.
Chúng đệ tử Thái Huyền Thánh Tông đều là cường giả bước vào Đạo Đài cảnh, hơn ba mươi người bày trận, đừng nói Giang Nam chỉ tu luyện đến Thần Thông tứ trọng, coi như là những thiên chi kiêu tử của các phái đến, cũng muốn nghĩ kỹ mình có thể phá trận hay không!
Thần Sơn khăn trắng che mặt, cười to nói:
– Giang Tử Xuyên, dám vào trận hay không?
– Có gì không dám?
Giang Nam cất bước đi ra phạm vi Nam Hải, đi vào trong đại trận thiên la địa võng, hai tròng mắt giống như tinh thần chói mắt, trầm giọng nói:
– Xem ra các ngươi vẫn là không có nhận được dạy dỗ, vô luận trận pháp gì đều có sơ hở, ban đầu ở Thất Bảo Lâm, Bách Dục Thí Thần Cốc Đại Ma chính là lấy Thiên Long Bát Âm, vừa quát phá vỡ Thái Huyền đại trận. Mà nay, ta có Thiên Long Bát Âm Chung nơi tay, vừa tu luyện môn Thần Thông này, phá vỡ thiên la địa võng của các ngươi dễ dàng!
Cận Đông Lưu một bộ bạch y, đứng ở trên ngọc đài Nam Hải, mỉm cười nói:
– Âm ba Thần Thông có đủ loại diệu dụng, thích hợp quần công, hơn nữa công kích chẳng phân biệt được trước sau trái phải, giỏi về phá trận. Bất quá kia cũng phải nhìn tu vi thực lực như thế nào, Giang sư đệ, ngươi phải cẩn thận, miễn cho bị người thu lưới, biến thành cá ở trong lưới.
– Thu lưới!
Thần Sơn hét lớn, thiên la địa võng đại trận vận hành, mấy trăm dặm không gian nhanh chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt liền chỉ có chu vi vài mẫu. Hơn ba mươi vị Thái Huyền Thánh Tông đệ tử Thần Sơn giờ phút này đứng ở ngoài trận, nhanh chóng giáp công mà đến.
– Họ Giang, còn không tế lên Bát Âm Chung? Bản thân ta muốn nhìn, ngươi rốt cuộc có thủ đoạn gì có thể phá thiên la địa võng đại trận của ta!
Thần Sơn cười to.
– Như ngươi mong muốn!
Giang Nam mi tâm chợt lóe, chỉ thấy một ngụm chuông nhỏ cở một thước gào thét bay ra, ông một tiếng rơi vào trong một đạo Thần Luân phía trước mi tâm, miệng chuông này cũng không phải Thiên Long Bát Âm Chung, cái chuông nhỏ này có tất cả năm màu, bị Ngũ Kiếp Ấn Thần Luân gia trì thúc dục, đột nhiên phát ra đinh một tiếng giòn vang, thanh âm tuy nhẹ, nhưng rơi vào trong tai đám người Thần Sơn lại như hồng chung đại lữ.
Ngũ Kiếp Chung!
– Thượng thiên, Giang mỗ vạn bất đắc dĩ, hôm nay muốn mở sát giới…
Giang Nam thấp giọng nói.
Thình thịch!
Một vị đệ tử Thái Huyền Thánh Tông đột nhiên đầu nổ tung, biến thành một cổ thi thể không đầu, nhưng không có từ không trung rơi xuống, mà là bị thiên la địa võng kèm hai bên giắt lưới!
Tiếng chuông của Ngũ Kiếp Chung không ngừng, chỉ nghe thình thịch thình thịch tiếng vang không dứt, từng vị đệ tử Thái Huyền Thánh Tông đầu rối rít nổ tung, không cách nào thừa nhận thần thức Thần Thông của Ngũ Kiếp Chung công kích, trực tiếp đem đầu óc của bọn hắn chấn thành hồ dán, sọ não cũng bị sôi trào nổ tung!
Thời gian nháy mắt, Ngũ Kiếp Chung vang lên hơn ba mươi lượt, trên thiên la địa võng treo hơn ba mươi cỗ thi thể, lẳng lặng trôi lơ lửng ở giữa không trung, vô cùng quỷ dị, chỉ còn lại có Thần Sơn tu vi cao nhất, không có bị Ngũ Kiếp Chung đánh chết.
Thi thể hơn ba mươi vị đệ tử Thái Huyền Thánh tông không đầu đọng ở phía trên Thiên La Địa Võng, bức tràng diện này không khỏi làm lòng người nổi lên rùng cả mình, hơn ba mươi tiếng nổ âm chung, mỗi một tiếng chung liền chết một người, hơn nữa chết đều là Đạo Đài cảnh cao thủ, thật là khiến người sởn hết cả gai ốc!
Chương 294: Nhất chỉ chi lực (1)
Giang Nam bất quá là Thần thông tứ trọng đỉnh phong, mà hơn ba mươi người này lại là Đạo Đài cảnh cường giả, một tiếng chung kích giết một người, hơn nữa là nổ đầu, há có thể không làm cho người sợ hãi?
Thiên La Địa Võng đại trận đã không có pháp lực mọi người chèo chống, đột nhiên ‘Rầm Ào Ào’ nghiền nát, vô số cỗ thi thể từ không trung trụy lạc, phù phù phù phù rơi vào trong biển rộng phía dưới.
Trên Nam Hải ngọc đài, Tinh Nguyệt Thần Tông đại đệ tử Thần Tiềm cùng sáu bảy vị trẻ tuổi cũng đứng tại chỗ cao đang trông xem thế nào, đột nhiên một vị nữ tử thấp giọng nói:
– Loại pháp bảo công kích Thần thức… Không đúng, là Bảo Khí!
Những người này là mấy vị chưởng giáo đệ tử của Tinh Nguyệt Thần Tông, Thần, Tông, Không, Địch, Hương, Mộng, Vô, Ưu, vị nữ tử mở miệng kia, là xếp hạng thứ sáu Mộng Phi Yên.
– Thần thông công kích loại Thần thức cũng đã cực kỳ khó được, pháp bảo Bảo Khí loại thần thức càng là thiên hạ hiếm có, mặc dù có, cũng phần lớn là loại pháp bảo hoặc Bảo Khí phòng ngự, loại công kích cơ hồ không có!
Mộng Phi Yên sắc mặt ngưng trọng nói:
– Ta vẫn là lần đầu chứng kiến Bảo Khí loại công kích thần thức, thật không ngờ lợi hại, sát nhân như cắt cỏ, đinh một tiếng đầu liền nổ bung!
Lại có một vị nữ tử cười nói:
– Lợi hại a, chỉ là Bảo Khí, liền có thể tàn sát hơn ba mươi vị bước vào Đạo Đài cảnh cường giả, Huyền Thiên Thánh tông tuy chết hai vị chưởng giáo đệ tử, nhưng lại nhiều ra một Giang Tử Xuyên, số mệnh vẫn còn.
Bên cạnh Lý Nguyên Không hé mắt nói:
– Giang Nam kia hoàn toàn chính xác lợi hại, là gia hỏa có tiền đồ, không thể khinh thường, trong mắt của ta, chỉ sợ hắn đã luyện thành thần thức, hơn nữa tu vi thần thức cực cao, nếu không sẽ không luyện thành một kiện Bảo Khí thần thức, đem những người này hết thảy đánh chết. Thần trí của hắn, so với Thần Sơn có chút thua kém, nhưng cộng thêm khẩu chung kia, thần trí của hắn cùng Thần Sơn đã có thể chiến một trận. Quân sư đệ, ngươi muốn cùng hắn chiến một trận, chỉ sợ có chút nguy hiểm.
Quân Mộng Ưu sắc mặt biến hóa, đột nhiên cười nói:
– Hắn càng cường, ta liền càng hưng phấn, chỉ có đánh bại đối thủ như vậy mới có cảm giác thành tựu! Chẳng những Giang Tử Xuyên, mấy vị sư huynh sư tỷ các ngươi, cũng chính là đối tượng ta khiêu chiến!
Nụ cười trên mặt Cận Đông Lưu cứng đờ, đau lòng như đao cắt, hắn hồn nhiên không ngờ rằng, những sư huynh đệ này của hắn bị chết nhanh như thế, lưu loát như thế.
Bất quá hắn giờ phút này vẫn không thể hướng Giang Nam động thủ, bởi vì Thái Huyền Thánh tông cùng Huyền Thiên Thánh tông đã quan hệ thông gia, nếu giờ phút này động thủ, sẽ hư mất đại kế của Thái Hoàng.
Huống chi hắn cũng không có lý do gì hướng Giang Nam ra tay, vừa rồi hắn đã ở trước mặt mọi người hỏi rõ trong mọi người vây giết Giang Nam, cũng không có đệ tử Thái Huyền Thánh tông.
Cái này có thể nói bê đá tự đập vào chân mình, nện đến đau nhức!
Giang Nam cũng không khỏi lại càng hoảng sợ, đối với uy lực của Ngũ Kiếp Chung vừa mừng vừa sợ, Ngũ Kiếp Chung là Bảo Khí đầu tiên mà hắn luyện chế, cái Bảo Khí này chính là dùng Ngũ Sắc kim chế tạo thành, lại là thần thức công kích chi bảo, uy lực vô hình lại càng kinh người.
Thiên La Địa Võng vừa mới toái mất, hắn liền xông ra ngoài, thẳng đến trước mặt Thần Sơn, hiện tại mọi người Thái Huyền Thánh tông chỉ còn lại có Thần Sơn một người, chính là thời cơ tốt nhất để hắn thoát khốn mà ra, chỉ cần bước qua cửa ải Thần Sơn này, hắn liền có thể nghênh ngang rời đi!
Đinh!
Ngũ Kiếp Chung lần nữa chấn nổ, trong đầu Thần Sơn ầm ầm, thần thức chấn động, thoáng nhìn Giang Nam gần trong gang tấc, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình cấp tốc lui về phía sau, giữa mi tâm đột nhiên bay ra một thanh lợi kiếm ngân quang lóng lánh, hướng Giang Nam chém tới!
Thanh lợi kiếm kia đột nhiên truyền đến một tiếng thú rống, hiện ra một đạo vân hình rồng, kiếm thể phi tốc bành trướng, như là một đầu Cự Kình, quét ngang hết thảy!
Giang Nam cảm giác như là khí tức hủy diệt truyền đến, trong nội tâm cả kinh, lúc này đem Thiên Long Bát Âm chung tế lên, tráo lên đỉnh đầu, bát âm chấn động, hóa thành vô số đạo vân hình rồng bay múa, bảo vệ quanh thân.
– Ta nghĩ đến vô cùng đơn giản, dùng thực lực của ta còn xa không phải đối thủ của Thần Đài cảnh cường giả như Thần Sơn, chính diện chống lại, là không căng được mấy chiêu! Ma Chung Bá Thể!
Thân hình hắn tăng vọt, lực phòng ngự không tiền khoáng hậu, cầm trong tay tám thanh Địa Từ Nguyên Phủ bổ tới phía trước, hắn vốn là ý đồ nhân cơ hội loạn búa chém giết Thần Sơn, bất quá một kích này của Thần Sơn liền để cho hắn ý thức được giữa hai người chênh lệch lớn lao!
Đang…
Long Kình Kiếm quét tới, Thiên Long Bát Âm chung kịch liệt chấn động, vô số đạo vân hình rồng nát bấy, Long Kình Kiếm vừa mới chạm đến Bát Âm chung, liền thấy khẩu chuông lớn này bay ngược mà ra, bị đập bay mấy trăm dặm!
Cự Kiếm nghiền áp mà đến, không thể địch nổi, phá hủy hết thảy!
– Địa Cực Nguyên Từ thần thông!
Giang Nam bát tí liên phách, giống như điên nghênh tiếp Long Kình Kiếm, búa quang như mưa, Địa Từ Nguyên Phủ cũng không nặng, chỉ có hơn ngàn cân, nhưng ở Địa Từ nguyên lực gia trì xuống, mỗi một phủ đầu đều có vài chục ngàn cân, lực có thể phá núi!
Đột nhiên, một cổ sức lực lớn đánh úp lại, Giang Nam kêu rên, cốt cách toàn thân cơ hồ bị từng khúc đánh rách tả tơi, mặc dù hắn đem Ngũ Hành nguyên lực luyện nhập nội tạng cũng chống không lại, lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều bị chấn nát!
Xuy xuy Xùy~~!
Hắn trong chớp mắt liền bổ ra không biết bao nhiêu búa, chỉ thấy thanh Cự Kiếm bộ dáng Long kình kia từ trên người hắn đè nát chướng ngại vật, quét ngang mà đi, trên thân cự kiếm, thình lình nhiều ra một cửa động, lại bị hắn sinh sinh bổ ra một cái động lớn!
Oa…
Giang Nam thổ huyết, tất cả cốt cách giờ phút này đều bị va chạm chấn đến che kín vết rạn, lục phủ ngũ tạng như là có vô số thanh đao cắm vào, thanh đao quấy đến quấy đi!
– Thần Đài cảnh cường giả thật sự cường hãn, ta không là đối thủ!
Giang Nam cưỡng ép đè xuống thương thế, sau lưng đột nhiên thiên dực nổ tung, vô số cánh chim che lắp mặt trời, oanh một tiếng đập toái không khí trong phạm vi cho phép, bão táp mà đi, trong chớp mắt liền bay ra ngoài trăm dặm, chỉ thấy nơi hắn bay khỏi, đột nhiên lôi đình bộc phát!
Đây là tốc độ hắn quá nhanh, thân hình cùng không khí ma sát, bộc phát ra Lôi Điện!
Loại tốc độ này, có thể được xưng tụng hai chữ “Phong Lôi”!
– Giang sư đệ, Thiên Long Bát Âm chung của ngươi chẳng lẻ không muốn sao?
Cận Đông Lưu ánh mắt lóe lên, đột nhiên cong ngón búng ra, Thiên Long Bát Âm chung đương đương rung động, càng lúc càng lớn, hóa thành một cái chuông đồng cao tới bốn năm tầng lầu, ầm ầm đánh vỡ bầu trời, quay tròn chuyển động, phi tốc hướng Giang Nam đuổi theo!
Hắn cái nhất chỉ này tích chứa lực lượng toàn thân, không phải là vì trả Bát Âm chung lại cho Giang Nam, mà là muốn mượn Bát Âm chung, trực tiếp đem Giang Nam đâm chết!
Chương 295: Nhất chỉ chi lực (2)
Thần Sơn lưu không được Giang Nam, đệ tử Thái Huyền Thánh tông khác cũng chết vô cùng thê thảm, đành phải để cho hắn không tiếc ra tay.
Bát Âm Chung phi tốc đánh tới, vậy mà so với Thiên Dực Ma Thần đại thần thông còn muốn mau lẹ, giữa mi tâm của Giang Nam đột nhiên có bốn đạo Thần Luân ngay ngắn chuyển động, từng đạo thần thông bắn ra, giống như mưa to gió lớn hướng Bát Âm Chung phía sau oanh tới!
Đương đương đương…
Bát Âm Chung kịch liệt chấn động, đem từng loại thần thông đâm cho nát bấy, Giang Nam ở thời khắc này vậy mà nhất cổ tác khí, liên tục thi triển mấy trăm chủng thần thông, đầy trời đều là thần thông bay múa, bức tràng diện này sáng lạn, tuy ít hơn Bách Dục Thí Thần Cốc đại ma cùng Thái Hoàng lão tổ chiến một trận, nhưng vẫn làm cho người hoa mắt!
– Người này học được không biết bao nhiêu thần thông, chẳng lẽ nói hắn cũng có được Thần cấp kinh điển cùng loại Đấu Pháp Thần Điển của ta?
Trong mắt Cận Đông Lưu hiện lên một đạo hàn quang, Đấu Pháp Thần Điển có thể mô phỏng đại đa số thần thông, mà Giang Nam trong nháy mắt này bộc phát ra thần thông tính ra hàng trăm, hoàn toàn chính xác cùng Đấu Pháp Thần Điển của hắn có chỗ tương tự.
Mấy trăm chủng thần thông này bộc phát, rốt cục đem nhất chỉ chi lực kia của Cận Đông Lưu tan mất một ít, bất quá tốc độ của Bát Âm Chung vẫn cực nhanh, trong thời gian ngắn liền tới đến sau lưng Giang Nam.
Cạch…
Bát Âm Chung đâm vào trên lưng Giang Nam, thiên dực nổ tung, huyết hoa vẩy ra!
Giang Nam thổ huyết, lục phủ ngũ tạng cùng tứ chi bách hài cơ hồ bị chấn nát, miễn cưỡng bay lên trời, đứng ở tên Bát Âm Chung, khống chế khẩu chuông lớn này viễn độn mà đi:
– Đa tạ Cận sư huynh viện thủ chi ân, ngày khác Giang mỗ tự nhiên gấp trăm lần báo đáp!
– Rõ ràng còn không chết, coi như ngươi mạng lớn.
Cận Đông Lưu hé mắt, hừ lạnh một tiếng:
– Bất quá ngươi bị thương rất nặng, không biết ngươi có thể tránh thoát cường giả khác đuổi giết hay không?
Vù vù vù…
Trên không Nam Hải, từng đạo thân hình phóng lên trời, hướng phương hướng Giang Nam bay đi truy kích mà đi, rõ ràng là chư cường giả ý định hướng Giang Nam báo thù rửa hận, tu vi những người này phần lớn ở Đạo Đài cảnh, nhưng trong đó có bốn năm vị chính là Thần Phủ cường giả, tốc độ cực nhanh!
Thần Sơn thu hồi Long Kình Kiếm, cúi đầu nhìn lại, trong nội tâm không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy thanh pháp bảo này tóe ra không biết bao nhiêu lỗ thủng, lúc hắn một kiếm bổ về phía Giang Nam, bị Địa Từ Nguyên Phủ đem thanh bảo kiếm này bổ đến thương nặng!
– Long Kình Kiếm của ta sử dụng tài liệu, đủ có thể luyện chế Thần Phủ chi bảo, chất lượng tốt kinh người, không thể phá vỡ. Đó là cái búa gì, thậm chí ngay cả Long Kình Kiếm cũng không cách nào chống cự?
Vừa rồi một lần quyết đấu kia, hắn cũng cảm giác được nguy hiểm, nếu bị Giang Nam cận thân, tám búa bổ xuống, chỉ sợ ngay cả thần thông cũng không kịp bộc phát, vô cùng có khả năng sẽ bị loạn búa chém chết!
– Họ Giang bị ta trọng thương, lại nhận lấy Cận sư huynh nhất chỉ chi lực, nếu còn có thể sống trở lại Huyền Thiên Thánh tông, cái kia quả thực là thiên lý không để cho!
Thần Sơn phá không, cùng rất nhiều cường giả các phái khác chung một chỗ hướng phương hướng Giang Nam rời đi đuổi giết tới.
Ánh mắt Cận Đông Lưu lóe lên, không có tiến đến, mặc dù Giang Nam tuyệt diễm, nhưng hắn còn không cho rằng Giang Nam có thể chạy ra một đám cường giả đuổi giết như vậy. Hơn nữa, Thái Huyền Thánh tông cùng Huyền Thiên Thánh tông đã ở bên ngoài quan hệ thông gia, hắn thân là Thái Huyền Thánh tông đại đệ tử, thật sự không tốt trực tiếp hướng Giang Nam động thủ.
– Cận Đông Lưu, ta và ngươi tầm đó sớm muộn gì thù mới hận cũ cùng tính một lượt!
Trên Thiên Long Bát Âm Chung, thân hình Giang Nam rách tung toé, huyết nhục cơ hồ đều bị đánh thành bùn nhão, cốt cách huyết quản kinh mạch của hắn cơ hồ toàn bộ toái mất, một đạo Long Kình Kiếm của Thần Sơn cũng không suy giảm tới căn bản của hắn, nhưng Cận Đông Lưu bấm tay gảy nhẹ, nhất chỉ chi lực gia trì Thiên Long Bát Âm Chung, lại suýt nữa muốn mạng của hắn, Ma Chung Bá Thể cơ hồ bị đánh nát!
Tuy nói là nhất chỉ chi lực, nhưng cũng là nhất chỉ chi lực của Thần Phủ cường giả, lực đạo bá đạo tuyệt luân, cong ngón búng ra, liền có thể để cho tốc độ của Thiên Long Bát Âm Chung so với Thiên Dực Ma Thần đại thần thông còn nhanh hơn!
Cũng chính là nhất chỉ chi lực này của Cận Đông Lưu, để cho hắn rốt cục đã có thời gian thở dốc, Thiên Long Bát Âm Chung tiếp tục phi tốc về phía trước đánh tới, mà hắn lại ngồi ở trên chung, thừa cơ hội khó được này trị liệu tổn thương thân thể.
Bắt lấy cùng lợi dụng mỗi một thời cơ, cái này là khác nhau của cường giả cùng cao thủ.
Mi tâm của Giang Nam lóe lên, đem Thần Thứu Yêu Vương từ trong Tử Phủ phóng xuất, lập tức lấy ra trên dưới một trăm cân linh dịch, há miệng khẽ hấp, giống như nuốt trôi cầu vồng đem linh dịch nuốt vào bụng, hóa thành tu vi vô cùng tinh thuần thoải mái thân thể tổn hại, cùng lúc đó, trong cơ thể Giang Nam truyền đến một lực hút vô hình, Tinh Quang hóa thành tinh mang nối liền không dứt từ giữa không trung vọt tới, dung nhập bên trong thân thể của hắn.
Tinh Nguyệt thần thể ma điển!
Hắn lúc trước cùng Quân Mộng Ưu chiến một trận, rốt cục đem môn Tinh Nguyệt Ma tông kinh điển này thăm dò, đem Tinh Nguyệt thần thể luyện ra, dung nhập đến bên trong Ma Chung Bá Thể.
Tinh Nguyệt Thần Thể cùng người khác bất đồng, dựa vào là tinh lực của Chu Thiên Tinh Thần tới rèn luyện thân thể, tinh lực luyện thành tinh thần, nhét vào trăm khiếu trăm huyệt của thân thể, cung cấp cho thân thể phòng ngự cùng lực lượng không gì so sánh nổi.
Đồng thời, lực lượng của ngôi sao hóa thành một vòng trăng tròn, chứa đựng tu vi, cộng thêm bản tu vi thân, để cho người tu luyện môn công pháp này tu vi so sánh với người cùng cảnh giới cao hơn rất nhiều!
Giang Nam cũng không phải là hoàn toàn rập khuôn Tinh Nguyệt Thần Thể, mà là chỉ mượn phương pháp luyện thể kia, lấy lực lượng của ngôi sao tới rèn luyện tứ chi bách hài, bổ túc trăm khiếu trăm huyệt, tu vi của hắn vốn đã vượt xa người cùng cảnh giới, pháp lực vô cùng nhiều, đem Tinh Nguyệt Thần Thể dung nhập vào trong Ma Chung Bá Thể, pháp lực thật không có nhảy vọt tiến bộ, nhưng thân thể lại muốn xa so sánh với trước cường hãn.
Giang Nam đem xương cốt nghiền nát nặn ra bên ngoài cơ thể, xương cốt nhanh chóng sống lại, lục phủ ngũ tạng cũng đang nhanh chóng gây dựng, Ngũ Hành nguyên lực lần nữa bảo vệ tâm can tỳ phổi thận, ân cần săn sóc ngũ tạng của hắn.
Tu vi của hắn kịch liệt tiêu hao, thân thể thương thế quá nặng, không chỉ là xương cốt, huyết quản cũng gãy thất thất bát bát, huyết nhục cơ hồ toái rụng, tinh thần cùng pháp lực tất cả cũng gặp phải bị thương nặng, nhất thời trong chốc lát không cách nào hoàn toàn khôi phục.
Trong cơ thể hắn, pháp lực biến thành một cổ loạn lưu, mọi nơi vỡ bờ, Linh Dịch còn đang liên tục không ngừng hóa thành tu vi, chữa trị thân thể tổn thương, chỉ là thương thế của hắn mới vừa phục hồi như cũ một chút, pháp lực cuồng bạo liền để cho hắn phục hồi thương thế bị hao tổn như cũ.
Chương 296: Thiền sư, ngươi nhất định phải chết! (1)
Cũng may Tử Phủ trong mi tâm của Giang Nam như cũ chưa từng bị hao tổn, Tử Phủ mở rộng, Huyền Thai bay ra, giống như một pho tượng Thiên Thần kim chói, trấn áp pháp lực cuồng bạo tán loạn trong cơ thể hắn.
Oanh!
Thân thể của hắn hóa thành Ma Vực, lửa ma hừng hực, nước lửa dung hòa, đem từng đạo pháp lực tán loạn dung nhập vào trong Ma Vực, thương thế không có tiếp tục chuyển biến xấu, sắc mặt Giang Nam dần dần khôi phục hồng nhuận, thở phào nhẹ nhỏm.
Tốc độ của Thiên Long Bát Âm Chung càng ngày càng chậm, Giang Nam tâm niệm hơi động, thu hồi miệng hồng chung này, Thần Thứu Yêu Vương ngay tại chỗ lăn một vòng, hóa thành nguyên hình, hóa thành một đầu cự kiêu cánh giương mấy chục mẫu, lưng cõng hắn về phía trước bão táp mà đi.
Phía sau, đột nhiên ba đào lan tràn, trên mặt biển hiện ra sóng lớn, hai mảnh đại dương cơ hồ trọng điệp ở chung một chỗ, phía trên biển đột nhiên hiện ra một ngọn Thần Phủ, một cổ hơi thở mịt mờ và trầm trọng phát ra!
Lại có Thần Phủ thứ hai từ trong biển bay lên trời, hơi thở càng cường đại hơn, trong lòng Giang Nam trầm xuống, lập tức nhận ra loại dị tượng này!
Đây là dị tượng của Thần Phủ cường giả trong đấu chiến pháp trường hướng hắn xuất thủ!
Vị lão giả kia tên là Ba Sở Đạo Nhân, đồ đệ bị Lạc Hoa Âm giết, cũng không phải là đối thủ của Lạc Hoa Âm, vì vậy nhận định Giang Nam, chuẩn bị chém giết!
Người này tu vi mạnh mẻ tuyệt luân, so sánh với Thần Sơn mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, luyện tựu hai tòa Thần Phủ, tu thành Thần Phủ nhị trọng, Côn Luân Thần Phủ cảnh, cho dù là Thác Bạt huynh muội liên thủ, cũng sẽ không là đối thủ của hắn!
Hô…
Bên trong hai tòa Thần Phủ đột nhiên lộ ra hai bàn tay to, một trước một sau hung hăng hướng Thần Thứu Yêu Vương chộp tới, mỗi một bàn tay đều có chu vi hơn mười dặm, che khuất bầu trời, khí lực của Thần Thứu Yêu Vương mặc dù khổng lồ, nhưng ở trước mặt hai bàn tay này, vẫn là nhỏ giống như con ruồi đáng thương!
– Thần Thứu, đem thân thể của ngươi cho ta mượn!
Thần thức của Giang Nam bắt đầu khởi động, chiếm cứ Tử Phủ của Thần Thứu Yêu Vương, khống chế thân thể, pháp lực, thần niệm của hắn, ngay sau đó mi tâm có một đầu Kim Ô bay ra.
– Thái Dương Chân Kinh!
Giang Nam khẽ quát một tiếng, chiếm cứ thân thể của Thần Thứu Yêu Vương, đem pháp lực của hắn lấy phương thức vận chuyển của Thái Dương Chân Kinh vận hành, nhất thời yêu khí tràn ngập, quanh thân Thần Thứu Yêu Vương xông ra đại hỏa, giống như một Hỏa Điểu!
Thiên Yêu Thánh Nữ vẫn muốn từ trong Tam Túc Ô Kim ngộ ra Thái Dương Chân Kinh đầy đủ, nhưng thủy chung không thể được, chẳng qua là ngộ ra đoạn ngắn, mà Giang Nam mượn thân thể của Thần Thứu Yêu Vương, thi triển là Thái Dương Chân Kinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh!
Thần Thứu Yêu Vương đã tu luyện tới Thần Thông lục trọng đỉnh, pháp lực cực kỳ hùng hồn, mặc dù không bằng Giang Nam, nhưng có thể so với Thần Thông bát trọng cường giả bình thường.
Giờ phút này Giang Nam mượn thân thể của hắn tới thi triển Thái Dương Chân Kinh, đầu Đại Yêu này cơ hồ hóa thành một con Tam Túc Ô Kim, tốc độ nhất thời tăng lên không dưới gấp mười lần, một đạo cầu vồng phá không, hiểm lại càng hiểm từ trong hai ngón tay khổng lồ bay qua!
– Muốn đi?
Ba Sở Đạo Nhân đuổi giết mà đến, Giang Nam chỉ cảm thấy thiên địa đột nhiên một mảnh mờ mờ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là nước biển, phân không rõ trên dưới nam bắc.
Pháp lực của Ba Sở Đạo Nhân thật sự hùng hậu, biển rộng này cũng sinh sôi lên mấy trăm dặm, vây khốn Giang Nam.
– Lần trước ở đấu chiến pháp trường, có người Thác Bạt gia ngăn trở ta, lần này nếu như ngươi vẫn có thể chạy ra lòng bàn tay của ta, ta liền không phải họ Ba!
Thanh âm của Ba Sở Đạo Nhân truyền đến.
– Tam Túc Ô Kim, tế!
Bên trong mi tâm của Giang Nam, đột nhiên một đầu Tam Túc Ô Kim lao ra, lập tức mượn pháp lực của Thần Thứu Yêu Vương đem đầu Kim Ô này tế lên, nhất thời phô thiên cái địa cũng là liệt hỏa hừng hực.
Lửa này không phải là phàm hỏa, mà là thái dương chân hỏa, vừa xuất hiện, liền đem không biết bao nhiêu nước biển bốc hơi lên, trên mặt biển đều là sương mù dày đặc, trắng xoá một mảnh, tựa như đại vụ phong hải.
Ba Sở Đạo Nhân giận dữ, mở cái miệng rộng, hít vào một hơi thật dài, giống như nuốt trôi cầu vồng, chỉ thấy vô số sương mù dày đặc lộn xộn tuôn ra mà đến, bị hắn một hơi hút sạch!
– Chạy?
Sắc mặt Ba Sở Đạo Nhân đỏ lên, nhưng ngay sau đó nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy không có bóng dáng Giang Nam, nhưng những người khác cũng ở phía xa hướng bên này bão táp mà đến, thầm nghĩ:
– Ta lời nói mới rồi, hẳn là không có ai nghe thấy, chỉ bị tên tiểu tử họ Giang kia nghe vào tai, chỉ cần giết họ Giang, ta liền không tính là bêu xấu…
Mọi người đuổi giết tới, một người cao giọng nói:
– Ba Đạo Nhân, tiểu tử kia đã bị ngươi giết?
Ba Sở Đạo Nhân lắc đầu:
– Chưa, bị hắn chạy đi, thần thức người này khống chế một con Đại Điểu, tốc độ cực nhanh, bất quá đầu Đại Điểu kia tu vi không cao, phi không được bao xa.
Một vị nam tử trẻ tuổi cười hắc hắc nói:
– Ba tiền bối, ta tu vi mặc dù yếu, nhưng tốc độ lại mau, mới vừa rồi nghe ngươi nói nếu ngươi có thể chạy ra lòng bàn tay của ta, ta liền không họ Ba…
– Tìm đường chết!
Ba Sở Đạo Nhân bị hắn vạch trần vết sẹo, không khỏi giận tím mặt, diện mục dữ tợn, một chưởng đắp đi, đem nam tử trẻ tuổi kia phách thành thịt nát, phẩy tay áo bỏ đi, cười lạnh nói:
– Cùng nhau đuổi theo, hắn trốn không được bao lâu!
Nam tử trẻ tuổi kia cũng là một vị anh tài tuấn kiệt, tu vi cũng không so sánh với đám người Thần Sơn nhỏ yếu bao nhiêu, nhưng bởi vì nói sai một câu, liền rơi vào kết quả đạo tiêu bỏ mình.
Đám người Thần Sơn cũng đuổi tới, mọi người mọi nơi tách ra, riêng phần mình tuần sát phạm vi trăm dặm, về phía trước bay đi. Thần niệm thần thức của bọn họ phát ra, từ dưới không trung tới đáy biển, đem đầy đủ mọi thứ thu vào đáy mắt.
– Yêu Vương, Thái Dương Chân Kinh truyền thụ cho ngươi, ngươi cõng ta rời đi nơi đây!
Giang Nam chạy ra Ba Sở Đạo Nhân ám sát, lập tức thần thức chấn động, trong chớp mắt liền đem Thái Dương Chân Kinh truyền thụ cho Thần Thứu Yêu Vương, ngay sau đó thu hồi thần trí của mình, không hề khống chế thân thể của Thần Thứu Yêu Vương nữa.
Thần Thứu Yêu Vương vừa mừng vừa sợ, Thái Dương Chân Kinh chính là Thần Minh cấp công pháp, Thiên Yêu Thánh Nữ muốn từ trong Tam Túc Ô Kim ngộ ra chính là môn công pháp này, có thể thấy được kỳ trân.
Thiên Yêu Thánh Nữ là nhân vật nào, Yêu Thần Tông hạ nhiệm tông chủ, cái tâm pháp gì không có?
Nàng đối với môn công pháp này nhớ mãi không quên, có thể nghĩ Thái Dương Chân Kinh so sánh với tâm pháp của Yêu Thần Tông còn muốn xuất sắc không biết bao nhiêu lần!
Mấu chốt nhất chính là, Thái Dương Chân Kinh là Yêu Tộc thánh pháp của Tam Túc Ô Kim nhất tộc, Thần Minh cấp, nếu Thần Thứu Yêu Vương tu luyện môn công pháp này, khẳng định so sánh với tu luyện những công pháp khác tốc độ tiến bộ nhanh hơn, pháp lực càng thêm hùng hồn!