[Dịch] Đế Tôn
Tập 338 [Chương 2308 đến 2314]
❮ prevnext ❯Chương 2308: Xử lý cư dân Tiên giới (1)
Bên ngoài cung điện, Giang Nam đã bước ra khỏi cánh cửa đi thông đại điện. Giang Nam đột nhiên có trực giác, vụt ngoái đầu nhìn lại thấy cánh cửa nhạt dần, biến mất.
Giang Nam thầm nghĩ:
– Lạ lùng, cứ cảm thấy trong cung điện còn có người.
Cánh cửa hoàn toàn biến mất, trong vùng đất nguyên thủy trống rỗng, đa số người đã bị truyền tống ra khỏi đây. Trong vùng đất nguyên thủy chỉ còn lác đác vài người.
Phương xa, Vạn Chú Đạo Quân, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Thiên Hoang Đạo Quân, Nguyên Dục Tiên Quân mỗi người đứng trên một ngọn núi, mấy đạo phù lơ lửng trước mặt bọn họ.
Trán Giang Nam rung rinh, thiên vị bảng đạo phù tự động bay ra khỏi tử phủ. Lúc này nam nhân áo đen xuất hiện, một miếng đạo phù bay ra khỏi trán.
Tám miêng thiên vị bảng đạo phù ngày càng sáng chói mắt, cảm ứng lẫn nhau. Đại đạo giăng khắp đạo phù, liền thành một thể. Hư không rung rinh, bỗng có một miếng bảng vàng từ sâu trong hư không trải ra giữa tám người, lơ lửng treo cao.
– Thiên vị bảng.
Thánh Ma Thiên Tôn thản nhiên nói:
– Ta muốn xem là ai xếp trước mặt ta, khiến ta chỉ xếp hạng ba.
Thiên Hoang Đạo Quân nhướng mày nói:
– Thì ra Thánh Ma đạo huynh xếp hạng ba, trên cả ta.
Thiên Hoang Đạo Quân cười to bảo:
– Có rảnh thật muốn luận bàn với Thánh Ma Thiên Tôn một chút.
Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Vô Tà Đạo Quân cười khẽ, bọn họ rất quan tâm xếp hạng trên thiên vị bảng. Đám Đạo Quân tiền sử bọn họ đều là nhân vật có một không hai trong thời đại đó, vô địch cuộc đời, bây giờ thứ hạng trong thiên vị bảng dưới người ta thì tất nhiên không cam lòng.
Thánh Ma Thiên Tôn nhìn hướng nam nhân áo đen, mắt hấp háy cười hỏi:
– Đạo huynh, không biết ngươi xếp hạng mấy trong thiên vị bảng?
Nam nhân áo đen mỉm cười nói:
– Chỉ người có tư chất Đạo Quân mới xếp trong thiên vị bảng được, không chia cao thấp, thứ bậc gì đó có quan trọng không?
Thánh Ma Thiên Tôn cười to bảo:
– Tuy nói vậy nhưng người thứ nhất có được đạo phù đại biểu là người đầu tiên vượt cấp đoạt được cơ duyên, lấy được thiên vị bảng đạo phù tất nhiên có thực lực kinh người.
Nam nhân áo đen lắc đầu, nói:
– Ta không xếp hạng nhất thiên vị bảng nhưng rất nhanh sẽ biết người đó là ai.
Bỗng các thiên vị bảng đạo phù bay lên, nhanh như chớp nhập vào bảng vàng, phát ra ánh sáng chói lòa. Bảng vàng dần thay đổi, các bóng người hiện ra, từ thấp đến cao. Xếp chót là Thần Mẫu Đạo Quân.
Thần Mẫu Đạo Quân cướp cơ duyên của Đông Vân Tiên Vương chậm trễ thời gian, bị Giang Nam giành tiên thủ. Thần Mẫu Đạo Quân vất vả canh giữ cơ duyên tiên thú nên xếp chót.
Nhưng phải công nhận Thần Mẫu Đạo Quân khá mạnh.
Đếm ngược thứ hai là Vạn Chú Đạo Quân, thấy xếp hạng như thế khóe mắt gã co giật, dường như không phục.
Đếm ngược thứ ba là nam nhân áo đen, vượt ngoài dự đoán của mọi người, cũng khiến đám Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
– Người áo đen có thể chống đỡ tiếng chuông của Vạn Chú Thiên Chung, trông siêu mạnh nhưng hắn chỉ có sức phòng ngự kinh người, lực công kích không mạnh, chẳng bằng chúng ta nên mới đếm ngược thứ ba. Lúc trước chúng ta thấy Vạn Chú Thiên Chung không bị thương hắn thì bị ấn tượng ban đầu hù sợ.
Đếm ngược thứ bốn là Tử Hạm Đạo Mẫu, sắc mặt âm trầm, hầm hừ không vừa lòng với thứ hạng của mình.
Xếp thứ năm là Thiên Hoang Đạo Quân, thứ bốn là Vô Tà Đạo Quân, thứ ba là Thánh Ma Thiên Tôn.
– Hai vị tồn tại xếp đầu thiên vị bảng sắp hiện ra!
Thánh Ma Thiên Tôn hừ mạnh, ánh mắt khó chịu liếc hướng Giang Nam, Nguyên Dục Tiên Quân.
Thánh Ma Thiên Tôn cười khẩy nói:
– Huyền Thiên giáo chủ quả nhiên thâm tàng bất lộ, không ngờ xếp hạng nhất thiên vị bảng.
Giang Nam cười lắc đầu, nói:
– Thánh Ma đạo huynh đoán sai. Ta may mắn xếp hạng hai, còn đứng đầu là người khác.
Giang Nam nhìn hướng Nguyên Dục Tiên Quân, nhẹ giọng nói:
– Nguyên Dục đạo huynh mới là thâm tàng bất lộ, đệ nhất nhân tán tu Tiên giới đúng là đáng sợ, Đạo Quân tiền sử cũng không bằng.
Trên thiên vị bảng, thân hình Giang Nam hiện ra, kế tiếp là Nguyên Dục Tiên Quân đứng nhất.
Các cặp mắt nóng cháy bắn phá Nguyên Dục Tiên Quân.
Thánh Ma Thiên Tôn cười to bảo:
– Tốt, tốt, quả nhiên là thâm tàng bất lộ! 9t, Nguyên Dục, Tiên giới ra hai nhân tài dan bản xứ như hai người có thể xếp ngang hàng với chúng ta, thậm chí thứ bậc cao hơn, rất lợi hại. Ta muốn xem thử thiên tài sinh trưởng ở Tiên giới có bản lĩnh gì!
Các Đạo Quân chuyển thế mắt hấp háy nhìn Giang Nam, Nguyên Dục Tiên Quân.
Nguyên Dục Tiên Quân mỉm cười nói:
– Ai bảo ta là nhân tài sinh trưởng ở Tiên giới? Ta cũng như các vị đạo hữu, chẳng qua ta chuyển thế sớm hơn chút. Ngược lại Huyền Thiên đạo hữu làm ta rất tò mò.
Nguyên Dục Tiên Quân nhìn Giang Nam, cười nói:
– Tiên giới xuất hiện một vị có tiềm lực chứng Đạo Quân đắc đạo, tài hoa ngút trời khiến người lo lắng. Tương lai chúng ta có thể giành quyền khống chế Tiên giới trong tay dân bản xứ như vậy không? Tương lai hắn có chấp nhận chúng ta không?
Thiên Hoang Đạo Quân cười to bảo:
– Nguyên Dục đạo hữu đừng châm ngòi.
Nói vậy nhưng mắt Thiên Hoang Đạo Quân hấph áy nhìn Giang Nam.
Tử Hạm Đạo Mẫu nhẹ giọng nói:
– Ta cảm thấy lời này có lý. Đạo Quân sinh trưởng tại Tiên giới đuương nhiên khó thể tha thứ những Đạo Quân tiền sử xuất hiện trong vũ trụ khác như chúng ta đây. Hắn vốn là chúa tể vũ trụ này, chúng ta xuất hiện làm lãnh địa của hắn bị chia nhỏ ra, làm sao chấp nhận được? Hơn nữa hắn và Tiên giới hòa hợp hơn, phù hợp hơn chúng ta, tương lai chắc chắn sẽ trở thành tử địch của chúng ta.
Vạn Chú Đạo Quân tằng hắng, lạnh lùng nói:
– Bây giờ hắn đã là tử địch của ta!
Vô Tà Đạo Quân khẽ nói:
– Hắn còn giết Thần Mẫu Đạo Quân!
Nguyên Dục Tiên Quân âm trầm nói:
– Tiên giới sẽ không cho phép những Đạo Quân tiền sử chúng ta chuyển thế vào Tiên giới, chúng ta chuyể thế đó là nghịch thiên mà đi, nên tất nhiên Tiên giới sẽ tăng thêm chướng ngại cho chúng ta. Tử địch trong định mệnh đã xuất hiện.
Các cường giả chuyển thế mơ hồ toát ra địch ý, bị nhiều Đạo Quân chuyển thế thù hằn không phải chuyện dễ chịu gì. Hơn nữa trải qua chuyện cây cột đá trong cung điện, tu vi, thực lực đám Đạo Quân chuyển thế mạnh hơn trước khi vào vùng đất nguyên thủy gấp mấy chục lần.
Đám tồn tại này ngực ôm đại đạo tiền sử, cộng với tiên đạo Đế và Tôn, Bất Không để lại khiến bọn họ mạnh hơn cùng cảnh giới kiếp trước.
Đạo Quân nào cũng là tồn tại vô địch trong năm tháng dài dặc năm, sáu mươi ức năm, huống chi đến bảy người chung chiến tuyến?
Giang Nam đặc biệt e ngại Nguyên Dục Tiên Quân.
May mắn nam nhân áo đen không lộ ra ác ý với Giang Nam.
Giang Nam bỗng cười to, tròng mắt xoay nhanh. Trong thần launa sau đầu Giang Nam bỗng vang tiếng chuông ngân, tiếng chuông trong trẻo xua tan các sát khí, sát ý.
Đám Đạo Quân chuyển thế khẽ rên, bị chấn khí huyết cuồn cuộn. Chỉ mình Nguyên Dục Tiên Quân, nam nhân áo đen không bị tiếng chuông ảnh hưởng.
Chương 2309: Xử lý cư dân Tiên giới (2)
Tim Giang Nam rớt cái bịch. Nam nhân áo đen không sợ Vạn Chú Thiên Chung cũng chẳng lạ, chẳng ngờ Nguyên Dục Tiên Quân ngăn được tiếng chuông công kích, điều này làm hắn hết sức bất ngờ.
Đám Đạo Quân chuyển thế đều là kình địch Giang Nam chưa từng gặp, hắn có thể nhờ vào Vạn Chú Thiên Chung oanh giết một, hai người nhưng khởi động Vạn Chú Thiên Chung làm tiêu hao pháp lực của hắn.
Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Vô Tà Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Thiên Hoang Đạo Quân kiêng dè Vạn Chú Thiên Chung nên không dám ra tay.
Giang Nam dần ngừng cười, tròng mắt không xoay nữa:
– Mấy vị đạo hữu, thật không dám giấu diếm…
Giang Nam nheo mắt nói:
– Ta cũng là Đạo Quân tiền sử chuyển thế, chúng ta là đồng bạn, không phải đối thủ.
Sáu Đạo Quân chuyển thế biểu tình kỳ dị, nhất là Vạn Chú Đạo Quân nhăn nhó như nuốt phải ruồi.
Vạn Chú Đạo Quân lạnh lùng nói:
– Huyền Thiên, chắc ngươi sẽ không nói bậy bạ mình là Vạn Vật Đạo Tổ chuyển thế đi?
Vạn Chú Đạo Quân nhớ đến Giang Nam từng lôi danh Vạn Vật Đạo Tổ ra hù gã, giờ có Nguyên Dục Tiên Quân vốn là Vạn Vật Đạo Tổ chuyển thế đứng ngay đây, gã nhắc lại chuyện cũ cố ý muốn nhục nhã hắn.
Nếu Giang Nam nói hắn là Vạn Vật Đạo Tổ thì dù Vạn Chú Đạo Quân không vạch trần hắn, Vạn Vật Đạo Tổ thật sự cũng sẽ cho hắn biết mùi.
Nam nhân áo đen vốn không nhìn Giang Nam, nghe hắn nói xong lộ tia mắt ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm.
Mắt Tử Hạm Đạo Mẫu hấp háy, mỉm cười hỏi:
– Dám hỏi đạo hữu ra từ thời đại nào?
Giang Nam ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Ta không phải chú đạo, ma đạo, càng không phải yêu đạo, sa môn, thần đạo, cự linh. Lai lịch của ta rất cổ xưa, các ngươi không tưởng tượng được. Ta cư ngụ chỗ sâu nhất trong vô nhân cấm khu, thấy tịch diệt đại kiếp nạn mười hai lần. Vũ trụ sinh sinh diệt diệt như hoa nở hoa tàn, khiến ta phải thổn thức.
Thánh Ma Thiên Tôn ồ lên, tiến tới trước một bước, cười hỏi:
– Dám hỏi đạo hữu, thời đại trước khi vũ trụ sinh diệt mười hai lần là thời đại gì?
Cơ mặt Giang Nam cứng ngắc, nói:
– Nói khoác hơi quá, khó chấm dứt đây.
Bỗng một thanh âm vang lên trong đầu Giang Nam, có người dùng thần thức truyền âm:
– Thời đại thánh đạo.
Tim Giang Nam rung lên liếc hướng nam nhân áo đen, trả lời:
– Là thời đại thánh đạo.
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân lộ vẻ mặt hoang mang, bọn họ không muốn trước khi vũ trụ sinh diệt mười hai lần có thời đại thánh đạo không. Lai lịch của bọn họ không cổ xưa như thế, và nếu thật sự có thời đại thánh đạo cũng là trong chỗ sâu nhất vô nhân cấm khu, nên đó ẩn giấu lão quái vật cổ xưa đáng sợ, chết mà không cứng.
Tồn tại pháp lực mỗi người có vùng cấm riêng, nếu người lạ vào tức là xâm lấn. Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân chưa từng đi, cũng không dám đi chỗ sâu trong vùng cấm trêu chọc mấy lão quái vật cực kỳ cổ xưa.
Vạn Chú Đạo Quân cười khẩy nói:
– Tưởng nói bậy bạ một cái tên là xong sao?
– Trước khi vũ trụ sinh diệt mười hai lần đúng là thời đại thánh đạo.
Nguyên Dục Tiên Quân lên tiếng:
– Ta có đi chỗ sâu nhất vô nhân cấm khu, thấy di tích thánh đạo.
Mắt Vạn Chú Đạo Quân tròn xoe, vẻ mặt khó tin hỏi:
– Thật sự có thánh đạo? Tiểu tử này nói đại cũng trúng?
– Miễn không phải dân bản xứ Tiên giới là được, nếu không có tư chất như vậy ta phải giết!
Thánh Ma Thiên Tôn lạnh lùng nói:
– Sống qua vũ trụ sinh diệt mười hai lần chưa chắc mạnh hơn chúng ta. Huyền Thiên đạo hữu, tương lai chủ Tiên giới sẽ nằm trong nhóm chúng ta, tất cả là đối thủ cạnh tranh, vẫn phải so tài!
Giang Nam cười toe:
– Nói đúng, nói đúng!
Mắt Tử Hạm Đạo Mẫu chớp chớp:
– Ta cũng muốn so tài thử, nhìn xem ngươi xếp hạng hai thiên vị bảng mạnh hơn ta bao nhiêu.
Tử Hạm Đạo Mẫu nhìn hướng Nguyên Dục Tiên Quân, cười duyên:
– Đuương nhiên thiếp thân cũng muốn lĩnh giáo đệ nhất thiên vị bảng.
Nguyên Dục Tiên Quân mỉm cười nói:
– Sau này sẽ có cơ hội. Huyền Thiên giáo chủ, ta từng thấy đại đạo thời đại thánh đạo, không biết ngươi có thể thi triển một, hai đại đạo chú đạo cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?
Tròng mắt Giang Nam xoay tròn như bánh xe, trán toát mồ hôi lạnh liếc trộm nam nhân áo đen.
Nam nhân áo đen nhún vai, vẻ mặt bất lực.
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân nhìn sang.
Vạn Chú Đạo Quân vui sướng khi người gặp họa nói:
– Đúng vậy! Huyền Thiên, hay ngươi thi triển ra một, hai đại thần thông thánh đạo cho chúng ta kiến thức thử?
Giang Nam ngừng xoay tròng mắt, bỗng có tiếng chuông vang lên chấn Vạn Chú Đạo Quân hộc máu bay ra.
Vạn Chú Đạo Quân ở giữa không trung thầm nghĩ:
– Tại sao luôn là ta gặp xui?
– Ai kêu ngươi lắm mồm!
Giang Nam trở mặt giết người, biến thân Cự Linh bá thể nhấc quai Vạn Chú Thiên Chung lên quét bốn phía.
– Một đám con kiến tiền sử, đại giáo chủ nhịn các ngươi lâu rồi!
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân vội vàng thụt lùi, vẫn vây quanh bốn phương tám hướng, thi triển thần thông tập trung vào Giang Nam đứng ngay giữa.
– Thì ra đúng là dân bản xứ Tiên giới, vậy không tha cho ngươi được!
Một tay Giang Nam nâng chuông to, Vạn Chú Thiên Chung chụp xuống chặn lại các thần thông. Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân bị chấn người lảo đảo.
Bỗng trong thiên vị bảng hiện ra một cánh cửa, cửa ngày càng rõ ràng. Giang Nam vác Vạn Chú Thiên Chung xông vào, biến mất trong thiên vị bảng.
Đám người kinh kêu:
– Đạo Quân chi môn!
Trên cửa khắc hai chữ Đạo Quân, cả đám kéo nhau vào.
– Người này tương lai e đối địch với chúng ta, không thể tha cho dân bản xứ Tiên giới kia!
Đạo Quân chi môn xuất hiện trong thiên vị bảng, mọi người không lường trước được chuyện này nên bị Giang Nam giành mất tiên cơ, vào cửa trước bọn họ một bước, thoát khỏi số xui bị vây công.
Nhưng cũng hợp lý, vì bọn họ lấy thiên vị bảng đạo phù triệu ra thiên vị bảng, đạo phù là mấu chốt để vào Đạo Quân chi môn. Nhìn từ dấu hiệu này, có thể dự đoán được Đạo Quân chi môn và thiên vị bảng liên quan nhau.
Nhưng ít ai đoán được đây là do Bất Không, Đế và Tôn thiết kế ra.
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân kéo nhau vào Đạo Quân chi môn, nam nhân áo đen cũng cất bước vào trong. Nguyên Dục Tiên Quân đi sau nam nhân áo đen một bước, không cùng đám Thánh Ma Thiên Tôn đuổi giết Giang Nam.
Nguyên Dục Tiên Quân cười hỏi:
– Đạo hữu đến từ thời đại nào?
So với Giang Nam thì Nguyên Dục Tiên Quân có hứng thú với nam nhân áo đen hơn.
Nam nhân áo đen lạnh nhạt nói:
– Vạn Vật đạo hữu, hai ta là cố nhân.
Vẻ mặt Nguyên Dục Tiên Quân lười biếng, mắt sáng ngời, hai loại khí chât trộn lẫn vào nhau toát ra sức hấp dẫn tà mị, lúc chính lúc tà. Đôi khi chính khí hùng dũng, đôi khi cuồng quyến tà ác, khiến người rối loạn phán đoán.
Chương 2310: Đạo Quân quả vị
Nguyên Dục Tiên Quân cười hỏi:
– Cố nhân? Không nhiều người có tư cách làm cố nhân của ta, còn sống thì càng ít ỏi. Ngươi thay đổi bề ngoài khá nhiều, chắc khác với kiếp trước?
Khí thế Nguyên Dục Tiên Quân dần tăng lên, trở nên cuồng quyến thô bạo, khí thế càng lúc càng mạnh. Ánh mắt Nguyên Dục Tiên Quân lộ sát ý, gã cho rằng nam nhân áo đen là mối hiểm họa, muốn xử gã ngay tại chỗ.
– Có thể làm cố nhân của ta, đám người Vạn Chú, Thánh ma không xứng. Ta muốn biết ngươi có tư cách này không!
Nguyên Dục Tiên Quân sắp công kích, nam nhân áo đen vẫn thản nhiên, nhẹ giọng nói:
– Vạn Vật, ngươi có từng nghe đến Đạo Quân điện không?
Nguyên Dục Tiên Quân biến sắc mặt nói:
– Đạo Quân điện?
Ánh mắt Nguyên Dục Tiên Quân e ngại, xoay người chạy vào Đạo Quân chi môn. Nam nhân áo đen cười cười, cất bước đi vào.
– Ta sớm để lại hậu chiêu trong vùng đất nguyên thủy, bây giờ quay về, nên khởi động chúng nó.
Trong Đạo Quân chi môn, Giang Nam giành vào trước, hắn thu lại Cự Linh bá thể, thúc giục pháp lực ném Vạn Chú Thiên Chung ra sau, tiếng chuông rung vang.
Phía sau, đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân vội né tránh.
Vạn Chú Đạo Quân lạnh lùng cười:
– Dân bản xứ Tiên giới, đứng lại chịu chết đi!
Giang Nam giơ cao chuông to, uy phong lẫm lẫm nói:
– Dế nhũi tiền sử, có giỏi thì đấu đơn!
Thiên Hoang Đạo Quân bình tĩnh nói:
– Huyền Thiên, ngươi bỏ Vạn Chú Thiên Chung xuống, ta đấu đơn với ngươi.
– Ngươi có thể bảo đảm những người khác không thừa dịp tấn công không?
Giang Nam châm chọc:
– Tiền sử Đạo Quân chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào vây công để thắng sao?
Mọi người chạy nhanh trong Đạo Quân chi môn, từng đợt thần thông bộc phát đánh tới trước. Giang Nam lấy Vạn Chú Thiên Chung ra, tiếng chuông ngân vang. Hai phe đánh nhau làm không gian chấn động không dứt.
Không gian chốn này là thời không kỳ lạ nơi Đế và Tôn, Bất Không luyện ra, cực kỳ chắc chắn. Bọn họ toàn là tồn tại tuyệt đỉnh trong Tiên giới nhưng không thể hủy hoại thời không chỗ này được.
Giang Nam vừa chiến vừa lùi làm đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân không cách nào giữ hắn lại được. Một tòa tế đàn rít gào bay ra khỏi trán Vạn Chú Đạo Quân, nó đáp xuống đất biến thành tế đàn phạm vi mấy mẫu đất. Vạn Chú Đạo Quân đứng trên tế đàn bay theo Giang Nam.
Vạn Chú Đạo Quân tóc xõa ngang vai, giơ kiếm làm phép, thi triển áo nghĩa chú đạo.
Vạn Chú Đạo Quân cao giọng quát:
– Dân bản xứ Tiên giới và Đạo Quân tiền sử có ân oán không thể xóa bỏ, tương lai sẽ đối đầu với chúng ta! Các vị đạo hữu hãy giúp ta một tay, để ta triệu hồi Vạn Chú Thiên Chung tru sát tiểu tử này!
Tử Hạm Đạo Mẫu cười khúc khích:
– Được, để ta giúp ngươi!
Tử Hạm Đạo Mẫu đáp xuống tế đàn, pháp lực tuôn ra gia cố tế đàn.
– Ta cũng giúp ngươi một tay!
Vô Tà Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Thiên Hoang Đạo Quân bay lên, đáp xuống tế đàn, pháp lực gia cố tế đàn. Vạn Chú Đạo Quân mừng rỡ, tòa tế đàn này là gã đúc ra phỏng theo chú đạo thiên đàn, có được uy lực vô cùng. Giờ tế đàn khởi động, Giang Nam cảm thấy Vạn Chú Thiên Chung không theo khống chế cứ rung lắc định bay hướng tế đàn.
Giang Nam tức giận quát:
– Không tiêu diệt Vạn Chú Đạo Quân thi ta khó thể hoàn toàn khống chế Vạn Chú Thiên Chung!
Giang Nam biến thân Cự Linh bá thể ôm chuông to cắm đầu chạy. Lực lượng cơ thể cả Giang Nam cường đại biết mấy, cứng rắn chống lại lực lượng tế đàn triệu hoán, làm Vạn Chú Thiên Chung không thể bay đi.
Trên đường chạy đi, trước mặt là tiên hà khắp lối nâng một mảnh kim loan tiên điện. Kim loan tiên điện vô cùng thần thánh, tiên quang tiên hà như thủy triều ập đến bao phủ Giang Nam. Đám người Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân cũng bị tiên quang tiên hà nuốt mất.
Nguyên Dục Tiên Quân, nam nhân áo đen đến sau, biến mất trong tiên hà.
Trong kim loan tiên điện, Giang Nam là người xuất hiện đầu tiên. Trong tiên điện không có vật gì khác, chỉ có một tấm bia đá to lơ lửng giữa không trung.
Giang Nam nhìn bia đá, tim đập nhanh:
– Thần Mẫu Đạo Quân quả vị!
Trên tấm bia đá đằng trước nhất khắc sáu chữ Thần Mẫu Đạo Quân quả vị, trong bia đá có vô số đại đạo di chuyển, đó là đại đạo tiền sử thần tộc mà Thần Mẫu Đạo Quân tinh thông. Nhưng những đại đạo tiền sử thần tộc này không phải đại đạo tiền sử thuần khiết mà đã qua thay đổi, hỗn hợp với tiên đạo, biến thành một phần của tiên đạo.
Giang Nam cảm giác được trong bia đá chất chứa đại đạo giống y như đại đạo Thần Mẫu Đạo Quân tinh thông, về chất hay lượng đều không khác gì.
– Trong kim loan tiên điện sao lại có Thần Mẫu Đạo Quân quả vị? Tại sao có đại đạo của Thần Mẫu Đạo Quân?
– Chẳng lẽ Thần Mẫu Đạo Quân từng đến đây? Không thể nào, tuyệt đối không thể!
– Thần Mẫu Đạo Quân đã bị ta giết, dù có sống lại cũng cần thời gian.
– Tại sao đại đạo của Thần Mẫu Đạo Quân xuất hiện trong kim loan tiên điện? Trong tấm bia đá này sao lại có quả vị của nàng?
Giang Nam nhìn bia đá khác, lòng thầm giật mình. Bia đá khác khắc mấy chữ Thiên Hoang Đạo Quân quả vị, gần đó có tấm bia đá của Vạn Chú Đạo Quân quả vị.
Giang Nam nhìn phía xa hơn, Tử Hạm Đạo Mẫu quả vị, Thánh Ma Thiên Tôn quả vị, Vạn Vật Đạo Tổ đập vào mắt.
Trong các bia đá ẩn chứa đại đạo đặc biệt của các Đạo Quân tiền sử, dung hợp tiên đạo của đại đạo tiền sử đã qua thay đổi.
Từ các tấm bia đá tràn ra các đại đạo như tiên hà, ánh mặt trời thanh tẩy bay vào sâu trong kim loan tiên điện.
Nơi này có hàng trăm tấm bia đá, đa số không có tên hay đại đạo. Giang Nam nhấc chân đi vào trong, nhìn bốn phía. Bỗng tim Giang Nam rung lên, một tấm bia đá khắc tên hắn.
– Huyền Thiên giáo chủ quả vị!
Giang Nam xem xét kỹ càng, đại đạo chứa trong bia đá rõ ràng là đại đạo trước khi hắn nhảy ra tiên đạo. Đại đạo tuôn ra ngoài bia đá bay vào sâu trong kim loan tiên điện, không ngừng sinh ra đại đạo mới. Những cái này đều là tiên đạo, không phải thần đạo Giang Nam mới tham ngộ ra, hắn thầm thở phào.
– Những tấm bia đá này chắc có liên quan đến thiên vị bảng đạo phù vừa rồi chúng ta có được, phục chế tiên đạo trong người chúng ta, khiến người có được đạo phù không cách nào tránh khỏi bị sao chép. Nhưng ta đã nhảy ra tiên đạo, bia đá không cách nào sao chép đại đạo hiện tại của ta. A? Khổ Hạnh Thiên Tôn quả vị?
Rất nhanh Giang Nam xem xong hết bia đá, lòng thầm khó hiểu:
– Lạ lùng, Khổ Hạnh Thiên Tôn có lai lịch gì? Chắc chắn người này không vào vùng đất nguyên thủy, không có được đạo phù vậy tại sao nơi này có quả vị của Khổ Hạnh Thiên Tôn?
Giang Nam nhíu chặt mày. Đạo Quân chuyển thế đi vào vùng đất nguyên thủy đếm trên đầu ngón tay, cái tên Khổ Hạnh Thiên Tôn không nằm trong số đó chứng minh người này không vào vùng đất nguyên thủy. Ai có tư chất Đạo Quân, tu luyện tiên đạo thì quả vị sẽ xuất hiện tại đây.
Giang Nam rùng mình, nơi này có hàng trăm bia đá chẳng khác nào sắp xuất hiện quả vị của mấy trăm vị Đạo Quân?
Chương 2311: Mảnh đất kỳ dị (1)
Đế và Tôn, Bất Không muốn làm gì?
– Không có quả vị của nam nhân áo đen…
Bên ngoài vang tiếng kinh kêu, chắc đám Đạo Quân chuyển thế Vạn Chú Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Tử Hạm Đạo Mẫu, Vô Tà Đạo Quân cũng vào đây, phát hiện quả vị của mình nên lòng rung động.
Vạn Chú Đạo Quân chợt phát hiện một thứ:
– Cây cột đồng này có chữ, là Đế và Tôn, Bất Không để lại!
Vạn Chú Đạo Quân đọc thành tiếng:
– Đạo quả ký thác quả vị, tịch diệt bất diệt… Ba tên khốn phục chế đại đạo của chúng ta, còn kêu chúng ta ký thác đạo quả vào bia đá? Xem chúng ta là đồ ngốc sao? Buồn cười, thật là buồn cười!
Thánh Ma Thiên Tôn hừ mạnh, trầm giọng nói:
– Đế và Tôn, Bất Không muốn làm gì? Chúng ta vào vùng đất nguyên thủy có lẽ đã trúng kế của bọn họ. Chẳng lẽ ba người này muốn chúng ta hoàn toàn phục chế, khống chế?
Tử Hạm Đạo Mẫu rùng mình, nhỏ giọng nói:
– Ta cũng cảm thấy ba người này không có ý tốt. Trước khi Đế và Tôn, Bất Không sáng tạo Tiên giới có lẽ đã bắt đầu tính kế chúng ta, ta cho rằng bọn họ muốn mượn tay chúng ta hoàn thiện tiên đạo, dung hợp đại đạo tiền sử, để tiên đạo trở thành đại đạo cường đại nhất từ xưa đến nay!
Mấy Đạo Quân khác vẻ mặt trầm trọng gật gù.
– Bọn họ muốn khống chế chúng ta, nếu chúng ta ký thác đạo quả vào bia đá sẽ bị điều khiển.
Vạn Chú Đạo Quân cười khẩy nói:
– May mắn Đế và Tôn, Bất Không đã chết, không cách nào khống chế chúng ta được.
Thiên Hoang Đạo Quân bỗng lên tiếng:
– Ai dám chắc Đế và Tôn, Bất Không đã chết? Ai thấy xác bọn họ?
Mọi người im lặng. Nguyên Dục Tiên Quân bước lên trước nhìn mấy chữ Vạn Vật Đạo Tổ quả vị.
Nguyên Dục Tiên Quân thản nhiên nói:
– Bọn họ chết rồi, bao gồm Bất Không, đã chết hết. Ta chính mắt thấy Đế và Tôn đánh chết Bất Không Đạo Nhân, luyện hóa đạo quả của hắn. Ta thấy Đế và Tôn tàn sát lẫn nhau, đồng quy vu tận, xác bọn họ…
Nguyên Dục Tiên Quân nở nụ cười nghiền ngẫm:
– Tiên giới có rất nhiều bí mật chưa từng mở ra, tương lai các ngươi sẽ thấy. Bây giờ khiến ta động tâm là bọn họ sáng tạo Tiên giới để lại bài bố kinh người như thế, ai sẽ trở thành chủ nhân của những bài bố này?
Mắt đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân sáng rực nhìn hướng đại đạo trong bia đá chảy xuôi. Những đại đạo trong bia đá là đại đạo của cường giả có tư chất Đạo Quân, bị Đế và Tôn, Bất Không sao chép lại, chắc chắn hành động này không để ngắm chơi mà có tác dụng khác.
– Chắc bọn họ đang muốn nhờ đại đạo của chúng ta đắp nạn thứ gì.
Nguyên Dục Tiên Quân bình tĩnh nói:
– Thứ Đế và Tôn, Bất Không muốn đắp nạn ra cực kỳ đáng sợ, ta muốn nhìn xem thứ đó là cái gì!
Thánh Ma Thiên Tôn mỉm cười nói:
– Thứ này bây giờ là… Vật vô chủ.
Tử Hạm Đạo Mẫu cười nói:
– Ai chiếm được nó thì là của người đó!
Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân lao sâu vào bia đá, đại đạo từ bia đá bay lên trên tràn ra ngoài dẫn đường cho bọn họ đi, dẫn họ đến nơi Đế và Tôn, Bất Không cất giấu đồ vật.
Nguyên Dục Tiên Quân nhìn xung quanh rà soát từng tấm bia đá, khi thấy Khổ Hạnh Thiên Tôn quả vị thì lòng rung lên.
Nguyên Dục Tiên Quân nhỏ giọng nói:
– Lại thêm một đối thủ. A, lạ lùng, tại sao không thấy quả vị Đạo Quân của nam nhân áo đen?
Nguyên Dục Tiên Quân không kịp nghĩ nhiều, vì đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Giang Nam vào kim loan tiên điện trước, nếu bị Giang Nam lấy được thứ Đế và Tôn, Bất Không Đạo Nhân rèn ra thì nguy to.
Đế và Tôn, Bất Không Đạo Nhân để lại hàng trăm quả vị Đạo Quân tại đây, có thể thấy bọn họ có âm mưu không nhỏ.
Nguyên Dục Tiên Quân suy đoán ba người định đúc ra thân thể hoàn mỹ, cơ thể dung hợp tất cả đại đạo cường giả Đạo Quân của tất cả thời đại tiền sử.
Cơ thể như thế tưởng tượng thôi đủ làm người thấy kinh khủng.
Trước bọn họ, Giang Nam dọc theo dòng chảy đại đạo tiến tới trước. Giang Nam đột nhiên dừng bước, cẩn thận nhìn đằng trước.
Dòng lũ đại đạo tràn ra từ bia đá chảy qua đỉnh đầu Giang Nam hòa vào vườn hoa nở rộ đằng trước, tụ tập giữa vườn hoa.
Giang Nam tập trung nhìn, chính giữa vườn qua bị tiên quang bao bọc không thể thấy rõ, nơi đó là tận cùng cũ lũ đại đạo.
Nơi này có vườn hoa làm Giang Nam bất ngờ, hành động hết sức cẩn thận.
– Đạo hoa?
Giang Nam tập trung nhìn, hoa trong vườn không phải vật thường, đó là đại đạo ngưng tụ biến thành đạo hoa. Trông vườn hoa bình tĩnh, yên lành, đẹp vô cùng, nhưng trong đó ẩn giấu nguy hiểm, sóng ngầm cuồn cuộn.
Bất cứ đóa hoa, ngọn cỏ nào trong này đều là bài bó trí mạng.
Đằng sau có tiếng bước chân, Giang Nam ngoái đầu nhìn. Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân đã đến. Nếu Giang Nam cứ đứng trước vườn hoa thì hắn sẽ rơi vào vòng vây.
Giang Nam hít sâu, nói:
– Đế và Tôn, Bất Không tuyệt đối sẽ không để lại đường cùng chờ người đến sau nhảy vào, không chừng có thể tìm được đường đi.
Giang Nam ném Vạn Chú Thiên Chung lên. Chuông to rung rinh rơi vào thần luân sau gáy Giang Nam, trấn áp thiên đình, thiên cung, thần phủ, đạo đài.
Giang Nam cất bước đi vào vườn hoa, khi bước chân hắn đạp xuống, hắn thấy vườn hoa phóng to vô hạn. Thoáng chốc như có thời không vạn dặm phô bày trước mặt Giang Nam.
Bên cạnh Giang Nam là một gốc cây to mấy trăm trượng nhẹ lắc lư, đóa hoa truyền đến đạo âm kích thích não hắn, sắp chấn bể đầu hắn.
Trước mặt Giang Nam là một ngọn cỏ, bảy lá, từng mảnh lá như kiếm to màu xanh đâm thẳng lên trời. Cỏ khẽ lay động là có kiếm khí bảy màu phủ kín không gian vài dặm, rất rực rỡ.
Giang Nam mới chạm vào một kiếm khí thì trên tay bị cắt một vết sâu thấy xương.
Giang Nam như bị thu nhỏ vô số lần, hoa cỏ trong vườn phóng to gấp nhiều lần.
Giang Nam nghiêm túc nói:
– Thời không này bị đại pháp lực vặn vẹo, hoa cỏ trong vườn không phóng to mà do ta biến nhỏ. Pháp lực, cơ thể của ta bị thu nhỏ, bao gồm thân thể phòng ngự, uy lực pháp lực.
Giang Nam thúc giục Vạn Chú Thiên Chung bảo vệ quanh thân. Vạn Chú Thiên Chung là tiên thiên pháp bảo, nếu không phải tiên thiên thì không thể phá nó. Nhưng pháp lực của Giang Nam không thể hoàn toàn khởi động Vạn Chú Thiên Chung, may mắn cái chuông nâng cao sức phòng ngự để hắn chống lại mọi thứ kỳ lạ nơi đây.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Vạn Chú Thiên Chung bị từng đợt kiếm khí oanh kích, liên tục ngân vang. Giang Nam cảm giác áp lực tăng lớn, đây mới chỉ là một ngọn cỏ bắn ra kiếm khí đã làm hắn không chịu nổi. Nếu tất cả hoa cỏ trong vườn bùng nổ thì khủng bố biết mấy.
Giang Nam cẩn thận giơ Vạn Chú Thiên Chung đi tới trước, đạo âm vang lên trong nụ hoa va chạm vào chuông to. Hai thanh âm cộng hưởng, tuy bốn phía tràn ngập sát khí nhưng sức phòng ngự của Vạn Chú Thiên Chung còn ngăn được.
Chương 2312: Mảnh đất kỳ dị (2)
Giang Nam cần khống chế uy lực Vạn Chú Thiên Chung, nơi này rất nguy hiểm, nếu uy lực Vạn Chú Thiên Chung bộc phát sẽ kinh động hoa cỏ rồi chúng nó tấn công tập thể là toi.
Vì tránh cho dẫn động những đạo hoa này, Giang Nam không dám khởi động hết sức phòng ngự của Vạn Chú Thiên Chung, nên ngẫu nhiên có một, hai kiếm khí phá tan phòng ngự chém bị thương Giang Nam.
Năng lực phục hồi của Giang Nam rất siêu, chút vết thương bình thường không thể làm hắn bị nguy hiểm mạng sống.
Bỗng trước mặt Giang Nam vang tiếng xào xạc.
Giang Nam dừng bước. Mặt đất chậm rãi nhô lên, đât dưới chân hắn cũng trồi lên. Đất bùn to lớn, hòn đá lăn lông lốc một vật khổng lồ chui ra khỏi mặt đất.
Đó là một con giun, con giun to dài cả dặm chui ra khỏi mặt đất. Con giun không có mắt mũi lỗ tai, đầu đuôi chỉ có cái lỗ to như hố đen.
Trán Giang Nam toát mồ hôi lạnh, hắn đang đứng trên đỉnh đầu con giun, cảm nhận uy lực kinh khủng trong người con giun.
Con giun này do đại đạo thuần khiết tạo ra, nhìn như sinh vật nhưng nó là đại đạo diễn sinh.
Trong vườn hoa Giang Nam bị thu nhỏ vô số lần, pháp lực và cơ thể yếu theo. Bây giờ Giang Nam không đánh lại con giun này nổi.
Cỏ bảy lá phát ra kiếm khí bảy sắc chém qua, leng keng chém vào người con giun. Con giun lắc lư thân thể, nó không sợ, lông cứng không bị kiếm khí chém đứt cọng nào.
Đinh!
Kiếm khí chém vào Vạn Chú Thiên Chung, tiếng chuông rung rinh. Con giun to dường như cảm ứng được cái gì, nó cứng người lại, tìm tòi vị trí Vạn Chú Thiên Chung chấn động.
Giang Nam đứng im tại chỗ, pháp lực áp chế Vạn Chú Thiên Chung không cho nó rung nữa.
Con giun to chậm rãi mấp máy, lông cứng rung rinh như kiếm bén.
Xẹt!
Một cọng lông xẹt qua người Giang Nam, máu chảy ra.
Giang Nam vẫn đứng im. Con giun không phát hiện được gì, nửa người sau lại chui xuống lòng đất. Bỗng cách mấy trăm trượng, một gốc tiên hoa nhanh chóng nở hoa. Khi nụ hoa nở, từng vòng đạo văn dao động lan tỏa bốn phương tám hướng.
Keng!
Đạo văn va chạm Vạn Chú Thiên Chung, chuông rung lên.
Vù vù vù vù vù!
Con giun vụt ngoái đầu, nửa người sau rút lên mặt đất, lỗ đen chỗ cái đuôi mở to đè xuống Giang Nam.
Không gian trước mặt Giang Nam sụp đổ, sức hút kinh khủng kéo hắn vào lỗ đen.
Giang Nam rống to:
– Tế!
Giang Nam dốc sức thúc giục Vạn Chú Thiên Chung, vang tiếng nổ điếc tai, cái đuôi con giun bị hất văng lên cao. Lông cứng sắc bén quanh thân con giun gãy vụn.
Giang Nam mới giải quyết xong nguy hiểm trước mắt thì đột nhiên tiếng chuông kinh động hoa cỏ trong phạm vi ngàn dặm. Thoáng chốc vô số đại đạo ập đến, bao phủ không gian ngàn dặm.
Đại đạo hóa thành vô số đạo văn khủng bố hủy diệt hư không, bao phủ Giang Nam và con giun to.
Phòng ngự của Vạn Chú Thiên Chung bị phá vỡ trước tiên, chưa đến một giây Giang Nam đã bị cắt nát.
Con giun thì chui xuống lòng đất, nhưng nửa người của nó bị nổ nát.
Nơi này đại đạo sôi trào, quang, phong, văn, nhẫn, khí khủng bố nhấn chìm, hủy diệt tất cả. Thật lâu sau không gian bình ổn lại.
Vạn Chú Thiên Chung kêu leng keng rơi xuống đất, nó lăn hai vòng rồi ngừng.
Đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân đã đến trước vườn hoa. Đưa mắt nhìn, mảnh đất Giang Nam bị chém tựa cơn gió nhẹ thổi qua hoa cỏ, không giống các hoa cỏ cùng bộc phát uy lực siêu đáng sợ.
Mấy Đạo Quân chuyển thế rất nhanh nhìn tấu nơi này không bình thường:
– Vườn hoa này có diều lạ.
Các Đạo Quân chuyển thế dừng bước, nghiên cứu tỉ mỉ, giây lát sau không thấy ra có gì kỳ.
Nguyên Dục Tiên Quân đi tới nhìn giây lát, bỗng cười nói:
– Bây giờ các ngươi trở về, ký thác đạo quả trong quả vị Đạo Quân còn kịp.
Thánh Ma Thiên Tôn liếc Nguyên Dục Tiên Quân, mỉa mai:
– Đạo hữu, nếu ngươi tốt bụng như vậy tại sao không ký thác đạo quả trong quả vị Đạo Quân đi?
Nguyên Dục Tiên Quân mỉm cười nói:
– Bởi vì chút sắp đặt của Đế và Tôn, Bất Không chỉ là tài mọn trong mắt ta. Bản thân ta có thể an toàn xuyên qua vườn hoa này, nhưng các ngươi phải chết vài lần mới qua nổi.
Thánh Ma Thiên Tôn hừ lạnh. Tử Hạm Đạo Mẫu cười cười. Vô Tà Đạo Quân lù lù bất động. Thiên Hoang Đạo Quân trực tiếp bước vào vườn hoa, biến mất trước mắt mọi người.
Bọn họ là cường giả vô địch một thời đại, sao có thể bị lời nói của Nguyên Dục Tiên Quân ảnh hưởng?
Vạn Chú Đạo Quân do dự một lúc rồi xoay người trở về kim loan tiên điện, tìm quả vị Đạo Quân của mình để ký thác đạo quả.
Bỗng đạo quả của Thiên Hoang Đạo Quân bay nhanh ra khỏi vườn hoa, chạy ra ngoài. Mọi người quét mắt qua, thấy trên đạo quả của Thiên Hoang Đạo Quân đầy vết kiếm sâu gần như chém vào nguyên thần đạo quả, suýt nữa thân chết đạo tiêu.
Đám người lặng im, hiển nhiên Nguyên Dục Tiên Quân cao hơn bọn họ một bậc, nhìn thấu trong vườn hoa nguy hiểm như thế nào.
Thánh Ma Thiên Tôn cay đắng nói:
– Đa tạ đạo hữu chỉ điểm.
Nguyên Dục Tiên Quân cười to, cất bước vào vườn hoa.
Nguyên Dục Tiên Quân lắc đầu, nói:
– Không phải ta tốt bụng nhắc nhở các ngươi mà lo các ngươi chết sạch, tương lai ta không có người giết thì buồn.
Nguyên Dục Tiên Quân biến mất trong vườn hoa. Nét mặt Thánh Ma Thiên Tôn sa sầm, quay người đi về đường cũ.
Thánh Ma Thiên Tôn lạnh lùng cười:
– Ngông cuồng kiêu ngạo như thế, ngươi nghĩ tương lai ta không vượt qua ngươi được sao?
Vô Tà Đạo Quân cũng đi về.
Tử Hạm Đạo Mẫu chần chừ giây lát, cất bước rời đi.
Tử Hạm Đạo Mẫu lắc đầu, nói:
– Ta không muốn bị Đế và Tôn, Bất Không khống chế, sao có thể ký thác đạo quả vào bia đá? Ta không cần báu vật bọn họ để lại.
Tử Hạm Đạo Mẫu đi tới lối vào kim loan tiên điện thì đột nhiên đứng lại. Bên ngoài kim loan tiên điện không còn đường đi, trong không gian mênh mông, bốn phía đầy tiên quang, không thấy đường đi.
Tử Hạm Đạo Mẫu bay ra tiên điện, tiên quang cuốn lấy nàng, lát sau nàng xuất hiện trong kim loan tiên điện.
Tử Hạm Đạo Mẫu không cam lòng, lại bay ra, lại bị truyền tống về kim loan tiên điện.
Tử Hạm Đạo Mẫu thử mấy lần cuối cùng chết tâm, xoay người đi hướng quả vị Đạo Quân của mình.
Mắt Tử Hạm Đạo Mẫu chớp lóe, mỉm cười nói:
– Đế và Tôn, Bất Không, các ngươi đã chết, ta sợ các ngươi chắc? Dù ta ký thác đạo quả nhưng các ngươi đừng mơ khống chế được ta!
Lúc này trong một cái cây to mấy trăm trượng, bên dưới lá cây, Vạn Chú Thiên Chung lơ lửng, Giang Nam ký thác đạo quả trong Vạn Chú Thiên Chung đang sống lại.
– Thật là nơi kỳ dị, may mắn ta ký thác đạo quả vào tiên thiên pháp bảo, nếu không chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Vườn hoa này cực kỳ quái dị, những hoa cỏ cây cối sâu bọ do đại đạo biến thành không mấy lợi hại, nhưng bất cứ ai đi vào đây, mặc kệ có tu vi thực lực, uy lực pháp bảo như thế nào đều bị thu nhỏ vô số lần. Mấy hoa cỏ sâu bọ trở nên siêu khủng bố, một đóa hoa một ngọn cỏ hay một con sâu nhỏ đều có năng lực giết Giang Nam, các Đạo Quân chuyển thế.
– Nếu chết tại đây thì đúng là oan.
Chương 2313: Đạo không
Giang Nam ngước đầu nhìn dòng chảy đại đạo, tìm phương hướng, tiếp tục tiến lên. Giang Nam phải hết sức cẩn thận, cả đời hắn tiếu ngạo không chết vào tay cường địch mà bị sâu long, hoa cỏ giết thì quá nhục.
Một con ong mật siêu to bay tới bay lui giữa các nụ hoa to, cánh vỗ đập phát hiện tiếng đạo âm vù vù. Con ong nhìn thấy Giang Nam, nó lao tới, gai sắc bén như trường mâu to không gì phá nổi đâm vào hắn.
Giang Nam chụp Vạn Chú Thiên Chung lên người. Con ong đâm Vạn Chú Thiên Chung kêu đinh đang nhưng mãi không phá được phòng ngự, nó đành bỏ khúc xương khó gặm, đập cánh bay đi.
Giang Nam tiếp tục tiến lên, bị mấy con nhện sói vây công. Giang Nam gặp mấy đóa hoa lạ tỏa mùi hương và ánh sáng kỳ dị, hắn gần như bị luyện thành nước mủ, suýt chết chạy thoát.
Giang Nam gặp một con ếch to như cự quái đầu đội trời, lưỡi dài bắn ra cuốn Giang Nam và Vạn Chú Thiên Chung vào miệng.
Giang Nam bất đắc dĩ đành dốc hết sức thúc giục Vạn Chú Thiên Chung kích phát vô số hoa cỏ giết mình, trọng thương con ếch tránh khỏi bị nó nuốt sống.
Giang Nam sống lại, tiêu hao gần hết tiên dịch. Nếu không nhờ tiên dịch sung túc thì Giang Nam có ký thác đạo quả vào tiên thiên bất diệt linh quang cũng không cách nào sống lại.
Giống như Giang Nam, đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân cũng gặp tình huống nguy hiểm chưa từng có. Giang Nam nhờ tiên thiên pháp bảo Vạn Chú Thiên Chung bảo vệ mà còn chết hai lần huống chi là bọn họ?
Mấy Đạo Quân chuyển thế liên tục chết vài lần, sống lại từ quả vị Đạo Quân trong bia đá, lại xông vào vườn hoa.
Tới đẳng cấp như bọn họ, dù là tịch diệt kiếp cũng không xóa sổ được. Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ liên tục chết nhiều lần trong vườn hoa.
Chỉ có Nguyên Dục Tiên Quân siêu mạnh, đi trong vườn hoa tuy liên tục gặp nguy hiểm nhưng luôn an toàn rút lui, né tránh sát cục. Thực lực Nguyên Dục Tiên Quân làm người kinh thán.
Vang tiếng kêu ù ù, Giang Nam nâng cao tinh thần cảnh giác. Hoa cỏ đằng trước ngã nghiêng, có vật khổng lồ nào đó đang đi tới.
Thứ đi tới có kích cỡ rất kinh người, không biết là quái vật gì.
Giang Nam dời bước chân, định vòng qua một bên chợt thấy có tia sáng đen nhanh như chớp bắn tới trước mặt mình.
Giang Nam giơ Vạn Chú Thiên Chung đỡ. Vang tiếng nổ điếc tai, sức mạnh ập đến hất bay Giang Nam và cái chuông.
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, hai cái kéo to bay múa trong không trung cắt Giang Nam đang lơ lửng.
Giang Nam vội giương mắt nhìn. Một con bò cạp xông ra khỏi bụi cỏ, ánh sáng đen vừa rồi là cái đuôi móc ngược của nó, kéo to là cái càng sắc bén như đao mọc đầy răng cưa.
Bò cạp giang tám chân xông lên, hai cái càng to tung bay cắt Giang Nam, buộc hắn trái đỡ phải chắn, liên tục thụt lùi.
Đặc biệt là cái đuôi, mỗi khi Giang Nam giơ lên Vạn Chú Thiên Chung chưa kịp phát ra uy lực thì cái đuôi kia bắn ra tia sáng đen đánh vào Vạn Chú Thiên Chung, không cách nào phát huy uy lực được.
Ánh sáng đen xẹt qua đâu là tất cả hóa thành độc thủy, tan rã biến mất.
Con bò cạp to này như siêu cao thủ giỏi cạn chiến, cơ thể và vũ khí của nó đều trên Giang Nam.
Giang Nam nhanh chóng thụt lùi, bỗng một cọng cỏ bảy lá sau lưng hắn lắc lư, kiếm khí cắt hắn chảy máu ròng ròng. Bò cạp ngửi được mùi máu càng hưng phấn hơn, từng bước áp sát, đòn công kích như bão tố đổ ập xuống Giang Nam.
Tia sáng đen tung bay loạn xạ làm Giang Nam bối rối ngộp thở. Lúc này Nguyên Dục Tiên Quân đi ngang qua, Tiên Quân thấy Giang Nam gặp khó khăn thì cười cười, nhấc chân đi tới trước mặt hắn tiến sâu vào vườn hoa.
Khi Nguyên Dục Tiên Quân đi qua, có đại thiên thời không liên tục bay ra khỏi người gã, ngàn vạn khí tượng đặt hết nguy hiểm xung quanh vào các thời không. Bản thân Nguyên Dục Tiên Quân thì bình yên vô sự, gã bộc lộ ra thực lực siêu đẳng.
Xoẹt!
Đuôi của con bò cạp bắn ra tia sáng đen. Các tầng thời không quanh thân Nguyên Dục Tiên Quân bị tia sáng đen tan rã, rất nhanh ánh sáng đen đến trước mặt Nguyên Dục Tiên Quân.
Nguyên Dục Tiên Quân lộ vẻ mặt giật mình:
– Hay cho con bò cạp to!
Nguyên Dục Tiên Quân lắc người né tia sáng đen, cái đuôi bò cạp quất hướng gã.
Nguyên Dục Tiên Quân khen:
– Cái này là quái vật phỏng theo thân thể Thần Mẫu Đạo Quân tạo ra sao? Đúng là có vài phần thần vạn của Thần mẫu, chắc dùng đại đạo trong cơ thể Thần Mẫu luyện chế ra, tiếc rằng không phải thân thể Thần Mẫu thật sự, vì đồ thật thì khủng bố hơn con bò cạp gấp trăm lần.
Thân hình Nguyên Dục Tiên Quân bỗng biến thành một gốc tiên thảo, giống như in. Móc câu to đâm vào tiên thảo như đâm không khí, bò cạp mất mục tiêu tiếp tục công kích Giang Nam.
Nguyên Dục Tiên Quân thừa dịp trốn xa, Giang Nam buộc lòng tiếp tục đấu ovứi con bò cạp. Giang Nam cực kỳ chật vật, hắn muốn dẫn động hoa cỏ xung quanh công kích cũng không được.
Không lâu sau, Thánh Ma Thiên Tôn, Vạn Chú Đạo Quân đi ngang qua. Vạn Chú Đạo Quân biến thành cái bóng di chuyển không kinh động con bò cạp. Thánh Ma Thiên Tôn thì biến thành một luồng khói đen, tuy bị đạo âm, kiếm khí, đạo văn từ hoa cỏ tổn hại nặng nhưng không khiến con bò cạp chú ý.
Thánh Ma Thiên Tôn, Vạn Chú Đạo Quân vui sướng khi người gặp họa cười nói:
– Huyền Thiên giáo chủ chịu thiệt rồi.
Giây lát sau một con rùa già chậm chạp bò qua. Rùa già đi ngang chiến trường Giang Nam và con bò cạp, nhìn thoáng qua tình trạng của hắn, ánh mắt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Con bò cạp phớt lờ rùa già, cho rằng nó là đồng loại.
Con rùa già này là Thiên Hoang Đạo Quân, gã là Đạo Quân thời đại yêu tộc, lần này chỉ biến về nguyên hình.
Lại có con rắn cỏ trườn ngang qua chiến trường của Giang Nam, con bò cạp, đây là Vô Tà Đạo Quân.
Tử Hạm Đạo Mẫu đi tới, thấy con bò cạp to lớn thì giật mình, lắc người biến thành hoa sen. Con bò cạp không chú ý đến Tử Hạm Đạo Mẫu, nàng vội chạy ra khỏi chiến trường.
Tử Hạm Đạo Mẫu cười khúc khích nói:
– Huyền Thiên, hẹn gặp lại!
Giang Nam rên rỉ. Con bò cạp tấn công càng mãnh liệt hơn, nó sinh ra từ đại đạo trong cơ thể Thần Mẫu Đạo Quân, vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt tại đây Giang Nam bị thu nhỏ vô số lần, khó thể ngăn cản.
– Cự Linh bá thể!
Giang Nam lắc mình biến thành người khổng lồ, chỉ nhỏ hơn con bò cạp một chút. Giang Nam thò tay bắt cái đuôi bò cạp đâm tới, xoay người nhảy lên lưng con bò cạp.
Hai cái càng to của con bò cạp cắt qua nhưng không trúng Giang Nam được. Giang Nam cưỡi trên lưng con bò cạp, hai chân kẹp hông nó, đôi tay ôm chặt đuôi bò cạp không để cái đuôi bắn ra tia sáng đen gần người.
Con bò cạp va đụng lung tung, chui vào bụi cỏ, kinh động tiên thảo xung quanh. Kiếm khí bắn ra bốn phía gần như cắt nát Giang Nam, dù là Cự Linh bá thể cũng không ngăn được.
Giang Nam cắn răng chống cự, giơ đuôi to lên trước mặt. Phần đuôi bắn ra tia sáng đen bắn gãy một gốc tiên thảo bắn kiếm khí lung tung.
Chương 2314: Chí bảo chưa từng có (1)
Tử Hạm Đạo Mẫu đang cẩn thận đi tới đột nhiên nghe sau lưng có tiếng bước chân, nàng vội biến thành đóa sen, cánh hoa lộ ra hai con mắt nhìn sau lưng mình, hoảng sợ vô cùng.
Con bò cạp to va đụng lung tung lao tới gần Tử Hạm Đạo Mẫu. Một người khổng lồ ngồi trên lưng con bò cạp, bắt chặt cái đuôi bò cạp. Đuôi bò cạp bắn ra tia sáng đen bị người khổng lồ điều khiển bắn ngã hoa cỏ xung quanh.
Tử Hạm Đạo Mẫu ngây ngẩn nhìn con bò cạp lao qua dấy lên bụi bặm, một lúc sau nàng lấy lại tinh thần.
Đằng trước Tử Hạm Đạo Mẫu là Vô Tà Đạo Quân biến thân rắn cỏ khoanh tròn người lại, kinh khủng nhìn con bò cạp lao qua. Thiên Hoang Đạo Quân biến thành con rùa già bị con bò cạp đạp chổng vó lên trời, bị kiếm khí, đạo âm, đạo văn từ cây cỏ công kích chỉ còn mỗi cái mai rùa.
Xoẹt!
Một bóng đen lướt dưới đất bị vài tia sáng đen bắn trúng bị đóng đinh, máu tuôn ra ngoài.
Thánh Ma Thiên Tôn biến thành khói đen bị một tia sáng đen bắn thủng, gã hiện ra nguyên hình, nằm dưới đất, ngực thủng lỗ to chảy máu ròng ròng.
Con bò cạp chạy rầm rập đạp qua người Đạo Quân chuyển thế tiền sử Thánh Ma Thiên Tôn, biến mất ở phía xa.
Thánh Ma Thiên Tôn hộc máu, thều thào nói:
– Tổ cha ngươi, Huyền Thiên…
Giang Nam điều khiển con bò cạp tàn phá vườn hoa, hắn cũng sợ hết hồn. Tốc độ con bò cạp quá nhanh, sơ sẩy một cái là rơi vào đường cùng, bản thân Giang Nam cũng khó thoát khỏi. May mắn con bò cạp có linh trí, mặc dù va đụng lung tung nhưng chưa đi vào chỗ nguy hiểm trong vườn hoa.
Cuối cùng con bò cạp đến gần trung tâm vườn hoa, Giang Nam mở cờ trong bụng, ngước lên nhìn. Nguyên Dục Tiên Quân ở ngay trước mặt. Nơi đó vô số đại đạo vọt tới, vang tiếng nổ ầm ầm, đại đạo vọt vào một tòa tế đàn không lớn.
Giang Nam ôm đuôi con bò cạp bắn mấy ánh sáng đen vào Nguyên Dục Tiên Quân.
Nguyên Dục Tiên Quân hừ mạnh, thân hình thiên biến vạn hóa, đôi khi như nước chảy, đôi khi như dãy núi, đôi khi hóa thành cầu vồng, đôi khi hóa thành mây bay. Mặc kệ ánh sáng đen có uy lực kinh người đều không thể bị thương Nguyên Dục Tiên Quân một li.
Nguyên Dục Tiên Quân nét mặt sa sầm nói:
– Huyền Thiên, ngươi dám đối nghịch với ta?
Giang Nam hừ lạnh, khống chế con bò cạp đại sát tứ phương. Hai cái càng to tung bay trên dưới cắt Nguyên Dục Tiên Quân.
Giang Nam lạnh lùng cười:
– Đạo hữu, ngươi chính là Vạn Vật Đạo Tổ đúng không? Lúc trước ngươi từng xúi đám người Thánh ma đối đầu với ta, vậy tại sao ta không dám chống lại ngươi?
Nguyên Dục Tiên Quân không né tránh nữa, vạt áo bay lên ngăn đòn công kích cái càng, tay áo cuốn hướng Giang Nam ngồi trên lưng con bò cạp.
Giang Nam giơ đuôi bò cạp lên. Con bò cạp chợt nhảy vọt qua đầu Nguyên Dục Tiên Quân, đáp xuống tế đàn.
Nguyên Dục Tiên Quân lao tới, hai người đứng nhìn tế đàn, rất bất ngờ.
Tế đàn trống rỗng, chỉ có nam nhân áo đen đứng đó.
Mặt Nguyên Dục Tiên Quân sa sầm, vạt áo không gió tự bay.
Nguyên Dục Tiên Quân tiến lên trước một bước:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Nam nhân áo đen xoay người đối diện Giang Nam, Nguyên Dục Tiên Quân. Nhìn như cách nhau rất gần lại như hai bên xa nhau trong thời không vô tận vĩnh hằng.
Nam nhân áo đen thản nhiên nói:
– Đời này ta tên là Đạo Không.
Giang Nam ngây người:
– Đạo Không?
Giang Nam lẩm bẩm:
– Vạn đạo đều không chỉ ta bất không. Vạn đạo đều không, đạo của ta càng không, không không tịch tịch, tự nhiên trường cửu…
Con ngươi Nguyên Dục Tiên Quân co rút, trầm giọng hỏi:
– Ngươi là Bất Không?
Nam nhân áo đen không thừa nhận cũng không phủ nhận, lắc đầu, nói:
– Bất không bất không, kết quả vẫn là công dã tràng. Nếu tương lai vạn vật vạn đạo đều quay về tịch diệt không bằng đạo không, đạo của ta là không.
Nguyên Dục Tiên Quân mỉm cười nói:
– Nếu đã đạo không tại sao còn muốn lấy đi thứ trên tế đàn? Xem ra ngươi chưa không nổi.
Đạo Không Đạo Nhân lắc đầu, nói:
– Vốn đây là thứ ta chuẩn bị cho tương lai mình đến đây, vô duyên với các ngươi.
Thánh Ma Thiên Tôn cất bước đi tới, trầm giọng nói:
– Có duyên hay không phải hỏi chúng ta trước!
Cơ thể Thánh Ma Thiên Tôn rách nát, gã lườm Giang Nam một cái, gã bị hắn điều khiển con bò cạp giẫm đạp thê thảm. Tuy nhiên Giang Nam cưỡi con bò cạp chạy nhanh, đuôi bò cạp bắn ra ta sáng đen phá hủy hoa cỏ trên đường đi dọn sạch chướng ngại giùm Thánh Ma Thiên Tôn, không thì gã phải chết thêm vài lần mới đến được.
Tiếng bước chân vang lên, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân đều đến. Một cái bóng bay tới, thân hình Vạn Chú Đạo Quân hiện ra đứng bên cạnh tế đàn.
Tử Hạm Đạo Mẫu vừa đến nơi. Bốn Đạo Quân chuyển thế và Nguyên Dục Tiên Quân bao vây Đạo Không Đạo Nhân vào giữa.
Vô Tà Đạo Quân nhìn Giang Nam, nhẹ giọng hỏi:
– Huyền Thiên giáo chủ thấy sao?
Bản thân Đạo Không Đạo Nhân là cao thủ siêu đẳng, có lẽ là Bất Không Đạo Nhân chuyển thế. Nếu thật sự là Bất Không Đạo Nhân thì Giang Nam được truyền thừa Bất Không, có lẽ sẽ hợp sức với Đạo Không Đạo Nhân.
Giang Nam cũng là một cao thủ mạnh, hắn điều khiển Vạn Chú Thiên Chung, có thực lực uy hiếp mạng sống bọn họ, nên Vô Tà Đạo Quân mới hỏi câu đó.
Giang Nam khẽ thở dài:
– Ta thật sự không muốn đấu với Đạo Không đạo huynh, nhưng ta chết hai lần mới đến đây được, nếu không thấy báu vật trên tế đàn thật sự không cam lòng. Đạo Không đạo huynh có thể cho ta xem báu vật trên tế đàn một lần không?
Mọi người cùng nhìn hướng Đạo Không Đạo Nhân.
Đạo Không Đạo Nhân vẻ mặt thản nhiên nói:
– Cho ngươi nhìn xem cũng được.
Trán Đạo Không Đạo Nhân lấp lánh, một báu vật bay ra. Các đốm sáng lơ lửng, tụ tập thành nhiều đại đạo tràn vào trong báu vật này.
Đó là một linh quang, tiên thiên bất diệt linh quang, phòng ngự đáng sợ đang dựng dục. Quả vị Đạo Quân của đám người Tử Hạm Đạo Mẫu, Vạn Chú Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Khổ Hạnh Thiên Tôn, bao gồm Nguyên Dục Tiên Quân, Giang Nam lúc chưa nhảy ra tiên đạo đều được tinh luyện đại đạo tụ tập trong tiên thiên bất diệt linh quang này.
Đạo Không Đạo Nhân ném tiên thiên bất diệt linh quang vào tay Giang Nam.
Giang Nam đánh giá kỹ tiên thiên bất diệt linh quang, thần thức thăm dò vào trong, điều tra ảo diệu. Giang Nam hoảng sợ, bên trong tiên thiên bất diệt linh quang chứa đại đạo bất diệt. Đại đạo bát diệt do nhiều đại đạo đẳng cấp Đạo Quân tập hợp lại, dung hợp hoàn mỹ. Những đại đạo đó biến thành từng đốm sáng như vô số ngôi sao trong vũ trụ, nhiều hơn cả hạt cát trong sa mạc.
Giang Nam từng thấy tiên thiên bất diệt linh quang hợp thành Vạn Chú Thiên Chung, nhưng không bằng linh quảng trước mặt hắn. Tiên thiên bất diệt linh quang này càng mơn mởn trơn tru, chứa linh quang tinh xảo, to lớn hơn.
Tuy linh quang này chưa dựng dụng ra tiên thiên pháp bảo thật sự nhưng cho nó thời gian, dựng dục tiên thiên pháp bảo thành công sẽ có uy lực không thua gì tiên thiên linh bảo như nguyên tháp, nguyên đỉnh hay còn mạnh hơn nữa.
Ánh mắt đám người Thánh Ma Thiên Tôn cháy bỏng nhìn.