[Dịch] Đế Tôn
Tập 255 [Chương 1820 đến 1827]
❮ sautiếp ❯Chương 1820: Cả gan làm loạn (1)
Thẳng đến khi Hồ Thiên chết, hắn mới phát hiện, cho dù sự thành tựu của mình sớm đã siêu việt Hồ Thiên, nhưng mà hình tượng Hồ Thiên trong lòng hắn như trước vô cùng to lớn cao ngạo, giống như phụ thân trong lòng con cái vĩnh viễn cũng sẽ không già yếu, để cho trong lòng của hắn có dấu một cảng tránh gió, có dấu một tồn tại có thể ỷ lại.
Hắn tuy là tồn tại cường đại nhất thế gian, Đế Hoàng hoàn mỹ nhất, ngoài sáng ngầm thống trị Chư Thiên vạn giới dài đến năm ngàn bốn trăm vạn năm, thậm chí có thể vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn, tuy hắn nhìn như nam nhân kiên cường nhất, không dễ dàng bị đánh ngã nhất, nhưng mà hắn cũng là phi thường yếu ớt, trong lòng có địa phương mềm mại.
Hồ Thiên chết, đối với hắn đả kích thật sự quá lớn, đánh ngã hắn.
Năm đó, thời điểm con của hắn lần lượt chết trận, tiểu nhi tử chết già, Đạo Vương cũng từng suy sụp qua như vậy, nhưng trước mặt người khác, hắn như cũ là Đế Hoàng vô địch, uy nghiêm mà cường đại, không có nửa phần mềm yếu.
Nhưng mà hiện tại, hắn không có che dấu tình cảm của mình, mà là tùy ý mềm yếu trong lòng đả đảo chính mình.
Giang Nam lẳng lặng nhìn xem hắn, đột nhiên cười nói:
– Sư huynh, ta cứu được ngươi, vì ngươi khu trừ đạo tổn thương, ngươi thiếu nợ ta một cái nhân tình.
Hai con ngươi chất phác của Đạo Vương chuyển động hai cái, không có mở miệng.
– Vẫn còn giận ta, oán ta không có ra tay cứu Hồ Thiên lão sư?
Giang Nam tức cười, cười hỏi.
Con mắt của Đạo Vương khô khan chuyển động thoáng một phát, mê mang hướng hắn xem ra, thanh âm khàn khàn nói:
– Ta đang giận chính mình… Ta từ trên người của ngươi, thấy được cái bóng của ta…
– Sư huynh, ngươi thiếu nợ ta một cái nhân tình, phải trả cho ta. Hậu hoa viên của Chư Thiên phủ không người quản lý, thiếu khuyết một lão đầu làm cỏ bón phân tưới nước.
Giang Nam cười nói:
– Ngươi bây giờ già nhanh như vậy, biến thành một tiểu lão đầu, không bằng đi hậu hoa viên quản lý hoa hoa thảo thảo, có trợ giúp ngươi tu tâm dưỡng tính.
Chất phác trong mắt Đạo Vương đột nhiên không cánh mà bay, tinh quang bạo phát, một loại giả uy nghiêm vô địch hùng cứ thiên hạ hơn năm ngàn vạn năm tràn ra bên ngoài cơ thể, hừ lạnh nói:
– Ngươi lại để cho ta đi dưỡng thảo cho ngươi?
– Không sai.
Giang Nam cười tủm tỉm nói:
– Ngươi thiếu nợ ta một cái nhân tình, cũng nên tu dưỡng tính tình rồi. Ngươi yên tâm, ngươi hôm nay lão thành cái dạng này, Chư Thiên phủ Chư Thần ta cũng nhận không ra ngươi. Ai cũng sẽ không biết, đường đường Đạo Vương, sẽ ở trong Chư Thiên phủ hậu hoa viên làm cỏ làm việc lặt vặt. Sư huynh, ngươi chiếu cố tốt hoa hoa thảo thảo trong hậu hoa viên Chư Thiên phủ ta, ta cùng phu nhân cũng có thể thỉnh thoảng đến du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp.
Đạo Vương trầm mặc, ánh mắt lại trở nên chất phác, cất bước đi ra ngoài nói:
– Tốt, ta giúp ngươi quản lý hoa cỏ.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Sư huynh, trong hậu hoa viên ta trồng không ít tiên trân, tiên trân ngươi biết dưỡng như thế nào sao? Thiên Ý lão tổ là hảo thủ dưỡng tiên trân, ta nghe nói hắn trồng một cây tiên trà thụ.
Đạo Vương hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về hướng hậu hoa viên, lạnh nhạt nói:
– Thiên Ý đạo hữu dùng tiên quang tưới nước cho tiên trà thụ, cái này ta tự nhiên biết rõ.
Đã qua không lâu, hắn đi vào trong hậu hoa viên, quả nhiên như một lão bộc bình thường, cẩn thận quản lý hoa cỏ.
Hậu hoa viên Chư Thiên phủ thật lớn, rất khó chiếu cố tới, mà hôm nay Đạo Vương trở nên thần sắc chất phác, giơ tay nhấc chân cũng không trông thấy uy phong ngày xưa, 3-5 ngày thời gian mới chiếu cố một góc hoa viên.
May mắn trừ hắn ra, còn có người hầu khác chiếu cố hậu hoa viên, cuối cùng không để cho tại đây hoang vu.
– Linh Đạo Thần Đế giá lâm!
Ngày hôm đó, đột nhiên một Thiên thần cao giọng nói:
– Người không có phận sự tránh lui, chớ xông tới Linh Đạo Thần Đế! Lão đầu kia… Đúng, nói đúng là ngươi! Ngươi là mới tới sao? Lạ mặt vô cùng… Nhanh chóng lui lại, nhanh chóng lui lại, Linh Đạo Thần Đế du ngoạn đến rồi!
– Linh Đạo Thần Đế? Chẳng lẽ là Linh Đạo Tử…
Đạo Vương lui qua một bên, trong nội tâm khó chịu:
– Tiểu tử Linh Đạo Tử này, cũng là đồ vật vong ân phụ nghĩa, bị Huyền Thiên sư đệ đầu độc, rõ ràng cũng không có đi cứu Hồ Thiên lão sư!
Hào quang đạo đạo, Đế Uy trùng trùng điệp điệp, Linh Đạo Tử suất lĩnh Câu Trần Thiên Chư Thần hàng lâm, khua tay nói:
– Các ngươi lui ra đi, tự ta ở chỗ này du ngoạn một lát, không cần kinh động Huyền Thiên sư huynh.
Chư Thần khom người đồng ý, lĩnh mệnh lui ra.
Linh Đạo Tử cất bước đi tới, từ bên người Đạo Vương đi qua, không có lưu ý đến lão giả này, mà là trực tiếp đi về hướng trung ương hoa viên.
Đạo Vương chứng kiến, hắn ở trước một cây trúc tía dừng bước lại, ngồi trên mặt đất, không có chút bộ dạng Thần Đế nào, ngược lại thấp giọng nhẹ ngữ, thỉnh thoảng nở nụ cười.
Linh Đạo Tử bện giày rơm, bện một đôi, đặt ở bên cạnh trúc tía.
Đã qua thật lâu, Linh Đạo Tử ly khai, hậu hoa viên khôi phục lại bình tĩnh.
Lại qua hai ngày, Chư Thần cùng người hầu quản lý hậu hoa viên đều cùng Đạo Vương quen thuộc, biết rõ người này trung thực chất phác, làm việc cũng là rì rì, hỏi hắn cũng chưa bao giờ trả lời, vừa điếc lại vừa câm.
Lúc này, đột nhiên có Thiên thần cao giọng quát:
– Đông Cực đại đế hàng lâm, ngự lãm hoa viên, người không có phận sự mau lui lại, mau lui lại!
– Ân? Đông Cực như thế nào cũng tới?
Ánh mắt chất phác của Đạo Vương chuyển động thoáng một phát, trong nội tâm buồn bực:
– Đông Cực, được Hồ Thiên lão sư dạy bảo, Hồ Thiên lão sư gặp nạn, nàng là sống chết mặc bây, vong ân phụ nghĩa… Ha ha, ta cũng là vong ân phụ nghĩa, phụ ân sư dạy bảo, ta rõ ràng đi cầu Huyền Thiên… Ta không nỡ tánh mạng của mình, mà là vọng tưởng mượn lực lượng của hắn đi cứu ân sư, mà không phải chịu chết cùng ân sư tồn vong…
Tâm tình của hắn từ Đế Hoàng biến thành phàm nhân, trăm vị tạp trần, bị một Thiên thần thủ hậu hoa viên đẩy đến một bên.
Đông Cực đại đế hàng lâm, thiên hoa rực rỡ từ trên trời giáng xuống, rất nhiều thần nữ tương theo, túm tụm giai nhân tuyệt sắc kia tới hậu hoa viên Chư Thiên phủ.
– Các ngươi lui ra đi, không cần kinh động Huyền Thiên giáo chủ cùng giáo chủ phu nhân, trẫm ở một lát liền đi.
Đông Cực đại đế phân phát phần đông thần nữ, cười nói.
Rất nhiều thần nữ tán đi, chỉ thấy nàng kia bước liên tục chân thành, đi tới bên cạnh trúc tía trong hậu hoa viên, ngưng mắt nhìn thật lâu, cuối cùng thở dài, đứng dậy ly khai.
– Đáng tiếc, Tử Xuyên thu hoạch tiên quang quá ít, không biết ngươi khi nào mới có thể khiêu thoát đi ra, để cho ta có thể lần nữa nghe lời ngươi dạy bảo…
Lúc Đông Cực đại đế trải qua bên người Đạo Vương, hữu ý vô ý nói.
Trong nội tâm đạo Vương khẽ nhúc nhích, còng xuống lấy thân thể, như một lão bộc.
Chương 1821: Cả gan làm loạn (2)
Đông Cực đại đế rời đi, Đạo Vương nhìn về phía gốc trúc tía kia, sau đó dời bước đi qua, hắn chú ý tới tiên đằng quấn quanh trên trúc tía, hắn nhìn rất cẩn thận, một mảnh lá cây một mảnh lá cây nhìn lại, nhìn xem phương hướng dây leo lan tràn, xem xét hoa văn, tinh tế nghiên cứu tiên đằng từ chỗ nào trộm lấy mà đến tiên khí.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào hồ lô kết xuất trên tiên đằng.
Hắn nhìn chằm chằm vào hồ lô nghiên cứu thật lâu, tựa hồ đang nhìn một kiện tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ làm cho người mê muội, ở dưới hai con ngươi của hắn, cái hồ lô này tựa hồ bị hắn xem thấu không gian bên trong, chứng kiến thế giới bên trong rộng lớn bao la bát ngát, trong này tràn đầy tiên khí, có Thiên Đạo cùng thế giới cấu tạo nguyên vẹn, sinh cơ bàng bạc ở bên trong công tác chuẩn bị, trọng cấu một sinh mệnh hoàn toàn mới mà kỳ lạ.
Đây là sức mạnh to lớn của Tạo Hóa, là Thiên Đạo nguyên vẹn cơ cấu ra thế giới cùng sinh linh, một cái hồ lô nho nhỏ, như là vũ trụ tràn đầy thần kỳ!
– Sư đệ hảo thủ đoạn…
Thân hình Đạo Vương chấn động, trong mắt hiện lên nhất đạo tinh mang, đột nhiên ở bên trúc tía cười ha ha, cười đến cuối cùng thì ngồi dưới đất gào khóc, vừa khóc vừa cười, như điên như khùng, làm kinh động rất nhiều người hầu cùng Thiên thần trong hậu hoa viên, như là nhìn xem một quái vật vậy.
Sau khi Đạo Vương khóc cười xong, thân hình đột nhiên biến mất.
Sau một khắc, hắn xuất hiện trong thư phòng, Giang Nam đang ngồi trong thư phòng, sửa sang lại Chư Thần sách, điều động Thần Ma tân tấn, phân công đến các nơi Chư Thiên.
Quanh thân Đạo Vương tràn ngập trận trận tiên uy, khủng bố đến cực điểm, lạnh lùng mà theo dõi hắn.
Giang Nam phảng phất giống như chưa phát giác ra, tiếp tục quản lý Chư Thần sách, tựa hồ đối với hắn đến không biết chút nào.
– Sư đệ, đùa bỡn ta hơn ba năm thời gian, chơi rất vui sao?
Đạo Vương lạnh lùng nói.
Giang Nam buông Chư Thần sách, ngẩng đầu nhìn vị tồn tại khôi phục xu thế vô địch lúc trước kia này, chăm chú nói:
– Rất vui. Ba năm này, ta rất vui vẻ.
Ba ba ba…
Đạo Vương tiên uy áp ra, không gian quanh thân Giang Nam không ngừng bạo toái, như là bão táp vô cùng khủng bố sắp sửa hàng lâm, phá hủy hắn.
Giang Nam như trước phảng phất giống như chưa phát giác ra, mỉm cười nói:
– Ta xử lý như vậy, sư huynh ngươi thoải mái sao?
– Khó chịu!
Đạo Vương lạnh như băng nói.
– Ta rất thoải mái.
Giang Nam cầm lấy Chư Thần sách, lạnh nhạt nói:
– Sư huynh, ta chẳng qua là hướng ngươi phơi bày một ít phương thức ngươi xử thế, cho ngươi đổi chỗ mà xử, thử cảm thụ người khác một chút. Hồ Thiên lão sư không có dạy ngươi nhân tâm, ta dạy cho ngươi.
Ánh mắt Đạo Vương không ly khai khuôn mặt của hắn, lạnh như băng nói:
– Ngươi dạy ta?
Giang Nam gật đầu, giương mắt liếc hắn một cái nói:
– Ngươi còn ở nơi này làm gì? Còn không mau đi chiếu cố tiên đằng của ta? Ta vẫn chờ hồ lô thành thục đây này. Còn có, hậu hoa viên của ta cũng phải chăm sóc tốt, đừng ngoáy chết hoa hoa thảo thảo của ta.
Sắc mặt Đạo Vương tái nhợt, tức sùi bọt mép, lao ra thư phòng.
– Lão đầu, ngươi vừa rồi đi nơi nào?
Trong hậu hoa viên, Thiên thần chưởng quản hậu hoa viên chứng kiến Đạo Vương, vội vàng nói:
– Ta có bạn cũ tới bái phỏng, hôm nay là ngươi trực, chú ý chăm sóc hoa cỏ, mấy người chúng ta đi ra ngoài một chút. Ồ? Ngươi so với lúc trước vui vẻ hơn rất nhiều, lúc trước như một người chết, hiện tại như một người sống…
Mọi người rầm rầm rời đi, đem Đạo Vương nhét vào trong hậu hoa viên.
Sau một lúc lâu, hư không ầm ầm chấn động, vô cùng hào quang từ trong hậu hoa viên Chư Thiên phủ phóng lên trời, tràn ngập uy năng để cho vô số tồn tại Chư Thiên vạn giới cùng Địa Ngục vạn giới đều run rẩy, thẳng tắp oanh hướng bầu trời phía trên La Thiên!
Ầm ầm…
Bầu trời bị oanh vỡ ra, một vết nứt cự đại xuất hiện, Tiên Giới ẩn ẩn hiển hiện ở một chỗ khác bên hàng rào.
Tiên quang gột rửa, từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong hậu hoa viên Chư Thiên phủ.
Trong cái khe kia truyền đến một thanh âm tràn ngập uy nghiêm, rơi vào hạ giới, để cho tất cả mọi người bên trong La Thiên nghe vào tai, qua lại chấn động:
– Người nào dám can đảm oanh kích Tiên Giới hàng rào, trộm lấy tiên quang?
– Ta!
Trong hậu hoa viên Chư Thiên phủ truyền đến một thanh âm càng thêm uy nghiêm:
– Ngươi có ý kiến?
Tiên Giới thanh âm kia trầm mặc, hừ lạnh nói:
– Ngươi hai lần oanh kích Tiên Giới hàng rào, tội ác ngập trời, bất quá niệm tình ngươi là đệ tử của hắn, cho ngươi hung hăng càn quấy một lần. Nhớ kỹ, ta là cho hắn mặt mũi, không phải sợ ngươi…
Những Thiên thần vừa rời đi hoa viên kia thấy dị trạng như vậy, nguyên một đám bị cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, vội vàng phần phật chạy quay trở lại hậu hoa viên, mọi nơi sưu tầm, không có tìm được người oanh kích bầu trời, chỉ có lão đầu vừa rồi kia sửa sang lại hoa cỏ.
– Lão đầu, lão đầu, vừa rồi có người oanh kích bầu trời, ngay cả tiên nhân cũng bị dọa đái, ngươi có thấy hay không, là người phương nào cả gan làm loạn như vậy?
Đạo Vương ngẩng đầu, lông mày hoa râm, nếp nhăn trên mặt chồng chất cùng một chỗ, như một tiểu lão đầu so với bình thường còn bình thường hơn, cười nói:
– Chưa từng chứng kiến.
Giang Nam trong thư phòng, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn hướng hàng rào Tiên Giới vỡ ra, nhìn xa Tiên Giới, lẩm bẩm nói:
– Đạo Vương khôi phục tâm tình, không khỏi quá hung mãnh a? Ta vừa rồi giáo huấn hắn như vậy, nếu hắn nhịn không được đánh ta…
Kiếp Vận năm hai trăm hai mươi ba, thiên hạ đại cát.
Từ khi Bổ thiên thần nhân Hồ Thiên lão tổ vẫn lạc, Huyền Hoàng lão tổ biến mất không thấy gì nữa, vô tung vô ảnh, chư thiên cùng địa ngục liền không tiếp tục đại chiến sự.
Duy nhất phát sinh một đại sự, là Tinh Quang Đại Đế bên trong Tam Hoàng sai người mang một quan tài đi Thiên Ý Đại Thế Giới, gặp Thiên Ý lão tổ, hai người đánh đập tàn nhẫn, bất quá cuối cùng vẫn là có người chứng kiến Thiên Ý lão tổ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ngay cả Thiên Ý Tru Tiên Kiếm cũng bị Tinh Quang Đại Đế cướp đi.
Tinh Quang Đại Đế mang theo ba thanh Thiên Ý Tru Tiên Kiếm này, tự mình đưa đến Đạo Vương Đại Thế Giới, giao cho Thái Hoàng lão tổ.
Đến tận đây, Thái Hoàng lão tổ đã có được bát đại thiên đạo chí bảo, Thiên Đao, Thiên Đạo Bảo Chung, Thiên Ý Tru Tiên Kiếm, Đạo Kim Ngọc Bàn, Hóa Tiên Ngọc Bình, Tạo Hóa Thần Lâu, Vạn Phật Tháp cùng Tàng Thiên Hồ Lô, chỉ thiếu Trấn Tiên Đỉnh trong tay Huyền Hoàng lão tổ, liền có thể đem chín đại thiên đạo chí bảo tập hợp đủ!
Về phần Thiên Ý lão tổ, nghe nói hắn thọ nguyên đã hết, mất đi Thiên Ý Tru Tiên Kiếm thiên đạo chí bảo, thọ nguyên của hắn liền đi tới cuối cùng, mệnh vẫn tại chỗ.
Có người nói Thiên Ý lão tổ chết rồi, bọn hắn tận mắt thấy, Thiên Ý lão tổ bị trói thành bánh chưng, đoán chừng là sợ vị Bổ Thiên lão tổ này thi biến, bị Tinh Quang Đại Đế nhét vào một quan tài màu vàng, treo cao ở trên La Thiên Tinh Quang Đế Cung, tự mình trấn áp thi thể vị lão tổ này.
Chương 1822: Trấn Ngục Giới Bia (1)
Cũng có người nói, quan tài bằng vàng của Tinh Quang Đại Đế bao hàm thế giới, bên trong có thể khống chế thời gian trôi qua, để cho người trường sanh bất lão. Tinh Quang Đại Đế cử động lần này thật ra là vì bảo trụ tánh mạng Thiên Ý lão tổ. Thiên Ý lão tổ giao ra Thiên Ý Tru Tiên Kiếm, sẽ để cho Thái Hoàng buông tha hắn, mà trốn ở bên trong Tinh Quang Đại Đế đế quan, thì có thể bảo trụ tánh mạng của hắn.
Càng nhiều người thì là hoài nghi, nói hai người bọn họ một hướng không cùng, thường xuyên vừa thấy mặt đã đánh, cừu hận đã tích lũy bốn trăm vạn năm, Tinh Quang Đại Đế không có khả năng cứu Thiên Ý lão tổ.
Có tin tức nói, Tinh Quang Đại Đế đối với Thiên Ý lão tổ hận ý quá sâu, đem Thiên Ý lão tổ nhốt ở trong thế giới quan tài bằng vàng của mình, muốn tra tấn vị lão tổ này, tra tấn đến mình hả giận mới thôi.
Bất quá, người Tinh Quang thế gia thì vui sướng hớn hở, đặc biệt là lúc người Chư Thiên gặp được Thiên Ý thế gia, nguyên một đám vênh váo tự đắc.
Phần an bình khó được này không có tiếp tục bao lâu, Địa Ngục cùng Chư Thiên hạo kiếp còn chưa kết thúc, vũ trụ màng thai ở giữa hai đại vũ trụ đã tiêu vong hầu như không còn, biến thành một chỉnh thể.
Hai đại vũ trụ dung hợp, nhưng Thiên Đạo chưa dung hợp, cái này ý tứ là hai đại vũ trụ tầm đó còn có một hồi quyết chiến!
Mà Địa Ngục Đô Thiên Thần Đế từ khi một trận chiến kia về sau, đến nay chưa từng hiện thân, Đạo Vương cũng không có tung tích, chỉ còn lại có Địa Ngục chư hoàng cùng Chư Thiên vạn giới Thiên Mẫu Thánh Hậu, Cực Nhạc lão tổ cùng Tam Hoàng các loại cường giả, những người này đều đang đợi, chờ đợi trận quyết chiến cuối cùng kia đến, định Thiên Địa chính thống, cùng tranh đoạt phi tiên chi cơ!
Nhưng mà, làm cho các tồn tại có chút cảm giác bất an thì lại là Huyền Đô cổ tiên giấu ở trong vũ trụ mới này, vẫn không có động tĩnh, lúc này thân thể vị cổ tiên kia đã nguyên vẹn, Tạo Hóa tiên đỉnh cũng đã bổ toàn bộ, tuy thiếu đi một cái tai đỉnh, nhưng uy lực lại đạt tới tình trạng để cho thần nhân cũng không thể chống lại.
Huyền Đô cổ tiên nguyên vẹn, hơn nữa Tạo Hóa tiên đỉnh thiếu khuyết một cái tai đỉnh, đủ để quét ngang hết thảy, hắn lại thủy chung chưa từng động thủ.
Cách nghĩ chân thật của vị tồn tại này không người có thể đo lường được, hắn án binh bất động, ngược lại để cho một ít tồn tại rục rịch kiêng kị, thủy chung không dám bộc phát ra một kích cuối cùng.
Loại tràng diện này cực kỳ vi diệu, cục diện bế tắc không cách nào đánh vỡ. Theo lý mà nói, lúc này thương thế của Đô Thiên Thần Đế cũng có thể khỏi hẳn, nhưng mà hắn cũng không có xuất hiện.
Đây là thời khắc bình tĩnh nhất, nhưng lại làm cho người mẫn cảm có một loại cảm giác bình tĩnh trước mưa gió hít thở không thông, cảm thấy phía dưới bình tĩnh là dòng nước xiết.
Trong Chư Thiên phủ, Thi Hiên Vi tế lên Luyện Thiên đại trận, đem tòa đại trận này thúc dục nói:
– Phu quân, đã chuẩn bị thỏa đáng.
Trong trận, Giang Nam gật đầu, cười nói:
– Ta chuyến đi này, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, phu nhân, ngươi cần một mực duy trì Luyện Thiên đại trận, không thể lười biếng. Nếu không khí tức của Trấn Ngục Giới Bia truyền sắp, chỉ sợ sẽ khiến cho phiền toái không cần thiết.
Thi Hiên Vi thân hình lay động, hai chân thân cùng mười tám hóa thân khác hiển hiện, cười nói:
– Đây là tự nhiên. Cũng may chân thân hóa thân của ta đủ nhiều, đủ để duy trì tòa đại trận này, còn có thể làm cho bản thể đến xử lý công việc Chư Thiên phủ. Phu quân cứ đi, Chư Thiên phủ có ta.
Trong mi tâm Giang Nam tiên quang thiểm qua, đem Trấn Ngục Giới Bia cuốn ra, tống xuất Tử Phủ, đi vào bên trong Luyện Thiên đại trận.
Cái Trấn Ngục Giới Bia này rộng tám mươi trượng, dày ba trăm trượng, nền chín tầng, mỗi một tầng đều là bát giác, phân biệt biểu tượng Cửu Trọng Thiên cùng vũ trụ Bát Cực, thượng diện che kín Hỗn Độn phù văn.
Lúc Trấn Ngục Giới Bia không bị kích phát, còn nhìn không ra dị trạng, nhưng mà lúc thần thức của Giang Nam dũng mãnh vào trong tấm bia đá này, lập tức Hỗn Độn phù văn từ trong bia đá bay ra, một tiếng ầm vang, đánh nát hư không trong Luyện Thiên đại trận, Hỗn Độn phù văn phô thiên cái địa phi tốc về phía trước phô đi, phô nhập trong hư không, trong chốc lát kéo dài qua không biết bao nhiêu ức vạn dặm, vượt qua không biết bao nhiêu tinh hệ, thậm chí xuyên việt vũ trụ!
Phần phật lạp phù văn không ngừng từ trong Trấn Ngục Giới Bia bay ra, Hỗn Độn phù văn bên trong bia đá tựa hồ vô cùng vô tận, phô ra con đường càng ngày càng dài, càng lúc càng thâm nhập giữa không trung.
Đã qua thật lâu, hư không cùng Trấn Ngục Giới Bia đồng thời chấn động thoáng một phát, Hỗn Độn phù văn tạo thành cầu cũng như gợn sóng chấn động, thật lâu mới dẹp loạn.
Con đường do Hỗn Độn phù văn tạo thành cầu này, đả thông không gian mênh mông mà bao la mờ mịt khác, khí tức cổ xưa mà cuồng bạo khủng bố trong trấn ngục kia từ một chỗ khác của Hỗn Độn kiều đánh tới.
Ầm ầm…
Luyện Thiên đại trận kịch liệt chấn động, bị cổ khí tức bá đạo khủng bố này trùng kích đến từng mặt đại kỳ bay phất phới, như là bị gió mạnh thổi qua.
– Phu quân yên tâm, ta kiên trì được.
Thi Hiên Vi thấy Giang Nam hướng nàng xem ra, không khỏi gật đầu mỉm cười.
Giang Nam nhẹ nhàng thở ra nói:
– Thời gian ta không ở đây, liền phiền toái phu nhân.
– Phu quân cứ đi.
Giang Nam cất bước đi đến Hỗn Độn kiều, Thi Hiên Vi lập tức duỗi ra một ngón tay ngọc thon dài, điểm tại mi tâm, thần trí của nàng bay ra, dũng mãnh vào bên trong Trấn Ngục Giới Bia, thay thế thần thức Giang Nam, duy trì tòa Hỗn Độn kiều này không tiêu tan.
Trên cầu Hỗn Độn, Giang Nam cất bước mà đi, dọc theo cầu hướng ngọn nguồn khí tức khủng bố cuồn cuộn vọt tới kia đi đến, bốn phía yên tĩnh im ắng, nhưng mà hắn bị cổ khí tức kinh khủng này trùng kích, trong tai lại truyền đến trận trận nổ mạnh giống như lôi đình bộc phát, đó là thanh âm vô số Thần Ma cổ tiên hò hét, là thanh âm bọn hắn chém giết, là thanh âm các loại thần thông lúc bộc phát, là pháp bảo uy năng vô biên phát ra âm thanh trọng kích!
Đủ loại thanh âm hỗn tạp cùng một chỗ, các loại mặt trái cảm xúc của những tồn tại chiến đấu kia bộc phát ra, làm cho người sinh Tâm Ma!
Lại có khí tức thiên nhân ngũ suy từ một chỗ khác của Hỗn Độn kiều đập vào mặt, hướng hắn ăn mòn, thiên nhân ngũ suy có thể làm cho vũ trụ hủy diệt, đánh mất hết thảy sinh cơ.
Giang Nam cố thủ Nguyên Thủy đại đạo, tùy ý khí tức thiên nhân ngũ suy đánh tới, cũng không thể tổn thương hắn mảy may.
Về phần Tâm Ma, hắn sớm đã tu thành tâm tình Thiên Nhân Hợp Nhất, trong lòng có ma, ma sinh ma diệt như hoa nở hoa tàn, tổn thương không đến hắn mảy may.
Hắn cách thời không tan hoang phía trước kia càng ngày càng gần, hắn thấy được vô số thi thể Thần Ma ở trong phiến thời không tan hoang kia quay cuồng, bị Hỗn Độn Hồng Mông hỗn loạn cuốn động, các thi thể vô cùng cường đại, to lớn cao ngạo, là tồn tại khó có thể tưởng tượng, cơ hồ mỗi một cỗ thi thể đều có thực lực kinh thiên động địa như Bổ thiên thần nhân!
Chương 1823: Trấn Ngục Giới Bia (2)
Còn có tồn tại càng mạnh hơn nữa, đó là Tiên Thiên sinh linh, Tiên Thiên Thần Ma, cường đại vô biên, ngoại trừ những thứ này còn có tiên thi, Hỗn Độn xác cổ.
Tiên nhân chết trận, Hỗn Độn Cổ Thần chết trận!
Không biết bao nhiêu tồn tại vẫn lạc ở đối diện, để cho chỗ đó tràn ngập khí tức điềm xấu.
– Chẳng lẽ nơi này là Linh giới?
Giang Nam càng tiếp cận, trong lòng rung động liền càng cường, thầm nghĩ:
– Bất Không đạo nhân đã từng suất lĩnh Hỗn Độn Cổ Thần phát động đại chiến, Đế Tôn cùng chư tiên nghênh chiến, chiến tại Linh giới. Linh giới bị đánh thành Hỗn Độn Hồng Mông, ngay cả Bất Không đạo nhân cũng bị Đế cùng Tôn liên thủ chém giết. Hơn nữa, lưu lại Trấn Ngục Giới Bia, là một Hỗn Độn Cổ Thần… Bất quá, nếu như nơi này là Linh giới mà nói, vì sao lại được xưng là trấn ngục?
– Còn có, nghe nói Hỗn Độn Cổ Thần dư bộ, tại Linh giới đã thành lập nên Hỗn Độn Thần quốc. Nếu nơi này là Linh giới, như vậy sẽ có Hỗn Độn Cổ Thần ở trong đó phồn diễn sinh sống, mà không phải hôm nay loại tràng cảnh rách nát diệt vong này rồi…
Đã qua không biết bao lâu, hắn rốt cục đi đến cuối cùng Hỗn Độn kiều, chỉ cảm thấy cảm giác áp bách khó có thể tưởng tượng đánh úp lại. Loại cảm giác áp bách này, để cho hắn hoảng hốt cho là mình đi vào trước mặt chư tiên cùng rất nhiều Hỗn Độn Cổ Thần, áp bách đến huyệt Thái Dương của hắn thùng thùng nhảy lên, huyết mạch bành trướng, hô hấp cũng cảm giác khó khăn.
Loại áp lực này, so với Ma Tiên Điện càng nặng, để cho hắn đi lại gian nan!
Mà ở nơi cuối cùng trong trấn ngục, khắp nơi đều là ánh sáng tiên quang cùng Hồng Mông trôi nổi, lưu động, đó là dư âm tiên đạo thần thông cùng Hỗn Độn thần thông cực kỳ nguy hiểm, tản mát ra rung động ngập trời!
Trừ lần đó ra, còn có Hỗn Độn Dị hỏa, tiên hỏa, dị thuỷ biến thành sông lớn cuốn động, tiên sơn nghiền nát, Hỗn Độn Thánh sơn bao gồm nhiều thần kỳ chi vật, cũng là nguy hiểm vô cùng!
Bá…
Đột nhiên Giang Nam chứng kiến, trong trấn ngục kia có một đạo Âm Ảnh cực lớn đảo qua, nâng cái đuôi thật dài, tránh độn ở giữa liền biến mất ở chỗ sâu trong trấn ngục, để cho hắn không khỏi nhíu mày.
Vừa rồi cái Âm Ảnh kia tốc độ quá nhanh, hình dạng hắn cũng không thấy rõ, nhưng lại cảm ứng được một cổ khí tức thô bạo, tràn đầy dục vọng hủy diệt hết thảy!
– Trong Trấn ngục rõ ràng còn có vật có thể còn sống, hẳn không phải là Hỗn Độn Cổ Thần hoặc là tiên nhân hậu duệ, không biết là cái ma quái gì…
Hắn đi vào biên giới trấn ngục, khẽ nhíu mày, đột nhiên lấy tay khẽ chọc, trong hư không trước mặt hắn, trong lúc đó hiện ra nguyên một đám phù văn mỹ lệ, phát ra giòn vang dễ nghe êm tai.
– Ồ? Đây là phong ấn kết giới, so với thần đạo phong ấn kết giới càng cao hơn, kết giới dùng để phong ấn toàn bộ trấn ngục!
Hai mắt Giang Nam tỏa ánh sáng, cẩn thận công nhận phù văn trước mắt, con mắt càng ngày càng sáng, nói khẽ:
– Nguyên lai là Hồng Mông đại đạo cùng tiên đạo hỗn hợp chung một chỗ hình thành kết giới… Chẳng lẽ là Đế Tôn đệ tử sở thiết? Chỉ có Đế Tôn đệ tử, mới cùng lúc tu luyện Hồng Mông đại đạo cùng tiên đạo…
– Kết giới bực này chính là Hỗn Độn cổ tiên sở thiết, bất quá kết giới bao phủ toàn bộ trấn ngục, phạm vi quá quảng, phân tán lực lượng. Khó trách vị Hỗn Độn Cổ Thần lưu lại Trấn Ngục Giới Bia kia truyền thụ xuống đoạn ngục thần thông, nếu có được Hoàng Đạo Cực Cảnh, chiến lực gần tiên, hoàn toàn chính xác có thể đem kết giới này phá vỡ một đường, tiến vào trong đó.
Giang Nam tinh tế dò xét, tự nhủ:
– Dùng thực lực của ta bây giờ, nếu như chỉ học đoạn ngục thần thông, còn không cách nào tiến vào trong trấn ngục. Bất quá, cũng may ta học xong Đô Thiên Thần Đế Luyện Thiên đại trận!
Hắn lấy ra Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, đưa tay chậm rãi hướng kết giới đâm tới, tuy tốc độ Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm đâm ra cực kỳ chậm chạp, nhưng mũi kiếm cũng chấn động, trong khoảnh khắc chấn động hàng tỉ lần!
Một đạo Hỗn Độn tiên đạo phù văn hiện ra, tiên đạo cùng Hồng Mông đại đạo hoa văn cực lớn cấu tạo vô cùng phức tạp, bị Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm chấn động ra vô số kiếm quang đem từng đạo tiên đạo cùng Hồng Mông đại đạo khơi mào, thời gian dần trôi qua đem kết giới cực đại này đâm rách một cái lổ nhỏ!
Cùng lúc đó, Giang Nam thúc dục Luyện Thiên đại trận, người cùng kiếm trong tay đồng thời hướng trong kết giới xâm nhập!
Mà vào lúc này, Tiên Giới rộng lớn bao la bát ngát, trên một tòa tiên sơn, trong tiên điện, một tồn tại cổ xưa đột nhiên mở mắt, động dung nói:
– Có người công kích trấn ngục kết giới! Chẳng lẽ là Hỗn Độn Cổ Thần tìm được cổ chiến trường này, muốn đoạt đi bảo vật Hỗn Độn Cổ Thần lưu lại? Ta phụng mệnh trấn thủ nơi đây, duy trì phong ấn, ngồi xuống là trên triệu năm, chưa từng nghĩ vẫn có Hỗn Độn Cổ Thần tìm được!
Trong hai tròng mắt hắn bắn ra hai đạo tiên quang, từ trong tiên điện bay ra, bá một tiếng lướt qua không biết bao nhiêu vạn dặm, rơi vào phía trên một mảnh phế tích mênh mông.
Cái phế tích kia hiện ra Hỗn Độn phù văn hoa mỹ, rõ ràng là trấn ngục!
Một chỗ khác của Trấn ngục, dĩ nhiên là ở trong tiên giới!
– Ồ? Không đúng, không đúng, cổ động tĩnh này quá yếu, cũng không phải là Hỗn Độn Cổ Thần trưởng thành, nếu như là Hỗn Độn Cổ Thần trưởng thành tấn công trấn ngục kết giới, vậy nhất định là kinh thiên động địa!
Hai tròng mắt tồn tại Cổ lão kia không ngừng quét qua kết giới trên trấn ngục, tựa hồ sưu tầm rốt cuộc là người nào cố gắng tiến vào trấn ngục kết giới, chẳng qua là thủy chung không có tìm được tung tích Giang Nam.
Giang Nam cũng không phải là từ trong tiên giới tiến vào trấn ngục kết giới, mà là từ mặt khác của trấn ngục tấn công kết giới. Mà mặt khác của trấn ngục là ẩn núp ở ngoài Tiên giới, bị tồn tại tuyệt cường của Tiên giới lấy đại pháp lực ẩn núp ở trong hư không khôn cùng, coi như là Hỗn Độn Cổ Thần tìm tòi trên triệu năm cũng không tìm được mặt khác trấn ngục này.
– Cỗ lực lượng này rất nhỏ yếu, mặc dù nhỏ yếu, nhưng mà lực lượng cực kỳ tinh diệu, có thể bằng vào lực lượng nhược tiểu, đục lỗ kết giới…
Tiên nhân kia thấy mình cũng không có thể tìm được tung tích Giang Nam, không khỏi trầm ngâm nói:
– Hắn rốt cuộc là như thế nào tìm được trấn ngục? Trấn ngục ở trong tiên giới ta, Hỗn Độn Cổ Thần căn bản không thể nào lừa dối, tiến vào Tiên giới, chẳng lẽ trong tiên giới ta có Tiên nhân bị mua chuộc?
– Còn có, thực lực của người này cũng không mạnh, hắn là vận dụng loại tuyệt học nào đó, phá được Ngọc Kinh Tiên Quân bày kết giới?
– Chẳng lẽ nói, hắn thi triển thần thông, là Ma Ha Cổ Thần mở thần thông? Nếu là như vậy, chuyện kia liền nghiêm trọng! Chuyện này, phải thượng bẩm Tiên Vương!
Đỉnh đầu của hắn có một đạo Tiên quang bay ra, Tiên quang rơi xuống đất hóa thành một đạo nhân hình dung cao cổ, thân hình chợt lóe, đã từ phiến thiên địa này biến mất.
Chương 1824: Bất Không đạo quả (1)
Sau một lúc lâu, đạo nhân này đã đột nhiên xuyên qua không biết bao nhiêu thời không, đi tới một chỗ Tiên Vực xa hoa, Tiên Vực kia tọa lạc bên trên một thế giới mênh mông, trong thế giới kia cũng có Thiên Đạo vận hành, cũng có lê dân chúng sinh, phồn diễn sinh sống, Tiên Vực cao cao tại thượng, thống ngự Thiên đạo.
Đạo nhân cất bước đi vào trong Tiên Vực, đi tới trước một mảnh Tiên Cung, khom người nói:
– Trường Sinh Tiên Vương, đệ tử Nguyên Bạch cầu kiến.
Trong Tiên Cung sáng mờ dâng lên, hóa thành một Tiên Vương hư ảnh, xuất hiện ở phía trước đạo nhân kia, cúi đầu xem ra.
Đạo nhân Nguyên Bạch Tiên nhân kia khom người nói:
– Đệ tử trấn thủ trấn ngục đã có ức năm, vẫn bình an vô sự, chỉ có mấy Tiên Vương đệ tử thường tới tiến vào trấn ngục lịch lãm, bất quá chỉ là thỉnh thoảng, nhân số cũng không nhiều. Bất quá hôm nay chư vị Tiên Vương không có phái đệ tử tới, nhưng trấn ngục lại có chấn động dị thường, vì vậy đệ tử hoài nghi là Hỗn Độn Cổ Thần phát hiện chỗ ở trấn ngục, cố gắng tiến vào trong trấn ngục.
Trường Sinh Tiên Vương hư ảnh lông mày bồng bềnh đung đưa, khí độ làm người ta kính sợ, tôn tồn tại này, chính là tồn tại mở Trường Sinh Thiên Cung trong chín đại Thiên Cung, mở miệng nói:
– Trong Trấn ngục có bảo vật không phải chuyện đùa, Hỗn Độn Cổ Thần vẫn kiên nhẫn tìm kiếm bảo vật kia. Lần này trấn ngục chấn động, chẳng lẽ là những Cổ Thần này rốt cục tìm được cách tiến vào trấn ngục?
Nguyên Bạch Tiên nhân cúi đầu nói:
– Đệ tử cũng nghi ngờ như vậy. Hỗn Độn Cổ Thần tìm kiếm bảo vật kia hơn một ức năm như cũ chưa từng buông tha, rốt cuộc là bảo vật gì?
Trường Sinh Tiên Vương từ từ nói:
– Chuyện này còn phải ngược dòng đến trận đầu hạo kiếp khi Đế Tôn mở thiên địa, Bất Không đạo nhân cùng Hỗn Độn Cổ Thần ý đồ diệt thế, trùng tạo vũ trụ càn khôn, đem vạn tộc nuôi nhốt, cung cấp Cổ Thần dùng ăn. Trận chiến ấy, Bất Không đạo nhân bị giết, bất quá Bất Không đạo nhân cực kỳ cường đại, muốn chém giết hắn cũng không dễ dàng, Đạo Quả của hắn ký thác vào trong Hỗn Độn, cho dù hủy diệt nhục thể cùng thần tính của hắn, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể sống lại.
Nguyên Bạch Tiên nhân động dung nói:
– Như vậy Đế cùng Tôn là chém giết hắn như thế nào?
– Đế cùng Tôn đem Đạo Quả của hắn, từ trong Hỗn Độn đề luyện đi ra ngoài, phá Bất Không Đại Đạo của hắn. Bất Không đạo nhân Đạo Quả, liền bị trấn áp ở trong tiên giới, vẫn do mấy Tiên Quân trấn áp.
Trường Sinh Tiên Vương thanh âm chấn động nói:
– Hơn một ức năm trước, Ma Ha Cổ Thần một trong tam đại thủ lĩnh của Hỗn Độn Cổ Thần, đem người tấn công Tiên giới, Ma Ha Cổ Thần chính là tồn tại chí cao trong Hỗn Độn Cổ Thần. Trong Cổ Thần, nếu nói Ma Ha, chính là ý tứ chí cao, chí vĩ, chí cường, đại trí tuệ.
– Ma Ha Cổ Thần hùng tài vĩ lược, mưu đồ bí mật đã lâu, ý đồ cướp đi Bất Không đạo nhân Đạo Quả, hắn không phải là vì sống lại Bất Không đạo nhân, mà là vì luyện hóa đạo quả này, đem bản thân tăng lên tới trình độ đủ để sánh ngang Đế cùng Tôn. Mà khi đó, Tiên giới ta chánh trị thời buổi rối loạn, nội đấu trầm trọng, cư nhiên bị Ma Ha Cổ Thần đắc thủ, đoạt đi Bất Không đạo quả.
Nguyên Bạch Tiên nhân phụng mệnh trấn thủ trấn ngục, đã từng tham dự qua trận chiến năm ấy, nhưng mà đối với nguyên do trận chiến ấy không rõ ràng lắm, nghe vậy vội vàng tinh tế lắng nghe.
– Nếu Ma Ha Cổ Thần luyện hóa Bất Không đạo quả, tất nhiên sẽ trở thành hoạ ngoại xâm của Tiên giới ta, nội ưu ngoại hoạn cùng nhau bộc phát, Tiên giới ta tràn ngập nguy cơ.
Trường Sinh Tiên Vương tiếp tục nói:
– Tiên giới ta cũng trải qua mọi cách tính toán, mới tru diệt Ma Ha cùng hết thảy dưới trướng của hắn ở trong chiến trường kia, còn chết nhiều đạo hữu, thậm chí ngay cả Tiên Quân cũng vẫn lạc hai vị. Chẳng qua là Ma Ha Cổ Thần đúng là giảo hoạt dị thường, hắn cố nhiên bị đánh chết, nhưng mà Bất Không đạo quả kia thủy chung không có tìm được. Ngọc Kinh Tiên Quân lo lắng Ma Ha Cổ Thần lưu lại hậu thủ, để cho Bất Không đạo quả lưu đến Hỗn Độn thiên quốc, vì vậy vận dụng đại pháp lực đem trấn ngục này phong ấn, ẩn núp trong đại thiên thời không của Tiên giới ta.
– Thì ra là như vậy.
Nguyên Bạch Tiên nhân nói:
– Ta phụng mệnh trấn thủ nơi này, đã có trên triệu năm. Trấn ngục phong cấm, chỉ có chút tồn tại chí cao của Tiên giới ta mới biết, phái ra đệ tử của mình tiến vào trong đó lịch lãm, nghĩ đến là vì sưu tầm tung tích Bất Không đạo quả. Đệ tử những tồn tại vĩ ngạn này không thể nào để lộ tin tức, bị Hỗn Độn Cổ Thần biết được chỗ ở trấn ngục, như vậy Hỗn Độn Cổ Thần là như thế nào biết được trấn ngục…
– Ta đây liền không biết.
Trường Sinh Tiên Vương cười nói:
– Bất quá lường trước Tiên giới ta chỉ cần không sống sai lầm, kia liền không khả năng để cho Hỗn Độn Cổ Thần tiến vào Tiên giới, nhận được Bất Không đạo quả. Ngươi mới vừa rồi cảm ứng được có người tấn công Ngọc Kinh Tiên Quân kết giới, cũng có thể là một chút tồn tại đồng lứa nhỏ tuổi trong tiên giới, cố gắng tiến vào trong đó lịch lãm. Dĩ nhiên, cũng có thể là trong tiên giới ta có người đầu phục Hỗn Độn Cổ Thần, làm phản đồ, đem Hỗn Độn Cổ Thần dẫn vào Tiên giới, ý đồ nhận được Bất Không đạo quả. Nếu như là người sau, vậy thì nghiêm trọng.
Nguyên Bạch Tiên trong lòng lẫm nhiên, thấp giọng nói:
– Tiên Vương, phía trên đấu tranh đã đến loại trình độ này sao?
– Hiện tại an ổn một chút.
Trường Sinh Tiên Vương cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
– Bọn họ lần trước ám toán Huyền Đô Tiên Quân, đã rước lấy một chút tồn tại bất mãn, trong Tiên Đế Cung có người thả ra tiếng gió, Huyền Đô Tiên Quân kiếp vận đã đầy, nếu như ai lại dám ra tay, vậy thì đừng trách Tiên Đế Cung không khách khí. Lần này Huyền Đô Tiên Quân thoát kiếp, bọn họ mới không có nhúng tay.
Nguyên Bạch Tiên trong lòng khẽ nhúc nhích, khom người nói:
– Tiên Vương, mấy Tiên Quân đệ tử đến ngoài trấn ngục, muốn đi vào trong trấn ngục lịch lãm, đệ tử đi trước chiêu đãi.
Trường Sinh Tiên Vương mỉm cười nói:
– Những người này đoán chừng vẫn còn không bỏ xuống được Bất Không đạo quả, hắc hắc, nhận được Bất Không đạo quả, bọn họ là có thể trở thành tồn tại ngang hàng Đế cùng Tôn, cũng là một bàn tính tốt. Ngươi đi đi, qua không lâu nữa, ta tu thành Tiên Quân, liền không cần nhìn sắc mặt của bọn họ.
Nguyên Bạch Tiên nhân hóa thành một đạo Tiên quang, bất quá bao lâu, liền trở lại trong thân thể bên cạnh trấn ngục.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh Tiên vân bay tới, trên Tiên vân đứng mấy tôn Thần Đế, đó là môn sinh Tiên giới Cổ lão Tiên Quân.
Tiên giới có nhiều đại phiệt san sát, mở đại thiên thời không, nhiều tồn tại Cổ lão trấn thủ từng cái từng cái thời không, đều có thế giới, có trong thời không là Cổ Tiên hậu duệ, có là Cổ Tiên sáng tạo sinh linh, từ trong chút ít thời không này nhổ ra siêu quần bạt tụy, để bồi dưỡng, thành phe phái của mình.
Chương 1825: Bất Không đạo quả (2)
Tiên vân kia bay tới, dừng lại trước tiên sơn của Nguyên Bạch Tiên nhân, mấy vị Thần Đế cất bước đi xuống Tiên vân, tiến vào trong Tiên điện bái kiến Nguyên Bạch Tiên nhân.
Hai bên làm lễ ra mắt, một thiếu niên Thần Đế cầm đầu khom người nói:
– Nguyên Bạch Tiên nhân, bọn ta phụng mệnh đến đây lịch lãm, kính xin mở ra trấn ngục. Đây là ý chỉ của mấy vị Tiên Quân.
Nguyên Bạch Tiên nhân đón lấy ý chỉ, nhìn lướt qua, đích xác là sắc lệnh của mấy vị Tiên Quân, ngẩng đầu tinh tế đánh giá vị thiếu niên Thần Đế kia, động dung nói:
– Ngươi là… Tu A Tiên Quân truyền nhân?
Vị thiếu niên Thần Đế kia đúng mực nói:
– Gia sư chính là Tu A Tiên Quân. Tại hạ giới tên là Tổ Nho, ở trong thời không Tu A Tiên Quân mở, bị thế nhân tôn là Tổ Nho Đại Đế.
Bên cạnh một vị thiếu niên Thần Đế khí vũ hiên ngang dáng vẻ bất phàm cười nói:
– Tại hạ là Nguyên Dục Tiên Vương truyền nhân, tên là Uyên Tuyên, ở trong thế giới Nguyên Dục Tiên Quân mở thành Đế, người ta gọi là Uyên Tuyên Đại Đế.
– Long La Bồ Đề Tiên Quân môn hạ, Tùng Nguyên Thần Đế, gặp qua Nguyên Bạch Tiên nhân.
– Ngọc Kinh Tiên Quân môn hạ, Khải Quang Thần Đế, gặp qua Nguyên Bạch Tiên nhân.
…
Từng vị thiếu niên Thần Đế, Nữ Đế tiến lên làm lễ ra mắt, Nguyên Bạch Tiên nhân nhất nhất quét qua, không khỏi động dung:
– Mấy vị Tiên Quân phái ra môn sinh xuất sắc nhất trong đại thiên thời không của bản thân, xem ra đích xác là tính toán muốn mượn những môn sinh này tìm ra Bất Không đạo quả!
Trong lòng hắn hiểu rõ, thầm nghĩ:
– Hơn một ức năm qua này, bọn họ cũng là kiên nhẫn, so sánh với những Hỗn Độn Cổ Thần đó còn muốn chấp nhất. Lúc trước, mấy Tiên Quân suất lĩnh chư Tiên cũng tự mình tiến vào trong trấn ngục, kết quả còn không phải là không thu hoạch được gì? Bọn họ cho tồn tại chưa thành tiên này tiến vào trong đó, chỉ sợ là muốn mượn khí vận của những thiếu niên Thần Đế này, tới tìm Bất Không đạo quả…
Hắn phụng mệnh trấn thủ trấn ngục, tự nhiên là hạng người không như bình thường, ánh mắt sắc bén, một cái liền nhìn ra khí vận mấy Thần Đế, Nữ Đế này hưng thịnh, là hạng người xuất chúng nhất trong một đại thiên thời không, có thể nói là đúng thời cơ mà sinh!
Loại nhân vật này, tương lai đều có thành tiên chi năng, là nhân vật tuyệt đỉnh mới xuất hiện trong tiên giới!
Bọn họ có đại khí vận, bị mấy Tiên Quân chọn lựa ra, là vì mượn khí vận của bọn họ, tìm được Bất Không đạo quả!
Sinh linh trong Tiên giới đại thiên thời không rất nhiều, tuyệt không kém hơn tám đại vũ trụ, hơn nữa lại là ở vào trong tiên giới, ở trong tiên giới chứng đạo thành tiên, nếu so với trong tám đại vũ trụ đơn giản rất nhiều, không có nhiều kiếp nạn, cũng không cần nhảy ra ngoài Tiên đạo.
Dù sao, ở Tiên giới đại thiên thời không, Thiên Đạo cũng phải thần phục ở dưới Tiên đạo, từng tôn tồn tại Cổ lão chưởng khống cầm giữ thời không Thiên Đạo, cũng là vui lòng thấy đệ tử dưới trướng bản thân lại ra từng tôn Tiên nhân.
Tiên nhân từ trong tám đại vũ trụ phi thăng, ở số lượng không bằng Tiên giới đại thiên thời không phi thăng Tiên nhân, vì vậy thế lực tám vị Tiên Vương khai sáng Thiên Cung tám cảnh, so với những Cổ lão Tiên Quân này vẫn là chỗ thua kém một bậc.
Nguyên Bạch Tiên nhân sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
– Mấy vị tiểu đạo hữu, trong trấn ngục này cực kỳ hung hiểm, trong đó nảy sinh rất nhiều tồn tại dị thường tà ác, thậm chí ngay cả Tiên nhân, hơi không cẩn thận cũng sẽ vẫn lạc ở trong đó!
– Kính xin Nguyên Bạch Tiên yên tâm!
Mấy thiếu niên Thần Đế liếc mắt nhìn nhau, có chút tự phụ, cười nói:
– Không có hung hiểm, há có thể coi như là lịch lãm? Bọn ta cũng không phải là hư danh nói chơi, chỉ là trấn ngục chiến trường, chỉ sợ còn không làm khó được chúng ta!
– Thực không dám dấu diếm…
Nguyên Bạch Tiên nhân chần chờ nói:
– Ta mới vừa rồi cảm ứng được, có người cố gắng xông vào trấn ngục, hoài nghi là một Hỗn Độn Cổ Thần còn vị thành niên. Hỗn Độn Cổ Thần xảo trá dị thường, mặc dù Hỗn Độn Cổ Thần này còn vị thành niên, còn rất nhỏ yếu, nhưng các ngươi nhất định phải coi chừng…
– Hỗn Độn Cổ Thần?
Đám người Tổ Nho, Uyên Tuyên, Tùng Nguyên ánh mắt nhất thời sáng, cười to nói:
– Tốt, tốt! Lại còn có Hỗn Độn Cổ Thần xông vào trấn ngục, chính là đưa đao tới cho chúng ta! Đáng tiếc là một Cổ Thần còn vị thành niên, nếu là Cổ Thần trưởng thành, chém giết hắn mới có cảm giác thành tựu!
– Nguyên Bạch Tiên nhân, kính xin mau mau mở ra trấn ngục, không làm cho Cổ Thần kia chạy đi!
Nguyên Bạch Tiên nhân cau mày nói:
– Các ngươi trẻ tuổi, không biết Cổ Thần cường đại cùng đáng sợ, Hỗn Độn Cổ Thần trưởng thành, chiến lực tuyệt đối không thua Tiên nhân, chiến lực cực kỳ khủng bố. Cho dù là Cổ Thần chưa trưởng thành, cũng là tương đối đáng sợ…
– Nguyên Bạch Tiên nhân đại khái có thể đem tâm đặt ở trong bụng.
Khải Quang Thần Đế cười nói:
– Chúng ta cũng không phải là kiều hoa trong nhà ấm, chúng ta cũng là kinh nghiệm chiến đấu sát phạt, một đường tân tân khổ khổ mới tu thành Thần Đế. Điểm này, không cần tiên nhân đến dạy dỗ chúng ta. Huống chi, chúng ta thân là Tiên Quân môn sinh, há có thể không có bảo vật hộ thân?
Nguyên Bạch Tiên nhân nghĩ đến Hỗn Độn Cổ Thần xông vào trong trấn ngục tôn, lực lượng đúng là không mạnh, hơn nữa những người này là Tiên Quân môn sinh, đều có thủ đoạn, đúng là không cần phải lo lắng.
Hắn tế lên một mặt Tiên kỳ, Tiên kỳ giương động, trấn ngục kết giới hé ra một đường, lúc này mấy thiếu niên Thần Đế phi thân tiến vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Trong Trấn ngục kết giới, Giang Nam một kiếm trong tay, một đường phá vỡ kết giới nặng nề, lần này phá vỡ Cổ Tiên kết giới, đối với hắn cũng là một cuộc khảo nghiệm cùng lịch lãm lớn lao, đợi đến hắn xuyên thấu kết giới tiến vào trong Trấn Ngục, hắn đối với Đoạn Ngục thần thông lĩnh ngộ đã đạt tới trước nay chưa có, bất kỳ thần thông cùng pháp bảo tinh diệu, ở trong mắt của hắn cũng trở nên không còn bí mật có thể nói, một kiếm có thể phá!
– Không có Đoạn Ngục thần thông cùng Luyện Thiên đại trận, ta mơ tưởng tiến vào nơi này. Đoạn Ngục cùng Luyện Thiên đại trận cũng là Hỗn Độn Cổ Thần sáng chế, xem ra Hỗn Độn Cổ Thần công pháp cũng có chỗ độc đáo, cũng sẽ không thua kém Tiên nhân!
Mới vừa đặt chân trong trấn ngục, thân thể Giang Nam chấn động, nhất thời chỉ cảm thấy Bất Không Đại Đạo trong cơ thể xuẩn xuẩn dục động, phảng phất cảm ứng được ở chỗ sâu trong trấn ngục, truyền tới một tiếng kêu quen thuộc, kêu gọi hắn đi trước!
– Kỳ quái, tiếng kêu này cũng không phải là kêu gọi ta, mà là kêu gọi Bất Không Đại Đạo của ta.
Giang Nam khẽ cau mày, trừ lần đó ra, hắn cảm ứng được một tiếng kêu khác từ đáy lòng truyền ra, tựa hồ có một tồn tại Cổ lão kêu gọi hắn đi về phía trước, tiếp nhận truyền thừa của mình.
– Trong Trấn Ngục này có cổ quái…
Chương 1826: Thất Bảo đều xuất hiện Tiên Vực mở (1)
Giang Nam nhìn về bốn phía, cẩn thận từng li từng tí, nơi này nơi nơi là dư ba chiến đấu thời xa xưa, dày đặc vô cùng, vô luận là Tiên Thiên sinh linh hay là Tiên Thiên Thần Ma thần thông, lực uy hiếp đối với hắn cũng mười phần khổng lồ, đủ để ma diệt.
Nguy hiểm nhất vẫn là Hỗn Độn Cổ Thần cùng Tiên nhân chiến đấu dư ba, loại dư ba này đủ để trấn sát hắn trăm ngàn lần, đụng là chết ngay lập tức!
Trừ lần đó ra, các loại hỗn độn dị hỏa, dị thủy, Tiên hỏa, tiên sơn nghiền nát… các thần vật cũng cực kỳ nguy hiểm, hắn phải cẩn thận từng li từng tí tránh ra, nếu không rất dễ dàng sẽ gặp đình trệ ở chỗ này.
– Ta tới nơi này vẫn còn là quá sớm, cho dù ta Chứng Đế lại tới đây, cũng không dám nói có mười phần nắm chặc… Ừ? Vật kia lại tới nữa…
Một đạo Thần Thông dư ba xoắn tới, đó là Tiên Thiên sinh linh thần thông dư ba, hòa với lũ lụt thao thao phô thiên cái địa rơi xuống, bao phủ tất cả!
Thần thông bực này, cơ hồ tương đương với một kích của cường giả Bán Tiên!
Uy năng Thần thông dư ba bộc phát, một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng bộc phát, bốn phương tám hướng đánh tới, các loại Đại Đạo mảnh nhỏ sáng lên, đồng thời hướng Giang Nam oanh khứ!
– Hỏng bét, Luyện Thiên đại trận không cách nào vận dụng!
Cái trán Giang Nam toát ra mồ hôi lạnh, uy năng đạo Thần Thông này giăng đầy, Vô Pháp Vô Thiên, cho dù là Luyện Thiên đại trận cũng không cách nào vận dụng, để cho hắn lập tức gặp nạn.
– Đoạn Ngục!
Giang Nam quát tháo, trong tay Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm bay ra, hóa thành vô số đạo kiếm quang, cùng thần thông dư ba va chạm, trong khoảnh khắc va chạm không biết bao nhiêu vạn lần, đem uy năng khôn cùng ngăn chặn cách người mình, Đoạn Ngục thần thông đoạn đi uy năng đạo Thần Thông dư ba này.
Dù là như thế, hắn cũng bị chấn đến khí huyết sôi trào, trong cơ thể Đại Đạo chấn động, trở nên rối loạn.
Đạo Thần Thông này bay qua, hắn lấy tay bắt được Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, sắc mặt cẩn thận, như cũ không có thư giãn.
Hắn đề phòng cũng không phải là đạo Tiên đạo thần thông dư ba này, mà là một bóng ma sau lưng hắn!
Cái bóng ma này đã theo đuôi hắn thật lâu, để cho hắn nắm chặc không tới hành tung bóng ma kia, bất quá hắn cảm ứng được bóng ma kia tản mát ra hơi thở hủy diệt!
Đây là một sinh linh sinh tồn ở trong Trấn Ngục, giảo hoạt mà cẩn thận, đã nhìn thẳng hắn lâu rồi, nhưng chậm chạp không có động thủ, hẳn là đang đợi một khắc phòng ngự hắn thư giãn kia!
Hô…
Cái bóng ma cự đại này từ nơi không xa bay qua, thân thể thật dài từ trong một đạo thần thông bá đạo chí cực bay qua, biến mất không thấy gì nữa. Đạo thần thông dư ba kia chính là Hỗn Độn Cổ Thần thần thông dư ba, thế nhưng không có bị bóng ma kia xúc động bất kỳ uy năng, tùy ý quái vật kia xuyên qua.
– Rốt cuộc là vật gì, lại có thể ở trong dư âm Cổ Tiên cùng Hỗn Độn Cổ Thần thần thông tùy ý xuyên qua?
Sắc mặt Giang Nam ngưng trọng, Hỗn Độn Cổ Thần thần thông dư ba cực kỳ cường đại, cho dù là hắn cũng khó ngăn cản, hơi không cẩn thận sẽ có vẫn lạc, nhưng vật kia lại tùy ý xuyên qua!
Bị một thứ gì trành thượng như vậy cũng không phải là một chuyện dễ dàng, hắn phải cảm ứng đủ loại nguy hiểm, đồng thời đề phòng vật này đánh lén, nhất là không biết đây là vật gì, có thủ đoạn gì, cho hắn áp lực thực lớn!
– Những thần thông dư ba này, đối với ta cũng là một cuộc lịch lãm khó được, sẽ trợ giúp ta hoàn thiện Nguyên Thủy Đại Đạo!
Giang Nam không có nóng lòng xâm nhập trong trấn ngục, chỗ sâu trong trấn ngục thật sự nguy hiểm, hắn ở phía bên ngoài lịch lãm, mượn những Tiên Thiên Thần Ma Tiên Thiên sinh linh thần thông dư ba này lịch luyện bản thân.
Đây là một lần gặp gỡ khó được, trong đương thời, trừ chư Hoàng ra, hắn đã rất ít có thể tìm được nhân vật đủ để cùng hắn chạy song song, mà chút ít Tiên Thiên Thần Ma cùng Tiên Thiên sinh linh chết vì tai nạn ở chỗ này, cả đám đều là vô cùng cường đại, mỗi một tồn tại khi còn sống chiến lực đều hơn xa hắn, thần thông dư ba của bọn họ, đối với hắn cũng có dẫn dắt thật lớn!
Cùng những thần thông này đối kháng, không những tăng lên thực lực của hắn, tôi luyện tu vi của hắn, giống như trước cũng có thể để cho hắn nhìn trộm Đại Đạo của những tồn tại này, bổ túc đến trong Nguyên Thủy Đại Đạo!
Hắn ở bên ngoài trấn ngục lưu lại, cả ngày lẫn đêm cùng những thần thông dư ba này đối kháng, không nhìn tiếng kêu chỗ sâu trong trấn ngục truyền đến, Nguyên Thủy Đại Đạo ở trong từng tràng đại chiến đấu, trở nên càng cô đọng, càng thêm hoàn mỹ!
Những thần thông dư ba này, cũng không phải là tới từ địa ngục hoặc chư thiên hai đại vũ trụ, mà là đến từ Tiên giới cùng Hỗn Độn Thần Ma, tích chứa lý niệm cùng địa ngục và chư thiên khác nhau rất lớn, thuộc về thể hệ bất đồng.
Đối kháng những thần thông này, thể ngộ Đạo bên trong thần thông, hấp thu Đại Đạo trong những thần thông này, dung nhập vào Nguyên Thủy Đại Đạo. Hôm nay Giang Nam, đã bắt đầu nhảy ra gông cùm xiềng xiếc của hai đại vũ trụ, làm cho Nguyên Thủy Đại Đạo của mình bao quát càng nhiều là Đạo cùng Lý!
Nguyên Thủy Đại Đạo của hắn thật ra là đủ loại Đại Đạo dung hợp, bất quá hắn tu luyện là địa ngục cùng chư thiên công pháp, tu hành là địa ngục cùng chư thiên Đại Đạo, mặc dù hắn Chứng Đế, chứng cũng là Đại Đạo của hai đại vũ trụ.
Mà bây giờ, hắn cùng với những thần thông đối này kháng, đồng thời nghiên cứu những thần thông này, hoàn thiện Nguyên Thủy Đại Đạo, rốt cục để cho hắn có thể đi ra ngoài, lĩnh ngộ Tiên giới thậm chí Cổ Thần Đại Đạo!
Không chỉ có như thế, hắn còn thử thu một chút hỗn độn dị hỏa cùng Tiên hỏa, dị thủy, lúc trước, thực lực của hắn không cao, nhưng mà hiện tại Nguyên Thủy Đại Đạo trưởng thành, thu những bảo vật này đối với hắn mà nói tính nguy hiểm không có khổng lồ như vậy.
Đinh….
Một cái bóng ma cự đại từ một bên đánh tới, Giang Nam làm như bất giác, đợi đến bóng ma kia nhào tới bên cạnh mình, lúc này mới phất tay một kiếm, cùng bóng ma kia va chạm, chỉ có một tiếng giòn vang truyền đến, đem bóng ma kia ngăn trở!
Bóng ma kia một kích không trúng, lúc này nhanh chóng lui về phía sau, Giang Nam cười lạnh một tiếng, thân thể chấn động, một ngụm Hỗn Độn Tiên Chuông bay ra, móc ngược xuống, đem bóng ma kia khấu trừ ở chính giữa.
– Bản thân ta muốn nhìn, ngươi rốt cuộc là vật gì!
Cạch…
Một tiếng hồng chung đại lữ chấn động, Hỗn Độn Tiên Chung bị oanh mở một lỗ thủng cự đại, đạo bóng ma kia từ trong Hỗn Độn Tiên Chung phá vỡ đại động bay ra, một đạo bóng ma hiện lên, cắt về phía đỉnh đầu Giang Nam!
– Thậm chí ngay cả Hỗn Độn Tiên Chung của ta cũng có thể oanh mở một lỗ thủng to, rốt cuộc là vật gì!
Trong lúc vội vã, Giang Nam chỉ kịp thấy một đạo huyết quang, bóng ma kia liền đã đi tới mi tâm của hắn!
– Thông Tiên Kiều, câu thông Tiên giới!
Chương 1827: Thất Bảo đều xuất hiện Tiên Vực mở (2)
Sau ót hắn đột nhiên có một đạo Tiên cầu bay ra, kéo dài qua hư không, tựa như đả thông một cái cầu đi thông Tiên giới, Giang Nam hơi thở tăng vọt, nhất thời chỉ cảm thấy lực lượng cuồn cuộn từ sau ót chạy chồm xuống, rót vào trong nhục thể của mình!
Cỗ lực lượng này mạnh như thế, trong nháy mắt đem pháp lực của hắn tăng lên không chỉ gấp mười lần, để cho hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ:
– Thông Tiên Kiều làm sao đột nhiên có thể mượn tới Tiên giới lực bàng bạc khổng lồ như thế? Ta vốn là có thể mượn tới gấp hai ba lần lực lượng, cũng đã là nứt vỡ thiên, hiện tại lại có thể mượn tới gấp mười lần! Chẳng lẽ nói, trấn ngục khoảng cách Tiên giới gần hơn?
Pháp lực tăng vọt, lấy tay trong lúc liền đem bóng ma suýt nữa xuyên thủng đầu của hắn kia một phát bắt được, định ở trước người.
Khúc khích xuy…
Tay phải hắn bắt được bóng ma kia nhanh chóng rữa nát, huyết nhục hủ thực, trong khoảnh khắc liền chỉ còn lại có từng chồng bạch cốt, Giang Nam đem bóng ma kia bắn ra, thất thanh nói:
– Tiên huyết?
Bóng ma bị hắn vứt ra rốt cục hiện hình, rõ ràng là một pháp bảo rách rưới, hình dáng pháp bảo giống như một đầu Phượng Hoàng, cái đuôi kia thật dài, chính là đuôi cánh thật dài của Phượng Hoàng!
Bất quá pháp bảo hình dạng Phượng Hoàng này phía trên hiện đầy vết máu, máu ở trên kiện pháp bảo này không ngừng lưu động, tràn ngập Tiên quang cùng thần quang, Tiên chỉ là Đại Đạo trong máu tán phát ra, mà thần quang là Đại Đạo trong pháp bảo tán phát ra!
Mới vừa rồi chính là Tiên huyết trên pháp bảo hủ thực bàn tay của hắn!
– Một Hỗn Độn Cổ Binh? Vũ khí của Hỗn Độn Cổ Thần?
Giang Nam sắc mặt ngưng trọng, bàn tay huyết nhục diễn sinh, nhanh chóng phục hồi như cũ, cẩn thận ngó chừng đầu huyết hoàng giương cánh kia!
Pháp bảo hình Phượng Hoàng này hôm nay đã không thể xưng là pháp bảo, mà là một loại sinh linh kỳ lạ, là vũ khí của Hỗn Độn Cổ Thần bị lây Tiên nhân máu huyết, sinh mệnh lực cường đại trong máu Tiên nhân cộng thêm Cổ Thần Đại Đạo tạo thành sinh linh!
Ở nội bộ pháp bảo, máu Tiên nhân đã đem pháp bảo này cải tạo thành sinh mệnh, Tiên huyết ở giữa pháp bảo chảy động, chửa sinh ra linh hồn!
Loại sinh linh này, vừa có dục vọng phá hư kinh khủng của Cổ Thần, lại có sinh mệnh lực cường đại của Tiên nhân, lại bị oán niệm cuồng bạo nơi đây ăn mòn, thiên nhân ngũ suy xâm nhuộm, hoành hành ở nơi này, xuyên toa các loại thần thông dư ba mà không bị thương tổn!
– Khó trách có thể đục lỗ Hỗn Độn Tiên Binh của ta, nguyên lai là một Hỗn Độn Cổ Binh mảnh nhỏ!
Huyết hoàng đánh tới, cánh chim hạ huyết sắc lượn lờ, phi phác tới, tốc độ nhanh e rằng pháp tưởng tượng, cho dù là Giang Nam cũng khó mà bắt hành tích của nó!
Đinh đinh đinh nổ tung vang không dứt, Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm ở đỉnh đầu Giang Nam cùng trên dưới bốn phía tung bay, tấn như sấm điện, kiếm quang lóe lên lượn lờ, huyết hoàng tấn công hết thảy bị đỡ.
– Thất Bảo đều xuất hiện Tiên Vực mở!
Giang Nam quát tháo, Khai Thiên Phủ, Diệt Thế Đại Ma, Thông Tiên Kiều, Hỗn Độn Tiên Chuông, La Thiên Tuyết Liên, Vạn Ngục Ấn, Lục Đạo Tiên Luân cùng nhau bay ra, Khai Thiên Phủ một búa bổ tới, răng rắc một tiếng ở đỉnh đầu hắn bổ ra một mảnh thời không, tiếp theo Thất Bảo bay lên, định trụ khoảng không này, hóa thành một mảnh Tiên Vực mênh mông.
Giang Nam lấy tay lấy ra, một tay chế trụ chân huyết hoàng, dùng sức một quán, đem huyết hoàng ném vào trong Tiên Vực, Thất Bảo chấn động, lập tức bảy đại Tiên đạo uy năng trấn áp xuống!
Rầm rầm rầm…
Huyết hoàng tung bay, vũ dực liên thiên, Tiên Vực trên đỉnh đầu Giang Nam nhất thời bị đầu huyết hoàng này đánh cho rách tung toé, Khai Thiên Phủ hiện đầy lỗ thủng, Diệt Thế Đại Ma dừng lại vận chuyển, Thông Tiên Kiều cơ hồ gãy lìa, Hỗn Độn Tiên Chung thủng lỗ chỗ, cánh sen La Thiên điêu linh, Vạn Ngục Ấn vạn ngục tan biến, Lục Đạo Tiên Luân vặn vẹo, không một cái có thể ngăn đầu huyết hoàng này tấn công.
– Định!
Giang Nam đưa tay chỉ hướng đỉnh đầu, Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm từ trên trời giáng xuống, ô hay một tiếng cắm vào trong Tiên Vực, nhất thời đem Tiên Vực tan biến ổn định lại, trấn áp huyết hoàng.
– Ta đang lo không có tài liệu thượng hạng tới luyện bảo, ngươi tự chui đầu vào lưới!
Giang Nam một bàn tay mở ra, hỗn độn dị hỏa ở trong lòng bàn tay hắn thiêu đốt, dị hỏa bay lên, rơi vào Tiên Vực, dị hỏa màu tím ầm ầm thiêu đốt, hoả diễm hừng hực vây quanh đầu huyết hoàng kia, không ngừng thiêu đốt!
Lúc này Giang Nam ngồi xuống là nửa năm lâu, thúc dục Hỗn Độn Dị hỏa luyện hóa tiên huyết bên trong huyết hoàng, năng lượng bên trong tiên huyết bị hắn chiết xuất đi ra, hóa thành tiên khí cuồn cuộn, tiên khí bị hắn luyện hóa, tăng lên tu vi.
Mà huyết hoàng kia chính là mảnh vỡ một kiện Hỗn Độn cổ binh, trong đó mảnh vỡ Hồng Mông đại đạo cũng bị hắn luyện ra, luyện nhập bên trong đại đạo bản thân.
Chiết xuất tiên đạo bên trong máu tươi cùng Hồng Mông đại đạo bên trong Hỗn Độn cổ binh, với hắn mà nói cũng không thập phần khó khăn, chính thức khó khăn là trong đó chất chứa khí tức thiên nhân ngũ suy, cùng với oán niệm của cổ tiên và Cổ Thần khi chết bộc phát ra!
Đúng là thiên nhân ngũ suy cùng oán niệm Cổ Thần cổ tiên, để cho hắn hao tốn nửa năm, những oán niệm cùng khí tức thiên nhân ngũ suy này hắn không cách nào luyện hóa, chỉ là khu trừ, rất là trì hoãn thời gian.
Nửa năm thời gian này, tu vi hắn tiến nhanh, khoảng cách Thần Quân viên mãn cảnh giới càng tiến một bước!
Càng thêm mấu chốt chính là, mảnh vỡ Hỗn Độn cổ binh này bị hắn luyện hóa, đủ loại Hỗn Độn hiếm quý bị đề luyện ra, luyện nhập Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, để cho uy năng Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm cũng sâu sắc tăng lên!
– Thật là một nơi tốt, nếu ở tại đây lịch lãm rèn luyện mấy trăm năm, ta tất có thể tích lũy tiền vốn vô cùng hùng hồn, chứng đạo thành đế, tu thành Hoàng Đạo Cực Cảnh, đều không nói chơi!
Một đạo thần thông dư âm tịch cuốn tới, Giang Nam ngồi ngay ngắn bất động, tế lên Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, kiếm quang như mưa trút xuống, cùng đạo thần thông tương đương với một kích toàn lực của Hoàng Đạo Cực Cảnh kia va chạm.
Bành bành bành…
Đạo thần thông dư âm kia vặn vẹo, bạo toái, lập tức mảnh vỡ đại đạo trong đó bị Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm thôn phệ không còn, thần thông dư âm biến mất không thấy gì nữa.
– Trong thần thông dư âm này cũng có oán niệm của cổ tiên Cổ Thần khi chết…
Giang Nam khẽ nhíu mày, thúc dục pháp lực, cẩn thận từng li từng tí đem oán niệm luyện ra Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, loại oán niệm này cực kỳ nguy hiểm, nếu Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm bị oán niệm xâm lấn, sớm muộn gì sẽ thoát ly khống chế của hắn, biến thành một sinh linh kỳ lạ bên trong trấn ngục, tràn ngập dục vọng khủng bố phá hư.
– Ta hiện nay đã tu luyện tới Thần Quân đỉnh phong, lúc ta chứng đế, Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm cũng muốn cùng với ta chung một chỗ chứng đế, trở thành chứng đế chi bảo của ta. Bất quá ta chứng đế, vạn đạo triều bái, dùng chất liệu hiện tại của Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, chỉ sợ không cách nào thừa nhận vạn đạo triều bái, sẽ bị vạn đạo no bể bụng.