[Dịch] Đế Tôn
Tập 254 [Chương 1813 đến 1819]
❮ sautiếp ❯Chương 1813: Ngươi nhìn lầm ta (2)
Đạo Vương nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói:
– Ta sau khi bị thương, nguyên nên trước tiên tới tìm ngươi. Bất quá lần này ta liều chết từ trong tay Thái Hoàng lão tổ chạy ra, lại không phải đến cầu ngươi, nhờ ngươi chữa thương cho ta. Ta còn có chuyện khác.
Giang Nam lẳng lặng nghe.
Đạo Vương thở dài, nói:
– Thái Hoàng đã biến thành khôi lỗi của Thiên Đạo, những năm hắn vây khốn ta này, ta cảm ứng được hắn đối với thiên đạo chí bảo khác khát vọng càng ngày càng mãnh liệt.
Sắc mặt Giang Nam ngưng trọng nói:
– Hồ Thiên lão sư nguy hiểm.
Đạo Vương gật đầu nói:
– Không chỉ có đế sư nguy hiểm, Bổ thiên thần nhân khác, Huyền Hoàng, Thiên Ý, Cực Lạc đều nguy hiểm! Hôm nay Thái Hoàng lão tổ có thể địch nổi một Bổ thiên thần nhân, hắn không có mười phần nắm chắc, liền không lại đối phó bọn hắn. Bất quá Quang Vũ đi Đạo Vương Đại Thế Giới, mang đến tin tức của Thiên Mẫu Thánh Hậu, muốn cùng Thái Hoàng liên thủ, đối phó Bổ thiên thần nhân khác.
Giang Nam cười ha ha, mỉa mai nói:
– Thái Hoàng là đệ tử của sư huynh, Thiên Mẫu Thánh Hậu là thê tử của sư huynh, sư huynh, ánh mắt của ngươi quả nhiên lợi hại ah!
Sắc mặt Đạo Vương không thay đổi, nói khẽ:
– Bọn hắn sắp động thủ, người đầu tiên đối phó, tất nhiên là đế sư. Ta hôm nay bản thân khó bảo toàn, vô lực cứu viện đế sư, chỉ có thể đến đây gặp ngươi.
Giang Nam sắc mặt biến hóa, đột nhiên rì rì nói:
– Sư huynh, ngươi xem thực lực của ta hôm nay như thế nào?
Đạo Vương nghiêm nghị nói:
– Ngươi có được chiến lực Thần Đế đỉnh phong, hơn nữa chỉ là Thần Quân cảnh giới, tiền đồ vô lượng!
Giang Nam đẩy ra cửa sổ, cười nói:
– Sư huynh, ngươi lại đến xem thế lực của ta như thế nào.
Đạo Vương đi vào trước cửa sổ, Chư Thiên phủ cao cư ở phía trên La Thiên, đẩy ra cửa sổ thư phòng, liền có thể đứng ở phía trước cửa sổ xem Chư Thiên vạn giới, thậm chí ngay cả Địa Ngục cũng có thể thấy rõ ràng, nghiêm mặt nói:
– Thế lực của ngươi lớn mạnh trước nay chưa có, mỗi ngày đều có Thần Ma mới đầu nhập vào dưới trướng của ngươi, ngươi khống chế Chư Thần sách, dưới trướng có mấy trăm vạn Thần Ma nghe ngươi hiệu lệnh, Thần giới Chư Thiên đều là thân tín của ngươi, ngươi đã là thế lực cường đại nhất Chư Thiên vạn giới!
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng đầu nói:
– Sư huynh, ngươi cảm thấy địa vị của ta như thế nào?
– Ngươi vị cực chúng thần, không phải đại đế, nhưng lại có địa vị đại đế.
Ánh mắt Đạo Vương lộ ra sắc mặt kính nể, cười nói:
– Ngươi cùng Tam Hoàng xưng đạo hữu, cùng chư đế bình khởi bình tọa, nếu Đông Cực đại đế cùng Minh Thổ, Tinh Quang thoái vị, không người có thể cùng ngươi cạnh tranh đại đế vị. Đại đế vị, đã là vật trong bàn tay ngươi!
– Sư huynh, ngươi lại nhìn nội tử cùng những đệ tử kia của ta như thế nào?
Giang Nam cười tủm tỉm nói.
– Đệ muội chủ chưởng nội chính, thống trị Chư Thiên phủ cùng Huyền Thiên Thánh tông, mặc dù ngươi không có ở đây, Huyền Thiên Thánh tông cũng bị quản lý được ngay ngắn rõ ràng, Chư Thiên phủ vận chuyển đâu vào đấy.
Đạo Vương lộ ra vẻ hâm mộ nói:
– Mà đệ tử của ngươi, thì đã trở thành một phương nhân kiệt, nguyên một đám thân cư chức vị quan trọng, thân cư đại vị, tương lai chỉ sợ có không ít người trở thành Thần Đế đời sau, tiền đồ rộng lớn.
Giang Nam cười to:
– Ta tiền đồ vô lượng, có được thế lực cường đại nhất Chư Thiên vạn giới, địa vị phi phàm, tương lai Chư Thiên vạn giới đều là vật trong bàn tay ta! Đệ tử của ta trải rộng thiên hạ, trú đóng ở Chư Thiên yếu địa, khống chế Chư Thiên, ta có hiền thê chủ chưởng nội chính, hôm nay ta hết thảy đều đã có!
Hắn lạnh lùng nói:
– Ta vì sao còn phải đi cứu Hồ Thiên lão sư? Ta vì sao còn phải bỏ qua hết thảy, bỏ qua tánh mạng thân gia của ta, dùng thân phạm hiểm, đi lau bờ mông cho ngươi, thu thập cục diện rối rắm do ngươi xông ra?
– Nếu ta đi cứu Hồ Thiên lão sư, tất nhiên sẽ cùng Thái Hoàng, Thiên Mẫu Thánh Hậu, Quang Vũ động thủ, thậm chí nói không chừng Tạo Hóa Huyền Tổ cũng không chết, cũng muốn ra tay! Ta đối mặt không phải việc nhỏ đi đi về về, mà là dùng tánh mạng của ta cùng thân gia đi phạm hiểm!
Hắn nộ khí trùng thiên, ngưng mắt nhìn Đạo Vương:
– Sư huynh, nếu như ngươi có hết thảy trước mắt đây, ngươi cam lòng buông tha sao?
Đạo Vương sắc mặt bình tĩnh, nhìn thẳng hắn, đã qua thật lâu, chậm rãi nói:
– Ta cũng sẽ không cam lòng. Bất quá ở bên trong cổ tiên hạo kiếp năm đó, ta lại cam lòng rồi. Trận chiến ấy, ta cùng với Thánh hậu sinh hạ mười con trai, chết trận chín cái, chỉ còn lại có con út. Về sau, ta trở thành Bổ thiên thần nhân, tiểu nhi của ta chết già rồi. Thánh hậu tính tình đại biến, ta không thể không đem nàng phong ấn, làm cho nàng hóa thân thành Thiên Ngục… Ta còn sống, nhưng mà nhà của ta sớm đã phá vong rồi…
Đạo Vương nói khẽ:
– Ta không nỡ, ngươi cũng không nỡ. Năm đó ta đi, đối kháng cổ tiên hạo kiếp, ngươi cũng sẽ cùng ta đồng dạng, cũng sẽ đi cứu Hồ Thiên lão sư…
– Ngươi nhìn lầm ta rồi!
Giang Nam cười lạnh nói:
– Ngươi nhìn lầm ta rồi. Hồ Thiên lão sư đối mặt kết quả hẳn phải chết, cho dù ta đi cứu hắn, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ta tuyệt sẽ không xuất thủ đi cứu Hồ Thiên!
Hắn quay người, phẩy tay áo bỏ đi:
– Ngươi đã tới gặp ta, vậy thì chớ đi, Đô Thiên chưa chết, ngươi cũng chết không được, ta để cho nội tử tế lên Luyện Thiên đại trận, vì ngươi trị thương. Ta muốn cho ngươi nhìn xem, ngươi dung túng hạo kiếp, tạo thành hậu quả xấu, tận mắt nhìn Hồ Thiên lão sư bởi vì ngươi mà chết! Cho ngươi nhìn xem, ngươi cái gọi là Chư Thiên chính thống căn bản thực hiện không được, cái ngươi đã làm, phải do ngươi gánh lấy!
Đạo Vương chán nản ngồi xuống.
Giang Nam đi đến bên ngoài thư phòng, Thi Hiên Vi sớm đã chờ ở nơi đó, nhìn nhìn sắc mặt Giang Nam, cẩn thận từng li từng tí nói:
– Phu quân, ngươi thật sự không đi cứu Hồ Thiên lão tổ?
– Cứu lão nhân kia làm gì?
Giang Nam trừng mắt, cười lạnh nói:
– Cứu lão nhân kia, còn muốn đậu vào tánh mạng thân gia của ta! Cho dù có thể cứu hắn lúc này, tương lai hắn còn không phải phải chết sao? Huyền Đô cổ tiên chờ ở nơi đó, cần phải muốn tánh mạng những người tham dự qua trấn áp hắn mới bằng lòng bỏ qua! Ta lần này cứu được Hồ Thiên lão đầu, lần sau Huyền Đô tới giết hắn, ta còn tài giỏi qua Huyền Đô hay sao? Chết sớm chết muộn đều là chết, để cho hắn chết đi!
Thi Hiên Vi thè lưỡi, cười nói:
– Phu quân cũng không phải loại người này…
– Cái này là Đế Hoàng chi đạo, ta cùng Đạo Vương sư huynh học được đấy!
Giang Nam cười lạnh, đi ra ngoài, thản nhiên nói:
– Hồ Thiên lão đầu chết, chết có ý nghĩa, bị chết lừng lẫy, bị chết hữu ích cho Chư Thiên vạn giới, cùng ta có quan hệ gì đâu? Ai gây ra sự tình, vậy thì do người gây chuyện đến gánh chịu, bờ mông không sạch sẽ, muốn ta liều mình vì ngươi lau sạch, nghĩ đến ngược lại rất hay!
Trong thư phòng, sắc mặt Đạo Vương hôi bại, đờ đẫn ngồi ở chỗ kia.
Chương 1814: Bái tạ sư ân (1)
Thi Hiên Vi thở dài, truyền âm nói:
– Phu quân, ngươi thật sự không đi cứu Hồ Thiên lão tổ?
– Cứu không được hắn.
Giang Nam thần thức chấn động, truyền âm nói:
– Ngươi cảm thấy, ta bây giờ có thể làm qua Quang Vũ hay Thiên Mẫu Thánh Hậu, hay Huyền Tổ Tạo Hóa sao? Hay là nói Thái Hoàng lão tổ khống chế thiên đạo chí bảo? Nếu như lần này cưỡng ép đi cứu Hồ Thiên lão sư, nhất định phải xuất động Chư Thiên chư đế cùng Tam Hoàng, cùng với Chư Thiên phủ thống ngự mấy trăm vạn Thần Ma, tổn thương hơn phân nửa cũng khó có thể cứu ra Hồ Thiên lão sư, Tam Hoàng cùng chư đế đều phải chết tổn thương hơn phân nửa! Tam Hoàng chư đế cùng Chư Thần đều chết tổn thương hầu như không còn, ai để ngăn cản Địa Ngục xâm lấn?
Thi Hiên Vi trầm mặc nói:
– Thế nhưng mà, ngươi tu luyện không phải Đế Hoàng chi đạo…
Giang Nam tự nhủ:
– Không chỉ có như thế, cứu ra Hồ Thiên lão sư cũng vô dụng, ta bây giờ có thể cứu hắn, tương lai Huyền Đô cổ tiên muốn mạng của hắn, ta còn có thể lại đi cứu hắn sao? Đối phó dưới mắt đã là như thế, tương lai như thế nào mới có thể ở trong tay Huyền Đô cổ tiên cứu hắn? Cho nên, Hồ Thiên lão sư nhất định phải chết!
Hắn nói khẽ:
– Hắn không chết mà nói, liền không cách nào làm cho trường hạo kiếp này chấm dứt, chẳng những hắn phải chết, Bổ thiên thần nhân khác, Huyền Hoàng, Thiên Ý cùng Cực Lạc cũng đều phải chết, mới có thể để cho trường hạo kiếp này từ nay về sau chấm dứt! Phu nhân, ngươi mang tới Luyện Thiên đại trận, vì Đạo Vương chữa thương, ta đi gặp Hồ Thiên lão sư lần cuối, vì hắn tiễn đưa.
Thi Hiên Vi gật đầu, đi lấy Luyện Thiên đại trận.
Giang Nam phất tay, chân Tạo Hóa tiên đỉnh hô một tiếng bay lên, rơi vào trong thư phòng, oanh một tiếng rơi vào trước mặt Đạo Vương, lạnh nhạt nói:
– Sư huynh, trên chân đỉnh có ba tích máu huyết của Hồ Thiên lão sư, trấn áp chân đỉnh dị động, ngăn cản chân đỉnh bay đi cùng Tạo Hóa tiên đỉnh dung hợp. Hồ Thiên lão sư vừa chết, đã chết đạo tiêu, đại đạo bên trong máu tươi của hắn sẽ tiêu tán, chân đỉnh này cũng sẽ bay đi.
Đạo Vương giật mình, kinh ngạc xem lên chân đỉnh trước mặt.
Giang Nam lẳng lặng suy tư một lát, đứng dậy, hạ giới mà đi, đi Hồ Thiên đại thế giới.
Hắn đi cực nhanh, cũng không lâu lắm liền rời đi Thần giới Chư Thiên, đi vào bên ngoài Hồ Thiên đại thế giới.
Địa Ngục Chư Thần bên trong Vạn giới Chư Thiên đã bị đuổi ra Chư Thiên vạn giới, giờ phút này vạn giới nghênh đón một thời kỳ phát triển cao tốc, cũng có không thiếu Thần Ma sinh ra đời, bất quá so sánh với rất nhiều truyền thừa bên trong Thần giới, vạn giới bị diệt sạch, số lượng Thần Ma sinh ra đời xa không kịp Thần giới.
Hơn nữa, Trung Thiên Đại Thế Giới hủy diệt, Thần Ma bên trong vạn giới không chỗ có thể đi, cùng Thần giới ngăn cách, chỉ có thể bám vào dưới trướng mấy Bổ thiên thần nhân may mắn còn sống sót, lại để cho Đại Thế Giới của các Bổ thiên thần nhân rất là náo nhiệt.
So sánh với Đại Thế Giới khác, Hồ Thiên đại thế giới liền lộ ra quạnh quẽ vạn phần, từ khi bọn người Linh Đạo Tử rời khỏi, sinh linh bên trong Hồ Thiên đại thế giới liền hết thảy bị Hồ Thiên lão tổ đuổi đi ra ngoài, trong tòa Đại Thế Giới mênh mông này không có một bóng người, chỉ còn lại có Hồ Thiên lão tổ.
Bên trong Đại Thế Giới có Tàng Thiên Hồ Lô phong tỏa Thiên Địa, bất luận kẻ nào cũng không cách nào tiến vào. Giang Nam nhìn xa Hồ Thiên đại thế giới, cảm khái một tiếng, đang muốn tiến vào Hồ Thiên đại thế giới, đột nhiên lòng có nhận thấy, cười nói:
– Tẩu tẩu đã đến, vì sao còn muốn ẩn núp đi? Tiểu đệ không ăn người, kính xin chị dâu đi ra tương kiến!
Hư không vỡ ra, như là tầm mắt từ từ mở ra, lộ ra một con mắt cực lớn, tầm mắt hẹp dài, giống như đôi mắt dễ thương của mỹ nữ.
Bất quá, con mắt này thật sự quá lớn, to đến không cách nào tưởng tượng, dài đến ức vạn dặm, trong mắt Thần Quang chất chứa, ẩn chứa năng lượng vô cùng khủng bố!
Sau đó, hư không lần nữa vỡ ra, lộ ra con mắt thứ hai, cũng là khổng lồ giống như vậy.
Tiếp theo là thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu!
Sáu con mắt mỹ nhân, bao phủ cao thấp tả hữu bốn phương tám hướng, đem Giang Nam khốn ở trong đó.
Cái bức cảnh tượng này, tựa như một Thần Nhân ba đầu to lớn không gì so sánh được, thân hình che dấu trong hư không, chỉ có mắt từ trong hư không hiển hiện, khủng bố mà rung động!
– Tẩu tẩu? Ngươi là sư đệ của Đạo Vương, cùng Đạo Vương cái phụ lòng người kia cũng là xuất từ Hồ Thiên môn hạ, hoàn toàn chính xác có thể xưng ta là chị dâu. Huyền Thiên giáo chủ, ngươi đây là chuẩn bị tiến vào Hồ Thiên đại thế giới sao?
Một thanh âm nữ tử bén nhọn vang lên, đâm vào màng tai Giang Nam, phảng phất vô số lưỡi dao sắc bén thiết cát nguyên thần của hắn.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Chị dâu, Tử Xuyên chỉ là tiến vào Hồ Thiên đại thế giới, gặp lại Hồ Thiên lão tổ một lần, bái kiến hắn xong ta liền rời đi. Kính xin chị dâu cho cái thể diện.
Sáu thần nhãn cực lớn quay chung quanh hắn cao thấp xoay tròn, rời rạc bất định, thanh âm của nữ tử trong hư không ôn nhu vô cùng vang lên, cười nói:
– Huyền Thiên giáo chủ, ngươi cho rằng Bổn cung sẽ để cho ngươi đi vào? Ngươi trước kia đắc tội qua Bổn cung, dùng thần thông của Đạo Vương đánh ta, ta và ngươi tầm đó có cừu oán đây này.
Nàng lạnh lùng nói:
– Hơn nữa, ngươi là Hồ Thiên đệ tử, ngươi tiến vào Hồ Thiên đại thế giới thấy hắn, tất nhiên là vì nghĩ cách cứu viện Hồ Thiên lão quỷ, ta và ngươi là địch nhân, ta như thế nào sẽ để cho ngươi tiến vào Hồ Thiên đại thế giới?
– Cho nên…
Thanh âm ba nữ tử cùng một chỗ cười nói:
– Vẫn là trước hết giết ngươi thì tốt hơn, ngươi thấy sao?
Giang Nam cười ha ha nói:
– Chị dâu không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ta chính là Chư Thiên phủ Chi Chủ, khống chế Luyện Thiên đại trận, dưới trướng mấy trăm vạn Thần Ma, chỉ cần ta ra mặt, Tam Hoàng cùng chư đế sẽ động! Một trận chiến này, ai thắng ai thua vẫn là không biết số lượng! Nếu ngươi thả ta đi vào, gặp Hồ Thiên lão sư một lần cuối, ta có thể cam đoan ta tuyệt sẽ không tham dự đến ân oán của ngươi cùng Hồ Thiên lão sư, gặp hắn một lần liền đi. Ngươi là chị dâu ta, ta không muốn cùng ngươi tổn thương hòa khí. Bất quá nếu chị dâu dùng cường, như vậy ta chỉ có thể đối với ngươi dùng mạnh.
– Ngươi dám uy hiếp ta?
Thanh âm của Thiên Mẫu Thánh Hậu lần nữa trở nên bén nhọn, lạnh lùng nói.
Giang Nam mỉm cười, không nói gì.
Đột nhiên, trong hư không truyền đến thanh âm của Quang Vũ Thần Đế nói:
– Thánh hậu, đồng thời ngăn lại Cực Lạc, Huyền Hoàng cùng Thiên Ý, chúng ta cũng là cố hết sức, nếu thêm Đông Cực, Minh Thổ, Tinh Quang Tam Hoàng, chỉ sợ thật sự giết không được Hồ Thiên. Huyền Thiên giáo chủ đã đáp ứng không tham dự, vậy thì tha hắn một lần, để cho hắn đi vào xem Hồ Thiên lão tổ một lần cuối cũng không sao.
Chương 1815: Bái tạ sư ân (2)
Sáu con mắt của Thiên Mẫu Thánh Hậu chuyển động, cao thấp xem kỹ Giang Nam, cười lạnh nói:
– Ngươi không muốn ra vẻ, nếu ngươi tiến vào Hồ Thiên đại thế giới, mang đi Hồ Thiên, ngươi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Thanh âm của Quang Vũ truyền đến, cười nói:
– Huyền Thiên giáo chủ, ngươi nên biết, lúc này Hồ Thiên đại thế giới đã bị chúng ta giám sát và điều khiển! Vô luận là có các loại ý định gì, đều khó có khả năng thoát qua tai mắt thánh hậu, cho dù ngươi ý định mang đi Hồ Thiên thần tính cũng không có khả năng!
Giang Nam tức cười, cười nói:
– Ta há có thể tự tìm đường chết? Các ngươi yên tâm, ta chỉ là đi gặp Hồ Thiên lão sư một lần cuối, tuyệt sẽ không gây chuyện thị phi.
Thiên Mẫu Thánh Hậu hừ lạnh một tiếng, sáu con mắt khép lại, biến mất không thấy gì nữa, trong hư không truyền đến ba thanh âm chồng lại nói:
– Tin rằng ngươi cũng không dám…
Giang Nam nhẹ nhàng thở ra, cất bước đi về hướng Hồ Thiên đại thế giới, mà vào lúc này, Tàng Thiên Hồ Lô phong ấn từ từ mở ra một đường, hóa thành một đạo Thần Quang đại đạo, phô thẳng hướng Thánh sơn của Hồ Thiên lão tổ.
Giang Nam cất bước leo lên Thần Quang đại đạo, bất quá một lát, liền tới đến trên thánh sơn.
Cổng tre cỏ lư mở ra, một vị lão giả khô gầy cất bước đi ra, nhìn về phía Giang Nam, trong ánh mắt có chút thất vọng.
– Lão sư vì sao cảm giác thất vọng?
Giang Nam lấy ra một cái bồ đoàn, đúng là lúc mình bái nhập Hồ Thiên lão tổ môn hạ học nghệ, Hồ Thiên lão tổ tặng cho hắn chính là cái bồ đoàn kia, khoanh chân ngồi ở phía trên, cười nói:
– Hẳn là lão sư cho rằng đến chính là Đạo Vương? Lão sư không khỏi có chút quá coi trọng Đạo Vương, mà bỏ qua đệ tử thứ hai của ngươi a?
Hồ Thiên lão tổ lấy ra một cái thảo đoàn, cũng tự ngồi xuống, thở dài nói:
– Ta cho rằng trước đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng sẽ là hắn, không nghĩ tới đến lại là ngươi. Người ta dạy bảo nhiều nhất là Đạo Vương, đối với hắn càng thêm dụng tâm, chưa từng nghĩ dạy không dụng tâm nhất, ngược lại là đến xem ta.
– Cho nên nói ngươi bất công.
Giang Nam cười nói:
– Ngươi ở trên người Đạo Vương dụng tâm quá nhiều, khắp nơi vì hắn suy nghĩ, khắp nơi vì hắn cân nhắc, đối với ta ngươi tất nhiên không thể dụng tâm rồi.
Hồ Thiên lão tổ cười nói:
– Trong lòng ngươi khó chịu?
– Tự nhiên là khó chịu.
Giang Nam thở dài nói:
– Ta cùng hắn đều là đệ tử của ngươi, vì sao trọng này khinh kia? Hắn là Đại sư huynh, ta là tiểu sư đệ, theo lý mà nói, lão sư nên càng thương tiểu sư đệ một ít mới đúng, dù sao tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, nên được sủng ái.
Hồ Thiên lão tổ tức cười, cười nói:
– Hắn là ta nhìn lớn lên, cùng ngươi bất đồng. Ngươi người này trời sinh tính cơ linh xảo trá, có một đám tà khí, ta chỉ muốn đem ngươi dẫn vào bên trong môn hộ, ngươi liền có thể đi ra một con đường của mình, thậm chí so với ta còn đi xa hơn. Nhưng Đạo Vương lại là từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh ta, ta coi hắn như là thân tử, tay bắt tay giáo hắn, dẫn hắn lên con đường kia. Sau đó ta tận mắt nhìn hắn từng bước một trưởng thành thành tồn tại vô địch trên đời, nhìn tận mắt hắn lấy vợ sinh con, cảm tình ở trong đó, ngươi nên minh bạch a?
Giang Nam trầm mặc.
Hồ Thiên lão tổ lão trong mắt lập loè tinh quang nói:
– Ta cả đời này, có thể dạy dỗ hai người đệ tử, một cái chung kết hạo kiếp, một cái khai mở muôn đời thịnh bình, đã đầy đủ rồi, chết cũng không tiếc rồi!
Giang Nam nghi ngờ nói:
– Ngươi biết ta không phải tới cứu ngươi sao?
Hồ Thiên lão tổ hỏi ngược lại:
– Ngươi cứu được ta lần này, cứu được lần sau sao? Cửa ải Thiên Mẫu Thánh Hậu này, ngươi có lẽ có thể đi qua, nhưng cửa ải Huyền Đô cổ tiên, ngươi đi qua như thế nào?
– Ta cũng là nghĩ như vậy.
Giang Nam vẻ mặt tươi cười, cười nói:
– Cho nên ngươi nhất định phải chết một lần mới có thể chấm dứt trận Nhân Quả này. Ngươi yên tâm, ta sẽ không xuất thủ cứu ngươi, thậm chí ngay cả tỷ ta ta cũng sẽ ngăn trở nàng, sẽ không để cho nàng cứu ngươi.
– Nghịch đồ!
Hồ Thiên lão tổ tức giận đến dựng râu trừng mắt, đột nhiên cười nói:
– Không liên quan đến nàng cũng là bản ý của ta, chỉ cần các ngươi bình an là tốt rồi. Tử Xuyên, ta vẫn là không bỏ xuống được Đạo Vương, trước khi chết còn muốn vì hắn làm chút gì đó.
Lão giả kia duỗi ra một ngón tay, cắm vào vành mắt của mình, dùng sức đem ánh mắt của mình gảy ra, máu tươi lập tức từ trong hốc mắt tuôn ra, lòng bàn tay Hồ Thiên lão tổ nâng khỏa ánh mắt này, đưa đến trước mặt Giang Nam.
– Đem con mắt này giao cho Đạo Vương, mắt của ta tức là mắt của hắn, một trận chiến này ta chứng kiến tức hắn chứng kiến!
Trong hốc mắt của Hồ Thiên lão tổ máu tươi chảy xuống, nhuộm hồng cả chòm râu trắng bóng, chòm râu nhuốm máu run run:
– Ta cảm ứng được Huyền Tổ còn sống, hắn muốn giết ta, Thiên Mẫu Thánh Hậu cũng muốn giết ta, thông qua ánh mắt của ta Đạo Vương liền có thể chứng kiến, Huyền Tổ biến hóa thành bộ dáng gì. Ta cũng sẽ chết có giá trị!
Hắn tay kia bắt lấy tay Giang Nam, đem khỏa ánh mắt nhuốm máu đặt ở trong tay Giang Nam, cười nói:
– Ta biết rõ ngươi oán ta không có vì ngươi làm chút gì đó, nhưng tiếc ta chỉ có một cái mạng. Nếu như ta có hai cái mạng mà nói, ta cũng nguyện ý vì ngươi chết một lần…
Giang Nam im lặng, đột nhiên Thiên Ngoại truyền đến thanh âm của Quang Vũ Thần Đế:
– Huyền Thiên giáo chủ, đã đến giờ rồi, ngươi bây giờ đi còn kịp!
Giang Nam đem con mắt của Hồ Thiên nắm trong lòng bàn tay, cung kính hướng Hồ Thiên lão tổ bái xuống, khấu đầu ba cái.
– Ta thay Đạo Vương, bái tạ sư ân!
Giang Nam ba khấu xong, đứng dậy, nói khẽ:
– Lão sư, chăm chú chiến một trận a. Ngươi là Bổ thiên thần nhân, nhất định phải chết lừng lẫy một ít.
Trong độc nhãn của Hồ Thiên lão tổ hiện lên nhất đạo tinh mang, thất thần nhìn xem mặt đất hắn dập đầu qua, đột nhiên thở dài.
– Chưa từng nghĩ, người quan tâm ta nhất, lại là đệ tử ta không dụng tâm dạy nhất…
Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời, cuồng phong thổi tới, lão giả quần áo phần phật, lộ ra thân hình dưới quần áo gầy giống như trúc, cao ngạo mà kiên cường.
– Vậy thì chăm chú chiến một trận a!
Giang Nam ly khai Hồ Thiên đại thế giới, từng con mắt của Thiên Mẫu Thánh Hậu từ trong hư không hiện ra, cao thấp dò xét hắn, thậm chí ngay cả thần nhãn trong tay hắn cũng nhìn một lần.
– Chị dâu, có cần phải phòng ta như phòng cướp thế không?
Giang Nam tức cười, cười nói:
– Hồ Thiên lão đầu lớn như vậy, cũng còn ở đó, ta còn có thể ở trước mặt chị dâu trộm hắn đi hay sao?
Thiên Mẫu Thánh Hậu cười lạnh nói:
– Đừng chị dâu chị dâu gọi được thân thiết như vậy, ta và ngươi có cừu oán, không phải vài câu chị dâu liền có thể dọn dẹp! Bổn cung chẳng những muốn tiêu diệt Hồ Thiên lão quỷ, còn muốn tiêu diệt Đạo Vương, đến lúc đó Bổn cung liền không là chị dâu của ngươi rồi, sau đó ta lại tiêu diệt ngươi!
Giang Nam cười ha ha, phất phất tay, quay người rời đi.
Chương 1816: Vây giết Hồ Thiên (1)
Cũng không lâu lắm, hắn trở lại Thần giới Chư Thiên, lúc trải qua Câu Trần Thiên do Linh Đạo Tử thống trị, Giang Nam vào cung tiếp Linh Đạo Tử, hai người lặng yên ngồi một lát, thần thức tuôn ra, thần thức trao đổi, sắc mặt Linh Đạo Tử âm tình bất định, đột nhiên thở dài một tiếng, chắp tay nói:
– Sư huynh, ta tuân mệnh là được.
Giang Nam cáo từ rời đi, leo lên La Thiên, cầu kiến Đông Cực đại đế, tỷ đệ hai người lặng yên ngồi thật lâu, Giang Tuyết gật đầu nói:
– Ta đã biết. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ra ngoài cứu Hồ Thiên lão sư.
Giang Nam nói:
– Bất quá bọn người Bình Thiên, Phúc Thiên cùng Thắng Thiên không biết, khó bảo toàn sẽ đi cứu. Thực lực của bọn hắn quá kém, đi là chịu chết.
Giang Tuyết nói khẽ:
– Ta sẽ đích thân ngăn bọn hắn.
Giang Nam nới lỏng lỗ hổng, trở lại Chư Thiên phủ đi gặp Đạo Vương. Lúc này Thi Hiên Vi dĩ nhiên thúc dục Luyện Thiên đại trận, trợ giúp Đạo Vương chữa thương, tinh luyện ra đạo tổn thương của hắn.
Giang Nam đem con mắt của Hồ Thiên lão tổ giao cho Đạo Vương, mặt không biểu tình nói:
– Sư huynh, đây là thần nhãn của Hồ Thiên lão sư, hắn để cho ta giao cho ngươi, mượn nhờ ánh mắt của hắn, ngươi liền có thể chứng kiến hắn cùng với bọn người Thiên Mẫu Thánh Hậu chiến một trận, nếu như Tạo Hóa Huyền Tổ quả nhiên còn sống, lúc hắn ra tay, ngươi liền có thể chứng kiến bộ dạng hôm nay của Tạo Hóa Huyền Tổ.
Đạo Vương tiếp được con mắt này, giật mình nhưng không nói.
Giang Nam lạnh nhạt nói:
– Sư huynh, ngươi phải chăng cảm thấy ngươi sở tác sở vi sai rồi?
Đạo Vương thu khỏa thần nhãn này, cười ha ha nói:
– Ta làm sai rồi sao? Ta làm sai chỗ nào? Ta không có sai, được làm vua thua làm giặc, ta chỉ là tính toán sai một bước, tạm thời thất bại mà thôi!
Hắn chắp hai tay sau lưng, vạn phần tự phụ, ngạo nghễ nói:
– Hơn nữa ta còn chưa hoàn toàn bại, chỉ cần ta không chết, liền không phải bại hoàn toàn! Sau khi tổn thương khôi phục, ta vẫn là cường giả vô địch, còn có thể thay đổi Càn Khôn, thay đổi chiến cuộc, đem tất cả đạo chích hễ quét là sạch! Ngươi nói, ta đã thất bại sao?
Giang Nam lắc đầu:
– Ngoan cố.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, cùng Thi Hiên Vi chung một chỗ thúc dục Luyện Thiên đại trận, luyện hóa đạo tổn thương của Đạo Vương.
Đạo Vương sắc mặt biến hóa, ngưng mắt nhìn Giang Nam:
– Ngươi thật sự không đi cứu Hồ Thiên lão sư?
Giang Nam tức cười, cười nói:
– Hồ Thiên già rồi, tiềm lực có hạn, giá trị có hạn, so sánh với hắn giá trị của ngươi cao hơn. Thương thế của ngươi chậm trễ hơn sáu mươi năm thời gian, giờ phút này Đô Thiên Thần Đế chỉ sợ đạo tổn thương sắp khỏi hẳn rồi, Đô Thiên tái nhậm chức, ai có thể ngăn cản hắn? Cho nên, ta lựa chọn cứu ngươi.
Đạo Vương cười lạnh nói:
– Khi nào thì Huyền Thiên giáo chủ cũng tinh thông tính kế như thế?
Giang Nam mỉm cười nói:
– Cái này còn không phải hướng sư huynh ngươi học Đế Hoàng chi đạo sao?
Đạo Vương hừ lạnh một tiếng, ngồi xếp bằng trong đại trận, tùy ý vợ chồng Giang Nam thúc dục Luyện Thiên đại trận, chính mình lại thúc dục con mắt Hồ Thiên lão tổ, chỉ thấy khỏa thần nhãn này bay lên, trôi nổi ở trước mặt của hắn.
Trong Thần nhãn một mảnh Thần Quang bắn ra, hóa thành cảnh tượng Hồ Thiên đại thế giới.
Đây là cảnh tượng Hồ Thiên lão tổ chứng kiến lúc này, Tàng Thiên Hồ Lô ở trên không Tinh Hà Hồ Thiên đại thế giới trôi nổi, Tinh Hà sáng chói.
Đột nhiên, trong hư không xuất hiện một thủ chưởng thanh tú như ngọc, chỉ là bàn tay này thật sự quá lớn, một chưởng che hạ, Tinh Hà đều bị phiến đến rung chuyển không ngớt, từng khỏa ngôi sao bạo toái, từng khỏa mặt trời bị phiến diệt!
Ầm ầm…
Cái bàn tay này hung hăng vỗ vào Tàng Thiên Hồ Lô phía trên tinh hà kia, giờ khắc này, Tinh Hà run run, lỗ đen trong tinh hà đều bị uy năng của bàn tay này san bằng!
Tàng Thiên Hồ Lô lọt vào trọng kích, trực tiếp từ trong tinh không trụy lạc, gào thét rơi vào chủ đại lục Hồ Thiên đại thế giới, hướng Thánh sơn chủ đại lục, hướng Hồ Thiên lão tổ đập tới!
Loại uy thế này, quả thực là muốn đem Hồ Thiên đại thế giới chủ đại lục đạp nát!
Lúc Tàng Thiên Hồ Lô sắp đập trúng chủ đại lục, một bàn tay khô gầy từ trong Thánh sơn bay lên, vững vàng nâng thiên đạo chí bảo này.
– Hồ Thiên lão quỷ, ngươi ngăn ta phục sinh, kết xuống ân oán, nên biết ngươi sẽ có hôm nay!
Thân hình khổng lồ vô cùng kinh khủng kia của Thiên Mẫu Thánh Hậu xuất hiện, thân rắn quay quanh, sáu mắt như là mặt trời khổng lồ nhất, để cho tinh không thất sắc, nhật nguyệt vô quang, xa xa xem tới.
Nàng chiếm giữ trong tinh không, ba đầu lâu thăm dò vào tầng khí quyển chủ đại lục, ba gương mặt thêm cùng một chỗ như là từng tòa đại lục tinh xảo tuyệt luân, rung động nhân tâm, ngay ngắn tìm được trên không thánh sơn, nhìn chung quanh Hồ Thiên lão tổ.
– Bổn cung vốn xem ngươi là tiền bối, bất quá ngươi lại gọi tới gọi lui xấu chuyện tốt của ta, hôm nay Bổn cung liền giết ngươi, lại đi sát Đạo Vương cái phụ lòng người kia!
Hồ Thiên lão tổ cười ha ha, áo bào run run, tóc trắng râu bạc tung bay:
– Thánh hậu, ngươi muốn huyết tế Hậu Thổ Thiên, ta liền không cho phép, ta liền muốn ngăn ngươi!
– Hôm nay Bổn cung còn không phải phục sinh rồi hả?
Thiên Mẫu Thánh Hậu cười lạnh, thân thể đột nhiên kịch liệt thu nhỏ lại, hóa thành tuyệt sắc giai nhân cao lớn mười trượng, đầu người thân rắn, hơn nữa ba cái đầu, mỹ thì mỹ vậy, lại cho người một loại cảm giác quỷ dị.
Hồ Thiên lão tổ chính là sư tôn của Đạo Vương, Thiên Mẫu Thánh Hậu cũng cùng Hồ Thiên quen biết thật lâu, lấy chiến lực của lão giả khô gầy này, thân thể vô cùng khổng lồ đối phó những người khác còn có thể, đối phó vị lão giả này lại có chút miễn cưỡng, dù sao thân thể càng lớn, lực lượng càng phân tán.
Nàng nhất định phải toàn bộ tinh thần mà đối đãi, mới có thể đem vị lão giả này chém giết!
– Tạo Hóa Đạo hữu phát động hạo kiếp, tử thương vô số sinh linh, lúc này mới đem ngươi phục sinh. Bất quá hôm nay, thánh hậu ngươi tất nhiên phải chết ở chỗ này!
Hồ Thiên lão tổ một tay nâng Tàng Thiên Hồ Lô, miệng hồ lô mở rộng ra, lập tức vô cùng Thần Quang trong đó tuôn ra, hình thành liên hoa lớn nửa mẫu, rõ ràng là một mảnh tinh không thế giới mênh mông bao la bát ngát, Hồ Thiên lão tổ tóc trắng tung bay:
– Năm đó Đạo Vương không bỏ được giết ngươi, thế cho nên lưu lại hậu hoạn! Lão phu cam lòng, hôm nay liền tiễn đưa ngươi cái Hồng Nhan Họa Thủy này quy thiên!
Xùy~~
Đóa liên hoa phía trên Tàng Thiên Hồ Lô kia có một đạo kim quang bắn ra, chém về phía Thiên Mẫu Thánh Hậu, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Thiên Mẫu Thánh Hậu đưa tay liền ngăn cản, chỉ nghe loong coong một tiếng, đạo kim quang kia đâm thủng bàn tay của nàng, Thiên Mẫu Thánh Hậu phảng phất không có bất kỳ cảm nhận, sau một khắc liền tới đến bên người Hồ Thiên, một chưởng đập đi.
Hồ Thiên lão tổ đón đỡ một chưởng này, thân hình đại chấn, bị chấn đến thổ huyết, cùng lúc đó kim quang trong Tàng Thiên Hồ Lô đại phóng, hàng tỉ đạo kim quang hướng Thiên Mẫu Thánh Hậu chém tới!
Chương 1817: Vây giết Hồ Thiên (2)
Những kim quang này, mỗi một đạo đều có được uy năng trảm phá thân thể Thiên Mẫu Thánh Hậu, nhiều kim quang như thế chém tới, Thiên Mẫu Thánh Hậu tất nhiên bị bầm thây vạn đoạn!
Mà Thiên Mẫu Thánh Hậu thực sự vô cùng cường hãn, bỏ qua kim quang, ba đầu lâu quát tháo, hai tay tung bay, vô số đạo chưởng ảnh điên cuồng hướng Hồ Thiên lão tổ oanh khứ!
Hai người bọn họ, vừa lên liền không có thăm dò, trực tiếp vận dụng thủ đoạn mạnh nhất phân sinh tử thắng bại!
Xuy xuy Xùy~~
Vô số đạo kim quang xoắn qua, thân thể Thiên Mẫu Thánh Hậu bạo toái, chỉ còn lại có ba đầu lâu, thân thể phía dưới nguyên vốn thuộc về nàng, hiện ra một mảnh Thiên Ngục thế giới mênh mông, vô số ngục thủ sinh linh rậm rạp chằng chịt đứng trong thiên ngục, cộng đồng duy trì Thiên Mẫu Thánh Hậu!
Nàng chính là thân thể chứng đế vô địch cường giả, trong cơ thể thình lình đã luyện thành thế giới, Hồ Thiên lão tổ chém tới chỉ là huyết nhục bên ngoài thân của nàng, thế giới nhục thể của nàng vẫn còn!
Mà đỉnh đầu của Hồ Thiên lão tổ thì đột nhiên hiện ra một viên hồ lô khác, tràn ngập Hoàng Đạo cực uy, Thiên Mẫu Thánh Hậu vô số đạo chưởng ấn rơi xuống, rầm rầm rầm nện ở phía trên khỏa hồ lô này, đánh cho Hoàng Đạo cực binh này lắc lư không ngớt, che kín vết rách, lại thủy chung không phá!
– Chết!
Thân hình Thiên Mẫu Thánh Hậu vặn vẹo, thế giới chi lực trong cơ thể bộc phát, lực lượng càng thêm to lớn cao ngạo, một chưởng chụp được.
Hồ Thiên lão tổ quát tháo, trong cơ thể đột nhiên có đạo đạo Hoàng Đạo bay ra, chín đại Hoàng Đạo dung hợp, hóa thành một đạo tiên đạo dung nhập bên trong Hoàng Đạo cực binh, chỉ thấy trong hồ lô kia bay ra vô cùng Thần Quang, hóa thành một mặt đại thuẫn.
Công kích của Thiên Mẫu Thánh Hậu ầm vang một tiếng nện ở phía trên đại thuẫn, lập tức đem đại Thuẫn kích phá, đem tiên đạo trong hồ lô chấn đến trở lại thành chín đầu Hoàng Đạo như cũ.
Nàng một kích này chi uy như trước oanh xuống, một kiện thiên đạo chí bảo Tàng Thiên Hồ Lô khác có Thần Quang hóa thành một cái dù, ngăn trở một kích này của Thiên Mẫu Thánh Hậu.
Uy năng một kích này của Thiên Mẫu Thánh Hậu hao tổn sạch sẽ, đột nhiên chỉ thấy trong cơ thể Hồ Thiên lão tổ lại có chín đại Hoàng Đạo bay ra, bay vào bên trong Hoàng Đạo cực binh, chín đại Hoàng Đạo này cùng chín đại Hoàng Đạo lúc trước hoàn toàn bất đồng, hóa thành một loại tiên đạo khác, chỉ thấy trong hồ lô Thần Quang bay ra, hóa thành hai đạo bạch quang, hình như cái kéo, vòng quanh cổ Thiên Mẫu Thánh Hậu liền cắt!
Thiên Hậu quát chói tai, cổ uốn éo, một chân thân đi xuống, vậy mà chia ra làm ba, ba tôn đều là chân thân, đều có được chiến lực không gì so sánh nổi, một cái ngăn cản Hoàng Đạo cực binh chi uy, một cái áp chế Tàng Thiên Hồ Lô, một cái thì hướng Hồ Thiên lão tổ công tới!
Ba đầu lâu hóa thành ba chân thân, chiến lực mỗi một chân thân đều không giảm chút nào, như trước có được chiến lực khó có thể tưởng tượng!
Cái trán Hồ Thiên lão tổ toát ra mồ hôi lạnh, trong cơ thể không ngừng có đạo đạo Hoàng Đạo bay ra, hóa thành một loại tiên đạo, mỗi một loại tiên đạo đều không giống nhau, dùng tiên đạo thần thông cùng nàng chống lại, trong khoảnh khắc là gần trăm chủng tiên đạo thần thông từ trong tay hắn bắn ra, làm cho người líu lưỡi!
Đây cũng không phải là tiên đạo chân chính của tiên nhân, mà là Hồ Thiên lão tổ dùng chín chủng Hoàng Đạo bất đồng đến cấu tạo tiên đạo, không có uy năng như tiên đạo chính thức của Đạo Vương, cũng không bằng Giang Nam cùng Thiếu Hư, Giang Nam cùng Thiếu Hư là đem Hoàng Đạo chính thức dung hợp, mà tiên đạo của hắn lại đem Hoàng Đạo cưỡng ép dung hợp cùng một chỗ, tạm thời có tiên đạo chi uy, bị Thiên Mẫu Thánh Hậu một lần trọng kích, liền đánh tan tiên đạo của hắn, trở lại như cũ thành chín đại Hoàng Đạo.
Bất quá Hồ Thiên lão tổ tạo nghệ kinh người, vậy mà biến hóa ra gần trăm chủng tiên đạo thần thông!
Tuy Thiên Mẫu Thánh Hậu đem Hồ Thiên lão tổ áp chế, nhưng lại đánh lâu không dứt, dùng thực lực của nàng hoàn toàn chính xác có thể chém giết Hồ Thiên lão tổ, nhưng mà phải phí thời gian rất lâu, không khỏi nôn nóng, kêu lên:
– Thái Hoàng, Quang Vũ, còn có hai gia hỏa đang âm thầm trốn kia, các ngươi còn không ra tay, tốc chiến tốc thắng?
Một cổ Thiên Đạo chi uy xuất hiện, trấn áp hư không, năm đại Thiên Đạo chi bảo bay tới, Thái Hoàng đứng ở phía trên Đạo Kim Ngọc Bàn, mặt không biểu tình, thẳng hướng Hồ Thiên.
Quang Vũ Thần Đế xuất hiện, tế lên Vạn Giới Chư Thiên Đồ cùng kiếp trước thân của mình, cũng sát nhập chiến đoàn.
Mà vào lúc này, trong hư không tiên quang lắc lư, tiên khí lượn lờ, bên trong tiên quang có một thân ảnh đứng ở nơi đó. Lại có thần quang tuôn ra, một Bổ thiên thần nhân xuất hiện trong hư không, quanh thân bị Thần Quang bao phủ.
Thân hình Hồ Thiên lão tổ đại chấn, bất chấp nhìn cường giả bên trong tiên quang kia, mà là hướng Bổ thiên thần nhân kia nhìn lại, lạnh lùng nói:
– Ngươi là ai? Thiên Ý, Huyền Hoàng, hay là Cực Lạc? Vì sao phải phản bội chúng ta?
Không khống chế thiên đạo chí bảo liền không phải Bổ thiên thần nhân, hôm nay Bổ thiên thần nhân chỉ còn lại có Hồ Thiên, Thiên Ý, Huyền Hoàng cùng Cực Lạc bốn người, mà hôm nay Thiên Mẫu Thánh Hậu đem người đánh tới, bên trong ba người còn lại vậy mà xuất hiện một vị Thần Nhân đầu phục Tạo Hóa Huyền Tổ, đồng thời đến công, trong nội tâm Hồ Thiên lão tổ lập tức sinh ra một loại phẫn nộ bị phản bội, ngẩng đầu giận dữ mắng mỏ!
– Đạo hữu ah, chiều hướng phát triển, lão tăng không thể không như thế ah!
Sau lưng Thần Nhân kia bay lên một cây hàng ma xử kim chói, cảm khái nói:
– Hôm nay hạo kiếp chi thế, chúng ta không ôm đoàn, từng người tự chiến, chỉ biết bị từng người đánh bại! Đạo hữu, đạo lý thủ tử, chỉ có đường chết, cho nên lão tăng chỉ phải cùng Thái Hoàng khống chế thiên đạo chí bảo liên thủ, mới có thể ở trong đại tranh chi thế giữ được tánh mạng, thành được chính quả.
Thái Hoàng lão tổ dĩ nhiên định trụ Tàng Thiên Hồ Lô, Hồ Thiên đại đạo trong Tàng Thiên Hồ Lô rất nhanh bị tẩy đi, để cho cái thiên đạo chí bảo này thoát ly Hồ Thiên lão tổ điều khiển.
Thoát khỏi thiên đạo chí bảo trói buộc, khí tức của Hồ Thiên lão tổ tăng vọt, nhưng mà hắn phải đối mặt địch nhân thật sự nhiều lắm, cơ hồ mỗi một vị đều là cường giả cùng hắn cân bằng, mặc dù thực lực của hắn tăng vọt, cũng khó tránh khỏi kết quả bại vong!
– Cực Nhạc đạo hữu!
Hồ Thiên lão tổ cười ha ha, như là ngạo trúc cô tùng đứng ở trên thánh sơn, đối chiến rất nhiều tuyệt đại cường giả công kích, ngẩng đầu trách mắng:
– Đạo hữu, ngươi kiên trì ở đâu? Đạo ngươi ở đâu?
Cực lạc lão Phật tế lên hàng ma xử nện xuống, lắc đầu nói:
– Đạo của bản thân ta là Địa Ngục bất không không thành chính quả, hôm nay hai đại vũ trụ dung hợp, Địa Ngục hoá không, thật ứng với đạo của ta, giúp ta thành tựu chính quả, thành tựu Phật tiên. Đạo hữu, hôm nay đại thế ngươi còn thấy không rõ sao?
Chương 1818: Oanh liệt thân vẫn (1)
– Đạo Vương trọng thương, Thái Hoàng đương lập, Thần Nhân chúng ta chỉ cần bám vào chung quanh Thái Hoàng, tất có thể phá được Địa Ngục, chiếm đoạt Minh Hải Vạn Ngục Ấn, hoàn thành nghiệp lớn hai đại vũ trụ đại nhất thống, thành tiên mà đi, khiêu thoát phiến Khổ Hải này. Ngươi có tài đức gì cùng đại thế chống lại? Ngươi làm sao phải dốc sức liều mạng chiến một trận?
Hồ Thiên lão tổ Hoàng Đạo cực binh, khẩu hồ lô kia bị Quang Vũ dùng Vạn Giới Chư Thiên Đồ áp chế, thu nhập ở bên trong đồ, Quang Vũ cùng kiếp trước thân của hắn trấn áp phía trên hồ lô, để cho cái hồ lô này không cách nào bay ra.
Hồ Thiên lão tổ đã mất đi hai đại lợi khí, bị ba chân thân của Thiên Mẫu Thánh Hậu cùng tồn tại bên trong tiên quang kia vây công, lập tức tràn đầy nguy cơ.
Oanh…
Tồn tại bên trong tiên quang kia phá vỡ tiên đạo thần thông của hắn, Thiên Mẫu Thánh Hậu thừa cơ một chưởng khắc ở lồng ngực của hắn, trước ngực hắn trúng chưởng, trước ngực không ngại, nhưng hậu tâm lại oanh một tiếng nổ tung, huyết nhục vẩy ra, lộ ra một trái tim bành bành nhảy lên.
Hồ Thiên lão tổ thổ huyết, ra sức chém giết, bức lui một chân thân của Thiên Mẫu Thánh Hậu, mà hai chân thân khác của Thánh hậu lập tức nhào tới, một chưởng toái mất tiên đạo thần thông của Hồ Thiên lão tổ, một chưởng khác che ở đỉnh đầu của hắn, đánh cho lão giả này che kín vết rách.
Hồ Thiên lão tổ bức lui Thiên Mẫu Thánh Hậu, ngẩng đầu cười nói:
– Đạo hữu, cái này là quân tử chi đạo, quân tử có việc nên làm có việc không nên làm! Ta khinh thường đạo hữu, không muốn cùng ngươi thông đồng làm bậy…
Hàng ma xử oanh trúng hậu tâm của hắn, trái tim Hồ Thiên lão tổ bành một tiếng nổ tung, Thần Quang quanh thân Cực Lạc lão Phật tán đi, trên mặt vẻ không đành lòng, thu hàng ma xử nói:
– Đạo hữu, đừng cố chấp nữa, đầu hàng đi! Ngươi đầu hàng, chúng ta như cũ là đạo hữu, sau khi thành tiên chúng ta như trước ngồi đàm luận đạo!
Hồ Thiên lão tổ toàn thân là huyết, Thiên Mẫu Thánh Hậu cùng tồn tại bên trong tiên quang kia tiến công mãnh liệt, để cho hắn liên tục bị thương, trên áo bào vết máu loang lổ, tóc trắng râu bạc dính đầy vết máu.
Thân hình hắn lảo đảo, chiến lực đại tổn.
Tồn tại bên trong tiên quang kia cũng đột nhiên dừng tay, tựa hồ có chút không đành lòng nói:
– Đạo hữu, ngươi không cần như thế? Ta và ngươi chính là bạn thân nhiều năm, tương giao quen biết, luận đạo đàm tiếu, ta đối với lòng dạ của ngươi cũng bội phục vạn phần, thường xuyên cảm khái, có đạo hữu như thế còn có đòi hỏi gì? Đạo hữu, ta không muốn giết ngươi, ngươi đầu hàng đi!
Thanh âm già nua của Hồ Thiên lão tổ vang lên, bức lui Thiên Mẫu Thánh Hậu, đột nhiên thò tay vẽ một cái, hai vạt áo nhiễm vết máu bay xuống, quát:
– Đạo bất đồng bất tương vi mưu, con đường chúng ta bất đồng, hôm nay cùng hai vị đạo hữu cắt bào đoạn nghĩa, từ nay về sau là cừu địch, không phải bạn bè!
– Lão già cố chấp!
Thiên Mẫu Thánh Hậu nhào tới, thần thông bộc phát, Thiên Ngục hàng lâm, đem Hồ Thiên lão tổ giam cầm ở giữa không trung, xà thân quấn quanh toàn thân hắn, khóa hắn đến sít sao, Hồ Thiên lão tổ quát tháo, tiên đạo bộc phát, vừa mới đánh bại Thiên Ngục giam cầm, sáu chưởng của Thiên Mẫu Thánh Hậu đều tới.
Oanh, thân thể Hồ Thiên lão tổ bạo toái, huyết sóng ngập trời, đột nhiên ngưng tụ, hóa thành nhục thể của hắn, tại chỗ ho ra máu.
– Các ngươi còn chờ cái gì?
Thiên Mẫu Thánh Hậu quát chói tai, nhìn hằm hằm Cực Nhạc lão tổ cùng tồn tại bên trong tiên quang, lạnh lùng nói:
– Đợi Huyền Hoàng cùng Thiên Ý tới cứu hắn sao? Kéo dài thời gian càng dài, chuyện xấu liền càng lớn! Sớm chút xử tử lão quỷ này, đám thần nhân khác liền không đáng để lo!
Cực Nhạc lão tổ cắn răng, tế lên hàng ma xử ầm ầm đánh xuống, thở dài:
– Đạo hữu, ngươi đầu hàng đi, ngươi như vậy cũng là đang ép ta hướng ngươi ra tay ah!
– Hồ Thiên, đầu hàng đi!
Tồn tại bên trong tiên quang kia khóc lớn, bên trong tiên quang có tiên lệ bay ra, nhưng thế công lại càng thêm mãnh liệt nói:
– Ta và ngươi tương giao nhiều năm như vậy, ta duy nhất không muốn giết chính là ngươi ah!
Hồ Thiên lão tổ ho ra máu, đứng ở trên Thánh sơn ra sức chém giết, các loại Hoàng Đạo bay vút lên, tổ hợp, hóa thành các loại tiên đạo, hắn tụ huyết, biển máu quay chung quanh Thánh sơn, cùng các tồn tại cường đại tranh đấu, toàn thân là tổn thương mà không ngã, không lùi.
Toàn bộ Hồ Thiên đại thế giới bị Huyết Quang nhuộm đỏ, từng khỏa ngôi sao bị dư âm xông toái xông bạo, hóa thành Hồng Mông tử khí, tinh không dập tắt, chỉ còn lại có Hồ Thiên đại thế giới chủ đại lục còn tồn tại.
Nhưng mà chủ đại lục cũng ở trong dư âm bọn hắn giao chiến sụp xuống, bị Hỗn Độn bao trùm, bao phủ, đồng hóa!
Hồ Thiên lão tổ chảy ra thần huyết hóa thành một biển máu, biển máu bốc lên, quay chung quanh Thánh sơn dưới chân hắn, dần dần bao phủ đến đỉnh núi, chỉ còn lại có vị lão giả cao ngạo kia đứng ở đỉnh Thánh sơn, quần áo rách nát, đối chiến ba đại cao thủ vây công.
Tứ chi của hắn bị đánh nghiền nát, toái cốt bay tứ tung, khí tức càng ngày càng suy yếu, nhưng như cũ tử chiến không lùi, tử chiến không hàng!
Tồn tại bên trong Tiên quang gào khóc, huyết lệ hòa với tiên quang bay múa, lạnh lùng nói:
– Đạo hữu, ngươi hàng a, không nên ép ta giết ngươi! Ta cả đời này, không có người nào là thật sự tốt với ta, không có người cùng ta có tình hữu nghị chính thức, duy chỉ có ngươi là bạn chí thân của ta, bằng hữu duy nhất, không nên ép ta…
Cực Nhạc lão tổ cũng tự rơi lệ nói:
– Hôm nay, chúng ta những lão già khọm này chỉ còn lại có mấy cái, quân sư cùng Bỉ Ngạn đi rồi, Thiên Đao chết rồi, Ứng Long chết rồi, Lan Lăng chết rồi, Hồ Thiên, ngươi cũng muốn ngoan cố như thế, cách chúng ta mà đi sao? Chúng ta năm ngàn bốn trăm vạn năm trước có thể liên thủ, vì sao hôm nay liền không thể liên thủ?
Hồ Thiên lão tổ quỳ một chân trên đất, sắc mặt giống như vỏ cây già, khô bại không chịu nổi, ho ra máu nói:
– Quân tử chi đạo, làm thánh nhân sư, có cái nên làm có chỗ không…
– Chết!
Đuôi rắn sau lưng Thiên Mẫu Thánh Hậu bay ra, điểm tại mi tâm của hắn.
Đầu lâu của Hồ Thiên lão tổ bành một tiếng nổ tung, hai cánh tay lại bắt lấy đuôi rắn Thánh hậu, đem Thiên Mẫu Thánh Hậu vung, trùng trùng điệp điệp nện xuống, nện phi nàng.
Chỗ cổ của hắn lại có một cái đầu lâu sinh ra, không ngờ còn chưa dài ra, liền gặp hàng ma xử rơi xuống, đem đầu lâu chưa dài ra đạp nát!
Trong lồng ngực của hắn truyền đến thanh âm già nua của Hồ Thiên, vang vọng Thiên Địa:
– Ta muốn làm thánh nhân sư, ta có hai đệ tử, được ta y bát…
Thái Hoàng lão tổ một mực chưa từng động thủ, tựa hồ bàng quan, đột nhiên nói:
– Mấy vị đạo hữu, Huyền Hoàng cùng Thiên Ý đã đến, ta đi ngăn cản bọn hắn, các ngươi tốc chiến tốc thắng, ta ngăn cản bọn họ không được bao lâu.
Chương 1819: Oanh liệt thân vẫn (2)
Hắn mang theo Lục Đại thiên đạo chí bảo phiêu nhiên mà đi, Cực Nhạc lão tổ, Thiên Mẫu Thánh Hậu cùng vị tồn tại bên trong tiên quang kia trong lòng nhảy dựng, Thiên Mẫu Thánh Hậu quát chói tai, xà thân khẽ quấn, đem thân hình không đầu của Hồ Thiên lão tổ cuốn lấy, lạnh lùng nói:
– Các ngươi còn không định hạ sát thủ sao? Còn chờ cái gì?
Cực Nhạc lão tổ thân hình đại chấn, nhìn về phía Hồ Thiên lão tổ bị xà thân quấn quanh, chỉ thấy vị lão hữu này quanh thân Hoàng Đạo bay múa, ngăn cản Thiên Mẫu Thánh Hậu giảo sát.
– Đạo hữu, ngươi để xuống đi!
– Để xuống đi, thả lỏng chấp niệm trong lòng, cùng chúng ta chung một chỗ đồng mưu nghiệp lớn!
Tồn tại bên trong Tiên quang khóc lớn nói:
– Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta ah, tại sao phải bức ta…
Hoàng Đạo bay múa, hóa thành các loại tiên đạo thần thông, ngăn lại Thiên Mẫu Thánh Hậu công kích, trong tàn thể truyền đến tiếng cười của Hồ Thiên lão tổ, lẩm bẩm nói:
– Ta có hai người đệ tử, một cái sẽ bình định hạo kiếp, cứu chúng sinh trong nước lửa, một cái biết tái chế thịnh bình muôn đời…
Trong Chư Thiên phủ, Đạo Vương ngơ ngác nhìn xem một màn này, giờ khắc này tồn tại cao cao tại thượng thân hình run rẩy, không còn là Cao Viễn mà ngạo khí, mà là rơi lệ đầy mặt, trong cổ họng nghẹn ngào.
– Lão sư, đầu hàng đi…
Hắn gào khóc, từ một Đế Hoàng biến thành một phàm nhân yếu ớt bất lực.
Ở trước mặt hắn, ở bên trong khỏa thần nhãn bắn ra Thần Quang kia, công kích các Thần Nhân rơi xuống, che khuất tầm mắt thần nhãn.
Trong Thần nhãn truyền ra một tiếng cười to già nua:
– Dạy dỗ hai đệ tử như vậy, ta chính là thánh nhân sư, ta cố thủ đạo của mình, cả đời dọc theo con đường của mình độc hành, mặc dù chết cũng không tiếc… Đạo Vương, nhìn rõ khuôn mặt của hắn!
Ở bên trong Tiên Quang Thần quang, một cái đại thủ phóng lên trời, chụp vào tiên quang trùng trùng điệp điệp, đánh nát tiên quang, lộ ra một gương mặt tuổi trẻ.
Bàn tay của Hồ Thiên lão tổ toái mất, huyết cùng toái cốt bay đi mọi nơi, tiên quang lại đem gương mặt kia che khuất.
Đạo Vương ngẩng đầu, trong mắt hai hàng huyết lệ chảy xuống, nhìn về phía vợ chồng Giang Nam cao cao tại thượng, phẫn nộ quát:
– Đông Cực ở đâu? Vì sao Đông Cực không đi hỗ trợ? Vì sao không thống ngự Chư Thiên thần đế tiến đến cứu giúp?
Thanh âm Giang Nam đạm mạc, từ chỗ cao truyền đến, giống như từ trong tiên cảnh rơi xuống:
– Sư huynh, ngươi tới gặp ta, đơn giản là mượn lực lượng của ta đi cứu Hồ Thiên. Ngươi tự cho là hiểu rõ ta, cho rằng ta sẽ liều quang thế lực của mình đi giải cứu, để cho thế lực của ta chết tổn thương thảm trọng. Bất quá ngươi đoán sai rồi, ta hôm nay thân cư địa vị cao, đã trở nên giống như ngươi. Ta như thế nào sẽ vì một lão đầu gần đất xa trời, mà đem thế lực của ta đều chôn vùi?
Hắn mặt không biểu tình nói:
– Hồ Thiên già rồi, hắn hi sinh đổi lấy Đông Cực cùng Chư Thần, chư đế bình an, ngươi không biết là hắn bị chết đáng giá sao? Cái này không phải là Đế Hoàng chi đạo của ngươi sao?
Đạo Vương giật mình, trong thần nhãn trước mặt bắn ra màn sáng chậm rãi khép kín, như là chủ nhân thần nhãn chậm rãi nhắm mắt lại.
Hô…
Chân tiên đỉnh đột nhiên chấn động, đột phá Luyện Thiên đại trận phong tỏa, phá không bay đi, ba giọt máu tươi từ trong đỉnh bay xuống, rơi ở trước mặt Đạo Vương, bôi trên mặt đất giống như ba đóa hoa hồng tươi đẹp.
Hồ Thiên chết rồi.
Đạo Vương khóc lớn, như là hài tử khóc lớn.
La Thiên đánh xuống huyết vũ.
Giang Nam trầm mặc.
Trận đại chiến này kết thúc, Hồ Thiên lão tổ vẫn lạc, Hồ Thiên đại thế giới hóa thành Hỗn Độn Hồng Mông, tĩnh mịch một mảnh, Hỗn Độn Hồng Mông cuồn cuộn quay chung quanh một tòa thánh sơn xoay tròn, yên tĩnh im ắng.
Trên thánh sơn chỉ có một đôi dấu chân nhuốm máu.
Trận chiến này đã qua hai ba năm, một thư sinh tuổi trẻ hàng lâm đến bên trong Hỗn Độn Hồng Mông, hắn dùng Luyện Thiên đại trận tiềm ẩn mà đến, không làm kinh động bất luận tồn tại gì.
Đã đến trên thánh sơn, giáo chủ tuổi trẻ cúi đầu dò xét dấu chân vết máu loang lổ kia, chỉ thấy trung ương dấu chân dài ra một mảnh lá cây, lá cây xanh biếc, thượng diện hoa văn trùng trùng điệp điệp, các loại đại đạo chất chứa bên trong một mảnh lá cây nho nhỏ.
Lá cây kia tuy nhỏ, nhưng trên phiến lá tựa hồ có vô cùng không gian, như một cái thế giới.
Lá cây ở dưới dấu chân, đúng là chỗ hắn thay đạo vương hướng Hồ Thiên ba khấu tạ sư ân, giáo chủ tuổi trẻ ngưng mắt nhìn phiến lá cây này, đã qua thật lâu, hắn nhẹ nhàng ngoắc, trong Thánh sơn truyền đến chấn động rất nhỏ.
Lá cây nhẹ nhàng chấn động, càng ngày càng cao, từ trong Thánh sơn chui ra một dây leo, càng nhiều dây leo cùng lá cây chui ra, dần dần một giàn dây hồ lô dài ngắn hơn trượng từ trong Thánh sơn triệt để dài ra, tính cả rễ cây, cùng một chỗ từ trong Thánh sơn bay ra, rơi ở trước người vị giáo chủ tuổi trẻ này, nhẹ nhàng bay múa.
Quanh thân giàn dây hồ lô tiên khí lượn lờ, tiên khí như là mây trắng, phiêu phù ở diệp cùng mạn tầm đó, rất là linh động.
Trong một đóa tiên vân, một cái hồ lô nho nhỏ tựa hồ bị gió thổi qua, ở trong tiên vân lung lay hai cái.
Vị giáo chủ tuổi trẻ kia ngưng mắt nhìn hồ lô, đã qua thật lâu, lúc này mới thu tiên đằng, lách mình ẩn vào hư không, phiêu nhiên mà đi, nói khẽ:
– Ba khấu tạ sư ân, ở trong Thánh sơn gieo xuống tiên đằng, lừa dối thu thần tính của ngươi, cho ngươi ở trước mặt rất nhiều tồn tại lừng lẫy mà chết. Ngươi chết lừng lẫy như vậy, Đạo Vương sư huynh cũng bị cảm động đến khóc mấy ngày, lần này có thể cho ngươi nhảy ra Nhân Quả đi à nha…
– Đúng rồi, ngươi nói Huyền Đô cổ tiên có thể bị chúng ta giấu diếm được đi hay không…
Giang Nam trở lại Chư Thiên phủ, ở trong phủ tuyển chọn một cái bảo địa Phong Thủy, đem giàn dây hồ lô gieo xuống, lại tế lên Hỗn Độn trúc tía của mình, để cho cây tiên đằng này có thể đọng ở phía trên trúc tía.
– Phu nhân, hôm nay Đạo Vương thương thế khỏi hẳn đi à nha?
Giang Nam chứng kiến Thi Hiên Vi đi ra thư phòng, cười hỏi.
Thi Hiên Vi nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Còn chưa tốt hoàn toàn, bất quá cũng khá thất thất bát bát, tự mình liền có thể khôi phục, đã không cần chúng ta vì hắn chữa thương. Chỉ là, tâm tình của hắn không có khôi phục, Hồ Thiên lão tổ chết, đối với hắn đả kích quá lớn…
Giang Nam đẩy ra cửa thư phòng đi vào, chỉ thấy một vị lão giả lông mày hoa râm ngồi ở chỗ kia, hình dung tiều tụy, ánh mắt vô thần.
Cái kia chính là Đạo Vương, đã từng là cường giả phong vân một cõi, khinh thường Chư Thiên vạn giới cùng Địa Ngục vạn giới, ngày nay phảng phất là một Lão Nhân gần đất xa trời.
Hai ba năm thời gian, liền đả kích hắn thành cái dạng này, đem một tồn tại vô địch đánh ngã!
Tuy hắn tu hành Đế Hoàng đạo, nhưng lại không phải vô tình đạo, người hắn tín nhiệm nhất là Hồ Thiên, trong nội tâm hình tượng to lớn cao ngạo nhất cũng là Hồ Thiên, hắn đối với Hồ Thiên có một loại cảm tình như đối với phụ thân, chỉ là giấu ở đáy lòng, không người phát giác, thậm chí ngay cả Đạo Vương cũng chưa từng phát giác.