Đế Bá Audio Podcast
Tập 96 [Chương 476 đến Chương 480]
❮ sautiếp ❯Chương 476: Thiên tài chẳng qua là con kiến (1)
Thánh tôn núp trong bóng tối khi thấy vạn pháp rít gào đều hoảng sợ, hét thất thanh:
– Tiểu thành tiên thể!
Tiểu thành tiên thể, câu nói này chấn động mọi người. nhiều người đều biết tiên thể khó thành, không chỉ yêu cầu rất cao về thể chất, còn phải có tiên thể thuật. Từ vạn cổ đến bây giờ nhiều người hậu tu luyện tiên thể, nhưng đừng nói là đại thành tiên thể, xem như tiểu thành tiên thể thì cả đời khó thành tựu được. Dù có người đạt đến tiểu thành tiên thể không chừng đến cảnh giới thánh hoàng, đại hiền.
Lý Thất Dạ rất trẻ tuổi đã là tiểu thành tiên thể, thật khó tưởng tượng. Tuổi nhỏ như vậy đã tiểu thành tiên thể, nghĩa là tương lai Lý Thất Dạ có cơ hội rất lớn thành tựu đại thành tiên thể.
Tiểu thành tiên thể, mọi người rung động. Tiên thể, đây là thể chất siêu đáng sợ. Một khi tiểu thành thì uy lực tuyệt luân, xem như là vương hầu hễ có được tiểu thành tiên thể thì đồ chân nhân, trảm cổ thánh như giết gà, thậm chí giết thánh tôn như chơi. Đó là lý do tại sao từ vạn cổ đến bây giờ biết bao nhiêu người truy cầu tu luyện tiên thể!
Đối với đế thống tiên môn, đế thuật dễ có, tiên thể khó cầu. Thuật tiên đế ngang ngửa thiên mệnh bí thuật, có đế thống tiên môn được thiên mệnh bí thuật nhưng không thể có tiên thể thuật.
– Quả nhiên là tiểu thành trấn ngục thần thể!
Khói xanh bao phủ toàn thân Thanh Huyền cổ quốc, gã nhìn Lý Thất Dạ đăm đăm, đôi mắt sắc bén đáng sợ. Lý Thất Dạ tiểu thành tiên thể là uy hiếp lớn đối với thiên tài đế tử tương lai như bọn họ.
Có một cổ thánh đẳng cấp đại thánh biến sắc mặt, hút ngụm khí lạnh nhỏ giọng nói:
– Đây là trấn ngục thần thể, tiểu thành trấn ngục thần thể!
Sư Hống hoàng chủ há hốc mồm. Tiểu thành tiên thể, chuyện này Sư Hống hoàng chủ không dám tưởng tượng lần nào. Cả đời phụ thân của Sư Hống hoàng chủ nghiên cứu tiên thể, tu luyện nộ tiên bá thể nhưng chưa được tiểu thành. Lý Thất Dạ còn trẻ như vậy lại tiểu thành, có một tiểu thành tiên thể. Sư Hống hoàng chủ biết điều này có ý nghĩa gì.
Trì Tiểu Đao sợ hãi ngây người:
– Cái . . . Này . . . Quá . . . Quá sức tưởng tượng. Ta nghe gia gia nói muốn tiểu thành tiên thể dù là người thánh thể, có tu luyện tiên thể thuật hoàn chỉnh thì cần ít nhất một trăm năm, trừ phi là thiên tài siêu yêu nghiệt. Dù vậy cũng cần ba, năm mươi năm! Hắn . . . Hắn mới bao nhiêu tuổi? Quá đáng sợ!
– Đây chưa phải điểm đáng sợ nhất của hắn.
Tư Không Thâu Thiên chậm rãi nói:
– Điểm mạnh nhất của Lý Thất Dạ là tính toán. Chờ đi, một ngày nào đó ngươi sẽ thấy hắn tính toán thiên hạ, ngươi sẽ hiểu hắn mạnh nhất không phải vũ lực mà là tính toán! Bị hắn tính toán có chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Bá Hạ, Hổ Nhạc biểu tình cực kỳ khó xem. Lần này hai người chuẩn bị sẵn sàng tiến đến, không chỉ muốn ép hôn, thâu tóm Sư Hống môn mà còn định giết Lý Thất Dạ. Ai ngờ Lý Thất Dạ lộ ra tiểu thành tiên thể khiến bọn họ biểu tình cực kỳ khó xem, mưu kế thất bại.
– Đống đồng nát của Nộ Tiên thánh quốc cũng dám xưng là vô thượng tiên thể thuật trong thiên hạ?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Hôm nay cho ngươi mở mang trí óc xem cái gì là tiên thể thật sự, tránh cho tu luyện có một chút tiên thể thuật đã nghĩ mình có thể đẩy ngã tất cả.
Bá Hạ, Hổ Nhạc gào thét:
Hai người không giấu nghề nữa, thọ huyết đổ rào rào lên thọ luân, thúc giục huyết khí bàng bạc nhất, cường đại đời mình, diễn hóa ra thức thuật mạnh nhất.
Tay Bá Hạ đẩy tới, bạo ngôi sao, đánh rơi trời trăng. Bá Hạ bá đạo làm cổ thánh cũng biến sắc.
Hổ Nhạc đưa uy lực hổ thần trong huyết thống của mình lên đỉnh mạnh nhất. Tứ thần thú tháp Bạch Hổ kèm theo uy thế thần hổ vô tận đạp không lướt tới.
Đối diện hai tuyệt sát Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đến lượt ta.
Hơi thở vương hầu cuồn cuộn, huyết khí tuôn ra. Lý Thất Dạ giương thiên thủ vạn cánh tay, một đôi cánh tay giương cung, tay cầm Cửu Ngữ Chân Cung.
Lý Thất Dạ tế luyện mấy năm, thiên địa thủy kim đã trở thành Cửu Ngữ Chân Cung.
Ong ong ong ong ong!
Cây cung không có mũi tên, nhưng khi kéo dây thì ngân hà rực rỡ, chòm sao tụ lại, một chân ngôn hiện ra. Chân ngôn phát triển thành tiên kinh, tiên kinh giở ra là một mũi tên tiên pháp rơi vào Cửu Ngữ Chân Cung.
Keng!
Lâm, dây kéo căng, tên như núi, một mũi tên chân ngôn bắn ra. Mũi tên bay lên trời một mũi tên phá vạn khung, một mũi tên uẩn thiên lực! Mũi tên nguy nga to lớn, sức mạnh vô cùng có thể bắn thủng mọi thứ trong thiên địa.
Cửu Ngữ Chân Cung, chín chữ thành một ngôn. Lâm binh đấu giả cùng tiến lên, đây là chân ngôn đệ nhất thiên địa. Mũi tên chữ lâm nguy nga như núi, sức mạnh vô cùng, xuyên phá tất cả.
Thanh Long xung phong đi trước hét thảm:
– Grao!
Thanh Long là thiên uẩn biến thành, nhưng mũi tên kia bắn thủng nó, cơ thể bị mũi tên chữ lâm xuyên thấu. Thiên uẩn Thanh Long gào rú, bị bắn chết tại chỗ.
Phập!
Nhưng đây mới chỉ là mở màn, lại kéo dây, chân ngôn chữ lâm bay ra, cả ba mũi tên cùng bắn, vẫn là tên chữ lâm. Ba mũi tên hùng hồn, sức mạnh vô cùng.
Hai cánh tay khác của Lý Thất Dạ lật lại, giơ lên cao như hai cây gậy chống trời đẩy hướng Bá Hạ.
Bùm!
Nộ tiên bá thể cũng vô dụng, Bá Hạ không thể tiểu thành nộ tiên bá thể, bị Lý Thất Dạ đánh trúng. Nộ tiên bá thể không chống đỡ được, Bá Hạ phun máu tung tóe, người đập mạnh xuống đất, đụng thủng mặt đất. Khi Bá Hạ bật người dậy định xông lên tiếp thì một bàn tay to đè xuống, bàn tay nặng hơn đất, chìm hơn cửu thiên. Uy thế vô địch của trấn ngục thần thể đi theo bàn tay to giáng xuống. Bá Hạ hộc máu nhuộm đỏ trời xanh, bị trấn áp tại chỗ.
– Grao!
Tiếng gào rú vang lên, mũi tên chữ lâm bắn một cái Chu Tước chết, một mũi tên Huyền Vũ rơi. Hai thần thú hét thảm, dù do thiên uẩn biến thành vẫn bị mũi tên chữ lâm bắn chết, bị đóng đinh trên mặt đất.
Bạch Hổ trúng tên, gầm lên. Mũi tên này bị tứ thần thú tháp chặn lại, vì Bạch Hổ dẫn đầu tứ tượng, tứ thần thú tháp là gốc của nó nên vào phút sống chết tứ thần thú tháp đỡ thay nó. Tứ thần thú tháp bị mũi tên bắn thủng, thiên uẩn Bạch Hổ trúng tên xoay người bỏ chạy.
Ong ong ong ong ong!
Thiên uẩn Bạch Hổ định trốn nhưng mũi tên khác bay tới, vẫn là mũi tên chữ lâm nguy nga như núi, hùng hồn vô cùng.
Bạch Hổ hét thảm:
– Grao!
Bạch Hổ bị mũi tên ghim dưới đất, dù nó do thiên uẩn biến thành, huyết thống hổ thần nuôi dưỡng nhưng không ngăn mũi tên lại được.
Hổ Nhạc gào thét:
– Grao!
Hổ Nhạc hộc máu, té từ trên trời xuống. Bản mệnh chân khí bị bắn thủng, tứ đạo thiên uẩn bị bắn chết, dù mũi tên không bắn vào người Hổ Nhạc thì chân mệnh cũng chịu đả kích, gã bị thương nặng.
Hoàng chủ, giáo chủ đứng bật dậy:
– Không thể nào!
Uy lực một mũi tên có thể bắ thủng chân khí, đánh chết thiên uẩn, quá bá đạo.
Thấy Lý Thất Dạ cầm cung tên, tiên kinh mở, nhiều cường giả toàn thân run rẩy.
Chương 477: Thiên tài chẳng qua là con kiến (2)
– Chân ngôn bảo khí!
Mọi người không biết cây cung của Lý Thất Dạ có mấy chữ chân ngôn, nhưng có người suy đoán ít ra là bảo khí sáu chữ chân ngôn, nếu không thì không thể nào thành kinh.
– Chân ngôn bảo khí.
Bao nhiêu người hâm mộ, ghen tỵ Lý Thất Dạ. Bảo khí do cửu văn bảo kim luyện hóa ra cũng không bằng chân ngôn bảo khí, đặc biệt là chân ngôn bảo khí từ sáu chữ trở lên.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Cửu Ngữ Chân Cung phát huy uy lực thật sự, tựa như chân thần ra tay, nâng vạn giới lên. Khi thiên thủ vạn cánh tay thu về, Hổ Nhạc, Bá Hạ bị thương nặng cố gắng diễn hết vạn pháp, oanh giết thiên địa cũng không cách nào thoát khỏi Lý Thất Dạ trấn áp.
Lý Thất Dạ với trấn ngục thần thể trấn áp Bá Hạ, Hổ Nhạc. Mọi người nghe tiếng xương gãy. Hổ Nhạc, Bá Hạ ngoan cường đến mấy cũng máu phun tung tóe, hấp hối. Thiên thủ vạn cánh tay của Lý Thất Dạ xách hai người lên.
Cảnh tượng đó rung động mọi người, cả đám ngơ ngác nhìn. Thiên tài yêu nghiệt hay cường giả, mãnh nhân thế hệ trước đều đầu óc trống rỗng.
Bá Hạ, Hổ Nhạc là một trong những thiên tài mạnh nhất Đông Bách Thành nhưng bây giờ bị một mình Lý Thất Dạ với ưu thế tuyệt đối trấn áp, không ai tin nổi chuyện như vậy.
Người mới rồi còn cười nhạo Lý Thất Dạ lúc này rét run, sợ hãi nhũn chân té dưới đất, tè ra quần. Thiên tài như Bá Hạ, Hổ Nhạc bị Lý Thất Dạ xách trong tay hấp hối, nếu hắn tính sổ với ai lúc nãy nói xấu mình thì kẻ đó chỉ có con đường chết.
– Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông là thứ gì? Có lão tử ta che chở Sư Hống môn, các ngươi dám đến cửa ép hôn?
Thiên thủ vạn cánh tay của Lý Thất Dạ xách Bá Hạ, Hổ Nhạc, bình tĩnh nói:
– Cho rằng lão tử là thiện nam tín nữ sao?
Mọi người hút ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng cười nhạo Lý Thất Dạ. Mặc kệ chuyện này bắt nguồn từ đâu Bá Hạ, Hổ Nhạc thua chắc.
Khi mọi người lấy lại tinh thần thì một tiếng hét giận dữ vang lên:
– Tiểu bối, thả thiếu chủ xuống!
Hàng ngàn cường giả từ trên trời giáng xuống. Vương hầu hào hùng, chân nhân cổ thánh Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông cùng xông lên bao vây Lý Thất Dạ, muốn cưới Bá Hạ, Hổ Nhạc.
Vương hầu hào hùng chỉ có thể ở vòng ngoài, chân nhân cổ thánh xung phong. Vương hầu hào hùng không đủ năng lực, chỉ xứng đứng cổ vũ.
Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông không uổng là vật khổng lồ, đặc biệt cường quốc như Nộ Tiên thánh quốc, Thánh Thiên giáo Trung Đại Vực không thể so sánh với nó. Nội tình của Nộ Tiên thánh quốc cực kỳ sâu dày, một hơi cho ra hàng ngàn vương hầu hào hùng, mấy trăm chân nhân cổ thánh, là đại nhân vật đứng đầu đương thời.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Như thế nào? Lấy nhiều hiếp ít sao?
Lý Thất Dạ cười nhìn hàng ngàn vương hầu hào hùng, chân nhân cổ thánh Nộ Tiên thánh quốc bao vây mình.
Thấy Lý Thất Dạ bị bao vây, Trì Tiểu Đao biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi, chúng ta hãy giúp Lý huynh một tay!
Sư Hống hoàng chủ cũng nét mặt sa sầm. Lý Thất Dạ có cường đại cách mấy khó thể ngăn cản nhiều người vây công.
Tư Không Thâu Thiên ngăn lại Trì Tiểu Đao:
– Không, tới lượt ta lên sân khấu.
Tư Không Thâu Thiên mỉm cười nói:
– Đây là lúc dể ta lập công, các người đừng giành với ta.
Mấy ngàn cường giả bao vây Lý Thất Dạ, trong đó có một phần ba chân nhân, cổ thánh. Chỉ tính số chân nhân, cổ thánh đông đúc này đủ chứng minh Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông cường đại biết mấy.
Một cổ thánh đại thánh viên mãn trầm giọng nói:
– Tiểu bối, nếu ngươi thả thiếu chủ của chúng ta ra thì xóa bỏ chuyện hôm nay.
Lý Thất Dạ nhìn các vương hầu, cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc.
– Như thế nào? Làm bộ dáng hùng hổ có sức chơi không sức chịu sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu không chịu thua thì còn chơi làm gì?
Lý Thất Dạ nói nhẹ nhàng nhưng Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc biểu tình cực kỳ khó xem. Đám vương hầu, cổ thánh bao vây Lý Thất Dạ ném chuột sợ vỡ đồ.
Đối với Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc thì bồi dưỡng một vị truyền nhân nói dễ hơn làm. Hai đại truyền thừa không biết trút bao nhiêu tâm huyết, nhân lực, vật lực lên người Bá Hạ, Hổ Nhạc. Huống chi Bá Hạ, Hổ Nhạc có địa vị không bình thường trong hai đại truyền thừa, hôm nay Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc quyết phải cứu hai người ra.
Không khí giằng co, một cổ thánh thế hệ trước gừng già buông xuống kiêu ngạo, khuyên Lý Thất Dạ:
– Đạo hữu, trong Đông Bách Thành đối địch với Nộ Tiên thánh quốc ta không phải hành động sáng suốt.
Lời này khiến Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Cái gì gọi là hành động sáng suốt?
– Kẻ chắn đạo ta, giết không tha, dù là Nộ Tiên thánh quốc cũng vậy. Nộ Tiên thánh quốc các người muốn đối địch với ta thì ta vui vẻ đạp qua vô số xương khô của các ngươi!
Một thanh âm vang lên:
– Thật lớn lối, một mình ngươi sao người lay động Nộ Tiên thánh quốc ta?
Thanh âm tôn uy vô thượng, một nam nhân trung niên đạp bước đi tới.
Khi nam nhân trung niên xuất hiện tôn uy dạt dào, lực lượng đại đạo dâng trào như thể gã cắm rễ vào đại đạo, dẫn dắt đại đạo, mượn lực lượng thiên địa. Khi nam nhân trung niên cất bước đi tới, cổ thánh run rẩy, vì khí thế phát ra từ người gã. Cổ thánh đứng trước mặt nam nhân trung niên cũng sẽ bị lực lượng đại đạo hùng hồn cuồn cuộn áp chế.
Quanh thân nam nhân trung niên có thần hoàn khiến gã trông vô cùng uy nghiêm, thần thánh mà trang nghiêm.
– Cửu hoàn, tiểu thánh tôn đại viên mãn!
Nhìn chín thần hoàn vây quanh bảo vệ nam nhân trung niên, Sư Hống hoàng chủ hút ngụm khí lạnh, hét thất thanh:
– Nhân hoàng Nộ Tiên thánh quốc!
– Đúng nhưtin đồn, nhân hoàng Nộ Tiên thánh quốc từ ngàn năm trước đã bước lên cảnh giới thánh tôn, bây giờ có cửu hoàn hộ thể nghĩa là tiểu thánh tôn đại viên mãn!
Có cổ thánh xem cuộc chiến rung động nhìn nam nhân trung niên, nhỏ giọng nói:
– Trong thời đại đạo khó, nhân hoàng Nộ Tiên thánh quốc bước chân vào cảnh giới thánh tôn thật là hiếm có. Tương lai hắn có cơ hội trùng kích cảnh giới thánh tôn, vấn đỉnh đại hiền.
Thánh tôn lộ mặt, các chân nhân, cổ thánh rung động. Đương thời thánh tôn không ra, cổ thánh dẫn đầu.
Đặc biệt ở thời đại đạo khó, cường giả thiên hạ vì tránh né đại đạo khó khăn để tuổi thọ đừng bị hao tổn nên lánh đời không ra, thế gian hiếm thấy thánh tôn. Mười, hai mươi năm nay thiên mệnh phục hồi nguyên khí, thời đại đạo khó kết thúc, đại thế thời đại mở ra, rốt cuộc có thánh tôn rục rịch sắp đến thế giới.
Nộ Tiên nhân hoàng bước vào cảnh giới thánh tôn trong đại hiền, còn là từ ngàn năm trước. Nếu không phải Nộ Tiên nhân hoàng sinh ra trong thời đại đạo khó, thiên mệnh hao tổn thì gã đã sớm bước chân vào cảnh giới đại hiền.
Nhìn Nộ Tiên nhân hoàng có chín thần hoàn vây quanh bảo vệ, đây là tuợng trưng cho đại viên mãn, tất cả cảm thán khẽ thở dài:
– Mặc dù là tiểu thánh tôn cũng là thành tựu hiếm có trong thời đại đạo khó, đủ kinh diễm.
Nếu là thời đại đại thế thì tiểu thánh tôn không kinh diễm tuyệt thế mấy, còn trong thời đại đạo khó đúng là cực kỳ xuất sắc.
Chương 478: Chúng địch vây công
Cùng là cảnh giới thánh tôn nhưng có chia cao thấp, thực lực cách biệt rất xa. Đẳng cấp thánh tôn từ thấp đến cao là: Tiểu thánh tôn, đại thánh tôn, bảo thánh tôn, giới tôn, thế tôn!
Đặc biệt là thế tôn, đáng sợ không thể tưởng tượng. Đồn rằng tồn tại thế tôn có thể giết tất cả thánh tôn trong phút chốc.
– Tiểu thánh tôn.
Lý Thất Dạ nhìn Nộ Tiên nhân hoàng được chín thần hoàn vây quanh bảo vệ, cười nói:
– Thì ra tiểu thánh tôn tự mình giá lâm, ở sau lưng làm chỗ dựa cho tiểu bối, hèn gì bọn họ dám cướp nam bắt nữ rất là đương nhiên.
Ánh mắt Nộ Tiên nhân hoàng lạnh băng, đại đạo diễn biến trong mắt gã, cực kỳ thâm ảo. Không uổng là thánh tôn, đã chạm vào thiên địa đại đạo, diễn biến áo nghĩa đại đạo.
Nộ Tiên nhân hoàng lạnh lùng nói:
– Thả nhi tử của ta ra, ngươi còn một con đường sống.
Một lão nhân đứng ra:
– Đúng vậy!
Lão nhân có huyết khí hùng hồn như chân long, đạp một bước huyết khí bao trùm thiên địa. Thần hoàn vây quanh lão nhân, đôi mắt lão như đuốc thần nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Lão nhân lạnh lùng nói:
– Đây là con đường duy nhất của ngươi.
– Sư tổ của Hổ Nhạc, Hổ Hoàng Hổ Khiếu tông nổi tiếng đây mà!
Trông thấy lão nhân, có người chấn động nói:
– Lão còn sống? Lại là một vị thánh tôn xuất thế!
Hai vị thánh tôn trấn áp tình hình khiến tu sĩ trẻ tuổi, thế hệ trước biến sắc mặt, cảm thấy không may.
Một lão cổ thánh nhỏ giọng nói:
– Hôm nay làm sao vậy? Bỗng nhiên có hai thánh tôn lộ mặt, tuy thời đại đạo khó đã kết thúc nhưng thánh tôn vẫn lánh đời, chờ thiên mệnh hưng thịnh mới xuất thế, tránh cho hao tổn huyết khí. Hôm nay bỗng chốc có hai thánh tôn đi ra.
Mọi người đều cảm giác không ổn. Đại nhân vật đến Thiên Đạo Viện có lẽ không đơn giản, không chỉ thánh tôn giá lâm.
Mọi người đều biết thời đại đạo khó đã kết thúc, thiên mệnh chỉ vừa phục hồi. Thiên mệnh chưa đến lúc hưng thịnh, những cường giả, đại nhân vật thật sự đều núp trong tổ địa tông thổ nhờ nội tình điều dưỡng thân thể, tránh cho thiên mệnh chưa hưng thịnh làm mình hao tổn huyết khí.
Nhưng bây giờ một hơi chạy ra lưỡng vị thánh tôn, hiện tại thiên mệnh còn rất xa mới đến hưng thịnh. Nghĩa là chuyến này có khác lạ, không chỉ thánh tôn lộ mặt, có lẽ còn nhân vật đáng sợ hơn nữa đang ẩn ở chỗ nào đó.
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Hai vị thánh tôn trấn áp, mấy ngàn vương hầu cổ thánh vây khốn, dù là thiên tài yêu nghiệt gì cũng không dám vỗ ngực nói có thể an toàn rút lui.
Thánh tôn cuối cùng vẫn là thánh tôn, trừ bản thân có đạo hạnh cường đại làm người kinh hoàng ra không ai biết thánh tôn có nội tình như thế nào. Không chừng thánh tôn cầm đại hiền bảo khí hay đại hiền chân khí đến.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tiếc rằng ta thật sự không để thánh tôn vào lòng. Một tiểu thánh tôn bình thường tính cái gì? Nếu thế tôn đích thân ra tay thì còn được, tiểu thánh tôn có là gì?
– Không biết trời cao đất rộng!
Đôi mắt Nộ Tiên nhân hoàng diễn biến các pháp tắc, không giận mà uy nói:
– Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót rời khỏi đây sao? Dù ngươi có năng lực thông thiên tiệt địa, nếu hôm nay ngươi dám bị thương nhi tử của ta thì đừng hòng sống rời đi!
Lý Thất Dạ híp mắt, cười phá lên:
– Nói vậy là Nộ Tiên thánh quốc các người không chỉ có thánh tôn nhà ngươi giá lâm? Người đến là thế tôn? Thánh hoàng? Hay đám lão bất tử, lão tổ giấu trong quan tài làm bảo bối ngâm dấm?
Nộ Tiên nhân hoàng hùng hổ:
– Nếu đã biết lợi hại thì mau thả nhi tử của ta ra!
Nộ Tiên nhân hoàng không trả lời vấn đề của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Dù ngươi có là thánh hoàng cũng đừng mơ đi khỏi đây!
Lời Nộ Tiên nhân hoàng nói đã thay câu trả lời. Nhiều người canh giờ, đặc biệt tiểu phái tán tu, học sinh bình dân mặt trắng bệch.
Nghĩa Nộ Tiên thánh quốc có người càng cường đại hơn đến, hoặc không chỉ mình Nộ Tiên thánh quốc, không chừng đại giáo cường quốc khác có cường giả đến. Mấy hôm trước các vật khổng lồ Đông Bách Thành như Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông, Diêu Quang cổ quốc vân vân đứng chung một chiến tuyến đã nói lên vấn đề, bọn họ muốn độc bá môn hộ.
Một vài thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện suy nghĩ sâu xa hơn, nhất là thiên tài yêu nghiệt đến từ đại giáo cường quốc Trung Đại Vực, Tây Hoang Dã, Nam Xích Địa. Tuy thiên quân vạn mã trong tông môn chưa chạy tới kịp nhưng các Vạn Tướng Chân Thần biết chút nội tình.
Nộ Tiên thánh quốc kéo nhiều đại nhân vật đến, thánh tôn xuất thế có lẽ không chỉ vì môn hộ vạn cổ, còn âm mưu nào khác, ví dụ như Thiên Đạo Viện.
Trong phút chốc những thiên tài yêu nghiệt xuất thân từ đế thống tiên môn suy nghĩ lung tung.
Mọi người nín thở, vô số cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ. Đám người muốn xem Lý Thất Dạ quyết định như thế nào.
Nộ Tiên nhân hoàng đã nói rất rõ ràng, hôm nay Nộ Tiên thánh quốc không chỉ có một thánh tôn là Nộ Tiên nhân hoàng, có nhân vật cường đại hơn góp mặt.
Trong thế cục này người sáng suốt đều biết nên lựa chọn thế nào. Đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ bây giờ là thành tựu cực lớn với người trẻ tuổi. Một trận chiến này đủ để tiếu ngọa Đông Bách Thành, thành thiên tài mạnh nhất trong thế hệ trẻ, thu về danh và lời, cực kỳ vinh diệu.
Đến tình trạng này đã quá đủ với thanh niên có xuất thân gì, cần chi kết thù sinh tử với Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông?
Thả Hổ Nhạc, Bá Hạ ngay bây giờ chẳng những được danh dự mà còn an toàn rút lui, đổi về an toàn. đa số người sẽ làm chuyện như vậy.
Sư Hống hoàng chủ hét to một tiếng:
– Lý công tử, lùi một bước trời cao biển rộng!
Sư Hống hoàng chủ thầm lo cho Lý Thất Dạ.
Một mình Lý Thất Dạ đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ đã đủ mạnh, nhưng trong thế cục này kết thù không đội trời chung với Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc thì chỉ có con đường chết.
Trì Tiểu Điệp ngăn cản phụ thân định khuyên Lý Thất Dạ, nàng lắc đầu.
Trì Tiểu Điệp nhỏ giọng nói:
– Hắn sẽ không lùi bước, dù thánh hoàng đến cũng thế.
Học sinh Đại Thế viện không kiềm được đưa bậc thang cho Lý Thất Dạ:
– Lý học trưởng, đúng rồi, lùi một bước trời cao biển rộng, ngươi đã thắng!
Một mình Lý Thất Dạ đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ hợp sức tấn công, giành lấy vinh diệu lớn lao cho Đại Thế viện, khiến các học sinh Đại Thế viện rất hãnh diện. Bọn họ không mong Lý Thất Dạ chết tại đây.
Nhiều thiếu nữ reo hò tìm bậc thang cho Lý Thất Dạ:
– Lý công tử đã đủ cường đại, nhân từ tha cho đối thủ đi!
Trong đám thiếu nữ có khá nhiều là tỷ muội của Trì Tiểu Điệp, hoặc học sinh xuất thân bình dân. Các nàng xem Lý Thất Dạ là người phe mình.
– Người sáng suốt nên biết chọn như thế nào.
Hổ Hoàng của Hổ Khiếu tông trầm giọng nói:
– Nếu ngươi thả bọn họ thì xí xóa chuyện hôm nay.
Hổ Nhạc, Bá Hạ bị Lý Thất Dạ xách cổ thì rất là nhàn nhã. Hai người là thiên chi kiêu tử, luôn cao cao tại thượng, cực kỳ tự phụ. Hôm nay thua thảm trong tay Lý Thất Dạ, bị hắn xách cổ trước mắt bao người làm Hổ Nhạc, Bá Hạ vô cùng nhục nhã.
Chương 479: Cười nhìn vạn địch diệt
Nghe Hổ Hoàng, Nộ Tiên nhân hoàng nói, Lý Thất Dạ cười phá lên:
– Con người ta có cái tật là bị người khác uy hiếp sẽ run tay, tay run là sẽ lỡ giết người.
Nộ Tiên nhân hoàng, Hổ Hoàng biến sắc mặt nói:
– Ngươi dám!
Hai người ném chuột sợ vỡ đồ, Bá Hạ, Hổ Nhạc nằm trong tay Lý Thất Dạ. Hổ Hoàng, Nộ Tiên nhân hoàng tấn công cũng không được, mà đứng im cũng không xong.
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Nộ Tiên nhân hoàng, Hổ Hoàng, cười nói:
– Trong cửu thiên thập địa không có bao nhiêu chuyện khiến ta không dám làm.
Nộ Tiên nhân hoàng thề độc:
– Nếu ngươi dám giết nhi tử của ta thì chân trời góc biển, không có chỗ cho ngươi dung thân! Không diệt cửu tộc của ngươi Nộ Tiên thánh quốc thề không bỏ qua!
– Diệt cửu tộc của ta?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Sợ quá, ta chờ.
Lý Thất Dạ dứt lời, thiên thủ vạn cánh tay khép lại, chớp mắt nghiền nát cửu giới, bóp nặn thiên địa.
Hổ Hoàng, Nộ Tiên nhân hoàng hét to một tiếng:
– Không!!!
Nhưng tất cả đã muộn.
Tiếng hét thảm vang lên:
– A!!!
Trước mắt bao người, hai thánh tôn tự mình trấn áp, Hổ Nhạc, Bá Hạ bị Lý Thất Dạ bóp nát bấy.
Thiên địa tĩnh lặng, mọi người ngây ngốc. Hai vị thánh tôn tự trấn áp, buông lời uy hiếp nhưng Lý Thất Dạ vẫn không quan tâm giết Hổ Nhạc, Bá Hạ.
Nhiều người không dám tin vào mắt mình. Lý Thất Dạ giết Hổ Nhạc, Bá Hạ? Hắn và Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc không đội trời chung, hai phe cá chết lưới rách.
Lý Thất Dạ vốn có lựa chọn an toàn rút lui nhưng bây giờ hắn giết Hổ Nhạc, Bá Hạ tương đương tìm chết. Trong khoảnh khắc này không ai tin nổi.
Thật lâu sau đám người tỉnh táo lại, một xuất thân thế hệ trước nhỏ giọng nói:
– Quá bá khí.
Đổi lại thiên tài nào có mặt tại đây đều không dám làm như Lý Thất Dạ, đây là chặn đường lui của mình, dồn mình vào đường cùng. Nếu là người khác sẽ tha cho Hổ Nhạc, Bá Hạ, tha mạng hai người. Trong thế cục hiện nay, giết Bá Hạ, Hổ Nhạc sẽ chọc Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông phát cuồng, là tìm đường chết.
Hai vị thánh tôn uy hiếp, đại thế trấn áp nhưng Lý Thất Dạ vẫn giết Bá Hạ, Hổ Nhạc nếu hắn không ngốc thì là bá khí không gì sánh bằng!
Nộ Tiên nhân hoàng cuồng rống:
– Tiểu súc sinh, bổn tọa muốn phân thây ngươi ra!
Thanh âm bi thương vang vọng thiên địa, lúc này Nộ Tiên nhân hoàng như con rồng cuồng bạo.
Nộ Tiên nhân hoàng nằm mơ cũng không ngờ Lý Thất Dạ thật sự giết Bá Hạ, điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của gã. Nộ Tiên nhân hoàng cho rằng trong tình huống đầy áp lực, sẽ không ai tìm chết.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Nộ Tiên nhân hoàng như bạo long phát cuồng, nộ tiên bám xác, tay đẩy tới trước.
Tiểu Nê Thu từ đâu chui ra chửi:
– Bà nội nó, có bổn tọa ở đây, thánh tôn có là gì?
Tiểu Nê Thu mở rương vàng đất trên lưng mình ra.
Két!
Bùm!
Pháo đất bắn ra một pháo hắc ám, Nộ Tiên nhân hoàng đẩy tay thoáng chốc trúng pháo.
Hình ảnh kỳ lạ xuất hiện, vị trí Nộ Tiên nhân hoàng bị trúng pháo hiện ra một hố đen, tứ chi tách rời. Đầu mình tay chân tách ra, Nộ Tiên nhân hoàng ngơ ngác nhìn cơ thể, gã không cảm giác thân xác bị tách ra.
Trong khoảnh khắc này Nộ Tiên nhân hoàng như con rối bị lắp ráp, các khớp nối tay chân tách khỏi cơ thể.
Có người hét chói tai:
– Không thể nào! Một lúc phân thây thánh tôn.
– Không phải phân thây.
Lão giáo chủ biến sắc mặt nói:
– Thân thể Nộ Tiên nhân hoàng vẫn nối liền, không phải phân thây mà là không gian bị cắt đứt, đây là thứ nguyên liệt không trong truyền thuyết.
Xoẹt!
Hư không bị cắt chợt vặn vẹo, hố đen sụp uống.
– Không!!!
Nộ Tiên nhân hoàng cảm nhận đau đớn, gã mới nhận ra nguy hiểm. Vừa rồi Nộ Tiên nhân hoàng bị trúng một pháo trông như tứ chi tách ra nhưng gã còn cảm giác với tay chân của mình.
Khi hố đen sụp xuống, cơ thể Nộ Tiên nhân hoàng bị hủy diệt. Nộ Tiên nhân hoàng gào rống la hét, lúc này gã mới hiểu ra nhưng đã muộn.
Hổ Hoàng vừa kinh vừa giận gào thét:
– Giết!
Hổ gầm rồng ngâm, Hổ Hoàng xông hướng Lý Thất Dạ, muốn tốc chiến tốc thắng giết hắn ngay.
Hổ Hoàng chưa kịp đến giết Lý Thất Dạ thì Tiểu Nê Thu đã bắn pháo:
– Lão già, ăn một pháo của ta!
Hổ Hoàng hoa mắt, dịch chuyển vị trí. Hổ Hoàng không tiếc đốt thọ huyết, dùng tốc độ nhanh nhất đời dịch chuyển vị trí trốn pháo.
Hổ Hoàng hành động rất sáng suốt. Hư không bị pháo bắn trúng tách rời ra, nếu Hổ Hoàng không đốt cháy thọ huyết thì cũng sẽ bị bắn trúng, kết cuộc y như Nộ Tiên nhân hoàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiểu Nê Thu liên tục bắn pháo, thánh tôn Hổ Hoàng chỉ có thể chạy vắt giò lên cổ, không dám đối đầu.
Cảnh tượng này làm nhiều người nhìn ngây ngốc. Một con giun to mập lưng cõng pháo đất lại có uy lực như thế, đây là thứ quái quỷ gì?
Hổ Hoàng, cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc gào thét:
– Giết!
Bọn họ như phát điên giết hướng Lý Thất Dạ.
Tư Không Thâu Thiên chui ra, hú dài:
– Khoan, chờ, còn ta đây!
Mọi người không thấy rõ Tư Không Thâu Thiên ra tay như thế nào, gã vung từng món báu vật như thiên nữ tán hoa.
Phi thiên chung, hoàng tuyền tán, liệt vân kiếm, viêm hỏa lò, bách hung đồ . . . các báu vật oanh giết làm trời sụp đất nứt, thiên địa sắp bị hủy.
Sư Hống hoàng chủ giật mình, vội vàng nói:
– Chúng ta nên giúp bọn họ!
Trì Tiểu Điệp ngăn nhỏ giọng nói: Lại, lắc đầu, nói:
– Đừng giành công lao với Tư Không Thâu Thiên. Như hắn đã nói, đây là lúc hắn lập công, không thì công tử đã ra tay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tư Không Thâu Thiên một chọi một ngàn, gã vung ra vô số báu vật không có tận cùng.
Mọi người ngơ ngác nhìn, bọn họ chưa từng thấy ai có nhiều báu vật như vậy. Tư Không Thâu Thiên ném báu vật ồ ạt như vứt rác, gã một hơi ném ra mấy chục báu vật.
Các thiên tài có mặt đa số xuất thân từ đại giáo cường quốc, có người đến từ đế thống tiên môn, nhưng không mấy ai xa xỉ như Tư Không Thâu Thiên ném một đống báu vật ra. Đây là điển hình dùng báu vật đập chết người, nhiều báu vật đến nỗi một món đập chết một người.
Nhìn báu vật quay quanh người Tư Không Thâu Thiên, Trì Tiểu Đao tức giận mắng:
– Tía nó, tên trộm này có tài sản khủng quá, vậy mà lừa chút dược liệu của ta, còn thiên lý không? Thế này chẳng khác gì nhà giàu đi giành thức ăn nguội của ăn mày!
Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích, nhìn Tư Không Thâu Thiên đại chiến quần hùng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Được rồi, lấy đòn sát thủ ra đi, còn muốn chiến tới khi nào?
Mấy ngàn vương hầu cổ thánh nhất tấn công dồn dập, Tư Không Thâu Thiên có nhiều báu vật cách mây thì chỉ một mình gã.
Tư Không Thâu Thiên hết chịu nổi:
– Bà nội nó, không chống đỡ được nữa!
Tư Không Thâu Thiên hét to:
– Ta sắp ra đòn sát thủ!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Tư Không Thâu Thiên lấy ra các khôi lỗi, phun màu vào khôi lỗi. Các khôi lỗi đáp xuống biến thành từng chiến vương.
– Giết!
Các khôi lỗi đáp xuống có thực lực cường đại như Tư Không Thâu Thiên, mỗi khôi lỗi nhận mấy báu vật từ tay gã giết hướng mấy ngàn vương hầu cổ thánh trước mắt.
Chương 480: Đại chiến chi thủy
Trì Tiểu Đao nhìn Tư Không Thâu Thiên lấy khôi lỗi ra, kinh ngạc nói:
– Cái này . . . Quá mức rồi. Đây là bảy mươi hai biến sao? Một hơi biến thành bảy mươi hai bản thân?
Các khôi lỗi trông giống hệt như Tư Không Thâu Thiên.
Tiểu Nê Thu hét to:
– Đòn sát thủ của đại gia ta cũng đến!
Pháo đất mở một cái hố đen siêu to, Tiểu Nê Thu gào thét:
– Nếm vô địch thứ nguyên linh vực đại phóng trục của đại gia!
Bùm!
Pháo bắn ra, trên bầu trời hiện ra các hố đen thứ nguyên. Hổ Hoàng vốn chạy trốn né tránh bị các hố đen thứ nguyên nhốt lại.
Tất cả hố đen dung hợp, Hổ Hoàng không còn đường trốn, bị cắn nuốt.
Lúc sắp chết, Hổ Hoàng hét thảm:
– Không!!!
Cùng với tiếng hét thảm, Hổ Hoàng biến mất. Nhiều người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Thiên tài trẻ tuổi hay chân nhân cổ thánh thế hệ trước đều hút ngụm khí lạnh. Đây là cửu hoàn cổ thánh nha, đây chính là tồn tại tuyệt đối trấn áp giết cổ thánh, vậy mà bị một con giun mập xử lý. Quá khó tin, chuyện như vậy nói ra cũng không ai tin.
Tiểu Nê Thu quát to:
– Bà nội nó, dám đối địch với công tử nhà ta, thứ không biết sống chết!
Tiểu Nê Thu chĩa pháo đất vào vương hầu cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiểu Nê Thu bắn ra hàng loạt pháo, nếu bị trúng pháo thì vương hầu hay cổ thánh đều biến mất. Cảnh tượng làm người ta rợn tóc gáy, cái này đáng sợ hơn là không còn mẩu xương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng dợt pháo vang lên, Tiểu Nê Thu chĩa pháo đến đâu là chỗ ấy gà bay chó sủa. Vương hầu cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc cuống cuồng bỏ chạy, không dám ngăn phóa Tiểu Nê Thu bắn ra.
Tư Không Thâu Thiên cũng nổi khùng lên:
– Giết!!!
Các con rối bằng gỗ trông như hóa thân của Tư Không Thâu Thiên, thực lực của gã vốn rất mạnh, không kém hơn bất cứ thiên tài yêu nghiệt nào. Bây giờ các con rối bằng gỗ được Tư Không Thâu Thiên chưa cho mấy món báu vật thần binh, uy lực khó thể tưởng. Trong phút chốc vương hầu cổ thánh Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông gào rú thảm thiết, các cường giả chết đi. Mưa máu bay đầy trời, tiếng la hét vang vọng khắp đồng bằng.
Tiểu Nê Thu, Tư Không Thâu Thiên càn quét mấy ngàn hào hùng vương hầu, chân nhân cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc. Lý Thất Dạ đứng yên bàng quan.
Cảnh tượng này làm mọi người nhìn mặt trắng bệch, hút ngụm khí lạnh, quá nghịch thiên. Lúc này mọi người mới nhận ra tại sao Lý Thất Dạ dám khiêu chiến với Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông. Người ta vốn đã có dự tính trước.
– Hừ!
Trong trận huyết chiến, chỗ cao tít trên bầu trời, nơi mây mù không ai thấy được có đôi mắt trở nên rực rỡ. Đôi mắt vô cùng đáng sợ, như thái cổ cự thú thức tỉnh, bá khí ngập trời trong chỗ thâm sâu bí ẩn.
Người trong bóng tối định ra tay, nhưng sâu bên trong có thanh âm lạnh lùng vang lên:
– Dừng ra tay, chưa tới lúc.
Lão bất tử trong hắc ám khó thể chịu đựng cơn tức này:
– Tiểu quỷ này khinh người quá đáng!
Thanh âm già nua lạnh băng vang trong bóng tối:
– Sẽ có người xử lý hắn, chưa tới thời cơ chúng ta ra tay. Xem quy luật Thiên Đạo Viện tách ra thì cố nhịn thêm chút nữa đi, Thiên Đạo Viện sắp không chống đỡ được. So với đế cơ Thiên Đạo Viện trăm vạn năm thì mấy ngàn đệ tử bình thường có là gì?
Lão bất tử trong hắc ám kiềm chế, đối mắt rực rỡ khép lại.
Trong chiến tranh, Lý Thất Dạ nhìn khung trời phía xa, khóe môi cong lên. Có một số người chịu đựng thật giỏi, Lý Thất Dạ muốn nhìn xem bọn họ chờ được bao lâu.
Một thanh âm trầm ổn nặng nề vang lên:
– Lý Thất Dạ, ngươi đang muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Người đó bước vào chiến tranh, thần quang hừng hực, đứng thẳng trong chiến tranh.
Bước vào chiến trường chính là Tổ Hoàng Võ, toàn thân gã tỏa thần quang lấp lánh. Chư hiền che chở, thần quang chiếu sáng vạn dặm, khiến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ có khí thế vạn kỵ khó địch. Khối thạch cốt bẩm sinh trên trán gã như ngọc mượt mà tăng thêm sức hấp dẫn.
Lý Thất Dạ nhìn Tổ Hoàng Võ, thản nhiên nói:
– Ngươi có ý kiến gì không? Đuổi tận giết tuyệt đó là chuyện của ta.
– Thiên Đạo Viện là nơi hỏi đạo, giải thích khó hiểu chứ không phải chỗ cho kẻ ác mà càn!
Giọng trầm ổn, nặng nề, gã cao giọng nói:
– Hôm nay ngươi đồ sát mấy ngàn khiến Thiên Đạo Viện nhuộm ma huyết, hung dữ như thế nên bị trừ bỏ. Dù là Thiên Đạo Viện cũng không thể che chở kẻ man rỡ như ngươi, đây là giúp hung!
Nhiều người bất mãn lời Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nói. Người tu đạo có ai không phải đôi tay dính đầy máu? Mạnh ăn thịt yếu là lẽ bình thường, chuyện sát phạt xảy ra mỗi ngày trong Đông Bách Thành.
Mọi người biết Diêu Quang cổ quốc và Lý Thất Dạ có thù không phải mới đây. Lý Thất Dạ giết Quỷ Phù Thụ, Tổ Hoàng Võ là sư huynh, trả thù vì sư đệ là chuyện rất bình thường.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta thích giết ai thì giết người nấy, liên quan gì Thiên Đạo Viện? Lùi một bước nói, dù Thiên Đạo Viện che chở ta thì sao? Liên quan gì đến ngươi?
Lý Thất Dạ nói câu đó làm nhiều người thầm lắc đầu. Lý Thất Dạ nói vậy là không sáng suốt, mọi người hiểu bây giờ Thiên Đạo Viện khó tự lo thân, hắn còn dẫn lửa đến chỗ Thiên Đạo Viện. Nói Thiên Đạo Viện che chở ngươi là chuyện không thể nào, chưa biết chừng Thiên Đạo Viện tự mình ra tay tiêu diệt ngươi.
Một thanh âm vang lên:
– Ngươi nói năng rất tự tin, hay là có Thiên Đạo Viện che chở thì ngươi muốn làm gì cũng được, tùy thời hành hung sao?
Thanh âm hùng hổ nói:
– Để mặc kẻ ác làm bậy, Thiên Đạo Viện nên cho mọi người một lời giải thích!
Người đứng ra nói chuyện chính là Thanh Huyền Thiên Tử, khói xanh bao phủ người gã trông rất bí ẩn. Đôi mắt Thanh Huyền Thiên Tử sâu thẳm đáng sợ, như có thể hút hồn người, khiến người ta run sợ.
Thanh Huyền Thiên Tử bước vào chiến tranh, không khí trở nên kỳ dị. Mọi người nhìn nhau.
Tổ Hoàng Võ đại biểu cho Diêu Quang cổ quốc, Thanh Huyền Thiên Tử đại biểu Thanh Huyền cổ quốc. Hai cổ quốc đều là nhất môn song đế, nội tình sâu không lường được. Mấy ai dám trêu vào nhất môn song đế?
Đặc biệt khi Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử chung một chiến tuyến thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Nếu hai cổ quốc hợp tác, đương thời nguyên nhân hoàng giới đều run rẩy, vật khổng lồ như vậy có thể càn quét nguyên nhân hoàng giới.
Hoàng tử truyền nhân đại giáo cường quốc Đông Bách Thành cao giọng quát:
– Đúng vậy! Không thể tha cho kẻ ác này, nếu để mặc hắn ra ngoài chắc chắn sẽ làm hại Đông Bách Thành, khi đó không biết bao nhiêu người vô tội gặp họa. Thiên Đạo Viện tuyệt đối không cho phép kẻ ác như thế tồn tại!
Đệ tử đại giáo cường quốc khác phụ họa:
– Thiên Đạo Viện nên ra tay tiêu diệt kẻ này, tuyệt đối không thể che chở tên ác ôn như thế. Thiên Đạo Viện hãy cho mọi người một lời giải thích.
Nhiều kẻ lẫn trong đám đông lên tiếng:
– Nên làm thế, hung thủ giết người, lập tức trấn áp, Thiên Đạo Viện cho một lời giải thích đi!
Nhiều người bị kích động, hò hét đòi Thiên Đạo Viện cho giải thích.