Đế Bá Audio Podcast
Tập 912 [Chương 4556 đến Chương 4560]
❮ sautiếp ❯Chương 4556: Chúng ta tổ đội
Mặt trời lên cao, đệ tử Thần Huyền tông liên tục xuất hiện trước võ đài, chỉ thấy đệ tử tốp năm tốp ba, bọn họ có đi một mình, cũng có đi với bằng hữu và tạo thành đội ngũ.
Lúc này có tiếng kèn vang lên, tiếng kèn tràn ngập lực lượng, giống như tiếng kèn điểm binh sa trường.
Vừa nghe thấy tiếng kèn như thế, các đệ tử trên võ đài liên tục nghị luận, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Vào lúc đó, âm thanh ầm ầm vang lên, chỉ thấy có âm thanh xe ngựa nổ vang, chỉ thấy từng chiếc xe ngựa đè nát hư không và chạy tới chân núi tổ phong.
Xe ngựa đi tới đài cao trước tổ phong mới dừng lại, một lão giả bước ra khỏi xe ngựa.
– Trưởng lão đến.
Nhìn thấy lão giả bước ra khỏi xe ngựa, đệ tử Thần Huyền tông lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không ít đệ tử khom người trước lão giả.
Bọn họ là trưởng lão Thần Huyền tông, ngày bình thường những trưởng lão này rất ít lộ mặt, bọn họ không phải bế quan tu luyện thì đi vân du bốn phương, hôm nay tất cả trưởng lão đều đến, bọn họ đại biểu cho năm đại chủ phong Thần Huyền tông.
Âm thanh “đông đông đông” vang lên, vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện âm thanh như sấm sét, chỉ thấy một hán tử trung niên đạp không đi tới, hắn bước đi trong hư không, lưu lại một dấu chân trên không gian.
Trong nháy mắt hán tử trung niên xuất hiện dưới tổ đỉnh và leo lên đài cao.
Hán tử trung niên thân người đầu sói, bên ngoài mặc áo khoác bằng da, lúc giơ tay nhấc chân mang theo khí tức hung mãnh, hình như hắn chính là Lang vương đứng đầu đàn sói, đôi mắt xanh biếc của hắn mang theo lực uy hiếp rất mạnh.
– Phong chủ!
Nhìn thấy hán tử trung niên, rất nhiều đệ tử ở đây đều khom người cúi đầu.
– Để các vị sư thúc sư bá chờ lâu.
Hán tử trung niên hơi cúi người, hắn đi tới vị trí trung ương của đài cao.
– Chúng ta cũng vừa đến, hiền chất vất vả sự vụ, chậm một lát cũng không sao.
Có một trưởng lão mỉm cười.
Hán tử trung niên này chính là phong chủ Thúy Điểu phong Trương Việt, cũng được gọi là Liệt Viêm Lang Vương, lúc này Trương Việt, tỏa ra tia sáng rực rỡ giống như có vô số ngôi sao ẩn chứa trong cơ thể của hắn.
Mặc dù nói các vị trưởng lão trên đài cao đều lớn hơn Trương Việt, thậm chí còn có trưởng bối của Trương Việt, nhưng dùng đạo hạnh so sánh, bọn họ cũng chỉ tương đương Trương Việt, thậm chí có trưởng lão còn yếu hơn.
Trương Việt đã tu luyện thành Âm Dương Tinh Thể, hắn là một trong những người mạnh nhất trong hàng đệ tử đời thứ hai của Thần Huyền tông, có thể nói là một trong những người mạnh nhất, trừ khi Tô Húc năm đó không chết, nếu không, cùng một thế hệ khó tìm ra người mạnh hơn Trương Việt.
Trương Việt với tư cách phong chủ Thúy Điểu phong, một trong năm đại phong chủ, hắn hoàn toàn có tư cách bình khởi bình tọa với các trưởng bối trước kia, hơn nữa, mỗi lần khảo hạch cuối năm đều là phong chủ Thúy Điểu phong chủ trì, cho nên hiện tại Trương Việt ngồi ở vị trí trung tâm cũng không có gì không ổn.
– Thời gian đã tới, các đệ tử chưa tới nên nhanh tới đây.
Trương Việt ngồi trên chủ vị, hắn nhìn mặt trời trên cao, sau đó lên tiếng, giọng nói không vang vọng nhưng lại quanh quẩn khắp Thần Huyền tông.
Giọng nói của Trương Việt quanh quẩn trong Thần Huyền tông, hắn nhắc nhở những đệ tử chưa tới nên nhanh chóng tới đây.
Không ít đệ tử ở đây sững sờ, phát hiện mọi người trên cơ bản đều đã tới, dù sao, đối với rất nhiều đệ tử mà nói, lần khảo hạch cuối năm không phải chuyện đùa, quan hệ đến tiền đồ và vận mệnh của bản thân, có đệ tử nào dám lãnh đạm?
Cho dù là thiên tài như Cung Thiên Nguyệt cũng đến từ sớm, đám người Chiến Hổ, Hoàng Trữ không dám tới chậm, tất cả đều chạy tới trước các vị trưởng lão.
– Ân, thời gian vừa đúng, vừa đúng mới tốt.
Đúng vào lúc này, giọng nói lười biếng vang lên.
Có trưởng lão và phong chủ Thúy Điểu phong ở đây, có thể nói đệ tử ở đây vô cùng yên tĩnh, giọng nói lười biếng vang lên cũng bị mọi người nghe rõ.
Vào lúc đó, mọi người nhìn sang, chỉ thấy là bọn nhỏ Lưu thôn đến, bọn họ còn mang võng mềm, trên võng mềm chính là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vẫn lười biếng nằm trên võng mềm, tùy ý đón ánh mặt trời, hình như hắn là đại thiếu gia chưa tỉnh ngủ vào sáng sớm.
Lý Thất Dạ có dáng vẻ giống lúc khảo hạch nhập môn, hắn không đến muộn đã là chuyện hiếm có, đây đã là chuyện khó có được.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ như thế, các đệ tử ở đây nghị luận với nhau, bởi vì Lý Thất Dạ quá mức hung hăng càn quấy, quả thật xemThần Huyền tông như nhà mình.
Mọi người ở đây, kể cả các vị trưởng lão, phong chủ Trương Việt đều không bày giá đỡ lớn như thế, nhìn xem, Trương Việt với tư cách một trong năm đại phong chủ cũng là tự mình tới, Lý Thất Dạ thì tốt rồi, một đệ tử Thúy Điểu phong lại được người ta mang tới, hắn lười biếng giống như đại thiếu gia nhà giàu.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ lười biếng như thế, không ít đệ tử đều lắc đầu, thấp giọng nói:
– Thật sự không hợp thói thường.
– Thái độ hung hăng càn quấy, ngươi thật cho rằng mình là đại thiếu gia hay sao?
Một đệ tử không nhịn được đứng ra trách móc Lý Thất Dạ.
Tên đệ tử này tên là Lưu Văn Dũng, hắn chính là người ái mộ Cung Thiên Nguyệt, lần trước hắn muốn nịnh nọt Cung Thiên Nguyệt nhưng dính đầy tro bụi.
Hôm nay, Lưu Văn Dũng nhìn thấy Lý Thất Dạ bày ra giá đỡ lớn như thế, đương nhiên trong nội tâm khó chịu, huống chi hắn muốn lập công trước mặt trưởng bối, cho nên hắn đứng ra trách móc Lý Thất Dạ.
– Đúng đấy, chúng ta đến tu hành, không phải đến làm đại thiếu gia.
Không ít đệ tử cũng liên tục phụ họa, rất nhiều đệ tử đều khó chịu nhìn Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn vẫn lười biếng nằm trên võng mềm, rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông hận ngứa răng.
Về phần ngồi trưởng lão và Trương Việt ngồi trên đài cao, bọn họ chỉ nhăn cau mày, bọn họ cũng không có tức giận, dù sao Thần Huyền tông không có quy định không cho phép đệ tử nằm võng mềm, huống chi, Lý Thất Dạ và bọn nhỏ Lưu thôn cũng không có đến muộn.
– Keng!
Một tiếng chuông vang lên, lúc này các đệ tử yên lặng.
– Tốt, hiện tại bắt đầu sát hạch cuối năm.
Lúc này Trương Việt nhìn các đệ tử ở đây, nói:
– Ta không cần nói nhiều về quy củ cụ thể với các ngươi, các ngươi cũng nên biết, tổng cộng năm cửa, mỗi cửa có mười hai điểm tích lũy, xông được càng nhiều, điểm tích lũy lại càng cao. Hiện tại bắt đầu quyết đấu cửa thứ nhất.
– Bắt đầu.
Nghe nói như thế, rất nhiều đệ tử nhìn nhau, tất cả mọi người cảm thấy rất hưng phấn.
– Mỗi đội ngũ đến báo danh, có thể tự do chọn đối thủ, cũng có thể do tông môn an bài đối thủ.
Một vị trưởng lão mở miệng, nói:
– Có hai lần cơ hội, tự giải quyết cho tốt.
Nghe trưởng lão nói như thế, các đệ tử ở đây lập tổ đội, cũng báo cáo tình huống với các trưởng lão.
Cửa thứ nhất của sát hạch rất đơn giản, đó chính là quyết đấu, thềm đá ba mươi sáu bậc trước mặt là nơi quyết đấu tốt nhất.
Hơn nữa quyết đấu như vậy không phải một đấu một, chính là đệ tử tạo thành đội ngũ khiêu chiến lẫn nhau, Thần Huyền tông thiết lập đoàn đội quyết chiến như vậy, trừ khảo hạch tu vi đạo hạnh của môn hạ đệ tử ra. đồng thời cũng thúc đẩy đoàn kết và tương tác giữa các đệ tử.
Trên thực tế, rất nhiều đệ tử lúc trước đã tạo thành đội ngũ, bọn họ có thể tạo thành đội ngũ, đa số đều là hảo hữu, một ít đệ tử không thích sống chung cũng có thể tạm thời thành lập đội ngũ.
Lý Thất Dạ phân phó bọn nhỏ Lưu thôn một tiếng, bọn họ tạo thành đội ngũ quyết chiến.
Bọn nhỏ Lưu thôn ứng một tiếng, tất cả đi lên báo danh, bọn nhỏ Lưu thôn, bọn họ từ nhỏ đã sống chung thôn xóm, lại do Lưu Lôi Long và Lý Thất Dạ dạy dỗ ra, cho nên bọn họ có cảm tình và tín nhiệm thập phần kiên cố, cho nên bọn họ sẽ tạo thành đội ngũ khăn khít với nhau.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Thần Huyền tông đều tạo thành đội ngũ báo danh.
Lúc này đệ tử, không có tạo thành đội ngũ không nhiều, hơn nữa đã ít lại càng ít, có thể nói, đệ tử không thể tạo thành đội ngũ đều là người không thích sống chung hoặc bị bài xích.
Vào lúc đó, Cung Thiên Nguyệt cũng không có tạo thành đội ngũ, nàng đứng một mình tại chỗ, đương nhiên, Cung Thiên Nguyệt không có tạo thành đội ngũ cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Dù sao, trong các đệ tử Thần Huyền tông không có người nào có tư cách tạo thành đội ngũ với nàng, với tư cách trẻ tuổi đệ nhất nhân, nàng có thể đánh bại tất cả đệ tử khác.
Trừ đệ tử khác cũng tạo thành đội ngũ, cuối cùng chỉ có Cung Thiên Nguyệt và Lý Thất Dạ không có tạo thành đội ngũ.
Hai người bọn họ đứng tại chỗ, từ đó tạo thành hình ảnh độc nhất vô nhị, đương nhiên, trong mắt đệ tử Thần Huyền tông, độc nhất vô nhị chính là Cung Thiên Nguyệt, trong mắt bọn họ, kẻ bị bài xích chính là Lý Thất Dạ.
– Hắc, xem ra năm nay không giống bình thường, có người lạc đàn.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng một mình không có người tổ đội với hắn, đệ tử tên là Lưu Văn Dũng lại cười nhạo Lý Thất Dạ.
Vào lúc đó, ánh mắt các đệ tử nhìn lên người Lý Thất Dạ.
– Hắc, ai nguyện ý tổ đội cùng hắn?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng một mình, có đệ tử cười nhạo:
– Một con ghẻ kí sinh, nếu tổ đội với hắn, chỉ sợ không qua được cửa đầu tiên.
– Hắc, nói không chừng Vương Bát Quyền của hắn vô địch thế gian, có thể đánh bại các đệ tử.
Các đệ tử khác cũng trào phúng.
Vào lúc đó, không ít người cười nhạo Lý Thất Dạ, có rất nhiều đệ tử khinh thường nhìn sang Lý Thất Dạ.
Lúc này, Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, cuối cùng, nàng nói:
– Ta tổ đội với ngươi.
– Cái gì?
Nghe thấy Cung Thiên Nguyệt nói như vậy, các đệ tử ở đây ngây người vì cho rằng mình nghe lầm.
– Ta, ta không nghe lầm chứ?
Nghe thấy Cung Thiên Nguyệt nói như vậy, có không ít đệ tử cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhìn Cung Thiên Nguyệt, lại nhìn Lý Thất Dạ.
Rất nhiều đệ tử cảm thấy việc này không tưởng tượng nổi, Cung Thiên Nguyệt là đệ nhất thiên tài của Thần Huyền tông, mà Lý Thất Dạ là đệ nhất phế vật của Thần Huyền tông, hai người bọn họ muốn tổ đội?
Chương 4557: Đồ Vô sỉ
Cung Thiên Nguyệt muốn tổ đội với Lý Thất Dạ, tất cả mọi người ngây người, không nói các đệ tử khác, cho dù là đám người Hoàng Trữ, Chiến Hổ cũng ngây ngốc.
Cung Thiên Nguyệt đã đủ cường đại, nói không quá lời, bằng sức một mình nàng cũng có thể đánh bại tất cả đệ tử Thúy Điểu phong, nàng căn bản không cần tạo thành đội ngũ, cũng không có người nào dám chọc nàng.
Hiện tại nàng lại thành lập tổ đội với Lý Thất Dạ, mọi người ngơ ngác thật lâu.
Lý Thất Dạ là dạng người gì? Cả Thần Huyền tông đều biết, một kẻ lười, một phế vật tu luyện lâu như thế cũng chỉ là Thiết Bì Cường Thể, là ngu xuẩn tư chất ba phàm, một người như vậy, tùy tiện nắm một người trong Thần Huyền tông cũng mạnh hơn hắn.
Tất cả mọi người biết rõ, Lý Thất Dạ không tu hành công pháp cường đại gì, hắn tu luyện chính là Vạn Vật Tâm Pháp đơn giản.
Thế Đạo Tâm Pháp là tâm pháp không đáng một đồng, về phần hắn tu luyện Vương Bát Quyền cũng không có uy lực gì đáng nói.
Thực lực Lý Thất Dạ như vậy, ai cũng biết, hắn là kẻ đứng cuối cùng trong Huyền tông.
Hiện tại Cung Thiên Nguyệt muốn tổ đội với Lý Thất Dạ, các đệ tử đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, đây không phải Lý Thất Dạ mở miệng, là Cung Thiên Nguyệt chủ động mời Lý Thất Dạ, phát sinh chuyện như vậy càng làm tất cả mọi người ngây người.
Nếu như nói là Lý Thất Dạ chủ động tạo thành tổ đội với Cung Thiên Nguyệt, mọi người còn có thể nghĩ đây là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng bây giờ là Cung Thiên Nguyệt chủ động mời Lý Thất Dạ tạo thành đội ngũ, việc này tính là cái gì?
Thiên tài cường đại nhất chủ động mời phế vật tổ đội, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người nói không rõ ràng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu đệ tử ngây người tại chỗ, cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Cung Thiên Nguyệt.
Bởi vì không ai dám đưa ra lời mời tổ đội với Cung Thiên Nguyệt, ai cũng biết, tạo thành tổ đội với Cung Thiên Nguyệt sẽ dễ dàng xông qua cửa đầu tiên, cũng đạt điểm tối đa trong cửa thứ nhất.
Nhưng như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm kẻ đó muốn đầu cơ trục lợi, bọn họ không hi vọng vì việc này mà bị Cung Thiên Nguyệt xem thường.
Đồng thời, cũng bởi vì Cung Thiên Nguyệt quá cường đại, không có mấy nam đệ tử có tự tin và dũng khí đưa ra lời mời tổ đội cùng Cung Thiên Nguyệt.
Hiện tại Cung Thiên Nguyệt đưa ra lời mời tổ đội với Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn, có không ít đệ tử hối hận không thôi, sớm biết như vậy, bọn họ nên dũng cảm một chút và mời Cung Thiên Nguyệt tổ đội.
Lý Thất Dạ nhìn Cung Thiên Nguyệt, cười cười, nói:
– Hai người chúng ta tổ đội, như vậy không tốt sao, thật sự khi dễ những người khác, chúng ta cường cường liên thủ, có thể đánh bại tất cả đệ tử khác.
Lý Thất Dạ nói lời này lọt vào tai của mọi người, có không ít đệ tử cảm thấy rất chói tai.
Cái gì cường cường liên thủ, Cung Thiên Nguyệt là người mạnh nhất, đây là việc đương nhiên, nhưng Lý Thất Dạ là phế vật, hắn lại dám nói mình là cường giả, rất nhiều đệ tử trợn mắt nhìn, bọn họ đã gặp qua người không biết xấu hổ người, nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp qua người không biết xấu hổ giống như Lý Thất Dạ bao giờ!
– Không nên thiếp vàng lên mặt của mình. Thiên Nguyệt sư muội tâm tư nhân hậu, chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.
Lý Thất Dạ nói lời này chọc Hoàng Trữ không vui, hắn nói ra.
Hoàng Trữ không tạo thành đội ngũ với Cung Thiên Nguyệt, nếu như hai người bọn họ tạo thành đội ngũ, như vậy mới thật sự là cường cường liên hợp, nhưng Hoàng Trữ tin tưởng mười phần, hắn có tự tôn rất mạnh, hắn không muốn bởi vì liên thủ với Cung Thiên Nguyệt mà bị người khác nói xấu, cho dù chỉ có hắn và Cung Thiên Nguyệt mới dễ dàng xông cửa.
Huống chi, Hoàng Trữ hắn không cần làm như vậy, bằng thực lực của chính mình cũng có thể vượt qua, thậm chí có thể kéo thêm sư đệ sư muội khác, hắn có thể chiếm được thanh danh tốt.
Hiện tại Cung Thiên Nguyệt lại tổ đội với phế vật như Lý Thất Dạ, từ đó làm cho Hoàng Trữ cảm thấy ngoài ý muốn, đối với lời nói không chừng mực của Lý Thất Dạ, hắn càng không vui.
– Hoàng sư huynh nói đúng.
Hoàng Trữ đã mở miệng, đệ tử khác cũng lên tiếng phụ họa, nói:
– Thiên Nguyệt sư tỷ chính là tấm gương của chúng ta, không giống người nào đó, chết không biết xấu hổ, chỉ biết thiếp vàng lên mặt của mình, từ đó làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Lý Thất Dạ đạt được Cung Thiên Nguyệt ưu ái, bao nhiêu đệ tử hâm mộ và ghen ghét Lý Thất Dạ, cho nên vào lúc này các đệ tử đều chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Cung Thiên Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tổ đội hay không?
– Tổ đội, tại sao lại không chứ?
Lý Thất Dạ lười biếng duỗi lưng ra, nói:
– Nếu tiểu tỷ tỷ mở đường cho ta, ta có lý do gì cự tuyệt chứ?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lười biếng nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, nói:
– Tiểu tỷ tỷ, tối hôm qua ta ngủ không ngon, ngươi xoa chân giúp ta.
Cung Thiên Nguyệt dùng ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt như dao cạo nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Về phần các đệ tử ở đây cũng líu lưỡi, thái độ Lý Thất Dạ như vậy, nói như vậy là đùa giỡn Cung Thiên Nguyệt trần trụi, nhìn khắp Thần Huyền tông, ai dám có thái độ như thế? Ai dám đùa giỡn Cung Thiên Nguyệt? Làm như vậy chính là chán sống.
– Đồ vô sỉ!
Hoàng Trữ lạnh lùng nói ra, trong mắt lộ ra sát ý, thanh thế khiếp người, lạnh lùng nói:
– Thái độ của ngươi phóng túng như thế, còn dám bất kính trưởng bối, dùng tông quy luận xử.
Hoàng Trữ có ý với Cung Thiên Nguyệt, đây không phải bí mật gì, cũng là chuyện mọi người đều biết.
Hiện tại Lý Thất Dạ đùa giỡn Cung Thiên Nguyệt trước mặt mọi người, đương nhiên Hoàng Trữ sẽ tức giận, chỉ có điều, hắn còn e ngại thân phận, nếu không hắn đã sớm ra tay giáo huấn Lý Thất Dạ.
– Nên trục xuất kẻ vô sỉ này ra khỏi sư môn.
Đối với Cung Thiên Nguyệt mà nói, Lưu Văn Dũng cũng lập tức phụ họa Hoàng Trữ.
Nhưng Lý Thất Dạ không để ý tới bọn họ, hắn duỗi chân mình ra, khi đó hắn vừa cười vừa nói với Cung Thiên Nguyệt:
– Đến đây đi, xoa bóp một chút.
Thái độ hung hăng càn quấy như thế, thái độ cuồng vọng như vậy làm cho đám người chung quanh ngây ngốc, mặc kệ đệ tử trước đó khó chịu với Lý Thất Dạ cũng phải bội phục Lý Thất Dạ sát đất.
Lưu manh đến mức này cũng không phải ai cũng có thể làm được, thử nghĩ một chút, nhìn khắp toàn bộ Thần Huyền tông, còn ai dám đùa giỡn Cung Thiên Nguyệt hay không? Làm như vậy chẳng khác gì chán sống.
– Có tin ta tháo chân của ngươi xuống hay không.
Ánh mắt Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ nhún nhún vai, vừa cười vừa nói:
– Không nên xụ mặt, cười một cái, trẻ mười tuổi. Nhưng nhanh thôi, qua ngày hôm nay ngươi chính là nha đầu rửa chân của ta.
– Đợi ngươi thắng ta rồi mới dõng dạc!
Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nói.
– Sẽ.
Lý Thất Dạ không thèm để ý, hắn cười nhạt, thần thái của hắn hiện tại rất tự tại.
Ánh mắt Cung Thiên Nguyệt lạnh lẽo, nàng chằm chằm vào Lý Thất Dạ và không dời đi thật lâu, nàng nhìn không thấu Lý Thất Dạ, lần đầu tiên gặp Lý Thất Dạ, nàng đã nhìn không thấu Lý Thất Dạ, hắn giống như một đám sương mù.
Trong Thần Huyền tông, mặc kệ có nhiều ưu tú đệ tử, mặc kệ đệ tử mạnh cỡ nào cũng không dám bất kính với nàng, hoặc là rụt rè hoặc tâm thần bất định trước mặt nàng.
Nhưng Lý Thất Dạ không như đệ tử bình thường, cũng không bị nàng ảnh hưởng, hắn tự tại tùy tâm, thậm chí có thể nói muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không bị nàng ảnh hưởng chút nào, chuyện này cũng làm Cung Thiên Nguyệt không rõ.
– Cuồng vọng vô tri, không biết sống chết.
Lưu Văn Dũng lạnh lùng hừ một tiếng, cười lạnh nói:
– Thiên Nguyệt sư muội có thể dùng một ngón tay tiêu diệt ngươi.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không để ý đến hắn, Cung Thiên Nguyệt càng không để ý đến hắn, Lưu Văn Dũng đang tự tìm mất mặt, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng và lui sang một bên.
Chiến Hổ đứng bên cạnh nhìn sang, hắn luôn cười lạnh, bởi vì hắn cho rằng Cung Thiên Nguyệt cùng Lý Thất Dạ đều là đệ tử Nhân tộc mâu thuẫn với nhau, đối với đệ tử Yêu tộc bọn họ mà nói đây là một chuyện tốt.
Đồng thời, tại Chiến Hổ xem ra, Lý Thất Dạ khiêu chiến Cung Thiên Nguyệt là hành vi tự tìm đường chết, sớm muộn gì hắn cũng phải chết!
Chiến Hổ càng cam tâm tình nguyện nhìn thấy, việc này huyên náo càng lớn càng tốt, tốt nhất làm cho Bát Trượng phong cùng Nam Loa phong quyết liệt, kể từ đó, Nộ Hổ phong của bọn họ sẽ được lợi ích to lớn.
Về phần Hoàng Trữ, hắn nhìn Lý Thất Dạ với ánh mắt lạnh lùng, cũng không nói thêm cái gì.
– Keng!
Tiếng chuông vang lên, lúc này một vị trưởng lão tuyên bố, nói:
– Cửa thứ nhất bắt đầu quyết đấu, đoàn đội quyết đấu, có thể tự chọn đối thủ, cũng có thể do tông môn phân công! Chỉ có thể quyết đấu đồng cấp, do người cấp bậc cao nhất trong đoàn đội quyết định thi đấu! Quy củ không thay đổi, có thể đánh có thể rút lui, người thắng, được hai mươi điểm, kẻ bại không điểm, thế hoà không phân thắng bại, mười điểm!
Nghe nói như thế, các đệ tử ở đây đứng trang nghiêm, tất cả mọi người nhìn chung quanh, cũng có đệ tử bắt đầu xem xét địch nhân chính mình.
Mọi người đều biết, cửa thứ nhất thập phần quan trọng, thường thường quyết định vận mệnh đằng sau.
Bởi vì đằng sau chỉ có tích lũy điểm mới có thể tiếp tục, nếu không sẽ bị loại bỏ sớm.
Cho nên, vào lúc này có không ít đệ tử bắt đầu xem xét đệ tử chính mình, từ đó mới có thể đạt được lợi ích to lớn trong quyết đấu đoàn đội.
– Chúng ta trước.
Cung Thiên Nguyệt chậm rãi đứng ra, sau đó nhìn sang Lý Thất Dạ.
– Được rồi!
Lý Thất Dạ duỗi lưng mỗi và chậm rãi tiến lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cung Thiên Nguyệt và Lý Thất Dạ đã đứng trên bậc thang.
Nếu như lúc này có người khiêu chiến bọn họ, bọn họ có thể đánh bại đối thủ, cũng có thể vừa đánh vừa rút lui, thời điểm lui lại, đối thủ không thể đánh bại bọn họ thì tính là thế hòa không phân thắng bại.
Chương 4558: Ai đến
Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt đứng trên bậc thang, các đệ tử chung quanh im lặng, các đệ tử cũng chỉ có thể mở to mắt nhưng không thể làm gì.
Ở cửa đầu tiên là đoàn đội quyết đấu, người tu vi cao nhất trong đoàn đội sẽ quyết định người nào, đạo hạnh gì quyết chiến.
Nói thí dụ, hiện tại Lý Thất Dạ cùng Cung Thiên Nguyệt tạo thành đoàn đội, như vậy bọn họ sẽ đối quyết đoàn đội, như vậy nhất định là đoàn đội cao cấp nhất, vậy thì ý nghĩa trong đoàn đội của bọn họ cũng phải có một cường giả Tam Muội Chân Thân mới được.
Nhưng nhìn khắp toàn bộ Thần Huyền tông, trong hàng đệ tử trẻ tuổi, trừ Cung Thiên Nguyệt ra, đã không còn đệ tử nào có thể đạt tới cảnh giới Tam Muội Chân Thân.
Điều này cũng có ý nghĩa, Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt căn bản không cần quyết đấu, có thể trực tiếp tấn chức, trở thành đoàn đội đứng đầu nhất.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, đây chính là chuyện tốt, hắn không cần làm việc gì cũng có thể trực tiếp vượt qua kiểm tra.
– Không biết xấu hổ!
Có không ít đệ tử khinh thường, nhìn Lý Thất Dạ, không biết có bao nhiêu đệ tử dùng ánh mắt khinh thường Lý Thất Dạ, khi bọn họ xem ra, Lý Thất Dạ chính là người hạ lưu không biết xấu hổ, hắn lại dựa vào Cung Thiên Nguyệt vượt ải.
Các trưởng lão và Trương Việt trên đài cao nhìn nhau, có trưởng lão cười khổ một tiếng, đoàn đội như vậy không có bất cứ vấn đề gì, Thần Huyền tông cũng không có quy định cường giả cảnh giới cao không thể đoàn đội với người cảnh giới thấp.
Trên thực tế, trong quy định của Thần Huyền tông đã ngầm đồng ý đoàn đội như vậy tồn tại, mục đích chính là bảo hộ đệ tử cảnh giới thấp.
Đương nhiên, trong tình hình chung, đạo hạnh kém quá nhiều, đệ tử có thực lực chân chính đều không muốn tổ đội với người có đạo hạnh kém, dù sao, ai nguyện ý mang theo một con ghẻ kí sinh như vậy đi chiến đấu? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới thực lực của đoàn đội.
– Ai không phục cứ đi lên đánh một trận!
Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt đứng chung với nhau, hắn nói ra.
Lúc này, Lý Thất Dạ lười biếng dựa sát vào người Cung Thiên Nguyệt, có thể nói vai tựa vai với Cung Thiên Nguyệt, làm như hai người rất thân mật.
Cung Thiên Nguyệt đẩy Lý Thất Dạ ra, nhưng mà Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn vẫn tựa vào nàng, dáng vẻ rất đương nhiên và hùng hồn.
Lý Thất Dạ làm ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, các đệ tử khác rất hận Lý Thất Dạ, cảm thấy gia hỏa này rất buồn nôn!
– Dựa vào tài năng của chính mình thì đó mới là bản lĩnh thật sự.
Đối với dáng vẻ đắc chí của Lý Thất Dạ, Hoàng Trữ lạnh lùng nói:
– Có bản lĩnh thì tự mình đánh bại đối thủ đi!
– Đúng vậy, như vậy không công bình!
Đệ tử tên là Lưu Văn Dũng gào lên:
– Đây không phải là xông cửa, hắn đang dựa vào phúc của sư muội.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ dựa vào vai của Cung Thiên Nguyệt, đôi mắt của Lưu Văn Dũng như phun lửa.
Trên thực tế, lúc này không chỉ có đôi mắt của Lưu Văn Dũng phun lửa, rất nhiều đệ tử ái môn Cung Thiên Nguyệt đều hận không thể bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn.
Bao nhiêu đệ tử nghĩ được Cung Thiên Nguyệt ưu ái mà không được, đối với không ít đệ tử trẻ tuổi mà nói, nghe Cung Thiên Nguyệt nói một câu, hoặc được Cung Thiên Nguyệt nhìn một cái cũng đã hưng phấn lắm rồi.
Về phần đứng sóng vai với Cung Thiên Nguyệt, hoặc thân mật với Cung Thiên Nguyệt, cho dù bọn họ nằm mơ cũng muốn, nếu thật sự như thế, bọn họ đang nằm ngủ cũng mỉm cười.
Hiện tại, Lý Thất Dạ lại dựa vào vai Cung Thiên Nguyệt, dáng vẻ lười biếng của Lý Thất Dạ giống như không quan tâm, hắn kém chút đã tựa sát vào người Cung Thiên Nguyệt.
Cung Thiên Nguyệt chính là tình nhân trong mộng của vô số người, là nữ thần trong suy nghĩ của bao nhiêu người, Lý Thất Dạ vương bát đản vô sỉ lưu manh, dám chiếm tiện nghi của Cung Thiên Nguyệt, không ít đệ tử trẻ muốn bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn.
Lúc này ánh mắt Hoàng Trữ nhìn vào bờ vai Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, hắn lộ ra sát cơ, lúc này hắn hận không thể lập tức cắt bờ vai của Lý Thất Dạ xuống.
– Hiện tại có người không phục chúng ta.
Lý Thất Dạ dựa vào vai Cung Thiên Nguyệt, lười biếng nói:
– Ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
– Là không phục ngươi.
Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng lườm Lý Thất Dạ, nàng đã gặp người không biết xấu hổ nhưng to gan và không biết xấu hổ như Lý Thất Dạ, nàng lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí nàng còn muốn đạp hắn vài cái.
– Ngươi không phải nói muốn treo lên đánh bọn họ hay sao? Vậy thì ra tay đi.
Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nói với Lý Thất Dạ.
– Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ xoa xoa cái mũi, lười biếng nhìn các đệ tử ở đây, nói:
– Được rồi, các ngươi ai không phục thì cùng nhau lên đi, ta dùng một tay đánh với các ngươi!
– Khẩu khí thật là lớn!
Các đệ tử ở đây không phục, tất cả mọi người liên tục nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhưng không thể làm gì, người mạnh nhất ở đây chính là Hoàng Trữ, Hoàng Trữ có cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, cũng cũng là người cường đại nhất trong đoàn đội của bọn họ, nhưng hắn là đoàn đội Chân Nhân Bảo Thân cũng không có tư cách khiêu chiến đoàn đội Tam Muội Chân Thân của Cung Thiên Nguyệt.
– Có bản lĩnh thì ngươi đi ra đánh một trận.
Lúc này Lưu Văn Dũng lạnh lùng nói:
– Hừ, chỉ cần ngươi giảm xuống cùng cấp bậc với ta, ta một tay có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất!
– Như vậy nha.
Lý Thất Dạ lười biếng cười cười, nói:
– Được rồi, ta tùy tiện chơi đùa một chút.
Lý Thất Dạ không thèm quan tâ, các trưởng lão ở đây im lặng, quyết đấu tùy ý như thế, nói sửa là sửa giống như nơi này là nhà của bọn họ.
– Nếu có người tạm thời đứng thành đội với ngươi cũng không có gì, cho ngươi một cơ hội tự do lựa chọn.
Cuối cùng các trưởng lão ở nơi này thương lượng với nhau, cũng cho Lý Thất Dạ một quyết định tự do.
Trên thực tế, có chút trưởng lão cảm thấy Lý Thất Dạ kỳ quái mà thôi, gia hỏa kích phát mười ba khối lập phương có thể tạo ra kỳ tích như thế nào.
– Cũng có thể, ai tạm thời tổ đội với ta?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói một câu.
Các đệ tử ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nguyện ý tổ đội với Lý Thất Dạ? Đây là việc không có khả năng.
– Hừ, ai muốn tổ đội với phế vật như vậy chứ, không có Thiên Nguyệt sư tỷ, hắn là kẻ tự rước lấy cực khổ, mất mặt xấu hổ.
Có đệ tử nói lời khinh thường.
– Loại phế vật này, một chiêu là có thể đánh hắn nằm bẹp xuống đất, hắn còn dám đứng dây cuồng vọng như vậy.
Các đệ tử khác không muốn tạm thời tổ đội cùng Lý Thất Dạ.
– Xem ra nhân duyên của ngươi không được tốt lắm.
Thấy không có người nào tổ đội với Lý Thất Dạ, Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
– Người vô địch không cần nhân duyên.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói:
– Chỉ cần người khác quỳ là được.
Cung Thiên Nguyệt giật mình, nàng nhìn gương mặt bình thản của Lý Thất Dạ, khi Lý Thất Dạ nói ra lời này ra khỏi miệng, nàng có ảo giác nam nhân đứng trước mắt không còn đệ tử lười biếng và vô lại, mà là tồn tại vô địch vạn cổ.
Cung Thiên Nguyệt ngây ngóc, cho rằng đây là một loại ảo giác, thời điểm khôi phục tâm thần thì thấy Lý Thất Dạ rất bình thường.
Tuy bọn nhỏ Lưu thôn muốn tổ đội với Lý Thất Dạ, chỉ có điều Lý Thất Dạ không cho phép bọn nhỏ mà thôi, bọn nhỏ có con đường cần phải đi, Lý Thất Dạ sẽ bắt bọn nhỏ cố gắng!
– Ta, ta, ta tạm thời tổ đội với thiếu gia được chứ?
Vào thời điểm không có bất cứ đệ tử nào tổ đội với Lý Thất Dạ đáp đội, một đệ tử đứng ra, hắn nói rất yếu ớt.
Tên đệ tử này chính là Lỗ Đạo Ngụy, Lỗ Đạo Ngụy đã tạo thành tổ đội với đồng môn sư huynh đệ của mình.
Nhưng hắn nhìn thấy không có người nào tổ đội với Lý Thất Dạ, hắn lại nguyện ý đứng ra tổ đội với Lý Thất Dạ.
– Chính là kẻ đần theo hắn học Vương Bát Quyền sao?
Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy đứng ra nguyện ý tổ đội với Lý Thất Dạ, có đệ tử cười nhạo.
– Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vật hợp theo loài.
Cũng có đệ tử khinh thường nói:
– Chỉ có ngu xuẩn mới có thể lăn lộn chung với phế vật.
– Được, ngươi ta là đệ tử có tiềm lực nhất Thần Huyền tông đấy.
Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy đứng ra, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Tới đây, chúng ta tạm thời tạo thành một đội.
Lỗ Đạo Ngụy cười khan một tiếng, hắn đành phải đi qua, hắn cũng muốn trợ giúp Lý Thất Dạ một tay, nhưng hiện tại hắn có cảm giác mình là kẻ địch với đệ tử Thần Huyền tông, hắn vẫn kiên trì tiến lên.
– Chính là ngươi.
Lý Thất Dạ chỉ vào Lưu Văn Dũng, mỉm cười nói:
– Hôm nay sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất!
Tất cả mọi người đang kêu gào Lý Thất Dạ, sắc mặt Lưu Văn Dũng khó coi tới cực điểm, hắn vốn bái nhập Thần Huyền tông tương đối sớm, cho nên hắn mới gọi Cung Thiên Nguyệt một tiếng sư muội.
Đạo hạnh của hắn vốn không tầm thường, bây giờ lại bị phế vật như Lý Thất Dạ khiêu chiến, sắc mặt của hắn có thể dễ nhìn hay sao?
– Có thể chứ?
Lúc này Lưu Văn Dũng nhìn sang các trưởng lão.
– Có thể!
Các trưởng lão thương nghị với nhau, cuối cùng vẫn đồng ý, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, người nào cũng nhìn thấy đạo hạnh của Lý Thất Dạ, hắn đang tự tìm đường chết, tăng thêm một Lỗ Đạo Ngụy cũng không được.
– Không cần một đoàn đội, một mình ta là được.
Lưu Văn Dũng leo lên bậc thang, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói:
– Ngươi đang tự tìm đường chết, đừng trách ta ra tay vô tình!
– Ta, chúng ta có thể sao?
Nhìn thấy Lưu Văn Dũng hung hãn như thế, nội tâm Lỗ Đạo Ngụy sợ hãi, đạo hạnh của hắn không thể so sánh với Lưu Văn Dũng.
Trên thực tế, tất cả mọi người xem ra, Lý Thất Dạ tăng thêm Lỗ Đạo Ngụy cũng không phải đối thủ của Lưu Văn Dũng, thực lực hai bên chênh lệch khá xa.
Lúc này, nội tâm Lỗ Đạo Ngụy rất sợ hãi, hắn cảm thấy bi kịch của mình sắp tới.
– Tại sao không thể?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Ngươi dùng Vương Bát Quyền là có thể đánh hắn răng rơi đầy đất!
Lời này làm Lỗ Đạo Ngụy ngây ngốc, hắn nói chuyện cà lăm:
– Vương, Vương Bát Quyền, điều, này, có thể không?
Hắn vốn muốn sử dụng công pháp khác, hiện tại Lý Thất Dạ lại bảo hắn sử dụng Vương Bát Quyền, trong lòng Lỗ Đạo Ngụy không có bất kỳ lực lượng nào.
– Lên đi, ta sẽ lừa ngươi hay sao?
Lý Thất Dạ cười mỉm nói.
Lỗ Đạo Ngụy sợ hãi, vào lúc này hắn cảm thấy Lý Thất Dạ lấy chính mình làm vũ khí sử dụng, nhưng hắn đã đâm lao phải theo lao, không có cách nào, đành phải nghe Lý Thất Dạ, bày ra tư thế Vương Bát Quyền .
– Đến đây đi, một Vương Bát Quyền cũng có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói với Lưu Văn Dũng.
– Vương Bát Quyền!
Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy bày ra Vương Bát Quyền, sắc mặt Lưu Văn Dũng khó coi tới cực điểm, nhưng hắn là cường giả Tử Hầu Cuồng Thể, muốn dùng Vương Bát Quyền đấu với hắn, hắn cảm thấy đây là sỉ nhục lớn lao.
– Ta, ta không có ý này.
Lỗ Đạo Ngụy cũng hiểu Lưu Văn Dũng bị nhục nhã, hắn vội vàng giải thích.
– Vương Bát Quyền!
Nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy bày ra Vương Bát Quyền, các đệ tử mở to mắt nhìn.
– Hắn bị điên sao? Chỉ bằng Vương Bát Quyền cũng muốn đánh Lưu sư huynh.
Nhìn thấy việc này, rất nhiều đệ tử cười lớn.
– Không biết sống chết, hắn dám nhục nhã Lưu sư huynh như vậy, hắn chắc chắn phải chết.
Các đệ tử có giao tình với Lưu Văn Dũng cười nói.
– Tiểu súc sanh, ta muốn bóp nát xương cốt của ngươi.
Lưu Văn Dũng tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Ở trước mặt tất cả mọi người, nhìn thấy Lỗ Đạo Ngụy và Lý Thất Dạ dùng Vương Bát Quyền đấu với mình, đối với hắn đây là nhục nhã lớn lao, Lưu Văn Dũng có thể không giận dữ hay sao?
Chương 4559: Xem Vương Bát Quyền của ta!
Thời điểm Lưu Văn Dũng nói như vậy, rất nhiều đệ tử cũng biết lần này Lý Thất Dạ đã triệt để chọc giận Lưu Văn Dũng.
– Tiểu tử này chết chắc rồi.
Nhìn Lý Thất Dạ, có người cười lạnh một tiếng, đối phương nhìn có vẻ hả hê, lạnh lùng nói:
– Đáng tiếc, còn bồi thêm một tính mạng, chính mình muốn chết còn muốn kéo thêm người khác chôn cùng.
– Đó là tự tìm.
Cũng có đệ tử khinh thường, nói:
– Chỉ cần không phải kẻ đần đều giữ khoảng cách với phế vật như vậy, hiện tại chọc họa sát thân, đó là do hắn tự tìm đường chết.
Vào lúc đó, rất nhiều đệ tử không có ai đồng tình với Lỗ Đạo Ngụy, rất nhiều đệ tử xem ra, Lỗ Đạo Ngụy muốn đứng ra tổ đội với Lý Thất Dạ chính là hành vi tự tìm đường chết.
– Bắt đầu đi.
Lúc này, trưởng lão trên đài quát một tiếng.
– Thỉnh sư huynh chỉ giáo.
Lỗ Đạo Ngụy lúc này đâm lao phải theo lao, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể là kiên trì tiến lên, hắn cũng đã dự kiến ra kết cục của mình, lúc này, chỉ sợ chính mình sẽ bị Lỗ Đạo Ngụy đánh rất thảm.
Nhưng hắn đã đứng ra tổ đội với Lý Thất Dạ, hắn đành phải tiếp tục.
– Không biết sống chết.
Lưu Văn Dũng quát lên một tiếng, hắn lập tức lao tới.
Trên người hắn bộc phát tử khí, ngay sau đó có tiếng nổ vang lên, tử khí trên người Lưu Văn Dũng tăng vọt, thời điểm này tất cả mọi người có thể cảm nhận được lực lượng của Lưu Văn Dũng đã tăng lên gấp ba.
(Tử khí: khí tức màu tím)
Tử Hầu Cuồng Thể, đây là cảnh giới của Lưu Văn Dũng, đạt tới cảnh giới này, thời điểm tử khí cuồng bạo sẽ làm chính mình cuồng bạo, lực lượng sẽ tăng vọt gấp ba lần, hơn nữa không có bất kỳ di chứng nào.
Thời điểm tử khí của Lưu Văn Dũng bộc phát, rất nhiều đệ tử ở đây cảm nhận được áp lực, không ít đệ tử liên tục lui về phía sau.
Trong hàng đệ tử của Thần Huyền tông, đệ tử có được thực lực Tử Hầu Cuồng Thể đều rất cường đại, như Chiến Hổ ngậm lấy chìa khóa vàng sinh ra cũng mới tu luyện tới Vương Giả Phách Thể mà thôi.
Có thể nói, trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi, người có được thực lực Tử Hầu Cuồng Thể đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ.
– Cuồng hóa!
Nhìn thấy Lưu Văn Dũng vừa ra tay đã dùng tới cuồng hóa, không ít đệ tử thầm giật mình, bọn họ đều biết, Lưu Văn Dũng đã tức giận thật sự, như vậy hắn không bao giờ lưu tình.
– Chết chắc.
Nhìn thấy Lưu Văn Dũng sử dụng tử khí cuồng hóa, không ít đệ tử cười lạnh, còn chưa ra tay, bọn họ đã có thể nhìn thấy kết cục thê thảm của Lý Thất Dạ và Lỗ Đạo Ngụy, chỉ sợ Lưu Văn Dũng đánh một chưởng cũng có thể đập hai người thành thịt vụn!
– Chúng ta lên, đánh hắn răng rơi đầy đất.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn vừa nói ra lời này, bàn tay đặt lên vai Lỗ Đạo Ngụy và đẩy nhẹ.
Bị Lý Thất Dạ đẩy như vậy, Lỗ Đạo Ngụy thân bất do kỷ ra tay, hắn xuất ra một chưởng chậm chạp, đúng vậy, là Vương Bát Quyền! Một quyền này rất chậm, cũng là thức mở đầu của Vương Bát Quyền, chính một quyền như vậy chỉ là một kích đẩy tới, động tác chậm chạp, bay bổng mà vô lực.
– Uy lực một quyền này không quá lớn.
Nhìn thấy Vương Bát Quyền công kích, các đệ tử ở đây cười vang.
Động tác chậm chạp như thế, lại là một quyền bay bổng, bọn họ đứng bất động cho đánh trúng một quyền cũng không chút tổn thương nào.
– Đúng hế, một quyền này tuyệt đối có thể đánh người ta răng rơi đầy đất, chỉ có điều, răng rơi đầy đất là chính bọn họ.
Đệ tử khác cười lớn.
Trên thực tế, không nói các đệ tử có mặt tại đây, cho dù là các trưởng lão trên đài cao nhìn thấy Vương Bát Quyền bay bổng mà chậm chạp, bọn họ rất ngạc nhiên, một quyền như thế, không nói có thể đánh nhau với cường giả Tử Hầu Cuồng Thể, chưa chắc quyền như thế có thể đánh trúng tiểu hài tử ba tuổi!
– Muốn chết!
Phát hiện mình bị sỉ nhục to lớn, Lưu Văn Dũng gào to:
– Ta muốn đánh các ngươi thành thịt nát!
Hắn vừa dứt lời đã xuất chưởng tấn công Lỗ Đạo Ngụy và Lý Thất Dạ.
Lúc một quyền này đánh ra, Lỗ Đạo Ngụy cảm giác ngây người, nhưng trong nháy mắt hắn lâm vào ảo giác, hắn hiện tại tương dung làm một thể với thiên địa, chỉ trong nháy mắt hắn đã quên đối thủ như Lưu Văn Dũng, trong thiên địa chỉ có mình hắn, thiên địa vạn đạo, dường như tất cả đều dung nhập vào cơ thể của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, lực lượng thiên địa vạn đạo đều rót vào người của hắn, hắn chỉ sử dụng Vương Bát Quyền, một quyền rất chậm chạp.
Chỉ trong nháy mắt, Lỗ Đạo Ngụy có cảm giác như khi luyện quyền, vong ngã mà đầu nhập vào trong đó, hồn nhiên thiên thành, hắn dung nhập làm một thể với thiên địa, một quyền này mang theo tiết tấu đáng sợ.
Trong thời gian đó, Lỗ Đạo Ngụy cảm giác một quyền của mình trơn trượt vượt qua một chưởng của Lưu Văn Dũng, việc này rất tự nhiên, hơn nữa còn cắt qua sơ hở trong một chưởng của Lưu Văn Dũng, tất cả đều tự nhiên, Vương Bát Quyền vẫn không thay đổi.
Đối với Lỗ Đạo Ngụy mà nói, hắn có cảm giác như mộng như ảo, hắn cũng cảm thấy không chân thật.
Chỉ trong nháy mắt, không biết vì cái gì, các trưởng lão trên đài và Trương Việt cảm giác thiên địa chậm nửa nhịp, cảm giác này thập phần vi diệu, chỉ có đạt tới cảnh giới như bọn họ mới có thể cảm nhận thoáng qua, hơn nữa cảm giác như vậy lóe lên rồi biến mất.
Về phần đệ tử bình thường, bọn họ không phát hiện được gì, bọn họ chỉ nhìn thấy một quyền của Lỗ Đạo Ngụy đẩy tới mà thôi, tất cả không có gì biến hóa.
Các trưởng lão và Trương Việt còn không biết rõ chi tiết tỉ mỉ, bọn họ nghe một tiếng “bốp” vang lên, chỉ trong thời gian cực ngắn, một quyền của Lỗ Đạo Ngụy đã nện vào gương mặt của Lưu Văn Dũng, cũng đánh Lưu Văn Dũng bay đi.
Tiếng “phốc” vang lên, máu tươi bắn ra như suối, thời điểm máu tươi bắn ra ngoài, mọi người có thể nhìn thấy từng cây răng trắng bay ra, đúng vậy, chỉ một quyền chậm chạp như thế, Lỗ Đạo Ngụy đã đánh nát hàm răng của Lưu Văn Dũng.
Việc này quá rung động, các đệ tử mở to mắt nhưng vẫn không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Đây là việc không có khả năng, Lưu Văn Dũng có thực lực Tử Hầu Cuồng Thể, Lý Thất Dạ và Lỗ Đạo Ngụy không phải là đối thủ của Lưu Văn Dũng, thực lực hai bên chênh lệch rất xa.
Có thể nói, Lưu Văn Dũng tát một cái cũng có thể đập chết Lý Thất Dạ và Lỗ Đạo Ngụy như con ruồi, nhưng hiện tại Lỗ Đạo Ngụy và Lý Thất Dạ sử dụng một chiêu Vương Bát Quyền là có thể đánh bay Lưu Văn Dũng, miệng hắn phun máu tươi, cũng phun ra hàm răng vỡ nát.
Tất cả mọi việc diễn ra trong thời gian ngắn, các trưởng lão trên đài cao hô lớn:
– Làm sao có thể như vậy được…
Ầm!
Vào lúc này, thân thể Lưu Văn Dũng nặng nề rơi xuống đất, hắn cũng bị choáng váng ngất đi
Cho dù Lưu Văn Dũng không ngất đi thì hắn cũng giả vờ ngất đi, dù sao bị người ta dùng Vương Bát Quyền đánh răng rơi đầy đất, việc này quá mất mặt, chỉ sợ sau này hắn không thể ngẩng đầu lên được.
Một hồi lâu, các đệ tử đang ngạc nhiên cũng khôi phục tinh thần, bọn họ đều ngơ ngác nhìn Lưu Văn Dũng hôn mê nằm trên mặt đất, bất cứ đệ tử nào cũng không nghĩ ra vì sao,
– Tại sao lại như vậy? Việc này không có đạo lý.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu đệ tử nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Lưu Văn Dũng với thực lực Tử Hầu Cuồng Thể, lại là cao thủ trong thế hệ trẻ lại bị đánh bại.
Cho dù người cùng cảnh giới muốn đánh bại Lưu Văn Dũng cũng không dễ dàng, huống chi bị Vương Bát Quyền đánh bại, đây là việc không thể nào.
Việc này chẳng khác gì kỳ tích, nếu như không phải bản thân mình từng nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin tưởng, cho dù lúc này bọn họ nhìn tận mắt cũng không tin đây là sự thật.
– Đây là thủ đoạn gì.
Có trưởng lão ngạc nhiên, hắn nhìn Lỗ Đạo Ngụy, lại nhìn Lý Thất Dạ.
Tiết tấu biến hóa quá nhanh, ngay cả bọn họ và Trương Việt cũng không có thể nhìn rõ ràng, bọn họ dám khẳng định trong đó có vấn đề.
Thậm chí có trưởng lão nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, có lẽ là Cung Thiên Nguyệt trợ giúp bọn họ một tay, nhưng các trưởng lão cũng tốt, Trương Việt cũng được, bọn họ đều không dám khẳng định.
– Đây là…
Lúc này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều giật mình, bọn họ không tin Vương Bát Quyền có thể đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất, đây vốn là việc không có khả năng.
Vào lúc đó, Hoàng Trữ và Chiến Hổ lại nhìn Cung Thiên Nguyệt đứng sau Lý Thất Dạ.
Nếu như nói Vương Bát Quyền thật sự có thể đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Cung Thiên Nguyệt âm thầm tương trợ, nếu thật là như vậy, hai người kia có thể đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ xem ra, đây là giải thích hợp lý nhất, chỉ có điều, bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì Cung Thiên Nguyệt lại trợ giúp Lý Thất Dạ, một tuyệt thế thiên tài, một là phế vật!
Trên thực tế, ngay cả Lỗ Đạo Ngụy cũng có cảm giác không chân thật, việc này không khấc gì đang nằm mơ, chính hắn có bao nhiêu thực lực, bản thân hắn còn không rõ hay sao? Hắn cũng nhìn vào tay mình.
Hắn không dám xác định có phải bàn tay này đánh Lưu Văn Dũng răng rơi đầy đất hay không, nhưng cảm giác thật rõ ràng, đúng là một quyền của hắn đấm vào mặt Lưu Văn Dũng.
Lần này, Lỗ Đạo Ngụy kinh hãi, hắn lại nhìn sang Lý Thất Dạ, hắn cảm giác bàn tay là Lý Thất Dạ đặt lên vai của mình sinh ra tác dụng đặc biệt, đặc biệt khi Lý Thất Dạ đẩy nhẹ hắn về phía trước, giống như có lĩnh vực điên cuồng bao phủ tâm thần, hắn cảm giác mình đang nằm mơ.
– Rất tốt, xuất quyền đủ tiêu chuẩn, động tác cũng đúng chỗ, chỉ tiếc thời điểm xuất quyền lại do dự một chút.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Địch ta chém giết, hơi do dự sẽ lấy mạng của ngươi.
Trên thực tế, có Lý Thất Dạ trợ giúp hay không, chính Cung Thiên Nguyệt là người rõ ràng nhất, nàng là người duy nhất thấy rõ mọi việc, bởi vì nàng cách Lý Thất Dạ gần nhất.
Sau khi nhìn thấy Lưu Văn Dũng bị đánh răng rơi đầy đất, Cung Thiên Nguyệt nhận ra, vấn đề không phải nằm trên người Lỗ Đạo Ngụy, mà là nằm trên người của Lý Thất Dạ!
Chương 4560: Ai mới là người chống cự tới cuối cùng
Đối với tình huống như vậy, một ít đệ tử thiên phú tốt không phục, có đệ tử nói ra:
– Vì cái gì bọn họ đạo hạnh nông cạn còn ở lại bên trong.
Nói xong hắn chỉ về một hướng.
Đệ tử này chỉ vào bọn nhỏ Lưu thôn, có thể nói, bọn nhỏ Lưu thôn không phải đặc biệt ưu tú trong đệ tử đời thứ ba của Thần Huyền tông, cũng không tính là kiệt xuất, chỉ có thể nói là một đám hạt giống tốt.
So với rất nhiều sư huynh, sư tỷ, đạo hạnh của bọn họ còn kém khoảng cách rất lớn.
Nhưng sau khi chương một kết thúc, một ít sư huynh đệ mạnh hơn bọn họ bị đào thỉa, nhưng bọn nhỏ Lưu thôn vẫn còn.
– Ta cảm thấy có vấn đề.
Trước hết nhất bị loại bỏ đi ra đệ tử cũng là thập phần không phục, nói ra:
– Ngay cả phế vật như Lý Thất Dạ vẫn còn ở bên trong, vì cái gì chúng ta ở ngoài này?
– Đúng vậy, có lẽ bọn họ đang lừa gạt, bọn họ dùng một ít thủ đoạn người ta không nhận ra để đầu cơ trục lợi.
Có không ít đệ tử bị loại lên tiếng phụ họa.
Đối với những đệ tử bất mãn, hộ pháp đang giữ cửa nhìn bọn họ và nói:
– Không phục thì nói với tổ sư đi, này một chuông nhạc này do tổ sư lưu lại, tổ khúc cũng là tổ sư tự tay soạn, chẳng lẽ các ngươi tự nhận mình mạnh hơn tổ sư sao?
Trưởng lão vừa dứt lời, các đệ tử bất mãn lập tức câm miệng, nếu như bọn họ còn dám nói hưu nói vượn thì đó chính là bất kính tổ sư, đây chính là tội lớn.
Huống chi, tổ sư bọn họ chính là thần thú Huyền Vũ, không biết mạnh cỡ bao nhiêu, trong thời đại thượng cổ, có Đại Đế cổ xưa tiếp kiến tổ sư bọn họ đấy.
Phần tổ khúc thứ hai vang lên, không phải là tu la địa ngục, mà là vạn trượng hồng trần, công thành danh toại, khoái ý ân cừu trong hồng trần… Nhân sinh có đủ loại tận hứng trong đó, từ đó đứng trên đỉnh phong nhân sinh.
– Ha ha ha ha, ha…
Trong khoái ý ân cừu, có đệ tử cười lớn, vào lúc đó, hắn bị trục xuất ra khỏi đại điện.
Trên thực tế, vào lúc tổ khúc vang lên đã có rất nhiều đệ tử bị trục xuất ra ngoài, những đệ tử tư chất bình thường hoặc đệ tử nhập môn lâu, thời điểm tổ khúc vừa vang lên, bọn họ không nhịn được hấp dẫn, cũng mất phương hướng trong tổ khúc.
Thời điểm tổ khúc vừa vang lên, những sư huynh sư tỷ kia không nhịn được hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn cũng có người bị trục xuất.
Sau khi những đệ tử này bị đưa ra ngoài, bọn họ liên tục thở dài thở ngắn, nhưng việc này không cải biến được cái gì, đương nhiên, so với các đệ tử bị trục xuất thì bọn họ tốt hơn quá nhiều.
Lúc tổ khúc thứ hai vang lên một nửa, bọn nhỏ Lưu thôn đã không chịu nổi hấp dẫn nên không thể chịu được nữa, cuối cùng cũng bị trục xuất ra ngoài.
Lúc chuông nhạc sắp dứt, trong đại điện đã trống rỗng, trong đệ tử đời thứ ba của Thần Huyền tông đã có hai phần ba đệ tử bị trục xuất, còn lại một phần ba đệ tử lưu lại.
– Tại sao có thể như vậy?
Một ít đệ tử thực lực mạnh cũng không thể chống lại chương thứ hai, đối với bọn họ mà nói, đây là việc không thể tha thứ.
– Thiếu gia còn ở bên trong.
Bọn nhỏ Lưu thôn nhìn tình huống trong đại điện, bọn họ hết sức cao hứng.
– Thiếu gia nhất định có thể chống qua ba chương.
Bọn nhỏ Lưu thôn rất tin tưởng vào Lý Thất Dạ, bọn họ sùng bái Lý Thất Dạ một cách mù quáng.
– Hừ, mèo mù gặp được chuột chết mà thôi.
Có một ít đệ tử không phục, lạnh lùng nói:
– Nhất định là bởi vì hắn ngồi ở bên cạnh Thiên Nguyệt sư tỷ, đã bị Thiên Nguyệt sư tỷ dùng hỗn độn chân khí chỗ che chở, cho nên mới không chịu ảnh hưởng.
– Đúng vậy, chính là như vậy.
Lúc này các đệ tử nghĩ mãi mà không rõ cũng phụ họa, đều cảm thấy như vậy mới hợp lý nhất, bằng không dựa vào phế vật như Lý Thất Dạ có thể chèo chống lâu như thế.
– Đúng vậy, hắn chiếm tiện nghi của Thiên Nguyệt sư tỷ mà thôi.
Một đệ tử Yêu tộc khác hâm mộ ghen ghét, bọn họ ghen ghét đỏ mắt, nói ra:
– Loại hạ lưu vô sĩ này mặt dày mày dạn dán vào Thiên Nguyệt sư tỷ, hừ, nếu như không phải Thiên Nguyệt sư tỷ nhân hậu, đổi lại sư tỷ khác đã sớm bóp chết hắn, còn cho được dựa vào lâu như vậy hay sao?
– Hừ, vì cái gì Thiên Nguyệt sư tỷ chỉ tốt với thiếu gia chúng ta mà không tốt với các ngươi?
Bọn nhỏ Lưu thôn lập tức không phục, nói ra:
– Nói rõ Thiên Nguyệt sư tỷ yêu thích thiếu gia chúng ta nha.
Bọn nhỏ Lưu thôn rất ngây thơ, bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ là người không gì làm không được, bọn họ không cho rằng Lý Thất Dạ không xứng với Cung Thiên Nguyệt, ngược lại, bọn họ cảm thấy Cung Thiên Nguyệt mới có thể xứng đôi với thiếu gia bọn họ.
Bị bọn nhỏ Lưu thôn hỏi ngược lại, sắc mặt đệ tử vừa rồi không phục đỏ lên, cuối cùng hắn đành phải oán hận nói:
– Hãy chờ xem, không bao lâu, Thiên Nguyệt sư tỷ vô lực che chở hắn, hắn nhất định sẽ bị tiếng chuông đáng sợ làm tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ biến thành kẻ người không người, quỷ không ra quỷ!
Trên thực tế, lúc này không ít đệ tử đều ghen ghét nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt thân mật như thế, bọn họ đều bị ghen ghét trong lòng thiêu đốt.
Sau khi chương này kết thúc, các đệ tử còn ở lại không nhiều, trừ Cung Thiên Nguyệt, Lý Thất Dạ, Chiến Hổ, Hoàng Trữ ra, các đệ tử còn lại đều lớn tuổi, bọn họ đã tiếp cận trung niên.
Những đệ tử này là đệ tử nhập môn lâu nhất trong đời thứ ba, thời gian bọn họ nhập môn chỉ muộn hơn đám người Lưu Lôi Long, Trương Việt một ít mà thôi, nếu gia nhập sớm hơn vài năm, đám người bọn họ có thể xưng huynh đệ với Lưu Lôi Long.
Nhóm đệ tử này đã được gọi là trụ cột của Thần Huyền tông, bọn họ có chút đệ tử là đại sư huynh hoặc đảm nhiệm vị trí nào đó trong bốn ngọn núi chính, thậm chí có đệ tử đã là gánh vác chức trách của hộ pháp.
Có thể nói, trong đại điện, bốn người Cung Thiên Nguyệt là trẻ tuổi nhất.
Lúc khúc chuông thứ ba vang lên, đại đạo uy nghiêm, thần uy mênh mông cuồn cuộn giống như Đại Đế xuất hiện, khí tức vô địch trấn áp các đệ tử.
Cho dù trong đại điện đã có phong ấn nhưng lúc tổ khúc vừa vang lên, rất nhiều đệ tử bên ngoài đại điện đều chịu ảnh hưởng, đều bị thần uy trấn áp, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử khác liên tục lui lại phía sau.
– Đông!
Chuông lớn mênh mông cuồn cuộn như Đại Đế đích thân tới, thời điểm này, đệ tử còn lại không nhiều lắm cũng chống đỡ không nổi, lập tức bị lực lượng cường đại trấn áp, bọn họ không thể không thần phục.
Chỉ trong nháy mắt, những đệ tử không chịu nổi bị trục xuất ra khỏi đại điện.
– Thật cường đại!
Xuyên qua phong ấn, cảm nhận được thần uy của Đại Đế, không biết bao nhiêu đệ tử hít khí lạnh, nổi da gà, bọn họ cũng không dám tới gần.
Những đệ tử bị trục xuất đều đổ mồ hôi ròng ròng.
– Tên họ Lý kia chết chắc.
Cảm nhận được thần uy cường đại như thế, có một ít đệ tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói:
– Thời điểm hắn không có che chở, hắn nhất định sẽ bị thần uy vô địch nghiền thành huyết vụ.
Các đệ tử xem ra, Lý Thất Dạ bây giờ còn có thể chịu đựng được, nhất định là do Cung Thiên Nguyệt che chở cho hắn, thời điểm Cung Thiên Nguyệt chống đỡ không nổi, sẽ không còn ai che chở cho hắn, đến lúc đó, bị lực lượng đáng sợ như thế áp bách, chỉ sợ hắn nhất định sẽ bị nghiền thành huyết vụ.
– Phế vật này dẫm nhằm cứt chó, hừ, nếu không phải hắn đạt được Thiên Nguyệt sư tỷ ưu ái, hắn không phải là cái gì cả.
Những đệ tử ái mộ Cung Thiên Nguyệt như ngồi trong đống lửa, bọn họ căm giận bất bình.
– Chờ xem, không bao lâu nữa, không có che chở, cho dù họ Lý không bị nghiền chết cũng bị lạc trong tiếng chuông, từ đó bị tẩu hỏa nhập ma, sẽ trở thành tên điên, hắn không có khả năng thừa nhận nổi!
Một ít sư huynh lớn tuổi cũng ghen ghét.
Không nói tại sao Lý Thất Dạ đạt được Cung Thiên Nguyệt ưu ái như thế, một phế vật như hắn có thể chèo chống tới chuông nhạc thứ ba, cầm lấy hai mươi điểm tích lũy, việc này làm cho bọn họ khó chịu.
Bọn họ còn mạnh hơn phế vật Lý Thất Dạ không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại bị Lý Thất Dạ đoạt danh tiếng, trong nội tâm bọn họ có thể thoải mái sao?
Làm cho rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn là, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đang ngồi bên trong, Hoàng Trữ là người đi ra trước, tuy ngay sau đó không bao lâu là Chiến Hổ đi ra, bọn họ đều cầm được hai mươi điểm tích lũy hơn nữa thời gian chênh lệch với nhau không nhiều, nhưng cũng có ý nghĩa đạo tâm của Chiến Hổ kiên định hơn Hoàng Trữ.
– Chiến Hổ sư huynh mạnh hơn ta ba phần. Hoàng Trữ cảm khái, nói xong lại nhìn Cung Thiên Nguyệt trong đại điện.
– Không, bởi vì tâm thần Hoàng Trữ sư huynh bị quấy nhiễu mà thôi.
Chiến Hổ lắc đầu, hắn cũng không có đắc ý.
Trên thực tế, bọn họ không phân trên dưới, chỉ có điều, lúc này Hoàng Trữ bị Lý Thất Dạ kích thích lửa giận, cho nên dao động đạo tâm của hắn.
Thời điểm khúc chuông nhạc thứ ba vang lên, cho dù là Nam Loa phong Đại sư huynh cũng chống đỡ không nổi, bị trục xuất ra khỏi đại điện.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại điện trống rỗng, trong đại điện chỉ còn lại hai người Lý Thất Dạ cùng Cung Thiên Nguyệt.
Cung Thiên Nguyệt vẫn ngồi tại chỗ, nàng thừa nhận uy lực của chương thứ ba, nàng vẫn bình thản, về phần Lý Thất Dạ, hắn vẫn ngủ bên cạnh nàng.
Nhìn thấy cảnh này, cho dù là trưởng lão chủ trì nhạc chuông cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn cũng phải nhìn Lý Thất Dạ thêm vài lần, hắn cũng hoài nghi nhạc chuông của mình có vấn đề hay không.
Nhưng nhiều đệ tử rời khỏi như vậy, chỉ còn lại có Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt, điều này nói rõ bọn họ không xảy ra vấn đề.
Trưởng lão và hộ pháp đều biết rõ, Cung Thiên Nguyệt có thể chịu được còn dễ hiểu, nhưng mà Lý Thất Dạ chỉ có thực lực Thiết Bì Cường Thể, hắn làm sao có thể chịu đựng được, làm sao có đạo tâm kiên định như thế?
Chẳng lẽ hắn trời sinh hắn có ý chí sắt đá hay sao? Trưởng lão và các hộ pháp đều không hiểu.
– Không có khả năng!
Nhìn trong đại điện chỉ còn lại Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt, các đệ tử bên ngoài đại điện cảm thấy đây không phải là sự thật.
– Nhất định là có vấn đề gì.