Đế Bá Audio Podcast
Tập 874 [Chương 4366 đến Chương 4370]
❮ sautiếp ❯Chương 4366: Điềm Không May
Viên đá nằm ở đó, dường như nó vẫn nằm đó suốt trăm ngàn vạn năm qua.
Quan trọng nhất là, không phải đặt viên đá ở đó trong bao lâu, mà là viên đá này tồn tại trong bao lâu.
Thời điểm cẩn thận quan sát viên đá, người ta sẽ cảm thấy viên đá như tồn tại từ tuyên cổ, dường như Tam Tiên giới còn chưa tồn tại thì nó đã tồn tại, thời điểm thiên địa chưa bắt đầu, vạn vật chưa sinh ra, nó cũng xuất hiện trên thế gian.
Khi nhìn thấy viên đá, mọi người đều có cảm giác thiên địa chưa sinh thì viên đá đã tồn tại.
Cho nên, thời điểm quan sát viên đá, có một vị lão tổ thì thào tự nói:
– Chẳng lẽ thiên địa chưa hình thành thì viên đá đã tồn tại?
Nghe nói như thế, mọi người hít khí lạnh, bọn họ cũng cảm thấy tâm thần rung động.
Nếu như nói viên đá đã tồn tại khi thiên địa chưa bắt đầu, như vậy trong viên đá sẽ ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng khiếp.
Mặc dù các vị lão tổ cũng không biết viên đá này có lai lịch như thế nào, nhưng bọn họ cũng nhìn ra được, viên đá kia tuyệt đối bất phàm.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, thời điểm các lão tổ có dự đoán về viên đá, bỗng nhiên ngay lúc này, toàn bộ Thiên Khư rung động.
Toàn bộ không gian Thiên Khư như căng ra, ngay sau đó bầu trời Thiên Khư mở rộng vô hạn, dường như không gian đã bị bóp méo.
Trong thời gian ngắn ngủi, không gian bị kéo rách ngàn vạn dặm, thậm chí nhiều hơn.
Thời điểm không gian mở rộng vô hạn, thiên địa nổ vang, dường như có cự thú khủng bố đã thức tỉnh, dạng cự thú này tùy tiện lật người cũng làm toàn bộ không gian vỡ ra.
Lúc vụ nổ bộc phát, Phi Địa trì tỏa ra hào quang, bên trong hào quang là sương mù dày đặc bay lên trời.
Cùng lúc đó, giữa thiên địa tràn ngập khí tức tuyệt thế vô song, chỉ một sợi khí tức vô song đều có thể đè sập thiên địa, chỉ một sợi khí tức cũng có thể chém giết Chân Đế, trấn diệt Trường Tồn.
– Trời ơi, không tốt, thiên địa có biến!
Cảm nhận thiên địa sắp sụp đổ, khí tức vô song có thể chém giết Chân Đế, rất nhiều người sợ hãi hồn phi phách tán.
Có một người rống to:
– Chạy mau, chỉ sợ có điềm xấu phát sinh, Phi Địa trì sắp bạo phát.
Lúc này có rất nhiều tu sĩ tiến vào Thiên Khư giật mình, nhìn thấy dị tượng xảy ra trên Phi Địa trì, bọn họ không dám dừng lại, rất nhiều tu sĩ cường giả xoay người bỏ chạy, thoát đi càng xa càng tốt, nhưng có thật nhiều tu sĩ đạo hạnh không đủ cường đại, lúc Phi Địa trì bộc phát đã trấn áp bọn họ, cũng quỳ rạp xuống đất, cũng không ai có thể động đậy.
Oanh! Nguồn truyện audio Podcast
Tiếng nổ mạnh truyền khắp Thiên khư, cũng kinh động toàn bộ Tiên Thống giới, dường như cả thế giới sẽ bị nổ tung.
Lúc sương mù Phi Địa trì phun ra ngoài, dường như có tồn tại chí cao vô thượng thức tỉnh, lực lượng vạn cổ có thể trấn áp cửu thiên thập địa, vạn vật sinh linh cũng phải thần phục trước lực lượng đó, tu sĩ cường đại khi đối mặt với lực lượng bộc phát, bọn họ có cảm giác mình giống như giun dế.
Nên như vậy lực lượng kinh khủng bộc phát, không biết đã kinh động bao nhiêu đại nhân vật trong Tiên Thống giới.
Có thế hệ vô địch nhìn vào Thiên Khư, vẻ mặt thay đổi, hít sâu một hơi và nói:
– Chẳng lẽ có thứ gì đó xuất thế?
– Đại hung…
Cũng có lão tổ vô song nhìn vào Thiên Khư xa xa, miệng lẩm bẩm.
Trong cổ điện, lúc vụ nổ sinh ra, toàn bộ cổ điện cũng chấn động vài cái, âm thanh vang lên không dứt bên tai, có gạch ngói rơi xuống.
Lực lượng tuyên cổ vô địch bao phủ khắp nơi, cho dù là cổ điện cũng bị bao phủ.
– Đây là lực lượng gì!
Vừa cảm nhận lực lượng tuyên cổ tràn ngập thiên địa, các lão tổ sợ hãi.
Hoàng Tôn Chân Đế cũng hít khí lạnh, sắc mặt thay đổi, nói ra:
– Chẳng lẽ có đại hung tuyên cổ sắp thức tỉnh?
Hoàng Tôn Chân Đế nói như vậy, nội tâm rất nhiều người sợ hãi.
Vào lúc này, đại hắc ngưu xoay người lại, đôi mắt như chuông đồng bắn ra thần quang vô tận, hắn nhìn vào chỗ sâu bên trong, vẻ mặt ngưng trọng và nói:
– Là Phi Địa trì, cự đầu Phi Địa trì thức tỉnh.
Vừa nói, đại hắc ngưu lại nhìn sang viên đá kia, nói ra:
– Cự đầu Phi Địa trì thèm thuồng thứ này!
– Cự đầu Phi Địa trì!
Nghe thấy đại hắc ngưu nói thế, các lão tổ nổi gai ốc, bọn họ hít khí lạnh.
Phi Địa trì, một trong lục đại Thục địa, thần bí khó lường, hung hiểm vạn phần, cường đại như Viễn Hoang Thánh Nhân đối mặt với Phi Địa trì cũng phải rút lui, thậm chí có khả năng bị tổn thất nặng, nếu như Phi Địa trì thật sự muốn đoạt viên đá, thử hỏi trên thế gian còn có ai địch nổi?
– Ha ha, đại thánh nhân, nhiệm vụ bảo hộ viên thần thạch này giao cho ngươi.
Đại hắc ngưu cười ha ha, nói vừa xong, hắn chở Liễu Yến Bạch xoay người bỏ chạy.
Chỉ trong nháy mắt, đại hắc ngưu vượt qua không gian, xuyên qua ức vạn dặm, trong không gian còn quanh quẩn tiếng nói của hắn:
– Chạy mau, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Đám người Hoàng Tôn Chân Đế ngây ngốc, phục hồi tinh thần lại, tất cả mọi người đều bỏ chạy.
– Đạo huynh, cẩn thận, bảo trọng.
Thời điểm Huệ Thanh Tuyền rời đi còn dặn dò Lý Thất Dạ một câu, nàng lập tức biến mất ngay sau đó.
Không đánh mà chạy, đối với tu sĩ mà nói, đây là việc vô cùng nhục nhã, cũng là chuyện rất mất mặt, chỉ có điều, hiện tại tiền bối như đại hắc ngưu cũng phải xoay người bỏ chạy, đám vãn bối bọn họ còn cố kỵ cái gì chứ?
Cho nên, các lão tổ lập tức bỏ chạy theo đại hắc ngưu, thần thái không được tự nhiên.
Đối với việc đám người đại hắc ngưu vứt bỏ tự mình quay người chạy đi, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười cười, hắn tiện tay thu viên đá vào trong tay.
Đại hắc ngưu lướt đi như tia chớp, vượt qua tuyên cổ, chạy qua vô số không gian, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi Thiên Khư.
Đám người Hoàng Tôn Chân Đế cũng đi theo sau lưng đại hắc ngưu, chạy nhanh như bay, bọn họ bỏ trốn khỏi Thiên khư.
Thời điểm bọn họ chạy ra khỏi Thiên Khư, một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng tuyên cổ vô địch bộc phát trong nháy mắt, giống như nước sông tỏa ra sóng ngầm cuồn cuộn.
Đại hắc ngưu xoay người nhìn lại, nhìn thấy trong Phi Địa trì bộc phát sương mù bao phủ toàn bộ Thiên Khư, toàn bộ Thiên khư bị sương mù vô tận bao phủ.
Trong sương mù lờ mờ, lại ẩn ẩn có thể nhìn thấy ánh sáng do Phi Địa trì tỏa ra, ánh sáng Phi Địa trì lóe sáng giống như ngọn đèn trong bóng tối, giống như tia sáng dẫn đường cho người ta tiến lên.
Trong sương mù mông lung, một tia sáng làm người ta không an tâm lóe sáng, ai nhìn thấy cũng phải run rẩy, cũng không phải ánh sáng trong bóng tối, mà là ánh mắt của cự thú hồng hoang khủng bố đang nhìn vạn vật, người nào cũng có thể nhận ra tham lam trong tia sáng.
Vào lúc này, toàn bộ sương mù tràn ngập Thiên Khư giống như cự thú há to miệng, chỉ cần nó há miệng là có thể nuốt toàn bộ thiên địa, chỉ cần nó há miệng hút vào, như vậy sẽ hút toàn bộ Tam Tiên giới vào trong miệng.
Nghĩ tới điểm này, rất nhiều lão tổ, cường nhân đều lạnh run, bọn họ rùng mình vài lần, thử nghĩ xem, ức vạn sinh linh Tam Tiên giới, vô số đạo thống, ức vạn tu sĩ có khả năng bị Phi Địa trì ăn sạch, đây là việc đáng sợ cỡ nào?
– Đây là điềm xấu.
Nhìn thấy Thiên Khư bị sương mù bao phủ, có lão tổ thì thào tự nói.
Nhưng đối với vấn đề này, không có ai biết, vạn cổ đến nay, tất cả mọi người đều biết rõ Phi Địa trì chính là đại hung, hung hiểm không gì sánh được, nhưng không có ai biết, bên trong Phi Địa trì có tồn tại đáng sợ cỡ nào.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, sương mù gắn kết với Thiên Khư, lúc tất cả mọi người vẫn chưa khôi phục tinh thần, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trong Thiên Khư, bàn tay đó do sương mù ngưng tụ tạo thành.
Bàn tay khổng lồ, nó lớn tới mức không đo đạc được, thời điểm nhìn thấy bàn tay khổng lồ, tất cả mọi người run rẩy vài lần, bởi vì thời điểm bàn tay vỗ xuống, dường như nó có thể đánh nát toàn bộ Tiên Thống giới.
May mắn chính là, bàn tay không có đánh vào Tam Tiên giới, bàn tay chỉ xiết chặt mà thôi.
Oanh, oanh, oanh…
Từng tiếng nổ vang lên không dứt bên tay, thời điểm bàn tay khổng lồ thu lại, không chỉ Thiên Khư lắc lư, dường như toàn bộ Tiên Thống giới cũng lắc lư không ngừng.
Bàn tay quá khổng lồ, thời điểm nó khép bàn tay lại cũng đủ nghiền nát thế gian.
Nhìn thấy bàn tay đang xiết chặt, tất cả mọi người sợ hãi không dám động đậy.
– Nó, nó, nó muốn làm gì.
Khi phát hiện năm ngón tay xiết lại, mọi người sợ hãi, bàn tay có thể nghiền nát toàn bộ Tam Tiên giới.
Đám người Hoàng Tôn Chân Đế nhìn nhau, bọn họ biết rõ bàn tay muốn làm gì, nó muốn thu thu cự vẫn bay ra từ Bất Độ hải, nó muốn đoạt viên đá trong cổ điện.
– Đại nhân, hắn, hắn không có sao chứ?
Nhìn thấy bàn tay khổng lồ muốn thu Thiên Khư, có lão tổ giật mình nói ra.
Chương 4367: Ngươi Có Thể Nhận Nổi Sao
Bàn tay lớn cầm toàn bộ thiên địa, chỉ cần bóp nhẹ là có thể hủy diệt mọi thứ, cho dù là toàn bộ Tiên Thống giới cũng sẽ như vậy.
Dưới bàn tay này, ức vạn sinh linh có cảm giác mình còn không bằng giun dế.
Cho dù đám người Hoàng Tôn Chân Đế đã xem cuộc chiến Thủy tổ cũng sợ hãi khi nhìn thấy bàn tay, trong suy nghĩ của bọn họ, tồn tại Thủy tổ cũng chưa chắc toàn thân trở ra dưới bàn tay này.
Có thể nói lực lượng bàn tay đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ, thậm chí làm cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, bọn họ với tư cách Chân Đế, với tư cách Trường Tồn, nhìn khắp toàn bộ Tiên Thống giới, bọn họ đã đủ cường đại rồi, bọn họ đã đứng trên đỉnh phong.
Nhưng trước mặt bàn tay, bọn họ cũng tự hiểu mình là giun dế, dưới uy lực của bàn tay, bất kể bọn họ giãy dụa như thế nào, bọn họ cũng không làm nên việc gì.
Bàn tay bóp nhẹ là có thể bóp nát bọn họ thành bụi phấn, bột phấn bay đi trong gió.
Bàn tay khủng bố như thế, các lão tổ cảm thấy lo lắng thay Lý Thất Dạ.
So sánh với các lão tổ lo lắng, đại hắc ngưu rất nhẹ nhõm, hắn nhún vai, cười vài tiếng, lại dùng giọng điệu hả hê nói:
– Cần phải lo lắng là Phi Địa trì đấy, hắc, hắc.
Một tiếng nổ vang lên, vào lúc năm bàn tay xiết chặc, mặc dù mọi người không nhìn thấy tình huống trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt bọn họ có cảm giác nó đã vỡ ra.
Vào lúc bàn tay vỡ ra, tất cả mọi người có cảm giác hít thở không thông, bọn họ cảm thấy bàn tay đang tan vỡ, toàn thân mọi người đau đớn, muốn hét lên, nhưng mặc kệ bọn họ có há to miệng cỡ nào cũng không thể phát ra âm thanh nào.
Cùng lúc đó, thiên địa yên tĩnh, vạn vật nghẹn ngào, không phải mọi người không muốn phát ra tiếng hét, mà là không ít người có hét cũng không thể hét được.
Tình cảnh như vậy rất quái lạ, không biết có bao nhiêu thế hệ vô địch bị dọa hồn phi phách tán..
Thời điểm bàn tay lớn xiết lại, Lý Thất Dạ đã đứng trong Phi Địa trì, tại nơi sâu nhất trong ao nước, nơi đó sáng óng ánh.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ đang ở trong ao, nước bao phủ toàn thân Lý Thất Dạ, nhưng ao nước độc nhất vô nhị, cho dù Lý Thất Dạ không có chút lực lượng nào, không có thi triển bất cứ pháp thuật ngăn cản nước chung quanh, hắn ngâm trong nước nhưng quần áo không ướt, cũng không thấm vào người.
Khi Lý Thất Dạ đứng đó, trước mặt Lý Thất Dạ là một đạo đài, một đạo đài thủy tinh, đạo đài độc nhất vô nhị, nếu như người đã tới Phi Địa trì đều biết, đạo đài này chính là tế đàn.
Cho dù người nào muốn trao đổi với Phi Địa trì, chỉ cần dùng thứ mình yêu thương trân quý nhất đặt lên tế đàn, như vậy có thể đạt được trao đổi.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn vào tế đàn, tế đàn óng ánh không có bất kỳ tạp chất nào, hắn nỡ nụ cười nhạt, dường như nhìn thấy việc rất thú vị.
– Dám cướp đồ của ta, ý nghĩ này không tồi.
Lý Thất Dạ cười khẽ.
Nhưng Phi Địa trì yên tĩnh, không phát ra chút tin tức nào, dường như Phi Địa trì không có sinh linh nào khác, chỉ có một mình Lý Thất Dạ ở đây.
– Ngươi không phải am hiểu trao đổi với người khác nhất hay sao?
Lý Thất Dạ nhìn đạo đài thủy tinh, hắn vừa cười vừa nói:
– Tốt, ta sẽ làm trao đổi, nếu như ngươi có thể thừa nhận vật trân quý của ta, như vậy, ta sẽ giao viên đá cho ngươi, nếu như ngươi chịu không được, cũng là thời điểm ta ra điều kiện.
Phi Địa trì vẫn không phát ra bất cứ tin tức gì, dường như chỉ là Lý Thất Dạ lẩm bẩm một mình mà thôi, chỉ có điều, thời điểm này, trên tế đàn có ánh sáng xuất hiện.
Dường như trong ánh sáng có thứ gì đó, giống như cự thú mở mắt, lại giống như sao băng lướt qua bầu trời.
Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn chỉ tươi cười, hắn đặt bàn tay lên đạo đài thủy tinh.
Ông!
Âm thanh vang lên, thời điểm Lý Thất Dạ đặt bàn tay lên đạo đài thủy tinh, lồng ngực hắn tỏa ra ánh sáng.
Theo thời gian trôi qua, lồng ngực Lý Thất Dạ càng ngày càng sáng.
Khi ánh sáng trong ngực Lý Thất Dạ phát sáng rực rỡ, không gian cũng rung động theo, dường như ánh sáng trong ngực Lý Thất Dạ tạo ra toàn bộ thế giới, mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Lúc ánh sáng trước ngực Lý Thất Dạ sáng tới mức độ nhất định, thời gian đã dừng lại, không gian đông cứng, bởi vì trong nháy mắt này, toàn bộ thế giới đều bị lồng ngực Lý Thất Dạ phát ra ánh sáng phong ấn lại, tất cả dừng lại vào thời khắc này. Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lồng ngực Lý Thất Dạ như mở ra thế giới mới, lực lượng vô tận bộc phát.
Trái tim trồi lên trước lồng ngực Lý Thất Dạ, thế giới tỏa sáng không gì sánh kịp, sáng tới mức không có bất cứ sinh linh nào mở mắt ra được, có thể làm mù mắt thần linh.
Tiếng tim đập rất có tiết tấu, dường như đây là tiết tấu đại đạo, là khúc nhạc thiên đại sơ khai, có thể câu thông với Chân Tiên đang ngủ say…
Tiếng nổ vang vọng toàn bộ thế giới, rung chuyển Thiên Khư, kinh động toàn bộ Tiên Thống giới.
Lúc này, tất cả mọi người bên ngoài Thiên Khư nhìn thấy cảnh tượng rất rung động, bỗng nhiên ngay sau đó có ánh sáng trong suốt bay lên cao, ánh sáng vô song như đánh thủng thế giới, trên thế gian không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản ánh sáng xuyên qua.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc…
Tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền vào tai mọi người, thời điểm tiếng vỡ vụn vang lên, bàn tay khổng lồ đang siết chặc tan vỡ, nó biến thành vô số mảnh nhỏ và biến mất trong hư không.
Sau khi bàn tay khổng lồ biến mất, ánh sáng rực rỡ cũng biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người ngạc nhiên, không biết có bao nhiêu người đang ngây người.
Bàn tay vô cùng to lớn, bàn tay khổng lồ có thể làm bất cứ người nào run rẩy, là tồn tại vô địch, dưới bàn tay khổng lồ đó, tất cả nhỏ bé như con sâu cái kiến.
Bàn tay khổng lồ và đáng sợ lại bị ánh sáng đục thủng, thử nghĩ xem, lực lượng ánh sáng trùng kích khủng bố đến mức nào.
Cường giả trong thiên hạ không biết ai đã đánh nát bàn tay kia, đám người Hoàng Tôn Chân Đế lại biết rõ ràng.
Sau khi bọn họ nhìn thấy ánh sáng đâm thủng bàn tay khổng lồ, Hoàng Tôn Chân Đế và các lão tổ rung động thật lâu không nói thành lời, bọn họ biết rõ, Lý Thất Dạ đã đánh thủng bàn tay.
Thử nghĩ xem, bàn tay khổng lồ như thế còn bị Lý Thất Dạ đánh nát, Lý Thất Dạ khủng bố đến mức nào?
Nghĩ tới đây, các lão tổ run rẩy, đối với bọn họ mà nói, Lý Thất Dạ khủng bố vượt xa bàn tay vừa rồi.
Tại Phi Địa trì, Lý Thất Dạ vẫn đứng trước tế đàn, âm thanh “răng rắc” vang lên liên tục, trên tế đàn thủy tinh xuất hiện vết rách.
Mặc dù vết rách rất nhỏ bé, nhỏ như sợi tóc, gần như không thể thấy rõ nhưng nó thật sự là vết nứt.
– Vẫn không chịu nổi.
Lý Thất Dạ cười cười, khẽ lắc đầu.
Phi Địa trì có thể trao đổi, chỉ cần ngươi xuất ra thứ mình yêu mến nhất, vật trân quý nhất, thứ trọng yếu nhất, ngươi có thể trao đổi đồ vật hoặc lực lượng mong muốn.
Vừa rồi, Lý Thất Dạ đặt đạo tâm của mình lên tế đàn, đạo tâm của Lý Thất Dạ là vạn cổ vô song, không có thứ gì trên đời sánh bằng.
Đạo tâm độc nhất thiên hạ, Phi Địa trì không có thứ gì để trao đổi, Phi Địa trì cũng không chịu đựng nổi đạo tâm của Lý Thất Dạ, bởi vì đạo tâm của Lý Thất Dạ vạn cổ vô song, cho nên nó đè ép tế đàn Phi Địa trì xuất hiện vết nứt.
Nếu như có người biết rõ việc này, như vậy nhất định sẽ bị dọa hồn phi phách tán.
– Tốt rồi, cũng nên đến lúc chúng ta nói chuyện.
Lý Thất Dạ tươi cười, lạnh nhạt nói một câu.
Ông!
Lúc Lý Thất Dạ vừa dứt lời, ánh sáng gắn kết với tế đàn thủy tinh, tế đàn thủy tinh tụ tập ánh sáng như ánh sáng của vô số ngôi sao, tạo thành một vòng xoáy thật lớn, vòng xoáy ánh sáng giống như tinh vân đang xoay tròn trên cao.
Nhìn thấy vòng xoáy xoay tròn, Lý Thất Dạ cười cười, cũng không nghĩ nhiều, hắn bước vào vòng xoáy, vòng xoáy cũng nuốt Lý Thất Dạ vào trong.
Thời điểm Lý Thất Dạ xuất hiện lần nữa, hắn đã tiến vào không gian thần bí.
Trong không gian thần bí này có ánh sáng lóe sáng, có tiên quang ẩn hiện, có thần ảnh chập chờn… Tất cả vô cùng thần bí, như mộng như ảo, dường như nơi này không chân thật, dường như đang ở trong mộng ảo.
Bất cứ kẻ nào tiến vào trong không gian thần bí cũng hoài nghi, hoài nghi có phải chính mình đang nằm mơ hay không.
Lý Thất Dạ đánh giá bốn phía, hời hợt nói ra:
– Đây là nơi tốt, có thể lẩn tránh tất cả, nhưng lại làm rùa đen rút đầu, tư vị thật không dễ chịu.
Nếu có những người khác ở đây, biết rõ Lý Thất Dạ nói chuyện với Phi Địa trì như vậy, vậy nhất định sẽ sợ hãi hồn phi phách tán.
Chương 4368: Còn Có Một Người
– Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, thiên địa kinh sợ, nhật nguyệt tinh thần thất sắc, một tiếng hừ lạnh tràn đầy uy nghiêm vô thượng, chí cao vô thượng, cho dù là Chân Đế Chư Thần, lúc nghe tiếng hừ lạnh cũng đã chết.
Nhưng đối với tiếng hừ kia, phản ứng của Lý Thất Dạ vô cùng bình thản, không quan tâm tới.
Lúc này ngôi sao hội tụ, ánh sáng biến ảo, chỉ trong nháy mắt, khi ánh sao xuất hiện, một khuôn mặt vô cùng mộng ảo hiện ra, nó không chân thật, thậm chí ngươi nhìn thấy cũng quên đi.
Thời điểm ngươi nhìn thấy gương mặt, ngươi sẽ cảm thấy mình đang mơ, nhưng lúc ngươi tỉnh lại, ngươi lại không nhớ nổi nội dung cụ thể của giấc mơ, chỉ có cảm giác mình đã mơ mà thôi.
Đối mặt với gương mặt này, khi tụ khi tán, dường như nó từ không đến có, từ có thành không.
– Tất cả đều ở tâm ma, tất cả đều ở dục vọng, tất cả đều ở ân oán tình cừu.
Nhìn thấy gương mặt khi tụ khi tán, Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Tâm ma của ngươi là gì?
Thời điểm này, sâu trong không gian lại có tiếng nói vang lên, tiếng nói còn mang theo tiếng than thở.
Lúc ngươi nghe thấy tiếng nói này, ngươi sẽ cho rằng mình không phải dùng lỗ tai nghe, mà là tiếng nói quanh quẩn trong đầu của ngươi, là ngươi đang tự nói với mình.
Tiếng nói của mình tự nói trong đầu mười phần ma huyễn, nếu như định lực người không tốt, ngươi sẽ bị dọa điên.
– Tâm ma của ta?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Tâm ma của ta là chính ta. Nhất niệm thành ma mà thôi, cần gì cần thứ khác?
– Ma này không phải ma kia.
Lại có tiếng nói từ sâu trong không gian vọng ra.
– Không, đối với ta mà nói, ma này chính là ma kia.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Tiên hiền nói có đạo lý, một khi điên lên, ngay cả chính ta cũng sợ ta, đây cũng là tâm ma của ta.
Tồn tại sâu trong không gian im lặng, dường như đang suy nghĩ lời này của Lý Thất Dạ, hoặc không công nhận lời của Lý Thất Dạ là đúng.
Nhưng, Lý Thất Dạ chính là hắn tâm ma của mình, hắn không hề sợ hãi bản thân mình biến thành cái gì, cũng không lo lắng bị hấp dẫn tạo thành biến hóa, tất cả những việc này với hắn đều chưa đủ thành đạo.
– Cũng là thời điểm chúng ta nói chuyện.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi nói có phải không?
Tồn tại sâu trong không gian im lặng, hắn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hắn vốn muốn lấy viên đá kia, lại không có nghĩ tới lại chọc tồn tại như Lý Thất Dạ, càng làm hắn không nghĩ tới là, Lý Thất Dạ đã vượt đánh giá, thực lực như vậy là tồn tại chí cao vô thượng, hắn đã lâu chưa từng gặp qua.
– Ta có khả năng cho, rất ít.
Cuối cùng, giọng nói sâu trong không gian lại vọng ra.
– Thật sao?
Lý Thất Dạ vểnh lên một chút khóe miệng, cười cười mà thôi, lạnh nhạt nói:
– Ta cũng không cho rằng như vậy, vậy ta hỏi ngươi, trong ba mươi sáu, ngươi xếp hạng thứ mấy?
Sâu trong không gian yên lặng, qua một lúc lâu mới có tiếng nói vang lên:
– Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đại đạo thâm sâu, đã vượt quá tưởng tượng của ngươi. Cho dù đạo tâm của ngươi vô thượng, tuyên cổ vô song, nhưng có tồn tại càng cao xa hơn, càng không thể tưởng tượng nổi.
Lời này rất trịnh trọng, thực sự không phải thoái thác.
Thử nghĩ xem, Phi Địa trì là tồn tại kinh khủng thế nào, cho dù Thủy tổ cấp Tiên Thống cũng không thể toàn thân trở ra, là tồn tại khủng bố như vậy, nhưng hắn lại trịnh trọng như thế, hắn nói chuyện lộ ra tin tức khủng bố.
Nếu như có thể nghĩ thấu, người nào hiểu ảo diệu trong đó, người đó sẽ sợ hãi.
– So với lão tặc thiên thì thế nào?
Lý Thất Dạ vô cùng bình tĩnh, cũng không có bởi vì lời nói trịnh trọng này mà sợ hãi, hắn thản nhiên nói.
– Có thể so sánh với hắn.
Sâu trong không gian lại có tiếng trả lời.
Lý Thất Dạ híp mắt lại, ánh mắt nhảy lên một cái, lạnh nhạt nói:
– Thú vị, rất thú vị.
– Thế ngoại to lớn, ngươi không cách nào tưởng tượng nổi.
Giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn:
– Cho dù ngươi đã có thu hoạch, nhưng, tất cả chỉ là bắt đầu mà thôi.
– Không, vẫn nằm trong dự kiến của ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngược lại, đối với ta, đây là một việc thú vị, đáng để mong chờ. Nếu chỉ như cũ, nó sẽ nhàm chán và tịch mịch cỡ nào.
Sâu trong không gian im lặng, đổi lại người khác, chỉ sợ đã sớm sợ vỡ mật.
Lý Thất Dạ nói chính là, nếu không có biến hóa thì vạn sự tịch mịch và nhàm chán.
Ở nơi cao sẽ lạnh, vô địch luôn tịch mịch, đây là Lý Thất Dạ, bởi vì địch nhân của hắn không phải người khác, địch nhân của hắn chính là bản thân hắn! Đây mới là chuyện tịch mịch nhất.
– Ngươi muốn cái gì?
Cuối cùng, giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn.
– Ta muốn không nhiều lắm. Lý Thất Dạ cười cười, nói:
– Nơi này không tệ, muốn mượn dùng một chút mà thôi, ta luyện binh khí, cũng tâm sự một chút chuyện thú vị, không hơn.
– Không có chuyện gì thú vị.
Giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn:
– Chỉ có máu và nước mắt.
– Thì thế nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Bao nhiêu máu và nước mắt, đây là việc đáng nói chuyện. Dù sao, ta cũng không phải thánh nhân gì, cũng không người lòng dạ từ bi, cũng không có kiêng kị, máu và nước mắt cũng là chuyện thú vị.
Giọng nói sâu trong không gian đáp lại:
– Ngươi cầu gì hơn thế?
Lý Thất Dạ cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, cười cười, nói:
– Ngươi sở cầu là cái kia. Vô số năm tháng, ẩn núp tại đây.
– Đạo bất đồng.
Tiếng trả lời.
– Thật sao?
Lý Thất Dạ tươi cười đầy thâm ý, nói ra:
– Chỉ bởi vì đạo bất đồng sao? Xác định không phải chia của không đều sao?
– Hừ!
Tiếng hừ lạnh vang lên, thiên địa kinh sợ, nhật nguyệt tinh thần rơi xuống, chỉ một tiếng hừ lạnh cũng làm chúng sinh run rẩy.
Trong tiếng hừ lạnh mang theo lửa giận, có thể nghe được, tồn tại sâu trong không gian không hài lòng với câu nói của Lý Thất Dạ.
Nhưng, Lý Thất Dạ vẫn bình thản, dường như hắn chưa từng nghe thấy tiếng hừ lạnh.
– Lòng tiểu nhân!
Cuối cùng, giọng nói sâu trong không gian vang lên.
– Ta vốn không phải quân tử.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Ngươi dám nói, trong khoảng thời gian đó chưa từng có suy nghĩ tương tự? Ta biết, không có người nào là thiện nam tín nữ.
– Nếu muốn, cần gì chờ tới hôm nay.
Giọng nói vang lên, mặc dù hắn bất mãn với lời nói của Lý Thất Dạ nhưng vẫn đáp lời.
– Việc này rất khó nói.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Một con cá sẽ trưởng thành. Cá nha, đương nhiên là nuôi lớn trước, khi đó ăn mới ngon, quá nhỏ, không đủ nhét kẽ răng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một lúc lại nói:
– Nếu như ta đoán không sai, nhất định từng có chuyện như vậy, hơn nữa ý nghĩ này đã từng xuất hiện trong đầu ngươi.
Lý Thất Dạ nói thế làm tồn tại sâu trong không gian im lặng, mặc dù hắn vừa rồi hừ lạnh và tức giận.
– Cho nên chỉ cần dám nghĩ, tất cả từng có khả năng.
Lý Thất Dạ cũng không ngoài ý muốn, hắn cười nhạt và nói:
– Nếu như nói, thế gian này ai đáng giá tin tưởng nhất, người đó nhất định là lão tặc thiên.
– Lão tặc thiên?
Nghe Lý Thất Dạ đánh giá cao như thế, tồn tại sâu trong không gian không cho là đúng, lạnh lùng nói:
– Liên quan gì tới ta?
– Xem ra, các ngươi không thích lão tặc thiên nha.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn rất tự tại.
– Gây nên, đồng nguyên.
Tồn tại sâu trong không gian lên tiếng.
– Thật sao?
Lý Thất Dạ không quan tâm nói:
– Ăn một con cá và giết chết một con cá, ngươi cho rằng không có khác biệt sao? Đương nhiên, ví dụ như vậy không đúng, nhưng cũng tương thông.
Sâu trong không gian nói:
– Đều như nhau, bất kể là mục đích gì, kết quả đều như nhau.
– Xem ra, ngươi có oán khí không nhỏ với lão tặc thiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói như vậy, ngươi chịu không ít đau khổ.
– Hừ!
Sâu trong không gian vang lên tiếng hừ lạnh, rốt cuộc không nói chuyện.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, qua một hồi lâu, hắn thu nụ cười và nói:
– Chúng ta không nói chuyện lão tặc thiên cũng được, dù sao cũng là chuyện cũ. Nói chuyện của người kia chứ?
– Không biết.
Sâu trong không gian cự tuyệt Lý Thất Dạ.
– Xem ra, ngươi hết sức kiêng kỵ.
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng trọng, nói:
– So với vị kia trong Bất Độ hải thì thế nào?
– Tiểu hài tử mà thôi.
Thời điểm tồn tại sâu trong không gian lên tiếng rất trực tiếp, không cần suy nghĩ cái gì, điều này nói rõ hắn đã có định vị trong lòng.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ vỗ tay và cười nói:
– Tồn tại chí cao, thú vị.
– Nếu là chí cao, cũng là duy nhất.
Giọng nói quanh quẩn trong không gian:
– Ngươi không thể so sánh.
– Như vậy nha.
Đối với việc này, Thất Dạ cũng không tức giận, trái lại hắn còn suy nghĩ sâu xa, nói:
– Thế gian, không có tiên mà thôi.
– Nếu có tiên, đã kết thúc.
Giọng nói sâu trong không gian quanh quẩn bên tai Lý Thất Dạ.
– Nếu thật có tiên.
Lý Thất Dạ vỗ tay, hắn trịnh trọng nói:
– Ta cũng đánh với hắn một trận. Nếu như thế gian thật có tiên, làm sao cho phép ngụy tiên như các ngươi tồn tại.
Nhưng tồn tại sâu trong không gian lại không tức giận Lý Thất Dạ, chỉ lạnh lùng nói:
– Chính là Chân Tiên, ngươi làm sao có thể phỏng đoán!
– Thật sao?
Lý Thất Dạ tươi cười càng đậm, nói:
– Ta có hứng thú, ta biết.
– Không người biết tung tích.
Cuối cùng, tồn tại sâu trong không gian chỉ nói một câu như thế.
Chương 4369: Bất Độ Hải Lại Gây Sự
Trong trận chiến kinh thiên lúc trước, Lý Thất Dạ tàn sát Kim Biến Chiến Thần, diệt trăm vạn đại quân, toàn bộ Tiên Thống giới đều khiếp sợ.
Sau trận chiến, thiên địa yên tĩnh, ức vạn sinh linh Tiên Thống giới run rẩy, không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả câm như hến, không ai dám thảo luận sự tích của đệ nhất hung nhân, cho dù có đàm luận cũng chỉ nói trong tông môn của mình, đều bí mật xì xào bàn tán.
Trải qua việc này, người trong thiên hạ đều biết, Thủy tổ thứ ba của Tiên Thống giới đã sinh ra, cũng nghênh đón một thời đại mới, một thời kỳ cường thịnh.
Có cường giả nghị luận trận chiến đó, nói:
– Thời đại này, sẽ là thời đại giống như Cao Dương sao?
Cao Dương, Thủy tổ tràn ngập truyền thuyết trong Tiên Thống giới, thời đại của hắn chính là một trong những thời đại kinh diễm nhất của Tiên Thống giới, trong thời đại đó, không biết đã xuất hiện bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm, không biết có bao nhiêu Chân Đế vô song, không biết có bao nhiêu Trường Tồn quét ngang tám phương.
Chính bởi vì thời đại đó quá kinh diễm, cũng làm cho Cao Dương không những trở thành một trong thập đại Thủy tổ, thậm chí từng có người nói, Cao Dương có thể xếp vào hàng ba đại Thủy tổ.
Thời đại hiện tại, ba vị Thủy tổ tạo thành thế chân vạc, trước có Kim Quang thượng sư, sau có Lan Thư Tài Thánh, hiện tại lại xuất hiện đệ nhất hung nhân, ba vị Thủy tổ đồng thời sinh ra trong thời đại này, thời đại hiện tại cường thịnh cỡ nào?
– Ba vị Thủy tổ thế chân vạc, đây là thời đại cường thịnh, cũng sẽ là thời đại tàn khốc.
Có lão tổ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Người trong thiên hạ cũng biết, một núi không thể chứa hai hổ, lại có thêm một Thủy tổ tạo thành thế chân vạc, tất sẽ có phân tranh không ngừng, Thủy tổ cũng không phải không thể chiến tranh với nhau.
– Cũng mong không ngang nhau, nếu không, thiên hạ không thái bình.
Có Trường Tồn thở dài, nói:
– Nếu ba vị Thủy tổ đều ngang nhau, chỉ sợ từ nay về sau, thiên hạ sẽ không thái bình, chiến hỏa không ngớt, sinh linh đồ thán, không biết rõ có bao nhiêu đạo thống và đại giáo bị liên lụy vào trong đó.
Không biết bao nhiêu tu sĩ cảm thấy trái tim lạnh buốt, Thủy tổ chiến tranh bộc phát uy năng hủy thiên diệt địa, một khi có đạo thống khác cuốn vào, nhẹ thì thương vong trăm vạn, nặng thì toàn bộ đạo thống tan thành mây khói.
Cuộc chiến Thủy tổ, chưa phải chưa xảy ra trong Tiên Thống giới, nếu Thủy tổ có thể khắc chế lẫn nhau còn may ra, nếu không Thủy tổ sẽ đánh nhau không ngừng, không biết có bao nhiêu đại giáo đạo thống sẽ cuốn vào trong đó.
– Nếu như thời đại Cao Dương năm đó, thiên hạ sẽ thái bình.
Có lão tổ nói như vậy.
Người trong thiên hạ đều biết, năm đó Cao Dương hoành không xuất thế, vạn cổ vô địch, quét ngang tám phương, sau khi hắn trở thành Thủy tổ liền trấn áp một Thủy tổ cùng thời đại với mình, Vân Độ Thủy tổ.
Cao Dương thật sự quá mức kinh diễm và mạnh mẽ, từ khi hắn dùng tư thế cường đại trấn áp Vân Độ Thủy tổ, cũng kết thúc phân tranh giữa Thủy tổ, thiên hạ thái bình, chiến sự dẹp yên.
– Vạn cổ đến nay cũng chỉ có một mình Cao Dương mà thôi.
Cũng có lão tổ lắc đầu, cười khổ.
Có thể kinh diễm như Cao Dương, từ xưa đến nay có mấy người chứ, cho nên mọi người cũng hiểu trong một thời đại, ba vị Thủy tổ cùng tồn tại, tương lai sẽ có chiến hỏa không dứt.
– Có lẽ, đệ nhất hung nhân có khả năng giống với Cao Dương.
Cũng có cường giả đưa ra quan điểm như vậy.
– Quá xem thường Cao Dương rồi.
Có tu sĩ từng biết rõ truyền kỳ của Cao Dương lại lắc đầu, không hề đồng ý, nói ra:
– Năm đó Cao Dương kinh diễm cỡ nào, hắn tiến vào hung địa, quét ngang tất cả, không ai cản nổi. Đó là thời đại hùng vĩ, là Thủy tổ tuyệt thế vô song, đệ nhất hung nhân làm sao có thể so với hắn.
Đương nhiên, không có ai sẽ cho rằng đệ nhất hung nhân kinh diễm hơn Cao Dương, trong nội tâm của không ít lão tổ đã đưa ra phân tích đánh giá về thực lực của đệ nhất hung nhân.
– Từ đủ loại sự tích, thực lực đệ nhất hung nhân mạnh mẽ, có lẽ mạnh hơn Lan Thư Tài Thánh ba phần.
Có lão tổ đưa ra quan điểm như thế.
– Có khả năng.
Đối với cái nhìn như thế, không ít người đồng ý, nói ra:
– Cũng không biết so với Kim Quang thượng sư thì như thế nào?
– Có lẽ, Kim Quang thượng sư mạnh hơn, dù sao, đệ nhất hung nhân xuất đạo trễ nhất, từ nội tình, đệ nhất hung nhân còn không bằng Kim Quang thượng sư, dù sao, Kim Quang thượng sư trở thành Thủy tổ đã lâu, nội tình sâu đậm, không phải đệ nhất hung nhân có khả năng so sánh.
Có lão tổ đánh giá như thế.
Cũng có Trường Tồn suy nghĩ lớn mật, hắn khoát tay nói:
– Việc này chưa hẳn, đệ nhất hung nhân xuất đạo đến nay, một tay quét ngang tám phương, không thấy hắn cầm binh khí trong tay sao. Theo ý kiến của ta, cho tới nay, đệ nhất hung nhân vẫn chưa dùng toàn lực, thực lực của hắn mạnh vượt xa chúng ta tưởng tượng, nếu không, cường đại như Lan Thư Tài Thánh cũng không tôn kính hắn như vậy.
Liên quan đến việc ba Thủy tổ ai mạnh ai yếu, không ít tu sĩ cường giả, lão tổ Trường Tồn đều thảo luận, có người cho rằng đệ nhất hung nhân mạnh, cũng có người cho rằng Kim Quang thượng sư mạnh. Nhưng có thể khẳng định một việc, Kim Quang thượng sư trở thành Thủy tổ đã lâu, việc này không phải đệ nhất hung nhân có thể sánh được, tất cả mọi người cho rằng Kim Quang thượng sư có nội tình thâm hậu nhất trong ba Thủy tổ.
Oanh, oanh, oanh…
Sau một loạt tiếng nổ, bầu trời chấn động một chút, sau trận chiến kinh thiên của đệ nhất hung nhân không bao lâu, đột nhiên Bất Độ hải lại sinh ra vụ nổ, dường như có quái vật khổng lồ rời khỏi biển.
Thời điểm vụ nổ vang lên liên tục, việc này cũng hấp dẫn không ít ánh mắt tu sĩ trong Tiên Thống giới.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ Tiên Thống giới lắc lư vài cái, dường như sóng lớn vỗ vào bờ, rung động nhân tâm.
Tất cả mọi người nhìn sang, lúc này trong Bất Độ hải xa xôi có sóng lớn bị ập tới, như cự sa rời biển tạo nên sóng lớn ngập trời, trong hơi nước có một đại lục to lớn bay đi.
Việc này rất rung động nhân tâm, Bất Độ hải giống như đục lỗ không gian, dường như nó đánh nát vô số không gian sâu trong Bất Độ hải, bay ra khỏi Bất Độ hải.
Oanh, oanh, oanh!
Từng tiếng oanh minh vang lên không bên tai, tiếng nổ vang trầm thấp nhưng không gian lại chấn động, dường như nó là một khối đại lục nặng nề, toàn bộ bầu trời không thể thừa nhận sức nặng của đại lục.
– Lại có thứ bay ra từ Bất Độ hải.
Thời điểm nhìn thấy việc này, không biết bao nhiêu tu sĩ cường giả trong Tiên Thống giới cùng ồ lên.
– Lại xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy một khối đại lục rời khỏi Bất Độ hải, trong nội tâm không ít người nổi da gà, cũng hét lên một tiếng.
Khi thấy một khối đại lục thoát ly Bất Độ hải, nội tâm không ít tu sĩ cảm thấy bất an.
Trước đó có cự vẫn bay ra ngoài, thiếu chút nữa đánh nát Thiên Hùng quan, băng diệt Tiên Thống giới, sau đó lại có Viễn Chinh thuyền rời khỏi Bất Độ hải, trên Viễn Chinh thuyền đầy sinh vật bất tử.
Như vậy, hiện tại khối đại lục rời khỏi Bất Độ hải đi ra bên ngoài, rốt cuộc nó sẽ mang cho Tiên Thống giới cái gì? Là điềm không may hay là hi vọng?
Oanh, oanh, oanh!
Từng âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, khối đại lục này quá nặng nề, khi nó bay tới, không gian những nơi đi qua sẽ chấn động.
– Thật là đại lục to lớn.
Khi phát hiện đại lục bay qua, bầu trời bị bóng mờ to lớn bao phủ, mọi người hít khí lạnh và sợ hãi.
Khối đại lục này bay tới, nhìn như không nhanh nhưng tốc độ của nó hết sức kinh người, đáng sợ hơn chính là, nó là một khối đại lục to lớn, nếu đại lục như vậy nện xuống, có thể đánh nát không gian.
– Không biết có đụng Thiên Hùng quan hay không?
Nhìn thấy khối đại lục lao đi với tốc độ nhanh kinh người, không ít tu sĩ cường giả lo âu nói một câu.
Đại lục to lớn như thế đánh tới, toàn bộ Thiên Hùng quan chưa chắc có thể chịu đựng nổi, cho dù Thiên Hùng quan có thể chịu đựng nổi lực xung kích to lớn như vậy, chỉ sợ cũng sẽ tổn thương.
May mắn, khối đại lục này lao vút đi, nó cũng không xông vào Thiên Hùng quan, nó chỉ lao ngang qua Thiên Hùng quan, hữu kinh vô hiểm.
Thời điểm bóng mờ to lớn lướt qua không gian, binh sĩ Thiên Hùng quan cũng thở dài một hơi, thử nghĩ xem, một khối đại lục to lớn như thế va chạm, uy lực sẽ đáng sợ bao nhiêu.
Khối đại lục này lướt qua Thiên Hùng quan, không chỉ làm binh sĩ Thiên Hùng quan thở dài, rất nhiều tu sĩ cường giả trong Tiên Thống giới cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Thiên Hùng quan bị đụng nát, như vậy, không biết rõ sẽ có bao nhiêu đạo thống gặp nạn.
– Trên đại lục đó có cái gì?
Nhìn thấy đại lục lao thẳng về hướng Thiên Khư, có người thấp giọng nói ra.
Nhìn thấy khối đại lục bay về phía Thiên Khư, nội tâm không ít người tò mò, trước đó, có cự vẫn, có Viễn Chinh thuyền phiêu bạt tới đó, hiện tại lại có một khối đại lục bay tới, trên khối đại lục này có chứa cái gì?
– Đi lên xem một chút.
Có cường giả đuổi theo khối đại lục về hướng Thiên Khư, bọn họ không nén được lòng hiếu kỳ.
– Không ổn, không nên quên đám tử vật lúc trước.
Có tu sĩ lo lắng.
Mặc dù có không ít tu sĩ cường giả lo lắng tử vật và đại hung trên đại lục, vẫn có không ít lão tổ cường đại leo lên nơi này, muốn tìm tòi nghiên cứu nó thế nào.
May mắn là, những cường giả và lão tổ leo lên khối đại lục nhưng không có thứ đại hung gì.
Sau khi bọn họ leo lên đại lục mới phát hiện, khối đại lục này có sơn hà hùng vĩ, trên đại lục này, có thác nước bốc hơi từ trên trời giáng xuống, có sông lớn, càng có sơn mạch liên miên bất tận, cũng có mây mù mờ ảo…
Đứng trên khối đại lục này, dường như đưa thân vào trong đạo thống hoàn toàn mới, lực lượng tinh thần phấn chấn ập vào mặt.
– Chẳng lẽ nơi này là khu vực chưa khai phá?
Có lão tổ nhìn sơn hà hùng vĩ bao la, bọn họ sợ hãi thán phục.
Mỗi đạo thống đều do Thủy tổ tế luyện mà thành, nhưng thời điểm rất nhiều Thủy tổ chế tạo đạo thống của bản thân, bọn họ sẽ lên trời kéo một khối đại lục về làm cơ sở cho toàn bộ đạo thống.
Chương 4370: Kim Quang Thượng Sư Tới Rồi Sao
Khối đại lục này bay ra khỏi Bất Độ hải, hơn nữa trên khối đại lục này không có hung hiểm gì, trên đại lục còn có thiên địa mênh mông hùng vĩ, không ít tu sĩ sinh ra hứng thú, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều tu sĩ cường giả cùng leo lên đại lục.
Nhìn đại lục to lớn trước mặt nhưng không có bóng người nào, sau khi leo lên đại lục như thế mới làm người ta ý thức được, đây là đại lục chưa khai thác, không có bất kỳ sinh linh nào đặt chân tới đây.
– Cuối cùng nó là nơi như thế nào?
Nhìn thấy đại lục bao la, không ít tu sĩ im lặng.
Trăm ngàn năm qua đi, trong Bất Độ hải chưa từng có thứ gì bay ra ngoài, hiện tại có nhiều thứ bay ra liên tiếp, hiện tại còn có một khối đại lục như hiện tại, cuối cùng nó có ý nghĩa gì.
Có lẽ cường giả bình thường sẽ nghĩ như thế, có một ít lão tổ Trường Tồn lại không suy nghĩ như vậy.
Bất Độ hải, địa phương thần bí khó lường như vậy, không có khả năng vô duyên vô cớ phái một đại lục tới đây, Viễn Chinh thuyền rời khỏi Bất Độ hải, nó đi ra là có nguyên nhân ẩn phía sau.
Chỉ có điều, mọi người tạm thời chưa phát hiện nguyên nhân là gì, cũng không biết mục đích của Bất Độ hải.
– Có lẽ, trong Bất Độ hải mênh mông còn có nhiều đại lục khác.
Cũng có lão tổ trầm ngâm một lúc, nói ra:
– Nói không chừng có Thủy tổ tiến vào Bất Độ hải, gặp được thiên đường diệu cảnh, liền lúc này mới an cư ở lại đó.
Có không ít lão tổ tán thành cách nói này.
Bên trong Bất Độ hải mênh mông, thật sự có thiên đường diệu cảnh, nói không chừng một ít Thủy tổ sẽ an cư tại Bất Độ hải, từ đó mở ra một thiên địa mới.
– Có thứ tốt.
Vào lúc các lão tổ đang suy nghĩ tại sao một khối đại lục lại bay ra khỏi Bất Độ hải, đã có người phát hiện chỗ tốt.
– Có thứ gì tốt?
Lập tức có cường giả hỏi.
– Viễn Trường lão tổ đi lên một đỉnh núi, hắn phát hiện một con suối, con suối tuôn ra nước suối ngọt không gì sánh được, có thể thông suốt gân mạch toàn thân, trải qua Viễn Trường lão tổ xem xét, nước suối này không thua gì Thánh Cam thủy.
Có tin tức truyền tới.
Hơn nữa là truyền tin tức tốt, cũng không chỉ một tin như vậy.
– Trưởng lão Hữu Phong giáo phát hiện kim châu dưới đáy nước, kim châu có thể trừ tà tránh chướng.
Có tin tức tốt truyền vào tai mọi người.
– Trong một sơn động, tông chủ Vân Khuê Tông hái được một viên Tam Ngọc Bảo Khuẩn, cực kỳ hi hữu.
– Có một tán tu đào được một gốc Vân Liên Tử Thảo, số năm rất cao.
…
Trong thời gian ngắn ngủi, các tin tức tốt truyền tới từ các nơi trên đại lục, không ít tu sĩ cường giả đều có thu hoạch tại đây.
Sau khi tin tức tốt truyền đến liên tiếp, vô số tu sĩ và cường giả sôi trào, trong khoảng thời gian ngắn, vô số người không kịp chờ đợi đã leo lên đại lục.
Quả nhiên, khi càng ngày càng nhiều tu sĩ leo lên khối đại lục này, phát hiện thứ tốt ngày càng nhiều, ở chỗ này, có bảo thụ, có linh dược, có kỳ thạch…
Tu sĩ leo lên đại lục nhiều như cá diếc sang sông, liên tục gặp được thứ tốt, bọn họ như gió cuốn mây tan.
Trên khối đại lục này có thu hoạch phong phú như vậy, lại không có chút nguy hiểm nào, rất nhiều tu sĩ vui vẻ, một ít tu sĩ từ nơi xa xôi vừa nghe tin tức như thế, đều nhao nhao chạy lên khối đại lục này, đi tầm bảo hái thuốc.
– Chẳng lẽ ông trời chiếu cố chúng ta!
Sau khi có không ít tu sĩ đạt được thu hoạch liền mừng rỡ không gì sánh bằng, lúc này hưng phấn nói:
– Có lẽ Bất Độ hải tặng bảo địa cho con dân Tiên Thống giới chúng ta.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của những tu sĩ phổ thông mà thôi, những lão tổ Trường Tồn không cho rằng như vậy, bọn họ đều biết, khối đại lục khổng lồ như thế bay ra khỏi Bất Độ hải, nhất định là có nguyên nhân của nó.
Oanh, oanh, oanh…
Thời điểm không ít người hưng phấn vì có thu hoạch trên đại lục, trên bầu trời xuất hiện tiếng nổ vang.
Ngay sau đó, từng chiếc đồng xa chạy băng băng đến, một chi đội ngũ khổng lồ lao nhanh như thiểm điện, đáp xuống khối đại lục này.
Nhìn chi đội ngũ xuất hiện, nó giá lâm đại lục thật nhanh, mọi người chấn động.
Mặc dù chi đội ngũ này không thể xưng là trăm vạn đại quân, thời điểm chi đội ngũ này giáng lâm, bọn họ giống như tường đồng vách sắt, làm cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông. Thời điểm đội ngũ xuất hiện, dường như đã trấn áp bốn phương tám hướng.
Mặc kệ kẻ nào, chỉ cần gặp phải chi đội ngũ này đều có cảm giác mình bị phong ấn, căn bản không thể trốn thoát.
– Đội ngũ của Kim Quang thượng sư!
Nhìn thấy đội ngũ xuất hiện, tất cả mọi người cảm thấy nội tâm lạnh lẽo.
– Chẳng lẽ Kim Quang thượng sư sắp tới?
Nhìn vào trong đội ngũ, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Phi Kiếm Thiên Kiêu, không ít người chấn động. Mặc dù Kim Quang thượng sư không có trăm vạn đại quân như Kim Biến Chiến Thần, nhưng lại thỉnh thoảng chinh chiến tám phương, quét ngang cửu thiên thập địa.
Nhưng tọa hạ thiết kỵ của Kim Quang thượng sư cũng bộc phát xu thế không ai đỡ nổi, cho dù chi đội ngũ này không có ngàn vạn đại quân, không có chiến tích huyết đồ bát phương, tọa hạ thiết kỵ của hắn vẫn là đội ngũ cường đại nhất Tiên Thống giới.
Dù sao, đây là một vị Thủy tổ dạy dỗ ra thiết kỵ, làm sao có thể yếu được?
Hiện tại tọa hạ thiết kỵ của Kim Quang thượng sư đột nhiên xuất hiện, mọi người chấn động không gì sánh kịp.
Bởi vì từ khi Kim Quang thượng sư leo lên Thủy tổ cấp bậc Đế thống, không chỉ Kim Quang thượng sư rất ít xuất hiện, hơn nữa tọa hạ thiết kỵ của hắn rất ít lộ diện.
Có người nói, từ khi Kim Quang thượng sư đã trở thành Thủy tổ cấp bậc Đế thống, hắn bế quan thời gian dài ngộ đạo, không hề hỏi đến thế sự, tọa hạ thiết kỵ của hắn, bởi vì hộ pháp cho Kim Quang thượng sư, để phòng ngừa bất trắc, cho nên bất kể Kim Quang thượng sư hay tọa hạ thiết kỵ của hắn đều rất ít xuất hiện trước mắt người đời.
Hôm nay, đột nhiên thiết kỵ của Kim Quang thượng sư giáng lâm trên đại lục này, việc này cũng làm người ta chấn động?
– Kim Quang thượng sư sắp tới sao? Có người thấp giọng suy đoán, đặc biệt là thời điểm thiết kỵ xuất hiện, bất kể vị cường giả, bất kể là lão tổ nào cũng phải nhường đường.
Không nói khoa trương chút nào, nhìn khắp toàn bộ Tiên Thống giới, có ai dám cản đường Kim Quang thượng sư? Có ai nguyện ý gây khó dễ với Kim Quang thượng sư, gây khó dễ cho Tiên Đồng sơn?
Sau khi chi thiết kỵ xuất hiện, nó cũng không dừng lại, đánh thẳng vào, trực tiếp tiến vào trong đại lục, nhìn ra được, mục tiêu của chi thiết kỵ này hết sức rõ ràng, bọn họ đến thẳng nơi đây cũng không phải mở mang tầm mắt.
– Bọn chúng muốn làm gì?
Nhìn thấy chi thiết kỵ đánh vào, không ít tu sĩ trên đại lục cũng ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng có một chút tu sĩ cường giả đi theo chi thiết kỵ này, bọn họ muốn biết nguyên nhân nó tới đây.
Thời điểm một ít tu sĩ đi theo, bọn họ mới phát hiện, mục đích thiết kỵ Kim Quang thượng sư tới đây là phong tỏa nơi này, không cho phép bất cứ người nào tiến vào, không cho phép bất cứ người nào tới gần.
Nhìn thấy thiết kỵ của Kim Quang thượng sư phong tỏa lĩnh vực nơi đây, không ít tu sĩ hiếu kỳ hậm hực rời đi.
Mặc dù nói, tất cả mọi người muốn biết thiết kỵ Kim Quang thượng sư muốn làm cái gì, nhưng thiết kỵ Kim Quang thượng sư phong tỏa lãnh thổ, không cho phép ai tiến vào một bước, càng không có người dám xông vào.
Dù sao, làm thế là bất kính với Kim Quang thượng sư, trừ phi ngươi có chủ tâm muốn đối địch với Kim Quang thượng sư. Phải biết, đối địch với Thủy tổ? Cho dù là tồn tại vô địch cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Két, két, két…
Lúc mọi người hiếu kỳ thiết kỵ của Kim Quang thượng sư muốn làm cái gì, một chiếc xe ngựa lái từ chân trời tới đây.
Chiếc xe ngựa vô cùng đơn giản, dùng cổ mộc chế thành, cũng không có bao nhiêu đồ vật trang trí, màn xe rủ xuống, người ngoài không thể nhìn thấy người bên trong là ai.
Chỉ có mười mấy người hộ tống xe ngựa, nhưng mười mấy người này đều là Chân Thần cường đại, từng hộ vệ cũng có thể tự mình gánh vác một phương, bọn họ cầm thần trụ che chở chiếc xe ngựa đi lên phía trước.
– Bát Xích Chân Đế.
Nhìn thấy người mở đường cho xe ngựa, có không ít cường giả thầm giật mình.
Người mở đường phía trước xe ngựa, hán tử mặc một thân áo đay, thần thái tự nhiên, cử động như hợp với nhật nguyệt, khí thế đoạt thiên địa, thực lực vô cùng cường đại.
Mặc dù như thế, nam tử thu liễm khí tức của mình, không phóng thích khí tức bàng bạc ra ngoài.
Cho dù như thế, vẫn có người nhìn thấy sự bất phàm của hắn.
– Đồ đệ Kim Quang thượng sư đến rồi, chẳng lẽ người ngồi trong xe ngựa chính là Kim Quang thượng sư?
Nhìn xe ngựa, tất cả mọi người giật mình.
Bát Xích Chân Đế chính là đồ đệ của Kim Quang thượng sư, hắn rất ít lộ diện qua, nhưng đã sớm có lời đồn, hắn đã là Chân Đế thập cung, đã nhận được thân truyền từ Kim Quang thượng sư.
Hiện tại, Bát Xích Chân Đế tự mình áp xe hộ đạo, thử hỏi xem, thế gian ngoại trừ Kim Quang thượng sư, còn ao đáng cho Bát Xích Chân Đế tự mình hộ đạo?
– Thật là Kim Quang thượng sư giá lâm sao?
Nhìn thấy xe ngựa, không ít người run rẩy.audio coi am
Chiếc xe ngựa rất bình thường, không có tỏa ra bất cứ khí tức kinh thiên gì, người trong xe ngựa chưa từng lộ diện.
Mặc dù như thế, lúc xe ngựa đi ngang qua, tu sĩ cường giả chung quanh đều hành đại lễ, không dám lãnh đạm chút nào.