Đế Bá Audio Podcast
Tập 806 [Chương 4026 đến Chương 4030]
❮ sautiếp ❯Chương 4026: Tẩy Tội Gì (1)
Đời sau về lý do tại sao Tẩy Tội thành không được quang minh soi sáng có nhiều giả thiết. Có người nói Tẩy Tội thành là nơi ngày xưa kẻ ác tụ tập, những người mà Thủy Tổ Viễn Hoang Thánh Nhân cũng không muốn hoặc không thể độ háo đã tụ về Tẩy Tội thành, sau đó hậu đại của họ sinh sôi nảy nở.
Có người nói ở thời đại Viễn Hoang Thánh Nhân thật ra Tẩy Tội thành là chỗ Viễn Hoang Thánh Nhân bắt nhốt ác ma, sau này các ác ma hoàn toàn thay đổi, tiếp tục ở lại đây sinh sản hậu đại.
Có một giả thiết thì Tẩy Tội thành không được quang minh chiếu sáng vì Viễn Hoang Thánh Nhân cố ý làm vậy, chừa một chỗ thử thách lòng người.
Khi đến ngoài thành, đứng trước cửa thành nhìn ba chữ Tẩy Tội thành đặc biệt chói mắt.
Trong đội bọn họ có học sinh từ học viện khác đến, không phải tất cả đều là học sinh của Tẩy Tội viện.
Có học sinh du học thắc mắc hỏi:
– Tại sao nơi này gọi là Tẩy Tội thành?
Không ai trả lời câu hỏi này được, Đỗ Văn Nhụy là viện trưởng Tẩy Tội viện cũng cứng họng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vì tẩy đi tội ác trong quang minh nên gọi là Tẩy Tội thành.
Có học sinh đến từ học viện khác bất mãn nói:
– Vớ vẩn, chỉ có tẩy đi tội ác trong hắc ám, quang minh là mặt thần thánh nhất cõi đời, đâu ra tội ác?
Nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện các học viện đều được quang minh sáng soi, trong mắt họ Tẩy Tội thành không được quang minh chiếu vào là nơi có tội. Giờ Lý Thất Dạ nói quang minh của bọn họ có tội ác, hỏi sao họ không lườm Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Nếu trên đời đều có quang minh thì hắc ám từ đâu đến? Không có hắc ám làm thước đó làm sao biết quang minh thần thánh nhất cõi đời?
Nghe Lý Thất Dạ nói, đám người Đỗ Văn Nhụy ngây ra, nhiều người nhìn nhau.
Đặng Nhâm Sâm lớn tuổi nhất lạnh lùng nói:
– Nói bậy bạ lừa người.Nguồn truyện audio Podcast
Lý Thất Dạ bật cười:
– Vậy sao? Chứ ngươi nghĩ Viễn Hoang Thánh Nhân để lại Tẩy Tội thành làm gì? Ngươi cho rằng quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân không chiếu rọi đến nơi này được sao? Quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân có thể chiếu rọi Tam Tiên giới, một Tẩy Tội thành bình thường làm sao Viễn Hoang Thánh Nhân không thể soi sáng nó?
Đám người Đặng Nhâm Sâm không thể phản bác lại Lý Thất Dạ. Viễn Hoang Thánh Nhân từng là Thủy Tổ giỏi nhất, phổ độ chúng sinh, quang minh chiếu rọi tam giới. Nếu nói quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân không thể chiếu đến Tẩy Tội thành thì nơi này khủng bố, hắc ám biết nhường nào.
Chỗ này thật sự không khủng bố, hắc ám chút nào, từ mặt nào đó Tẩy Tội thành ngày nay không khác gì với thành trì bình thường.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Quang minh phổ chiếu chỉ cứu rỗi tâm linh, nó là ngọn đèn trong bóng tối. Nếu cõi đời tràn ngập quang minh, khắp nơi là tín đồ, tất cả sinh linh trên đời quỳ dưới quang minh, sống tạm dưới ánh quang minh thì có khác gì với hắc ám?
Lý Thất Dạ tiếp tục bảo:
– Thứ duy nhất khác biệt là thủ đoạn làm ngươi thần phục. Hắc ám khiến người thấy khủng bố, thần phục vì bị trấn áp. Quang minh làm ngươi hướng về, khiến ngươi bị dụ dỗ thần phục. Nếu mỗi người đều thành kính như tín đồ, quỳ lạy dưới ánh quang minh thì đó cũng là tội, tội tự mãn, tội thịnh doanh. Tội này phải bị tẩy đi, đây chính là Tẩy Tội thành.
Lời nói của Lý Thất Dạ làm đám người trẻ tuổi xoe tròn mắt, kinh hoàng vì lời bình luận đó. Trước kia bọn họ chưa từng nghe, không dám tưởng tượng, trong một chốc họ không kịp phản ứng. Lời Lý Thất Dạ nói để lại ám ảnh trong lòng bọn họ, khiến họ ôm nỗi nghi ngờ quang minh của mình.
Đặc biệt một số học sinh gốc gác ở Quang Minh Thánh Viện càng có cảm giác khó tả hơn. Bọn họ sinh ra đã tắm trong quang minh, bọn họ cảm thấy quang minh là đèn sáng trên đời, trừ quang minh ra là hắc ám, không thể tha thứ.
Giờ Lý Thất Dạ nói như vậy khiến một số học sinh ôm lòng nghi ngờ, số khác trừng hắn vì đã chửi rủa tín ngưỡng của họ.
Mắt Đặng Nhâm Sâm lạnh băng lộ ra sát khí:
– Nói bậy bạ lừa lọc! Quang Minh Thánh Viện không cho phép kẻ ác lòng chứa hắc ám như ngươi làm xằng làm bậy, nên chém!
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Ô, đây là quang minh của các ngươi sao? Nói không hợp ý liền chém chết? Dù ta là Tội tộc nhưng ngươi nhìn ta xem, ta đã làm chuyện gì độc ác chưa? Bây giờ ta không làm chuyện thiếu đạo đức, chỉ nói vài câu phủ định quang minh mà ngươi đã muốn chém ta, vậy ngươi nghĩ ai là quang minh, ai là hắc ám? Đừng quên quang minh là phổ độ chúng sinh chứ không phải xóa bỏ khác loại.
Đỗ Văn Nhụy viện trưởng Tẩy Tội viện gật gù đồng ý:
– Đặng lão, vị tiểu huynh đệ này nói không sai, lời của tiểu huynh đệ nói không có tội.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy mới đúng, ít nhất có chút sự khoan thứ của quang minh. Nếu không hợp ý liền dùng bạo lực thì chúng ta đừng nói gì đến quang minh hắc ám, nên nói về bản chất của tu sĩ, mạnh ăn thịt yếu. Nắm tay của ai cứng hơn thì đó là chính nghĩa! Chứ không phải khoác da quang minh phán định người khác hắc ám, làm mất mặt lão tổ tông của các ngươi, làm mất mặt của Viễn Hoang Thánh Nhân.
Đặng Nhâm Sâm bị Lý Thất Dạ nói móc tức giận mặt đỏ rần:
– Ngươi…!
Làm cường giả thế hệ trước, Đặng Nhâm Sâm muốn nổi khùng lên thì không được, mà không giận cũng không thể, lão không nuốt trôi cục tức này được.
Đỗ Văn Nhụy giảng hòa:
– Được rồi, mọi người bớt nói vài câu đi.
Đỗ Văn Nhụy không trách gì Lý Thất Dạ, ngược lại nghiền ngẫm lời hắn nói.
Đỗ Văn Nhụy đã lên tiếng dịu lại không khí nhưng một số học sinh vẫn trừng mắt, vẻ mặt hằn học nhìn Lý Thất Dạ. Học sinh xuất thân từ Tẩy Tội thành thì ra chiều đăm chiêu.
Nhóm Đỗ Văn Nhụy đi vào Tẩy Tội thành, đi tới Tẩy Tội viện.
Bước vào Tẩy Tội thành, hơi nóng ồn ào ập đến, không khí náo nhiệt có khắp nơi. Chỗ này không có quang minh, hắc ám, chỉ có sinh tồn, sinh hoạt. Trong Tẩy Tội thành một mảnh phồn hoa, người đến người đi, nhốn nháo, chỉ là phàm nhân bình thường sinh sống.
Trong cuộc sống của phàm nhân có lương thiện, gian xảo, cần cù, trộm cướp, một cuộc sống thường hắn.
Trong phố lớn ngõ nhỏ inh ỏi tiếng rao hàng, đầy tớ bôn ba, ăn trộm thập thò.
Trong Tẩy Tội thành phồn hoa thấy nhiều nhất là sinh tồn, không dính dáng gì đến quang minh, hắc ám, chỉ có bản tính.
Trong đám học sinh trừ một phần nhỏ sống ở Tẩy Tội thành, như Triệu Thu Thực đi cùng Lý Thất Dạ, còn có học sinh của học viện khác. Bọn họ cùng nhau đến nhận thử thách nên mới đi chung, ví dụ như Lộ Thế Mậu luôn đối địch với Lý Thất Dạ.
Chương 4027: Tẩy Tội Gì (2)
So với học sinh của học viện khác, học sinh Tẩy Tội viện đi vào Tẩy Tội thành hết sức tự nhiên, vì họ sinh ra và lớn lên tại đây, đã thói quen nơi này phồn hoa, con buôn, chỉ là một phần cuộc sống của con người.
Học sinh của học viện khác thì không giống, lúc họ vào Tẩy Tội thành như đi vào thôn núi trấn nhỏ dung tục. Tựa như kỵ sĩ luôn sống trong thành bảo cao quý đi vào trong thôn thô tục, cực kỳ không thích ứng.
Nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện được quang minh soi sáng, cuộc sống của họ tín ngưỡng vào quang minh, được quang minh bao phủ khiến đất đai phì nhiêu. Bọn họ sống trong giàu sang nhàn nhã, so với Tẩy Tội thành như rừng sâu núi thẳm thì bọn họ có lễ nghi, trang nhã như quý tộc.
Nên khi bọn họ đi vào Tẩy Tội thành thì rất khó thích ứng, lòng thầm xem thường.
Ở nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện bọn họ hướng tới quang minh, tư thái rất thành kính. Nhiều lúc bọn họ bỏ ra phần lớn thời gian tôn thờ quang minh, bọn họ không chấp nhận được các loại xấu xí vì sinh tồn trong Tẩy Tội thành.
Đặng Nhâm Sâm là trưởng bối đến từ học viện khác, khi thấy những tên trộm trong Tẩy Tội thành lén móc túi, bán hàng rong thì xảo trá, lão nhìn không vừa mắt: – Sa đọa, khó coi, vậy mà cũng dám xưng là con dân của Quang Minh Thánh Viện!
Ong ong ong ong ong!
Người Đặng Nhâm Sâm bộc phát ra hơi thở cường đại không gì sánh bằng, lão như chân long bay lên trời. Hơi thở quang minh khuếch tán, quang minh rắc xuống, nơi Đặng Nhâm Sâm đi qua được quang minh phủ kín, tẩy rửa hết thảy ô uế.
Khi Đặng Nhâm Sâm đi trên đường thì đá xanh lót dưới chân lão tỏa ánh sáng, hơi thở thần thánh tràn ngập, dường như đất đai bị luyện hóa thành cõi yên vui.
Lúc này Đặng Nhâm Sâm dáng vẻ uy nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm, làm người sợ.
Nhìn Đặng Nhâm Sâm lấp lánh quang minh thần thánh không thể xâm phạm, nhiều người kinh kêu:
– Quang Minh Sử!
Dân chúng hai bên đường kính sợ nhìn Đặng Nhâm Sâm, con đường bớt ồn ào nhiều.
Quang Minh Sử là cách gọi chung của Tẩy Tội thành dành cho người từ nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện đến. Chỉ có người cực kỳ mạnh, thánh quang phổ chiếu mới được họ gọi là Quang Minh Sử. Đệ tử, học sinh bình thường thì không được gọi như thế.
Đặng Nhâm Sâm làm trưởng bối, thực lực vô cùng hùng hậu, nên lúc lão phát ra quang minh thì hút hồn người. Nhiều bình dân hai bên đường kính sợ kêu một tiếng Quang Minh Sử.
Học sinh của học viên khác thấy Đặng Nhâm Sâm phát ra quang minh thì bọn họ cũng tỏa ra quang minh. Lấy Lộ Thế Mậu dẫn đầu cả nhóm xếp hàng ngang đi theo sau lưng Đặng Nhâm Sâm, bộ dáng nghiêm túc người thẳng băng, quang minh trên người họ xua đuổi ô uế chốn này.
Đoàn người tư thái cao ngạo, quang minh chiếu rọi rất là nổi bật, như một đám kỵ sĩ cao quý đi trong tục tằng.
Nhìn đám người Đặng Nhâm Sâm toàn thân tỏa quang minh, bên đường có người hâm mộ nói:
– Là học sinh của Bắc Viện? Hay của ba viện khác?
Nổi bật làm đám Lộ Thế Mậu càng tự phụ mình cao hơn người một bậc, toát ra vẻ bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống người khác.
Học sinh xuất thân từ Tẩy Tội viện thì giữ im lặng. Mặc dù bọn họ có thể làm giống như Lộ Thế Mậu tỏa quang minh, vì bọn họ cũng tu luyện công pháp, dù yếu hơn nhóm Lộ Thế Mậu thì vẫn phát ra quang minh được. Nhưng bọn họ sinh ra, lớn lên trong Tẩy Tội thành, phát ra quang minh trong đám đông sẽ khiến họ thấy khó chịu, giống như coi thường xuất thân của bản thân.
Học sinh của Tẩy Tội viện không muốn xung đột với nhóm Lộ Thế Mậu, vì thế họ thả chậm tốc độ tụt lại phía sau, đến gần Lý Thất Dạ.
Viện trưởng Tẩy Tội viện chỉ biết im lặng nhìn đám người Đặng Nhâm Sâm tỏa quang minh, không có vẻ gì là khó chịu.
Đám người Đặng Nhâm Sâm, Lộ Thế Mậu đi đằng trước, quang minh chiếu sáng, nơi họ đi qua người người dạt sang hai bên đường. Đám học sinh Tẩy Tội viện nhóm Triệu Thu Thực rất lúng túng nhìn.
Gióng như một tên nhà giàu đến nhà của ngươi, khoe này khoe kia, chê nhà ngươi nghèo, thất khiến người lúng túng.
Trong lúc đi Đặng Nhâm Sâm nói chuyện với Đỗ Văn Nhụy:
– Đỗ viện trưởng, Tẩy Tội viện là một học viện lớn của Quang Minh Thánh Viện chúng ta, Tẩy Tội viện nên gánh trách nhiệm quang minh chiếu sáng, để quang minh chiếu vào từng góc Tẩy Tội thành, soi sáng lòng mỗi người, để bọn họ tín ngưỡng quang minh, tín phụng quang minh.
Đặng Nhâm Sâm đang trách Tẩy Tội viện không làm hết trách nhiệm.
Đỗ Văn Nhụy cười cười không phản bác.
Học sinh Tẩy Tội viện đi ở đằng sau cách xa đám Đặng Nhâm Sâm, nghe lão nói như thế khiến họ càng khó chịu hơn.
Có người không kiềm được phản bác:
– Bọn họ chỉ là người thường, không phải người xấu, lòng không có hắc ám. Bọn họ chỉ là phàm nhân bình thường muốn sống, tại sao nhất định phải tín ngưỡng, tín phụng quang minh?
Thái độ của Đặng Nhâm Sâm như cao hơn người một bậc, làm những người khác như kẻ thấp hèn.
Đặng Nhâm Sâm chưa nói chuyện, Lộ Thế Mậu lạnh lùng nói:
– Quang Minh Thánh Viện không tín phụng quang minh chứ không lẽ tín phụng hắc ám? Chúng ta tu luyện pháp quang minh của Thủy Tổ, vâng theo lý niệm của Thủy Tổ, làm một thành viên Quang Minh Thánh Viện thì phải khiến quang minh của Thủy Tổ càng thêm phát dương quang đại. Dù là Tẩy Tội thành cũng nên được quang minh bao trùm.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Ngốc, không phải quang minh thì là tà ác sao? Chúng sinh đều có linh, mỗi người có chấp niệm, đạo tâm của mình. Ai nói người đời đều tín ngưỡng quang minh? Lúc Viễn Hoang Thánh Nhân còn sống cũng chưa nói ra lời như thế. Cứu chuộc thiên hạ, thương xót chúng sinh chỉ là chấp niệm của Viễn Hoang Thánh Nhân, người đời có tín phụng hay không là lựa chọn của chính họ.
Đặng Nhâm Sâm lạnh lùng nói:
– Dưới quang minh là phổ chiếu, quang minh phổ chiếu ngăn chặn hắc ám nảy sinh!
Lý Thất Dạ xì cười lắc đầu nói:
– Ngu không ai bằng, bắt buộc người đời tín ngưỡng giáo điều của ngươi thì khác gì với hắc ám?
Lộ Thế Mậu hừ lạnh siết chặt trường kiếm:
– Nói vớ vẩn lừa người, Tội tộc như ngươi nên bị tru!
Khi Lộ Thế Mậu rút kiếm, viện trưởng Đỗ Văn Nhụy cười xen vào:
– Các vị, đây là chuyện của Tẩy Tội viện chúng ta, Tẩy Tội viện có định luận riêng, không cần các vị nhọc lòng.
Lộ Thế Mậu cứng người lại, không tiện nổi giận.
Đặng Nhâm Sâm không mặn không nhạt nói:
– Đỗ viện trưởng, chúng ta chỉ vì tốt cho mọi người.
Đỗ Văn Nhụy cười hiền hòa nói:
– Đỗ mỗ cảm kích tấm lòng của Đặng lão.
Đỗ Văn Nhụy giảng hòa kết thúc xung đột. Những học sinh như Lộ Thế Mậu đến từ học viện khác càng hĩnh mũi nhìn xuống nhóm Lý Thất Dạ.
Chương 4028: Lại Gặp Nàng
Học sinh xuất thân từ Tẩy Tội viện như Triệu Thu Thực rất bực bội dáng vẻ đó cuả nhóm Lộ Thế Mậu, nhưng bọn họ không làm gì được.
Đám học sinh Triệu Thu Thực lúc này cảm thấy người đến từ Tội tộc như Lý Thất Dạ càng gần gũi với họ hơn.
Qua vụ cãi cọ này dọc đường đi không ai nói chuyện, bọn họ vội vàng chạy về Tẩy Tội viện.
Tẩy Tội viện là học viện lớn nhất Tẩy Tội thành, cũng là học viện duy nhất. Nguyên Tẩy Tội thành ai muốn tu đạo đa số chọn Tẩy Tội viện.
Người có chút điều kiện thì sẽ rời xa quê hương tìm cách bái vào học viện khác. Nhưng xuất thân từ Tẩy Tội thành muốn bái vào học viện khác rất khó khăn, vì ít nhiều gì học viện khác sẽ kỳ thị họ. Trong mắt người khác thì đến từ Tẩy Tội thành là thấp hơn một bậc, bọn họ là hậu đại của tội nhân.
Tẩy Tội viện rất lớn, chiếm diện tích rộng, học viện không chỉ là một học viện, nó có địa vị vô cùng quan trọng trong Tẩy Tội thành. có thể nói Tẩy Tội thành thuộc quyền quản lý của Tẩy Tội viện.
Tẩy Tội viện được sáng tạo từ rất lâu rồi, có người cho rằng Tẩy Tội viện, Quang Minh Thánh Viện được sáng tạo cùng lúc. Có người nói Viễn Hoang Thánh Nhân tự tay tạo ra Tẩy Tội viện.
Nên trong Quang Minh Thánh Viện có giả thiết thật ra Quang Minh Thánh Viện gồm năm học viện, trừ bốn học viện lớn ra còn thêm vào Tẩy Tội viện.
Nhưng Tẩy Tội viện luôn rất yếu, không cách nào so sánh với bốn viện lớn khác. Cộng thêm Tẩy Tội viện ở trong Tẩy Tội thành, danh tiếng không ốt, khiến Tẩy Tội viện không được nổi tiếng. Trừ học sinh trong Tẩy Tội thành ra học sinh nơi khác không muốn bái vào Tẩy Tội viện, khiến Tẩy Tội viện càng xuống dốc.
Sau khi vào Tẩy Tội viện, Đỗ Văn Nhụy dặn dò Triệu Thu Thực dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ.
Triệu Thu Thực là người làm việc đâu ra đấy. Mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ là Tội tộc nhưng Triệu Thu Thực không kỳ thị hắn, gã làm theo lời Đỗ Văn Nhụy sắp xếp chỗ ở tốt cho hắn.
Lúc sắp đi Triệu Thu Thực còn dặn Lý Thất Dạ:
– Sư đệ mới đến học viện, có chuyện gì cứ đến tìm ta, ta đi chỗ chiêu đãi tân sinh giúp một tay.
Triệu Thu Thực chân thành và nhiệt tình, Lý Thất Dạ chỉ cười cười giục gã đi.
Sau khi Triệu Thu Thực đi Lý Thất Dạ ngồi bên giường nhắm mắt như đang ngủ.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nhìn đủ chưa? Có tin là chọc giận ta là một bàn tay đủ sức kéo tông môn các ngươi từ trên trời xuống không?
Xung quanh Lý Thất Dạ không có người, lời hắn nói như cho không khí nghe.
Lý Thất Dạ dứt lời thì không khí dao động, một người xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ.
Một nữ nhân, mặc áo xanh, không thấy rõ mặt mũi. Nàng là nữ nhân đeo mạn che mặt đã gặp nhóm Trần Duy Chính trong chòi nghỉ mát, sau đó nàng và hòa thượng bị Lý Thất Dạ hù sợ bỏ đi.
Nay nữ nhân lại xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, lặng yên không tiếng động, dường như không ai phát hiện ra nàng.
Nữ nhân người bao trong áo xanh khom người hướng Lý Thất Dạ, giọng như chim vàng anh hót, vẻ mặt cung kính không dám lỗ mãng:
– Tiểu nữ tử không có ác ý với tiền bối, tiểu nữ tử chỉ chỉ muốn kết nghiệp duyên.
Lý Thất Dạ ngồi yên, không thèm hướng mí mắt lên:
– Bằng vào ngươi có thể ác ý với ta? Ngươi và hòa thượng kia hợp tác thì ta một ngón tay, một chiêu là đè bẹp các ngươi.
Nữ nhân khoanh tay đứng, nàng không dám lỗ mãng sơ sẩy, cung kính đứng yên. Nàng theo dõi đến tận nơi này đã biết sự đáng sợ của Lý Thất Dạ, nàng hiểu rõ hắn nói không hề khoa trương, một bàn tay của hắn đè xuống là nàng không chống cự được.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Có thể từ Tiên Ma đạo thống tìm đến đây thì ngươi có chút bản lĩnh.
Nữ nhân không dám giấu diếm, vội đáp:
– Không giấu gì tiền bối, ta được lão tổ tông ban cho một bảo bối có thể thôi diễn ra chút dấu chân của tiền bối.
Lý Thất Dạ không để bụng:
– Hòa Bích có chút thủ đoạn, thôi diễn xem như một tuyệt kỹ.
Nghe Lý Thất Dạ nói, nữ nhân giật mình kêu lên:
– Tiền bối quen Thủy Tổ của chúng ta?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không quen, nếu nàng ta dám dòm ngó thiên mệnh thì nên biết ta đã đến. Tu luyện Thiên Thư đó có chút bản lĩnh, nhưng dấu chân của ta không phải nàng ta có thể dòm ngó! Không phải các ngươi có thể tính!
Nữ nhân sợ hãi đổ mồ hôi lạnh:
– Là tiểu nữ tử hồ đồ, có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Nàng hiểu rất rõ Lý Thất Dạ khủng bố cỡ nào.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ngươi không quá ngốc, tốt hơn hòa thượng một chút.
Nữ nhân cúi đầu đứng nghe lời răn, không dám hó hé tiếng nào. Lúc này Lý Thất Dạ tha mạng cho nàng đã là ban ơn, dù nàng có xuất thân bất phàm, núi dựa mạnh đến đâu cũng không đáng lọt vào mắt hắn. Nàng không khác gì con kiến đối với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngồi, liếc qua nàng:
– Ngươi đã giỏi về bói vậy tính ra cái gì?
Bị Lý Thất Dạ liếc một cái nữ nhân thở phào, đây đã là ưu ái, được hắn nhìn một cái rất không dễ dàng.
Nữ nhân thành thật trả lời:
– Thưa tiền bối, đệ tử đạo hạnh cạn không thể bói ra đại khái, chỉ biết tương lai tối tăm không thể dòm ngó.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ngươi không có tư cách dòm ngó.
Nữ nhân nói:
– Đệ tử hổ thẹn. Đệ tử xuống núi vì một lời nói của lão tổ tông vào đời tìm kiếm, muốn kết nghiệp duyên, bởi vậy mạo phạm tiền bối.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Trời sẽ biến, hung nhân ra.
Nữ nhân nói:
– Đúng rồi thưa tiền bối.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Vậy ngươi thấy sao?
Nữ nhân do dự nhìn Lý Thất Dạ, nàng cúi đầu nói:
– Nếu trời sẽ đổi, theo đệ tử thấy có lẽ tiền bối là chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
– Chúa cứu thế? Có lẽ trong lòng ngươi đồng ý ta là hung nhân đó.
Nữ nhân nói nhanh:
– Lão tổ tông để lại châm ngôn, đệ tử nông cạn không dám phỏng đoán nhiều, dù có đoán cũng chỉ tính sai.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ai là cứu tinh, ai là hung nhân thì không biết, nhưng đúng là trời sẽ biến, không chừng Tam Tiên giới sẽ thành tro bụi từ nay biến mất.
Nữ nhân hoảng sợ hỏi:
– Có thật không?
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Toán Mệnh tiên sinh có lẽ lừa ngươi ba trăm năm, ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi sao? Khi Hòa Bích để lại lời này đã nhắc nhở đệ tử như thế nào?
Nữ nhân lòng rung động. Lý Thất Dạ không cần lừa nàng, huống chi câu này là Thủy Tổ của bọn họ để lại nhắc nhở thiên hạ, bây giờ hắn nói như vậy thì chắc đúng tám chín phần mười.
Chương 4029: Viện Trưởng Này Có Chút Vấn Đề
Nghĩ đến đây nữ nhân hút ngụm khí lạnh, nổi da gà da vịt. Nếu Tam Tiên giới từ nay thành tro bụi biến mất thì khủng bố biết bao.
Đổi lại trước kia đừng nói là nàng, bất cứ ai đều cảm thấy không thể nào, chỉ là lo rầu vớ vẩn.
Vì Tam Tiên giới sừng sững đến ngày nay đã trải qua ức vạn năm, từng thời đại luân phiên. Tuy từng có vô số tông môn đạo thống hưng suy, có nhiều tai nạn nhưng trong phạm vi nhỏ. Tam Tiên giới vẫn là Tam Tiên giới, chỉ có các đời sinh linh thay đổi.
Bây giờ nói Tam Tiên giới rất có thể không còn tồn tại, thành tro bụi, tưởng tượng cục diện đó khủng bố biết bao, đáng sợ nhường nào.
Kinh khủng nhất là rất có thể nàng sẽ gặp phải nó khi còn sống, nếu đến tình trạng đó thì chúng sinh chỉ là con kiến, người như nàng cũng không khác chi.
Nữ nhân hoàn toàn tin vào lời tiên tri. Thử tưởng tượng mấy năm trước thiên địa bỗng tối tăm, nguyên Tiên Thống Giới hóa ma trong khoảnh khắc là điều khủng bố biết bao, làm bao người sợ vỡ mật. Mọi người chưa biết xảy ra chuyện gì, tuy chỉ trong khoảnh khắc, như một giấc mơ giữa hè nhưng khiến Thủy Tổ đã vô địch còn sống trên cõi đời sinh lòng cảnh giác.
Đây là lý do nàng xuống núi vào đời, vì muốn kết nghiệp duyên như vậy.
Nghĩ rõ ràng mọi thứ, nữ nhân rùng mình, nàng lấy lại tinh thần cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
– Thưa tiền bối, Thủy Tổ chỉ để lại tiên tri, chúng ta chưa từng gặp người.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Dòm ngó thiên mệnh, tính đại thế không phải chuyện tốt, sơ sẩy một cái là thành tro bụi, thân chết đạo tiêu.
Nữ nhân khoanh tay đứng, không dám nói nhiều.
Lý Thất Dạ liếc nữ nhân một cái, ra lệnh:
– Tháo mạn che mặt của ngươi xuống.
Nữ nhân này có lai lịch cực kỳ bất phàm, đạo hạnh rất kinh người. Bàn về thân phận, địa vị của nàng đủ làm vô số người mến mộ, vô số đạo thống tôn sùng làm khách quý.
Nhưng nữ nhân không dám cãi lời Lý Thất Dạ, nàng từ từ tháo mạn che mặt lộ ra khuôn mặt thật.
Nàng rất đẹp, mắt như ánh sao chiếu sáng trời đêm, hướng dẫn người đi dưới trời đêm. Khi môi nàng hơi mím lại thì bày ra khí chất đặc biệt, lão luyện, làm người nhìn mắt sáng rực. Nàng như đóa sen xanh yên tĩnh.
Sau khi nữ nhân tháo mạn che mặt, nàng cúi gập người cung kính nói:
– Đệ tử Thiên Toán các Từ Tiêu Cẩn bái kiến tiền bối!
Thiên Toán các, nếu ai nghe tên của truyền thừa này sẽ ngạc nhiên, hết hồn.
Lý Thất Dạ thì dửng dưng, dường như nắm rõ mọi thứ.
Lý Thất Dạ liếc Từ Tiêu Cẩn một cái:
– Ta mới mười tám tuổi, dừng gọi ta già như vậy.
Từ Tiêu Cẩn thầm buồn cười nhưng không dám cười, giữ vẻ nghiêm túc khom người nói:
– Đệ tử hiểu.
Lý Thất Dạ xua tay, không làm khó nàng:
– Thôi, đi đi, đừng ra vẻ nghiêm túc vậy.
Từ Tiêu Cẩn là người thông minh, không cứng nhắc khắc khổ:
– Ta nhớ kỹ lời của công tử.
Từ Tiêu Cẩn đi ra, Lý Thất Dạ dặn dò:
– Khi ngươi gặp hòa thượng đó thì nói cho hắn biết lần sau gặp lại, nếu dám có ý biến thái là ta bẻ đầu hắn.
Từ Tiêu Cẩn sợ hết hồn, nàng biết Lý Thất Dạ không nói đùa:
– Ta sẽ chuyển lời đến Đại Giác sư huynh.
Từ Tiêu Cẩn lùi xuống, Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại.
Lý Thất Dạ ở lại Tẩy Tội viện, hắn rất là yên tĩnh nhàn nhã. Vì người trong Tẩy Tội viện bận rộn việc của mình, không ai đến quấy rầy hắn. Lý Thất Dạ rảnh rỗi có thời gian hao mòn luyện hóa khủng bố vô thượng.
Nhưng hai ngày sau Đỗ Văn Nhụy viện trưởng Tẩy Tội viện đến tìm Lý Thất Dạ.
Đỗ Văn Nhụy gặp Lý Thất Dạ liền lấy một chồng văn thư ra, cười nói:
– Tiểu huynh đệ, ở trong học viện đã quen chưa? Cảm thấy Tẩy Tội học viện thế nào?
Lý Thất Dạ mở mắt nhìn Đỗ Văn Nhụy:
– Viện trưởng có gì cứ nói đi, đừng vòng vo với ta.
Đỗ Văn Nhụy đỏ mặt, nhưng rất nhanh giữ vẻ tự nhiên đẩy văn thư đến trước mặt Lý Thất Dạ, mỉm cười nói:
– Tiểu huynh đệ đã đồng ý ở lại Tẩy Tội viện chúng ta thì là học sinh của Tẩy Tội viện, nhưng thiếu khâu thủ tục. Tiểu huynh đệ ký tên, ấn dấu tay là được.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Thế này thật hiếm có, chiêu một học sinh mà cần viện trưởng tự mình ra mặt.
Đỗ Văn Nhụy cười gượng, ưỡn ngực nghiêm túc nói:
– Không giấu tiểu huynh đệ, Tẩy Tội viện chúng ta cầu hiền như khát, đối với học sinh nào cũng đối xử bình đẳng…
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Nhưng viện trưởng nói dối không đỏ mặt, khoác mai rùa mới là bản lĩnh lớn nhất của Đỗ Văn Nhụy.
Đỗ Văn Nhụy cười gượng, mặt đỏ hồng nhưng rất nhanh dáng vẻ tự nhiên:
– Đâu có, tiểu huynh đệ đùa vui quá.
Lý Thất Dạ nhìn sơ văn thư, tùy tay ký không thèm đọc kỹ.
Đỗ Văn Nhụy thấy Lý Thất Dạ ký tên thì hơi căng thẳng, sau đó nháy mắt hỏi:
– Tiểu huynh đệ không nhìn kỹ sao?
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Văn Nhụy, cười nói:
– Nếu ta muốn đổi ý thì làm gì được ta? Cho ngươi một trăm lá gan cũng không dám hố ta. Có đúng không viện trưởng đại nhân?
Đỗ Văn Nhụy xoa tay nói, hơi hưng phấn:
– Đúng đúng!
Đỗ Văn Nhụy cẩn thận cất văn thư, nghiêm túc mà trịnh trọng nói:
– Từ nay tiểu huynh đệ là học sinh của Tẩy Tội viện chúng ta.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Nếu viện trưởng đã cầu hiền như khát thế này sao không chiêu đến một học sinh tốt?
Đỗ Văn Nhụy ưỡn ngực đắc ý cười nói:
– Thì bây giờ chiêu được rồi đây. Ta đây là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái kinh người, muốn chiêu thì phải là học sinh đỉnh cao nhất, vô song nhất cõi đời, kinh diễm hơn những Thủy Tổ rất nhiều.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Câu nịnh này khá, ta hưởng thụ. Mọi người hay nói mày rậm mắt to, trán căng đầy là hán tử thật sự, nhưng theo ta là cáo già mới đúng.
Đỗ Văn Nhụy cười giả lả:
– Không dám, không dám, ta tốt nhất là không bêu xấu.
Lý Thất Dạ ung dung ngồi, tùy ý hỏi:
– Ngươi nhìn thấu từ khi nào?
Lý Thất Dạ tùy ý nhưng Đỗ Văn Nhụy không dám chểnh mảng.
Đỗ Văn Nhụy nghiêm túc nói:
– Lúc Thánh Sương Chân Đế ra tay ta đã thấy lạ, lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế dù không vô địch nhất Quang Minh Thánh Viện chúng ta nhưng cũng xếp ba hạng đầu hay hai hàng đầu. Thánh Sương Chân Đế một chỉ điểm ra lực lượng quang minh vậy mà bị đánh tan ngay, vậy nó là lực lượng hắc ám mạnh đến mức nào?
Khi nói chuyện Đỗ Văn Nhụy kinh dị nhìn vết sẹo giữa chân mày Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Ngươi cảm thấy ai có lực lượng quang minh số một Quang Minh Thánh Viện?
Đỗ Văn Nhụy cười ruồi, lắc đầu nói:
– Cái đó… ta không biết.
Chương 4030: Chỉ Có Một Trận Chiến Đến Cùng (1)
Lý Thất Dạ không hỏi tiếp, hắn nhìn phía xa, từ tốn hỏi:
– Ngươi là viện trưởng của Tẩy Tội viện, cảm thấy Tẩy Tội thành thế nào?
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nói:
– Phàm phu phục tử chúng ta làm sao có thể phỏng đoán được ý đồ của Thủy Tổ? Ta chỉ biết rằng Tẩy Tội thành không phải như người đời đã nói, nó không phải nơi Thủy Tổ dùng để giam cầm tội nhân. Quang minh của Thủy Tổ có thể chiếu khắp Tam Tiên giới thì cũng có thể chiếu đến Tẩy Tội thành, nhưng nguyên Quang Minh Thánh Viện thánh quang phổ chiếu lại bỏ quên Tẩy Tội thành.
Lý Thất Dạ cười:
– Nên ngươi mặc kệ nó.
Vẻ mặt Đỗ Văn Nhụy nghiêm túc nói:
– Tồn tại tức là hợp lý. Thiên địa vạn vật, các loại sinh linh đa số chỉ vì sống sót. Quang minh hay hắc ám đều là pháp tắc thiên đạo, tất cả hỗn độn có trật tự, theo hắc ám hay phụng quang minh thì chúng sinh tự có quyết định riêng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nên mới nói nếu như cường giả không làm ác thì phải chăng thiên địa an ninh. Thế giới chỉ có một sự thật là chúng sinh cầu sinh tồn, sống tạm bợ, đăng đạo thành tiên, trường sinh bất tử gì đó mới là ngọn nguồn tội ác cõi đời này.
Đỗ Văn Nhụy im lặng một lúc, sau cùng trịnh trọng nói:
– Đạo của ta cạn, không dám bàn luận.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Vậy ngươi thấy Thủy Tổ Viễn Hoang Thánh Nhân thế nào?
Đỗ Văn Nhụy nhìn kỹ Lý Thất Dạ, do dự một lúc cuối cùng nghiêm túc nói:
– Người đời nhớ Viễn Hoang Thánh Nhân là quang minh phổ chiếu, vậy đã đủ rồi. Con người không phải thánh hiền, mấy ai thật sự làm được thánh nhân đâu?
Lý Thất Dạ nhìn bên ngoài:
– Có thánh nhân nhưng vạn cổ rất hiếm, đạo thánh nhân đã định trước cô độc đến già.
Đỗ Văn Nhụy nhẹ giọng nói, không dám bình luận nhiều:
– Thủy Tổ quang minh phổ chiếu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi rất thông minh, tránh nặng tìm nhẹ, hèn gì ngươi ở lại nơi như Tẩy Tội viện.
Vì là thời kỳ học sinh mới nhập học nên bên ngoài Tẩy Tội viện rất náo nhiệt ồn ào.
Lý Thất Dạ không bị không khí cảm nhiễm, sau khi hắn vào ở trong Tẩy Tội viện ít khi ra ngoài. Lý Thất Dạ thường tĩnh tọa hao mòn luyện hóa khủng bố vô thượng.
Trong lúc Lý Thất Dạ tiêu diệt hắc ám đã thu hoạch rất lớn, một con mắt hắc ám trong thức hải của hắn đã bị hao hết lực lượng hắc ám.
Bị mệnh cung tứ tượng trấn áp và rèn giũa, con mắt hắc ám trở về hình dạng vốn có. Nó chỉ là một con mắt, nhưng vì chủ nhân cũ nó mạnh nên nó có lực lượng vô địch, ví dụ lực lượng hắc ám.
Khi con mắt này bị xóa hết lực lượng hắc ám đã trả lại dáng vẻ ban đầu cho nó.
Một con mắt rất to, nhìn là biết chủ nhân của nó không phải sinh linh nhân tộc, nhìn kỹ thì dễ phát hiện con mắt này có hai con ngươi. Chỉ nhìn con mắt không thể suy luận chủ nhân của nó là sinh linh gì, thuộc chủng tộc gì.
Nhưng nếu ngươi nhìn kỹ con mắt sẽ phát hiện nó rất ghê gớm, trong mắt chất chứa thời gian tuyên cổ vô song.
Dường như con mắt này từ thở thiên địa sơ khai luôn nhìn thế giới này, mãi đến hôm nay nó đã trải qua năm tháng vô cùng dài dặc, ức vạn năm in dấu trong con mắt. Con mắt như vậy từng nhìn vô số thế thái hưng suy luân phiên.
Dường như con mắt này là chứng kiến tốt nhất của vạn cổ đến nay.
Tuy là con mắt nhưng nó không phải vàng hay ngọc, rất cứng rắn, không có báu vật gì có thể đánh nát nó. Nhìn chất liệu con mắt là biết chủ nhân của nó mạnh mẽ, vô địch nhường nào, không khoa trương khi nói đó là tồn tại bất tử bất diệt.
Sau khi xóa bỏ lực lượng hắc ám, Lý Thất Dạ từng nghiên cứu kỹ con mắt, kinh thán rằng:
– Ghê gớm, con mắt này là báu vật vô địch tuyệt thế, binh khí Thủy Tổ không thể sánh bằng.
Con mắt này có lực lượng cường đại không gì sánh bằng, miễn ngươi có thể phát huy lực lượng của nó thì đây là thần khí đồ trời diệt đất.
Khủng bố vô thượng bị Lý Thất Dạ hao mòn đã rất suy yếu, nó cười nói:
– Ngươi nên biết tạo hóa của nó có một nửa là từ đôi mắt, nó mất một con mắt thì không ổn. Nhưng nếu không có con mắt thì rất khó tìm nó, muốn tìm ra nó thì tốt nhất là từ con mắt của nó.
Khủng bố vô thượng nói nó ý chỉ chủ nhân của con mắt, chủ nhân đó là tồn tại như thế nào thì không biết.
Lý Thất Dạ nghiên cứ con mắt một lúc, sau cùng bảo:
– Nếu lúc ở đỉnh cao thì ngươi và nó ai mạnh hơn?
Khủng bố vô thượng xì cười:
– Ha!
Khủng bố vô thượng không trả lời câu hỏi, nó nói:
– Tiếc rằng khó đến Tam Tiên giới, đây là chỗ tốt, lắng đọng ức vạn năm, ngay cả ông trời cũng không thể xen vào.
Khủng bố vô thượng tiếp tục bảo:
– Nhưng sắp rồi, đến này đó mọi thứ không còn tồn tại. Ông trời thì sao? Cũng sẽ có lúc đi đến cuối.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tiếc rằng không có ngày đó.
Khủng bố vô thượng nói:
– Có niềm tin là tốt, nhưng ngươi thua ván cờ này chắc rồi. Ngươi trong trạng thái mạnh nhất nếu so với ông trời thì sao?
Lý Thất Dạ cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn phương xa như xuyên thấu tuyên cổ, chậm rãi nói:
– Nếu ta chiến thì chắc chắn khải hoàn trở về!
Khủng bố vô thượng lạnh nhạt nói:
– Nhưng trên chư thiên ngươi phải chết, dù ngươi là vô địch đỉnh cao nhất, dù ngươi có thể chém ta thì số mệnh của ngươi là chết.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Ta chờ ngày đó đến, sống và chết đối với ta đều như nhau. Chỉ cần chiến cuối cùng thì ngại gì cái chết.
Khủng bố vô thượng lặng im:
– Tâm tính rất tốt, chỉ mong ngươi cả đời giữ được như vậy, nhưng khó lắm. Khi ngươi càng ngày càng lớn mạnh, khi ngươi biết càng nhiều hơn, đặc biệt khi ngươi đứng trên giai đoạn đỉnh cao nhất cúi nhìn vạn cổ, xem thiên địa tuyên cổ thì khi đó ngươi không nỡ chết, dù ngươi có cầu mong gì thì đó là sống suốt đời không chết.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đạo tâm không dao động thì đó là bất diệt tuyên cổ, chiến đến cuối cùng đã đủ, còn mong gì.
– Ghê gớm.
Khủng bố vô thượng lặng im một lúc lâu sau buông tiếng thở dài:
– Đạo tâm của ta không bằng ngươi, cả đời kinh diễm có ích gì, thua trong tay ngươi không mất mặt, ít ra ta không phá được đạo tâm này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:audio coi am
– Ngươi sẽ chết có ý nghĩa, ngươi chết rồi vẫn có giá trị.
Khủng bố vô thượng không nói nữa, chìm trong yên lặng.
Lý Thất Dạ cất con mắt hắc ám hoặc nên nói là con mắt to, bây giờ kêu nó là mắt hắc ám thì không thích hợp, nó đã không còn lực lượng hắc ám, trở về căn nguyên.
Lý Thất Dạ cất con mắt, sau đó lấy bàn tay hoàng kim ra, bàn tay này bị người chém rớt từ cánh tay.