Đế Bá Audio Podcast
Tập 773 [Chương 3861 đến Chương 3865]
❮ sautiếp ❯Chương 3861: Ta Vô Địch Cõi Đời
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đó thiếu niên có lực lượng tuyệt đối, Cổ Thao Chiến Côn đè xuống.
Một tiếng bùm nhức óc, trời trăng sao vỡ nát, Lý Thất Dạ lại bị đè lún xuống đất, thiên địa thành đống hoang tàn. Cảnh tượng này rung động hồn người biết bao, khiến người nhìn rợn tóc gáy. Bất Hủ Chân Thần vô địch thấy uy lực cú đập cũng run chân như cầy sấy.
Một lúc lâu sau có người nhìn thiên địa thành phế tích, thì thào:
– Giờ nên chết rồi đi?
Người hỏi câu này không tự tin chút nào.
– Chết rồi sao?
Thật ra lúc này không chỉ mình người đó phân vân, mọi người nhìn phế tích cũng tràn đầy băn khoăn, ngần ngừ không dám khẳng định.
Đổi lại người khác bị gậy này đập trúng mọi người chắc chắn kẻ xấu số đã thành thịt băm, bãi máu.
Nhưng khi chuyện như vậy rơi lên người Đệ Nhất Hung Nhân thì bọn họ không xác định. Đừng nói cây gậy đó đập vào người Đệ Nhất Hung Nhân, dù cả bầu trời rơi xuống mọi người không cho rằng hắn sẽ không bị đập chết.
Không chỉ người xem ngần ngừ không chắc Đệ Nhất Hung Nhân đã bị gậy đập chết chưa, bản thân Mộc Kiếm Chân Đế cũng không khẳng định mình có thành công đập chết Đệ Nhất Hung Nhân không.
Khi mọi người phân vân Đệ Nhất Hung Nhân đã bị gậy đập chết rồi chưa thì giọng hắn ung dung vang lên:
– Đêm thứ nhất có ánh sáng, khởi nguồn hỗn độn!
Nghe giọng Đệ Nhất Hung Nhân nhàn nhã, có người hét lên một tiếng, kinh hoàng nhũn chân ngã bệch xuống đất:
– Tổ cha nó, thật sự không chết! Hắn là yêu quái sao?
Có người bất đắc dĩ nói:
– Ngươi từng thấy trên đời có yêu quái mạnh vậy sao?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ đì đùng bên tai, thiên địa lắc lư. Bùm một tiếng Lý Thất Dạ nổi lên từ lòng đất, vẫn là hai tay giao nhau chắn Cổ Thao Chiến Côn, đẩy Cổ Thao Chiến Côn nặng đến đè sập chư thiên, trấn diệt thần ma từ từ lên cao.
Nhìn Đệ Nhất Hung Nhân một lần nữa đẩy Cổ Thao Chiến Côn lên, Mộc Kiếm Chân Đế hét to:
– Không!!!Nguồn truyện audio Podcast
Phản ứng của Mộc Kiếm Chân Đế như mèo bị đạp đuôi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc này Cổ Thao Chiến Côn rung bần bật, Mộc Kiếm Chân Đế điên cuồng vận dụng đại đạo chân thủy đè xuống. Nhưng vô dụng, Lý Thất Dạ vẫn hai tay giao nhau đẩy Cổ Thao Chiến Côn lên.
Thiên địa quanh quẩn giọng Lý Thất Dạ:
– Đêm thứ nhất có ánh sáng, khởi nguồn hỗn độn!
Trước ngực Lý Thất Dạ lóe tia sáng, cả thế giới chìm trong hỗn độn, bị hỗn độn nhấn chìm.
Lý Thất Dạ thành tồn tại duy nhất trong tuyên cổ, hắn là hỗn độn, hỗn độn chính là hắn, hắn là khởi nguồn của thế giới, thế giới bắt nguồn từ hắn.
Mặc kệ Cổ Thao Chiến Côn có lực lượng cỡ nào cũng không thể lay động Lý Thất Dạ chút gì, vì đây là đại đạo của hắn: Đạo Thất Dạ. Đây là thức khởi đầu của Đạo Thất Dạ: Đêm thứ nhất có ánh sáng, khởi nguồn hỗn độn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ inh ỏi, mặc cho Cổ Thao Chiến Côn ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào đều không trấn áp Lý Thất Dạ nổi, bị hắn từ từ đẩy lên.
Khi Lý Thất Dạ đẩy Cổ Thao Chiến Côn lên, hắn mỉm cười nói:
– Ngươi nên tự hào, có thể khiến ta nghiêm túc đánh nhau, đáng để ta dùng chút đại đạo mà ta sáng tạo ra là rất ghê gớm rồi. Dù đây không phải sức mạnh của chính ngươi nhưng có thể vận dụng đến trình độ này xứng là thiên chi kiêu tử.
Mộc Kiếm Chân Đế câm nín thật lâu, được Lý Thất Dạ khen gã không biết nên thấy kiêu ngạo hay tuyệt vọng.
Trong tình trạng này Đệ Nhất Hung Nhân mới chỉ nghiêm túc chiến một trận của gã, chỉ mới sử dụng đại đạo hắn tự khai sáng, còn lâu mới đến ngưỡng dốc hết sức. Mộc Kiếm Chân Đế thì dùng lực lượng toàn đạo thống, sử dụng nội tình đạo thống, bao gồm lực lượng đại đạo của ức vạn đệ tử nhưng vẫn không thể đánh lại Đệ Nhất Hung Nhân.
Đối diện kẻ địch như thế là chuyện tàn nhẫn biết bao? Khiến người tuyệt vọng đến cỡ nào?
Không chỉ mình Mộc Kiếm Chân Đế tuyệt vọng, thật ra nhiều người đều tuyệt vọng. Bị vô địch trấn áp như thế mà Đệ Nhất Hung Nhân mới chỉ nghiêm túc đánh nhau, trên đời còn ai là địch thủ của hắn?
Rầm!
Lý Thất Dạ vung hai cánh tay hất Cổ Thao Chiến Côn đè người mình ra. Một chuỗi tiếng đùng đùng, Mộc Kiếm Chân Đế với trạng thái cao nhất bị Lý Thất Dạ hất liên tục thụt lùi, cả người suýt bay đi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Được rồi, đến lượt ta ra tay.
Lúc này hai cánh tay Lý Thất Dạ như búa chém thẳng vào, miệng phun chân ngôn ngâm nga:
– Đêm thứ hai có đạo, khai thiên tích địa!
Hai tay như búa chém xuống khai thiên tích địa, mọi người chỉ biết dùng từ này hình dung, ngoài ra không còn biết dùng ngôn ngữ gì để miêu tả.
Hai tay như búa chém xuống, ba ngàn thế giới như bị nhát búa của Lý Thất Dạ mở mang, trở thành đệ nhất vạn cổ.
Hai tay khai thiên tích địa giáng xuống, Mộc Kiếm Chân Đế hoảng vội giơ cao Cổ Thao Chiến Côn cứng rắn đỡ một kích.
Bùm!
Vang tiếng nổ lớn, nhát chém làm thiên địa vỡ, vạn pháp nát, hai tay Lý Thất Dạ như búa chém mạnh vào Cổ Thao Chiến Côn.
Bùm một tiếng, Mộc Kiếm Chân Đế không ngăn được hộc bãi máu, người như thiên thạch lớn từ trên cao bị chém rớt xuống đập mạnh xuống nền đất.
Mộc Kiếm Chân Đế tựa như cái đinh to bị đập lún xuống đất.
Mộc Kiếm Chân Đế bị đóng đinh xuống đất Lý Thất Dạ liền đuổi theo, hai tay tiếp tục đập xuống:
– Đến nữa!
Lý Thất Dạ thét dài:
– Đêm thứ hai có đạo, khai thiên tích địa!
Hai cánh tay chém, khai thiên tích địa.
Mộc Kiếm Chân Đế hoảng hốt, nhưng lúc này gã không có sự lựa chọn, vẫn giơ Cổ Thao Chiến Côn nghênh địch đỡ đôi tay Lý Thất Dạ chém tới.
Bùm!
Lại một tiếng nổ lớn đập vào chiến côn, rắc một tiếng, không chỉ Mộc Kiếm Chân Đế bị gãy xương, lực lượng khủng bố của Lý Thất Dạ trùng kích làm đất đai tan vỡ nứt nẻ lan tràn. Đất rộng mênh mông nứt ra các hiệp cốc to lớn, có thể nói lực lượng một kích của Lý Thất Dạ hủy diệt đất đai.
Mộc Kiếm Chân Đế hộc máu:
– Phụt!
Người Mộc Kiếm Chân Đế ướt đẫm máu tươi, dù thân hình gã cao lớn cỡ nào thì hơn một nửa thân thể bị đè lún xuống đất bùn.
Thấy cảnh đó ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia hét to một tiếng:
– Không!!!
Vì lúc này Mộc Kiếm Chân Đế xuất hiện với hình tượng Thủy Tổ, ở trong lòng ức vạn đệ tử thì gã như Thủy Tổ của bọn họ. Nhìn Thủy Tổ của mình bị đánh thảm như thế, ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia không cách nào chấp nhận được.
Trong phút chốc ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia điên cuồng tụng niệm tâm pháp, sóng âm cao vút tận trời, từng đợt sóng cao hơn cái cũ:
– Pháp hiệu thiên vân, đạo nhập Chung Nam, khấu tam thủ, tố vấn tâm…
Chương 3862: Bách Nhật Trảm Luân Hồi
Nhưng mặc cho ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia cố gắng cỡ nào thì bị đôi tay Lý Thất Dạ trấn áp, Mộc Kiếm Chân Đế không cách nào đối kháng, không thể vùng ra. Trong từng tiếng nổ nát, cơ thể Mộc Kiếm Chân Đế bị đè xuống từng tấc, cứ tiếp tục thế này cả người gã sẽ bị đè sâu xuống đất.
Trong quá trình bị trấn áp Mộc Kiếm Chân Đế ọc từng bãi máu, mảnh nhỏ nội tạng tuôn ra. Mộc Kiếm Chân Đế cực khổ cố chống, nhưng dù cho gã cố gắng hết sức vẫn không chịu nổi lực lượng trấn áp tuyệt đối của Lý Thất Dạ.
Người Mộc Kiếm Chân Đế đẫm máu, gã đã thành người máu. Cảnh tượng này khiến người tuyệt vọng.
Vô số đệ tử đạo thống Mộc gia rên rỉ, không thể chấp nhận sự thật này:
– Không, không, không!
Bọn họ rơi vào tuyệt vọng, giờ phút này họ đã bất lực. Tất cả lực lượng đại đạo của họ dung nhập vào người Mộc Kiếm Chân Đế nhưng cuối cùng không cách nào đối kháng Đệ Nhất Hung Nhân trấn áp.
Từng giọt máu rơi tí tách, máu nhuộm đỏ đất bùn, mặt đất. Máu của Chân Đế vốn vô cùng quý giá nhưng lúc này máu nhuộm đất bùn.
Người Mộc Kiếm Chân Đế đẫm máu ướt áo, gã đã là người máu.
Không chỉ thân thể Mộc Kiếm Chân Đế bị thương nặng mà đại đạo, đạo cơ của gã cũng bị tổn hại nặng. Lý Thất Dạ trấn sát tuyệt đối làm Mộc Kiếm Chân Đế không chịu nổi, gã cắn răng cố chống nhưng không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
Nếu không nhờ lực lượng vô tận của đạo nguyên chống đỡ, nhờ lực lượng đại đạo của ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia trợ giúp thì Mộc Kiếm Chân Đế đã sớm bị đánh nát bấy.
Mộc Kiếm Chân Đế ọc bãi máu:
– Phụt!
Răng rắc!
Người Mộc Kiếm Chân Đế phát ra tiếng xương vỡ, từng tấc xương vỡ ra. Lúc này Mộc Kiếm Chân Đế lấy thân mượn đạo, dù có đại đạo Thủy Tổ dung nhập vào thân thể nhưng đại đạo Thủy Tổ đang vỡ ra từng tấc.
Trong tiếng răng rắc vỡ nát, có thể thấy pháp tắc đại đạo vô thượng chân kinh bị lực lượng khủng bố trấn áp từng sợi pháp tắc đại đạo đứt đoạn. Cứ tiếp tục thế này không chỉ vô thượng đạo thân bị nghiền nát, cả người Mộc Kiếm Chân Đế cũng nát nhừ.
Dù xương toàn thân vỡ ra từng tấc nhưng Mộc Kiếm Chân Đế cắn chặt răng cứng rắn đỡ đôi tay Lý Thất Dạ đè xuống. Dù gã có bị nghiền thành bãi thịt, thành bãi máu thì Mộc Kiếm Chân Đế kiên cường chống đỡ. Miễn gã còn một hơi thở thì phải ráng chống đỡ đến phút cuối, gã tuyệt đối không thể buông bỏ.
Giờ phút này Mộc Kiếm Chân Đế đã không còn đường lui, không có sự lựa chọn, chỉ có cứng rắn chống cự đến chết. Dù sao toàn thân Mộc Kiếm Chân Đế dung hợp lực lượng của ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia, sau lưng gã là quê nhà.
Mộc Kiếm Chân Đế tan vỡ thì đạo thống Mộc gia cũng sẽ bị hủy diệt theo, ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia từ nay mất nhà, suy yếu xuống dốc, thành cá nằm trên thớt thịt.
Vì vậy trong tiếng xương nát Mộc Kiếm Chân Đế liều mạng giữ cho sống lưng thẳng băng, dù xương sống nát gã cũng ngẩng cao đầu. Mộc Kiếm Chân Đế gánh vác hy vọng của toàn đạo thống Mộc gia, gã bảo vệ đạo thống Mộc gia.
Ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia nhìn Mộc Kiếm Chân Đế vất vả chống đỡ, bọn họ chìm trong tuyệt vọng, bi thương hét to:
– Không! Không! Không!
Trong trấn sát đáng sợ, đạo thống Mộc gia rơi vào đường cùng, khi Mộc Kiếm Chân Đế ngã xuống cũng là lúc bọn họ hủy diệt.
Lúc này ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia thật sự nếm vị tuyệt vọng. Ngày thường làm tử đệ của đạo thống Mộc gia một trong ba thủ lĩnh đứng đầu, họ tự cho mình cao hơn người một bậc. Đối với truyền thừa nhỏ yếu, với kẻ yếu thì họ giữ tâm tính cao cao tại thượng, sống chết do họ quyết định.
Nhưng ngày nay thì lòng kiêu hãnh, tự phụ của họ đã bay biến hết, bóng ma bao trùm trên đầu, bọn họ đã rơi vào đường cùng. Khi Mộc Kiếm Chân Đế ngã xuống là ngày bọn họ thành tro bụi.
Nên trong tuyệt vọng ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia bi thương hét lên, bọn họ bất lực quá, họ không thể cố gắng xoay chuyển được gì, Đệ Nhất Hung Nhân quá cường đại.
Trong Mộc gia lão tổ từng mạnh cỡ nào, thiên tài ưu tú xuất sắc bao nhiêu vào lúc này bọn họ yếu ớt bất lực, cảm thấy mình thật nhỏ yếu, bé nhỏ không đáng gì.
Đám người nhìn cảnh đó, hút ngụm khí lạnh:
– Mộc gia tiêu rồi.
Đệ Nhất Hung Nhân rất vô địch, khi Mộc gia trong trạng thái đỉnh cao nhất, tung ra hết mọi nền tảng mà vẫn không thể làm gì Đệ Nhất Hung Nhân, thực lực hai bên cách biệt quá xa.
Nhìn Mộc Kiếm Chân Đế bị nghiền từng tấc xương, bao người rùng mình. Bất Hủ Chân Thần cường đại không gì sánh bằng hay thiên tài tuyệt thế tự nhận không ai bì nổi, khi họ thấy Đệ Nhất Hung Nhân vô địch thì yếu hèn chân run cầm cập, có người đã nhũn chân ngã dưới đất.
Mộc Kiếm Chân Đế trong trạng thái này đã có thực lực vô địch cõi đời nhưng vẫn bị Đệ Nhất Hung Nhân nghiền áp, không có sức đối kháng lại. Thử tưởng tượng đổi lại là họ, đạo thống của họ sợ là không đỡ nổi một nắm tay của Đệ Nhất Hung Nhân, chỉ đấm một cú là đạo thống của họ ra tro.
Tưởng tượng như thế làm mọi người nổi da gà, mặt tái mét. Nhiều người tràn ngập sợ hãi nhìn Đệ Nhất Hung Nhân, hay một số đã không có can đảm nhìn hắn.
Trong khi mọi người tuyệt vọng chợt có một giọng nói già nua khàn khàn quát:
– Bách Nhật Trảm Luân Hồi!
Ong ong ong ong ong!
Giây phút thanh âm vang lên thì một chuỗi tiếng nổ vang vọng thiên địa.
Mọi người chưa phản ứng lại có chuyện gì thì các thời gian tinh tuyến bay lên cao, mỗi sợi xuyên qua ngàn vạn đại thế, bất cứ thời không nào đều sẽ bị thời gian tinh tuyến như vậy xỏ xuyên.
Các sợi thời gian tinh tuyến xâu những mặt trời va chạm nhau, không đơn giản là thiên địa va chạm, trong tích tắc nó xuyên qua tầng thời gian, đánh nát không gian, nghiền nát pháp tắc.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng mặt trời đánh trúng Lý Thất Dạ, chúng nó không đi bằng tốc độ mà từ thời gian tinh tuyến lao đi. Nên đây là đẳng cấp thời gian oanh giết chứ không phải từ lĩnh vực không gian, tốc độ.
Trăm mặt trời cùng đánh trúng Lý Thất Dạ, vang tiếng nổ điếc tai, hắn bị đánh bay ra ngoài đụng vào vũ trụ. Trong vũ trụ vọng lại tiếng nổ đì đùng.
Bị thời gian tinh tuyến xâu trăm mặt trời va chạm Lý Thất Dạ bị đụng bay vào vũ trụ, người hắn đập nát các vì sao, những ngân hà cuối cùng biến mất trong trời sao.
Mọi người há hốc mồm thật lâu không tỉnh táo lại. Bọn họ thấy Mộc Kiếm Chân Đế, đạo thống Mộc gia đã rơi vào tuyệt cảnh, mọi người đều cho rằng tất cả sẽ thành tro, không ngờ chỉ chớp mắt đảo ngược lớn vậy.
Chương 3863: Bách Nhật Đạo Nhân (1)
Không ai ngờ Đệ Nhất Hung Nhân đã vô địch vậy mà bị đánh bay vào vũ trụ, nhìn hắn đụng vào ngôi sao, đè nát ngân hà phỏng chừng hắn bị thương.
Trong lòng mọi người nghĩ Đệ Nhất Hung Nhân đã là vô địch cõi đời, giờ bị người đánh bay, bọn họ rung động há to mồm thật lâu không thể khép lại.
Đầu óc mọi người trống rỗng, lắp bắp không nói trọn câu:
– Chuyện… chuyện gì… chuyện gì vậy?
Vì không ai ngờ khoảnh khắc Đệ Nhất Hung Nhân nắm chắc phần thắng sẽ có đảo ngược lớn vậy, chuyện không thể tin được, như kỳ tích.
Có người thấy một lão nhân đứng trên ngọn núi cao nhất Mộc gia:
– Nhìn kìa, đó là ai?
Lão nhân tiên phong đạo cốt, mặc đạo bào, có chất tiên cưỡi gió lên trời. Lão đứng nơi đó như cao hơn cõi đời, di thế độc lập, mọi việc trong cõi trần hư vô trước mặt lão.
Một chuỗi diệu nhật chuyển động bên cạnh lão nhân, tất cả diệu nhật dọc theo thời gian tinh tuyến di động, dường như khi mặt trời xoay thì chúng nó đã không thuộc về thế giới này, chúng nó ở trong thời không khác.
Thế hệ trẻ, hay nhiều cường giả tu sĩ không biết lão nhân này, nhưng lão vừa ra tay đã đánh bay Đệ Nhất Hung Nhân, cách ra sân rúng động hồn người.
Khi thấy rõ mặt lão nhân, có Bất Hủ Chân Thần già khú đế nhận ra, hoảng sợ kêu to một tiếng:
– Bách Nhật Đạo Nhân!
Nghe đạo hiệu đó, mọi người trở nên nghiêm nghị, kính sợ nhìn lão nhân từ xa:
– Bách Nhật Đạo Nhân!
Mặc kệ cường giả tu sĩ mạnh cỡ nào, Bất Hủ Chân Thần vô địch bao nhiêu, lão tổ tư cách tôn quý biết bao vào lúc này đều vô cùng kính sợ nhìn lão già.
Nhiều người thì thầm:
– Bách Nhật Đạo Nhân…
Khi họ lấy lại tinh thần thì rùng mình.
Bách Nhật Đạo Nhân thật lâu trước kia là tồn tại vô địch, thời đại xa xưa, thời đại chưa có Cổ Nhất Phi nghe nói Bách Nhật Đạo Nhân đã là người mạnh nhất Đế Thống giới.
Sau này Bách Nhật Đạo Nhân bế tử quan, biến mất trên cõi đời, mọi người đều cho rằng lão ngồi đến chết. Sau đó Cổ Nhất Phi của Lý gia càn quét bát hoang, vô địch cõi đời, có xu hướng thành đệ nhất nhân thiên hạ.
Trong một thời gian dài tuy Cổ Nhất Phi không tự xưng mình là cường giả số một Đế Thống giới nhưng ở trong lòng đám người thì gã đã giữ danh hiệu đó. Thái Thanh Hoàng ba kiếp là hoàng cũng phải kiêng kỵ Cổ Nhất Phi ba phần, tôn xưng một tiếng ‘đạo huynh’.
Ngày nay Bách Nhật Đạo Nhân xuất quan trở về, người từng mạnh nhất đã đột phá bình cảnh, thành tựu Trường Tồn!
Bách Nhật Đạo Nhân lại một lần nữa trở về, lên đỉnh Trường Tồn, trở thành truyền kỳ Trường Tồn duy nhất của Đế Thống giới đương thời.
Bách Nhật Đạo Nhân trở về, chắc chắn lão sẽ cướp lại danh hiệu cường giả số một Đế Thống giới, thành tồn tại mạnh nhất Đế Thống giới.
Nhìn Bách Nhật Đạo Nhân, không biết bao nhiêu người hút ngụm khí lạnh, lòng thầm giật mình:
– Trường Tồn Bất Hủ!
Đế Thống giới đương thời chỉ có một vị Trường Tồn Bất Hủ duy nhất, đối với cường giả tu sĩ trong thiên hạ chuyện này rung động hồn người biết bao.
Trong phút chốc đám đông ngước nhìn Bách Nhật Đạo Nhân, là một Trường Tồn Bất Hủ, sự tồn tại của lão đáng để người ngước nhìn.
Bách Nhật Đạo Nhân tiên phong đạo cốt làm đám người rung động:
– Tồn tại không thể truy kích Thủy Tổ.
Trường Tồn Bất Hủ là tồn tại tối cao trong lĩnh vực Chân Thần, cũng là đỉnh cao mà vô số Chân Thần đau khổ theo đuổi cả đời. Mặc dù trên đời có nhiều Bất Hủ Chân Thần có thể sánh vai với Chân Đế, nhưng khi Chân Đế bước vào cảnh giới Thủy Tổ thì khiến người đời ngước nhìn.
Thủy Tổ là cao cao tại thượng ở ngưỡng cửa này, Chân Thần mạnh đến đâu cũng không thể vượt qua được.
Nên đến đẳng cấp này miễn chứng được Trường Tồn là có thể tiếp xúc lĩnh vực Thủy Tổ, đến trình độ đó mới lên đỉnh được, có tư cách bàn pháp luận đạo với Thủy Tổ.
Có thể nói nếu không chứng Trường Tồn thì Bất Hủ Chân Thần dù có kinh diễm cỡ ào, tuyệt thế bao nhiêu vẫn bị lu mờ trước ánh sáng của Thủy Tổ, ghê gớm đến đâu vẫn sẽ sống dưới bóng ma của Thủy Tổ.
Bởi vậy một Bất Hủ Chân Thần tuyệt thế muốn bước ra khỏi bóng ma Thủy Tổ, bắt kịp Thủy Tổ thì phải lên đỉnh Trường Tồn, chứng Trường Tồn rồi mới thấy trời cao đất xa.
Nhìn Bách Nhật Đạo Nhân, nhiều người thầm giật mình. Tuy lúc này trên người Bách Nhật Đạo Nhân không toát ra khí thế kinh thiên hãi thế, cử chỉ không có hơi thở kinh thiên động địa nhưng lão tiên phong đạo cốt đứng đó đã tỏ ra khác hẳn.
Bách Nhật Đạo Nhân tùy tiện đứng yên mà như thành trung tâm của thế giới, dù lão không tỏ ra uy danh vẫn khiến người ngước nhìn, kính sợ.
Đây chính là Trường Tồn, chỉ cần ngươi chứng được Trường Tồn, ngươi chẳng cần dùng thần uy, không cần tuyên bố hào hùng kinh thiên động địa, ngươi chỉ đứng một chỗ đã nhận người đời tôn sùng, thậm chí quỳ lạy sùng bái.
Nhìn Bách Nhật Đạo Nhân, có cường giả tu sĩ từ xa cúi đầu, hành động vô cùng cung kính thiếu điều quỳ lạy:
– Trường Tồn Bất Hủ, đệ nhất cường giả đương thời.
Nhìn Bách Nhật Đạo Nhân tiên phong đạo cốt, có người thì thào:
– Người vô địch nhất của Đế Thống giới chúng ta sao?
Có Bất Hủ Chân Thần giữ sự nghi ngờ:
– Người vô địch nhất còn chưa chắc.
Nếu đổi lại trước kia, nghe thấy Bách Nhật Đạo Nhân đã chứng Trường Tồn thì ai cũng công nhận lão là cường giả số một Đế Thống giới, công nhận lão mạnh nhất Đế Thống giới.
Nhưng hôm nay Đế Thống giới có Đệ Nhất Hung Nhân, bóng ma siêu khổng lồ bao phủ Đế Thống giới, không chỉ bao trùm Đế Thống giới còn có trái tim của mỗi người, khiến họ nghẹt thở. Bất Hủ Chân Thần mạnh cỡ nào chỉ biết nói một chữ với Đệ Nhất Hung Nhân: Phục.
Nên bây giờ Bách Nhật Đạo Nhân giá lâm, tuy có người gọi lão là cường giả số một Đế Thống giới, nhưng nhiều Bất Hủ Chân Thần không quá đồng ý định luận người vô địch nhất Đế Thống giới.
Có lão tổ đạo thống gật gù chậm rãi nói:
– Đúng rồi, Đệ Nhất Hung Nhân sâu không lường được, ai mạnh ai yếu kết luận bây giờ còn sớm.
Lão tổ đạo thống nói lời công bằng, không chút thiên vị cá nhân.
Có người không phục nói:
– Nhưng chẳng phải mới rồi Đệ Nhất Hung Nhân bị Bách Nhật Đạo Nhân một chiêu đánh bay sao? Đây không phải đệ nhất cường giả thì là gì? Không phải tồn tại vô địch nhất là gì?
Nhiều đại nhân vật thế hệ trước nhìn nhau, bọn họ cho rằng Bách Nhật Đạo Nhân đột ngột đánh lén Đệ Nhất Hung Nhân chẳng phải hành động sáng sủa gì. Tuy Bách Nhật Đạo Nhân một chiêu đánh bay Đệ Nhất Hung Nhân, chiếm hết ưu thế, kèo trên, nhưng trong mắt đại nhân vật thế hệ trước thì chiêu trò này không sáng sủa.
Chương 3864: Bách Nhật Đạo Nhân (2)
Vì với thân phận Trường Tồn Bất Hủ của Bách Nhật Đạo Nhân đi đánh lén vãn bối như Đệ Nhất Hung Nhân thật là mất phong thái, thắng không đẹp.
Mọi người chỉ thầm nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra khỏi miệng, vì Bách Nhật Đạo Nhân cường đại đến mức này, không ai muốn đắc tội lão để tránh vời tai họa diệt môn.
Có người nhỏ giọng nói:
– Bách Nhật Đạo Nhân thật sự bắt tay với Mộc gia.
Thật ra khi thấy Bách Nhật Đạo Nhân xuất hiện trong Mộc gia, tuy khiến người giật mình nhưng không bất ngờ. Nhiều người cảm thấy đúng như dự đoán.
Bất Hủ Chân Thần nói nhỏ:
– Có Đệ Nhất Hung Nhân ở, e rằng Bách Nhật Đạo Nhân không bình tâm được, sẽ là họa lớn trong lòng.
Nghe thế nhiều người liếc nhau, cảm thấy có lý.
Đệ Nhất Hung Nhân hung ác, cường đại biết bao. Bách Nhật Đạo Nhân là Trường Tồn Bất Hủ, nếu không có Đệ Nhất Hung Nhân thì chắc chắn lão ngồi vững trên ngôi cường giả số một. Nhưng có mặt Đệ Nhất Hung Nhân thì mọi chuyện đều có biến số, lờ mờ mê li.
Có câu tục ngữ một núi khó chứa hai cọp, dù Đệ Nhất Hung Nhân và Bách Nhật Đạo Nhân có người không chú trọng danh tiếng ảo cường giả số một, nhưng sẽ có ngày hai bên vì ích lợi mà xung đột. Huống chi Đệ Nhất Hung Nhân từng giết Lư Vĩ Quân tôn tử của Bách Nhật Đạo Nhân, sớm muộn gì lão sẽ chiến một trận với hắn.
Với Mộc gia, bọn họ và Đệ Nhất Hung Nhân đã kết thù, hai bên phải có sự sống và cái chết, vào phút then chốt này bắt tay với Bách Nhật Đạo Nhân là thích hợp nhất. Mộc gia cần Trường Tồn Bất Hủ như Bách Nhật Đạo Nhân đảm đương một phía. Bách Nhật Đạo Nhân thì cần nội tình mênh mông cường đại của Mộc gia, hai bên liên hợp quá hợp ý.
Đương nhiên không ai biết hợp tác giữa Bách Nhật Đạo Nhân và Mộc gia do Thái Thanh Hoàng ở sau lưng tác hợp, giật dây. Thái Thanh Hoàng có ý đồ gì thì không rõ.
Bất Hủ Chân Thần cổ hủ nhìn diệu nhật xoay vòng quanh Bách Nhật Đạo Nhân, thầm sợ hãi:
– Bách Nhật Trảm Luân Hồi!
Bách Nhật Đạo Nhân nổi tiếng nhờ vào ‘Bách Nhật Trảm Luân Hồi’, diệu nhật xoay quanh lão là thuật vô địch cũng là báu vật vô thượng. Đây là kết quả dung hợp của báu vật và bí thuật vô thượng, nó vừa là một phần vô thượng đại đạo của Bách Nhật Đạo Nhân vừa thành báu vật động trời.
Có thể nói Bách Nhật Trảm Luân Hồi của Bách Nhật Đạo Nhân giết bao nhiêu cường địch, biết bao Bất Hủ Chân Thần kinh tài tuyệt diễm cuối cùng nuốt hận dưới Bách Nhật Trảm Luân Hồi. – Thời gian tinh tuyến!
Bất Hủ Chân Thần hiểu rõ Bách Nhật Trảm Luân Hồi khi thấy diệu nhật xoay quanh thời gian tinh tuyến thì nổi da gà.
Bởi vì bọn họ biết ảo diệu thật sự của chiêu Bách Nhật Trảm Luân Hồi không ở chỗ diệu nhật mà là thời gian tinh tuyến. Vì khi diệu nhất lao tới không nhờ tốc độ hay rút ngắn cự ly chém thẳng.
Cự ly không gian, tốc độ nhanh chậm đã không quan tâm, Bách Nhật Trảm Luân Hồi vượt qua hết thảy, tiến vào thời gian, nháy mắt thông qua thời gian tinh tuyến giết địch. Tức là khi thời gian trôi đi mỗi người đều có thời gian của mình, từ một giây đến một phút, đây là sợi thời gian.
Thời gian tinh tuyến của Bách Nhật Đạo Nhân tách ra sợi thời gian của một người, giết ngươi từ sợi thời gian. Nên ngươi có thể chạy, trốn tới chân trời góc biển, hay tàng hình, nhưng ngươi không thể trốn khỏi thời gian của mình, ngươi vẫn phải qua từ phút này đến phút khác, ngươi không thể thoát khỏi thời gian tinh tuyến của bản thân. Cho nên đây mới là chỗ đáng sợ của Bách Nhật Trảm Luân Hồi.
Bách Nhật Đạo Nhân đứng trên ngọn núi cao nhất Mộc gia, chậm rãi nói:
– Ngoài trời có trời, ngoài người có người, đừng vội ngông cuồng.
Bách Nhật Đạo Nhân như không ăn khói lửa, thanh phong đạo cốt, khi nói câu này chẳng mang chút đốm lửa nhưng vang bên tai người đời từng chữ nặng tựa búa tạ giã vào lòng người, nháy mắt khiến người không thở nổi.
Bách Nhật Đạo Nhân nói câu này đúng là có sức nặng, vì lão là Trường Tồn Bất Hủ, lão vừa ra tay đã đánh bay Đệ Nhất Hung Nhân, nên lão có tư cách nói câu đó.
Nhìn Bách Nhật Đạo Nhân đánh bay Đệ Nhất Hung Nhân, ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia hò reo:
– Tiên trưởng vô song!!!
Bọn họ mừng như điên, tiếng hoan hô chói tai bốc lên cao.
Biết bao đệ tử đạo thống Mộc gia ôm nhau khóc, hét to:
– Chúng ta được cứu rồi.
Có nhiều đệ tử đạo thống Mộc gia xem Bách Nhật Đạo Nhân như cứu tinh lớn lao.
Đệ Nhất Hung Nhân bị đánh bay rồi, Mộc Kiếm Chân Đế bị thương nặng thở hổn hển. Nếu Bách Nhật Đạo Nhân ra tay chậm chút e rằng gã đã bị Lý Thất Dạ nghiền thành bãi thịt.
Thái Thanh Hoàng nhìn ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia rơi vào mừng như điên, xem Bách Nhật Đạo Nhân là cứu tinh lớn, y cười âm trầm:
– Trò hay chỉ mới bắt đầu.
Tôn Lãnh Ảnh đứng một bên không nói, vì đã biết Mộc gia sẽ có vận mệnh thế nào.
Thấy ức vạn đệ tử đạo thống Mộc gia hò reo, Bách Nhật Đạo Nhân chỉ gật đầu cười cười, ánh mắt hơi kỳ lạ khi nhìn đạo thống Mộc gia.
Bách Nhật Đạo Nhân lúc này bộ dạng tiên phong đạo cốt, xuất trần đăng tiên, khiến người sinh ra ảo giác phải chăng lão sắp lên trời phong tiên.
Khó khăn lắm có người lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn sâu trong vũ trụ:
– Đệ Nhất Hung Nhân đâu?
Mọi người cùng nhìn sâu trong vũ trụ, mọi người muốn biết Đệ Nhất Hung Nhân bị Bách Nhật Đạo Nhân đánh một kích rồi có kết cục thế nào.
Vũ trụ sâu thăm thẳm không giới hạn, họ không thấy bóng dáng Đệ Nhất Hung Nhân đâu.
Chỉ có Bách Nhật Đạo Nhân con ngươi co rút, ánh mắt sâu thẳm nhìn vũ trụ xa xăm, chậm rãi nói:
– Trời đất cao xa, chúng sinh đều là con kiến, đừng ngông cuồng tự đại.
Bách Nhật Đạo Nhân nói câu đó đầy ý vị, đạo vận, khiến người vừa nghe xong cảm giác xuất trần đăng tiên, khiến hình tượng của lão vươn lên thật cao.
Khi mọi người nhìn lại Bách Nhật Đạo Nhân thì sắc mặt thay đổi, người trong thiên hạ thấy lão thật là cao nhân đắc đạo, đạo cốt, đạo phong của lão không phải phàm phu tục tử có thể so sánh.
Bách Nhật Đạo Nhân ở trong mắt mọi người trở nên siêu phàm thoát tục, không ăn khói lửa trần gian, hình tượng địa vị của lão trong lòng người bỗng chốc vươn cao vô hạn.
Có người thì thầm tán thán:
– Đây mới là cao nhân, không uổng xưng hô cường giả đệ nhất.
Chợt một tiếng cười khẽ nhàn nhã nói:
– Chúng sinh đều là con kiến, câu này nói đúng quá, ngươi cũng là con kiến trong đó.
Người trong thiên hạ lòng rung động, trên cõi đời chỉ có một người dám nói ra lời như thế, chỉ có một người dám coi rẻ Bách Nhật Đạo Nhân như vậy. Người này chính là… Đệ Nhất Hung Nhân.
Chương 3865: Trường Tồn Bất Hủ
Mọi người nhìn hướng vũ trụ, đúng là Đệ Nhất Hung Nhân.
Đệ Nhất Hung Nhân đạp sao lướt trăng đi đến, chớp mắt xuất hiện trong mắt người đời. Trời sao không giới hạn ở dưới chân Đệ Nhất Hung Nhân chỉ vài bước ngắn ngủi.
Đệ Nhất Hung Nhân cất bước đến gần, mọi người nhìn kỹ thấy hắn dính chút máu, áo hơi rách. Bách Nhật Đạo Nhân đột ngột đánh lén làm Đệ Nhất Hung Nhân bay đi thật sự tổn thương hắn.
Nhưng kẻ biết hàng nhìn kỹ thì con ngươi co rút, tim rớt cái bịch. Người Đệ Nhất Hung Nhân có vết máu nhưng chỉ bị thương ngoài da. Lúc nãy Đệ Nhất Hung Nhân đang trấn áp Mộc Kiếm Chân Đế đột nhiên bị Bách Nhật Đạo Nhân đánh lén, lão vừa ra tay đã dùng thuật tuyệt sát Bách Nhật Trảm Luân Hồi. Đổi lại ai khác trúng đòn tuyệt sát như vậy đã thành tro.
Nhưng Đệ Nhất Hung Nhân chỉ bị thương ngoài da, cơ thể khủng bố biết bao, thực lực khủng khiếp cỡ nào.
Bách Nhật Đạo Nhân nhìn Lý Thất Dạ, tròng mắt hơi nhúc nhích. Bách Nhật Đạo Nhân đợi giờ phút này lâu lắm rồi, ngay khoảnh khắc nắm chắc nhất lão mới đánh ra Bách Nhật Trảm Luân Hồi, cứ tưởng sẽ làm Đệ Nhất Hung Nhân bị thương nặng ai ngờ chỉ bị thương ngoài da.
Thực lực của Đệ Nhất Hung Nhân cường đại làm tim Bách Nhật Đạo Nhân rớt cái bịch, lão không đoán được hắn mạnh đến mức nào.
Nhưng mặc kệ ra sao Bách Nhật Đạo Nhân tuyệt đối không ngừng tay, vì lão đang đợi hôm nay, thời cơ siêu tốt vạn năm khó gặp, lão tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lý Thất Dạ duỗi eo, lười biếng liếc Bách Nhật Đạo Nhân, thái độ dửng dưng nói:
– Ngươi là Bách Nhật Đạo Nhân? Cái gọi là Trường Tồn chẳng qua mới chạm đến ngưỡng cửa một chút, so với chúng sinh chỉ là con kiến hơi lớn xác chút.
Xem Bách Nhật Đạo Nhân như con kiến, đây không phải lần đầu tiên Đệ Nhất Hung Nhân nói lời như thế. Lúc trước Đệ Nhất Hung Nhân từng nói như vậy, nhưng hôm nay hắn nói ra trước mặt Bách Nhật Đạo Nhân, người trong thiên hạ, coi khinh ra mặt.
Nghe Đệ Nhất Hung Nhân nói câu đó, bao người cười khổ. Trên cõi đời chỉ một mình Đệ Nhất Hung Nhân dám miệt thị Bách Nhật Đạo Nhân, chỉ có Đệ Nhất Hung Nhân xem Bách Nhật Đạo Nhân là con kiến.
Có người nín thở. Trường Tồn Bất Hủ như Bách Nhật Đạo Nhân ở trong mắt Đệ Nhất Hung Nhân chỉ là con kiến, vậy trên cõi đời có mấy người lọt vào pháp nhãn của hắn?
Bị Lý Thất Dạ rẻ rúng là kiến ngay trước mặt người trong thiên hạ, ánh mắt Bách Nhật Đạo Nhân lạnh băng bắn ra từng tia sáng lạnh như thực chất. Ai nhìn tia sáng lạnh trong mắt Bách Nhật Đạo Nhân đều rùng mình, mỗi tia mắt như kim băng đâm vào tim người.
Bách Nhật Đạo Nhân chậm rãi nói:
– Thiên hạ có cường giả như rừng, ngươi quá tự phụ.
Bị Lý Thất Dạ xem như con kiến nhưng Bách Nhật Đạo Nhân không nổi khùng, vẫn bình tĩnh ung dung, lão có hàm dưỡng hơn người, phong thái vô song của Trường Tồn Bất Hủ.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Đó là đối với ngươi, còn trong mắt ta thì chẳng khác gì.
Lý Thất Dạ lại vươn vai, ngoắc Bách Nhật Đạo Nhân:
– Qua đây, mới rồi bị ngươi đánh lén cũng có chút trình độ, giờ ta thử xem ngươi có vài phần bản lĩnh.
Bị Lý Thất Dạ nói kiểu đó mặt Bách Nhật Đạo Nhân đỏ rần, đương nhiên không chỉ vì bị hắn coi khinh.
Bách Nhật Đạo Nhân dù gì là Trường Tồn Bất Hủ, cường giả tuyệt thế vô song. Làm cường giả số một Đế Thống giới, đánh lén vãn bối ngay trước mặt người trong thiên hạ là chuyện không quá sáng rọi, dù lão thắng cũng không thắng đẹp.
Bách Nhật Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:
– Bần đạo theo tới cùng! Ngày nào bần đạo còn đây thì tuyệt đối không cho phép ngươi lạm sát vô tội, không cho phép ngươi giết người như ngóe, bần đạo sẽ chủ trì công đạo vì Đế Thống giới! Đây là trách nhiệm của bần đạo!
Bách Nhật Đạo Nhân nói rất ngang nhiên, vỗ ngực mình là chính đạo nhưng tất cả chỉ để che giấu sự thật lão đánh lén Lý Thất Dạ.
Mặc kệ lấp liếm thế nào, ai đã quen trường hợp lớn đều thấy rõ rành rành, không thể đính chính chuyện Bách Nhật Đạo Nhân đánh lén người ta, đã làm là làm, không có vụ đánh lén chính nghĩa.
Lý Thất Dạ xì cười:
– Biết, ngươi là kẻ sĩ chính nghĩa, bảo vệ chính nghĩa của Đế Thống giới. Còn ta là đại ma đầu. Nhưng chỗ ta luôn là tà ác chiến thắng chính nghĩa, ngươi nên có giác ngộ bị ta nghiền chết đi!
Ong ong ong ong ong!
Thái Sơ Thụ của Lý Thất Dạ hiện ra rũ xuống từng lũ ánh sáng.
Nghe Lý Thất Dạ nói lời kỳ quặc, đám người ngơ ngác ngó nhau. Mặc kệ là người tốt hay xấu thì tu sĩ trong thiên hạ không ai muốn vỗ ngực bảo mình là đại ma đầu, không muốn mình đứng bên phe tà ác. Vì làm vậy sẽ bị người trong thiên hạ lấy ngòi bút làm vũ khí, tà ác vĩnh viễn là kẻ thù của chính nghĩa.
Hơn nữa Đệ Nhất Hung Nhân và đạo thống Mộc gia chẳng qua là vì ân oán giết nhau, chẳng việc gì phải lôi chuyện chính nghĩa hoặc tà ác ra. Nhưng Đệ Nhất Hung Nhân hoàn toàn không để bụng chính nghĩa và tà ác, hắn tùy ý không thèm để bụng.
Nghe Lý Thất Dạ nói câu đó, có lão tổ khẽ thở dài:
– Đây mới thật sự là cường đại, không chỉ mạnh về đạo hạnh cũng mạnh về đạo tâm.
Lý Thất Dạ cười ngoắc Bách Nhật Đạo Nhân:
– Đến đây, để ta kiến thức ‘Phá nhật trảm luân hồi’ gì đó của ngươi đi.
Bách Nhật Đạo Nhân biến sắc mặt, chiêu tuyệt sát Bách Nhật Trảm Luân Hồi là tài học đắc ý nhất trong đời lão, đã bao người chết dưới chiêu này. Ai nhắc tới Bách Nhật Trảm Luân Hồi đều sẽ mặt lộ vẻ sợ hãi, Bách Nhật Đạo Nhân rất hưởng thụ người ta sợ chiêu của mình.
Giờ thì hay rồi, qua miệng Lý Thất Dạ thành ‘Phá nhật trảm luân hồi’, thái độ coi thường đã chọc giận Bách Nhật Đạo Nhân.
Tượng đất cũng có ba phần tính tôi, bị Lý Thất Dạ ba lần bốn lượt miệt thị, Bách Nhật Đạo Nhân nổi giận:
– Tốt lắm, nhãi ranh, ngươi tự tìm đường chết!
Lý Thất Dạ chẳng quan tâm thái độ của Bách Nhật Đạo Nhân thế nào, lười biếng nói:
– Ra tay đi.audio coi am
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc diệu nhật bên cạnh Bách Nhật Đạo Nhân xoay nhanh, các sợi thời gian tinh tuyến giãn ra, tựa như mở ra một thế giới thời gian. Không gian nơi có thời gian tinh tuyến bỗng chốc lấp lánh.
Nhìn cảnh đó các Bất Hủ Chân Thần lòng thít chặt.
– Sắp ra tay rồi, xem kỹ đi!
Mọi người xoe tròn mắt cố gắng nhìn thật kỹ chiêu Bách Nhật Trảm Luân Hồi của Bách Nhật Đạo Nhân.
Bách Nhật Đạo Nhân rống to:
– Bách Nhật Trảm Luân Hồi!
Ong ong ong ong ong!
Mọi thứ quá mau, không, chẳng liên quan gì đến tốc độ, đây là một hơi bước vào lĩnh vực thời gian.