Đế Bá Audio Podcast
Tập 768 [Chương 3836 đến Chương 3840]
❮ sautiếp ❯Chương 3836: Thuận Tay Mà Làm (1)
Thế nhưng không ngờ Thạch Vận đạo thống từ đó không gượng dậy nổi, không còn xuất hiện Chân Đế nữa.
Còn tà vật, tay chân của nó sau trăm ngàn vạn năm trưởng thành, cuối cùng cũng mọc ra thân thể hoàn chỉnh, khôi phục nguyên khí.
Cho nên tà vật này bắt đầu tìm kiếm vạc đá cùng đạo nguyên, vừa xuất hiện đã thôn phệ toàn bộ thành trì.
Đáng tiếc tà vật này sinh không gặp thời, lại gặp phải Lý Thất Dạ, nó còn chưa tìm được tiên thạch mà nó muốn thì đã bị Lý Thất Dạ giết chết, hoàn toàn chết thảm trong tay Lý Thất Dạ.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua thi thể ngồi thành vòng tròn xung quanh vạc đá, hờ hững nói:
– Được rồi, coi như cũng là duyên phận, giúp Thạch Vận đạo thống các ngươi một chút, ta sẽ không ham đạo nguyên của các ngươi.
Đạo nguyên này đương nhiên là bảo vật vô giá, đổi lại là người khác, có lẽ họ sẽ không hấp thu được đạo nguyên tầm cỡ này, thế nhưng Lý Thất Dạ thì lại khác.
Nếu như Lý Thất Dạ muốn thì hoàn toàn có thể luyện hóa đạo nguyên này, hút khô đạo nguyên này, chiếm tất cả lực lượng của đạo nguyên này thành của mình.
Đạo nguyên cường đại nhưng thuần túy như thế, nếu như Lý Thất Dạ luyện hóa hấp thu thì chắc chắn sẽ là vật đại bổ, là thuốc bổ hiếm thấy.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không làm như vậy, hắn không ham đạo nguyên này, cũng không chiếm đạo nguyên này làm của riêng.
Lúc này, Lý Thất Dạ bước ra một bước, bước vào cổ thuyền.
Mặc dù những Chân Đế, Chân Thần bất hủ đã chết đang trong tư thế phòng thủ, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng tới Lý Thất Dạ mảy may, căn bản không thể ngăn cản được hắn.
Cho dù những Chân Đế, Chân Thần bất hủ này còn sống thì cũng không thể ngăn cản được Lý Thất Dạ, huống gì thi thể đã chết trăm ngàn vạn năm.
– Nếu đã vậy thì ban cho Thạch Vận đạo thống một cơ hội.
Nhìn thoáng qua đạo nguyên trong vạc đá, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
Lúc này, Lý Thất Dạ giam cầm đạo nguyên, hai tay chụp lấy, trầm quát:
– Lên…
Lúc này, tiếng nổ “đùng đùng đùng” vang lên không dứt, khi Lý Thất Dạ nhấc đạo nguyên lên thì giống như nhấc cả một thế giới.
Một cái đạo nguyên, nặng nề biết mấy, nó đơn giản là nặng như một thế giới, đổi lại là người khác thì căn bản không thể nhấc nổi đạo nguyên này.
Oanh, oanh, oanh…!
Từng tiếng nổ vang không ngừng bên tai, giống như là cả thế giới bị nắm trong lòng bàn tay, cả đạo nguyên trong tay Lý Thất Dạ chậm rãi bay lên.
Đạo nguyên, chính là căn bản của đạo thống, do thủy tổ ngộ đạo sáng tạo ra. Bên trong một đạo nguyên, thủy tổ lưu lại vô thượng thần thông. Có thể nói, trừ bản thân thủy tổ ra, những người khác muốn làm rung chuyển đạo nguyên hoặc là nhắc tới đạo nguyên là thập phần khó khăn, thậm chí là chuyện không có khả năng.
Dù sao, nếu như ngươi có thể chạm tới đạo nguyên, rung chuyển ca đạo nguyên, vậy thì có thể hủy duyệt một đạo thống vô cùng cường đại. Đây là thực lực kinh khủng cỡ nào, đáng sợ cỡ nào.
Nhưng, hết thảy sự tình đến tay Lý Thất Dạ, không có gì là không thể. Theo cái nắm tay của Lý Thất Dạ, cả thạch vận đạo thống đạo nguyên chậm rãi bay lên.
Cuối cùng nghe được “Oanh” một tiếng vang thật lớn, Lý Thất Dạ chậm rãi túm lấy, cả đạo nguyên rốt cuộc cũng bị hắn nhấc lên.
Sau khi nhấc cả thạch vận đạo thống đạo nguyên, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói: Nguồn truyện audio Podcast
– Từ đâu tới đây liền trở về đó. Đây chính là thời điểm nên thức tỉnh thạch vận đạo thống.
Nói xong, Lý Thất Dạ chậm rãi đưa đạo nguyên để vào trong dòng sông. Ngay tại thời điểm đạo nguyên được đạt ở trong dòng sông, “Oanh!” một thanh âm vang lên, cả nội thế giới chấn động.
Trong chớp mắt, giống như một vật gì đó có sức nặng vô lượng chìm cả vào nội thế giới.
Trên thực tế, trong nháy mắt đạo nguyên chìm vào dòng sông, đâu chỉ có nội thế giới thoáng chìm xuống mà cả thạch vận đạo thống cũng thoáng chấn động, tất cả mọi người đều nghe một tiếng “Oanh!” nặng nề vang lên.
Nếu như nói, trước đó thạch vận đạo thống giống như một đội thuyền chạy trong biển rộng, bởi vì chiếc thuyền có trọng lượng không đủ nên có một loại cảm giác bay bổng. Nhưng bây giờ một đạo thống như vậy tùy thời có cảm giác bị diệt Nhưng tại thời điểm đạo nguyên nhập vào trong lòng sông, tất cả mọi người cảm nhận được một tiếng “Oanh!” trầm trọng vang lên, con thuyền thạch vận đạo thống thoáng cái lấp đầy trọng lượng, lập tức ổn định vững vàng chạy trong biển lớn. Cho dù có gặp sóng to gió lớn cũng không sợ.
Ngay sau khi đạo nguyên được đặt vào trong dòng sông, đại đạo chân thủy thoáng cái dung nhập vào trong dòng ước.
“Oanh!”
Một tiếng vang thật lớn, ở trong chớp mắt, đại đạo chân thủy dung nhập vào trong dòng nước, vô tận sóng nước khuếch tán ra xung quanh, lấy vị trí đứng của Lý Thất Dạ làm trung tâm, liên tiếp trùng kích ra ngoài.
Cùng lúc đó, tất cả đại đạo pháp tắc trong đạo nguyên thoáng cái giãn ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả đạo nguyên trở nên vô cùng rộng lớn, không còn bộ dáng thạch vận.
Tất cả đại đạo pháp tắc trong dòng sông giãn ra, đạo nguyên mở rộng hóa thành một vòng xoáy cực lớn, cả vòng xoáy giống như tinh quang phun ra nuốt vào. Ở bên trong vòng xoáy khổng lồ như vậy hàm dưỡng lực lược vô cùng vô tận, hàm dưỡng đại đạo cuồn cuộn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thời điểm vòng xoáy khổng lồ chuyển động đem đại đạo chân thủy cuồn cuộn đi đến mỗi một góc trong nội thể giới. Trong chớp mắt, cả nội thế giới đều tràn ngập vô tận sinh cơ, thoáng cái tràn ngập vô tận đại đạo chi lực.
Mắc dù thời điểm thủy tổ sáng chế thạch vận đạo thống có nội thế giới và ngoại thế giới nhưng bản chất là một thể. Đúng vào lúc này, thời điểm vô cùng vô tận đại đạo chân thủy bị vòng xoáy chưa đến mỗi một góc của nội thế giới. Trong chớp mắt thạch vận đạo thống cũng bị đưa đến mỗi một góc của nội thế giới.
Oanh!Oanh!Oanh!
Ngay tại một khắc này, cả thạch vận đạo thống vang lên từng tiếng nổ âm vang, mặt đất dưới thạch vận đạo thống truyền đến từng đợt chấn động nhỏ, giống như dưới mặt đất đưa tới lực lượng vô tận.
Oanh! Oanh! Oanh!
Từng tiếng chấn động vang lên. Tại thời khắc này chỉ thấy thạch vận đạo thống tản mát ra hào quang, từng sợi hào quang từ mặt đất dưới thạch vận đạo thống truyền tới, mỗi một đám hào quang tẩm thấu mỗi một tấc của thạch vận đạo thống.
Tại thời điểm từng sợi hào quang phát ra, có một tiếng nổ lớn vang lên từ bên trong. Mênh mông đại đạo chi lực bàng bạc từ dưới đất truyền tới, lập tức trùng kích khuếch tán đến từng ngóc ngách của thạch vận đạo thống. Trong khoảng thời gian ngắn, cả vùng đất thạch vận đạo thống bao la bát ngát, không chỉ là sinh cơ dạt dào, hơn nữa đại đạo chi lực cũng dạt dào không ngớt.
Chương 3837: Thuận Tay Mà Làm (2)
– Thức tỉnh!
Thời khắc này, người đầu tiên có phản ứng đối với thạch vận đạo thống là Ngô Hữu Chính, hắn không khỏi hét lên một tiếng, kêu to nói:
– Đạo nguyên thức tỉnh.
– Đạo nguyên, là đạo nguyên, là đạo nguyên….
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều tu sĩ đệ tử phản ứng với thạch vận đạo thông, bọn hắn cũng không khỏi liên tục gào thét, tiếng thét chói tai không dứt bên tai. – Chúng ta có thể cứu chữa, thạch vận đạo thống có thể cứu chữa chúng ta!
Vào lúc đó, có không biết bao nhiêu tu sĩ đệ tử quỳ lạy trên mặt đất trước thạch vận đạo thống, thét lên không ngớt, mặt rơi đầy lệ.
Mặc dù đối với rất nhiều đệ tử tu sĩ mà nói, bọn hắn cũng không biết chuyện gì phát sinh. Nhưng bọn hắn đều cảm nhận được đạo nguyên của mình tồn tại, cảm nhận được đại đạo chi lực vô tận lập tức truyền đến mọi ngóc ngách của thạch vận đạo thống.
Có rất nhiều đệ tử quỳ trên mặt đất nước mắt giàn giụa, một ngụm rồi lại một ngụm hít lấy hít để đại đạo chi lực vô cùng, không ngừng hít lấy sinh khí bừng bừng kia. – Công tử…!
Ngô Hữu Chính mang theo Lâm Diệc Tuyết quỳ rạp xuống đất lên, lệ rơi đầy mặt, bọn hắn mang theo rất nhiều đệ tử Minh Lạc Thành quỳ trên mặt đất, không khỏi quỳ bái, dập đầu. – Công tử cái thế vô song.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn Lâm Diệc Tuyết cũng rơi lệ
Chuyện phát sinh đối với thạch vận đạo thống có nhiều đệ tử còn không biết, nhưng thấy được hành động của đám người Ngô Hữu Chính, bọn hắn cũng hiểu được đạo nguyên của bọn chúng thức tỉnh là do Lý Thất Dạ ra tay.
Lý Thất Dạ không chỉ là ra tay cứu bọn họ, cứu Minh Lạc Thành, càng là cứu cả thạch vận đạo thống của bọn họ.
Nếu như đứng dưới trời sao nhìn về thạch vận đạo thống nơi xa, có thể chứng kiến thạch vận đạo thống tản mát ra hào quang, tại vòm trời phía trên hóa thành một quang mang cực lớn vô cùng. Cả thạch vận đạo thống được quang mang thủ hộ trở nên sinh cơ dạt dào, đại đạo bành trướng. – Thạch vận đạo thống có thể cứu chữa, tương lai có lẽ sẽ nghênh đón một thời đại xưng hùng.
Nhìn trước mắt một màn như vậy, Bất Hủ Chân Thần không khỏi cảm khái nói.
Thạch vận đạo thống xuống dốc bao nhiêu năm tháng, suy sụp bao nhiêu thời đại thời đại, trong năm tháng dài dằng dặc thế nhân đều cho rằng thạch vận đạo thống chắc chắn sẽ sụp đổ.
Thật không ngờ, hôm nay thạch vận đạo thống đạo nguyên lại một lần nữa toả sáng sinh cơ, lại để cho cả thạch vận đạo thống tràn ngập nội tình.
– Đệ nhất hung nhân ra tay, còn có cái gì không có khả năng? Hắn đâu chỉ ngăn cơn sóng dữ, càng là khởi tử hồi sinh.
Có lão tổ không khỏi bất đắc dĩ nói.
Gặp được đệ nhất hung nhân, hết thảy mọi điều không có khả năng đều hóa thành có thể. Coi như thạch vận đạo thống sắp chết héo cũng trọng sinh trong tay hắn.
Mọi người cũng chỉ có thể rung động nhìn trước mắt một màn như vậy, không có người còn dám đánh chủ ý mặt khác, hoặc là sinh ra ý nghĩ không chính đáng.
Đặt thạch vận đạo thống đạo nguyên để vào trong dòng sông, Lý Thất Dạ cũng không thèm ngó tới lần thứ hai, bản thân hắn cũng không muốn để ý nhiều thêm.
Vào lúc đó, ánh mắt của hắn nhìn phía trên thạch vạc, thò tay vuốt thạch vạc. Hắn cảm nhận được thạch vạc thập phần thô ráp, mặt ngoài thạch vạc thậm chí còn mang đến cảm giác lạnh lạnh. Nhưng loại cảm giác lạnh lùng này cũng không rét thấu xương, cũng không có làm cho người ta cảm thấy rét lạnh, là một loại cảm giác thập phần nhè nhàng khoan khoái.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà vuốt ve thạch vạc, nhắm mắt lại, cảm thụ thạch vạc. Mà vuốt ve thạch vạc này lại để cho hắn cảm nhận được một loại mênh mông, một loại rộng lớn, một loại vô cương…
Dưới sự mênh mông rộng lớn ấy, cái gì là thế giới, cái gì là tinh không đều rất nhỏ bẻ.
– Hồn nhiên thiên thành, nguyên ở mới thành lập, thật sự là vô giá.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ thu hồi bàn tay, cảm khái vô cùng.
Hắn lại lấy ra một vật, chính là Tam Tiên Thụ, chỉ có điều Tam Tiên Thụ đang sinh trưởng ở trên bùn đen. Bùn đen này là Lý Thất Dạ đoạt được ở trong Hồng Hoang Thiên Lao. Khi đó, Lý Thất Dạ đã để Tam Tiên Thụ cùng bùn đen vào trong thạch vạc. Nhắc tới cũng vừa khéo, thời điểm Tam Tiên Thụ và bùn đen được đặt vào trong thạch vạc lại vừa đúng lúc. Cái này rất giống như một bồn hoa, mang cả hoa và bùn trong bồn rút ra rồi lại thả vào trong chậu.
Thạch vạc hiện giờ cũng giống như vậy, nó tựa hồ hoàn toàn được tạo ra vì bùn đen và Tam Tiên Thụ.
Trên thực tế, tại thật lâu trước đây thật lâu, Tam Tiên Thụ chính là sinh trưởng bên trong bùn đen phía trên thạch vạc.
Ông!
Một thanh âm vang lên, thời điểm Tam Tiên Thụ và bùn đen nhập vào trong thạch vạc, chỉ thấy thạch vạc thoáng cái sáng lên, cả thạch vạc biến đổi bộ dạng, hình như diễn biến thành một thế giới.
Đây là một thế giới sơ khai, lấy Tam Tiên Thụ mà sinh trưởng, hơn nữa Tam Thiên Thụ cũng chịu trách nhiệm nâng Tam Tiên Giới.
Đơn giản mà nói, thạch vạc là bổn nguyên của Tam Tiên Giới, mà bùn đen là nguồn suối. Ba thứ hợp lại diễn biến ra cả Tam Tiên Giới, lại để cho Tam Tiên Giới tràn ngập sinh cơ, để cho Tam Tiên Giới tạo hóa thiên đại vạn vật.
Nhìn thạch vạc, bùn đen, Tam Tiên Thụ trước mắt, tựa hồ như thấy được cả Tam Tiên Giới ngay trước mắt, cả Tam Tiên Giới ở trong lòng bàn tay.
Thời điểm Tam Tiên Thụ bắt đầu sinh trưởng trong thạch vạc để cho người ta có cảm giác cả Tam Tiên Giới bị nâng trên bàn tay, một cảm giác dễ dàng như trở bàn tay. – Tam Tiên giới, tựu trong tay ta.
Nhìn xem hào quang chập chờn quanh Tam Tiên Thụ, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra dáng tươi cười, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
– Lão đầu, các ngươi lấy cái gì chuộc Tam Tiên giới đây?
Đương nhiên, Lý Thất Dạ cũng chỉ là thuận miệng mà nói, cũng không có lộ vẻ kích động, bởi vì dạng thu hoạch này nằm trong dự liệu của hắn.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ thu hồi thạch, ly khai nội thế giới.
– Công tử.
Ngay khi Lý Thất Dạ trở về, thầy trò Ngô Hữu Chính quỳ rạp xuống đất lên, bọn hắn há miệng muốn nói, nhưng thật lâu nói không ra lời, không biết nên nói như nào mới tốt.
Lý Thất Dạ cứu sống cả thạch vận đạo thống và bọn hắn, ân lớn như vậy đã không cách nào dùng dăm ba câu vô cùng đơn giản có thể biểu đạt.
Lý Thất Dạ liếc bọn hắn, tiện tay đem một túi càn khôn đại ném tới trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói:
– Đây là bảo vật, bí kíp tổ tông tiên hiền các ngươi lưu lại, hiện tại cũng lại thấy ánh mặt trời.
Chương 3838: Tôn Lãnh Ảnh Mưu Tính (1)
Ngô Hữu Chính và Lâm Diệc Tuyết giật mình, hai người thầy trò bọn hắn mở túi càn khôn ra. Thời điểm túi càn khôn vừa mở, từng đợt thần quang bắn ra ngoài, chỉ thấy trong túi càn khôn từng kiện trang phục, từng kiện vô địch chi binh và một cuốn bí kíp bất truyền.
Những bảo vật, bí kíp này đúng là do ba vị chân đế, chư vị Bất Hủ Chân Thần lưu lại. Trước khi chết bọn hắn đặt những bảo vật này trên cổ thuyền với hi vọng hậu thế đoạt được, một lần nữa trùng hưng thạch vận đạo thống của bọn hắn.
Thời điểm Lý Thất Dạ rời đi cũng thuận tay thu lấy những bảo vật, bí kíp này mang về cho bọn người Ngô Hữu Chính.
Hai người thầy trò Ngô Hữu Chính ánh mắt sâu sắc, không thể tin những gì xảy ra trước mắt. Cả đời bọn hắn đều chưa từng gặp qua nhiều bảo vật, bí kíp như vậy, càng chưa từng gặp qua binh khí cường đại như thế.
Hôm nay, Lý Thất Dạ lại đem tất cả bảo vật, bí kíp ban thưởng trả lại cho bọn hắn, điều này thật sự quá rung động.
– Công tử!
Phục hồi tinh thần, Ngô Hữu Chính và Lâm Diệc Tuyết nặng nề mà hướng Lý Thất Dạ dập đầu, dòng nước mắt nóng đầy mặt, kích động vô cùng nói:
– Đại ân đại đức của công tử, thạch vận đạo thống chúng ta đời đời nguyện ý làm trâu làm ngựa hồi báo công tử….
Đại ân đại đức như vậy, đối với bọn Ngô Hữu Chính mà nói, thật sự là không cách nào dùng bất luận ngôn từ gì để hình dung, Lý Thất Dạ không chỉ là cứu sống thạch vận đạo thống bọn hắn, mà còn mang bảo vật, bí kíp hồi trở lại.
Phải biết rằng, bất luận một kiện bảo vật, một quyển bí kíp trong túi càn khôn này đều có giá trị liên thành, chỉ sợ bất luận kẻ nào gặp đều tim đập thình thịch.
Nếu như bất luận kẻ nào đạt được một túi bảo vật, bí kíp như vậy đều chiếm hữu cho mình thì Lý Thất Dạ đem những bảo vật, bí kíp này chiếm hữu cho riêng mình, tuyệt đối không có người thứ hai biết.
Nhưng Lý Thất Dạ căn bản cũng không có lấy đi một kiện, trực tiếp đem tất cả bảo vật, bí kíp ban thưởng hồi trở lại cho bọn hắn, đại ân đại đức như vậy sao có thể sử dụng có thể sử dụng ngôn từ để hình dung.
Ngô Hữu Chính và Lâm Diệc Tuyết hướng Lý Thất Dạ một lần lại một lần một lần lại một lần dập đầu, ba quỳ chín bái, cũng đã không cách nào để diễn tả sự cảm ơn đối với Lý Thất Dạ. – Hảo hảo tu luyện, có thể đem một đạo thống trung hưng cái kia chính là một loại hồi báo đối với ta.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
– Chúng ta nhất định sẽ không cô phụ công tử kỳ vọng.
Ngô Hữu Chính nắm nắm đấm lập nhiều Lời Thề.
– Đi thôi, ta muốn yên tĩnh.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà phất phất tay, phân phó hai người thầy trò bọn hắn.
Ngô Hữu Chính và Lâm Diệc Tuyết lại bái, cuối cùng lúc này mới cung kính lui xuống.
Sau khi hai thầy trò Ngô Hữu Chính lui xuống, Lý Thất Dạ ra tay liền phong cả đồng điện, sau đó hắn lấy ra khỏa Hắc Thạch cái kia.
Khỏa Hắc Thạch này là Lý Thất Dạ chém giết Hắc Ám bạch tuộc về sau lấy ra khỏa Hắc Thạch cực lớn, lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, giống như lãnh điện, chăm chú nhìn chằm chằm vào Hắc Thạch. – Ta ngược lại nghĩ đến tin tức hữu dụng, muốn biết ngươi thế nào vượt qua đi vào Tam Tiên giới.
Lý Thất Dạ nhìn xem Hắc Thạch trong tay, từ từ nói.
Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, mặc dù nói Hắc Ám bạch tuộc còn không có cường đại đến mức quét ngang hết thảy. Nhưng phải biết rằng nó chẳng qua chỉ là một tiểu bộ phận của một con quái vật có thân thể khổng lồ mà thôi. Đối với con quái vật khổng lồ này thì đây chỉ là một căn xúc tu của nó.
Thử nghĩ mà xem, chỉ một căn xúc tu nho nhỏ mà đã khủng bố như thế, vậy bản thân quái vật khổng lồ có thực lực kinh khủng bức nào đây.
Lý Thất Dạ biết rõ, loại tồn tại khủng bố này thì không cách nào đến Tam Tiên. Trong Cửu giới, mười ba châu cũng đều không có cách nào đến. Nếu không trên thiên khung lại có màu xanh đây?
Nhưng như bây giờ một căn vòi xúc tu nho nhỏ xuất hiện tại thạch vận đạo thống, nó là hướng về phía thạch vạc mà đến. Nói cách khác, là nó hướng về phía Tam Tiên Thụ mà đến, hướng về phía Tam Tiên giới mà đến.
Thứ đồ vật không nên xuất hiện lại xuất hiện, xuất hiện trong Tam Tiên giới không gì phá nổi. Phải biết rằng, trong năm tháng dài dằng dặc vô cùng, thế giới sụp đổ, Tam Tiên giới lại như cũ không tổn hao gì.
Nhưng mà hiện tại thứ này lại xuất hiện, xuất hiện tại Tam Tiên giới! Đây là một việc đáng sợ cở nào không gì phá nổi Tam Tiên giới không gì phá nổi xuất hiện sơ hở.
Tam Tiên giới đều xuất hiện sơ hở, như vậy thì Cửu giới, mười ba châu sẽ thế nào? Đáp án tựa hồ rất sinh động.
Thế nhân cũng không biết bí mật sau lưng này, nhưng là Lý Thất Dạ biết rõ, nếu như thực phát sinh sự tình như vậy, vậy thì thật sự là không cách nào để hình dung được.
Đối với cửu giới, mười ba châu mà nói Hắc Ám hàng lâm đã đầy đủ đáng sợ. Nhưng nếu như nói loại khủng bố này hàng lâm đây mới thực sự là đáng sợ1 Hắc Ám so với loại khủng bố này quả thực không đáng nhắc đến.
Nếu như nói, thứ này có thể đi vào Tam Tiên giới, tương lai cái kia nhất định có thể đi vào chín giới, tiến vào mười ba châu. Đây tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu. – Hoặc là, điều này có thể nói cho ta biết đáp án.
Lý Thất Dạ nhìn xem một khối Hắc Thạch trong tay, hoặc là cũng có thể từ Hắc Thạch từ nơi này ngược dòng tìm hiểu đến thời điểm bổn nguyên, để tìm ra đáp án mà hắn muốn biết. – Bắt đầu đi!
Hai mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, bắt đầu tróc bong khối Hắc Thạch này, đây không phải lần thứ nhất hắn làm chuyện này, cho nên thời điểm lại một lần nữa tróc bong khối Hắc Thạch, cả quá trình vô cùng quen thuộc.
Thời điểm Lý Thất Dạ ngược dòng tìm hiểu Hắc Thạch, tại một địa phương của Mộc gia, Mộc gia lão tổ nổi giận đùng đùng đi tới.
Phanh!
Một thanh âm vang lên. Khi đi vào trong căn phòng, vị lão tổ này đạp mạnh cửa, ngồi xuống, nhìn hằm hằm lão giả ngồi đối diện, tràn ngập nộ khí, trầm giọng nói: – Tôn huynh, đây hết thảy là do ngươi. Nhưng Tôn huynh vẫn đứng ngoài quan sát, điều này để cho Mộc gia ta hoài nghi dụng tâm của Tôn huynh.
Ngồi đối diện đúng là Tôn Lãnh Ảnh. Lúc này, Tôn Lãnh Ảnh không để ý tới vị lão tổ của Mộc gia, thổi thổi cốc trà nóng, chậm rãi uống một ngụm rồi đặt cốc xuống.
Lúc này, Tôn Lãnh Ảnh lúc này mới liếc nhìn Mộc gia lão tổ, nhàn nhạt nói:
– Mộc huynh, lời này nói ra thật nhẹ nhàng. Mộc huynh trước khi nói những lời này cũng nên động não trước rồi hẵng nói.
Chương 3839: Tôn Lãnh Ảnh Mưu Tính (2)
Chứng kiến bộ dáng Tôn Lãnh Ảnh, Mộc gia lão tổ nổi giận vô cùng, hắn lạnh giọng nói:
– Nói ra thật nhẹ nhàng? Là Tôn huynh nói ra thật nhẹ nhàng a! Mộc gia chúng ta vậy mà bị ngươi dụ dỗ dẫn đến tổn thất thảm trọng! Mà Tôn huynh, ngươi làm được cái gì? Ngươi chỉ là đứng ngoài quan sát mà thôi, cái gì cũng không có làm.
Một trận chiến này, Mộc gia bọn hắn tổn thất quá thảm trọng, Mộc gia không chỉ có tổn thất đại lượng đệ tử cường giả, hơn nữa Mộc Kiếm Chân Đế cũng suýt nữa chết thảm, điều này bảo sao Mộc gia lão tổ không nộ khí trùng thiên được đây. – Cái gì cũng không làm?
Tôn Lãnh Ảnh nhàn nhạt liếc Mộc gia lão tổ, nhàn nhạt nói:
– Nếu như không phải Tôn mỗ, Mộc huynh cảm thấy Mộc Kiếm Chân Đế có thể còn sống trở về sao?
– Ngươi!
Mộc gia lão tổ thoáng nghẹn lời, sau đó không khỏi nhìn về phía Tôn Lãnh Ảnh, nói:
– Tôn huynh nói lời này là có ý gì.
– Không có gì, ta chỉ nói cho Mộc huynh biết, ta làm rất nhiều việc mà Mộc huynh không có chứng kiến được. Lô gia tử tôn có bao nhiêu, Mộc huynh biết không? Mà đệ nhất hung nhân mạnh cỡ nào? Mộc huynh trong lòng đều đã biết. Mộc huynh, ngươi cảm thấy nếu như là Bách Nhật Đạo Nhân có vì thập đại tôn tử của mình mà tuyên chiến với đệ nhất hung nhân không?
Nghe Tôn Lãnh Ảnh nói những lời như vậy, Mộc gia lão tổ không khỏi ngạc nhiên. Tại thời điểm nguy nan, xác thực là Bách Nhật Đạo Nhân ra tay cứu Mộc Kiếm Chân Đế. Mà ngay từ đầu bọn hắn còn tưởng rằng Bách Nhật Đạo Nhân muốn tuyên chiến với đệ nhất hung nhân vì Lô Vĩ Quân mà báo thù. Chính vì như thế nên hắn mới ra tay cứu Mộc Kiếm Chân Đế. – Mộc huynh, ngươi sẽ không cho rằng bằng vào chút giao tình kia của Mộc gia với Lô gia mà khiến cho Bách Nhật Đạo Nhân ra tay cứu Mộc Kiếm Chân Đế đó chứ? Không thể phủ nhận, Mộc Kiếm hiền chất rất cường, nhưng đối với Bách Nhật Đạo Nhân tiền bối mà nói, Mộc Kiếm hiền chất cũng chưa đáng để hắn ra tay.
Tôn Lãnh Ảnh vô cùng bình tĩnh nói.
– Ý Tôn huynh là do huynh mời Bách Nhật Đạo Nhân?
Ánh mắt Mộc gia lão tổ ngưng tụ.
– Đúng vậy.
Tôn Lãnh Ảnh nhàn nhạt nói:
– Năm đó, Bách Nhật tiền bối từng nghe lão chủ nhân của ta giảng đạo. Ta hầu hạ bên cạnh lão chủ nhân cho nên Bách Nhật tiền bối mới cho chút mặt mũi.
Mộc gia lão tổ không khỏi kinh ngạc, lão chủ nhân của Tôn Lãnh Ảnh là Thái Thanh Hoàng. Thời điểm Bách Nhật Đạo Nhân còn chưa trưởng thành, Thái Thanh Hoàng xác thực có tư cách giảng đạo cho Bách Nhật Đạo Nhân. – Vì thỉnh Bách Nhật tiền bối, ta đã ở trước mặt lão nhân gia người dập đầu rất lâu. Ta khổ cực như vậy, Mộc huynh cảm thấy ta là vì cái gì? Mộc huynh còn cho rằng ta không có ra tay sao? Còn cho rằng ta chỉ đứng ngoài quan sát? Phương thức ra tay có rất nhiều loại, không nhất thiết phải ra chiến trường.
Tôn Lãnh Ảnh lạnh lùng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mộc gia lão tổ bán tín bán nghi nhìn Tôn Lãnh Ảnh.
– Nếu như Mộc huynh không tin, ngày mai Bách Nhật tiền bối gia lâm, Mộc huynh có thể tự mình hỏi Bách Nhật tiền bối.
Tôn Lãnh Ảnh thổi thổi cốc trà, sau đó nhẹ nhàng uống một ngụm, thần thái tự nhiên, tựa hồ hết thảy đều đã tính trước.
– Bách Nhật Đạo Nhân! Tiền bối thật sự sẽ giá lâm Mộc gia ta?
Mộc gia lão tổ hít một hơi thật sâu.
– Bằng không thì lão nhân gia người vì sao phải cứu Mộc Kiếm hiền chất?
Tôn Lãnh Ảnh từ từ nói:
– Hẳn là lão nhân gia coi trọng Mộc gia, cũng coi trọng Mộc Kiếm hiền chất là một tuyệt thế thiên tài.
Thần thái Mộc gia lão tổ không khỏi trịnh trọng, mặc dù nói Mộc gia bọn hắn cường đại nhất trong tam đại đạo thống truyền thừa ở Đế Thống giới, được xưng là một trong tam đại cự đầu. Nhưng đương thời có không ít thế lực mạnh hơn Mộc gia rất nhiều.
Trên thực tế, cả Đế Thống giới cũng chỉ có Bách Nhật Đạo Nhân được coi là một vị trường tồn bất hủ. Sau thời đại thủy tổ, chỉ sợ một vị trường tồn bất hủ đã được xưng là vô địch.
Nếu như nói, một tồn tại bất hủ như Bách Nhật Đạo Nhân muốn giá lâm Mộc gia bọn hắn quả thật là một chuyện lớn, cũng là một niềm vinh dự cho Mộc gia hắn.
Mặc dù trước đó Mộc gia lão tổ đã nghe được tiếng gió, Bách Nhật Đạo Nhân muốn tới. Hiện tại Tôn Lãnh Ảnh lại chính miệng nói ra, vậy chuyện này hoàn toàn có thể xác định rồi. – Mộc gia chuẩn bị ngưng chiến sao?
Tôn Lãnh Ảnh nhìn Mộc gia lão tổ, thần thái tự nhiên, hắn một mực lạnh lùng làm cho người khác không nhìn ra suy nghĩ trong đầu hắn, cũng không biết hắn đang tính toán cái gì.
Tôn Lãnh Ảnh nói vậy khiến cho thần thái Mộc gia lão tổ thoáng đổi, sắc mặt trong thời gian ngắn âm tình bất định, nhất thời có chút do dự.
Lúc này Mộc Kiếm Chân Đế chiến bại, đối với Mộc gia bọn hắn là một loại cảnh tỉnh, một cú đánh nặng nề lên đỉnh đầu Mộc gia.
Thực lực đệ nhất hung nhân, quả thật quá kinh khủng, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Mộc gia có phần thoái ý. Trong nội tâm Mộc gia không muốn tiếp tục là địch nhân với đệ nhất hung nhân một chút nào. Nếu như điều kiện cho phép, bọn hắn tự nhiên nguyện ý cùng đệ nhất hung nhân giảng hòa. – Mộc huynh cảm thấy Mộc gia các ngươi có thể cùng đệ nhất hung nhân bắt tay giảng hòa sao? Nếu như các ngươi có thể bắt tay giảng hòa thì còn cần chờ tới bây giờ sao?
Thần thái Tôn Lãnh Ảnh lạnh lùng xa cách, nhàn nhạt nói:
– Mộc gia các ngươi cùng đệ nhất hung nhân ân oán cừu hận đã lâu, các ngươi oán hận chất chứa kết thù cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Nghe lời này, đồng tử Mộc gia lão tổ không khỏi co rúm lại. Mộc gia bọn hắn cùng đệ nhất hung nhân kết thù so với bất kỳ một môn phái truyền thừa nào ở Đế Thống giới còn lâu hơn. Tại thời điểm Mộc gia mới tồn tại đã cùng đệ nhất hung nhân kết xuống cừu hận. – Lời nói thật thường khó nghe!
Tôn Lãnh Ảnh thổi thổi cốc trà nóng, lại uống một ngụm, có vài phần lạnh lùng nói:
– Đệ nhất hung nhân tất sẽ diệt Mộc gia các ngươi. Hiện tại hắn nắm lấy cả cửu bí đạo thống, mà cả Đế Thống giới, chung quy cũng chỉ có cửu bí đạo thống, Mộc gia, Lý gia…
-…Hiện tại người sáng suốt cũng nhìn ra được, Đoạn Ngọc Chân Đế đã đầu nhập dưới trướng đệ nhất hung nhân, cửu bí đạo thống cùng Lý gia kết minh là chuyện tất nhiên. Mà trước kia, Mộc gia cùng Lý gia kết thù cũng không nhỏ. Mộc gia các ngươi lại kết thù với đệ nhất hung nhân. Nếu như nói cửu bí đạo thống và Lý gia muốn cùng nhau nắm giữ Đế Thống giới, Mộc huynh cảm thấy trong tam đại cự đầu, ai là kẻ ngoại nhân, ai là kẻ chướng mắt nhất? Nên diệt trừ ai?
Chương 3840: Mộc Gia Lựa Chọn
Nói đến đây, Tôn Lãnh Ảnh đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Mộc gia lão tổ.
– Mộc gia!
Mộc gia lão tổ không cần suy nghĩ cũng biết rõ đáp án.
Tam đại cự đầu Đế Thống giới cho tới nay đều ở vào trạng thái cân bằng. Thời điểm Thái Thanh Hoàng chưởng chấp quyền hành, hắn cũng sẽ không cùng Lý gia kết minh, càng không kết minh với Mộc gia. Mộc gia bọn hắn lại càng không kết minh với Lý gia.
Nhưng hiện tại đại thế thay đổi, đệ nhất hung nhân quét ngang bát hoang, không đâu địch nổi. Đệ nhất hung nhân cường đại, người trong thiên hạ đều rõ như ban ngày. Đoạn Ngọc Chân Đế đầu nhập dưới trướng đệ nhất hung nhân càng chúng tỏ cửu bí đạo thống và Lý gia sẽ kết liên minh.
Mà Mộc gia bọn hắn cùng đệ nhất hung nhân và Lý gia kết thù hận chất chứa. CHo dù hôm nay đệ nhất hung nhân không có động thủ đối với Mộc gia thì sớm muộn sẽ có một ngày cửu bí đạo thống và Lý gia liên thủ diệt trừ Mộc gia.
Đến lúc đó, Đế Thống giới không còn tam đại cự đầu nữa, sự cân bằng này sẽ bị đánh vỡ và Lý gia, Cửu bí đạo thống sẽ độc tôn thiên hạ.
Mộc gia lão tổ cũng có thể nhìn thấu đại thế, cũng có thể nhìn rõ lợi hại trong đó. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt hắn âm tình bất định.
– Mộc huynh còn có ý định bắt tay giảng hòa sao?
Tôn Lãnh Ảnh lạnh lùng nhìn Mộc gia lão tổ, từ từ nói:
– Mộc huynh cảm thấy có mấy phần nắm chắc bắt tay giảng hòa được với đệ nhất hung nhân?
Lời này nói ra càng khiến cho Mộc gia lão tổ trầm mặc, Mộc gia cùng đệ nhất hung nhân đã vạch mặt. Thật sự nếu như nói song phương bắt tay giảng hòa đến bản thân hắn cũng không có lòng tin. – Trừ phi Mộc gia các ngươi nguyện ý trả một cái giá cực lớn, vĩnh viễn thần phục đệ nhất hung nhân, Mộc gia các ngươi trở thành một nước phụ thuộc của cửu bí đạo thống. Như vậy thì còn có thể cùng đệ nhất hung nhân bắt tay giảng hòa. Nếu không ta cảm thấy chuyện này là không có khả năng. Mộc gia, nguyện ý quỳ dưới chân đệ nhất hung nhân sao? Nếu như nguyện ý, coi như ta chưa nói cái gì!
Lời nói Tôn Lãnh Ảnh rất lạnh, rất tàn khốc.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Mộc gia lão tổ hết sức khó coi. Mộc gia bọn hắn là một trong tam đại cự đầu của Đế Thống giới, uy hiếp Đế Thống giới cũng đã ngàn trăm vạn năm, đã từng hô phong hoán vũ, bễ nghễ thiên hạ. Nếu như hôm nay Mộc gia thần phục đệ nhất hung nhân trở thành nước phụ thuộc của cửu bí đạo thống. Kết cục như vậy Mộc gia không thể tiếp nhận được. – Mộc gia, chỉ có một trận chiến, cũng là cơ hội duy nhất của Mộc gia.
Tôn Lãnh Ảnh từ từ nói:
– Lão già khọm này đã bán một nhân tình lớn, mới mời được Bách Nhật tiền bối ra tay. Có thể nói đây chính là cơ hội cuối cùng của Mộc gia.
– Bách Nhật Đạo Nhân thực nguyện ý ra tay với đệ nhất hung nhân sao?
Lúc này, Mộc gia lão tổ vẫn y nguyên không tin tưởng.
Mặc dù Mộc gia và Lô gia có chút giao tình. Nhưng đến tầng thứ như Bách Nhật Đạo Nhân thì chút giao tình kia không cần nhắc tới. Bằng vào thân phận lão tổ Mộc gia của hắn cũng khó lòng mời được Bách Nhật Đạo Nhân.
Nhưng Tôn Lãnh Ảnh lại không giống, thời điểm Bách Nhật Đạo Nhân chưa trở thành một tồn tại bất hủ hắn từng hầu hạ qua Bách Nhật Đạo Nhân. Nay Bách Nhật Đạo Nhân vô địch, ít nhiều cũng niệm tình cũ. – Cái này còn phải xem Mộc gia các ngươi.
Tôn Lãnh Ảnh nhìn Mộc gia lão tử, từ từ nói:
– Mộc gia các ngươi một điểm sức mạnh cũng không ra sức, ngươi cảm thấy Bách Nhật tiền bối sẽ vì các ngươi mà ra tay sao? Cơ hội chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ. Lô gia chẳng qua cũng chỉ chết một Lô Vĩ Quân mà thôi. Vì một thập đại tử tôn, đối với Bách Nhật tiền bối mà nói, ngươi cảm thấy thực đáng giá tiền bối gây chiến sao?
Mộc gia lão tổ thoáng trầm mặc, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu. Hắn nhìn Tôn Lãnh Ảnh từ từ nói:
– Ý tứ Tôn huynh ở đây là?
– Toàn lực ứng phó!
Tôn Lãnh Ảnh nhàn nhạt nói:
– Mộc gia các ngươi chủ chiến, toàn lực hiệp trợ Bách Nhật tiền bối, chỉ có trảm đệ nhất hung nhân thì Đế Thống giới này mới có an bình.
Nói đến đây, Tôn Lãnh Ảnh nhìn Mộc gia lão tổ, trình trọng nói:
– Chỉ cần trảm đệ nhất hung nhân, về sau ta chấp chưởng cửu bí đạo thống, cửu bí đạo thống sẽ cùng Mộc gia kết minh, chắc chắn tình bằng hữu vô cùng khăng khít. Đế lúc đó, Lý gia đã là cái gì, cả Đế Thống giới là của chúng ta, còn không phải do chúng ta định đoạt sao?
Nghe Tôn Lãnh Ảnh nói như vậy, Mộc gia lão tổ không khỏi tươi nười, đây là một tin tức tốt, một tương lai triển vọng, một tương lai mỹ hảo, đối với Mộc gia cực kỳ có lợi. – Mộc huynh, cần phải nắm chắc cơ hội.
Tôn Lãnh Ảnh lại uống một ngụm trà rồi từ từ nói:
– Sau khi trở thành bất hủ, Bách Nhật Đạo Nhân sớm muộn rồi cũng sẽ rời đi. Nếu như Bách Nhật tiền bối rời đi, cả Đế Thống giới này còn có ai có thể chống lại đệ nhất hung nhân? Cho nên, đây là cơ hội duy nhất của Mộc gia. – Nếu như đệ nhất hung nhân cũng không giết được, ta ngược lại không sao cả, đại sự không được thì trồn, tìm địa phương non xanh nước biếc an hưởng tuổi già. Dù sao thì ta cùng đệ nhất hung nhân cũng không có đại ân oán gì. Trái lại, ta từng dìu dắt hắn thượng vị, hắn đối với ta cũng sẽ không sinh ra ác ý. Mà Mộc gia lại không giống như vậy, nếu như cả Bách Nhật tiền bối cũng đi thì Mộc gia các ngươi lấy gì chống lại đệ nhất hung nhân đây.
Nói đến đay, thần thái Tôn Lãnh Ảnh tự tại.audio coi am
Mộc gia lão tổ cũng ngưng trọng, Mộc gia là tam đại cự đầu ở Đế Thống giới, bọn hắn chưa bao giờ xem nhẹ chính mình.
Nhưng đệ nhất hung nhân thật sự quá cường đại. Nếu có một ngày đệ nhất hung nhân muốn sát nhập Mộc gia, Mộc gia cũng không có lực lượng nào có thể chống lại đệ nhất hung nhân.
Cho dù Mộc gia có thể chống lại đệ nhất hung nhân thì chỉ sợ tổn thất cũng rất thảm trọng. Thậm chí có khả năng Mộc gia xuống dốc, rớt khỏi vị trí tam đại cự đầu, từ đó về sau không thể nào vực dậy nổi.
Cuối cùng, Mộc gia lão tổ hít một hơi thật sau, thần thái trịnh trọng nói:
– Cho dù Mộc gia chúng ta lấy tư cách chủ chiến. Nhưng cũng phải chọn thời điểm hợp lý đưa đệ nhất hung nhân tới mới được. Đệ nhất hung nhân cũng sẽ không nguyện ý chui đầu vào lưới.
Nếu như muốn cùng đệ nhất hung nhân chiến một trận, tốt nhất chiến trường phải ở trong đạo thống Mộc gia bọn hắn. Đây là sân nhà, Mộc gia sẽ có được ưu thế lớn nhất.