Đế Bá Audio Podcast
Tập 746 [Chương 3726 đến Chương 3730]
❮ sautiếp ❯Chương 3726: Tháo Chạy (1)
Dương Đình Vũ máu me đầm đìa vất vả bò dậy, hắn không dám tin nhìn Lý Thất Dạ. Hắn đã ôm lòng muốn chết, nhưng không ngờ Lý Thất Dạ lại tha cho hắn một mạng.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, không tin Lý Thất Dạ lại thật sự buông tha cho Dương Đình Vũ.
– Ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?
Lý Thất Dạ nhìn Dương Đình Vũ đang ngạc nhiên, cười nhạt nói rằng:
– Nếu là đồ đệ của Mộc Kiếm, vậy thì tốt, chuyển lời giúp ta, đệ nhất hung nhất giết chết đệ đệ Mộc Thiếu Thần của hắn đang ở đây chờ hắn, ta cũng lười đến Mộc gia một chuyến…
-… thế nên Mộc gia có bao nhiêu người thì cút hết đến đây cho ta, ta sẽ chặt đầu từng người một, đỡ mắc công chạy tới chạy lui, quá phiền phức.
Nói tới đây, hắn cười nhạt, ung dung hời hợt.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Đình Vũ nghẹn họng trân trối, tất cả mọi người giật mình sợ hãi.
Đây là trần trụi tuyên chiến với Mộc Kiếm Chân Đế, trần trụi khiêu chiến Mộc gia. Chuyện này quá kinh khủng, quá bá đạo.
Tuyên chiến Chân Đế vô địch, tuyên chiến cự vô phách Mộc gia!
Thạch Vận đạo thống mặc dù xuống dốc, thế nhưng vẫn có rất nhiều nghe đến đại danh của Mộc Kiếm Chân Đế, nghe đến đại danh của Mộc gia.
Đối với tu sĩ Thạch Vận đạo thống, Mộc Kiếm Chân Đế chính là tồn tại cao thượng, giống như chí cao vô thượng ở trên trời, thế gian vô địch, vạn thế vô song.
Mộc gia thì khỏi cần nhiều lời, uy danh của Mộc gia được lưu truyền từ đời này sang đời khác. Mộc gia vô địch, quét ngang hết thời đại này đến thời đại khác.
Trong suy nghĩ của tất cả tu sĩ ở Thạch Vận đạo thống, Mộc gia chính là cự vô phách, toàn bộ Đế Thống Giới không ai địch lại. Cự vô phách như vậy, có thể tùy tiện giẫm chết bất kỳ một ai, có thể tùy tiện tiêu diệt bất kỳ một môn phái nào, bất kỳ một đạo thống nào.
Bây giờ Lý Thất Dạ lại nói muốn trảm Mộc Kiếm chân đế, muốn tiêu diệt Mộc gia, lời này bá đạo tới mức không thể hình dung nổi.
Nếu đổi lại là trước kia thì mọi người sẽ cười Lý Thất Dạ không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng nghĩ tới cảnh khi Chân Đế thuật bị hắn giẫm dưới chân thì cũng chỉ là một ngọn lửa nhỏ xíu.
Cho nên, khi nghe lời này, tất cả mọi người hít lạnh, không khỏi rùng mình. Cái người gọi là Lý Thất Dạ này đã kinh khủng tới mức bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Đình Vũ tái mặt. Hắn biết người này không phải là tồn tại mà hắn có thể chống lại, chỉ có Chân Đế cùng bất hủ mới có thể chống lại hắn.
– Tốt, ta nhất định sẽ chuyển lời.
Dương Đình Vũ cắn răng, nói xong thì không dây dưa dài dòng, xoay người rời đi.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không nói thêm gì cả, xoay người rời đi, trở về phế tích. Hắn không dừng lại, càng không xem qua tình hình của Sơ Thạch tông.
– Má ơi.Nguồn truyện audio Podcast
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi thì vô số người hai chân mềm nhũn, không thể đứng vững, đặt mông ngồi xuống đất. Người nhát gan thì bị sợ hãi đái ra quần.
– Ta… ta… tồn tại như thế tới Minh Lạc thành chúng ta từ bao giờ vậy.
Tất cả mọi người run rẩy. Lúc này Lý Thất Dạ ở lại phế tích, tất cả mọi người cảm thấy nơi đó có một con hồng hoang cự thú đang ngủ say, ai mà quấy rầy hắn, hắn đập tay một cái, lập tức đập ngươi thành thịt vụn.
Tất cả mọi người nhìn nhau, đương nhiên, mọi người không ai biết Lý Thất Dạ tới Minh Lạc thành từ bao giờ.
– Hắn… hắn… chẳng lẽ hắn là thiên tài vô địch của Thạch Vận đạo thống.
Có thanh niên mơ mộng hão huyền.
Trưởng bối của hắn lập tức vỗ gáy hắn, đập nát ảo tưởng, nói rằng:
– Ngươi chưa tỉnh ngủ hả? Thạch Vận đạo thống chúng ta cằn cỗi như thế, thì có thể sinh ra tồn tại vô địch như vậy sao? Ép khô Thạch Vận đạo thống cũng không sinh ra được tồn tại vô địch như vậy!
– Tồn tại vô địch như vậy, Thạch Vân đạo thống không chứa chấp nổi.
Những người khác cũng cười khổ.
Đệ tử Sơ Thạch tông vất vả lấy lại tinh thần, một số đệ tử bị hù co quắp ra đất cũng bò dậy, có hơi mất hồn, nói rằng:
– Cuối cùng cũng kết thúc rồi, chúng ta được cứu rồi.
Lẽ ra, Hắc Thiết quân vây quét bọn họ bị tiêu diệt, Dương Đình Vũ cũng thất bại, đệ tử Lạc phủ từ đây không gượng dậy nổi, Sơ Thạch tông bọn họ thoát được một kiếp, bọn họ phải vui mừng mới đúng. Thế nhưng lúc này bọn họ không vui nổi.
Bởi vì bọn họ sợ hãi vỡ mật, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn kịp. Lý Thất Dạ rời đi rất lâu, nhưng hai chân bọn họ vẫn còn run cầm cập, nói chuyện cũng lắp bắp.
Nếu như bây giờ bọn họ mà nhìn thấy Lý Thất Dạ, cho dù Lý Thất Dạ đứng rất xa thì bọn họ cũng sẽ quỳ xuống đất, không đủ can đảm ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ chỉ cần đứng đó thôi thì đã ép bọn họ không sao thở nổi rồi.
Lâm Diệc Tuyết vất vả bò dậy, thở phào một hơi, quay trở lại bên cạnh Ngô Hữu Chính.
– Lần này mời được công tử, cứu vớt tông môn, toàn nhờ công lao của ngươi.
Ngô Hữu Chính nhìn thấy đệ tử của mình bình yên vô sự, không khỏi thở phào.
Lâm Diệc Tuyết cười khổ, nàng ngẩn người, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Thử nghĩ mà xem, mấy ngày trước nàng còn làm dữ trước mặt Lý Thất Dạ, thậm chí tuyên bố muốn cho Lý Thất Dạ đẹp mắt, muốn giáo huấn Lý Thất Dạ.
Khi đó nàng rất tự tin, nàng từng nghĩ rằng nếu như Lý Thất Dạ tiếp tục yêu ngôn hoặc chúng nữa thì nàng sẽ ra tay giáo huấn Lý Thất Dạ một trận.
Bây giờ nghĩ lại, mình giống như một con cừu non giương oai diệu võ trước mặt hồng hoang cự thú. Chỉ cần hồng hoang cự thú há miệng ra thì lập tức nuốt chửng nàng, hơn nữa còn không đủ nhét kẻ răng.
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Diệc Tuyết cảm thấy lúc đó mình vô tri biết mấy, buồn cười biết mấy, giống như thằng hề làm trò trước mặt Lý Thất Dạ vậy.
Mình diễu võ giương oai trước mặt tồn tại vô địch giống như Lý Thất Dạ, dáng vẻ lại còn dữ dằn, hắn không bóp chết mình là từ bi lắm rồi.
Bây giờ Sơ Thạch tông gặp nạn, hắn chịu ra tay cứu giúp, lòng dạ vĩ đại biết mấy, ý chí rộng rãi biết mấy.
Nhất thời, Lâm Diệc Tuyết nghĩ mà ngây dại. Lúc này nàng mới biết thế gian rộng lớn như thế nào, tồn tại vô địch chí tôn lòng dạ rộng lớn như thế nào. Nhất thời, nàng thừ người rất lâu.
– Tuyết nhi.
Cuối cùng, khi Ngô Hữu Chính quát lớn, Lâm Diệc Tuyết mới hoàn hồn lại.
– Sư phụ.
Lâm Diệc Tuyết hoàn hồn, vội vàng nhìn sư phụ của mình.
– Còn có thứ gì thì hãy thu thập đi, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.
Ngô Hữu Chính phân phó.
– Ta… ta… ta…
Lâm Diệc Tuyết sững sờ, nói rằng:
– Sư phụ, chúng ta còn phải đi nữa sao?
Chương 3727: Tháo Chạy (2)
– Đúng vậy, phải đi.
Ngô Hữu Chính đưa mắt nhìn xa, nói chậm:
– Cho dù đại nạn không tới thì cũng không thể ở lại Minh Lạc thành nữa rồi.
– Vì sao?
Lâm Diệc Tuyết không rõ lắm, ngơ ngác hỏi.
– Sợ rằng không lâu nữa thì đại quân của Mộc gia sẽ tới, Mộc Kiếm Chân Đế sẽ đích thân giá lâm. Đối với Mộc gia, đối với Mộc Kiếm Chân Đế, bọn họ không cho phép quyền uy của mình bị khiêu khích.
Ngô Hữu Chính thở dài, nói chậm:
– Đến lúc đó Minh Lạc thành sẽ trở thành chiến trường, nói không chừng vừa khai chiến thì toàn bộ Minh Lạc thành sẽ tan thành mây khói, thậm chí, Thạch Vận đạo thống cũng sẽ bị đánh nát.
Nói tới đây, hắn mặt mày ảm đạm. Thế nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn không thể thay đổi được gì cả, chuyện hắn có thể làm đó chính là mang theo đệ tử tông môn rời khỏi nơi này, mang theo đông đảo bách tính rời khỏi nơi này.
Lâm Diệc Tuyết lặng lẽ gật đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cuối cùng khi rời khỏi Minh Lạc thành, nàng không nhịn được ngoái đầu nhìn về phía Thiên Vận phế tích.
Bắt đầu từ bây giờ, có lẽ nàng sẽ không còn gặp lại nam nhân này. Hắn là chí tôn trên trời, bọn họ vốn là người của hai thế giới.
Cuối cùng, Lâm Diệc Tuyết thở dài, đi theo trưởng bối rời khỏi Minh Lạc thành.
Lý Thất Dạ vừa ra tay, toàn bộ Minh Lạc thành câm như hến. Khi mọi người biết Lý Thất Dạ đang ở Thiên Vận phế tích thì không ai dám đi đến Thiên Vận phế tích, cho dù phải đi ngang nơi này thì cũng lẩn tránh thật xa.
Còn phần Lạc phủ, một đêm xuống dốc, bởi vì Hắc Thiết quân chính là tinh nhuệ của Lạc phủ, là lực lượng cường đại nhất Lạc phủ. Toàn bộ Hắc Thiết quân bị Lý Thất Dạ một kiếm giết chết, chớp mắt khiến cho Lạc phủ đánh mất sức mạnh.
Hơn nữa sau khi Dương Đình Vũ rời đi thì Lạc phủ rơi vào cục diện quần long vô thủ, nhất thời toàn bộ Lạc phủ lâm vào hỗn loạn, thậm chí có không ít đệ tử cho rằng đại nạn lâm đầu, nhất là khi Lý Thất Dạ vẫn còn ở trong Minh Lạc thành, hù dọa không ít đệ tử Lạc phủ trốn khỏi Minh Lạc thành ngay trong đêm.
Khi Sơ Thạch tông rút lui thì mang theo rất nhiều bình dân bách tính. Khi không có Lạc phủ cản tay, lại thêm thực lực của Sơ Thạch tông cùng danh vọng của Ngô Hữu Chính, có rất nhiều bình dân bách tính nguyện ý đi theo Sơ Thạch tông.
Dưới sự tuyên truyền của Sơ Thạch tông, mọi người đều biết đại nạn sắp tới, cho nên rất nhiều bình dân bách tính thu dọn hành lý, đi theo Sơ Thạch tông rời khỏi Minh Lạc thành.
Đương nhiên cũng có không ít bình dân bách tính ở lại. Đối với bọn họ, Minh Lạc thành chính là nhà của bọn họ, là chỗ dựa duy nhất của bọn họ. Bất luận ra sao, bọn họ đều phải bảo vệ mái nhà của mình, tuyệt đối không muốn rời khỏi quê hương, thậm chí còn có không ít người nguyện ý chết trong mái nhà của mình.
Ngoại trừ một số bách tính đi theo Sơ Thạch tông rút lui thì còn có không ít tu sĩ vội vàng trốn khỏi Minh Lạc thành.
– Trốn gấp như vậy làm gì, tai nạn chưa chắc sẽ tới, tới khi đó chạy cũng không muộn.
Có một vài người không muốn chạy trốn, nên nói.
– Nói nhảm, cho dù tai nạn không tới thì đại quân Mộc gia cũng tới.
Người chạy trốn cười lạnh, nói rằng:
– Khi đại quân Mộc gia áp cảnh thì e rằng Minh Lạc thành sẽ xong đời.
Đương nhiên cũng có rất nhiều tu sĩ ở lại. Bởi vì bọn họ đều có nhà ở Minh Lạc thành, bọn họ không thể vứt bỏ người nhà của mình, vứt bỏ người thân của mình, vứt bỏ gia tộc của mình để mà chạy trốn.
Cho nên, trong thời gian ngắn, mấy mươi vạn nhân khẩu của Minh Lạc thành chỉ còn lại chưa tới một nửa, khiến cho Minh Lạc thành vắng vẻ không ít.
– Minh Lạc thành xong rồi.
Có lão tu sĩ dù biết đại nạn lâm đầu, thế nhưng lại không chạy trốn.
– Nếu như Minh Lạc thành xong rồi, vì sao lại không trốn?
– Trốn? Trốn đi đâu?
Lão tu sĩ lắc đầu, nói rằng:
– Đại quân Mộc gia áp cảnh, tới khi đó không chỉ Minh Lạc thành, mà toàn bộ Thạch Vận đạo thống đều sẽ xong đời, nói không chừng sẽ phát sinh một trận chiến kinh thiên, đánh xuyên Thạch Vận đạo thống. Dù sao thì cũng chết, như vậy còn không bằng ở lại, nhìn xem phong thái của Chân Đế, nhìn xem đại chiến kinh thiên của Chân Đế, như vậy đời này không sống uổng.
Nghe vậy, không ít tu sĩ cảm thấy có lý.
Lý Thất Dạ ra tay, chấn nhiếp Minh Lạc thành, sau đó không ít người rời khỏi Minh Lạc thành, Minh Lạc thành bắt đầu trở nên yên ắng.
Ban đầu mọi người cho rằng Minh Lạc thành sẽ thanh tĩnh một đoạn thời gian, nhưng không ngờ rằng Minh Lạc thành chỉ mới thanh tĩnh hai ngày thì lại bắt đầu náo nhiệt.
Hôm đó, trên bầu trời Minh Lạc thành vang “ông ông ông”, không gian trên bầu trời gợn sóng, có một môn hộ mở ra.
Lúc này bầu trời tối sầm, có một chiếc thuyền lớn chui ra khỏi môn hộ, trôi nổi trong hư không.
Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng đáp đất “phanh phanh phanh”, chỉ thấy từng bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống.
– Đó là cái gì vậy.
Nhìn thấy màn này, chúng tu sĩ ở Minh Lạc thành giật mình.
– Khách bên ngoài.
Nhìn thấy màn này, có tu sĩ thế hệ trước từng nhìn thấy trường hợp này, thì thào rằng:
– Có cường giả bên ngoài đạo thống đến Minh Lạc thành chúng ta.
– Là đại quân Mộc gia sao?
Nhìn thấy chiếc thuyền treo cao trên trời, tất cả mọi người hít lạnh.
May mắn đây không phải là đại quân Mộc gia như mọi người đã tưởng. Những bóng người từ trên trời rớt xuống là cường giả của một đạo thống khác, những cường giả này sau khi đáp xuống mặt đất thì dò xét Minh Lạc thành một phen. May mà đạo thống này tương đối văn minh, không hề xua đuổi cư dân của Minh Lạc thành. Sau khi bọn họ dò xét Minh Lạc thành thì lập tức rút khỏi Minh Lạc thành, đóng trại trong phế tích bên ngoài Minh Lạc thành.
– Bọn họ tới từ đâu?
Nhìn thấy đội ngũ đạo thống này đóng trại bên ngoài Minh Lạc thành, không ít dân cư Minh Lạc thành tò mò, đích thân đi tìm hiểu.
– Đúng là hiếm thấy, không ngờ lại có đạo thống cường đại như vậy đến Minh Lạc thành chúng ta, chẳng lẽ sắp có đại sự hay sao?
Trước giờ Minh Lạc thành, thậm chí là toàn bộ Thạch Vận đạo thống, rất hiếm khi có khách ghé thăm. Cho dù có khách ghé thăm thì cũng chỉ đến một mình mà thôi, rất hiếm khi có một đội ngũ đi tới Thạch Vận đạo thống.
Thạch Vận đạo thống đã suy sụp, còn không bằng cả môn phái tam lưu. Theo Thạch Vận đạo thống suy sụp, thiên địa khô kiệt, Thạch Vận đạo thống cũng không còn sản xuất thần dược đan thảo hay bảo vật hiếm thấy nữa. Cho nên tu sĩ cường giả trong thiên hạ không còn hứng thú với Thạch Vận đạo thống nữa.
Chương 3728: Phong Vân Dũng Động
Ngay cả thương nhân cũng không muốn tới Thạch Vận đạo thống buôn bán, bởi vì Thạch Vận đạo thống hiện tại một nghèo hai trắng, bọn họ không mua nổi thứ tốt. Nếu như chạy tới Thạch Vận đạo thống buôn bán thì đừng nói kiếm tiền, mà sợ rằng ngay cả lộ phí cũng mất toi.
Cho nên trước giờ rất ít người ghé thăm Thạch Vận đạo thống, cho dù có thì cũng chỉ có một hai người thưa thớt mà thôi.
Bất thình lình có một đội ngũ cường đại như thế đi tới Minh Lạc thành, làm cư dân Minh Lạc thành rất ngạc nhiên, cũng rất hiếu kỳ.
Thế nhưng đạo thống này chỉ mới là bắt đầu. Sau khi đạo thống này tới đây thì chỉ nghe “ông ông ông”, trên bầu trời xuất hiện một môn hộ khác, lại có một đội ngũ khác truyền tống tới nơi này.
Những người truyền tống tới nơi này, có đội ngũ môn phái, có quân đoàn đạo thống, cũng có năm ba người kết bạn mà đến…
Những đội ngũ này từ trên trời giáng xuống, đáp xuống Minh Lạc thành. Trong thời gian ngắn, Minh Lạc thành có thêm mười vạn nhân khẩu ngoại lai, còn nhiều hơn cả nhân khẩu của Minh Lạc thành nữa.
Bất thình lình có nhiều nhân khẩu ngoại lai như vậy, hơn nữa còn đều là cường giả, còn đều xuất thân từ đạo thống lớn. Điều này không những phá vỡ sự yên tĩnh của Minh Lạc thành, mà còn hù dọa cư dân của Minh Lạc thành nữa.
Bình thường, cư dân của Minh Lạc thành đều có hơi quen biết lẫn nhau. Bây giờ người ngoại lai đầy đường, hơn nữa ai cũng vô cùng cường đại, đều là tồn tại một khi nóng giận thì có thể tiêu diệt Minh Lạc thành. Điều này khiến không ít cư dân Minh Lạc thành sợ hãi nổi da gà.
Khi nhiều người ngoài lai tràn vào Minh Lạc thành như vậy, cư dân Minh Lạc thành cũng được lợi không ít, tất cả khách sạn trong Minh Lạc thành đều kín người, sinh ý vô cùng nóng nảy. Hơn nữa, những cường giả này ra tay rất hào phóng, trong vòng một đêm, bọn họ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Cũng có một vài đại giáo nhìn trúng địa bàn của tiểu môn phái, trực tiếp hét giá lên trời, đuổi tiểu môn phái cút xéo, còn bọn họ thì vào ở.
Đương nhiên giá trên trời là đối với tiểu môn phái ở Minh Lạc thành, còn đối với đại giáo tới từ bên ngoài thì chỉ là tiền trinh mà thôi.
Nhất thời, Minh Lạc thành vốn vắng vẻ đột nhiên trở nên náo nhiệt, tu sĩ ngũ hồ tứ hải đều có mặt ở nơi này, hơn nữa náo nhiệt còn đang dâng cao, vẫn còn có rất nhiều đại giáo cường giả ùa vào Minh Lạc thành, ùa vào Thạch Vận đạo thống.
– Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có bảo tàng xuất thế hay sao?
Nhìn thấy nhiều đại giáo đạo thống tràn vào Minh Lạc thành như vậy, làm cho tu sĩ Minh Lạc thành ngớ người.
Trước kia Minh Lạc thành, Thạch Vận đạo thống trong mắt đại giáo đạo thống chỉ là một nơi cằn cỗi, thậm chí ngay cả cứt chim cũng không có, những cường giả này căn bản không thèm ngó tới Thạch Vận đạo thống, đi tới Thạch Vận đạo thống chỉ làm ô uế hai chân của bọn họ mà thôi. Cũng giống như người kinh thành xem thường chuồng heo ở nông hôn vậy.
Bây giờ bất thình lình Minh Lạc thành như mỏ vàng vừa được phát hiện, đại giáo đạo thống nhao nhao ùa vào Minh Lạc thành, tu sĩ Minh Lạc thành không trố mắt mới là lạ.
Nhất thời, không ít tu sĩ Minh Lạc thành bắt đầu nghĩ ngợi, có người nói thầm:
– Chẳng lẽ Minh Lạc thành thật sự có bảo tàng xuất thế hay sao.
– Cũng có thể, dù sao tổ tiên của chúng ta cũng từng giàu có. Năm đó khi Thạch Vận đạo thống chúng ta hiệu lệnh thiên hạ thì có rất nhiều bảo tàng chảy vào Thạch Vận đạo thống.
Có người nói nhỏ.
Trên thực tế trong Minh Lạc thành không chỉ có một hai người có suy nghĩ này, rất nhiều tu sĩ bản thổ đều nghĩ như vậy. Có nhiều đại giáo đạo thống từ bên ngoài đi vào Minh Lạc thành như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân.
Cũng chính vì vậy, không ít tu sĩ Minh Lạc thành bắt đầu đào móc trong nhà mình, thử xem có đào được bảo tàng hay không.
– Thật sự có bảo tàng xuất thế sao?
Nhất thời, tin tức Minh Lạc thành có bảo tàng bắt đầu nóng nảy.
Lý Thất Dạ vẫn ở lại bên trong phế tích, không hề quan tâm tới bên ngoài ồn ào. Hắn ngồi xếp bằng ở đó, giống như hóa thạch.
Đã từng có tu sĩ ngoại lai đi tới phế tích của Lý Thất Dạ, thế nhưng bọn họ chỉ tới khảo sát một hồi, sau đó lập tức rời khỏi, không quan tâm tới Lý Thất Dạ, cũng không quấy rầy hắn.
Bởi vì bọn họ nghĩ rằng, Lý Thất Dạ bình thường như vậy, chắc là tiểu tu sĩ nào đó mà thôi, bọn họ cũng lười qua hỏi.
Đối với những người đến đây khảo sát, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, lắc đầu nói chậm:
– Lòng người không đáy, rắn nuốt voi, chết thế nào cũng không biết! Càng nhiều người tới, thì càng nhiều con mồi, thật sự có thể để nó đầy bụng!
Lý Thất Dạ đương nhiên biết những đại giáo đạo thống này tới đây vì cái gì. Tin tức về Bạch Lan thành đã thu hút ngoại giới, không ít đạo thống có thực lực cường đại phỏng đoán được huyền cơ, cho nên mới có nhiều đại giáo đạo thống đi vào Thạch Vận đạo thống như vậy.
Hơn nữa Thạch Vận đạo thống đã xuống dốc, không còn sức lực ngăn cản kẻ ngoại lai, cho nên những đại giáo đạo thống này đi vào Minh Lạc thành mà không hề bị cản trở mảy may, để bọn họ muốn làm gì thì làm. Dù sao thì nơi này cũng chỉ là một đạo thống xuống dốc, bọn họ muốn làm gì thì làm nấy, sau khi trận thịnh yến này kết thúc thì phủi mông rời đi là được. Còn phần Thạch Vận đạo thống có tan vỡ hay không thì bọn họ không quan tâm đến.
Đối với những đại giáo đạo thống này, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười mà thôi. Hắn lười hỏi, cũng lười can thiệp, chỉ cần bọn họ không quấy rầy hắn là được. Bằng không, chính là bọn họ tự tìm đường chết.
Một hôm, lại có hai người đi vào phế tích, đi đến vị trí của Lý Thất Dạ.
– Tại sao hai người các ngươi lại trở lại? Các ngươi chẳng phải nên trốn càng xa càng tốt hay sao?
Lý Thất Dạ mở mắt, nhìn hai người đang quỳ gối dưới đất, nói lạnh nhạt.
Hai người đang quỳ gối dưới đất chính là sư đồ Ngô Hữu Chính đã rút lui. Lúc này Ngô Hữu Chính dẫn theo Lâm Diệc Tuyết đến đây quỳ gối.
– Đại ân của công tử, ngày đó chưa thể bái tạ, hôm nay đến dập đầu công tử.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết cung kính dập đầu Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhận đại lễ của bọn họ, khoát tay áo, nói:
– Đứng lên đi.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết lạy xong xuôi thì bò dậy. Ngày đó Lý Thất Dạ cứu giúp Sơ Thạch tông, sau đó chưa kịp cảm tạ Lý Thất Dạ thì đã rút lui. Hôm nay trở lại, bọn họ đặc biệt tới đây dập đầu Lý Thất Dạ.
– Các ngươi sẽ không về đây chỉ để dập đầu ta đúng không.
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết.
Chương 3729: Lưu Lại (1)
Ngô Hữu Chính không khỏi cười khan, đành phải nói rằng:
– Nơi này là nhà của chúng ta, tổ nghiệp của chúng ta ở ngay nơi này, cho nên ta… ta muốn trở lại thăm một chút.
Sau khi Ngô Hữu Chính dẫn mọi người rút lui tới nơi an toàn thì nội tâm của hắn vẫn không nỡ Minh Lạc thành, dù sao thì nơi này cũng là cơ nghiệp mà tổ tiên bọn họ để lại, cho nên hắn muốn trở lại trông coi phần cơ nghiệp này. Dù sao hắn cũng lớn tuổi rồi, không sống được bao lâu nữa, sinh thời có thể trông coi phần cơ nghiệp này cũng được. Bất kể có giữ được hay không thì ít nhất hắn cũng không nuối tiếc.
Cho nên sau khi hắn dàn xếp xong xuôi thì lập tức trở lại. Mà Lâm Diệc Tuyết thì bất chấp đi theo, Ngô Hữu Chính không khuyên nàng được, cuối cùng đành phải mang theo Lâm Diệc Tuyết trở lại.
Sau khi Ngô Hữu Chính mang theo Lâm Diệc Tuyết trở lại thì đặc biệt đi tới nơi này dập đầu cám ơn Lý Thất Dạ.
– Có nhiều thứ qua rồi thì cho qua đi. Tổ nghiệp, chưa hẳn đã có thể giữ lại được. Nếu như có năng lực thì phá rồi lại lập, đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
Ngô Hữu Chính cười khan, ngượng ngùng nói rằng:
– Không sợ công tử chê cười, chúng ta làm gì còn năng lực chế tạo ra cơ nghiệp như tổ tiên chứ. Ta… ta chỉ ôm lòng may mắn mà thôi, hy vọng có thể trốn được một kiếp, cơ nghiệp tổ tiên vẫn còn nguyên vẹn.
Nói tới đây, Ngô Hữu Chính thở dài, nói rằng:
– Tuổi tác của ta đã không còn sống được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một bãi đất vàng, thừa dịp vẫn còn một hơi, muốn làm một ít chuyện cho hậu nhân, xem xem có thể giữ được phần cơ nghiệp này không, nếu như không giữ được thì ta cũng không có gì phải tiếc nuối…
-… Hơn nữa nếu như có thể chết trong nhà của mình thì cũng không sao cả, đây chính là kết cuộc tốt nhất. Cả đời ta sinh trưởng ở đây, cuối cùng chôn ở đây, coi như đời này viên mãn.
Nói tới đây, hắn không khỏi cười chua xót.
Khi con người ta rời xa quê hương, có thể được chôn cất ở cố hương, chính là một loại xa xỉ.
Lý Thất Dạ chỉ ngồi xếp bằng ở đó, không nói thêm gì hết.
– Chỉ là đứa nhỏ này, quá bướng bỉnh.
Ngô Hữu Chính nhìn Lâm Diệc Tuyết, có hơi bất đắc dĩ, cười khổ nói rằng:
– Ta không cho nàng trở lại, nàng lại cố chấp đi theo ta trở lại tìm cái chết.
– Sư phụ…
Lâm Diệc Tuyết cúi thấp vầng trán, nói rằng:
– Nơi này… nơi này cũng là nhà của ta… ta… ta muốn ở lại. Nếu như chết ở chỗ này thì ta… ta… ta cũng không sợ.
– Đứa nhỏ ngốc, ngươi vẫn còn trẻ.
Ngô Hữu Chính lắc đầu, bất đắc dĩ nói rằng:
– Tương lai còn rất nhiều cơ hội.
Lâm Diệc Tuyết cúi thấp vầng trán, không nói không rằng. Tính tình của nàng bướng bỉnh, một khi đã quyết định rồi thì dù có chín con trâu cũng không thể kéo lại.
– Minh Lạc thành bây giờ đã không phải là Minh Lạc thành của các ngươi nữa rồi.
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói:
– Các ngươi muốn giữ cơ nghiệp tổ tông, thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Nếu như có người muốn, bọn họ chỉ cần duỗi một ngón tay thôi thì cũng có thể tiêu diệt các ngươi.
Ngô Hữu Chính mở miệng muốn nói, thế nhưng cuối cùng hắn lại cười khổ. Hắn cũng biết Lý Thất Dạ nói đúng tình hình thực tế.
Trên thực tế, khi vừa trở lại, Ngô Hữu Chính cũng giật mình bật thốt, cho rằng mình đi lộn chỗ. Minh Lạc thành bỗng nhiên trở nên náo nhiệt như thế, nhiều đại giáo đạo thống xuất hiện ở Minh Lạc thành như thế, lập tức khiến Ngô Hữu Chính sững sờ.
Nhất là khi nhìn thấy có rất nhiều cường giả ra vào Minh Lạc thành, hơn nữa những cường giả này đều từ Chân Thân trở lên, trong đó có không ít Chân Thần đăng thiên. Chuyện này khiến con tim Ngô Hữu Chính run rẩy, da đầu tê tái.
Nếu như những cường giả này thật sự muốn chiếm cơ nghiệp tổ tiên của bọn họ thì không phải là chuyện quá khó, nhất là những Chân Thần đăng thiên của đại giáo đạo thống, một khi ra tay, giết hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
– Tạm thời ở lại nơi này đi, ra ngoài cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn sư đồ bọn họ, lạnh nhạt nói.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết không khỏi sửng sốt, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng Lý Thất Dạ lại thu lưu bọn họ. Dù sao bọn họ với Lý Thất Dạ cũng không quen không biết, lần trước hắn ra tay cứu vớt Sơ Thạch tông đã là lòng dạ từ bi rồi.
– Đa tạ công tử…
Sư đồ Ngô Hữu Chính xốc lại tinh thần, vội vàng lạy bái. Nhất là Lâm Diệc Tuyết, nội tâm vô cùng mừng rỡ, không khỏi lén lút nhìn Lý Thất Dạ, thế nhưng lại không dám nhìn nhiều, sau khi lén nhìn một cái thì lập tức thu hồi ánh mắt, cúi thấp vầng trán.
Mặc dù là vậy, thế nhưng trong lòng Lâm Diệc Tuyết hết sức vui vẻ. Có thể ở lại nơi này, cho dù dãi gió dầm sương thì trong lòng cũng cảm thấy vui mừng khấp khởi.
Đương nhiên, sư đồ Ngô Hữu Chính không định dãi gió dầm sương ở đây. Cuối cùng, sư đồ bọn họ ra tay xây một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, coi như là chỗ ở lâm thời của ba người bọn họ.
Đương nhiên, với Lý Thất Dạ, có chỗ ở hay không thì cũng như nhau. Nếu như hắn nguyện ý, tùy tiện khoát tay một cái thì có thể dời núi hái trăng, lầu cao cổ điện có thể mọc lên từ mặt đất bất cứ lúc nào.
Mặc dù đây chỉ là một ngôi nhà gỗ đơn giản, thế nhưng Lâm Diệc Tuyết cũng hết sức vui vẻ, dọn dẹp nhà gỗ ngăn nắp, dùng hoa hoa cỏ cỏ trang trí nơi này dạt dào sinh cơ.
– Công tử, vì sao lại có nhiều đại giáo đạo thống tới Minh Lạc thành chúng ta như vậy?
Sau khi vào nhà gỗ, Ngô Hữu Chính không khỏi tò mò, không nhịn được nên hỏi thăm.
Sau khi tiếp xúc, Ngô Hữu Chính phát hiện thật ra Lý Thất rất dễ nói chuyện, mặc dù hắn ra tay thiết huyết vô tình, thế nhưng đối nhân xử thế lại hết sức bình dị.
– Chẳng lẽ thật sự có bảo tàng xuất thế?
Khi Ngô Hữu Chính trở lại thì cũng có nghe qua tin đồn này, thậm chí hắn còn nhìn thấy không ít tu sĩ bản thổ đang đào móc trong địa bàn của mình.
– Bảo tàng, ngươi cảm thấy nơi này có bảo tàng không?
Lý Thất Dạ cười nói.
– Điều này…
Ngô Hữu Chính suy nghĩ một lát, hắn cười khổ, nói rằng:
– Nếu như Minh Lạc thành có bảo tàng thì e rằng cũng không tới phiên chúng ta, mà người đời trước đã lấy hết rồi.
Thạch Vận đạo thống xuống dốc đã lâu, có thể nói người đời trước nghèo phát điên rồi. Đã từng có tu sĩ đào móc Minh Lạc thành, nếu như thật sự có thứ đáng giá thì đã bị lấy mất, làm gì tới phiên hậu nhân bọn họ chứ?
Chương 3730: Lưu Lại (2)
Cũng chính vì vậy, tuyệt thế công pháp cùng vô địch thần binh của Thạch Vận đạo thống mới hao mòn từng món một. Bởi vì những đại giáo cương quốc rời khỏi Thạch Vận đạo thống không mang theo những thứ này thì lấy chúng ra đấu giá, đổi thành vật tư rời khỏi nơi này.
Có thể nói, sau khi những đại giáo cương quốc đó trốn khỏi nơi này thì đã để lại một vùng đất cằn cỗi cho những người không thể chạy trốn.
– Thế nhưng, có nhiều thứ không phải muốn lấy thì có thể lấy.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Chẳng lẽ là đạo nguyên…
Ngô Hữu Chính hoàn hồn, không khỏi giật mình. Dù sao hắn cũng là một trong số ít cao thủ đứng đầu Thạch Vận đạo thống, vì vậy biết rất nhiều thứ.
– Chúng ta vẫn còn đạo nguyên sao?
Lâm Diệc Tuyết nghe sư phụ mình nói vậy, không khỏi ngạc nhiên. Thạch Vận đạo thống bọn họ đã xuống dốc đến tình trạng này rồi, sợ rằng đạo nguyên đã sớm khô cạn, đã sớm biến mất.
– Còn…
Ngô Hữu Chính nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói rằng:
– Chúng ta vẫn còn đạo nguyên, thế nhưng chúng ta không biết nó ở đâu mà thôi. Ta cùng mấy vị Chân Thần từng nghiên cứu với nhau, thế nhưng tiếc là chưa từng thành công. Nếu như chúng ta không có đạo nguyên thì đã vỡ nát từ lâu rồi. Thế nhưng đạo thống chúng ta mặc dù suy sụp, thế nhưng lại kẹt ở Đế Thống Giới, không hề rơi xuống, cho nên chứng tỏ đạo nguyên vẫn còn. Tiếc là chúng ta không tìm thấy đạo nguyên.
Ngô Hữu Chính dù sao cũng là Chân Thần mạnh nhất Thạch Vận đạo thống, cho nên hắn từng thăm dò thử, thế nhưng chưa từng thành công.
– Mặc dù không phải đạo nguyên, thế nhưng lại có liên quan rất lớn với đạo nguyên.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói.
– Công tử cũng đến đây vì thứ này?
Ngô Hữu Chính bật thốt:
– Không đúng, không tử đến đây vì thứ tà vật dưới lòng đất…
Nói tới đây, hắn không khỏi cười khan.
Bởi vì trước đó Lý Thất Dạ từng nói đuổi theo tà vật mà đến đây, bây giờ hắn nói Lý Thất Dạ đến đây vì bảo vật thì hình như là bất kính với Lý Thất Dạ, vì vậy hắn vội đổi giọng.
– Không cần phải ngượng miệng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta thật sự đuổi theo tà vật mới đến đây, thế nhưng đồng thời cũng vì thứ này nên mới tới đây.
Ngô Hữu Chính cười khan, mặt mày xấu hổ.
– Đây là một món bảo vật vô thượng?
Lâm Diệc Tuyết tò mò, ngẩng đầu nhìn lén Lý Thất Dạ một cái.
– Phải xem xem ngươi nghĩ như thế nào nữa, thứ này cũng là một món đồ mang tới tai ương ngập đầu.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Bằng không thì Thạch Vận đạo thống các ngươi vì sao lại suy sụp trong vòng một đêm, bằng không thì vì sao đạo nguyên của các ngươi vẫn còn, thế nhưng đạo thống lại khô cạn.
– Tà vật cũng đến vì thứ này?
Ngô Hữu Chính bật thốt, nội tâm chấn động, nói rằng:
– Không đúng, phải nói trước đây rất lâu tà vật đã đến rồi. Có lẽ đây chính là nguyên nhân Thạch Vận đạo thống chúng ta suy sụp. Kể từ khi đó thì tà vật bắt đầu quấy phá, hơn nữa ban đầu tà vật cũng vì thứ này nên mới đến đây.
Ngô Hữu Chính từng nghiên cứu chuyện này, bây giờ được Lý Thất Dạ chỉ điểm, hắn lập tức hiểu được huyền cơ, suy nghĩ thông suốt.
– Cũng có thể nói như vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu.
Ngô Hữu Chính hoàn hồn, vội hỏi:
– Công tử có thể diệt trừ tà vật này?
– Nếu như tà vật không diệt, như vậy sẽ có vấn đề lớn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đến lúc đó, không chỉ Thạch Vận đạo thống các ngươi, mà toàn bộ Đế Thống Giới sẽ gặp vấn đề lớn.
– Khủng bố vậy sao?
Nghe vậy, Ngô Hữu Chính rùng mình.
– Thứ này không thuộc về thế giới này.
Lý Thất Dạ nhìn xa, ánh mắt co lại.
– Nếu như tà vật bị diệt trừ…
Ngô Hữu Chính ngẩn ngơ, tự lẩm bẩm. Hắn giật mình, nghẹn ngào nói:
– Nếu như tà vật bị diệt trừ, như vậy… như vậy… như vậy… như vậy đạo nguyên của Thạch Vận đạo thống chẳng phải sẽ khôi phục lại hay sao?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Ngô Hữu Chính mừng rỡ như điên. Dù sao, chuyện này đối với Thạch Vận đạo thống chính là tin vui như trời.
– Nếu như trừ được thì Thạch Vận đạo thống các ngươi sẽ bộc phát sinh cơ, đại đạo cuồn cuộn, sẽ nghênh đón một môi trường mới.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Sẽ có một hồi phồn vinh.
– Thật là như thế.
Ngô Hữu Chính mừng rỡ như điên, quỳ xuống đất, nói rằng:
– Công tử trừ được tà vật, chính là ân nhân đời đời kiếp kiếp của Thạch Vận đạo thống, Thạch Vận đạo thống đời đời kiếp kiếp sẽ lập trường sinh bài cho công tử.
– Đừng vội cám ơn ta.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, lạnh nhạt nói:
– Làm không khéo thì sẽ để Thạch Vận đạo thống các ngươi tan thành tro bụi.
Lời này như một chậu nước lạnh giội thẳng vào đầu Ngô Hữu Chính. Thế nhưng hắn xốc lại tinh thần, vẫn cứ quỳ lạy, nói rằng:
– Thế nhưng đây ít nhất cũng là hy vọng. Thạch Vận đạo thống nếu tiếp tục như thế này thì cũng khó thoát khỏi cái chết, cũng có một ngày sẽ tan vỡ diệt vong.
– Cách nhìn của ngươi đúng là lạc quan.
Lý Thất Dạ cười nhạt.audio coi am
Ngày qua ngày, càng ngày càng nhiều cường giả đại giáo đạo thống xuất hiện ở Minh Lạc thành. Bởi vì đông đảo tu sĩ cường giả ngoại lai tràn vào Minh Lạc thành, khiến cho số lượng tu sĩ cường giả ngoại lai vượt xa cư dân bản địa ở Minh Lạc thành.
Đại giáo đạo thống tràn vào Minh Lạc thành càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn là người sau mạnh hơn người trước, người sau uy danh hiển hách hơn người trước.
Bách Diệp tông, Phi Long đạo thống, Hạc Vũ giáo, Linh Thông đạo thống… Từng đại giáo đạo thống uy chấn phát phương lần lượt xuất hiện ở Minh Lạc thành, nhất thời khiến cho bầu không khí của Minh Lạc thành cực kỳ khẩn trương, thậm chí bắt đầu xuất hiện xung đột quy mô nhỏ.
Mặc dù càng ngày càng có nhiều đại giáo đạo thống tràn vào Minh Lạc thành, thế nhưng may mắn là tạm thời không có ai coi trọng phế tích của Lý Thất Dạ, cũng không có ai tới quấy rầy Lý Thất Dạ.
Tuy nhiên Lý Thất Dạ thanh tĩnh không được bao lâu thì một hôm đột nhiên nghe “đùng” một cái, lúc này, bầu trời xuất hiện một cánh cửa khổng lồ, một chiếc chiến hạm vô cùng to lớn bay chậm ra khỏi cánh cửa.
Chiếc chiến hạm này lớn tới mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, chiến hành này hình thôi, phần đuôi có hai cái cánh, hình tượng hết sức huyền huyễn, giống như chiến cơ.
Chiếc chiến hạm này giống như một tòa thành trì khổng lồ, khi chiếc chiến hạm này bay chậm ra khỏi cánh cửa thì đằng sau nó lại có từng chiếc chiến hạm cỡ nhỏ bay theo bảo vệ.
Trận hình này tạo thành một chiến đội khổng lồ, một đội ngũ chiến hạm trên không. Đội ngũ chiến hạm kinh khủng như thế này có thể dễ dàng tiêu diệt bất kỳ đại giáo cương quốc nào đó.