Đế Bá Audio Podcast
Tập 745 [Chương 3721 đến Chương 3725]
❮ sautiếp ❯Chương 3721: Lạc Phủ (2)
Bao vây thành lũy có đến mấy ngàn người, toàn thân mặc khôi giáp màu đen. Dưới ánh mặt trời, khôi giáp màu đen lấp lóe hào quang u ám. Mấy ngàn đệ tử mặc hắc giáp, cầm binh khí sắc bén trong tay, hàn quang lấp loáng, sát khí rùng rợn. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang quan sát từ xa không khỏi rùng mình.
Đây là đội ngũ tinh nhuệ nhất Lạc phủ, lần này vì diệt Sơ Thạch tông mà Lạc phủ không tiếc điều động đội ngũ tinh nhuệ nhất của mình.
– Sơ Thạch tông xong đời rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có tu sĩ đứng ngoài xa quan sát nói nhỏ.
– Lần này Dương Đình Vũ tự mình tọa trấn nha.
Một tu sĩ khác nói nhỏ:
– Chỉ có hắn ra tay thì mới có thể ngăn cản Ngô tông chủ. Thế nhưng Ngô tông chủ cũng rất cường đại, có thể đỡ được Chân Đế thuật mà không chết, đúng là rất đáng gờm.
– Xuỵt, phải gọi là Dương phủ chủ, không thể gọi thẳng tên họ.
Đồng bạn của tu sĩ này nhỏ giọng nhắc nhở.
– Dương phủ chủ sớm muộn gì cũng nhất thống Thạch Vận đạo thống.
Có một tu sĩ nói nhỏ:
– Hắn dù sao cũng là đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, là đệ nhất cao thủ của thế hệ trẻ… không, là đệ nhất cao thủ của Thạch Vận đạo thống. Hắn suất lĩnh Lạc phủ nhất thống Thạch Vận đạo thống cũng là chuyện bình thường.
– Chẳng qua chỉ là đệ tử ký danh mà thôi.
Một tu sĩ khác bất mãn, lầm bầm một tiếng.
– Cho dù là đệ tử ký danh thì cũng là đệ tử.
Có tu sĩ nói rằng:Nguồn truyện audio Podcast
– Chỉ riêng danh hiệu đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế thôi thì đã đủ uy hiếp toàn bộ Thạch Vận đạo thống rồi, ai dám nói ra nói vào chứ?
Nghe vậy, tu sĩ vừa mới bất mãn không khỏi trầm mặc.
Dương Đình Vũ, cũng chính là đương kim chưởng môn nhân của Lạc phủ, cũng là thiên tài lợi hại nhất Thạch Vận đạo thống, đương nhiên cũng là đệ nhất cao thủ của thế hệ trẻ tuổi, thậm chí là đệ nhất cao thủ của Thạch Vận đạo thống.
Mặc dù Dương Đình Vũ rất trẻ tuổi, thế nhưng hắn đã là Chân Thần đại cảnh, thành tựu hết sức phi phàm.
Phải biết rằng ở Thạch Vận đạo thống, Chân Thần đại cảnh chính là tồn tại mạnh mẽ nhất. Hơn nữa toàn bộ Thạch Vận đạo thống, không có mấy người đạt tới Chân Thần đại cảnh, cũng chỉ có dăm ba người mà thôi. Ngô Hữu Chính là một trong số đó.
Thế nhưng Chân Thần đại cảnh đều là ông lão xế chiều, chỉ có Dương Đình Vũ tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành Chân Thần đại cảnh. Có thể nói hắn tuổi trẻ tài cao, là thiên tài lợi hại nhất của Thạch Vận đạo thống.
Đây không phải là điều ghê gớm nhất của Dương Đình Vũ, điều ghê gớm nhất của Dương Đình Vũ chính là danh hiệu… đệ tử ký danh của Mộc Kiếm Chân Đế!
Thì ra, Dương Đình Vũ từng ra ngoài du lịch, được Mộc Kiếm Chân Đế thưởng thức, từng chỉ điểm hắn một hai lần. Mặc dù Mộc Kiếm Chân Đế không truyền thụ cho hắn bất kỳ công pháp gì, thế nhưng cũng coi như là đệ tử ký danh, Mộc Kiếm Chân Đế cũng chấp nhận thân phận này.
Là đệ tử ký danh của Mộc Kiếm Chân Đế, không phải tự mình khoác lác, từng được Mộc Kiếm Chân Đế chỉ điểm. Thành tựu như vậy, đặt ở Thạch Vận đạo thống, đã đủ để Dương Đình Vũ khoe khoang cả đời rồi.
Dù sao, đối với Thạch Vận đạo thống mà nói, Chân Đế chính là tồn tại chí cao vô thượng, tất cả mọi người ở Thạch Vận đạo thống đều phải cúng bái. Có thể gặp gỡ Chân Đế một lần, chính là vinh hạnh lớn nhất trong đời.
Mà Dương Đình Vũ lại còn là đệ tử ký danh của Mộc Kiếm Chân Đế, cho nên thành tựu cực kỳ phi phàm.
Cho nên, Dương Đình Vũ tuy còn trẻ thế nhưng đã có khí thế lãnh tụ Thạch Vân đạo thống. Mặc dù Dương Đình Vũ không phải là người mạnh nhất trong số những Chân Thần đại cảnh ở Thạch Vận đạo thống, thế nhưng mọi người đều tôn hắn là đệ nhất cao thủ của Thạch Vận đạo thống.
Mà Dương Đình Vũ cũng rất có dã tâm, rất muốn nhất thống Thạch Vận đạo thống. Rất hiển nhiên, hôm nay tiêu diệt Sơ Thạch tông chính là một bước quan trọng xây nên công tích vĩ đại của hắn.
Sơ Thạch tông bị vây nhốt, mọi người ở Minh Lạc thành ngừng thở. Còn phần bình dân bách tính thì không đủ sức can thiệp vào ân oán của tu sĩ.
Mặc dù Sơ Thạch tông ở Minh Lạc thành rất được lòng người, mà tông chủ Ngô Hữu Chính cũng rất được mọi người kính yêu. Thế nhưng lúc này không có tu sĩ nào dám đứng ra nói giúp Sơ Thạch tông, càng không có môn phái truyền thừa nào ủng hộ Sơ Thạch tông, hay cứu viện Sơ Thạch tông.
Bây giờ Lạc phủ phát triển không ngừng, nhất là sau khi Lạc phủ rơi vào tay Dương Đình Vũ thì càng như mặt trời ban trưa. Mọi người đều có thể thấy Dương Đình Vũ tiền đồ vô lượng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành Chân Thần đăng thiên, thậm chí rất có khả năng vấn đỉnh bất hủ. Tới khi đó, hắn chính là đệ nhất nhân hàng thật giá thật.
Cho nên, dưới đại thế như vậy, không ai nguyện ý kết thù với Dương Đình Vũ, không ai nguyện ý đắc tội Dương Đình Vũ. Mọi người đều có thể thấy, Dương Đình Vũ nhất thống Thạch Vận đạo thống chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhìn Hắc Thiết quân đoàn của Lạc phủ bao vây thành lũy của Sơ Thạch tông, Sơ Thạch tông đang giãy dụa lần cuối. Mọi người biết rằng, bất kể Sơ Thạch tông có giãy dụa như thế nào đi nữa thì cũng không thể trốn khỏi vận mệnh bị diệt.
– Sơ Thạch tông, cuối cũng cũng sẽ trở thành lịch sử.
Có tu sĩ xúc động, không khỏi thở dài.
Một số tu sĩ thỏ chết hồ rầu. Hôm nay Lạc phủ có thể tiêu diệt Sơ Thạch tông, như vậy ngày mai cũng có thể tiêu diệt bọn họ. Thế nhưng dưới đại thế như vậy, bọn họ không thể làm gì khác, không có cách nào ngăn cản bước tiến của Dương Đình Vũ.
Ở trên thành lũy, Ngô Hữu Chính lo lắng nhìn về hướng Thiên Vận phế tích, mặt mày rầu lo.
Mặc dù bọn họ vất vả phá vòng vây đưa Lâm Diệc Tuyết ra ngoài, thế nhưng trong lòng Ngô Hữu Chính không thề chắc chắn. Hắn không biết Lâm Diệc Tuyết có thể mời Lý Thất Dạ tới hay không, hắn không biết Lý Thất Dạ có nguyện ý ra tay cứu giúp hay không. Có thể nói, trong lòng của hắn không hề chắc chắn.
Dù sao Sơ Thạch tông với Lý Thất Dạ không thân không quen. Sơ Thạch tông dù có bị diệt môn thì Lý Thất Dạ cũng chưa chắc đã ra tay cứu giúp. Huống chi cao nhân như Lý Thất Dạ, suy nghĩ cùng hành vi của hắn, căn bản không thể dùng tư duy của người thường để phỏng đoán.
Lúc này, Ngô Hữu Chính hết sức rầu lo, thỉnh thoảng nhìn về phía xa. Lúc này trên người hắn cũng có vết thương không nhẹ. Hắn với Dương Đình Vũ giao phong với nhau, bị Chân Đế thuật bá đạo của Dương Đình Vũ gây thương tích. Nếu như không có công lực thâm hậu chống đỡ thì mạng hắn đã ô hô rồi.
Chương 3722: Dương Đình Vũ
Ngô Hữu Chính hết sức rầu lo, bởi vì hắn biết thực lực của bọn họ không thể ngăn cản được Lạc phủ bao lâu nữa, thêm mấy đợt công kích nữa thì thành lũy của bọn họ chắc chắn phá vỡ. Nếu như tới lúc đó Lý Thất Dạ không ra tay cứu giúp thì Sơ Thạch tông bọn họ thật sự sẽ diệt vong.
– Sư phụ, vị cao nhân đó có tới không?
Lúc này có đệ tử đứng bên cạnh Ngô Hữu Chính hỏi nhỏ, nhìn Hắc Thiết quân dưới thành lũy, đệ tử Sơ Thạch tông rùng mình. Bọn họ đã không còn đủ sức công phá vòng vây của Lạc phủ nữa rồi.
Trước đó bọn họ đã từng mấy lần tổ chức công phá vòng vây, thế nhưng đều thất bại, tử thương thảm trọng.
– Chắc sẽ đến.
Ngô Hữu Chính thì thào. Nói xong, hắn không khỏi nhìn về phía Thiên Vận phế tích. Lời này, hắn vừa trả lời đệ tử của mình, ổn định lòng tin của đệ tử trong môn phái, đồng thời cũng tự cổ vũ chính mình. Trên thực tế, trong lòng của hắn không hề chắc chắn.
Ngay khi tất cả mọi người ngừng thở nhìn Hắc Thiết quân thì đột nhiên có người sải bước đi tới, hai người từ trên trời giáng xuống, chớp mắt xuất hiện trước thành lũy, xuất hiện trước mặt Hắc Thiết quân.
Nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt Hắc Thiết quân, Ngô Hữu Chính quan sát, nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lâm Diệc Tuyết, hắn lập tức mừng rỡ gào lên:
– Cao nhân tới rồi!
– Cám ơn trời đất, Sơ Thạch tông được cứu rồi!
Nhất thời, Ngô Hữu Chính khóc ướt cả mặt. Hắn đã tính tới cảnh xấu nhất, Sơ Thạch tông hôm nay sợ rằng sẽ phải diệt vong.
Không ngờ ngay lúc mấu chốt, đại cứu tinh cuối cùng cũng tới. Lý Thất Dạ vừa giá lâm, Ngô Hữu Chính biết ngay, Sơ Thạch tông được cứu rồi.
Lý Thất Dạ cùng Lâm Diệc Tuyết từ trên trời giáng xuống, thình lình đưa tới bạo động.
– Đây không phải là đệ tử Sơ Thạch tông vừa chạy thoát hay sao? Tại sao lại trở về rồi? Muốn chịu chết sao?
Có người đứng quan sát ngoài xa nhìn thấy Lâm Diệc Tuyết, không khỏi bất ngờ.
Cũng có người nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
– Nam nhân này là ai? Chẳng lẽ là cứu binh Sơ Thạch tông mời tới? Thạch Vận đạo thống của chúng ta còn có người mạnh hơn Lạc phủ, còn có người có thể đối đầu với Dương Đình Vũ à?
“Keng…”
Tiếng binh khí vang liên miên. Khi Lý Thất Dạ cùng Lâm Diệc Tuyết xuất hiện ở bên ngoài thành lũy thì không ít Hắc Thiết quân xoay người lại, mũi thương lưỡi dao chỉa vào Lý Thất Dạ, đằng đằng sát khí.
– Là ngươi…
Hứa Anh Kiến đang đốc chiến nhìn thấy Lý Thất Dạ, không khỏi biến sắc, lùi lại mấy bước.
– Cảnh giới!
Hứa Anh Kiến sợ hãi nhảy dựng, Hắc Thiên quân lập tức lao tới, nhắm vào Lý Thất Dạ, khí tức ác liệt tràn khắp không gian.
Lúc này Hứa Anh Kiến cũng hối hận để cho Lâm Diệc Tuyết phá vòng vây. Hắn không ngờ Lâm Diệc Tuyết lại có thể mời người này làm cứu binh.
– Tiểu tử này là thần thánh phương nào?
Nhìn thấy Hứa Anh Kiệt như lâm đại địch, nhất thời không ít người cảm thấy bất ngờ, hỏi nhỏ.
Tất cả mọi người lắc đầu, không ai nhận ra Lý Thất Dạ, càng không biết lai lịch của hắn. Hơn nữa, Lý Thất Dạ thoạt nhìn bình thường, chẳng hề giống cao thủ chút nào.
– Hừ…
Có tiếng hừ lạnh vang lên như sấm rền. Ngay lúc này, một người bước ra ngoài, không ít cường giả Lạc phủ vây quanh hắn, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
– Dương Đình Vũ… không, Dương phủ chủ tới rồi.
Nhìn thấy người thanh niên này, những người đứng quan sát ngoài xa chấn động, thần thái cung kính.
Dương Đình Vũ, phủ chủ Lạc phủ, dáng dấp hiên ngang, khí độ bất phàm, áo choàng phấp phới, hết sức khí thế, tướng tá như rồng, bước đi như hổ, đúng là có phong phạm bá chủ.
– Ngươi chính là cao nhân trong phế tích.
Dương Đình Vũ ánh mắt dữ dằn, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói rằng.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lắc đầu nói:
– Ta không phải là cao nhân trong phế tích, ta là Lý Thất Dạ, nhớ kỹ, mọi người gọi ta là đệ nhất hung nhân.
– Lý Thất Dạ, đệ nhất hung nhân?
Nghe được cái tên xa lạ này, tất cả mọi người nhìn nhau, không ai biết người này chui ra từ đâu, hơn nữa còn mạnh miệng gọi mình là đệ nhất hung nhân.
Dương Đình Vũ ánh mắt dữ dằn, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ. Một lát sau, hắn nói chậm:
– Lạc phủ chúng ta không muốn kết thù với ngươi, ngươi giết đứa bé Mộc Thành Kiệt, tự có Mộc gia tính toán với ngươi. Hôm nay chính là chuyện nhà của Thạch Vận đạo thống, không cần người ngoài hỏi tới, càng không cần người ngoài xen vào. Cho nên, chớ có nhúng tay vào ân oán nội bộ của chúng ta.
Dương Đình Vũ khách khí như thế làm rất nhiều người bất ngờ. Cái người gọi là Lý Thất Dạ này thoạt nhìn bình thường không hề đặc biệt này có gì mà để Dương Đình Vũ khách khí với hắn như vậy chứ? Phải biết rằng, Thạch Vận đạo thống hôm nay, Dương Đình Vũ có thể quân lâm thiên hạ, còn có ai có thể khiến hắn khách khí như vậy chứ?
Thế nhưng lời này của Dương Đình Vũ rất có đạo lý, ở Tam Tiên Giới, người ngoài đúng là không tiện nhúng tay vào ân oán bên trong đạo thống. Bình thường, không có ai nguyện ý nhúng tay vào, bởi vì đây là điều kiêng kỵ.
Bởi vì đối với phần lớn đạo thống mà nói, bọn họ có chém giết nhau thì cũng là người một nhà, đều là chuyện trong nhà, không cần người ngoài nhúng tay giải quyết.
– Nha.
Lý Thất Dạ nói:
– Đó là chuyện của ngươi. Thế nhưng, ta ở đây rồi, thức thời thì hãy cút đi. Ta mà ra tay thì máu chảy thành sông.
Lý Thất Dạ nói thế làm tất cả mọi người nghẹn họng trân trối. Những người đứng ngoài xa quan sát nghe thấy lời này thì lập tức choáng váng.
– Người này thật ngông cuồng, chẳng lẽ hắn không biết mình đang đối mặt với ai sao? Đây chính là đệ nhất nhân của Thạch Vận đạo thống chúng ta.
Có người giật mình thốt lên.
– Tiểu tử này cuối cùng có lai lịch gì? Vậy mà dám mạnh miệng nói chuyện với Dương Đình Vũ như thế!
Ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng giật mình.
– Ngươi…
Dương Đình Vũ lập tức biến sắc, không khỏi lùi lại, ánh mắt dữ dằn, sầm mặt lại, lạnh lùng nói rằng:
– Lời này của ngươi quá ngông cuồng rồi, nơi này chính là Thạch Vận đạo thống…
– Ta biết rồi.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, cắt lời Dương Đình Vũ, lạnh nhạt nói rằng:
– Ta không muốn lặp lại lần thứ hai, cút!
Dương Đình Vũ tức giận xanh mặt. Đệ nhất cao thủ Thạch Vận đạo thống như hắn đã bao giờ bị người khác quét mặt như thế chứ. Huống chi ở ngoài Thạch Vận đạo thống, mọi người đều biết hắn là đệ tử ký danh của Mộc Kiếm Chân Đế, ngay cả cường giả của đạo thống lớn cũng phải khách khí với hắn ba phần.
Chương 3723: Một Kiếm Đồ Ngàn Quân (1)
Bây giờ Lý Thất Dạ lại quát hắn trước mặt mọi người, kêu hắn cút xéo. Nếu như hắn nhịn này thì uy vọng của hắn ở Thạch Vận đạo thống sẽ mất hết, ảnh hưởng tới quyền uy của đệ nhất cao thủ Thạch Vận đạo thống, cũng ảnh hưởng tới dã vọng nhất thống Thạch Vận đạo thống của hắn.
– Ngươi quá hùng hổ dọa người rồi!
Dương Đình Vũ quát lớn:
– Lạc phủ chúng ta chưa từng sợ ai cả, bất kỳ người nào dám làm càn ở Thạch Vận đạo thống, chính là kẻ thù của Lạc phủ, chính là kẻ thù của Thạch Vận đạo thống…
– Kiếm…
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm đến Dương Đình Vũ, chậm rãi vươn tay.
Lâm Diệc Tuyết sững sờ một lát, lập tức hoàn hồn, đưa bội kiếm của mình lên. Lý Thất Dạ không hề nhìn nhiều, chỉ tiện tay rút trường kiếm.
Lý Thất Dạ hời hợt rút trường kiếm, nói chậm:
– Trước khi ta ra tay thì ngươi vẫn còn cơ hội. Khi ta ra tay rồi thì chính là máu chảy thành sông.
– Chuẩn bị chiến đấu…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cầm kiếm, Hứa Anh Kiến biến sắc, quát lớn một tiếng, để Hắc Thiết quân chuẩn bị chiến đấu.
“Keng, keng, keng”
Tiếng binh khí vang lên, vào lúc này, Hắc Thiết quân không bao vây Sơ Thạch tông nữa, tất cả Hắc Thiết binh lập tức vây xung quanh Lý Thất Dạ.
Nhất thời, từng mũi thương chỉa vào Lý Thất Dạ, mỗi mũi thương đều lóe lên hàn quang, sát phạt lạnh lùng. Rất hiển nhiên, Hắc Thiết quân là đội ngũ mạnh nhất ở Thạch Vận đạo thống, hết sức dũng mãnh thiện chiến. Đội ngũ này là do chính tay Dương Đình Vũ gầy dựng.
– Sư phu, cao nhân không sao chứ?
Nhìn thấy Hắc Thiên quân từ bỏ vây thành, chớp mắt vây quanh Lý Thất Dạ, làm cho đệ tử Sơ Thạch tông lo lắng, có đệ tử nhỏ giọng hỏi Ngô Hữu Chính.
– Đừng nhúng tay, làm như vậy chỉ khiến công tử không vui.
Ngô Hữu chính lắc đầu, hắn biết có rất nhiều cao nhân không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình. Lúc này, trái tim của Ngô Hữu Chính đã buông lỏng, thở phào một hơi. Có Lý Thất Dạ ra tay, Sơ Thạch tông bọn họ được cứu rồi.
– Sắp khai chiến.
Nhìn thấy Hắc Thiết quân vây quanh Lý Thất Dạ, tu sĩ đứng nhìn ngoài xa hô nhỏ.
Có người nói nhỏ:
– Cái người gọi là Lý Thất Dạ này có thể đỡ nổi Hắc Thiết quân không? Hắc Thiết quân chính là quân đội số một Thạch Vận đạo thống chúng ta, đánh đâu thắng đó.
– Cho dù chống đỡ được Hắc Thiết quân thì cũng bị Dương Đình Vũ trấn sát.
Có tu sĩ thế hệ trước nói rằng:
– Dương Đình Vũ chỉ cần tung ra Chân Đế thuật thì hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết. Ở trong Thạch Vận đạo thống chúng ta, chỉ có Dương Vũ Đình tu luyện Chân Đế thuật.
– Chân Đế thuật vừa ra, đúng là bá đạo vô địch.
Có không ít người đã từng tận mắt nhìn thấy Chân Đế thuật của Dương Đình Vũ. Chân Đế Thuật vừa tung ra, lập tức trấn áp Ngô Hữu Chính, đánh hắn phun máu, làm không ít người sinh lòng e ngại Chân Đế thuật của Dương Đình Vũ.
Bị Hắc Thiết quân bao vây, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, cười nhạt nói rằng:
– Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào.
– Khẩu khí thật lớn…
Dương Đình Vũ nổi giận. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác xem thường như vậy, quát lạnh:
– Hôm nay, ai dám nhục nhã Lạc phủ chúng ta, chắc chắn phải chết…
– Ăn nói thật ngông cuồng.
Những người đứng ngoài xa quan sát cũng nói thầm. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ quá cuồng vọng.
Dương Đình Vũ còn chưa nói hết thì trường kiếm trong tay Lý Thất Dạ đã vung lên, “keng” một cái. Lý Thất Dạ chỉ tiện tay quét kiếm mà thôi, hết sức tùy ý.
– Chiến…
Hứa Anh Kiện quát lớn, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì lập tức dừng lại.
“Phốc…”
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một kiếm lướt qua, từng cái đầu lâu bay lên. Mấy ngàn người, mấy ngàn cái đầu của Hắc Thiết quân bay lên. Một kiếm quét qua, đầu lâu của bọn họ lập tức bị cắt xuống.
Khi bọn họ hoàn hồn thì đầu lâu đã rơi xuống tới chân, đôi mắt của bọn họ trợn lên thật to, nhìn thấy thân thể của mình phun máu, cột máu phun mạnh khỏi cần cổ gãy lìa. Trong chớp mắt, mấy ngàn cột máu phun lên, bầu trời như đổ mưa máu.
Lúc này, đầu lâu lăn trên mặt đất mới nhìn thấy thân thể của mình ngã xuống. Bọn họ muốn mở miệng hét lên, thế nhưng đã không thể hét ra tiếng được nữa rồi.
Cuối cùng, chỉ nghe tiếng thi thể ngã xuống “phanh phanh phanh”, mấy ngàn thi thể ngã ngửa, cảnh tượng hết sức đẹp mắt, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Máu tươi chảy xuôi, tụ thành một dòng, tạo thành một con suối ở nơi đất trũng, chảy tới cuối nguồn. Đây chính là máu chảy thành sông.
Nhất thời, tất cả mọi người há to miệng, tất cả mọi người khiếp vía, đôi mắt trợn trừng, không dám tin nhìn một màn này. Bọn họ không tin đây là sự thật.
Vừa rồi, mấy ngàn chiến sĩ Hắc Thiết quân chuẩn bị tác chiến. Bọn họ đều trong trạng thái tốt nhất, trường thương nơi tay, muốn cho địch nhân một thương trí mạng.
Thế nhưng một kiếm của Lý Thất Dạ quét tới, mặc dù chỉ là một kiếm tùy ý, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp phản kháng thì đâu lâu đã rơi xuống đất.
Nhất thời, tất cả mọi người chấn động, thật lâu không thể hoàn hồn. Hắc Thiết quân chính là quân đoàn cường đại nhất Thạch Vận đạo thống. Mấy ngàn Hắc Thiết binh chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thế mà hôm nay lại bị Lý Thất Dạ một kiếm giết sạch.
Một kiếm quét tới, ngàn quân mất đầu, máu chảy thành sông. Vào lúc này, bọn họ mới chính thức nhìn thấy cái gì gọi là một kiếm đồ ngàn quân.
– Ọe…
Vào lúc này, Lâm Diệc Tuyết không nhịn nổi, “ọe” một tiếng, liên tục nôn mửa. Lúc này nàng liều mạng nôn mửa, gần như nôn luôn cả mật, nôn mửa tới mức mặt mày trắng nhợt.
Vào lúc này, hai chân Lâm Diệc Tuyết run cầm cập, hai chân mềm nhũn, muốn đứng lên cũng không đứng dậy nổi.
Thân là tu sĩ, mặc dù nàng đã từng nhìn thấy người chết, cũng đã từng giết người rồi. Thế nhưng kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh một kiếm đồ ngàn quân. Một kiếm rơi xuống, mấy ngàn đầu người rớt xuống đất. Cảnh tượng vừa khủng bố vừa hoành tráng như vậy, lập tức hù nàng sững sờ.
– Ọe…
Nhất thời, tiếng nôn mửa vang lên liên tục. Lúc này, vô số người sợ hãi nôn mửa. Bất luận là tu sĩ đứng nhìn ngoài xa, hay là đệ tử Sơ Thạch tông đứng trên thành lũy, có rất nhiều người bị hù vỡ mật.
Thạch Vận đạo thống dù sao cũng là địa phương nhỏ, có rất nhiều tu sĩ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, rất nhiều người cả đời chưa từng nhìn thấy cảnh tượng một kiếm đồ ngàn quân như thế này, cho nên có rất nhiều người sợ hãi cứng người.
Chương 3724: Một Kiếm Đồ Ngàn Quân (2)
Ở trên thành lũy, có rất nhiều đệ tử Sơ Thạch tông sợ hãi hai chân mềm nhũn, toàn thân xụi lơ, đặt mông ngồi dưới đất, không có sức lực bò dậy.
– Quá kinh khủng, quá kinh khủng.
Có người mặt mày tái trắng, hoảng hốt lẩm bẩm.
Một màn này sẽ trở thành bóng ma đeo bám rất nhiều người, suốt cả cuộc đời cũng không thể quên được. Một kiếm đồ ngàn quân dọa sợ tất cả mọi người. Mới vừa rồi mọi người còn cho rằng Lý Thất Dạ quá cuồng vọng, thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
– Vì sao không ai tin ta nói hết vậy?
Lý Thất Dạ thổi nhẹ máu tươi dính trên lưỡi kiếm, đút trường kiếm vào vỏ, trả lại cho Lâm Diệc Tuyết, lạnh nhạt nói rằng:
– Con người của ta luôn luôn thành thật, ta nói máu chảy thành sông, thì chắc chắn máu chảy thành sông.
– Má ơi…
Nhất thời, có mấy tu sĩ lùi lại phía sau. Vào lúc này, tất cả mọi người đều sợ hãi Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ là rùng mình rùng mẩy. Nghe Lý Thất Dạ nói thế thì càng rùng mình dữ dội hơn. Vào lúc này, Lý Thất Dạ trong mắt bọn họ chính là sát thần, là sát thần khủng bố không gì sánh bằng. Một kiếm chém ra, vô số đầu người rớt xuống đất.
– Bây giờ tin chưa.
Lý Thất Dạ nhìn Dương Đình Vũ.
Lúc này Dương Đình Vũ hoàn hồn lại, không khỏi run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Khi ánh mắt của Lý Thất Dạ quét tới, hắn khiếp sợ, lùi lại mấy bước.
– Ra tay đi.
Lý Thất Dạ đứng chắp tay, hời hợt nói chậm:
– Ít nhất ta cũng cho ngươi một cơ hội ra tay, tránh để mọi người nói ta bắt nạt ngươi.
Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Dương Đình Vũ. Trước đó, nếu như Lý Thất Dạ khiêu khích Dương Đình Vũ như thế thì tất cả mọi người sẽ cho rằng Lý Thất Dạ ngông cuồng.
Thế nhưng, lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Lý Thất Dạ một kiếm đồ vạn quân, như vậy còn Dương Đình Vũ? Đệ nhất cao thủ của Thạch Vận đạo thống có phải là đối thủ của Lý Thất Dạ hay không?
– Ngươi đừng cho rằng mình vô địch, sư phụ của ta chính là Chân Đế vô địch, tay hái sao trời, chân đạp nhật nguyệt, đó mới là cử thế vô địch…
Dương Đình Vũ hoàn hồn, hít thở thật sâu, lạnh lùng nói rằng.
Dương Đình Vũ nói quá rõ ràng. Hắn muốn nói với Lý Thất Dạ, mặc dù ngươi rất mạnh, thế nhưng sư phụ ta Mộc Kiếm Chân Đế càng mạnh hơn, hắn chắc chắn có thể giết ngươi!
Dương Đình Vũ vừa nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy lạnh người, hít lạnh một hơi.
– Mộc Kiếm Chân Đế.
Khi Dương Đình Vũ nhắc tới sư phụ của mình, tất cả mọi người nhớ tới thân phận của hắn, có người thì thào rằng:
– Phải rồi, hắn chính là đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế.
Sau khi hoàn hồn, không ít người nhìn Lý Thất Dạ. Dương Đình Vũ dù sao cũng là đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, là đệ tử của Chân Đế vô địch. Huống chi phía sau Mộc Kiếm Chân Đế còn có Mộc gia.
Mặc dù Dương Đình Vũ chỉ là đệ tử ký danh của Mộc Kiếm Chân Đế mà thôi, thế nhưng cuối cùng cũng là đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, được Mộc Kiếm Chân Đế thừa nhận, là hàng thật giá thật.
Phải biết rằng một vị Chân Đế không hề thu nhiều đồ đệ. Nếu như đệ tử dưới gối của hắn bị người khác giết hại thì không có vị Chân Đế nào chịu bỏ qua cả.
Nếu như Lý Thất Dạ giết Dương Đình Vũ thì Mộc Kiếm Chân Đế chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm, đến lúc đó, Mộc Đế Chân Đế chắc chắn sẽ ra tay.
Mặc dù người tên Lý Thất Dạ này rất mạnh, thế nhưng, có thể so sánh với Mộc Kiếm Chân Đế sao?
– Ra tay đi…
Lý Thất Dạ đứng chắp tay, ngắt lời Dương Đình Vũ, ung dung hời hợt.
Dương Đình Vũ mặt mày trắng xám. Hắn không ngờ mình uy hiếp như thế rồi mà cũng không có tác dụng. Ngay cả Mộc Kiếm Chân Đế cũng bê ra rồi, thế mà lại không thể hù dọa Lý Thất Dạ.
– Được, hôm nay không chết không thôi!
Vào lúc này, Dương Đình Vũ cắn răng, quát lạnh một tiếng. Lúc này, hắn đã bất chấp tất cả.
Trên thực tế, lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn không có khả năng chạy trốn, nếu như Lý Thất Dạ đã hùng hổ dọa người như thế, như vậy thì hắn cũng bất chấp tất cả.
“Đùng…”
Lúc này Dương Đình Vũ giơ hai tay lên, toàn thân tuôn trào hỏa diễm, một luồng khí tức hùng hồn phóng thẳng lên trời.
Có tiếng phương hót “thu…” vang lên, lúc này sau lưng Dương Đình Vũ xuất hiện một đồ đằng. Chỉ thấy một con phượng hoàng lửa phóng lên tận trời, mang theo hỏa diễm ngập trời.
Khi con phượng hoàng này phóng lên tận trời thì chớp mắt tỏa ra khí tức Chân Đế.
Phượng hoàng lửa bay cao, liệt diễm thiêu cháy bầu trời, thần mang cuồn cuộn, khí tức Chân Đế tràn khắp không gian, cảnh tượng hết sức rung động lòng người.
– Chân Đế thuật…
Tu sĩ đứng quan sát ngoài xa hét lên.
– Chân Đế thuật tung ra, có thể thắng không?
Ngay cả tu sĩ thế hệ trước nhìn thấy Chân Đế thuật cũng cảm thấy chấn động.
Chân Đế thuật, đây chính là Chân Đế thuật duy nhất còn thừa lại của Thạch Vân đạo thống.
Sau khi Thạch Vận đạo thống xuống dốc thì có rất nhiều đại giáo truyền thừa tan thành mây khói, rất nhiều tuyệt học cùng thần binh của Thạch Vận đạo thống cũng biến mất khỏi thế gian.
Hôm nay Thạch Vận đạo thống chỉ còn thừa lại một Chân Đế thuật, hơn nữa chỉ có Lạc phủ sở hữu Chân Đế thuật này.
Dù vậy, cho dù Lạc phủ có Chân Đế thuật, thế nhưng lại không có mấy người tu luyện thành công. Dương Đình Vũ là người trẻ tuổi duy nhất tu luyện Chân Đế thuật thành công.
Có thể nói, Dương Đình Vũ dựa vào Chân Đế thuật mà đánh thắng không ít địch nhân. Cũng dựa vào Chân Đế thuật nên hắn mới thu được danh hiệu “đệ nhất cao thủ” Thạch Vận đạo thống.
Mặc dù Dương Đình Vũ là Chân Thần đại cảnh, thế nhưng luận bản lĩnh, luận công lực thâm hậu, hắn không thể so với Ngô Hữu Chính. Thế nhưng Ngô Hữu Chính không tu luyện Chân Đế thuật, cho nên khi Dương Đình Vũ tung ra Chân Đế thuật thì Ngô Hữu Chính lập tức thất bại, không phải là đối thủ của Dương Đình Vũ.
“Thu…”
Tiếng phượng hót vang cửu thiên. Trong chớp mắt, phượng hoàng lửa giang hai cánh, liệt diễm ngập trời, tàn phá bát phương.
– Đi…
Dương Đình Vũ hét dài, toàn thân tuôn trào liệt diễm cuồn cuộn bất tuyệt. Trong chớp mắt, hắn cùng phượng hoàng lửa hòa làm một thể, thân thể bay lên trên trời, xông thẳng về phía Lý Thất Dạ.
Khi Dương Đình Vũ xông tới, liệt diễm cuồn cuộn, thiêu cháy thiên địa, đốt sôi đại dương mênh mông, nung chảy nhật nguyệt, cứ như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ. Nhất là khi liệt diễm cuồn cuộn trút xuống, nó giống như muốn nuốt chửng toàn bộ thân thể Lý Thất Dạ.
Chương 3725: Nghiền Nát
Nhìn thấy màn này, vô số người hít lạnh. Trong mắt bọn họ, Chân Đế thuật chính là vô địch, một khi bị liệt diễm bao trùm, mặc kệ ngươi mạnh cách mấy thì cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
– Cẩn thận…
Nhìn thấy liệt diễm trút xuống, muốn nuốt chửng Lý Thất Dạ, Lâm Diệc Tuyết ở bên cạnh kinh hãi, vội vàng nhắc nhở Lý Thất Dạ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề chớp mắt, chỉ nhấc chân lên, đạp xuống một cái.
“Phanh…”
Dương Đình Vũ vừa vọt tới chân của Lý Thất Dạ thì lập tức bị giẫm dưới chân.
Mặc kệ Dương Đình Vũ liệt diễm ngập trời như thế nào, mặc kệ Dương Đình Vũ phượng bay cửu thiên như thế nào, thế nhưng khi bị Lý Thất Dạ giẫm lên thì lập tức bị Lý Thất Dạ giẫm cứng dưới chân.
Lúc này, mặc dù Dương Đình Vũ đã hòa làm một thể với phượng hoàng lửa, thế nhưng khi một cước đạp xuống thì hắn cũng chỉ là giun dế mà thôi. Mặc kệ bản lĩnh bao lớn, mặc kệ thủ đoạn bao lớn, thì cũng bị giẫm cứng người.
“Thu…”
Khi Dương Đình Vũ bị giẫm cứng người thì phượng hoàng lửa hót dài, muốn vỗ cánh bay lên, liệt diễm rực sáng, muốn đốt cháy tất cả mọi thứ, đây chính là giãy dụa cuối cùng của phượng hoàng lửa.
Thế nhưng ở dưới bàn chân của Lý Thất Dạ, cho dù có là phượng hoàng lửa thật sự thì cũng không thể làm gì, huống chi chỉ là phượng hoàng giả.
Cho nên khi Lý Thất Dạ hơi dùng sức thì chỉ nghe “phanh” một cái, phượng hoàng lập tức bị Lý Thất Dạ giẫm mất, hóa thành khói xanh.
Hỏa phượng hoàng liệt diễm ngập trời khi nằm dưới chân Lý Thất Dạ thì cũng chỉ như một ngọn lửa nhỏ xíu mà thôi, chỉ cần Lý Thất Dạ giẫm nhẹ một chút thì có thể dập tắt nó ngay lập tức.
Mà khi Lý Thất Dạ hơi dùng sức thì chỉ nghe tiếng “răng rắc” vang lên, “phốc” một cái, Dương Đình Vũ phun máu, lồng ngực của hắn bị Lý Thất Dạ giẫm nát.
– A…
Lồng ngực bị giẫm nát, Dương Vũ Đình đau đớn hét thảm.
Nhất thời, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người không thể khép miệng lại được, ai cũng há miệng lớn đến nỗi có thể nhét vừa trứng ngỗng.
Chân Đế thuật ở trong suy nghĩ của đệ tử Thạch Vận đạo thống chính là công pháp vô địch, chính là công pháp chí cao vô thượng, không gì sánh bằng.
Bình thường khi Dương Đình Vũ tung ra Chân Đế thuật thì cũng có nghĩa Dương Đình Vũ thắng chắc rồi. Có thể nói, mỗi lần Dương Đình Vũ quyết đấu với địch nhân, một khi hắn tung ra Chân Đế thuật thì mọi người biết Dương Đình Vũ đã thắng.
Thế nhưng lúc này Dương Đình Vũ tung ra Chân Đế thuật, không chỉ không thắng, mà Chân Đế thuật của hắn hoàn toàn không thể làm gì hết.
Kinh khủng hơn đó là, ngay cả Dương Đình Vũ khi tung ra Chân Đế thuật thì cũng chỉ là giun dế dưới chân Lý Thất Dạ mà thôi.
Khi phượng hoàng lửa giãy dụa, mặc kệ liệt diễm của nó ngập trời như thế nào thì cũng chỉ là một ngọn lửa nhỏ dưới chân Lý Thất Dạ mà thôi.
Nhất thời, tất cả mọi người khiếp sợ, tất cả mọi người há lớn miệng, hồi lâu không thể nói gì.
Chân Đế thuật nha, đây chính là công pháp mạnh mẽ nhất, đứng đầu nhất của Thạch Vận đạo thống. Huống chi nó còn được thi triển bởi đệ nhất cao thủ của Thạch Vận đạo thống.
Có thể nói, lực chiến đấu như vậy Thạch Vận đạo thống không ai có thể địch lại, không ai có thể đỡ được một chiêu này.
Ngô Hữu Chính chính là ví dụ. Công lực của hắn thâm hậu như vậy, thế nhưng khi Chân Đế thuật vừa tung ra thì Ngô Hữu Chính lập tức trọng thương, căn bản không thể nào chống lại Chân Đế thuật.
Bây giờ Chân Đế thuật cường đại nhất của bọn họ lại bị giẫm nát như một ngọn lửa nhỏ, đúng là quá sức kinh khủng.
Trước đó Lý Thất Dạ một kiếm đồ ngàn quân đã hù dọa bọn họ vỡ mật, theo bọn họ thấy, Lý Thất Dạ ra tay quá kinh khủng, quá thiết huyết.
Bây giờ Lý Thất Dạ vừa nhấc chân thì lập tức giẫm nát Chân Đế thuật của bọn họ. Chuyện này khiến bọn họ tuyệt vọng, Chân Đế thuật vô địch của bọn họ ở dưới chân Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là một ngọn lửa nhỏ mà thôi.
Cho nên khi Lý Thất Dạ nhẹ nhàng giẫm nát phượng hoàng lửa thì hắn không chỉ giẫm nát Chân Đế thuật, mà còn giẫm nát tự tôn của Thạch Vận đạo thống, giẫm nát tự tin của Thạch Vận đạo thống. Lòng tự trọng của bọn họ giống như phượng hoàng lửa, bị Lý Thất Dạ nhẹ nhàng giẫm nát, rải vụn đầy đất.
Tức thì, tâm trạng của tất cả tu sĩ của Thạch Vận đạo thống rơi xuống đáy cốc. Vào lúc này, bọn họ mới biết có một loại tuyệt vọng gọi là bất lực.
Vào lúc này, bọn họ ngước nhìn Lý Thất Dạ. Mặc dù Lý Thất Dạ không quá cao lớn, thế nhưng khi mọi người ngước nhìn Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ giống như là người khổng lồ, đầu đội trời, chân đạp đất. Còn bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến dưới chân Lý Thất Dạ mà thôi, vô nghĩa như thế, hèn mọn như thế.
Vào lúc này, vô số người giống như khinh khí cầu xì hơi, đặt mông ngồi xuống đất, đầu óc trống rỗng, mãi lâu không thể hoàn hồn.
Thử nghĩ mà xem, Chân Đế thuật cường đại nhất của bọn họ ở dưới chân Lý Thất Dạ chẳng qua cũng chỉ là một ngọn lửa nhỏ mà thôi. Như vậy những người ngay cả tư cách tu luyện Chân Đế thuật cũng không có như bọn họ lại là cái gì?
Bọn họ ngậm đắng tu luyện công pháp, ngậm đắng tu luyện đại đạo còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Khổ tu cả đời, cuối cùng cũng là một con kiến dưới chân người ta mà thôi.
Nhất thời, vô số người tuyệt vọng, tâm trạng rơi xuống đáy cốc.
Nếu như vừa rồi Lý Thất Dạ một kiếm đồ vạn quân để lại bóng ma trong lòng mọi người thì Lý Thất Dạ giẫm nát Chân Đế thuật chính là ác mộng đeo bám bọn họ suốt đời. Mỗi khi đêm dài buông xuống, đều sẽ bị cơn ác mộng này làm bừng tỉnh.
Lý Thất Dạ giẫm lên lồng ngực Dương Đình Vũ, toàn bộ Minh Lạc thành yên tĩnh, tất cả mọi người không dám hít thở, vô số người không thể kiềm chế bản thân, toàn thân run rẩy.
– Nhỏ nhẹ khuyên bảo thì không nghe.
Lý Thất Dạ nhìn Dương Đình Vũ, nói rằng:
– Có một số người, hết thuốc cứu, phải thấy quan tài thì mới đổ lệ.
– Ngươi giết ta đi…audio coi am
Dương Đình Vũ cắn răng, gào thét:
– Ta mà kêu rên một tiếng nào thì không phải là hán tử, thì chính là chó đẻ!
Dương Đình Vũ cũng có mấy phần cốt khí, bại trong tay Lý Thất Dạ, hắn không hề cầu xin Lý Thất Dạ, một lòng muốn chết.
– Không, giết ngươi cũng không thể gia tăng hung danh của ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Ta sẽ giữ lại tính mạng của ngươi, sẽ để ngươi sống rời đi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm tất cả mọi người ngạc nhiên, có một số người còn cho rằng Lý Thất Dạ đang nói đùa.
Lúc này, Lý Thất Dạ giơ chân, hời hợt đá Dương Đình Vũ lăn sang một bên.