1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 743 [Chương 3711 đến Chương 3715]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 743 [Chương 3711 đến Chương 3715]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3711: Nhìn Hồng Trần

Dù sao, ở trong thế giới tu sĩ, một đại giáo diệt vọng thì đã có mấy chục vạn sinh mệnh tan thành mây khói. Có thể nói, Minh Lạc thành diệt vong thì có thể ảnh hưởng tới Đế Thống Giới bao nhiêu đây?

Cho nên Lý Thất Dạ không hề quan tâm Minh Lạc Thành diệt vong. Thậm chí sự tồn vong của Minh Lạc thành không hề có liên quan tới hắn. Hắn sai ăn mày tung tin cũng coi như ra sức rồi.

Thế nhưng nha đầu Lâm Diệc Tuyết có mấy phần thú vị, cho nên Lý Thất Dạ mới nhắc nhở nàng một câu. Bằng không, Lý Thất Dạ mới lười quan tâm.

– Hừ, lại nói hươu nói vượn.

Lâm Diệc Tuyết xoay người lại, hừ lạnh một tiếng, nói rằng:

– Minh Lạc thành tuyệt đối sẽ không diệt vong.

– Tin hay không tùy ngươi.

Lý Thất Dạ cũng lười nói thêm, mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thái độ của Lý Thất Dạ làm Lâm Diệc Tuyết muốn đi bỗng dưng không đi nữa. Nàng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, khẽ hừ, nói rằng:

– Ngươi dựa vào đâu nói Minh Lạc thành sắp diệt vong?

Lý Thất Dạ không nói, chỉ ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

– Này…

Lâm Diệc Tuyết thấy Lý Thất Dạ không quan tâm tới mình, dậm chân một cái, chống nạnh, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, đừng giả bộ chết.

Lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt, nhìn Lâm Diệc Tuyết, nói rằng:

– Nếu như, Minh Lạc thành sẽ diệt vong, như vậy ngươi sẽ thế nào?

Lâm Diệc Tuyết đang định nổi cáu bị Lý Thất Dạ hỏi như thế, nàng giật mình sững sờ. Đương nhiên, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện Minh Lạc thành sẽ diệt vong bao giờ.

– Đương nhiên phải cùng sống cùng chết với Minh Lạc thành.

Xốc lại tinh thần, Lâm Diệc Tuyết không cần suy nghĩ mà nói ngay, căm hận nói rằng:

– Ai dám diệt Minh Lạc thành, chúng ta sẽ liều chết chống đỡ!

– Một thành trì mà thôi, mất thì thôi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói.

– Nói bậy.

Lâm Diệc Tuyết quát Lý Thất Dạ, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, thần thái nghiêm túc, nói rằng:

– Minh Lạc thành chính là nơi sinh ta nuôi ta, ta sinh ở đây, lớn lên ở đây, đây là nhà của ta, ta đương nhiên phải liều chết bảo vệ nó.

– Chỉ cần còn mạng, thì có nơi nào không phải là nhà chứ?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:

– Không có mạng, thì làm sao có nhà?

– Hừ hừ hừ, ngươi thì biết gì chứ.

Lâm Diệc Tuyết bất mãn, hừ lạnh nói rằng:

– Minh Lạc thành chính là nhà của chúng ta. Ngoài Minh Lạc thành ra thì những nơi khác đều là đất lạ! Bầu trời của chúng ta chỉ lớn như vậy, nhà còn người còn, nhà mất người mất!

– Có hơi thú vị.

Lý Thất Dạ nhìn Lâm Diệc Tuyết, nói rằng:Nguồn truyện audio Podcast

– Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới việc đi nơi khác sao? Hoặc là, ngươi cũng có thể đổi một đạo thống cường đại hơn.

– Tại sao phải đổi? Hừ, đổi đạo thống thì ta cũng chỉ là đệ tử bình thường giống như bây giờ.

Lâm Diệc Tuyết trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ, tức giận nói rằng:

– Chẳng lẽ ta đổi đạo thống thì sẽ trở thành Chân Đế hay sao? Minh Lạc thành có tới mấy chục vạn người, chẳng lẽ ai cũng có thể đổi đạo thống hay sao? Cho dù có đổi đạo thống thì cũng giống như bây giờ mà thôi, chi bằng tiếp tục ở lại Minh Lạc thành, ít nhất thì nơi này chính là nhà của ta!

Lâm Diệc Tuyết nói thế, làm Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, không khỏi đưa mắt nhìn xa.

Lâm Diệc Tuyết gợi lên một chút ký ức của Lý Thất Dạ, để hắn nhớ tới một số người, nhớ tới một số việc.

Giống như Thiết Huyết Hồ Doanh của Ngân Hồ quân đoàn, chẳng lẽ bọn họ không thể đi xa sao? Chẳng lẽ bọn họ không thể an cư lạc nghiệp ở nơi khác sao? Không, bọn họ có khả năng, cũng đủ nội tình để an cư lạc nghiệp ở nơi khác. Thế nhưng cuối cùng bọn họ đều quay về cố thổ, bởi vì bọn họ yêu tha thiết mảnh đất đó, nên bọn họ không nguyện ý rời khỏi.

Giống như Lâm Diệc Tuyết nói, bầu trời của bọn họ chỉ lớn như thế thôi, dưới vùng trời này chính là tất cả của bọn họ. Có lẽ, bọn họ không biết bên ngoài Minh Lạc thành còn có những nơi màu mỡ hơn, bọn họ không biết bên ngoài Thạch Vận đạo thống còn có thế giới đặc sắc hơn.

Minh Lạc thành, theo Lý Thất Dạ chỉ là một thành trì nhỏ mà thôi, sinh mệnh của bọn họ cũng chỉ ngắn ngủi như thế mà thôi. Minh Lạc thành chính là tất cả sinh mạng của bọn họ.

– Có lẽ, đây chính là niềm vui của tiểu nhân vật. Một tòa thành trì, chính là tất cả mọi thứ trong cuộc đời.

Lý Thất Dạ không khỏi xúc động.

– Hừ, sau này không cho phép ngươi nói hươu nói vượn nữa.

Cuối cùng, Lâm Diệc Tuyết căm hận trừng mắt Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Minh Lạc Thành tuyệt đối sẽ không có chuyện, tuyệt đối!

Nói xong thì quay người bỏ đi.

Câu nói sau cùng không phải nói với Lý Thất Dạ, mà là động viên chính mình, tiếp thêm niềm tin cho mình. Nàng tuyệt đối không tin chuyện đó sẽ xảy ra.

Sau khi Lâm Diệc Tuyết bỏ đi thì Lý Thất Dạ cười nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc này thân thể Lý Thất Dạ bắt đầu mơ hồ, thân thể như bị hòa tan, từ từ hòa làm một với không gian.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ biến mất, chỗ hắn vừa ngồi xếp bằng đã không còn thấy hắn đâu hết.

Lúc này Lý Thất Dạ chẳng những biến mất, chẳng những hòa làm một với không gian, mà còn dung hòa vào đạo thổ, sau đó dung hòa vào Thạch Vận đạo thống. Trong thời gian ngắn, Lý Thất Dạ đã hòa làm một với Thạch Vận đạo thống.

Khi mặt trời mọc lên lần thứ hai, Lý Thất Dạ mới chậm rãi xuất hiện tại chỗ hắn ngồi xếp bằng. Hắn giống như từ một vùng không gian khác xuyên qua tới nơi này.

Lúc này Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ y hệt ngày trước, dường như suốt cả một ngày hắn không hề nhúc nhích chút nào.

Vào lúc này, Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt. Khi hắn mở mắt thì có tiếng “ba” vang lên, không gian hơi gợn sóng. Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ dường như tách khỏi vùng không gian này.

– Tới đi, thiên la địa võng đã sẵn sàng, nếu xuất hiện lần nữa thì chắc chắn sẽ không để ngươi trốn thoát.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Xem ra sâu trong đạo thống này thật sự chôn một thứ không hề tầm thường, khó trách quỷ vật lại giáng lâm xuống nơi này. Đây không phải là ngẫu nhiên.

Nói tới đây, ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy.

Trước đó, Lý Thất Dạ đã có suy đoán nguyên do tại sao Thạch Vận đạo thống lại không rơi khỏi Đế Thống Giới. Ở trong thâm uyên Bạch Lan thành thì càng xác nhận suy đoán này. Bây giờ hắn hoàn toàn có thể xác định, sâu trong Thạch Vận đạo thống có một thứ mà hắn muốn có.

Hơn nữa, Thạch Vận đạo thống xuống dốc sợ rằng có liên quan tới món đồ này, quỷ vật từ trên trời rơi xuống cũng không phải là ngẫu nhiên, nói đúng hơn thì quỷ vật tới đây vì món đồ này.

Chương 3712: Ngô Hữu Chính (1)

Lúc này Lý Thất Dạ đứng dậy, hoạt động gân cốt một hồi, nhìn ra bên ngoài, cười nhạt, nói rằng:

– Thôi được, đi một chuyến cũng được.

Lý Thất Dạ rời khỏi phế tích, đi thẳng vào thành.

Minh Lạc thành vẫn náo nhiệt như vậy, người đến kẻ đi, xe ngựa như lũ, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng gào lớn, cả tòa Minh Lạc thành giống như là hồng trần cuồn cuộn.

Ở trong Minh Lạc thành, bách tính bận bộn kiếm sống, có lẽ bọn họ bận rộn cả ngày chỉ đủ sống tạm, thế nhưng bọn họ chưa từng dừng lại, vẫn chăm chỉ cố gắng để cả nhà sống tạm.

Dường như, đây chính là sự khác biệt giữa tu sĩ cùng phàm nhân. Phảm nhân chỉ vì một miếng cơm, chỉ vì sinh tồn mà thôi. Còn tu sĩ thì giống như thiên nga, mơ ước được bay lên cửu thiên.

Nhìn tiểu thương bận rộn chào hàng, Lý Thất Dạ lặng lẽ quan sát.

Nếu như tất cả bách tính của Minh Lạc thành biết qua mấy ngày nữa thì Minh Lạc thành sẽ diệt vong, bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn, như vậy dân chúng sẽ làm như thế nào?

Nghĩ tới đây, Lý Thất Dạ cười nhạt.

– Thôi.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ không quan trọng, tùy ý cười, nói rằng:

– Tiện tay làm cũng được.

Trên thực tế, trước đó Lý Thất Dạ thật sự không quan tâm tới sự tồn vong của Minh Lạc thành. Hắn chỉ là khách qua đường mà thôi, Minh Lạc thành sống hay chết, hắn không hề quan tâm.

Thế nhưng Lâm Diệc Tuyết làm hắn xúc động, làm hắn nhớ tới một số người, làm hắn nhớ tới một số việc.

Đương nhiên, Lý Thất Dạ không phải đột nhiên nổi thiện tâm. Giống như hắn đã nói, hắn không phải là chúa cứu thế.

Chỉ là Lâm Diệc Tuyết làm hắn hơi hoài niệm. Một vài người không còn tồn tại, một vài người đã từng kề vai chiến đấu với hắn, tất cả đều tan thành mây khói, đều bị chôn sâu trong trí nhớ.

Thế nhưng câu nói của Lâm Diệc Tuyết làm hắn xúc động, làm hắn nhớ tới một số người, một số việc, cho nên lòng hắn xúc động. Nếu như thuận tay thì cũng có thể cứu vớt Minh Lạc thành.

– Có lẽ đây chính là duyên phận.

Lý Thất Dạ thở dài. Nếu như Lâm Diệc Tuyết không khiến hắn nhớ tới một số người, một số việc thì Lý Thất Dạ sẽ không có suy nghĩ này.

Lý Thất Dạ đi trên đường phố, nhìn xe ngựa như lũ, chỉ cười nhạt một tiếng, hưởng thụ phần náo nhiệt này.

Mặc dù người đi trên phố vội vàng, thế nhưng Lý Thất Dạ lại phá lệ nhàn nhã, bước đi thật chậm, hết sức ung dung.

– Ân nhân…

Ngay khi Lý Thất Dạ đi dạo thì đột nhiên có người gào lớn, cúi đầu vái lạy. Người này là một ông lão.

Lý Thất Dạ nhìn ông lão này, không hề có ấn tượng. Thế nhưng ông lão này lại rất cung kính, vái lạy xong thì mới đứng dậy.

– Công tử đã quên lão hủ?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không có ấn tượng về mình, ông lão vội nói:

– Công tử từng đánh lui thụ yêu trong thâm cốc, đã cứu lão hủ một mạng.

Nghe ông lão nói thế, Lý Thất Dạ mới nhớ khi tới Minh Lạc thành, hắn thật sự thuận tay cứu người này. Hắn gật đầu, nói rằng:

– Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi gọi Ngô Hữu Chính.

– Đúng vậy, đúng vậy.

Thấy Lý Thất Dạ còn nhớ rõ tên của mình, ông lão mừng rỡ, vội vàng gật đầu, nói rằng:

– Lão hủ chính là Ngô Hữu Chính, công tử đại ân đại đức, lão hủ mãi mãi khắc ghi trong lòng, suốt đời khó quên.

– Tiện tay mà thôi.

Lý Thất Dạ chỉ nói lạnh nhạt, không hề quan tâm chuyện này, chậm rãi đi tiếp.

Ngô Hữu Chính vội vàng đi theo, mặt mày tươi cười, nói rằng:

– Không ngờ lại gặp công tử ở đây. Công tử chính là thế ngoại cao nhân, có thể gặp gỡ công tử, chính là lão hủ may mắn ba đời. Sơ Thạch tông của lão hủ ở trong Minh Lạc thành, nếu như công tử không chê thì tới cửa ngồi một lát nhé? Để lão hủ tận tình địa chủ.

Ngô Hữu Chính nhiệt tình mời Lý Thất Dạ. Ngoại trừ muốn báo đáp ân cứu mạng của Lý Thất Dạ, thì nếu có thể mời được thế ngoại cao nhân như Lý Thất Dạ tới tông môn của mình, thì chính là duyên phận.

– Miễn đi, sau này đã.

Lý Thất Dạ hết sức hời hợt, nói lạnh nhạt.

– Không biết công tử tới Minh Lạc thành là vì chuyện gì?

Ngô Hữu Chính vội nói:

– Lão hủ quen thuộc Minh Lạc thành, nếu như công tử có việc cần tới lão hủ thì công tử cứ việc phân phó.

Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, nhìn thoáng qua Ngô Hữu Chính, nói rằng:

– Nếu như ngươi thật sự muốn giúp đỡ thì ta đúng là có một chuyện.

– Không biết là chuyện gì?

Nghe Lý Thất Dạ có chuyện phân phó, Ngô Hữu Chính lập tức xốc lại tinh thần, nói ngay:

– Chỉ cần công tử phân phó thì lão hủ nhất định không chối từ.

– Cũng không phải là chuyện lớn.

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:

– Chuyện nhỏ mà thôi. Nếu như ngươi có nhân lực vật lực thì hãy sơ tán bách tính của Minh Lạc thành đi, để bọn họ mau chóng rời khỏi Minh Lạc thành.

– Ách…

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Ngô Hữu Chính ách một tiếng, không ngờ Lý Thất Dạ lại phân phó hắn làm chuyện này. không khỏi ngơ ngác.

– Vì sao phải làm như thế?

Ngô Hữu Chính không hiểu, vội hỏi.

– Bởi vì Minh Lạc thành các ngươi sắp diệt vong, mau chóng chạy trốn đi, trốn càng xa càng tốt. Như vậy mới có thể giữ được tính mạng.

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.

– Minh Lạc thành sắp diệt vong.

Nghe vậy, Ngô Hữu Chính không khỏi sững sờ, không khỏi choáng váng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe lời này.

– Giỏi cho tên họ Lý nhà ngươi…

Ngay khi Lý Thất Dạ nói xong thì một giọng nói giòn giã điêu ngoa vang lên, một làn gió thơm bay tới, một thân ảnh vọt tới trước mặt Lý Thất Dạ.

– Hôm qua ta mới cảnh cáo ngươi, bây giờ ngươi lại ở đây yêu ngôn hoặc chúng! Có tin ta cho ngươi đẹp mặt hay không…

Nữ tử này vọt tới trước mặt Lý Thất Dạ, hung hăng cảnh cáo Lý Thất Dạ.

Nữ tử đột nhiên vọt tới không phải ai khác, chính là Lâm Diệc Tuyết hôm qua tới cảnh cáo Lý Thất Dạ.

Lâm Diệc Tuyết đang đi mua sắm, nghe thấy Lý Thất Dạ yêu ngôn hoặc chúng, lập tức lao tới, hung hăng mắng Lý Thất Dạ, chỉ kém chỉ ngón tay vào mũi của Lý Thất Dạ mà thôi.

– Tuyết nhi, chớ có làm càm.

Ngay khi Lâm Diệc Tuyết hung hăng mắng Lý Thất Dạ thì Ngô Hữu Chính hoàn hồn lại, nhìn thấy đồ nhi của mình vô lễ với ân nhân như thế, sợ hãi nhảy lên, lập tức quát lớn.

– Sư phụ…

Nhìn thấy người bên cạnh Lý Thất Dạ chính là Ngô Hữu Chính, Lâm Diệc Tuyết cũng giật nảy mình, không ngờ sư tôn của mình lại ở đây. Vừa rồi nàng nghe Lý Thất Dạ yêu ngôn hoặc chúng nên trong bụng nổi giận, không hề quan sát mà lập tức xông tới ngay. Nàng không nhìn thấy Ngô Hữu Chính đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ.

– Còn không mau nhận sai với công tử.

Nhìn thấy đồ đệ của mình vô lễ như thế, Ngô Hữu Chính trừng mắt, trầm giọng nói.

Chương 3713: Ngô Hữu Chính (2)

– Sư phụ, hắn rõ ràng đang yêu ngôn hoặc chúng, tung tin đồn khắp nơi…

Lâm Diệc Tuyết ủy khuất nói rằng:

– Hắn cố tình mưu hại Minh Lạc thành, muốn mưu đồ làm loạn.

– Không thể nói bậy, công tử chính là thế ngoại cao nhân.

Ngô Hữu Chính trầm giọng nói:

– Khi vi sư ở Nguyệt Nha cốc, chính là công tử cứu mạng vi sư. Nếu công tử không ra tay thì vi sư đã trở thành thức ăn của yêu thụ rồi.

Lâm Diệc Tuyết nghe vậy, không khỏi sững sỡ, nhìn Lý Thất Dạ một hồi, không hề cảm thấy Lý Thất Dạ giống thế ngoại cao nhân như sư phụ nói.

Sau khi sư phụ trở lại thì từng kể chuyện này. Trong lòng nàng cho rằng người trẻ tuổi cứu mạng sư phụ của nàng chính là cao nhân không ăn khói lửa, thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề có dáng vẻ của cao nhân.

Mặc dù vậy, Lâm Diệc Tuyết vẫn cúi thấp đầu nói với Lý Thất Dạ:

– Là ta vô lễ, va chạm công tử, cũng xin cám ơn công tử đã cứu mạng sư phụ ta…

Lâm Diệc Tuyết với Ngô Hữu Chính mặc dù là sư đồ, thế nhưng tình như cha con. Ngô Hữu Chính nhìn nàng lớn lên, cho nên Lý Thất Dạ cứu mạng Ngô Hữu Chính, trong lòng Lâm Diệc Tuyết hết sức cảm kích.

-… Thế nhưng, thế nhưng cho dù ngươi có ân với Sơ Thạch tông thì cũng không thể yêu ngôn hoặc chúng, rải rác lời đồn, mưu hại Minh Lạc thành chúng ta…

Lâm Diệc Tuyết vẫn còn có một chút quật cường.

Mặc dù nàng cảm kích Lý Thất Dạ cứu sư phụ nàng, vì sư phụ, nàng nguyện ý cúi đầu trước Lý Thất Dạ. Thế nhưng nàng tuyệt đối không cho phép Lý Thất Dạ phát tán lời đồn có hại đối với Minh Lạc thành.

– Nha đầu này, là ta đã làm hư ngươi.

Ngô Hữu Chính vừa tức vừa bực, cũng hết cách với đồ đệ của mình, vội vàng ôm quyền nhận sai với Lý Thất Dạ:

– Công tử, thật có lỗi, là lão hủ không biết cách dạy dỗ, khiến tiểu đồ va chạm công tử, sau này nhất định quản giáo chặt chẽ.

– Việc nhỏ mà thôi. Nếu đúng là lời đồn thì cũng đừng quan tâm.

Lý Thất Dạ thoáng nhìn Lâm Diệc Tuyết, cười nhạt, tiếp tục đi tiếp.

Ngô Hữu Chính vội vàng đi theo, Lâm Diệc Tuyết mặc dù không tình nguyện, thế nhưng sư phụ như vậy, nàng đành phải đi theo.

– Không biết công tử dừng chân ở nơi nào…

Ngô Hữu Chính sau khi đuổi kịp thì vội vàng ôm quyền, nói rằng:

– Lão hủ muốn đến bái kiến công tử, lắng nghe công tử dạy bảo…

– Chỗ này…

Ngô Hữu Chính còn chưa nói xong thì Lý Thất Dạ đã dừng chân. Lúc này, Lý Thất Dạ đã vòng về lối vào phế tích, sau đó cất bước đi vào.

– Thiên Vận phế tích…

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào phế tích này, Ngô Hữu Chính không khỏi ngạc nhiên, xốc lại tinh thần, vội vàng đi theo.

Lý Thất Dạ trở lại chỗ cũ, xếp bằng ngồi xuống, hết sức bình tĩnh.

Đối với Lý Thất Dạ, hoàng cung thần điện cũng vậy, dã ngoại hoang vu cũng vậy, đều không hề khác nhau. Bất kể là ở nơi nào thì hắn cũng bình chân như vại, tự nhiên bình tĩnh.

– Công tử ở trong Thiên Vận phế tích này sao?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng ở nơi này, Ngô Hữu Chính không khỏi ngạc nhiên, hết sức bất ngờ, nói rằng:

– Công tử đây là đang ăn gió nằm sương.

Ngô Hữu Chính không ngờ Lý Thất Dạ lại ngủ ngoài trời. Hắn còn tưởng rằng Lý Thất Dạ sẽ vào ở cổ diện thần lâu. Thế nhưng khi hắn xốc lại tinh thần, cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy cũng không phải không thể.

– Ăn gió nằm sương thì đã sao?

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.

– Là lão hủ ánh mắt thiển cận.

Ngô Hữu Chính cười khan, nói rằng:

– Công tử chính là cao nhân, uống nước sông ăn sương sớm, cũng là tu hành.

Lý Thất Dạ không nhiều lời, rũ mắt xuống.

Ngô Hữu Chính nhìn xung quanh, thấy bốn phía hoang vu, không khỏi cảm khái, nói rằng:

– Thiên Vận phế tích, nơi này từng là thần điện của Thiên Vận giáo nha. Khi Thạch Vận đạo thống cường thịnh thì Thiên Vận giáo từng ở nơi này hiệu lệnh thiên hạ. Không ngờ nơi này lại trở thành một vùng phế tích. Chớp mắt một cái, ngày xưa hưng thịnh thoảng như mây khói.

– Thiên Vận giáo chẳng phải là mẫu giáo của chúng ta sao.

Lâm Diệc Tuyết hỏi khẽ.

Ngô Hữu Chính gật đầu, nói rằng:

– Đúng vậy, năm đó Sơ Thạch tông chúng ta chính là bàng chi của Thiên Vận giáo. Sau khi Thiên Vận giáo xuống dốc thì Thạch Vận đạo thống cũng suy sụp.

– Vì sao Thiên Vận giáo lại xuống dốc? Chẳng phải sư tôn từng nói Thiên Vận giáo từng hiệu lệnh thiên hạ, thế gian không ai sánh bằng hay sao?

Lâm Diệc Tuyết nói.

– Chuyện này nào ai biết rõ. Nghe nói ngày đó Thiên Vận giáo như mặt trời ban trưa, có đến ba tôn Chân Đế tại thế, không ai có thể đối địch.

Nhắc với vinh quang của Thạch Vận đạo thống, Ngô Hữu Chính cũng có hơi kiêu ngạo.

– Ba tôn Chân Đế tại thế, trong vòng một đêm cũng tan thành mây khói.

Khi Ngô Hữu Chính hơi kiêu ngạo thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng.

– Ách…

Ngô Hữu Chính nhìn Lý Thất Dạ, ngạc nhiên nói rằng:

– Công tử cũng biết đoạn bí sử này?

– Không tính là bí sử.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:

– Có không ít cổ tịch ghi chép, đọc nhiều sách thì sẽ biết đến đoạn quá khứ này.

– Đúng vậy.

Ngô Hữu Chính cười khổ, đành phải gật đầu, nói rằng:

– Theo ghi chép của tông môn thì đúng là như vậy. Trong vòng một đêm sụp đổ, trong vòng một đêm Thạch Vận đạo thống mất hết vinh quang.

Nói tới đây, hắn không khỏi thở dài vu vơ.

– Sư phụ, chuyện này là thật hay giả?

Đây là lần đầu tiên Lâm Diệc Tuyết nghe đoạn lịch sử này, không khỏi giật mình, nói rằng:

– Có ba vị Chân Đế tọa trấn, có ai có thể động tới Thiên Vận giáo chứ. Thiên Vận giáo làm sao có thể tan vỡ trong một đêm được chứ?

– Đó là bí ẩn.

Ngô Hữu Chính lắc đầu, nói rằng:

– Khi đó Thiên Vận giáo cực kỳ cường thịnh, Thiên Vận giáo không chỉ có mỗi ba Chân Đế, mà ngay cả Chân Thần bất hủ cũng không hề ít. Bằng không thì Thiên Vận giáo dựa vào đâu hiệu lệnh thiên hạ. Mặc dù vậy, Thiên Vận giáo vẫn tan vỡ trong một đêm.

– Là thật sao?

Nghe vậy, Lâm Diệc Tuyết không dám tin nổi. Trong mắt của nàng, Chân Đế chính là tồn tại hết sức vô địch. Đừng nói là Chân Đế, mà ngay cả Chân Thần đăng thiên trong mắt của nàng cũng là tồn tại rất mạnh mẽ. Minh Lạc thành bọn họ muốn tìm một vị Chân Thần đăng thiên cũng hết sức khó khăn.

– Là thật.

Ngô Hữu Chính gật đầu, nhìn mảnh phế tích trước mắt, nói rằng:

– Năm đó Thiên Vận giáo hiệu lệnh thiên hạ ở chỗ này. Ngươi nhìn xem, nơi này có gì khác biệt không.

– Không có gì khác biệt cả.

Lâm Diệc Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ. Ở ngoài thành có nhiều phế tích như thế này lắm, dù sao Minh lạc thành trước kia rất lớn, có rất nhiều nơi bị bỏ hoang.

Chương 3714: Tai Nạn Đến (1)

– Những phế tích khác của Minh Lạc thành dù bị vứt bỏ thế nhưng chúng nó vẫn sừng sững không ngã. Mà nơi này thì bị chấn nát bấy, tất cả đình đài cổ điện đều bị xung lực đánh sụp, thậm chí là vỡ nát thành đá vụn. Cho nên ở nơi này ngươi không nhìn thấy phế lâu tàn điện.

Ngô Hữu Chính giải thích với Lâm Diệc Tuyết.

– Chuyện này… đúng là như vậy.

Sau khi được sư tôn chỉ điểm, Lâm Diệc Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh. Đúng như Ngô Hữu Chính nói, bốn phía hoang tàn, không còn sót lại phế lâu tàn điện nào hết.

Mặc dù Lâm Diệc Tuyết lớn lên ở Minh Lạc Thành, thế nhưng nàng thật sự chưa từng để ý tới những chi tiết này.

Lâm Diệc Tuyết nhìn Thiên Vận phế tích bằng phẳng, không khỏi sững sờ. Thiên Vận phế tích đúng là khác với những nơi khác.

– Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Diệc Tuyết ngơ ngác hỏi.

– Không biết, sợ rằng có không ai biết.

Ngô Hữu Chính lắc đầu, nói rằng:

– Tông môn của chúng ta không có ghi chép cụ thể, chỉ có vài dòng rải rác mà thôi. Thế nhưng trong vòng một đêm, Thiên Vận giáo cường thịnh vô địch cứ thế biến mất.

– Đây là một trận đại chiến.

Lúc này, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Một trận đại chiến kinh thiên động địa. Đương nhiên, đại chiến không phát sinh ở nơi này, nơi này chỉ bị dư kình quét qua mà thôi.

– Khủng bố như vạy?

Nghe vậy, Ngô Hữu Chính hít lạnh, nói rằng:

– Đồn rằng nơi này năm xưa chính là trọng địa của Thiên Vận giáo. Ngoại trừ được ba vị Chân Đế cùng Chân Thần bất hủ gia trì ra thì còn có sức mạnh của thủy tổ. Thậm chí có người nói rằng đạo nguyên của Thạch Vận đạo thống ở ngay nơi này. Lúc đó nơi này vững như thành đồng, là loại sức mạnh nào mới có thể xông hủy nó?

Khiến Ngô Hữu Chính giật mình đó là sức mạnh xông hủy nơi này chỉ là dư âm mà thôi. Sức mạnh kinh khủng như vậy, đúng là khiến con người ta không sao tưởng tượng nổi.

– Có gì không thể chứ?

Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:

– Ba vị Chân Đế, đông đảo bất hủ, cũng không thể bảo vệ được vùng đất này. Chỉ là trọng địa thì sao đủ thành đạo.

– Chuyện này… chuyện này… chuyện này quá kinh khủng.

Ngô Hữu Chính run rẩy. Hắn chẳng qua chỉ là Chân Thần đại cảnh, đang ra sức bước vào Chân Thần đăng thiên. Tồn tại như Chân Đế, hắn nằm mơ cũng không mơ được.

– Thế gian có thứ mạnh như vậy sao?

Lâm Diệc Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Thế gian có thứ gì có thể lập tức tiêu diệt ba vị Chân Đế cùng hơn mười vị Chân Thần bất hủ chứ? Vật như vậy căn bản không tồn tại.

Lâm Diệc Tuyết dù sao cũng là tiểu cô nương, nàng rất ít khi rời khỏi Minh Lạc thành, thứ mà nàng nhìn thấy chỉ có Thạch Vận đạo thống mà thôi. Bây giờ Thạch Vận đạo thống đã xuống dốc, Minh Lạc thành bọn họ chính là lớn nhất.

Trong mắt nàng, có thể trở thành Chân Thần đăng thiên đã lợi hại lắm rồi. Ở Minh Lạc thành, tìm được một Chân Thần đăng thiên thì cũng đã hết sức giật mình rồi.

Trong lòng nàng, tồn tại cao thượng như Chân Đế, Chân Thần bất hủ, mơ cũng không mơ được. Thử nghĩ mà xem, ba vị Chân Đế cùng hơn mười vị Chân Thần bất hủ chớp mắt bị tiêu diệt, chuyện như thế, nằm mơ cũng không dám mơ tới.

– Chỉ có thể nói thế giới của ngươi quá nhỏ.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:

– Thế giới rộng lớn hơn tưởng tượng của ngươi, cường giả cũng nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.

– Ngươi… ngươi… ngươi…

Lâm Diệc Tuyết đỏ mặt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, căm tức nói:

– Hừ hừ hừ, ta kiến thức nông cạn, hừ hừ, chẳng lẽ ngươi thông thái hơn ta sao.

– Tuyết nhi, không được vô lễ.

Ngô Hữu Chính trừng mắt Lâm Diệc Tuyết, trầm giọng nói.

– So với ngươi thì mạnh hơn.

Lý Thất Dạ cũng không quan tâm, cười nhạt một tiếng, nói.

– Hừ…

Lâm Diệc Tuyết không phục, trừng Lý Thất Dạ. Thế nhưng sư tôn của mình đang ở đây, nên không dám phát tác với Lý Thất Dạ, đành phải nuốt lửa giận vào bụng.

– Công tử… vừa rồi công tử nói…

Ngô Hữu Chính do dự một chút, nói rằng:

– Công tử nói Minh Lạc thành chúng ta sắp sửa diệt vong, chuyện này là thật hay giả?

– Thật hơn cả trân châu.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ít thì năm ba ngày, nhiều thì mười ngày tám ngày. Minh Lạc thành các ngươi chắc chắc hứng chịu tai ương ngập đầu.

– Sư phụ, đừng nghe hắn nói bậy, hắn đang yêu ngôn hoặc chúng.

Lâm Diệc Tuyết lập tức phản bác, nói với Ngô Hữu Chính:

– Minh Lạc thành chúng ta đang hoàn hảo, cổ thành vững như thành đồng, làm sao lại có tai ương ngập đầu chứ.

– Không được nói bậy…

Ngô Hữu Chính quát dừng Lâm Diệc Tuyết. Trong lòng của hắn không khỏi lo lắng, thân là tông chủ Sơ Thạch tông, hắn không đơn thuần như Lâm Diệc Tuyết.

– Chuyện này… là thật sao?

Ngô Hữu Chính khiếp sợ, nói rằng:

– Minh Lạc thành không kết thù với đại năng nào hết, càng không trêu chọc đến hung nhân nào cả, tai ương diệt thành từ đâu mà tới?

– Biết Bạch Lan thành không? Bạch Lan thành trong vòng một đêm biến mất, biết chứ.

Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính.

– Bạch Lan thành…

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Ngô Hữu Chính thót tim, dự cảm không lành bao phủ trái tim của hắn.

– Ta… ta cũng vừa mới nhận được tin tức của Bạch Lan thành.

Ngô Hữu Chính hít lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Lan thành cách Minh Lạc thành rất xa, phải mất một thời gian thì hắn mới có thể nhận được tin tức.

– Sư phụ, Bạch Lan thành thật sự biến mất sao?

Lâm Diệc Tuyết bây giờ mới biết đến chuyện này, không khỏi giật mình.

– Đúng vậy, ta chỉ mới nhận được tin tức hồi sáng.

Ngô Hữu Chính gật đầu, nét mặt nghiêm túc, nói rằng:

– Sợ rằng mấy lão đầu của Lạc phủ cũng nhận được tin tức này, nhưng sợ bạo động nên không dám tiết lộ.

– Vì sao lại biến mất?

Tin tức này được chính miệng sư tôn nói ra, như vậy thì không phải giả. Chuyện này khiến Lâm Diệc Tuyết tái mặt, phải biết rằng Bạch Lan thành cũng có thể xếp vào một trong những thành trì lớn nhất Thạch Vận đạo thống. Cho dù không thể chen vào năm vị trí đầu, thế nhưng bây giờ Bạch Lan thành biến mất, làm sao không dọa người khác nhảy dựng cho được.

– Không biết, theo tin tức truyền về thì Bạch Lan thành biến mất, biến thành một vực sâu vạn trượng, không có bất kỳ ai sống sót, toàn bộ thành trì giống như bốc hơi.

Ngô Hữu Chính khi nói câu này thì sắc mặt rất nghiêm nghị.

Trên thực tế, khi vừa nhận tin tức này thì hắn cũng sợ hãi nhảy lên. Một tòa

thành trì đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, đối với Thạch Vận bọn họ, đây chính là chuyện động trời.

– Cho nên, Minh Lạc thành các ngươi cũng không phải vững như tường đồng.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Bạch Lan thành đã hủy diệt, kế tiếp chính là Minh Lạc thành các ngươi.

Chương 3715: Tai Nạn Đến (2)

– Chuyện này…

Nghe nói thế, Ngô Hữu Chính tái mét mặt mày, không khỏi khiếp sợ.

– Ngươi… ngươi nói hươu nói vượn!

Lâm Diệc Tuyết quát lên:

– Minh Lạc thành không chỉ lớn hơn Bạch Lan thành gấp mười lần, mà tất cả cường giả của Thạch Vận đạo thống đều tụ tập lại Minh Lạc thành chúng ta. Ai có thể diệt Minh Lạc thành chúng ta chứ…

Nói tới đây, niềm tin của nàng không đủ, trong bụng chột dạ.

Trước đó nàng không tin tưởng Lý Thất Dạ, cho rằng Lý Thất Dạ yêu ngôn hoặc chúng. Thế nhưng sau khi Bạch Lan thành bị diệt thì nội tâm của Lâm Diệc Tuyết run rẩy, nàng không muốn tin chuyện này, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng.

– Đi đi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Muốn sống thì cách xa Minh Lạc thành ra. Nếu như nhớ tới con dân thì sơ tán con dân của Minh Lạc thành, đây cũng là tích thiện duyên.

– Ngươi… ngươi… ngươi nằm mơ. Chuyện như thế không bao giờ xảy ra.

Lâm Diệc Tuyết quát lên. Trên thực tế nàng không hề có địch ý với Lý Thất Dạ, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi, trong lòng nàng thật sự sợ hãi Minh Lạc thành sẽ hủy diệt.

Lý Thất Dạ không quan tâm tới Lâm Diệc Tuyết nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

– Ngoại trừ rút lui thì không còn cách nào khác sao?

Ngô Hữu Chính vất vả lấy lại tinh thần, giọng nói có hơi khẩn cầu.

– Minh Lạc thành sẽ trở thành Bạch Lan thành thứ hai, ngươi nói thử xem?

Lý Thất Dạ cười nhạt.

Ngô Hữu Chính sững sờ. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi Minh Lạc thành, nhất thời không khỏi mù mịt, nhìn bốn phía, nói rằng:

– Chúng ta rời khỏi Minh Lạc thành thì còn có thể đi đâu đây? Đây chính là căn cơ của chúng ta, không có Minh Lạc thành thì sợ rằng cũng không có Sơ Thạch tông.

– Sư phụ, ngươi… ngươi… chẳng lẽ ngươi tin hắn sao.

Lâm Diệc Tuyết hét lớn.

Ngô Hữu Chính nhìn Lâm Diệc Tuyết, thở dài, nói rằng:

– Chúng ta không thể trốn tránh sự thật được. Bạch Lan thành hủy diệt, nếu như thật sự có tai nạn thì Minh Lạc thành chúng ta sẽ là nạn nhân thứ hai. Ở Thạch Vân đạo thống chúng ta là thành trì lớn nhất, là nơi có nhân khẩu nhiều nhất. Nếu như tai nạn bắt đầu thì Minh Lạc thành chắc chắn không trốn thoát.

Nói tới đây, Ngô Hữu Chình mờ mịt. Bởi vì nếu như không có Minh Lạc thành thì bọn họ không biết đi đâu cả.

– Vậy… vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trái tim của Lâm Diệc Tuyết run rẩy, lúc này nàng thật sự cảm thấy sợ hãi. Trước đó nàng không muốn đối mặt với chuyện này, không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, cho nên nàng luôn khiển trách Lý Thất Dạ yêu ngôn hoặc chúng, bởi vì nàng không muốn đối mặt với chuyện này, nàng rất sợ hãi chuyện này.

– Trốn…

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói

– Có thể sống, chính là một loại may mắn.

– Ta không rời khỏi Minh Lạc thành.

Lâm Diệc Tuyết trừng Lý Thất Dạ, nói:

– Nơi này là nhà của ta, cho dù chết thì cũng phải chết chung với Minh Lạc thành!

Lý Thất Dạ mỉm cười, không phản bác Lâm Diệc Tuyết.

Ngô Hữu Chính mặt mày đờ đẫn lấy lại tinh thần, nhìn Lý Thất Dạ, giật mình, nói rằng:

– Công tử ở đây, là vì cái gì?

– Chờ.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:audio coi am

– Chờ tai nạn đến, chờ hung vật xuất hiện.

– Nói như vậy công tử muốn cứu Minh Lạc thành chúng ta?

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Ngô Hữu Chính không khỏi mừng rỡ. Nghĩ tới Lý Thất Dạ tiện tay đánh bại thụ yêu, ít nhất cũng là Chân Thần đăng thiên, nói không chừng còn là Chân Thần bất hủ. Nếu có tồn tại cường đại như thế cứu vớt Minh Lạc thành, nói không chừng Minh Lạc thành sẽ được cứu rồi.

– Ai nói ta muốn cứu Minh Lạc thành các ngươi chứ?

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

– Ta tới đây để truy đuổi hung vật, không phải tới đây để cứu Minh Lạc Thành các ngươi. Minh Lạc thành sống hay chết, không hề có liên quan với ta.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết không khỏi ngạc nhiên, nhất thời không thể hoàn hồn. Bọn họ không ngờ Lý Thất Dạ lại cự tuyệt nhanh như vậy, cự tuyệt dứt khoát như vậy. Hơn nữa Lý Thất Dạ còn cự tuyệt một cách lẽ thẳng khí hùng.

– Công tử, Minh Lạc thành sắp đại nạn lâm đầu, công tử chính là tuyệt thế cao nhân, xin công tử hãy rủ lòng từ bi, cứu bách tính Minh Lạc thành, cứu lê dân trong thiên hạ.

Sau khi hoàn hồn, Ngô Hữu Chính cung tay bái lạy.

Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu, nói rằng:

– Cần gì ta cứu, bây giờ các ngươi chạy trốn còn kịp, có cơ hội chạy trốn thì cần gì chờ người khác cứu chứ. Lại nói, ta không có hứng thú với bách tính Minh Lạc thành, đây không phải là cương thổ của ta, không tới lượt ta phải quan tâm.

Ngô Hữu Chính sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì.

– Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn mấy mươi vạn bách tính Minh Lạc thành chịu chết sao?

Lâm Diệc Tuyết quát lớn, chất vấn Lý Thất Dạ.

– Mấy mươi vạn bách tính Minh Lạc thành có liên quan gì tới ta đâu?

Lý Thất Dạ mỉm cười, không hề tức giận.

– Ngươi…

Lâm Diệc Tuyết căm tức nhìn Lý Thất Dạ, căm tức nói:

– Ngươi không phải là cao nhân sao? Chẳng lẽ ngươi lại lòng dạ sắt đá như vậy? Chẳng lẽ ngươi lại máu lạnh như vậy? Nhìn mấy mươi vạn bách tính chết mà lại không ra tay cứu giúp thì cao nhân cái gì chứ, không có lòng dạ của cao nhân, chỉ là một kẻ xấu lãnh khốc vô tình…

– Không được vô lễ…

Ngô Hữu Chính quát Lâm Diệc Tuyết, nhận sai với Lý Thất Dạ:

– Công tử, tiểu đồ vô lễ, có chỗ va chạm, mong rằng công tử tha lỗi.

– Sư phụ, tại sao phải xin lỗi hắn. Người thấy chết không cứu như hắn, căn bản không đáng tôn kính…

Lâm Diệc Tuyế không phục, cũng hết sức ủy khuất, kêu lớn.

Lý Thất Dạ bật cười, không hề tức giận, nhìn Lâm Diệc Tuyết, cười nhạt nói rằng:

– Vậy ngươi nói xem, tại sao ta phải cứu mấy mươi vạn người của Minh Lạc thành? Bọn họ không quen không biết với ta, ta chỉ là khách qua đường mà thôi, tại sao phải cứu…

-… Nhân thế mênh mông, chúng sinh như biển. Thế giới này rộng lớn hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều, cũng tàn khốc hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Một môn phái hủy diệt, một trận chiến trường, nhẹ thì mấy mươi vạn người chết, nặng thì mấy mươi triệu người tan thành mây khói, thậm chí cả một thế giới bị hủy diệt, ngàn tỉ sinh linh hóa thành tro bụi. Minh Lạc thành các ngươi chỉ có mấy mươi người chết, chẳng qua chỉ là số lượng thương vong của một môn phái tam lưu bị diệt mà thôi…

-… Nhìn khắp Tam Tiên Giới, một môn phái tam lưu hủy diệt, ngày nào cũng có. Ở dưới bầu trời rộng lớn vô ngần này, hàng năm môn phái tam lưu bị hủy diệt không có một vạn thì cũng có tám ngàn, càng khỏi phải nói tới tai nạn cùng biến số. Ngươi xem xem, Minh Lạc thành các ngươi hủy diệt, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!