1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 739 [Chương 3691 đến Chương 3695]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 739 [Chương 3691 đến Chương 3695]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3691: Ban Ân (1)

Trên thực tế, khi vị lão tổ thế gia này nói ra câu nói này thì nội tâm cũng thoáng run rẩy.

Hôm nay tân hoàng là chí cao vô thượng, ngay cả Thái Thanh Hoàng năm đó độc tài đại quyền, độc tôn thiên hạ đem so với hắn thì cũng ảm đạm phai mờ.

Có thể nói, khi tân hoàng ngồi trên hoàng vị thì ngũ cường, Đấu Thánh vương triều đều không còn tồn tại, không có ai, không có môn phái nào có thể hạn chế quyền thế trong tay hắn. Hắn mới là tồn tại chí cao vô thượng nhất ở Cửu Bí đạo thống, hắn mới thật sự là người nắm giữ quyền hành.

Hôm nay, tân hoàng ở Cửu Bí đạo thống muốn làm gì thì làm. Độ cao này, ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không làm được.

Mặc dù năm đó Thái Thanh Hoàng độc tài đại quyền, độc tôn thiên hạ, thế nhưng ở trong Cửu Bí đạo thống vẫn còn thứ khiến hắn kiêng kỵ, ở Cửu Bí đạo thống hắn vẫn chưa thật sự vô địch.

Hôm nay tân hoàng làm được, hắn mới thật sự là độc tài đại quyền!

Ngày hôm sau, Lý Thất Dạ dậy sớm, đã thấy Binh Trì Hàm Ngọc quỳ gối.

– Sao vậy?

Nhìn Binh Trì Hàm Ngọc đã quỳ rất lâu, Lý Thất Dạ nói chậm.

Binh Trì Hàm Ngọc quỳ sát đất, nói:

– Chư lão gia tộc vô tri ngu muội, đối địch với bệ hạ, phạm phải tội lớn ngập trời, nô tỳ không thể thay đổi, nên thỉnh tội với bệ hạ, mời bệ hạ xử trí.

– Ngươi không có tội.

Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói lạnh nhạt.

Binh Trì Hàm Ngọc quỳ gối không đứng dậy, cúi thấp vầng trán, nói rằng:

– Nô tỳ mặc dù có thể được tha thứ, thế nhưng chư lão gia tộc tội lớn ngập trời, tội này có thể diệt tộc, nô tỳ chấp nhận chịu thay.

– Nói vậy là ngươi muốn xin tha cho gia tộc của ngươi.

Lý Thất Dạ thoáng nhìn Binh Trì Hàm Ngọc, cười nhạt.

– Nô tỳ chỉ muốn chịu tội thay gia tộc, qua đó giảm nhẹ tội lỗi của gia tộc.

Binh Trì Hàm Ngọc cúi đầu, nói khẽ.

– Thôi.

Lý Thất Dạ nhìn Binh Trì Hàm Ngọc một hồi, lạnh nhạt nói:

– Thành toàn ngươi, không diệt Binh Trì thế gia là được. Thế nhưng nên phạt thì vẫn phải phạt, nên tước thì vẫn phải tước.

– Tạ ơn bệ hạ…

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Binh Trì Hàm Ngọc không khỏi mừng rỡ, lạy sát đất. Nàng không ngờ Lý Thất Dạ lại đồng ý tha thứ Binh Trì thế gia. Khi quỳ gối ở nơi này, trong lòng nàng đã dự tính tới tình huống xấu nhất, thậm chí nàng còn nghĩ tới cảnh gia tộc bị tiêu diệt, còn mình thì cũng bị trừng phạt luôn. Không ngờ rằng cuối cùng Lý Thất Dạ lại tha thứ cho bọn họ.

– Đại ân của bệ hạ, nô tỳ xin nguyện làm trâu làm ngựa để mà báo đáp.

Binh Trì Hàm Ngọc lạy sát đất, cảm động rơi nước mắt.

– Ừm, không tệ.

Lý Thất Dạ gật đầu, ra lệnh:

– Đứng lên đi, chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ là được.

Binh Trì Hàm Ngọc vội vàng đứng dậy, bận rộn chuẩn bị rửa mặt cho Lý Thất Dạ. Lúc này nàng tự xem mình là phận nô tỳ.

Sau khi Lý Thất Dạ rửa mặt xong xuôi thì Nam Sơn tiều tử tới bái kiến.

– Ngươi tới rất kịp lúc.

Lý Thất Dạ thoáng nhìn Nam Sơn tiều tử, mỉm cười, nói chậm:

– Những ngày qua không nhìn thấy bóng dáng ngươi đâu hết, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện.

– A a a…

Nam Sơn tiều tử cười khan, hút một hơi thuốc, cười gượng nói rằng:

– Bệ hạ thần uy vô địch, trấn áp cửu thiên thập địa, tiểu nhân đạo hạnh nông cạn, chỉ có thể trốn dưới bàn chân của ngài run rẩy sợ hãi, làm gì có mặt mũi gặp mặt bệ hạ chứ, lại càng không thể chịu nổi thần uy vô địch của bệ hạ.

– Được rồi, vuốt mông ngựa đủ rồi.

Lý Thất Dạ khoát tay áo, không hề quan tâm, chỉ lạnh nhạt nói rằng:

– Có chuyện gì thì cứ nói.

Nam Sơn tiều tử xoa xoa bàn tay, cười khan một tiếng, nói rằng:

– Bệ hạ vĩ ngạn vô song, thế gian vô địch, vạn cổ tới nay là người đầu tiên còn sống rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao. Tiểu nhân cô lậu quả văn, cho nên muốn nghe hành trình thần kỳ của bệ hạ ở trong Hồng Hoang Thiên Lao.

– Ngươi đừng giở trò cong cong vẹo vẹo nữa, đi thẳng vào vấn đề đi.

Lý Thất Dạ nhìn hắn, lạnh nhạt nói rằng:

– Vòng vo nửa này, ngươi cũng muốn biết vật trường sinh là gì thôi.

– Bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh.

Nam Sơn tiều tử cười khan, nói rằng:

– Tiểu nhân nông cạn, cho nên muốn thêm kiến thức, xin bệ hạ chỉ điểm sai lầm, tiểu nhân nguyện nghe bệ hạ dạy bảo.

– Bớt tỏ vẻ nho nhã đi.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói rằng:

– Thôi được, niệm tình lão đầu nhà ngươi thức thời, ta sẽ hậu đãi ngươi. Nhà ngươi sợ rằng đã nhớ thương Hồng Hoang Thiên Lao trường sinh cả đời rồi, giống như Thái Thanh Hoàng, vẫn chưa từ bỏ ý đồ.

– Sâu kiến còn ham sống, để bệ hạ chê cười rồi.

Nam Sơn tiều tử cười khan.

Trước đó, mỗi ngày hắn đều hấp thu sát khí của Hồng Hoang Thiên Lao tu luyện đại đạo, thứ hắn tìm kiếm, thứ hắn lĩnh hội chính là trường sinh. Hắn cũng muốn tìm kiếm ảo diệu của Hồng Hoang Thiên Lao.

Đương nhiên Nam Sơn tiều tử là một tồn tại rất mạnh mẽ, cho nên hắn muốn cầu trường sinh cũng không phải là chuyện mất mặt. Vạn cổ tới nay, có ai mà không muốn trường sinh, từ Chân Đế đến thủy tổ, có tồn tại nào mà không muốn trường sinh? Có ai mà chưa từng mưu cầu trường sinh. Cho dù thủy tổ vô địch cách mấy, kinh diễm cách mấy, thì cũng từng nghĩ tới việc trường sinh.

– Ta phá lệ khai ân cho ngươi nhìn qua một chút.

Lý Thất Dạ cười nhạt, lấy ra bùn đen, đưa cho Nam Sơn tiểu tử xem.

– Đây là…

Khi nhìn thấy bùn đen, Nam Sơn tiều tử không khỏi giật mình, sau đó cung kính nâng bùn đen, cẩn thận quan sát.

– Đây chính là trường sinh mà ngươi nhớ thương.

Lý Thất Dạ cười nhạt.

Nam Sơn tiều tử cung kính nâng bùn đen, hết sức cẩn thận, giống như bùn đen mà hắn đang nâng trong tay chính là vật trân quý nhất thế gian.

– Thần tính này…

Nam Sơn tiều tử sau khi cân nhắc cẩn thận thì giật mình, không khỏi thì thào:

– Thần tính như vậy, thế gian cũng có?

– Ngươi nói xem?

Lý Thất Dạ cười nhạt.

– Có lẽ, thứ này không thuộc về nhân thế.

Nam Sơn tiều tử là người có kiến thức uyên bác, thế nhưng hắn lại không thể phỏng đoán bùn đen này tới từ nơi nào.

– Điều đó không quan trọng.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:

– Thậm chí có thể nói rằng, ở một phương diện khác, ngay cả trường sinh cũng không quan trọng, ít nhất đối với toàn bộ thế giới thì chính là như vậy.

– Ý của bệ hạ là…

Nam Sơn tiều tử giật mình. Nếu như ngay cả trường sinh cũng không quan trọng, thì cuối cùng là chuyện gì? Nam Sơn tiều tử là người có kiến thức rất uyên bác, cho nên lúc này nội tâm của hắn không khỏi chấn động.

– Điều này có ý nghĩa có người mang nó tới đây.

Chương 3692: Ban Ân (2)

Lý Thất Dạ nghiêm mắt, hai mắt trở nên vô cùng thâm thúy, chậm rãi nói rằng:

– Thứ này không thuộc về thế giới này, cũng không thuộc về bất kỳ thế giới nào, ít nhất dưới gầm trời này là như thế. Thế nhưng nó lại xuất hiện. Tam Tiên Giới, cũng không phải không gì phá nổi, dưới gầm trời này, không có bền vững tuyệt đối.

– Thế gian này còn có chỗ an toàn không?

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Nam Sơn tiều tử thót tim, nảy sinh suy nghĩ hết sức đáng sợ. Nghĩ vậy, ngay cả hắn cũng không khỏi rùng mình.

– Nếu là trước đây thì có lẽ ta sẽ nói có.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:

– Thế nhưng hôm nay thì không thể nói được. Có một câu nói cũ này nói rất hay, tổ chim bị phá, trứng có còn nguyên vẹn được hay không? Tam Tiên Giới bình tĩnh quá lâu, từng được coi là không gì phá nổi. Hôm nay xem ra, điều đó cũng chưa hẳn.

– Nếu là như vậy, vậy thì nên đi về đâu?

Nam Sơn tiều tử sững sờ, thì thào rằng.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:

– Nói tiêu cực thì chính là chờ chết, đời người ai mà không chết chứ? Dù sao cũng là chết, chẳng qua chỉ là chết sớm chết muộn mà thôi.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Nam Sơn tiều tử giật mình, nhất thời không biết nên làm gì mới phải. Đúng như Lý Thất Dạ nói, đã tránh không khỏi, như vậy cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi. Dù sao con người cuối cùng rồi cũng sẽ chết, chỉ là chết sớm chết muộn mà thôi.

– Vậy còn bệ hạ.

Qua hồi lâu, Nam Sơn tiều tử xốc lại tinh thần, nói khẽ.

Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn xa, hai mắt vô cùng thâm thúy, giống như vượt qua thời gian, vượt qua vạn cổ, nhìn thấu cổ kim.

– Ta?Nguồn truyện audio Podcast

Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, cười nhạt nói rằng:

– Ta còn có thể làm gì chứ? Chỉ có chiến một trận mà thôi. Chiến tranh luôn đeo bám lấy ta, ta ở đâu thì chiến tranh ở đó. Cho nên bất kể có là ngưu xà quỷ thần gì đi nữa, chỉ cần ta ở, thì sẽ có chiến tranh.

– Chiến không ngừng nghỉ.

Nam Sơn tiều tử không khỏi tôn kính, nói rằng:

– Bệ hạ mới là tấm gương của chúng ta. Bệ hạ đạo tâm kiên định, chúng ta mãi mãi không thể sánh bằng.

– Được rồi, chớ nịnh hót.

Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói lạnh nhạt.

Nam Sơn tiều tử cười khan. Đương nhiên, hắn không phải muốn vuốt mông ngựa Lý Thất Dạ, mà là nói thật lòng.

Nam Sơn tiều tử sau khi lấy lại tinh thần thì bắt đầu tìm hiểu bùn đen, hồi lâu, hắn hơi ngạc nhiên, nói rằng:

– Khí tức này từng xuất hiện ở Thạch Vận đạo thống.

– Nói như thế, ngươi từng gặp rồi.

Lý Thất Dạ cười nhạt.

Nam Sơn tiều tử vội nói:

– Có một lần khi ta du lịch Thạch Vận đạo thống thì đột nhiên có khí tức bùng nổ, thế nhưng khí tức đó tới nhanh đi cũng nhanh. Ta từng tìm kiếm nó, thế nhưng nó lại biến mất không thấy tung tích, giống như ngẫu nhiên gặp phải vậy. Mặc dù vậy, khí tức này đã để lại ấn tượng rất sâu, tới tận hôm nay vẫn còn nhớ rõ.

– Vậy thì đúng rồi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Cũng nên như vậy. Thế nhưng, có một số việc còn nghiêm trọng hơn ngươi đã tưởng tượng.

Nói tới đây, Lý Thất Dạ không khỏi nhìn ra bên ngoài, nét mặt nghiêm nghị.

– Có thể nhìn thấy thần vật này, đời này ta sống không uổng phí, đa tạ bệ hạ khẳng khái.

Nam Sơn tiều tử hai tay nâng bùn đen, trả lại Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ lấy ra một nhúm nhỏ bùn đen, lạnh nhạt nói:

– Niệm tình ngươi biết đại thế, ban thưởng ngươi một ít, mặc dù không thể giúp ngươi trường sinh, thế nhưng cũng có thể giúp ngươi ích thọ duyên niên.

Nam Sơn tiều tử giật mình, xốc lại tinh thần, vô cùng kinh hỉ. Hắn biết bùn đen này trân quý, vì vậy vội vàng quỳ lạy, cảm kích nói rằng:

– Tạ ơn bệ hạ ban ân.

Sau đó cung kính nhận lấy nhúm nhỏ bùn đen, cẩn thận cất giữ nó.

– Tương lai, Cửu Bí đạo thống còn cần ngươi phụ tá, cố gắng lên.

Lý Thất Dạ phân phó.

– Ý của bệ hạ là…

Nam Sơn tiều tử giật mình, mặc dù hắn đã đoán được, thế nhưng chuyện này tới quá nhanh.

– Giang sơn này không phải của ta, cũng không đáng để ta ở lại.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Thế nhưng muốn kinh doanh tốt nó, cũng không phải là chuyện dễ.

– Tiểu nhân hiểu rõ.

Nam Sơn tiều tử vội vàng vái lạy, nói rằng:

– Sau này chỉ cần hoàng hậu nương nương có chuyện cần đến tiểu nhân, cần đến Cửu Liên Sơn thì chỉ cần một tờ thánh chỉ triệu hoán là được.

Rất hiển nhiên, khi Nam Sơn tiều tử nói ra lời này thì cũng có nghĩa hiệu trung với Lý Thất Dạ, hiệu trung với Liễu Sơ Tình.

Cửu Liên Sơn tuy uy danh không bằng ngũ cường, thế nhưng thực lực xưa nay sâu không lường được, ngay cả khi Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ cũng phải cho nó ba phần mặt mũi.

Hôm nay Nam Sơn tiều tử cam kết như vậy, ý nghĩa không hề tầm thường. Phải biết rằng trăm vạn năm nay Cửu Liên Sơn luôn đặt mình nơi thế ngoại, xưa nay không đặt chân vào phàm thế. Hôm nay Nam Sơn tiều tử hiệu trung, nên ý nghĩa không hề tầm thường chút nào.

– Đi đi.

Nam Sơn tiều tử hiệu trung, Lý Thất Dạ không hề quan trọng, chỉ khoát nhẹ tay áo, ra lệnh.

Nam Sơn tiều tử lại quỳ lạy, sau đó mới phiêu nhiên rời đi. Mặc dù hắn rất mạnh, mặc dù Cửu Liên Sơn nội tình rất sâu, thế nhưng Nam Sơn tiều tử hết sức rõ ràng, tất cả đều là trăng trong nước, hoa trong sương mà thôi.

Cửu Liên Sơn bọn họ nội tình sâu cách mấy, cường đại cách mấy thì ở trước mặt Lý Thất Dạ cũng chỉ là sâu kiến mà thôi. Diệt hay không diệt Cửu Liên Sơn, chẳng qua chỉ là một suy nghĩ của Lý Thất Dạ mà thôi.

Có thể nói, thần phục hắn chính là vinh hạnh của Cửu Liên Sơn, là Cửu Liên Sơn bọn họ trèo cao.

Sau khi tiêu diệt đám người Đấu Chiến Hoàng thì Lý Thất Dạ không nán lại Cửu Liên Sơn quá lâu, mà đẹp đường về phủ, đi về Quát Thương Thành.

Đội ngũ của Lý Thất Dạ không quá hoành tráng, chỉ có Bát Tí Kim Long đánh xe, Bệnh Quân đi theo tùy tùng, bên cạnh có Binh Trì Hàm Ngọc hầu hạ, nhân số không quá nhiều.

Thế nhưng đội ngũ chỉ có rải rác mấy người này lại khiến mọi người lạnh gáy. Ngay cả tồn tại đáng sợ như Bệnh Quân cũng chỉ là người tùy tùng. Thân phận như thế, địa vị như thế, nhìn khắp thiên hạ cũng không ai sánh bằng, ngay cả Thái Thanh Hoàng năm đó cũng không có khí thế như thế này.

Đội ngũ của Lý Thất Dạ đi không nhanh, nhưng cũng không chậm. Xe ngựa lướt qua hư không, chạy về phía Quát Thương Thành.

Thế nhưng, khi xe ngựa của Lý Thất Dạ đi qua nơi nào thì đệ tử đại giáo, con dân cương thổ ở nơi đó đều chờ sẵn cung tiễn.

Chương 3693: Thiên Hạ Thần Phục

Khi Lý Thất Dạ còn chưa tới nơi thì tông môn đệ tử của các đại giáo đã xếp thành hai hàng chỉnh tề.

– Cung nghênh bệ hạ…

Khi xe ngựa của Lý Thất Dạ xuất hiện ngoài xa thì tất cả tu sĩ xếp thành hai hàng lập tức quỳ xuống, cùng nhau gọi lớn.

Khi xe ngựa của Lý Thất Dạ chạy qua thì những đệ tử này quỳ sát mặt đất, không dám ngước đầu nhìn Lý Thất Dạ, thấp thỏm sợ hãi, mãi cho tới khi xe ngựa của Lý Thất Dạ biến mất vào chân trời thì những đệ tử này mới dám đứng dậy.

Có thể nói, bất kỳ chỗ nào mà xe ngựa của Lý Thất Dạ đi qua thì mọi môn phái truyền thừa ở nơi đó đều thấp thỏm sợ hãi. Bọn họ cẩn thận từng li từng tí, lo lắng bất cẩn chọc giận tân hoàng, hắn sẽ phất tay tiêu diệt tông môn của mình.

Lý Thất Dạ từ Cửu Liên Sơn đi thẳng về Quát Thương Thành, dọc đường đi người quỳ đầy đất. Từ Cửu Liên Sơn đến Quát Thương Thành, tu sĩ đệ tử của các môn phái cương quốc quỳ sát xuống đất, nghênh đón tân hoàng hồi kinh.

Cảnh tượng này cực kỳ hoành tráng, hết sức bá khí. Vương giả trở về, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.

Hôm nay, Lý Thất Dạ không cần phải nói gì hết. Hắn chỉ cần đứng đó thôi thì đã có thể uy hiếp hết thảy, mọi môn phái, mọi đệ tử của Cửu Bí đạo thống đều phải quỳ gối.

– Cung nghênh bệ hạ.

Khi xe ngựa của Lý Thất Dạ chạy đến Quát Thương Thành thì Quát Thương Thành chật kín tu sĩ đệ tử tới từ khắp mọi nơi. Tất cả tướng sĩ của Cấm Vệ quân cùng năm quân đoàn lớn đều cởi bỏ áo giáp, quỳ sát xuống đất, chờ đợi bệ hạ xử trí.

Lúc này tất cả tướng sĩ của năm quân đoàn lớn đều nơm nớp sợ hãi, mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Hôm nay chính là ác mộng của bọn họ. Nói không khoa trương thì hôm nay cũng chính là ngày tận thế của bọn họ.

Ngày đó lâm trận phản chiến, phản bội tân hoàng, phát binh tiến đánh hoàng thành, năm quân đoàn lớn đều có phần, tất cả tướng sĩ của năm quân đoàn lớn đều tham gia.

Ngày đó bọn họ trở giáo phản chiến là muốn nâng đỡ Thang Hạc Tường thượng vị, độc bá thiên hạ. Thế nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng tân hoàng ngày đó bị bọn họ xua đuổi hôm nay lại vương giả trở về.

Chuyện duy nhất mà bây giờ bọn họ có thể làm đó chính là quỳ úp sát đất, run rẩy chờ đợi tân hoàng xử trí.

Vào hôm nay, Cấm Vệ quân cùng năm quân đoàn lớn đã không còn ai muốn chống cự, đã không còn ai muốn buông tay đánh cược.

Bởi vì đã có vết xe đổ, quân đoàn Trung Ương tan thành mây khói, lão tổ chí tôn chết không chỗ chôn. So với quân đoàn Trung Ương, so với lão tổ chí tôn, năm quân đoàn lớn bọn họ có là cái gì chứ. Nếu như còn dám phản kháng tân hoàng thì chắc chắn cũng sẽ tan thành mây khói, bị giết không còn một mống.

Cho nên chi bằng nhận tội, chờ đợi tân hoàng xử trí, nói không chừng tân hoàng sẽ từ bi tha cho bọn họ một con đường sống.

Mặc dù sẽ có một số tướng sĩ bị tranh trừng, thế nhưng đối với ngàn vạn đại quân của năm quân đoàn lớn thì ít nhiều gì cũng còn binh sĩ sống sót.

Cho nên hiện tại năm quân đoàn lớn không có ai dám chống lại tân hoàng, đều cởi áo giáp, quỳ gối chờ tân hoàng xử trí.

Lúc này Quát Thương Thành kín mít người. Lý Thất Dạ không hề nhìn nhiều, hết sức bình thản.

Trong nháy mắt, xe ngựa đã tới hoàng thành. Nhìn hoàng thành vàng son lộng lẫy, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Làm việc rất mau lẹ, mới đó mà đã dọn dẹp hoàng thành sạch sẽ, ngay cả tường thành sụp đổ cũng sửa trong rồi.

Câu nói hời hợt này của Lý Thất Dạ khiến tất cả mọi người run rẩy, nhất là môn phái cương quốc cùng quân đoàn từng tiến đánh hoàng thành đều sợ hãi hồn phi phách tán, sợ hãi quỳ gối run rẩy.

Ngày đó Bát Trận Chân Đế liên hợp các phương tiến đánh Quát Thương Thành, rất nhiều tường thành sụp đổ, hoàng thành rối loạn. Lúc đó có vô số người đục nước béo cò, cướp đi rất nhiều bảo vật trong hoàng thành, cũng lấy đi những thứ đáng giá trong hoàng cung.

Thế nhưng hôm nay khi Lý Thất Dạ vương giả trở về thì những tường thành sụp đổ đã được xây lại hoàn hảo, hoàng cung ngay ngắn chỉnh tề, vàng son lộng lẫy, những món bảo vật bị trộm, những thứ đáng giá bị lấy đều được trả lại.

Khi tân hoàng vô địch thiên hạ, không cần Lý Thất Dạ ra lệnh thì mọi người đã sợ hãi vỡ mật, những môn phái truyền thừa hoặc tu sĩ đệ tử đánh sập tường thành lập tức xây lại tường thành, không màn ngày đêm.

Còn những người trộm cắp bảo vật khi nghe tân hoàng sắp về thì sợ hãi vỡ mật, ngoan ngoán ói ra tất cả mọi thứ, đặt về chỗ cũ.

Bây giờ toàn bộ Cửu Bí đạo thống đều nom nớp sợ hãi, tất cả mọi người sợ tân hoàng tức giận. Nếu như tân hoàng tức giận thì chính là tai nạn ập lên đầu Cửu Bí đạo thống. Tới khi đó chắc chắn máu chảy thành sông, sẽ có vô số người chết thảm, sẽ có vô số môn phái truyền thừa tan thành mây khói.

Vào lúc này, khi Lý Thất Dạ hời hợt nói như thế thì tất cả tu sĩ đệ tử đang quỳ lạy đều sợ mất hồn mất vía, nhất là những người từng tham gia đẩy ngã tường thành thì càng run rẩy, sợ hãi tân hoàng giận dữ. Khi đó không chỉ bọn họ đầu rơi xuống đất mà còn liên lụy đến người nhà của bọn họ, liên lụy đến tông môn của bọn họ.

Đương nhiên Lý Thất Dạ không truy cứu mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, hắn chỉ thuận miệng mà thôi, sau đó lập tức dẫn Liễu Sơ Tình vào hoàng cung.

Hoàng cung không hề thay đổi, vẫn tráng lệ như vậy, vẫn nguy nga như vậy, những người hầu đã từng bỏ trốn đều quay trở về.

Điều này không cần Lý Thất Dạ ra lệnh. Biết tân hoàng sắp vương giả trở về, tất cả người hầu ngày đó chạy trốn đều vội vàng trở lại.

Người hầu quỳ lạy nghênh đón tân hoàng trở về. Hoàng cung đã từng rách nát hôm nay lại vàng son lộng lẫy, còn xa hoa phú quý hơn cả thời kỳ Thái Thanh Hoàng cường thịnh.

Về việc này, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không hề quan tâm.

Tân hoàng trở về, Cửu Bí đạo thống vốn nên ăn mừng, nhất là Quát Thương Thành thì càng phải giăng đèn kết hoa. Thế nhưng lúc này bất luận là Cửu Bí đạo thống hay là Quát Thương Thành thì cũng đều yên lặng.

Bởi vì không có mệnh lệnh của tân hoàng nên không ai dám tự tiện chủ trương, càng không ai dám tự tiện ăn mừng. Lỡ như chọc giận tân hoàng thì sẽ rước tới tai ương ngập đầu.

Cho nên Quát Thương Thành rất là yên tĩnh, không hề có cảm giác vui sướng khi vương giả trở về, mà tất cả mọi người đều nơm nớp sợ hãi, giống như đang đi trên băng mỏng.

Chương 3694: Tôn Lãnh Ảnh Tái Hiện (1)

Lý Thất Dạ trở về Quát Thương Thành không tới mấy ngày thì Trương Giáp Đệ cuối cùng cũng trở lại.

– Bệ hạ…

Vừa thấy Lý Thất Dạ, Trương Giáp Đệ quỳ lạy nói rằng:

– Thuộc hạ vô năng, không thể ở lại hầu hạ bên cạnh bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội.

– Hồi lâu không thấy, đứng lên đi, tha ngươi vô tội.

Nhìn Trương Giáp Đệ quỳ dưới đất, Lý Thất Dạ cười nhạt.

Trương Giáp Đệ vẫn quỳ lạy, không đứng lên ngay.

– Xem ra ngươi vẫn còn chuyện muốn nói?

Lý Thất Dạ mỉm cười, không hề hỏi hắn đi đâu, thái độ ung dung, giống như đã lường trước.

– Lần này thuộc hạ trở về, một là thỉnh tội với bệ hạ, hai là muốn xin nghỉ.

Trương Giáp Đệ cúi thấp đầu, nói nhỏ.

– A, xin nghỉ?

Lý Thất Dạ cười nhạt.

– Đúng vậy, bệ hạ, thuộc hạ vô đức vô năng, ở lại bên cạnh bệ hạ cũng không thể ra sức, cho nên thuộc hạ muốn xin nghỉ, xin bệ hạ cho phép thuộc hạ cáo lão hồi hương. Nếu không được thì xin bệ hạ biếm ta về nguyên chức cũng được, để thuộc hạ về quân đội làm lão binh.

Trương Giáp Đệ nói nhỏ.

– Ai nói ngươi vô đức vô năng?

Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:

– Ngày đó ngươi ở bên ta, có thể nói là trung thành tuyệt đối, công cao lão khổ, chính là đại công thần, cũng là đại trung thần, làm sao vô đức vô năng chứ.

Mặc dù được Lý Thất Dạ khích lệ, thế nhưng Trương Giáp Đệ vẫn quỳ gối không chịu đứng dậy, cúi thấp đầu lâu.

– Sao hả, ngươi thật sự quyết định như vậy?

Lý Thất Dạ nhìn Trương Giáp Đệ, cười nói.

– Bẩm bệ hạ, thuộc hạ vô năng, ở lại bên cạnh bệ hạ cũng không thể lập được công lao, mong rằng bệ hạ thành toàn.

Trương Giáp Đệ quỳ đó, giọng nói kiên định, xem ra hắn thật sự đã quyết tâm rồi.

Lý Thất Dạ nhìn Trương Giáp Đệ, gật đầu, nói rằng:

– Thôi được, nếu như ngươi muốn xin từ chức thoái ẩn thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ta chuẩn tấu, ngươi muốn đi đâu thoái ẩn đều được hết.

– Tạ chủ long ân…

Nghe Lý Thất Dạ chuẩn tấu, Trương Giáp Đệ quỳ lạy, cung kính dập đầu ba cái, hết sức nghiêm túc.

– Đi đi, ta cũng không làm khó nhà ngươi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Giáp Đệ, Lý Thất Dạ khoát nhẹ tay áo, nói rằng:

– Nếu như ngươi nhìn trúng bảo vật nào trong hoàng cung thì cứ việc mang theo.

– Bệ hạ, thuộc hạ cảm động rơi nước mắt, bệ hạ hậu đãi thuộc hạ, đại ân vô giá, thuộc hạ cảm thấy đủ rồi.

Trương Giáp Đệ cung kính nói với Lý Thất Dạ.

– Thôi được, tùy ngươi vậy.

Lý Thất Dạ gật đầu, chuẩn tấu Trương Giáp Đệ từ chức.

– Bệ hạ, trân trọng.

Trương Giáp Đệ lạy bái, thái độ cung kính, thành tâm thành ý.

Theo lẽ thường thì Trương Giáp Đệ phải ở lại mới đúng. Dù sao hắn cũng là trung thần bên cạnh Lý Thất Dạ, xưa giờ luôn trung thành tuyệt đối với Lý Thất Dạ. Bây giờ tân hoàng độc tôn thiên hạ, Trương Giáp Đệ ở lại thì chính là một bước lên mây, thăng quan tiến chức. Thế nhưng Trương Giáp Đệ lại xin từ chức, cáo lão hồi hương.

Bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp như thế, người ngoài không sao tưởng tượng nổi. Thế nhưng chỉ có Lý Thất Dạ là không nghĩ ngợi gì nhiều, thấy Trương Giáp Đệ muốn đi thì không hề giữ lại.

– Trân trọng.

Lý Thất Dạ gật đầu với Trương Giáp Đệ, không nói thêm gì nữa.

Trương Giáp Đệ sau khi bái lạy thì đứng lên cáo lui, thế nhưng khi Trương Giáp Đệ đi ra tới cửa thì khựng người xoay lại.

– Ngươi còn lời gì muốn nói sao?

Nhìn thấy Trương Giáp Đệ dừng lại, Lý Thất Dạ cười nhạt.

Trương Giáp Đệ mở miệng muốn nói, thế nhưng có một số lời không thể nói ra khỏi miệng, lại có chỗ kiêng kỵ, cho nên không biết nên nói như thế nào mới phải.

– Bệ hạ, khi thần tháo chạy thì từng nhìn thấy Ngân Bí quân đoàn, bọn họ đang thủ bên ngoài đạo thống. Còn hôm nay có còn hay không thì thần không biết.

Lời nói nhấp nhô ở cổ họng Trương Giáp Đệ mấy lần, cuối cùng Trương Giáp Đệ chỉ nói như vậy.

– Ngân Bí quân đoàn sao.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

– Chuyện cũ quá, ta xém nữa quên rồi. Tùy nó vậy, Ngân Bí quân đoàn cũng vậy, Kim Bí quân đoàn cũng vậy, đều không đủ thành đạo.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Trương Giáp Đệ mở miệng muốn nói, thế nhưng lời nói kẹt ở cổ họng không phát thành tiếng. Cuối cùng hắn chỉ có thể nói khẽ:

– Vẫn mong bệ hạ hãy cẩn thận, an nguy của bệ hạ liên quan tới hưng suy của Cửu Bí đạo thống, liên quan tới phúc lợi của Cửu Bí đạo thống.

– Nói như vậy là ngươi cũng biết được chút gì rồi.

Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, chỉ ngồi tại chỗ, ung dung mỉm cười.

Trương Giáp Đệ muốn nói, thế nhưng hơn nửa ngày vẫn không thể nói được chữ nào. Bởi vì có mấy lời hắn không thể nói ra khỏi miệng, cũng như Lý Thất Dạ nói, hắn là người trung thành tuyệt đối.

– Bệ hạ, xin hãy cẩn thận, có lẽ có một số người không tồn tại luôn khiến người khác không tưởng tượng nổi.

Cuối cùng Trương Giáp Đệ nói nhỏ:

– Nói không chừng, vừa xoay người lại, người chết đã đứng ở sau lưng.

– Ta hiểu rồi.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói chậm:

– Ta cũng không làm khó ngươi, đi đi.

– Trân trọng.

Cuối cùng Trương Giáp Đệ buông tiếng thở dài. Có rất nhiều chuyện hắn cũng bất lực, chuyện hắn có thể làm cũng chỉ như vậy. Mặc dù có một vài thứ hắn đã nhìn thấu, thế nhưng hắn lại là người trung thành tuyệt tối.

Lúc này, Trương Giáp Đệ quỳ lạy, sau đó rời khỏi.

Sau khi Trương Giáp Đệ rời khỏi thì Lý Thất Dạ cười nhạt, nhìn ra bên ngoài, không nói không rằng.

Ngay khi Lý Thất Dạ trở lại hoàng cung thì ở một nơi khác trong Đế Thống Giới, cũng chính là Mộc gia, một trong ba cự đầu.

Bên trong trọng địa Mộc gia, một vị lão tổ vô cùng cường đại của Mộc gia nghênh đón một vị khách quý vô cùng hiếm thấy.

– Lão hủ đang cảm thấy hiếu kỳ, sáng sớm hôm nay hỉ thước đậu trên đầu cành hót líu lo.

Lão tổ thấy khách tới, cười tươi nói rằng:

– Hóa ra chính là Tôn huynh. Không biết ngọn gió gì thổi Tôn huynh tới chỗ của ta, đúng là khiến ta cảm thấy bất ngờ.

– Mộc huynh khách khí.

Người tới chính là Tôn Lãnh Ảnh đã cáo lão hồi hương. Lúc này Tôn Lãnh Ảnh mặc một thân áo xám, vẫn giống như là một cái bóng.

– Thái Thanh Hoàng về cõi tiên, Mộc gia chúng ta hết sức thương tiếc.

Lão tổ Mộc gia cảm khái, nói rằng:

– Mặc dù hai nhà chúng ta có chỗ bất hòa, thế nhưng Thái Thanh Hoàng chính là nhân kiệt vô song, xử sự khiến người khác phải kính nể. Tiếc là, bởi vì đủ loại nguyên nhân, không thể tự mình tới Cửu Bí đạo thống chia buồn.

– Mộc huynh có lòng, bệ hạ ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ cảm kích.

Tôn Lãnh Ảnh vẫn lạnh lùng như vậy, không thể nhìn ra thái độ của hắn, cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn.

Chương 3695: Tôn Lãnh Ảnh Tái Hiện (2)

– Ngày đó nghe nói Thái Thanh Hoàng băng hà, ta còn tưởng Thái Thanh Hoàng sẽ truyền đại quyền cho ngươi. Dù sao Tôn huynh cũng đi theo Thái Thanh Hoàng tam thế, chiến khắp thiên hạ, công lao hiển hách, cũng chỉ có Tôn huynh mới có thể gánh vác được trách nhiệm này.

Lão tổ Mộc gia nói chậm.

-… Không ngờ rằng Thái Thanh Hoàng lại truyền ngôi cho một tiểu bối vô danh, đúng là khiến người tiếc hận, cũng cảm thấy bất bình thay cho Tôn huynh. Thái Thanh Hoàng hồ đồ rồi.

Nói tới đây, hắn không khỏi thở dài.

– Cám ơn Tôn huynh bất bình thay.

Tôn Lãnh Ảnh vẫn lạnh lùng, hắn nói chậm:

– Chuyện cũ không nhắc cũng được, hôm nay Tôn mỗ tới đây là nhờ Mộc huynh giúp đỡ một hai.

– Tôn huynh chính là Chân Thần bất hủ số một, số hai đương thời, đạo hạnh cao vời, ngay cả lão hủ cũng thấy không bằng.

Lão tổ Mộc gia ngậm cười, nói rằng:

– Huống chi Tôn huynh lại còn nắm giữ Ngân Bí quân đoàn, có thể quét ngang cửu thiên thập địa, đánh đâu thắng đó, không ai địch lại. Lão đầu tử ta đây e rằng không thể giúp Tôn huynh gì hết.

– Mộc huynh đừng vội cự tuyệt.

Tôn Lãnh Ảnh lạnh nhạt nói rằng:

– Ta sẽ không để Mộc gia hỗ trợ không công, Mộc gia cũng sẽ không khi không giúp đỡ người ngoài đúng không.

– Tôn huynh ra tay chắc chắn bất phàm.

Lão tổ Mộc gia nói chậm:

– Thế nhưng ta cũng tin chuyện Tôn huynh muốn làm cũng không hề dễ, nếu như ngay cả Tôn huynh cũng không giải quyết được thì e rằng chúng ta cũng bất lực.

– Thật sao?

Tôn Lãnh Ảnh nhìn lão tổ Mộc gia, lạnh nhạt nói rằng:

– Cửu Bí đạo thống nằm ngay trước mắt, chẳng lẽ Mộc huynh không động tâm hay sao?

– Tôn huynh nói đùa.

Lão tổ Mộc gia cười nói:

– Mặc dù ta không có ra ngoài, thế nhưng ta biết Ngân Bí quân đoàn phong tỏa bên ngoài Cửu Bí đạo thống, người ngoài muốn đi vào, là chuyện hết sức khó khăn.

– Chẳng phải ta đang ngồi trước mặt Mộc huynh hay sao? Chẳng phải đang là thượng khách của Mộc gia hay sao?

Tôn Lãnh Ảnh nói.

– Lời này của Tôn huynh thú vị lắm.

Lão tổ Mộc gia bật cười, nói rằng:

– Thế nhưng ta biết Tôn huynh trung thành tuyệt đối với Thái Thanh Hoàng, không ai hoài nghi, cũng không cần hoài nghi. Nếu như nói Tôn huynh ôm ý đồ với Cửu Bí đạo thống, sợ rằng rất khó khiến người ta tin tưởng.

– Tôn mỗ đúng là trung thành tuyệt đối với bệ hạ.

Tôn Lãnh Ảnh lạnh nhạt nói rằng:

– Thế nhưng bệ hạ đã về cõi tiên, cho nên Cửu Bí đạo thống còn có gì làm ta thương nhớ nữa chứ?

Nói tới đây, Tôn Lãnh Ảnh nhìn lão tổ Mộc gia, nói chậm:

– Tôn mỗ tin rằng Mộc huynh sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này. Nếu như Mộc huynh vặn ngã Cửu Bí đạo thống, ta tin chắc Mộc huynh không chỉ có thể ghi danh sử sách, mà còn làm rạng rỡ tổ tông, tên tuổi được liệt hàng tiên hiền.

– Lời nói của Tôn huynh đúng là mê người.

Lão tổ Mộc gia nhìn Tôn Lãnh Ảnh một hồi, mỉm cười, lắc đầu nói rằng:

– Tiếc là, e rằng chúng ta cũng bất lực.

Nói tới đây, lão tổ Mộc gia nhìn Tôn Lãnh Ảnh, nói rằng:

– Mặc dù hiện nay bên ngoài Cửu Bí đạo thống đã bị phong tỏa, thế nhưng ta vừa mới nhận được tin tức, nghe nói tân hoàng của Cửu Bí đạo thống đã độc tôn thiên hạ, giết chết những lão tổ chí tôn như Đấu Chiến Hoàng, Binh Trì Tuyệt Tôn.

Nói tới đây, lão tổ Mộc gia dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:

– Cho nên ta cảm thấy vũng nước đục này, Mộc gia chúng ta không cần thiết nhúng tay. Thái Thanh Hoàng truyền ngôi cho hắn, nói rõ người trẻ tuổi này có chỗ hơn người.

– Không phủ nhận.

Tôn Lãnh Ảnh lạnh nhạt nói rằng:

– Tân hoàng mạnh mẽ ngoài dự kiến của ta, hắn giết chết đám người Đấu Chiến Hoàng, Binh Trì Tuyệt Tôn, cũng khiến ta cảm thấy bất ngờ.

– Cho nên chúng ta cũng lực bất tòng tâm.

Lão tổ Mộc gia nói:

– Đấu Chiến Hoàng, Binh Trì Tuyệt Tôn mạnh như thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ, cho dù lão hủ buông tay đánh một trận thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Đấu Chiến Hoàng mà thôi. Dù có mạnh miệng thì cũng chỉ dám nói mạnh hơn một chút mà thôi. Cho nên tân hoàng Cửu Bí đạo thống mạnh ngoài dự kiến của mọi người, Mộc gia không cần thiết rước lấy cường địch như vậy.

Nói tới đây, lão tổ Mộc gia dừng một chút, nhìn Tôn Lãnh Ảnh, lắc đầu nói rằng:

– Chúng ta chỉ có thể xin lỗi, không thể giúp đỡ Mộc huynh được gì. Tôn huynh trung thành tuyệt đối với Cửu Bí đạo thống, làm ra công tích to lớn cho Cửu Bí đạo thống, Tôn huynh chịu đãi ngộ như vậy là không công bằng, trong lòng chúng ta cũng cảm thấy bất bình thay.

– Ta xin nhận tâm ý của Mộc huynh.

Tôn Lãnh Ảnh mỉm cười, nói rằng:

– Xem ra Mộc huynh vẫn còn lo lắng, không dám buông tay hành động. Năm đó đối mặt với Thái Thanh Hoàng Mộc huynh cũng do dự, hôm nay cũng như thế. Mộc huynh không quả quyết, đã bỏ lỡ rất nhiều thời cơ tốt.

– Tôn huynh, phép khích tướng như vậy không có tác dụng với ta. Dù sao ta cũng không còn nhỏ nữa, không phải nghe xong phép khích tướng thì nóng đầu. Mời Tôn huynh về cho.

Lão tổ Mộc gia lắc đầu cười.

Lão tổ Mộc gia nói như thế, chính là ra lệnh trục khách.

Ba cự đầu của Đế Thống Giới có quan hệ hết sức vi diệu. Có thể nói, bọn họ luôn luôn có người muốn chiếm vị trí đầu, thế nhưng lại sợ khi chiến tranh bộc phát thì sẽ có bên thứ ba làm ngư ông hưởng lợi.

Cũng chính vì vậy ba cự đầu của Đế Thống Giới vừa là kẻ thù, vừa là minh hữu, vẫn luôn duy trì quan hệ vi diệu này, trước giờ không có xung đột quá lớn, cho dù có xung đột thì cũng chỉ là đánh nhỏ nháo nhỏ mà thôi.

Khi Thái Thanh Hoàng băng hà, Mộc gia đương nhiên ôm ý đồ với Cửu Bí đạo thống, thế nhưng vẫn luôn án binh bất động. Hôm nay tân hoàng Cửu Bí đạo thống độc tôn thiên hạ, Mộc gia đương nhiên không muốn nhảy vào vũng nước đục này.audio coi am

Nếu như Mộc gia cử binh với Cửu Bí đạo thống thì nói không chừng sẽ thỏa mãn ý đồ của Lý gia. Một khi Mộc gia với Cửu Bí đạo thống khai chiến thì Lý gia sẽ ngồi làm ngư ông hưởng lợi.

Lão tổ Mộc gia ra lệnh đuổi khách, Tôn Lãnh Ảnh không hề nhúc nhích, chậm rãi uống trà, nói chậm:

– Mộc huynh làm gì vội vã trục khách như vậy, chờ ta nói hết thì cũng không muộn.

– Tôn huynh, nếu như ngươi muốn tiếp tục khuyên ta thì miễn bàn nữa.

Lão tổ Mộc gia lắc đầu, nói rằng:

– Vũng nước đục Cửu Bí đạo thống, chúng ta sẽ không bơi vào. Nếu như Tôn huynh muốn Mộc gia làm gì với Cửu Bí đạo thống thì xin Tôn huynh hãy từ bỏ suy nghĩ này. Đương nhiên, nếu như Tôn huynh chỉ đến Mộc gia ghé chơi, uống trà tâm sự, như vậy lão hủ hết sức hoan nghênh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 1 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin