Đế Bá Audio Podcast
Tập 735 [Chương 3671 đến Chương 3675]
❮ sautiếp ❯Chương 3671: Bùn Đen (Hạ)
Khi đang lo lắng chờ đợi, Bát Tí Kim Long tìm chuyện tán dóc tiêu khiển.
– Nếu như hắn thật sự có sư phụ thì đúng là quá nghịch thiên.
Độc Phương Thần Cơ lắc đầu, nói:
– Ta không cách nào tưởng tượng nổi phải là tồn tại thế nào mà có thể dạy dỗ được một người đệ tử như thế, sợ rằng ngay cả thủy tổ cũng không thể nào dạy được đệ tử như thế.
– Ha ha, chẳng phải bệnh quân đã nói rồi sao? Tam Tiên Giới chúng ta còn có Tam Tiên, nói không chừng Tam Tiên chính là sư phụ của hắn.
Cuồng Ngưu cười lớn, nói:
– Bằng không, ngoại trừ Tam Tiên ra thì còn ai có thể dạy ra tồn tại như vậy chứ?
– Thôi đi, ngươi ngu nhưng cũng đừng lôi người khác ngu theo.
Bát Tí Kim Long lườm Cuồng Ngưu, nói:
– Tam Tiên có tồn tại hay không vẫn là chuyện chưa xác định, cho dù có tồn tại đi nữa thì thế gian này có ai từng nhìn thấy Tam Tiên? Ngươi đã nghe ai nói từng nhìn thấy Tam Tiên chưa?
– Chuyện này… đúng là chưa nghe nói.
Cuồng Ngưu bị Bát Tí Kim Long hỏi như thế, nhất thời không thể trả lời, gãi gãi đầu. Cái gọi là tiên nhân đều chỉ là truyền thuyết. Huống chi trăm ngàn vạn năm nay không có ai nhìn thấy Tam Tiên. Có một ít người nói mình nhìn thấy tiên nhân, nhưng chỉ là mánh lới, muốn tô vàng lên mặt mình mà thôi, chứ không hề có bằng chứng chứng minh bọn họ từng nhìn thấy tiên nhân.
– Cũng chưa chắc.
Viêm Vũ Sinh đong đưa quạt lông, nói chậm:
– Muốn hỏi ai là người có thể dạy dỗ ra công tử, theo hiểu biết cá nhân của ta, ngoài Tam Tiên ra thì không còn ai khác. Với tuổi tác này của công tử mà thực lực đã tới mức vạn cổ vô địch, vượt qua vạn cổ lóng lánh, ngay cả Cao Dương cũng không thể sánh bằng. Tính tới tính lui, ở Tam Tiên Giới chúng ta, cũng chỉ có Tam Tiên mới có tư cách làm thầy của hắn.
– Nếu như là thật thì chẳng phải thế gian này thật sự có tiên.
Cuồng Ngưu gãi gãi đầu, có hơi kinh ngạc.
Khi ba người Viêm Vũ Sinh tán dóc với nhau thì Độc Phượng Thần Cơ phát hiện khí tức của Hồng Hoang Thiên Lao thay đổi.
Mới đầu nàng cảm nhận được sinh cơ cuồn cuộn, giống như mang tới cam lộ cho Hồng Hoang Thiên Lao. Thế nhưng lát sau khí tức này biến mất, sau khi khí tức này biến mất thì Hồng Hoang Thiên Lao vốn khô khan càng trở nên khô khan hơn, dường như mất hết sinh cơ.
Trước đó Hồng Hoang Thiên Lao mặc dù gọi là tử lao, thế nhưng vẫn có một sợi sinh cơ quanh quẩn. Thế nhưng lúc này sợi sinh cơ này đã biến mất, Hồng Hoang Thiên Lao đã thật sự trở thành tử lao.
– Xảy ra chuyện gì.
Độc Phương Thần Cơ biến sắc, hít lạnh một hơi, giật mình nói rằng:
– Hình như có thứ gì đó bị rút mất.
– Có một chút cảm giác.Nguồn truyện audio Podcast
Độc Phượng Thần Cơ lập tức làm kinh động đám người Bát Tí Kim Long cùng Viêm Vũ Sinh. Bọn họ bị nhốt ở Hồng Hoang Thiên Lao một thế, vậy nên hết sức quen thuộc khí tức nơi này.
– Đúng, hình như thiếu mất một phần nước, càng trở nên khô khan hơn.
Cuồng Ngưu liếm cái môi dày mọng của mình, cảm thấy yết hầu khô khan.
– Là dưới đó.
Bát Tí Kim Long giật mình, lập tức nhìn Tử Khanh.
– Hắn thành công.
Bệnh Quân nãy giờ không lên tiếng nhìn chằm chằm Tử Khanh, cuối cùng hai mắt bừng sáng, trầm giọng nói rằng:
– Hắn thành công lấy được vật kia.
– Là vật trường sinh sao?
Cuồng Ngưu nghe thế, không khỏi tặc lưỡi. Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, thế nhưng vẫn cảm thấy giật mình, nói rằng:
– Thật sự là vật trường sinh sao.
– Cho dù không phải là vật trường sinh thì cũng là thứ tốt để ích thọ duyên niên.
Bệnh Quân nghiêm mặt, nói chậm:
– Chúng ta bị nhốt ở chỗ này nhưng có thể sống một thế là nhờ có vật này. Lấy mất vật này, như vậy Hồng Hoang Thiên Lao sẽ thật sự trở thành tử lao.
Viêm Vũ Sinh nhún vai, nói:
– Cho nên, nếu như chúng ta không có cách rời khỏi nơi này thì sẽ không sống được bao lâu nữa. Chúng ta lớn tuổi rồi, theo đạo lý thì phải chết từ lâu rồi. Nhất là ở trong tử lao này, nếu như không có thứ đó thì ai có thể chịu đựng được chứ?
Nghe vậy, đám người Cuồng Ngưu không khỏi nhìn nhau. Lúc này bọn họ gửi gắm tất cả hy vọng lên người Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đã trở thành hi vọng sống sót duy nhất của bọn họ.
– Quá kinh khủng, không hề có động tĩnh gì mà đã thành công rồi.
Bát Tí Kim Long chép miệng, nói:
– Thực lực này, không ai sánh bằng.
Nói tới đây, nét mặt của hắn có vẻ kính sợ.
– Đúng vậy, Bệnh Quân đi vào cũng không chống đỡ được bao lâu.
Viêm Vũ Sinh cũng kính sợ. Bệnh Quân mạnh nhất trong số bọn họ cũng từng vào thử, thế nhưng không chịu được bao lâu thì đã chui ra ngoài.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại có thể dễ dàng thành công như thế, thực lực quá kinh khủng, khiến bọn họ hoàn toàn thần phục.
– Cho nên, làm việc tốt vào. Có thể đi theo chủ nhân như thế chính là vinh hạnh.
Bệnh Quân hoàn toàn phục, hắn biết rõ mình với Lý Thất Dạ chênh lệch lớn như thế nào.
– Được rồi, không sao rồi.
Ngay khi bọn họ rung động trước thực lực của Lý Thất Dạ thì một giọng nói nhàn nhã vang lên, Lý Thất Dạ từ dưới đi lên, bước chân nhàn nhã, không hề giống như đang đi trong hung địa, mà giống như đang đi trong hậu hoa viên của mình vậy.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ từ Tử Khanh trở ra, đám người Bệnh Quân lập tức xốc lại tinh thần, quỳ lạy trên đất, hô lớn:
– Bái kiến công tử.
Có thể nói lúc này đám người Bệnh Quân tâm phục khẩu phục, hoàn toàn thần phục Lý Thất Dạ. Theo bọn họ thấy, Lý Thất Dạ thừa sức làm chủ nhân của bọn họ. Có thể hiệu lực dưới chân của Lý Thất Dạ chính là một loại vinh hạnh.
– Được rồi, nơi này không còn chuyện gì nữa, đã tới lúc rời khỏi rồi.
Lý Thất Dạ sau khi đi ra Tử Khanh thì phủi tay, cười nói.
– Công tử thành công?
Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy, là người không giữ miệng nhất trong số bọn họ, lập tức đi tới, mặt tươi cười, nói:
– Công tử lấy được vật gì ở trong đó thế? Thật sự là vật trường sinh sao?
– Sao hả, muốn xem?
Lý Thất Dạ nhìn Cuồng Ngưu, cười nhạt nói rằng.
Lý Thất Dạ nói thế, không chỉ Cuồng Ngưu, mà ngay cả đám người Bát Tí Kim Long cũng sáng mắt. Đến cả Bệnh Quân cũng không giữ được mình, vội tiến một bước, mắt lom lom nhìn Lý Thất Dạ.
Rất hiển nhiên, đám người Bệnh Quân đều muốn nhìn thấy thứ Lý Thất Dạ lấy từ Tử Khanh ra sao. Thế nhưng bọn họ cố chỗ cố kỵ, không dám nói thẳng.
– A a a, đương nhiên muốn… đương nhiên muốn xem.
Cuồng Ngưu miệng mồm thẳng ruột, không hề suy nghĩ gì nhiều, gãi gãi đầu, nói rằng:
– Đời này lão ngưu ta chưa từng nhìn thấy vật trường sinh bao giờ.
Chương 3672: Là Tiên Hay Là Ma
Cuồng Ngưu đã mở miệng, đám người Bát Tí Kim Long cũng không còn xấu hổ nữa. Bát Tí Kim Long hí hửng nói:
– Công tử, cho chúng ta mở mang tầm mắt đi, xem xem vật trường sinh rốt cuộc thần kỳ cỡ nào.
– Công tử, thứ đó là một gốc thiên thảo phải không?
Độc Phượng Thần Cơ cũng không nhịn nổi, vội hỏi.
– Thôi được, đã các ngươi muốn xem, như vậy thì cho các ngươi xem.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lấy ra đống bùn đen, đưa cho bọn họ.
Người đầu tiên nhận bùn đen chính là Cuồng Ngưu. Khi Cuồng Ngưu chạm vào bùn đen thì không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn đống bùn đen trước mắt.
– Công tử, ngươi đang giỡn với ta phải không? Đống bùn này mà là vật trường sinh sao, không phải là đống bùn bên đường hay sao?
Cuồng Ngưu nhìn bùn đen trong tay, mặt mày choáng váng.
– Ngu xuẩn.
Bệnh Quân quất tay lên ót Cuồng Ngưu, trừng mắt nhìn hắn, nói:
– Bùn đất bên đường nhà ngươi có sinh cơ mênh mông như vậy sao? Có khí tức nuôi dưỡng ba ngàn thế giới như vậy sao? Nếu có thì ngươi chính là Đại La Kim Tiên, làm gì bị nhốt ở cái nơi ngay cả cứt chim cũng không có này?
Bệnh Quân quất xuống, Cuồng Ngưu lập tức tỉnh ngộ, nhìn bùn đen trong tay, gãi đầu nói rằng:
– Bệnh Quân nói có đạo lý, hình như đúng là như vậy.
– Đây là bùn gì? Là tiên bùn sao?
Viêm Vũ Sinh cẩn thận xem xét đống bùn đen này, giật mình nói rằng:
– Đây là lần đầu tiên ta thấy thứ bùn thần kỳ như vậy. Đống bùn đen này giống như có thể nuôi dưỡng ba ngàn thế giới.
– Nếu như thế gian thật sự có tiên thì gọi nó là tiên bùn cũng không quá phận.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Thế nhưng thế gian vô tiên, nên nó là bùn gì thì không thể nói rõ.
– Nếu như thế gian vô tiên, như vậy đây là bùn gì?
Độc Phương Thần Cơ ngạc nhiên, nhìn đống bùn đen này, nói:
– Ta cảm thấy đống bùn đen này có thể trồng ra tiên thao, thậm chí có thể trồng ra một thế giới.
– Muốn trồng tiên thảo thì cũng phải có hạt giống tiên thảo, muốn trồn thế giới thì cũng phải có hạt giống thế giới, không thì không bột đố gột nên hồ.
– Thứ này… thứ này thật sự có thể trồng ra thế giới sao?
Bát Tí Kim Long trợn trừng hai mắt nhìn đống bùn đen.
– Ngươi có hạt giống thế giới sao?
Lý Thất Dạ nhìn hắn.
– Ách…
Bát Tí Kim Long tự hỏi, hắn chưa từng nhìn thấy hạt giống thế giới, cũng không biết phàm thế của vật này hay không.
– Công tử nói thế gian vô tiên, nếu như thế gian vô tiên thì đây không phải là tiên thổ. Như vậy thổ này tới từ đâu?
Vấn đề của Bệnh Quân sâu sắc hơn đám người Bát Tí Kim Long. Đám người Bát Tí Kim Long chỉ dừng ở cấp độ bảo vật tiên trân mà thôi.
– Chuyện này không thể nói.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Có nhiều thứ, các ngươi không có khả năng dính vào.
– Ha ha ha, công tử, dù sao ở trong này cũng không có ai khác, nói nghe chút đi.
Cuồng Ngưu miềng mồm thẳng bụng, cười hắc hắc, nói.
– Muốn nói cho ngươi biết à?
Lý Thất Dạ nhìn Cuồng Ngưu, cười nhạt, chỉ thiên địa, nói chậm:
– Ngươi cảm thấy Hồng Hoang Thiên Lao dùng để cầm tù ai? Chẳng lẽ tồn tại cỡ các ngươi sao? Không phải, hơn nữa thứ nó cầm tù không phải là thân thể của các ngươi. Có nhìn thấy Tử Khanh không…
Nói tới đây, Lý Thất Dạ chỉ Tử Khanh, lạnh nhạt nói:
– Trong đó từng nhốt một sinh linh, Hồng Hoang Thiên Lao này được chế tạo cho hắn. Còn các ngươi chỉ là con muỗi rơi vào trong này mà thôi…
-… Nhìn thấy cát vàng ở đây không?
Lý Thất Dạ chỉ đầy trời cát vàng, nói:
– Biết cát vàng vì sao kết tinh không? Bởi vì bị sinh linh bị nhốt dưới này dùng chân hỏa đốt cháy xích sắc khóa hắn…
-… Hắn đốt không biết bao nhiêu tuế nguyệt, đốt Tử Khanh thành thủy tinh, còn phần cát vàng thì bị nhiệt độ cao nung nóng nên mới kết tinh.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn đám người Cuồng Ngưu.
Sau đó lạnh nhạt nói:
– Các ngươi thử nghĩ xem, một tôn sinh linh bị người khác trấn áp ở nơi này, bị người khác xiềng xích ở nơi này, thế mà vẫn có thể dùng chân hỏa kinh khủng đốt cháy xích sắc khóa mình, mặc dù đó chỉ là sức mạnh yếu ớt nhất của hắn. Như vậy các ngươi có thể tưởng tượng, khi còn sống hắn kinh khủng cỡ nào, cường đại cỡ nào.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, đám người Bát Tí Kim Long hoảng sợ. Bệnh Quân đã sớm đoán được, thế nhưng vẫn cảm thấy rùng mình.
– Tồn tại mạnh như vậy, rốt cuộc là ai đã xích hắn ở nơi này?
Bệnh Quân hít lạnh, thì thào nói.
– Nơi này là một nơi hết sức thú vị.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
– Một sinh linh cường đại như thế bị nhốt ở nơi này, vậy ngươi cho rằng hắn là tiên nhân, hay là ác ma? Nếu hắn là tiên nhân thì người nhốt hắn chính là ác ma. Nếu hắn là ác ma thì người nhốt hắn chính là tiên nhân. Các ngươi cứ việc tưởng tượng….
Câu nói này như thiểm điện đánh trúng đám người Bát Tí Kim Long, không khỏi rùng mình.
– Thế nhưng, thế gian vô tiên.
Bệnh Quân thì thào. Lúc này Bệnh Quân sợ hãi không thôi, lông tơ dựng thẳng đứng, giống như muốn nổ tung.
– Thế gian đại khủng bố, các ngươi sao có thể tưởng tượng nổi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
Nhất thời, đám người Bát Tí Kim Long chảy mồ hôi ròng ròng. Cuộc nói chuyện của Lý Thất Dạ mở ra cho bọn họ một cánh cửa hoàn toàn mới, để bọn họ thấy được thế giới rộng lớn cỡ nào.
Ngay cả Bệnh Quân cũng không ngoại lệ, cũng cảm thấy sợ hãi.
Bệnh Quân cũng tốt, Bát Tí Kim Long cũng tốt, trước kia bọn họ cảm thấy rất ưu việt, rất kiêu ngạo. Mặc dù bọn họ biết không thể sánh bằng thủy tổ, thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người đứng ở đỉnh phong Đế Thống Giới, có thể khinh thường chúng sinh. Trên bọn họ chỉ có thủy tổ mà thôi, những người còn lại đều là tầm thường.
Nhất là mạnh tới cấp độ như Bệnh Quân, dưới thủy tổ, người có thể lọt vào pháp nhãn của hắn không nhiều.
Thế nhưng, hôm nay sau khi hiểu rõ thì bọn họ mới nhận ra thế giới lớn hơn tưởng tượng của bọn họ. Cường giả trên thế gian kinh khủng hơn tưởng tượng của bọn họ.
Giống như Lý Thất Dạ nói, thế gian đại khủng bố, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được. So với những đại khủng bố này, bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi, không có ý nghĩa, không đáng nhắc tới.
– Thế gian này, chúng ta cũng như sâu kiến.
Ngay cả Bệnh Quân cao ngạo cũng cảm khái muôn phần.
Còn phần đám người Bát Tí Kim Long thì trầm mặc. Ngay cả người mạnh như Bệnh Quân cũng cảm khái như vậy thì bọn họ ngay cả tư cách cảm khái cũng không có.
Dù sao thì bốn người bọn họ liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của Bệnh Quân, huống chi là người mạnh hơn hắn?
Chương 3673: Ra Ngoài (Thượng)
– Được rồi, chúng ta nên đi thôi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:
– Nơi này không có gì tốt để ở lại cả.
– Đi ngay bây giờ sao?
Nghe vậy, ngay cả Viêm Vũ Sinh cũng sáng mắt, lập tức mừng rỡ.
– Ha ha, chúng ta đi ngay bây giờ sao?
Cuồng Ngưu nhanh mồm nhanh miệng không kiềm chế được, hưng phấn nói:
– Cuối cùng cũng rời khỏi nơi quái quỷ này rồi. A, nơi quái quỷ này đã nhốt chúng ta trọn vẹn một thời đại, cũng nên rời khỏi rồi. Ở cái nơi này ngay cả cứt chim cũng không có, sắp nghẹn điên người rồi.
Đừng nói đám người Bát Tí Kim Long, mà ngay cả Bệnh Quân cũng cảm thấy vui mừng, nhất thời kích động, hết sức hưng phấn.
Dù sao thì bọn họ cũng ở trong này quá lâu, cuối cùng cũng có thể rời đi, bọn họ không hưng phấn làm sao được chứ.
Trước đó bọn họ cho rằng mình cũng như những người trước, sẽ bị nhốt ở trong này hết cuộc đời, cuối cùng hóa thành xương trắng. Có thể nói, bọn họ không hề ôm hi vọng còn sống rời khỏi.
Hôm nay bọn họ vậy mà còn sống rời khỉ, đúng là giống như nằm mơ, bọn họ không mừng như điên mới là lạ.
– Chúng ta ra ngoài từ chỗ nào?
Lúc này, Viêm Vũ Sinh vội hỏi.
– Chỉ cần lòng ngươi ở đâu, thì ngươi sẽ ra ngoài ở đó.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ra khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, không có chỗ cố định, nó vốn không có lối ra, nên làm gì nói ra ngoài từ chỗ nào?
– Không có lối ra?
Lời này khiến đám người Bệnh Quân giật mình, có chút choáng váng, nói rằng:
– Không có lối ra thì chúng ta ra ngoài như thế nào? Đi đâu để ra ngoài?
Lý Thất Dạ nhìn đám người Bệnh Quân, lạnh nhạt nói:
– Đương nhiên là trong lòng rồi. Lòng ngươi hướng về đâu thì nơi đó chính là lối ra. Ý chí kiên định, sắt đá không dời.
– Trong lòng?
Nghe vậy, những người như Bát Tí Kim Long, Cuồng Ngưu ngây ngẩn. Bọn họ không rõ đạo lý của câu nói này.
– Trong lòng.
Bệnh Quân lĩnh ngộ sâu hơn, không khỏi thì thào, cẩn thận nhâm nhi câu nói của Lý Thất Dạ.
– Mở ra môn hộ, chúng ta cũng nên ra ngoài, bên ngoài có người đang chờ sốt ruột.
Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, cười nhạt.
Ngay lúc này, hai mắt Lý Thất Dạ nghiêm lại, chỉ nghe “ông”, trong nháy mắt, toàn thân Lý Thất Dạ lóe lên quang mang. Lúc này Lý Thất Dạ không có khí thế kinh thiên, không có thần tuy vô địch, thế nhưng khi hắn đứng đó thì mang tới cảm giác không thể nào vượt qua.
Lý Thất Dạ chỉ đứng đó, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy nga cao lớn, dường như hắn là tồn tại vạn cổ không thể rung chuyển. Hắn đứng đó, giống như ngăn cách thời gian, cho dù thời gian trôi qua ức vạn năm, cho dù thời gian trường hà giội hắn hết lần này đến lần khác, thế nhưng hắn vẫn nguy nga bất động. Ở trong dòng chảy thời gian, tất cả đều đang trôi chảy, chỉ có hắn là nguy nga bất động, tất cả mọi thứ ở trước mặt hắn đều là khách qua đường.
Kiên cố, nguy nga sừng sững, đây chính là cảm giác mà lúc này Lý Thất Dạ mang tới cho đám người Bệnh Quân. Bây giờ Lý Thất Dạ không khiến bọn họ cảm thấy hắn cường đại nữa, mà là cảm thấy hắn không thể lay động.
Đây không phải là phạm trù sức mạnh, đây đã thoát khỏi sức mạnh cùng ảo diệu, đây là thứ đơn giản nhất mà cũng là thứ phức tạp nhất… đạo tâm!
Một viên đạo tâm vững như bàn thạch, cho dù thời gian có trôi qua thì cũng không cách nào rung chuyển, không cách nào mài mòn.
Nhìn thấy màn này, đám người Bệnh Quân hít lạnh, nội tâm chấn động. Bọn họ đều là Chân Thần bất hủ, trải qua vô số sóng gió. Khi đạt tới cảnh giới như bọn họ thì mới dần dần cảm nhận được đạo tâm đáng quý cỡ nào.
Thế nhưng khi người cường đại như thế này, cũng dần dần cảm nhận được đạo tâm đáng quý, tuy nhiên thời gian đã không kịp nữa, bọn họ muốn đúc một viên đạo tâm kiên định không thể lay chuyển thì cũng đã trễ rồi, đã không còn kịp nữa.
Bởi vì đi tới ngày này, hoặc là xế chiều, ngày giờ không nhiều, hoặc là trong lòng còn thiếu hụt, không thể giữ được đạo tâm của mình.
Đột nhiên, đám người Bệnh Quân không còn cảm nhận được sức mạnh của Lý Thất Dạ nữa, mà chỉ cảm nhận được đạo tâm không thể rung chuyển của Lý Thất Dạ, một viên đạo tâm kiên cố, không có sức mạnh gì có thể rung chuyển viên đạo tâm này, ngay cả thời gian đáng sợ nhất cũng không thể mài mòn nó, nó giống như tuyên cô vĩnh tồn, giống như vĩnh hằng bất diệt.
Đây mới thật sự là cường đại, không phải là Chân Đế hay thủy tổ có thể so sánh, cường đại vượt qua tất cả mọi thứ. Khi hắn đứng trong thời gian trường hà, mọi sinh linh, mọi nhân vật vô địch đều tan thành mây khói, thế nhưng hắn vẫn đứng đó sừng sững, vượt qua ức vạn năm.
Lúc này, đám người Bệnh Quân rung động hơn bao giờ hết, nhất thời không thể xốc lại tinh thần. So với Lý Thất Dạ thì bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.
Lúc này, bọn họ mới nhận ra mình với Lý Thất Dạ chênh lệch lớn cỡ nào. Không phải chênh lệch lực lượng, mà là một viên đạo tâm không thể thay đổi, đây mới thật sự là rãnh trời.
“Ông…”
Qua hồi lâu, Bệnh Quân lấy lại tinh thần. Chỉ thấy bầu trời có ánh sáng nhúc nhích, trong tiếng không gian gợn sóng “ông ông ông”, chỉ thấy trên trời từ từ mở ra một cánh cửa.
– Nhìn, có cánh cửa.
Khi nhìn thấy cánh cửa mở ra từ từ này, Bát Tí Kim Long vui cực, gào lớn:
– Đó chính là lối ra.
Đừng nói Bát Tí Kim Long, mà ngay cả Bệnh Quân cũng vui mừng ra mặt, nét mặt không kiềm nỗi hưng phấn, thì thào rằng:
– Cuối cùng cũng sắp ra ngoài rồi.
– Không ngờ quãng đời còn lại có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Độc Phượng Thần Cơ cũng thì thào, nói chuyện hết sức hưng phấn.
– Ha ha ha, lại được nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Lão quỷ Thái Thanh, ít nhất chúng ta sống lâu hơn nhà ngươi, đời này cuối cùng cũng chờ được tới ngày đưa ma nhà ngươi rồi.
Cuồng Ngưu nhìn thấy cánh cửa xuất hiện, hưng phấn hét lớn.
– Cứ như vậy… cứ như vậy là mở được lối ra.
Viêm Vũ Sinh nhìn cánh cửa mở ra, không khỏi thở dài, cảm khái không sao kể xiết.
Trước đó vì muốn rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao mà bọn họ đã thử qua tất cả biện pháp, chỉ cần là biện pháp có thể nghĩ tới thì bọn họ đều thử qua, thế nhưng vẫn không thể nào tìm được lối ra của Hồng Hoang Thiên Lao, càng khỏi phải nói tới việc mở ra cửa giam.
Không ngờ rằng, lúc này Lý Thất Dạ mở lối ra lại dễ dàng như vậy, đơn giản trực tiếp như vậy, đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới.
– Chuyện này… phương pháp mở lối ra này… có phải đơn giản quá rồi không.
Cuồng Ngưu gãi gãi đầu, gãi tóc rối thành một nhúm, không quá rõ ràng.
– Đơn giản, vậy theo ngươi cái gì mới khó?
Chương 3674: Ra Ngoài (Hạ)
Bệnh Quân lạnh lùng nhìn Cuồng Ngưu, nói chậm:
– Đây mới là cánh cửa khó mở nhất, nếu như cánh cửa có hình, dù có hoàn mỹ tới đâu thì cũng có tỳ vết. Thế nhưng cánh cửa trong lòng thì không có bất cứ sơ hở nào hết, muốn mở ra đó, thì nhất định phải thủ vững đạo tâm của mình, không thể lay động, khi đó mới có thể mở được nó!
– Đây là tâm lao.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Cường đại đến cấp độ đó, chỗ này nếu chỉ khóa thân thể của hắn thì sao có thể nhốt hắn chứ? Chỉ có khóa đạo tâm thì mới thật sự khóa hắn được, bằng không, cho dù khóa chặt nhục thân, khóa chặt chân mệnh, thì hắn vẫn có khả năng thoát khỏi, tâm chưa chết, đạo chưa diệt.
– Khó trách chúng ta không ra được.
Viêm Vũ Sinh cuối cùng cũng hiểu được ảo diệu, cười khổ, nói rằng:
– Đây vốn là nơi nhốt cự vô phách, tâm lao này, chỉ với đạo tâm của chúng ta thì làm sao có thể mở được chứ?
– Thì ra là như vậy.
Nghe những lời này, Cuồng Ngưu mới chậm rãi hiểu được ảo diệu, cũng biết vì sao bọn họ phí sức chín trâu hai hổ mà vẫn không có cách nào rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao.
– Đi thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, đạp không đi lên. Đám người Bệnh Quân xốc lại tinh thần, vội vàng đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ.
Ở bên ngoài Hồng Hoang Thiên Lao, vô số người chờ đợi mỏi mắt. Lý Thất Dạ đột nhiên nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, hù tất cả mọi người sững sờ, mọi người cho rằng hắn điên rồi, chỉ có kẻ điên mới nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Ban đầu mọi người vẫn còn ôm hi vọng với Lý Thất Dạ, bởi vì có rất nhiều người cảm thấy tân hoàng sâu không lường được, nói không chừng hắn có thể sáng tạo kỳ tích, có thể sống sót rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao.
Thế nhưng hết ngày này đến ngày khác, Hồng Hoang Thiên Lao vẫn tối đen như mực, căn bản không có tiếng động. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người cảm thấy thất vọng, ngay cả tân hoàng sâu không lường được cũng không thể nào sáng tạo kỳ tích.
Mặc dù mọi người cho rằng tân hoàng không có khả năng sống sót rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, thế nhưng chí tôn lão tổ của Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc, Tĩnh Liên quan cùng Thánh các chưa từng từ bỏ ý đồ. Bọn họ đóng giữ ở Cửu Liên Sơn, kiên nhẫn chờ đợi!
– Tân hoàng quá lỗ mãng, đây chính là Hồng Hoang Thiên Lao nha.
Có cường giả thế hệ trước nhìn cửa hang tối đen như mực, không khỏi tiếc nuối, thì thào nói:
– Vạn cổ tới này, Cửu Bí đạo thống từng ném vô số hung nhân vào trong đó, nhưng không có ai còn sống ra ngoài. Hắn nhảy vào như thế, sợ rằng chắc chắn phải chết, lãng phí tuổi trẻ tươi đẹp. Hắn rõ ràng có thể khai sáng một thời đại trước nay chưa từng có, có thể khai sáng năm tháng huy hoàng, bây giờ không còn gì cả.
– Tân hoàng chết rồi, bây giờ ai lên làm hoàng đế đây?
Có người lẩm bẩm.
Lời này vừa ra, mọi người lập tức choáng váng, nhất thời không ai trả lời được.
Mặc dù tân hoàng từng bị đuổi khỏi hoàng vị, thế nhưng khi tân hoàng quật khởi thì tất cả mọi người cho rằng hắn làm hoàng đế là chuyện đương nhiên. Cho dù hắn không ngồi trên hoàng vị thì lúc này hắn cũng là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, đương nhiên nên chấp chưởng quyền hành của Cửu Bí đạo thống.
Nếu như hỏi, bây giờ tân hoàng chết rồi, nên để ai làm hoàng đế, nhất thời, mọi người đều sừng sỡ.
Trước đó tiếng hô cao nhất chính là Thang Hạc Tường cùng Bát Trận Chân Đế, thế nhưng bây giờ hai người bọn họ đều đã chết, ứng cử viên hoàng vị gần như đã chết hết.
– Có lẽ là Quan Hải Đao Thánh. Thế hệ trẻ tuổi đương thời, còn ai có thể sánh với hắn chứ?
Có người nói nhỏ:
– Mặt khác hoàng hậu nương nương cũng xuất thân Lâm Hải các, về tình về lý, Quan Hải Đao Thánh là người thích hợp nhất.
Nghe vậy, không ít người nhìn nhau. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu như tân hoàng chết rồi thì Quan Hải Đao Thánh thật sự là lựa chọn rất tốt.
Ở trên Hồng Hoang Sơn, Liễu Sơ Tình nhìn cửa hang tối đen như mực từ ngày này sang ngày khác. Ban đầu Liễu Sơ Tình rất có lòng tin, tin tưởng người mình yêu chắc chắn không có việc gì. Thế nhưng ngày qua ngày, Liễu Sơ Tình không khỏi lo lắng.
– Nương nương yên tâm, bệ hạ chắc chắn bình yên trở ra.
Trái lại, Binh Trì Hàm Ngọc hết sức tin tưởng Lý Thất Dạ. Sau khi bị Lý Thất Dạ chinh phục, nàng đã khăng khăng một mực với Lý Thất Dạ. Trong lòng nàng Lý Thất Dạ chính là tồn tại chí cao vô thượng, chỉ cần Lý Thất Dạ ở thì không có chuyện gì là không thể làm được.
Cho nên theo Binh Trì Hàm Ngọc thấy, cho dù có là Hồng Hoang Thiên Lao đi chăng nữa thì cũng không thể nhốt được Lý Thất Dạ, hắn có thể vào thì cũng có thể ra. Cho nên Binh Trì Hàm Ngọc hết sức bình tĩnh, tin tưởng Lý Thất Dạ nhất định có thể sáng tạo kỳ tích, nhất định có thể sống sót trở ra.
Cũng chính vì vậy Binh Trì Hàm Ngọc mới làm bạn Liễu Sơ Tình, cùng chờ Lý Thất Dạ trở lại, ngày ngày hầu hạ bên cạnh Liễu Sơ Tình, còn có thể bình tĩnh an ủi Liễu Sơ Tình.
Ngày qua ngày, cửa hang của Hồng Hoang Thiên Lao vẫn tối đen như mực, không có bất kỳ động tĩnh nào cả, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch.
– Xem ra không có kỳ tích xuất hiện rồi.
Có người thì thào:
– Tân hoàng thật sự xong đời rồi. Tiếc quá, vốn là một đời hoàng đế có thể vượt qua Thái Thanh Hoàng, cứ thế mà tự chơi bản thân xong đời, quá tùy tiện rồi.
– Thật sự quá đáng tiếc.
Không ít người nhao nhao chậc lưỡi thở dài, cảm thấy tân hoàng nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao tự sát đúng là quá đáng tiếc, quá khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
“Ông…”
Ngay khi tất cả mọi người thất vọng, khi tất cả mọi người đều cho rằng tân hoàng đã chết trong Hồng Hoang Thiên Lao thì cửa hang Hồng Hoang Thiên Lao đột nhiên tỏa ra hào quang, hào quang dập dờn, như có một cánh cửa chậm rãi mở ra.
– Nhìn xem, đó là cái gì…
Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, có người nhìn thấy, không khỏi hét lên, thu hút vô số sự chú ý.
– Thật… thật sự ra ngoài.
Nhìn thấy cánh cửa từ từ mở ra, Liễu Sơ Tình ngày ngày canh giữ trên Hồng Hoang Sơn mừng như điên, lầm bầm một câu.
– Cuối cùng cũng trở ra.
Binh Trì Hàm Ngọc cũng cảm thấy mừng rỡ. Đương nhiên nàng không hề nghi ngờ chuyện Lý Thất Dạ có thể còn sống trở ra, nàng tin tường Lý Thất Dạ, tin tưởng Lý Thất Dạ mù quáng.
“Ba…”
Dưới cái nhìn mỏi mòn của mọi người, một bóng người bay lên trời, chớp mắt đáp xuống Hồng Hoang Sơn.
– Là tân hoàng, thật sự là tân hoàng.
Khi bóng người này đáp xuống Hồng Hoang Sơn, mọi người đều nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, không khỏi gào lớn.
Chương 3675: Đấu Chiến Hoàng
– Thật sự là tân hoàng, thật không thể tưởng tượng nổi. Đây chính là phá vỡ nguyền rủa trăm ngàn vạn năm nha.
Ngay cả lão tổ thế gia cũng rung động, không khỏi thì thào.
– Đây đúng là kỳ tích, sợ rằng từ khi Cửu Bí đạo thống có ghi chép cho tới nay, hắn là người đầu tiên còn sống rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao.
Có Chân Thần bất hủ chấn động, hít lạnh một hơi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đúng là không dám tin nổi.
– Sâu không lường được.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ còn sống rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, lúc này Nam Sơn tiều tử quên cả việc hút thuốc, thì thào nói rằng:
– Đôi mắt già này của ta cuối cùng vẫn còn mờ, vẫn còn nhìn lầm, hắn còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng, thủy tổ bình thường không thể tranh phong với hắn.
– Đúng là nhàm chán.
Lý Thất Dạ đáp lên Hồng Hoang Sơn, cười nhạt, giơ tay lấy Hồng Hoang Thiên Lao.
Từng đợt nổ vang “oanh oanh oanh” vang lên, chỉ thấy Hồng Hoang Thiên Lao đột ngột chui khỏi mặt đất, không ngừng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một chiếc lồng nhỏ xíu, rơi vào lòng bàn tay của Lý Thất Dạ.
Lúc này tất cả mọi người trố mắt nhìn Lý Thất Dạ. Một người còn sống rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao đã là khai sáng vạn cổ kỳ tích rồi. Bây giờ hắn còn nhổ Hồng Hoang Thiên Lao khỏi mặt đất, thu Hồng Hoang Thiên Lao làm của riêng. Người nam nhân này chính là vô địch, hắn chỉ cần đứng đó thôi thì đã đủ hiệu lệnh thiên hạ, tất cả mọi người đều phải thần phục.
“Oanh…”
Trong nháy mắt, Cửu Liên Sơn dâng lên bốn cột sáng. Bốn cột sáng phóng thẳng lên trời, chớp mắt chiếu sáng đại địa, giống hệt như là bốn vầng thái dương.
Trong tiếng “oanh” rất lớn này, chỉ thấy ba thân ảnh cao lớn vô cùng xuất hiện, còn có một tòa cổ các chìm nổi, khí thế đoạt thiên, trấn áp thiên địa bát phương, khí tức kinh khủng vô song chớp mắt đè sập chư thiên. Nhất thời, toàn bộ Cửu Liên Sơn bị khí tức bất hủ lấp kín.
– Bốn lão tổ chí tôn ra tay rồi.
Nhìn thấy ba thân ảnh cao lớn cùng Thánh các xuất hiện, tất cả mọi người nhao nhao rút lui, biết rằng đại chiến sắp tới.
– Ngu không thể tả.
Nam Sơn tiều tử hút thuốc, lườm ba thân ảnh cao lớn cùng Thánh các ở trên trời, cười lạnh một tiếng, nói rằng:
– Thật sự cho rằng đòn sát thủ của mình có thể trấn áp hắn sao, đúng là mơ mộng hão huyền, ngay cả thủy tổ phục sinh cũng không thể ngăn cản hắn nữa là. Một đám ngu xuẩn, căn bản không biết người mình đối mặt kinh khủng cỡ nào, cường đại cỡ nào.
– Có chút thú vị.
Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi Hồng Hoang Thiên Lao thì nhìn thoáng qua ba bóng người cao lớn cùng Thánh các, cười nhạt.
“Két két két…”
Ngay lúc này, cánh cửa đá của Thánh các nặng nề mở ra, khi cánh cửa đá mở ra thì chỉ thấy bên trong có một người đang ngồi xếp bằng.
Người này là một ông lão, thân hình cao lớn, trên người mặc áo giáp, áo giáp này lan tỏa chiến ý dữ tợn. Mặc dù ông lão này râu tóc bạc trắng, thế nhưng hắn vẫn còn tinh thần phấn chấn, chiến ý dâng cao, giống hệt như là tu sĩ trẻ tuổi vậy. Nhất là đôi mắt của hắn nở rộ hàn quang, khiến người ta không rét mà run, khiến người ta vừa nhìn thấy hắn thì không khỏi sinh lòng tôn kính.
– Đấu Chiến Hoàng…
Nhìn thấy ông lão ngồi xếp bằng trong Thánh các, có lão tổ thế gia nhận ra hắn, giật mình nói rằng:
– Hắn vẫn còn sống.
– Đấu Chiến Hoàng nha, hắn là hoàng đế của mấy thời đại trước.
Nghe tên gọi này, không ít lão nhân nhớ ra người này, không khỏi giật mình, thì thào rằng:
– Sau khi hắn lui khỏi hoàng vị thì gia nhập Thánh các, sau này trở thành lão tổ cường đại nhất của Thánh các. Năm đó sau khi Thái Thanh Hoàng đoạt hoàng quyền thì hắn mai danh ẩn tích, tất cả mọi người còn tưởng rằng hắn đã chết trong tay Thái Thanh Hoàng, không ngờ rằng hắn lại dẫn Thánh các thoái ẩn.
Trước Thái Thanh Hoàng mấy thời đại, Đấu Chiến Hoàng chính là hoàng đế của Đấu Thánh vương triều, đã từng uy danh hiển hách. Đấu Thánh vương triều trong tay hắn ngày càng hưng thịnh, mặc dù kém hơn Thái Thanh Hoàng, thế nhưng hắn cũng là một vị hoàng đế rất có thành tựu. Hơn nữa bản thân hắn còn là một vị Chân Thần bất hủ hết sức cường đại.
Sau này hắn rút khỏi hoàng vị, gia nhập Thánh các, trở thành lão tổ Thánh các, về sau còn trở thành lão tổ cường đại nhất của Thánh các nữa.
Năm đó khi Thái Thanh Hoàng đoạt quyền thì Đấu Chiến Hoàng cùng Thánh các đều biến mất, tất cả mọi người cho rằng Đấu Chiến Hoàng cùng Thánh các đã bị Thái Thanh Hoàng tiêu diệt, không ngờ rằng hắn lại dẫn Thánh các thoái ẩn, nguyện ý nhường đại quyền cho Thái Thanh Hoàng.
– Chúc mừng bệ hạ, bệ hạ trở về từ Hồng Hoang Thiên Lao, đúng là đáng mừng, đúng là phúc phần của Cửu Bí đạo thống.
Sau khi Đấu Chiến Hoàng lộ diện thì khấu đầu với Lý Thất Dạ, mặt mày tươi cười.
Đấu Chiến Hoàng đột nhiên khấu đầu Lý Thất Dạ, khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, nhất thời mọi người vội vàng nhìn nhau.
Trước đó đám người Đấu Chiến Hoàng khí thế dữ dội, tất cả mọi người đều cho rằng đám người Đấu Chiến Hoàng sẽ gây bất lợi với Lý Thất Dạ, hoặc muốn trấn áp tân hoàng. Bây giờ Đấu Chiến Hoàng đột nhiên chúc mừng Lý Thất Dạ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhất thời, tất cả mọi người đều choáng váng.
– Bọn họ không ra tay với tân hoàng sao?
Có người lẩm bẩm.
Chuyển biến này quá nhanh, nhất thời tất cả mọi người nhìn nhau, mọi người không biết đám người Đấu Chiến Hoàng muốn làm gì.
– Thì sao.
Lý Thất Dạ rất bình tĩnh, chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua hắn.
– Giang sơn tươi đẹp của Cửu Bí đạo thống còn cần bệ hạ thống trị.
Đấu Chiến Hoàng mỉm cười, nói chậm:audio coi am
– Chúng ta cung nghênh bệ hạ quay về vương triều, đăng lâm hoàng tọa, quân lâm thiên hạ.
– Cửu Bí đạo thống có được tài năng kinh thiên động địa như bệ hạ, chính là phúc lợi của chúng sinh thiên hạ.
Lúc này, chí tôn lão tổ của Tĩnh Liên quan cũng mỉm cười nói rằng:
– Bệ hạ đăng vị, chính là thiên hạ quy thuận, chính là thuận theo lòng trời!
Lão tổ chí tôn của Tĩnh Liên quan thoạt nhìn trẻ tuổi, ít nhất là trẻ nhất trong bốn lão tổ chí tôn, nhìn rất nho nhã, có khí tức như thư sinh.
Ngay cả lão tổ chí tôn của Tĩnh Liên quan cũng nói như thế, tất cả mọi người đều sừng sỡ, tất cả mọi người nhìn nhau, chẳng lẽ trước đó bọn họ hiểu sai rồi sao, bốn lão tổ chí tôn không phải tới đây để trấn áp hay mưu hại tân hoàng, mà là tới đây nghênh đón tân hoàng? Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn nghênh đón tân hoàng về triều đăng cơ hay sao?
– Không đúng.
Có người lẩm bẩm:
– Vạn Trận quốc không có đạo lý nghênh đón tân hoàng về triều đăng cơ.