Đế Bá Audio Podcast
Tập 717 [Chương 3581 đến Chương 3585]
❮ sautiếp ❯Chương 3581: Máu Me Đầm Đìa
Ngay khi mọi người thất thần thì tiếng nổ vang “đùng, đùng, đùng” vang lên, mặt đất chấn động. Chỉ thấy từng tên thạch vệ từ trên trời giáng xuống, chớp mắt bao vây thạch lâm, mỗi một thạch vệ đều ngăn cản một lối ra, nháy mắt tất cả mọi người tham gia thịnh yến đều bị nhốt lại.
Trước đó thạch vệ vốn đứng thẳng ở hai bên trái phải thềm đá. Hơn nữa trước đó những thạch vệ này chỉ là pho tượng mà thôi, làm gì có ai lọt mắt một pho tượng chứ.
Thế nhưng lúc này những pho tượng này lại sống lại, hơn nữa mỗi một pho tượng đều là cường giả cực kỳ đáng sợ. Khi bọn họ cầm thạch mâu ngăn cản lối ra thì tất cả mọi người cảm thấy tim gan lạnh lẽo, cảm thấy chuyện lớn không ổn.
– Ngươi… ngươi… ngươi muốn là gì?
Nhìn thấy thạch vệ tay cầm thạch mâu, ngăn chặn lối thoát của tất cả mọi người, mọi người lạnh run, cảm thấy chuyện lớn không ổn, có người quát lớn Lý Thất Dạ.
– Ta có thể làm gì chứ?
Lý Thất Dạ ngáp một cái, ngán ngẩm nói rằng:
– Các ngươi nói xem, một tên bạo quân hoang dâm vô độ thì sẽ làm cái gì? Một tên bạo quân như ta, đương nhiên phải cướp đoạt dân nữ, tàn sát bát phương rồi.
– Ngươi… ngươi đừng có mà khinh người quá đáng.
Mã Kim Minh bị thạch vệ giẫm dưới chân, sắc mặt trắng nhách, hét lớn:
– Bây giờ người trong thiên hạ đều phỉ nhổ ngươi, không có bất kỳ quân đoàn nào muốn hiệu lực với ngươi, ngươi chỉ là một người cô đơn mà thôi. Ngươi… nếu ngươi dám làm bừa thì chắc chắn chết không có chỗ chôn.
– Nói như vậy, bạo quân ta đây cần phải lôi kéo quân đoàn hả?
Lý Thất Dạ bật cười.Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Phụ thân của ta chính là quân đoàn trưởng Trung Ương quân đoàn, được sáu quân đoàn lớn của Cửu Bí đạo thống ủng hộ, dân tâm hướng về, bây giờ ngươi thả ta ra thì vẫn còn kịp…
Nhìn thấy thái độ của Lý Thất Dạ giãn ra, Mã Kim Minh lập tức nhìn thấy hy vọng, nói ngay.
– Nếu như ta nói không thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói.
– Ngươi… ngươi làm như vậy chính là muốn đối đầu với cả thiên hạ, đối đầu với sáu quân đoàn lớn…
Mã Kim Minh uy hiếp Lý Thất Dạ.
– Giết…
Lý Thất Dạ căn bản không nghe Mã Kim Minh đe dọa, dáng vẻ uể oải, vô cùng tùy tiện, chỉ khoát tay áo một cái.
– Ngươi…
Mã Kim Minh không ngờ lời nói của mình lại không có hiệu quả, ngơ ngác hét lớn:
– Không…
Thế nhưng cũng đã muộn rồi. Mã Kim Minh vừa hét ra tiếng thì đã nghe “phốc”, máu tươi tung tóe, đầu lâu của hắn lăn xuống thềm đá. Lúc này cái đầu lâu đang lăn xuống thềm đá trợn trừng hai mắt, nhìn thấy cần cổ của mình phun trào máu tươi.
– Sáu quân đoàn lớn là cái gì, thiên hạ quy phục là cái gì.
Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
– Một mình ta là đủ, còn cần sáu quân đoàn chi nữa. Tay ta quét một cái thì có thể giết ngàn tỉ người. Còn thiên hạ quy phục hả, người không phục thì giết không tha, giết đến khi nào tất cả quy phục thì mới thôi.
Nghe Lý Thất Dạ nói chuyện máu tanh như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức choáng váng. Trước đó, ấn tượng của mọi người đối với tân hoàng đều là hoang dâm vô độ. Cho dù hắn là bạo quân thì chắc hẳn là được xây dựng trên nền tảng của sáu quân đoàn lớn.
Thế nhưng bây giờ chỉ cần nói chuyện không hợp thì lập tức chặt bỏ đầu của người ta. Hơn nữa Mã Kim Minh chính là con trai của Mã Minh Xuân, là con trai của quân đoàn trưởng Trung Ương quân đoàn. Hắn làm như vậy là đắc tội hết sáu quân đoàn lớn.
Nhìn thấy thủ đoạn máu tanh của Lý Thất Dạ, ấn tượng trong lòng tất cả mọi người bị lật đổ. Trước đó mọi người xem thường tân hoàng, cho rằng hắn chỉ là một tên hôn quân, là cái thứ rác rưởi bùn nhão không đắp được tường.
– Ngươi còn có gì để nói?
Lý Thất Dạ nhìn Dương Bác Phàm bị đóng trên thềm đá.
– Muốn giết muốn chém, tùy ngươi.
Dương Bác Phàm không hề sợ hãi, lãnh ngạo nói rằng:
– Hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, cho dù ta chết rồi thì sư tôn cũng sẽ báo thù cho ta!
So với Mã Kim Minh sợ chết thì Dương Bác Phàm giỏi giang hơn rất nhiều, biết khó thoát khỏi cái chết, vì vậy vẫn không hề chịu thua.
– Hừm, trái lại có mấy phần cốt khí của tu sĩ. Rất tốt, như vậy ta sẽ tác thành ngươi, sẽ chờ sư phụ ngươi đến báo thù cho ngươi. Yên tâm đi, trên con đường đi xuống hoàng tuyền ngươi sẽ không cô đơn đâu. Không lâu nữa thì sư phụ của ngươi cũng sẽ ra đi chung với ngươi, như vậy thì hai thầy trò các ngươi trên đường hoàng tuyền sẽ không cô quạnh, có thể tiếp tục làm thầy trò với nhau.
Lý Thất Dạ gật đầu khen ngợi, sau đó vung tay, nói rằng:
– Giết.
“Xì, xì, xì…”
Lý Thất Dạ vừa dứt lời thì ba cây thạch mâu đồng thời đâm xuống, chỉ nghe thấy tiếng “leng keng” vang lên, ba cây thạch mâu chớp mắt đâm xuyên thân thể Dương Bác Phàm, đâm sâu vào trong thềm đá.
– A…
Ba cây thạch mâu lập tức tiêu diệt chân mệnh của Dương Bác Phàm, hắn kêu thảm một tiếng, chân mệnh bị hủy, lập tức tử vong, máu tươi chảy xuống ròng ròng, nhuộm đỏ thềm đá.
“Hô”
Lúc này ba cây thạch mâu nhấc cao thi thể của Dương Bác Phàm, máu tươi chảy xuống dọc theo thạch mâu, nhỏ từng giọt lên trên thềm đá.
Lúc này thời gian như ngắt quãng ngay tại hình ảnh này. Nhìn thi thể của Dương Bác Phàm bị nhấc lên cao, tất cả mọi người chấn động hít lạnh một cái.
Thiết huyết, vô tình. Lúc này, Lý Thất Dạ thể hiện chúng nó rất nhuần nhuyễn.
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người hít lạnh, nổi da gà da vịt nhìn Lý Thất Dạ. Ở đây có vô số người từng khinh bỉ tân hoàng, từng xem thường tân hoàng.
Thế nhưng khi tân hoàng lộ răng nanh thì tất cả mọi người mới cảm thấy khủng bố. Tân hoàng giống như một con hung thú hồng hoang thời viễn cổ đang say giấc. Khi nó tỉnh lại, khi nó há cái miệng to như bồn máu thì tất cả mọi tồn tại trong mắt nó chỉ là sâu kiến mà thôi.
– Vừa rồi có người nói hoàng đế ta đây hoang dâm vô độ, bị người trong thiên hạ thóa mạ, dân tâm quay lưng.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, nói rằng:
– Có điều, con người của ta rất tò mò, phải làm sao thì mới được dân tâm. Như vậy đi, bây giờ cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống cho ta, cẩn thận quỳ liếm ta, để cho ta biết cảm giác được dân tâm. Như vậy thì hôm nay ta sẽ suy nghĩ lại có nên nhân từ hay không, có nên làm minh quân nhân nghĩa hay không.
Nghe Lý Thất Dạ ăn nói hoang đường bá đạo như thế, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, rất nhiều người cảm thấy rợn hết cả người.
Đến giờ phút này mọi người mới nhận ra rằng tân hoàng không phải là một tên rác rưởi, mà là một gã điên. Từ đầu tới cuối hắn luôn là một gã điên!
Chương 3582: Quỳ Hết Đi (Thượng)
– Được rồi, bắt đầu ngay đi, quỳ hết đi, có lẽ đây là cơ hội giúp các ngươi còn sống rời khỏi nơi này.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Đừng hòng…
Có thiên tài trẻ tuổi không phục, quát lớn:
– Ngươi đừng hòng ta quỳ trước một tên hôn quân như ngươi!
“Keng…”
Thiên tài trẻ tuổi này vừa nói xong thì có thạch vệ ra tay, thạch mâu phá không đâm về phía thiên tài trẻ tuổi này.
– Phá…
Thiên tài trẻ tuổi rống lớn, nhảy lên trên trời, tay cầm một thanh chiến chùy đập lên thạch mâu, muốn đập nứt thạch mâu.
“Ầm”
Thạch mâu không bị đập nứt, mà nó đâm thủng chiến chùy. Chỉ nghe “xịt” một cái, thạch mâu đâm thủng lồng ngực của hắn, máu tươi từ mũi mâu nhỏ giọt xuống mặt đất.
Thiên tài trẻ tuổi trợn trừng hai mắt. Hắn vô cùng tự phụ đạo hạnh của mình, nhưng không ngờ rằng ngay cả một mâu mà cũng không đỡ nổi, bị đâm chết ngay tại chỗ.
– Chúng ta xông lên, giết chết tên hôn quân này trừ hại cho Cửu Bí đạo thống!
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người cảm thấy đau lòng. Trong đó có một vị thiên tài hét lớn, nói với mười mấy bằng hữu của mình, xung phong giết về phía Lý Thất Dạ.
– Giết…
Mười mấy tu sĩ thiên tài gào lên, lấy ra binh khí mạnh nhất của mình, sử dụng công pháp mạnh nhất xông lên giết Lý Thất Dạ. Mười mấy người bọn họ liên thủ với nhau muốn giết chết Lý Thất Dạ.
“Keng…”
Một cây thạch mâu ngang trời. Chỉ nghe tiếng “leng keng” vang lên, cây thạch mâu này giống như hóa thành một tấm lưới khổng lồ, mũi mâu nhọn hoắc đâm xuống, giống như thiên la địa võng gom bắt tất cả mọi người.
Tiếng nổ vang “ầm ầm ầm” vang lên. Cho dù binh khí của những thiên tài trẻ tuổi này mạnh mẽ cách mấy thì cũng bị thạch mâu xuyên thủng từng cái một, bị thạch mâu đánh nát từng cái một.
– A…-
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết. Máu tươi tung tóe, chỉ thấy mười mấy thiên tài trẻ tuổi xông về phía Lý Thất Dạ còn chưa lên tới đài cao thì đã bị thạch vệ giết chết. Thi thể của bọn họ đều bị thạch mâu nhấc lên cao, máu chảy đầm đìa.
Chỉ nghe “ầm ầm ầm”, chỉ thấy thạch mâu vung lên, ném những bộ thi thể này ra chỗ khác như ném rác rưởi.
Mười mấy thiên tài trẻ tuổi bị đâm chết trong nháy mắt, đúng là trận tàn sát nghiêng về một bên. So với thạch vệ thì thiên tài trẻ tuổi chẳng là cái thá gì sất.
Máu tươi chảy xuôi trên thềm đá như nước suối từ trên núi chảy xuống, hết đợt này thì tới đợt khác, mùi máu tanh lan tràn khắp thạch lâm.
– Ai, xem ra bạo quân ta đây có hơi thất bại.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói rằng:
– Một tên bạo quân hợp cách thì nên uống máu người, ăn thịt người. Dù sao thì khi các ngươi hận ta chẳng phải cũng muốn uống máu ta, rút gân ta, ăn thịt ta hay sao? Ai, xem ra ta làm bạo quân vẫn chưa hợp cách.
Nhìn thấy mười mấy bộ thi thể trên mặt đất, tất cả mọi người đều rợn cả người.
– Má ơi, trốn thôi.
Cuối cùng, có người không chịu đựng nổi bầu không khí này, bay vọt lên trên trời, bỏ chạy ra ngoài.
– Chạy…
Nhìn thấy có người cầm đầu bỏ trốn, lúc này bọn họ không còn nghĩ tới tôn nghiêm, mặt mũi nữa. Bọn họ vội vàng bay lên, xoay người bỏ chạy.
“Xì, xì, xì”
Ngay khi những thiên tài trẻ tuổi này bay lên trời bỏ chạy thì từng cây thạch mâu được ném lên cao như những tia chớp.
– A…
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi tung tóe. Chỉ thấy những thiên tài trẻ tuổi chạy trốn đều bị thạch mâu đâm thủng lồng ngực, một lỗ máu xuất hiện trền lồng ngực. Bọn họ hét thảm, máu tươi trào ra, thi thể từ trên trời rơi rụng xuống đất.
Trong nháy mắt, từng bộ thi thể từ trên không trung rơi rụng xuống mặt đất. Sau khi rơi xuống mặt đất thì bọn họ đều đã chết, không ai còn nhúc nhích cả.
– Đừng có trốn…
Nhìn thấy lối ra bị thạch vệ ngăn cản, căn bản không thể chạy trốn. Một khi nhảy lên trên trời thì sẽ bị thạch vệ tàn sát.
Cường giả lớn tuổi quát lên, những tu sĩ trẻ tuổi đang định bay lên chạy trốn lập tức ổn định thân thể.
“Ầm ầm ầm”
Lúc này, những thạch vệ ngăn cản lối ra bắt đầu di chuyển, từng bước áp sát bọn họ. Thạch mâu trong tay chúng nó lóe lên hàn quang cực kỳ đáng sợ.
Nhìn thấy thạch vệ từng bước áp sát, tất cả mọi người không thể không lùi ra phía sau. Khi thạch vệ càng ngày càng sát thì tất cả mọi người dần dần bị ép lui tới trước thềm đá, nếu lui thêm nữa thì sẽ lui tới chỗ của Lý Thất Dạ.
– Bây giờ nên làm gì đây?
Nhất thời, tu sĩ cường giả bị ép thành một cụm không biết phải làm sao, cũng không biết nên làm gì. Bọn họ chỉ có thể trưng cầu ý kiến của cường giả lớn tuổi.
Thế nhưng những cường giả lớn tuổi, thậm chí là lão tổ thế gia cũng đã bó tay toàn tập, hoàn toàn không có cách giải quyết. Bởi vì thạch vệ quá mạnh mẽ, cho dù bọn họ có liên thủ với nhau thì cũng không thể nào giết khỏi vòng vây.
– Làm sao bây giờ? Còn có thể làm gì nữa chứ.
Lúc này, Lý Thất Dạ ngồi trên ghế đá cười tủm tỉm nói rằng:
– Lúc này ngoại trừ quỳ gối với hoàng đế ta đây, quỳ liếm hoàng đế ta đây, hiệu trung với hoàng đế ta đây thì các ngươi cảm thấy còn có lựa chọn thứ hai sao? Nếu như các ngươi quỳ liếm ta thoải mái, có khi ta nhất thời nhẹ dạ sẽ tha cho các ngươi không chết.
Lời nói của Lý Thất Dạ giống như tiếng trời, vạch cho tất cả mọi người một con đường sáng.
Trước đó mọi người không ai coi Lý Thất Dạ ra gì. Tân hoàng đã mất quyền thế thì là cái thá gì chứ, không đáng nhắc tới.
Thế nhưng lúc này mọi người lại hai mặt nhìn nhau.
– Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế…
Lúc này có tu sĩ trẻ tuổi không chịu nổi áp lực, hai chân mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất, lạy bái nói rằng:
– Ngô hoàng thiên thu vạn thế, vạn cổ vô địch. Nô tài vô tri, ếch ngồi đáy giếng, xin ngô hoàng hãy tha ta không chết.
Thấy có người cầm đầu quỳ xuống, rất nhiều người đột phá được phòng tuyến tâm lý, tu sĩ cường giả đua nhau quỳ xuống, hô lớn:
– Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, ngô hoàng nhất thống vạn cổ, thiên thu vạn năm.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người quỳ xuống, nhất thời, tất cả tu sĩ cường giả đang có mặt ở đây đều chen chúc nhau quỳ xuống, cao giọng nói rằng:
– Ngô hoàng vạn thọ vô thọ, thương xót thiên hạ, cầu xin ngô hoàng tha cho nô tài một mạng.
Chỉ trong thời gian ngắn, bên dưới thềm đá quỳ xuống kín mít. Tất cả mọi người đều quỳ xuống, hơn nữa còn chen lấn nhau quỳ xuống. Bọn họ sợ mình là người quỳ cuối cùng, lỡ như tân hoàng không vui thì nói không chừng cái đầu của bọn họ sẽ rơi xuống đất.
Chương 3583: Quỳ Hết Đi (Hạ)
Sau khi quỳ xuống đất, khi Lý Thất Dạ chưa lên tiếng thì không ai dám đứng dậy. Tất cả mọi người đều quỳ tại chỗ, nơm nớp lo sợ, chờ đợi Lý Thất Dạ xử lý.
– Xem ra xương cốt của các ngươi cũng không cứng như tưởng tượng.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, cười tủm tỉm nhìn đống người đang quỳ, cười nhạt:
– Thấy chưa, chẳng phải đều quỳ hết rồi sao, dễ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Lý Thất Dạ nói thế khiến cho tất cả mọi người đang quỳ mặt mày nóng rát. Trước đó không một ai đánh giá cao Lý Thất Dạ. Trong mắt bọn họ thì tân hoàng là một tên rác rưởi, là một tên hôn quân hoang đường vô năng. Rất nhiều người xem thường hắn, rất nhiều người khinh bỉ hắn, rất nhiều người muốn giẫm đạp hắn.
Thế nhưng bây giờ bọn họ lại ngoan ngoãn quỳ trước người mà bọn họ xem thường, hơn nữa còn quỳ một cách sợ sệt, chờ đợi tân hoàng xử lý.
Chênh lệch trước sau khiến cho mọi người lúng túng. Trước đó bọn họ có ai mà không tự cao tự đại, trong mắt bọn họ tên phế vật như tân hoàng không có tư cách xuất hiện trong yến hội. Bây giờ hay rồi, bọn họ thế mà lại quỳ liếm tân hoàng, cầu xin hắn tha mạng.
Lúc này, cái thứ bọn họ gọi là kiêu ngạo, cái thứ bọn họ gọi là tự phụ đều không đáng một xu.
– Như vậy ta có nên xem xét tổ chức thi đấu hay không. Chẳng hạn như ai quỳ liếm ta thoải mái thì có thể rời đi trước. Từng người một đi lên đây, nếu như quỳ liếm ta không thoải mái thì kéo ra ngoài chém.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.
Lý Thất Dạ nói thế, tất cả mọi người đang quỳ biến sắc, mặt mày trắng nhách. Lý Thất Dạ làm như vậy là muốn tàn nhẫn nghiền nát kiêu ngạo cùng tự tôn của bọn họ!
– Bệ hạ, hãy tha mạng cho bọn họ đi.
Nhìn đống người đang quỳ gối, Liễu Sơ Tình nhẹ dạ, xin tha cho bọn họ.
Lý Thất Dạ nhìn Liễu Sơ Tình, cảm khái một tiếng, vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nói rằng:
– Nha đầu ngốc của ta đã mở miệng xin tha rồi, ài, cho dù ta có tâm địa sắt đá thì cũng sẽ mềm lòng.
Bị Lý Thất Dạ nói như thế ngay trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt của Liễu Sơ Tình đỏ bừng, thẹn thùng cúi thấp vầng trán, thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
– Quá nhàm chán, một đám ngu xuẩn, có giết thì cũng làm bẩn tay ta.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn tất cả mọi người đang quỳ gối dưới đất, nhàm chán nói rằng.
Tất cả mọi người đang quỳ gối dưới đất hãi hùng khiếp vía, sợ Lý Thất Dạ lại bày trò. Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy thì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đùng”
Lúc này, Lý Thất Dạ đập mạnh lên ghế đá. Sau đó chỉ nghe “yết yết yết”, hai ngọn núi đằng sau Lý Thất Dạ nhúc nhích. Hai ngọn núi vốn dính sát vào nhau vậy mà xuất hiện một cái khe, trong cái khe này có một cái hộp đá.
Lý Thất Dạ quơ tay cầm hộp đá mở ra xem. Khi hộp đá mở ra thì ánh sóng dập dờn, như thể bên trong hộp đá này chứa đựng tiên thủy vậy.
Những người đang quỳ gối trên đất tuy rằng biết đây chắc chắn là bảo vật bất phàm, thế nhưng không ai dám mở miệng, không ai dám lắm mồm.
Sau khi Lý Thất Dạ nhìn qua thì khép hộp đá lại, lạnh nhạt nói rằng:
– Thật sự cho rằng đây là Thánh Hiền Đài hay sao? Thật sự cho rằng những thạch vệ này dùng để trang trí sao? Chúng nó là đang bảo vệ nơi này.
Nói xong thì cất hộp đá.
Lúc này Lý Thất Dạ đứng dậy, nói rằng:
– Nhàm chán.
Rồi rời khỏi.
Liễu Sơ Tình níu lấy cánh tay Lý Thất Dạ, đi theo Lý Thất Dạ xuống thềm đá.
Khi Lý Thất Dạ đi xuống thềm đá, đứng ở trước mặt mọi người đang quỳ gối thì tất cả mọi người đang quỳ gối đều nín thở, sợ bể mật, không dám hó hé.
Thậm chí lúc này bọn họ còn di chuyển cơ thể nhường ra một con đường, để Lý Thất Dạ có thể đi qua.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nhìn bọn họ, nói chậm:
– Hôm nay các ngươi có thể nhặt lại mạng sống không phải vì ta nhân từ, mà là vì nha đầu tâm địa thiện lương cho nên mới tha cho mạng chó của các ngươi! Các ngươi nên biết cám ơn ai rồi chứ.
– Nương nương nhân từ, mẫu nghi thiên hạ.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người đang quỳ gối trên mặt đất đều hô lớn, lạy sấp xuống đất.
Liễu Sơ Tình mắc cỡ đỏ mặt, vầng trán cúi thấp hết mức, con mắt chỉ có thể nhìn thấy mũi chân của chính mình. Nàng cảm thấy ngọt ngào, bởi vì cách xưng hô “nương nương” đã xác định địa vị của nàng ở bên cạnh Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, dẫn theo Liễu Sơ Tình rời khỏi.
“Đùng…”
Sau khi Lý Thất Dạ đi xa thì tất cả thạch vệ quay về vị trí cũ, thân thể đứng thẳng tắp, bàn tay vẫn cầm thạch mâu.
Khi xác định Lý Thất Dạ thật sự đã đi xa thì tất cả mọi người đang quỳ gối mới chậm rãi bò dậy.
Sau khi bò dậy thì tất cả mọi người nhìn nhau, dáng vẻ sợ sệt. Lúc này mọi người không biết nên nói gì hơn.
Đến cuối cùng, không ai dám hé răng nói gì mà chia ba chia năm rời khỏi. Bởi vì hôm nay bọn họ quá mất mặt, bọn họ luôn luôn tự phụ thế mà lại bị dọa sợ tới mức quỳ gối.
Sau khi đưa Lý Thất Dạ cùng Liễu Sơ Tình tới bờ hồ, nhìn Lý Thất Dạ cùng Liễu Sơ Tình đi xa thì Nam Sơn tiều tử vẫn ngồi tại chỗ, châm thuốc hút xoạch xoạch.
Cuối cùng hắn nhìn về hướng Lý Thất Dạ biến mất, thều thào rằng:
– May mà vẫn còn một người làm ấm lòng hắn, bằng không thì Cửu Bí đạo thống hậu quả khôn lường. Ở trong mắt hắn, nơi đây chỉ là bàn cờ mà thôi, khi ván cờ kết thúc thì bàn cờ sẽ bị vứt bỏ. Đến ngày đó thì Cửu Bí đạo thống coi như bị hủy rồi.
Sống lưng của Nam Sơn tiều tử lạnh ngắt. May mà còn có Liễu Sơ Tình được Lý Thất Dạ quan tâm.
Trước đó Cửu Liên Sơn vốn rất náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi rộn rộn ràng ràng, có vô số thiên tài trẻ tuổi hăng hái chỉ điểm giang sơn.
Thế nhưng sau chiến dịch thạch lâm thì Cửu Liên Sơn trở nên yên tĩnh lại, tu sĩ trẻ tuổi vốn rộn rộn ràng ràng lập tức yên tĩnh lại. Thiên tài trẻ tuổi đã từng hăng hái chỉ điểm giang sơn cũng câm nín không nói.
Lúc này, tất cả ồn ào đều trở nên lặng lẽ. Ngay cả thiên tài trẻ tuổi hăng hái cũng im lặng không nói, thậm chí còn giống như rùa rụt cổ, không dám hó hé câu nào.
Chỉ trong giây lát, trước chém giết Mã Kim Minh, sau đóng đinh chết Dương Bác Phàm. Đồng thời tàn sát hơn mười vị thiên tài trẻ tuổi, ép buộc mấy trăm thiên tài trẻ tuổi cùng với lão tổ có mặt ở thạch lâm phải quỳ lạy.
Chương 3584: Bát Phương Kinh
Có thể nói, cường giả cùng thiên tài trẻ tuổi trải qua kiếp nạn này, mặc dù còn may mắn sống sót thế nhưng cũng là nhục nhã. Hơn nữa loại nhục nhã này còn được khắc cốt ghi tâm, cả đời khó quên.
Thử nghĩ mà xem, thiên tài trẻ tuổi như bọn họ ngày thường kiêu ngạo biết mấy, tự cao tự đại biết mấy. Ngày thường bọn họ đều nghểnh cao đầu, thậm chí còn nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Thế nhưng sau chiến dịch thạch lâm, Lý Thất Dạ đã dùng thủ đoạn bá đạo đánh nát tự tôn của bọn họ, đạp lên kiêu ngạo của bọn họ. Hơn nữa còn giẫm dứt cái cổ cao chót vót của bọn họ, ép bọn họ phải cúi thấp cái đầu kiêu ngạo. Đối với bọn họ, chuyện này thật là sỉ nhục biết mấy.
Thế nhưng dưới thủ đoạn máu tanh của Lý Thất Dạ, nếu như bọn họ không cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của mình thì bọn họ sẽ giống như đồng bạn của mình, trở thành những bộ thi thể lạnh lẽo như băng, máu tươi nhuộm đỏ thềm đá. Lúc này, dù kiêu ngạo cách mấy, mạnh mẽ cách mấy thì sau khi trở thành một bộ thi thể thì cũng đều trở nên nhỏ bé, trở nên thấp kém.
Vì vậy, để sống sót rời khỏi, bọn họ không thể không cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của mình, không thể không quỳ gối dưới chân Lý Thất Dạ.
Có thể nói, thủ đoạn hung tàn thiết huyết của Lý Thất Dạ đã uy hiếp được tất cả mọi người, lần này mọi người có cùng một ký ức… bạo quân.
Là bạo quân nên đương nhiên phải hung tàn thiết huyết, giết chóc khát máu. Đối với bạo quân thì có chuyện gì mà không dám làm chứ?
Trải qua chiến dịch thạch lâm, tất cả mọi người ở Cửu Liên Sơn đều bị kinh sợ. Bất kể là người trẻ tuổi hay là cường giả thế hệ trước đều hít lạnh một cái, nhất thời, vô số người hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc tân hoàng là người như thế nào? Trong thời gian ngắn mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn, tại sao chỉ trong một đêm mà tân hoàng lại đột nhiên trở nên khủng bố như thế chứ?
Câu hỏi này, rất nhiều người suy nghĩ mãi cũng không thể trả lời được. Trước đó tân hoàng làm người khác có ấn tượng ngu ngốc vô năng, hoang đường háo sắc, là một tên hoàng đế bất tài vô dụng.
Thế nhưng thình lình ra tay, thình lình hung tàn thiết huyết đã quét sạch hình tượng ngu ngốc vô năng. Lần này tất cả mọi người đều không thể đoán được gì hết.
– Lẽ nào tân hoàng thâm tàng bất lộ?
Sau khi nghe được tin tức này thì có cường giả thế hệ trước thều thào.
Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại cảm thấy không đúng. Nếu như tân hoàng thâm tàng bất lộ thì cũng có nghĩa bản thân hắn đã mạnh sẵn như thế rồi. Thế nhưng nếu như tân hoàng mạnh mẽ như thế thì cũng sẽ không đánh mất giang sơn, sẽ không bị người ta đuổi khỏi ngai vàng.
Phải biết rằng sau khi tân hoàng lên ngôi, mặc dù Ngân Bí quân đoàn cùng Tôn Lãnh Ảnh rời khỏi, thế nhưng vẫn còn có sáu quân đoàn lớn, Đấu Thánh vương triều vẫn còn ủng hộ tân hoàng, ngũ cường cũng không dám khởi binh soán vị.
Có thể nói khi đó tân hoàng đứng trên đỉnh cao quyền lực, tay cầm quyền hành của Cửu Bí đạo thống, chí cao vô thượng. Khi đó hắn vốn không cần thâm tàng bất lộ mà hoàn toàn có thể thi triển thực lực của mình, đường đường chính chính giành lấy quyền thống trị của mình, vững chắc hoàng quyền của mình.
Thế nhưng tân hoàng lại không làm như vậy, mà là nhiều lần sai phạm, làm cho sáu quân đoàn lớn phản loạn, đánh mất giang sơn, bị người ta đuổi khỏi ngai vàng.
Nếu như tân hoàng thật sự thâm tàng bất lộ thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác soán vị đoạt quyền, bị người khác đuổi khỏi ngai vàng.
Chuyện cũ như thế, nếu như tân hoàng thật sự thâm tàng bất lộ thì hắn đúng là một tên điên, từ đầu tới cuối đều là một tên điên.
Có thực lực củng cố địa vị của mình, có thực lực giữ chặt hoàng quyền của mình, vậy mà lại bỏ mặc đến nỗi làm mất giang sơn, bị người khác đuổi khỏi ngai vàng. Người như vậy không điên thì là gì?
Rất nhiều người cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy chuyện này là không thể nào. Thế gian có mấy ai tay cầm quyền hành, đứng trên đỉnh cao quyền thế của Cửu Bí đạo thống mà còn để người khác bắt nạt, để người khác soán vị đoạt quyền chứ? Chuyện như vậy, không có bao nhiêu người có thể làm được.
Nếu như tân hoàng không phải thâm tàng bất lộ thì rốt cuộc tại sao tân hoàng mới chớp mắt đó mà lại trở nên mạnh mẽ như thế, trở nên thiết huyết như thế, trở nên tàn bạo khát máu như thế?
Câu hỏi này, tất cả mọi người nghĩ mãi không ra, không biết trong hồ lô của tân hoàng bán thuốc gì.
Thế nhưng trải qua chiến dịch thạch lâm, tất cả mọi người đều cảm thấy e ngại. Bởi vì tân hoàng đã đánh tan ấn tượng của mọi người về hắn, tân hoàng bỗng chốc trở thành một ẩn số lớn nhất.
– Tân hoàng thật sự thâm tàng bất lộ sao?
Ở Tương Ly đảo, Tần Kiếm Dao là người biết được tin tức đầu tiên. Nghe môn hạ kể lại, nàng đã nắm rõ được chuyện này.
Sau khi nghe được tin tức này thì Tần Kiếm Dao hoàn toàn biến sắc, trong lòng lo sợ bất an, luôn cảm thấy đã làm sai gì đó.
– Tân hoàng cuối cùng là người như thế nào đây?
Nhất thời Tần Kiếm Dao cảm thấy đằng trước là một mảnh sương mù. Trước đó nàng tự cho rằng mình đã hiểu rõ về tân hoàng. Thế nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì về tân hoàng. Từ một tên hôn quân biến thành môt đoàn sương mù, khiến nàng không thể nhìn rõ.
– Lẽ nào thật sự đã sai rồi hay sao.
Nhất thời Tần Kiếm Dao cảm thấy thất thần, thều thào nói rằng.
Nàng cùng tân hoàng có hôn ước với nhau. Mặc dù Tĩnh Liên quan không dùng hàng giả để qua loa như Binh Trì thế gia, nàng cũng không hùng hổ chạy kiếm tân hoàng từ hôn.
Sách lược của bọn họ đó là quên hôn ước này, mọi người coi như không có chuyện gì hết, để hai bên có bậc thang đi xuống, để hai bên không quá lúng túng.
Sách lược này không phải do một mình Tần Kiếm Dao quyết định mà các vị lão tổ của Tĩnh Liên quan đều tán thành sách lược này.
Nếu như tân hoàng thật sự là một tên hôn quân thì sách lược này là chuyện tốt đối với Tĩnh Liên quan.
Tĩnh Liên quan đương nhiên không muốn gả một nữ đệ tử tiền đồ vô lượng cho hôn quân. Tĩnh Liên quan bọn họ không muốn đặt cược vào một tên hôn quân, bởi vì rất có thể sẽ không thu hồi được vốn.
Thế nhưng nếu như tân hoàng là người thâm tàng bất lộ thì sao? Như vậy thì hắn sẽ trở thành biến số lớn nhất, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với chiến lược của Tĩnh Liên quan.
– Tiểu thư, bây giờ phải làm sao?
Lúc này lão bộc đi theo hầu bên cạnh cũng cảm thấy mê man, dò hỏi ý kiến của Tần Kiếm Dao.
Chương 3585: Quan Hải Đao Thánh (Thượng)
– Ngươi mau chóng quay về tông môn thỉnh giáo lão tổ, xem xem lão tổ trong tông môn thấy như thế nào.
Tần Kiếm Dao trầm ngâm một chút, cuối cùng căn dặn lão bộc.
Lão bộc vâng một tiếng rồi vội vã rời đi, vội vã chạy về Tĩnh Liên quan.
Sau khi lão bộc rời đi thì Tần Kiếm Dao nhìn ra hồ nước ở bên ngoài cửa sổ, nhất thời trầm tư. Trong thời đại hôm nay, thời đại Thái Thanh Hoàng độc tôn đã kết thúc, Tĩnh Liên quan có nhiều đất dụng võ hơn nên muốn giống như ban xưa, thẩm thấu vào trong hoàng quyền của Cửu Bí đạo thống.
Theo Tĩnh Liên quan, biện pháp tốt nhất để thẩm thấu vào trong hoàng quyền đó chính là nâng đỡ một vị hoàng đế.
Bởi vì Tĩnh Liên quan từ trước tới nay đều không trực tiếp nắm giữ hoàng quyền. Cũng nhờ biện pháp thẩm thấu này mà Tĩnh Liên quan trải qua hết thời đại này đến thời đại khác mà vẫn sừng sững không ngã, Cửu Bí đạo thống thay đổi vô số vương triều, thế nhưng Tĩnh Liên quan vẫn còn tồn tại như trước.
Xét theo trước mắt thì người có khả năng leo lên ngôi vị hoàng đế nhất đó chính là Thang Hạc Tường cùng Bát Trận Chân Đế, Tĩnh Liên quan sẽ chọn ra một người trong hai người bọn họ.
Thế nhưng bây giờ thình lình lòi ra tân hoàng, khiến cho Tần Kiếm Dao rối loạn. Bởi vì tân hoàng đã vượt qua khỏi tầm khống chế của bọn họ.
Chết người nhất là tân hoàng không thích nàng. Cho dù nàng có là Tần tiên tử phong thái xuất trần, xinh đẹp tuyệt thế đi chăng nữa thì tân hoàng cũng không hề thích nàng.
Rất nhiều nam tử vừa nhìn thấy nàng thì đã siêu lòng. Thế nhưng tân hoàng thì lại xem thường nàng.
– Thông minh quá thì sẽ bị thông minh hại. Tần Kiếm Dao, ngươi vẫn còn đánh giá mình quá cao rồi.
Cuối cùng Tần Kiếm Dao buông tiếng thở dài, cảm thấy thất vọng.
Tuy rằng vẫn chưa có kết quả, thế nhưng nàng mơ hồ đã cảm thấy đại cục của Cửu Bí đạo thống sắp sửa kết thúc rồi. Tuy rằng vẫn chưa hạ màn thế nhưng nàng mơ hồ đoán được khi kết thúc ai mới là người thắng cuối cùng.
Ngay lúc này, Tần Kiếm Dao biết mình tính sai rồi. Cả đời nàng cực kỳ thông minh, thế nhưng lại làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
– Sao hả? Dương Bác Phàm bị giết…
Binh Trì Hàm Ngọc vừa đến Cửu Liên Sơn không lâu thì đã nghe nói như thế, thế nên không khỏi biến sắc.
Nàng là vị hôn thê của Bát Trận Chân Đế, vì vậy rất hiểu rõ thực lực của Dương Bác Phàm. Cảnh giới Chân Thần tầng ba, tinh thông kiếm trận, có thực lực khiêu chiến Chân Thần tầng bốn.
Thực lực như thế, có thể nói trong thế hệ trẻ hiếm gặp địch thủ. Ngoại trừ vài người như Bát Trận Chân Đế ra thì rất hiếm ai có thể đánh bại Dương Bác Phàm.
Thế nhưng Dương Bác Phàm trước đó còn hăng hái lại bị tân hoang đóng đinh chết ngay trong thạch lâm. Chuyện này không khiến Binh Trì Hàm Ngọc giật mình mới là lạ.
– Rốt cuộc tân hoàng có thực lực như thế nào.
Binh Trì Hàm Ngọc lập tức nghiêm mặt lại.
Người hầu lập tức kể lại chuyện ở thạch lâm cho Binh Trì Hàm Ngọc.
Sau khi nghe người hầu kể lại thì nét mặt của Binh Trì Hàm Ngọc không yên. Bởi vì từ đầu tới cuối tân hoàng không có ra tay, không thể xác định tân hoàng có phải thâm tàng bất lộ hay không, cũng không thể biết tân hoàng có cường đại như thế không.
– Lẽ nào Cửu Liên Sơn âm thầm giúp đỡ tân hoàng.
Binh Trì Hàm Ngọc nghĩ tới một khả năng.
Mặc dù Cửu Liên Sơn xưa nay rất biết điều, cũng không màng đến thế sự. Thế nhưng xưa nay không ai dám khinh thị sức mạnh của Cửu Liên Sơn. Mặc dù đệ tử Cửu Liên Sơn không nhiều, thế nhưng bọn họ đều có thực lực thay đổi đại thế thiên hạ.
– Vì sao Cửu Liên Sơn lại muốn giúp tân hoàng?
Binh Trì Hàm Ngọc không hiểu. Mọi người trong thiên hạ đều biết tân hoàng vô năng, như vậy thì vì sao Cửu Liên Sơn lại muốn giúp đỡ tân hoàng?
Ngay cả trong thời đại Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ thì Cửu Liên Sơn cũng xa lánh giữ mình, căn bản không can thiệp vào chuyện thiên hạ. Bây giờ nói Cửu Liên Sơn ra tay giúp đỡ tân hoàng khống chế đại thế thì có chút hơi vô lý.
– Nhanh về gia tộc, báo cáo chuyện này cho chư vị lão tổ.
Binh Trì Hàm Ngọc trầm ngâm một lát, căn dặn người hầu.
Sau khi căn dặn thì Binh Trì Hàm Ngọc trầm ngâm một lát, nói rằng:
– Đi Vạn Trận quốc một chuyến, báo cho Bát Trận Chân Đế chuyện đã xảy ra, nhắc nhở Bát Trận Chân Đế cẩn thận tân hoàng, hắn chắc chắn sẽ báo thù.
Người hầu vâng một tiếng, vội vã rời khỏi.
Sau khi người hầu rời khỏi thì Binh Trì Hàm Ngọc thấp thỏm không yên, có chút mờ mịt.
Vốn dĩ, dựa theo hôn ước thì nàng phải gả cho tân hoàng. Về sau Binh Trì thế gia mưu lợi, không muốn gả nàng cho tân hoàng, cũng không muốn đặt cược tân hoàng, vì vậy để cho Binh Trì Ánh Kiếm lấy danh công chúa gả qua.
Sau đó dưới sự chủ trì của hai nhà, nàng cùng Bát Trận Chân Đế định ra hôn ước. Binh Trì Hàm Ngọc không hề có ý kiến gì về hôn ước này. Mặc dù nàng với Bát Trận Chân Đế không có tình cảm sâu nặng, trước hôn ước bọn họ chỉ gặp nhau mấy lần mà thôi, chỉ coi như có tình cảm, chứ chưa tới mức có tình yêu.
Hai nhà quyết định đặt ra hôn ước cho hai người bọn họ. Binh Trì Hàm Ngọc cũng rất hài lòng với hôn ước này.
Dù sao thì bất kể thiên phú hay là tài hoa, hay là thân phận địa vị, hay là nhân phẩm tướng mạo, Bát Trận Chân Đế đều xứng đôi với nàng. Có thể nói bọn họ chính là trời tạo một đôi, là trai tài gái sắc.Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!
Hơn nữa hôn ước này là mười phần thắng lợi. Lấy thực lực của Bát Trận Chân Đế, cộng thêm Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc ra sức giúp đỡ thì Bát Trận Chân Đế ngồi lên ngôi vị hoàng đế chỉ là chuyện sớm muộn.
Thế nhưng bỗng nhiên tân hoàng đánh mất giang sơn, bị đuổi khỏi ngai vàng lại có tư thế quật khởi. Chuyện này khiến cho Binh Trì Hàm Ngọc lo lắng.
Dù sao bất kể là nàng hay Binh Trì thế gia, là Bát Trận Chân Đế hay Vạn Trận quốc thì đều đã rạch mặt với tân hoàng. Nếu như để tân hoàng quật khởi, lại lần nữa ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì khi đó bọn họ chắc chắn sẽ phải hứng chịu sự báo thù của tân hoàng.
– Tân hoàng, cuối cùng ngươi là người như thế nào?
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc lo lắng bồn chồn, luôn cảm thấy chuyện lớn không ổn.
Binh Trì Hàm Ngọc mặc dù có chút kiêu ngạo, thế nhưng nàng không phải là người ngực lớn không não. Không thể phủ nhận ngực của nàng rất lớn, là vưu vật trời sinh khiến người ta phải nóng máu.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều bị vẻ đẹp gợi cảm của nàng mê hoặc, thế nhưng nàng không phải là bình hoa chỉ có dáng người cực phẩm.