Đế Bá Audio Podcast
Tập 716 [Chương 3576 đến Chương 3580]
❮ sautiếp ❯Chương 3576: Binh Trì Hàm Ngọc (Thượng)
Cô gái này quá quyến rũ, khiến người ta vừa nhìn một cái là thần hồn diên đảo, khiến người ta không kiềm lòng nổi mà nhìn thêm vài lần. Thậm chí có mấy người còn chảy cả nước miếng mà không hay biết.
Tần Kiếm Dao cũng là một cô gái xinh đẹp vô song, thế nhưng nét đẹp của Tần Kiếm Dao hoàn toàn khác với cô gái này.
Nét đẹp của Tần Kiếm Dao giống như một bức tranh thủy mặc, là một bức họa chỉ có rải rác một vài nét bút, rất là cổ kính, rất là xuất trần, cũng giống như thanh liên trong u cốc, vô cùng sướng mắt.
Mà cô gái này thì giống như một bức tranh sơn dầu đậm màu, vô cùng rực rỡ, vô cùng chói mắt.
Nếu như Tần Kiếm Dao khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng ái mộ, khiến người ta say mê như tiên tử.
Vậy thì người con gái này lại khiến cho người ta tâm thần rung động, muốn chiếm làm của mình, bởi vì nàng quá quyến rũ.
– Hàm Ngọc công chúa giá lâm làm cho tiệc rượu càng thêm rạng rỡ.
Nhìn thấy cô gái này đi đến, Tần Kiếm Dao tự mình đón tiếp.
– Là công chúa Binh Trì thế gia Hàm Ngọc công chúa.
Lúc này có không ít người nhận ra lai lịch của cô gái này, cũng có không ít người tham lam nhìn nàng thêm mấy lần, không nỡ thu hồi ánh mắt.
Tuy rằng Binh Trì Hàm Ngọc rất quyến rũ, khiến người ta muốn chiếm làm của riêng. Thế nhưng cho dù trong lòng có tà niệm đi chăng nữa thì cũng không dám hành động.
Phải biết rằng Binh Trì Hàm Ngọc chính là thiên kim của Binh Trì thế gia, thực lực của nàng không phải là loại công chúa gặp rủi ro như Binh Trì Ánh Kiếm có thể so sánh. Nàng có thực lực rất mạnh, có rất nhiều binh khí vô địch, lúc giận lên thì có thể đồ thần, như vậy ai mà dám trêu chọc nàng chứ?
Huống chi nàng là vị hôn thê của Bát Trận Chân Đế, ai dám có ý đồ xấu với nàng thì chính là tự tìm đường chết. Một khi chọc giận bọn họ thì sợ rằng ở Cửu Bí đạo thống sẽ không còn nơi dung thân.
– Ta chỉ vừa mới tới Cửu Liên Sơn, vẫn chưa tìm chỗ ở lại. Nghe nói tiên tử cử hành thịnh yến, vì vậy tới xem.
Binh Trì Hàm Ngọc cười nói. Nụ cười của nàng như hoa hồng nở rộ, vô cùng kiều diễm, quyến rũ tận xương, khiến người ta không kiềm lòng được mà nuốt vài ngụm nước bọt.
Tần Kiếm Dao cùng Binh Trì Hàm Ngọc vốn đã quen biết với nhau, vì vậy gặp lại nhau thì hai người không hề xa lạ với nhau, chào hỏi lẫn nhau.
Lúc này Thang Hạc Tường, Mã Kim Minh cũng vội vàng đi tới chào hỏi. Còn Dương Bác Phàm thì không cần phải nói, hắn hành lễ vãn bối với Binh Trì Hàm Ngọc.
Trên thực tế Dương Bác Phàm không nhỏ hơn Binh Trì Hàm Ngọc là mấy. Có điều Binh Trì thế gia đã thông gia với Vạn Trận quốc, Binh Trì Hàm Ngọc chính là vị hôn thê của Bát Trận Chân Đế, tương lai sẽ là sư mẫu của Dương Bác Phàm, vì vậy hắn mới hành lễ vãn bối.
– Thiên Trập có khỏe không?
Sau khi Dương Bác Phàm đi tới chào hỏi thì Binh Trì Hàm Ngọc hỏi.
Thiên Trập chính là tên thật của Bát Trận Chân Đế. Đương nhiên, Binh Trì Hàm Ngọc gọi thẳng tên của hắn cũng không phải là chuyện gì to tát.
– Hồi công chúa điện hạ, sư tôn vẫn khỏe mạnh. Lão nhân gia hiện đang bế quan tìm hiểu Tru Tiên Cổ Trận.
Dương Bác Phàm vội vàng trả lời.
– Thiên phú của Thiên Trận hơn xa ta, ta tin tưởng khi hắn xuất quan thì cũng chính là ngày cổ trận đại thành.
Binh Trì Hàm Ngọc gật đầu, nói rằng.
Mặc dù hôn sự này là do lão tổ tông Binh Trì thế gia làm chủ, thế nhưng Binh Trì Hàm Ngọc không hề phản đối hôn ước này, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Dù sao thì Binh Trì thế gia cùng Vạn Trận quốc cũng môn đăng hộ đối, hơn nữa Bát Trận Chân Đế tạo hóa kinh người, trước đó bọn họ từng gặp mặt với nhau, ấn tượng hai bên cũng không kém. Cho nên khi hai nhà thông gia thì mọi chuyện đều êm xuôi, nàng cũng chịu gả, trở thành hoàng hậu của Vạn Trận quốc.
Còn đối với hôn sự trước đó nữa thì Binh Trì Hàm Ngọc đương nhiên cảm thấy bất mãn. Ngày đó khi biết mình gả cho một tên thái tử bất tài vô tích sự thì nàng hết sức bất mãn, phản đối kịch liệt.
Có điều khi đó Thái Thanh Hoàng vẫn còn sống, vẫn độc tôn thiên hạ, phản đối của nàng không hề có tác dụng.
Khi thái tử thượng vị trở thành tân hoàng thì Binh Trì Hàm Ngọc cũng vẫn còn bất mãn hôn sự này. Mặc dù gả vào hoàng cung là một loại vinh quang. Thế nhưng theo nàng thấy thì một tên nam nhân ngu ngốc vô năng, hoang dâm vô độ như tân hoàng căn bản không xứng với nàng. Thứ nam nhân lưu manh háo sắc như thế khiến nàng phát mửa. Huống chi hắn còn là một tên rác rưởi vô dụng, như thế làm sao có thể xứng với thiên chi kiêu nữ như nàng chứ.
Vì vậy khi đó Binh Trì thế gia lợi dụng sơ hở, dùng Binh Trì Ánh Kiếm thay nàng gả vào hoàng cung, gả cho tân hoàng.
Theo nàng thấy, tân hoàng vốn không xứng với nàng, là một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
– Chắc chắn.
Dương Bác Phàm tiếp lời.
Binh Trì Hàm Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, nói rằng:
– Thiên Trập xuất quan chắc chắn sẽ kinh động thiên hạ. Tính toán thời gian thì hắn cũng sắp xuất quan rồi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ đến Cửu Liên Sơn, ta sẽ thu xếp cho hắn một hai, để hắn có nơi gặp anh hào trong thiên hạ.
Nghe Binh Trì Hàm Ngọc nói vậy, không ít người khen ngợi, cũng không ít người đố kỵ.
Vưu vật gợi cảm quyến rũ như Binh Trì Hàm Ngọc khiến cho vô số người ti đập thình thịch, tiếc là không thể nào tiêu thụ được vưu vật này.
Vưu vật vừa gợi cảm quyến rũ, vừa hiền tuệ như thế, còn chưa gả tới Vạn Trận quốc thì đã giúp đỡ Bát Trận Chân Đế. Có thể lấy được vợ hiền như thế, vô số người cảm thấy đố kỵ Bát Trận Chân Đế.
– Nếu như công chúa đã tới rồi thì không ngại ngồi lâu hơn một chút.
Tần Kiếm Dao mời Hàm Ngọc công chúa.
– Cám ơn ý tốt của tiên tử. Thế nhưng ta vừa mới tới Cửu Liên Sơn, mà Thiên Trập cũng sắp xuất quan, vì vậy phải thu xếp một hồi. Hàm Ngọc không thể tiếp đãi chư vị, Hàm Ngọc kính mọi người một chén, mọi người không vui không về.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc tự nhiên hào phóng, nâng rượu ngon lên, một hơi uống cạn. Khi bờ môi của nàng chạm vào ly rượu thì càng quyến rũ cực kỳ.
– Kính công chúa điện hạ, kính Chân Đế.
Mọi người đang có mặt ở nơi này đều vội vàng đáp lễ Binh Trì Hàm Ngọc, bầu không khí lên cao.
Mọi người vội vàng nâng chén, rất nhiều người một hơi uống cạn. Nhìn thấy Binh Trì Hàm Ngọc vừa xinh đẹp vừa có khí chất như thế, ai mà không ao ước chứ.
– Nơi này náo nhiệt thật nha, xem ra ta đã bỏ lỡ cái gì rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên.
Chương 3577: Binh Trì Hàm Ngọc (Hạ)
Giọng nói đột ngột này đánh vỡ bầu không khí náo nhiệt, tất cả mọi người lập tức xoay người, dồn dập nhìn về hướng giọng nói truyền tới.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Lý Thất Dạ chậm rãi đi vào thạch lâm, Liễu Sơ Tình níu nhẹ tay hắn, giống như một cô vợ nhỏ thẹn thùng.
– Là hắn…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào thạch lâm, nhất thời, không ít người đang có mặt ở nơi này vội vàng nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Phần lớn mọi người ở đây đều đã từng nhìn thấy Lý Thất Dạ. Bây giờ nhìn thấy Lý Thất Dạ bất ngờ đi tới đây, mọi người không biết hắn định làm gì.
Dù sao mọi người đều biết rằng thịnh hội lần này Tần Kiếm Dao không có mời tân hoàng, thế nhưng hắn lại khăng khăng chạy tới đây, lẽ nào hắn muốn gây sự sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào thạch lâm, Tần Kiếm Dao nhíu mày lại. Không biết vì sao trong lòng nàng có một cảm giác rất là đột ngột, thế nhưng nàng lại không thể nói rõ nó là gì.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đột nhiên xông vào thịnh yến, Mã Kim Minh sầm mặt, hừ lạnh một cái, lạnh lùng nói rằng:
– Họ Lý, thịnh yến không có mời nhà ngươi, ngươi tới làm gì. Ngươi có tư cách tham gia thịnh yến này sao?
– Chỉ là tiệc rượu rách rưới mà thôi…
Lý Thất Dạ chẳng hề nhìn Mã Kim Minh, nói rằng:
– Ta cần phải tới tham gia một bữa tiệc rượu rách rưới như thế sao?
Nói xong thì mặc kệ mọi người, cứ đi thẳng về phía trước, nhìn lên chiếc ghế đá ở trên núi.
– Hắn là ai? Nguồn truyện audio Podcast
Binh Trì Hàm Ngọc chưa từng nhìn thấy tân hoàng, vì vậy hỏi ngay.
– Hồi công chúa điện hạ, hắn chính là tân hoàng.
Dương Bác Phàm vội vàng nói nhỏ.
Nghe Dương Bác Phàm nói thế, Binh Trì Hàm Ngọc lập tức nhíu mày, nhìn Lý Thất Dạ vài lần, khuôn mặt lộ vẻ căm ghét. Nàng sớm nghe nói tân hoàng hoang đường vô đạo, sau khi đánh mất giang sơn mà cũng còn không hề biết điều, vẫn cứ tùy tiện như trước, không biết sống chết, đúng là một tên ngu dốt.
Lý Thất Dạ đứng trước thiềm đá, nhìn ghế đá ở phía trên, không thèm quan tâm mọi người.
– Không biết tôn giá tới đây làm gì?
Sau khi Tần Kiếm Dao nhíu mày thì hỏi ngay.
Trước đó nàng không còn gọi Lý Thất Dạ là “bệ hạ” nữa, thế nhưng lúc này gọi hắn là “Lý công tử” thì cũng không thích hợp, vì vậy mới gọi một tiếng “tôn giá”.
– Sao hả, đi tới đây một chuyến mà cũng phải thông báo cho ngươi à? Giang sơn thiên hạ đều nằm dưới chân của ta, ta muốn đi tới đâu thì cứ đi tới đó thôi.
Lý Thất Dạ còn chẳng buồn nhìn Tần Kiếm Dao.
Tần Kiếm Dao biết mình vô vị, đành phải lùi qua một bên, không muốn nói nữa.
– Khẩu khí thật lớn…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cuồng ngạo như thế, Thang Hạc Tường hừ lạnh một cái. Một mặt hắn thích Tần Kiếm Dao, nếu như Tĩnh Liên quan ủng hộ hắn lên làm hoàng đế thì nói không chừng Tần Kiếm Dao chính là hoàng hậu.
Mặt khác, nếu như hắn muốn lên ngôi hoàng đế thì tân hoàng là chướng ngại mà hắn nhất định phải thu dọn.
– Thiên hạ giang sơn đã không còn là của ngươi nữa.
Lúc này Thang Hạc Tường nói lạnh lùng.
– Giang sơn thiên hạ là của muôn dân, người có đức có thể chiếm…
Thang Hạc Tường nói chậm.
– Được rồi, đừng có tỏ vẻ nho nhã nữa.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói rằng:
– Muốn lên làm hoàng đế thì cứ nói thẳng là xong. Tới tận bây giờ thì nhà ngươi mới dám ưỡn thẳng lưng nói chuyện ngay trước mặt ta, chứ lúc ta lên ngôi thì ngươi quỳ gối dưới Kim Loan điện, nơm nớp lo sợ, mắc *** cũng không dám *** . Chỉ cần ta ra lệnh một câu thôi thì ngươi sẽ đầu rơi xuống đất. Thời gian lâu như vậy mà tới tận hôm nay ngươi mới dám chạy tới đây thể hiện uy phong.
– Ngươi…
Thang Hạc Tường nhất thời tức giận đỏ mặt, không thể nói được nửa câu đôi chữ.
Ngày đó tân hoàng đăng cơ, thiên hạ đến chầu, Thang Hạc Tường cũng có mặt. Thế nhưng lúc đó cùng lúc này không giống nhau. Khi đó Ngân Bí quân đoàn đóng giữ hoàng thành, có Tôn Lãnh Ảnh đích thân hộ giá. Uy thế của tân hoàng tuy không sánh bằng Thái Thanh Hoàng, thế nhưng cũng vượt trên thiên hạ.
Khi đó ở Cửu Bí đạo thống làm gì có ai dám không thành thật? Đừng nói sáu quân đoàn lớn, mà ngay cả năm lão tổ chí tôn cũng phải ngoan ngoãn bái kiến tân hoàng, cung nghênh tân hoàng đăng cơ.
Có thể nói khi đó tân hoàng đứng ở đỉnh cao quyền thế.
Khi tân hoàng đăng cơ, đại tướng quân của quân đoàn phía bắc chẳng phải phản đối tân hoàng đó sao. Lời vừa mới nói xong thì tân hoàng ra lệnh, đầu người rơi xuống đất, máu tươi tràn ra Kim Loan điện.
Phải biết rằng đó chính là quân đoàn trưởng của một trong bảy quân đoàn lớn, quyền thế trùng thiên. Thế nhưng khi có Ngân Bí quân đoàn cùng Tôn Lãnh Ảnh hộ giá thì quân đoàn trưởng quân đoàn phía bắc nói chém là chém ngay, cho dù ngôi vị hoàng đế của hắn ngồi chưa vững thì cũng giết không chừa.
Khi đó tuy Thang Hạc Tường là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân, tay cầm đại quyền. Thế nhưng ở trước mặt tân hoàng thì hắn cũng chỉ có thể quỳ lạy trên Kim Loan điện. Cũng giống như Lý Thất Dạ đã nói, khi đó hắn không dám lên tiếng, không dám lắm mồm.
Bây giờ Thang Hạc Tường hắn danh chấn thiên hạ, là ứng cử viên hoàng đế, thế mà lại bị Lý Thất Dạ vạch trần ngay trước mặt thiên hạ tuấn kiệt, khiến cho Thang Hạc Tường vô cùng lúng túng.
– Hôm nay đã khác xưa rồi.
Khi Thang Hạc Tường lúng túng thì Binh Trì Hàm Ngọc giải vây cho hắn. Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói rằng:
– Giang sơn này đã không còn thuộc về ngươi nữa. Nếu như thức thời thì hãy biết điều một chút, nói không chừng sẽ giúp ngươi giữ được tính mạng.
Binh Trì Hàm Ngọc vừa nói như vậy, mọi người lập tức nhìn Lý Thất Dạ.
– Đúng vậy…
Có người tán thành lời nói của Binh Trì Hàm Ngọc, nói nhỏ:
– Còn coi mình là hoàng đế sao, bây giờ chỉ là một con chó mất chủ mà thôi. Thức thời thì hãy ngoan ngoãn cong đuôi làm người. Ngươi kiêu căng như thế, cong đuôi cao như thế, sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lý Thất Dạ lười biếng xoay đầu lại, nhìn Binh Trì Hàm Ngọc, mỉm cười nói rằng:
– Ngươi chính là cái thứ gọi là công chúa của Binh Trì gia đó sao? Sao hả, gả công chúa giả mạo sang đây, bây giờ lắc mình thay đổi nên cho rằng mình cao quý vô thượng, cho rằng mình là phượng trong loài người sao.
Bị Lý Thất Dạ vạch trần ngay trước mặt mọi người, Binh Trì Hàm Ngọc biến sắc. Dù sao hôn ước ngày trước người trong thiên hạ đều biết. Nàng vốn phải gả cho Lý Thất Dạ, chỉ là sau đó Binh Trì thế gia dùng thủ đoạn chui chỗ trống mà thôi.
Chương 3578: Hết Sức Căng Thẳng
Chuyện không vẻ vang như vậy, không ai muốn nói ra trước mặt mọi người. Bây giờ Lý Thất Dạ vạch trần chuyện này trước mặt mọi người, làm cho Binh Trì Hàm Ngốc mất mặt, sầm mặt lại.
– Con người quý ở tự biết mình.
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, có chút căm ghét, lạnh giọng nói rằng:
– Bằng không, tự rước nhục nhã.
– Ta tán thành câu này.
Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
– Ít nhất những người nói không giữ lời, không có tín nghĩa thì đừng nên xòe đuôi quá cao. Người như vậy, vừa xấu vừa hỏng việc, làm mất hết mặt mũi của lão tổ tông. Ngay cả tín nghĩa cơ bản nhất cũng không giữ được thì đừng có nói mình huyết thống cao quý như thế nào, chỉ tổ làm bẩn huyết thống của lão tổ tông mà thôi.
– Ngươi…
Binh Trì Hàm Ngọc biến sắc, sắc mặt hết sức khó coi. Lý Thất Dạ nói như vậy, chính là đánh mặt nàng ngay trước mặt mọi người.
– Lý công tử, xin ngươi chú ý tìm từ!
Lúc này hai mắt Dương Bác Phàm sắc lại, gầm lên.
Lý Thất Dạ chẳng buồn nhìn hắn, mà chỉ nhìn thiềm đá, thờ ơ nói rằng:
– Sao hả, ngươi muốn dạy ta nên nói chuyện như thế nào sao? Kêu cái tên sư phụ Chân Đế của ngươi tới đây nói chuyện với ta. Lần trước quá tẻ nhạt nên ta mới tha cho hắn một mạng. Lần này, ta sẽ lấy đầu hắn làm bô ỉa.
Câu nói này vừa thốt, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều biến sắc. Mọi người ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều nghe nói tân hoàng hoang đường, thế nhưng trước giờ chỉ nghe nói mà thôi. Hôm nay mới biết hắn thật sự hoang đường, cái gì cũng dám nói, không hề biết giữ mồm giữ miệng.
Câu nói này vừa thốt, Dương Bác Phàm hoàn toàn biến sắc, hai mắt sắc lại, lộ ra sát cơ. Lý Thất Dạ sỉ nhục sư tôn của hắn ngay trước mặt mọi người, hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này. Huống chi tân hoàng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi.
– Không biết tự lượng sức mình…
Binh Trì Hàm Ngọc hừ lạnh, càng cảm thấy chán ghét Lý Thất Dạ hơn. Ban đầu nàng còn không cảm thấy chán ghét Lý Thất Dạ là mấy. Bây giờ thấy Lý Thất Dạ bản tính khó sửa, vẫn khiến người ta căm ghét như xưa. Hắn có kết cục như thế này là tự hắn tìm.
– Chỉ bằng ngươi…
Dương Bác Phàm giận dữ, hai mắt lộ sát cơ, tiến lên một bước, lạnh lùng nói rằng:
– Chỉ là việc nhỏ, cần gì sư tôn ta ra tay, ta thay sư tôn ứng chiến, muốn lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!
Khi Dương Bác Phàm tiến lên thì mặt mũi coi thường Lý Thất Dạ, hơn nữa hai mắt của hắn đã xuất hiện sát cơ.
Nhìn thấy Dương Bác Phàm muốn ra tay với Lý Thất Dạ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức nín thở. Thực lực của Dương Bác Phàm rõ như bàn ngày, còn tân hoàng thì không cần phải nhiều lời, e rằng Dương Bác Phàm sẽ dễ dàng lấy mạng hắn.
Còn Thang Hạc Tường thì cười gằn, dáng vẻ có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác. Nếu như Dương Bác Phàm ra tay giết chết Lý Thất Dạ thì hắn cầu còn không hết.
Theo Thang Hạc Tường thấy, nếu hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế thì phải diệt trừ tân hoàng. Thế nhưng tân hoàng dù sao cũng do Thái Thanh Hoàng lập ra, hắn là hoàng đế hợp pháp duy nhất.
Nhất là đối với Đấu Thánh vương triều. Nếu như muốn phế tân hoàng thì phải trải qua thảo thuận rồi mới có thể thực hiện.
Nếu như bây giờ Dương Bác Phàm ra tay giết chết tân hoàng thì rất có ích đối với hắn. Bởi vì như vậy thì hắn không cần phải ra tay, nên cũng sẽ không gánh ác danh giết vua soán vị.
– Các vị…
Ngay thời điểm hết sức căng thẳng thì Tần Kiếm Dao bước ra, nói rằng:
– Hôm nay mọi người hiếm lắm mới hội tụ lại với nhau, là một việc vui, đừng để máu tươi chảy ở nơi này.
Lúc này Tần Kiếm Dao nhíu mày lại. Không biết vì sao nàng luôn có cảm giác có chuyện lớn sắp sửa xảy ra. Hơn nữa trực giác của nàng luôn luôn rất chính xác.
Tần Kiếm Dao đã đứng ra nói như thế thì làm gì có ai mà không cho Tần Kiếm Dao mặt mũi chứ? Huống chi đây là thịnh yến do Tần Kiếm Dao cử hành, lúc này không cho Tần Kiếm Dao mặt mũi thì cũng có nghĩa là khó dễ Tần Kiếm Dao.
– Xin nghe Tần tiên tử dặn dò.
Dương Bác Phàm ôm quyền với Tần Kiếm Dao, sau đó nhìn Lý Thất Dạ, hừ lạnh một cái.
– Đến đây, đến đây, mọi người uống rượu, uống rượu.
Thấy không đánh nhau, Thang Hạc Tường có chút tiếc nuối, nâng chén mời rượu mọi người.
– Kính Tần tiên tử, kính Thang tướng quân, kính chư vị.
Nhất thời bầu không khí lại trở nên náo nhiệt, mọi người đua nhau nâng chén.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn còn đứng ở đây, Binh Trì Hàm Ngọc càng cảm thấy căm ghét hơn, không muốn tiếp tục ở lại nơi này, nên nói với Tần Kiếm Dao rằng:
– Ta mới tới Cửu Liên Sơn, vẫn còn chuyện phải thu xếp, nền tạm thời đi trước một bước.
– Công chúa mới tới, đi đường không quen, hãy để Kiếm Dao tiễn công chúa.
Tần Kiếm Dao vội nói.
Binh Trì Hàm Ngọc không từ chối, hai người bọn họ chào hỏi mọi người một tiếng rồi rời khỏi thạch lâm.
Binh Trì Hàm Ngọc rời khỏi là chuyện có thể hiểu, còn Tần Kiếm Dao rời khỏi thì là có lý do riêng. Nàng đột nhiên cảm thấy chuyện không ổn, không dám đối mặt với Lý Thất Dạ, vì vậy mượn cơ hội tiễn Binh Trì Hàm Ngọc rời khỏi thịnh yến, lặng lẽ quan sát tình hình.
Lý Thất Dạ chẳng buồn quan tâm tới bọn họ mà chỉ nhìn ghế đá trên đài cao, sau đó nhìn tượng đá đứng ở hai bên thiềm đá. Những bức tượng đá này đứng đó như những tên hộ vệ dùng thạch mâu chống đỡ thân thể.
Lúc này, có rất nhiều người đang lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. Như Dương Bác Phàm, như Mã Kim Minh thì ánh mắt còn lộ cả sát cơ.
Dương Bác Phàm thì không cần nhiều lời, Lý Thất Dạ sỉ nhục sư tôn của hắn, hắn khẳng định không nuốt trôi cơn giận này, muốn thay sư tôn báo mối thù này.
Còn phần Mã Kim Minh thì càng khỏi phải nói, biểu đệ Tằng Dật Bân của hắn đã chết trong tay Lý Thất Dạ. Huống chi Lý Thất Dạ ba lần bốn lượt khiến hắn xấu mặt, hắn đã muốn dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết lâu lắm rồi.
Cho tới Thang Hạc Tường thì bình tĩnh hơn hẳn. Hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ, khóe miệng cười gằn, giống như đang xem kịch hay.
Lúc này bầu không khí của yến hội trở nên quái dị. Bởi vì Tần Kiếm Dao rời khỏi nên Dương Bác Phàm cùng Mã Kim Minh đều muốn rục rịch.
Lý Thất Dạ chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, cười nhạt, đi lên thiềm đá, từng bước đi lên đài cao.
Lý Thất Dạ từng bước leo lên thiềm đá, Liễu Sơ Tình làm bạn bên cạnh hắn.
Mọi người đang có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt lên trên người Lý Thất Dạ, mọi người không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
Chương 3579: Giun Dế Mà Thôi (Thượng)
– Hắn muốn làm gì?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ leo lên thiềm đá thì có người nói nhỏ.
– Có trời mời biết. Làm gì có ai biết tên hoang đường như hắn sẽ làm ra chuyện hoang đường gì chứ.
Mọi người không ai biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
– Đó là nơi nào?
Cũng có người tò mò đánh giá thiềm đá, ghế đá cùng pho tượng trải dài hai bên trái phải.
– Không rõ lắm.
Mặc dù thịnh yến được cử hành trong thạch lâm, thế nhưng thiềm đá đã lâu rồi chưa có người quét tước, mà Tần Kiếm Dao lại không dám tự tiện chủ trương đưa yến hội lên trên này, vì vậy mặc dù mọi người đi đi lại lại trong thạch lâm, thế nhưng không có ai leo lên thiềm đá quan sát cả.
– Ta từng nghe nói về nơi này.
Có một cường giả thế hệ trước nhìn thấy Lý Thất Dạ leo lên thiềm đá thì khoan thai nói chậm:
– Nghe nói đây là Thánh Hiền Đài của Cửu Liên Sơn. Ở thời đại xa xưa, tổ tiên của Cửu Liên Sơn từng ở nơi này triệu tập thánh hiền đến từ các nơi. Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà lại bỏ hoang.
– Thánh Hiền Đài?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói tới cái tên này.
Trên thực tế Cửu Liên Sơn quá cổ xưa, cổ xưa hơn tất cả mọi truyền thừa. Bất kể là Đấu Thánh vương triều hay là ngũ cường, hoặc nhìn khắp Cửu Bí đạo thống, sợ rằng không có truyền thừa nào cổ xưa hơn Cửu Liên Sơn cả. Cho nên Cửu Liên Sơn có rất nhiều chuyện mà mọi người không biết.
Lúc này Lý Thất Dạ đã leo tới đài cao, đưa mắt nhìn ghế đá, mỉm cười, không hề chê bẩn mà trực tiếp ngồi xuống.
Phải biết rằng đài cao là nơi hai ngọn núi đá giao nhau, khi ngồi ở trên này thì có thể nói giống như là ngồi cao trên đầu, khi nhìn xuống thì tất cả mọi người trong yến hội đều giống như thần tử tới đây làm lễ.
– Hôm nay nếu như đã tụ tập đông đủ, vậy thì thời gian tẻ nhạt nên kết thúc rồi.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế đá, mỉm cười nói chậm.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều im lặng lắng nghe Lý Thất Dạ nói chuyện. Đây không phải là vì Lý Thất Dạ có quyền uy ra sao, mà là mọi người muốn biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
– Bây giờ thông báo cho mọi người một tin tức.
Lý Thất Dạ lười biếng cười nói:
– Thời gian chơi đùa kết thúc, đã tới lúc ta lộ ra răng nanh rồi. Bất kể các ngươi là rồng hay là hổ, nên cuộn mình nằm sấp thì hãy ngoan ngoãn cuộn mình nằm sấp, bằng không thì máu tươi sẽ đổ.
– Hừ, khẩu khí thật lớn.
Mã Kim Minh khinh thường nói rằng:
– Thiên hạ này còn là giang sơn của ngươi sao? Ngươi vẫn chưa tỉnh mộng đúng không.
– Đúng, thiên hạ này vẫn còn là giang sơn của ta.
Bị Mã Kim Minh cười nhạo, Lý Thất Dạ không hề tức giận, trái lại còn cười đậm, nói rằng:
– Thiên hạ này vẫn do ta quyết định, bây giờ các ngươi quỳ lạy thì vẫn còn kịp.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Nhất thời, có rất nhiều người cùng nhìn Lý Thất Dạ, sau đó cười lớn.
– Quỳ lạy? Ngươi muốn làm hoàng đế phát điên rồi sao. Cho dù trước đây ngươi có là hoàng đế đi nữa thì bây giờ ngươi chẳng còn gì cả, dựa vào đâu để chúng ta quỳ lạy. Tên hoàng đế nhà ngươi chỉ còn danh nghĩa mà thôi.
Lúc này có người cười lớn.
– Bệ hạ, có cần chúng ta ba quỳ chín lạy quỳ lạy lão nhân gia ngài hay không.
Có người cười nhạo.
Lý Thất Dạ ngồi ngay tại chỗ, không hề tức giận, rất bình tĩnh, rất dịu dàng, nói rằng:
– Kẻ ngu xuẩn không đáng được thương hại. Hôm nay nên máu tanh một hồi, nên đại khai sát giới một hồi.
– Đại khai sát giới…
Lúc này Mã Kim Minh cười lạnh, lộ ra sát ý, lạnh lùng nói rằng:
– Bây giờ bản thân ngươi còn khó giữ được thì nói gì tới chuyện đại khai sát giới. Trước tiên hãy nghĩ cách sống sót rời khỏi nơi này đã.
Mã Kim Minh nói thế, Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, cười nói:
– Nói như vậy, ngươi muốn giết ta sao.
– Ngươi nói xem?
Mã Kim Minh bước lên thềm đá, ánh mắt uy nghiêm, cười lạnh nói rằng:
– Một mạng trả một mạng, ngươi giết biểu đệ của ta, hôm nay ta sẽ giúp hắn báo thù!
Đương nhiên Mã Kim Minh không chỉ báo thù cho biểu đệ Tằng Dật Bân, mà còn có ân oán cá nhân nữa. Bản thân hắn cũng muốn lấy mạng Lý Thất Dạ.
– Xem ra Mã huynh đã giành trước ta một bước rồi.
Nhìn thấy Mã Kim Minh bước lên thềm đá, Dương Bác Phàm cười nói:
– Ta đang định giáo huấn cái tên không biết trời cao đất rộng này đây. Bây giờ Mã huynh đã ra tay, như vậy ta chỉ có thể chắp tay nhường mà thôi.
Dương Bác Phàm khoan thai nói chậm, cứ như Lý Thất Dạ là cá nằm trên thớt, muốn xâu xé thế nào cũng được.
– Dương huynh yên tâm.
Mã Kim Minh cười lớn, nói rằng:
– Nếu như Dương huynh muốn xả giận thì ta sẽ chừa cơ hội cho Dương huynh. Tới khi đó Dương huynh mượn cánh tay cánh chân của hắn thì ta cũng không có ý kiến đâu.
– Nếu như là thật thì ta cám ơn Mã huynh trước.
Dương Bác Phàm bật cười, vội vàng ôm quyền nói.
Lúc này bọn họ cười nói với nhau, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết vậy.
– Hai người các ngươi đừng có làm dáng nữa, cả hai cùng lên đi, ta sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Mắc công ta lãng phí tay chân.
– Đồ cái thứ không biết sống chết!
Mã Kim Minh biến sắc, nhảy bật lên, nhào về phía Lý Thất Dạ.
“Ầm…” Khi Mã Kim Minh nhảy lên thì đột nhiên có một bàn chân lớn đạp xuống. Khi bàn chân lớn này đạp xuống thì giống như một ngọn núi khổng lồ đè xuống.
Mã Kim Minh tựa như giao long nhảy ngược, như cá vượt long môn, nháy mắt thoát khỏi cú đạp này.
Bàn chân bất ngờ đạp Mã Kim Minh không phải Lý Thất Dạ ra tay, mà là một tên thạch vệ ở trên thềm đá ra tay. Thạch vệ này giống như người khổng lồ, giống như một người thủ hộ, người bất kính giết không tha!
Thạch vệ bất ngờ chuyển động khiến cho tất cả mọi người giật mình, rất nhiều người sợ hãi liên tục lùi lại phía sau.
“Keng…” Mã Kim Minh vừa tránh thoát khỏi bàn chân thì tên thạch vệ thứ hai đột nhiên rút thạch mâu, thạch mâu ngang trời, phá không đâm thẳng xuống, như một tia chớp đâm tới lồng ngực của Mã Kim Minh.
– Phá…
Mã Kim Minh hét lớn, hai tay cuốn một cái, một cây chùy lớn xuất hiện trong tay, đập lên thạch mâu, muốn đánh nát thạch mâu.
“Ầm…” Thạch mâu cùng chùy lớn đập vào nhau, hoa lửa tung tóe, thế nhưng lại không thể đập nát thạch mâu giống như Mã Kim Minh đã tưởng.
Chương 3580: Giun Dế Mà Thôi (Hạ)
Trái lại, “ầm” một cái, Mã Kim Minh bị thạch mâu đánh rớt khỏi bầu trời. Cho dù cây chùy của hắn có sức vạn quân thì cũng không thể địch lại thạch mâu. “Ầm”
một cái, hắn va mạnh xuống thềm đá.
“Đùng”
Mã Kim Minh còn chưa kịp bò dậy thì thạch vệ ra tay đầu tiên đã đạp tới.
– Lên…
Mã Kim Minh biến sắc, giơ hai tay lên, một tấm cự thuẫn xuất hiện, muốn ngăn cản bàn chân đang đạp xuống.
“Ầm”
Bàn chân đạp mạnh lên cự thuẫn, chấn động lỗ tai mọi người nhức nhói.
“Răng rắc ~”
Lúc này, bậc thềm mà Mã Kim Minh đang nằm xuất hiện vết nứt, hai cánh tay của hắn gồng lên bắp thịt, cố gắng chống đỡ bàn chân đang đạp xuống. Lúc này Mã Kim Minh dốc hết sức bú sữa mẹ, thế nhưng lại có vẻ lực bất tòng tâm. Bàn chân giẫm bảo thuẫn, từ từ ép xuống lồng ngực của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người rít lạnh. Thạch vệ đột nhiên sống lại làm cho mọi người giật mình, càng không ngờ rằng thạch vệ lại cường đại đến như thế, có thể nháy mắt đánh ngã Mã Kim Minh.
– Giết…
Nhìn thấy Mã Kim Minh bị thạch vệ giẫm dưới chân, Dương Bác Phàm đột nhiên ra tay. “Keng” một cái, thần kiếm nơi tay, thần kiếm lấp lánh ánh sáng, chớp mắt xông lên.
Thế nhưng Dương Bác Phàm không cứu Mã Kim Minh, mà là hào quang chớp lóe, đâm thẳng về phía Lý Thất Dạ. Hắn muốn một chiêu giết chết Lý Thất Dạ.
“Ầm…”
Thế nhưng chiêu kiếm của hắn còn chưa đâm tới Lý Thất Dạ thì thạch vệ ở gần Lý Thất Dạ nhất trở mâu, ngăn cản chiêu kiếm này.
“Vù”
Lúc này Dương Bác Phàm trở tay tung chiêu, lòng bàn tay xuất hiện kiếm trận. Chỉ nghe “leng keng”, tiếng kiếm reo vang lên từng trận.
Trong nháy mắt, đằng sau Dương Bác Phàm xuất hiện biển kiếm, ngàn vạn thanh thần kiếm xoay xung quanh một thanh thần kiếm. Chỉ nghe “đùng” một cái, biển kiếm dậy sóng, vô số thần kiếm đâm về phía Lý Thất Dạ.
– Thật mạnh…
Nhìn thấy biển kiếm dậy sóng, ngàn vạn thanh thần kiếm đâm về phía Lý Thất Dạ. Sóng kiếm mạnh mẽ có thể chọc thủng đất trời, có thể chém giết thần linh, không gì là không thể đâm thủng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người biến sắc, thậm chí còn có thế hệ trước nói rằng:
– Không hổ là đồ đệ thiên tài của Bát Trận Chân Đế. Không quá mấy năm nữa thì ở thế hệ trẻ sẽ khó gặp địch thủ.
Rất hiển nhiên, luận thực lực thì Dương Bác Phàm mạnh hơn Mã Kim Minh rất nhiều.
– Không biết lượng sức.
Nhìn sóng kiếm đánh tới, Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, ngồi yên trên ghế đá, không hề nhấc một ngón tay.
“Keng… keng… keng…”
Trong nháy mắt, ba tên thạch vệ đồng loạt ra tay. Thạch mâu từ trên trời giáng xuống, ba thanh thần mâu có thể đâm thủng mọi thứ trên thế gian nhảy vào biển kiếm.
“Đùng…”
Ba thanh thần mâu như chân long vào biển, đập nát tất cả mọi thứ, chớp mắt đâm thủng kiếm hải, toàn bộ kiếm hải đổ nát, vụn kiếm bay tán loạn.
Chỉ nghe tiếng gió “xuy” vang lên, ba thanh thạch mâu lồng vào nhau đâm về phía Dương Bác Phàm.
– Mở…
Dương Bác Phàm giật mình sợ hãi, bàn tay xuất hiện kiếm trận. Chỉ nghe tiếng kiếm reo “leng keng” vang lên, chớp mắt vạn kiếm đan dệt với nhau tạo thành một tấm kiếm thuẫn vô cùng to lớn, muốn ngăn cản thạch mâu.
Đồng thời, thần kiếm trong tay Lý Thất Dạ rung động, màn kiếm ngập trời, từng tầng màn kiếm buông xuống, thủ hộ quanh thân hắn. Trong nháy mắt đã tung ra hai chiêu phòng thủ kiên cố nhất, không thể không nói, thực lực của Dương Bác Phàm rất mạnh.
– Đúng là rất mạnh, kiếm trận vô song.
Nhìn thấy Dương Bác Phàm ra tay, mọi người ai cũng khen ngợi. Thiên tài trẻ tuổi cũng vậy, cường giả thế hệ trước cũng vậy, mọi người ai cũng thừa nhận Dương Bác Phàm rất mạnh.
“Ầm ầm ầm”
Tiếng đổ nát vang lên, cho dù kiếm thuẫn của Dương Bác Phàm rất dày, cho dù màn kiếm của hắn ngập trời thì cũng không thể ngăn cản được ba mũi thạch mâu. Trong nháy mắt, kiếm thuẫn cùng màn kiếm của Dương Bác Phàm đều bị thạch mâu đâm thủng.
– Không ổn…
Dương Bác Phàm biến sắc, cơ thể như chân long, bay vút lên trời, muốn bỏ chạy.
“Xì…”
Ngay khi Dương Bác Phàm muốn chạy trốn thì một thạch mâu vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng hắn. Thạch mâu như chớp giựt, chớp mắt đâm tới.
– Không…
Dương Bác Phàm giật mình sợ hãi, muốn tránh né, thế nhưng đã muộn rồi. Chỉ nghe “phốc” một cái, máu tươi tung tóe. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe “ầm” một cái, thạch mâu trĩu xuống đâm xuống mặt đất, đóng đinh Dương Bác Phàm lên trên thềm đá.
“Ầm…”
Lúc này bảo thuẫn của Mã Kim Minh đổ nát. Chỉ nghe “răng rắc”, thạch vệ đạp lên lồng ngực của Mã Kim Minh.
– A…
Tiếng hét thảm vang lên. Mã Kim Minh kêu thảm, mở miệng phun máu. Bị bàn chân này đạp lên, lồng ngực của hắn bị giẫm nát, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
Trong nháy mắt, Mã Kim Minh bị đạp dưới chân, Dương Bác Phàm thì bị đóng trên thềm đá, máu tươi chảy xuôi xuống, nhuộm đỏ từng bậc thềm đá.
– Quá khủng bố…
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ngơ ngác lùi lại một bước.
Mã Kim Minh cùng Dương Bác Phàm là những thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất, thế nhưng nháy mắt thất bại, một người bị đạp dưới chân, một người thì bị đóng đinh trên mặt đất. Cảnh tượng này quá mức chấn động lòng người.
– Quá nhạt nhẽo.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế đá, vỗ vỗ miệng, ngáp một cái, nhàm chán nói rằng:
– Một bầy kiến hôi mà thôi, không có hứng thú tự mình ra tay.
Nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người không hiểu vì sao thạch vệ ở hai bên thềm đá lại sống lại, hơn nữa lại còn mạnh mẽ như thế, khủng bố như thế.
Nhất thời, tất cả mọi người trắng hết cả mặt.audio coi am
Lúc này người phản ứng nhanh nhất chính là Thang Hạc Tường. Khi nhìn thấy Dương Bác Phàm bị thạch vệ đánh bại thì hắn lập tức rút lui. Khi tất cả mọi người kinh ngạc đờ đẫn thì Thang Hạc Tường đã rút khỏi thạch lâm, vô cùng linh hoạt.
Nhất thời, thiên địa yên tĩnh. Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều không khỏi hít lạnh.
Mã Kim Minh bị đạp dưới chân, Dương Bác Phàm bị đóng đinh trên mặt đất. Mã Kim Minh cùng Dương Bác Phàm so ra thì Mã Kim Minh có hơi yếu, thế nhưng Dương Bác Phàm lại là Chân Thần tầng ba.
Đây chính là Chân Thần đăng thiên nha, hơn nữa Dương Bác Phàm trận pháp vô song, hắn vừa ra tay là sử dụng tới kiếm trận, uy lực kinh khủng.
Thế nhưng ngay cả Dương Bác Phàm kiếm trận vô song trong hai chiêu, ba thức thì đã bị thạch vệ đóng đinh trên thềm đá. Dường như bất kể là Mã Kim Minh hay là Dương Bác Phàm thì bọn họ đều yếu ớt như sên, giống như Lý Thất Dạ đã nói, một đám sâu kiến mà thôi, hoàn toàn không cần hắn đích thân ra tay.