1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 698 [Chương 3486 đến Chương 3490]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 698 [Chương 3486 đến Chương 3490]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3486: Hỗn Thế Tiểu Ma Vương (Hạ)

Cuối cùng tiếng nước sôi “xì xì xì” vang lên, một thanh bảo kiếm được rèn thành công. Thiếu nữ nhìn bảo kiếm trong tay, nhìn kỹ lưỡi kiếm.

Hàn quang của bảo kiếm bắn ra bốn phía, lóe lên linh khí. Nhìn kiệt tác trong tay mình, thiếu nữ cảm thấy khá thỏa mãn.

Nếu như vật liệu đầy đủ thì nàng có thể rèn đúc thanh bảo kiếm này tốt hơn, tiếc là… nghĩ tới đây, nàng buông tiếng thở dài.

Khi thiếu nữ quan sát thanh bảo kiếm vừa rèn xong lần nữa thì trên thân kiếm rọi ra một bóng người quen thuộc. Thiếu nữ biến sắc, xoay người lại nhìn ra bên ngoài tiệm vũ khí.

Chỉ thấy bên kia đường đối diện với tiệm vũ khí có hai người đang đứng, một người thanh niên cùng một người trung niên. Người thanh niên đưa hai tay ôm gáy, cười nhạt quan sát nàng.

Nhìn thấy người thanh niên này, thiếu nữ biến sắc, bởi vì người này chính là hỗn thế tiểu ma vương tiếng tăm lừng lẫy.

Thiếu nữ giật mình, nàng còn tưởng rằng mình đã bỏ rơi hỗn thế tiểu ma vương, thế nhưng không ngờ hắn lại đi theo tới tiệm vũ khí của mình.

– Thiết thúc…

Nhìn thấy hỗn thế tiểu ma vương đứng ở bên kia đường, thiếu nữ rùng mình, nhìn trong phòng kêu lên. Bởi vì nàng đã nghe qua không ít chuyện ác của hỗn thế tiểu ma vương, những chuyện này từ lâu đã truyền khắp Quát Thương Thành, nói rằng hỗn thế tiểu ma vương làm xằng làm bậy, chuyện bắt nạt đàn ông trêu ghẹo đàn bà, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, việc ác gì cũng có thể làm.

Bây giờ hỗn thế ma vương tới tiệm vũ khí của mình, thiếu nữ không thấy sợ hãi mới là lạ.

Nhìn thấy thiếu nữ sợ hãi, Lý Thất Dạ cười nhạt, đi vào bên trong tiệm vũ khí.

Thiếu nữ nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào đây, giật mình lùi về sau một bước. Lúc này nàng biết mình không thể chạy trốn nữa, nơi đây là nhà của nàng, nàng còn có thể trốn đi đâu nữa chứ?

– Tiểu thư, có ta…Nguồn truyện audio Podcast

Lúc này có một ông lão bước ra khỏi căn phòng ở phía trong. Ông lão này tuổi tác đã lớn, lưng đã gù, thế nhưng ánh mắt rất ác liệt, vừa nhìn là biết đây là người đã từng trải qua sóng gió.

Ông lão nhìn thấy nét mặt của thiếu nữ thì lập tức nhìn Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Trương Giáp Đệ đi vào tiệm vũ khí. Ông lão hoàn toàn biến sắc, lúc này hắn cũng nghĩ tới lời đồn mấy hôm nay ở Quát Thương thành, lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì.

– Cô nương có binh khí nào thuận tay không?

Sau khi Lý Thất Dạ đi vào tiệm vũ khí, thiếu nữ còn chưa kịp trốn vào căn phòng phía trong thì đã bị hắn lấy thân thể chặn lại.

Thiếu nữ biến sắc, hỗn thế tiểu ma vương nổi tiếng là làm ác, mọi người đều biết hắn rất thích chọc ghẹo con gái nhà lành, cho nên nàng sợ hãi lui về phía sau.

– Đại thiếu gia muốn binh khí nào, để lão đây dẫn ngài đi lựa.

Ông lão được gọi là Thiết thúc lập tức giải vây, vội vàng nói.

– Không cần, để nàng dẫn ta đi lựa.

Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ cười hắc hắc, cái cằm hất lên tí xíu.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ chỉ định mình, thiếu nữ biết chuyện lớn không ổn, không khỏi lui về phía sau.

– Đại thiếu gia, nàng không hiểu binh khí…

Thiết thúc vội vàng giải vây.

– Lão già, ngươi có tin bổn thiếu gia nói một câu thì sẽ khiến ngươi ở Quát Thương thành… không phải, bổn thiếu gia nói một câu thì sẽ khiến ngươi ngồi trong thiên lao cả đời không thể ra ngoài hay không.

Lý Thất Dạ thể hiện dáng vẻ huênh hoang của thiếu niên hư rất hoàn hảo.

Thiết thúc nghe vậy thì biến sắc. Thiếu nữ cũng biến sắc, thế nhưng nàng vẫn đứng dậy, nói rằng:

– Không biết ngươi muốn chọn loại binh khí nào.

Lý Thất Dạ không nói chuyện, chỉ nhìn người thiếu nữ này, cười hắc hắc quan sát nàng, đánh giá nàng vài lần.

Thiếu nữ bị Lý Thất Dạ nhìn tới mức sợ hãi, rất sợ Lý Thất Dạ sẽ nhào tới. Nàng đã lén lút vận sức, nếu như Lý Thất Dạ thình lình nhào tới thì nàng sẽ xoay người chạy trốn.

– Khụ…

Thiết thúc ho khan, nói rằng:

– Đại thiếu gia, ngài… ngài muốn binh khí gì?

– Tùy tiện nhìn thôi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, đi vào bên trong tiệm vũ khí.

Thiếu nữ cùng Thiết thúc hết cách, đành phải nhắm mắt đi theo. Hơn nữa thiếu nữ còn cố tình đi chậm một bước, giữ một khoảng cách nhất định với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ không quan tâm tới bọn họ, chỉ nhìn những món binh khí trưng bày trong tiệm. Tiệm vũ khí này chế tạo không ít loại vũ khí, có đao có kiếm, cũng có bảo tháp… phần lớn đều là hàng để bán.

Lý Thất Dạ nhìn sơ qua, thỉnh thoảng còn đưa tay gõ gõ đao kiếm treo trên tường vang “leng keng”.

– Vật liệu quá kém, chế tạo cũng không ra gì.

Lý Thất Dạ gõ nhẹ lên đao kiếm, nói lạnh nhạt.

– A… đại thiếu gia, chúng ta chỉ là tiệm nhỏ, chỉ bán một ít đồng nát sắt vụn để sống tạm. Binh khí như thế này không thể vào pháp nhãn của đại thiếu gia được. Góc bên kia đường có một tiệm binh khí quý hiếm, đại thiếu gia có thể qua đó xem thử.

Thiết thúc vội nói.

Lý Thất Dạ không quan tâm tới Thiết thúc, hắn nhìn thiếu nữ, hơn nữa còn tiến tới gần. Thiếu nữ giật mình, vội vàng lui về phía sau.

– Yên tâm đi.

Lý Thất Dạ nhếch miệng, nói rằng:

– Hỗn thế tiểu ma vương ta tuy thích trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thế nhưng không phải là người đói bụng ăn quàng. Con người của ta chỉ thích ngực lớn, mông vểnh mà thôi.

Nói xong thì hắn nhìn bộ ngực của nàng.

Nghe vậy, thiếu nữ sững sờ, nhất là khi Lý Thất Dạ nhếch miệng nhìn bộ ngực của nàng. Hắn nói vậy chẳng khác gì chê nàng ngực nhỏ, khiến cho khuôn mặt của nàng vừa nóng vừa rát.

Nhất thời, nàng không biết nên vui mừng hay là rầu rĩ nữa. Ít nhất thì Lý Thất Dạ không coi trọng nàng, thế nhưng bất kỳ cô gái nào bị chê ngực nhỏ thì cũng…

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, thiếu nữ có chút xíu hờn dỗi, lườm Lý Thất Dạ một cái, thế nhưng lại nhanh chóng cúi thấp đầu, không dám nói chuyện.

Hỗn thế tiểu ma vương tiếng ác đồn xa, mọi người đều biết hắn là một tên dâm đãng, ban ngày ban mặt cướp đoạt dân nữ, đùa giỡn con gái nhà lành, chuyện gì cũng có thể làm ra. Lúc này nàng vui mừng vì không bị hỗn thế tiểu ma vương coi trọng.

Lý Thất Dạ mỉm cười, thu hồi ánh mắt, gõ nhẹ lên đao kiếm treo trên tường, nói rằng:

– Tuy rằng vật liệu kém cỏi, tay nghề cũng như thế, thế nhưng, thủ pháp rèn đúc lại xuất thân từ danh gia.

– A… a… đại thiếu gia nói đùa, chúng ta chỉ là tiệm nhỏ mà thôi, bán chút đồng nát sắt vụn để sống tạm qua ngày, đâu ra thủ tháp danh gia chứ, nói đùa, nói đùa.

Thiết thúc vừa nghe thì biến sắc, lập tức phủ nhận.

– Thật hả?

Chương 3487: Khó Xử

Lý Thất Dạ gõ nhẹ lên đao kiếm, ung dung mỉm cười, nói rằng:

– Nếu như ta không nhìn lầm thì đây là thủ pháp của Binh Trì gia, là thủ pháp chính tông của Binh Trì gia.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, cùng nhau lùi về phía sau.

Lúc này hai người bọn họ nhìn nhau. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề nhìn bọn họ mà chỉ khoanh tay nhìn những thanh đao kiếm này, cười nhạt, nói rằng:

– Thủ tháp rất chính tông, thể nhưng tay nghề thiếu hụt. Nếu như có tài liệu tốt để rèn luyện tay nghề thì xem như cũng có mấy phần thiên phú rèn đúc.

Lúc này, không chỉ thiếu nữ cùng Thiết thúc giật mình, mà ngay cả Trương Giáp Đệ cũng vô cùng bất ngờ. Hắn không ngờ Lý Thất Dạ lại biết thủ pháp rèn đúc của Binh Trì gia, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Thiết thúc hoàn hồn lại, vội vàng nói rằng:

– Tiểu nhân không biết đại thiếu gia nói gì hết, tiểu nhân chưa từng nghe nói tới Binh Trì gia. Đây chỉ là tay nghề kiếm cơm mà tổ tiên của chúng ta truyền lại mà thôi.

– Nói như vậy, tiểu thư của ngươi chính là hậu nhân của Phá Binh Chân Đế.

Lý Thất Dạ cười nói.

Lý Thất Dạ nói thế, thiếu nữ cùng Thiết thúc lại biến sắc lùi về phía sau, hít lạnh một hơi.

Trương Giáp Đệ nhìn Lý Thất Dạ. Nếu chỉ nhìn những đao kiếm treo trên tường thôi thì ngay cả hắn cũng không thể nhận ra đây là thủ pháp của Phá Binh Chân Đế. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại có thể nói rõ, hắn không khỏi giật mình. Phải biết rằng hắn là bất hủ, ánh mắt rất độc, người bình thường không thể sánh bằng.

Phá Binh Chân Đế chính là Chân Đế lợi hại nhất của Binh Trì thế gia, hắn nổi tiếng hậu thế nhờ tài rèn đúc của mình. Luận rèn đúc binh khí, thế gian ít ai có thể ngồi ngang hàng với hắn. Tuy rằng hắn là Chân Đế, thế nhưng đồn rằng hắn có thể chế tạo được binh khí sánh ngang với thủy tổ.

Bởi vì Binh Trì thế gia từng xuất hiện một vị Chân Đế lợi hại như thế nên địa vị của Binh Trì thế gia mới được đặt vững, mới có thể để Binh Trì thế gia trở thành năm quái vật khổng lồ ở Cửu Bí đạo thống.

– Tiểu nhân chưa từng nghe nói tới Phá Binh Chân Đế, cũng không biết tới Binh Trì thế gia.

Thiết thúc cười khan, lập tức phủ nhận.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn hắn, chỉ nói lạnh nhạt:

– Nếu còn nói hưu nói vượn ở trước mặt ta thì ngươi có tin ta cõng cô nàng này về nhà làm ấm giường hay không.

Lý Thất Dạ nói thế làm thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, không dám nói nữa, ngậm miệng thật chặt.

Lý Thất Dạ không quan tâm bọn họ nữa, chỉ gõ nhẹ lên từng món binh khí.

Ngay lúc này có tiếng bước chân truyền tới. Chỉ thấy một đám người xuất hiện bên ngoài cửa tiệm. Đám người này mặc quần áo bó sát người, trên ống tay áo thêu một thanh kim kiếm. Hơn nữa đám người này tới rất hung hăng, vừa nhìn là biết lai giả bất thiện.

Đám người này được cầm đầu bởi một người thanh niên. Người thanh niên này huyết khí dồi dào, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn là biết không phải là người hiền lành. Khi đám người này đi vào tiệm vũ khí thì đi thẳng về phía thiếu nữ, va chạm lung tung, va rớt không ít đao kiếm rơi xuống đất.

Nhìn thanh niên này dẫn theo một đám người mặc quần áo bó sát xông tới, thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, không khỏi nhìn nhau một lát.

– Đường muội, đã mấy ngày không gặp.

Người thanh niên cười lớn nói với thiếu nữ.

Thiếu nữ mím môi lại, hất mái tóc đuôi ngựa, lạnh nhạt nói rằng:

– Không ngờ ngươi cũng tới Quát Thương thành.

– Không dám, ta chỉ tới đế thành một chuyến mà thôi.

Người thanh niên cười nói:

– Thế nhưng trước khi ta tới thì chư lão trong tộc đã nhờ ta một chuyện, nhắc ta không được quên chuyện thu tiền thuê. Vì vậy ta đành phải tới đây một chuyến.

Nghe vậy, thiếu nữ mím môi, hồi lâu không nói.

– Đường muội, nhìn thời gian thì đã tới ngày rồi, ta tin đường muội đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xoay sở được bao nhiêu thì chắc cũng đã xoay sở xong cả rồi.

Thanh niên cười nói.

– Nơi này vốn là tổ nghiệp của ta.

Thiếu nữ lạnh mặt, nói lạnh lùng.

– Đường muội, đó là chuyện xưa rồi. Sau khi nơi này bị cầm cố thì nó đã trở thành tài sản của gia tộc.

Thanh niên cười nói:

– Gia tộc đồng ý cho đường muội thuê đã là niệm tình cũ, niệm tình lão tổ tông rồi.

– Đường muội cũng biết, tình cảm riêng là tình cảm riêng, việc công là việc công. Dù sao gia tộc nhà lớn nghiệp lớn, mọi người ai cũng hoài cựu, ai cũng nói tình cảm riêng thì quy cũ của gia tộc còn để ở nơi đâu? Nếu không có quy cũ, gia tộc lớn như thế, chẳng phải sẽ loạn xà ngầu hay sao?

– Cao thiếu gia hãy rộng lượng thêm mấy ngày, tiểu thư đã xoay sở xong cả rồi, thế nhưng tiền vẫn chưa tới. Tiền tới rồi thì sẽ đưa ngay cho Cao thiếu gia.

Thấy tình huống này, Thiết thúc đứng ra hòa giải.

– Rộng lượng thêm mấy ngày?

Người thanh niên lắc đầu nói rằng:

– Ta không có thời gian để rộng lượng thêm mấy ngày. Ngày mai ta sẽ quay về gia tộc, nếu như không lấy được số tiền này thì ta biết giao phó với chư lão trong tộc như thế nào đây?

– Ngươi muốn như thế nào hả…

Thiếu nữ biến sắc, không nhịn nỗi cơn giận, quát lên.

– Đường muội, ta không muốn như thế nào hết, việc công là việc công.

Người thanh niên nói:

– Chúng ta đành phải mời đường muội thu dọn đồ đạc cút xéo ngay lập tức, gia tộc muốn thu hồi tài sản này, sau này đường muội không thể tiếp tục ở lại đây nữa, cũng sẽ không cho ngươi thuê nữa, dù sao thì đường muội chính là người vi phạm điều ước trước.

– Binh Trì Cao, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Nghe vậy, thiếu nữ biến sắc, quát lên.

Thanh niên được gọi là Binh Trì Cao lắc đầu, nói rằng:

– Đường muội, ta không phải cạn tình cạn nghĩa, ta cũng không phải khinh người quá đáng, ta chỉ là làm việc theo quy cũ mà thôi. Đường muội nên vui vì Binh Trì Cao ta tiếp nhận vụ này, đổi lại là người khác thì chưa chắc đã tốt tính được như vậy đâu, đường muội nói có đúng không?

Lúc này, thiếu nữ tái mặt. Nơi này là tổ nghiệp của nàng, nàng đương nhiên không muốn rời đi, nếu như hôm nay rời đi thì sợ rằng sẽ mất đi phần sản nghiệp này mãi mãi.

– Đường muội, chúng ta giúp ngươi chuyển, hay tự các ngươi chuyển?

Binh Trì Cao cười nói.

Nhất thời, thiếu nữ siết chặt nấm đấm, sắc mặt trắng nhách, lồng ngực nhấp nhô, vô cùng giận dữ. Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, nói rằng:

– Hãy cho ta thêm hai ngày, chỉ cần hai ngày, ta sẽ giao tiền về gia tộc!

– Không được.

Binh Trì Cao lắc đầu, nói rằng:

– Đường muội, không phải ta không thông cảm, nhưng ta có việc gấp trên người, ngày mai phải đi, vì vậy ta không thể chờ thêm hai ngày. Em họ cũng biết quy cũ của gia tộc, nếu như đệ tử không làm xong nhiệm vụ thì hậu quả có thể tưởng tượng, tiền đồ tốt đẹp của ta sẽ bị phá hủy.

Chương 3488: Lão Tử Chính Là Vương Pháp (Thượng)

– Ta chỉ cần hai ngày.

Thiếu nữ siết chặt nắm đấm, giọng nói của nàng có mấy phần van xin. Lúc này, nàng không còn lựa chọn nào cả.

– Hai ngày cũng không được.

Binh Trì Cao lắc đầu, dừng một lát, nói rằng:

– Thế nhưng cũng không phải không có cách.

– Cách gì?

Nghe thấy có thể thay đổi, thiếu nữ hỏi ngay.

– Khi ta tới đây, có lão nhân trong tộc căn dặn, nể tình tổ tiên trên trời, đường muội có thể chuộc lại phần sản nghiệp này. Chỉ cần đường muội chuộc lại thì phần sản nghiệp này sẽ thuộc về đường muội mãi mãi.

Binh Trì Cao nói.

– Chuộc lại…

Nghe vậy, thiếu nữ chấn động. Đây là chuyện mà nàng cầu còn không được, nàng nói ngay:

– Chuộc như thế nào?

– Chuyện này…

Binh Trì Cao sờ cằm, nói rằng:

– Lão tổ trong tộc có nói, nghe nói còn có một tờ thủ pháp lưu lại, chỉ cần đường muội giao tờ thủ pháp này ra thì sản nghiệp nơi này sẽ thuộc về đường muội. Gia tộc cũng sẽ không bạc đãi đường muội, sẽ tặng thêm một phần sản nghiệp ở đế đô, giúp đường muội nửa đời sau không lo cơm áo.

Nghe vậy, thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, hai người lui về sau một bước.

Thiếu nữ hít sâu một hơi, nói lạnh lùng:

– Ta nghe không hiểu gì hết, chúng ta cũng không có tờ thủ pháp gì cả. Năm đó trưởng bối nên giao ra cái gì thì đã giao ra hết cái đó, không có giấu diếm gì hết.

– Nếu thật là như vậy thì ta cũng hết cách rồi.

Binh Trì Cao cười lạnh, nói lạnh lùng:

– Đã như vậy, vậy thì đành phải mời đường muội cút xéo.

Khuôn mặt thiếu nữ lúc trắng lúc xanh, nắm đấm run rẩy, thế nhưng nàng không thể thay đổi được gì hết.

– Nếu như đường muội không cút.

Binh Trì Cao nhún vai, nói rằng:

– Người đâu, giúp tiểu thư cút xéo cho ta.

Nói xong thì hắn cười gằn.

– Ngươi dám…

Thiếu nữ quát lạnh.

– Có gì không dám?

Binh Trì Cao cười lạnh, nói rằng:

– Đường muội, các ngươi chẳng còn gì hết. Tội mà năm đó dòng dõi các ngươi phạm phải chính là tội lớn. Lão tổ không xóa tên các ngươi đã là nể tình tổ tiên Phá Binh Chân Đế lắm rồi. Đường muội cảm thấy trong gia tộc còn có người sẽ nói giúp các ngươi hay sao? Đường muội, không phải ta đây bỏ đá xuống giếng, mà là dòng dõi của các ngươi xong đời rồi!

Thiếu nữ ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt trắng nhách.

– Chuyển…

Binh Trì Cao vung tay, quát lên.

– Con ruồi từ đâu bay tới, kêu réo ong ong hoài quỷ, quấy rầy nhã hứng của ta.

Lúc này, Lý Thất Dạ nãy giờ quan sát binh khí treo trên tường nói lười biếng, chậm rãi xoay người lại.

Khi Binh Trì Cao dẫn theo đệ tử đi tới nơi này thì hắn không thèm nhìn tới Lý Thất Dạ.

Lúc này, Binh Trì Cao nhìn Lý Thất Dạ, chỉ là một thanh niên bình thường mà thôi, cho dù có tu luyện, thế nhưng cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, hắn lập tức bỏ qua Lý Thất Dạ.

Dù sao Binh Trì Cao tới từ nơi khác, thế nên hắn không biết hỗn thế ma vương Lý Thất Dạ.

– Tiểu tử, cút ra ngoài! Binh Trì thế gia đang làm việc ở nơi này, dám phá hỏng việc của Binh Trì thế gia thì chính là tội chết!

Binh Trì Cao lạnh lùng quát lên, căn bản không lọt mắt Lý Thất Dạ.

Binh Trì Cao kiêu căng như vậy cũng không phải là chuyện lạ. Dù sao Lý Thất Dạ chỉ là một tiểu tu sĩ yếu ớt mà thôi. Huống chi Binh Trì thế gia là ngũ cường của Cửu Bí đạo thống, hắn là đệ tử trực hệ của Binh Trì thế gia, thế nên làm sao lọt mắt tiểu tu sĩ yếu ớt như Lý Thất Dạ chứ.

– Nếu như ta không cút thì sao?

Lý Thất Dạ mỉm cười.

– Không cút…

Binh Trì Cao đánh giá Lý Thất Dạ, ánh mắt uy nghiêm, nói lạnh lùng:

– Vậy thì đánh gãy hai chân của ngươi, để ngươi bò ra bên ngoài.

– Hung dữ như vậy sao, còn có vương pháp không?

Lý Thất Dạ tỏ vẻ sợ hãi, nhún vai một cái.

– Vương pháp?

Binh Trì Cao mỉm cười, nói lạnh lùng:

– Ngươi cũng không nhìn xem ngươi đang đối đầu với ai? Binh Trì thế gia chúng ta chính là vương pháp!

– Ha ha ha…

Lý Thất Dạ mỉm cười, vỗ tay cười lớn, nói rằng:

– Đúng là quá thú vị, ở Quát Thương thành mà có người dám ở ngay trước mặt ta nói hắn chính là vương pháp, thiệt là làm ta cười chết mất.

– Giáp Đệ, ngươi nói ta biết, ở Quát Thương thành… không, ở Cửu Bí đạo thống, ai mới là vương pháp.

Lý Thất Dạ cười lớn.

– Thiếu chủ chính là vương pháp.

Trương Giáp Đệ trả lời, lần này hắn không gọi “điện hạ”.

– Có nghe không.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:

– Ta chính là vương pháp, vì vậy bây giờ các ngươi cút xéo thì vẫn còn kịp. Bằng không, ta sẽ nghiêm túc xem xét chuyện này.

Binh Trì Cao biến sắc, một tên tiểu bối vô danh thế mà lại dám mạnh miệng trước mặt hắn. Hắn cười rùng rợn, âm u nói rằng:

– Tiểu tử, đừng tưởng rằng cường long không ép nổi địa đầu xà, đừng tưởng rằng ngươi ở đế đô tìm được chỗ dựa thì thật sự nghĩ rằng mình là ngưu nhân. Binh Trì thế gia bọn họ, có bao giờ coi những gia tộc khác ra gì?

Binh Trì Cao quát với đám người ở bên cạnh:

– Ra tay, đánh gãy hai chân của hắn, để hắn biết được vương pháp của Binh Trì thế gia!

– Tiểu tử, là người tự tìm.

Lúc này, đám người Binh Trì thế gia cười lạnh, vén ống tay áo lên, đưa tay muốn bắt giữ Lý Thất Dạ.

“Ầm…” Bàn tay của bọn họ còn chưa chạm tới Lý Thất Dạ thì chớp mắt đã ngã lăn xuống đất, tiếng xương vỡ vang lên, bọn họ không thể bò dậy nổi.

Trước mặt Trương Giáp Đệ, bọn họ chỉ là sâu kiến mà thôi.

– Giáp Đệ, ngươi làm vậy là không biết ta rồi.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ta là ai? Ta chính là thiếu niên hư, thiếu niên hư có nghĩa như thế nào? Thiếu niên như, đương nhiên là nhìn thấy ai ngứa mắt thì sẽ giết sạch bọn họ!

Trương Giáp Đệ không hề nháy mắt, hàn quang lóe lên, chỉ nghe tiếng “phốc” vang lên, máu tươi tung tóe, toàn bộ người của Binh Trì thế gia đầu rơi xuống đất, máu tươi văng khắp mọi nơi.

Những cái đầu này đều trợn trừng hai mắt, ngay cả cơ hội kêu thảm thiết cũng không có.

Nhìn thấy người bên cạnh mình bị giết trong nháy mắt, Binh Trì Cao tái mặt, quát lớn lên:

– Ngươi… ngươi… ngươi là ai?

– Ta hả?

Lý Thất Dạ mỉm cười, chỉ vào mũi mình, nói rằng:

– Ta chính là vương pháp, là vương pháp của Cửu Bí đạo thống!

Nói xong thì đi về phía Binh Trì Cao.

– Ngươi… ngươi… ngươi đừng qua đây…

Nhìn Lý Thất Dạ, Binh Trì Cao sợ sệt, xoay người bỏ chạy.

“Ầm” Binh Trì Cao chưa trốn được hai bước thì đã ngã lăn xuống đất, không bò dậy nổi.

– Ài, tại sao lại có người tự nhận là vương pháp ở trước mặt của ta chứ?

Chương 3489: Lão Tử Chính Là Vương Pháp (Hạ)

Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, đi tới, nhấc chân đạp lên lồng ngực Binh Trì Cao. Chỉ nghe “răng rắc”, lồng ngực sụp xuống, xương ngực bị giẫm gãy, Binh Trì Cao phun máu tươi.

Lý Thất Dạ ngồi xổm xuống, nhìn Binh Trì Cao, cười tủm tỉm nói rằng:

– Biết tại sao ngươi còn sống không?

– Ngươi đừng làm bậy, ta chính là đệ tử của Binh Trì thế gia, ngươi mà dám làm bậy thì Binh Trì thế gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Binh Trì Cao bị dọa mất hồn mất vía.

– Binh Trì thế gia.

Lý Thất Dạ móc lỗ tai, mỉm cười nói với Trương Giáp Đệ:

– Há, ta nhớ ra Binh Trì thế gia rồi. Giáp Đệ, ông lão của Binh Trì thế gia gọi là gì nhỉ, gọi là, gọi là, gọi là lão tổ chí tôn thì phải. Ta cảm thấy hắn khoác lác lắm, chút bản lĩnh ấy mà cũng tự xưng là lão tổ chí tôn của Binh Trì thế gia.

– Là Binh Trì Tuyệt Tôn.

Trương Giáp Đệ nói chậm.

Lão tổ chí tôn Binh Trì thế gia mà Lý Thất Dạ nói tới chính là một trong năm lão tổ chí tôn trước đó gặp mặt Thái Thanh Hoàng.

– Há, đúng, đúng, không sai, chính là ông lão gọi là Binh Trì Tuyệt Tôn.

Lý Thất Dạ vỗ tay, cười nói:

– Chính là hắn, không sai, cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.

Lý Thất Dạ nói vậy làm cho Binh Trì Cao sợ hãi, ngay cả thiếu nữ cùng Thiết thúc cũng cảm thấy sợ sệt. Bọn họ biết Lý Thất Dạ là hỗn thế tiểu ma vương, thế nhưng lại không hề biết lai lịch của Lý Thất Dạ. Trên thực tế, không ai ở Quát Thương thành biết cả.

Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ lại gọi thẳng tên của Binh Trì Tuyệt Tôn, đúng là quá dọa người rồi. Binh Trì Tuyệt Tôn chính là lão tổ mạnh nhất của Binh Trì thế gia, là lão tổ chí tôn, cũng là một trong những bất hủ mạnh nhất Cửu Bí đạo thống!

Lão tổ mạnh nhất của Binh Trì thế gia, lão tổ chí tôn của bọn họ, thế mà Lý Thất Dạ lại không hề kiêng kỵ gọi thẳng tên của hắn, còn gọi hắn là ông lão, đúng là quá đáng sợ rồi.

– Không sai, chính là Binh Trì Tuyệt Tôn.

Lý Thất Dạ vỗ vỗ khuôn mặt của Binh Trì Cao, cười nói:

– Quay về nói với Binh Trì Tuyệt Tôn rằng bổn thiếu gia coi trọng bé gái này, nếu như còn chọc bổn thiếu gia không vui thì bổn thiếu gia sẽ diệt Binh Trì thế gia các ngươi!

Lúc này, Binh Trì Cao nào dám nói tiếng “không”, hắn đã bị hù dọa hồn bay phách tán rồi.

– Đúng rồi, chúng ta có con dấu nào bá đạo hay không, ta mạnh miệng như vậy, nói không chừng người ta còn tưởng rằng ta chỉ khoác lác thôi.

Lý Thất Dạ thật giống như đang cố nhớ lại, vỗ trán một cái, mỉm cười nói với Trương Giáp Đệ.

Trương Giáp Đệ lấy ra một con dấu, nung thành màu đỏ rồi đưa cho Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Chỉ cần đóng lên thì Binh Trì Tuyệt Tôn sẽ biết là thiếu chủ.

– Vậy thì tốt.

Lý Thất Dạ mỉm cười nhận lấy, đóng con dấu lên trên trán Binh Trì Cao.

– A…audio coi am

Binh Trì cao đau đớn kêu thảm, cái trán bốc khói xanh, một con dấu được nung đỏ ịn lên trên trán của hắn.

Cuối cùng, một con dấu được in rõ trên trán của Binh Trì Cao, Lý Thất Dạ khá thỏa mãn, vỗ tay cười nói:

– Tay nghề của ta không tồi chút nào.

Sau đó đá Binh Trì Cao, phủi tay nói rằng:

– Cút đi, tha mạng chó của ngươi một mạng.

Binh Trì Cao nào dám dừng lại, xoay người chạy mất dép, ngay cả nói dằn mặt cũng không dám nói.

Sau khi Binh Trì Cao chạy mất dép thì Lý Thất Dạ vỗ tay, đi tới gần thiếu nữ. Thiếu nữ cùng Thiết thúc sợ hãi, liên tục lùi về sau mấy bước, thế nhưng đã không còn chỗ để lui nữa.

– Ta nói rồi, thủ pháp của Phá Binh Chân Đế có một chút chỗ rất đáng xem xét.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.

Lúc này thiếu nữ cùng Thiết thúc mặt mày trắng xám. Bọn họ không biết hỗn thế tiểu ma vương có lai lịch như thế nào, thế mà lại không coi Binh Trì thế gia vào mắt, thậm chí còn gọi thẳng tên của Binh Trì Tuyệt Tôn.

Lý Thất Dạ đưa tay, nâng cằm của thiếu nữ, cười nói:

– Ngươi gọi là Binh Trì gì?

Thiếu nữ run rẩy, thế nhưng nàng vẫn ngước đầu lên, lấy can đảm nhìn thẳng Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Binh Trì Ánh Kiếm!

– Hậu nhân của Binh Trì Phóng Đãng.

Vừa nghe cái tên này, Trương Giáp Đệ nói:

– Binh Trì Phóng Đãng đúng là có bản lĩnh, tiếc là quá mức ngông cuồng, dám xuất binh khiêu chiến Ngân Bí quân đoàn!

Nghe Trương Giáp Đệ nói vậy, Binh Trì Ánh Kiếm cùng Thiết thúc rùng mình, mặt mày trắng xám. Bọn họ cũng không muốn nhắc tới chuyện này.

Binh Trì Phóng Đãng từng là thiên tài của Binh Trì thế gia, cũng là một cuồng nhân, thiên phú rất cao, đồng thời cũng kiêu căng tự mãn, không phục bất kỳ ai.

Trong một lần xung đột, hắn lớn tiếng đòi khiêu chiến Tôn Lãnh Ảnh, mang binh khiêu chiến Ngân Bí quân đoàn.

Hậu quả có thể tưởng, tuy rằng Binh Trì Phóng Đãng rất mạnh, thế nhưng lại không thể nào so được với Tôn Lãnh Ảnh. Binh đoàn trong tay hắn càng không thể nào bì kịp Ngân Bí quân đoàn, toàn quân bị tiêu diệt.

Lúc đó Binh Trì thế gia sợ đái ra quần, phải biết rằng đây chính là tội lớn diệt môn. Nếu như chuyện này chọc Thái Thanh Hoàng tức giận thì đừng nói là dòng dõi của Binh Trì Phóng Đãng, mà toàn bộ Binh Trì thế gia cũng sẽ bị tiêu diệt.

Thế nhưng Thái Thanh Hoàng thưởng thức sự cuồng ngạo của Binh Trì Phóng Đãng, vì vậy không truy cứu chuyện này.

Thế nhưng trên dưới Binh Trì thế gia bị chuyện này dọa bể mật, thế nên đã thanh tẩy dòng dõi của Binh Trì Phong Đãng, từ đó không còn tin tức gì về dòng dõi của Binh Trì Phóng Đãng.

Phải biết rằng Binh Trì Phóng Đãng chính là hậu nhân của Phá Binh Chân Đế, có huyết thống cực kỳ cao quý! Dòng dõi của bọn họ ở Binh Trì thế gia là một thế lực mạnh mẽ.

Thế nhưng cuối cùng vẫn bị thanh tẩy mất, từ đó về sau, dòng dõi của Binh Trì Thế Gia biến mất không còn tung tích.

Bây giờ Trương Giáp Đệ nói toạc ra lai lịch của bọn họ, hai chủ tớ Binh Trì Ánh Kiếm không sợ hãi tái mặt mới là lạ.

– Ai, ta vốn là thiếu niên hư, tại sao lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói.

Lúc này Binh Trì Ánh Kiếm nín thở, không biết Lý Thất Dạ có ý đồ gì. Nhất là nghĩ tới chuyện Lý Thất Dạ rất thích trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nàng cảm thấy tim gan lạnh lẽo.

– Được rồi, đừng nhìn ta như thế. Cho dù hỗn thế tiểu ma vương ta đây rất háo sắc, thế nhưng ta cũng biết xoi mói.

Lý Thất Dạ cười nhạt:

– Ta không thích mấy nha đầu thiếu dinh dưỡng.

Nói xong thì đánh giá Binh Trì Ánh Kiếm từ trên xuống dưới.

Chương 3490: Hoàng Đế Băng Hà (Thượng)

Bị Lý Thất Dạ nói như thế, Binh Trì Ánh Kiếm không biết nên rầu rĩ hay là nên vui mừng nữa, nhưng ít nhất thì hỗn thế ma vương không coi trọng nàng. Tuy nhiên, nàng là con gái, thế mà lại bị hỗn thế tiểu ma vương ghét bỏ như thế, vì vậy nàng không khỏi lườm Lý Thất Dạ một cái, sau đó lại vội vàng rũ mắt nhìn xuống.

Lý Thất Dạ thu tay, mỉm cười, xoay người rời đi, căn dặn Trương Giáp Đệ:

– Giáp Đệ này, ta thích cô nương này, để lại trăm vạn cho cô nương này sắm sửa đi.

Trương Giáp Đệ không hỏi nhiều, đặt một cái túi càn khôn lên trên bàn rồi xoay người đi theo Lý Thất Dạ.

Vung tay chính là trăm vạn. Binh Trì Ánh Kiếm cùng Thiết thúc trợn mắt. Hành vi này phá sản biết mấy, vung tay tặng khơi trăm vạn, cho dù dòng dõi của nàng có cầm quyền Binh Trì thế gia, cho dù nàng có là thiên kim của Binh Trì thế gia thì cũng không tiêu xài xa xỉ như thế. Tiêu xài cỡ này, đúng thật là phá giả chi tử cấp thần.

Khi Binh Trì Ánh Kiếm hoàn hồn lại thì Lý Thất Dạ đã đi xa. Lúc này nàng không có can đảm đuổi theo, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi hỗn thế tiểu ma vương.

Binh Trì Ánh Kiếm đứng tại chỗ, nhất thời bối rối, không biết nên làm gì mới phải.

Sau khi rời khỏi tiệm vũ khí, Trương Giáp Đệ nhìn Lý Thất Dạ, mỉm cười nói rằng:

– Cô nương này cũng rất khá, vì sao điện hạ lại không thu.

– Tại sao phải thu?

Lý Thất Dạ mỉm cười:

– Ta cũng không phải là người thiếu nữ nhân. Cô nương khá như vậy rất là hiếm thấy. Nếu như muốn đưa người ta lên giường thì quá tục.

Trương Giáp Đệ mỉm cười, nói rằng:

– Nói như thế thì điện hạ yêu thích cô nương này rồi?

Hắn đã quen thái độ bình dị gần gũi của Lý Thất Dạ rồi.

Cảm giác khi đi theo Lý Thất Dạ cùng đi theo Thái Thanh Hoàng hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng Lý Thất Dạ bị người ta gọi là hỗn thế tiểu ma vương, là một người xấu cực kỳ khốn nạn trong mắt mọi người. Thế nhưng Trương Giáp Đệ lại không hề thấy xấu, nhiều nhất chỉ là tùy hứng cùng phá sản mà thôi.

Còn Thái Thanh Hoàng thì lại khác, bất kỳ ai ở gần hắn đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, một khi hắn giận dữ lên thì ai cũng có thể rơi đầu.

– Yêu thích có rất nhiều loại, yêu thích không có nghĩa là yêu.

Lý Thất Dạ nói:

– Có một số yêu thích, chỉ là cảm giác tán thành mà thôi.

Trương Giáp Đệ mỉm cười, gật đầu không nói nữa.

“Đùng…” Ngay lúc này, bên trong hoàng cung có một cột thần quang bay ngút trời, tách đôi đám mây trên vòm trời, soi sáng khắp thiên địa, chiếu thẳng vào vũ trụ.

Trong nháy mắt, thần tức vô tận tràn khắp thiên địa, như muốn nhấn chìm toàn bộ Cửu Bí đạo thống.

Khi thần tức vô tận này muốn nhấn chìm toàn bộ Cửu Bí đạo thống thì nó không chỉ kinh động cường giả của Cửu Bí đạo thống, mà còn kinh động tất cả cường giả của Đế Thống Giới.

“Vù” Cột thần quang bắn lên trên trời đột nhiên mất hết sức lực, giống như một cái giếng thình lình phun ra dòng nước, khi phun hết đà thì nước giếng sẽ khô cạn. Vì vậy, thần quang như nước giếng phun trào không thể gom trở lại, bắt đầu rơi vãi.

Lúc này xảy ra một cảnh tượng rất đồ sộ, khi thần quang phóng lên trời khô cạn thì tất cả thần quang đều biến thành ánh sáng bay xuống theo gió, khắp mọi nơi ở Cửu Bí đạo thống đều có ánh sáng tung bay, như thể trời đổ mưa ánh sáng, khiến cho Cửu Bí đạo thống như mộng như ảo.

“Vù” Lúc này hoàng cung xuất hiện ánh lửa. Nếu ví hoàng cung là ngọn nến, thì ánh lửa chính là ánh nến được thắp sáng.

Thế nhưng ánh sáng này lại giống như ánh nến tàn lay lắc trong gió, khiến cho người ta có loại cảm giác đèn đã cạn dầu, ánh lửa này có thể tắt đi bất cứ lúc nào.

Lúc này chỉ nghe thấy có tiếng “vù” vang lên, chỉ thấy ánh lửa trong hoàng cung không ngừng chuyển động, lúc sáng lúc tối, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.

– Không hay…

Thấy vậy, Trương Giáp Đệ biến sắc, ngơ ngác nói rằng:

– Tình huống của bệ hạ không ổn, điện hạ, chúng ta hãy mau chóng hồi cung.

Hắn không nói nhiều, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mang theo Lý Thất Dạ bay vào hoàng cung.

Đồng thời, ở Cửu Bí đạo thống, thậm chí là ở Đế Thống Giới, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hoàng cung, nhìn ánh lửa lúc sáng lúc tối. Mọi người biết rằng, Thái Thanh Hoàng sắp sửa không chịu nổi nữa, lúc này hắn đang hồi quang phản chiếu, có thể băng hà bất cứ lúc nào.

“Tách…” Ngay khi Trương Giáp Đệ mang theo Lý Thất Dạ bay về hoàng cung thì ánh lửa dập tắt, trong nháy mắt, tất cả ánh sáng đều biến mất.

Trong nháy mắt, hoàng cung như chìm vào hắc ám, Cửu Bí đạo thống như đánh mất quang minh.

– Bệ hạ băng hà…

Trương Giáp Đệ biến sắc, gào lớn:

– Bệ hạ…

Hắn mang theo Lý Thất Dạ lao tới chỗ ở của Thái Thanh Hoàng.

Khi Trương Giáp Đệ mang theo Lý Thất Dạ lao vào phòng thủ của Thái Thanh Hoàng thì chỉ thấy Thái Thanh Hoàng nằm ở nơi đó, không có hô hấp, người hầu quỳ đầy đất.

Chỉ có Tôn Lãnh Ảnh ngồi ở bên giường, nhìn Thái Thanh Hoàng như đang ngủ say, lão lệ tung hoành, nắm lấy bàn tay của Thái Thanh Hoàng, hồi lâu không nói.

– Bệ hạ…

Trương Giáp Đệ vọt vào, nhìn thấy Thái Thanh Hoàng nằm trên giường không còn hô hấp, lập tức quỳ lên mặt đất, hồi lâu không đứng dậy.

Trương Giáp Đệ đau buồn từ tận đáy lòng. Hắn luôn mang ân Thái Thanh Hoàng, Thái Thanh Hoàng chính là cha mẹ tái sinh của hắn. Bây giờ Thái Thanh Hoàng băng hà, hắn thật sự đau lòng.

Nhất thời, cả hoàng cung chìm vào đau buồn, hoàng cung như bị mây đen bao phủ.

– Hoàng đế băng hà…

Qua hồi lâu, bên trong hoàng cung cuối cùng cũng có tiếng tuyên chiếu. Chỉ nghe rầm rầm, ngàn tòa cung điện bên trong hoàng cung treo cờ trắng. Chỉ trong thời gian ngắn, hoàng cung như vừa đổ tuyết, đâu đâu cũng là cờ trắng băng trắng, trang trí hoàng cung thành một vùng thế giới trắng xóa.

Hoàng đế băng hà, khi tiếng tuyên chiếu này vang lên thì vô số người chấn động. Trong hoàng cung, mọi người biết Thái Thanh Hoàng sớm muộn gì cũng băng hà. Thế nhưng khi Thái Thanh Hoàng thật sự băng hà thì vẫn có vô số người chấn động.

Trong thời gian ngắn, lòng người bàng hoàng, nhất là những người hầu trong hoàng cung, trong thời gian ngắn ai cũng cảm thấy mờ mịt, không biết nên đi tiếp như thế nào, giống như lục bình không có rễ.

Ánh lửa vừa tắt, ở Cửu Bí đạo thống, thậm chí là ở Đế Thống Giới, từng đôi mắt sáng lên, giống như những chiếc thần đăng trong bóng tối được thắp sáng.

Lúc này, bất kể là lão tổ của những đại giáo cương quốc ở Cửu Bí đạo thống, hay là lão tổ chí tôn của năm quái vật khổng lồ, ai ai cũng thấy bồi hồi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 6 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 7 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá