Đế Bá Audio Podcast
Tập 685 [Chương 3421 đến Chương 3425]
❮ sautiếp ❯Chương 3421: Mộc Nhân Hạng (Thượng)
Ngày đó ở trước mặt người trong thiên hạ, dưới con mắt của mọi người, nàng bị Lý Thất Dạ nhục nhã như thế. Đối với nàng, thù này không báo thì nàng không làm người.
Huống chi nàng là người ủng hộ kiên định nhất về việc Chu Tương võ đình với Mộc gia làm thông gia, là chính nàng tự tay thúc đẩy hôn sự này, nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hoại nó. Bất kỳ ai dám phá hoại mối hôn sự này, giết không tha.
– Thực sự khiến người khác cảm thấy thất bại. Đệ tử của cái người gọi là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới dạy ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
– Tiểu súc sinh, ngươi cứ khoác lác tiếp đi, Mộc Nhân Hạng sẽ vây chết nhà ngươi.
Sắc mặt của Truy Phong Thần Ẩu cực kỳ khó coi, quát lạnh một tiếng.
Ngay lúc này, âm thanh nặng nề “đùng đùng đùng” vang lên. Chỉ thấy sương mù lan tràn, đại địa rung chuyển một chốc, giống như có thứ gì đó nằm sâu dưới lòng đất đang từ từ nhô lên.
Lúc này sương mù tràn khắp thiên địa, bao phủ mọi góc ngách, giống như đi vào trong một thế giới mê ly vậy.
Nhưng sương mù tràn khắp không trung nhanh chóng tiêu tan. Xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ là một con phố rất dài. Con phố này như thể không có phần cuối vậy.
Con đường này rất cổ xưa, dường như nó được xây từ niên đại rất xa xưa. Năm tháng trôi qua mài mòn tất cả mọi thứ, lưu lại dấu vết trên con đường này.
Đây là một con phố cổ xưa, hai bên trái phải là liễu xanh đung đưa, dạt dào xanh biếc. Diệu hơn đó là, nhà cửa hai bên con đường đều được làm từ gỗ.
Chính vì vậy càng khiến cho con đường có vẻ đơn điệu, có một loại luật vận khó diễn tả bằng lời.
– Mộc Nhân Hạng.
Nhìn thấy con phố cổ điển này, có lão tổ đạo thống thì thào.
Nhìn con phố cổ xưa này, rất nhiều người không nhìn ra manh mối. Chỉ thấy con phố này đầy nét cổ xưa, mang tới cảm giác thoải mái không thể diễn tả được bằng lời, có thể nói là đầy tình thơ ý họa.
– Mộc Nhân Hạng thì sao hả?
Ngay cả vãn bối thiên tài cũng không nhìn ra chỗ kỳ diệu của Mộc Nhân Hàng, liền hỏi.
Lão tổ đạo thống nói rằng:
– Mộc Nhân Hạng là cơ quan mạnh nhất của Chu Tương võ đình. Đồn rằng Mộc Nhân Hạng do chính tay Vũ Tổ sáng chế, mỗi một bước đi là một thức, nghe nói nếu đi hết Mộc Nhân Hàng thì có thể tinh thông tất cả chiêu thức của Chu Tương võ đình…
-… Hơn nữa những chiêu thức này đều có được sức mạnh của thủy tổ, vì vậy trước giờ Mộc Nhân Hang luôn là nơi thử thách Chân Đế của Chu Tương võ đình. Nói cách khác, bình thường chỉ có Chân Đế mới có thể đi hết Mộc Nhân Hạng. Không ngờ hôm nay Truy Phong Thần Ẩu lại sử dụng Mộc Nhân Hạng với người ngoài.
– Tuy rằng Chu Tương võ đình từng sinh ra một vài Chân Đế, thế nhưng không phải Chân Đế nào cũng đi hết Mộc Nhân Hạng. Người thật sự đi hết Mộc Nhân Hạng, không quá con số năm.
Một lão tổ khác bổ sung.Nguồn truyện audio Podcast
Nghe lão tổ nói vậy, vô số người nín thở quan sát, mọi người muốn biết Lý Thất Dạ có vượt qua Mộc Nhân Hạng hay không.
Không ít người nghĩ rằng Lý Thất Dạ có thể vượt qua Mộc Nhân Hạng cũng không hề lạ. Dù sao hắn là người có tư cách quyết đấu với Long Tượng Võ Thần. Lý Thất Dạ sẽ dùng thủ đoạn gì để vượt qua Mộc Nhân Hạng đây?
Nhìn Mộc Nhân Hạng, Lý Thất Dạ mỉm cười, bước ra một bước.
Khi Lý Thất Dạ vừa bước xong một bước thì một bàn tay gỗ xuất hiện. Bàn tay gỗ chưởng tới, mang theo uy thế của thủy tổ. Đáng sợ nhất là bàn tay gỗ này nắm giữ sức mạnh ngôi sao. Một chưởng vỗ tới, như thể một vùng tinh không đè xuống, nắm giữ sức mạnh vô cùng vô tận.
Một chưởng này có thể vỗ nát Chân Thần đăng thiên, chưởng lui bất hủ, thật sự rất đáng sợ.
Thế nhưng, đối mặt với một chưởng này, Lý Thất Dạ chỉ điểm nhẹ ngón tay, lập tức bước ra bước thứ hai. Khi hắn bước xong bước thứ hai thì một ngón tay gỗ đâm tới.
Ngón tay gỗ đâm thủng bầu trời, đâm nát nhật nguyệt tinh thần. Ngón tay này ẩn chứa 800 loại biến hóa, nháy mắt lấp kín đường đi của Lý Thất Dạ, tuyệt sát từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Ngón tay xuyên thủng hư không đâm tới, Lý Thất Dạ chỉ gõ nhẹ một cái. Trong nháy mắt, hắn đã bước ra bước thứ ba.
Vừa bước xong bước thứ ba thì một quyền đấm xuống, như Phật Đà hàng ma, chí cương chí dương, tất cả mị si quỷ quái đều biến thành tro bụi.
Khi mộc quyền đánh tới, Lý Thất Dạ chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, rồi bước ra bước thứ tư.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước… Dùng bút mực miêu tả thì chậm, thế nhưng bước tiến của Lý Thất Dạ nhanh tới mức không thể hình dung, không gì sánh kịp.
Thoạt nhìn thì bước tiến của Lý Thất Dạ không quá nhanh, ít nhất không nhanh như tia chớp. Nhìn thì thấy hắn chỉ bước từng bước một, ung dung thoải mái.
Nhưng trên thực tế những bước đi của Lý Thất Dạ lại nhanh tới cực điểm, thời gian hắn bước ra bước thứ nhất cho tới bước cuối cùng chỉ là một cái nháy mắt. Thậm chí, khoảng cách giữa hai bước đầu và cuối chỉ là một tiếng “vèo” mà thôi.
Nói thẳng hơn, bước đầu tiên với bước cuối cùng của Lý Thất Dạ diễn ra trên cùng một thời gian. Hắn đi từ đầu phố tới cuối phố Mộc Nhân Hạng chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi.
Mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ khoan thai vượt qua Mộc Nhân Hạng là bởi vì tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh. Cái mà mọi người nhìn thấy chỉ là tàn ảnh do thời gian ngưng lại mà thôi.
Ngay khi Lý Thất Dạ vừa bước ra bước đầu tiên thì bước kế tiếp hắn đã đứng ở cuối Mộc Nhân Hạng. Có thể nói chỉ trong một tiếng “vèo”, hắn đã đứng ngay trước mặt Truy Phong Thần Ẩu.
Lúc này, toàn bộ Mộc Nhân Hang xuất hiện tiếng đổ nát “ầm ầm ầm”. Chỉ thấy bàn tay gỗ, ngón tay gỗ, đấm tay gỗ lần lượt đổ nát.
Có bàn tay gỗ chứa đựng ngôi sao trong lòng bàn tay, thế nhưng khi chưởng tới thì sức mạnh quá mạnh, ngôi sao trong lòng bàn tay rớt ra, lập tức mất đi không chế, một chưởng bị ngôi sao rớt ra đập bể. Có ngón tay gỗ đâm thủng bầu trời, đâm nát nhật nguyệt tinh thần, sức mạnh của ngón tay này đều hội tụ về một điểm, sức phá hoại rất khủng bố, không ai có thể cản được. Thế nhưng sức mạnh của ngón tay này bị phong ấn, tất cả sức mạnh đều bị chặn lại bên trong ngón tay, ngón tay lập tức nổ tung.
Cũng có mộc quyền đấm xuống, như Kim Cương hàng ma, tiêu diệt lan ra bốn phương tám hướng. Thế nhưng khi tuyệt sát này tung ra thì tất cả sức mạnh đều bị mất khống chế, không gian như bị rút ra, sức mạnh lan ra bốn phương tám hướng quay ngược trở lại đánh mộc quyền. “Đùng” một tiếng, mộc chưởng bị sức mạnh trấn áp của chính nó đánh nát…
Chương 3422: Mộc Nhân Hạng (Hạ)
Bắt đầu từ bước thứ nhất cho tới bước cuối cùng. Đối mặt với từng chiêu từng thức nắm giữ uy lực vô cùng của Mộc Nhân Hạng, Lý Thất Dạ chỉ hời hợt ứng phó, chỉ vẫy tay hoặc gõ tay… Hắn ra tay rất tự nhiên, rất thoải mái, không có sức mạnh kinh thiên, chỉ là những động tác hơn giản mà thôi.
“Đùng…” Cuối cùng, Mộc Nhân Hạng không chịu đựng nổi những chiêu thức trên con phố tan vỡ. Trong nháy mắt, Mộc Nhân Hạng bị những chiêu thức của chính mình đánh nát. Trong tiếng nổ vang “đùng đùng đùng”, chỉ thấy Mộc Nhân Hạng sụp đổ, đường phố dài thênh thang vỡ nát, trở thành phế tích.
Đây không phải là do Lý Thất Dạ đánh nát Mộc Nhân Hạng, mà là chiêu thức của Mộc Nhân Hạng mất khống chế, đập nát toàn bộ Mộc Nhân Hạng, trở thành phế tích.
Nhìn thấy toàn bộ Mộc Nhân Hạng đổ nát, tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm. Bởi vì rất nhiều người không rõ Lý Thất Dạ ra tay như thế nào, thậm chí mọi người còn không biết Lý Thất Dạ dùng chiêu thức gì nữa.
– Diệu, quá diệu rồi.
Có lão tổ mạnh mẽ nhìn ra đầu mối, không khỏi thán phục:
– Diệu tới đỉnh hào. Ở đỉnh hào, thành bại chỉ cách nhau một đường kẻ.
Đối với những lão tổ có thể nhìn hiểu thì cảnh tượng này quá sức chấn động. Bởi vì Lý Thất Dạ không hề lãng phí sức mạnh của mình, chính xác trên từng động tác, như thể đã trải qua tính toán tỉ mỉ. Mỗi cái gõ, mỗi cái nắm đều vừa vặn trúng đường kẻ mà chiêu thức của Mộc Nhân Hạng sẽ mất khống chế.
Như thể đường kẻ nhỏ bé này nằm ngay trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ, bị hắn khống chế, khiến cho chiêu thức của Mộc Nhân Hạng mất khống chế, cuối cùng chiêu thức của chính Mộc Nhân Hạng phá vỡ toàn bộ Mộc Nhân Hạng.
Đỉnh hào, diệu tới đỉnh hào. Đây chính là ảo diệu mà Lý Thất Dạ đã tìm hiểu ở trước vách đá. Môn công pháp này cũng được Lý Thất Dạ đặt tên là “Đỉnh Hào”!
“Đùng” một cái. Toàn bộ Mộc Nhân Hạng đổ nát, trở thành một vùng phế tích. Về sau Chu Tương võ đình sẽ không còn Mộc Nhân Hạng nữa. Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm.
– Bây giờ thì sao?
Khi đứng ngay trước mặt Truy Phong Thần Ẩu, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt.
Mộc Nhân Hạng đổ nát, Truy Phong Thần Ẩu lập tức trợn mắt ngoác mồm, vì vậy nhất thời không phản ứng kịp. Khi giọng nói của Lý Thất Dạ vang bên tai nàng thì nàng lập tức rùng mình.
Trong nháy mắt, Truy Phong Thần Ẩu dùng tốc độ nhanh nhất lui ra phía sau. Lúc này nàng đã sợ vỡ mật, nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng Mộc Nhân Hạng dùng để sát hạch Chân Đế của Chu Tương võ đình bọn họ lại bị Lý Thất Dạ công phá nhanh như vậy.
Tốc độ của Truy Phong Thần Ẩu nhanh mấy thì cũng không có tác dụng. Trong nháy mắt, ầm một tiếng, bàn tay của Lý Thất Dạ vỗ xuống.
Khi bàn tay của Lý Thất Dạ vỗ xuống thì bất kể không gian hay là thời gian thì cũng đều ngưng đọng lại. Chân Thần đăng thiên mạnh như Truy Phong Thần Ẩu cũng không thể nhúc nhích.
“Đùng…” Một chưởng vỗ xuống, không gian cùng thời gian sụp đổ. Tiếng “răng rắc” vang lên, thân thể của Truy Phong Thần Ẩu bắt đầu vỡ vụn.
– Sư tôn, cứu ta…
Truy Phong Thần Ẩu hét lên. Lúc này nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, toàn thân xụi lơ.
Thế nhưng Long Tượng Võ Thần lại không xuất hiện, cũng không ra tay cứu đồ đệ của mình. Chỉ nghe cái “bẹp”, Truy Phong Thần Ẩu bị vỗ thành sương máu, chớp mắt tan biến.
Nhất thời, toàn bộ Chu Tương võ đình yên lặng đáng sợ. Tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Việc khiến mọi người chấn động nhất là, không phải chỉ vì Chân Thần đăng thiên mạnh như Truy Phong Thần Ẩu bị vỗ thành sương máu trong nháy mắt. Mà là ở trong Chu Tương võ đình, ở dưới mí mắt của Long Tượng Võ Thần, đồ đệ của hắn bị Lý Thất Dạ vỗ thành sương máu.
Tất cả mọi người thấy vậy, ai cũng trợn trừng mắt, không dám tin vào mắt mình. Khiến mọi người khó tin hơn đó là, dưới tình huống như vậy mà đệ nhất cường giả Long Tượng Võ Thần lại không ra tay cứu giúp đồ đệ của mình, khiến cho mọi người không thể tin nổi.
Truy Phong Thần Ẩu chính là đồ đệ của Long Tượng Võ Thần. Hơn nữa hiện tại còn đang ở võ đình, ở ngay dưới mí mắt của Long Tượng Võ Thần, gần trong gang tấc.
Thế nhưng Long Tượng Võ Thần lại không ra tay cứu giúp tính mạng của đồ đệ, đúng là khiến cho mọi người cảm thấy quá khó tin. Truy Phong Thần Ẩu cứ như vậy bị Lý Thất Dạ giết chết.
– Còn ai muốn lên không?
Lý Thất Dạ đứng đó, cười nhạt.
– Đạo hữu, nếu ngươi muốn tới làm khách thì Chu Tương võ đình hoan nghênh. Thế nhưng nếu muốn gây sự thì xin mời đạo hữu rời đi.
Lúc này giọng nói của Long Tượng Võ Thần vang lên, hắn nói chậm:
– Đồ đệ của ta không tốt, chuyện hôm nay là do nàng không biết tiến thối, nên có một kiếp.
Nghe Long Tượng Võ Thần nói thế, mọi người nhìn nhau. Truy Phong Thần Ẩu bị giết, phận là sư tôn thế nhưng Long Tượng Võ Thần lại không truy cứu trách nhiệm Lý Thất Dạ. Thật khiến người ta không dám tin.
Theo mọi người nghĩ, Lý Thất Dạ giết Truy Phong Thần Ẩu ngay dưới mí mắt của Long Tượng Võ Thần, phận làm sư phụ Long Tượng Võ Thần nên nổi giận lôi đình, báo thù cho đồ đệ của mình thì mới đúng.
Thế nhưng Long Tượng Võ Thần lại không nổi giận, trái lại bình thản nói một câu bỏ qua chuyện này, không truy cứu chuyện này.
– Muốn ta rời đi cũng không khó.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Thứ nhất, thả Vũ Băng Ngưng, để nàng đi theo ta. Thứ hai, giao Mộc Thiếu Thần ra. Ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi.
Câu nói của Lý Thất Dạ khiến mọi người cười khổ. Đạp cửa thành, giết cấm quân, thậm chí còn giết cả đồ đệ của người khác, vậy mà còn hùng hồn nói chỉ cần thỏa mãn điều kiện của hắn thì hắn sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sẽ xoay người rời đi.
Lời nói vừa hào hùng vừa bá đạo như vậy, cũng chỉ có đệ nhất hung nhân mới nói được. Cũng chỉ có đệ nhất hung nhân mới nói câu nói bá đạo như vậy một cách hào hùng.
– Nói về bá đạo, chỉ có đệ nhất hung nhân mà thôi.
Có lão tổ đạo thống thán phục. Cả thế gian này còn có ai dám ăn nói với Long Tượng Võ Thần như thế chứ.
– Đây là chuyện riêng của Chu Tương võ đình, mong rằng đạo hữu chớ dính líu quá nhiều.
Long Tượng Võ Thần nói chậm.
– Bây giờ không phải rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Tạm gác chuyện Vũ nha đầu nương nhờ ta, chỉ riêng việc họ Mộc đám đối địch với ta thì cũng đã đủ rồi. Ngày hôm nay ta muốn lấy mạng chó của hắn, ai ngăn cản ta, giết không tha!
Chương 3423: Liệt Thiên Cuồng Hủy
Câu nói này vừa thốt, mọi người ngoại trừ cười khổ ra thì không thể làm gì hơn nữa. Cả Vạn Thống Giới, cũng chỉ có đệ nhất hung nhân mới dám ăn nói như vậy với Long Tượng Võ Thần mà thôi.
Lý Thất Dạ nói vậy, Long Tượng Võ Thần không giận mà lập tức trầm mặc.
– Ha ha ha, họ Lý, ta ở ngay trong võ đình. Hôm nay bổn thiếu gia muốn cưới Vũ Băng Ngưng, ngươi có thể làm gì ta nào.
Ngay lúc này, Mộc Thiếu Thần cười ha hả, trần trụi khiêu khích.
“Tách ~”
Mộc Thiếu Thần còn chưa nói hết thì hư không tan vỡ, không gian của võ đình bị xung kích dữ dội, như thể không gian của Chu Tương võ đình bị đánh vỡ, tất cả tọa độ đều tan nát.
Trong nháy mắt, chỉ nghe cái “đùng”, chỉ thấy một tòa cổ điện bên trong võ đình đổ nát, Lý Thất Dạ chớp mắt đứng trong tòa cổ điện này.
Tòa cổ điện này vốn nằm trong đám mây. Lúc này Mộc Thiếu Thần ngồi trên hoàng tọa, bên cạnh hắn là một ông lão, ông lão này đội mũ rộng che khuất mặt.
Khi Lý Thất Dạ đánh nát không gian, đập nát cổ điện, xuất hiện ở trước mặt Mộc Thiếu Thần thì Mộc Thiếu Thần sợ hãi giật mình, sợ hãi nhảy khỏi bảo tọa.
– Lý Thất Dạ…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, Mộc Thiếu Thần hoàn toàn biến sắc, lùi về sau mấy bước.
Trong nháy mắt này, mọi thứ như dừng lại, tất cả mọi thứ đối diện với Lý Thất Dạ đều là hư vô.
Mộc Thiếu Thần sợ lắm rồi nên mới trốn trong Chu Tương võ đình. Trong vùng thế giới này, một bước là một thiên địa, bình chướng khắp nơi, người ngoài không thể tiến vào.
Thế nhưng Lý Thất Dạ nháy mắt xuyên qua tất cả không gian, nháy mắt đánh nát phòng thủ của vùng thế giới này, nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn. Động tác này nằm ngoài sức tưởng tượng của Mộc Thiếu Thần.
– Biết không hả? Lần trước không giết ngươi là vì không vội giết ngươi mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn Mộc Thiếu Thần, cười nhạt:
– Biết tại sao không vội giết ngươi không? Chỉ vì ta muốn ngươi chết ở Mộc gia. Bây giờ vừa vặn có thời gian, cũng có tâm trạng, nên sẽ từ từ tiêu diệt nhà ngươi. Ta tin, người của Mộc gia nhìn ngươi chết thảm, nhất định rất thú vị.
– Họ Lý, chớ có ngông cuồng.
Mộc Thiếu Thần hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
– Muốn giết bổn thiếu gia hả, nằm mơ đi. Hôm nay ông trời phải thương ngươi lắm thì mới để ngươi sống sót rời khỏi Chu Tương võ đình.
– Chỉ là Chu Tương võ đình mà thôi, ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Lý Thất Dạ hờ hững nói:
– Nếu như ta muốn giết một người thì không ai có thể ngăn cản. Thủy tổ Mộc Vân của các ngươi cũng không thể. Hắn dám cản đường ta, cũng sẽ giết không tha.
– Ngươi…
Mộc Thiếu Thần bị lời nói của Lý Thất Dạ chọc giận run người, căm tức nhìn Lý Thất Dạ.
– Ta cảm thấy ngươi nên mở đạo môn ra. Bằng không, thống khổ sẽ không hề dễ chịu đâu.
Lúc này, Lý Thất Dạ cười đậm.
Khi Lý Thất Dạ cười đậm, người hiểu hắn chắc chắn sẽ rùng mình. Lý Thất Dạ nổi giận đã không hẳn là đáng sợ nhất, nhưng khi hắn cười như thế này thì là lúc đáng sợ nhất. Khi hắn cười đậm, cũng có nghĩa có người chắc chắn phải chết, không ai có thể cứu được.
– Tôn giá, xin dừng chân.
Khi Lý Thất Dạ vừa tiến một bước thì ông lão đứng bên cạnh Mộc Thiếu Thần đứng ra cản đường Lý Thất Dạ.
Ông lão này đội mũ vành rộng mắc khăn voan che khuất khuôn mặt của mình. Thế nhưng tiếng nói của hắn lạnh như nước, như thể dìm cơ thể của người khác vào nước lạnh, khiến người khác phải rùng mình.
Tuy người này không có thanh thế kinh thiên, không có thần uy trấn áp người khác, thế nhưng khi hắn lên tiếng thì mọi người sẽ sinh lòng sợ hãi, giống như cừu non khi nhìn thấy sói sẽ sinh lòng sợ hãi vậy.
– Ngươi chính là tên bất hủ đi theo Mộc Thiếu Thần đúng chứ.
Lý Thất Dạ nhìn ông lão cản đường mình, không bận tâm, rất thong dong.
– Đúng vậy, lão phu là Vương Thế Hoa.
Ông lão này vẫn đội nón mắc khăn voan, nói chậm:
– Chỉ là một tên bất hủ không bắt mắt ở Đế Thống Giới mà thôi.
– Đúng là không bắt mắt thật.
Lý Thất Dạ nói:
– Dưới trường tồn toàn là sâu kiến. Đây là định nghĩa của ta đối với bất hủ các ngươi. Không phải bất hủ trường tồn thì không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến Vương Thế Hoa ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh nghiêm. Đôi mắt của hắn giống như mắt của rắn độc núp trong bóng tối, lạnh lẽo rùng rợn, chỉ riêng ánh mắt thôi cũng đã khiến cho người khác không rét mà run.
– Lời này bá đạo tới mức không còn ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Ngay cả lão tổ đạo thống cũng cười khổ, thì thào rằng:
– Nói cách khác, chỉ có bất hủ trường tồn mới có thể lọt vào pháp nhãn của đệ nhất hung nhân. Cấp bấc hủ này có thể sánh vai với thủy tổ nha. Chẳng lẽ, chỉ có tồn tại như thủy tổ thì mới có tư cách lọt vào pháp nhãn của đệ nhất hung nhân sao.
– Ta… ta biết hắn là ai.
Lúc này, có lão tổ đạo thống rít lạnh, giật mình nói:
– Ta biết Vương Thế Hoa là ai.
– Hắn là ai?
Có người hỏi ngay:
– Là thần thánh phương nào?
– Hắn chính là Liệt Thiên Cuồng Hủy! Năm đó hắn còn ở Vạn Thống Giới uy danh cực thịnh, đồn rằng năm đó hắn từng trọng thương một vị Chân Đế trẻ tuổi, khi đó uy danh của hắn không thua gì Long Tượng Võ Thần bây giờ cả. Chỉ là sau đó hắn đi lên Đế Thống Giới, từ đó biến mất không còn tung tích, không ngờ hắn lại trở thành tân khách của Mộc gia.
Vị lão tổ này thì thào.
Bị nói toạc lai lịch, hai mắt Vương Thế Hoa đông lại, thế nhưng cũng không tỏ thái độ, vẫn đội nón che mặt, hình như không muốn dùng mặt thật gặp người.
Thế nhưng vị lão tổ kia nói không sai, Vương Thế Hoa chính là Liệt Thiên Cuồng Hủy uy danh hiển hách Vạn Thống Giới. Năm đó uy danh của hắn rất lớn, cũng thật sự từng đánh trọng thương một vị Chân Đế trẻ tuổi.
Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó thì người ở Vạn Thống Giới không biết được. Năm xưa sau khi Vuong Thế Hoa đi lên Đế Thống Giới thì Chân Đế trẻ tuổi bị hắn đánh bị thương cũng đi lên Đế Thống Giới.
Thế nhưng nay đã khác xưa, Chân Đế trẻ tuổi đã mạnh hơn năm xưa. Ở Đế Thống Giới, vị Chân Đế trẻ tuổi này tìm kiếm Vương Thế Hoa báo thù, đánh bại Vương Thế Hoa, đuổi giết Vương Thế Hoa cùng đường mạt lộ.
Khi bị Chân Đế truy sát cùng đường mạt lộ, Mộc gia đã ra tay giải vây cho Vương Thế Hoa, thu nhận hắn vào Mộc gia, cứu hắn một mạng.
Kể từ đó Vương Thế Hoa chính thức nương nhờ Mộc gia, trở thành tân khách của Mộc gia.
Chương 3424: Liệt Thiên Chiến Giáp (Thượng)
Lần này Mộc Thiếu Thần bởi vì nguyên nhân nào đó nên bị đày xuống Vạn Thống Giới. Vương Thế Hoa xuất thân từ Vạn Thống Giới nên quen thuộc Vạn Thống Giới hơn bất kỳ ai ở Mộc gia. Huống chi bất hủ như hắn rất ít gặp địch thủ ở Vạn Thống Giới.
Vì vậy Vương Thế Hoa trỏ thành ứng cử viên đi theo bảo vệ Mộc Thiếu Thần xuống Vạn Thống Giới.
Bất hủ đương nhiên không muốn quay trở lại Vạn Thống Giới, dù sao quay trở lại Vạn Thống Giới có ảnh hưởng rất lớn đến tuổi thọ của hắn. Thế nhưng Mộc gia có ân với hắn, Vương Thế Hoa không thể không trở lại Vạn Thống Giới, đi theo bên cạnh Mộc Thiếu Thần, bảo vệ Mộc Thiếu Thần.
Cũng chính vì có bất hủ đi theo bên cạnh bảo vệ nên Mộc Thiếu Thần càng hung hăng hơn.
Vương Thế Hoa, Liệt Thiên Cuồng Hủy năm xưa ở Vạn Thống Giới cũng là nhân vật khiến người ta phải run rẩy. Năm đó hắn từng đánh trọng thương một vị Chân Đế trẻ tuổi, thậm chí làm cho vị Chân Đế trẻ tuổi này cùng đường mạt lộ.
Nhân vật dữ dằn như vậy mà hôm nay lại trở thành hộ vệ bên cạnh Mộc Thiếu Thần, làm rất nhiều người cảm thấy không dám tin.
Chuyện này cũng khiến rất nhiều người chấn động, bởi vì chuyện này chứng tỏ Mộc gia rất mạnh. Bất hủ năm xưa uy danh hiển hách Vạn Thống Giới, không ai địch nổi, thế nhưng cuối cùng lại nương nhờ vào Mộc gia.
Có thể thấy, Mộc gia ở Đế Thống Giới mạnh như thế nào, đáng sợ như thế nào.
Ngay cả Liệt Thiên Cuồng Hủy cũng trở thành khách khanh của Mộc gia, trở thành hộ vệ của Mộc Thiếu Thần. Qua đây mọi người mới ý thức được thực lực của Mộc gia. Nội tình như thế, rất nhiều đạo thống ở Vạn Thống Giới không thể so bì.
– Cuồng Xà cũng được, Cuồng Trùng cũng thế.
Lý Thất Dạ đứng tại chỗ, cười nhạt nói rằng:
– Ai cản đường ta, chết!
Nghe vậy, mọi người cười khổ. Nếu như ngày nào đó mà đệ nhất hung nhân không ăn nói bá đạo, như vậy mọi người sẽ cảm thấy không quen. Đương thời cũng chỉ có đệ nhất hung nhân dám ở trước mặt người trong thiên hạ gọi Liệt Thiên Cuồng Hủy là cuồng trùng, nhục nhã Liệt Thiên Cuồng Hủy.
– Giỏi, giỏi, giỏi lắm.
Vương Thế Hoa cười. Bởi vì hắn đội nón che mặt nên không biết được vẻ mặt của hắn như thế nào, thế nhưng nghe tiếng thì đây là nụ cười giận dữ.
– Hậu sinh khả úy, năm đó ở Vạn Thống Giới ngay cả Chân Đế cũng không dám ăn nói ngông cuồng như thế trước mặt ta…
– Được rồi, hảo hán không nhắc chuyện năm xưa.
Lý Thất Dạ khoát tay, hời hợt nói rằng:
– Năm xưa anh hùng cách mấy thì bây giờ cũng chỉ là đầy tớ. Có bản lãnh gì thì mau mau sử dụng, tiện thể loại bỏ hai chủ tớ các ngươi.
Lý Thất Dạ vừa nói hết câu thì tất cả mọi người đều cảm nhận thấy lửa giận ngút trời của Vương Thế Hoa. Vừa rồi tâm trạng của Vương Thế Hoa còn bình tĩnh, thế nhưng lúc này hắn không bình tĩnh nổi nữa.
Dù sao hắn cũng là đại nhân vật, ít nhiều gì cũng là tồn tại từng đánh trọng thương Chân Đế, thế mà lại bị một tên vãn bối như Lý Thất Dạ miệt thị, bị nói tới mức không đáng một xu. Cho dù hắn tu dưỡng cao cách mấy thì cũng bừng bừng lửa giận. Có câu nói này nói rất hay, cho dù là Nê Bồ Tát thì cũng có ba phần là bùn nhão. Huống chi Liệt Thiên Cuồng Hủy năm xưa còn là tồn tại vô địch nữa.
“Đùng…”
Trong nháy mắt, một luồng khí tức phóng thẳng lên trời. Luồng khí tứ này vừa âm lãnh vừa mạnh mẽ, gió cắt khủng bố nháy mắt cắt nát mây trên bầu trời, san phẳng vạn dặm bầu trời. Trong nháy mắt, một luồng khí tức bàng bạc phả vào mặt.
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy bên dưới lòng đất như có một con độc trùng cổ xưa đang thức tỉnh. Con độc trùng cổ xưa này không hít hà nọc độc, mà là hít hà thời gian của mọi người.
Như thể cái miệng của nó có thể cắn nuốt thời gian của ngàn tỉ sinh linh trên thế gian, chớp mắt có thể khiến vô số sinh linh biến thành tro bụi. Dường như thời gian chính là đồ ăn ngon nhất trong cái miệng như bồn máu của nó.
Sau khi cảm nhận thấy khí tức bàng bạc này thì tất cả mọi người đều rùng mình. Khí tức này quá khủng bố, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt mình không phải là thiên địa, cũng không phải là không gian, mà là một cái miệng rộng như bồn máu.
“Leng keng” Từng trận kim loại vang lên. Lúc này trên người Vương Thế Hoa xuất hiện vừng mảnh giáp vàng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một cái áo giáp được mặc lên người hắn.
Sau khi Vương Thế Hoa mặc áo giáp này vào thì cả người trở nên khác hẳn. Tuy rằng Vương Thế Hoa vẫn đội nón che mặt thế nhưng khi mặc bộ áp giáp này lên người thì hắn như thể vừa thoát thai hoán cốt vậy.
Lúc này Vương Thế Hoa không còn là một ông lão nữa. Khi hắn mặc bộ áo giáp này vào thì nhìn chẳng khác gì một vị thiên tướng, hất tay một cái là có thể khai thiên phách địa, tiêu diệt nhật nguyệt tinh thần, khí tức ác liệt khiến mọi người không rét mà run.
Áo giáp trên người Vương Thế Hoa lập lòe ánh sáng. Thế nhưng ánh sáng này khác với ánh sáng kim loại. Ánh sáng này có phần mờ ảo, giống như thời gian trôi chảy, nhưng cũng giống như ánh sáng hư vô, khiến cho Vương Thế Hoa như thể hóa thành hư không.
Cũng chính vì vậy, dù Vương Thế Hoa đứng đó rành rành, thế nhưng lại khiến người ta thấy ảo giác rằng hắn đang đứng ở mọi nơi, hắn có mặt ở khắp mọi nơi trong vùng không gian này.
– Liệt Thiên Chiến Giáp!
Nhìn thấy bộ áo giáp trên người Vương Thế Hoa, vị lão tổ nhận ra lai lịch của Vương Thế Hoa thì thào:
– Đồn rằng, năm xưa hắn mặc bộ áo giáp này đánh bại Chiến Bào Chân Đế.
Nghe vị lão tổ này nói vậy, không ít người lén rùng mình. Coi như có người chưa từng nghe tới uy danh Vương Thế Hoa, chua từng nghe tới uy danh của Liệt Thiên Cuồng Hủy, thế nhưng rất nhiều người biết tới Chiến Bào Chân Đế. Chiến Bào Chân Đế là Chân Đế của Thánh Y đạo thống, thành đế khi còn trẻ, thiên phú khiến người khác phải xuýt xoa.
Thử nghĩ mà xem, thiên tài như thế, còn trẻ đã thành đế, mà lại bị Liệt Thiên Cuồng Hủy đánh trọng thương. Có thể thấy năm xưa Liệt Thiên Cuồng Hủy kinh khủng như thế nào.
Lúc này Liệt Thiên Cuồng Hủy lơ lửng giữa trời. Khi hắn đứng im giữa không gian và thời gian như thế này thì rất có tư thế vượt trên thiên hạ, chưởng ngự bát hoang. Tuy hắn đứng không quá cao, thế nhưng lại mang tới cảm giác cao cao tại thượng, khiến người ta phải ngước đầu nhìn lên.
– Đánh một trận đi.
Lúc này Vương Thế Hoa đứng im trong hư không, nói chậm. Lời nói của hắn rất thẳng, rất mạnh mẽ, rất bá đạo.
– Được thôi.
Lý Thất Dạ cũng không làm dáng, mỉm cười, đạp không bước lên trên, thần thái vô cùng tùy ý.
Chương 3425: Liệt Thiên Chiến Giáp (Hạ)
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Vương Thế Hoa đứng trong hư không quyết đấu, tất cả mọi người nín thở, tập trung quan sát cảnh này.
– Liệt Thiên Cuồng Hủy so với Long Tượng Võ Thần thì thế nào?
Có người tò mò hỏi.
– Không biết, thế nhưng đáp án sẽ công bố nhanh thôi.
Có lão tổ lắc đầu.
“Xùy…” Vào lúc này, chỉ thấy Liệt Thiên Cuồng Hủy hòa vào hư không, nháy mắt biến mất không thấy tung tích.
– Là thuật độn hình sao?
Nhìn thấy Liệt Thiên Cuồng Hủy nháy mắt biến mất vào hư không, có cường giả hỏi.
– Không, thứ này cao minh hơn thuật độn hình, là luyện hư.
Có lão tổ đạo thống nói:
– Hư không chính là thủ đoạn thảo phạt của nó, cũng là sức mạnh của nó.
“Ầm” Trong nháy mắt, một đòn đánh bất ngờ đánh tới lồng ngực Lý Thất Dạ. Đòn đánh này không có uy thế kinh thiên, thế nhưng nó được luyện từ hư không, có thể nháy mắt xuyên thủng lồng ngực Lý Thất Dạ. Cứ như khi đối mặt với cú đấm này thì tất cả mọi thứ đều trở nên trong suốt.
Đối mặt với đòn đánh ngưng luyện hư không này, Lý Thất Dạ chỉ hất tay. Chỉ nghe “đùng”, một vùng không gian ập tới như bão tố.
Chỉ nghe “ầm”, đòn đánh ngưng luyện hư không nháy mắt đổ nát, mà vùng không gian ập tới như bão tố cũng bị đánh thủng.
Nhìn thấy trận quyết đấu này, vô số người rùng mình. Đây không phải là quyết đấu chiêu thức, cũng không phải quyết đấu biến hóa chiêu thức, mà là quyết đấu điều khiển hư không.
Thế gian không nhiều tu sĩ tinh thông không gian, càng khỏi phải nói ngưng luyện hư không. Liệt Thiên Cuồng Hủy không chỉ tinh thông không gian, mà còn có thể ngưng luyện hư không nữa.
– Phá…
Lúc này, Lý Thất Dạ mỉm cười, đấm ra một quyền, quyền này chỉ đi được một tấc, thế nhưng một tấc quyền kình này lại xung kích toàn bộ không gian. Chỉ nghe “đùng”, không gian gần cú đấm này lập tức đổ nát, hóa thành hố đen.
Chỉ nghe “răng rắc”. Dưới cú đấm này, toàn bộ không gian đổ nát, vô số mảnh vỡ không gian bay loạn xạ, toàn bộ thế giới như muốn tan vỡ.
“Keng… keng… keng… keng…” Chỉ thấy trong hư không đổ nát có phù văn di chuyển, toàn bộ không gian như hóa thành một bộ áo giáp tỏa sáng lập lòe. Chỉ nghe tiếng “ầm” vang lớn, từng tầng áo giáp ngăn cản cú đấm của Lý Thất Dạ.
Tuy rằng có tiểng đổ nát “răng rắc, răng rắc, răng rắc”, thế nhưng cuối cùng cũng ngăn cản được cú đấm đánh nát hư không này.
– Liệt Thiên Chiến Giáp của hắn có thể hòa tan không gian.
Nhìn thấy cảnh này, có lão tổ nhìn ra đầu mối, thì thào:
– Liệt Thiên Cuồng Hủy không chỉ có thể dung luyện không gian, mà bộ áo giáp này của hắn còn có thể giúp hắn hòa tan vào không gian nữa.
“Ầm…” Trong nháy mắt, chỉ thấy Lý Thất Dạ bị đánh từ trên cao rớt xuống. Chỉ nghe “ầm” một cái, Lý Thất Dạ bị đánh rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất, bùn đất sụp xuống chôn lấy hắn, không biết sống chết.
Lúc này, ở vị trí Lý Thất Dạ vừa đứng, ngay chỗ lồng ngực xuất hiện một đồ đằng hình rồng. Con rồng này như âm dương chuyển động, sinh sôi không dừng.
Chính con rồng này đánh bay Lý Thất Dạ. Con rồng này như nắm giữ sức mạnh âm dương, hơn nữa nó có mặt ở khắp mọi nơi trong vùng không gian này, như thể nó đang thao túng toàn bộ vùng không gian này.
Cũng có nghĩa, trong vùng không gian nó thao túng, ngươi không có cách nào chống lại nó cả.
– Hư Không Âm Dương Đoàn Long Kích…
Thấy vậy, có một vị lão tổ từng nghe nói đến chiêu thức này. Đây chính là đòn tấn công vô địch nhất của Liệt Thiên Cuồng Hủy, cũng là pháp thuật đắc ý nhất đời này của Liệt Thiên Cuồng Hủy. Năm đó hắn dùng thuật này đánh trọng thương Chiến Bào Chân Đế.
– Lý Thất Dạ trọng thương rồi sao?
Nhìn hố to trên mặt đất, không ít người quan sát, thì thào rằng.
– Há, họ Lý! Dám khoác lác không biết ngượng này. So với Ưng Thần, Vương lão nhà ta đây mạnh hơn gấp nhiều lần.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị đánh rớt, Mộc Thiếu Thần cười ngạo nghễ.
Nhìn hố lớn trên đất, không ít người rùng mình. Liệt Thiên Cuồng Hủy đúng là danh bất hư truyền. Chẳng trách năm đó lại có thể đánh trọng thương Chân Đế thời trẻ, thực lực đúng là mạnh mẽ.
– Già rồi.
Liệt Thiên Cuồng Hủy đứng tại chỗ, cảm khái rằng:
– Tay chân không lưu loát, ra tay cũng không đủ tàn nhẫn.
– Đúng là già rồi.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên. Chỉ nghe “rầm”, Lý Thất Dạ nhảy khỏi hố sâu, chớp mắt đã đứng trên hư không.
Mọi người nhìn tới, chỉ thấy Lý Thất Dạ hoàn hảo không tổn tại, ngay cả chút xíu trầy da cũng không có. Mọi người không bất ngờ lắm, đệ nhất hung nhân là đệ nhất hung nhân, cho dù trúng phải một đòn của Liệt Thiên Cuồng Hủy thì vẫn bình an vô sự.
Lúc này Lý Thất Dạ phủi nhẹ bụi bặm trên người, lạnh nhạt nói:
– Vất vả lắm mới gặp được một người tinh thông không gian, còn tưởng có đòn sát thủ kinh thiên động địa nên muốn chơi với ngươi một chút. Không ngờ chờ hơn nửa ngày, đòn sát thủ lại chỉ là trò vặt ngưng luyện không gian, vẫn chưa khiêu thoát, đúng là khiến người ta tiếc nuối mà.
– Lão thân cũng muốn xem thử tuyệt sát ngưng luyện không gian của ngươi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ dính đòn tấn công mạnh nhất của mình mà vẫn bình yên vô sự, làm cho Liệt Thiên Cuồng Hủy co rút tròng mắt.
Vương Thế Hoa biết uy lực của đòn tấn công này. Nếu như đòn tấn công này không có uy lực cường đại thì năm đó cũng sẽ không đánh trọng thương Chiến Bào Chân Đế. Thế nhưng Lý Thất Dạ dùng cơ thể hứng lấy đòn tấn công mạnh nhất của mình mà lại không hề thương tổn, ngay cả một chút trầy da cũng không có.
Sức chịu dựng kinh khủng như vậy, thân thể mạnh mẽ như vậy, Vương Thế Hoa không co rút tròng mắt mới lạ. Lần này hắn biết mình gặp phải một đối thủ vô cùng khủng bố rồi.
– Ta thật sự không có tuyệt sát không gian nào hết.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:audio coi am
– Chỉ là quyền cước phổ thông mà thôi, đều là mấy thứ sơ sài thô kệch.
Dứt lời, Lý Thất Dạ đã đứng ở trước mặt của hắn. Lý Thất Dạ nháy mắt xuất hiện trước mặt mình khiến Vương Thế Hoa kinh ngạc. Trong nháy mắt, hắn lùi ra phía sau, rời xa Lý Thất Dạ.
Thế nhưng lúc này hắn phát hiện thuật ngưng luyện không gian của mình đã mất tác dụng, hắn không thể nào xuyên qua không gian, toàn bộ không gian như bị giam cầm. Cho dù lúc này Liệt Thiên Chiến Giáp trên người hắn dâng trào ánh sáng chói mắt, thế nhưng không gian vẫn cứ bị khóa chặt, hắn bị giam cầm nguyên tại chỗ.
Khi này Lý Thất Dạ đã khống chế toàn bộ không gian, tất cả đều nằm dưới sự điều khiển của hắn. Không được hắn cho phép thì không ai có thể xuyên qua, không ai có thể nhúc nhích.