Đế Bá Audio Podcast
Tập 679 [Chương 3391 đến Chương 3395]
❮ sautiếp ❯Chương 3391: Tinh Thần Thủy Tổ Đại Trận (Thượng)
– Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy người thình lình bước ra từ hố đen, ngay cả lão tổ đạo thống cũng không khỏi hét lên.
Lý Thất Dạ hung danh lan xa, là hung nhân đã từng tàn sát đám người Vạn Tí Thiên Vương. Ai ai cũng kiêng kỵ ba phần, ai ai cũng cảm thấy sợ hãi.
– Đúng lúc ta muốn tới Quỷ Thủ Địa một chuyến. Đã có người đưa ta đi thì cớ sao ta lại không đi chứ.
Lý Thất Dạ đứng nguyên tại cỗ, hời hợt nhìn Mộc thiếu chủ, tùy ý nói:
– Nhưng không ngờ dày vò hơn nữa ngày thế mà cũng chỉ có chút xíu thủ đoạn đó, đúng là một con sâu kiến, không thể nhấc nổi sóng gió.
Nói xong thì lắc đầu.
– Sao có thể chứ.
Mộc Thiếu Chủ hoàn toàn biến sắc. Bởi vì hắn biết Quỷ Thủ Địa đáng sợ nên mới dịch chuyển Lý Thất Dạ tới Quỷ Thủ Địa.
Tuy hắn tự nhận mình có thể sống sót rời khỏi Quỷ Thủ Địa, thế nhưng trên thực tế hắn dám đi vào Quỷ Thủ Địa là nhờ thủ đoạn nhỏ, không dám đi ngang ở Quỷ Thủ Địa, chỉ dám trốn trốn tránh tránh.
Hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ bị Quỷ Thủ cuốn vào Quỷ Thủ Địa, thế nhưng Lý Thất Dạ lại hoàn hảo quay trở lại.
– Quỷ Thủ mà thôi, sao có thể nhốt được ta chú.
Lúc này, Lý Thất Dạ vung tay ném, một cái xương sọ lăn lóc trên mặt đất.
Đây là một đầu lâu mặt mày dữ tợn, đôi răng nanh vừa dài vừa nhọn. Lúc này đầu lâu máu me be bét, bị Lý Thất Dạ bóp mà ra.
– Ngươi.. ngươi giết chết hung vật ở Quỷ Thủ Địa?
Nhìn thấy đầu lâu trên đất, Mộc Thiếu Thần hút lạnh, liên tục lui về phía sau.
Mộc Thiếu Thần tuy cuồng ngạo thế nhưng lại rất biết hàng, biết hung vật ở Quỷ Thủ Địa đáng sợ như thế nào.
– Không dám kể công.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Chỉ là công lao của Kiếm Thánh mà thôi. Năm đó Kiếm Thánh gần như đã tiêu diệt được Quỷ Thủ, chỉ có điều sau này chết mà phục sinh mà thôi. Vì vậy Kiếm Phần ở Kiếm Trủng mới vượt giới tới đây tiêu diệt hung vật Quỷ Địa, ta chỉ tiện tay bóp chết mà thôi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt như vậy khiến cho tất cả mọi người ở đây hít lạnh. Đây chính là hung vật Quỷ Thủ Địa, ngay cả bị Kiếm Thánh tiêu diệt, bị Kiếm Trủng của Kiếm Phần tiêu diệt thì vẫn khủng bố vô biên, thế mà Lý Thất Dạ lại nói tiện tay bóp chết.
– Thiên phú không sai, tiếc là không nên động vào người bên cạnh ta, chết!
Ngay khi tất cả mọi người hít lạnh thì Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Mộc Thiếu Thần, nói xong thì đưa tay chộp Mộc Thiếu Thần.
Mộc Thiếu Thần thiên phú tuyệt luân, vừa thấy bàn tay của Lý Thất Dạ chộp tới thì lập tức biết ngay ai là kẻ đáng sợ nhất. Hắn lập tức lui về sau, vứt Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc về phía Lý Thất Dạ, quát lớn:
– Tiếp lấy.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lý Thất Dạ buông tha Mộc Thiếu Thần, đỡ lấy Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc. Sau khi đỡ được hai người bọn họ thì giải trừ cấm cố trên người hai người, dặn dò:
– Đi sang một bên chờ trước, xem xem ta tàn sát toàn bộ bọn họ.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc không dám nhiều lời, lập tức đứng ra phía sau Trường Sinh chân nhân.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đi tới, nhìn Mộc Thiếu Thần nói rằng:
– Thủ đoạn của ngươi cũng không ít, tiếc là đạo hạnh quá nông cạn. Ngươi muốn chết như thế nào.
– Chư lão, xin giúp ta chút sức.
Đối mặt với Lý Thất Dạ, Mộc Thiếu Thần hoàn toàn biến sắc. Hắn là người từng nhìn thấy Chân Đế, khi Lý Thất Dạ ra tay thì hắn mới thật sự biết Lý Thất Dạ khủng bố như thế nào. Hắn đã đoán rằng Lý Thất Dạ rất mạnh, thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay thì mới biết mình đánh giá thấp thực lực của Lý Thất Dạ rồi.
Trong nháy mắt, Thiết Kỳ Chân Thần, lão tổ Chu Tương võ đình lần lượt đứng ra chặn lại Lý Thất Dạ.
“Leng keng”
Chỉ thấy lão tổ, cường giả của Kiếm Trủng, Bàn Long đạo thống, Khai Thiên đạo thống, Vân Độ đạo thống, Tịnh Dương đạo thống lập tức vào vị trí. Tất cả bọn họ đều che chắn trước người Mộc Thiếu Thần, bảo vệ Mộc Thiếu Thần.
Rất hiển nhiên, bọn họ là người ủng hộ Mộc Thiếu Thần.
– Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta sao?
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn thiên quân vạn mã ở trước mắt.
Lúc này, các đại đạo thống có hàng ngàn, hàng vạn cường giả có mặt ở nơi này. Nhất là Thiết Kỳ Chân Thần, đây chính là Chân Thần cửu trọng thiên, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng thái độ hời hợt của Lý Thất Dạ lại khiến tất cả mọi người lạnh gáy. Bởi vì trước đó hắn từng đồ diệt hơn nghìn cường giả, lão tổ của tam đại đạo thống. Bây giờ hắn cũng có thể làm tương tự.
“Keng”
Lúc này chỉ thấy tất cả lão tổ, cường giả của Kiếm Trủng bày trận. Từng thanh bảo kiếm rời vỏ, nháy mắt, vô số ánh kiếm phóng lên trời. Cuối cùng chỉ nghe một tiếng kiếm reo “keng” vang vọng cửu thiên, tất cả ánh kiếm cùng bảo kiếm gắn kết với nhau hóa thành một thanh cự kiếm treo cao trên trời.
Khi cự kiếm xuất hiện thì nó tràn ngập khí tức tuyên cổ, thần thánh uy nghiêm, uy hiếp bát hoang, có thể đồ thần trảm ma.
– Đây… đây chính là kiếm trận của Kiếm Thành sao?
Nhìn cự kiếm, có người hít lạnh một hơi, ngơ ngác nói.
– Là công lao của Mộc Thiếu Thần. Mộc Thiếu Thần đi tới Quỷ Thủ Địa, nghe nói lấy được Kiếm Phần, vì vậy hiểu ra vô thượng kiếm đạo của Kiếm Thánh. Mới đây hắn truyền kiếm trận này về Kiếm Trủng, vì vậy trên dưới Kiếm Trủng cam tâm tình nguyện cống hiến cho Mộc Thiếu Thần.
Có lão tổ nói.
– Da lông mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn thánh kiếm treo cao. Đây đúng thật là kiếm trận của Kiếm Thánh, tiếc là uy lực có hạn. Hắn lắc đầu cười nói:
– Ngươi chỉ tìm hiểu được một chút kiếm đạo mà thôi, chỉ nhìn ra một chút ảo diệu mà thôi, chứ chưa thật sự chiếm được.
– Thủ đoạn để đối phó ngươi, không chỉ có thứ này.
Được hàng ngàn, hàng vạn cường giả che chở, tinh thần của Mộc Thiếu Thần ổn định không ít.
Khi hắn vừa nói xong thì chỉ nghe “keng”, tất cả lão tổ cường giả của Khai Thiên đạo thống đứng ở bên phải rút trường đao, tất cả trường đao đều bùng nổ đao ý khủng bố vô biên. Chỉ nghe “keng”, thần đao rời vỏ, tất cả đao ý gắn kết thành một cây thần đao dài vạn thước, dập dờn ánh sáng kinh khủng, từng sợi ánh sáng kinh khủng tới mức giống như có thể đâm thủng bầu trời.
Thế nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Trong nháy mắt, chỉ thấy lão tổ cường giả của Vân Độ đạo thống, Tịnh Dương đạo thống vào vị trí, chỉ nghe cái “đùng”, tất cả bọn họ nâng lên một tấm hộ tâm kính khổng lồ. Tấm hộ tâm kính này bay lên cao như một vầng minh nguyệt, lan tỏa hào quang chói lóa, ánh trăng xua đuổi tăm tối.
Chương 3392: Tinh Thần Thủy Tổ Đại Trận (Hạ)
Lúc này mười mấy đạo thống liên thủ với nhau, ai vào chỗ nấy, các đại trận gắn kết lại với nhau tạo thành một trận pháp to lớn hơn. Rất hiển nhiên, sự hợp tác này không phải là suy nghĩ nhất thời mà các đạo thống đã luyện tập từ trước, chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Điều này cũng có nghĩa Mộc Thiếu Thần tới đây có chuẩn bị. Hắn có vô số thủ đoạn, vô số nội tình. Cũng chính vì vậy hắn mới dám hò hét Dương Minh giáo, muốn thay thế địa vị lãnh tụ của Dương Minh giáo.
Ngay khi hàng ngàn, hàng vạn người của mười mấy đạo thống vào vị trí thì chỉ thấy Mộc Thiếu Thần lấy ra một tấm trận đồ. Chỉ nghe “đùng”, khi trận đồ được lấy ra thì cứ như có ngàn vạn ngôi sao từ trên trời rơi xuống. Chỉ thấy ánh sao trút xuống như hồng thủy, nhật nguyệt tinh thần trên bầu trời lập tức sáng rực, chúng nó chiếu hết tất cả ánh sáng xuống trận đồ.
Trận đồ giống như nắm giữ lực hút vô cùng vô tận, hút hết ngàn tỉ ánh sao trong vũ trụ. Khi ánh sao mênh mông vô tận gắn kết vào trận đồ thì hào quang bừng sáng khiến người ta không thể nào mở mắt ra nổi.
Khi mọi người có thể mở mắt lại thì đã thấy một bóng người cực kỳ to lớn từ trên trời giáng xuống. Người này đầu đội trời xanh, chân đạp đại địa, thân thể do ánh sao của ngàn tỉ ngôi sao trên trời gắn kết mà ra, nắm giữ sức mạnh của toàn bộ tinh không.
Kinh khủng hơn đó là, bóng người này lan tỏa khí tức cổ lão mênh mông vô bờ, giống như một vị thủy tổ giá lâm vậy.
“Keng”
Khi bóng người cực kỳ cao lớn này phủ xuống thì chỉ thấy hắn giơ tay, thánh kiếm thần đao do Kiếm Trủng cùng Khai Thiên đạo thống hóa ra đều rơi vào lòng bàn tay của hắn. Hắn một tay cầm kiếm, một tay cầm đao. Thánh kiếm thần đao cao vạn trượng vừa rơi vào tay hắn thì uy lực càng trở nên khủng khiếp, giống như có thể chém nứt vạn thế vậy.
Sau đó chỉ nghe “ầm”, hộ tâm kính do đám người Tịnh Dương đạo thống, Vân Độ đạo thống tạo thành che chắn ở trước ngực bóng người này, giống như là sức phòng thủ mạnh nhất thế gian.
Chỉ nghe “leng keng”, lúc này trận đồ của mười mấy đạo thống còn lại dung hợp với nhau tạo thành một tấm thần giáp cổ xưa mạnh mẽ, từng mảnh chiến giáp gắn lên trên người bóng người cao lớn.
Nhất thời, bóng người to lớn này mình mặc chiến giáp, tay trái cầm thánh kiếm, tay phải cầm thần đao, trước ngực là hộ tâm kính lấp lánh hào quang chói mắt.
Lúc này, bóng người này rất chân thật, giống như thật sự có một vị Chân Đế thủy tổ đang đứng ở nơi này. Nó không còn là một cái bóng nữa nữa, mà nó là một tôn chiến thần.
– Lý Thất Dạ, đây chính là Tinh Thần Thủy Tổ Đại Trận do ta sáng chế, có thể triệu hồi chiến ý của thủy tổ Mộc gia ta, ngươi có dám chiến một trận hay không.
Sau khi Mộc Thiếu Thần đứng lên trên bóng người này thì ngạo nghễ cười lớn.
– Thủy tổ Mộc gia.
Nghe Mộc Thiếu Thần nói vậy, rất nhiều người ngơ ngác, ngay cả lão tổ đạo thống cũng lạnh gáy, thì thào rằng:
– Có thể triệu hồi chiến ý của thủy tổ… đúng là quá nghịch thiên.
Một vãn bối thế mà lại có thể triệu hồi chiến ý của thủy tổ, đúng là quá kinh khủng. Huống chi thủy tổ Mộc gia còn là một vị thủy tổ khủng bố vô biên.
Không thể không thừa nhận, Mộc Thiếu Thần đúng là thiên phú tuyệt luân. Hắn chỉ nhìn nhật nguyệt tinh thần thì đã có thể sáng tạo ra kỳ trận như thế, hơn nữa kỳ trận này vừa có thể mượn sức mạnh của mọi người, vừa có thể mượn sức mạnh của tinh thần. Nó nắm giữ ngàn vạn loại phương pháp chắp vá.
Giống như hiện tại, nó có thể chắp vá những đại trận của Kiếm Trủng, Khai Thiên đạo thống lại với nhau, vô cùng linh hoạt.
Lúc này, chiến ý của thủy tổ Mộc gia do đại trận gọi ra cao minh hơn so với Đồ Đao Chân Thần uống thủy tổ chân huyết biến bản thân mình thành thủy tổ.
– Thì đã sao, coi như thủy tổ Mộc gia tới thì cũng giết không tha.
Lý Thất Dạ chỉ hơi háy mắt, hoàn toàn thờ ơ.
Câu nói của Lý Thất Dạ làm cho Mộc Thiếu Thần biến sắc, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
– Nhục thủy tổ Mộc gia ta, giết không tha!
“Keng —” Trong nháy mắt, chỉ thấy bóng người cao lớn lập tức ra tay. Tay trái thánh kiếm, tay phải thần đao, đao kiếm giao nhau, thẩm phán giáng xuống. Khi chiêu thức này chém xuống, vạn giới run rẩy, nó cứ như muốn chém nứt toàn bộ Kim Tiễn Lạc Địa, chém nát toàn bộ thiên địa.
– Lui —
Cái chém này đưa mọi thứ quay về cõi hỗn mang, vô số người sợ hãi mất hồn mất vía. Đao kiếm còn chưa rơi xuống thì kiếm ý đao ý đã phá hủy thiên địa, vô số tu sĩ đạo hạnh yếu kém bị ép thành sương máu. Cái chém kinh khủng này khiến cho tất cả lão tổ đạo thống có mặt ở nơi này tái mặt, nháy mắt đưa vãn bối của mình nhanh chóng lùi về phía sau.
– Lên đi.
Đối mặt với đao kiếm chém xuống, Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
– Xem qua kiếm đạo chân chính đi.
Trong nháy mắt, chỉ thấy Lý Thất Dạ xòe bàn tay, bàn tay của hắn nâng một ngôi mộ. Ngôi mộ này không có bia đá mà thay vào đó là một thanh trường kiếm, cả ngôi mộ còn điêu khắc kiếm phù vô cùng vô tận.
“Keng —” Trong nháy mắt, chỉ thấy ngôi mộ như mở ra, nháy mắt dâng trào kiếm ý cuồn cuộn, kiếm ý trùng thiên, rung chuyển cửu thiên thập địa. Khi loại kiếm ý này phóng lên trời thì cứ như một vị Kiếm Thánh vô thượng giá lâm. Đối mặt với loại kiếm ý này, ngay cả ba ngàn thế giới cũng trở nên nhỏ bé.
“Keng —” Chỉ thấy ngôi một quét ra ánh kiếm, ánh kiếm như một tấm quạt khổng lồ lấp kín vạn vực, nháy mắt ngăn cản đao kiếm, hơn nữa lại còn dễ như ăn cháo.
– Kiếm Phần —
Nhìn thấy ngôi mộ này, Mộc Thiếu Thần hoàn toàn biến sắc, giật mình nói:
– Ngươi… ngươi lấy được Kiếm Phần!
– Không sai.
Lý Thất Dạ bình thản mỉm cười, nói:
– Còn ngươi chỉ đứng nhìn từ xa, nhìn ra một chút ít kiếm đạo.
Nhìn thấy Kiếm Phần, sắc mặt của Mộc Thiếu Thần rất khó coi. Hắn cũng đi vào Quỷ Thủ Địa, thế nhưng không thể lấy Kiếm Phần đi mà chỉ có thể nhìn trộm một chút kiếm đạo. Thế nhưng bây giờ nó lại nằm trong tay Lý Thất Dạ.
Kiếm Phần chính là kiệt tác tâm huyết của Kiếm Thánh, Mộc Thiếu Thần biết Kiếm Phần cường đại như thế nào.
– Kiếm Phần —
Nhìn tòa Kiếm Phần vừa có thể lớn vừa có thể nhỏ này, mọi người chấn động. Kiếm Phần chính là hạt nhân đạo nguyên của Kiếm Trủng, từng tiêu hao vô số tâm huyết của Kiếm Thánh.
Sau này không biết tại vì sao Kiếm Phần đột nhiên bay đi mất. Cũng chính vì vậy mà kể từ đó Lăng gia sa sút, Kiếm Trủng đổi chủ. Hôm nay Kiếm Phần lại xuất hiện, mọi người làm sao mà không chấn động chứ.
Chương 3393: Chích Thủ Đồ Thần
– Kiếm Phần…
Nhìn thấy Kiếm Phần, Lăng Tịch Mặc khóc ướt cả mặt. Kiếm Phần mà nàng tha thiết muốn có đang ở ngay trước mắt. Thứ này chứa đựng toàn bộ hy vọng của Lăng gia, có liên quan tới sự hưng suy của Lăng gia.
Mộc Thiếu Thần sắc mặt thay đổi. Hắn không có được Kiếm Phần, nhưng bây giờ Lý Thất Dạ lại có được, điều này khiến hắn ngửi thấy cảm giác nguy hiểm.
“Đùng…” Trong nháy mắt, chỉ thấy bóng người vĩ đại bùng nổ tổ uy vô cùng mạnh mẽ, hộ tâm kính trước ngực hắn bắn ra một cột sáng. Cột sáng này cực kỳ lấp lánh, khi nó tấn công tới thì nhật nguyệt tinh thần đều nát tan, đại địa bị xuyên thủng.
“Ầm”
Cột sáng này ngang trời đánh tới, xuyên thủng ánh kiếm, đánh về phía Kiếm Phần.
Mặc dù Lý Thất Dạ không có điều khiển Kiếm Phần, thế nhưng bản thân Kiếm Phần đã rất mạnh mẽ, có được linh tính hết sức kinh người. Vì vậy khi cột sáng đánh tới thì chỉ nghe thấy tiếng kiếm reo “leng keng”, chỉ thấy Kiếm Phần tuôn trào ánh kiếm cuồn cuộn. “Đùng” một cái, ánh kiếm như trụ, dứt khoát đánh tới.
“Đùng”
Hai cột sáng va chạm với nhau, làm cho trời đất rung chuyển, nhật nguyệt phai mờ. Tất cả mọi người đều sợ hãi mất hồn mất vía.
– Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?
Lý Thất Dạ mỉm cười, không quá quan tâm tới cảnh tượng này.
– Lý Thất Dạ, chớ có ngông cuồng…
Lúc này Thiết Kỳ Chân Thần cùng lão tổ của Chu Tương võ đình ngăn chặn đường đi của Lý Thất Dạ. Hai người bọn họ che chở Mộc Thiếu Thần, hét lớn rằng.
Thiết Kỳ Chân Thần không nói hai lời, cuộn đại kỳ, khi hắn cuộn đại kỳ thì trăng sao tắt sáng, cứ như đại kỳ cuốn lấy toàn bộ vũ trụ. Khi đại kỳ quét xuống thì nghe “ầm ầm ầm”, nháy mắt đánh bay những ngọn núi ở đằng trước.
Thiết Kỳ Chân Thần không hổ là Chân Thần cửu trọng thiên, vừa ra tay là trời long đất lở.
Lão tổ Chu Tương võ đình cũng không ngồi không, chỉ nghe tiếng “Ô” vang lên thật lớn, sử dụng “Điện Nghê Hạ Sơn” trong Vũ Tổ mười hai thức. Nháy mắt, dòng lũ tia điện trào ra, Điện Nghê cực kỳ to lớn nhào tới vồ giết. Dưới lợi trảo của nó, ngay cả đại địa cũng trở nên mỏng tanh như tờ giấy.
Trong nháy mắt, Thiết Kỳ Chân Thần cùng lão tổ Chu Tương võ đình giáp công trái phải, đòn đòn trí mạng. Bọn họ biết Lý Thất Dạ khủng bố, vì vậy không chừa cho Lý Thất Dạ bất cứ cơ hội nào, muốn giết chết Lý Thất Dạ trong một đòn.
Đối mặt với đòn đánh kinh khủng như thế, Lý Thất Dạ hời hợt, xòe bàn tay, “đùng” một cái, giống như có vạn giới sinh ra trong lòng bàn tay của Lý Thất Dạ, lòng bàn tay của hắn có ngàn vạn càn khôn, tất cả mọi thứ trên thế giới bỗng trở nên nhỏ bé trước lòng bàn tay của hắn.
“Ầm”, bàn tay đập xuống, không hề có chiêu thức biến hóa, chỉ có hủy diệt tuyệt đối. Chỉ nghe tiếng hét thảm “Ô”, Điện Nghê khổng lồ bị Lý Thất Dạ đập thành thịt vụn, tất cả tia điện lập tức vỡ vụn.
“Răng rắc” Tiếng đổ nát vang khắp thiên địa. Chỉ thấy dưới cú đập này, thiết kỳ của Thiết Kỳ Chân Thần vỡ vụn từng tấc một, thiết kỳ lập tức biến thành một tấm vải rách.
Một đập tiêu diệt chiêu thức tuyệt sát của Thiết Kỳ Chân Thần cùng lão tổ Chu Tương võ đình, làm cho hai người bọn họ ngơ ngác, nhanh chóng lui về phía sau, muốn thoát khỏi chiến trường.
Thế nhưng đã muộn rồi. “Đùng” một cái, Lý Thất Dạ nhúc nhích nấm đấm, một quyền xuyên phá thời gian, đánh vỡ tuế nguyệt. Đối mặt với một quyền này, cho dù tốc độ của ngươi nhanh cách mấy thì cũng không thể chạy thoát. Cho dù phòng thủ của ngươi mạnh tới đâu thì cũng không thể cản nổi.
Khi một quyền này đánh tới, hai người Thiết Kỳ Chân Thần ngơ ngác, hét lớn một tiếng, sử dụng thủ đoạn phòng thủ mạnh mẽ nhất trong cuộc đời, thế nhưng vẫn không có tác dụng. Chỉ nghe hai tiếng “ầm ầm”, máu tươi tung tóe, chỉ thấy một quyền của Lý Thất Dạ xuyên thủng lồng ngực của hai người Thiết Kỳ Chân Thần.
Cuối cùng, chỉ nghe cái “ầm”, thi thể của hai người Thiết Kỳ Chân Thần ngửa mặt ngã xuống nền đất, đôi mắt của bọn họ trợn trừng. Bọn họ không ngờ rằng, ngay cả một quyền của Lý Thất Dạ mà bọn họ cũng không đỡ nổi.
– Ngươi…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tiêu diệt hai người Thiết Kỳ Chân Thần trong một quyền, Mộc Thiếu Thần hoàn toàn biến sắc, lập tức lui về phía sau.
“Keng…” Ngay khi Lý Thất Dạ tiêu diệt hai người Thiết Kỳ Chân Thần, Kiếm Phần dường như không phục, nháy mắt tuôn trào ánh kiếm rợp trời, Kiếm Phần mở ra, thanh trường kiếm cắm bên trên Kiếm Phần bắn ra ngoài như thiên ngoại phi tiên.
Một kiếm thiên ngoại phi tiên, chứa đựng kiếm ý chí cao vô thượng. Một kiếm bay tới, không ai có thể ngăn cản.
Mặc dù khi một kiếm này bay tới thì bóng người vĩ đại đã chém đao kiếm, muốn ngăn cản một kiếm thiên ngoại phi tiên này, thế nhưng lại không có tác dụng. Chỉ nghe “ầm”, đao kiếm lập tức vỡ nát, không thể ngăn cản một kiếm thiên ngoại phi tiên này.
Sau đó “ầm” một cái, kiếm này đánh nát hộ tâm kính. “Keng”, kiếm reo cửu thiên, kiếm này đâm thủng bóng người vĩ đại, đâm qua thân thể của nó, để lại một lỗ thủng thật lớn.
“Đùng…”
Bị một kiếm thiên ngoại phi tiên đánh trúng thân thể, trận đồ của Mộc Thiếu Thần lập tức sụp đổ, bóng người vĩ đại nổ tan tành.
Ngay khi trận đồ sụp đổ thì chỉ thấy thanh kiếm trên Kiếm Phần quét một kiếm, tiếng kêu thảm “a” vang lên không dứt, máu tươi đầy trời, bầu trời đổ mưa máu, tất cả đầu lâu đều bay lên thật cao.
Kiếm Trủng, Khai Thiên đạo thống, Vân Độ đạo thống, Tịnh Dương đạo thống… Hơn vạn lão tổ cường giả đều bị chiêu kiếm này tàn sát không còn một ai, không có bất cứ người nào thoát khỏi chiêu kiếm này.
Thanh kiếm của Kiếm Phần quá khủng bố, tuyệt đối là một thanh kiếm giết chóc. Sau khi tàn sát hơn vạn cường giả của mười mấy đạo thống, chỉ nghe “keng”, trường kiếm cắm trở vào ngôi mộ.
– Kiếm Phần…
Nhìn thấy cảnh tượng này, vô số người lạnh người. Lúc này mọi người mới biết được Kiếm Phần mà năm xưa Kiếm Thánh để lại khủng bố như thế nào. Chẳng trách Kiếm Thánh rời khỏi lâu như vậy rồi mà nó vẫn có thể bay vào Kim Tiễn Lạc Địa trấn áp Quỷ Thủ Địa.
– Nên quay về với hậu nhân của Kiếm Thánh.
Lý Thất Dạ làm như không thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ cười nhạt, ngoắc Kiếm Phần.
“Vèo” Chỉ thấy Kiếm Phần bay đi, rơi xuống trước mặt Lăng Tịch Mặc.
Lăng Tịch Mặc chấn động, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Sau khi vất vả lấy lại tỉnh táo thì vội vàng xòe bàn tay.
Kiếm Phần từ từ thu nhỏ lại, rơi vào bàn tay của nàng. Hai tay Lăng Tịch Mặc run rẩy, ôm chặt lấy Kiếm Phần. Đây là Kiếm Phần mà Lăng gia tha thiết muốn có, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng rơi vào tay nàng.
Chương 3394: Cự Ưng (Thượng)
– Nghe nói ngươi có trọng khí, ta muốn xem qua một chút.
Lý Thất Dạ mỉm cười, làm như không thấy thi thể chất đầy đất.
Máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, từng bộ thi thể không đầu nổi lềnh bềnh trên máu tươi, mùi máu tanh gay mũi khiến người ta buồn nôn.
Nhìn Lý Thất Dạ mỉm cười bình thản, vô số người run rẩy, hai chân nhũn ra. Lúc này Lý Thất Dạ trong mắt mọi người chính là ma vương tới từ địa ngục, là tồn tại chỉ cần nhấc tay thì có thể tiêu diệt vạn thế.
Nhìn Lý Thất Dạ từng bước đi tới, ngay cả Mộc Thiếu Thần đã từng gặp qua Chân Đế cũng biến sắc, ngửi thấy mùi giết chóc.
– Ngươi sẽ thấy, thế nhưng không phải bây giờ.
Mộc Thiếu Thần cười lớn. Hắn liên tục lùi về phía sau, thần thái hơi mất tự nhiên, không bễ nghễ bát phương, khinh thường thiên hạ như vừa rồi.
Lý Thất Dạ ra tay đã đánh vỡ suy đoán của hắn. Tuy rằng hắn đã đoán Lý Thất Dạ rất mạnh, thậm chí còn phỏng đoán trạng thái mạnh mẽ nhất của Lý Thất Dạ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ ra tay thì hắn mới biết hắn đã đánh giá thấp Lý Thất Dạ.
Trước đó hắn từng tính toán qua thực lực của Lý Thất Dạ. Trong suy đoán của hắn, cho dù Lý Thất Dạ mạnh mẽ tới mấy thì hắn cũng nắm chắc phần thắng, giết chết Lý Thất Dạ không phải là chuyện khó.
Bây giờ Lý Thất Dạ ra tay thì Mộc Thiếu Thần có cái nhìn hoàn toàn mới về sức mạnh của Lý Thất Dạ. Lúc này, Mộc Thiếu Thần muốn điều chỉnh phương án đối phó Lý Thất Dạ, thế nhưng sức mạnh của Lý Thất Dạ vượt xa tính toán của hắn, để rất nhiều thủ đoạn cùng nội tình mà hắn tính dùng để đối phó Lý Thất Dạ nhất thời không thể nào phát huy được tác dụng.
– Nếu như không có trọng khí thì e rằng ngươi chỉ có một con đường chết, cho dù có tổ khí thì cũng không thể làm nên chuyện gì.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nhất thời, tất cả mọi người nín thở quan sát. Trên thực tế, ai ai cũng cảm thấy hồi hộp, mọi người không chỉ quan tâm Lý Thất Dạ cùng Mộc Thiếu Thần ai thắng ai thua, mà còn quan tâm Mộc Thiếu Thần có thật sự có trọng khí hay không.
Mọi người suy đoán Mộc Thiếu Thần tuyệt đối có tổ khí, dù sao thủy tổ Mộc gia cũng là một vị thủy tổ vô cùng khủng bố nên sẽ để lại tổ khí ở Mộc gia. Còn trọng khí thì không thể nói chắc.
Thế nhưng vẫn có lời đồn nói Mộc Thiếu Thần có trọng khí của thủy tổ Mộc gia. Cũng chính bởi vì vậy tất cả mọi người đều nhìn Mộc Thiếu Thần trông đợi. Nếu như hắn thật sự lấy ra trọng khí thì uy lực sẽ khủng bố tới mức không thể nào tưởng tượng nổi.
– Lý Thất Dạ, không thể phủ nhận rằng ngươi thất mạnh, thế nhưng ngươi vẫn chưa mạnh tới mức có thể chống lại trọng khí.
Mộc Thiếu Thần lén lút hít một hơi, bình tĩnh lại không ít. Hắn thiên phú vô song, từng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, là người từng nhìn thấy Chân Đế, vì vậy vừa rồi dù nhất thời hoảng loạn thì hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Lý Thất Dạ nhìn Mộc Thiếu Thần, cười nhạt, nói:
– Thật sao? Ngoại trừ trọng khí thì ngươi còn đòn sát thủ gì nữa? Chỉ với thực lực này của ngươi, ngay cả một đòn của ta cũng không đỡ nổi. Tuy rằng thiên phú của ngươi không tệ, nhưng tiếc là ngươi không sử dụng nó để tu hành, bằng không thì ngươi cũng không chỉ có ngần ấy đạo hạnh, nói không chừng thật sự có thể giãy dụa trong tay ta một lát. Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự dùng thiên phú để tu luyện thì sẽ không lưu lạc xuống Vạn Thống Giới.
– Ngươi…
Mộc Thiếu Thần bị Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn đỏ mặt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ.
Câu nói của Lý Thất Dạ đã vạch trần vết sẹo trong lòng Lý Thất Dạ. Thiên phú của hắn rất cao, nếu không thì Lý Thất Dạ cũng sẽ không khen hắn thiên phú không tệ. Thiên phú không tệ trong miệng Lý Thất Dạ chính là thiên phú hết sức kinh người.
Thiên phú của Mộc Thiếu Thần đừng nói ở Vạn Thống Giới mà ngay cả ở Đế Thống Giới cũng rất ít ỏi.
Thế nhưng Mộc Thiếu Thần xuất thân Mộc gia, lại có thiên phú vô song, vì vậy cuộc đời của hắn rất dễ dàng, muốn thứ gì là có thứ đó. Chính vì vậy làm hắn sinh lòng kiêu căng, rất ít quan tâm chuyện tu luyện, xưa nay rất ít tu luyện.
Cũng chính vì vậy dù hắn có thiên phú vô song thế nhưng đạo hạnh chỉ có thể so với những thiên tài xuất chúng mà thôi, không thể xem là kinh diễm. Nếu như hắn cố gắng một chút thì nói không chừng hôm nay đã là Chân Đế rồi.
Đối với Mộc Thiếu Thần mà nói, hắn không quan tâm đạo hạnh mạnh yếu. Theo hăn thấy, cho dù kẻ địch mạnh mẽ cách mấy thì hắn cũng có trăm nghìn thủ đoạn đánh bại hắn.
Thế nhưng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì tất cả thủ đoạn chỉ là mây bay, cho dù có thiên phú lợi hại cách mấy thì cũng không thể làm nên chuyện gì.
Cũng chính vì vậy, Mộc Thiếu Thần vì một nguyên nhân nào đó mà lưu lạc xuống Vạn Thống Giới. Bằng không, đổi lại là những thiên tài khác, nào có ai muốn từ Đế Thống Giới lưu lạc xuống Vạn Thống Giới chứ? Dù sao Đế Thống Giới có tài nguyên phong phú hơn.
Mộc Thiếu Thần lưu lạc xuống Vạn Thống Giới là có khổ tâm riêng. Cho dù hắn thiên phú cao tới mấy, Mộc gia mạnh tới mấy thì cũng không thể thay đổi.
Có thể nói, đây là một vết sẹo trong lòng Mộc Thiếu Thần. Bây giờ Lý Thất Dạ vạch trần vết sẹo này, Mộc Thiếu Thần không tức giận làm sao cho được.
– Sao hả, không phục sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Thế nhưng không sao cả, kế tiếp còn có chuyện khiến ngươi mất mặt hơn. Đối địch với ta, dù ngươi có là vạn cổ thiên tài đi chăng nữa, dù có còn sống thì cũng chỉ là sống tạm bợ uất ức! Tới khi đó, thiên phú mà ngươi lấy làm kiêu căng, Mộc gia mà ngươi cho rằng vô địch, ở trước mặt ta, đều là gà đất chó sành.
– Ngươi…
Mộc Thiếu Thần lần thứ hai tức giận run cầm cập. Từ lúc hắn đi xuống Vạn Thống Giới tới nay đã khi nào chịu ấm ức như thế này chứ. Bất luận ở nơi nào, bất luận ở đạo thống nào, hắn đều luôn cao cao tại thượng. Hắn thực sự không thể nuốt trôi cơn giận này.
Lý Thất Dạ cười nhạt, chậm rãi đi về phía Mộc Thiếu Thần.
“Keng…”
Ngay lúc này, cự ưng giang cánh, ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ.
Cánh của con cự ưng này như sắt thép, mỗi một cọng lông vũ đều giống như được chế tạo từ huyết thiết, mỗi một cọng lông vũ đều là từng thanh kiếm sắc bén.
Khi con cự ưng này giương cánh thì hệt như có ngàn vạn thanh kiếm huyền thiết tách ra như cánh quạt, ngăn cản đường đi Lý Thất Dạ.
Phải biết, con cự ưng này chính là thú cưỡi của Vân Độ Ưng Thần, đã thông linh từ lâu, vô cùng mạnh mẽ, đã từng giết chết rất nhiều Chân Thần, mạnh mẽ rối tinh rối mù.
Chương 3395: Cự Ưng (Hạ)
Lúc này cự ưng giương cánh, kiếm huyền thiết cắt đứt bát phương, đoạn tuyệt vạn vực, che kín đường đi của Lý Thất Dạ.
– Dừng lại…
Lúc này, cự ưng mở miệng nói tiếng người. Tuy lời nói có chút cứng ngắc, thế nhưng ít ra cũng nói rõ con ưng này thật sự thông linh khai trí.
– Coi như chủ nhân của ngươi đích thân ra tay thì cũng không thể ngăn nổi ta, huống chi là ngươi.
Bị cự ưng cản đường, Lý Thất Dạ cũng không vội vàng vượt qua, chỉ cười cợt.
– Lý Thất Dạ, ngươi quá phận. Chỉ bằng việc ngươi giết nhiều người như vậy thì đã đủ tội chết rồi.
Lúc này trên bầu trời buông xuống một giọng nói già nua, là giọng nói của Vân Độ Ưng Thần. Tuy rằng Vân Độ Ưng Thần không có mặt, thế nhưng cũng chẳng khác gì hắn đang có mặt ở đây cả.
– Vậy thì đã sao?
Lý Thất Dạ bình thản mỉm cười, nói:
– Đối địch với cả thiên hạ ta còn chẳng sợ nữa là. Ngăn cản con đường của ta, giết không tha. Tàn sát giết người trong thiên hạ, lại hề hấn gì.
Câu nói này vừa thốt, tất cả mọi người trợn mắt. Theo mọi người thấy, chỉ cần có chút lý trí thì sẽ không ăn nói lớn lối như vậy. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại nói như thế ngay trước mặt người trong thiên hạ, thật đúng là xem thường người trong thiên hạ.
Thế nhưng, cho dù biết Lý Thất Dạ xem thường người trong thiên hạ thì mọi người cũng chỉ có thể cười khổ, không thể làm gì hơn. Tên hung nhân này nói được làm được, có ai mà muốn chịu chết chứ?
– Điếc không sợ súng, gàn bướng hết thuốc chữa!
Vân Độ Ưng Thần quát.
– Được rồi, đừng có nói thừa thải nữa.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay áo, nói:
– Ngươi cũng đừng núp ở trên trời nữa, xuống đây đi, ta thu thập luôn cả ngươi. Sau khi thu thập sạch sẽ các ngươi thì thu thập luôn cả cái gọi là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới!
Câu nói này vừa thốt, tất cả mọi người hít lạnh. Hung nhân đúng là hung hãn rối tinh rối mù, không chỉ muốn giết Vân Độ Ưng Thần mà còn dám ngông cuồng nói muốn giết đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới Long Tượng Võ Thần!
Nhất thời, vô số người ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ. Có lão tổ đạo thống nói:
– Quá ngông cuồng rồi, động một chút là đòi chém bất hủ, hắn cho rằng bất hủ là bùn đất sao? Sợ rằng hắn chưa kịp chém bất hủ thì đã chết không có chỗ chôn.
– Hừ…
Rất hiển nhiên, tiếng hừ này buông xuống từ trên trời. Tiếng hừ lạnh này chấn động vũ trụ, ngôi sao run rầm rầm. Câu nói của Lý Thất Dạ đã chọc giận Vân Độ Ưng Thần.
Hắn chính là bất hủ, dõi mắt nhìn khắp Vạn Thống Giới, hắn chính là tồn tại cao thượng, giậm chân một cái là toàn bộ Vạn Thống Giới run rẩy. Thế mà bây giờ lại bị Lý Thất Dạ nói như một đáng một xu, hắn không tức giận được sao?
“Keng…” Ngay khi Vân Độ Ưng Thần nổi giận thì cự ưng chỉ cánh, như có hàng vạn thanh thần kiếm huyền thiết tức giận chỉ Lý Thất Dạ.
– Qua đây nhận lấy cái chết…
Lúc này cự ưng mở miệng nói tiếng người, lạnh giọng quát.
– Một con súc sinh lông lá mà thôi, dám diệu võ dương oai trước mặt ta, chết!
Lý Thất Dạ nhìn cự ưng, lạnh nhạt nói.
– Tiểu súc sinh, ta chém ngươi thành muôn mảnh!
Cự ưng tức giận. Nó vất vả lắm mới thông linh khai trí, vì vậy nó ghét nhất là bị người khác gọi nó là “súc sinh lông lá”, vì vậy nó tức giận.
“Keng… keng… keng…” Cự ưng đập cánh bay lên, từ trên trời đánh xuống. Trong nháy mắt, lông vũ của nó giống như hàng vạn thanh kiếm cùng bay lên, chém về phía Lý Thất Dạ.
Trong nháy mắt, kiếm khí tung hoành. Lông vũ như thần kiếm của cự ưng chém xuống, chỉ nghe “xuy xuy”, kiếm khí lập tức đánh ra một cái hố lớn, nháy mắt đâm một ngọn núi thành cái rỗ. Thậm chí có người đạo hạnh kém không kịp chạy trốn bị kiếm khí đánh thành mưa máu.
– Cẩn thận…
Nhìn thấy cự ưng giận dữ đánh ra một kích khủng bố như thế, không ít người ngơ ngác, vội vàng tránh né.
“Keng…”
Nháy mắt kiếm khí tung hoành, vạn kiếm cùng bay lên, vạn kiếm cùng chỉa về phía Lý Thất Dạ, vạn kiếm giống như muốn đâm Lý Thất Dạ thành cái rỗ.
– Chết…
Đối mặt với vạn kiếm, Lý Thất Dạ chỉ nhìn lạnh lùng, chỉ nói duy nhất một chữ.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ vươn tay chưởng về phía vạn kiếm.
“Keng…” Khi bàn tay của Lý Thất Dạ chưởng tới thì vạn kiếm lập tức dâng trào ánh sáng lộng lẫy hơn hẳn, kiếm khí tăng vọt, cực kỳ cuồng bá. Vạn kiếm cùng lên, có thể đâm thủng thiên địa trong nháy mắt.
Công kích bá đạo khiến không ít người lạnh gáy. Một con cự ưng mà đã mạnh như thế rồi, có thể tưởng tượng bản thân Vân Độ Ưng Thần mạnh như thế nào.
Đối mặt với thần uy khủng khiếp của vạn kiếm, thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn tay không chưởng tới, khiến không ít người hít lạnh.
– Tay không có thể chịu đựng nổi vạn kiếm không? Có bị đâm thủng hay không.
Tuy bàn tay của Lý Thất Dạ có thể che trời chống đất, thế nhưng rất nhiều người cảm thấy bàn tay của Lý Thất Dạ sẽ không chịu nổi vạn kiếm.
“Ầm…” Ngay khi mọi người đang hoài nghi thì bàn tay của Lý Thất Dạ chưởng trúng vạn kiếm, thế nhưng bàn tay của Lý Thất Dạ không bị vạn kiếm đâm như mọi người đã tưởng, cũng không có máu bắn tung tóe như mọi người đã tưởng.
Bàn tay của Lý Thất Dạ không hề hư hao, cho dù lông vũ như thần kiếm huyền thiết của cự ưng rất sắc bén, thế nhưng vẫn không thể gây hại tới bàn tay của Lý Thất Dạ.
Từng tiếng “răng rắc…” vang lên. Nháy mắt, bàn tay của Lý Thất Dạ ép xuống, chỉ nghe tiếng đổ nát “ầm ầm ầm” vang lên.
Lông chim ở hai cánh của cự ưng cứng rắn như huyền thiết, thế nhung khi bị bàn tay của Lý Thất Dạ nghiền ép thì lông chim ở một bên cánh của cự ưng lập tức nát vụn, mảnh vụn phấp phới.
Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đang nghiền ép lông chim chớp mắt túm lấy cánh của cự ưng. Cánh bị tóm lấy, cự ưng kinh hãi muốn giang cánh bay lên, thế nhưng đã muộn rồi. Bàn tay của Lý Thất Dạ khóa chặt cánh của nó giống như vòng kim cô.
“Ầm…” Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Thất Dạ kéo cánh cự ưng, nhấc toàn bộ con cự ưng lên rồi nện mạnh thân thể của nó xuống đất.
“Ầm, ầm, ầm” Lý Thất Dạ nện thân thể khổng lồ của cự ưng xuống đất năm, ba lần, đập nát tan mấy ngọn núi, đá vun tung tóe.
“Thu…” Cự ưng cực kỳ phẫn nộ. Tuy rằng một cánh của nó bị tóm, thế nhưng hai móng vẫn chộp về phía Lý Thất Dạ nhanh như tia chớp. Hai móng của nó còn sắc bén hơn cả thần kiếm, có thể đâm thủng vũ trụ.
Thế nhưng, Lý Thất Dạ làm như không thấy hai móng vuốt sắc bén của nó, bàn chân giẫm mạnh xuống. Lúc này bàn chân của Lý Thất Dạ nổi kim quang, chỉ nghe “ầm”, bàn chân giẫm lên trên người cự ưng.