1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 650 [Chương 3246 đến Chương 3250]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 650 [Chương 3246 đến Chương 3250]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3246: Hạo Chiến Lão Tổ (Thượng)

Nhìn thấy Lý Thất Dạ, ánh mắt của hoàng đế Vạn Thọ quốc phát lạnh, hạ lệnh giết người.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, thế nhưng thân phận thủ tịch đại đệ tử của Lý Thất Dạ đã đủ lý do để hắn dồn ép Lý Thất Dạ vào chỗ chết rồi.

“Cheng”

Từng tiếng binh khí vang lên. Ngân Long quân đoàn vốn định dọn dẹp người phản đối chợt chuyển hướng mâu, bao vây Lý Thất Dạ chặt chẽ.

Trong nháy mắt, cường giả của Ngân Long quân đoàn cầm bảo vật trong tay, trường mâu nhắm thẳng về phía Lý Thất Dạ, một hồi giết chóc sắp sửa bắt đầu.

– Cút —

Lý Thất Dạ không thèm nhìn Ngân Long quân đoàn. Phong Tiếu Trần ở bên cạnh hắn quát lên, tay nâng một cái lò lớn.

“Đùng”

Lò lớn hỏa diễm ngợp trời, hóa thành một cái lò trời vô cùng to lớn.

“Ầm, ầm, ầm”

Từng trận nổ vang vang lên. Dưới sự càn quét của lò lớn, Ngân Long quân đoàn vây chặt đám người Lý Thất Dạ bị nghiền nát trong nháy mắt. Tiếng xương vỡ vụn vang bên tai không ngừng, máu tươi tuôn trào, từng tên cường giả bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.

Đan vương Phong Tiếu Trần không chỉ là hạng người hư danh. Hắn không chỉ đan đạo vô địch mà võ đạo của hắn cũng rất mạnh mẽ, cũng là một vị Chân Thần đăng thiên.

“A”

Tiếng kêu thảm vang không dứt bên tai. Phong Tiếu Trần càn quét, mấy ngàn cường giả của Ngân Long quân đoàn bị nghiền nát trong nháy mắt, ngay cả cơ hội hợp thành chiến trận cũng không có.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà máu tươi đã nhuộm đỏ Dược Đàn, rất nhiều cường giả Ngân Long quân đoàn bị đánh rơi, rớt khỏi ngọn núi.

Cuối cùng chỉ nghe “đùng”, lò lớn như gió, mang theo sức mạnh ngàn vạn quân va về phía hoàng đế Vạn Thọ quốc. Nhìn lò lớn va tới, hai con ngươi của hoàng đế Vạn Thọ quốc đông lại, không dám khinh thường thực lực của Phong Tiếu Trần.

“Cheng”

Mắt thấy lò lớn đánh trúng hoàng đế Vạn Thọ quốc thì một bàn tay lớn ngăn chặn đường đi, va chạm lò lớn, chưởng lò lớn văng ngược trở về. “Đùng” một tiếng, bàn tay để lại chưởng ấn bên trên lò lớn.

Người xuất thủ vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong một chiêu đã phân biệt được cao thấp, làm cho tất cả mọi người rùng mình.

Trong chớp mắt, chỉ thấy một ông lão đứng ở bên cạnh hoàng đế Vạn Thọ quốc. Hai mắt của ông lão này có thần uy vô thượng, cho dù Chân Đế có mặt ở nơi này thì cũng không dám coi thường thực lực của hắn.

– Hạo Chiến lão tổ.

Nhìn thấy ông lão này, không ít tu sĩ cường giả của Trường Sinh đạo thống ngẩn ngơ thất sắc. Ngay cả nhân vật cấp bậc lão tổ cũng phải rùng mình.

Hạo Chiến lão tổ, Thái Đại Vĩ. Người biết tới vị lão tổ này đều rùng mình, đều phát lạnh. Hắn là nhân vật sóng vai với Đan vương, là một trong hai đại lão tổ hiện nay của Trường Sinh đạo thống.

So với Đan vương Phong Tiếu Trần thì thực lực của Hạo Chiến lão tổ mạnh mẽ hơn, là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, thậm chí có người từng nói rằng hắn đã vấn đỉnh bất hủ.

Chân Thần cửu trọng thiên đúng là nhân vật khiến người ta vô cùng kính nể. Bởi vì Chân Thần cửu trong thiên có được tư cách khiêu chiến Chân Đế cấp thấp, đây không phải là thứ mà Chân Thần cấp thấp có thể so sánh.

– Phong huynh chớ tức giận, hà tất phải chấp nhặt với tiểu bối chứ.

Hạo Chiến lão tổ đứng ở nơi đó, giống như một ngọn núi cao không cách nào với tới, một ngọn núi cao chỉ có thể ngước mặt lên nhìn, khiến mọi người sinh lòng kính nể.

Đan vương Phong Tiếu Trần vang thanh thiên hạ, có được địa vị cao thượng phần nhiều là vì hắn có thể luyện chế Trường Sinh Đan vô song. Luận đạo hạnh cùng thực lực, hắn không thể so sánh với Hạo Chiến lão tổ.

– Thái Đại Vĩ, ngươi đi chung thuyền với Vạn Thọ quốc không phải là hành vi sáng suốt. Đi nhầm một bước, anh danh một đời của ngươi sẽ bị hủy sạch.

Cho dù Hạo Chiến lão tổ mạnh hơn mình, thế nhưng Phong Tiếu Trần lại gọi thẳng tên của hắn.

– Người có chí riêng.

Hạo Chiến lão tổ nói chậm:

– Phong huynh, Trường Sinh đạo thống suy yếu lâu ngày, cần có một người phấn chấn phục hưng nó. Bằng không, Trường Sinh cốc sẽ ngày càng lụn bại, ngày càng suy nhược.

– Ngươi hút quá nhiều lá đu đủ rồi.

Phong Tiếu Trần nói lạnh nhạt:

– Ngươi làm sao có thể tưởng tượng nổi nội tình của Trường Sinh cốc, trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công. Trị vì vô vi không có nghĩa là suy nhược. Vạn thế chìm nổi, biết bao đạo thống tan thành tro bụi, có được bao nhiêu đạo thống có thể truyền thừa vạn thế chứ.

– Ý ta đã quyết.

Hạo Chiến lão tổ nhìn Phong Tiếu Trần, vẻ mặt nghiêm nghị, nói chậm:

– Nể tình giao tình ngày xưa, ta khuyên Phong huynh một câu. Phong huynh cùng Bách Đan môn chớ cuốn vào vũng bùn này. Có một ít sức mạnh Phong huynh không thể phỏng đoán nổi. Bây giờ Phong huynh rút lui thì vẫn còn kịp, bằng không thì cái chờ Phong huynh chính là thân tử đạo tiêu.

– Như vậy càng làm ta cảm thấy hứng thú.

Phong Tiếu Trần cười nói:

– Ta lăn lộn trên đời này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng sợ qua kẻ nào, ai có thần thông vô thượng gì thì cứ việc tới đây, Bách Đan môn ta bất luận ra sao cũng cùng tiến cùng lùi với Trường Sinh cốc. Đây chính là thái độ nên có của con cháu Trường Sinh đạo thống.

Câu nói này của Phong Tiếu Trần rất khí phách, cương trực ngay thẳng, khiến lòng người không khỏi chấn động.

– Nếu như Phong huynh đã quyết định như thế thì ta cũng đành chịu.

Hạo Chiến lão tổ khẽ thở dài, lắc đầu nói rằng:

– Hôm nay giữa ta và ngươi chắc chắn sẽ phân cao thấp trên chiến trường.

– Phân cao thấp thì đã sao!

Phong Tiếu Trần cười lớn nói rằng:

– Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu như hôm nay mọi người phụng sự vì chủ khác nhau, như vậy thì gặp nhau bằng sinh tử.

Mọi người ở đây nín thở, nhìn Phong Tiếu Trần cùng Hạo Chiến lão tổ, trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác không nói thành lời.

Đan vương Phong Tiếu Trần cùng Hạo Chiến lão tổ Thái Đại Vĩ cùng được tôn xưng là hai đại lão tổ của Trường Sinh đạo thống. Giữa bọn họ thậm chí còn có giao tình với nhau. Thế nhưng hôm nay sắp sửa đối đầu sinh tử với nhau.

Mọi người nín thở quan sát. Ai cũng có suy nghĩ riêng phần mình, thế nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy Đan vương Phong Tiếu Trần không phải là đối thủ của Hạo Chiến lão tổ.

Nếu như luận uy vọng hay địa vị thì Đan vương có lẽ hơn, dù sao từng có không ít Chân Thần đăng thiên, thậm chí là bất hủ từng chịu ân huệ của Đan vương Phong Tiếu Trần. Nhất là từng có Chân Đế cầu xin Trường Sinh Đan của Đan vương.

Đan vương không chỉ kết giao khắp thiên hạ mà còn có rất nhiều nhân vật tuyệt thế mang ơn hắn. Cũng chính vì vậy, lúc nguy nan, bất luận là Chân Đế hay là bất hủ, ai cũng tình nguyện giúp đỡ Đan vương một chút sức lực.

Chương 3247: Hạo Chiến Lão Tổ (Hạ)

Thế nhưng luận đạo hạnh thì Đan vương thật sự không bằng Hạo Chiến lão tổ. Dù sao Hạo Chiến lão tổ cũng là Chân Thần cửu trọng thiên, thậm chí còn sắp vấn đỉnh bất hủ, thực lực mạnh mẽ hơn Đan vương rất nhiều.

“Vèo”

Ngay khi Đan vương cùng Hạo Chiến lão tổ sắp sửa bùng nổ đại chiến thì bên trên Thải Dược Phong đột nhiên truyền tới một tiếng thanh minh. Tiếng thanh minh này tuy không vang dội thế nhưng mọi người ở trên Dược Đàn đều nghe thấy rõ.

Mọi người vội vàng ngước nhìn, chỉ thấy phần bên trên của Thải Dược Phong bị mây mù khóa chặt đột nhiên tỏa ra từng luồng ánh sáng. Chỉ thấy những luồng ánh sáng này xua tan mây mù.

Sau khi mây mù bị xua tan thì chỉ thấy một cô gái ngồi trên nham thạch. Nham thạch này gồ trên eo núi, hơn nữa còn mọc một cây tùng già. Lúc này, cây tùng già buông tỏa từng luồng ánh sáng màu xanh, những luồng ánh sáng màu xanh này bao phủ lên người cô gái, làm cho cô gái nhìn trông có vẻ phiêu dật xuất trần.

– Là Diệu Chân sư tỷ.

Nhìn thấy cô gái này, có tu sĩ trẻ tuổi của Trường Sinh đạo thống nhận ra nàng, la lớn rằng.

Ánh mắt của tất cả mọi người bị thu hút. Bởi vì mọi người biết Phạm Diệu Chân binh bại rút lui vào Thải Dược Phong, Hồi Xuân công tử không tìm được Phạm Diệu Chân, để nàng trốn vào mây mù. Hiện tại Phạm Diệu Chân xuất hiện, tất cả mọi người đều vội vàng nhìn lại.

– Cuối cùng cũng hiện thân.

Vừa thấy Phạm Diệu Chân, Hồi Xuân công tử ngồi trên đỉnh núi mở hai mắt. Trong chớp mắt, trường kiếm rút khỏi vỏ, chỉ nghe một tiếng “cheng”, một chiêu kiếm như ngân hà buông xuống chém về phía Phạm Diệu Chân.

“Vù”

Phạm Diệu Chân thu ánh sáng lại, chớp mắt mây mù khóa chặt, nàng lập tức biến mất. Chỉ nghe một cái “rầm”, khi chiêu kiếm của Hồi Xuân công tử chém xuống đánh tan mây mù thì Phạm Diệu Chân đã biến mất rồi.

Hồi Xuân công tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngưng lại. Chỉ nghe một tiếng “cheng”, kiếm như sao băng, chớp mắt đánh tan hư không, xua tan mây mù, hành tung của Phạm Diệu Chân lập tức bại lộ. Chỉ thấy nàng đang đứng trên một tảng nham thạch khác.

Mà trong nháy mắt này, chiêu kiếm của Hồi Xuân công tử vượt qua thời không, đâm thẳng tới lồng ngực của Phạm Diệu Chân, hệt như cầu vòng.

– Mạnh thật. Bị Thải Dược Phong trấn áp mà vẫn còn bùng nổ sức mạnh mạnh mẽ đến như vậy, thực lực gần như là nửa bước Chân Đế.

Có người nhỏ giọng cảm thán.

“Vù”

Đối mặt với chiêu kiếm hệt như cầu vồng, Phạm Diệu Chân nhấc tay cuốn sương tạo mây, một tấm thuẫn lớn ngăn cản chiêu kiếm xẹt tới như sao băng.

“Rầm”

Chiêu kiếm đâm thủng tấm thuẫn sương mù, khi mây mù tan biến thì Phạm Diệu Chân lại biến mất.

Khi tất cả mọi người cho rằng đã mất hành tung của Phạm Diệu Chân thì chỉ nghe “leng keng”, chỉ thấy ánh kiếm bên trong mây mù phóng thẳng lên trời, từng thanh thiên kiếm phóng thẳng lên bầu trời, tạo thành một nhà giam vô cùng to lớn. Những thanh thiên kiếm này xua tan hết mọi mây mù, Phạm Diệu Chân lại bại lộ hành tung.

Trong nháy mắt, chỉ thấy Phạm Diệu Chân bị nhốt vào kiếm trận. Bị những thanh thiên kiêm vây nhốt, Phạm Diệu Chân giống như rơi vào chốn lao tù.

– Lần này xem ngươi còn trốn đi đâu.

Hồi Xuân công tử nói lạnh lùng:

– Nếu như không bó tay chịu trói thì hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.

– Thật không?

Phạm Diệu Chân chưa trả lời thì một âm thanh thản nhiên vang lên, âm thanh nhẹ như mây gió.

– Không thể nào.Nguồn truyện audio Podcast

Mọi người đưa mắt nhìn, tất cả mọi người không ai tin nổi ánh mắt của mình. Ngay cả Phong Tiếu Trần, Hạo Chiến lão tổ cũng giật nẩy mình.

Chỉ thấy Lý Thất Dạ đứng trên đỉnh núi Thải Dược Phong, vị trí đứng còn cao hơn cả Hồi Xuân công tử, hơn nữa rất bình tĩnh, giống như hắn đã đứng ở nơi này từ rất lâu rồi, tại vì không nhúc nhích cho nên mọi người mới không phát hiện mà thôi.

Mọi người vội vàng nhìn về Dược Đàn, chỉ thấy Lý Thất Dạ vốn nên đứng trên Dược Đàn đã biến mất. Lúc này mọi người mới biết Lý Thất Dạ đứng trên Thải Dược Phong là người thật, không phải ảo ảnh.

– Chuyện này… chuyện này là sao?

Chúng cường giả của Trường Sinh đạo thống sợ giật mình.

Bởi vì không ai có thể bay trên Thải Dược Phong, không ai có thể đi xuyên không gian trên Thải Dược Phong, ngay cả Chân Đế, bất hủ cũng không thể. Đã từng có Chân Đế, bất hủ của Trường Sinh đạo thống làm thử nghiệm. Bọn họ lấy sức mạnh mạnh mẽ nhất để bay lên, thế nhưng bị sức mạnh trấn áp ma sát tạo ra những trận nổ vang.

Từng có Chân Đế cùng bất hủ đánh giá rằng, chỉ có nhân vật cấp bậc thủy tổ thì mới có thể bỏ qua sức mạnh trấn áp, những người khác không thể làm được.

Bây giờ Lý Thất Dạ lặng lẽ đi xuyên tới Thải Dược Phong, hơn nữa còn hoàn thành trong nháy mắt, dường như không hề gặp bất cứ cản trở gì.

Chuyện này không thể nào xảy ra được. Chuyện này chính là một kỳ tích. Bởi vì từ xưa tới nay chưa ai làm được như vậy, trừ phi là Dược Tiên sống lại.

Nhìn Lý Thất Dạ đứng cao hơn cả mình, Hồi Xuân công tử biến sắc. Hắn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, không biết Lý Thất Dạ leo lên đó bằng cách nào.

– Nhà ngươi làm cứu viện mà tới chậm quá.

Phạm Diệu Chân thấy Lý Thất Dạ, lườm hắn một cái, hờn dỗi một câu, dáng vẻ như đang làm nũng.

– Không sớm không muộn, vừa đúng lúc.

Lý Thất Dạ mỉm cười, bàn tay lật xuống, chỉ nghe một cái “đùng”, chỉ thấy những thanh thần kiếm vây nhốt Phạm Diệu Chân đổ nát từng cây một. Bàn tay cuốn lại, lập tức ôm lấy Phạm Diệu Chân.

– Đừng hòng chạy.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ muốn cứu Phạm Diệu Chân, Hồi Xuân công tử hét lớn, kiếm chiêu đoạt thiên, ánh kiếm đâm thủng vạn vực, chói lóa mù mắt, khiến con mắt của mọi người đau đớn.

– Cút.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn hắn, chỉ nhấc chân lên rồi đạp xuống. Chỉ nghe một tiếng “đùng” cực kỳ lớn, toàn bộ Thải Dược Phong dâng trào ánh sáng. Khi này, toàn bộ sức mạnh của Thải Dược Phong dường như hội tụ về chân của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chỉ nhấc chân mà thôi, căn bản không dùng tới sức mạnh. Thế nhưng khi hắn đạp xuống thì tựa như có sức mạnh vô cùng khủng bố đạp xuống, dường như đây chính là sức mạnh tuyên cổ bất biến của Thải Dược Phong.

“Ầm”

Chỉ nghe tiếng ánh kiếm đổ nát, Hồi Xuân công tử bị Lý Thất Dạ đạp rớt khỏi Thải Dược Phong. “Đùng”, Hồi Xuân công tử lao xuống từ trời cao, va lên Dược Đàn y hệt một viên sao băng.

Chỉ nghe tiếng vỡ vụn “răng rắc”, Dược Đàn bị Hồi Xuân công tử đâm ra một cái hố lớn.

Cảnh tượng này quá chấn động lòng người, mọi người trên Dược Đàn sợ hãi giật mình. Khi nhìn thấy Hồi Xuân công tử nằm trong hố lớn, tất cả mọi người rít lạnh, chỉ thấy hắn mau me loang lổ khắp người.

Chương 3248: Một Cước Đạp Xuống

Nhìn cảnh này, tất cả mọi người choáng váng. Hồi Xuân công tử là một trong tam công tử của Vạn Thống Giới, cũng là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất nhất Trường Sinh đạo thống, đã có thực lực nửa bước Chân Đế, thế mà lại bị Lý Thất Dạ đạp một cước rớt khỏi trời cao.

Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy hoang đường, bởi vì chuyện này quá khó tin. Chỉ nghe “rầm”, Hồi Xuân công tử bò khỏi hố lớn. Hắn trợn trừng hai mắt, không dám tin mình lại bị người ta đạp một cước rớt khỏi trời cao.

Tới khi tất cả mọi người hoàn hồn thì chỉ thấy một cái bóng lóe lên, Lý Thất Dạ đã ôm Phạm Diệu Chân xuất hiện trên Dược Đàn. Chỉ thấy hắn hờ hững như mây gió, dường như hắn luôn đứng ở nơi đó, căn bản chưa từng rời khỏi.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cái bóng của Lý Thất Dạ lại lóe lên. Khi mọi người nhìn kỹ lại thì chỉ thấy hắn đã ngồi trên ngai vàng.

Khi Lý Thất Dạ ngồi trên ngai vàng, không khí vô cùng tự nhiên. Cho dù hắn không có khí thế khiếp người, thế nhưng dường như chiếc ghế này được chế tạo riêng cho hắn, hắn chính là tồn tại cao thượng.

Mọi người sững người. Mọi người choáng váng không phải bởi vì Lý Thất Dạ ngồi trên ngai vàng mà là vì Lý Thất Dạ có thể tự do xuyên việt ở Thải Dược Phong, bởi vì chuyện này vốn không thể xảy ra. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại làm được, hắn hoàn toàn mặc kệ sức mạnh trấn áp của Thải Dược Phong, chỉ cần nhấc chân thì có thể dễ dàng xuyên việt. Cảnh tượng này khiến cho tất cả lão tổ cường giả của Trường Sinh đạo thống trợn trừng hai mắt.

Nếu như Lý Thất Dạ thật sự có thể đi xuyên Thải Dược Phong, như vậy thì chuyện này cực kỳ kinh khủng. Một ít lão tổ đã ý thức được chuyện này có ý nghĩa như thế nào.

Ngay cả những đại biểu như Dương Minh tán nhân cũng co rút tròng mắt. Là đại biểu của một thống, ai ai cũng có kiến thức rộng rãi, bọn họ cũng ý thức được điều gì đó.

– Điều khiển sức mạnh đạo thống!

Dương Minh tán nhân ngưng mắt, nói chậm.

Khi câu nói này rơi vào tai của mọi người thì ai ai cũng chấn động. Chuyện này là chuyện lớn bằng trời, trước nay chưa từng có. Chỉ cần là người có chút kiến thức thì cũng biết điều khiển sức mạnh đạo thống có ý nghĩa như thế nào.

– Hắn được sức mạnh của thủy tổ tán thành.

Đan vương Phong Tiếu Trần biết thân phận của Lý Thất Dạ nên cũng biết nhiều chuyện hơn.

Phong Tiếu Trần nói vậy khiến cho tất cả mọi người rít lạnh. Mọi người không khỏi liên tưởng tới chuyện vài xảy ra vài ngày trước. Trước đó Lý Thất Dạ cũng từng điều khiển Kiếm Tùng.

Bây giờ xem ra Lý Thất Dạ không chỉ được tổ thụ tán thành mà còn được sức mạnh của thủy tổ tán thành. Như vậy cũng có nghĩa Lý Thất Dạ được toàn bộ Trường Sinh đạo thống tán thành, có thể điều khiển toàn bộ sức mạnh của Trường Sinh đạo thống, vô cùng kinh khủng, có thể khiến toàn bộ Trường Sinh đạo thống rung chuyển.

– Láo xược.

Khi tất cả mọi người choáng váng, hoàng đế Vạn Thọ quốc hét lớn, quát rằng:

– Ngai vàng không phải là thứ mà tên tiểu bối như ngươi cứ tư cách ngồi.

Lý Thất Dạ ngồi cao trên ngai vàng nhìn xuống hoàng đế Vạn Thọ quốc. Khi này tất cả mọi người có ảo giác rằng Lý Thất Dạ tay nắm càn khôn, chấp chưởng thiên địa, vạn vật sinh linh thu nhỏ vào trong lòng bàn tay của hắn.

– Ngoại trừ ta thì còn ai có tư cách ngồi?

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:

– Lẽ nào là ngươi?

Khi Lý Thất Dạ nói như vậy, tất cả mọi người trầm mặc. Thậm chí những môn phái truyền thừa nương nhờ Vạn Thọ quốc cũng cảm thấy Lý Thất Dạ ngồi lên chiếc ghế này là chuyện hiển nhiên, không có bất kỳ ai có thể rung chuyển. Nếu như người khác ngồi vào thì đều là vượn đội nón người, cho dù có là hoàng đế Vạn Thọ quốc thì cũng như vậy.

– Ngươi…

Hoàng đế Vạn Thọ quốc đỏ mặt, nhất thời không nói ra lời.

– Ngươi chính là người nọ.

Cuối cùng, một âm thanh lanh lảnh dễ nghe vang lên. Mọi người cùng nhìn người nói, người này chính là Dương Minh tán nhân.

Lúc này Dương Minh tán nhân mặt mày nghiêm túc. Nàng nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:

– Ngươi chính là người nọ của Cuồng Đình! Chính là người chấp chưởng đại quyền của Cuồng Đình!

Lúc này Dương Minh tán nhân đã nhận ra Lý Thất Dạ. Mặc dù Dương Minh tán nhân chưa từng nhìn thấy Lý Thất Dạ thế nhưng sau khi liên quân thất bại ở Cuồng Đình đạo thống, Dương Minh Tu Đà quay về Dương Minh giáo, kể chi tiết quá trình hành động lần này với Dương Minh tán nhân, để Dương Minh tán nhân có ấn tượng sâu sắc với người cầm quyền tối cao của Cuồng Đình.

Khi Dương Minh tán nhân nhìn thấy Lý Thất Dạ thì đã ngờ ngợ. Bây giờ nhìn thấy phong thái ra tay của Lý Thất Dạ, nàng lập tức liên hệ Lý Thất Dạ với người cầm quyền tối cao của Cuồng Đình đạo thống.

– Cái gì?

Nghe Dương Minh tán nhân nói như vậy, tất cả mọi người nổ tung, tất cả mọi người ngơ ngác, ngay lập tức đứng dậy.

– Người của ma giáo.

Trong nháy mắt, rất nhiều người rít lạnh, càng có nhiều nhiều giật mình lui về sau mấy bước.

Năm đó khi cuồng triều huyết phệ bao trùm Vạn Thống Giới thì từ đó Cuồng Đình gánh lấy tên gọi ma giáo. Cũng chính chuyện này để cho tất cả mọi người cảnh giác ma giáo.

– Có đúng vậy không?

Trong nhất thời, ánh nhìn của mọi người nhìn Lý Thất Dạ thay đổi.

Người cầm quyền ma giáo trở thành thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc, thật đúng là không ai tưởng tượng nổi, thật đúng là chấn động lòng người.

Ngay cả Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược cũng giật mình, bởi vì các nàng chưa từng nghĩ rằng lại có chuyện như vậy, tuy nhiên các nàng vẫn tin tưởng Lý Thất Dạ. Còn Phạm Diệu Chân thì ung dung tự tại, dường như không hề cảm thấy kinh ngạc.

Nhất thời, mọi người cùng nhìn Đan vương Phong Tiếu Trần. Bởi vì ngày đó khi liên quân tấn công Cuồng Đình thì Phong Tiếu Trần là một trong những lão tổ tham gia trận chiến này. Những lão tổ khác đã trọng thương bế quan, vì vậy hiện tại chỉ có Đan vương Phong Tiếu Trần là người hiểu biết Cuồng Đình đạo thống.

– Không sai.

Phong Tiếu Trần không hề hoảng hốt, thản nhiên nói:

– Công tử chính là người cầm quyền tối cao của Cuồng Đình đạo thống, cũng là thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh đạo thống.

– Ha ha, chuyện hoang đường. Người của ma giáo làm sao có tư cách trở thành đệ tử của Trường Sinh đạo thống chứ! Phong Tiếu Trần, nhà ngươi cấu kết ma đạo nguy hại Trường Sinh đạo thống.

Vạn Thọ quốc mừng rỡ như điên, đây đúng là cơ hội trời cho.

– Sao lại không được?

Phong Tiếu Trần không hề hoang mang, bình tĩnh nói:

– Trường Sinh đạo thống từng có nhiều người ngoài đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Diệu Quang Chân Đế từng là người hộ đạo của Trường Sinh cốc, bất hủ Dư gia từng là thủ tịch trưởng lão của Trường Sinh cốc. Như vậy thì người cầm quyền tối cao của Cuồng Đình đạo thống vì sao không thể làm thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc chứ. Trường Sinh đạo thống chúng ta chính là biển lớn chứa trăm sông, vạn thế tới nay, có biết bao người người từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng của Trường Sinh đạo thống?

Chương 3249: Thần Hỏa Cuồng Bạo Đan (Thượng)

Phong Tiếu Trần nói như vậy để cho tất cả mọi người nhìn nhau. Cũng như Phong Tiếu Trần nói, Diệu Quang Chân Đế cùng bất hủ Dư gia từng chịu đại ân của Trường Sinh cốc, vì vậy sau này bọn họ đều đảm nhiệm chức vụ ở Trường Sinh cốc.

Vạn thế tới nay, từng có rất nhiều người ngoài ở lại Trường Sinh cốc hoặc đảm nhiệm một chức vụ nào đó, thậm chí còn tham gia quyết định sách lược. Bởi vì từ trước tới nay có rất nhiều người từng chịu ân huệ của Trường Sinh cốc, vì vậy sau khi bọn họ mạnh mẽ thì quay về đền ơn Trường Sinh cốc.

– Nói cũng đúng.

Nghe Phong Tiếu Trần nói vậy, mọi người cũng cảm thấy có lý. Cho dù Lý Thất Dạ là người cầm quyền Cuồng Đình đạo thống thì hắn cũng có thể đảm nhiệm chức thủ tịch đại đệ tử, cũng giống như Diệu Quang Chân Đế cùng bất hủ Dư gia vậy.

– Ha ha, đại ma đầu ma giáo làm sao có thể so sánh với Diệu Quang Chân Đế chứ.

Hoàng đế Vạn Thọ quốc cười lớn, nói rằng:

– Ma đầu ma giáo bụng dạ khó lường, muốn tai họa Trường Sinh đạo thống, nguy hại nhân gian. Phong Tiếu Trần, nhà ngươi cấu kết ma đạo, tội đáng muôn chết.

– Ngu xuẩn.

Phong Tiếu Trần lạnh lùng nhìn hoàng đế Vạn Thọ quốc, nói chậm:

– Chỉ có thể nói ngươi còn chưa đủ tư cách tiếp xúc tầng thứ này. Cuồng Đình đạo thống cùng với các đạo thống ở Vạn Thống Giới ký kết thỏa thuận, thừa nhận địa vị của Cuồng Đình đạo thống, hai bên tiếp tục thực hiện ước định năm xưa. Độc lưu của Thiên Đức Chân Thần đã quét sạch từ lâu, thế thì làm sao lại là mà sao? Vô tri.

– Ma giáo chính là ma giáo, hà tất kiếm cớ làm gì!

Hoàng đế Vạn Thọ quốc cắt ngang câu nói của Đan vương Phong Tiếu Trần, quát lớn:

– Chính tà thề bất lưỡng lập. Ma giáo chính là tà đạo, mọi người đều có trách nhiệm trừ diệt, Trường Sinh đạo thống lại càng sẽ không thông đồng làm bậy với ma giáo.

– Ngu xuẩn.

Phong Tiếu Trần lạnh lùng quát lên:

– Nhà ngươi có tài cán gì mà lại dám phủ nhận thỏa thuận mà tất cả đạo thống của Vạn Thống giới ký kết với Cuồng Đình đạo thống chứ. Ngươi muốn phủ nhận thỏa thuận này thì nhất định phải được Dương Minh giáo, Chu Tương võ đình cùng rất nhiều đạo thống khác đồng ý.

– Ngươi —

Bị Phong Tiếu Trần quát nạt, hoàng đế Vạn Thọ quốc mặt mày đỏ bừng, thẹn quá thành giận, quát lớn:

– Phong Tiếu Trần, ngươi… ngươi… ngươi chớ cãi chày cãi cối!

– Chỉ có hạng người ngu xuẩn như ngươi mới cãi cày cãi cối!

Phong Tiếu Trần nói lạnh nhạt:

– Đại sư huynh không phải là người mà ngươi có thể ăn nói bừa bãi. Tán nhân cùng mọi người đều có mặt ở nơi này, chuyện này không tới lượt ngươi quyết định.

Bị Phong Tiếu Trần quát như vậy, sắc mặt của hoàng đế Vạn Thọ quốc càng trở nên khó coi. Hắn không khỏi liếc nhìn Dương Minh tán nhân.

Dương Minh tán nhân cẩn thận đánh giá Lý Thất Dạ, nói chậm:

– Tuy rằng ta không quen biết Lý công tử, thế nhưng ngày đó chư lão của liên quan đã đại diện cho phần lớn đạo thống ở Vạn Thống Giới ký tiếp thỏa thuận năm đó. Vì vậy cũng coi như đã tán thành địa vị ngày hôm nay của Cuồng Đình đạo thống, coi như đã quét sạch dư độc của cuồng triều huyết phệ…

-… Còn về thỏa thuận năm xưa thì là do các đạo thống cùng Tu La Chiến Thiên cân nhắc rất lâu mới định ra, vì vậy phần lớn đạo thống không hề phản đối.

Dương Minh tán nhân nói rất chung chung, tìm từ cẩn thận. Thế nhưng ít nhất cũng cho thấy được thái độ.

Bất luận Dương Minh tán nhân cư xử với Lý Thất Dạ như thế nào, cũng bất luận mọi người ôm thành kiến với Lý Thất Dạ như thế nào. Thế nhưng ngày đó Dương Minh Tu Đà cùng chư vị lão tổ thay mặt liên quân đồng ý ký tiếp thỏa thuận năm xưa. Như vậy cũng có nghĩa tất cả đạo thống đều thừa nhận thỏa thuận Tu La Chiến Thiên ký kết năm xưa. Đồng thời cũng thừa nhận địa vị của Cuồng Đình đạo thống, nó không còn là ma giáo mà Thiên Đức Chân Thần cai trị nữa.

Dương Minh tán nhân quyền cao chức trọng. Nàng là chưởng môn Dương Minh giáo, nàng đại biểu cho thái độ của Dương Minh giáo. Ở Vạn Thống Giới, Dương Minh giáo được xem là đệ nhất. Nàng đã nói như vậy, những đạo thống khác phải tuân thủ ước định này.

Dương Minh tán nhân tỏ thái độ làm cho sắc mặt của hoàng đế Vạn Thọ quốc đỏ bừng, cuối cùng cả khuôn mặt tím tái như gan heo. Bởi vì hắn không thể phủ định Dương Minh tán nhân, làm như vậy là phủ định thái độ của tất cả đạo thống ở Vạn Thống Giới, như vậy thì chẳng khác nào là trở mặt với tất cả đạo thống ở Vạn Thống Giới.

Hắn còn chưa cắm rễ chắc thì làm sao có thể trở mặt với toàn bộ đạo thống ở Vạn Thống Giới chứ. Huống chi, hắn muốn đoạt quyền, muốn thống trị Trường Sinh đạo thống thì còn phải cần đám người Dương Minh tán nhân thừa nhận địa vị hợp pháp của Vạn Thọ quốc.

– Vạn Thọ quốc chỉ là một quốc gia của Trường Sinh đạo thống mà thôi, chưa đủ tư cách thay mặt Trường Sinh đạo thống tỏ thái độ trong chuyện đại sự.

Phong Tiếu Trần ăn nói không chừa tình cảm. Câu nói này như một bạt tay đánh tàn nhẫn lên mặt hoàng đế Vạn Thọ quốc.

Tuy rằng đám người Dương Minh tán nhân không nói gì. Thế nhưng bọn họ im lặng thì cũng có nghĩa Vạn Thọ quốc còn chưa đủ tư cách phản đối chuyện này. Ít nhất thì hiện tại Vạn Thọ quốc không thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống được.

– Coi… coi như là vậy thì người ma giáo bụng dạ khó lường. Hắn lẻn vào Trường Sinh đạo thống làm thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh đạo thống là có mưu mô riêng, chắc chắn là muốn mưu hại Trường Sinh đạo thống chúng ta. Còn Phong Tiếu Trần nhà ngươi biết rõ hắn là đệ tử ma giáo thế nhưng lại giữ bí mật không nói ra, ý đồ mưu hại Trường Sinh đạo thống, hủy hoại gốc gác vạn thế của Trường Sinh đạo thống, tội không thể tha.

Hoàng đế Vạn Thọ quốc nói lớn tiếng.

Chúng tu sĩ cường giả Trường Sinh đạo thống nhìn nhau, mọi người không biết nên làm sao cho phải.

– Nếu như chân nhân dám để Lý công tử trở thành thủ tịch đại đệ tử thì chắc chắn phải có lý do.

Phong Tiếu Trần nói lạnh lùng:

– Việc của Trường Sinh cốc, việc của Trường Sinh đạo thống, từ bao giờ tới phiên Vạn Thọ quốc các ngươi định đoạt? Vạn Thọ quốc các ngươi chưa đủ tư cách can thiệp!

– Thân là đệ tử Trường Sinh đạo thống, đối với an nguy của Trường Sinh đạo thống, mọi người ai cũng có trách nhiệm. Chuyện của Trường Sinh đạo thống cũng chính là chuyện của chúng ta…

Hoàng đế Vạn Thọ quốc gầm thét, đại nghĩa lẫm nhiên.

– Được rồi —

Ngay khi hoàng đế Vạn Thọ quốc đại nghĩa lẫm nhiên thì Lý Thất Dạ khoát tay áo ngắt lời hắn, cười nói:

– Không cần phải nói những lời đường hoàng ấy, tầm thường lắm.

Chương 3250: Thần Hỏa Cuồng Bạo Đan (Hạ)

Nói tới đây, Lý Thất Dạ mỉm cười, chầm chậm nhìn tất cả mọi người có mặt ở nơi này, nói rằng:

– Cuồng Đình đạo thống cũng được, ma giáo cũng được, ta chính là ta, ta chính là Lý Thất Dạ. Các ngươi cảm thấy ta là ma vương cũng được, cảm thấy ta là cuồng đồ cũng không sao. Ta là gì, không cần người khác phải thừa nhận. Đạo lý của ta rất đơn giản, kẻ nào cản ta thì giết không tha, bất kể là ai thì cũng vậy! Ngay cả con trời cũng không khác.

Lý Thất Dạ nói vậy để mọi người hai mặt nhìn nhau. Người khác gọi hắn là ma đầu, nhưng thái độ của hắn lại hờ hững, cực kỳ khí phách.

– Khẩu khí thật lớn.

Hoàng đế Vạn Thọ quốc cười lớn, lớn tiếng quát:

– Ngay cả Vạn Thống Giới cản trước mặt ngươi thì ngươi cũng giết không tha hay sao? Ngươi muốn đối đầu với toàn bộ Vạn Thống Giới hay sao?

Rất hiển nhiên, lời nói này của hoàng đế Vạn Thọ quốc rất mưu mẹo, muốn biến Lý Thất Dạ trở thành kẻ thù với Vạn Thống Giới.

– Chỉ là Vạn Thống Giới mà thôi, sao đủ thành đạo?

Lý Thất Dạ hờ hững như mây gió, nói rằng:

– Cho dù Tam Tiên Giới cản trước mặt ta thì ta cũng giết không tha! Khắp thế gian này, không sợ đối đầu với ai cả!

Câu nói này vô cùng bá đạo, để mọi người rít lạnh. Ngay cả Dương Minh tán nhân cũng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.

– Nói khoác không biết ngượng —

Lý Thất Dạ không điếm xỉa tới âm mưu thủ đoạn khiến cho hoàng đế Vạn Thọ quốc hết chiêu.

– Khẩu khí thật lớn, ta trái lại rất muốn lĩnh giáo nhà ngươi có mấy phần bản lĩnh.

Lý Thất Dạ vừa dứt lời, Hồi Xuân công tử hét lớn, đứng dậy khiêu chiến Lý Thất Dạ.

– Chỉ bằng người?

Lý Thất Dạ ngồi cao trên ngai vàng nhìn hắn.

– Không sai —

Bị Lý Thất Dạ miệt thị như vậy, Hồi Xuân công tử đỏ mặt. “Cheng”, hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉa thẳng vào Lý Thất Dạ, quát lớn:

– Có dám bước ra quyết sinh tử hay không!

Trường kiếm trong tay Hồi Xuân công tử gợn sóng lấp lánh, giống như nước xuân trong suốt, hàn khí khiếp người, vô cùng sắc bén. Thanh trường kiếm này của hắn có tên là Hồi Xuân Kiếm, là một kiện báu vật của Vạn Thọ quốc, là do một vị Chân Đế của Vạn Thọ quốc để lại, uy lực tuyệt luân.

Nhìn thấy Hồi Xuân công tử khiêu chiến Lý Thất Dạ, tất cả mọi người nín thở. Hồi Xuân công tử là nhân vật đứng đầu lớp trẻ ở Trường Sinh đạo thống, ghi tên tam công tử, sắp sửa vấn đỉnh Chân Đế, thực lực mạnh mẽ. Còn về thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ thì không ai biết hắn sâu cạn như thế nào.

– Tác thành ngươi.

Lý Thất Dạ tùy tiện vung tay, chỉ nghe một tiếng “cheng”, một thanh thiết kiếm xuất hiện trong tay. Đây là một thanh thiết kiếm hết sức bình thường, chỉ là một thanh thiết kiếm mà mọi đệ tử bình thường đều có.

– Ra tay đi.

Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên ngai vàng, tùy ý đưa thẳng thiết kiếm, nói rằng.

Lý Thất Dạ tay cầm thiết kiếm, thái độ vô cùng hờ hững. Thái độ này trong mắt Hồi Xuân công tử là một loại sỉ nhục, hắn hét lên điên cuồng:

– Giết —

“Keng” tiếng kiếm ngân vang. Chỉ thấy kiếm của Hồi Xuân công tử hóa thành hàn quang phóng lên trời, như triều xuân vỗ trời, mênh mông cuồn cuộn. Chỉ nghe một cái “vù”, khi hàn quang lao tới chân trời thì một vòng kiếm luân chém xuống, chém đứt núi non, phá nát đàn núi. Khi chiêu kiếm luân này chém xuống, mặt đất lung lay. Uy thế của chiêu kiếm này đủ để chém nứt đại địa.

“Rầm”

Thế nhưng khi chiêu kiếm dữ dội này chém xuống thì lại bị thiết kiếm trong tay Lý Thất Dạ ngăn lại.

– Tiểu đạo mà thôi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, tùy ý vung thiết kiếm. “Rầm” một tiếng, chiêu kiếm tựa như kiếm trời bị thiết kiếm đánh lui.

– Giết —

Hồi Xuân công tử phẫn nộ cực điểm, Hồi Xuân Kiếm trong tay hắn chợt như cuồng phong bão táp. Trong giây lát, ánh kiếm nhiều vô cùng vô tận giống như nước sông Đại Đồng không ngừng trút xuống, muốn nhấn chìm Lý Thất Dạ.

Tiếng kiếm đâm “keng, keng, keng” không ngừng vang lên tai, hoa lửa tung tóe, ánh kiếm tầng tầng.

Cho dù Hồi Xuân công tử ánh kiếm ngợp trời, mỗi một chiêu kiếm đều muốn dồn Lý Thất Dạ vào chỗ chết. Thế nhưng Lý Thất Dạ chỉ quét nhẹ thiết kiếm trong tay, hời hợt hóa giải kiếm thế của Hồi Xuân công tử.

Như vậy không phải là vì kiếm thế của Hồi Xuân công tử không đủ mạnh, cũng không phải kiếm thế của Hồi Xuân công tử không đủ ảo diệu. Trái lại, kiếm thế của Hồi Xuân công tử huyền ảo muôn phần. Thế nhưng mỗi lần đều bị Lý Thất Dạ đánh trúng điểm yếu, một đòn đánh tan, giống như rắn độc, lần nào cũng bị đánh trúng bảy thốn.

“Ầm” Thiết kiếm của Lý Thất Dạ lại đánh tan kiếm thế của Hồi Xuân công tử. Một kiếm đánh xuống, lập tức bức lui Hồi Xuân công tử.

Sắc mặt Hồi Xuân công tử hết sức khó coi, kiếm thức của hắn dù mạnh mẽ cách mấy thì cũng bị Lý Thất Dạ hóa giải.

– Được lắm, để ta xem ngươi có thể phá giải kiếm thức được bao lâu.

Hồi Xuân công tử cười giận dữ, lấy ra một hộp gấm, thần thái nghiêm túc.

Khi hộp gấm mở ra, mùi thuốc xông vào mũi. Chỉ thấy bên trong hộp gấm đựng một viên đan dược to bằng trứng bồ câu. Đan dược này đỏ rực như lửa, thậm chí là nhìn y hệt như một ngọn lửa đang nhảy nhót.

– Thần Hỏa Cuồng Bạo Đan.

Nhìn thấy viên đan dược này, ngay cả Dương Minh tán nhân cũng kinh ngạc.

– Thần Hỏa Cuồng Bạo Đan!

Nghe cái tên này, chưởng môn trưởng lão của những đại giáo cương quốc có mặt ở đây đều giật mình.

– Đây chính là bất thế bảo đan của Vạn Thọ quốc, cực kỳ hiếm thấy, có thể làm công lực tăng vọt.

Có một trưởng lão thế gia ngơ ngác.

Trong khi mọi người giật mình, chỉ thấy Hồi Xuân công tử nuốt Thần Hỏa Cuồng Bạo Đan to bằng trứng bồ câu vào bụng.

“Đùng —“audio coi am

Sau khi Hồi Xuân công tử nuốt Thần Hỏa Cuồng Bạo Đan thì toàn thân hắn dâng trào liệt diễm, nhìn trông giống hệt Hỏa Thần. Nháy mắt, liệt diễm trên người hắn vụt lên trời, giống như núi lửa hoạt động, hỏa diễm bao phủ thiên địa, tựa như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.

Chỉ nghe “vù”, một mệnh cung trong mười hai mệnh cung trên đỉnh đầu Hồi Xuân bị thắp sáng, mười một mệnh cung còn lại thì vẫn ảm đạm như cũ, khí tức trên người hắn trở nên khác hẳn mọi người.

Lúc này trên người Hồi Xuân công tử lan tỏa một loại khí tức bàng bạc, loại khí tức bàng bạc này dường như hơn hẳn cửu thiên thập địa, dường như càn khôn do nó nắm giữ, giống như một vị Chân Đế vậy. Thế nhưng loại khí tức này lại không hẳn là khí tức của Chân Đế, nó không thuần túy như khí tức của Chân Đế, cũng không có nội tình của Chân Đế, thế nhưng nó vẫn thần thánh mạnh mẽ.

– Tuy không phải là Chân Đế thế nhưng lại có thực lực của cấp độ này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 6 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 7 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá