Đế Bá Audio Podcast
Tập 633 [Chương 3161 đến Chương 3165]
❮ sautiếp ❯Chương 3161: Sống chết tùy quyết định
Lý Khiêm thì hy vọng có thể giải quyết sóng gió lần này. Dù sao Cuồng Đình đạo thống sẽ có ngày dung nhập Vạn Thống giới.
Với Cuồng Đình đạo thống dù tương lai ra sao bọn họ phải đi ra ngoài một chuyến. Cuồng Đình đạo thống muốn tiếp tục lớn mạnh, hoàn thành mục tiêu trùng hưng thì không thể đóng cửa cài then như vậy, không thể phong kín sơn môn lâu dài, nếu không Cuồng Đình đạo thống muốn vùng lên chỉ là câu nói suông.
Tương lai Cuồng Đình đạo thống muốn ra ngoài, dung nhập Vạn Thống giới trừ bản thân đủ mạnh ra còn cần có quan hệ tốt đẹp với mỗi đạo thống của Vạn Thống giới. Dù không thể trở thành minh hữu nhưng cũng đừng làm kẻ thù.
Nếu Cuồng Đình đạo thống tiếp tục giống lúc trước cõng tiếng xấu Ma giáo thì sẽ vẫn đối địch với các đạo thống Vạn Thống giới.
Nên Cuồng Đình đạo thống muốn có không gian phát triển lớn hơn nữa, Lý Khiêm là lãnh tụ người thủ hộ cũng muốn giảm bớt quan hệ giữa Cuồng Đình đạo thống và các môn phái.
Bây giờ Lý Thất Dạ đã chiến thắng liên quân một hơi đồ sát đa số người của liên quân nói lên Cuồng Đình đạo thống có chỗ dựa cứng rắn, nói lên Cuồng Đình đạo thống có tư cách ngồi nói chuyện với các môn phái, đã đem đến hiệu quả uy hiếp rồi.
Nếu lúc này đàm hòa với các đạo thống Vạn Thống giới, chừa đường sống cho đám lão tổ sẽ là cơ hội rất hiếm có với Cuồng Đình đạo thống.
Lý Khiêm cầu tình, Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:
Con người ta thì sao cũng được, đối địch với vạn cổ chỉ là bữa ăn sáng.
Lý Khiêm cười khổ, câu nói bá khí không gì sánh được này chỉ có lão tổ tông mới nói được.
– Tiên tổ là vô địch cõi đời rồi.
Lý Khiêm cười gượng vội nói:
– Tiên tổ không sợ hãi bất cứ người nào, sánh vai Thủy Tổ…
Lý Thất Dạ cười ngắt lời Lý Khiêm:
– Được rồi Lý Khiêm, đừng nịnh nữa, ngươi không giỏi vuốt mông ngựa, tài năng chụp đùi hơi cứng.
Lý Khiêm xấu hổ cười gượng, xoa hai tay.
Lý Thất Dạ liếc Lý Khiêm, sau đó nhìn các lão tổ bị trói, mỉm cười nói:
– Con người ta bình thường không nhận cầu hòa, nếu đã có người nguyện ý đứng ra cầu hòa vậy phải xem thành ý của các ngươi thế nào.
– Các vị, Cuồng Đình đạo thống đã thật lòng chân thành muốn ngồi xuống nói chuyện một bữa thì sao chúng ta không bình tĩnh lại?
Phục Ngưu Minh Tổ vội đứng ra giảng hòa:
– Mọi người đừng vì dư nghiệt như Cuồng Huyết Tam Thần mà lôi tông môn đạo thống của mình vào vòng xoáy. Những dư nghiệt này đã bị tiêu diệt, chúng ta nên trừ bỏ hiểu lầm với nhau đi.
– Đúng đúng.
Đan Vương đứng bên cạnh lập tức phụ họa:
– Ta thấy ị tiền bối này đạo cao vô song, là cao nhân, tuyệt đối không dung chứa dư nghiệt như Cuồng Huyết Tam Thần. Mọi người đều là kẻ biết điều, đều là cao nhân đắc đạo thì cần gì tàn sát nhau? Có chuyện gì cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Phục Ngưu Minh Tổ vốn có danh vọng rất cao trong Vạn Thống giới, có quen biết thân thiết với lão tổ các đạo thống. Cũng vì vậy nên Phục Ngưu Minh Tổ có thể hòa giải giữa Cuồng Đình đạo thống và các đạo thống.
Lời Đan Vương nói cũng rất có sức nặng, đặc biệt lão luyện ra trường sinh đan có thể nói là số một Vạn Thống giới, biết bao lão tổ có việc cần nhờ. Tồn tại Bất Hủ cũng có lúc cần Đan Vương.
Bây giờ Phục Ngưu Minh Tổ và Đan Vương đều lên tiếng có ý điều đình, các lão tổ bị trói quay sang ngó nhau.
Đương nhiên quan trọng hơn là các lão tổ liên quân đều đã trở thành tù nhân, Lý Thất Dạ nắm quyền to quyết định sinh sát, nếu bọn họ không chấp nhận điều đình sẽ bị hắn giết.
Bây giờ bày ra trước mặt bọn họ là hai con đường để đi. Hoặc từ chối điều đình rồi bị giết, hoặc chấp nhận điều đình.
Vạn Tí Thiên Vương hừ lạnh trước đề nghị điều đình của Đan Vương, Phục Ngưu Minh Tổ:
– Hừ! Nhốt chúng ta ở đây mà nói gì tới ngồi xuống nói chuyện.
Lý Thất Dạ vỗ tay, cười nói:
– Cho các ngươi mặt mũi liền lên mặt, giờ ta đồ các ngươi chỉ cần nhấc một ngón tay. Không giết các ngươi là đã nể mặt, kẻ thua cuộc trong tay ta không để các ngươi quỳ nói chuyện là đã cất nhắc các ngươi.
Mọi người biến sắc mặt, trừng mắt Lý Thất Dạ.
Có lão tổ quát to:Nguồn truyện audio Podcast
– Sĩ có thể giết không thể nhục, có giỏi thì giết chúng ta đi! Chúng ta sợ Cuồng Đình đạo thống các ngươi sao…
Phập!
Lão tổ chưa nói hết câu thì máu phun ra, một cái đầu bay lên. Cái đầu lăn dưới đất con mắt còn trợn to, lão tổ nằm mơ cũng không ngờ chỉ nói một câu kiên cường đã bị Lý Thất Dạ chém đầu giết ngay.
Một câu không hợp liền chém đầu, cả không gian tĩnh lặng, mọi người hút ngụm khí lạnh, da đầu tê dại.
– Cho các ngươi chút tình cảm còn tưởng ta sợ các ngươi sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Các ngươi không sợ Cuồng Đình đạo thống ta chẳng lẽ ta sợ các ngươi? Một đám thua cuộc, chỉ là tù nhân. Có muốn ta tự mình đến đạo thống của các ngươi, doiệt đạo thống rồi biểu thị vô địch cõi đời của ta không?
Nói chuyện không hợp liền giết lão tổ, mọi người im thin thít. Không ai muốn khi không chịu chết, trong lòng đa số người rất muốn điều đình.
– Cứ cho là Thủy Tổ của các ngươi đến cõi đời thì ta cũng vẫn chém các ngươi! Chỉ là Vạn Thống giới, nếu Tam Tiên giới đối địch với ta thì ta cũng không để trong lòng!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nhìn các lão tổ:
– Ta nhận điều đình vì nghĩ tình người quen cũ, chừa chút tình cảm cho vãn bối các ngươi. Đừng cho rằng điều đình là chuyện đương nhiên, đừng cho rằng ta sợ tất cả đạo thống Vạn Thống giới các ngươi liên hợp lại!
Thái độ cứng rắn của Lý Thất Dạ đã không cần nói cũng biết, hắn đã bày ra rõ ràng. Ai đều nhìn ra Lý Thất Dạ không thèm quan tâm sự sống chết của các lão tổ, nếu nói chuyện không hợp sẽ giết hết bọn họ, như hắn mộ nhát kiếm giết sạch liên quân bọn họ.
– Có gì từ từ nói, từ từ nói.
Thấy cục diện bế tắc Phục Ngưu Minh Tổ vội đứng ra hòa giải:
– Ta nghĩ các vị lão tổ đều không có ác ý, chẳng qua nhanh mồm nhanh miệng vậy thôi.
Dương Minh Tu Đà hay Vạn Tí Thiên Vương, đám lão tổ mạnh nhất không hé răng. Dù sao không ai có thể thấy chết không sờn, hai bên vốn không có mối thù không đội trời chung. Quan trọng hơn là mạng sống của họ hoàn toàn nằm trong tay Lý Thất Dạ, họ không có chút ưu thế. Bọn họ là con cá nằm trên thớt thịt mặc người chặt, bọn họ không mềm giọng không được.
– Ta tin tưởng các vị lão tổ đều sẽ không vì chút hiểu lầm Cuồng Huyết Tam Thần mà quyết ngươi chết ta sống với Cuồng Đình đạo thống. Mối thù máu này chưa đến mứ không độ trời chung.
Phục Ngưu Minh Tổ quay sang nói với nhóm Dương Minh Tu Đà:
– Giưèo Cuồng Đình đạo thống đã xóa sổ dư nghiệt, bình tĩnh huyết phệ cuồng triều, chuyện này cũng xem như chấm dứt. Hiểu lầm đã gỡ bỏ, mọi người không cần tiếp tục tàn sát nhau đúng không?
– Ta cảm thấy Minh Tổ nói có lý.
Đan Vương phụ họa ngay:
– Bây giờ dã gỡ bỏ hiểu lầm thì không cần vì chút chuyện này làm mạng sống của mình cũng mất, mọi người thấy có đúng không? Chẳng qua trong lòng có tức giận không muốn bỏ qua, lùi một bước trời cao biển rộng, sống mới là hơn hết.
Chương 3162: Hiệp định (Thượng)
Phục Ngưu Minh Tổ, Đan Vương nói làm đám lão tổ Dương Minh Tu Đà liếc nhau.
Cuối cùng Dương Minh Tu Đà trầm giọng nói:
– Lần này liên quân do ta dẫn dắt, làm thống soái ta có nghĩa vụ sống mang người về. Dư nghiệt huyết phệ cuồng triều đã bị trừ thì ta tin Minh Tổ bảo đảm, ta chấp nhận điều đình. Không biết các vị lão tổ thấy sao?
Trong các lão tổ thì Dương Minh Tu Đà và Vạn Tí Thiên Vương có địa vị cao nhất, thực lực cũng mạnh nhất.
Huống chi Dương Minh Tu Đà xuất thân từ Dương Minh giáo. Dương Minh giáo có thế lực số một số hai trong Vạn Thống giới, Dương Minh Tu Đà nói chuyện rất nặng ký. Hơn nữa Dương Minh Tu Đà đã hơi chịu thua, cho mọi người bậc thang leo xuống.
Đây là lý do Dương Minh Tu Đà trước tiên đồng ý điều đình, dù sao gã là thống soái lĩnh quân, như gã dã nói, có nghĩa vụ mang người sống trở về.
Dương Minh Tu Đà là thống soái mà còn cúi đầu chịu thua, các lão tổ khác lòng hơi dễ chịu chút. Dù sao những lão tổ bị bắt giữ toàn là người chức cao quyền trọng, đều là Chân Thần cường đại. Có có lòng tự tôn rất mãnh liệt, khiến bọn họ chịu thua trước thì hơi khó.
Dương Minh Tu Đà mở miệng thì khác. Dương Minh Tu Đà xuất thân cao nhất, thực lực mạnh nhất nhóm đều cúi đầu chịu thua, chấp nhận điều đình thì lão tổ khác cũng chịu.
Ai đều không thể thấy chết không sờn, trong thế cục này miễn điều kiện cho phép dĩ nhiên sống là tốt nhất.
Lão tổ Chu Tướng Võ Đình lên tiếng:
– Ta cũng không có ý kiến, Chu Tướng Võ Đình chấp nhận điều đình.
Đây là lão tổ xuất thân rất cao, thực lực siêu mạnh.
Chu Tướng Võ Đình xếp ba hàng đầu trong Vạn Thống giới, địa vị không kém hơn Dương Minh giáo.
Lão tổ khác vội nói:
– Vạn Thọ quốc của ta cũng nguyện ý nhận điều đình.
– Ta cũng đồng ý!
Dương Minh Tu Đà và lão tổ Chu Tướng Võ Đình đều chịu thua, bọn họ đều thành tù nhân của Lý Thất Dạ, những lão tổ khác không cần cứng rắn đến cùng.
Vạn Tí Thiên Vương hừ lạnh một tiếng:
– Dù chúng ta chấp nhận điều đình nhưng mấy vạn đệ tử không thể hy sinh uổng phí được.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Nói vậy là đệ tử Cuồng Đình đạo thống chúng ta có thể chết uổng dưới đao của các ngươi sao?
Vạn Tí Thiên Vương muốn cãi lại mà không dám:
– Cái… Đó… Ít ra nên cho chúng ta một lời giải thích.
Cổ Vạn Tí Thiên Vương cứng mấy cũng không bằng đao, còn chọc giận Lý Thất Dạ, bị hắn chém đầu một cái là xong đời. Nhưng Vạn Tí Thiên Vương không cam lòng gác qua chuyện này.
Vạn Tí Thiên Vương nói:
– Chúng ta trở về thế này ít ra Cuồng Đình đạo thống cũng nên cho các đạo thống một lời giải thích.
Nhiều người đồng ý lời Vạn Tí Thiên Vương nói, cùng nhìn Lý Thất Dạ. Tuy bọn họ nguyện ý chịu thua, nguyện ý điều đình nhưng ít ra Cuồng Đình đạo thống nên cho lời giải thích, không thì bọn họ trở về khó ăn nói.
Phục Ngưu Minh Tổ do dự nói:
– Cái này… Có thể phát thông điệp đến4y đạo thống.
Dù sao nhóm Dương Minh Tu Đà trở về thế này thì hơi mất mặt. Cuồng Đình đạo thống nên chính thức tỏ thái độ, ít ra khiến người biết Cuồng Đình đạo thống đã xóa sổt dư nghiệt huyết phệ cuồng triều.
– Muốn có giải thích đúng không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Được rồi, không sao, ta sẽ đi đạo thống của các ngươi một chuyến, vừa lúc tản bộ luôn.
– Cái đó… Việc này cần gì làm phiền tiên tổ.
Nghe Lý Thất Dạ nói muốn đích thân đi một chuyến, Lý Khiêm tim đập chân run vội nói:
– Chuyện này để đệ tử đi một chuyến là được, không cần lão tổ tông vất vả.
Lý Khiêm không lo an toàn cho Lý Thất Dạ, gã cảm thấy không ai có thể ngăn được hắn. Lý Khiêm lo cho đám đạo thống Chu Tướng Võ Đình, lỡ Lý Thất Dạ đến Dương Minh giáo, Chu Tướng đạo thống, nói chuyện không hợp rồi hắn đại khai sát giới thì tiêu, sẽ máu chảy vạn dặm.
– Dù gì ta cũng rảh, đi cho biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Yên tâm, ta sẽ cho các ngươi lời giải thích, sẽ tự mình đi một chuyến, ta làm như thế là quá đủ thành ýđúng không?
Lý Thất Dạ càng nói vậy Lý Thất Dạ càng đập chân run, nhưng lúc này không dám nói gì, lão không dám phản đối quyết định của hắn.
Các lão tổ nhìn nhau, trong lòng không mấy tin tưởng. Bọn họ nhìn ra được Lý Thất Dạ là người nắm giữ đại cục Cuồng Đình đạo thống, hắn có địa vị cực kỳ quan trọng với Cuồng Đình đạo thống.
Người như vậy có thể khống chế đạo nguyên Cuồng Đình đạo thống, hắn có ưu thế tuyệt đối trong đạo thống của mình. Thử nghĩ xem, một người có thể hoàn toàn nắm giữ đạo nguyên Thủy Tổ là chuyện khủng bố biết bao, như đặt mìn hvào thế bất bại.
Đổi lại ai khác có ưu thế tuyệt đối như vậy trong sân nhà mình thì sao có thể chạy đi đạo thống khác? Hắn đi đạo thống khác không chỉ đánh mất ưu thế sân nhà tuyệt đối, lão tổ đạo thống khác cũng sẽ thừa dịp dùng đạo nguyên của đạo thống mình trấn áp Lý Thất Dạ.
Chuyện như vậy không cần Lý Thất Dạ đích thân đến. Như Lý Khiêm nói, lão đi là được, xem như có lời giải thích cho mỗi đạo thống. Dù sao Lý Khiêm là lãnh tụ của người thủ hộ, có đầy đủ sức nặng.
Bây giờ Lý Thất Dạ đoi đi đạo thống của họ một chuyến, đám lão tổ không quá tin tưởng. Không trách bọn họ nghi ngờ, cách làm của Lý Thất Dạ hoàn toàn không phù hợp thường tình.
Thấy một số lão tổ không tin, Phục Ngưu Minh Tổ rất trượng nghĩa vỗ ngực nói ngay:
– Ta có thể làm bảo đảm cho Cuồng Đình đạo thống.
Đan Vương lên tiếng:
– Nếu cần thì ta cũng nguyện ý đảm bảo.
Phục Ngưu Minh Tổ và Đan Vương đều đồng ý đứng ra đảm bảo thì mọi người còn lời gì để nói nữa. Nếu Lý Thất Dạ không đi thì Cuồng Đình đạo thống mất ết danh dự.
Vạn Tí Thiên Vương hậm hực nói:
– Ta không có lời nào để nói.
Vạn Tí Thiên Vương không có cách nào bàn điều kiện, hiện tại Lý Thất Dạ có ưu thế tuyệt đối. Nếu Lý Thất Dạ thật sự rời khỏi Cuồng Đình đạo thống thì tương lai bọn họ còn tràn ngập cơ hội.
Lý Thất Dạ tùy ý cười hỏi:
– Vậy các ngươi cho ta đảm bảo như thế nào?
Nhóm Dương Minh Tu Đà nhìn nhau, bọn họ không biết nói sao. Phục Ngưu Minh Tổ không dám tự quyết định thay họ.
Do dự một chút, cuối cùng Dương Minh Tu Đà cắn răng trịnh trọng nói:
– Chúng ta có thể bảo đảm hai bên không gặp tình huống xung đột leo thang thì tiếp tục chấp hành hiệp nghị trước kia, tuyệt đối sẽ không xảy ra việc đột nhiên tấn công Cuồng Đình đạo thống nữa. Nếu ngươi không tin ta nguyện làm con tin, ngươi hãy thả tất cả mọi người đi, không được làm khó ai.
Dương Minh Tu Đà là một nam nhi, đã là thống soái của liên quân, vì cho người khác sống sót rời đi nên chính gã đồng ý ở lại làm con tin.
Dương Minh Tu Đà nói xong Đan Vương liền nhảy cẫng lên:
– Đẻ ta, để ta, để ta, để ta làm con tin cho!
Đan Vương xung phong tự tiến cử:
– Ta nguyện ở lại Cuồng Đình đạo thống làm con tin!
Dáng vẻ hưng phấn của Đan Vương làm mọi người câm nín, như thể ở lại làm con tin là chuyện siêu tốt. Mọi người biết Đan Vương rất say ê đan đạo của Lý Thất Dạ, muốn ở lại để xem.
Chương 3163: Hiệp định (Hạ)
– Ngươi nằm mơ đi.
Thấy Đan Vương hưng phấn, Lý Thất Dạ cười nói:
– Cho ngươi ở lại để học trộm đan đạo của ta sao? Ngươi cút về đi.
– Ta đi!
lão tổ Chu Tướng Võ Đình trầm giọng nói:
– Tu Đà là thống soái của liên quân, là linh hồn của đợt hành động này. Nếu bắt giữ ngươi làm con tin thì thật sự không ổn, để ta ở lại vậy.. Nếu ngày nào đó liên quân tấn công Cuồng Đình đạo thống thì hãy chém đầu của ta trước.
Lão tổ Chu Tướng Võ Đình này rất có nghĩa khí, dù sao thống soái Dương Minh Tu Đà bị bắt làm con tin thì hơi quá mức.
Lão tổ Chu Tướng Võ Đình chịu ở lại, những lão tổ khác không nói gì. Dù sao bị bắt làm con tin không phải chuyện vẻ vang gì, nếu có ngày liên quân lại tấn công Cuồng Đình đạo thống thì chẳng phải là thành cn tin bị giết đầu tiên sao?
Khi lão tổ Chu Tướng Võ Đình đồng ý thay thế Dương Minh Tu Đà thì nữ nhân mới rồi đánh lén lên tiếng:
– Để ta ở, ta nguyện ý chịu thay cho lão tổ Chu Tướng Võ Đình ở lại làm con tin!
– Không được!
Thấy nữ nhân đòi ỏ lại làm con tin lão tổ Chu Tướng Võ Đình liền phủ định:
– Nàng còn trẻ, đi về trước…
Nữ nhân vội nói:
– Lão tổ, các người đều bị thương nặng, nên nhanh chóng bế quan chữa thương không thì sẽ để lại tai họa ngầm.
Các lão tổ thầm đồng ý lời của nàng. Bọn họ bị trọng kích từ Lý Thất Dạ, bị thương nặng trình độ khác nhau, nếu không kịp quay về bế quan chữa thương sẽ thành bệnh nặng, ảnh hưởng rất lớn với họ.
– Không được!
Lão tổ Chu Tướng Võ Đình không cho:
– Nàng còn chưa đến mức thay Võ Đình, quay về đi.
– Cứ để nàng ta ở lại.
Khi lão tổ Chu Tướng Võ Đình phản đối thì Lý Thất Dạ mỉm cười chỉ vào nữ nhân:
– Giữ nàng ta làm con tin.
Lý Thất Dạ chỉ định nữ nhân làm con tin khiến lão tổ Chu Tướng Võ Đình khó xử:
– Cái này…
– Yên tâm, chẳng lẽ ta ăn nàng ta sao? Chờ ta đi đạo thống của các ngươi một chuyến chắc chắn sẽ mang nàng ta theo, đưa về Chu Tướng Võ Đình crua các ngươi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đương nhiên nếu các ngươi muốn tấn công Cuồng Đình đạo thống thì ta cũng vô cùng hoan nghênh, điều đáng tiếc duy nhất là ta sẽ chém nàng ấy tế cờ. Nhiều đạo thống mà cô phụ một vãn bối, sẽ làm người ta thấy buồn cười.
– Ta tin tưởng Cuồng Đình đạo thống sẽ không khó xử một tiểu cô nương.
Phục Ngưu Minh Tổ thấy sự việc dã quyết định xong thì vội nói với các lão tổ:
– Chúng ta quyết định vậy đi.
Phục Ngưu Minh Tổ cũng hy vọng sự việc dàn xếp, tránh cho Lý Thất Dạ đổi ý. Lỡ như Lý Thất Dạ đổi ý thì mọi chuyện rắc rối, tất cả sự cố gắng đều trôi theo dòng nước.
Đại thế đã định, lão tổ Chu Tướng Võ Đình bất đắc dĩ đồng ý:
– Được rồi.
Lý Thất Dạ phất tay:
– Được rồi, Lý Khiêm, tiễn khách.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Pháp tắc Thủy Tổ trên người nhóm Dương Minh Tu Đà lần lượt gỡ bỏ, bọn họ lấy lại tự do.
Tuy nhóm Dương Minh Tu Đà đã được tự do nhưng không ai dám tấn công Lý Thất Dạ. Thế cục đã rất rõ ràng, Lý Thất Dạ nắm giữ đạo nguyên. Trong Cuồng Đình đạo thống bất cứi ai đều không phải là đối thủ của hắn. Lúc này mà cpòn tấn công Lý Thất Dạ là tự tìm đường chết, hành động rất ngu xuẩn.
Đan Vương chạy lại tự nguyện làm con tin:
– Hi hi hi, tiền bối, ta cũng nguyện ở lại làm con tin, có cần thêm một con tin để tăng tiền cược cho Cuồng Đình đạo thống không?
– Cút đi.
Lý Thất Dạ cười mắng:
– Ngươi nằm mơ đi, Cuồng Đình đạo thống không nuôi ăn cơm trắng.
Mọi người câm nín với Đan Vương, người ta ước gì rời khỏi chốn thau thảm này còn lão thì rất vui vẻ ở lại.
Thấy Lý Thất Dạ đồng ý thả người thì Lý Khiêm thở phào nhẹ nhóm, sóng gió đã qua thì tốt rồi:
– Các vị hãy đi theo ta.
Lý Thất Dạ không làm khó bọn họ, đám Vạn Tí Thiên Vương thở phào nhẹ nhõm bước nhanh theo Lý Khiêm rời đi.
Đan Vương thì không cam lòng rời đi, lão muốn ở lại, tìm cơ hội nhìn cách luyện đan của Lý Thất Dạ, nghiên cứ đan đạo của hắn.
Khi Lý Khiêm hộ tống đám lão tổ Dương Minh Tu Đà rời đi thì Lý Thất Dạ vung tay lên.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Pháp tắc Thủy Tổ trói người nữ nhân kia tả lỏng, trả lại tự do cho nàng.
Thấy Lý Thất Dạ gỡ bỏ gông xiềng trên người mình, nữ nhân đầy nghi ngờ nhìn hắn, nàng không tin hắn dễ dàng thả nàng.
Lý Thất Dạ tùy ý sai Chu Tư Tĩnh đứng sau lưng mình:
– Tư Tĩnh sắp xếp chỗ ở cho nàng ta, chiêu dã khách.
Nữ nhân nhìn Lý Thất Dạ, lòng cảnh giác hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
– Ta có thể làm gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chẳng lẽ ta ăn nàng sao? Dù làm con tin cũng nên có cuộc sống của con tin, không lẽ ta cứ trói nàng hoài?
– Ai biết ngươi muốn làm gì.
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng:
– Không chừng trong lòng ngươi có mưu đồ. Hừ, Ma giáo các ngươi không ai đáng tin.
– Ta mưu đồ nàng cái gì?
Lý Thất Dạ đánh giá nữ nhân trước mắt, cười nói:
– Về nhan sắc thì chỉ bình thường, miễn cưỡng làm anh đầu ấm giường cho ta được. Nàng nó ita mưu đồ nàng cái gì? Ta không đến mức bụng đói ăn quàng.
– Ngươi…!
Nữ nhân đỏ mặt trừng Lý Thất Dạ, nghiến răng nghiến lợi, mắt tóe lửa.
Nữ nhân nào cũng quan tâm nhan sắc của mình, càng không nói đến nàng là mỹ nữ tuyệt trần. Võ Băng Ngưng nàng đây tuy không phải mỹ nữ số một Vạn Thống giới nhưng dù gì cũng là đệ nhất mỹ nữ trong Chu Tướng Võ Đình, nam nhân quỳ gối dưới váy nàng nhiều không đếm hết.
Võ Băng Ngưng rất tự tin vào khuôn mặt mình, cũng có chút dè dặt. Hôm nay Lý Thất Dạ dám nói nàng có nhan sắc bình thường, bộ dáng ghét bỏ đó chọc giận nàng.
Nữ nhân tên Võ Băng Ngưng nghiến răng nói:
– Ngươi có biết là miệng của ngươi rất thối không?
Nếu không phải làm tù nhân thì Võ Băng Ngưng đã giương nanh múa vuốt xông tới xé nát cái miệng thối của Lý Thất Dạ ra.
– Nàng có nếm qua chưa mà biết là miệng ta hôi?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không lẽ nàng muốn thếm thử?
Võ Băng Ngưng tức hộc máu, mặt đỏ rực:
– Biến thái thối tha!
Võ Băng Ngưng bị Lý Thất Dạ chọc tức người run rẩy.
Lý Thất Dạ nhìn Võ Băng Ngưng tức giận run bần bật thì cười nói:
– Dù ta biến thái đến mấy cũng không thò tay chạm vào nàng. Nàng qua gầy,con người ta thì thích kén cá chọn canh.
Lý Thất Dạ nói xong nhìn Võ Băng Ngưng từ trên xuống dưới nghiên cứu vị trí nào ăn được.
Võ Băng Ngưng thầm sợ hãi:
– Biến thái!
Ánh mắt của Lý Thất Dạ làm Võ Băng Ngưng cảm giác toàn thân trần trụi như không mặc gì, bị hắn nhìn thấu, làm nàng sợ hãi nhảy cẫng ra sau, nghiêng người né ránh ánh mắt của Lý Thất Dạ.
Nhìn Lý Thất Dạ đùa giưỡn Võ Băng Ngưng, Chu Tư Tĩnh đứng một bên khẽ cười.
Lý Thất Dạ cười xua tay:
– Được rồi, đùa chơi thôi.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Chu Tư Tĩnh:
– Dặn dò đệ tử môn hạ chăm sóc khách cho tốt.
Chu Tư Tĩnh nói với Võ Băng Ngưng:
– Cô nương hãy đi theo ta.
Chương 3164: Võ Băng Ngưng
Lúc đi Võ Băng Ngưng hừ mũi, lườm Lý Thất Dạ muốn rách khóe mắt. Nếu không phải ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu thì nàng đã liều mạng với tên biến thái này.
– Đúng rồi, quên nói với nàng.
Khi Võ Băng Ngưng cùng Chu Tư Tĩnh sắp đi, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trong địa bàn của ta thì đừng gây sự hoặc chạy trốn, lỡ chọc giận ta là ta sẽ cởi sạch đồ trên người nàng, treo bên ngoài Hoàng Đình. Có ngoan hay không thì tự nàng quyết định.
Lý Thất Dạ uy hiếp làm Võ Băng Ngưng nghiến răng, hừ mũi, không nói không rằng theo Chu Tư Tĩnh rời đi.
Lý Khiêm tiễn đám người Dương Minh Tu Đà xong quay về gặp Lý Thất Dạ.
– Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi.
Lý Thất Dạ dặn dò Lý Khiêm:
– Cuồng Đình đạo thống tương lai dựa vào các ngươi.
Lý Khiêm giật mình kêu lên:
– Tiên tổ định đi sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đúng vậy, đã tới lúc rời đi.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, hắn đến Tam Tiên giới không phải vì Cuồng Đình đạo thống. Đến Cuồng Đình đạo thống xem như duyên phận, thuận đường chấm dứt đoạn nhân quả với lão già.
– Cái này…
Lý Khiêm khẽ nói:
– Nếu được thì xin tiên tổ cho đệ tử đi thay tiên tổ một chuyến nói lời xin lỗi đến các đạo thống là được.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm, bật cười nói:
– Ngươi đang lo an nguy của ta hay lo cho đạo thống khác?
Bị Lý Thất Dạ chọc thúng, vẻ mặt Lý Khiêm lúng túng cười gượng:
– Đệ tử nguyện phân ưu cho lão tổ tông.
– Ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi.
Lý Thất Dạ xua tay nói:
– Ta rời khỏi Cuồng Đình đạo thống không phải vì muốn đưa cho đạo thống lời giải thích. Ta có chuyện cần làm, đã đến lúc phải rời khỏi đây.
Lý Khiêm do dự một chút, khẽ hỏi:
– Không biết lão tổ muốn đi đâu? Đến đạo thống nào trước?
– Trường Sinh cốc.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, chậm rãi nói:
– Trường sinh đan của Trường Sinh cốc là số một trong Vạn Thống giới nên ta muốn đi xem thử.
Với Lý Thất Dạ thì nghiên cứu trường sinh đan là hiển nhiên, lão tổ nào đến đẳng cấp nhất định cũng sẽ có hứng thú với 62h, ai chẳng muốn trường sinh bất tử?
Lý Khiêm hiểu lầm Lý Thất Dạ, tưởng hắn muốn theo đuổi trường sinh bất tử. Thật ra Lý Thất Dạ chỉ muốn biết ảo diệu đằng sau trường sinh.
Lý Khiêm khẽ hỏi:
– Không biết lão tổ tông đi bao lâu? Khi nào trở về?
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm:
– Ngươi hy vọng ta ở lại Cuồng Đình đạo thống?
Lý Khiêm đáp:
– Không phải đệ tử hy vọng, chỉ sợ toàn bộ đệ tử trong Cuồng Đình đạo thống đều khát vọng lão tổ tông ở lại. Miễn lão tổ tông ở đây thì Cuồng Đình đạo thống chúng ta có trụ cột tinh thần, nguyên Cuồng Đình đạo thống đoàn kết một lòng.
Lý Khiêm không nói câun yà vì nịnh mà nói thật. Trong Cuồng Đình đạo thống ai có uy vọng lớn hơn Lý Thất Dạ? Miễn Lý Thất Dạ còn ở thì hiệu lệnh bất cứ đệ tử Cuồng Đình đạo thống nào cũng được, có thể khiến toàn Cuồng Đình đạo thống đoàn kết một lòng, rất có lợi cho Cuồng Đình đạo thống nổi lên.
– Mỗi một người đều có con đường của riêng mình, mỗi đạo thống cũng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm, lạnh nhạt nói:
– Cuồng Đình đạo thống truyền thừa lâu như vậy đã không còn là trẻ sơ sinh mới ra đời. Nó không cần ai nâng đỡ nó từng bước đi đường. Nếu nó cần điều đó thì Cuồng Đình đạo thống mãi mãi không thể trưởng thành, vĩnh viễn không mạnh lên được. Nó sẽ mãi mãi chỉ là đáo hoa trong nhà kính, vĩnh viễn không sẵn sàng đối mặt giông tố bên ngoài. Nên ta rời đi là thử thách, cũng là cơ hội cho Cuồng Đình đạo thống. Điều nên làm ta đã làm, nên để lại ta cũng để rồi. Con đường tương lai là tự các ngươi đi, miễn các ngươi đi được mới khiến Cuồng Đình đạo thống thật sự lớn mạnh.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Lý Khiêm cúi gập người:
– Lão tổ tông dạy rất đúng, đệ tử ĩn ghi khắc miệng vàng lời ngọc của lão tổ tông.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Cuồng Đình đạo thống có con đường rất dài phải đi, cần các ngươi tự mình cố gắng.
Lý Khiêm cười khổ, khẽ thở dài. Gã biết tương lai của họ không dễ dàng, gánh nặng đường xa. Nhưng tóm lại Lý Thất Dạ đã bày bàn cờ tốt cho họ, con đường bằng phẳng hơn nhiều.
Im lặng một lúc, Lý Khiêm khẽ hỏi:
– Tương lai lão tổ tông muốn đi đâu? Tiên Thống giới hay nơi càng xa xôi?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ngươi muốn hỏi chốn về đúng không?
Lý Khiêm thành thật nói:
– Đệ tử chỉ tò mò. Chân Đế, Thủy Tổ có chốn về nơi đâu? Xin lão tổ tông chỉ điểm bến mê.
Thật ra vấn đề này không chỉ Lý Khiêm tò mò mà nhiều người cũng thắc mắc. Vì theo thời gian trôi qua, Chân Đế hoặc Thủy Tổ mỗi thời đại đều dần biến mất. Không ai biết bọn họ đi đâu, có người nói họ đã chết già đạo vỡ, có người nói họ đi phương xa hơn, có chốn về mà người đời không biết.
Có người do dự, trên đời có nơi tên là Trường Sinh giới, cuối cùng Chân Đế, Thủy Tổ sẽ đi nơi đó, bất tử bất diệt trong Trường Sinh giới.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu ngươi không đến độ cao đó dù biết thì làm được gì? Chỉ thêm buồn phiền. Từng bước đi tiếp đi, nếu ngươi đến Bất Hủ thì có lẽ ngày nào dó sẽ có tư cách biết một chút.
Lý Thất Dạ có nhiều ký ứ, đọc rộng vô số sách sử, cổ bí, lòng dạ mênh mông. Đặc biệt Lý Thất Dạ đã lờ mờ đoán được chốn về của Tam Tiên giới.
– Đệ tử nhớ kỹ.
Lý Khiêm cúi gập đầu, khẽ nói:
– Nếu lão tổ tông gặp Thủy Tổ xin nó igiùm là tử tôn hậu đại Cuồng Đình đạo thống hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia.
Lý Thất Dạ bật cười hỏi:
– Nói vậy là ngươi cảm thấy Cuồng Tổ còn sống?
Lý Khiêm cười gượng:
– Thủy Tổ làm việc sao chúng ta có thể đoán được.
Không chỉ Lý Khiêm ngh ingờ điều này, thật ra neheì utiên hiền, thậm chí Chân Đế của Cuồng Đình đạo thống cũng nghi ngờ.
Vì cho đến nay Thủy Tổ Tam Tiên giới không rõ tung tích, không ai biết những Thủy Tổ Tam Tiên giới đi đâu.
Điều thú vị duy nhất là Cuồng Tổ nói với tử tôn rằng gã chôn trong Tổ Uyên, có ngày sẽ sống lại trở về, vũ hóa đăng tiên.
Điều này khiến hậu nhân hải suy nghĩ, nhiều hậu bối cho rằng Cuồng Tổ không chết.
Nghe Lý Khiêm phỏng đoán, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không chọc thủng.
Võ Băng Ngưng là con tin, bị áp trong Cuồng Đình đạo thống nhưng nàng không cảm thấy mình là con tin.
Thật ra ngày đầu tiên Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống không hề bị ngược đãi hay đối xử tệ gì.
Mấy ngày nay Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống, trên người không đeo gông xiềng, không bị người nhốt như tù nhân.
Có thể nói Võ Băng Ngưng tự do trong Cuồng Đình đạo thống, từ ngày nàng ở lại không bị ai giám thị, không người nào khó xử nàng.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống như vị khách chứ không phải con tin.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống được ra vào tự do. Không ai di theo bên cạnh Võ Băng Ngưng, điều này khiến nàng hơi ngh ingờ Lý Thất Dạ có âm mưu gì với nàng.
Nhưng ngẫm lại thì thấy không thể nào, bây giờ nàng hoàn toàn rơi vào tay Cuồng Đình đạo thống, nếu Lý Thất Dạ có mưu đồ gì thì đã sớm ra tay, sao có thể thả dây dài như vậy.
Chương 3165: Giằng co kịch liệt
Nên Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống tự do như làm khách, nàng muốn làm gì cũng không ai can thiệp vào. Võ Băng Ngưng thầm khó hiểu.
Võ Băng Ngưng cảm thấy Lý Thất Dạ tự tin hơi quá, để mặc kẻ địch như nàng ở trong đạo thống của hắn, mặc kệ nàng làm gì thì làm mà không ràng buộc.
Vì được tự do trong Cuồng Đình đạo thống nên Võ Băng Ngưng không chút buồn phiền, cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, sống như sâu gạo, rất là hưởng thụ vô âu lo.
Võ Băng Ngưng nghĩ cuộc sống trong Cuồng Đình đạo thống không kém hơn Chu Tướng Võ Đình. Nàng cảm thấy tiếp tục ở lại Cuồng Đình đạo thống là lạ chọn không tệ.
Võ Băng Ngưng là truyền nhân của Chu Tướng Võ Đình, đệ tử thiên tài của Chu Tướng Võ Đình, được muôn vàn yêu thương. Nhưng gần đây Võ Băng Ngưng cảm thấy cuộc sống ngày càng không vừa ý, nàng ngẫm lại làm con ti ntỏng Cuồng Đình đạo thống cũng không tệ.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống làm con tin không bị ai hạn chế, nàng tới lui tự do chẳng ai ràng buộc, nhưng nàng chưa từng muốn chạy trốn.
Võ Băng Ngưng không ngốc, nàng biết Lý Thất Dạ là người điều khiển đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, hắn có năng lực khống chế tuyệt đối trên cơng thổ Cuồng Đình đạo thống. Muốn trốn hoặc làm động tác nhỏ gì ngay trước mắt Lý Thất Dạ là hành động không sáng suốt, không chừng chọc giận hắn thì tên biến thái đó sẽ làm chuyện gì biến thái.
Hơn nữa Võ Băng Ngưng cảm thấy ở lại Cuồng Đình đạo thống cũng rất tốt, vô âu lo, thế là nàng không chạy trốn.
Nhưng qua ít lâu Võ Băng Ngưng cảm thấytự do trong Cuồng Đình đạo thống là việc tốt với nàng nhưng làm nàng hơi buồn bực.
Mấy ngày rồi không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ đâu, Cuồng Đình đạo thống không có ai đến hỏi nàng, hình như dã hoàn toàn quên đi nàng.
Võ Băng Ngưng được người gọi là Chu Tướng nữ võ thần, dù nàng có khiêm tốn cỡ nào thì trong lòng ít nhiều gì có chút kiêu ngạo.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống tuy được hầu hạ ăn ngon uổng ngon nhưng như bị Lý Thất Dạ hoàn toàn lãng quên, không ai hỏi thăm nàng khiến chút kiêu ngạo trong lòng nàng hơi khó chịu.nàng dù gì cũng là một nhân vật.
Khi Võ Băng Ngưng hơi bực bội thì rốt cuộc chờ tới lúc Lý Thất Dạ triệu kiến nàng.
Lúc Võ Băng Ngưng nghe nói Lý Thất Dạ muốn gặp nàng,ngoài miệng hừ mũi không được tự nhiên nhưng lòng toải mái hơn.
Lý Thất Dạ triệu kiến Võ Băng Ngưng trong đại điện. Khi Võ Băng Ngưng thấy Lý Thất Dạ, hắn nửa nằm trên giường, rất là thoải mái dễ chịu.
Lý Thất Dạ nửa nằm trên người Vương Hàm, đầu gối đùi ngọc cực kỳ hưởng thụ. Vương Hàm lột trái cây nhẹ nhàng cúi người đút vào miệng Lý Thất Dạ, mỗi khi nàng khom người là ngực kềv sát gò má hắn, mặt hắn vùi vào cặp ngực đẫy đà.
Một bên khác, Chu Tư Tĩnh đấm chân cho Lý Thất Dạ, động tác hết sức dịu dàng săn sóc.
Sở Thanh Lăng cũng có mặt. Sở Thanh Lăng cầm một quyển sử cổ nhẹ giọng đọc cho Lý Thất Dạ nghe, mỗi khi đọc một tờ sẽ tạm dừng, rất có tiết tấu, khiến người không muốn phá hỏng không khí thoải mái này.
Lý Thất Dạ ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, ăn trái cây đút vào miệng, nghe sử cổ, người như đã bay mất hồn.
Vương Hàm là đương kim hoàng đế Cuồng Đình đạo thống, Sở Thanh Lăng là binh mã đại nguyên soái. Được hai người hầu hạ như vậy trong Cuồng Đình đạo thống chỉ có một mình Lý Thất Dạ.
Thấy bộ dạng hưởng thụ của Lý Thất Dạ làm Võ Băng Ngưng thầm khinh thường lẩm bẩm:
– Tao bao!
Võ Băng Ngưng đã đến nhưng Lý Thất Dạ dường như đang ngủ, không ai dám quấy rầy hắn. Võ Băng Ngưng đành ngoan ngoãn ngồi một bên, lòng bực bội mà không biết làm sao.
Lý Thất Dạ nằm tại đó như vô tượng chí tôn, có quyền lực chí cao vô thượng. Ai ở trước mặt hắn đều như con kiến.
Sở Thanh Lăng đọc xong một trang sử cổ Lý Thất Dạ mới chậm rãi mở mắt nhìn Võ Băng Ngưng.
– Tiểu nha đầu, ở trong Cuồng Đình đạo thống chúng ta thấy sao rồi?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Có cái gì khó chịu không? Nói nghe thử.
Võ Băng Ngưng bất mãn cách ỏi của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Ta có tên có họ, đừng kêu tiểu nha đầu.
– À, ta lỡ lời.
Lý Thất Dạ lập tức đổi igọng mỉm cười nói:
– Chưa hỏi tên của cô nương là gì?
Võ Băng Ngưng hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Chu Tướng Võ Đình đệ tứ, Võ Băng Ngưng!
Lý Thất Dạ cười nói, hoàn toàn lễ phép:
– Thì ra là Vũ cô nương, danh tiếng như sấm bên tai, thất kính, thất kính.
Lời trêu chọc của Lý Thất Dạ làm Võ Băng Ngưng tức giận ngứa răng, siết chặt nắm tay. Nếu nơi này không phải của Cuồng Đình đạo thống thì nàng đã đánh bẹp khuôn mặt cười toe đó.
Lý Thất Dạ trêu chọc Võ Băng Ngưng, Sở Thanh Lăng ở một bên nhếch miệng cười khẽ, mấy ngày nay ở chung bọn họ đã hiểu tính cách của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vũ cô nương xinh đẹp thân mến của chúng ta, mấy ngày nay đã uất ức cho cô nương. Giờ ta trịnh trọng báo cho cô nương biết một tin tốt, ngày mai cô nương có thể cùng ta rời khỏi Cuồng Đình đạo thống đi về nhà.
Nghe tin đó Võ Băng Ngưng chỉ hừ mũi:
– Hừ, biết.
Lẽ ra Võ Băng Ngưng làm con tin rốt cuộc lấy lại tự do, có thể về nhà thì nên vui mới đúng. Nhưng không biết tại sao nghe tin này lòng Võ Băng Ngưng không vui nổi, vì trở lại Chu Tướng Võ Đình sẽ có nhiều buồn phiền ập đến, không thoải mái bằng ở Cuồng Đình đạo thống.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng ta e một vấn đề muốn hỏi Vũ cô nương xinh đẹp thân mến của chúng ta.
Võ Băng Ngưng kiêu ngạo hừ mũi:
– Hừ! Có gì nói nhanh lên.
Tóm lại trong lòng Võ Băng Ngưng khó chịu nên cũng gai mắt Lý Thất Dạ.
Mắt Lý Thất Dạ lộ ý cười nhìn Võ Băng Ngưng, chậm rãi hỏi:
– Cô nương đang trốn tránh cái gì?
Lý Thất Dạ đột nhiên hỏi câu đó làm Võ Băng Ngưng sợ hết hồn,nàng lùi một bước, cảnh giác nhìn Lý Thất Dạ:
– Ta… Ta có gì mà trốn!
Mấy ngày nay tự do ở Cuồng Đình đạo thống khiến Võ Băng Ngưng dần thả lỏng cảnh giác.
– Không có sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu không có thì tại sao cô nương tranh đòi ở lại làm con tin?
Võ Băng Ngưng cảnh giác hơn, nói chuyện càng cẩn thận:
– Vì phân ưu cho đạo thống là việc đệ tử chúng ta nên làm.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta thì thấy không phải vậy. Ta bắt cô nương làm con tin, lão tổ của các người rất căng thẳng, vậy thì giá trị của cô nương chắc không nhỏ, vợt xa giá trị làm truyền nhân Chu Tướng Võ Đình.
Võ Băng Ngưng lạnh lùng phủ nhận lời của Lý Thất Dạ:
– Nói bậy bạ.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Một đạo thống dù thiên phú cao mấy, dù nàng là truyền nhân thì còn có hàng đống truyền nhân dự bị khác. Dù chết một truyền nhân thì phía sau còn người ứng cử khác.
Lý Thất Dạ cười toe:
– Nhưng theo ta thấy giá trị của cô nương không đơn giản là truyền nhân.
Tim Võ Băng Ngưng rớt cái bịch, linh cảm không may:
– Ngươi muốn làm gì?audio coi am
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta không định làm gì. Chẳng phải cô nương là con tin, nghe nói được về nhà thì nên thấy mừng mới đúng. Ta thấy cô nương không vui vẻ, vậy là cô nương không muốn trở về Chu Tướng Võ Đình. Thôi được, nếu cô nương không muốn về Chu Tướng Võ Đình thì ta sẽ thu nhận cô nương.