1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 622 [Chương 3106 đến Chương 3110]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 622 [Chương 3106 đến Chương 3110]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3106: Rót rượu

Chân Thánh tức giận là một chuyện vô cùng kinh khủng. Vì vậy, rất nhiều người có mặt ở nơi này dồn dập lui ra sau kéo dài khoảng cách.

– Đừng giận, ngươi không phải là đối thủ của ta.

Khi Sở Thanh Lăng tức giận, Lý Thất Dạ vẫn vô cùng bình thản, thậm chí không thèm nhìn ngó nàng.

Lý Thất Dạ vừa nói vậy, mọi người đều cảm thấy tên tiểu tử này điên rồi nên mới dám khoác lác như vậy. Phải biết Sở Thanh Lăng đã bước một bước vào cảnh giới Chân Thần. Đừng nói thế hệ trẻ của Cuồng Đình đạo thống mà rất nhiều người thế hệ trước cũng không phải là đối thủ của nàng. Người có thể làm đối thủ của nàng chỉ có tồn tại cấp bậc lão tổ mà thôi.

– Ra ngoài —

Lúc này, Sở Thanh Lăng nói lạnh lùng. Mái tóc của nàng không gió nhưng lại phấp phới, tuy chân khí cuồng bá chưa bùng nổ thế nhưng khí tức trên người nàng cũng đủ hù sợ người khác, không ít đệ tử đạo hạnh yếu kém bị hù hai chân mềm nhũn.

Sở Thanh Lăng nói vậy, tất cả trưởng lão môn phái cùng con cháu thế gia giật mình, mọi người đều xông ra khỏi cửa, thậm chí có người còn lộn cù mèo. Mọi người biết, nơi này sắp trở thành chiến trường. Nếu bọn họ không trốn ra ngoài thì nói không chừng sẽ bị Sở Thanh Lăng đang tức giận đánh thành sương máu.

“Đùng —” một tiếng. Sau khi tất cả mọi người chạy ra khỏi khách sạn thì mọi cánh cửa của khách sạn đóng chặt, toàn bộ khách sạn hệt như trở thành một vùng không gian bị đóng kín.

– Yên tâm, ta sẽ giữ mặt mũi cho ngươi, sẽ không để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ răng rơi đầy đất thê thảm của ngươi.

Sở Thanh Lăng nói lạnh lùng.

Nếu như Vương Hàm không nhờ nàng chăm sóc tên tiểu tử không biết sống chết này, nàng nhất định sẽ đánh tên tiểu tử không biết trời cao này nằm liệt trên giường.

Rất ít người biết Sở Thanh Lăng với Vương Hàm có giao tình rất tốt. Thế nhưng các nàng một người xuất thân Vương phủ, một người xuất thân Sở doanh, hơn nữa Vương Hàm nắm giữ quyền lực tục thế, còn Sở Thanh Lăng thì vấn đỉnh Chân Đế, cho nên dù bọn họ ít qua lại thế nhưng giao tình hai bên cũng rất tốt!

Hôm nay Vương Hàm bị nguyên lão Vương phủ kết tội, thậm chí còn có nguy cơ bị phế truất. Thế nhưng vẫn sai tỳ nữ mang mật thư, nhờ nàng chăm sóc Lý Thất Dạ. Đương nhiên trong thư Vương Hàm cũng không nói rõ thân phận của Lý Thất Dạ.

Dù vậy, Sở Thanh Lăng vẫn làm trọn tình bạn, đứng ra giải vây Lý Thất Dạ thoát khỏi cảnh bị Thượng bộ cùng Thánh viện giáp công.

– Như vậy ta có nên cảm ơn ngươi không nhỉ? Đúng là một tiểu nha đầu tri kỉ.Nguồn truyện audio Podcast

Nghe Sở Thanh Lăng nói vậy, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười. Sau đó hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:

– Thế nhưng, chỉ bằng chút tạo hóa của ngươi mà muốn đánh ta răng rơi đầy đất, đúng là chuyện viễn vông. Cho dù ngươi đăng lâm Chân Đế thì cũng không phải là đối thủ của ta. Nếu như ngươi có tạo hóa như Cuồng Tổ, nói không chừng sẽ có thể.

Lý Thất Dạ nói vậy khiến Sở Thanh Lăng tức giận nhìn Lý Thất Dạ. Ngay cả nàng cũng hoài nghi có phải tên tiểu tử này bị điên rồi hay không.

Sở Thanh Lăng chưa tới mức tự kiêu tự đại cho rằng mình vô địch thiên hạ. Thậm chí khi Lý Thất Dạ nói nàng không phải đối thủ của hắn, nàng cũng có chút tin tưởng.

Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ lại ngông cuồng nói ngay cả Chân Đế cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thủy tổ như Cuồng Tổ mới có tư cách đối đầu với hắn, đúng là đồ điên.

Đừng nói Cuồng Đình đạo thống, ngay cả Tam Tiên giới, có mấy ai dám ngông cuồng nói Chân Đế không phải đối thủ của mình? Còn phần thủy tổ thì khỏi nói, toàn bộ Tam Tiên giới, không ai dám ngông cuồng nói rằng sẽ khiêu chiến một vị thủy tổ.

Trong mắt bất kỳ hạng người vô song nào thì thủy tổ đều là tồn tại chí cao vô thượng, chỉ có người đạt tới cảnh giới như vậy thì mới có thể hiểu được sự khủng bố của thủy tổ.

Bây giờ tiểu tử lặng lẽ vô danh này lại dám ngông cuồng coi rẻ Chân Đế, khiêu khích thủy tổ, đúng là chán sống!

– Cái đồ khoác lác, cuồng đồ vô tri!

Lúc này, Sở Thanh Lăng cũng hoài nghi Lý Thất Dạ bị điên nên mới dám khoác lác như vậy. Nàng nói lạnh lùng:

– Chỉ bằng câu nói này thôi cũng đủ lý do đánh bể đầu ngươi. Nếu như hoàng hậu nương nương không nhờ cậy thì hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.

Lúc này, Sở Thanh Lăng không hiểu vì sao Vương Hàm lại coi trọng một kẻ điên. Bình thường thì Vương Hàm là một người khôn khéo, không biết tên tiểu tử này có mị lực gì mà lại mê hoặc được Vương Hàm nữa.

Sở Thanh Lăng nói vậy, Lý Thất Dạ không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói lạnh nhạt:

– Nếu như không có Vương Hàm thì ngươi cũng không có được phần tạo hóa này, lại đây, rót rượu cho ta!

Sở Thanh Lăng bị Lý Thất Dạ chọc giận ói máu. Tên tiểu tử này ngông cuồng thì cũng thôi đi, thế nhưng dáng vẻ thờ ơ của hắn đúng là gọi đòn. Chỉ sợ bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh này của hắn cũng đều hận nghiến răng, đều hận không thể đánh móp khuôn mặt của hắn.

– Sở tướng quân, rót một ly đi.

Lúc này, Dương Thăng Bình vội vàng nhét bầu rượu vào tay Sở Thanh Lăng, liếc mắt ra dấu.

Động tác này của Dương Thăng Bình không phải vì lấy lòng Lý Thất Dạ, cũng không phải thị uy Sở Thanh Lăng. Hắn làm như vậy là vì thương yêu nhân tài. Sở Thanh Lăng không biết lai lịch của Lý Thất Dạ thế nhưng Dương Thăng Bình lại biết.

Tuy Dương Thăng Bình không phải là đại nhân vật gì thế nhưng hắn biết rõ tiềm lực của Sở Thanh Lăng, hắn thật sự hy vọng tương lai Sở Thanh Lăng có thể trở thành Chân Đế, phục hưng Cuồng Đình đạo thống. Dù sao hắn cũng là đệ tử của Cuồng Đình đạo thống, chỉ khi Cuồng Đình đạo thống trở nên mạnh mẽ thì Đại Kiếm môn bọn họ mới có hy vọng.

Dương Thăng Bình không hy vọng một hạt giống Chân Đế bị phá hủy. Lỡ như Sở Thanh Lăng thật sự chọc giận Lý Thất Dạ, cho dù nàng có là hạt giống Chân Đế thì cũng sẽ bị Lý Thất Dạ giết chết.

Vì vậy Dương Thăng Bình mới có hành động này, vừa ám chỉ Sở Thanh Lăng, vừa góp chút sức cho tương lai của Cuồng Đình đạo thống.

Hành động mờ ám của Dương Thăng Bình, Lý Thất Dạ sao mà không biết, nhưng hắn chỉ mỉm cười mà thôi.

Cầm bầu rượu, Sở Thanh Lăng vốn đang tức giận trở nên ngạc nhiên, cảm thấy ảo giác. Nàng không cách nào hình dung cảm giác này, cũng không hiểu được ảo giác này, bởi vì ảo giác này quá lạ. Bởi vì khi nàng cầm bầu rượu, dường như tất cả mọi chuyện đều là tất nhiên. Cho dù lúc này nàng rót rượu cho Lý Thất Dạ thì đó cũng là chuyện đương nhiên, không hề đột ngột.

Thế nhưng Lý Thất Dạ chẳng thèm nhìn nàng, vẫn nhai kỹ nuốt chậm, dường như rấ hưởng thụ món ngon do Chu Tư Tĩnh móm.

Sở Thanh Lăng nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này, nàng tự hỏi mình, người này có phải là kẻ điên không? Thế nhưng xem xét cẩn thận thì không giống kẻ điên. Dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh này, kẻ điên không thể ngụy trang được.

Nếu như người này không phải kẻ điên thì là gì? Dáng dấp đoán được mọi chuyện, cho dù Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc. Người này rốt cuộc là người như thế nào?

Chương 3107: Ta là ta (thượng)

Bình thường, một người cuồng vọng, một kẻ điên thì sẽ không được hoàng hậu Vương Hàm ưu ái. Dù sao nàng rất hiểu năng lực của Vương Hàm, rất hiểu trí tuệ của Vương Hàm. Nàng ta không phải là một nữ nhân nông cạn. Như vậy, người đàn ông này được Vương Hàm ưu ái, nhất định phải có lý do.

– Rót đầy vào.

Ngay khi Sở Thanh Lăng suy nghĩ lung tung thì Lý Thất Dạ gõ nhẹ lên bàn, căn dặn.

Lúc này, Sở Thanh Lăng như người mộng du, đi tới bên cạnh Lý Thất Dạ, đích thân rót rượu cho Lý Thất Dạ, rót đầy chén cho Lý Thất Dạ.

Mọi chuyện rất tự nhiên, giống như đương nhiên phải vậy. Bất luận Sở Thanh Lăng làm tỳ nữ rót rượu cho Lý Thất Dạ, hay Lý Thất Dạ hưởng thụ các nàng hầu hạ, tất cả đều đương nhiên, không hề đột ngột.

Trong bầu không khí tự nhiên này, trong bầu không khí đương nhiên này, ngay cả Sở Thanh Lăng cũng cảm thấy nên làm như thế. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tự nhiên, không hề đột ngột.

Đổi lại là người khác, được nàng ưu ái như vậy, được nàng rót rượu như vậy, cũng là một loại vinh hạnh vô thượng, là một chuyện khiến người ta hưng phấn. Thế nhưng tới Lý Thất Dạ thì mọi thứ đều là chuyện đương nhiên, mọi thứ đều rất tự nhiên.

Những chuyện này không cần lý do. Dường như với Lý Thất Dạ, mọi chuyện không hợp lý đều trở nên hợp lý. Không cần lý do, cũng không hề đột ngột.

Sau khi rót mấy chén rượu, Sở Thanh Lăng mới tỉnh khỏi bầu không khí vô cùng tự nhiên, vô cùng tất nhiên này. Nàng nghiến răng. Sở Thanh Lăng nàng đã bao giờ hầu hạ ai. Đáng giận hơn là tên tiểu tử này lại sai bảo nàng rất tự nhiên, giống như là chuyện tất nhiên, khiến nàng giận giữ muốn đánh hắn!

Vất vả lắm mới tỉnh khỏi bầu không khí này, Sở Thanh Lăng có hơi khó chịu. Nàng tốt xấu gì cũng là Chân Thánh, không ngờ lại bị dắt mũi như vậy nên nàng làm sao thoải mái nổi?

– Hừ —

Sở Thanh Lăng bỏ bình rượu lên bàn, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:

– Hoàng hậu nương nương vì ngươi nên bị chư lão kết tội, thậm chí còn liều lĩnh nguy cơ bị phế truất. Còn ngươi thì tốt rồi, chạy tới nơi này, còn cần hoàng hậu nương nương bận tâm nhà ngươi!

Nếu như không được hoàng hậu Vương Hàm nhờ vả thì nàng mới không thèm quan tâm cái tên ngông cuồng tự đại này. Nàng không hiểu tại sao Vương Hàm lại nâng đỡ cái tên ngông cuồng tự đại này, cuối cùng hắn có lai lịch như thế nào.

Sở Thanh Lăng bất mãn cùng oán giận, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói chậm:

– Muốn thu hoạch thì cần phải trả giá, thế gian nào có chuyện không làm mà hưởng. Đến việc nịnh hót chủ nhân thì cũng phải cúi đầu khom lưng, cũng cần phải trả giá.

Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhấp một hớp rượu ngon, nói rằng:

– Muốn cầm quyền thì phải cố gắng nhiều hơn nữa, trả giá nhiều hơn nữa. Nếu như ngay cả Vương phủ cũng không dẹp yên được thì Vương Hàm làm sao có thể cầm quyền, làm sao thống trị toàn bộ Cuồng Đình đạo thống…

-… Nếu như ngay cả người bên cạnh mà nàng cũng không thể dẹp yên, thế thì dù ta có trút tâm huyết lên người nàng thì cũng uổng công. Vì vậy, có vài chuyện phải tự mình tranh thủ.

Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn Sở Thanh Lăng đang căm giận bất bình, nói chậm:

– Ngươi cho rằng Vương Hàm nhờ ngươi chăm sóc ta. Sợ rằng ngươi vẫn chưa đọc hiểu ý định của Vương Hàm. Nàng muốn ngươi hầu hạ ta!

– Ngươi —

Sở Thanh Lăng bị câu nói của Lý Thất Dạ chọc giận ói máu. Ở Cuồng Đình đạo thống, Sở Thanh Lăng nàng sao phải hầu hạ người khác? Ai dám để nàng hầu hạ?

Lý Thất Dạ không thèm điếm xỉa tới tâm trạng của Sở Thanh Lăng, nói thờ ơ:

– Ngươi nên biết ơn Vương Hàm. Nàng kêu ngươi tới hầu hạ ta, nói rõ nàng quý mến ngươi. Bằng không, cơ hội trời cho như vậy, sao nàng có thể dễ dàng dâng cho người khác! Nàng hy vọng tương lai ngươi có thể góp sức giúp đỡ nàng thống trị Cuồng Đình đạo thống.

– Chỉ tiếc, Vương Hàm còn cần thời gian thay đổi hình ảnh. Nàng quen ở hậu trường, hôm nay bước ra sân khấu, xử sự không đủ cương quyết, cũng không đủ quả đoán. Khi nàng có thể thay đổi hình ảnh thì nàng nhất định có thể cầm quyền Cuồng Đình đạo thống, có thể nghiễm nhiên giành được ngôi vị hoàng đế!

Lý Thất Dạ nói chậm.

Nói tới đây, Lý Thất Dạ buông chén rượu, gõ nhẹ lên bàn, căn dặn:

– Rót đầy!

– Ngươi —

Sở Thanh Lăng tức giận trừng mắt Lý Thất Dạ. Tên này quá quắc lắm rồi!

Thế nhưng tức thì tức, Sở Thanh Lăng như bị ma ám, bị bầu không khí tất nhiên của Lý Thất Dạ cảm hóa. Cho dù nàng không cam tâm tình nguyện, thế nhưng cuối cùng vẫn đích thân cầm bình rượu, đổ đầy rượu ngon cho Lý Thất Dạ.

– Ngươi đừng quá quắc —

Sở Thanh Lăng giận nghiến răng, rất muốn đập khuôn mặt bình tĩnh của Lý Thất Dạ. Đúng là khinh nhau quá đáng.

Chu Tư Tĩnh nhìn Sở Thanh Lăng phẫn hận, nhìn dáng vẻ dù không cam tâm nhưng cuối cùng vẫn rót rượu cho Lý Thất Dạ. Nàng che miệng, nhưng không dám cười ra tiếng.

– Nếu hầu hạ thì phải hầu hạ tốt vào.

Lý Thất Dạ nói thờ ơ:

– Bằng không, Vương Hàm sẽ nhường cơ hội này cho ngươi sao? Nàng ta đích thân tới là được. Nàng cho ngươi cơ hội này là hy vọng tương lai nàng cầm quyền, ngươi sẽ là một sức mạnh đắc lực giúp nàng phục hưng Cuồng Đình đạo thống.

– Nghe ngươi nói vậy, giống như ngươi có thể nâng đỡ hoàng hậu nương nương ngồi lên ngôi vị hoàng đế vậy.

Sở Thanh Lăng hừ lạnh, nói rằng:

– Hiện nay Cuồng Đình đạo thống sóng ngầm ồ ạt, các nơi đều đang nhòm ngó quyền lực Cuồng Đình đạo thống, ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế cũng không phải ít, hơn nữa đều là người có thực lực, có chỗ dựa. Chẳng hạn như Từ Trí Kiệt, bất luận điều kiện bản thân hay người ủng hộ đều không thua kém gì hoàng hậu nương nương! Nàng muốn trèo lên ngôi vị hoàng đế, nói nghe thì dễ!

Câu nói này của Sở Thanh Lăng nói đúng tình hình. Nàng rất hiểu tình hình của Cuồng Đình đạo thống, Vương Hàm muốn từ hoàng hậu trở thành hoàng đế, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Tuy Cuồng Đình đạo thống cũng từng có con gái làm hoàng đế, thế nhưng Vương Hàm vốn là hoàng hậu, dù nàng xuất thân Vương phủ, thế nhưng quá trình từ hoàng hậu trở thành hoàng đế có muôn vàn khó khăn.

Vương Hàm muốn tiếp tục cầm quyền nhất định sẽ bị phản đối, bất luận Thánh viện hay Thượng bộ đều không ủng hộ nàng làm hoàng đế. Ngay cả Vương phủ cũng chưa chắc ủng hộ nàng. Cho nên tình cảnh của Vương Hàm vô cùng khốn khó, chỉ riêng việc có được sự ủng hộ của Vương phủ thôi thì cũng khó khăn lắm rồi.

– Đế vị mà thôi, cũng không phải bồi dưỡng Chân Đế, bồi dưỡng thủy tổ, có gì khó khăn chứ, dễ như ăn cháo. Ta muốn nâng đỡ người nào thì người đó sẽ trở thành hoàng đế. Đương nhiên, phải xem bản thân nàng có tài năng đảm nhiệm vị trí này không đã.

Bị Sở Thanh Lăng hoài nghi, Lý Thất Dạ hời hợt không quan tâm, nói chuyện vô cùng tùy ý.

Lý Thất Dạ nói như vậy, Sở Thanh Lăng không khỏi choáng váng nhìn Lý Thất Dạ. Nếu như nàng không tận mắt chứng kiến Lý Thất Dạ không phải kẻ điên, nàng nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ đang phát điên nên mới dám ăn nói ngông cuồng như vậy.

Chương 3108: Ta là ta (hạ)

– Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chân Đế, hay thủy tổ!

Sở Thanh Lăng bất mãn, hừ lạnh nói rằng:

– Ngôi vị hoàng đế của Cuồng Đình đạo thống không phải do một mình ngươi định đoạt. Cho dù môn phái thế gia hoang dại không can thiệp thì các môn phái thế gia trong triều cũng ra sức tranh giành! Muốn leo lên ngôi vị hoàng đế, không phải chuyện một mình ai đó có thể định đoạt. Nhất định bị Thánh viện, Thượng bộ, Vương phủ, Sở doanh kiềm chế. Người leo lên ngôi vị hoàng đế sẽ là kết quả mà thế lực các nơi thỏa hiệp.

Sở Thanh Lăng nói không sai, ngôi vị hoàng đế của Cuồng Đình đạo thống không phải chuyện một mình ai đó có thể định đoạt. Người cầm quyền chính là kết quả cuối cùng mà thế lực các nơi thỏa hiệp.

Ngay cả bản thân bốn thế lực lớn cũng phải thống nhất nội bộ. Chẳng hạn như Thánh viện, Thánh viện chia thành Bắc cảnh cùng Nam viện. Ngân Hồ Từ Trí Kiệt muốn được Thánh viện dốc sức giúp đỡ, ngoại trừ Bắc cảnh do hắn làm thủ lĩnh, còn phải thuyết phục Nam viện ủng hộ hắn. Bằng không, Nam viện cũng đẩy ra một ứng viên, như vậy sức mạnh của Thánh viện sẽ bị suy yếu.

– Các ngươi là các ngươi, ta là ta.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:

– Quy tắc của các ngươi không có giá trị với ta. Ta nói ai làm hoàng đế thì người đó sẽ làm hoàng đế! Thánh viện, Thượng bộ chỉ là mây khói. Ở Cuồng Đình đạo thống, môn phái thế gia có tới ngàn vạn, thế nhưng đạo thống chỉ có một. Chỉ cần đạo nguyên vẫn còn thì ta chính là chúa tể ở nơi này, hiểu chưa hả.

Sở Thanh Lăng không khỏi kinh ngạc, choáng váng nhìn Lý Thất Dạ. Nàng tin người này tuyệt đối không phải kẻ điên, cũng không phải kẻ cuồng vọng vô tri. Thế nhưng hắn vừa mở miệng là hù chết người!

Nàng không hiểu cái người thoạt nhìn rất bình thường này cuối cùng có bản lĩnh gì mà có thể dẹp yên Thánh viện, Thượng bộ. Hắn có tư cách gì trấn áp tất cả thế gia, trực tiếp nâng đỡ hoàng hậu Vương Hàm trèo lên ngôi vị hoàng đế! Sở Thanh Lăng không sao hiểu được.

Nếu như hỏi ở Cuồng Đình đạo thống ai có thể một tay che trời, ai có thể trấn áp mọi nghi vấn, như vậy chỉ có Chân Đế. Chỉ có Chân Đế xuất thân từ Cuồng Đình đạo thống mới có thể một tay che trời, mới có thể khiến mọi môn phái thế gia ở Cuồng Đình đạo thống không dám nghi ngờ. Nếu không, chuyện này không thể nào xảy ra, chuyện này chỉ là người si nói mộng!

– Vì vậy ngươi nên quý trọng cơ hội này.

Ngay khi Sở Thanh Lăng sững sờ, Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa chén rượu trong tay qua.

Lúc này, Sở Thanh Lăng vô thức rót đầy rượu cho Lý Thất Dạ, động tác vô cùng tự nhiên, không hề đột ngột. Trong hoảng hốt, nàng chỉ là một ả nha hoàn, một cô tỳ nữ hầu hạ Lý Thất Dạ mà thôi.

– Hừ, tự đại.

Tỉnh táo lại, phát hiện mình rót rượu cho Lý Thất Dạ, khuôn mặt tuyết tái của Sở Thanh Lăng nóng ran, hừ lạnh nói.

– Có tự đại hay không, ta không biết. Ta chỉ biết, ngươi không tôi luyện thì sẽ không có cơ hội trở thành Chân Đế. Cho dù thiên phú của ngươi cao cách mấy, ngộ tính của ngươi tốt như thế nào, sợ rằng cũng không thể bước qua cái rãnh này. Tới thì giờ, tất cả mọi thứ đều uổng công vô ích.

Lý Thất Dạ nói chậm.

– Nói dóc hù người!

Lý Thất Dạ nói vậy, Sở Thanh Lăng hừ lạnh, nói lạnh lùng:

– Chuyện của ta, ta còn không rõ hay sao? Hừ, người ngoài như ngươi thì biết gì chứ.

– Thật hả?

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

– Ta chỉ biết, quá trình ngươi chuyển từ đại đạo của Sở Cuồng Đế sang đại đạo của Cuồng Tổ không hề hoàn mỹ. Công pháp của Sở Cuồng Đế cho dù mạnh mẽ cách mấy, lợi hại cách mấy, thế nhưng dù sao nó cũng được diễn sinh từ đại đạo của thủy tổ. Trên con đường này, muốn đi xa hơn, nhất định phải tu luyện từ cơ sở của thủy tổ. Tu hành như thế, cơ sỡ mới vững chắc hơn bất kỳ đường ngang lối tắt nào khác…

– Chỉ tiếc, thế gian quá nhiều người ngu xuẩn, chỉ vì cái lợi trước mắt mà không chịu tu luyện tâm pháp cơ sở, lại đi cái gọi là đế thuật. Nếu như tâm pháp cơ sở vô dụng thì Cuồng Tổ sẽ không dùng tâm pháp cơ sở nhất trong Cuồng Kinh để luyện hóa đạo thổ, xây dựng cơ sở cho toàn bộ Cuồng Đình đạo thống!

Nói tới đây, Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Sở Thanh Lăng.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Sở Thanh Lăng không khỏi kinh ngạc, bởi vì Lý Thất Dạ nói đúng tình trạng của nàng.

Trên thực tế, một ít lão tổ cũng biết chuyện này. Công pháp của Sở Cuồng Chân Đế đúng là diễn sinh từ đại đạo của Cuồng Tổ, vẫn không thể vượt qua Cuồng Tổ.

Thế nhưng, không ít lão tổ nghĩ rằng thiên phú của Sở Thanh Lăng rất cao nên không cần tu luyện tâm pháp cơ sở, như vậy quá lãng phí rồi.

Sở Thanh Lăng vừa mới tu luyện thì đã tu luyện tâm pháp mạnh mẽ nhất, thâm ảo nhất của Sở Cuồng Chân Đế. Và Sở Thanh Lăng cũng không phụ sự kỳ vọng của chư lão, thiên phú của nàng rất cao, rất mạnh, tuổi còn nhỏ nhưng đạo hạnh đã hơn xa bạn cùng lứa, trở thành người số một trong cùng thế hệ.

Nhưng cũng không thể nói các lão tổ Sở doanh thiển cận, trên thực tế, rất nhiều đạo thống đều làm tương tự, rất ít người chịu tu luyện từ tâm pháp trụ cột. Dù sao đâu ai muốn đeo găng vàng đi chuyển gạch. Người có thể làm như vậy, rất cần quyết đoán, cũng cần trưởng bối có tầm nhìn cực xa.

Nó giống như một khu mỏ, rất nhiều người đều biết khu mỏ này có thể nung luyện rất nhiều vàng. Thế nhưng, cũng có rất nhiều người cho rằng thay vì bỏ công nung luyện thì chẳng bằng lụm vàng khối dưới đất coi có vẻ thực tế hơn.

Cũng giống như Sở Thanh Lăng. Mới đầu các lão tổ Sở doanh lượm vàng khối dưới đất, để Sở Thanh Lăng tu luyện công pháp mạnh mẽ nhất, thâm ảo nhất của Sở Cuồng Chân Đế.

Thế nhưng khi đạt tới trình độ nhất định, sau khi thực lực của Sở Thanh Lăng cường đại hơn, các lão tổ Sở doanh bắt đầu kỳ vọng nàng nhiều hơn, bắt đầu khai thác khu mỏ này.

Dù sao, Sở Cuồng Chân Đế cũng chỉ là Chân Đế, thua kém thủy tổ không ít!

Vì vậy các lão tổ Sở doanh muốn Sở Thanh Lăng chuyển từ đại đạo Sở Cuồng Đế sang đại đạo Cuồng Tổ. Trên thực tế, với thiên phú cùng ngộ tính của Sở Thanh Lăng, chuyện này vốn không thành vấn đề.

Dù sao đại đạo của Sở Cuồng Đế cũng bắt nguồn từ đại đạo của Cuồng Tổ, có thể bao dung lẫn nhau, giống như nước sông chảy vào biển lớn.

Thế nhưng vấn đề ở chỗ quá trình Sở Thanh Lăng chuyển từ đại đạo Sở Cuồng Chân Đế sang đại đạo Cuồng Tổ không hề thuận lợi, dù sao trên thế gian này không có chuyện nào thập toàn thập mỹ cả.

Nếu như Sở Thanh Lăng chỉ muốn trở thành một Chân Thần thì chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều. Thế nhưng muốn trở thành Chân Đế, thậm chí bước lên con đường trở thành thủy tổ, vậy thì khó rồi. Trên con đường này, một khi xuất hiện vấn đề dù nhỏ bé thì mọi công sức đều đổ song đổ biển.

Vấn đề của Sở Thanh Lăng là bí mật rất ít ai biết, ngoại trừ bản thân nàng ra thì cũng chỉ có mấy vị lão tổ tối cao của Sở doanh mới biết. Bây giờ bị Lý Thất Dạ nói huỵch toẹt, Sở Thanh Lăng không giật mình mới là lạ.

– Ngươi… làm sao ngươi biết.

Sở Thanh Lăng giật mình, nhìn Lý Thất Dạ một cách khó tin.

Chương 3109: Tới đây vì cái gì

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Trong mắt ta không có bí mật gì cả, vừa nhìn là biết. Chuyển tiếp đại đạo không hề có chuyện thập toàn thập mỹ. Vấn đề của ngươi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cần phải ôn dưỡng, cần phải tưới nhuần! Chỉ có như vậy thì vết thương tí tẹo này mới khép lại. Vì vậy ngươi mới cần Huyết Nhân Sâm, Huyết Ngân Sâm ngàn vạn năm thì càng tốt! Đây mới là mục đích mà ngươi đến Khuyết Nha Sơn!

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Sở Thanh Lăng ngơ ngác. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy đứng trước Lý Thất Dạ nàng không hề có bí mật. Trong ánh mắt của Lý Thất Dạ, nàng dường như trần truồng, không có bất cứ thứ gì có thể giấu giếm được cặp mắt của Lý Thất Dạ. Điều này làm nàng lạnh gáy, theo bản năng lùi về sau mấy bước.

– Mọi người tới Khuyết Nha Sơn, ai mà không phải vì Huyết Nhân Sâm!

Sở Thanh Lăng hừ nhẹ, khi nói câu nói này, nàng có phần chột dạ.

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, gật đầu nói:

– Đúng, ngươi nói không sai. Không ít trưởng lão môn phái, con cháu thế gia tới Khuyết Nha Sơn là vì cây Huyết Nhân Sâm vừa xuất thế, ngươi cũng tới đây vì Huyết Nhân Sâm. Thế nhưng yêu cầu của ngươi khác hẳn với bọn họ. Tuy nhiên, cũng có người không phải tới vì Huyết Nhân Sâm, nếu không, cái gọi là Thượng bộ, Thánh viện, Sở doanh sẽ không kéo quân đoàn tới Khuyết Nha Sơn này. Vì một cây Huyết Nhân Sâm, có cần phải gióng trống khua chiêng như vậy sao?

– Không tới vì Huyết Nhân Sâm?

Vừa nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình cũng thấy giật mình.

Trước đó hắn cũng cảm thấy không khí có phần quái lạ. Dù sao vì một cây Huyết Nhân Sâm, có cần kéo quân đoàn tới đây không? Thật giống như muốn khai chiến, tất cả mọi người dường như đang đề phòng cái gì đó.

Bất luận Thượng bộ hay Thánh viện, bọn họ đều muốn đóng quân ở nơi này, hơn nữa còn là tư quân nghe theo mệnh lệnh của bọn họ. Những quân đoàn này đều xuất thân từ môn phái thế gia của bọn họ, trung thành với bọn họ, nghe theo mệnh lệnh của bọn họ!

Có thể nói, Thượng bộ cũng vậy, Thánh viện cũng vậy, hễ là đội ngũ hơi mất khống chế, bọn họ sẽ không kéo tới Khuyết Nha Sơn đóng quân. Quân đoàn bọn họ kéo tới Khuyết Nha Sơn đều là quân đoàn đáng tin trăm phần trăm.

Hành động này hệt như muốn khai chiến. Những quân đoàn này đều là sức mạnh trung kiên của bọn họ, tuyệt đối trung thành với bọn họ. Dường như bọn họ đang mưu mô điều gì đó ở Khuyết Nha Sơn này.

– Ngươi tới đây vì Huyết Nhân Sâm, thế nhưng Thượng bộ, Thánh viện lại không phải tới đây vì Huyết Nhân Sâm.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói ung dung:

– Nếu như ta đoán không sai thì bọn họ tới đây vì một món chân khí của Cuồng Tổ!

– Thủy khí!

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình không khỏi rùng mình.

Thủy khí là một món binh khí chấn động lòng người. Cuồng Đình đạo thống từng xuất hiện mấy vị Chân Đế, vậy nên Cuồng Đình đạo thống có không ít binh khí Chân Đế. Chẳng hạn như Sở doanh, bọn họ có được binh khí Chân Đế mà Sở Cuồng Đế để lại.

Còn phần thủy khí thì Dương Thăng Bình không biết được, bởi vì thời gian quá lâu, rất nhiều chuyện tiểu nhân vật như Dương Thăng Bình không có tư cách tiếp xúc. Dương Thăng Bình không rõ Cuồng Tổ có để lại binh khí hay không, thế nhưng hắn nghe được một vài tin đồn. Đồn rằng, Cuồng Tổ có để lại một món binh khí. Còn phần lời đồn là thật hay giả thì Dương Thăng Bình không biết, coi như thật sự có thủy khí thì hắn cũng không có tư cách tiếp xúc.

– Vớ va vớ vẩn!

Lý Thất Dạ nói vậy, Sở Thanh Lăng hừ lạnh, phủ nhận ngay.

“Bốp —” Lý Thất Dạ vỗ mạnh vào mông Sở Thanh Lăng, nói rằng:

– Nha đầu, nói dối trước mặt ta không phải là thói quen tốt.

– Ngươi.

Sở Thanh Lăng hét lên, nhảy bật lên giống như con mèo bị đạp đuôi, mặt đỏ chót, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

– Ngươi có tin lần sau ngươi còn dám nói dối thì ta sẽ cởi sạch ngươi rồi quăng ra đường cái hay không.

Lý Thất Dạ nói chậm.

– Ngươi.

Sở Thanh Lăng tức ói máu, mặt mày đỏ chót. Nào ai dám nói chuyện với nàng như thế, thế nhưng người đàn ông trước mắt này lại nói một cách đường hoàng, nói một cách tự nhiên thong thả.

– Ta nói thật.

Lý Thất Dạ nói thờ ơ:

– Cuồng Tổ thật sự để lại cho hậu thế một món binh khí cực kỳ nghịch thiên. Đáng tiếc, sau này các ngươi đã làm mất. Về phần các ngươi làm mất như thế nào thì ta sẽ không nói, thế nhưng, món binh khí này còn ở bên trong Cuồng Đình đạo thống, ngay bên trong Khuyết Nha Sơn. Vì vậy lần này không chỉ đơn giản là vì Huyết Nhân Sâm xuất thế thôi đâu.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Sở Thanh Lăng bàng hoàng. Chuyện này không nhiều người biết, ít nhất hiện tại là như vậy. Chỉ có những người có địa vị rất cao ở trong bốn thế lực lớn Thánh viện, Thượng bộ, Sở doanh, Vương phủ mới biết mà thôi.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại biết rất rõ, vì vậy Sở Thanh Lang nhất thời bàng hoàng khó hiểu, nhìn Lý Thất Dạ nói rằng:

– Hoàng hậu nương nương nói với ngươi?

Chuyện này chắc hoàng hậu Vương Hàm cũng biết, chắc là Vương Hàm nói chuyện này với Lý Thất Dạ.

– Sợ rằng khi ta biết chuyện này thì các ngươi vẫn còn chưa hay biết Khuyết Nha Sơn đang xảy ra chuyện gì.

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười.

Lý Thất Dạ thừa kế ký ức của lão đầu, nắm giữ mọi pháp tắc của lão đầu. Ở trong Cuồng Đình đạo thống này, có chuyện gì có thể thoát khỏi cặp mắt của hắn chứ?

Chuyện này cần gì Vương Hàm nói cho hắn chứ? Khi Lý Thất Dạ biết được chuyện này thì người khác còn chưa hay biết gì cả.

Còn phần Dương Thăng Bình thì đã bị tin tức này làm khiếp sợ. Nghe đồn Cuồng Đình đạo thống có một món tổ khí, không ngờ lời đồn này lại là thật. Càng rung động hơn đó là, Cuồng Đình đạo thống đã làm mất tổ khí, hơn nữa tổ khí bây giờ đang ở bên trong Khuyết Nha Sơn.

Tổ khí nha… đây là thứ làm con người ta chấn động. Nếu như để người khác biết thì vô số người ở Cuồng Đình đạo thống sẽ phát điên vì thứ này. Lúc này Dương Thăng Bình đã hiểu lý do vì sao Thánh viện, Thượng bộ lại kéo quân đoàn tới đây đóng quân.

Bọn họ muốn biến thiên. Khi tổ khí xuất hiện, e rằng sẽ chém giết long trời lở đất, Khuyết Nha Sơn sẽ trở thành một bãi chiến trường kinh khủng. Bất kỳ môn phái hay truyền thừa nào cũng sẽ vì thứ này mà tranh giành bể đầu chảy máu.

Bất luận Thượng bộ, Thánh viện hay Sở doanh. Chỉ cần có một môn phái truyền thừa có được tổ khí, như vậy sẽ hoàn toàn thay đổi cách cục của Cuồng Đình đạo thống, làm chủ Hoàng Đình cũng không còn là chuyện quá khó khăn!

Trong giây lát, Dương Thăng Bình sợ hãi. Thánh viện, Thượng bộ, Sở doanh đều tới rồi, lúc này chỉ thiếu mỗi mình Vương phủ. Cũng không biết hoàng hậu Vương Hàm có thể tiếp tục cầm quyền Vương phủ hay không. Nếu như Vương Hàm thất thế thì tình hình nghiêm trọng rồi.

Sở Thanh Lăng giật mình nhìn Lý Thất Dạ. Nàng giật mình không phải vì tổ khí mà bởi vì Lý Thất Dạ biết được mọi chuyện, dường như không có thứ gì có thể trốn khỏi cặp mắt của hắn, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Chương 3110: Khuyết Nha Sơn

Nhìn dáng vẻ đã đoán biết trước của Lý Thất Dạ, trong nhất thời, Sở Thanh Lăng cảm thấy ảo giác, dường như toàn bộ Cuồng Đình đạo thống đều nằm trong tay hắn, ở Cuồng Đình đạo thống hắn là tồn tại chí cao vô thượng.

Bên ngoài khách sạn, mọi người nín thở chờ Sở Thanh Lăng ra tay. Mọi người có thể tưởng tượng được, khi Sở Thanh Lăng ra tay thì nhất định sẽ hủy nát thiên địa, sợ rằng khách sạn sẽ hóa thành bột mịn.

Rất nhiều người đứng chờ ngoài khách sạn, chờ bão táp ập tới. Mọi người muốn xem Sở Thanh Lăng đánh tên cuồng đồ Lý Thất Dạ tơi bời hoa lá.

Thậm chí Trần Thư Vĩ còn treo hẳn nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt. Hắn đã kết thù lớn với Lý Thất Dạ, coi như hắn không tự tay mần thịt Lý Thất Dạ, thế nhưng nhìn Lý Thất Dạ bị Sở Thanh Lăng đánh tơi bời thì cũng cảm thấy sảng khoái.

Còn phần Từ Trí Kiệt, hắn cười mà không phải cười. Người chọc Sở Thanh Lăng luôn không có kết quả tốt. Thế nhưng hắn thấy tiếc là không thể cậy được thứ gì hữu dụng từ miệng Lý Thất Dạ. Nếu không hắn có thể nhờ đó đánh tan Vương phủ, tiến xa hơn trên con đường tranh cướp ngôi vị hoàng đế.

Thế nhưng khi mọi người chờ đợi ngoài khách sạn thì khách sạn cực kỳ yên tĩnh. Bên trong khách sạn không hề có tiếng động, không hề có động tĩnh, cũng không hề có bão táp như mọi người dự đoán, Sở Thanh Lăng cũng không giận giữ đánh sập khách sạn hay thậm chí đánh văng cuồng đồ Lý Thất Dạ lên trời hoặc răng rơi đầy đất như mọi người đã tưởng.

Nhất thời, mọi người nhìn nhau, không ai biết bên trong khách sạn đang xảy ra chuyện gì. Theo lẽ thường, Sở Thanh Lăng tuyệt đối có thể quét ngang Cuồng Đình đạo thống, ít nhất trong thế hệ trẻ là như vậy. Còn Lý Thất Dạ chỉ là một tiểu bối vô danh, mọi người không cho rằng hắn là đối thủ của Sở Thanh Lăng.

Thế nhưng khách sạn vẫn yên tĩnh không có động tĩnh, không hề có dấu hiệu tranh đấu, càng khỏi nói long trời lở đất.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng “kẽo kẹt”, chỉ thấy cửa chính khách sạn mở ra, mọi người vội vàng nhìn vào trong. Tất cả mọi người nín thở, muốn quan sát tình huống bên trong khách sạn.

Lúc này, một người đi khỏi khách sạn. Người này là Sở Thanh Lăng, nét mặt của nàng bình thường, khí tức nội iễm, không hề có dấu hiệu tranh đấu. Nàng vẫn trong trẻo như sương tuyết, giống như một đóa hàn mai kiêu ngạo giữa trời tuyết, không thể nhìn ra được manh mối nào.

Từ nét mặt của Sở Thanh Lăng thì dường như không có chuyện gì xảy ra, dường như nàng chỉ thoáng dừng lại bên trong khách sạn mà thôi.

Trong nhất thời, tất cả mọi người bên ngoài khách sạn đều nhìn Sở Thanh Lăng, mọi người không biết bên trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Sở Thanh Lăng ra ngoài thì không nói không rằng, chỉ nhìn tất cả mọi người, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi, không muốn nán lại lâu hơn nữa.

Nhìn Sở Thanh Lăng nhẹ nhàng rời khỏi, tất cả mọi người bên ngoài khách sạn nhìn nhau. Tại sao Sở Thanh Lăng đang tức giận lại hết giận, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này, có ba người rời khỏi khách sạn, là Lý Thất Dạ, Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh.

Chỉ thấy nét mặt Lý Thất Dạ thong dong, an nhàn thoải mái, giống như không hề xảy ra chuyện gì. Sau khi ba người bọn họ rời khỏi khách sạn cũng không nán lại mà cưỡi xe ngựa rờ khỏi, chạy về phía Khuyết Nha Sơn.

Nhìn chiếc bóng của xe ngựa xa dần, mọi người bên ngoài khách sạn mới giật mình tỉnh lại, không ít người rít lạnh, thầm giật mình.

– Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Có trưởng lão môn phái không sao đoán được. Sở Thanh Lăng là Binh Mã Đại Nguyên Soái của Cuồng Đình đạo thống, quyền thế ngập trời, sau lưng còn có lão tổ chống đỡ, có thể nói không mấy ai ở Cuồng Đình đạo thống dám đối đầu với nàng.

Hơn nữa, thực lực của chính bản thân Sở Thanh Lăng cũng có thể coi như không có đối thủ, ít nhất ở Cuồng Đình đạo thống là như vậy.

Bây giờ Sở Thanh Lăng tức giận nhưng lại không gây khó dễ Lý Thất Dạ, mọi người không sao tin nổi.

Ngay cả nhân vật cỡ như Từ Trí Kiệt, Trần Thư Vĩ nếu chọc giận Sở Thanh Lăng thì cho dù có giữ được tính mạng thì cũng bị Sở Thanh Lăng đánh rất thảm.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bình yên vô sự. Hắn chọc Sở Thanh Lăng tức giận, nhưng không chỉ không bị thương mà ngay cả Sở Thanh Lăng cũng bớt giận, nhẹ nhàng rời đi như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

Mọi người rất tò mò, mọi người không biết Lý Thất Dạ đã dùng thủ đoạn gì để dập tắt lửa giận của Sở Thanh Lăng. Mọi người không rõ cuối cùng Lý Thất Dạ có mị lực như thế nào.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, không chỉ Lý Thất Dạ bình yên trở ra mà ngay cả Sở Thanh Lăng cũng không còn giận, Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ cùng Ngân Hồ Từ Trí Kiệt không khỏi biến sắc.

Trần Thư Vĩ cùng Từ Trí Kiệt đều là một thành viên nằm trong trung tâm quyền lực Cuồng Đình đạo thống, bọn họ đều biết rõ nội tình của Sở Thanh Lăng, có thể nói ở Cuồng Đình đạo thống rất ít người khiến Sở Thanh Lăng cùng Sở doanh phải kiêng kỵ, coi như có thì cũng là cấp bậc lão tổ. Cuồng Đình đạo thống không có nhiều lão tổ, Lý Thất Dạ tuyệt đối không nằm trong số đó.

Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ có thể bình yên trở ra, Sở Thanh Lăng thì không còn tức giận. Như vậy cũng có nghĩa Sở Thanh Lăng không thể làm gì Lý Thất Dạ. Bất luận Lý Thất Dạ dùng thủ đoạn gì, nói chung, Sở Thanh Lăng không ra tay với Lý Thất Dạ cũng nói rõ một chuyện, Lý Thất Dạ có thứ gì đó hoặc thủ đoạn nào đó khiến Sở Thanh Lăng kiêng kỵ.

Nếu như Sở Thanh Lăng không kiêng kỵ thì e rằng Lý Thất Dạ đã bị đánh răng rơi đầy đất, khuôn mặt tầm thường của hắn đã bị đánh thành đầu heo.

Trước có hoàng hậu Vương Hàm nâng đỡ, giờ có Sở Thanh Lăng kiêng kỵ. Cuối cùng đằng sau người này có bí mật gì?audio coi am

Lúc này, hai đối thủ cạnh tranh Trần Thư Vĩ cùng Từ Trí Kiệt nhìn nhau. Lúc này, hai người bọn họ đều có chung một suy nghĩ, đó là lôi kéo Lý Thất Dạ về phe mình.

Dùng lợi ích dụ dỗ cùng được, dùng võ lực cướp đoạt cũng được, nhất định phải kéo Lý Thất Dạ về phe mình. Lý Thất Dạ nhất định có nội tình rất kinh người!

Đồng thời, Trần Thư Vĩ cùng Từ Trí Kiệt cũng dự tính nếu như Lý Thất Dạ không thuộc bất cứ ai trong số bọn họ thì phải hủy diệt hắn. Bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải khiến hắn bốc hơi khỏi thế gian này. Bởi vì Lý Thất Dạ không thuộc về bất cứ ai trong số bọn họ là một mối nguy hiểm.

Nếu như Lý Thất Dạ không thuộc về bất cứ ai trong số bọn họ thì cũng có nghĩa hắn ủng hộ Vương phủ, ủng hộ Vương Hàm. Đã như vậy, Lý Thất Dạ sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường trở thành hoàng đế của bọn họ. Nếu thật là như thế thì bọn họ phải tiêu diệt cản trở Lý Thất Dạ này càng sớm.

Vì vậy, Trần Thư Vĩ cùng Từ Trí Kiệt đều nảy sinh ý định giết người.

Khuyết Nha Sơn không phải là một ngọn núi mà là một dãy núi to lớn, giống như một con cự long nằm nghỉ trên mặt đất. Bên trong dãy núi này, núi non chập trùng, có đỉnh núi chọc thủng vào mây xanh, nhìn từ xa, tuyết trắng mênh mang, giống như một ngọn núi tuyết khổng lồ. Cũng có khe núi vô cùng rộng lớn, hệt như có thể chứa đựng cả một thế giới, sâu không thấy đáy…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 6 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 7 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá