Đế Bá Audio Podcast
Tập 620 [Chương 3096 đến Chương 3100]
❮ sautiếp ❯Chương 3096: Huyết Nhân Sâm xuất thế (Thượng)
Lý Thất Dạ nói như vậy làm ông lão ngạc nhiên. Hắn dám chắc ở hoàng cung Cuồng Đình đạo thống không ai dám ăn nói với hắn như thế, coi như là lão tổ tông ở Cuồng Đình đạo thống nhìn thấy hắn cũng phải cung kính chứ đừng nói bắt hắn làm lễ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ muốn hắn tới hoàng cung làm lễ, làm ông lão buồn bực. Người trẻ tuổi này lai lịch như thế nào mà lại tự phụ như thế.
Ngay khi ông lão buồn bực thì phía nam Cuồng Đình đạo thống thình lình lóe lên một vệt huyết quang.
Nơi đó cách Hoàng Đình rất xa, đừng nói người bình thường, ngay cả cường giả cũng không thể phát hiện.
Thế nhưng khi vệt huyết quang lóe lên thì Lý Thất Dạ lập tức xoay người, ánh mắt phát lạnh, nhìn về phía nam.
Khi Lý Thất Dạ xoay người nhìn về phía nam thì ông lão cũng cảm nhận được, vội vàng nhìn sang phía nam.
Lúc này, ông lão biết người trẻ tuổi này chắc chắn mạnh hơn hắn. Bởi vì Lý Thất Dạ nhạy cảm hơn hắn, nhạy cảm này được xây dựng bởi thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Thế nhưng ông lão không còn hơi sức suy nghĩ chuyện này. Hai mắt của hắn phát lạnh, nhìn chằm chằm phía nam.
– Có chút thú vị.
Lý Thất Dạ dõi nhìn phía nam, cười nhạt, nói chậm.
Còn ông lão thì hai mắt có sát cơ, lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
– Con sâu trăm chân, chết không bỏ tật. Hừ, xem ra có người vẫn chưa chết hy vọng!
Nói tới đây, ông lão hít sâu, ôm quyền về phía Lý Thất Dạ, nói:
– Ngày sau nhất định vào hoàng cung bái kiến tôn giá, bây gờ có việc vặt quấn thân, tạm thời cáo biệt.
Giọng nói của ông lão có phần cung kính.
Sau khi nói xong thì ông lão lập tức rời đi. Hắn đi khá vội, dường như có chuyện lớn sắp sửa xảy ra.
Đương nhiên tiểu bối như Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh không cảm nhận được biến hóa này.
– Đi thôi, đi phía nam.
Sau khi ông lão rời khỏi, Lý Thất Dạ lập tức xuống núi, căn dặn Dương Thăng Bình.
Dương Thăng Bình lập tức tuân lời, đánh xe đưa Lý Thất Dạ, hắn hỏi:
– Công tử, chúng ta đi đâu?
– Khuyết Nha Sơn!
Lý Thất Dạ nói chậm.
– Khuyết Nha Sơn —
Dương Thăng Bình nghe vậy thì giật mình nói rằng:
– Khuyết Nha Sơn cách Hoàng Đình rất xa. Chúng ta có nên thông báo nương nương một tiếng không.
– Không cần.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói:
– Sợ rằng lúc này nàng ta đang bận bịu sứt đầu mẻ trán, chờ đi, có chuyện lớn sắp sửa xảy ra.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình không dám nói nhiều. Thế nhưng câu nói này lại làm Dương Thăng Bình thấp thỏm không yên. Tuy hắn không phải người nhìn xa trông rộng thế nhưng lúc này hắn cũng ngửi được mùi bão táp sắp tới.
– Sắp sửa thay người cầm quyền rồi sao?
Dương Thăng Bình thấp thỏm lẩm bẩm.Nguồn truyện audio Podcast
– Biến thiên sao… sợ rằng không dễ dàng như vậy thôi đâu.
Lý Thất Dạ nói chậm:
– Sợ rằng còn kinh khủng hơn biến thiên.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Dương Thăng Bình biến sắc, lập tức thúc ngựa lao nhanh.
Khi đoàn người Lý Thất Dạ chạy tới Khuyết Nha Sơn thì Khuyết Nha Sơn phát sinh một chuyện lớn.
Khuyết Nha Sơn là một dãy núi lớn, ở đây núi non nhấp nhô, có vô số ngọn núi chọc trời, vực sâu cự cốc đầy rẫy khắp nơi, là một dãy núi vô cùng bao la.
Khuyết Nha Sơn sản xuất rất nhiều linh dược đan thảo, được xem là vườn thuốc của Cuồng Đình đạo thống, bởi vì một ít linh dược đan thảo quý giá của Cuồng Đình đạo thống đều được sản xuất từ Khuyết Nha Sơn, hơn nữa còn là linh dược đan thảo hoang dại, không phải vườn thuốc Cuồng Đình đạo thống gieo trồng.
Cũng chính vì vậy Khuyết Nha Sơn thường có hung thú ác điểu ra vào, độc trùng quỷ vật cũng không ít. Vì vậy tu sĩ ra vào Khuyết Nha Sơn thường bỏ mạng vì chúng.
Khuyết Nha Sơn sản xuất rất nhiều linh dược đan thảo, thế nhưng không biết vì sao Cuồng Đình đạo thống lại không quan tâm Khuyết Nha Sơn, thậm chí có lúc còn phong sơn, không cho ai ra vào. Thậm chí Khuyết Nha Sơn từng bị phong bế một quãng thời gian rất dài, không cho phép bất kỳ ai ra vào, ngay cả những đệ tử thuộc chi mạch đang chấp chưởng hoàng quyền cũng vậy. Không ai biết tại sao Cuồng Đình đạo thống lại phong bế Khuyết Nha Sơn!
Ngày hôm đó, Khuyết Nha Sơn xuất hiện sương máu, cũng có người nói đó là ráng tiên rủ xuống. Bên trong một cự cốc trong Khuyết Nha Sơn xuất hiện một vệt huyết quang, huyết quang vô cùng óng ánh, từng vệt huyết quang cứ như thủy tinh khúc xạ, vô cùng xinh đẹp.
Khi huyết quang óng ánh xuất hiện, có người nhìn thấy một cái bóng nhỏ vút lên trời. Cái bóng nhỏ này thoạt nhìn giống như một người tí hon to bằng đấm tay, trên người mọc rễ. Khi nó vừa vút lên trời thì trốn sâu vào Khuyết Nha Sơn ngay lập tức.
– Đó là gì?
Khuyết Nha Sơn thình lình xuất hiện cảnh lạ đã thu hút không ít tu sĩ gần đó, có người giật mình nói.
– Đó là Huyết Nhân Sâm, mau đuổi.
Có tu sĩ thế hệ trước ánh mắt sắc bén, vừa nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu ấy thì lập tức hét lớn, người như rồng liện, chớp mắt nhảy vào Khuyết Nha Sơn, đuổi theo phương hướng cái bóng nhỏ xíu biến mất.
Vì vậy, ngày hôm sau tin tức Khuyết Nha Sơn xuất hiện Huyết Nhân Sâm lan rộng khắp Cuồng Đình đạo thống như bão táp. Trong nhất thời, tin tức này truyền khắp mọi nơi, tất cả mọi môn phái truyền thừa đều nghe được tin này.
– Khuyết Nha Sơn xuất hiện một cây Huyết Nhân Sâm trăm vạn năm!
Mới đầu, tin tức này không lan truyền quá khoa trương.
Thế nhưng tin tức càng lan rộng thì lan truyền càng khoa trương, từ Huyết Nhân Sâm trăm vạn năm thành ngàn vạn năm, thậm chí ngàn tỉ năm. Cuối cùng cây Huyết Nhân Sâm này bị lan truyền thành cùng tuổi với Cuồng Đình đạo thống, thậm chí còn sống lâu hơn Cuồng Đình đạo thống!
– Nó là một cây Huyết Nhân Sâm ngàn tỉ năm, khi đó khai quật, thủy tinh huyết quang dập dờn, dị tượng xuất hiện, có ngựa vàng tặng bảo, có tiên chi tặng quả. Cây Huyết Nhân Sâm này chính là vạn dược chi vương.
Sau khi tin tức này lan truyền, mọi người bàn tán sôi nổi.
– Thật không đó. Huyết Nhân Sâm ngàn tỉ năm là tiên dược, sợ rằng chỉ có Chân Đế mới có tư cách dùng.
Có người nghe vậy, nửa tin nửa ngờ.
– Chính xác trăm phần trăm, sư phụ ta tận mắt nhìn thấy mà.
Người kia thề thốt:
– Cây Huyết Nhân Sâm này to bằng đấm tay, hình người, vẻ ngoài như một ông lão, chùm rễ rũ xuống giống như râu của người già. Khi đó xuất hiện, kim tuyền tuôn trào, thiên hoa lạn trụy, rất nhiều linh dược đan thảo ngàn vạn năm tới cúng bái…
Người này nói tới đoạn cao trào thì nước miếng tung tóe, vung tay vung chân, hết sức hưng phấn.
Nghe vậy, không ít người nhìn nhau.
Bởi vì tin tức Huyết Nhân Sâm lan truyền khắp toàn bộ Cuồng Đình đạo thống nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có vô số môn phái truyền thừa dồn dập phái đệ tử đi tới Khuyết Nha Sơn.
Huyết Nhân Sâm xuất thế là chuyện có thật, thế nhưng là Huyết Nhân Sâm trăm vạn năm hay Huyết Nhân Sâm ngàn vạn năm, hoặc Huyết Nhân Sâm ngàn tỉ năm thì mọi người không dám khẳng định. Nhưng không sao, với rất nhiều môn phái truyền thừa, với rất nhiều tu sĩ, Huyết Nhân Sâm là bảo dược quý giá. Tuổi thuốc càng lớn thì càng quý giá. Nếu như thứ này thật sự là Huyết Nhân Sâm ngàn tỉ năm thì đúng là bảo vật vô giá, là một cây tiên dược.
Chương 3097: Huyết Nhân Sâm xuất thế (Hạ)
– Đi, đi Khuyết Nha Sơn!
Bất kể đệ tử trẻ tuổi hay cường giả thế hệ trước, khi nghe được tin tức này đều đứng ngồi không yên, vội vàng đi tới Khuyết Nha Sơn.
Bởi vì công dụng của Huyết Nhân Sâm quá rộng rãi, Huyết Nhân Sâm không chỉ dùng để chữa thương mà còn có thể dùng để luyện đan tăng cường công lực, lại càng có thể kéo dài tuổi thọ. Có thể nói Huyết Nhân Sâm được gọi là linh dược vạn năng, giá trị cực cao.
Vì vậy bất kể tu sĩ trẻ tuổi hay cường giả thế hệ trước đều muốn có được Huyết Nhân Sâm. Người trẻ tuổi muốn lấy Huyết Nhân Sâm tăng cường công lực, cường giả thế hệ trước thì muốn lấy Huyết Nhân Sâm ích thọ duyên niên. Trong nhất thời, mọi người đua nhau ào tới Khuyết Nha Sơn.
Trên đường tới Khuyết Nha Sơn, Dương Thăng Bình cũng nghe được tin tức về Huyết Nhân Sâm. Khi hắn nghe được tin tức này thì cũng giật mình. Tuy hắn chưa từng ăn Huyết Nhân Sâm thế nhưng lại biết giá trị của Huyết Nhân Sâm. Một cây Huyết Nhân Sâm trăm vạn năm có thể bán được giá trên trời.
– Công tử cũng nhắm tới Huyết Nhân Sâm?
Nghe được tin tức này, Dương Thăng Bình cảm thấy Lý Thất Dạ quá nghịch thiên, không ngờ lại biết tin tức Huyết Nhân Sâm xuất thế sớm hơn người khác. Thủ đoạn quá thông thiên, Cuồng Đình đạo thống không có thứ gì có thể lọt khỏi tầm mắt của hắn.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không trả lời. Huyết Nhân Sâm, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Dù sao hắn không thiếu Huyết Nhân Sâm. Hắn tới Khuyết Nha Sơn vì mục đích khác.
Sau khi Huyết Nhân Sâm xuất thế, Lý Thất Dạ kêu Dương Thăng Bình chạy chậm lại, không vội vàng tới Khuyết Nha Sơn nữa, giống như muốn quan sát phong cảnh.
– Công tử, Huyết Nhân Sâm xuất thế, chúng ta nên tới sớm cướp Huyết Nhân Sâm tới tay mới đúng.
Lý Thất Dạ đột nhiên không vội vã nữa, Dương Thăng Bình tò mò, bạo gan hỏi.
– Có người muốn cướp Huyết Nhân Sâm thì để bọn họ cướp, càng nhiều người thì càng náo nhiệt. Náo nhiệt rồi thì mới có trò hay để xem.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Dáng vẻ không vội không vàng của Lý Thất Dạ làm Dương Thăng Bình kỳ quái. Nếu như Lý Thất Dạ không tới Khuyết Nha Sơn vì Huyết Nhân Sâm thì rốt cuộc là vì chuyện gì.
“Đùng đùng đùng” Ngay khi Dương Thăng Bình buồn bực chuyện Lý Thất Dạ tới Khuyết Nha Sơn vì chuyện gì thì bầu trời nổ vang đùng đoàng, chỉ thấy một nhánh thiết kỵ lao tới như điên, xẹt qua bầu trời.
Nhánh thiết kỵ này vô cùng dũng mãnh, có khí thế quét ngang tám phía. Khi bọn họ di chuyển, khí thế vô cùng đáng sợ. Những tu sĩ cường giả đi ngang qua vừa nhìn thấy nhánh thiết kỵ này đều dồn dập nhường đường.
Nhưng ngạc nhiên là tướng lĩnh của nhánh thiết kỵ này lại là một cô gái. Cô gái này mặc chiến giáp, anh tư hiên ngang, cưỡi thiên mã, một đường rung voi, xẹt tới chân trời như một tia chớp, tốc độ quá nhanh.
– Quân đoàn Sở doanh.
Nhìn thấy tinh kỳ của nhánh thiết kỵ này, tu sĩ cường giả xung quanh dồn dập nhường đường, giật mình thốt lên.
Sở doanh hiện nay là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống. Thế lực này khống chế không ít quân đoàn, cộng thêm một vài môn phái cùng thế gia, gọi chung là Sở doanh!
– Sở Thanh Lăng tự thân xuất mã.
Nhìn thấy cô gái ở hàng đầu tiên, Dương Thăng Bình giật mình, khiếp sợ thốt lên.
– Sở Thanh Lăng!
Chu Tư Tĩnh cũng giật mình. Tuy nàng ở Đại Kiếm môn, ở một nơi hẻo lánh, thế nhưng cũng là đệ tử Cuồng Đình đạo thống, cũng nghe qua cái tên “Sở Thanh Lăng”.
– Cuồng Đình đạo thống Binh Mã đại nguyên soái, thiên tài lợi hại nhất Cuồng Đình đạo thống, Sở Thanh Lăng!
Chu Tư Tĩnh trợn to mắt, giật mình nói.
– Đúng vậy, Cuồng Đình đạo thống chỉ có một Sở Thanh Lăng.
Dương Thăng Bình cũng có mấy phần kính nể:
– Nàng là hi vọng của Cuồng Đình đạo thống, cũng là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Đạo hạnh của nàng còn mạnh hơn cả hoàng đế. Nghe nói nàng đã tu luyện xong đạo thống của Sở Cuồng Chân Đế, chuẩn bị tu luyện đạo thống của thủy tổ!
– Thiên tài trẻ tuổi, nhân vật số một trong thế hệ trẻ.
Chu Tư Tĩnh nghe vậy, không khỏi ước ao.
Ở Cuồng Đình đạo thống, Sở Thanh Lăng uy danh hiển hách. Nàng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi Cuồng Đình đạo thống. Nghe nói nàng đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh, còn cao hơn cả hoàng đế Cuồng Đình đạo thống. Nghe nói khi hoàng đế Cuồng Đình đạo thống lúc chưa băng hà là một cường giả Chân Hoàng.
Nhưng Sở Thanh Lăng thì lại là Chân Thánh, có thể tưởng tượng nàng mạnh hơn hoàng đế gấp bao nhiêu.
Sở Thanh Lăng tu luyện công pháp của một vị Chân Đế của Cuồng Đình đạo thống, Sở Cuồng Chân Đế. Thế nhưng lúc này nàng đổi sang tu luyện đạo thống của Cuồng Tổ.
Có thể nói, nàng không chỉ xuất thân Sở doanh mà toàn bộ Cuồng Đình đạo thống đều gửi gắm hy vọng nơi nàng. Bởi vì Cuồng Đình đạo thống đang cần một Chân Đế cứu rỗi.
Vì vậy, phần lớn thời gian Sở Thanh Lăng đều dùng để tu luyện, rất ít can thiệp vào chuyện ở Cuồng Đình đạo thống. Nhưng dù vậy, là thiên tài có tiềm lực nhất Cuồng Đình đạo thống, Sở Thanh Lăng cũng có được quyền cao chức trọng.
Sở Thanh Lăng không chỉ là người nắm quyền Sở doanh mà còn là Binh Ma đại nguyên soái của Cuồng Đình đạo thống, nắm giữ toàn bộ quân đội của Cuồng Đình đạo thống. Cũng bởi vì vậy, khi hoàng đế Cuồng Đình đạo thống còn sống, ít nhiều gì cũng cần dựa dẫm Sở Thanh Lăng.
Bây giờ Sở Thanh Lăng đích thân tới Khuyết Nha Sơn, không chỉ Dương Thăng Bình giật mình mà môn phái thế gia nghe tin cũng giật mình.
– Xem ra thứ này thật sự là một cây Huyết Nhân Sâm ngàn vạn năm hoặc ngàn tỉ năm. Nếu không Sở Thanh Lăng sẽ không tự thân xuất mã.
Dương Thăng Bình thì thào.
Nghe Dương Thăng Bình nói vậy, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Thất Dạ không vội không vàng. Thế nhưng khi Lý Thất Dạ nhàn rảnh rang thì Cuồng Đình đạo thống vô cùng náo nhiệt, rất nhiều môn phái thế gia chạy tới Khuyết Nha Sơn.
Mấy ngày qua, từng toán nhân mã chạy vội, chạy lướt qua Lý Thất Dạ. Trên con đường này, chỉ có đoàn người Lý Thất Dạ thảnh thơi, những toán nhân mã khác hết sức vội vàng chạy tới Khuyết Nha Sơn, chỉ hận không thể bay tới Khuyết Nha Sơn ngay tức khắc, hận không thể đi trước một bước, đoạt Huyết Nhân Sâm tới tay.
– Thượng bộ Trần gia, Thành viện bắc cảnh, lại thêm Sở doanh Sở Thanh Lăng.
Khi từng toán nhân mã chạy lướt qua như bay, Dương Thăng Bình đếm lai lịch của những toán nhân mã này, không khỏi giật mình, thì thào:
– Ba thế lực lớn của Cuồng Đình đạo thống đã tới rồi, chỉ thiếu Vương phủ. Lẽ nào thứ này thật sự là Huyết Nhân Sâm ngàn tỉ năm.
– Nếu như thật sự có Huyết Nhân Sâm ngàn tỉ năm thì cũng không tới phiên bọn họ.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Thế gian này nào có chuyện dễ dàng như thế.
– Công tử, nếu như không phải vì Huyết Nhân Sâm thì là vì cái gì?
Dương Thăng Bình tò mò.
– Chờ người Vương phủ tới thì ngươi sẽ biết. Nếu như tới Khuyết Nha Sơn rồi mà Vương Hàm vẫn chưa tới thì có chuyện lớn rồi.
Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần, ung dung nói.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Dương Thăng Bình sợ hãi, chợt cảm thấy có điềm báo không rõ, dường như sắp sửa xảy ra chuyện kinh thiên.
Chương 3098: Không biết sống chết
– Nương nương sẽ tới chứ?
Dương Thăng Bình tim đập thình thịch, sống lưng phát lạnh. Coi như hắn không thể nhìn thấy toàn cục thì cũng mơ hồ cảm nhận được sóng ngầm vỗ mạnh!
– Không biết.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, thờ ơ nói:
– Nếu như nàng ta không tới vậy thì có nghĩa nàng ta đã thất thế, Vương phủ không ủng hộ nàng ta, khi đó nàng ta chỉ là hư danh mà thôi. Nếu như nàng ta tới vậy thì có nghĩa nàng được Vương phủ ủng hộ, cũng là lúc Cuồng Đình đạo thống thay đổi triều đại.
Nói tới đây, hắn cười nhạt, giống như đang nói một chuyện không hề liên quan tới mình. Trên thực tế, chuyện này không hề liên quan tới hắn. Theo Lý Thất Dạ, Vương phủ ủng hộ hay không cũng không khác biệt. Khi hắn đạp lên mảnh đất Cuồng Đình đạo thống này, mọi kết quả đã quyết định, mọi thứ đã được định sẵn. Nếu không thì hắn cũng không tới Khuyết Nha Sơn!
Lý Thất Dạ bình thản như vậy làm Dương Thăng Bình hãi hùng. Phải biết, hắn gửi gắm toàn bộ Đại Kiếm môn lên người Vương Hàm, lên người Lý Thất Dạ.
Lỡ như Vương Hàm thất thế thì Đại Kiếm môn sẽ vô cùng bất lợi.
Mấy ngày sau đoàn người Lý Thất Dạ tới rìa Khuyết Nha Sơn. Khi bọn họ đi vào trấn cổ nằm ngoài rìa Khuyết Nha Sơn thì thấy dòng người tấp nập, đông như mắc cửi.
Ngoài ra ở rìa Khuyết Nha Sơn còn có rất nhiều tu sĩ cường giả đóng trại. Những tu sĩ cường giả đóng trại này một số là đệ tử tới từ môn phái thế gia, một số là quân đoàn của Cuồng Đình đạo thống.
Nhìn thấy có không ít quân đoàn Cuồng Đình đạo thống đóng trại ở ngoài Khuyết Nha Sơn, không ít người cảm thấy hãi hùng.
Vì một cây Huyết Nhân Sâm, có đáng dời các quân đoàn tới nơi này không? Chẳng khác nào bùng nổ đại chiến vậy.
Vì vậy có một ít đại nhân vật thế hệ trước nhìn thấy từng nhánh quân đoàn của Cuồng Đình đạo thống đóng ở nơi này thì cảm thấy sợ hãi, biết sắp sửa phát sinh chuyện lớn.
Không chỉ có quân đoàn Sở doanh đóng trại mà Thượng bộ, Thánh viện cũng có quân đoàn đóng trại ở nơi này. Ngoài ra, không ít môn phái thế gia có cân nặng ở Cuồng Đình đạo thống cũng phái đệ tử nòng cốt tới đây đóng trại.
Nhiều binh mã đóng trại ngoài Khuyết Nha Sơn như vậy làm không ít người hãi hùng. Mọi người cảm thấy không chỉ tới đây vì Huyết Nhân Sâm, bởi vì toàn bộ binh lực có sức nặng của Cuồng Đình đạo thống đều tập trung về nơi này.
Bây giờ toàn bộ thế lực, môn phái, thế gia có cân nặng của Cuồng Đình đạo thống đều phái đệ tử hoặc quân đoàn tới đây đóng trại, chỉ thiếu mỗi một mình Vương phủ!
Vương phủ hiện nay đang nắm quyền Cuồng Đình đạo thống, thế nhưng lúc này Vương phủ lại vắng mặt, làm mọi người suy nghĩ lung tung. Rất nhiều người kỳ quái, cũng vì vậy mà buồn bực.
Khi Dương Thăng Bình tới bên ngoài trấn cổ, nhìn thấy tình thế như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi giật mình, biết sắp sửa thay đổi người lãnh đạo. Nếu không Thượng bộ, Thánh viện, Sở doanh sẽ không đóng trại quân đội ở ngoài Khuyết Nha Sơn như vậy.
Bên trong trấn cổ, dòng người tấp nập, đông như mắc cửi. Dưới sự sắp xếp của Dương Thăng Bình, bọn họ vất vả lắm mới tìm được một khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc này, khách sạn ngày thường làm ăn quạnh quẽ trở nên náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ khắp ngũ hồ tứ hải đều dồn về khách sạn này nghỉ chân, bọn họ đều ôm thái độ quan sát.
Tuy có không ít tu sĩ cường giả đã vào Khuyết Nha Sơn tìm kiếm Huyết Nhân Sâm, thế nhưng khi quân đoàn của môn phái thế gia đóng trại ngoài Khuyết Nha Sơn thì rất nhiều tu sĩ cường giả không dám bước vào Khuyết Nha Sơn, bọn họ đều ôm thái độ quan sát.
Bởi vì mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, lỡ như Cuồng Đình đạo thống thật sự thay đổi, hoặc biến thiên trong đêm, như vậy những người đi vào Khuyết Nha Sơn sẽ thành cua trong rọ, muốn trốn cũng không trốn thoát.
Khi đoàn người Lý Thất Dạ vừa vào khách sạn nghỉ chân thì trong khách sạn này đã có rất nhiều tu sĩ cường giả tới từ mọi nơi. Đoàn người Lý Thất Dạ tìm một góc ngồi xuống, không hề thu hút người khác chú ý, dù sao bọn họ cũng không phải đại nhân vật.
Ngay khi điếm tiểu nhị vừa bưng rượu cùng thức ăn lên thì có một người đi vào khách sạn, đám người này ăn mặc gọn gàng, cầm đầu là một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này, đám người Lý Thất Dạ quen. Hắn chính là thiếu chủ Bành gia trang Bành Uy Cẩm.
– Thiếu chủ Bành gia tới rồi!
Nhìn thấy Bành Uy Cẩm, không ít tu sĩ cường giả trong khách sạn vừa nhìn là nhận ra.
Tuy Bành Uy Cẩm không phải nhân vật tuyệt thế, thế nhưng Bành gia trang lại có tiếng tăm không nhỏ. Quan trọng nhất là, chỗ dựa chống lưng Bành gia trang là Thượng bộ, nhất là có quan hệ thân thiết với Trần gia, thế hệ nào của bọn họ cũng liên hôn với Trần gia.
Phải biết, Thượng bộ là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống, mà Trần gia khống chế phần lớn thế lực của Thượng bộ, không ít môn phái thế gia ở Thượng bộ đều kết minh với Trần gia, có thể tưởng tượng thế lực của Trần gia ở Thượng bộ lớn như thế nào!
Vì vậy, nhờ mối quan hệ này nên không ít người ở Cuồng Đình đạo thống nhận ra Bành Uy Cẩm. Dù sao Bành gia trang ở Hoàng Đình, rất nhiều môn phái thế gia sẽ có lúc cần Bành gia trang giúp đỡ.
– Thiếu chủ, mời tới bên này.
Khi Bành Uy Cẩm vừa mới tới, có không ít đệ tử môn phái thế gia vội vàng chào hỏi Bành Uy Cẩm, lấy lòng Bành Uy Cẩm.
Nhìn thấy không ít đệ tử môn phái thế gia đứng dậy lấy lòng mình, Bành Uy Cẩm ít nhiều gì cũng hơi đắc ý, dù sao Bành gia trang bọn họ cũng có sức ảnh hưởng.
Bành Uy Cẩm lướt mắt nhìn quanh, nhìn thấy đám người Lý Thất Dạ, Bành Uy Cẩm biến sắc, nét mặt khó coi.
Ngày đó ở Cửa hàng Kiêu Hoành, Bành Uy Cẩm bị Dương Thăng Bình bạt tay, chuyện này là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn!
Theo lý, sau giáo huấn lần đó, Bành Uy Cẩm sẽ không dám trêu chọc Lý Thất Dạ, sẽ lẩn tránh thật xa mới phải.
Thế nhưng lúc này Bành Uy Cẩm không lẩn tránh, hắn hít sâu, lấy can đảm, đi về phía đám người Lý Thất Dạ.
Bởi vì hôm nay khác xưa rồi! Bành Uy Cẩm muốn trở mình. Sỉ nhục ngày đó, hôm nay hắn nhất định khiến kẻ địch trả giá gấp mười lần, bằng không thì khó tiêu mối hận trong lòng.
Nhìn thấy Bành Uy Cẩm đi tới, Dương Thăng Bình không khỏi ngớ người. Nếu như Bành Uy Cẩm thức thời thì nên tránh xa mới phải. Bây giờ Bành Uy Cẩm không chỉ không trốn mà còn đi sang đây, đúng là chán sống mà.
Bành Uy Cẩm đi tới, nhìn đám người Lý Thất Dạ, cười lạnh, uy nghiêm nói:
– Hôm nay tâm trạng của đại gia tốt, sẽ không làm khó các ngươi. Các ngươi thức thời thì cút ngay cho ta, tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt ta!
Bị Bành Uy Cẩm khiêu khích, Lý Thất Dạ chẳng thèm đoái ngoài, vẫn nhâm nhi rượu trong chén.
– Bành thiếu chủ, cẩn thận lời nói của ngươi.
Dương Thăng Bình không khỏi nhíu mày, biết rõ Vương Hàm chống lưng bọn họ mà Bành Uy Cẩm vẫn diệu võ dương oai, xem ra Bành Uy Cẩm ăn gan hùm mật gấu thật rồi!
– Câm miệng!
Bành Uy Cẩm quát Dương Thăng Bình:
– Dương Thăng Bình, bổn đại gia không tính sổ với ngươi thì ngươi nên ăn mừng, nên trốn ở nhà thắp nhang vái phật mới phải. Ở đó mà dám nói chuyện với bổn đại gia.
Chương 3099: Lại vả miệng
Bành Uy Cẩm thình lình phát giận thu hút không ít ánh mắt, tất cả mọi người nhìn sang, mọi người không hiểu vì sao Bành Uy Cẩm lại phát giận với ba người Lý Thất Dạ.
– Bành thiếu chủ muốn như thế nào?
Dương Thăng Bình nhíu chặt mày. Bành Uy Cẩm đột nhiên phách lối như vậy, đằng sau nhất định có chỗ dựa.
– Muốn thế nào?
Bành Uy Cẩm cười rùng rợn, nói:
– Dương Thăng Bình, ngươi cho rằng mình có chỗ dựa thì sẽ không có chuyện gì đúng không. Ngươi vẫn chưa nghe được tin tức đúng không. Chỗ dựa của ngươi tiêu rồi! Ngươi cũng tiêu rồi!
Chỗ dựa mà Bành Uy Cẩm nói chính là Vương Hàm. Hắn vừa nghe được tin tức đến từ Hoàng Đình, nghe nói Vương phủ muốn thay đổi ứng cử viên.
Nghe vậy, Dương Thăng Bình biến sắc. Trong lòng hắn cũng có linh cảm không lành, bởi vì ba thế lực lớn của Cuồng Đình đạo thống đều tới Khuyết Nha Sơn, chỉ có một mình Vương phủ vắng mặt.
Vương phủ không phái binh mã tới, cũng có nghĩa Vương phủ đang phát sinh biến hóa, Vương Hàm rất có thể đã thất thế!
Nghe Bành Uy Cẩm nói vậy, Dương Thăng Bình biến sắc. Vương Hàm thất thế, Đại Kiếm môn cũng không tốt lành gì. Huống chi, trước nay Đại Kiếm môn luôn thân cận với Vương Hàm.
– Giờ biết đại thế đã qua rồi đúng không.
Nhìn Dương Thăng Bình biến sắc, Bành Uy Cẩm không khỏi đắc ý:
– Chỗ dựa của ngươi đã ngã, còn có ai có thể chống lưng cho ngươi nữa. Bây giờ, bổn đại gia không chỉ muốn giẫm đạp các ngươi mà còn muốn đồ diệt Đại Kiếm môn các ngươi, để nó biến mất khỏi thế gian!
Bành Uy Cẩm nói tới đây thì đắc ý đầy mặt. Khi hắn rời khỏi Hoàng Đình đã nghe một vài tin đồn của Vương phủ. Nghe đồn một ít nguyên lão của Vương phủ muốn phế truất Vương Hàm, muốn nâng đỡ một đệ tử nam điều khiển Vương phủ, thậm chí nâng đỡ thành hoàng đế mới của Cuồng Đình đạo thống. Chỉ có một đệ tử nam mạnh mẽ mới có thể cạnh tranh với ứng cử viên của ba thế lực còn lại.
Rất nhiều tu sĩ nghe Bành Uy Cẩm nói vậy, không khỏi nhìn nhau, một số người thấp giọng bàn tán.
– Thì ra hắn là lão tổ Đại Kiếm môn Dương Thăng Bình. Nghe nói Đại Kiếm môn rất thân thiết với Vương phủ. Chẳng lẽ Vương phủ thật sự đổi chủ… nếu như vậy thì Cuồng Đình đạo thống sắp biến thiên rồi.
Một số đại nhân vật nghe Bành Uy Cẩm nói như vậy, không khỏi biến sắc.
Dù sao Bành Uy Cẩm tới từ Hoàng Đình, hắn có thể nắm bắt tin tức nhanh hơn mọi người. Bây giờ xem ra, Vương phủ thật sự có biến, nếu không ba thế lực khác đã phái quân đoàn đóng trại ở đây, Vương phủ không thể nào không tới.
Bành Uy Cẩm uy hiếp trần tụi làm Dương Thăng Bình biến sắc. Lần đó bạt tay Bành Uy Cẩm, Dương Thăng Bình cũng biết hắn đã kết thù với Bành gia trang. Hắn cũng không hối hận lựa chọn của mình.
Lúc này Dương Thăng Bình nhìn Lý Thất Dạ, hắn là thiên lôi Lý Thất Dạ sai đâu đánh đó, bất kỳ chuyện gì, chỉ cần Lý Thất Dạ nói thì hắn sẽ làm.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ chẳng thèm quan tâm Bành Uy Cẩm, vẫn nhâm nhi rượu ngon trong chén.
Bành Uy Cẩm chỉ muốn uy hiếp Dương Thăng Bình mà thôi. Dù sao chỗ dựa của Dương Thăng Bình đã thua cuộc, bản thân khó bảo toàn, sau này Dương Thăng Bình chẳng phải mặc hắn giẫm đạp hay sao!
Nhìn thấy Dương Thăng Bình không nói gì mà chỉ lo nhìn Lý Thất Dạ làm Bành Uy Cẩm sụ mặt, ánh mắt muốn giết người, cười rùng rợn, nói với Lý Thất Dạ:
– Há, tiểu tử, ngươi cũng đừng đắc ý, tương lai Vương phủ không còn cai quản thiên hạ nữa rồi, không còn ai có thể che chở ngươi được! Tới khi đó, sợ rằng ngươi sống không bằng chết! Hắc, nếu như ngươi muốn xin tha thì vẫn còn kịp, có lẽ bổn đại gia sẽ nhẹ dạ, sẽ tha mạng cho ngươi.
Theo Bành Uy Cẩm thấy thì Vương phủ đang nội đấu với nhau, đã mất đại thế, thậm chí còn không thể tự vệ! Mặc kệ Lý Thất Dạ có lai lịch hay thân phận như thế nào, nếu không còn Vương phủ chống lưng thì hắn muốn đùa chết Lý Thất Dạ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Theo hắn thấy, Lý Thất Dạ chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi.
Vì vậy Bành Uy Cẩm đe dọa Lý Thất Dạ, muốn hắn sống trong sợ hãi, muốn hắn bị ám ảnh bởi Bành gia trang, cả ngày lo lắng đề phòng. Chờ sau này đại thế ổn định thì dằn vặt chết Lý Thất Dạ cũng không muộn.
Lần này Bành Uy Cẩm chỉ muốn uy hiếp đám người Lý Thất Dạ, để bọn họ sợ hãi, đồng thời xả giận, hưởng thụ khoái cảm trả thù.
Nhất thời, không ít người nhìn Lý Thất Dạ, mọi người không biết tên tiểu tử vô danh này đã làm gì đắc tội Bành Uy Cẩm, đắc tội Bành gia trang. Nếu như tiểu tử vô danh này không có chống lưng thì đối đầu với Bành Uy Cẩm cũng chẳng khác gì tự tìm đường chết.
– Quỳ xuống dập đầu nhận sai thì ta sẽ tha ngươi một mạng.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Bành Uy Cẩm, chỉ thờ ơ nói.
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, khách sạn lập tức đóng băng, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ.
– Nói năng quá phách lối, không biết tiểu tử này lai lịch như thế nào mà dám ăn nói như thế với Bành thiếu chủ.
Có người giật mình nói.
Một số đệ tử muốn lấy lòng Bành Uy Cẩm cười gằn, lạnh giọng nói:
– Cái thứ không biết sống chết, dám ăn nói với Bành thiếu chủ như vậy, không biết tự lượng sức mình, muốn chết đây mà!
– Tiểu súc sinh, ta muốn làm thịt ngươi.
Vốn dĩ Bành Uy Cẩm chỉ muốn uy hiếp Lý Thất Dạ để xả giận mà thôi.
Thế nhưng câu nói này của Lý Thất Dạ lại chạm tới chỗ đau trong lòng Bành Uy Cẩm, hắn không kiềm chế được quát lên, đại thủ chộp tới Lý Thất Dạ.
“Đùng —” một tiếng, Bành Uy Cẩm còn chưa chạm tới Lý Thất Dạ thì đã bị Dương Thăng Bình đập bay. Bành Uy Cẩm chỉ là Chân Kiệt mà thôi, so với Dương Thăng Bình có thực lực Chân Hào, kém nhau quá xa.
– Thất thúc, ngươi chém họ Dương, còn ta thu thập tiểu tử này.
Bị Dương Thăng Bình ngăn cản, Bành Uy Cẩm biến sắc, cắn răng, bất chấp tất cả, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng.
– Hừ —
Bành Uy Cẩm không vào đây một mình, phía sau hắn có không ít đệ tử Bành gia trang, trong đó có một ông lão luôn đứng ôm kiếm. Lúc này hắn hừ lạnh, phóng tới Dương Thăng Bình.
Ông lão này là cường giả của Bành gia trang, là một Chân Hào. Vì vậy vừa nhìn thấy ông lão này, Dương Thăng Bình sa sầm mặt.
– Tiểu súc sinh, ngoan ngoãn quỳ xuống để ta đánh gãy chân chó của ngươi.
Cùng lúc đó, không cần Bành Uy Cẩm ra lệnh, đệ tử Bành gia trang bao vây Lý Thất Dạ, mặt mày dữ tợn.
– Dương Thăng Bình, ngươi không nên trêu vào Bành gia trang, tự ngươi muốn chết!
Ông lão được Bành Uy Cẩm gọi là “thất thúc” rút bảo kiếm.
– Vả miệng!
Lý Thất Dạ căn dặn Dương Thăng Bình, từ đầu tới cuối không thèm nhìn bọn họ.
Dương Thăng Bình nghe Lý Thất Dạ nói vậy, không nhiều lời, quát một tiếng, đại thủ chộp tới Bành Uy Cẩm. Bành Uy Cẩm biến sắc, quát lớn:
– Họ Dương, chớ ngông cuồng!
Chớp mắt, đoản thương nơi tay, muốn chiến đấu với Dương Thăng Bình.
Thế nhưng hắn chỉ là Chân Kiệt, sao có thể là đối thủ của Dương Thăng Bình. Chỉ nghe “ầm”, trong chớp mắt, Bành Uy Cẩm bị Dương Thăng Bình trấn áp. Thực lực của hai bên cách xa, căn bản không thể so sánh.
Chương 3100: Ngân Hồ (Thượng)
– Dương Thăng Bình, chớ cuồng!
Nhìn thấy Dương Thăng Bình ra tay với vãn bối của mình, ông lão quát lên, trường kiếm như sông, chớp mắt ập tới Dương Thăng Bình.
“Đùng” một tiếng, trường kiếm của ông lão chưa chém tới Dương Thăng Bình đã tan nát, chỉ thấy Lý Thất Dạ ngắt tay, trường kiếm của hắn tan vỡ, giống như bị một ngọn thái sơn đè bẹp.
– Quỳ xuống.
Lý Thất Dạ nói.
Ông lão sao mà chịu quỳ, chân khí tuôn trào, muốn ra tay thêm lần nữa. Thế nhưng phản khán trước mặt Lý Thất Dạ là tự tìm đường chết.
Chỉ nghe “ầm”, ngón tay của Lý Thất Dạ đè nhẹ, ông lão quỳ xuống, hai đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà, sàn gạch bị nện nát, máu tươi chảy ròng.
– Lên —
Ông lão không cam lòng, hét lớn, bùng nổ sức mạnh lớn nhất, muốn chống cự Lý Thất Dạ. Trong trạng thái chân khí cuồng bạo, hắn đứng dậy được chút xíu.
Lý Thất Dạ cười nhạt, chỉ nghe “răng rắc”, trong chớp mắt, Lý Thất Dạ đè hơi mạnh, ông lão lập tức bị đè thành xương vụn.
“Ầm” một tiếng, ông lão té quỵ ra đất, nằm nhoài tại chỗ, không chỉ đầu gối vỡ nát mà xương cốt toàn thân đều vỡ nát, bị trấn áp nơi đó, không thể nhúc nhích, mặt đất đầy máu.
– Giết —
Đệ tử Bành gia trang gấp gáp cứu chủ, hét lớn, dồn dập nhào về phía Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ phủi tay áo, chỉ nghe “ầm ầm ầm”, những đệ tử này bị quét văng ra ngoài, nhất thời không bò dậy nổi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trong khách sạn rít lạnh. Không ít trưởng lão thế gia cũng nhìn ra ông lão là một Chân Hào, thế nhưng lại bị trấn áp dưới đất không bò dậy nổi, xương cốt toàn thân vỡ vụn. Trong khi Lý Thất Dạ chỉ nhấn một ngón tay mà thôi.
“Đùng”
Dương Thăng Bình trấn áp Bành Uy Cẩm, đạp một cước, Bành Uy Cẩm quỳ xuống.
– Bành thiếu chủ, ngươi quá phận rồi.
Dương Thăng Bình lạnh lùng nói.
Bành Uy Cẩm biến sắc. Vốn dĩ hắn mang theo trưởng bối có thực lực Chân Hào tới đây nên hắn mới tràn đầy tự tin, không ngờ lại trở thành kết cuộc như vậy.
– Dương Thăng Bình, ngươi dám chạm vào một sợi lông của ta, Bành gia trang nhất định đồ diệt Đại Kiếm môn. Các ngươi dám đối đầu với Bành gia trang, chính là đối đầu với Thượng bộ…
Bành Uy Cẩm gào lên.
“Chát —” Dương Thăng Bình túm tóc Bành Uy Cẩm, tát một cái thật mạnh, nói chậm:
– Bành thiếu chủ, xin đắc tội.
Bành Uy Cẩm vả hết bạt tay này đến bạt tay khác, trong chớp mắt, Bành Uy Cẩm bị đánh miệng mồm đầy máu.
– Không biết ghi nhớ.
Lý Thất Dạ lắc đầu, bình thản nói.
Bành Uy Cẩm giận muốn điên. Trong thời gian ngắn bị vả miệng hai lần. Lần thứ nhất tốt xấu gì còn có Vương Hàm trấn áp, lần này Vương Hàm không có mặt mà lại bị bạt tay trước mặt mọi người, đây là chuyện vô cùng nhục nhã trong đời hắn!
“Chát chát chát…” Tiếng bạt tay lanh lảnh khắp khách sạn, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn tình cảnh này, không ít người rít lạnh.
– Quá độc ác rồi, không hề nể mặt Bành gia trang. Làm như vậy chẳng khác nào muốn đối đầu với Bành gia trang, thậm chí đối đầu với Thượng bộ.
Có người nhìn thấy Bành Uy Cẩm bị bạt tay thì rít lạnh, lẩm bẩm.
Quan hệ giữa Bành gia trang cùng Thượng bộ Trần gia cực kỳ khắng khít, liên hôn hàng thế hệ. Hôm nay Dương Thăng Bình bạt tay Bành Uy Cẩm trước mặt mọi người, như vậy chẳng khác nào bạt tay Bành gia trang, bạt tay Thượng bộ Trần gia.
– Người này là ai?
Trong này không ai nhận ra Lý Thất Dạ, không khỏi sợ hãi. Dám làm bẽ mặt Bành gia trang, dám chống đối với Thượng bộ, tuyệt đối không phải là tiểu nhân vật.
Thế nhưng không ai nhận ra lai lịch của Lý Thất Dạ, cũng không ai biết Lý Thất Dạ là thần thánh phương nào.
– Đánh hay lắm.
Dương Thăng Bình đang vả miệng thì có tiếng vỗ tay, chỉ thấy một người từ ngoài đi vào, cười lớn:
– Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Cho rằng trèo lên Thượng bộ là muốn làm gì thì làm. Cái thứ tiểu bối vô tri như vậy, đáng bị giáo huấn!
Người này thoạt nhìn rất trẻ, quần áo bó sát, nhìn trông vô cùng gọn gàng. Lại còn khoác áo choàng màu bạc, đầu tóc bạc trắng, tóc mai xỏa vai, thoạt nhìn có ý thơ.
Tuy là một người trẻ tuổi nhưng mái đầu bạc phơ, còn đôi mắt thì bén nhọn như diều hâu đang rình mồi.
– Ngân Hồ —
Nhìn nam tử trẻ tuổi này, rất nhiều tu sĩ trong khách sạn ngạc nhiên. Bất luận đệ tử thế gia hay trưởng lão tông môn đều dồn dập đứng dậy, cúi chào người trẻ tuổi này.
– Thánh viện Bắc cảnh Ngân Hồ!
Nghe tên này, không ít đệ tử thế gia, trưởng lão tông môn sợ hãi.
Thánh viện là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống, mà Bắc cảnh là một trong hai bè cánh ở Thánh viện. Bắc cảnh có thực lực rất mạnh, rất nhiều đại giáo thế gia đều nương nhờ Bắc cảnh.
Còn người thanh niên này thì uy danh hiển hách Cuồng Đình đạo thống. Ngân Hồ Từ Trí Kiệt, là thiên tài trẻ tuổi của Thánh viện, càng là nhân vật đại biểu Bắc cảnh.
Từ Trí Kiệt nắm giữ một nhánh quân tên Thiết Luật doanh, là rường cột của Thánh viện, ở Cuồng Đình đạo thống cũng có quyền chỉ huy nhất định. Vì vậy Từ Trí Kiệt cũng được coi là quyền cao chức trọng, không ít môn phái thế gia đều cho Ngân Hồ Từ Trí Kiệt ba phần mặt mũi.
Vả lại Từ Trí Kiệt làm người khôn khéo, ánh mắt cay độc. Cũng chính vì vậy rất nhiều môn phái thế gia ở Cuồng Đình đạo thống sẵn lòng bắt quan hệ với Từ Trí Kiệt.
Sau khi Từ Trí Kiệt đi vào, đệ tử thế gia hay trưởng lão tông môn trong khách sạn đều đứng dậy chào hắn, mọi người đều tỏ vẻ lấy lòng Từ Trí Kiệt.
Hiện nay hoàng đế đạo băng, thế lực khắp nơi đều ngó chừng quyền bính. Tuy quyền bính tạm thời do hoàng hậu Vương Hàm giữ, thế nhưng sớm muộn gì cũng có hoàng đế sinh ra, sớm muộn gì cũng có hoàng đế mới trèo lên bảo tọa.
Hiện nay Cuồng Đình đạo thống có mấy người có cơ hội trèo lên ngôi vị hoàng đế, chấp chưởng hoàng quyền. Ngân Hồ Từ Trí Kiệt là một trong số đó.
Cho nên lỡ như Ngân Hồ trèo lên ngôi vị hoàng đế, chấp chưởng quyền bính. Lúc này mà không giữ gìn quan hệ thì tới lúc đó sẽ không dễ như vậy nữa.
Lý Thất Dạ búng ngón tay, “ầm”, ông lão bay ra ngoài. Sau đó hắn khoát tay áo ra hiệu Dương Thăng Bình.
Dương Thăng Bình đang bạt tay Bành Uy Cẩm dừng lại, thả Bành uy Cẩm, nói chậm:
– Bành thiếu chủ, đi đi, cái mạng chỉ có một, ngươi tự liệu lấy.audio coi am
Câu nói này của Dương Thăng Bình là có ý tốt, là muốn nhắc nhở Bành Uy Cẩm đừng trêu vào Lý Thất Dạ nữa. Nếu như có lần sau thì sợ rằng không chỉ đơn giản là vả miệng! Mà chỉ sợ ném luôn cái mạng nhỏ.
Thế nhưng Bành Uy Cẩm bị đánh miệng mồm đầy máu, bị Dương Thăng Bình bạt tay trước mặt mọi người những hai lần, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, cực kỳ oán hận.
– Họ Dương, ngươi nhớ lấy, bổn đại gia không chỉ giẫm nát Đại Kiếm môn các ngươi, bổn đại gia còn muốn các ngươi sống không bằng chết, để các ngươi mãi mãi không được siêu sinh. Bổn đại gia muốn lóc thịt các ngươi, các ngươi hãy chờ đấy…
Bành Uy Cẩm hết sức chật vật, lăn lóc chạy khỏi khách sạn. Trước khi đi cực kỳ oán hận, bỏ lại một câu nói độc địa.