1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 619 [Chương 3091 đến Chương 3095]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 619 [Chương 3091 đến Chương 3095]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3091: Di sản

Nhất thời, Bành Uy Cẩm sợ mất hồn mất vía. Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới cái người ăn mặc như kẻ hầu này lại là hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống.

Tuy thế lực của Bành gia trang không tầm thường, thế nhưng mạo phạm hoàng hậu là tội chết, sợ rằng ngay cả Thượng bộ cũng không bao che hắn nổi.

Vương Hàm mặt mày lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Bành Uy Cẩm đang xin tha mạng.

Bành Uy Cầm quỳ trên đất, mặt mày trắng bệch, hai chân run rẩy. Hắn có mơ cũng không ngờ con nô tỳ này lại là hoàng hậu nương nương giả dạng.

Nhớ lại mới nãy mình mắng nàng là “tiện tỳ”, Bành Uy Cẩm giật run. Đây là tội diệt môn, coi như không tiêu diệt Bành gia trang thì cũng lôi hắn ra ngoài chặt đầu.

– Nương nương, xin tha mạng!

Bành Uy Cẩm dập đầu kêu.

Vương Hạm lạnh lùng nhìn Bành Uy Cẩm, cảm thấy buồn nôn. Nàng không muốn quan tâm tới hắn nữa, chỉ nhìn Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ vẫn nhìn viên nham thạch trên tay, vốn không hề quan tâm tới Bành Uy Cẩm. Khi Vương Hàm nhìn sang, hắn khoát tay, thờ ơ nói:

– Vả miệng!

Lý Thất Dạ vừa dứt lời, không cần Vương Hàm ra tay, Dương Thăng Bình xung phong nhận việc. Chỉ thấy Dương Thăng Bình vén tay áo, lạnh lùng nói với Bành Uy Cẩm:

– Bành thiếu trang chủ, công tử cùng nương nương đã khai ân lắm rồi!

Nói xong, nâng cằm Bành Uy Cẩm.

“Chát, chát, chát” Dương Thăng Bình đè Bành Uy Cẩm lại, từng bạt tay tát lên trên mặt Bành Uy Cẩm. Đánh xong mấy bạt tay, gò má của Bành Uy Cẩm vừa sưng vừa đỏ, mép miệng chảy máu.

“Chát, chát, chát” tiếng bạt tay vang dậy, Bành Uy Cẩm bị đánh tới nỗi máu bên mép miệng chảy ròng. Thế nhưng Bành Uy Cẩm không dám hé răng nửa câu bởi vì không kéo hắn ra ngoài chặt đầu thì đã may lắm rồi.

Rất nhiều người không hiểu đầu đuôi, nhìn thấy thiếu chủ Bành gia trang bị Dương Thăng Bình đè xuống đất bạt tay, không ít người giật mình.

Bành Uy Cẩm bị Dương Thăng Bình bóp miệng bạt tay trước mắt mọi người như vậy là chuyện vô cùng nhục nhã. Thế nhưng, nhục nhã cách mấy thì cũng đỡ hơn mất mạng.

“Chát, chát, chát” từng cái bạt tay vả mạnh lên trên mặt. Đánh xong mười mấy bạt tay, Bành Uy Cẩm bị đánh miệng mồm đầy máu, hàm răng bị đánh hở lợi.

Còn Lý Thất Dạ thì chỉ lo quan sát viên nham thạch trong tay, Vương Hàm thì lạnh lùng đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ, lười điếm xỉa tới Bành Uy Cẩm bị vả miệng trước mặt mọi người.

Không ít người thấy Bành Uy Cẩm bị vả miệng tàn nhẫn như vậy thì rít lạnh, không dám ồn ào.

– Thứ này, ta muốn.Nguồn truyện audio Podcast

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nói với điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị không dám nhiều lời, lập tức gói kỹ cho Lý Thất Dạ. Không cần Lý Thất Dạ mở miệng, Vương Hàm lập tức thanh toán tiền. Vừa rồi nàng báo 1000 vạn thì lúc này thanh toán 1000 vạn, với nàng, nhiêu đây tiền không thành vấn đề.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ bỏ 1000 vạn mua một viên nham thạch không đáng chú ý, không ít khách hàng của Trân Bảo các cảm thấy điên cuồng, ngay cả điếm tiểu nhị của Trân Bảo các cũng cảm thấy điên cuồng. Cái giá này gấp giá gốc 10 lần, khách hàng giàu nứt đổ vách như vậy, đúng là hiếm thấy.

Lý Thất Dạ giữ viên nham thạch, không giao cho Vương Hàm, xoay người rời đi.

Khi Lý Thất Dạ rời đi, Vương Hàm cùng Chu Tư Tĩnh cũng đi theo, còn Dương Thăng Bình thì sau khi vả Bành Uy Cẩm mấy chục cái thì mới đuổi theo bọn họ.

Bành Uy Cẩm miệng mồm đầy máu quỳ ở nơi đó, cực kì nhục nhã, chỉ hận không thể đào hố chui xuống.

Qua hồi lâu, Bành Uy Cẩm siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt toát ra sát cơ đáng sợ. Hắn thề trong lòng, hắn nhất định phải báo thù, thù này không báo thề không làm người. Hắn nhất định làm cho người nhục hắn hôm nay phải trả giá lớn.

Sau khi Lý Thất Dạ trở lại nơi ở thì đuổi đám người Vương Hàm lui xuống, đóng kín không gian, sau đó mới lấy viên nham thạch mua ở Trân Bảo các, nét mặt trịnh trọng, nói chậm:

– Lão đầu… có lẽ đây là cơ duyên… có lẽ có một số việc đã được định sẵn…

Nói xong, Lý Thất Dạ hít sâu. “Vù” một tiếng, lúc này, mệnh cung của hắn xuất hiện. Chỉ nghe “leng keng”, Thái Sơ nguyên mệnh xuất hiện, mười hai pháp tắc buông xuống, bảo vệ Lý Thất Dạ.

Lúc này, trong đầu Lý Thất Dạ xuất hiện phù văn, những phù văn này cực kỳ cổ xưa, dường như được hình thành trong năm tháng dài dẵng.

Chỉ nghe “keng”. Những phù văn đan dệt thành một pháp tắc nhỏ xíu. Pháp tắc nhỏ xíu này như tơ như xích, thoạt nhìn vô cùng ảo diệu, cũng vô cùng xinh đẹp, lấp lánh ánh sáng lộng lẫy.

Lúc này, một sợi pháp tắc nhỏ xíu chui ra khỏi đầu ngón tay Lý Thất Dạ, chui vào bên trong viên nham thạch này.

Chỉ nghe “vù”, viên nham thạch tỏa ra từng sợi ánh sáng, những sợi ánh sáng này tựa như tiên quang, từng sợi tiên quang đều dường như có sinh mệnh.

“Bùng” một tiếng, chỉ thấy tiên quang đan dệt, chính giữa tiên quang xuất hiện một bóng người, là một ông già. Ông già này tuy mờ ảo thế nhưng đôi mắt lại như xuyên thủng tuyên cổ.

Lý Thất Dạ nhìn bóng người này, trầm mặc im lặng. Hắn quá quen thuộc bóng người này. Bóng người này chính là chấp niệm mà Trường Sinh Tiêu thị ở Tiên Ma động để lại!

– Tiểu tử, nếu như ngươi mở được thứ này thì cũng có nghĩa chuyện này là thật.

Bóng của Trường Sinh Tiêu thị cất tiếng nói chậm:

– Ta từng lật xem vô số sách cổ, từng dùng pháp tắc của một quyển trong Cửu Đại Thiên Thư suy tính. Ta nhìn tới tương lai, tìm hiểu nghìn tỉ kiếp, nhưng dị tượng xuất hiện, không thể xác định thật giả. Bây giờ ta với ngươi gặp nhau cũng không biết là thật hay là giả, nếu là thật thì cũng có nghĩa ta đã chết rồi…

-… Người rồi sẽ chết, vạn vật không thể tránh khỏi kiếp nạn Thế gian này, có lẽ có người trường sinh, ví dụ như Trường Sinh thảo, ví dụ như một vài người đang ẩn núp phía sau. Thế nhưng, như vậy không phải trường sinh bất tử thật sự, vẫn chưa thật sự siêu thoát! Chỉ khi trường sinh mà không cần dựa dẫm vào ngoại vật thì mới là Chân Tiên, mới là siêu thoát, bằng không cũng chỉ là ngụy tiên mà thôi…

-… Nếu như ngươi lấy được ký ức thạch của ta, như vậy tất cả mọi chuyện hôm nay đều là thật, suy tính của ta cũng là thật, còn những thứ khác chỉ là ảo giác. Nếu như chuyện hôm nay là thật thì cũng là kết quả mà ta không muốn nhìn thấy nhất, dù sao ai cũng muốn trường sinh bất tử!

Trường Sinh Tiêu thị nói chậm, giống như đang ôn chuyện với bạn cũ lâu ngày gặp lại, nhưng cũng giống như đang nhỏ nhẹ căn dặn người thân

-… Bất kể như thế nào, tiểu tử, ngươi có thể bước tới hôm nay, ta kiêu ngạo vì ngươi. Ta không còn người thân trên thế gian này, chỉ là một người cô đơn. Hôm nay ta coi ngươi là người thân duy nhất, đương nhiên ngươi sẽ không nhận ta là người thân. Bất kể như thế nào, chúng ta cũng quen biết một hồi, cũng coi như có duyên, có một số chuyện đã được định sẵn rồi.

Nói tới đây, Trường Sinh Tiêu thị mỉm cười, nói rằng:

– Ngươi có thành tựu ngày hôm nay, ta tin rằng ngươi không thiếu bảo vật tiên phẩm. Thế nhưng ta vẫn để lại một vài di sản cho ngươi, coi như là một chút quà mọn của ta. Dù sao ta luyện ngươi thành Âm Nha, trong lòng ngươi ít nhiều gì cũng sẽ hận ta. Đây là một phần ký ức, tuy không phải là bảo vật vô giá thế nhưng ít nhiều người cũng có thể giúp ngươi trên con đường tương lai…

Chương 3092: Thiên Đức Chân Thần (Thượng)

Nói xong lời cuối cùng, Trường Sinh Tiêu thị nhìn Lý Thất Dạ, lâu sau, hắn thở dài, nói nhẹ:

– Tạm biệt… vĩnh việt!

Nói xong câu nói đó thì bóng của Trường Sinh Tiêu thị từ từ biến mất, không chừa lại bất kỳ dấu vết nào, tựa như hắn chưa từng xuất hiện ở thế giới này.

“Vù” viên nham thạch thoạt nhìn như viên gạch này lật ra từng tờ một, như thể nó không phải nham thạch mà là một quyển sách cổ vậy.

Sau đó “Bùng” một tiếng, chỉ thấy trang sách tuôn trào vô số phù văn. Nhiều phù văn cổ xưa như vậy, người ta còn không nhìn rõ nữa thì huống chi là nhìn thấu ảo diệu.

Chỉ nghe “leng keng”, những phù văn này đan lại với nhau, đan dệt thành từng pháp tắc nhỏ xíu, mỗi một pháp tắc đều lập lòe ánh sáng thâm thúy, dường như mỗi một pháp tắc đều chứa dựng dấu vết năm tháng vô hạn, ghi chép quá nhiều bí mật mà người ngoài không thể nhòm ngó.

Nhìn những pháp tắc xuất hiện, Lý Thất Dạ không khỏi thở dài. Hắn giơ tay hút những pháp tắc này. Những pháp tắc này giống như một dòng nước ấm, lặng lẽ chảy xuôi.

Cuối cùng, dưới sự bảo vệ của Thái Sơ nguyên mệnh, Lý Thất Dạ luyện hóa những pháp tắc này, từng sợi pháp tắc hòa tan vào biển ý thức của hắn. Cuối cùng “bùng” một tiếng, trong não của Lý Thất Dạ chừa ra một góc, một phần ký ức bị điểm sáng.

Đây là ký ức của Trường Sinh Tiêu thị ở Tiên Ma động. Phần ký ức này mênh mông như biển, không hề thua kém lão đầu dưới vách núi Khô Thạch viện.

Phần ký ức mênh mông như biển này tựa như một quyền sách cổ, chứa dựng rất nhiều thứ, ghi chép vô số dấu vết.

Cũng như Trường Sinh Tiêu thị đã nói, đây là di sản hắn để lại. Thế nhưng nó không phải không đáng giá như Trường Sinh Tiêu thị đã nói, trên thực tế nó cực kỳ quý giá, phần ký ức này có thể coi là bảo vật vô giá.

Hồi trước, khi còn ở Tiên Ma động thì Lý Thất Dạ biết được rất nhiều bí mật từ Trường Sinh Tiêu thị, chúng nó đều là những thứ mà người ngoài không hề biết.

Bây giờ có được phần ký ức này, những bí mật đó trở nên đầy đủ hơn, rất nhiều kẽ hở được lắp đầy, nhất là chuyện ở Tam Tiên giới càng trở nên rõ ràng.

Dù sao năm đó Trường Sinh Tiêu thị cũng từng tới Tam Tiên giới, cũng từng lưu lại đạo thống ở nơi này.

Mấy ngày sau đó, Lý Thất Dạ không rời khỏi cửa. Hắn đang tiêu hóa ký ức Trường Sinh Tiêu thị để lại. Trong ký ức của ông ta có rất nhiều bí mật, đương nhiên người ngoài không xem hiểu những bí mật này, chỉ có nhân vật như Lý Thất Dạ mới hiểu được ảo diệu ẩn giấu đằng sau những bí mật này.

Dù sao Lý Thất Dạ không chỉ sống vô số năm, quan trọng hơn trên thế gian này còn ai hiểu Trường Sinh Tiêu thị hơn Lý Thất Dạ chứ?

Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng ở mép giường, quan sát thân thể nhập định, toàn thân như pho tượng, không hề nhúc nhích. Dường như lúc này hắn đang vượt qua tuyên cổ.

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ thì thình lình mở mắt, dường như bị thứ gì đó kinh động, lập tức đứng dậy, đi ra khỏi cửa.

– Công tử —

Nhìn thấy Lý Thất Dạ thình lình ra ngoài, Chu Tư Tĩnh vui vẻ, vội vàng gọi.

Mấy hôm nay Lý Thất Dạ không bước chân ra khỏi cửa, Chu Tư Tĩnh lo lắng hắn có chuyện. Bây giờ thấy Lý Thất Dạ bình yên vô sự, trái tim căng thẳng của nàng coi như thả lỏng.

Lý Thất Dạ không nhiều lời, trực tiếp dặn dò Dương Thăng Bình:

– Chuẩn bị xe, xuất cung!

Dương Thăng Bình không dám nhiều lời, đi chuẩn bị xe ngay lập tức. Dương Thăng Bình không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, thế nhưng hắn không dám hỏi nhiều. Hắn tranh thủ kiếm xe ngựa trong thời gian nhanh nhất, tự mình đánh xe đưa Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ không nhiều lời, kêu Dương Thăng Bình rời khỏi hoàng cung. Dương Thăng Bình nghe theo chỉ dẫn của Lý Thất Dạ, một đường lao nhanh, cuối cùng dừng lại ở một ngọn núi phía tây Hoàng Đình.

Đây là một ngọn núi xanh ươm tươi tốt. Trên ngọn núi này mọc rất nhiều cổ thụ, thế nhưng không biết vì lý do gì mà cây cối sinh trưởng ở ngọn núi này lại khác với những nơi khác. Cây cối ở đây đều mang màu hồng nhạt, đã vậy nguyên ngọn núi thoạt nhìn giống như bị phủ một lớp sơn đỏ.

Nhất là khi có gió thổi tới, lá cây khắp núi không ngừng đung đưa, từ xa nhìn lại giống như từng tầng sóng máu, tầng tầng đua nhau trổi dậy.

Sau khi Lý Thất Dạ xuống xe thì quan sát ngọn núi này, dường như có thể nhìn thấu cả ngọn núi.

Dương Thăng Bình nhìn ngọn núi, vừa bất ngờ vừa giật mình, thì thào rằng:

– Không ngờ lại là chỗ này.

Chu Tư Tĩnh nhìn ngọn núi này, có một cảm giác khó nói bằng lời, nói nhẹ:

– Ngọn núi này… ngọn núi này thật kỳ lạ, hình như có ai đó đang gào thét.

– Người đâu ra mà gào thét.

Dương Thăng Bình lắc đầu cười, nói rằng:

– Chắc ngươi nghe thấy tiếng lá cây đấy. Lá cây ở ngọn núi này hơi khác biệt, khi gió đung đưa thì nhìn giống như biển máu. Vì vậy chắc ngươi nghe nhầm tiếng lá cây thành tiếng gào thét.

– Chắc là vậy.

Nghe Dương Thăng Bình nói vậy, Chu Tư Tĩnh nghiêng đầu suy nghĩ, nói.

– Không.

Lúc này, Lý Thất Dạ đang nhìn chằm chằm ngọn núi lên tiếng:

– Là nàng nghe thấy âm thanh mà ngươi không nghe thấy. Không phải do Chu Tư Tĩnh mạnh hơn ngươi mà vì nàng xuất thân Mặc Chú tộc, nàng có thiên phú mà các ngươi không có. Thường thường vì vậy nên Mặc Chú tộc mới bị người ta coi là điềm xấu. Trên thực tế, nàng nói đúng.

– Thật sự có tiếng gào thét?

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình không khỏi giật mình. Hắn không chỉ giật mình vì tiếng gào thét mà còn giật mình vì thiên phú của Mặc Chú tộc.

Dương Thăng Bình biết Mặc Chú tộc thường bị người ta coi là điềm xấu là bởi vì đồn rằng Mặc Chú tộc xuất hiện ở đâu thì ở đó có điềm xấu, cho nên mới bị mọi người coi là điềm xấu. Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói vậy, dường như lại là một câu chuyện khác.

Chu Tư Tĩnh giật mình, nàng không biết mình còn có thiên phú như vậy. Dù sao Mặc Chú tộc rất ít người, hơn nữa phân tán khắp Tam Tiên giới. Trước đây nàng còn tưởng rằng chỉ là ảo giác của mình, không ngờ Lý Thất Dạ lại bảo nó là thiên phú.

Khi Chu Tư Tĩnh cùng Dương Thăng Bình giật mình thì Lý Thất Dạ đã leo núi. Hắn leo lên núi từng bước một, Chu Tư Tĩnh cùng Dương Thăng Bình đuổi theo.

Khi leo tới sườn núi thì Lý Thất Dạ dừng trước một tấm bia đá cực lớn. Trên tấm bia đá này không có văn tự, hơn nữa tòa bia đá này đã được dựng lâu lắm rồi.

Lý Thất Dạ nhìn kỹ bia đá này, đôi mắt hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả.

– Ngay dưới lòng đất này. Tiếng gào thét dường như truyền ra từ nơi này.

Khi Lý Thất Dạ quan sát nơi này, Chu Tư Tĩnh nói khẽ.

– Chỗ này… chỗ này đúng là có một truyền thuyết như thế.

Chu Tư Tĩnh nói vậy khiến Dương Thăng Bình giựt mí mắt, cảm thấy sợ hãi, nói rằng:

– Truyền thuyết là thật.

– Nơi này là gì?

Nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thăng Bình, Chu Tư Tĩnh tò mò.

Dương Thăng Bình cười khổ, nói rằng:

– Ngọn núi này tên à Khí Cốt Sơn, trong núi này mai táng một lão tổ tông vô cùng lợi hại của Cuồng Đình đạo thống chúng ta.

Chương 3093: Thiên Đức Chân Thần (Hạ)

– Lão tổ tông?

Nghe vậy Chu Tư Tĩnh càng thấy tò mò, nhìn bia đá nói rằng:

– Sư tổ, chẳng phải lão tổ tông Cuồng Đình đạo thống của chúng ta sau khi chết sẽ chôn cất ở Tổ miếu hay Cổ từ hả? Vì sao lại mai táng ở đây? Đây là mộ bia của hắn hả?

– Cuyện này…

Bị Chu Tư Tĩnh hỏi vậy, Dương Thăng Bình không biết nên trả lời như thế nào. Trên thực tế chuyện này liên quan tới một đoạn chuyện cũ không thể nói của Cuồng Đình đạo thống. Người biết chuyện này không nhiều và cũng không muốn kể.

– Bởi vì hắn là tội nhân của Cuồng Đình đạo thống, không có tư cách chôn ở Tổ miếu hay Cổ từ.

Khi Dương Thăng Bình không biết nên trả lời như thế nào thì Lý Thất Dạ thờ ơ nói.

Bị Lý Thất Dạ nói thẳng ra như vậy, Dương Thăng Bình lúng túng cười khan, không biết nên nói gì nữa.

Chu Tư Tĩnh càng tò mò, dù sao trước giờ nàng luôn ở cái nơi nhỏ xíu Đại Kiếm môn, không biết nhiều về Cuồng Đình đạo thống, cho nên nàng nhìn Dương Thăng Bình, muốn biết thật giả.

Dương Thăng Bình thở nhẹ, hắn biết Lý Thất Dạ muốn bồi dưỡng Chu Tư Tĩnh. Vì vậy nàng nên biết thêm về Cuồng Đình đạo thống, như vậy ngày sau nàng mới có chỗ đứng ở Cuồng Đình đạo thống.

– Đúng, công tử nói không sai.

Dương Thăng Bình đành phải nói:

– Khí Cốt Sơn mai táng một vị lão tổ rất mạnh của Cuồng Đình đạo thống chúng ta — Thiên Đức Chân Thần!

– Thiên Đức Chân Thần từng là một trong những lão tổ tông có thiên phú nhất Cuồng Đình đạo thống. Hắn từng sáng chế một môn công pháp cực kỳ nghịch thiên, thế nhưng công pháp này bị niêm phong, đệ tử đời sau không được tu luyện, ngươi phải nhớ kỹ.

Nói tới đây, Dương Thăng Bình dặn dò Chu Tư Tĩnh.

– Tại sao chứ?

Nghe nói vậy, Chu Tư Tĩnh càng tò mò hơn.

– Chuyện này —

Trong nhất thời, Dương Thăng Bình á khẩu không trả lời được. Dù sao làm hậu bối, hắn không tiện đánh giá tổ tiên Cuồng Đình đạo thống. Dù sao Thiên Đức Chân Thần cũng từng lập chiến công hiển hách cho Cuồng Đình đạo thống.

– Bởi vì hắn rơi vào Ma đạo.

Khi Dương Thăng Bình đang chọn từ thì Lý Thất Dạ lên tiếng.

– Đúng, giống như công tử nói. Vì vậy “Cuồng Ma Huyết Phệ” bị coi là cấm thuật, không ai được tu luyện, một khi phát hiện tu luyện, nhẹ thì trục xuất, nặng thì phế bỏ đạo hạnh.

Dương Thăng Bình thở dài, nhắc nhở Chu Tư Tĩnh.

Giống như Dương Thăng Bình đã nói, Thiên Đức Chân Thần từng là một trong những thiên tài lợi hại nhất Cuồng Đình đạo thống, từ Cuồng Bạo Kinh hắn diễn hóa ra một môn tâm pháp cực kỳ nghịch thiên — Cuồng Ma Huyết Phệ.

Cuồng Bạo Kinh vốn do Cuồng Huyết Chân Đế sáng chế, hắn là Chân Đế của Cuồng Đình đạo thống, đã đi tới cực hạn trên con đường Cuồng Bạo.

Thế nhưng Thiên Đức Chân Thần càng cực hạn hơn trên con đường Cuồng Bạo, thủ đoạn càng cực đoan hơn, vì vậy hắn sáng tạo — Cuồng Ma Huyết Phệ.

– Tại sao công pháp này bị coi là cấm thuật?

Đây là lần đầu tiên Chu Tư Tĩnh nghe nói tới môn công pháp Cuồng Ma Huyết Phệ.

– Bởi vì môn công pháp này uống máu của kẻ địch giúp mình phát điên, uống càng nhiều thì càng điên, thực lực cũng tăng mạnh. Khi đó, có không ít người ở Cuồng Đình đạo thống tu luyện nó. Bởi vì môn công pháp này quá tàn nhẫn, bị nhiều đạo thống cừu thị, sau này chúng ta không thể không đóng cửa đạo thống, cũng thiêu hủy môn công pháp này luôn.

Dương Thăng Bình thở dài. Đây là một đoạn chuyện cũ không ai muốn kể, là một câu chuyện làm lòng người thở than.

Ngày trước Cuồng Đình đạo thống là Tiên Thống, sau này sa sút nên mới lưu lạc thành Vạn Thống.

Thiên Đức Chân Thần là thiên tài lợi hại nhất Cuồng Đình đạo thống nên một lòng muốn Cuồng Đình đạo thống quật khởi, vì vậy mới sáng chế “Cuồng Ma Huyết Phệ”. Bởi vì tu luyện môn công pháp này nên sức mạnh của Thiên Đức Chân Thần tăng chóng mặt, không ai địch nổi.

Sau đó rất nhiều đệ tử Cuồng Đình đạo thống tu luyện môn công pháp này của Thiên Đức Chân Thần.

Khi đó Thiên Đức Chân Thần cùng chúng đệ tử đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai địch lại, đánh bại không biết bao nhiêu cường địch.

Thế nhưng “Cuồng Ma Huyết Phệ” nuốt chửng máu tươi của kẻ địch, quá sức tàn nhẫn, bị rất nhiều đạo thống coi là tà môn ma đạo. Sau này Thiên Đức Chân Thần không ai địch lại, tàn sát không ít môn phái thế gia, làm bọn họ bị người người kêu giết, Cuồng Đình đạo thống cũng bị gọi là ma giáo!

Cũng vì vậy thanh danh của Cuồng Đình đạo thống bị hao tổn, lại thêm rất nhiều đạo thống ở Vạn Thống giới liên hợp tấn công Cuồng Đình đạo thống, rất nhiều đạo thống tuyên bố muốn tiêu diệt ma giáo như Cuồng Đình đạo thống.

Cuồng Đình đạo thống làm sao chịu nổi nhiều đạo thống như vậy tấn công. Nếu như bùng nổ chiến tranh toàn diện thì Cuồng Đình đạo thống sẽ bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Trước tình hình đó, thần thủ hộ đạo nguyên đời trước, cũng chính là Tu La Chiến Thiên đích thân ra tay giết chết Thiên Đức Chân Thần!

Năm đó sau khi Cuồng Đình đạo thống giết chết Thiên Đức Chân Thần, cũng giết chết không ít đệ tử tu luyện “Cuồng Ma Huyết Phệ” nhằm thanh lý môn hộ. Dù sao khi đó Cuồng Đình đạo thống phải tự vệ, nếu không sớm muộn gì cũng bị diệt môn.

Cuồng Đình đạo thống trên dưới đồng lòng, cuối cùng cũng giữ được Cuồng Đình đạo thống, hóa giải một hồi nguy cơ, từ đó về sau môn công pháp “Cuồng Ma Huyết Phệ” bị đốt, đồng thời Cuồng Đình đạo thống đặt thiết lệnh, bất kỳ đệ tử nào của Cuồng Đình đạo thống cũng không được tu luyện “Cuồng Ma Huyết Phệ” bằng không sẽ phạt tội nặng. Kể từ đó “Cuồng Ma Huyết Phệ” trở thành cấm thuật của Cuồng Đình đạo thống, không có bất kỳ đệ tử nào dám nhắc tới môn công pháp này, lại càng không dám tu luyện môn công pháp này.

Cũng bởi vì trận sóng gió này mà Cuồng Đình đạo thống chìm ngập trong nguy cơ, các đạo thống liên hợp lại làm Cuồng Đình đạo thống suýt nữa bị tiêu diệt, khi đó có rất nhiều đạo thống đã tấn công tới bên ngoài Hoàng Đình.

Cuồng Đình đạo thống mất vô số tâm huyết mới hóa giải được nguy cơ. Từ đó về sau Cuồng Đình đạo thống đóng cửa sơn môn, không chỉ không cho phép đệ tử ra ngoài mà đồng thời cũng cắt đứt liên hệ với tất cả đạo thống ở Vạn Thống giới.

Cuồng Đình đạo thống làm như vậy thứ nhất là để đề phòng có đệ tử tu luyện “Cuồng Ma Huyết Phệ” lẻn ra ngoài làm chuyện xằng bậy, làm hại tu sĩ hoặc phàm nhân ở đạo thống khác. Nếu như lại có chuyện như thế thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của Cuồng Đình đạo thống!

Thứ hai, trải qua trận bão táp này, những đạo thống khác ở Vạn Thống giới hết sức bất mãn Cuồng Đình đạo thống, không ít đạo thống có ý định chia cắt Cuồng Đình đạo thống, vì vậy Cuồng Đình đạo thống mượn cơ hội này đóng cửa sơn môn, đoạn tuyệt qua lại với những đạo thống khác ở Vạn Thống giới. Đây là một kiểu phòng thủ, tránh bị những đạo thống khác ở Vạn Thống giới tấn công vào Cuồng Đình đạo thống.

Cuồng Đình đạo thống cũng mượn cơ hội đóng cửa sơn môn giúp hậu thế nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ngày khác phục hưng Cuồng Đình đạo thống.

Rất nhiều người ở Cuồng Đình đạo thống không muốn nhắc tới chuyện này, nhất là chuyện của Thiên Đức Chân Thần. Vì vậy hôm nay khi kể chuyện này, Dương Thăng Bình không khỏi thở dài, cảm thấy mất mát.

Chương 3094: Cuồng Ma Huyết Phệ

– Thiên Đức Chân Thần bị chém ở nơi này?

Sau khi nghe Dương Thăng Bình kể xong, Chu Tư Tĩnh hỏi khẽ.

– Đúng vậy.

Dương Thăng Bình nói. Lúc này hắn chợt nhớ một chuyện, nói tiếp:

– Đồn rằng năm xưa khi Thiên Đức Chân Thần bị lão tổ tông Chiến Thiên chém ở nơi này cực kì không cam lòng, không ngừng gào thét, từng tuyên bố một ngày nào đó hắn sẽ đội mồ sống lại.

Nói tới đây, hắn không khỏi quan sát Chu Tư Tĩnh. Mới đầu nghe Chu Tư Tĩnh nói nơi đây có người gào thét thì hắn cũng không tin tưởng, cho rằng Chu Tư Tĩnh nghe sai.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là tiếng gào thét không cam lòng trước khi chết của Thiên Đức Chân Thần. Nghĩ vậy, Dương Thăng Bình không khỏi thay đổi sắc mặt. Trước đây hắn không hiểu Mặc Chú tộc có gì khác với những chũng tộc khác, bây giờ nhìn kỹ thì Mặc Chú tộc quả thật có thiên phú mà chủng tộc khác không có, chẳng trách Lý Thất Dạ lại giữ Chu Tư Tĩnh bên cạnh.

Bây giờ nhớ lại, vì là tổ tiên nên Lý Thất Dạ nhìn xa hơn đám vãn bối bọn họ, có rất nhiều thứ vãn bối bọn họ không sánh kịp.

Nghĩ vậy Dương Thăng Bình không khỏi thở phào, đi theo Lý Thất Dạ là lựa chọn sáng suốt nhất của Đại Kiếm môn bọn họ.

– Nơi này bị người ta động tay động chân.

Khi Dương Thăng Bình suy nghĩ loạn xạ thì Lý Thất Dạ thờ ơ nói.

– Động tay động chân?

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Dương Thăng Bình không khỏi giật mình, nói nhỏ:

– Chuyện này… không thể nào. Ngày thường rất ít đệ tử tới nơi này, thậm chí đạo thống còn không cho phép bất cứ ai tới bái tế, nếu bị phát hiện sẽ phạt rất nặng.

Năm đó Thiên Đức Chân Thần đúng là chiến công hiển hách, chi mạch của bọn họ có ảnh hưởng hết sức quan trọng trong Cuồng Đình đạo thống. Tuy sau này Thiên Đức Chân Thần “thân tử đạo tiêu”, thế nhưng hậu nhân vẫn ghi nhớ từng có một vị tổ tiên như vậy.

Cũng bởi vì vậy, Cuồng Đình đạo thống ra lệnh cấm không cho bất cứ ai tới bái tế Thiên Đức Chân Thần. Bởi vì Cuồng Đình đạo thống cũng sợ chuyện năm xưa lặp lại, sợ ma đạo tuy đã chết nhưng lại đội mồ sống lại, để Cuồng Đình đạo thống rơi vào ma đạo thêm lần nữa.

– Có người tu luyện “Cuồng Ma Huyết Phệ”.

Lý Thất Dạ nói một cách bình thản.

– Không thể nào —

Nghe vậy, Dương Thăng Bình không khỏi ngơ ngác, mặt mày trắng nhách, hai chân bũn nhũn. Năm đó làn sóng “Cuồng Ma Huyết Phệ” bao phủ Cuồng Đình đạo thống, biết bao cường giả, biết bao lão tổ sa vào điên cuồng.

Thử nghĩ mà xem, khi ngươi tu luyện mười năm nhưng công lực tiến triển lại không nhanh bằng uống no một bữa máu. Bất kỳ tu sĩ nào, bất kỳ cường giả nào đều cũng cảm thấy bị đả kích rất mạnh.

Nếu như có một lối tắt bày trước mặt ngươi, giúp ngươi đi tới thành công với tốc độ nhanh nhất và trả giá thấp nhất thì ngươi có đi không? Sợ rằng rất nhiều người sẽ chọn lối tắt này, dù sao không nhiều người có thể giữ vững đạo tâm.

– Chuyện này… không thể nào.

Dương Thăng Bình không sao tin nổi, bởi vì những năm gần đây Cuồng Đình đạo thống quản chuyện này rất nghiêm, hủy diệt hết tất cả mọi thứ có liên quan tới “Cuồng Ma Huyết Phệ”, bất kỳ thứ gì có liên quan tới “Cuồng Ma Huyết Phệ” đều bị niêm phong, tuyệt đối không cho phép ai tu luyện “Cuồng Ma Huyết Phệ”. Dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, bất kỳ đệ tử nào cũng không dám chạm vào điểm mấu chốt này.

Nếu như Lý Thất Dạ nói đúng. Thật sự có người tu luyện “Cuồng Ma Huyết Phệ”, như vậy chuyện này phải kinh khủng tới dường nào. Nói không chừng sẽ giống như năm đó, cuồng triều sẽ bao phủ Cuồng Đình đạo thống. Khi đó, Cuồng Đình đạo thống sẽ lại chìm ngập nguy cơ.

– Quyền hành của Cuồng Đình đạo thống nguy rồi.

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói.

Nghe Lý Thất Dạ chắc chắn như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi lạnh gáy. Nếu như Cuồng Đình đạo thống thật sự có người lén lút tu luyện “Cuồng Ma Huyết Phệ”, như vậy cuồng triều năm đó chắc chắn sẽ lại bao phủ Cuồng Đình đạo thống. Nếu thật sự có ngày đó, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ đoạt quyền, bọn họ nhất định sẽ đoạt lại quyền khống chế Cuồng Đình đạo thống.

Nếu đúng như vậy, Vương phủ đang nắm giữ quyền hành của Cuồng Đình đạo thống chắc chắn bị ảnh hưởng. Người chịu ảnh hưởng đầu tiên sẽ là Vương Hàm, bởi vì nàng đang đại biểu cho quyền hành của Cuồng Đình đạo thống, phù ấn vẫn còn nằm trong tay Vương Hàm.

Vì vậy, khi này Dương Thăng Bình mới chính thức cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn. Nguy cơ ẩn núp dưới Cuồng Đình đạo thống còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

– Uống máu con người ta có thể tăng tu vi thật hả?

Chu Tư Tĩnh không nghĩ được nhiều như Dương Thăng Bình. Nàng khó hiểu, uống máu người luyện công, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy lạnh gáy.

– Sao không thể?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chúng ta bắt hung thú ác điểu luyện thuốc cao, dùng tiên dược linh chi luyện bảo đan, nguyên lý giống nhau cả. Bên trong cơ thể chúng ta cũng uẩn nhưỡng thiên địa tinh hoa như hung thú ác điểu, nhất là máu của tu sĩ thì lại càng quý giá. Cũng giống như Thọ Huyết, nó chứa đựng hạt giống sinh mệnh, chứa đựng rất nhiều sức mạnh sinh mệnh…

-… Không khoa trương chứ khi ngươi mạnh tới trình độ nhất định thì máu của ngươi còn quý hơn mọi thứ khác. Cũng giải thích tại sao Đế Huyết lại quý giá tới như vậy. Một giọt Đế Huyết chính là bảo vật vô giá. Thế nhưng, không ăn đồng loại, đây là thiên địa pháp tắc. Nếu như ngươi ăn đồng loại thì là rơi vào ma đạo. Chuyện này, vạn cổ xảy ra không ít lần, thậm chí luôn luôn xảy ra. Nuốt thiên địa, nuốt sinh mệnh, quá khứ không thể tuyệt tích, hiện tại không thể tuyệt tích, tương lai cũng sẽ không tuyệt tích.

Nói tới đây, hai mắt của Lý Thất Dạ thâm thúy, nhìn ra thật xa. Thế nhưng Chu Tư Tĩnh không biết rằng uống máu tươi chỉ mới là nhập môn mà thôi, ở thời xa xưa thậm chí có người nuốt chửng thiên địa, nuốt chửng ngàn tỉ sinh linh, giống như Luân Hồi Hoang Tổ năm xưa vậy!

– Câu nói này tuyệt quá, quá sâu sắc. Ăn thịt đồng loại, chính là ma đạo!

Lúc này có tiếng than thở vang lên, không biết tự lúc nào lại có một người đứng đằng đó.

Đó là một ông lão, ông lão này mặc áo tơ, cõng một thanh kiếm cổ, hai nhánh tóc mai bạc trắng, không nhìn ra tuổi tác. Theo suy đoán thì tuổi tác hẳn rất lớn, thế nhưng tinh thần lại quắc thước, sức sống dồi dào.

Thình lình lòi ra một ông lão, Dương Thăng Bình giật mình. Tốt xấu gì hắn cũng là Chân Hào, đạo hạnh không được coi là mạnh thế nhưng dầu gì cũng là một nhân vật. Thế nhưng có người cách gần hắn như vậy mà hắn lại không phát hiện. Nghĩ tới, không khỏi lạnh gáy.

– Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?

Ông lão bước tới, ôm quyền nói với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chỉ bình thản nhìn hắn, nói chậm:

– Lý Thất Dạ. Có nói ngươi cũng không biết.

Ông lão cẩn thận nhớ lại, hắn chưa từng nghe qua cái tên Lý Thất Dạ này. Thế nhưng hắn nhìn Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh, hai người bọn họ vừa nhìn là biết xuất thân từ Cuồng Đình đạo thống.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại khiến người ta không mò được lai lịch, thậm chí còn không cảm giác được khí tức trên người của hắn. Cho dù vậy, hắn vẫn không dám bất cẩn, không dám ôm lòng coi thường Lý Thất Dạ.

Chương 3095: Cuồng Thần Kiếm Đạo

Ông lão không nhìn Lý Thất Dạ nữa mà nhìn tấm bia đá, cuối cùng thở dài một tiếng, nói rằng:

– Xem ra vẫn có người không cam lòng!

Nói tới đây, đôi mắt già nua của hắn trở nên sắc bén, giống như một thanh thần kiếm, có thể chém giết mọi thứ.

Chốc lát sau, ông lão ngước đầu nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm.

– Đạo hữu, vì sao lại trèo lên Khí Cốt Sơn? Là vì phong cảnh của ngọn núi này sao?

Ông lão ngờ vực Lý Thất Dạ, hay nói đúng hơn là hắn ôm lòng đề phòng Lý Thất Dạ, tiềm thức coi Lý Thất Dạ là “lai giả bất thiện”.

Lý Thất Dạ nhìn ông lão, thờ ơ nói:

– Xem qua một chút mà thôi, sơn hà tươi đẹp của Cuồng Đình đạo thống, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Lý Thất Dạ nói vậy làm ông lão híp hai mắt, ánh mắt của hắn nhúc nhích, nói chậm:

– Đạo hữu nói có lý lắm, chi bằng đạo hữu vào hàn xá của ta ngồi nghỉ một lát thì sao? Cùng nhau thảo luận đại đạo.

Ông lão nói rất khách khí, nói là thảo luận nhưng trên thực tế là muốn lĩnh giáo thực lực của Lý Thất Dạ, muốn làm rõ nội tình của Lý Thất Dạ. Bởi vì hắn không nhìn thấu nội tình của Lý Thất Dạ nên muốn mượn cơ hội này thăm dò Lý Thất Dạ sâu cạn ra sao.

– Thảo luận?

Lý Thất Dạ nhìn sơ qua ông lão, lạnh nhạt nói:

– Tuy Cuồng Thần Kiếm Đạo mà ngươi tu luyện là một loại kiếm đạo không tồi, thế nhưng ngươi tu luyện quá kém!

– Cuồng Thần Kiếm Đạo —

Nghe vậy, Dương Thăng Bình ngơ ngác rít lên. Sau khi hắn bình tĩnh lại mới biết mình thất thố, lập tức che miệng.

Lúc này, Dương Thăng Bình giật mình nhìn ông lão này. Tuy hắn không biết lai lịch của ông lão này như thế nào thế nhưng hắn biết “Cuồng Thần Kiếm Đạo”!

Cuồng Thần Kiếm Đạo là kiếm đạo do thủy tổ Cuồng Tổ sáng tạo, là một trong những công pháp mạnh mẽ nhất Cuồng Đình đạo thống, cũng là kiếm đạo mạnh nhất Cuồng Đình đạo thống.

Cuồng Thần Kiếm Đạo, nghe đồn cực kì nghịch thiên, khắp Cuồng Đình đạo thống không có nhiều người có tư cách tu luyện “Cuồng Thần Kiếm Đạo”. Người có thể tu luyện kiếm đạo này đều là cấp bậc lão tổ, hơn nữa còn là lão tổ trong lão tổ.

Dương Thăng Bình không có tư cách tiếp xúc cũng như nhìn thấy tồn tại cấp bậc này.

Tuy Dương Thăng Bình không biết lai lịch của ông lão này thế nhưng người này có thể tu luyện “Cuồng Thần Kiếm Đạo” chứng tỏ thân phận của ông lão vô cùng cao thượng, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc lão tổ.

Đồng thời nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi cười khổ. Lý Thất Dạ không phải phách lối ngày một ngày hai.

Trong Cuồng Đình đạo thống, bất kể ai nghe “Cuồng Thần Kiếm Đạo” đều sẽ giật mình, cho dù không biết lai lịch của đối phương thì cũng biết đối phương là lão tổ quyền cao chức trọng, sẽ ôm lòng cung kính. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại thẳng thừng nói rằng Cuồng Thần Kiếm Đạo của ông lão rất kém.

Thế nhưng, nhớ tới Lý Thất Dạ là tổ tiên phục sinh, nhớ tới thân phận này của hắn, Dương Thăng Bình cảm thấy thoải mái hơn.

– Nói như vậy tôn giá cũng tinh thông “Cuồng Thần Kiếm Đạo”.

Bị Lý Thất Dạ coi rẻ, ông lão biến sắc, lui ra sau một bước, hai mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói.

Tuy lão nhân không phải là người coi khinh người khác, cũng không tự nhận mình hơn tất cả mọi người. Thế nhưng trên Cuồng Thần Kiếm Đạo, hắn tự nhận Cuồng Đình đạo thống không có ai vượt qua hắn, trừ phi là sư tôn đã qua đời của hắn.

Thế nhưng, Cuồng Thần Kiếm Đạo hắn kiêu ngạo nhất, tự phụ nhất tới miệng Lý Thất Dạ lại không đáng một xu, hơn nữa người đánh giá còn rất trẻ. Bất kể như thế nào, Lý Thất Dạ cũng không thể lớn tuổi hơn hắn.

Bị một người trẻ tuổi đánh giá Cuồng Thần Kiếm Đạo mà mình tự kiêu nhất, ông lão ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu.

– Không thể nói tinh thông, dù sao cũng không tu luyện, chỉ tiện tay sử dụng mà thôi, so với Cuồng Tổ còn kém ba phần.

Lý Thất Dạ bâng quơ.

Câu nói này của Lý Thất Dạ khiến ông lão trào máu. Cuồng Thần Kiếm Đạo của hắn tuy không tính là thiên hạ vô song, thế nhưng ở Cuồng Đình đạo thống cũng coi như không có đối thủ. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bâng quơ nói hắn tùy tiện sử dụng nhưng chỉ kém thủy tổ ba phần. Hắn tu luyện Cuồng Thần Kiếm Đạo cả đời thế nhưng lại không bằng một người trẻ tuổi tùy tiện sử dụng, đúng là tức trào máu họng.

May mà ông lão cũng coi như là người có tu dưỡng, tính tình rộng lượng. Hắn không tức giận vì lời nói của Lý Thất Dạ. Hắn hít sâu, nét mặt nghiêm túc, nói chậm:

– Lão đây tu luyện bất lực, rất nhiều chỗ còn thiếu sót, xin mời tôn giá ra tay bàn luận một hai, chỉ điểm một hồi.

– Ra tay thì miễn.

Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Chỉ sợ ta vừa ra tay, ngươi không đỡ được mấy chiêu, Cuồng Đình đạo thống mất một vị lão tổ như ngươi cũng là tổn thất lớn.

Lý Thất Dạ bình thản nói vậy làm ông lão muốn trào máu. Cuộc đời hắn gặp gỡ vô số người ngông cuồng, hạng người ngông cuồng nào hắn cũng từng gặp.

Thế nhưng ngông cuồng tới trình độ như Lý Thất Dạ thì hắn chưa từng nhìn thấy. Thậm chí Lý Thất Dạ còn ngông cuồng nói hắn không đỡ nổi mấy chiêu… đúng là quá coi thường hắn! Hắn không tin Cuồng Đình đạo thống còn có người mạnh hơn hắn, càng đừng nói tới mấy chiêu đã đánh bại hắn.

Dương Thăng Bình chỉ có thể cúi đầu, không dám nói nhiều. Hai vị lão tổ nói chuyện, vãn bối như hắn không có tư cách chen mồm.

– Ngươi đừng không phục.

Khi ông lão tức giận, Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Cuồng Thần Kiếm Đạo đặt nặng cuồng nhưng không loạn, cuồng nhưng không giận, cuồng đúng đắn là trong cuồng có bá, bá giả làm vua, đây mới là tinh túy của Cuồng Thần Kiếm Đạo. Kiếm đạo của ngươi tuy cuồng bạo thế nhưng khí tức cuồng bạo có dấu hiệu hỗn loạn, Cuồng Thần Kiếm Đạo như vậy chỉ là da lông, cách tinh túy còn một đoạn đường dài.

Lý Thất Dạ nói chậm rãi, nắm rõ như lòng bàn tay, quan trọng hơn mỗi một chữ đều là châu ngọc.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, ông lão lui về sau một bước, sắc mặt thay đổi, không khỏi sợ hãi, nhìn Lý Thất Dạ như nhìn thấy ma.

Bởi vì Cuồng Thần Kiếm Đạo không có ai mạnh mẽ hơn hắn, ở Cuồng Đình đạo thống không ai hiểu tinh túy của Cuồng Thần Kiếm Đạo hơn hắn.

Thế nhưng Lý Thất Dạ vừa mở miệng là “nhất châm kiến huyết”, nói huỵt toẹt chỗ thiếu hụt của Cuồng Thần Kiếm Đạo của hắn.

Người có thể làm được như vậy nhất định phải lĩnh ngộ Cuồng Thần Kiếm Đạo rất sâu, thậm chí hoàn toàn nắm giữ Cuồng Thần Kiếm Đạo!

Thế nhưng ông lão tin chắc ở Cuồng Đình đạo thống không ai hiểu rõ Cuồng Thần Kiếm Đạo hơn hắn, không ai luyện Cuồng Thần Kiếm Đạo triệt để như hắn. Thế nhưng người trẻ tuổi này lại làm được.

Ông lão nhìn Lý Thất Dạ như nhìn thấy ma. Hắn không biết người trẻ tuổi từ đâu lòi ra này là thần thánh phương nào mà lại am hiểu Cuồng Thần Kiếm Đạo đến như vậy, nắm giữ Cuồng Thần Kiếm Đạo triệt để đến như vậy, đúng là chuyện không thể tin nổi.

Vất vả lắm ông lão mới tỉnh táo lại, hít sâu, cung kính ôm quyền nói với Lý Thất Dạ:

– Không biết tôn giá là thần thánh phương nào, kính xin tôn giá chỉ dạy.

Lý Thất Dạ nhìn ông lão một hồi, bình thản nóiaudio coi am

– Muốn biết ta là ai thì hãy tới hoàng cung làm lễ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ