Đế Bá Audio Podcast
Tập 604 [Chương 3016 đến Chương 3020]
❮ sautiếp ❯Chương 3016: Thôn Nhật Tiên Đế
Lúc này Túng Thiên Tiên Vương, Mục Thiên Tiên Đế không đánh nhau. Thương Thiên điện xoay quanh Lý Thất Dạ khiến ba tộc Thần, Ma, Thiên bắt đầu thiếu kiên nhẫn, dù sao nó được gọi là Thương Thiên binh thư đệ nhất vạn cổ, tuyệt thế vô song.
Tuyệt Đao Thần Đế, Long Thương Ma Đế, bốn Ma Đế của Vũ Luân thế gia ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc bọn họ có chung một ý tưởng, bắt tay nhau.
Sáu Đại Đế nhóm Tuyệt Đao Thần Đế, Long Thương Ma Đế chậm rãi vây quanh Lý Thất Dạ. Nhóm Túng Thiên Tiên Vương không cướp Thương Thiên điện ngay thì để bọn họ ra tay, xuống tay trước được lợi trước. Chờ cướp được Thương Thiên điện là bọn họ sẽ trốn ngay, bọn họ không tham báu vật khác của Thiên Thần thư viện.
Trông thấy sáu Đại Đế nhóm Tuyệt Đao Thần Đế, Long Thương Ma Đế, Vũ Luân Ma Đế từ từ bao vây, Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Như thế nào? Sáu người cũng muốn cướp Thương Thiên điện?
– Đạo huynh là hạng người khuynh thế, đạo huynh dám cố gắng xoay chuyển thì ta tin đạo huynh không để ý chúng ta có nhiều hay ít người.
Vũ Luân Ma Đế cười tủm tỉm:
– Nếu sáu người liên hợp mà không đánh lại đạo huynh thì chỉ có thể trách chúng ta không biết tự lượng sức mình.
Lý Thất Dạ nghe vậy bật cười:
– Các ngươi có ý tưởng rất tốt, nhưng đúng thật là hơi không biết tự lượng sức mình.
Một số Thượng Thần xem cuộc chiến liếc nhau, có người thầm giật mình nói:
– Người này là ai mà dám buông lời ngông cuồng? Nên biết trong sáu người Vũ Luân Ma Đế có hai vị Đại Đế mười Thiên Mệnh.
– Vậy thì đạo huynh càng nên cùng chúng ta luận bàn một chút.
Long Thương Ma Đế cười nói:
– Nếu chúng ta thua thì không còn lời gì để nói, nhưng nếu chúng ta thắn thì chỉ muốn Thương Thiên điện, không biết đạo huynh có dám buông Thương Thiên điện chiến một trận không?
Long Thương Ma Đế đang kích tướng Lý Thất Dạ, dù sao Thương Thiên điện đệ nhất vạn cổ nằm trong tay hắn khiến bọn họ hơi kiêng dè.
Đại Đế Tiên Vương khác khoanh tay đứng nhìn, với bọn họ thì nếu nhóm Long Thương Ma Đế thắng Lý Thất Dạ, họ sẽ cướp Thương Thiên điện từ tay nhóm Long Thương Ma Đế. Nếu nhóm Long Thương Ma Đế thua vừa lúc có kẻ làm con tốt thí cho bọn họ tìm hiểu lai lịch của Lý Thất Dạ.
Một thanh âm vô cùng bá khí vang lên:
– Khiêu chiến với sáu người các ngươi có gì khó khăn, Diẹp Vân Châu ta đây có thể một mình đấu với các ngươi!
Thanh âm cực kỳ bá khí như sấm nổ vang trong thiên địa.
Một nam nhân đạp không đến, dáng vẻ phấn chấn. Khi nam nhân đạp không đến thì thiên địa tối sầm, trong khoảnh khắc dường như cả thiên địa bị nam nhân nuốt mất. Đây là một nam nhân mặc đồ đen.
Lúc này khiến người cảm thấy sợ hãi không phải nam nhân phát ra uy Tiên Đế mà là khí thế nuốt trời cắn đất của gã. Dường như cơ thể nam nhân là cái lỗ đen lớn nhất trên đời, có thể nuốt hết mọi thứ ở cõi đời, dù thiên địa rớt vào trong cũng sẽ bị nuốt không chừa mẩu vụn.
Tiên Vương hét to:
– Thôn Nhật Tiên Đế đến!
Nghe niên hiệu này đám người tim rớt cái bịch
– Thôn Nhật Tiên Đế!
Đặc biệt người biết chiến dịch săn đế thì càng sợ hãi, Thôn Nhật Tiên Đế bá khí ngập trời, đã từng một mình đấu với mấy vị Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên, tiếng tăm lừng lẫy.
Thôn Nhật Tiên Đế, một trong năm vị Tiên Đế của Phi Tiên giáo, trong Thập Tam Châu thì tham gia Cổ Phủ do Minh Nhân Tiên Đế sáng tạo. Thôn Nhật Tiên Đế không chỉ là Tiên Đế mà còn có Thôn Thiên Ma Thể đại thành.
Giờ phút này Thôn Nhật Tiên Đế đi ra muốn một mình đấu với sáu vị Đại Đế nhóm Vũ Luân Ma Đế. Long Thương Ma Đế, Vũ Luân Ma Đế đều là Đại Đế mười Thiên Mệnh. Nhóm Tuyệt Đao Thần Đế thì là Tiên Đế cao vị, sáu Đại Đế liên hợp tuyệt đối khiến người run rẩy, kiêng kị.
Nhưng Thôn Nhật Tiên Đế không quan tâm, mở miệng đòi đấu một mình, không thèm để họ vào mắt.
Thấy Thôn Nhật Tiên Đế thì Vũ Luân Ma Đế, Long Thương Ma Đế là Đại Đế có mười Thiên Mệnh cũng con ngươi co rút không dám khinh địch:
– Thôn Nhật Tiên Đế!
Thôn Nhật Tiên Đế cất bước tiến lên, cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
– Vân Châu đến chậm, xin Thánh Sư thứ lỗi.
Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên ghế, gật đầu nói:
– Đến là được, sớm muộn gì cũng không sao.
Thôn Nhật Tiên Đế lại cúi đầu, lùi xuống nhìn sáu Ma Đế nhóm Vũ Luân Ma Đế bao vây Lý Thất Dạ, cười nói:
– Các ngươi muốn khiêu chiến Thánh Sư thì hôm nay còn chưa có tư cách, Diệp Vân Châu ta đây sẽ chơi với ngươi!
Đám Vũ Luân Ma Đế không nghe rõ câu đầy bá khí của Thôn Nhật Tiên Đế, khi nghe xưng hô Thánh Sư thì Vũ Luân Ma Đế, Long Thương Ma Đế có mười Thiên Mệnh đều biến sắc mặt.
Túng Thiên Tiên Vương có mười một Thiên Mệnh khi nghe xưng hô Thánh Sư liền thụt lùi mấy bước.
Tiên Vương, Đại Đế có ba, năm Thiên Mệnh thì đỡ hơn, bọn họ chưa rõ xưng hô Thánh Sư đại biểu cho cái gì. Thấy Thôn Nhật Tiên Đế cung kính với Lý Thất Dạ khiến họ giật nyả mình.
Có Thượng Thần hoặc Đại Đế Tiên Vương thấp vị không hiểu ảo diệu, nghi hoặc hỏi:
– Thánh Sư là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là lão sư ghê gớm hơn cả Mặc lão?
Trong Thiên Thần thư viện hỏi lão sư nào được Đại Đế Tiên Vương tôn kính thì đó là như Mặc Thiên Quân, nên các Thượng Thần, Đại Đế Tiên Vương thấp vị không hiểu ý nghĩa danh hiệu Thánh Sư còn tưởng Lý Thất Dạ là lão sư giống Mặc Thiên Quân.
Tiên Vương cao vị thị khác, đặc biệt Đại Đế Tiên Vương cách đỉnh rất gần như Túng Thiên Tiên Vương, khi nghe danh hiệu Thánh Sư thì tái mặt.
Vì đám Tiên Vương cao vị nhóm Túng Thiên Tiên Vương biết rõ truyền kỳ của bách tộc không chỉ là truyền thuyết, nó thật sự tồn tại. Đây là bàn tay đen sau màn, từng chúa tể đại thế Thập Tam Châu, từng dẫn dắt chiến dịch săn đế, từng là kẻ thù không đội trời chung với Thế Đế. Đối địch với Thế Đế từ đời này sang đời khác nhưng Thế Đế không làm gì hắn được.
Ngẫm lại xem, ngươi không có đối địch nhiều đời với Thế Đế mà vẫn bình an thì khủng bố biết bao, dù không thấy tận mắt, chưa chính thức lĩnh íao sự đáng sợ của hắn nhưng bọn họ biết vị này không chỉ là thùng rỗng kêu to, xứng đáng bọn họ e ngại.
Cho nên khi nghe xưng hô Thánh Sư thì Đại Đế Tiên Vương cao vị đều biến sắc mặt, có Đại Đế Tiên Vương sợ quá lùi một bước.
Tiên Vương tim rớt cái bịch hút ngụm khí lạnh:
– Là hắn, hắn lại trở về!
Đám Đại Đế Tiên Vương liếc nhau, tim đập nhanh. Truyền thuyết này đã mất tích rất lâu, có người nói hắn xuống Cửu Giới, có người bảo hắn chết vào cuộc chiến chung cực, có người nói hắn bị giam ở nơi bí ẩn nhất.
Nhưng đám người không ngờ hắn vẫn còn ở Thập Tam Châu!
Cường đại như Vũ Luân Ma Đế cũng biến sắc mặt:
– Thánh Sư!
Vũ Luân Ma Đế cảm giác mình té xuống hố to, đã có người đào sẵn hố chờ bọn họ. Thiên Thần thư viện chỉ là miếng thịt mỡ, mồi dụ bọn họ nhảy xuống hố.
Một tiếng hừ lạnh vang lên:
– Hay cho Thánh Sư!
Một người bước ra từ đạo môn Thiên Quyền, một người trẻ tuổi, cực kỳ trẻ, dáng vẻ phấn chấn, khí vũ bất phàm. Người trẻ tuổi toát ra kiếm khí Đại Đế, lưng cõng thanh trường kiếm. Trường kiếm cổ xưa vô song đặt ở sau lưng người trẻ tuổi như hòa thành một.
Thấy thanh niên thì đám Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần tim đập nhanh, đặc biệt Thiên tộc rất là cung kính.
– Kiếm Đế đến!
Thấy người trẻ tuổi, Thượng Thần thì thào:
– Kiếm Đế, Đại Đế thứ chín của Thiển gia.
Người trẻ tuổi này được người ta gọi là Kiếm Đế, có thể nói là một trong Đại Đế có thiên phú nhất Thập Tam Châu hiện nay. Có người nói gã là phiên bản thành công của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Kiếm Đế, hắn xuất thân từ Thiển gia, là Đại Đế thứ chín của Thiển gia, vừa sinh ra đã có huyết thống Thánh Quyền, một trong hai cổ huyết của Thiên tộc. Kiếm Đế xuất thân cao quý lại có huyết thống như thế đã định trước gã bất phàm.
Kiếm Đế có thiên phú siêu cao lại được Thiển gia bồi dưỡng, gã không phụ kỳ vọng, cuối cùng không chỉ trở thành Đại Đế còn có mười một Thiên Mệnh.
Trong Thập Tam Châu, thiên phú của Kiếm Đế cao khiến vô số người ngước nhìn. Có người nói bàn về thiên phú thì Cuồng Thiểu Thiên Đế ngang ngửa Kiếm Đế, tiế rằng Cuồng Thiểu Thiên Đế là Đại Đế thất bại, Kiếm Đế có cùng thiên phú lại có cuộc sống khác hẳn, gã chỉ thiếu một Thiên Mệnh là sánh bằng tổ tiên Thiển gia, Thế Đế.
Kiếm Đế từng có cơ hội trở thành một vị Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh, nhưng bởi vì một vài lý do người ngoài không biết nên cuối cùng gã không chịu tải mười hai Thiên Mệnh mà chỉ là Đại Đế mười một Thiên Mệnh.
Cả đời Kiếm Đế si kiếm đạo, tự xưng tạo nghệ về kiếm đạo không người địch nổi nên người đời mới gọi gã là Kiếm Đế.
Kiếm Đế không chỉ là một vị Đại Đế mười một Thiên Mệnh, gã còn tham gia Thiên Đình, có địa vị rất cao. Có người nói địa vị của Kiếm Đế trong Thiên Đình xếp thứ hai, Thiên Đình cố ý bồi dưỡng gã thành người cầm lái tương lai.
Kiếm Đế trừ có địa vị rất cao trong Thiên Đình còn sáng lập Binh Minh, trở thành tổ chức Đại Đế có tiềm lực trẻ tuổi nhất Thập Tam Châu. Long Thương Ma Đế, Tuyệt Đao Thần Đế được Kiếm Đế mời tham gia Binh Minh.
Chương 3017: Nhân Hiền Tiên Đế
Kiếm Đế, có thể nói đó là Đại Đế rực rỡ nhất trong mấy thời đại, đủ chứng minh nội tình Thiển gia. Thiển gia trừ có Đại Đế vô địch cõi đời như Thế Đế ra còn cho ra Đại Đế thiên tài tuyệt thế vô song như Kiếm Đế, gã suýt có thể trở thành Đại Đế mười hai Thiên Mệnh giống Thế Đế.
Dù Kiếm Đế chỉ có mười một Thiên Mệnh nhưng huyết thống Thánh Quyền ít nhiều gì bù đắp được khiếm khuyết Thiên Mệnh. Bởi vậy có tin đồn tương lai Kiếm Đế rất có thể sẽ trở thành người nối nghiệp Thế Đế.
Đương nhiên một số người phê bình kín đáo về địa vị của Kiếm Đế trong Thiên Đình, vì Thế Đế có địa vị cực kỳ quan trọng trong Thiên Đình, huống chi còn chấp chưởng Thiên Quyền là tổ chức Đại Đế khủng bố không gì sánh bằng.
Nếu Kiếm Đế thật sự trở thành Đại Đế mười hai Thiên Mệnh thì Thiển gia có hai vị Đại Đế mười hai Thiên Mệnh, với thế lực đó Thiển gia đủ nghiền áp bất cứ đế thống tiên môn nào trên đời. Chỉ bằng vào Thiển gia là có thể diệt mọi chủng tộc toàn nhân tộc hay thậm chí là Thập Tam Châu.
Có lẽ vì vậy nên mọi người không muốn thấy Kiếm Đế thành Đại Đế mười hai Thiên Mệnh, không thì Thiển gia đem lại uy hiếp quá lớn cho Thập Tam Châu.
Kiếm Đế tiến lên trước, vẫn tràn đầy bá khí nhìn Lý Thất Dạ:
– Tiếng tăm của Thánh Sư như sấm bên tai!
Lý Thất Dạ nhìn Kiếm Đế, cười tủm tỉm chậm rãi nói:
– Tử tô nThiển gia đúng là có chút bản lĩnh, chỉ không biết hổ phụ có có hổ tử không? Nếu là hổ phụ khuyển tử thì bôi nhọ uy danh lão tổ tông của ngươi.
Lý Thất Dạ liếc qua Thế Đế ngồi sau đạo môn.
Thế Đế không giận, bình tĩnh ngồi yên, không ai phỏng đoán ý tưởng của Thế Đế được.
Kiếm Đế lạnh lùng cười:
– Kiếm Đế ta đây không cần dựa vào tổ tông!
Kiếm Đế lạnh lùng nói:
– Người đời đều e sợ ngươi, ta muốn kiến thức thử ngươi có vô địch như tin đồn không!
– Ngươi nên sợ ta.
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu nói:
– Nếu ngươi không sợ ta thì hãy về nhà nghe lão tổ tông nhà ngươi kể chuyện, khiến hắn kể cho ngươi nghe câu chuyện đời đời của ta và hắn.
Nói tới đây Lý Thất Dạ cười nói lớn với Thế Đế sau đạo môn:
– Lão già Thiển, có phải ngươi không kể chuyện của chúng ta không? Cách ngươi dạy dỗ tử tôn không được tốt lắm, nhìn tử tôn của ngươi xem, đã là Đại Đế mười một Thiên Mệnh mà còn như tiểu thanh niên, gai góc. Đại Đế mười hai Thiên Mệnh nhà ngươi hơi thất bại.
Thế Đế bình tĩnh nói, như đã siêu thoát:
– Người trẻ tuổi có có cách sống của họ, thế giới của họ nên do chính họ làm chủ.
– Tôn giá đừng lên mặt!
Kiếm Đế khó chịu trước thái độ của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Ta là ta, Thiển gia là Thiển gia, hôm nay ta không đại biểu bất cứ người nào, chỉ đại biểu bản thân ta khiêu chiến ngươi!
Đám Đại Đế Tiên Vương có mặt liếc nhau, không chỉ vì Kiếm Đế dám khiêu chiến tồn tại như Lý Thất Dạ.
Quan trọng hơn là lời Kiếm Đế nói đáng để người nghiền ngẫm. Nghe đồn Kiếm Đế tuy là Đại Đế thứ chín của Thiển gia, rất được Thiển gia xem trọng, hết sức bồi dưỡng, rất có thể trở thành người nối nghiệp của Thế Đế.
Nhưng nghe đồn Kiếm Đế và Thế Đế lão tổ tông bọn họ tình cảm không được tốt, nghe đồn hai ông cháu từng chĩa đao kiếm vào nhau.
Cho nên Kiếm Đế mới chạy đến Thiên Đình, ít khi nào gã đại biểu cho Thiển gia.
Tại sao Kiếm Đế mâu thuẫn với Thế Đế thì người ngoài không biết cụ thể, có úy đoán rằng Kiếm Đế muốn thoát khỏi sự khống chế của lão tổ tông Thiển gia. Có người nói Kiếm Đế muốn hành động lớn, ở lại Thiển gia thì gã mãi mãi núp dưới ánh sáng của Thế Đế, dù gã có lấy được thành tựu rực rỡ cỡ nào cũng bị lu mờ khi so sánh với lão tổ tông Thế Đế.
Vì suy đoán này nên mọi người đều cho rằng đó là lý do Kiếm Đế tham gia Thiên Đình chứ không phải Thiên Quyền, cũng là lý do gã sáng tạo Kiếm Minh. Kiếm Đế không muốn sống dưới ánh sáng vô hạn của lão tổ tông mình.
– Ài, tử tôn Thiển gia đời sau không bằng đời trước.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Mới có Đại Đế mười một Thiên Mệnh, không làm được gì. Lão tổ tông nhà các ngươi ở trước mặt ta còn đỡ chút, kiến nhỏ như ngươi chỉ có thể nhảy nhót một vài cái.
Kiếm Đế hừ lạnh một tiếng:
– Lớn lối thật!
Mắt Kiếm Đế lạnh lẽo âm trầm nói:
– Ta chống mắt xem ngươi có danh xứng với thực không, có vô địch như lời đồn!
– Không cần xem.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta vốn vô địch, nhưng ta sợ ngươi thua không nổi, lỡ làm thịt ngươi sẽ khiến lão già Thiển đau lòng tiểu tôn tử nhà ngươi. Không làm thịt ngươi thì không biết lão già Thiển sẽ lấy cái gì mua mạng ngươi?
Lý Thất Dạ cười nói với Thế Đế:
– Lão già Thiển, ngươi cảm thấy mạng sống của tiểu tôn tử đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu ngươi chịu bỏ tiền ra thì ta sẽ suy xét cho ngươi chuộc mạng của hắn.
Đám Đại Đế Tiên Vương câm nín, trên đời có ai dám nói chuyện kiểu đó với Thế Đế? Tồn tại như Huyền Đế cũng không dám gọi thẳng là lão già Thiển, nhưng Lý Thất Dạ nói năng dõng dạc không thèm để bụng, dường như Thế Đế chỉ là một lão già trong mắt hắn.
Thế Đế chậm rãi nói:
– Tiểu Kiếm, đừng lơ là coi thường.
Kiếm Đế hừ lạnh một tiếng:
– Hừ, đương nhiên ta biết!
Mọi người nghe xong liền hiểu đúng như tin đồn, tình cảm giữa Kiếm Đế và Thế Đế không tốt, hai ông cháu không hợp nhau. Kiếm Đế như một vãn bối phản nghịch.
Kiếm Đế nhướng mày trừng Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Thánh Sư, dám chiến một trận với ta không? Dù ta là vãn bối cũng xin chỉ giáo!
Một thanh âm ôn nhuận như ngọc vang lên:
– Chỉ giáo thì cần gì Thánh Sư, Kiếm Đế, ta cùng ngươi luận bàn vô thượng kiếm đạo được không?
Một nam nhân trung niên áo bay phất phơ, tay cầm trường kiếm, cả người ôn huận như ngọc. Nam nhân trung niên không có khí thế khiếp người, chẳng có đế y ngập trời. Nam nhân trung niên tay cầm trường kiếm như quân tử khiêm khiêm, toát ra hơi thở thư hương dòng dõi, như học sĩ đọc đủ thi thư.
Ngươi thậm chí không thấy hơi thở Tiên Đế toát ra từ nam nhân trung niên, cảm giác như đây là một vị học giả, là khiêm khiêm quân tử.
Thấy nam nhân trung niên như đầy bụng mực nước, có người nhận ra lai lịch:
– Nhân Hiền Tiên Đế!
Có kẻ thì thào:
– Lại một vị Tiên Đế vô địch kiếm đạo, đúng là đáng giá chiến một trận.
Nhân Hiền Tiên Đế, Tiên Đế của Cửu Giới, Tiên Đế thứ năm của Phi Tiên giáo, từng có huyết thống rất mỏng manh nên tự rút huyết thống ra, chịu đau đớn đủ điều rốt cuộc loại bỏ huyết thống Cổ Minh trong thân thể.
Nhân Hiền Tiên Đế dùng hành động chứng minh bản thân là một phần của nhân tộc, là huyết thống Cửu Giới chứ không thuộc về Cổ Minh. Nhân Hiền Tiên Đế cưỡng lại được sức hấp dẫn của huyết thống Cổ Minh, bước ra đại đạo vô thượng thuộc về mình.
Nhân Hiền Tiên Đế không chỉ là một vị Tiên Đế mà cũng si kiếm đạo giống như Kiếm Đế. Nghe đồn sau khi Nhân Hiền Tiên Đế giá lâm Đệ Thập Giới thì tập trung nghiên cứu kiếm đạo, có thành tựu riêng biệt.
Kiếm Đế có tạo nghệ vô song cõi đời về kiếm đạo nhưng gã xem như vãn bối khi so với Nhân Hiền Tiên Đế.
Thấy Lý Thất Dạ, Nhân Hiền Tiên Đế cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
– Thánh Sư, đã lâu không gặp.
Lý Thất Dạ ngồi yên tại chỗ nhẹ gật đầu nói:
– Tiên Đế Phi Tiên giáo là niềm tự hào của Cửu Giới, cũng là kiêu ngạo của nhân tộc chúng ta.
Nhân Hiền Tiên Đế lại cúi mình:
– Đa tạ Thánh Sư khen.
Nhân Hiền Tiên Đế hiểu ẩn ý câu nói của Lý Thất Dạ.
Trước kia Nhân Hiền Tiên Đế có huyết thống Cổ Minh, tuy nói chính xác ra gã là nhân tộc nhưng từ khi Âm Nha diệt Cổ Minh, Cửu Giới còn để lại máu lai. Bởi vì huyết thống Cổ Minh siêu mạnh, dù không phải huyết thống thuần túy cũng vẫn khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, tu luyện càng thoải mái hơn.
Cũng vì điều này nên nhiều người không cưỡng lại được hấp dẫn từ huyết thống Cổ Minh, từng có người định vực dậy Cổ Minh, còn tìm công pháp của Cổ Minh để tu luyện. Nên Âm Nha từng đợt quét sạch Cửu Giới, đồ sát nhiều giọt máu Cổ Minh rơi rớt.
Lúc trước vì có huyết thống Cổ Minh mỏng manh nên Nhân Hiền Tiên Đế biểu hiện thiên phú siêu cao, tuy Lý Thất Dạ không giết gã nhưng phản đối gã trở thành Tiên Đế. Nhưng khi đó các lão tổ Phi Tiên giáo hết sức ủng hộ Nhân Hiền Tiên Đế chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế.
Cuối cùng vì lý do nào đó mà Lý Thất Dạ im lặng, không xuống tay với Nhân Hiền Tiên Đế. Lúc đó Âm Nha thật sự muốn đồ sát vãn bối như Nhân Hiền Tiên Đế thì dù có Phi Tiên giáo che chở cũng vô dụng, lúc ấy quân đoàn của hắn có thể càn quét Cửu Giới.
Nhân Hiền Tiên Đế từng có lời hứa là tuyệt đối không đi con đường Cổ Mình, gã nhiều lần trải qua giày vò tách rời huyết thống Cổ Minh, mãi khi gã trở thành Tiên Đế vẫn giữ thái độ hết sức cẩn thận. Vì Nhân Hiền Tiên Đế là nhân tộc chứ không phải Cổ Minh!
– Hậu sinh khả úy. Mình trong cõi cửa điện nên mọi vấn đề ở đây là Chính Xác chuẩn chỉnh nhất . Cửa Điện mình đang trông dữ Thầy Ý Ăn Lộc Bói Toán nha! …!
Nhân Hiền Tiên Đế nhìn Kiếm Đế, từ tốn nói:
– Kiếm đạo cao xa, cô độc lạnh lẽo. Hôm nay gặp kình địch lớp trẻ khiến ta muốn chiến một trận, Kiếm Đế có chịu không?
Trong phút chốc mọi người nhìn Kiếm Đế, Nhân Hiền Tiên Đế. Tạo nghệ kiếm đạo của Kiếm Đế tự xưng là không người sánh kịp nên gã mới sáng tạo Binh Minh.
Thành tựu kiếm đạo của Nhân Hiền Tiên Đế đã nổi tiếng từ lâu, trước khi Kiếm Đế ra đời thì thành tựu của gã đã nổi tiếng lan xa.
Tuy hôm nay mọi người đến vì Thiên Thần thư viện nhưng được tận mắt nhìn hai vị Đại Đế đỉnh kiếm đạo chiến một trận cũng rất hấp dẫn, là sự hưởng thụ thị giác.
Chương 3018: Sắp đại chiến
Khi Nhân Hiền Tiên Đế, Kiếm Đế giương cung bạt kiếm thì Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, nhàn nhã nói:
– Các vị Đại Đế Tiên Vương đều đến, náo nhiệt như thế không cần gấp gáp đánh nhau làm gì.
Lời nói của Lý Thất Dạ hấp dẫn ánh mắt mọi người, đặc biệt là 6 nữ nhân cao vị càng chú ý từng hành động của hắn. Đó là Thánh Sư, là bàn tay sau màn từng đồ sát Đại Đế, không Đại Đế Tiên Vương nào dám phớt lờ hắn.
– Thịnh yến thế này thì người cất tiếng đầu tiên nên là ta.
Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên ghế, cười nói:
– Dù là Đại Đế mười hai Thiên Mệnh cũng ngoan ngoãn cụp đuôi cho ta!
Đám người hút ngụm khí lạnh,,ọi người liếc qua Huyền Đế, Thế Đế vì cả hai là Đại Đế mười hai Thiên Mệnh. Nhất Diệp Tiên Vương thì chắc chắn đứng về phía Thiên Thần thư viện, bên cạnh Lý Thất Dạ.
Bây giờ Lý Thất Dạ chỉ có khiêu khích Huyền Đế và Thế Đế.
Huyền Đế trong gương hay Thế Đế sau đạo môn đều không biểu lộ gì.
Lý Thất Dạ nhìn Thế Đế rồi xem Huyền Đế, cười nói:
– Lão già Thiển, hai ngươi tiếp tục ở trong ổ hay đi ra chiến?
Thế Đế ngồi trên ghế đá, bình tĩnh nói:
– Lúc nên ra tay tất nhiên sẽ ra tay, ngươi sống lâu lắm rồi, không cần nóng nảy.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười to:
– Lão già Thiển có khác, đúng là cáo già tính sâu xa.
Lý Thất Dạ nhìn mặt gương, chậm rãi hỏi:
– Huyền Đế thì sao? Nếu muốn xuống dưới chiến một trận thì xuống đi, không chiến thì cút, đừng ở đó rình rập, ta không phải mỹ nhân mới tắm ra.
Trực tiếp bảo Đại Đế mười hai Thiên Mệnh cút, tư thái bá khí làm đám người có mặt hút ngụm khí lạnh. Người chưa biết lai lịch của Lý Thất Dạ thì trố mắt líu lưỡi. Quá bá đạo, dám kêu Đại Đế mười hai Thiên Mệnh biến, trên đời này ai dám làm như vậy?
Huyền Đế không giận à cười, thanh âm xuyên qua mặt gương truyền đến cổ thế giới:
– Thánh Sư nói đùa.
Huyền Đế cười nói:
– Ta đã lâu chưa ra tay, xương cốt đã cứng, hành động cũng cứng. Ta chỉ đến giúp vui, quan trọng của Thập Tam Châu cần có tài năng tuyệt đỉnh như Thánh Sư, Thế Đế giơ cờ đi đầu, ta phụ trách cổ vũ là được.
– Nên ta không góp vui trong thịnh yến này.
Huyền Đế cười đầy bí hiểm:
– Nhất Diệp đạo huynh, đương thời có Thánh Sư và Thế Đế giơ cờ đủ rồi, dù sao đang rảnh, hai chúng ta cùng chơi một ván đi? Dọa này ta gặp một bàn cờ có thế vạn cổ, không biết Nhất Diệp đạo huynh có dám chơi cùng không?
Huyền Đế mở miệng, mọi người nín thở. Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng không dám coi thường, Huyền Đế rút lui khỏi thịnh yến không khiến đám người bất ngờ, nhưng câu nói tiếp theo khiến mọi người ngã ngửa. Huyền Đế không tham gia thịnh yến nhưng muốn kéo Nhất Diệp Tiên Vương đi.
– Đạo hữu mời thì sao dám không nghe, cung kính không bằng tuân mệnh.
Giọng Nhất Diệp Tiên Vương văng vẳng từ tốn nói:
– Ta chơi một ván với đạo hữu, xem ai là người nắm giữ ván cờ vạn cổ.
Huyền Đế cười nói:
– Tốt, ta sẽ đun trà xin chờ đợi.
Huyền Đế nói với Thế Đế:
– Đạo huynh, đại thế tương lai xin giao cho đạo huynh, ta chỉ là một nông dân nhàn vân dã hạc.
Bùm!
Mặt kính trên bầu trời vỡ nát, Huyền Đế cũng biến mất.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Thập Tam Châu lung lay, lực lượng rung rinh dù ở cổ thế giới cũng cảm nhận được. Trong khoảnh khắc uy Tiên Vương mênh mông vô địch xuyên suốt nguyên Thập Tam Châu.
– Nhất Diệp Tiên Vương xuất thế!
Trong Thập Tam Châu, đám người không biết chuyện xảy ra ở cổ thế giới nhưng khi uy Tiên Vương mênh mông vô địch xuyên suốt nguyên Thập Tam Châu làm các tu sĩ ở đây giật nảy mình. Biết bao tu sĩ bị uy Tiên Vương trấn nhiếp quỳ rạp dưới đất.
Mọi người bị rung động, không rõ tại sao Nhất Diệp Tiên Vương đột nhiên xuất thế, không biết Nhất Diệp Tiên Vương đi đấu với Huyền Đế.
Tuy cả hai không tỉ võ mà chỉ chơi cờ, nhưng Đại Đế Tiên Vương đỉnh cao như bọn họ thì chỉ một ván cờ cũng sẽ thay đổi đại thế toàn bộ Thập Tam Châu.
Huyền Đế đi, Nhất Diệp Tiên Vương cũng đi làm cổ thế giới bình lặng. Bên Thần tộc thì Huyền Đế đã rút ra, dường như tình hình khá xấu cho Thần tộc, nhưng bên Thiên Thần thư viện cũng mất Nhất Diệp Tiên Vương, coi như huề nhau.
Với người không biết lai lịch thật sự của Lý Thất Dạ thì tim hơi đập nhanh, trong mắt bọn họ nghĩ Nhất Diệp Tiên Vương mới là núi dựa mạnh nhất. Nhất Diệp Tiên Vương bị Huyền Đế kéo đi, giờ Thiên Thần thư viện mất đi chỗ dựa mạnh nhất, đại thế rất xấu cho Thiên Thần thư viện.
– Được rồi, Huyền Đế đã đi, Nhất Diệp cũng đi, náo nhiệt giảm một nửa.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng đây dù sao là thịnh yến, lão già Thiển thấy đúng không?
– Đúng là thịnh yến.
Thế Đế ngồi yên tại chỗ, chậm rãi nói:
– Ai ăn được thịnh yến này thì phải xem bản lĩnh của nhau.
– Cửu Giới và bách tộc chúng ta chắc chắn sẽ đánh ba tộc Thần, Ma, Thiên các ngươi tơi bời!
Thôn Nhật Tiên Đế cực kỳ bá khí nói:
– Hôm nay ba tộc Thần, Ma, Thiên các ngươi dám động binh với Thiên Thần thư viện chúng ta thì ngày khác bách tộc nhất định sẽ phát binh san bằng Thiên Đình các ngươi!
Kiếm Đế hừ lạnh một tiếng:
– Lớn lối thật, Thôn Nhật Tiên Đế, ngươi cho rằng Thiên Đình ta làm bằng đất sao?
Thôn Nhật Tiên Đế cười to bảo:
– Dù Thiên Đình không phải làm bằng đất nhưng cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu. Lúc trước chiến dịch săn đế, Hồng Thiên Nữ Đế truy giết Tề Thiên Đế chủ Thiên Đình các ngươi, đình chủ trốn đến Thập Tam Châu, cuối cùng vẫn bị Nữ Đế chém trong Thiên Đình. Chờ khi Thánh Sư ra lệnh là Tiên Đế Cửu Giới chúng ta nhất định sẽ san bằng Thiên Đình các ngươi!
Câu nói bá khí làm đám Đại Đế hút ngụm khí lạnh, nhưng công nhận chuyện lúc trước xảy ra là nỗi nhục với Thiên Đình.
Lúc trước Tiên Đế Cửu Giới làm chiến dịch săn đế quá hung mãnh, Tề Thiên Đế chủ Thiên Đình, một trong Đại Đế mạnh nhất đã bị Hồng Thiên Nữ Đế tham gia chiến cuộc muộn truy sát không có chỗ trốn, cuối cùng dù trốn về Thiên Đình vẫn bị Hồng Thiên Nữ Đế giết ngay đạo môn nhà.
Nên biết Tề Thiên Đế là Đại Đế mười một Thiên Mệnh, còn có huyết thống Thiên Quyền, đó là huyết thống máu tiên của Thiên tộc, nhưng vẫn bị Hồng Thiên Nữ Đế chém.
Lúc trước mười hai Thiên Mệnh được gọi là người sáng lập Thiên Đình, tuy gã không sáng chế ra Thiên Đình nhưng đúng là Thiên Đình đã huy hoàng hơn khi nằm trong tay gã. Tề Thiên Đế từng là vị Đình Chủ có sức ảnh hưởng nhất trong các đời Đình Chủ của Thiên Đình.
Nhưng cuối cùng Tề Thiên Đế bị Hồng Thiên Nữ Đế chém trước đạo môn nhà, đây là sỉ nhục rất lớn với Thiên Đình.
Nếu không phải Thế Đế cố gắng xoay chuyển, lại có đám đông Đại Đế hai tộc Thần, Ma tham gia thì e rằng các Cửu Giới vô địch như Minh Nhân Tiên Đế, Hồng Thiên Nữ Đế sát phạt, chẳng biết bao nhiêu Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên bị đồ sát chết.
Lúc trước vì có Âm Nha dẫn dắt Tiên Đế Cửu Giới thế không thể đỡ mới buọc Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên ký hiệp nghị, khiến tất cả bách tộc Thập Tam Châu từ nay không nghe theo ba tộc Thần, Ma, Thiên quản lý, chín thức có tự do.
Tất cả Thượng Thần Đại Đế của ba tộc Thần, Ma, Thiên nhìn Thôn Nhật Tiên Đế chằm chằm, vì gã nói một câu vạch gốc gác của họ. Chiến dịch săn đế ngày xưa là mối nhục của ba tộc Thần, Ma, Thiên, bọn họ vốn là chủ nhân Thập Tam Châu nhưng vì trận chiến này khiến họ đánh mất quyền khống chế Thập Tam Châu hoàn chỉnh.
– Như thế nào? Không phục?
Thôn Nhật Tiên Đế là mãnh tướng từng tham gia chiến dịch săn đế, dù bị đám đông Đại Đế nhìn chằm chằm vẫn bá khí châm chọc:
– Nếu không phục thì qua đây chiến một trận, xem ba tộc Thần, Ma, Thiên các ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức bấy nhiêu năm đã được thêm bao nhiêu nội tình.
Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên phản kích lại, Long Thương Ma Đế cười khẩy nói:
– Chiến thì chiến, chờ xem lộc về tay ai!
Thiên Đình không chỉ có Thiên tộc, thật ra cũng có Đại Đế hai tộc Thần, Ma tham gia, chẳng qua Thiên tộc là chủ lực.
– Trận chiến này không chỉ muốn chiến với ba tộc Thần, Ma, Thiên, đã tới lúc dọn dẹp bách tộc chúng ta.
Mục Thiên Tiên Đế chậm rãi nói:
– Thiên Thần thư viện là cái nôi của bách tộc chúng ta, ai trong bách tộc đám đụng vào Thiên Thần thư viện tức là kẻ thù của bách tộc, giết không tha!
– Ta tán đồng quan điểm này.
Nhân Hiền Tiên Đế gật đầu nói:
– Kẻ mơ ước Thiên Thần thư viện đều đáng tru, pâỉ bị diệt môn!
Mắt Nhân Hiền Tiên Đế lộ ra sát khí.
Đám Túng Thiên Tiên Vương thành bia ngắm. Nhiều Tiên Vương, Thượng Thần bách tộc lạnh lùng nhìn mười bốn vị Tiên Vương nhóm Túng Thiên Tiên Vương, trong số bọn họ có Tiên Vương là học sinh của Thiên Thần thư viện, làm hành động này chẳng khác ào khi sư diệt tổ!
– Nhân Hiền, bách tộc không chỉ do Tiên Đế Cửu Giới các ngươi quyết định. Bách tộc chứa trăm sông, có nhiều Tiên Vương, ngươi nghĩ bằng vào mấy vị Tiên Đế Cửu Giới các ngươi tự lập thành chính thống là có thể trở thành chính thống của bách tộc sao?
Túng Thiên Tiên Vương lạnh lùng nói:
– Xét cho cùng thì trong Thập Tam Châu Tiên Đế Cửu Giới các ngươi vẫn chỉ là người từ ngoài đến, chúng ta mới là chủ nhân của bách tộc!
Thật ra từ đầu đến cuối không cần biết là Túng Thiên Tiên Vương khởi đầu hay nguyên Túng Thiên giáo đều hơi ghét Tiên Đế Cửu Giới, người ngoài không biết lý do cụ thể.
Kiếm Đế cười to bảo:
– Ta cảm thấy một số Tiên Vương bách tộc các ngươi có thể tham gia vào Thiên Đình chúng ta, luôn mở rộng đạo môn, nhiệt liệt hoan nghênh.
Chương 3019: Chính thống của bách tộc
Dĩ nhiên đám Túng Thiên Tiên Vương không đáp lại lời mời của Kiếm Đế, kêu bọn họ thư kích Thiên Thần thư viện tức là bách tộc nội đấu, lý do là vì báu vật còn nói được. Đây là thế giới mạnh ăn thịt yếu, loại chuyện này hai bên đều có lý.
Nhưng kêu nhóm Túng Thiên Tiên Vương dẫn dắt Tiên Vương bách tộc tham gia Thiên Đình thì đó là phản tộc, đời sau của họ sẽ đời đời bị người khinh bỉ. Ít nhất bọn họ không thể làm điều này.
– Dù các vị Tiên Đế không thể đại biểu được bách tộc nhưng đám Túng Thiên các người cũng không thể đại biểu bách tộc!
Đào Thọ Tiên Vương lạnh lùng nói:
– Bách tộc có Tiên Vương như các ngươi, phản bội cả học viện của mình thật khiến người khinh thường.
– Chúng ta không thể đại biểu bách tộc chẳng lẽ Kỳ Trúc Sơn, Cổ Phủ các ngươi thì có thể sao?
Túng Thiên Tiên Vương không đề cập tới Thiên Thần thư viện:
– Đây chỉ là mạnh ăn thịt yếu, đừng chụp mũ nhau làm gì. Ai thắng làm vua, ai thua thì thân chết đạo tiêu, đây là thế giới tàn khốc của chúng ta, không ai đại biểu bách tộc được. Tiên Đế Cửu Giới cũng vậy, Cổ Phủ cũng thế, cả Kỳ Trúc Sơn đều không thể đại biểu bách tộc…
– Ta đại biểu bách tộc!
Lý Thất Dạ ngắt lời Thiên Đế, lạnh lùng nói:
– Cửu Giới cũng tốt, Thập Tam Châu cũng thế! Nếu ai muốn một chính thống thì được, ta cho các ngươi! Thiên Thần thư viện là chính thống của bách tộc!
Lý Thất Dạ dứt lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, bao gồm các Đại Đế Tiên Vương.
Mọi người nín thở, không dám lên tiếng, bởi vì Lý Thất Dạ nói một câu là đập bàn quyết định.
Đám người nghĩ kỹ lại nếu hỏi trong bách tộc ai có thể trở thành chính thống của bách tộc thì đúng là chỉ có Thiên Thần thư viện. Không chỉ vì Thiên Thần thư viện bồi dưỡng ra nhiều Tiên Vương, Thượng Thần, không chỉ vì rất nhiều Tiên Đế, Tiên Vương từng để lại đạo thống của mình tại đây.
Quan trọng hơn Thiên Thần thư viện chỉ là nơi truyền đạo dạy người, nó khác với bất cứ tông môn truyền thừa nào, nó không tham gia tranh giành ích lợi của tông môn, địa vị của nó cao cả, địa vị trung lập giữa bách tộc.
Có thể nói trăm ngàn vạn năm nay Thiên Thần thư viện chỉ phụ trách liên tục rót thiên tài vào bách tộc, bồi dưỡng Thượng Thần, Tiên Vương cho bách tộc. Thiên Thần thư viện không vì tranh bá thiên hạ, không vì cướp giật tài nguyên, đơn giản là bồi dưỡng nhân tài bách tộc, chỗ này đơn thuần là truyền đạo nuôi nấng người.
Trong bách tộc, bất cứ người nào để tay lên ngực tự hỏi nếu bảo ai là chính thống trong bách tộc, nếu Thiên Thần thư viện cũng không tính thì còn môn phái truyền thừa nào dám tự nhận mình là chính thống của bách tộc?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Thiên Thần thư viện là cái nôi của bách tộc, là căn cơ bách tộc vực dậy, ai dám dao động nó, giết không tha! Ai dám mơ ước Thiên Thần thư viện là kẻ thù của bách tộc, dù đó có là bách tộc hay ba tộc Thần, Ma, Thiên!
Lý Thất Dạ nói một câu quyết định tất cả, không ai phản đối được, dù là Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đứng ra cũng vô hiệu.
Huống chi Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh trong bách tộc chỉ có Nhất Diệp Tiên Vương, mà Nhất Diệp Tiên Vương là tuyệt đối ủng hộ Thiên Thần thư viện, tuyệt đối đứng về phía Lý Thất Dạ.
Khi đại chiến sắp đến, Lý Thất Dạ nói câu đó ngay trước mặt chúng đế chư thần, một câu quyết định tất cả đã xác định địa vị của Thiên Thần thư viện.
Mọi người nín thở, Thế Đế cũng chỉ bình tĩnh ngồi yên, không nói tiếng nào. Đương nhiên với Thế Đế thì đây chỉ là chuyện bên trong bách tộc.
Lý Thất Dạ nhìn Túng Thiên Tiên Vương chằm chằm, lạnh lùng nói:
– Muốn bình bên ngoài thì phải an bên trong trước, động Thiên Thần thư viện, giết không tha!
Bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm thì Túng Thiên Tiên Vương là Tiên Vương mười một Thiên Mệnh cũng nghẹt thở, thụt lùi một bước, vì câu nói của Lý Thất Dạ như đã phán tử hình gã.
Túng Thiên Tiên Vương hít sâu, chậm rãi nói:
– Thánh Sư, dù là ngươi cũng không thể quyết định sống chết!
Túng Thiên Tiên Vương dù sao là Tiên Vương mười một Thiên Mệnh, sẽ không mặc người xâm lược.
Kiếm Đế cười nói:
– Túng Thiên Tiên Vương, xem ra bách tộc không coi các ngươi là người mình, bây giờ các ngươi liên hợp với ta còn kịp, không thì các ngươi khó mà sống sót rời đi. Lúc này nên cường cường hợp tác bắt lấy Thiên Thần thư viện, quét sạch bọn họ, vậy thì các ngươi là chính thống của bách tộc!
Mắt Túng Thiên Tiên Vương hấp háy, nhưng không tỏ thái độ, điều này không có nghĩa là gã không muốn.
Lời nói của Kiếm Đế tràn ngập sức chiến đấu, nếu diệt hết kẻ địch có mặt, như Lý Thất Dạ, nhóm Thôn Nhật Tiên Đế.
Đồ sạch kẻ địch, tiêu diệt Thiên Thần thư viện thì cuộc chiến này sẽ xoay chuyển thế cục Thập Tam Châu, thậm chí từ nay thay đổi vận mệnh của bách tộc.
Nếu bọn họ liên hợp với ba tộc Thần, Ma, Thiên, khi đã thành công sẽ tăng cao địa vị của Túng Thiên giáo họ trong Kiêu Hoành Châu, thậm chí là bách tộc.
Khi thành công thì sau này không có Thiên Thần thư viện, cũng không còn Cổ Phủ, Kỳ Trúc Sơn. Đến ngày đó Kiêu Hoành Châu là thời đại nhom Túng Thiên giáo xưng bá. Huống chi hợp tác với ba tộc Thần, Ma, Thiên thì bên họ cũng cần có minh hữu như Túng Thiên giáo, bọn họ cần một minh hữu cường đại có thể lèo lái bách tộc.
Đây là ý tưởng cực kỳ lớn gan, tuy ba tộc Thần, Ma, Thiên và bách tộc nước lửa khó dung, Tiên Vương bách tộc đồng lòng đối kháng nhưng tại sao Tiên Vương bách tộc không thể liên hợp với ba tộc Thần, Ma, Thiên, nhờ tay bọn họ đặt địa vị của mình trong bách tộc?
Túng Thiên Tiên Vương nhìn hướng Thế Đế, nếu hỏi trong ba tộc Thần, Ma, Thiên tại đây lời của ai nặng ký nhất thì đó là Thế Đế. Miễn Thế Đế mở miệng thì quyết định tất cả. Một câu nói của Thế Đế hữu dụng hơn bất cứ ai khác, có sức nặng hơn ai hết.
Thế Đế bình tĩnh ngồi, mở miệng hỏi:
– Đúng là bách tộc đã tới lúc cần một chính thống, nhưng ai là chính thống phải do người thắng viết.
Túng Thiên Tiên Vương nghẹt thở. Đúng, ai là chính thống thì từ người thắng viết, nếu bọn họ thắng trận chiến này thì họ là chính thống, Thiên Thần thư viện thành tro bụi.
Nếu đồ diệt tất cả người nơi đây thì ai biết chuyện xảy ra trong cổ thế giới? Người đời Thập Tam Châu không biết tình hình cụ thể, sau này sẽ ra sao thì tùy người thắng là bọn họ viết, họ sẽ đứng ở mặt chính nghĩa.
Khi Thế Đế nói ra câu đó làm tim Túng Thiên Tiên Vương đập nhanh, huống chi trăm ngàn vạn năm nay Thế Đế và Âm Nha đối địch, trên đời này chỉ mình Thế Đế có năng lực chiến với Âm Nha. Nếu Thế Đế mà ra tay thì Âm Nha đừng hòng trốn thoát.
Tưởng tượng tương lai nắm giữ đại thế bách tộc, đứng trên đỉnh cao nhất bách tộc, giống nhóm Thế Đế khống chế vận mệnh nguyên chủng tộc làm Túng Thiên Tiên Vương sôi trào máu nóng.
– Lão già Thiển, năng lực dụ dỗ của ngươi đúng là giỏi.
Trong khi Túng Thiên Tiên Vương suy nghĩ lung tung thì Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỉ nói vài câu đã khiến Tiên Vương tim đập nhanh, xúi giục Tiên Vương bách tộc nhập bọn. Không uổng là người cầm quyền Thiên tộc. Khâm phục, khâm phục.
Thế Đế nói chuyện vẫn bình thản nhưng rất có sức nặng:
– Chỉ là lời nói thật, không tính là dụ dỗ.
Khi Thế Đế nói ra câu đó tức là một lời hứa.
Thôn Nhật Tiên Đế cười to bảo:
– Ha, xem ra sắp có người phản tộc, mốn đầu vào ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Thôn Nhật Tiên Đế khinh thường nói:
– Loại người này mà cũng làm Tiên Vương, khiến người trơ trẽn! Bách tộc có được ngày nay là biết bao tiên hiên dùng máu nóng đổi lấy!
Nhân Hiền Tiên Đế lộ ra khí thế túc sát:
– Kẻ phản tộc, nên đồ!
Nhân Hiền Tiên Đế âm trầm nói:
– Túng Thiên giáo, Tư Thần tông nên bị xóa tên khỏi Kiêu Hoành Châu!
Khi nói chuyện trường kiếm của Nhân Hiền Tiên Đế đã lộ ra sát ý khủng bố.
Mục Thiên Tiên Đế chỉ vào Túng Thiên Tiên Vương:
– Túng hiên, hôm nay dù về công hay tư đều phải lấy đầu ngươi!
Túng Thiên Tiên Vương cũng là người vô địch một thời đại, bị khinh thường khiến gã hừ mũi cười ngạo nghễ, nói:
– Mục Thiên, ngươi coi trọng mình quá, chưa biết lộc về tay ai, sợ gì chiến với ngươi?
Vũ Luân Ma Đế cùng ba Đại Đế của thế gia bọn họ, Long Thương Ma Đế và Tuyệt Đao Thần Đế trực tiếp khiêu chiến Thôn Nhật Tiên Đế:
– Náo nhiệt vậy rồi thì chiến đi.
Long Thương Ma Đế tràn đầy bá khí nói:
– Thôn Nhật, lúc trước trong chiến dịch săn đế ngươi chưa chết, giờ là lúc ngươi lên đường!
Sáu Đại Đế hình thành thế vây công Thôn Nhật Tiên Đế.
Kiếm Đế thét dài:
– Đạo huynh, vậy chúng ta hãy so kiếm đạo một lần đi, để chúng ta nhìn xem là hậu sinh khả úy hay tiền bối vững chắc.
Kiếm Đế tràn đầy bá khí trước tiên khiêu chiến với Nhân Hiền Tiên Đế.
Bách Tí Chiến Thần cũng hét to:
– Đúng, sợ gì đánh một trận?
Trong phút chốc không khí căng thẳng tới cực điểm, các vị Đại Đế Tiên Vương đều tìm mục tiêu của mình, tỏa định đối phó. Tất nhiên không ai khiêu chiến Lý Thất Dạ, mọi người ngầm giao Âm Nha cho Thế Đế.
Ngay khi hai bên sắp xáp lá cà thì Lý Thất Dạ nhàn nhã cười nói:
– Các vị, nghe ta nói một lời.
Đây là tồn tại tuyên cổ, bàn tay đen sau màn, Lý Thất Dạ náoi một câu có thể tạm dừng tất cả. Dù là nhóm Kiếm Đế tràn đầy kiêu ngạo cũng không dám lơ nhóm Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vẫy tay với đám Nhân Hiền Tiên Đế, chậm rãi nói:
– Nhân Hiền, Thôn Nhật, Tiên Đế các ngươi đến là ta rất vui rồi. Các ngươi từ đâu tới thì về lại nơi đó đi, nơi này giao cho ta là được.
Chương 3020: Độc chiến chúng đế
Đám Nhân Hiền Tiên Đế nghe xong liếc nhau, im lặng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trở về đi, thế giới tương lai còn cần các ngươi gánh vác, tương lai bách tộc cần các ngươi chống đỡ, về sau càng cần các ngươi hơn. Hôm nay nơi này chỉ mình ta đủ rồi.
Mục Thiên Tiên Đế khom người vái rồi nhẹ nhàng lướt đi:
– Nếu lão sư đã nói vậy thì Mục Thiên xin cáo lui.
Nhân Hiền Tiên Đế cũng cúi đầu rời đi:
– Chúc Thánh Sư thắng trận.
Thôn Nhật Tiên Đế cười lớn vái, cũng đi:
– Chờ tin tốt Thánh Sư giết bát phương.
Trong phút chốc các vị Tiên Đế, Tiên Vương, thậm chí là Thượng Thần cao vị cũng lần lượt rời đi, biến mất phía chân trời.
Mọi người xoe tròn mắt, Đại Đế Tiên Vương bàng quan hay Thượng Thần, Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên tham gia cuộc chiến đều mắt tròn mắt dẹt.
Nhóm Thôn Nhật Tiên Đế thoáng chốc đi sạch chỉ còn một mình Lý Thất Dạ đối diện mấy chục Đại Đế, Thượng Thần của ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Thượng Thần cao vị đứng ngoài xem hút ngụm khí lạnh:
– Cái này… Điên sao?
Rõ ràng sẽ chiếm ưu thế nhưng giờ Lý Thất Dạ đuổi nhóm Thôn Nhật Tiên Đế đi, một mình một người độc chiến tất cả kẻ địch, quá điên cuồng. Một người độc chiến trăm vạn đại quân ba tộc Thần, Ma, Thiên, chuyện này sao có thể xảy ra?
Không chỉ Đại Đế cao vị có mặt, còn có tồn tại vô địch như Thế Đế.
Có người nghi ngờ:
– Có khi nào là phục kích đánh lén không?
Nhóm Kiếm Đế cũng nghi ngờ phải chăng đám Thôn Nhật Tiên Đế giả bộ rời đi sau đó đánh bất ngờ bọn họ.
Nhưng nhóm Kiếm Đế mở thiên nhãn ra chiếu sáng thiên địa vẫn không phát hiện bóng dáng Thôn Nhật Tiên Đế, bọn họ đi thật.
Nhóm Thôn Nhật Tiên Đế không chút do dự rời đi vì có lý do, đặc biệt là Thôn Nhật Tiên Đế từng đi theo Âm Nha nên hiểu một khi Âm Nha kêu đi tức là nắm chắc tuyệt đối, còn có cuộc giết chóc kinh hoàng sắp bắt đầu. Âm Nha kêu bọn họ đi tức là có lý do.
Thế Đế nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, biểu tình trầm trọng chậm rãi hỏi:
– Âm Nha, ngươi lại có âm mưu gì?
– Không âm mưu gì hết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta chỉ muốn đại khai sát giới, khi ta nổi máu giết chóc thì chính mình cũng sợ hãi nên kêu nhóm rời đi, vì ta mà giết người thì dám giết cả người của mình.
Túng Thiên Tiên Vương hừ lạnh một tiếng:
– Nói năng thật cuồng, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể chiến với mọi người chúng ta sao?
Túng Thiên Tiên Vương biết Âm Nha rất khủng bố nhưng không tin một mình hắn có thể đánh thắng cả đám, huống chi Thế Đế cũng có mặt.
Biểu tình Lý Thất Dạ lạnh băng liếc Túng Thiên Tiên Vương:
– Túng Thiên, ngươi đừng không phục, nếu ta quyết tâm giết người thì ta không thèm để mười một Thiên Mệnh của ngươi vào mắt. Lúc ta đồ sát Đại Đế mười một Thiên Mệnh không biết ngươi còn ở xó nào chơi bùn. Mười một Thiên Mệnh chỉ là đồ bỏ!
Mặt Túng Thiên Tiên Vương đỏ rần, gã là Tiên Vương mười một Thiên Mệnh, ở thời đại nào, nơi đâu cũng ngạo thị quần hùng, khiến ai cũng run rẩy nhưng Âm Nha nói tồn tại đó chỉ là đồ bỏ.
Câu bá khí không gì sánh bằng này khiến mọi người hút ngụm khí lạnh, đám khán giả hoảng sợ. Quá bá đạo, coi Tiên Vương mười một Thiên Mệnh chỉ là đồ bỏ.
– Đương nhiên câu nói của ta không phải nhằm vào ngươi.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế lớn quét mắt tất cả Thượng Thần Đại Đế nhóm Kiếm Đế, Vũ Luân Ma Đế, mỉm cười nói:
– Ý ta là tất cả kẻ có mặt đều là rác.
Mọi người biến sắc mặt, làm Đại Đế, dù bọn họ có tu dưỡng, rộng lượng cỡ nào nhưng khi bị người mắng là rác ngay trước mặt cũng không nuốt trôi cục tức được. Bọn họ là tồn tại giậm chân một cái khiến nguyên thời đại run rẩy.
Trong bọn họ chỉ một mình Thế Đế là bình tĩnh, vẻ mặt bình thản nhưng thật ra trong lòng thì nặng trĩu, suy tính kỹ càng.
Vì Thế Đế đối địch với Âm Nha đời đời, trên thế gian không ai hiểu rõ Âm Nha nhiều hơn lão. Âm Nha xua nhóm Thôn Nhật Tiên Đế đi ngay lúc này nghĩa là bên trong ẩn chứa âm mưu siêu khủng bố.
Thế Đế biết rõ Âm Nha không phải loại người xung động, tuyệt đối không đánh trận chiến không nắm chắc. Lý Thất Dạ dám đuổi nhóm Thôn Nhật Tiên Đế đi tức là hắn có đòn sát thủ càng khủng bố, đáng sợ hơn, chính Đại Đế mười hai Thiên Mệnh như Thế Đế cũng không thoát khỏi được.
Người đầu tiên không phục là Kiếm Đế, gã hét to:
– Được, để ta xem thử ngươi mạnh đến mức nào!
Đinh!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm máu vạn cổ, kiếm ra thì vạn cổ đảo điên, chúng sinh tan biến. Trong khoảnh khắc nhát kiếm quét qua, thần ma thành tro.
Đại Đế hút ngụm khí lạnh, thầm rợn tóc gáy.
Đinh!
Nhát kiếm không chém chết Lý Thất Dạ như trong tưởng tượng, bàn tay hắn sáng rực, hai ngón tay kẹp kiếm của Kiếm Đế.
Đinh!
Một tiếng kiếm ngân, trường kiếm của Kiếm Đế trượt đi, rõ ràng trường kiếm đã bị Lý Thất Dạ kẹp lại nhưng vẫn chém vào đầu hắn.
Lý Thất Dạ hét lên:
– Kiếm thuật giỏi!
Lý Thất Dạ trợn to mắt, vì sao rực rỡ, các ngọn cỏ mọc.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Trong khoảnh khắc ức vạn tần kiếm chém vào Kiếm Đế, mỗi thần kiếm mang theo vô thượng thần uy, khủng bố vô địch.
Đối diện ức vạn thần kiếm chém tới, Kiếm Đế hét to:
– Chém!
Kiếm Đế rút kiếm về bảo vệ mình, một kiếm quét vạn vực chớp mắt chặt đứt các thần kiếm, không kiếm quang nào đến gần gã thêm một tấc được.
Sáu Đại Đế nhóm Long Thương Ma Đế, Tuyệt Đao Thần Đế, Vũ Luân Ma Đế lập tức tấn công, cùng giết hướng Lý Thất Dạ:
– Thánh Sư, chúng ta chém ngươi!
Long Thương Ma Đế, Tuyệt Đao Thần Đế và Kiếm Đế cùng là Binh Minh, bọn họ cùng tiến cùng lui.
Rầm!
Lý Thất Dạ cái ghế dưới thân Lý Thất Dạ vỡ nát, hắn đứng dậy.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Thiên Mệnh hiển hiện chìm nổi vạn cổ, bốn khí lực rực rỡ.
Vù vù vù vù vù!
Lĩnh vực trọng chậm, lĩnh vực băng giải mở ra, điên cuồng khuếch trương.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng nổ nhức óc, Lý Thất Dạ một đấm đánh ra, mỗi cú đấm đều trúng nhóm Long Thương Ma Đế.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Thất Dạ với hai lĩnh vực một mình đấu với sáu Đại Đế nhóm Long Thương Ma Đế.
Thùng thùng thùng!
Trong hai lĩnh vực, nhóm Long Thương Ma Đế không giành được ưu thế bị Lý Thất Dạ từng đấm đánh trúng.
Đám người Long Thương Ma Đế biến sắc mặt, toàn thân rực rỡ:
– Tránh ra!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không dứt bên tai, Thiên Mệnh của bọn họ đều bắn lên cao. Long Thương Ma Đế và Vũ Luân Ma Đế là mười Thiên Mệnh, Tuyệt Đao Thần Đế có chín Thiên Mệnh.
Khi tất cả Thiên Mệnh của sáu vị Đại Đế đều hiện ra, lực lượng Thiên Mệnh điên cuồng tràn ngập trong thiên địa. Mấy chục Thiên Mệnh phô bày uy lực, không hề thu giấu, tất cả lực lượng ầm vang tứ giăng toàn thế giới.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc mười một Thiên Mệnh của Kiếm Đế bắn lên trời, huyết khí từ người gã tuôn ra ồ ạt, một lực lượng thần thánh tràn ngập trong thiên địa.
Trong khoảnh khắc lực lượng thần thánh của Kiếm Đế hóa thành lĩnh vực, lực lượng đó như trời ban xyên qua hai lĩnh vực của Lý Thất Dạ, uy trời ập hướng hắn. Thánh uy này không chỉ muốn trấn áp Lý Thất Dạ còn muốn suy yếu huyết khí của hắn, giảm đi lực lượng của hắn.
Thấy lực lượng thần thánh tự thành lĩnh vực làm đám khán giả biến sắc mặt kêu lên:
– Huyết thống Thánh Quyền!
Huyết thống Thánh Quyền là một trong hai cổ huyết của Thiên tộc, nằm trong tám cổ huyết của Thập Tam Châu. Huyết thống Thiên Quyền là tiên huyết của Thiên tộc, nó có các uy lực vô thượng như mau, úy yếu, thần phục. Huyết thống Thánh Quyền là một trong hai cổ huyết dưới huyết thống Thiên Quyền nên nó mang theo hai uy lực là suy yếu và trấn áp.
Khi loại uy lực huyết thống này thi triển ra thì có thể trấn áp đối thủ ngay trong chớp mắt, suy yếu cảnh giới và huyết khí của đối phó, thậm chí giảm thấp một cảnh giới. Ngẫm lại xem, chớp mắt khiến đạo hạnh của một người giảm xuống một cảnh giới là điều khủng bố biết bao.
Kiếm Đế là Đại Đế mười một Thiên Mệnh, huyết thống Thánh Quyền thi triển trên người gã thì uy lực càng mạnh mẽ. Dù là Đại Đế Tiên Vương cùng có mười một Thiên Mệnh khi quyết đấu với Thiên Mệnh cũng yếu thế trước huyết thống Thánh Quyền.
Ong ong ong ong ong!
Mệnh Cung tứ tượng của Lý Thất Dạ cuồn cuộn, Mệnh Cung tứ tượng hiển hiện, tứ tượng bềnh bồng quanh thân hắn. Bảo vệ hắn. uy lực huyết thống Thánh Quyền không thể không uy hiếp được Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Các ngươi gọi là thánh huyết hay tiên huyết cũng thế, tất cả huyết thống của các ngươi vô dụng với ta.
Bùm!
Mệnh Cung mở ra, Thần Ma Thập Nhị lao ra.
Thần Ma Thập Nhị bỗng chốc hợp thể lập tức dung hợp với Lý Thất Dạ.
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ như có mười hai tiên thể, toàn thân bộc phát lực lượng tăng vọt.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, các Mệnh Cung của Lý Thất Dạ bắn lên cao, mười ba Mệnh Cung hiện ra. Hỗn Độn chi khí vô cùng tận rũ xuống, Lý Thất Dạ như từ tuyên cổ bước đến, hắn trở thành tồn tại vô địch tuyên cổ, hắn hóa thân vĩnh hằng bất diệt.
Hỗn Độn chi khí tràn ngập vô tận, giờ này khắc này Lý Thất Dạ là thế giới này, thế giới là hắn. Dưới mười ba Mệnh Cung, Lý Thất Dạ vượt trên tất cả.