1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 598 [Chương 2986 đến Chương 2990]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 598 [Chương 2986 đến Chương 2990]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2986: Tiên Vương đến nghe giảng

Giọng Cổ Khải Hàng quanh quẩn, mới nghe thì gã cung duy Lý Thất Dạ, nhưng đám học sinh thì không thấy vậy.

Có hơn một trăm học sinh ngồi trong học sinh, bên ngoài là hàng vạn học sinh đứng. Trường hợp này mà là học sinh ham học hỏi như khát? Nghe là biết Cổ Khải Hàng đang mỉa mai.

Có học sinh hét to tràn đầy châm họcc:

– Đúng rồi, chúng ta ham học hỏi như khát, đang chờ nghe giảng!

Rất nhiều học sinh cười phá lên:

– Ham học như khát!

Không phải các học sinh có địch ý gì với Lý Thất Dạ, ai kêu Cổ Khải Hàng rất được yêu thích, ai kêu gã nổi tiếng như cồn trong Thiên Thần thư viện. Vô số học sinh mến Cổ Khải Hàng, khâm phục gã.

Nếu kêu chọn giữa Lý Thất Dạ và Cổ Khải Hàng thì đa số học sinh Thiên Thần học viện sẽ không chút do dự đứng về phía Cổ Khải Hàng. Với các học sinh thì Lý Thất Dạ chỉ là hạng người vô danh.

Một tiếng trời vang lên:

– Khải Hàng huynh đừng vội, bài của Lý công tử đáng để chúng ta chờ, các lão cũng nguyện ý chờ.

Một nữ nhân nhẹ nhàng đi tới, như tiên nữ giáng trần, kinh diễm vô song, khiến người điên đảo thần hồn nhìn.

Thấy nữ nhân như tiên giáng trần hút tất cả ánh mắt học sinh.

Học sinh hét to:

– Thiên Tuyền lão sư cũng đến!

Người tới là Vũ Thiên Tuyền. Nàng nói:

– May mắn kịp lúc, có thể nghe công tử dạy bảo rồi.

Vũ Thiên Tuyền vội ngồi xuống.

Vũ Thiên Tuyền đến khiến đám học sinh xoe tròn mắt. Trong lão sư Thiên Thần học viện trẻ tuổi Vũ Thiên Tuyền được yêu thích ngang ngửa Cổ Khải Hàng.

Khi Cổ Khải Hàng giảng bài Vũ Thiên Tuyền không đến ủng hộ, Lý Thất Dạ chưa giảng bài mà nàng đã đến sớm.

Cổ Khải Hàng biến sắc mặt, nhưng gã vẫn giữ nụ cười, giữ phong độ hơn người.

Lúc này có hai người vào sơn cốc, đi tới bên ngoài đạo tràng. Hai người dnhìn quanh, thấy hơi xa lạ.

Đó là một nam một nữ, nam cao lớn uy mãnh lưng cõng thanh thần đao, nữ xinh xắn lanh lợi, đẹp không thể tả, lưng cõng thanh trường kiếm.

Một nam một nữ thu giấu huyết khí, giấu mọi hơi thở, che lấp hết thảy thần thông, khiến người không thể nhìn ra sâu cạn.

Đi vào sơn cốc rồi, nam nhân trung niên cao lớn uy mãnh nhìn đạo tràng, lên tiếng:

– Thật lâu không trở về, không biết có đi sai đường không.

Nữ nhân xinh đẹp cười nói:

– Lão công nhìn đằng kia, thấy mấy đóa hoa đại đạo trước tường đạo không? Thiên Thần học viện trừ đạo tràng ra còn chỗ nào có hoa đại đạo?

Nam nhân trung niên cao lớn uy mãnh cười gãi đầu:

– Nói cũng đúng, vậy là chúng ta không đi nhầm chỗ.

Thấy một nam một nữ nữ nhân đến, nhiều học sinh thầm lấy làm lạ. Các học sinh nhìn nhau, tò mò hai người này từ đâu chui ra vì bọn họ không giống lão sư của Thiên Thần học viện.

Xem một nam một nữ, có học sinh thấy lạ, dường như đã gặp họ ở đâu rồi lại không nhớ ra:

– Bọn họ rất quen mắt, dường như ta gặp ở đâu rồi.

Có học sinh phụ họa:

– Đúng rồi, ta cũng thấy rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra.

Nữ nhân xinh đẹp nói với nam nhân:

– Đi đau lên đừng chậm chạp, lão sư tự mình dạy một bài là chuyện khó khăn hiếm hoi biết bao.

Nam nhân trung niên cười nói:

– Đúng đúng, may mắn không đến chậm nếu không ta nên tự tát mình.

Nam nhân trung niên và nữ nhân nắm tay nhau bước nhanh vào đạo tràng. Hai người vào trong đạo tràng, nhóm Mai Tố Dao vội nhìn qua.

Thấy đôi phu thê, Vũ Thiên Tuyền vội đứng dậy đón chào:

– Hai vị tiền bối đến, vãn bối không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội.

Nữ nhân cười nói với Vũ Thiên Tuyền:

– Nha đầu đã lớn vậy rồi, đừng khách sáo, toàn là người trong nhà.

Nam nhân trung niên cười nói:

– Đạo hạnh của nha đầu sắp vượt qua chúng ta, thật là Trường Giang sóng to, sóng sau xô sóng trước.

Vũ Thiên Tuyền nghịch ngợm cười duyên, cực kỳ xinh đẹp:

– Dương bá bá lại giễu cợt ta, Dương bá bá đao kiếm hợp bích vô địch đương thời, ai có thể cùng tranh phong?

Có một học sinh Đế Phủ bỗng hét to:

– Ta… ta… Ta biết bọn họ là ai!

Học sinh chợt nhận ra mình quá lớn giọng, rất bất kính.

Học sinh vội nhỏ tiếng lại:

– Bọn… Bọn… Bọn họ là thủ hộ thần của Thiên Thần học viện chúng ta, Hợp Bích Song Tiên Vương!

Học sinh khác nhỏ giọng nói:

– Đúng rồi, là bọn họ, ta có thấy pho tượng của họ ở Thư thành.

Mọi người thế mới hiểu tại sao cảm thấy đôi phu thê thật quen mắt, háo ra là Hợp Bích Song Tiên Vương thủ hộ thần của Thiên Thần thư viện, đao kiếm vô địch.

Trong Thư thành còn dựng pho tượng to của bọn họ, tất cả học sinh Thiên Thần học viện đều từng thấy qua.

Các học sinh há hốc mồm. Hợp Bích Song Tiên Vương tự mình xuất thế nghe giảng, quá… quá… quá khó tin.

Tất cả học sinh xoe tròn mắt.đó là Hợp Bích Song Tiên Vương, phu thê đao kiếm hợp bích vô địch thiên hạ, có thể chém Đại Đế tám Thiên Mệnh. Bọn họ là Tiên Vương nổi tiếng lâu năm, cặp phu thê được người tôn kính nhưng hôm nay đến nghe giảng, chuyện… Chuyện này thật khiến người không tin nổi.

Một tiếng cười sang sảng vang lên:

– May quá, ta đến không quá chậm không thì tiêu.

Một người đạp không đến, nháy mắt bước chân vào đạo tràng.

Thấy người đạp không tới, học sinh Thiên Thần học viện hét to một tiếng:

Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Nam Đế!

Hai ngày trước Nam Đế mới 55 Tiên Vương, một vị Tiên Vương có bốn Thiên Mệnh mới toanh, uy danh hiển hách, uy hiếp bát phương. Hiện tại Nam Đế cũng tự mình đến nghe giảng, tất cả học sinh trợn mắt há hốc mồm.

Dương Chấn Uy Hợp Bích Song Tiên Vương thấy Nam Đế thì vỗ vai gã, cười to bảo:

– Hậu sinh khả úy, lão đệ, tương lai ngươi chịu tải mười hai Thiên Mệnh sẽ như Nhất Diệp Tiên Vương, là niềm tự hào của Thiên Thần học viện.

– Khiến đạo huynh chê cười.

Nam Đế chắp tay cười nói:

– Hiền Khang Lệ đao kiếm vô địch, hôm nào có rảnh xin chỉ điểm cho vãn bối với.

Quách Hinh Nguyệt Hợp Bích Song Tiên Vương cười khúc khích:

– Chưa biết ai mới là vãn bối.

– Người đạt tới trước là dẫn đầu, không dùng tuổi bàn về lớn nhỏ.

Nam Đế cười nói:

– Hiền Khang Lệ là người đi trước, đại đạo cao xa, trên con đường này ta là vãn bối.

Phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương nghe xong cười phá lên, bọn họ ngồi xuống.

Đám học sinh Đào Đình tim đập chân run, vừa kinh vừa mừng. Bọn họ không thể dùng bút mực tả xiết tâm tình giờ phút này của mình.

Ngày thường bọn họ không thể nào gặp mặt nững Tiên Vương truyền kỳ này được, giờ họ cách các học sinh gần quá, ngồi ngay kế bên nghe các truyền ỳ cười nói thì khó tin biết bao.

Ngồi cùng Tiên Vương đã là kỳ ngộ, khiến bọn họ cảm thấy vô thượng quang diệu, chuyện này sẽ là đề tài thảo luận suốt đời bọn họ.

Dù tương lai bọn họ không thể thành nhân vật lớn gì nhưng khi kể quá khứ cho vãn bối nghe, nói mình từng gồi chung chỗ với nhân vật như Hợp Bích Song Tiên Vương, Nam Đế cũng là chuyện đáng kiêu ngạo biết bao, có thể ưỡn ngực thật cao trước mặt tử tôn nói: Lão tổ tông của các ngươi cũng từng được gặp đại nhân vật.

Học sinh đứng ngoài đạo tràng trợn mắt há hốc mồm.

Một thanh âm già nua vang lên:

– Mấy lão già các ngươi đi nhanh chút, sắp muộn rồi. Lớn tuổi còn như học sinh cứ đi trễ, không biết ngượng sao?

Một lão nhân chống gậy bước nhanh từ ngoài cốc vào, lão nhân dáng vẻ sáng lán, mái tóc bạc phơ lấp lánh, tinh thần quắc thước.

Thấy lão nhân bước đi như bay đến, có học sinh nhận ra ngay, kêu lên:

– Lão… Lão viện trưởng!

Lão nhân bước nhanh đi tới, đằng sau có người mắng:

– Lão già Thạch, ngươi đi nhanh bộ giỏi lắm sao?

Một đám lão nhân đi vào sơn cốc, toàn là tóc bạc phơ, có nam có nữ nói cười đi tới.

Nhìn đám lão nhân cười nói tiến đến như đang tới phiên chợ, tập thể học sinh hóa đa.s

– Ta… ta… ta bị hoa mắt sao? Toàn… toàn… toàn là lão tổ học viện, họ… Họ… Họ cũng đến nghe giảng?

Đám lão nhân này là lão tổ của Thiên Thần học viện, toàn là tồn tại mạnh nhất Thiên Thần học viện. Bình thường bọn họ sẽ không đi ra giảng bài, ngẫu nhiên nổi hứng sẽ giảng một, hai tiết khóa. Có thể nói với học sinh Thiên Thần học viện thì được nghe bọn họ giảng bài là may mắn ba đời.

Nhưng bây giờ lão sư Thiên Thần học viện thành quần kết đội tới, bọn họ đến nghe Lý Thất Dạ dạy học, chuyện… Chuyện… Chuyện này không thể xảy ra!

Thấy đám lão tổ như lão viện trưởng đến, tất cả học sinh trong đạo tràng sợ hết hồn. Nhóm Đào Đình tim đập chnâ run, không ngờ tất cả lão tổ học viện tiến đến, bọn họ mà được cùng ngồi học với lão tổ học viện, nói… Nói… Nói ra không ai tin.

– Lão sư!

Thấy Nam Đế, Hợp Bích Song Tiên Vương đứng lên đán chào, lão tổ Thiên Thần học viện cười tủm tỉm:

– Phu thê Tiểu Quách cũng đến.

Tuy Hợp Bích Song Tiên Vương là Tiên Vương tiếng tăm lừng lẫy đương thời nhưng trong đám lão tổ này có người từng dạy hai phu thê.

Dương Chấn Uy cười nói:

– Lão sư đến giảng bài, phu thê chúng ta tới nghe dạy.

Nhóm Vũ Thiên Tuyền nghênh tiếp, các lão tổ học viện ngồi xuống. Các lão tổ ngồi xuống rồi nhóm Đào Đình mới dám ngồi.

Đám Đào Đình không dám thở mạnh, với bọn họ thì điều này quá rung động, bọn họ thầm mừng, nếu họ không vào trước thì lúc này đã không có tư cách ngồi đây.

Học sinh đứng ngoài đạo tràng lúc này có muốn vào ngồi cũng không dám, vì các lão tổ Thiên Thần học viện, Tiên Vương đã ngồi,xếp bối phận thì bọn họ không có tư cách ngồi chung.

Nhiều học sinh thầm hối hận, nếu ngay từ đầu bọn họ giống nhóm Đào Đình đi vào ngồi thì lúc này họ ở trong đạo tràng là lẽ đương nhiên.

Nay bọn họ muốn vào đã không được, bọn họ không có tư cách ngồi chung với lão tổ, Tiên Vương.

Một thanh âm gài nua vang lên:

– Ài, các ngươi đến nghe giảng mà không kêu ta một tiếng, lén chạy tới, là chê lão già ta đi chậm?

Một lão nhân chậm rãi đi vào sơn cốc, đi vài bước lại thở dốc. Lão nhân đến bên ngoài đạo tràng, dáng vẻ thật bình thường, không có cái gì đặc biệt khiến người chú ý.

Nhưng khi lão nhân đi vào, tất cả lão tổ, Tiên Vương đứng dậy.

Phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương bước nhanh chạy tới, ở hai bên dìu lão nhân. Dù đã trở thành Tiên Vương nhưng phu thê vẫn như học sinh ngoan ngoãn trước mặt lão.

Chương 2987: Mặc Thiên Quân

Thấy cảnh đó học sinh đứng ngoài đạo tràng hút ngụm khí lạnh, quay sang ngó nhau, không biết lão nhân đi đường run rẩy này có lai lịch gì.

Dù mọi người không biết lão nhân trước mắt có lai lịch ra sao nhưng phu thê 58 biểu hiện cung kính, như học sinh ngoan ngoãn trước mặt lão nhân diu lão gồi xuống là biết lão nhân này cao quý cỡ nào, lai lịch kinh người thế nào.

Khi Hợp Bích Song Tiên Vương dìu lão nhân ngồi xuống, các lão tổ học viện đến trước một bước đều đứng dậy.

Lão viện trưởng tư mình kéo ghế mời lão nhân ngồi:

– Mặc lão ngồi nơi này đi.

Các lão tổ ở đây toàn là lão sư kinh nghiệm cực kỳ lâu năm, có trụ cột vững vàng trong Thiên Thần học viện, là lực lượng mạnh nhất Thiên Thần thư viện. Như lão viện trưởng, đạo hạnh đã cao thâm khó dò, bối phận siêu cao.

Nhưng lão viện trưởng ở trước mặt lão nhân này tưa như thần uy, cực kỳ cung kính là biết lão nhân trước mắt kinh người thế nào.

– Mặc lão!

Nghe xưng hô cực kỳ quen thuộc, đám học sinh bên ngoài đạo tràng lòng rung động. Bọn họ không kiềm được nhìn hau, tất cả học sinh, bao gồm một số lão sư trẻ tuổi đứng ngoài xem đều hút ngụm khí lạnh.

Có lão sư thì thào:

– Là Mặc lão!

Biết lai lịch của lão nhân này, mọi người hiểu tại sao Hợp Bích Song Tiên Vương, mọi người lão viện trưởng cung kính như thế.

Mặc lão, chỉ có một người trong Thiên Thần học viện được gọi như vậy. Mặc lão là Mặc Thiên Quân, lão sư lâu năm nhất, giỏi nhất Thiên Thần học viện. Từng có nhiều Thượng Thần là học sinh của Mặc Thiên Quân, Tiên Vương cũng ra từ tay lão.

Thử nghĩ trong lĩnh vực dạy dỗ giải đáp nghi hoặc trong Thiên Thần học viện có ai vượt qua Mặc Thiên Quân được? Trong Thập Tam Châu bàn về dạy dỗ thì thành tựu của ai hơn được Mặc Thiên Quân?

Mặc Thiên Quân không mạnh gì, thật ra bàn về đạo hạnh thì kém hơn hiều Tiên Đế Cửu Giới, thậm chí không bằng nhiều Thượng Thần. Nhưng điều này không cản trở thành tựu dạy học của Mặc Thiên Quân, không phải đạo hạnh của lão không đủ mạnh thì không thể dạy ra Thượng Thần, Tiên Vương.

Có thể nói trong Thập Tam Châu nhắc đến Mặc Thiên Quân là Thượng Thần cao ngạo cỡ nào, Tiên Vương vênh váo đến mấy cũng phải tôn xưng tiếng Mặc lão.

Mặc lão ngồi xuống, các lão Thiên Thần học viện yên lặng ngồi. Hợp Bích Song Tiên Vương, Nam Đế thì ngoan ngoãn ngồi yên.

Các đại nhân vật tuyệt thế như học sinh ngồi yên thì đám Đào Đình càng không dám thở mạnh. Với các học sinh ngồi cạnh nhóm Hợp Bích Song Tiên Vương thì tâm tình vừa giật mình vừa hưng phấn, đãi ngộ này giống như nằm mơ, không chân thật. Đây là giây phút vinh diệu nhất, kích động lòng người nhất trong đời bọn họ.

Tất cả học sinh bên ngoài đạo tràng thì vừa lúng túng vừa hối hận, bọn họ rất muốn trở vào đạo tràng nhưng không thể, giờ mà đi vào thì bọn họ không hòa hợp không khí được, giờ phút này họ cũng không có tư cách vào trong ngồi.

Lớp học như trở thành lớp đẳng cấp Tiên Vương, đám học sinh bọn họ có thể tư cách ngồi chung với Tiên Vương nghe dạy học. Đám lão sư trẻ tuổi đều không dám lỗ mãng, bọn họ không dám liều lĩnh vào trong đạo tràng ngồi.

Dù sao lão tổ trong đạo tràng ai không phải là uy danh hiển hách, nhân vật phong vân tiếu ngạo một thời đại? Giờ đám lão sư đi vào ngồi thì rất mất giáo dục.

Nếu lúc đám lão tổ học viện chưa vào sân mà bọn họ vào rồi thì mọi chuyện rất tự nhiên, đương nhiên. Như đám học sinh Đào Đình, không ai cảm thấy bọn họ không có tư cách.

Hiện tại các vị lão tổ đã ngồi xuống, học sinh bên ngoài đạo tràng mà chậm rãi đi vào ngồi tức cao giá còn hơn các vị lão tổ.

Nên dù là Lưu Kim Thắng trẻ tuổi của học viện cũng phải đứng ngoài đạo tràng, không dám vào.

Đám Chu lão sư đứng ngoài đạo tràng yên lặng nhìn. Các học sinh khác càng thêm không dám lỗ mãng, bọn họ đứng yên bên ngoài, tiếng hít thở nhẹ hơn, sợ quây nhiễu các vị lão tổ.

Tất cả học sinh lòng rung động thật lâu không nói nên lời. Lý Thất Dạ chỉ dạy một tiết học mà khiến Hợp Bích Song Tiên Vương tức ức vạn dặm xa xôi đến, rời khỏi Tham Tác chi địa, tự mình giá lâm.

Các lão tổ Thiên Thần học viện thỉnh thoảng không lộ mặt đều đi ra nghe iảng, nên biết ngày thường toàn bọn họ dạy người khác.

Cuối cùng Mặc lão cũng đến, lão là lão sư lâu năm nhất, trước mặt lão dù là Tiên Đế Cửu Giới cũng ngoan ngoãn nghe giảng như một học sinh, bây giờ Mặc lão tới nghe Lý Thất Dạ dạy.

Mặc lão là người giảng bài để lại hoa đại đạo mười hai cánh hoa trên tường đạo, bây giờ lão nghe Lý Thất Dạ dạy, trên đời này có ai dạy học đáng giá tồn tại như Mặc lão tự mình ngồi nghe? Quá khó tin, nói ra cũng không ai tin.

Lòng Cổ Khải Hàng rung động, vô cùng xấu hổ, mất mặt. Cổ Khải Hàng cố nặn nụ cười treo trên mặt, nhưng gã cười không đẹp chút nào, nụ cười cứng ngắc. Cổ Khải Hàng bình thường thong dong ưu nhã bây giờ không ưu nhã nổi.

Cổ Khải Hàng vốn giảng bài rất tốt, gã rất ưu tú. Trước khi khiêu khích Lý Thất Dạ thì Cổ Khải Hàng đã chuẩn bị đầy đủ, gã tự tin trong lão sư thế hệ trẻ bàn về thực lực, thiên phú hay về dạy học thì gã đứng đầu tất cả.

Nên Cổ Khải Hàng tự tin sẽ dạy tốt tiết học này, khiến gã lưu danh sử sách. Thật ra Cổ Khải Hàng làm rất tốt, đa số học sinh Thiên Thần học viện đến nghe gã dạy, gã còn để lại một đóa hoa đại đạo sáu cánh, thành tựu cực kỳ ưu tú.

Cổ Khải Hàng cho rằng thành tựu như vậy dư sức nghiền áp Lý Thất Dạ, trước khi hắn bắt đầu dạy học thì hắn đã tràn trề tự tin, vì không bao nhiêu học sinh nghe hắn dạy.

Nhưng khoảnh khắc này tất cả thay đổi, hiện thực tát Cổ Khải Hàng một cú quá đau. Lúc này Lý Thất Dạ chưa đến giảng bài, hắn đứng trên bục giảng chẳng cần nói một chữ cũng đã nghiền áp Cổ Khải Hàng.

Dựa vào những tồn tại như Hợp Bích Song Tiên Vương, lão tổ Thiên Thần học viện, Mặc Thiên Quân tự mình đến nghe Lý Thất Dạ dạy học, chỉ một điểm này đã thể hiện giá trị của hắn.

Lý Thất Dạ chưa đến, đám lão tổ Mặc Thiên Quân ngồi yên chờ. Các học sinh Đào Đình thì không dám thở mạnh.

Học sinh đứng ngoài đạo tràng cũng không dám lớn tiếng, những học sinh lúc trước cười nhạo Lý Thất Dạ đều mặt không chút máu, chân mềm như bún run cầm cập.

Đám Tiên Vương tư mình đến ủng hộ Lý Thất Dạ, lão tổ Thiên Thần học viện tới nghe dạy học, các học sinh như bọn họ không biết trời cao đất rộng mới rồi buông lời nhạo báng Lý Thất Dạ. Ngẫm kỹ lại làm học sinh đã hành động bất kính sợ hãi suýt ướt quần, nếu thật sự truy cứu thì bọn họ không chỉ chẳng còn chỗ đứng trong Thiên Thần học viện, họ sẽ không chốn dung thân trong Kiêu Hoành Châu.

Miễn lão tổ Thiên Thần học viện mở miệng, biết bao đại giáo cương quốc, đế thống tiên môn sẽ tẩy chay đám học sinh vô tri cuồng vọng bọn họ.

Cuối cùng từng bước một đi đến, vẻ mặt thản nhiên, mặt mày bình thường. Lý Thất Dạ bình tĩnh ung dung, hắn chậm rãi đi lên bục giảng, thấy các lão tổ Thiên Thần thư viện, Hợp Bích Song Tiên Vương mà phản ứng vẫn bình thản, dường như chuyện này rất bình thường với hắn, không hề ngạc nhiên.

Lý Thất Dạ lên bục giảng, đám lão tổ Thiên Thần thư viện, Hợp Bích Song Tiên Vương, lão nhân run rẩy như Mặc Thiên Quân đều đứng dậy. Nhóm học sinh Đào Đình thì đứng lên theo, đã nhũn chân.

Nhìn lão tổ như Mặc Thiên Quân cũng đứng dạậ, ngoan như học sinh đi học, cảnh tượng rung động tất cả học sinh bên ngoài đạo tràng, bao gồm lão sư.

Lý Thất Dạ gật đầu với những người có mặt, chậm rãi nói:

– Ngồi xuống hết đi.

Các vị lão tổ lần lượt ngồi xuống. Đám người sợ đến mềm chân, quá bá khí, rất tuyệt thế vô song.

Lý Thất Dạ nhìn học sinh có mặt, chậm rãi nói:

– Khi chúng ta ngước nhìn bầu trời, trên trời có bao xa? Thế giới rộng lớn bao nhiêu? Bước chân của chúng ta chỉ dừng ở Tiên Đế Cửu Giới sao? Mười hai Thiên Mệnh, Cổ Thần, đây chính là cực hạn của chúng ta sao?

Câu nói của Lý Thất Dạ làm tất cả lão tổ trong Vũ Thiên Tuyền tinh thần rung động, mắt bọn họ sáng rực. Khoảnh khắc này bọn họ không còn là lão nhân xế chiều, họ bỗng chốc trẻ tuổi hơn hiều.

– Sau tận cùng thế giới còn có cái gì?

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Chúng ta có thể vượt qua tận cùng? Có thể đi tới cuối cùng không? Sau tận cùng thế giới sẽ có gì?

– Đáp án này không ai nói cho chúng ta được, chỉ có thể dựa vào bản thân lần mò, dựa vào chúng ta theo đuổi. Nhưng con đường có nhóm người đã đi xa thật xa. Hỗn Nguyên Thiên Đế, Chung Nam Thần Đế, Phi Tiên Đế, Cổ Thuần Tiên Đế, các vị tiên hiền đi trên con đường này. Ở thời đại càng xa xôi hơn càng nhiều tiên hiền người trước ngã xuống, người sau tiến lên…

– Nhưng trên con đường này cuối cùng chỉ dựa vào thực lực sao? Chỉ dựa vào ngươi có được mấy cái Thiên Mệnh, ngươi có được báu vật gì đó, có được thần thông thế nào sao?

Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm nhìn các học sinh, chậm rãi nói:

– … Không sai, thần thông và vô địch cho chúng ta đi xa hơn, nhưng không có đạo tâm kên định nó sẽ khiến ngươi vĩnh viễn trầm luân!

Chương 2988: Mười bốn

Khi Lý Thất Dạ nói ra lời đó hấp dẫn tất cả lão tổ Thiên Thần học viện, và toàn bộ học sinh. Những học sinh bên ngoài đạo tràng cũng không ngoại lệ.

– Từng có rất nhiều người hỏi ta rằng: Lão sư, trên đời có tiên không?

Lý Thất Dạ nói tới đây nét mặt hết sức trịnh trọng, từ tốn nói:

– Nhiều lúc ta không trả lời câu hỏi này, vì không thể giải nghĩa tỉ mỉ được, nói kỹ sẽ khiến lòng ngươi sinh ra ma chướng.

– Hôm nay ta muốn nói rằng trong thế giới chúng ta, trong Cửu Giới, trong Thập Tam Châu không có tiên. Nhưng không có nghĩa là tiên không tồn tại trên đời này!

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Nhưng tiên không giống như các ngươi tưởng tượng, ở trên đỉnh đầu chúng ta, khi ngươi ngước lên nhìn bầu trời là có thể phát huy sức tưởng tượng, ảo tưởng, suy nghĩ bay xa…

– Có lẽ các ngươi sẽ tưởng tượng trên đầu mình là tiên nhân trường sinh bất tử, nhưng các ngươi có từng nghĩ có lẽ ở trên đầu các ngươi là ác ma, là bóng ma mà các ngươi vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng ra?

Biểu tình của Lý Thất Dạ trịnh trọng tiếp tục bảo:

– Hoặc là tiên hoặc là ma, tiên hay ma thì ngươi không biết, người khác cũng không biết. Nhưng tóm lại cái gì trở thành tiên, cái gì thị trở thành ma? Là xuất thân sao? Là chủng tộc? Hay kinh nghiệm cuộc đời?

– Đều không phải, đó là trái tim, một đạo tâm. Đạo tâm của ngươi quyết định tương lai ngươi đi con đường nào, quyết định ngươi là tiên hay ma.

Lý Thất Dạ nói:

– Khi ngươi ngước lên trời thật ra tự quyết định con người của người thường không phải đạo hạnh, không là thế gia của ngươi, không phải kinh nghiệm lòng người mà là đạo tâm của ngươi.

– Đại đạo dài dặc, con đường của chúng ta rất lâu dài. Công lực cường đại có lẽ quyết định ngươi đi được bao xa, nhưng quyết định điểm dừng cuối cùng của ngươi là đạo tâm của ngươi. Khi ngươi có đạo tâm thế nào thì nó quyết định vị trí của ngươi, lòng lớn bao nhiêu thì trời lớn thế ấy, đất rộng bao nhiêu…

Lý Thất Dạ từ từ kể ra, từng chữ chui vào tai như tiên âm.

Mỗi câu mỗi chữ Lý Thất Dạ nói rất chậm, không liên quan công pháp ảo diệu vô song gì, không có cách tu luyện mà chỉ nói về đạo tâm.

Bàn về đạo tâm khiến người nghe say sưa, đừng nói các học sinh, đám Tiên Vương, Thiên Thần học viện có mặt cũng nghe mê mẩn, bọn họ nghe đến quên hết tất cả, chỉ có Lý Thất Dạ từ từ nói.

Cổ Khải Hàng đòi khiêu chiến với Lý Thất Dạ cũng chăm chú lắng nghe. Nội dung bài học Lý Thất Dạ giảng là thứ trước kia Cổ Khải Hàng chưa từng chạm tới, là thứ lúc trước gã hoàn toàn bỏ qua.

Trước kia thiên tài như Cổ Khải Hàng cũng ít khi chú ý đến đạo tâm, với gã thì còn cái gì quan trọng hơn thiên phú tuyệt thế của mình?

Lý Thất Dạ chậm rãi nói, trong tất cả những người có mặt dù là học sinh hay lão tổ Thiên Thần thư viện, hoặc Tiên Vương, thậm chí như Mặc Thiên Quân đều nghe say sưa.

Bài học của Lý Thất Dạ khiến người khác nhau có lĩnh ngộ khác nhau. Người nghe thiên tài kém thì hiểu là kiên trì đại đạo, người nghe là học sinh thiên tài thì hiểu là kiên trì tấm lòng ban đầu. Người mạnh hơn như Tiên Vương nghe cảnh giác cho bản thân trong tương lai.

Nội dung Lý Thất Dạ nói cực kỳ hấp dẫn, Tiên Vương bị hấp dẫn mê say, khiến người mơ màng lâng lâng.

Như Lý Thất Dạ nói, trên đời có tiên sao? Nếu có tiên thì đó là tồn tại như thế nào? Tiên Vương muốn đi thông đường tiên thì nên kiên trì ra sao?

Khi Lý Thất Dạ ung dung giảng bài, tất cả người trong đạo tràng không có bất cứ đại đạo cộng minh, không có bất cứ pháp tắc hiển hiện, thậm chí tường đạo vô cùng yên tĩnh.

Dường như khoảnh khắc này không chỉ học sinh, lão tổ Thiên Thần học viện, Tiên Vương nghe Lý Thất Dạ giảng bài, bao gồm pháp tắc đại đạo, vô thượng đại đạo cũng yên lặng lắng nghe.

Cho đến nay có người giảng bài trong đạo tràng, nhiều người dùng đại đạo cộng minh mạnh hay yếu để đo lường nội dung lão sư giảng hay tới trình độ nào.

Lúc này mọi người bị nội dung Lý Thất Dạ giảng hấp dẫn, đã quên hết xung quanh, không ai chú ý đại đạo cộng minh, không quan tâm mình thu hoạch được nhiều hay ít. Mọi người quên đi việc đó, chỉ nhớ là nghe từng câu từng chữ của Lý Thất Dạ.

– Đại đạo xa xăm, tương lai xa xôi, con đường này dẫn đến đâu cuối cùng phải dựa vào chính ngươi, dựa vào đạo tâm của ngươi chỉ dẫn ngươi tiến lên, nó chiếu sáng con đường ngươi đi…

Cuối cùng Lý Thất Dạ kết thúc bài học:

– Bài học đến đây chấm dứt.

Lý Thất Dạ nói xong mọi người dù là học sinh hay lão tổ Thiên Thần học viện Thiên Thần học viện, hoặc các Tiên Vương đều khó tỉnh hồn từ bài học xuất sắc tuyệt vời này.

Khi Lý Thất Dạ đi xuống bục giảng đám người Mặc lão mới tỉnh táo lại, cả sơn cốc vang tiếng vỗ tay sư sấm mùa xuân.

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng vỗ tay không dứt bên tai, đám lão tổ Thiên Thần học viện như Mặc lão hay Tiên Vương như Nam Đế đều đứng dậy, với lòng cung kính lớn nhất, vỗ tay nhiệt tình nhất nhìn theo Lý Thất Dạ rời đi, đưa tiễn hắn với kính ý tối cao.

Có thể nói bài giảng của Lý Thất Dạ quá tuyệt vời, rất ghê gớm. Lão tổ Tiên Vương cũng được thu hoạch kinh người, khiến bọn họ trong lòng có kiến thức hoàn toàn mới. Bài giảng của Lý Thất Dạ mở cánh cửa mới cho bọn họ.

Từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ không nói nhiều, không nói nửa câu khiêu khích Cổ Khải Hàng, chính xác hơn là hắn lười.

Không biết là ai hét to một tiếng:

– Hoa đại đạo nở!

Mọi người lấy lại tinh thần cùng nhìn tường đạo đằng sau bục giảng.

Đạo văn trên tường đạo không có động tĩnh kinh thiên động địa, thậm chí đạo văn không dao động chút nào, chỉ có một đóa hoa đại đạo yên lặng nở rộ, như hoa lan đêm khuya cực kỳ yên tĩnh lặng lẽ hé nụ, không cần biết có ai ngắm.

Nhìn hoa đại đạo từ từ xòe cánh, có người đếm số cánh hoa:

– Một cánh, hai cánh, ba cánh…

– Mười hai cánh…

Khi hoa đại đạo nở đến mười hai cánh thì có học sinh hét to:

– Hoa đại đạo mười hai cánh…!

– Không, chưa xong, mười ba cánh…!

Mọi người nhìn hoa đại đạo nở tới mười hai cánh thì ngừng, ai ngờ nó tiếp tục nở rộ.

– Mười ba cánh, hoa đại đạo mười ba cánh!

Thiên tài học sinh lúc trước gai mắt Lý Thất Dạ cũng kích động hét lên:

– Hoa đại đạo mười ba cánh…!

Các học sinh hút ngụm khí lạnh. Hoa đại đạo mười ba cánh, thành tựu bỏ xa Nhất Diệp Tiên Vương, Mặc lão.

Nên biết Nhất Diệp Tiên Vương là Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh, Mặc lão là lão sư lâu năm nhất, giỏi nhất Thiên Thần học viện. Giờ lão sư trẻ tuổi như Lý Thất Dạ mà vợt qua bọn họ, có thành tựu động trời trong nghề dạy.

Lão sư thế hệ trẻ như nhóm Chu lão sư cũng bị rung động:

– Hoa đại đạo mười ba cánh thứ ba đã sinh ra…

Chu lão sư thì thào:

– Nghe nói thật lâu trước kia không còn sinh ra hoa đại đạo mười ba cánh thứ ba nữa.

– Không đúng, không đúng, hoa đại đạo vẫn đang nở!

Học sinh luôn nhìn hoa đại đạo chằm chằm hét chói tai:

– Là… Là… Là mười bốn cánh hoa, là mười bốn cánh!

Học sinh siêu kích động.

Tất cả học sinh nghe mà hết hồn, không tin được:

– Cái gì? Hoa đại đạo mười bốn cánh? Cái… Này… Không không thể nào! Cho tới nay cao nhất chỉ có hoa đại đạo mười ba cánh!

Nhưng khi mọi người nhìn lại, hoa đại đạo mười bốn cánh lặng lẽ nở, nó nở trên hai hoa đại đạo mười ba cánh.

Lão sư thế hệ trẻ rung động:

– Mười bốn cánh hoa!

Bọn họ xoe tròn mắt không thể tin cảnh tượng trước mắt, với bọn họ thì chuyện này quá mức rung động.

Chu lão sư thẫn thờ lẩm bẩm:

– Thì ra mười ba cánh hoa không phải cực hạn.

Cho đến nay hoa đại đạo trên tường đạo tối đa mười ba cánh, chưa từng có ai phá vỡ nên mọi người cho rằng mười ba cánh hoa là cực hạn, chẳng ngờ không phải.

Bất cứ ai đều hút ngụm khí lạnh:

– Hoa đại đạo mười bốn cánh hoa.

Cổ Khải Hàng nhìn hoa đại đạo mười bốn cánh hoa, mặt trắng bệch. Cổ Khải Hàng luôn tự phụ thiên phú của mình, gã cho rằng trở thành Cổ Thần chỉ là vấn đề về thời gian, sẽ có ngày gã trở thành Cổ Thần.

Cổ Khải Hàng cực kỳ tự tin, nhưng trong phút chốc thấy hoa đại đạo mười bốn cánh hoa thì gã cảm giác như toàn thân bị người kéo mạnh, như có búa tạ đập vào ngực, khiến gã khó thở.

Mười bốn cánh hoa, không ai vượt qua nổi. Dù Cổ Khải Hàng có thiên phú cao nhất, gã tự nhận mình có thể trở thành Cổ Thần, có thể đứng trên đỉnh đại đạo cũng không thể vượt qua thành tựu trước mắt.

Dù Cổ Khải Hàng trở thành Cổ Thần, gã có thể lợi hại hơn Nhất Diệp Tiên Vương không? E rằng không thể, Nhất Diệp Tiên Vương cũng chỉ được mười hai cánh hoa, Lý Thất Dạ thì đến mười bốn cánh.

Chương 2989: Tai nạn ập đến

Hoa đại đạo mười bốn cánh lặng lẽ nở rộ, không có nhiều ngôn ngữ, không cần bày tỏ nhiều, một đáo hoa đại đạo đã đủ chứng thực Lý Thất Dạ, đủ đặt địa vị của hắn trong Thiên Thần học viện.

Mới rồi học sinh thiên tài từng venh váo giờ mặt đỏ rực, xấu hổ muốn vùi mặt xuống lỗ.

Từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không thèm nhìn bọn họ cái nào, không nói một câu răn dạy, giờ thì tất cả học sinh từng huênh hoang đều xấu hổ mặt đỏ rực.

Cảm giác khó chịu còn hơn bị Lý Thất Dạ tát vào mặt thật đau. Nếu Lý Thất Dạ tát mạnh vào mặt họ trước mắt công chúng ít ra họ còn lọt vào pháp nhãn của hắn, hiện tại hắn lười nhìn họ, lười răn dạy một câu, có thể nói bọn họ không có tư cách bị Lý Thất Dạ răn dạy, nhỏ bé như con kiến.

Trong phút chốc tất cả học sinh thẫn thờ không nói nên lời.

– Hoa đại đạo mười bốn cánh hoa.

– Lại sáng tạo một kỳ tích.

Mặc Thiên Quân nhìn hoa đại đạo mười bốn cánh hoa, cảm thán rằng:

– Năm tháng dài lâu, biết khi nào mới được nghe thêm lần nữa!

Mặc Thiên Quân thở dài thườn thượt, lắc đầu từ từ rời đi.

Các lão tổ Thiên Thần học viện lần lượt tránh đường cho Mặc Thiên Quân. Phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương như học sinh ngoan ngoãn nâng Mặc Thiên Quân rời đi.

Lão viện trưởng vô cùng cảm thán:

– Tương lai hy vọng vẫn quang minh.

Lão viện trưởng hiểu Lý Thất Dạ giảng bài này có ý nghĩa rất sâu sắc, không chỉ cho các học sinh nghe còn là cảnh tỉnh bọn họ, cảnh tỉnh nhân vật như Tiên Vương.

Lão viện trưởng cúi gập người hướng hoa đại đạo mười bốn cánh, rồi xoay người đi.

Các lão tổ Thiên Thần học viện cũng cúi gập người hướng hoa đại đạo mười bốn cánh, biểu tình trịnh trọng cung kính.

Đám người lão viện trưởng rời đi xong các học sinh im lặng thật lâu, không ai dám nói một câu, không người muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này, vì nó đại biểu cho kính ý lớn nhất với Lý Thất Dạ.

Cổ Khải Hàng sắc mặt lúc trắng lúc xanh, biểu tình hết sức xấu hổ. Là Cổ Khải Hàng đòi khiêu chiến với Lý Thất Dạ trước, trong cuộc thách thức gã nhận được thành tựu không tầm thường.

Có thể nói Cổ Khải Hàng là kiêu ngạo của thế giới trẻ, nhưng bây giờ gã trở nên nhỏ bé không đáng để, chỉ là hạt bụi.

Trước khi Lý Thất Dạ chưa giảng bài thì bao nhiêu học sinh kích động vì Cổ Khải Hàng, giờ phút này mọi người quên mất gã, không thèm nhìn hoa đại đạo sáu cánh hao của gã thêm lần nào nữa.

Vì hoa đại đạo sáu cánh hoa của Cổ Khải Hàng quá bình thường so với hoa đại đạo mười bốn cánh, cực kỳ tầm thường, như một tiên nữ tuyệt trần so với nữ nhân thông thường. Mọi người chỉ nhìn tiên nữ, còn nữ nhân tầm thường sẽ biến mất trong mây mênh mang.

Mặt Cổ Khải Hàng nóng ran, từ đầu đến cuối cùng Lý Thất Dạ không thèm nhìn gã cái nào, không nói một câu khiêu khích gã, như thể gã không tồn tại.

Là Cổ Khải Hàng phát ra khiêu chiến, gã đã vận dụng nhiều thủ đoạn nhưng cuối cùng nguyên vũ đài thuộc về Lý Thất Dạ, hắn mới là nhân vật chính, còn Cổ Khải Hàng chỉ là tên hề không chút bắt mắt.

Cổ Khải Hàng không dám nói tiếng nào, lặng lẽ chuồn đi. Lý Thất Dạ không nói nửa câu nhục nhã Cổ Khải Hàng nhưng gã cảm thấy đây là giây phút sỉ nhục nhất trong đời gã. Cổ Khải Hàng chạy ra sơn cốc như chó cụp đuôi.

Đám Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúc trước huênh hoang giờ mặt trắng bệch không dám hó hé tiếng nào, lặng lẽ rời đi, không dám kinh động ai, cụp đuôi trốn mất.

Sau khi giảng bài kết thúc, nguyên Thiên Thần thư viện trở nên yên lặng. Thiên tài học sinh bình thường hĩnh mũi nhìn đời giờ im lìm, ngoan ngoãn đọc sách, tu luyện, không gây chuyện thị phi.

Lý Thất Dạ ở trong Thư Phòng không đi đâu nữa, suốt ngày đóng cửa tham ngộ, đám người Dạ Hân Tuyết không biết hắn đang tham ngộ cái gì.

Tuy Thiên Thần học viện rất yên lặng nhưng các lão tổ biết đây chỉ là bình yên trước cơn bão, phút tĩnh lặng qua đi tương lai sẽ có bão táp ập đến.

Nhưng các lão tổ Thiên Thần thư viện tin tưởng sẽ vượt qua tai nạn lần này, sẽ lướt qua bão táp. Bởi vì bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ. Quan trọng là Thiên Thần học viện còn có Lý Thất Dạ tọa trấn, đây là then chốt quyết định trận chiến tranh này.

Nên các lão tổ Thiên Thần thư viện tràn ngập niềm tin, dù Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đến tấn công thì Thiên Thần học viện vẫn chịu được.

Bùm!

Ngày bình yên chưa qua bao lâu, mấy ngày sau trong một đêm có tiếng nổ, có thứ gì vùng thoát khỏi gông xiềng. Tất cả người Thiên Thần học viện nghe rõ tiếng nổ tan vỡ đó.

Sau khi nghe tiếng nổ thì đám đông học sinh vội vàng chạy ra khỏi phòng xem thử xảy ra chuyện gì.

Khi tất cả học sinh xông ra, có người hét to chỉ tay lên trời:

– Xem kìa!

Trên bầu trời xuất hiện dị tượng, không gian Thiên Thần thư viện dao động như sóng to. Thiên Thần thư viện như chiếc thuyền con trong sóng biển tùy thời bị dao động không gian hủy diệt.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng xích sắt kim loại vang lên, nguồn dao động không gian là một ngọn tháp nhỏ, tháp không cao lớn, không phải từ thần kim tiên thiết nào luyện ra mà là phù văn tụ tập luyện.

Tòa tháp nhỏ bằng phù văn bị các sợi pháp tắc đại đạo khóa lại, không biết do ai làm mà các pháp tắc đại đạo đại khí bàng bạc, hình như có thể trấn áp vạn cổ.

Khi tòa tháp nhỏ run rẩy như muốn vùng thoát khỏi pháp tắc đại đạo trói buộc, nó cứ rung bần bật, mỗi lần đợt sau kịch liệt hơn đợt trước.

Tháp nhỏ rung bần bật, pháp tắc đại đạo siết càng chặt như muốn siết bể tháp nhỏ. Nhưng pháp tắc đại đạo siết càng chặt thì tháp nhỏ rung càng dữ dội, uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Cũng vì tháp nhỏ rung bần bật lắc lư nguyên không gian to lớn, không gian rung rinh như sóng thần, dao động kịch liệt.

Tất cả học sinh hết hồn nhìn cảnh tượng, không biết chuyện gì xảy ra:

– Chuyện… Chuyện gì đây?

Doong doong doong!

Tiếng gõ la trong Thiên Thần học viện vang lên, giọng viện trưởng uy nghiêm truyền khắp góc thư viện:

– Đang phút nguy cấp, tất cả học sinh mau trở về thành lũy an toàn, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Viện trưởng cảnh cáo làm các học sinh giật nảy mình, lúc này nhiều học sinh mới biết tình hình nghiêm trọng, nếu không Thiên Thần học viện đã chẳng gõ la dồn dập vậy.

Học sinh Thiên Thần học viện lấy lại tinh thần chạy trốn về thành lũy an toàn, không dám ra nữa. Dù sao viện trưởng còn nói vậy thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

Một số học sinh tài cao gan lớn ỷ vào đạo hạnh cường đại, có báu vật ghê gớm hộ thể nên không trốn về thành lũy mà đứng ngoài xem. Cũng có một số học sinh ôm mục đích không ai biết cũng không chịu quay về thành lũy học viện.

Thiên Thần học viện mặc kệ đám học sinh không về thành lũy, có lẽ đây là rèn luyện sinh tử cho bọn họ.

Bùm!

Khi trời gần sáng thì tháp nhỏ nổ nát pháp tắc đại đạo đã khóa nó.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, nguyên không gian dấy lên bão tố ức vạn trượng, trong khoảnh khắc đó sóng gợn không gian cuồn cuộn như đại dương ồ ạt nhấn chìm Thiên Thần thư viện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng nổ không dứt bên tai, Thiên Thần thư viện rung bần bật, nguyên Thiên Thần thư viện tùy thời đều sẽ sụp đổ, nhiều học sinh sợ đến tim đập chân run.

Cuối cùng Thiên Thần thư viện chậm rãi bình tĩnh trở lại, dù dao động không gian tựa sóng thần vẫn không thể tổn thương học viện chút nào. Đổi lại đại giáo cương quốc khác nếu gặp dao động không gian khủng bố như vậy đã sớm tan vỡ thành tro.

Khi Thiên Thần thư viện tĩnh lặng lại, có học sinh lấy lại tinh thần lao ra xem. Trong khoảnh khắc mọi người cảm nhận khí thế vô cùng hoang mãng ập vào mặt.

Học sinh nhìn trên bầu trời, hoảng sợ hét to:

– Thế… Thế… Thế giới bên ngoài biến mất!

Nghe tiếng hét chói tai đó khiến nhiều học sinh cùng nhìn lên trời, trợn mắt há hốc mồm.

Tuy Thiên Thần thư viện chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn nhưng từ bên trong nhìn ra ngoài vẫn trông thấy rất nhiều thành lớn cương quốc.

Giờ phút này đứng trên bầu trời Thiên Thần thư viện nhìn ra ngoài, trong tầm mắt là thế giới hoang vu, các cây to chọc trời, các tòa thần phong đâm vào vũ trụ, các chim to mãnh thú phun ra nuốt vào trời trăng.

Trong khoảnh khắc tất cả học sinh cảm giác mình ở trong thế giới khác, Thiên Thần thư viện lúc này không còn trong Kiêu Hoành Châu, thậm chí không ở đâu trong Thập Tam Châu, đây là thế giới bọn họ chưa từng biết.

Chương 2990: Cổ thế giới

Thế giới bên ngoài biến mất, Thiên Thần thư viện rơi vào thế giới hoang mãng cổ xưa, đưa mắt nhìn không thấy cuối. Nơi này dường như cười tủm tỉm thoát khỏi Kiêu Hoành Châu, rời xa Thập Tam Châu.

Thế giới trước mắt quá bao la, quá mức mênh mông. Một gốc cây to có thể che lấp mặt đất ngàn dặm. Một ngọn núi thần có thể đâm xuyên vũ trụ, như trung tâm vũ trụ, các ngôi sao lớn vòng qnanh, cực kỳ rung động hồn người.

Chỗ Thiên Thần thư viện đang ở chỉ là một góc nhỏ xíu của thế giới này này. Thiên Thần thư viện chiếm diện tích rất rộng nhưng trong thế giới cổ xưa này thì nó chỉ là hạt bụi.

Thấy thế giới bên ngoài biến mất, đám học sinh nhìn nhau:

– Chuyện gì đây?

Bọn họ thầm run, cảm giác đột nhiên trong một đêm bị thế giới vứt bỏ.

Không có ai biết có chuyện gì, đừng nói học sinh Thiên Thần học viện, nhiều lão sư cũng không rõ ràng.

Doong doong doong!

Khi các học sinh rung động thì tiếng la gõ dồn dập lại vang lên, giọng viện trưởng truyền khấp mỗi góc Thiên Thần thư viện:

– Nhanh chóng quay về bảo lũy an toàn, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Nghe viện trưởng Thiên Thần thư viện cảnh cáo, nhiều học sinh đứng bên ngoài lần lượt chạy về bảo lũy an toàn, nhưng vẫn có nhiều học sinh, đặc biệt học sinh thiên tài Đế Phủ tiếp tục ở bên ngoài.

Khi đám người rút về thành lũy an toàn, Tam Tử học viện Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng lén chuồn ra ngoài, đi tìm Cổ Khải Hàng.

Cổ Khải Hàng sống một mình trên một ngọn thần phong, gã có động phủ riêng, đây là một trong những khu vực an toàn nhất Thiên Thần thư viện.

Dù là Túng Thiên thiếu chủ kliến thức rộng cũng không hiểu có chuyện gì, vội hỏi Cổ Khải Hàng:

– Lão sư, chuyện này… Là sao?

Dáng vẻ Cổ Khải Hàng ưu nhã, ung dung bình tĩnh, phong độ hơn người:

– Cái này gọi là trở về.

– Trở về?

Nhóm Lục Kiếm Thiểu Hoàng hoang mang:

– Trở về cái gì?

Cổ Khải Hàng từ tốn nói:

– Thiên Thần thư viện trở về thế giới thuộc về nó, chỗ đó mới đúng là Thiên Thần thư viện. Hôm nay nó xuất hiện tại đây ần nữa đúng ra là trở về.

Tư Tông Thần Tử kinh ngạc kêu lên:

– Thiên Thần thư viện thuộc về thế giới này? Không… Không… Không thể nào! Thiên Thần thư viện thuộc về Kiêu Hoành Châu chúng ta, sao lại là thuộc về thế giới này được?

Cổ Khải Hàng cười cười, gã chỉ ngồi yên, rất là thong dong, ưu nhã, nắm chắc mọi thứ, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của gã.

– Lão sư, chuyện… Chuyện này là thật?

Túng Thiên thiếu chủ nghiêm túc hỏi:

– Rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ Thiên Thần thư viện là dị loại, không thuộc về thế giới này chúng ta?

Cổ Khải Hàng mỉm cười nói:

– Không phải dị loại, nó cũng thuộc về thế giới này chúng ta.

Túng Thiên thiếu chủ xem như đệ tử của Cổ Khải Hàng, gã vui lòng chỉ điểm một chút.

– Đây là một truyền thuyết, truyền thuyết bị Thiên Thần học viện che giấu thử nghĩ lúc xưa Phi Tiên Đế có Chung Nam Thần Đế ủng hộ nhưng tại sao chọn xây dựng Thiên Thần thư viện tại đây?

Cổ Khải Hàng chậm rãi nói:

– Trong Thập Tam Châu có rất nhiều thần thổ diệu địa, có rất nhiều động thiên pháp địa, chỉ cần Phi Tiên Đế muôn thì hắn có thể tìm được chỗ cực tốt để thành lập một truyền thừa. Nhưng Phi Tiên Đế chọn xây Thiên Thần thư viện ở nơi hoang vu không bóng người, rốt cuộc là tại sao?

Nghe Cổ Khải Hàng đặt câu hỏi, ba người Tư Tông Thần Tử nhìn nhau, vì bọn họ từng nghe về nghi vấn này, nhưng không có đáp án cụ thể, không ai cho bọn họ câu trả lời chính xác, vì không ai biết lúc trước Phi Tiên Đế nghĩ như thế nào.

– Thật ra trong này liên quan đến một truyền thuyết.

Cổ Khải Hàng mỉm cười nhìn ba người Túng Thiên thiếu chủ:

– Trong một truyền thuyết xa xưa cho rằng có một cổ thế giới tồn tại.

– Một cổ thế giới tồn tại?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng hỏi:

– Là thế giới của tiên nhân sao?

– Không, trong thế gian làm gì có thế giới của tiên nhân.

Cổ Khải Hàng cười lắc đầu nói:

– Chính xác hơn là thế giới bị vứt bỏ, không ai cư ngụ trong cổ thế giới. Còn về cổ thế giới là thế giới hoàn chỉnh bị vứt bỏ hay là một góc thế giới còn sót lại thì không ai biết. Tóm lại trong truyền thuyết xa xưa cho rằng cổ thế giới tồn tại, chẳng qua luôn không ai tìm được.

Túng Thiên thiếu chủ chợt hiểu ra, mở miệng hỏi:

– Về sau Phi Tiên Đế tìm đến cổ thế giới?

Cổ Khải Hàng cười lắc đầu nói:

– Đúng vậy, Phi Tiên Đế tìm đến này, đây là thế giới bị vứt bỏ, tại sao nó bị bỏ thì không biết. Nhưng chủ yếu là Phi Tiên Đế nhìn trúng mảnh đất thế giới này.

Cổ Khải Hàng tạm dừng rồi nói tiếp:

– Cổ thế giới này tiếp giáp cao nguyên hoang mãng, từ cao nguyên hoang mãng có thể lấy tọa độ chính xác nhất đi vào cổ thế giới.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng cướp lời:

– Ta hiểu rồi, nên Phi Tiên Đế mới xây dựng Thiên Thần thư viện trên cao nguyên hoang mãng.

– Câu này đúng nhưng cũng sai.

Cổ Khải Hàng cười nói:

– Nếu chỉ xây dựng Thiên Thần thư viện ở gần lối vào thì không có tác dụng gì. Phi Tiên Đế là Tiên Đế Cửu Giới đỉnh cao nhất, có Chung Nam Thần Đế ủng hộ, các ngươi làm sao tưởng tượng được sự cường đại của họ?

Đám người Túng Thiên thiếu chủ gật đầu không cãi lại, Cổ Khải Hàng nói đúng, người trên đời đều công nhận Phi Tiên Đế và Chung Nam Thần Đế cường đại.

Cổ Khải Hàng chậm rãi nói:

– Chung Nam Thần Đế và Phi Tiên Đế hợp sức cấu tứ ra không gian cổ thế giới này, nguyên không gian là tấm lưới, Thiên Thần thư viện nằm trong mắt võn.

Túng Thiên thiếu chủ thông minh tuyệt đỉnh, gã hiểu ra ngay, la lên:

– Ý của lão sư là Thiên Thần thư viện vốn xây dựng trong cổ thế giới?

– Không sai.

Cổ Khải Hàng từ tốn nói:

– Chung Nam Thần Đế và Phi Tiên Đế dựng Thiên Thần thư viện trong góc cổ thế giới, xây trên một mắt lưới của không gian thế giới này rồi bắt chặt mắt lưới như kéo lưới kéo Thiên Thần thư viện ra khỏi cổ thế giới, sừng sững trong Kiêu Hoành Châu, trấn áp phong cổ thế giới.

Nói đến đây mắt Cổ Khải Hàng hấp háy:

– Nên biết Thiên Thần thư viện xây dựng trên mắt lưới không gian cổ thế giới, Phi Tiên Đế và Chung Nam Thần Đế khóa lại không gian cổ thế giới khiến tinh hoa từ cổ thế giới liên miên bất tận ùa vào Thiên Thần thư viện.

– Thiên Thần thư viện ở trên mảnh đất này ngày tích đêm lũy, đây là nội tình của Thiên Thần thư viện. Có thể nói nội tình Thiên Thần thư viện không phải ra bao nhiêu Thượng Thần, Tiên Vương mà nó xây dựng tại chỗ này, đây chính là nội tình!

Nghe Cổ Khải Hàng giải thích làm đám người Túng Thiên thiếu chủ rất ngạc nhiên, lần đầu tiên bọn họ được nghe bí mật như vậy.

Túng Thiên thiếu chủ thì thào:

– Thiên Thần thư viện một mình hưởng tịnh hoa cả thế giới, quá… Quá khủng, hèn gì có nội tình thâm sâu như thế. Có ưu thế đặc biệt độc nhất thế này thì không môn phái truyền thừa nào trong Thập Tam Châu có thể sánh ngang.

Túng Thiên thiếu chủ đã hiểu tại sao nội tình của Thiên Thần thư viện sâu mà mạnh dữ vậy.

Tư Tông Thần Tử vẫn khó hiểu hỏi:

– Tại sao Phi Tiên Đế không xây thế giới này trong cổ thế giới mà phải kéo Thiên Thần thư viện đến Kiêu Hoành Châu?

– Không ai biết lý do cụ thể là gì.

Cổ Khải Hàng mỉm cười nói:

– Có suy đoán cho rằng cổ thế giới quá nhiều mãnh thú ác cầm, không thích hợp cư ngụ. Có suy đoán đây là cách để Thiên Thần thư viện một mình hưởng cái tốt nhất của cổ thế giới này.

– Cũng đúng.

Túng Thiên thiếu chủ gật gù:

– Nếu Thiên Thần thư viện nằm trong cổ thế giới thì sẽ có rất nhiều người đều có thể ra vào, khi đó Thiên Thần thư viện làm sao độc chiếm cổ thế giới được? Giờ Thiên Thần thư viện xây trên mắt lưới cổ thế giới, trấn cổ thế giới, muốn đi vào trừ phi lật tung Thiên Thần thư viện, vậy thì chẳng phải là Thiên Thần thư viện đã độc chiếm cổ thế giới sao?

Nghe Túng Thiên thiếu chủ phân tích, Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cảm thấy có lý.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng vô cùng khâm phục nói với Cổ Khải Hàng:

– Lão sư học thức uyên bác, khiến chúng ta phục sát đất. Chúng ta chưa từng nghe điều bí ẩn này, vậy mà lão sư thuộc như lòng bàn tay.

Cổ Khải Hàng cười cười, gã không thể nói đó là người khác cho gã biết, không thì gã tội gì ở trong Thiên Thần thư viện lâu vậy.

Nên biết Cổ Khải Hàng là một thanh niên có tương lai tươi sáng, gã có thiên phú tuyệt thế vô song, gia thế hiển hách. Quan trọng là bản thân Cổ Khải Hàng có thực lực cường đại không gì sánh bằng, tương lai có cơ hội vấn đỉnh Cổ Thần.

Với thiên tài tuyệt thế tuổi trẻ có tài như Cổ Khải Hàng thì thế giới bên ngoài trời cao biển rộng, gã không cần ở lại Thiên Thần thư viện. Chút xíu đãi ngộ của Thiên Thần thư viện không hấp dẫn Cổ Khải Hàng được, có thứ khác làm gã động lòng hơn.

Lý do thật sự không phải vì Cổ Khải Hàng là học sinh Thiên Thần học viện muốn báo đáp học viện nên quay về.

Cổ Khải Hàng chậm rãi hỏi:

– Bão tố sắp đến, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Lòng rung động, sốt ruột hỏi:

– Là bão tố thế nào?

Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Cổ Khải Hàng bình tĩnh nói:

– Thiên Thần thư viện đã trở về cổ thế giới, nên biết nơi này ác điểu quái thú hoành hành, đây là thế giới hoang mãng, vùng trời của mãnh thú ác điểu. Thiên Thần thư viện trở về, đám mãnh thú ác điểu sẽ chà đạp thư viện. Sẽ có lực lượng cường đại hơn kéo mảnh đất Thiên Thần thư viện, khi đó thư viện không chỉ máu chảy đầy đất, e rằng sẽ tan vỡ. Huống chi còn nhiều dị tộc, ví dụ ba tộc Thần, Ma, Thiên dòm ngó Thiên Thần thư viện từ lâu, có lẽ bọn họ đang rất háo hức.

Ba người Túng Thiên thiếu chủ nhìn hau. Nếu Thiên Thần thư viện tan vỡ, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ không phải bảo vệ Thiên Thần thư viện, đương nhiên rồi.

Bởi vì bọn họ xuất thân từ thế gia, xuất thân từ đế thống tiên môn, bọn họ đã mạnh sẵn trước khi vào Thiên Thần thư viện, đã nổi tiếng gần xa, đến Thiên Thần thư viện chỉ để mạ vàng.

Học sinh như bọn họ không giống học sinh xuất thân thấp kém như Bách Đường có cảm giác trung thành với Thiên Thần thư viện. Bọn họ xuất thân thế gia, chỉ trung thành với gia tộc, môn phái của mình.

Học sinh xuất thân thấp thì khác, Thiên Thần học viện thay đổi vận mệnh của họ, nên họ biết ơn thư viện, có cảm giác trung thành, Thiên Thần thư viện thậm chí là ngôi nhà thứ hai của họ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 2 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 2 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 3 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá