1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 586 [Chương 2926 đến Chương 2930]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 586 [Chương 2926 đến Chương 2930]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2926: Một truyền kỳ

Dạ Hân Tuyết ngạc nhiên một chút, quyển sách này đối với nàng mà nói có chút quý giá, nàng thường mang theo người, thỉnh thoảng mở ra đọc một chút, nàng thậm chí là rất thích đọc lại từng câu từ trong quyển sách.

– Đây, đây là quyển sách ta yêu quí nhất.

Lý Thất Dạ mở miệng đòi, Dạ Hân Tuyết không có ý tứ cho mượn, hai tay vân vê quyển sách, ngượng ngùng thấp giọng nói với Lý Thất Dạ.

Lời đã rất rõ ràng, cũng có thể nhìn ra được quyển sách này đích thật là bảo bối của nàng.

Lý Thất Dạ tiếp nhận quyển sách này vừa nhìn một chút, đây là một quyển sách rất đơn giản, trang sách thượng viết “Nhân tộc truyền kỳ”. Khi thấy cái tên sách, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lý Thất Dạ lật quyển sách này ra, mỗi chữ mỗi câu đều viết rất tinh tế, đây cũng không phải là bản sao, mà là tác giả tự tay viết, đây là nguyên bản.

Mặc dù nói sách này thật dầy, nhưng tác giả hành văn cũng vô cùng lưu loát, mỗi một chữ mỗi một câu đều hết sức cẩn thận, hết sức chăm chú.

– Viết không sai, so với thực tế thực sự giống nhau.

Lý Thất Dạ không khỏi nhàn nhạt cười, nói rằng.

– Đúng nha, ta cũng hiểu được rất chân thực. Tác giả nói có một cái bóng thủ hộ Nhân Tộc chúng ta, từ cửu giới đến đệ thập giới, ở bên trong nhắc tới rất nhiều thứ đều thực sự giống nhau.

Thấy Lý Thất Dạ đồng tình như vậy, Dạ Hân Tuyết cũng không khỏi hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn pha sắc hồng, nàng cảm giác như gặp được tri âm.

Quyển sách này là biên soạn lại các cố sự, bên trong nói tới một người vẫn luôn bảo vệ Nhân Tộc, bảo vệ thời đại, mặc dù sách này nói rất trung lập, mịt mờ, không có trực tiếp chỉ rõ, nhưng ở thể mơ hồ chỉ ra cái bóng này trải khắp mười ba châu có thể chống lại Đại Đế tiên vương.

– Đây chỉ là một cố sự mà thôi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Chỉ là một ít Tiên Đế, tiên vương chắp vá lung tung, giảng thuật lại thành một truyền kỳ mà thôi.

Trên thực tế, quyển sách này tác giả muốn nói tới âm nha, chỉ bất quá hắn không dám viết, chỉ có thể biên soạn một ít cố sự mà thôi, sự tình của nhân vật ngày xưa, thoạt nhìn là giả tưởng, nhưng lại có chút chân thật.

– Cái này cũng không nhất định.

Dạ Hân Tuyết vốn là nữ hài nhu thuận lúc này lại nhịn không được, cố gắng phản bác:

– Những cố sự này do một số tiên đế nói ra, nói không chừng đều là sự thật. Nói không chừng phía sau bách tộc chúng ta vẫn luôn có một người bảo vệ, chỉ bất quá chúng ta không biết mà thôi, thế gian vốn có đấng cứu thế, chỉ tiếc chúng ta là những người phàm tục không thể tiếc xúc được mà thôi.

– Thế gian có một đấng cứu thế sao.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói rằng:truyện ma

– Trong cuộc sống con người đều cần dựa vào chính mình, nếu như trông cậy vào cứu thế chủ, dù bị chết cũng đáng đời.”

– Nhưng, nhưng nhất định có cứu thế chủ.

Vốn không nguyện cùng người khác tranh cãi, thế mà Dạ Hân Tuyết vẫn nhịn không được nói:

– Đã từng có một quyển sách cổ, ghi chép một chiến dịch, trong mười ba châu đã từng bạo phát một chiến dịch Săn Đế, phía sau chiến dịch này chính là do người đó tổ chức, chỉ sợ ngừoi này nói không chừng là cứu thế chủ. Tựa như quyển “nhân tộc truyền kỳ” viết vậy, phía sau Nhân Tộc vẫn có một cái bóng bảo vệ, đang lúc nguy nan hắn sẽ cứu vớt Nhân Tộc chúng ta.

Thấy Dạ Hân Tuyết cố gắng giải thích với mình, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chuyện này cũng có chút ý tứ, người khác lại muốn nhắc tới quá khứ trước đây của mình, thế mà chính mình lại phủ nhận tồn tại của bản thân.

– Đây cũng chỉ là ghi chép, vô pháp chứng thực nó có đúng hay không.

Lý Thất Dạ bình thản nói.

Dạ Hân Tuyết vốn cố gắng tranh luận, nghe được hắn nói như vậy, sự nhiệt tình của nàng giống bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, thoáng cái yên lặng. Nhưng nàng vẫn không phục, thấp giọng nói:

– Kỳ, kỳ thực trong sách ghi chép rất rõ ràng, có lẽ có thể kiểm tra một chút.

– Vậy ngươi vì sao không đi kiểm tra một chút đi?

Lý Thất Dạ nở nụ cười.

Dạ Hân Tuyết lúc này có chút rầu rĩ, có chút hữu khí vô lực, trầm mặc một lúc lâu, nàng thấp giọng nói:

– Là không thể, bởi vì, bởi vì… con đường phải đi rất xa, phải đi rất nhiều rất nhiều địa phương.

Trên thực tế Dạ Hân Tuyết đối với quyển “Nhân Tộc truyền kỳ” có thật sự tồn tại hay không tồn tại, trong lòng nàng cảm thấy hết sức hứng thú, nàng rất muốn biết có phải thật vậy hay không, thậm chí có lúc trong đầu nàng đã có ý nghĩ ra đi kiểm tra một phen.

Nhưng thử nghĩ một chút, một nữ hài tử, không hảo hảo đi tu luyện, lại đối với loại truyện cổ hư vô gì đó mà lâm vào mê muội, điều này làm cho người nhà nàng làm sao có thể đồng ý được? Hơn nữa, muốn đi kiểm tra một truyền kỳ hư vô như vậy, chỉ sợ cần bôn tẩu khắp mười ba châu, cần phí dụng là đại lượng hỗn độn thạch làm truyền tống, đây cũng không phải là chuyện một nữ hài tử như nàng có khả năng chịu nổi.

Thấy Dạ Hân Tuyết hữu khí vô lực đáp, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhẹ, nói:

– Có lẽ vạn sự cũng có thể, như ngươi nghĩ như vậy, có một số việc không nhất định là hư vô, chẳng qua là trong lòng của ngươi có sự chấp nhất kiên định hay không mà thôi.

– Vâng, vâng, nói như vậy, lão sư cũng tin tưởng đây là sự thật?

Nghe Lý Thất Dạ nói lời này, tinh thần Dạ Hân Tuyết cũng nhất thời tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ không khỏi hưng phấn mà hỏi.

– Tin thì có, không tin thì không.

Lý Thất Dạ chỉ trả lời bình thản như vậy, tùy theo, hắn liền nói sang chuyện khác, hỏi:

– Hai vị học sinh khác đâu?

Lý Thất Dạ đột nhiên chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, khiến Dạ Hân Tuyết có chút không đề phòng, sau đó nói:

– Lưu lão gia tử và Vương đại ca, bọn họ đang học tập, đúng vậy, bọn họ đang đi học tập.

Nói đến đây, Dạ Hân Tuyết đều có chút chột dạ trong lòng, lời nói cũng không phải chắc chắn, nàng hơi cúi xuống, sau đó liếc trộm Lý Thất Dạ một chút, hình như sợ Lý Thất Dạ phát hiện cái gì đó.

Cử chỉ mờ ám của Dạ Hân Tuyết đều bị Lý Thất Dạ thu hết vào mắt, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn cười cười, nói:

– Đọc sách học tập nha, cũng được, mang ta đi xem bọn họ một chút.

Dạ Hân Tuyết trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng nàng thấp giọng nói rằng:

– Hay, hay là, nếu không ta … ta đi gọi bọn họ gọi tới.

– Không cần.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà khoát tay áo, nói rằng:

– Nếu ta đã là lão sư ở chỗ này, ta đây cũng có thể quan tâm một chút học sinh của mình, ta sẽ tự mình đi xem một chút.

Lý Thất Dạ nói như vậy, Dạ Hân Tuyết không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kiên trì dẫn Lý Thất Dạ đi.

Thư phòng rất lớn, trên thực tế thư phòng cũng không chỉ có lâu vũ cổ điện chứa sách, toàn bộ thư phòng là chỉ cả phiến sơn hà, bởi vì trên dải núi sông tráng lệ có xây không ít lâu vũ cổ điện, rất nhiều lâu vũ cổ điện đều có dấu tích của sách vở, thậm chí trên một ít vách đá dựng đứng đều có thạch động, những thạch động này cũng cất dấu vô vàn sách.

Chương 2927: Ba học sinh (1)

Có thể nói sách của thư phòng trải khắp mảnh Thiên Địa này, mỗi một ngọn núi mỗi một sông đều có dấu tích của sách vở.

Ở trong mảnh sơn hà này, không ngừng có dấu vết của thư tịch, hơn nữa ở chỗ này có rất nhiều rừng đá, bích hoạ, pho tượng đều ghi lại rất nhiều thứ.

Những bích hoạ này có lẽ do đa số tiền nhân lưu lại, một ít do thiên tài của Thiên Thần thư viện lưu, một ít còn lại là khách lưu, thậm chí có một ít là của tiên đế, tiên vương.

Trên các bích hoạ có một chút kiệt tác lí thú, càng nhiều hơn là tiện tay làm lúc tận hứng, đa số là không quan hệ với tu luyện, nội dung chủ yếu thuộc về ngâm thơ ngắm trăng.

Lúc này Dạ Hân Tuyết mang theo Lý Thất Dạ đi vào khu rừng, chỉ thấy ở đây toàn là rừng núi, từng ngọn núi cao vót, đủ mọi hình thái các loại.

Nhưng núi đá ở đây có không ít chữ viết, thậm chí có ngọn núi còn có tranh do người vẽ.

Nhìn kỹ những chữ viết này tranh vẽ, đa số là tiện tay làm, cũng không có nhiều điêu khắc kiệt xuất, hơn nữa những thứ này đều xuất thân bất đồng, có khi là tiện tay viết… Có khi là thuật lại một câu chuyện.

Cũng có người sau khi viết liền ký tên lưu lại danh hào, nhưng chủ yếu đều là người vô danh.

Lúc này Dạ Hân Tuyết mang theo Lý Thất Dạ đi vào sâu trong rừng núi, chỉ thấy có một người bò lên trên một tòa Thạch Phong, dùng sức thật lớn khắc nét chữ lên trên núi đá.

Trung niên hán tử dáng dấp thoạt nhìn thập phần tráng kiện, thân thể khỏe mạnh, hai tay hữu lực, làn da đồng sắc, song trên cánh tay dĩ nhiên mang một đôi kim hoàn, thoạt nhìn thập phần có lực lượng.

– Vương đại ca.

Xa xa thấy trung niên hán tử, Dạ Hân Tuyết cao hứng giơ tay chào hỏi.

– Hân Tuyết muội tử, ngươi cũng tới, nha, chờ một chút, ta sắp xong rồi.

Hán tử vội vàng khắc chữ xuống, cười lớn nói, giọng nói như tiếng chuông lớn.

– Vương đại ca thích nhất là điêu khắc, trong thư phòng có rất nhiều bích hoạ đều do hắn khắc xuống.

Dạ Hân Tuyết lộ ra dáng tươi cười, thấp giọng nói với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, cũng không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng nhìn hán tử đang khắc chữ viết lên núi đá.

Một lúc lâu, hán tử ngồi trên núi đá khắc hết chữ viết xuống, hắn lúc này mới nhảy xuống, đi tới.

“Yêu, Hân Tuyết muội tử của chúng ta rốt cục khai khiếu, sẽ không cả ngày ngây ngô ở trong phòng xem sách, rốt cục cũng ra ngoài hẹn hỏ với con trai, tiến bộ rất lớn, chúng ta xem trọng ngươi.” Hán tử thấy Lý Thất Dạ đứng bên cạnh Dạ Hân Tuyết, giơ ngón tay cái lên vừa cười vừa nói.

– Vương đại ca, chớ nói bậy.

Bị hán tử này nói như vậy, Dạ Hân Tuyết nhất thời mặt đỏ lên, liền nói:

– Đây là lão sư mới của thư phòng chúng ta, Lý công tử.

Nghe được Dạ Hân Tuyết nói như vậy, hán tử không khỏi ngẩn người, Lý Thất Dạ trước mắt vô cùng bình thường, hắn nghĩ không ra, Thư phòng cho tới nay cũng không có lão sư, hiện tại đột nhiên mọc ra một lão sư, điều này thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

Mặc dù nói tráng hán là một hán tử vai u thịt bắp, hơn nữa tuổi tác của hắn thoạt nhìn còn muốn lớn hơn Lý Thất Dạ, nhưng hắn vẫn tiến lên, hướng Lý Thất Dạ cười khan một tiếng, cúi đầu thật sâu, nói rằng:

– Mong lão sư đừng trách móc, ta hay nói đùa cùng nha đầu này, thật không ngờ làm ra hiểu lầm như vậy, thỉnh lão sư thứ lỗi.

Mặc dù nói tráng hán có phần thô kệch, thế nhưng hắn vẫn hết sức chân thành, cho nên đối với lời xin lỗi của tráng hán Lý Thất Dạ cũng gật đầu tiếp nhận.

– Học sinh Vương Tác Đống, nhân xưng Kim Hoàn Thiết Tí, vào Thư phòng đã được vài năm, sau này xin lão sư chỉ giáo nhiều hơn, thỉnh lão sư quan tâm nhiều hơn.

Tráng hán này thập phần nhiệt tình, sau khi tự giới thiệu, sau đó ôm quyền hành lễ với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ quan sát hắn một chút, phản ứng bình thản, từ từ nói rằng:

– Thudọn vật dụng của ngươi đi, ngày hôm nay ta muốn được gặp cả ba học sinh của thư phòng.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Kim Hoàn Thiết Tí không dám chậm trễ, lập tức thu dọn đồ nghề của mình lại, đi theo Lý Thất Dạ.

Thư phòng có thể nói là biển sách, thế giới sách, chỉ cần ngươi có thể tìm tới địa phương có ốc xá, có hang động thì đều có thể nhìn thấy thư tịch, thậm chí có không ít dấu vết của thư tịch có niên đại lâu năm in hằn lên nham thạch.

Hơn nữa thư tịch cùng với bích hoạ trong Thư phòng đều mở vì học sinh của Thiên Thần thư viện, bất luận học sinh nào cũng có thể đến xem bất kỳ thư tịch nào cũng được. Chỉ bất quá số lượng học sinh đến thư phòng xem sách lác đác không có mấy.

– Ai, Lưu lão gia tử lại tới tìm sách, trong thư phòng chứa sách nhiều đến bất tận, tựa như đại dương mênh mông, hắn đọc cả đời cũng không hết được.

Dạ Hân Tuyết mang Lý Thất Dạ bọn họ đi tới một tòa đại điện u ám, Kim Hoàn Thiết Tí không khỏi vừa cười vừa nói.

Căn bản trong thư phòng không có học sinh, dù có xuất hiện thêm mấy người Dạ Hân tuyết nhưng nhìn vẫn đặc biệt vắng vẻ.

Lúc Lý Thất Dạ bọn họ đi vào đại điện, xa xa có thể nghe được từng đợt ho khan “Khái, khái, khái”, nghe giống như muốn phun hết cả ruột gan ra vậy.

Đại điện thập phần lớn, vừa bước chân vào, hìn hảnh đạp vào mắt người xem đều là thư tịch, vô số giá sách sắp thẳng hàng kéo dài bất tận, từng hàng giá sách đều bày đầy thư tịch, toàn bộ đại điện đều tràn ngập mùi của giấy, của bích họa, ngửi mùi hương đặc biệt này, hình như làm cho con người ta có cảm giác thập phần thư thái yên bình.

Xuyên qua từng hàng giá sách, sâu nhất trong góc phòng ở đại điện có một lão nhân, chỉ thấy lão nhân này ngồi ở trước án thư, đặt một ngọn đèn mờ, ngọn đèn dầu nho nhỏ nhẹ nhàng chập chờn.

Lúc này lão nhân ở dưới ánh đèn, lật từng tờ từng tờ trong một quyển sách cũ, một bên đảo sách, một bên lầm bầm nói rằng: “Kim tỳ, kim tỳ, kim tỳ…”

Hơn nữa hắn lại thường thường ho khan, hơn nữa ho khan đặc biệt lợi hại, thời gian ho khan đặc biệt lâu.

Tuy rằng lúc này Lý Thất Dạ bọn họ đều đã vào, thế nhưng lão nhân quá mức nhập tâm, thật sự là tập trung toàn bộ tinh thần, cho nên vẫn không có phát hiện Lý Thất Dạ bọn họ đã đi tới.

– Lưu lão gia tử.

Dạ Hân Tuyết không khỏi kêu một tiếng.

– Kim tỳ, kim tỳ, kim tỳ…

Lão Nhân vẫn đầu nhập, không có nghe được tiếng gọi của Dạ Hân Tuyết, lật từng tờ từng tờ giấy.

– Nếu như ngươi nghĩ có thể tìm “Kim tỳ ngọc thạch châm chích thiên”, thì ngươi chính là đang tìm lộn chỗ rồi.

Ngay lúc lão nhân đang lảm bẩm vô thức, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.

“Ba” một tiếng, những lời này của Lý Thất Dạ giống như sét đánh, quyển sách trên tay lão nhân thoáng cái rơi trên mặt đất, hắn đứng bật dậy, hai mắt lập tức nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.

– Lưu lão gia tử, hoàn hồn lại chưa.

Nhìn lão nhân, Dạ Hân Tuyết ở trước mắt hắn phất phất tay, kêu lên.

– Ngươi, ngươi, ngươi làm sao mà biết được?

Lão nhân nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, vô cùng giật mình hỏi.

Chương 2928: Ba học sinh (2)

– Sách trong Thư phòng này, ta có thể không rõ ràng sao?

Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói rằng.

– Không biết công tử xưng hô như thế nào?

Lão Nhân phục hồi tinh thần lại, giật mình một cái, dò hỏi.

– Lưu lão gia tử, cái này đối với ngươi mà nói là một tin tức tốt.

Kim Hoàn Thiết Tí vừa cười vừa nói:

– Vị công tử này là lão sư mới tới thư phòng chúng ta, sau này ngươi sẽ được thỉnh giáo lão sư nhiều hơn.

Nghe được Kim Hoàn Thiết Tí nói, lão nhân không khỏi giật mình, phản ứng đầu tiên của hắn cũng giống với Kim Hoàn Thiết Tí, nhưng ngay sau đó hắn sực nhớ đến một chuyện, đó là lời mà lúc nãy Lý Thất Dạ đã nói một câu làm kinh động hắn.

– Học sinh có mắt như mù.

Lão Nhân hướng về phía Lý Thất Dạ khom người, nói:

– Không biết là lão sư đích thân tới, học sinh tên Lưu Kim Thắng, tất cả mọi người đều gọi là Lưu lão đầu.

Thân thể hắn vốn bị còng lưng, khi hắn khom người chào Lý Thất Dạ, cái đầu trông càng thấp hơn nữa.

Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, gật đầu nói:

– Đi thôi, chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên.

Nói xong liền xoay người rời đi.

Lúc Lý Thất Dạ đi, Dạ Hân Tuyết cũng đi theo, Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu theo ở phía sau, Kim Hoàn Thiết Tí hướng Lưu lão đầu nhìn một cái, bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều có một phương pháp trao đổi riêng qua ánh mắt.

Kim Hoàn Thiết Tí hướng Lưu lão đầu nháy mắt, hắn là muốn hỏi một chút Lưu lão đầu có biết lai lịch Lý Thất Dạ hay không, dù sao ở thư phòng Lưu lão đầu là lớn tuổi nhất, kiến thức rộng rãi nhất.

Nếu đổi lại là bình thường, Lưu lão đầu nhất định sẽ cùng Kim Hoàn Thiết Tí giao lưu một phen, nhưng lúc này thần thái hắn có vẻ ngưng trọng, cũng không có để ý tới Kim Hoàn Thiết Tí.

Lý Thất Dạ mang theo Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ về tới chủ điện, Lý Thất Dạ ngồi ở vị trí đầu, Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ ngồi ở phía dưới.

Ở trong ba người bọn họ, ngoại trừ Dạ Hân Tuyết thì Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu thoạt nhìn niên kỷ còn lớn hơn Lý Thất Dạ đại, chỉ bất quá, lúc này Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu bọn họ đều làm theo quy củ, không dám lỗ mãng, cũng không dám chậm trễ, giống một học sinh ngoan ngồi ngay ngắn.

Lý Thất Dạ nhìn ba người bọn họ một chút, bình thản nói rằng:

– Ta đến thư phòng làm lão sư có thể cũng không lâu, nhưng, con người của ta là như vậy, nếu như nói ngươi là học trò của ta thì mọi chuyện dạy dỗ ta sẽ cố gắng làm tốt, nhưng có một điều kiện, đó là tất cả mọi việc do ta quyết định, được chứ?

Lời của Lý Thất Dạ, Dạ Hân Tuyết là một nữ hài tử đương nhiên không dám nói với lão sư cái gì, còn hai nam nhân là Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu, bọn họ cũng không muốn nói cái gì, dù sao bọn họ ở lại thư phòng là có nguyên nhân.

– Được rồi, lời ta đã nói xong, các ngươi có ý kiến gì không.

Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hân Tuyết bọn họ, từ từ nói.Dạ Hân Tuyết cúi đầu, nàng vốn cũng không phải là người rất tự tin, ở trong lớp nàng tuyệt đối không phải là một người chủ động lên tiếng, mà Lưu lão đầu càng trầm mặc không muốn mở miệng.

– Lão sư, ngươi muốn chúng ta nói cái gì đây?

Cuối cùng vẫn là Kim Hoàn Thiết Tí hỏi.

Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, từ từ địa nói rằng:

– Thiên Thần thư viện tổng cộng có năm thư đường, bốn thư đường ta sẽ không nói. Ta chỉ nói một câu thư phòng chúng ta, so với bốn thư đường càng thêm đặc biệt. Ngươi đã lựa chọn ở lại thư phòng, nhất định có đạo lý của các ngươi, ta nghĩ nên nghe một chút nguyên nhân ở các ngươi.

Lời này nói ra, nhất thời khiến Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ nhìn nhau liếc mắt, cả ba người bọn họ cũng lâm vào trầm mặc, bọn họ cũng không muốn mở miệng.

– Cũng tốt, ta cho các ngươi một cơ hội nói chuyện, hiện tại các ngươi đứng ở bên ngoài, từng người tiến vào.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà khoát tay áo.

Sau một lát, Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ đều đứng ở bên ngoài chủ điện, trong khoảng thời gian ngắn ngươi xem ta, ta xem ngươi, cũng không muốn đi vào.

Đối với Lưu Kim Thắng và Lưu lão đầu mà nói, thoạt nhìn niên kỷ bọn họ còn lớn hơn Lý Thất Dạ, nhưng không biết vì sao, trong đáy lòng hai người bọn họ đối với Lý Thất Dạ hết sức kiêng kỵ, bọn họ cũng không nói rõ được nguyên nhân tại sao.

– Hắc, Lưu lão, ngươi kiến thức rộng rãi, đối với lão sư mới của chúng ta nhất định có kiến giải, lão nhân gia sẽ đi gặp hắn đầu tiên nha?

Kim Hoàn Thiết Tí trong lòng chột dạ, cười hắc hắc, nhìn Lưu lão đầu bảo.Bình thường hắn đều gọi “Lưu lão đầu”, “Lưu lão đầu”, nhưng bây giờ hắn lại cung kính, muốn đem lão đầu nhảy vào đống lửa trước.

Lưu lão đầu liếc mắt nhìn Kim Hoàn Thiết Tí, nói rằng:

– Trong lòng ngươi có tính toán gì sợ bị phát hiện sao, muốn lên thì ngươi lên trước, có giỏi thì ngươi đi vào trước xem.

Nói xong hắn cũng lùi về phía sau lưng Kim Hoàn Thiết Tí.

– Lưu lão đầu, ngươi đây là ý gì?

Kim Hoàn Thiết Tí quay đầu trừng hắn liếc mắt, nói rằng:

– Ta làm gì có tính toán mờ ám gì mà không thể cho ai biết.

– Được rồi, hay là để ta đi vào trước đi.

Thấy Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu đùn đẩy trách nhiệm, Dạ Hân Tuyết có ba phần nhút nhát liền đề xuất nói.Nói xong, Dạ Hân Tuyết đánh bạo đi vào.

– Ai, hai đại nam nhân chúng ta ngày hôm nay cuối cùng là bị mất mặt lớn, liền một cái tiểu cô nương cũng không bằng.

Kim Hoàn Thiết Tí buồn bực nói:

– Đây là do ngươi sợ bị người ta phát hiện suy nghĩ trong lòng.

Lưu lão đầu không thèm quan tâm mà hừ lạnh

Khi Dạ Hân Tuyết đi vào trong Thư phòng, Lý Thất Dạ không khỏi cười lắc đầu, nói rằng:

– Hai đại nam nhân cũng không bằng một nữ hài tử, cái này thật sự là không nói được.

Dạ Hân Tuyết ngồi xuống trước mặt Lý Thất Dạ, bản tính nàng khá nhút nhát, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, sau đó nhẹ nhàng mà nói rằng:

– Lão sư, ta ở lại Thư phòng, chính là vì học tập.

Trên thực tế, vẫn cho rằng không có mấy người học sinh chân chính nguyện ý ở lại Thư phòng, nếu như nói có học sinh nguyện ý ở lại Thư phòng, đều có mục đích của hắn, bọn họ coi Thư phòng là cầu nối để hoàn thành mục đích của mình.

– Ta biết, ta cũng tin tưởng ngươi.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười, nói rằng:

– So với hai người bọn họ, ngươi ở lại Thư phòng thì càng thuần túy, ngươi ở lại Thư phòng, đích thật là có thể đọc được nhiều tạp thư hơn.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Dạ Hân Tuyết, nói rằng:

– Thế nhưng, ngươi có nghĩ tới vấn đề, ngươi lựa chọn con đường này, kỳ thực cũng là một loại trốn tránhkhỏi thực tế?

– Một hình thức trốn tránh?

Dạ Hân Tuyết không khỏi ngạc nhiên một chút, chính cô ta cũng giật mình, nói rằng:

– Ta, ta không phải, ta thực sự thích đọc sách.

– Cái này ta đích xác không nghi ngờ, ta cũng xác thực tin tưởng ngươi thích đọc các loại tạp thư ở đây, nhưng đây cũng là một pháo đài của ngươi, đây là cũng là nút thắt trong lòng của ngươi.

Chương 2929: Mỗi người đều có bí mật nhỏ

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ngươi xuất thân từ thế gia như thế nào, ta sẽ không nhiều lời. Chí ít ở bên trong gia tộc các ngươi, thiên phú của ngươi không bằng những người khác, làm một trưởng nữ ở một đại gia tộc, áp lực ủa ngươi kì thực rất lớn. Ở dưới áp lực như vậy, làm một nữ hài tử, cá tính của ngươi không phải rất mạnh, có chút yếu đuối, đối mặt với sự cạnh tranh thì ngươi không chịu nổi, cho nên ngươi lựa chọn trốn tránh. Mà ngươi thích xem sách, đọc tạp thư cũng nhiều, cái này đã cho ngươi mượn một cái cớ, có cái cớ như vậy, cho ngươi vin vào, càng không thể tiến bộ trên con đường tu đạo. Đồng thời, để cho ngươi có một pháo đài để trốn vào đó, chỉ cần ngươi ngao du ở trong đống sách, ngươi mới thấy thoải mái, mới có thể để cho ngươi quên cảm giác sợ hãi.

Lý Thất Dạ nói liên tục, phân tích tính tình của Dạ Hân Tuyết.

Lý Thất Dạ nói chuyện như vậy làm cho Dạ Hân Tuyết chấn kinh, cả người ngây ngô như gà gỗ, đối với nàng mà nói, nàng đến Thư phòng không phải vìkhông chịu nổi học phí! Cũng không chỉ đơn giản là bởi vì thích xem sách như vậy, giống như Lý Thất Dạ nói, đây là một loại trốn tránh.

Dạ Hân Tuyết chưa từng nói cho ngoại nhân nghe về tình huống của mình, coi như là Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu Lưu Kim Thắng, nàng cũng không có nói với bọn họ, ở trên Thiên Thần thư viện không có ai biết tình huống của nàng, nhưng bây giờ lại bị Lý Thất Dạ nói toạc ra.

Càng làm cho Dạ Hân Tuyết ngây ngô như gà gỗ chính là Lý Thất Dạ phân tích khiến nàng như bị lột trần, giống như hắn chui vào tận sau trong tâm hồn nàng càn quét, nhìn thấy hết mọi thứ bên trong nàng.

– Ngươi …ngài, làm sao ngài biết?

Dạ Hân Tuyết bị dọa sợ, nàng không khỏi nhảy dựng lên, theo bản năng dùng hai tay che lấy thân thể, vào giờ khắc này nàng cảm giác mình hoàn toàn trần trụi đứng ở trước mặt Lý Thất Dạ.

– Không có chuyện gì có thể thoát khỏi con mắt của ta, cái này thì có khó khăn đâu.

Lý Thất Dạ bình thản nói.

Dạ Hân Tuyết bị chấn kinh đến đứng ở nơi đó, thật lâu chưa tỉnh hồn lại, qua một lúc lâu lúc, khiếp sợ trong lòng nàng mới dần giảm xuống, nàng hồi hộp nhìn Lý Thất Dạ.

– Yên tâm, ta không phải hạng người theo dõi ngươi, chỉ bất quá loại chuyện nhỏ này không chạy thoát khỏi đôi mắt ta mà thôi.

Nhìn Dạ Hân Tuyết chưa tỉnh hồn lại, Lý Thất Dạ không khỏi lạnh nhạt nói.

Thật vất vả, Dạ Hân Tuyết mới hoàn hồn lại, nàng một lần nữa ngồi trước mặt Lý Thất Dạ, mặc dù bị Lý Thất Dạ nói trúng điểm yếu trong lòng, nhưng nàng vẫn có chút không cam lòng, có chút không phục, biện giải nói rằng:

– Ta, ta, ta thực sự thích đọc sách, đây là ta việc ta thích làm nhất.

– Nhưng, ngươi cũng đang trốn tránh.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Thích xem tạp thư, đây là chuyện rất tốt, tịnh không có lỗi lầm gì. Nhưng, nếu như ngươi lại coi nó là một công cụ để trốn tránh, là lí do để lùi bước, thì đó chính là ngươi không hề yêu thích nó mà là ngươi đang hạ thấp nó.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Dạ Hân Tuyết, nói rằng:

– Sở dĩ, ngày hôm nay ta ở chỗ này, ta làm lão sư của ngươi ở chỗ này, ngươi có thể có một lựa chọn. Thích, vẫn là thích, nhưng đây là ham thích bình thường, ta đích xác thích xem tạp thư, chỉ bất quá không phải là để trốn tránh. Ngươi nếu có thể vừa ham thích đọc sách, cũng có thể vừa ham thích tu luyện, để cho mình đi ra khỏi cái pháo đài này, không còn để cho tu hành đình trệ không tiến lên được nữa.

– Cũng không nói khi ngươi ham một thứ gì đó, tựu nhất định phải vứt bỏ tất cả những cái khác.

Lý Thất Dạ từ từ nói:

– Ham thích tạp thư, và nỗ lực tu luyện, cũng không xung đột. Nếu như nói, ham thích chỉ là cái cớ để ngươi trốn tránh, đó chính là ngươi đã làm bẩn khát vọng của mình, làm dơ bẩn nhiệt tình yêu thương của mình. Khi ngươi nỗ lực tu hành nhưng vẫn có ham thích cũ, đây mới là con đường ngươi phải đi.

Buổi nói chuyện làm cho Dạ Hân Tuyết rơi vào trầm mặc, nàng đích thật là trưởng nữ gia tộc, nhưng không như huynh đệ muội, thiên phú của nàng kém cỏi vô cùng, từ nhỏ đã cho nàng áp lực rất lớn, điều này làm cho nàng trốn tránh vào thế giới sách, điều này cũng làm cho nàng chạy trốn tới Thư phòng.

– Bất luận là làm chuyện gì, đều phải đối mặt với nó.

Lý Thất Dạ từ từ nói rằng:

– Chỉ cần ngươi khắc phục sợ hãi bên trong lòng mình, ngươi mới có thể vươn tới trời cao biển rộng, đến khi đó, ngươi muốn nhìn sách gì cũng đều có, ngươi muốn đi nơi nào tìm sách gì hoặc tìm kiếm các truyền thuyết cũng đều được.

– Ta, ta, ta…

Dạ Hân Tuyết bối rối, một câu nói đều nói không nên lời.

– Thoát ra sợ hãi bên trong lòng mình, còn phải xem chính ngươi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ngươi tiếp tục co đầu rút cổ ở trong đống sách của mình, hay vẫn muốn chạy ra khỏi cái pháo đài này. Ngươi hãy suy nghĩ đi, cũng không vội đáp ứng ta.

Dạ Hân Tuyết trong khoảng thời gian ngắn không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.

– Đi thôi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà khoát tay áo, kêu lên:

– Người kế tiếp.

Dạ Hân Tuyết đứng lên, lặng lẽ ly khai.

Kim Hoàn Thiết Tí đi vào, khom người thật sâu hướng về phía Lý Thất Dạ, mặt tươi cười nói:

– Lão sư hảo.

Thoạt nhìn tuổi của Kim Hoàn Thiết Tí còn lớn hơn Lý Thất Dạ, nhưng lúc này hắn biểu hiện như một học sinh thập phần nhu thuận nghe lời.

Lý Thất Dạ nhìn Kim Hoàn Thiết Tí, từ từ nói rằng:

– Ngươi ở lại Thư phòng, tựu là vì cái gì đây?

– Hắc, hắc, hắc, không dối gạt lão sư, ta là có một chút mục đích.

Kim Hoàn Thiết Tí cười khan một tiếng, nói rằng:

– Nghe nói Thư phòng có rất nhiều bích hoạ thạch điêu đều rất đáng giá, sở dĩ ta khắc xuống để mang ra ngoài bán kiếm chút tiền tiêu vặt.

– Ngươi biết không?truyện cõi âm

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Kim Hoàn Thiết Tí, từ từ nói rằng:

– Con người của ta không thích người khác đùa giỡn ở trước mặt ta, hơn nữa tử tôn của Vương Ngao càng không được bôi nhọ anh danh của hắn.

– Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết!

Lời này vừa ra, Kim Hoàn Thiết Tí sợ như gặp quỷ, lập tức đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ.

Bởi vì Lý Thất Dạ không chỉ nói ra lai lịch của hắn, mà còn gọi thẳng tên tổ tiên của hắn, đây thật sự đã dọa sợ Kim Hoàn Thiết Tí.

– Cái này lừa không được hai mắt của ta.

Lý Thất Dạ thập phần bình thản nói.

Kim Hoàn Thiết Tí nhất thời chưa hoàn hồn, thật giống như gặp quỷ nhìn Lý Thất Dạ, qua một lúc lâu, hắn mới từ từ giảm được nỗi khiếp sợ trong lòng.

– Lão sư, ngươi, ngươi có yêu thuật sao?

Kim Hoàn Thiết Tí lắp bắp hỏi.

Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, nói rằng:

– Đây coi là yêu thuật gì, vừa nhìn ngươi liền biết là tử tôn của Vương Ngao.

– Lão sư nhận thức lão tổ tiên của ta?

Dù sao lão tổ tông của hắn đã chết thật lâu, bảo hắn không sốc sao được.Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười không nói, bình tĩnh ngồi tại chỗ.

Chương 2930: Thân phận của Lưu Kim Thắng (1)

Kim Hoàn Thiết Tí ngẩn ngơ:

– Lão sư nếu có thể nói ra xuất thân của ta. Ta, ta, cũng không tiện giấu diếm cái gì. Đúng vậy, ta là tử tôn nhà Vương gia, chỉ là bây giờ Vương gia đã không phải là Vương gia trước kia, gia đạo đã suy sụp, tuyệt học đã mất đi.

– Cho nên ngươi muốn trở lại Thiên Thần thư viện, tìm về công pháp của tổ tông.

Lý Thất Dạ bình thản nói.

– Cái này mà lão sư cũng có thể đoán được?truyện Linh Dị

Lý Thất Dạ lại một lần nữa làm cho Kim Hoàn Thiết Tí mục trừng khẩu ngốc, miệng há thật lớn.

– Có cái gì không đoán ra được, Vương Ngao xuất thân từ Thư phòng, cho nên ngươi sẽ trở lại.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười nói.

Giờ khắc này làm cho Kim Hoàn Thiết Tí hít một hơi lãnh khí, cuối cùng hắn cũng tâm phục khẩu phục, nói rằng:

– Lão sư chính là thần nhân, lão sư của Thiên Thần thư viện quả nhiên danh bất hư truyền, không phải phàm phu tục tử như chúng ta có khả năng so sánh.

Vừa nói, hắn vừa giơ ngón tay cái lên.

– A, a, a, không dối gạt lão sư, ta đích xác quay lại bí kíp của lão tổ tông.

Kim Hoàn Thiết Tí cười gượng nói rằng:

– Vương gia chúng ta vẫn truyền lưu rằng công pháp của lão tổ tông chúng ta được khắc ở một chỗ nào đó trong Thư phòng, nhưng không có nói rõ. Trước đây lịch đại tổ tiên nắm bí kíp trong tay, cho nên không quá để ý vào chuyện này. Đến thế hệ chúng ta, công pháp đã bị hao mòn, cho nên muốn thử tìm kiếm một chút, thế nhưng không biết ở nơi nào.

Nguyên lai Kim Hoàn Thiết Tí xuất thân từ đại gia tộc, chỉ là đã xuống dốc, tổ tiên bọn họ là thượng thần thập phần cường đại, hơn nữa cũng là xuất thân từ Thư phòng.

Chính là bởi vì như vậy, khi bí kíp gia tộc bọn họ bị mất, Kim Hoàn Thiết Tí mới có thể quay lại Thư phòng tìm kiếm bí kíp.

– Phương pháp kia Vương Ngao thật là khá.

Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, nói rằng:

– Vương gia các ngươi tùy thời cũng có thể xuống dốc, thậm chí là bị diệt, nhưng Thiên Thần thư viện lại sừng sững không ngã. Hắn khắc công pháp của mình vào một địa phương như Thư phòng, hơn nữa chỉ có hậu thế tài năng của hắn mới tìm hiểu được phương pháp khắc ở nơi nào, đây chính là một cách bảo tồn công pháp tốt nhất làm cho nó lưu truyền xuống ngàn đời, Vương Ngao đích thật là một quỷ nhân thông minh.

– Lão sư nhận thức tổ tông của ta sao?

Điều này làm cho Kim Hoàn Thiết Tí hiếu kỳ nhìn vị lão sư thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nói không chừng đã là lão quái vật.

Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, nhẹ nhàng phất phất tay, nói rằng:

– Đi thôi, đi đến thạch lâm, có thể vượt qua khảo hạch của lão tổ tông nhà ngươi hay không, có thể tìm hiểu hay không, phải dựa vào chính ngươi.

Kim Hoàn Thiết Tí ngẩn ngơ, thật không ngờ dĩ nhiên sẽ như vậy, hắn vẫn muốn tìm được chính công pháp mà lão tổ tông lưu lại, nhưng chính là tìm không được, cho nên hắn mới đến thạch lâm khắc đá, tưởng chừng nếu mang về chậm rãi nghiên cứu sẽ phát hiện, kì thật không ngờ lại bị Lý Thất Dạ chỉ cho một con đường.

– Đa tạ lão sư.

Lúc này đây Kim Hoàn Thiết Tí phục bái trên mặt đất, dập đầu cung kính hướng về phía Lý Thất Dạ, rồi mới ly khai.

Kim Hoàn Thiết Tí sau khi rời khỏi, Lưu Kim Thắng đứng ở bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng vẫn bước vào đại điện, hắn khom người hướng về Lý Thất Dạ, sau đó lặng lẽ ngồi xuống.

– Ta là vì”Kim tỳ ngọc thạch châm chích thiên” mà ở lại Thư phòng.

Lưu Kim Thắng trầm mặc một chút, cuối cùng từ từ nói ra.

– Cái này ta biết, ngươi cần nó.

Lý Thất Dạ bình thản nói rằng:

– Ta chỉ muốn nói, ngươi lẻn vào thư phòng, Thiên Thần thư viện các lão đầu tử tại sao lại hoa mắt không nhìn ra.

Lý Thất Dạ hỏi như vậy nhất thời làm cho Lưu Kim Thắng trong lòng chấn động, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt trong nháy mắt phát ánh sang quang mang như ngọc, nhưng trong nháy mắt lại biến mất, khôi phục lại bình thường, nhịn không được ho khan hai tiếng.

– Đổi lại là cá nhân ta, nếu có người dám ở trên địa bàn của ta đánh chủ ý nào đó, ví dụ như ăn trộm mà nói.

Lý Thất Dạ nói:

– Ta sẽ để cho hắn chết rất xấu xí, đừng nói hắn có là thượng thần hung mãnh vô cùng, dù có là cổ thần ta cũng sẽ đích thân bóp chết hắn!

Lý Thất Dạ nói bá đạo như vậy nhất thời làm cho trong lòng Lưu Kim Thắng phát lạnh!

Lưu Kim Thắng mặc dù là một thượng thần cường đại, nhưng hắn biết rõ mình đang ở chỗ nào, nơi này chính là Thiên Thần thư viện, đây là một địa phương tàng long ngọa hổ, hắn rất e sợ Thiên Thần thư viện, cho dù lúc hắn cường đại nhất, nếu như Thiên Thần thư viện thực sự muốn tiêu diệt hắn, chỉ sợ là làm cho hắn thịt nát xương tan trong tích tắc.

Không chỉ nói hắn là một tôn thượng thần, coi như là một vị Tiên Đế giá lâm, dám ở Thiên Thần thư viện dương oai, kết cục luôn là hình thần câu diệt. Thiên Thần thư viện sừng sững đến bây giờ không ngã, không chỉ là có nguyên nhân bên ngoài, trọng yếu hơn là chính bản thân nó cũng thập phần cường đại.

– Nếu như ta muốn diệt ngươi, còn chưa tới phiên ngươi ngồi ở trước mặt ta nói.

Lý Thất Dạ bình thản nói rằng.

Lưu Kim Thắng hít một cái thật sâu, dù sao Lý Thất Dạ đối với hắn cũng không có địch ý.

Lưu Kim Thắng hướng Lý Thất Dạ khom người chào thật sâu, từ từ nói:

– Học sinh vô tri, bịtay che mắt, có mắt như mù, không biết lão sư là vị cao nhân nào, xin lão sư chỉ giáo.

– Ta là ai, cái này cũng không trọng yếu.

Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta ở chỗ này, mặc kệ ngươi có cường đại dường nào, nếu như ngươi nghĩ muốn mạo hiểm một chút, ta tin tưởng ngươi sẽ minh bạch cái gì gọi là sống không bằng chết.

Lưu Kim Thắng là thượng thần rất cường đại, lai lịch hết sức kinh người, với tính tình của hắn lúc bình thường, hắn đã sớm lật bàn, nhưng giờ này khắc này hắn cũng không khỏi do dự trầm mặc.

– Học sinh chỉ là vi chữa thương mà đến, cũng không có ác ý đối với Thiên Thần thư viện.

Lưu Kim Thắng khom người bái lạy, nói:

– Lão sư nếu không tin, ta sẽ đứng đây phát thệ.

– Cũng được, ta tạm thời tín ngươi.

Lý Thất Dạ chậm rãi gật đầu.

Lưu Kim Thắng lúc này mới thở dài một hơi, không biết vì sao, thượng thần như hắn, suốt đời chưa từng sợ qua người nào, không chỉ nói thượng thần, coi như là Đại Đế tiên vương hắn đều gặp, thậm chí hắn đã từng giao thủ với Đại Đế tiên vương, nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ lại cho hắn áp lực rất lớn.

Lý Thất Dạ hết sức bình thường, hết sức phổ thông, nhưng hắn ngồi ở chỗ này khiến Lưu Kim Thắng chịu áp lực cực lớn, là một tôn cường giả, trực giác nói cho hắn biết Lý Thất Dạ rất nguy hiểm, quản chi lúc này hắn thoạt nhìn vô hại, nhưng nếu hắn lộ ra răng nanh, chỉ sợ có thể đem bất luận kẻ nào, bất luận cái gì còn tồn tại tuyệt diệt.

Chính là bởi vì như vậy, ngay từ đầu Lưu Kim Thắng hết sức kiêng kỵ đối với Lý Thất Dạ, hắn không muốn trực diện giao chiến cùng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cấp cho hắn cảm giác quá nguy hiểm.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 7 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 7 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi