Đế Bá Audio Podcast
Tập 576 [Chương 2876 đến Chương 2880]
❮ sautiếp ❯Chương 2876: Mười bảy vị Đại Đế giá lâm (1)
Cảnh tượng làm người ta rung động:
– Bốn Tiên Vương Tác Thiên giáo cùng nhau đến.
Tác Thiên giáo có thể nói là đại giáo mạnh nhất của bách tộc trong Thanh Châu, có bốn vị Tiên Vương. Tác Thiên Tiên Vương thủy tổ Tác Thiên giáo là vị Tiên Vương đầu tiên của bách tộc trong Thập Tam Châu.
Tác Thiên Tiên Vương đã lâu không xuất thế, hôm nay dẫn ba Tiên Vương Tác Thiên giáo khác cùng giá lâm, làm người ta rung động.
Khi bốn Tiên Vương giá lâm, các đầu sỏ trong hắc ám không ngăn cản, vì bọn họ nhận ra cái gì.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một luồng Đại Đế xẻ ra hắc ám. Một chiếc chiến xa siêu to lớn chậm rãi lướt đến, cờ chiến bay phấp phới trên chiến xa.
Nam nhân đứng đầu xe trấn áp cửu thiên thập địa, bên cạnh nam nhân có ba Đại Đế làm bạn.
Nam nhân điều khiển chiến xa bễ nghễ cửu thiên thập địa, uy lăng chúng sinh:
– Chiến Vương thế gia đã đến!
– Chiến Vương Thiên Đế!
Thấy nam nhân điều khiển xe, có Thượng Thần Thiên tộc hét to một tiếng:
– Là bốn Thiên Đế của Chiến Vương thế gia!
Chiến xa nghiền qua hắc ám, thẳng vào sâu trong Viễn Hoang.
– Đại Đế Chiến Vương thế gia, chuyện gì đây?
Đầu tiên là Tác Thiên giáo, ngay sau đến Chiến Vương thế gia, chớp mắt tám vị Đại Đế Tiên Vương giá lâm, cảnh tượng khiến người mọi người ngây ngẩn nhìn, không biết xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chiến xa nghiền hắc ám tiến vào sâu trong Viễn Hoang. Bốn vị Đại Đế Chiến Vương thế gia chỉ đến chậm hơn bốn Tiên Vương Tác Thiên giáo một bước.
Khi bốn Tiên Vương Tác Thiên giáo và bốn Đại Đế Chiến Vương thế gia giá lâm. Các thân hình trong hắc ám không tấn công, chỉ lạnh lùng nhìn.
Bốn vị Đại Đế Chiến Vương thế gia mới đến lại có thanh âm trong trẻo vang lên:
– Tề ta và tử tôn trợ giúp Thánh Sư một tay!
Có hai người vượt không đến.
Vù vù vù vù vù!
Các cánh cửa không gian mở ra, chớp mắt vượt qua các không gian. Hai Tiên Vương thần uy chấn nhiếp cửu thiên thập địa, bọn họ rũ xuống pháp tắc hỗn độn vô tận. Khi bọn họ vợt qua các cánh cửa không gian tựa như xuyên qua các thế giới cho người cảm giác thời gian sai vị.
Thấy hai Tiên Vương xuyên qua cánh cửa thẳng vào sâu trong Viễn Hoang, Tề Lâm Đế Nữ rung động nhìn hai thân hình vĩ ngạn vô thượng:
– Lão tổ tông.
Nhìn hai vị Tiên Vương xuyên qua cánh cửa đến, có Thượng Thần nhận ra lai lịch hét to một tiếng:
– Tề Lâm Tiên Vương, đây là hai vị Tiên Vương của Tề Lâm Đế gia!
– Mười Đại Đế Tiên Vương, sắp tới lúc diệt thiên sao?
Trong phút chốc uy Đại Đế Tiên Vương chấn nhiếp vạn giới, sinh linh nào cũng phập phồng lo sợ, chúng sinh quỳ dưới đất.
Có mười vị Đại Đế Tiên Vương giá lâm, Đại Đế Tiên Vương thấp vị như Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn không cách nào sánh bằng.
Có tiếng rồng ngâm vọng chín tầng trời:
– Grao!
Rầm!
Một móng vuốt rồng chộp trời trăng, bóp vì sao đập nát hư không. Con thanh long to khổng lồ nối thiên địa, cùng tiếng hú dài rồng vượt vạn dặm nháy mắt xông vào Viễn Hoang, xé rách hắc ám.
– Thánh Sư triệu hoán, Khải Công tuân lệnh đến.
Có hai nam nhân đứng trên lưng thanh long, toát ra hơi thở Tiên Vương ngút trời như biển cả dậy sóng đổ ập xuống. Một Tiên Vương vóc dáng mảnh khảnh giương mắt là trời trăng lên, trừ có hơi thở Tiên Vương ra còn tuôn ra hơi thở chân long bắn thẳng lên vũ trụ.
Có Thượng Thần nhận ra lai lịch của hai vị Tiên Vương, hét to:
– Phi Long Tiên Vương! Hai vị Tiên Vương của Thần Long sơn giá lâm!
Có lão tổ tông của Thần Long sơn thấy cảnh đó vô cùng rung động, ba quỳ chín lạy kêu lên:
– Là lão tổ tông!
– Chuyện . . . Gì . . . Đây?
Nhìn Đại Đế Tiên Vương vừa xuất hiện, các vị Đại Đế Tiên Vương tự mình đến. Mọi người ngây ngẩn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
– Diệu tai, bần đạo đến chậm.
Một tiếng đạo hiệu cao giọng vang vọng thiên địa chậm rãi nói:
– Thánh Sư có chỉ triệu hoán, Long thành nguyện hết sức hỗ trợ!
Khoảnh khắc này tử khí hạo nhiên, tử khí thổi tan hắc ám. Ba vị Đại Đế Tiên Vương bước ra khỏi tử khí, bọn họ bễ nghễ cửu thiên thập địa, chưởng chấp Càn Khôn, ngự giá vạn pháp. Khi ba vị Đại Đế Tiên Vương giá lâm thì chân long hú dài.
Thấy ba vị Đại Đế Tiên Vương, Võ Thất nhận ra ngay, sợ hết hồn:
– Mợ ơi, đây chẳng phải là các tổ sư Đại Đế Tiên Vương trong truyền thuyết sao?
Võ Phượng Ảnh há to mồm, đó là ba vị Đại Đế Tiên Vương của Long thành bọn họ. Lão tổ Long thành còn không được xem mặt đế của tổ sư, không ngờ hôm nay ba vị Đại Đế Tiên Vương tự mình đến.
Thấy ba vị Đại Đế Tiên Vương, có người thì thào:
– Từ Đạo Tiên Vương, vị Tiên Vương thứ ba của Long thành. o, trừ thủy tổ của Long thành là Tàm Long Tiên Đế chưa đến ra ba vị Đại Đế Tiên Vương khác đều tới.
Mọi người trợn to mắt nhìn:
– Điên sao?
Trong phút chốc các Đại Đế Tiên Vương nổi tiếng trong Thanh Châu đều đến, xu hướng nổi điên. Chuyện như vậy trước kia chưa từng xảy ra, không ai trải qua.
Một thanh âm vô cùng ưu nhã vang lên:
– Tiểu nữ tử cũng nguyện ý trợ Thánh Sư một tay.
Ráng chiều hiện ra, khi hoàng hôn hiện thì hai Đại Đế xuất hiện. Hai vị Đại Đế một nam một nữ, cùng với ráng chiều hiện ra, hai vị Đại Đế bước vào sâu trong Viễn Hoang.
Hai vị Đại Đế, một nam một nữ. Nam bàng bạc đại khí, khi đứng thẳng thì như ngọn ma nhạc, khiến người không cách nào vượt qua. Nữ nhân điên đảo chúng sinh, hé môi cười hút hồn người, khiến người xem điên đảo thần hồn, suốt đời khó quên.
– Vãn Hà Tiên Tử.
Có Thượng Thần cổ xưa thấy nữ nhân thì say mê lẩm bẩm:
– Năm tháng trôi qua nhưng giọng nói và dáng điệu không đổi khác, vẫn khuynh thế tuyệt đại như xưa.
Thấy một nam một nữ Đại Đế, Âm Hoa Lệ thuộc Vãn Hà cốc ha hốc mồm, quỳ bái dưới đất thật lâu klo đứng dậy:
– Tổ sư.
Một nam một ữn xuất hiện là hai vị ma đế của Vãn Hà cốc. Nữ nhân là Vãn Hà Ma Đế, thủy tổ sáng tạo Vãn Hà cốc, còn được gọi là Vãn Hà Tiên Tử. Dĩ nhiên Vãn Hà Tiên Tử là danh hiệu khi nàng còn trẻ.
Mọi người sợ ngây người:
– Mợ ơi, bị điên sao?
Mặc kệ ngươi là tồn tại thế nào đều quỳ dưới đất, không dám đứng lên.
Bốn Tiên Vương Tác Thiên giáo. Bốn Đại Đế Chiến Vương thế gia, ba Đại Đế Tiên Vương Long thành, hai Tiên Vương Tề Lâm Đế gia, hai Tiên Vương Thần Long sơn, hai ma đế Vãn Hà cốc, tổng cộng mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương giá lâm.
Trong thời gian ngắn ngủi xuất hiện mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương, cảnh tượng khiến người xem nào cũng rung động. Uy Đại Đế kinh khủng không gì sánh bằng trấn áp mọi người nghẹt thở, Thượng Thần đứng dậy không nổi.
Thượng Thần thẫn thờ thật lâu:
– Chuyện gì xảy ra?
Trong thời gian ngắn mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương tự giá lâm, chuyện gì khủng bố biết bao, khó tin biết mấy. Trong đời nhiều người e rằng chưa từng thấy nhiều xung quanh như vậy.
Với đám người thì được thấy mặt Đại Đế Tiên Vương là vinh hạnh, thấy Đại Đế Tiên Vương một lần là kỳ ngộ. Bây giờ một hơi ra mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương giá lâm, cả đời đám người chưa từng thấy thịnh huống này.
Chương 2877: Mười bảy vị Đại Đế giá lâm (2)
Có người khó hiểu thì thào:
– Trừ chinh chiến chung cực ra chỉ có chiến dịch săn đế là xuất hiện nhiều Đại Đế Tiên Vương, hôm nay một hơi đến đông Đại Đế Tiên Vương như vậy thật là kỳ tích Vạn cổ đến nay.
Xem cảnh trước mắt, có người suy đoán:
– Mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương tụ hội là sắp tấn công Viễn Hoang sao?
Vạn cổ đến nay ít có nhiều Đại Đế Tiên Vương tụ tập lại, hôm nay mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương đến Viễn Hoang, nhiều người cho rằng sắp tấn công Viễn Hoang.
Thượng Thần có mười đồ đằng sững sờ:
– Trên đời này ai có năng lực lớn triệu tập được nhiều Đại Đế Tiên Vương như vậy.
Giây sau Thượng Thần mười đồ đằng chợt nghĩ tới một truyền thuyết, truyền thuyết ít ai có tư cách tiếp xúc được, lòng gã rung động.
Thượng Thần mười đồ đằng trợn to mắt, khó tin nhìn Lý Thất Dạ đứng đó:
– Không . . . Không lẽ truyền thuyết là thật, thật sự có người đó?
Thấy lão tổ tông kinh hoàng hoảng hốt, đệ tử đứng bên cạnh tò mò hỏi:
– Lão tổ tông,nói người gì?
Thượng Thần mười đồ đằng sợ biến sắc mặt nạt vãn bối:
– Không được hỏi nhiều, ngoan ngoãn quỳ!
Thượng Thần mười đồ đằng cúi thấp đầu quỳ rạp dưới đất, không dám lỗ mãng, khi lại ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ thì lòng tràn ngập rung động.
Giờ phút này Thượng Thần mười đồ đằng đã hiểu tại sao Lý Thất Dạ nói câu ‘trừ Đại Đế mười hai Thiên Mệnh ra còn lại chẳng là cái đinh gì’. Tồn tại như Lý Thất Dạ mới có tư cách nói câu đó.
Đây là tồn tại thật sự đồ sát Đại Đế, đã từng phát động chiến dịch săn đế, một trận chiến định Càn Khôn, từ đấy xác định địa vị của bách tộc trong Thập Tam Châu.
Thượng Thần mười đồ đằng rung động khó tả, không ngờ khi còn sống được thấy nhân vật tuyền kỳ này. Thượng Thần mười đồ đằng từng nghe Đại Đế ngẫu nhiên hắc tới, người biết về nhân vật truyền kỳ đều thận trọng không chịu nhắc tới nhiều.
Nhân vật truyền kỳ mờ ảo hôm nay sống động trước mắt mình khiến Thượng Thần này không biết nên hưng phấn hay rung động. Trước kia Thượng Thần mười đồ đằng nghĩ truyền thuyết này chỉ là đồn bậy bạ, giờ xem ra truyền thuyết có thật chứ không phải bách tộc cố đồn thổi.
Thượng Thần rốt cuộc hiểu tại sao mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương tụ họp lại. Nếu bảo trên đời ai có thể kêu gọi nhiều Đại Đế Tiên Vương tụ họp thì Thế Đế là một, nhân vật truyền kỳ trước mắt là hai.
Hỏi ai có thể ngưng tụ Đại Đế và Tiên Vương lại cùng kề vai chiến đấu thì chỉ có nhân vật truyền kỳ trước mắt, dù là Thế Đế chưa chắc có thể thuyết phục Tiên Vương bách tộc chịu sóng vai chiến đấu với ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Nhiều người không biết lai lịch của Lý Thất Dạ thì suy nghĩ lung tung:
– Chẳng lẽ Đại Đế Tiên Vương sắp mở ra kho báu Viễn Hoang nên mới khiến mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương tụ họp lại đây?
Sớm có tin đồn Viễn Hoang có kho báu kinh thế, kho báu chôn dưới lòng đất khiến bất cứ người nào, bất cứ môn phái, bất cứ truyền thừa đời đời kiếp kiếp dùng hoài không hết. Sớm có người thèm thuồng kho báu Viễn Hoang nhưng không ai tấn công Viễn Hoang được.
Có Thượng Thần mấy mười bảy Đại Đế Tiên Vương tụ họp, đoán được một phần sự thật:
– Xem ra thật sự tấn công Viễn Hoang, sắp mở ra kho báu Viễn Hoang.
Nghĩ tới kho báu Viễn Hoang làm bọn họ nuốt nước miếng.
Kho báu Viễn Hoang làm bất cứ ai cũng phải chảy nước miếng, nhưng mọi người chỉ tưởng tượng. Có mười bảy Đại Đế Tiên Vương ở đây ai dám cướp?
Mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương giá lâm, Lý Thất Dạ cười nhìn bọn họ, gật đầu chào:
– Chúng ta chuẩn bị đi, đã tới lúc bắt đầu.
Mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương chia làm hai bên trái phải đứng hai bên Lý Thất Dạ bảo vệ hắn vào giữa, đại thế trấn thủ khiến người xem khó hiểu.
Hắc ám vẫn bao phủ Viễn Hoang, các thân hình đầu sỏ trong bóng tối chưa đi. Các đầu sỏ không chính thức bò lên khỏi lòng đất nhưng khi thân hình bọn họ quanh quẩn trong bóng tối thật lâu không tán chứng minh đầu sỏ rất thèm thuồng rồi lại kiêng dè, không xung phong lao lên.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ vận chuyển ao máu tiên, ảo diệu đại thế, máu tiên nuốt tinh hoa thiên địa như sinh ra ba ngàn thế giới hoàn toàn mới. Trong ao máu tiên uẩn dưỡng sự sống tuyệt vời nhất thế gian, uẩn dưỡng lực lượng nguyên thủy nhất, ghê gớm nhất.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Từng đợt pháp tắc Đại Đế Tiên Vương hiển hiện, các Đại Đế Tiên Vương hai tay vịn vai, lực lượng Thiên Mệnh truyền vào người Lý Thất Dạ. Lúc này Lý Thất Dạ nắm giữ pháp tắc lóng lánh nhất, rực rỡ nhất, pháp tắc như tằm xuân phun tơ bao bọc ao máu tiên, dùng huyền diệu nhất thế gian luyện hóa máu tiên đã rất hấp dẫn.
Xèo xèo xèo!
Lý Thất Dạ và mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương luyện hóa, khiến máu tiên vốn cực kỳ hấp dẫn càng chín mrồi, như trái nho chín rục tùy thời có thể hái xuống.
Nhiều lần luyện hóa khiến ao máu tiên biến dạng không còn là máu tiên. Cái ao tràn ngập sức sống không cách nào tán đi, sức sống bàng bạc vô tận, thế gian không có gì che lấp được sức sống này. Chỉ cần nó vẫn còn đây thì ở đâu, khi nào nó đều sẽ tiết ra.
Sưc sống tràn đầy dạt dào, nguyên Viễn Hoang như đất đai hồi xuân. Luồng sự sống này xua tan hắc ám, nguyên Viễn Hoang xuất hiện sức sống.
Trước đó Viễn Hoang một mảnh tĩnh mịch, tràn ngập hơi thở chết chóc. Nhưng khi có luồng sức sống đó tràn ngập, mang đến sinh mệnh và hy vọng cho Viễn Hoang. Khoảnh khắc này Viễn Hoang không còn tử khí nặng nề, không còn tĩnh mịch nữa.
Khi sức sống hiện ra, không hiểu sao mọi người thấy thoải mái, cảm giác rẽ mây thấy ánh mặt trời, xua tan mây mù. Loại cảm giác này không phải ảo giác, tự mình cảm nhận được.
Bóc!
Lúc này xảy ra chuyện khó tin. Đất Viễn Hoang khô cằn có một hạt giống nẩy mầm, tuy chỉ có một hạt giống nhú mầm, nhô lá non biêng biếc nhưng đã đủ.
Chỉ một mảnh lá non, mảnh lá xanh bình thường không có gì lạ, vô cùng bình thường.
Nhưng mảnh lá non ở trong Viễn Hoang thì không bình thường, nó phá vỡ tử vong, hắc ám, mang đến hy vọng, cơn bão màu xanh cho thế giới tĩnh mịch.
Khi sức sống đó tràn ngập, các mảnh lá xanh xuất hiện, các thân hình trong hắc ám xao động.
– Grao!
Các cặp mắt đorực nhìn ao máu tiên chằm chằm, ao máu đã háo hành sức sống nguyên thủy nhất, ảo diệu nhất.
Không biết là ao máu tiên quá hấp dẫn làm bọn họ không kiềm chế được nữa, hoặc vì ao máu tiên đã mang lại sức sống cho Viễn Hoang, tô thêm sắc xanh, mang đến hy vọng cho Viễn Hoang nên khiến chúng xao động bất an. Hoặc cả hai đều đúng.
Đại Đế Tiên Vương không có tư cách tham gia trận chiến âm thầm quan sát, sợ hãi nói:
– Thứ này rất nghịch thiên.
Có Thượng Thần tim đập nhanh nhìn ao máu tiên:
– Lấy đế huyết Đại Đế làm nguyên vật liệu, dùng lực lượng Thiên Mệnh của các Đại Đế Tiên Vương làm tài nguyên mênh mông mới luyện ra ao chất sinh mệnh nguyên thủy. Uống ao sinh mệnh nguyên thủy thì đừng nói là phàm phu tục tử, chỉ e Đại Đế Tiên Vương cũng thay da đổi thịt. Thứ này sao không làm đầu sỏ trong hắc ám thèm muốn được.
Chương 2878: Luân Hồi Hoang Tổ
Tuy động lòng nhưng không ai dám cướp ao máu tiên. Có mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương ở đây, đa số Đại Đế Tiên Vương cao vị của Thanh Châu đều có mặt, ai dám lên cướp là tự tim đường chết, tự sát.
Giờ phút này có bóng dáng đầu sỏ không nhị được nữa hét to một tiếng:
– Grao!
Đầu sỏ định lao vào sâu trong Viễn Hoang cướp ao máu tiên, nhưng cái bóng khổng lồ trong hắc ám bị lực lượng kéo lại, không cho phép lao đến cướp đoạt.
Trong khi mọi người bị ao máu tiên hấp dẫn thì một thanh âm sâu thẳm vang lên:
– Thứ tốt, đã lâu rồi ta không được ăn thứ tốt như vậy, sắp quên mùi vị của nó.
Từ khi nào có một người ngồi trên tế đài, là một lão nhân. Lão nhân mặc áo xám, không có hơi thở kinh thiên, không có thần uy tuyệt thế vô song, mặt mày không nổi bật, nhưng tinh thần phấn chấn, cảm giác bảo đao chưa già.
Khi lão nhân áo xám xuất hiện, nguyên Viễn Hoang yên tĩnh lại. Đầu sỏ hắc ám vốn cực kỳ xao động cũng yên tĩnh. Lão nhân áo xám xuất hiện, hắc ám trong Viễn Hoang dần tán đi, các bóng dáng quay về lòng đất, bọn họ đều cực kỳ sợ hãi, cực kỳ kiêng kỵ.
Ong ong ong ong ong!
Khi lão nhân xuất hiện, sâu trong Viễn Hoang tỏa sáng, màng sáng chậm rãi dâng lên. Nguyên đại thế bị xúc phát, thiên địa sâu bên trong bị cách ly.
Người ngoài Viễn Hoang không thấy rõ tình hình bên trong, chỉ mơ hồ thấy có bóng người thấp thoáng. Người cường đại hơn mới xem rõ ràng chút.
có thể thấy rõ ràng là những Đại Đế Tiên Vương núp trong bóng tối không thể tham gia trận chiến này, tới cảnh giới như bọn họ mới xuyên qua tầng sáng xem được.
– Đại thế như vậy trên đời này trừ ta ra không nghĩ được còn ai có thể bày ra.
Lão nhân áo xám nhìn màn sáng dâng lên, cười nói:
– Nhưng nếu ta muốn giết ra thì trên đời không thứ gì giam cầm ta được.
– Mọi chuyện đều có thể.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi không tin, ta cũng không tin, nên chúng ta hãy thử xem.
Lão nhân áo xám nhìn Lý Thất Dạ, mắt hấp háy tia sáng trí tuệ.
Lão nhân áo xám mỉm cười nói:
– Ta biết ngươi, có nghe truyền kỳ về ngươi. Ngươi rất giống hồi ta còn trẻ, giống ta có trái tim không khuất phục.
– Không, ngươi xem trọng mình quá rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ngươi không có trái tim không khuất phục, khi ngươi vượt qua lằn ranh đó thì đã sa đọa, không xứng có trái tim không khuất phục.
Đối diện lão nhân áo xám khiến Đại Đế Tiên Vương run sợ, nhưng Lý Thất Dạ vẫn thản nhiên cười nói.
Lão nhân áo xám không giận, cười nói:
– Mọi chuyện đừng nói tuyệt đối vậy, ngồi xổm xuống không có nghĩa là quỳ, chỉ vì gồng sức nhảy vọt lên.
– Có rất nhiều cách ngồi xổm.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Nhưng ngồi xổm kiểu như ngươi thì mãi mãi không thể bật lên. Khi ngươi ngồi xuống kiểu đó thì chỉ sống thừa dưới vòm trời, là cái bóng trong hắc ám.
– Ngươi nói có đạo lý.
Lão nhân áo xám cười nói:
– Ai phải ai trái đã không cần thảo luận. Ngươi không đồng ý cái nhìn của ta, ta cũng không đồng ý cái nhìn của ngươi chứ nói gì đến người đời, đúng không?
– Nói đúng.
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu, cười nói:
– Mặc kệ ra sao, hôm nay chúng ta sẽ có một người nằm tại đây.
– Luân Hồi Hoang Tổ.
Lý Thất Dạ gọi danh hiệu của lão nhân áo xám, mỉm cười nói:
– Lý Thất Dạ ta hôm nay muốn chém ngươi.
Có Đại Đế Tiên Vương nghe danh hiệu thì sợ hãi da đầu tê dại:
– Là Luân Hồi Hoang Tổ!
Tuy sướm có Đại Đế Tiên Vương lờ mờ đoán ra nhưng khi được chứng thực, cường đại như Đại Đế Tiên Vương cũng thấy da đầu mát lạnh.
Luân Hồi Hoang Tổ, trong kỷ nguyên Viễn Hoang Luân Hồi Hoang Tổ đã từng gặt mạng sống ức vạn sinh linh qua các thời đại. Với Luân Hồi Hoang Tổ thì ức vạn sự sống các thời đại trong kỷ nguyên chỉ là đồ ăn trong miệng lão, là chất dinh dưõng, nguyên liệu cho lão lớn mạnh thực lực.
Trong kỷ nguyên Viễn Hoang, ức vạn sinh linh các thời đại ít ai biết đến sự tồn tại của Luân Hồi Hoang Tổ, khi biết tới lão nghĩa là thời đại này kết thúc, tận thế đến.
Trong kỷ nguyên này đã từng có vô số tiên hiền xung phong tiến lên, tràn đầy chính khí. Bọn họ từng đối kháng với Luân Hồi Hoang Tổ nhưng cuối cùng hoặc bị lão giết hoặc thần phục lão, trở thành anh vuốt của lão, tai hại kỷ nguyên, hóa thân đầu sỏ trong hắc ám.
Có thể nói Luân Hồi Hoang Tổ là khởi nguồn mọi đau khổ của kỷ nguyên này, là bắt nguồn tất cả bi kịch. Luân Hồi Hoang Tổ gặt vô số sinh mệnh chỉ vì bản thân.
– Ta biết.
Luân Hồi Hoang Tổ không ngạc nhiên, không tức giận, mỉm cười nói:
– Vạn cổ đến nay quá nhiều người muốn chém ta nhưng đều thần phục vì kế hoạch lớn lao của ta, hoặc thành xương khô dưới chân ta. Ngươi cảm thấy ngươi thuộc về loại nào? Thần phục ta hay thành xương khô dưới chân ta?
Đối với lời Luân Hồi Hoang Tổ nói, Lý Thất Dạ chỉ cười ung dung nói:
– Ta không phải loại nào, ta là người chém người gục dưới chân.
Luân Hồi Hoang Tổ xem Lý Thất Dạ, ánh mắt sâu thẳm, cười nói:
– Nếu là tính tình hồi trẻ thì ta chắc chắn ra tay ngay, hành hạ ngươi sống không bằng chết trước rồi giết ngươi. Tiếc rằng ta đã già, không nóng tính như trước.
– Ngươi thật sự già.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng trên thế giới này có thể giết được ta không phải là ngươi, trừ trời ra ta không nghĩ ra ai có thể giết chết ta.
Mắt Luân Hồi Hoang Tổ bắn ra tia sáng, khi đó ba ngàn thế giới tan vỡ, chư thiên thần ma thành tro. Luân Hồi Hoang Tổ không có khí thế động trời, không có uy vô địch nhưng lúc đôi mắt sáng rực thì Đại Đế Tiên Vương cũng phải sợ hãi, có thể nói ánh mắt của Luân Hồi Hoang Tổ có thể đồ thần chém đế.
Luân Hồi Hoang Tổ nhìn Lý Thất Dạ chăm chú một lúc lâu, cuối cùng trịnh trọng gật đầu nói:
– Đúng. Trên đời này ta không giết ngươi được, không còn dũng mãnh như trước. Nhưng không giết chết ta thấy chưa chắc là việc xấu. Giam cầm ngươi lại, khi đó bất tử bất diệt sẽ đau khổ hơn, ngươi nói xem rơi vào trong tay ta là chuyện thống khổ đến mức nào?
Câu Luân Hồi Hoang Tổ nói không chút uy hiếp, không hùng hổ dọa người, chỉ dùng giọng điệu thản nhiên tự thuật sự thật. Nhưng chính giọng điệu bình thản đó khiến người rợn tóc gáy, khiến người không cách nào tưởng tượng rơi vào tay đầu sỏ hắc ám sẽ có kết cuộc bi kịch thế nào.
Lý Thất Dạ phản ứng bình thản cười nói:
– Trên đời nhiều đau khổ ta đã nếm trải hết, từng có người mạnh hơn ngươi giam cầm ta. Ta tin ngươi có thể nghĩ ra thủ đoạn thì hắn cũng tưởng tượng được, tiếc rằng chỉ có một hậu quả, ta hố hắn, ép cạn mọi giá trị của hắn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, hắn cười thật dịu dàng:
– Ta cũng có thể ép khô tất cả giá trị của ngươi, không cần như trước kia, hôm nay ta chỉ việc trấn áp ngươi là có thể ép cạn mọi thứ của ngươi.
Khi Lý Thất Dạ nở nụ cười dịu dàng, đám người Chiến Vương Thiên Đế run sợ. Lời Luân Hồi Hoang Tổ nói không khiến nhóm Chiến Vương Thiên Đế sợ, nụ cười của Lý Thất Dạ lại làm bọn họ hãi hùng.
Chương 2879: Luận vạn cổ
Vì đám người Chiến Vương Thiên Đế từng thấy nụ cười dịu dàng này, khi Lý Thất Dạ cười như thế thì tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Luân Hồi Hoang Tổ cười lắc đầu nói:
– Thú vị, ta rất hy vọng có người trấn áp được ta. Năm tháng dài lâu quá khô khan, nếu có người trấn áp được ta là chuyện tốt. Chứng minh ta còn có việc làm. Tiếc rằng cho đến nay chưa ai thành công được.
– Chỉ có thểnói đó là ngươi may mắn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong dòng sông thời gian kỷ nguyên này ngươi không phải người mạnh nhất, không là người giỏi nhất. Nếu ngươi thật sự mạnh thì đã không luôn luôn trốn trong bóng tối không dám đấu một trận với trời.
– Biết rõ không thể thì cần gì miễn cưỡng?
Luân Hồi Hoang Tổ mỉm cười nói:
– Ta chỉ là đại mở đầu ván bài, vạn cổ có ai ngoại lệ? So với thân chết đạo tiêu hoặc bị trấn áp không ra người không ra quỷ chẳng bằng giữ lại thực lực, chờ ngày nào đó vực dậy.
– Chỉ là đạo tâm.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Chưa chiến đã sợ cuối cùng rơi vào hắc ám. Sông dài vạn cổ từng có vô số người tìm mưu, mỗi người mỗi vẻ, mặc kệ mưu kế ra sao ít nhất đã làm.
Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, cười nói:
– Ngươi cho rằng ngươi là đại trí mở đầu nhưng tương lai kết thúc ngươi không thể chiến một trận thì sao bàn đến đại trí mở đầu? Ngươi gặt thời đại qua từng thời đại kỷ nguyên của mình, ăn sinh linh, những gì ngươi làm chỉ phí công. Nếu chỉ vì sống tạm thì ngươi sao xứng là đại trí? Chẳng qua là quỷ hút máu trong hắc ám.
– Tương lai ra sao có ai biết?
Luân Hồi Hoang Tổ không giận, cười nói:
– Đại đạo xa xăm, chưa động đã mưu, không mưu thì sao có thể động?
– Nói tới nói lui vẫn là đạo tâm.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Dù ngươi tự nhận mình là người đại trí tuệ, đại quyết đoán thì vẫn không giữ được đạo tâm.
Luân Hồi Hoang Tổ cười hỏi:
– Ngươi định nghĩa đạo tâm thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng giữ chính nghĩa, giữ quang minh mới là đạo tâm kiên định?
– Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, khi đạo tâm của ngươi thức tỉnh thì ngươi theo đuổi điều gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không quên tấm lòng ban đầu mới là đạo tâm kiên định, liên quan gì tới giữ chính nghĩa, giữ quang minh. Chẳng lẽ đạo tâm của ngươi thức tỉnh, tấm lòng ban đầu là ăn thiên địa, huyết tẩy sinh linh các thời đại sao? Trên đời này trừ chủng tộc đặc biệt ra có ai vừa sinh ra đã có trái tim hắc ám?
Luân Hồi Hoang Tổ lặng im, cuối cùng cười nói:
– Chưa biết thắng thua thế nào, bây giờ kết luận hơi sớm.
– Theo ta thấy hôm nay đã thành kết cuộc.
Lý Thất Dạ cười khẽ lắc đầu:
– Tới lúc Viễn Hoang đổi chủ rồi, đã tới lúc lịch sử qua đi, biến mất trong dòng sông thời gian, không ngoan cố cắm rễ quanh quẩn trong dòng sông thời gian nữa.
– Vậy ngươi hãy lấy thủ đoạn ra.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Nhưng theo ta thấy không chỉ có mồi, các ngươi đều có thức ăn ngon trong miệng ta.
Luân Hồi Hoang Tổ nhìn mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương hai bên Lý Thất Dạ.
Đại Đế Tiên Vương đứng ngoài Viễn Hoang xem nghe Luân Hồi Hoang Tổ nói thì tim rớt cái bịch, xem Đại Đế Tiên Vương là đồ ăn. Chỉ tồn tại như Luân Hồi Hoang Tổ mới làm được.
Nhưng nên biết trên đời không chỉ có Luân Hồi Hoang Tổ, ý tưởng như vậy khiến Đại Đế Tiên Vương tim ngừng đập một nhịp.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Vậy tới ăn đi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Luân Hồi Hoang Tổ há mồm nuốt ao máu tiên Lý Thất Dạ luyện hóa, nghiến răng.
Răng rắc!
Luân Hồi Hoang Tổ cắn đứt một pháp tắc trong suốt rực rỡ, nuốt trọn ao máu tiên vào bụng.
Cùng lúc đó, người Luân Hồi Hoang Tổ sáng lên, lắc mình nháy mắt trấn áp và chặt đứt hết thảy nhân quả.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Mồi của ngươi quá ngon, ngươi đã ném mồi mà ta không nuốt thì lãng phí công sức của ngươi. Nhưng lưỡi câu của ngươi quá yếu ớt. Không câu được ta, không trói được ta, không thể lẻn vào người ta, e rằng khiến ngươi thất vọng.
Lý Thất Dạ luyện ra ao máu tiên, hắn bỏ thủ đoạn lươn vào máu tiên. Nó như lưỡi câu trong miếng mồi ngon, con cá nuốt mồi vào là sẽ nuốt luôn lưỡi câu.
Tiếc rằng Luân Hồi Hoang Tổ quá mạnh, nháy mắt trấn áp và chặt đứt hết thảy nhân quả. Lưỡi câu trong mồi bị lực lượng của Luân Hồi Hoang Tổ nghiền nát, không thể câu con cá lớn lên.
Nhưng Lý Thất Dạ không bất ngờ trước kết quả này, hắn không nóng nảy, mỉm cười nói:
– Điều này nằm trong dự đoán của ta, không có gì ngạc nhiên.
– Xem ra ngươi tràn đầy tự tin.
Luân Hồi Hoang Tổ cười đầy hứng thú:
– Ngươi tự nhận có thể chiến đến cùng? Nói thật thì ta không thấy ra ngươi có nội tình đó.
– Đúng vậy! Ta có thể chiến đến cùng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Loại nội tình này ngươi không nhìn thấy được, dù sao ngươi không có quyết tâm chiến đến cùng, ngươi không làm thử thì sao biết có thể chiến đến cùng không? Đây là chiến tranh nháy mắt muôn biến, không có khuôn phép gì, không như ngươi tưởng tượng, không giống ngươi mưu tính.
– Thú vị.
Luân Hồi Hoang Tổ bật cười nói:
– Ngươi có tự tin cũng tốt, thổi phồng cũng thế, ta thật muốn xem. Thôi được. Hôm nay ta không làm khó dễ ngươi, ngươi muốn cái gì trong kho báu Viễn Hoang của ta? Vũ khí tuyệt thế hoặc tiên quyển khác? Miễn ta có đều có thể cho ngươi mượn.
Đám người Chiến Vương Thiên Đế gạc nhiên nghe, tồn tại như Luân Hồi Hoang Tổ không sợ Đại Đế Tiên Vương nhưng bây giờ lão rộng rãi đồng ý cho mượn trọng bảo, làm người ta rung động.
Một Thiên Đế Chiến Vương thế gia không kiềm được hỏi:
– Viễn Hoang có trọng khí kỷ nguyên không?
Vì bọn họ luôn suy đoán trong kho báu Viễn Hoang rất có thể có một món trọng khí kỷ nguyên nhưng mãi không ai biết thật giả.
– Trọng khí kỷ nguyên?
Luân Hồi Hoang Tổ cười lắc đầu nói:
– E rằng làm các ngươi thất vọng, trọng khí kỷ nguyên trong tay ta đã bị hủy diệt từ lâu, nếu ngươi có cần thì ta sẽ cho ngươi mượn thứ không thua gì trọng khí kỷ nguyên.
Luân Hồi Hoang Tổ nhìn Lý Thất Dạ, hiển nhiên lão xem trọng hắn, có ý ưu ái.
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nói:
– Ta không phủ nhận lần này chúng ta đến chém ngươi là vì kho báu Viễn Hoang, nhưng với ta thì đó chỉ là kèm theo, mục đích của ta vẫn là giết ngươi! Ta muốn thế giới này hiểu rằng không có chuyện gì là Lý Thất Dạ ta không làm được.
– Đầu sỏ trong hắc ám cũng tốt, những kẻ dòm ngó cũng thế, biết điều thì cuộn người lại cho ta. Đây là thế giới của ta. Thời đại của ta. Cũng là kỷ nguyên của ta. Ai muốn làm lưỡi hái, ai muốn cho hắc ám buông xuống thì ta không ngại treo đầu kẻ đó lên cao trên Thập Tam Châu!
Lý Thất Dạ nói hàng loạt làm tất cả Đại Đế Tiên Vương lòng rung động, câu nói có đại bá khí, không chỉ uy hiếp cửu thiên thập địa mà còn uy nhiếp nguyên kỷ nguyên. Uy nhiếp sắp vượt qua dòng sông thời gian, trong thời gian ngắn không thể xóa nhòa uy nhiếp này.
Nghe câu đó Luân Hồi Hoang Tổ không ngạc nhiên:
– Cho nên ngươi tìm đến ta, đây cũng là lựa chọn rất tốt, ít nhất ta không chạy thoát được, chạy sao đều lòng vòng trong Viễn Hoang. Mục tiêu chính xác, giết gà dọa khỉ, giết là có thể uy hiếp nguyên kỷ nguyên, đổi lại là ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Chương 2880: Kẻ thù vạn cổ
Lý Thất Dạ cười nói:
– Luân Hồi Hoang Tổ từng là khởi nguồn hắc ám của một kỷ nguyên, ta nghĩ giết đầu sỏ khác không có sức chấn nhiếp bằng chém ngươi. Người khác chưa chắc mạnh hơn Luân Hồi Hoang Tổ, dù thật sự có người mạnh hơn cũng không có uy danh bằng ngươi.
– Khen làm ta rất vinh hạnh.
Luân Hồi Hoang Tổ hòa nhãn cười nói:
– San bằng hắc ám bắt đầu từ ta, đây là khởi đầu rất có quyết đoán, một bắt đầu rất thông minh.
Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ hòa nhã, nghe cách lão nói năng rất khó tưởng tượng đó là đầu sỏ hắc ám ăn ức ức ức vạn sinh linh, khó thể liên tưởng lão nhân hiền hòa này với người gặt vô số mạng sống qua các thời đại. Ngươi không cách nào tưởng tượng lão nhân trước mắt đôi tay dính nhiều máu tươi, lão từng ăn mạng sống, từng giết người đếm không xuể. Rất có thể lão nhân là một trong những kẻ giết nhiều người nhất trong dòng ông thời gian.
– Thế gian có nhiều mị si võng lượng, chẳng qua một số người trốn quá kín, trên đời không có ghi chép về bọn họ, khiến người khó mà tìm dấu vết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
Chém Luân Hồi Hoang Tổ, ta tin tưởng rất nhiều người sẽ suy xét kỹ lại.
Lý Thất Dạ đang uy hiếp, bắt đầu từ Luân Hồi Hoang Tổ, dù sao hắn không thể luôn ở thế giới này. Ai biết tương lai ra sao? Nên hắn bắt đầu chém Luân Hồi Hoang Tổ trước để uy nhiếp thời đại này.
– Ta thấy hắc ám nhiều hơn ngươi.
Luân Hồi Hoang Tổ lắc đầu nói:
– Ngươi không cách nào tưởng tượng hắc ám khiến người cam nguyện phục tùng. Trên đời có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, không có hắc ám thì lấy đâu ra quang minh. Không có người xấu thì sao cái gì gọi là người tốt. Cho dù ngươi giết ta cũng không thể xoá tan hắc ám. Nó luôn tồn tại vạn cổ đến nay, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không.
– Ta biết điều đó.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Trên đời này ai có thể xóa tan hắc ám được? Ta chỉ đốt lên hy vọng cho mọi người, hắc ám không đáng sợ như đã tưởng, trên đời này không phải ai cũng sa đọa vào hắc ám. Có người vẫn giữ quang minh, dù mất bao nhiêu năm tháng. Đốt hắc ám của ngươi chiếu sáng kỷ nguyên này đi!
Các Đại Đế Tiên Vương nghe xong tim rớt cái bịch, Lý Thất Dạ nói câu đó cho Luân Hồi Hoang Tổ nghe, cũng là nói với Đại Đế Tiên Vương.
Trong khoảnh khắc này Chiến Vương Thiên Đế thật sự hiểu Lý Thất Dạ muốn giết Luân Hồi Hoang Tổ không vì tình riêng, không vì kho báu, hắn đang nhắc nhở Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu.
Ngẫm lại xem, khi hắc ám buông xuống, đầu sỏ như Luân Hồi Hoang Tổ ra tay, các vị Đại Đế Tiên Vương sẽ đối mặt sự lựa chọn thế nào? Là đấu tranh đến cùng hay buông xuôi theo hắc ám?
Đại Đế Tiên Vương cao vị toàn là người có đại trí tuệ, Lý Thất Dạ thản nhiên nói ra lời như thế gióng chuông cảnh báo trong lòng đám người Chiến Vương Thiên Đế.
– Kính quang minh.
Dáng vẻ Luân Hồi Hoang Tổ trang trọng không hề bỡn cợt, chậm rãi nói:
– Không có quang minh thì không hắc ám, không có quang minh gieo rắc thế giới này thì sao cho sinh mệnh phong phú trưởng thành, làm sao mang đến gặt to lớn? Kính quang minh, dù leo lắt trong bóng tối nhưng vẫn tuyên cổ bất diệt.
Luân Hồi Hoang Tổ nói rất tàn nhẫn, đậm đặc mùi máu nhưng tràn ngập đạo lý. Không có ánh sáng thì thế giới này làm sao phồn vinh trưởng thành?
Vẻ mặt Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
– Kính hắc ám, có hắc ám quanh quẩn trong lòng chúng ta nên mới nhắc nhở chúng ta kiên định đạo tâm, khiến chúng ta chiến đến cuối cùng. Ai không quên tấm lòng ban đầu mới không phụ người yêu ngươi và người mà ngươi yêu.
Đám Đại Đế Tiên Vương Chiến Vương Thiên Đế lòng rung động. Nếu hắc ám buông xuống thì Đại Đế Tiên Vương trên đời có giữ được tấm lòng ban đầu không? Ngẫm lại người mình yêu, người yêu mình, bản thân có phụ trái tim ban đầu kia không?
Lý Thất Dạ muốn chém Luân Hồi Hoang Tổ, cả hai là kẻ thù sống chết nhưng lúc này họ nói chuyện như bằng hữu cũ, tâm sự thích thú, trút hết tâm can. Có thể nó i8 kđứng trên đỉnh như Lý Thất Dạ, Luân Hồi Hoang Tổ có cảm xúc tích tài nhau.
Lý Thất Dạ cười chậm rãi nói:
– Đã tới lúc ta tiễn ngươi lên đường.
– Không, ngươi hiểu lầm ý của ta.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
– Tuy rằng hôm nay ta chủ đạo đại cục này, quyết chém ngươi nhưng ta không phải chủ lực giết ngươi.
Luân Hồi Hoang Tổ cười, giơ bàn tay to lên:
– Tốt, ta giết ngươi trước rồi xem ai có thể ngăn cản ta?
Luân Hồi Hoang Tổ giơ tay lên chụ xuống, không có khí thế ngập trời, không có uy kinh thế. Bàn tay chụp xuống khiến Đại Đế Tiên Vương đều sợ hãi, bởi vì dưới bàn tay không có gì, nghĩa là bị bàn tay đập trúng cũng sẽ chẳng có gì. Mặc kệ là thời gian, không gian, thiên địa hay Đại Đế Tiên Vương, hễ bị vỗ trúng sẽ tan biến.
Đây là đại thế vô, loại đại thế này có thể tiêu diệt mọi thứ trên đời, đại thế đã không cần chiêu thức, không cần công pháp.
Có thể nói bàn tay đại thế chém Đại Đế, diệt Tiên Vương, một chiêu đồ đế, từ hình dung dó áp dụng lên người Luân Hồi Hoang Tổ không chỉ nói suông.
Bốp!
Trước dại thế vô đột nhiên thánh quang nở rộ, nháy mắt tràn ngập đại thế vô, bàng bạc tràn đầy.
Rầm!
Bàn tay to của Luân Hồi Hoang Tổ bị ngăn lại.
Luân Hồi Hoang Tổ nhìn ỹ, rút tay về, chậm rãi nói:
– Trên đời này còn ai ngăn được ta, vốn nên nghĩ tới người đó. Bằng hữu cũ, chúng ta lại gặp mặt. Chớp mắt các kỷ nguyên đã qua, lâu không gặp, bằng hữu cũ khỏe không?
Một lão nhân đứng chắn đằng trước nhất ngăn lại bàn tay to của Luân Hồi Hoang Tổ.
Lão nhân mặc áo xám, lưng mọc đôi cánh. Đôi cánh đã rách nát, cả người lão không dính hạt bụi trần, dù lão nhân không còn tỏa thánh quang vẫn cho cảm giác vô cùng thánh khiết.
Khi ngươi nhìn kỹ lão nhân trước mắt rồi xem lại Luân Hồi Hoang Tổ sẽ phát hiện hai người rất giống nhau. Bọn họ không giống mặt mũi mà là khí độ. Hai người đều có đại khí độ, đại trí tuệ, đại quyết đoán.
Hỏi họ có gì khác nhau thì một là đại biểu quang minh, một đại biểu cho hắc ám, đây là phân biệt về bản chất.
Lão nhân chính là Thánh Nhân. Đương nhiên trên đời này hiếm ai nhận biết 3Kiêu Hoành Châu.
– Đã lâu không gặp.
Thánh Nhân từ tốn nói:
– Thân thể của ta xương rất cứng, chưa chết được. Nếu ngươi trông ngóng ta sớm chết hơn chỉ sợ phải thất vọng.
– Không. Bạn già, ngươi hiểu lầm.
Luân Hồi Hoang Tổ cười lắc đầu nói:
– Trên đời này có ai đối địch với ta qua bao nhiêu thời đại, có ai chống đối ta qua từng thời đại? Trừ bạn già nhà ngươi thì không ai khác. Nếu bạn già không còn trên đời thì thời đại của ta sẽ rất chán.
Thánh Nhân thản nhiên, từ tốn nói:
– Chờ hôm nay ta tiễn ngươi về trời thì ngươi hết chán.
– Lâu không gặp, ngươi nóng nảy vậy?
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Chắc bạn già hận ta vì bị người đâm dao phải không? Không thể trách ta, đó là lựa chọn của nàng, thế gian hoặc theo trong quang minh hoặc theo hắc ám. Khi không thấy hy vọng trong quang minh thì chỉ có thể ngưỡng vọng hắc ám.
– Ta không trách nàng.