Đế Bá Audio Podcast
Tập 568 [Chương 2836 đến Chương 2840]
❮ sautiếp ❯Chương 2836: Bạch cốt cự vượn
Bùm!
Hỏa hoa tung tóe, mỗi hỏa hoa có thể đánh xuyên mặt đất. Vô số hỏa hoa bắn ra như tận thế, nó rơi xuống đất làm vô sổ dung nham tuôn ra.
Cảnh tượng khiến người sợ hãi, không dám tới gần. Thượng Thần cách xa chiến trường.
Bạch cốt cự vượn xòe bàn tay to, năm xương ngón tay phong tuyệt thiên địa, nháy mắt chặn lại kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế. Bạch cốt cự vượn sừng sững không nhúc nhích, kiếm của Đại Đế không thể chặt đứt ngón tay nó.
Ong ong ong ong ong!
Tử ấn của Lý Thất Dạ hiển hiện, tử khí cuộn trào không dứt.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Là tiếng pháp tắc, dấu ấn tử chương rơi trên người bạch cốt cự vượn.
Bạch cốt cự vượn rống to:
– Gru!
Vang tiếng xèo xèo, xương trắng hếu mọc da lông, trong thời gian ngắn một con vượn to sống nhảy xuất hiện trước mắt mọi người.
Con vượn to lớn không gì sánh bằng, lông vàng kim, nhìn từ xa như núi vàng khổng lồ tỏa ánh sáng vàng rất hấp dẫn.
Bạch cốt cự vượn to lớn không gì sánh bằng, nhìn nó vô cùng hùng vĩ, đôi mắt như hai mặt trời lấp lánh ánh sáng nóng cháy vô cùng. Cự vượn như vậy không cần động tác chiêu thức gì cũng có thể đánh nát đất đai.
Bạch cốt cự vượn như thế sống lại, mọi người xoe tròn mắt. Trên đời có luân hồi sống lại, mọc thịt trên xương trắng sao?
Đương nhiên bạch cốt cự vượn không thật sự hồi sinh, nhờ tử chương khiến nó trở về trạng thái trước kia, sự thật thì nó vẫn chỉ là xương trắng.
Điều này không lừa được mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế:
– Chỉ là ảo giác, không là gì!
Cuồng Thiểu Thiên Đế nhìn ra được cự vượn trước mắt chỉ là bộ xương tráng nên Thiên Mệnh uy lăng bát phương, lực lượng vô cùng vô tận trút xuống.
Đinh!
Kiếm ngân không dứt, ba thanh trường kiếm chém xuống, ba kiếm hợp nhất chém vạn đạo, diệt luân hồi, hủy ba ngàn thế giới. Với nhát kiếm này không kiếp sau, không luân hồi, tất cả thành mây khói.
Cự vợn rống to:
– Grao!
Bạch cốt cự vượn há mồm phun ra ánh sáng trời trăng, ánh sáng bắn lên cao, ánh sáng chói lòa, mọi thứ trên đời bị lu mờ.
Ánh sáng này là tinh hoa nhật nguyệt, đây không phải một tinh hoa nhật nguyệt mà là vô số trời trăng bị nuốt luyện hóa thành tinh hoa. Ánh sáng như thế có thể xuyên suốt dòng sông thời gian, uy lực vô cùng.
Ánh sáng trời trăng chặn lại ba thanh trường kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Lý Thất Dạ lười chú ý Cuồng Thiểu Thiên Đế, người như gã không đáng để hắn tốn thời gian.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Cứ chơi từ từ đi.
Lý Thất Dạ nói xong ngoắc nhóm Thích Hồn Lâm, hắn xoay người đi.
Thấy Lý Thất Dạ định đi, Cuồng Thiểu Thiên Đế hét to một tiếng:
– Đi đâu?
Đinh!
Trường kiếm phá không, nguy nga vô thượng muốn chặn đường Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ từ đầu đến cuối không nhìn thẳng vào Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Xoẹt!
Tiếng xé gió, trường kiếm chưa ngăn được Lý Thất Dạ thì ánh sáng trời trăng của cự vượn đã tới, vượt qua thời không bắn hướng Thiên Mệnh của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Cuồng Thiểu Thiên Đế hoàn toàn biến sắc mặt.
Đinh!
Kiếm chém luân hồi, Cuồng Thiểu Thiên Đế không rảnh tay ngăn cản Lý Thất Dạ, gã chém nhát kiếm vào luồng sáng. Nếu Cuồng Thiểu Thiên Đế không quay lại tự cứu thì Thiên Mệnh sẽ bị tổn hại nặng.
Với Đại Đế Tiên Vương thì Thiên Mệnh đại biểu cho hết thảy, nếu Thiên Mệnh bị tổn hại nặng khó tưởng tượng hậu quả.
Thoáng chốc Cuồng Thiểu Thiên Đế và cự vượn đánh nhau, trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ ung dung rời đi.
Đám người chứng kiến rung động không nói nên lời. Trừ chính Đại Đế Tiên Vương ra mấy ai dám coi rẻ Đại Đế Tiên Vương như vậy?
Huống chi Lý Thất Dạ chưa phong thần thành đế, hắn không chỉ coi khinh Cuồng Thiểu Thiên Đế, có thể nói hắn không thèm để gã vào mắt. Như Lý Thất Dạ đã nói, Cuồng Thiểu Thiên Đế chỉ là chó mèo trong mắt hắn.
Lý Thất Dạ không chỉ nói, hắn cũng làm được, đây không phải vô địch ngông cuồng mà thật sự vô địch.
Nên nhiều người rợn tóc gáy, Lý Thất Dạ này quá hung hãn.
Nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ khuất xa, có Thượng Thần tràn đầy nghi ngờ:
– Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Một vãn bối vô danh dám coi rẻ Đại Đế Tiên Vương, dù chỉ có một Thiên Mệnh thì đó vẫn là Đại Đế Tiên Vương.
Lý Thất Dạ rời khỏi, Thích Hồn Lâm vội mang nhóm Tề Lâm Đế Nữ đi theo.
– Hi, hi, hi, đại ca vô địch, giơ tay một cái liền trấn áp Đại Đế Tiên Vương.
Võ Thất đuổi theo há mồm nịnh Lý Thất Dạ, cười toe nói:
– Sao đại ca không chém Cuồng Thiểu Thiên Đế đi? Để dựng uy danh vô thượng của đại ca.
Lý Thất Dạ vô cảm trước lời nịnh hót, hờ hững liếc Võ Thất:
– Ai cho ngươi rời đi?
Bị Lý Thất Dạ liếc qua, Võ Thất ấp úng:
– A!
Thấy vậy Thích Hồn Lâm tiến lên xin tội, cứu Võ Thất thoát nạn:
– Công tử, trách tiểu lão không chăm sóc chu toàn mới xảy ra chuyện như vậy.
Lý Thất Dạ không nói, lạnh lùng liếc Thích Hồn Lâm làm gã sợ hãi, không nói tiếp được nữa.
Thích Hồn Lâm là Thượng Thần ba đồ đằng, cuộc đời trải qua vô số sóng gió, sống chết, gặp bao nhiêu loại người. Giờ chỉ một ánh mắt của Lý Thất Dạ lại làm lòng Thích Hồn Lâm sợ hãi.
Dù Thích Hồn Lâm là Thượng Thần, nhân vật thế hệ trước lúc này chỉ biết ngậm miệng, không dám lên tiếng. Thích Hồn Lâm như vãn brối, hai tay rũ xuống đứng sang bên, không dám bênh Võ Thất.
– Rồi rồi rồi, là lỗi của ta.
Võ Thất tim đập chân run cắn răng nói:
– Là ta năn nỉ Thích tiền bối dẫn đi xem Cuồng Thiểu Thiên Đế, toàn là lỗi của ta.
Ở trong nhà Võ Thất rất bướng bỉnh, các trưởng bối nhức đầu vì gã. Võ Thất nghịch ngợm da dày thịt béo, không sợ bị trưởng bối đánh nên đôi khi trưởng bối Long thành bó tay với gã.
Nhưng Lý Thất Dạ liếc qua một cái là Võ Thất ngoan cố mấy cũng thầm run, gã như con nít làm sai chuyện ngoan ngoãn xin lỗi hắn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Trong Viễn Hoang có nhiều quái vật khát máu, lần sau ta sẽ ném ngươi vào ổ cho ác ma ăn!
Võ Thất không dám hó hé câu nào, phập phồng lo sợ cúi gằm mặt.
Lý Thất Dạ làm biếng mắng bọn họ, tiếp tục tiến lên. Nhóm Thích Hồn Lâm lật đật chạy theo, không dám thở mạnh. Thoạt trông Lý Thất Dạ nhỏ tuổi hơn bọn họ nhưng giờ cả đám như vãn bối theo đuôi hắn.
Đi sau lưng Lý Thất Dạ, Võ Phượng Ảnh khẽ hừ một tiếng vỗ sau đầu Võ Thất, lườm gã, nhỏ giọng mắng:
– Tại ngươi sinh sư!
Võ Thất hiếm khi không dám cãi lại, nếu là trước kia đã há mồm trêu chọc tỷ tỷ.
Lý Thất Dạ dẫn nhóm Thích Hồn Lâm không đi sâu vào Viễn Hoang mà trở lại Số Hiệu Vạn Cổ.
Khi Lý Thất Dạ quay về, thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ tự mình đón chào, nhưng hắn đột nhiên về làm thuyền trưởng rất bất ngờ.
Lý Thất Dạ kêu nhóm Thích Hồn Lâm đi xuống, hắn nói với thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ:
– Đại Đế Tiên Vương của các ngươi ở đâu?
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ trả lời ngay:
– Bẩm tiên trưởng, các bệ hạ đang trong động phủ. Bọn họ đã nghe theo tiên trưởng dặn dò, không dám dòm ngó.
Lý Thất Dạ gật đầu, viết thư đưa cho thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ, lạnh nhạt nói:
– Giao nó cho Đại Đế Tiên Vương các ngươi, nhanh.
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ tim rớt cái bịch, cung kính cất thư.
Chương 2837: Lựa chọn của Thiên Hoàng Công Chúa (1)
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ cẩn thận mà cẩn trọng nói:
– Tiên trưởng yên tâm, tiểu nhân sẽ đưa đến ngay.
Lý Thất Dạ phất tay:
– Đi đi.
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ sắp rời đi thì Lý Thất Dạ kêu lại, lạnh nhạt nói:
– Phải rồi, nếu ngươi có đệ tử trong Viễn Hoang thì kêu bọn họ rút lui đi, nếu như ở đó đừng trách ta không nhắc một tiếng.
– Tiểu nhân hiểu.
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ tim rớt cái bịch, biết sắp xảy ra chuyện lớn, cung kính vái hướng Lý Thất Dạ, bỏ đi ngay.
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ rời khỏi, Lý Thất Dạ đứng lên.
Khi bọn họ rời khỏi Số Hiệu Vạn Cổ, Tề Lâm Đế Nữ hỏi:
– Chúng ta đi đâu?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đi xem một Kim Qua thành Đại Đế.
Đám người Thích Hồn Lâm lòng rung động, Kim Qua sắp thành Thiên Đế, Lý Thất Dạ cố tình đi lên vào lúc này.
Võ Thất hưng phấn hỏi:
– Ha, đại ca định đánh Kim Qua bầm dập sao?
Võ Thất xoa tay nói:
– Chờ khi Kim Qua thành tựu Thiên Đế rồi đại ca mới đánh hắn tả tơi, từ nay trên đời còn ai dám chọc vào đại ca? Ha, Kim Qua thành Đại Đế Tiên Vương vạn cổ đến nay thứ nhất mới vừa trở thành Thiên Đế bị người đè đầu đánh.
Tưởng tượng cảnh đó làm Võ Thất hưng phấn, xem vị Thiên Đế bị người đánh răng rơi đầy đất khiến người rung động biết bao.
Kim Qua thành đế trong Viễn Hoang là chuyện rất hiếm thấy, đây cũng xem như hợp tình hợp lý.
Bởi vì lần đầu tiên thành đế bị nhóm Nhân Thánh thư kích, Kim Qua thất bại, bỏ lỡ cơ hội một lần. Vì lần này thành đế, có thể nói Chiến Vương thế gia tốn nhiều tâm huyết.
Chiến Vương thế gia không chỉ mời tất cả lão tổ Thiên Đế của họ, Thiên tộc cũng được Đại Đế khác hứa hen, nếu cần thiết thì mọi người sẽ hộ đạo cho gã.
Lần này Kim Qua thành đạo có các Đại Đế hộ đạo cho, có thể nói mọi sự an toàn. Nhưng Đại Đế Tiên Vương sẽ không dễ dàng rời khỏi Tham Tác chi địa, vì vậy Kim Qua thành đạo phải trong Tham Tác chi địa. Cuối cùng Chiến Vương thế gia chọn Viễn Hoang cho Kim Qua.
Nơi Kim Qua thành đạo là trên thần nhạc siêu khổng lồ, Chiến Vương thế gia đã dựng cái đàn to cao cao. Đàn to như đóa sen khổng lồ nở rộ trên bầu trời, Kim Qua ở trong đó.
Trăm vạn đại quân canh giữ nơi đây, thần nhạc bị vây chật kín không chừa kẽ hở. Chiến Vương thế gia khắc phù văn Đại Đế, bày ra chiến trận Đại Đế tuyệt thế vô song tại đây.
Trừ trăm vạn đại quân bao kín thàn nhạc ra còn có các Thượng Thần của Chiến Vương thế gia tự mình tọa trấn ở mỗi cửa ải quan trọng.
Thần nhạc như một thể toát ra khí túc sát khủng bố vô biên, bất cứ ai đến gần sẽ bị nghiền nát ngay.
Vì có vụ thư kích lần trước nên Chiến Vương thế gia rất cẩn thận trong lần này, không cho phép bất cứ người nào thư kích Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh.
Vì vậy rất nhiều cường giả tu sĩ đến xem quá trình Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh nhưng không ai được tới gần, mọi người nhìn từ xa, không hy vọng bị Chiến Vương thế gia coi là kẻ thù.
Có trăm vạn đại quân bao vây, các Thượng Thần tự mình tọa trấn, ai mà rục rịch là sẽ bị giết ngay. Dù là Thượng Thần cũng không dám gây sự vào lúc này.
Kẻ ngốc mấy cũng hiểu rằng vào phút then chốt này kiếm chuyện với Chiến Vương thế gia sẽ là thù không đội trời chung, Chiến Vương thế gia sẽ liều mạng chơi tới cùng.
Nhưng lúc này có một người không hợp thời, trên thần nhạc đột nhiên xuất hiện một người. Người đó bước chậm đi hướng thần nhạc.
Thần nhạc bây giờ vắng vẻ đìu hiu, một con muỗi bay tới gần cũng sẽ bị trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia theo dõi chứ đừng nói là người sống.
Vì vậy khi một người xuất hiện đằng trước thần nhạc liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, dù là người quan sát từ xa hay trăm vạn đại quân vây kín thần nhạc.
Trong khoảnh khắc các cặp mắt nhìn người kia chằm chằm, chỉ ánh mắt đã nhấn chìm người đến.
Thấy người xuất hiện trước thần nhạc, có người nhận ra lai lịch ngay, hét to một tiếng:
– Là đệ nhất hung nhân!
Nhìn Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện trước thần nhạc, mọi người hút ngụm khí lạnh. Lý Thất Dạ đến quá đúng lúc, hắn cố tình tới chỗ này ngay trước khi Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Lý Thất Dạ cùng Kim Qua có thù lớn, người trong thiên hạ đều biết. Trước đó Lý Thất Dạ và Kim Qua từng so đấu, giờ hắn lại đến, hỏi sao không khiến người kinh ngạc.
Thấy Lý Thất Dạ xuất hiện tại đó, có người thì thào:
– Đệ nhất hung nhân muốn trở thành Nhân Thánh thứ hai sao? Trước kia Nhân Thánh cùng cường giả bách tộc thư kích Kim Qua, hiện tại đệ nhất hung nhân cũng muốn lặp lại điều này?
– Đệ nhất hung nhân dữ hơn Nhân Thánh nhiều. Nhân Thánh có nhóm Đạp Tinh Thượng Thần hết sức trợ giúp.
Một lão tổ đại giáo cười khổ nói:
– Giờ đệ nhất hung nhân đơn độc một mình, hung hãn như thế thì Nhân Thánh cũng không cách nào so sánh bằng.
Khi Lý Thất Dạ đứng trước thần nhạc. Trong phút chốc mọi người đều ngừng thở, cảm thấy bão sắp đến, địa chiến kinh thiên động địa sắp tới.
Chính trăm vạn đại quân của Chiến Vương thế gia cũng căng thẳng, các cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Không nói tới trăm vạn đại quân, các Thượng Thần của Chiến Vương thế gia cũng căng thẳng thần kinh, mắt bọn họ sáng ngời nhìn Lý Thất Dạ chăm chú.
Bi trăm vạn đại quân nhìn, các Thượng Thần không rời mắt nhưng Lý Thất Dạ ung dung, hắn ngước nhìn Kim Qua trên trời.
Kim Qua đã đứng trên đàn to, tập trung tất cả tinh thần chờ đợi Thiên Mệnh đến. Bầu trời rực rỡ chảy xuôi ánh sáng lấp lánh như vô cùng vô tận sự sống Thập Tam Châu tụ tập tại đây.
Kim Qua hết sức ứng dối Thiên Mệnh sắp đến, gã là người có dã tâm, gã không đơn giản chịu tải Thiên Mệnh còn muốn một lần chịu tải bốn Thiên Mệnh.
Với Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu thì một lần chịu tải bốn Thiên Mệnh là một loại cực hạn, bởi vì Đại Đế Tiên Vương trong một thời đại chỉ có ba cơ hội chịu tải Thiên Mệnh. Nếu một lần chịu tải bốn Thiên Mệnh tức là có cơ hội trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh.
Kim Qua đã bỏ lỡ cơ hội một lần nhưng gã có dã tâm lớn, cho gã hai lần chịu tải bốn Thiên Mệnh thì gã sẽ trở thành Đại Đế Tiên Vương tám Thiên Mệnh.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, cười cười đi hướng thần nhạc, thản nhiên như không. Trăm vạn đại quân trước mắt như không tồn tại với Lý Thất Dạ.
Ầm!
Thanh âm xếp hàng ngay ngắn vang lên, tất cả cường giả trăm vạn đại quân cùng lúc điều chỉnh phương hướng nhắm ngay Lý Thất Dạ.
trăm vạn đại quân giương cung bạt kiếm, khí túc sát tràn ngập thiên địa, khiến vô số cường giả run rẩy.
Thấy cảnh này có người thì thào:
– Sắp chiến rồi.
Chợt một thanh âm trong trẻo vang lên:
– Khoan đã!
Có người lộ mặt trong thiên quân vạn mã.
Đó là một nữ nhân phong hoa tuyệt thế, trên đầu treo cao ba đồ đằng, nàng mặc giáp, tay cầm chiến qua, khoác nhung trang, thần thái cực kỳ trang trọng.
Thấy nữ nhân lộ mặt, đám người giật mình kêu lên:
– Là Thiên Hoàng Công Chúa!
Khiến người ngạc nhiên là Thiên Hoàng Công Chúa chính là Thượng Thần có ba đồ đằng.
Chương 2838: Lựa chọn của Thiên Hoàng Công Chúa (2)
Trong phút chốc rất nhiều người quay sang ngó nhau. Uy danh của Kim Qua thì không cần nói nhiều, gã nổi tiếng khó ai sánh bằng.
Không ai ngờ Thiên Hoàng Công Chúa là Thượng Thần có ba đồ đằng, khiến người khó tin. Mấy năm nay Thiên Hoàng Công Chúa ít khi lộ mặt, nàng ở sâu trong Chiến Vương thế gia thay Kim Qua quản lý các công việc, không ai ngờ nàng là Thượng Thần có ba đồ đằng.
Ai cũng bất ngờ. Trẻ tuổi trở thành Thượng Thần là chuyện chấn động, nếu Thiên Hoàng Công Chúa chịu ra ngoài lộ mặt thì uy danh tuyệt đối sẽ không thua Tần Bách Lý.
Trông thấy Thiên Hoàng Công Chúa đột nhiên đứng ra, o khí căng thẳng đến tột đỉnh. Người trong thiên hạ biết Thiên Hoàng Công Chúa và đệ nhất hung nhân có thù. Đệ nhất hung nhân giết đệ đệ, phụ thân của Thiên Hoàng Công Chúa, không ai buông bỏ được thù hận đó.
Thiên Hoàng Công Chúa chậm rãi đi ra, đi xuống thần nhạc.
Khi Thiên Hoàng Công Chúa đi đến cửa ải cuối cùng, Thượng Thần trấn thủ nơi này nghiêm túc nói:
– Điện hạ, chú trọng an nguy.
Vẻ mặt Thiên Hoàng Công Chúa trịnh trọng nói:
– Lão tổ, đệ tử biết, đệ tử nguyện hóa giải thù hận này.
Thượng Thần lặng im, cuối cùng cho Thiên Hoàng Công Chúa đi ra ngoài.
Trong phút chốc vô số đôi mắt xem tình hình, theo dõi từng hành động của Thiên Hoàng Công Chúa.
Thiên Hoàng Công Chúa đi tới trước mặt Lý Thất Dạ, nàng nhìn thẳng vào hắn, không hề sợ hãi, rất là bình tĩnh.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Rất đáng khen, can đảm hơn Thiên Hoàng Công Tử.
Thiên Hoàng Công Chúa từ từ đặt xuống chiến qua trong tay, cúi gập người hướng Lý Thất Dạ, trang trọng nói:
– Lý công tử và ta có thù lớn, đây là việc giữa hai ta, không liên quan đến phu quân của ta. Phụ thân và đệ đệ của ta chết trong tay Lý công tử, chuyện này ta cũng không trách ai, chỉ trách học nghệ không tinh, không thể đo lường đại thế.
– Ân oán thế gian không nhất định phải trả thù nhau. Thù hận trước kia đã hình thành, không ai thay đổi được quá khứ. Nhưng ta nguyện ý buông xuống thù hận quá khứ, khiến quá khứ như mây khói. Dù có ngày ta và phu quân không thể trở thành bằng hữu với Lý công tử nhưng không cần thiết thành kẻ thù đời đời giết nhau.
– Ta hy vọng lửa chiến này sẽ trôi đi theo cái chết của phụ thân ta, ta không mong chiến hỏa thiêu đốt đến Thiên Hoàng quốc hay Thiên Hoàng quốc. Ta nguyện ý hóa giải ân oán này, trước kia phụ thân đã mất của ta không biết tiến lùi, ta vô cùng tiếc nuối vì điều này, cũng xin lỗi Lý công tử. Không biết Lý công tử có nguyện ý hóa giải thù hận này không?
Thiên Hoàng Công Chúa cúi thấp đầu, vẻ mặt nghiêm nghị trịnh trọng.
Cảnh tượng làm thiên địa tĩnh lặng, mọi người đều xem Thiên Hoàng Công Chúa, những lời nàng nói làm đám người rung động.
Đệ đệ và phụ thân của Thiên Hoàng Công Chúa chết vào tay Lý Thất Dạ, nhưng hôm nay nàng không chỉ nguyện ý hóa giải thù hận trước kia còn xin lỗi Lý công tử, chuyện này rung động hồn người biết bao.
Người không chấp nhận được thì cho rằng Thiên Hoàng Công Chúa quá yếu đuối, muốn tiêu trừ ân oán với kẻ thù không độ trời chung, còn xin lỗi vì cái chết phụ thân của mình. Đây là biểu hiện yếu đuối, khiến người khó mà chấp nhận được.
Nhưng một số lão tổ trải qua sóng to gió lớn thì gật gù, bởi vì bọn họ xem hiểu thế cục. Lý Thất Dạ nổi lên là thế không thể đỡ, nếu hắn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tương lai chắc chắn sẽ vô địch đương thời, không ai ngăn được bước chân của hắn.
Hiện tại Thiên Hoàng Công Chúa chịu tiêu trừ ân oán với Lý Thất Dạ, nàng không hy vọng chiến hỏa tiếp tục đốt ở Thiên Hoàng quốc, càng không muốn lửa lan đến Chiến Vương thế gia.
Thấy cảnh này mọi người nín thở, tập trung tinh thần xem Thiên Hoàng Công Chúa cùng Lý Thất Dạ.
Đám người dù giật mình vì Thiên Hoàng Công Chúa tỏ ra yếu thế hay khâm phục trí tuệ của nàng, giờ phút này mọi người chờ đợi câu trả lời từ Lý Thất Dạ.
Mọi người muốn biết Thiên Hoàng Công Chúa đã tỏ ra yếu thế, rốt cuộc Lý Thất Dạ có chịu xóa bỏ ân oán không?
Lý Thất Dạ nhìn Thiên Hoàng Công Chúa, mỉm cười nói:
– Người biết điều mới là tuấn kiệt. Nỗi đau mất phụ thân nếu nàng chịu bỏ qua, ta còn tính toán chi li thì quá hẹp hòi. Thôi, người đã mất theo gió bay đi, ân oán quá khứ hãy xóa bỏ.
Thiên Hoàng Công Chúa hít sâu, cung kính khom người hướng Lý Thất Dạ:
– Lý công tử khoan hồng độ lượng, tiểu nữ tử xin cảm ơn.
Thấy kết quả này, người Chiến Vương thế gia hay cường giả tu sĩ dứng xa xem đều chìm trong thinh lặng.
Có người cảm thấy Thiên Hoàng Công Chúa quá mức yếu đuối, thù giết phụ thân, mối hận giết đệ mà xóa bỏ thế này, đổi lại người khác e rằng không chịu nổi, không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng càng nhiều người không cho rằng Thiên Hoàng Công Chúa biểu hiện yếu đuối, đặc biệt các lão tổ trải qua sóng gió cảm thấy nàng thông minh.
Thiên Hoàng Công Chúa đã gả đến Chiến Vương thế gia làm dâu, nàng không thể mang ân oán nhà mẹ đẻ đến Chiến Vương thế gia, không vì thù hận nhà mẹ đẻ dẫn chiến hỏa đốt tới Chiến Vương thế gia.
Thiên Hoàng Công Chúa lấy địa cục làm trọng, nàng không hề quên thân phận của mình, không quên mình là dâu của Chiến Vương thế gia. Thiên Hoàng Công Chúa gả tới Chiến Vương thế gia không chỉ để hưởng thụ vinh hoa phú quý, nàng phải gánh vác một phần trách nhiệm, đặt ích lợi Chiến Vương thế gia lên đầu.
Thiên Hoàng Công Chúa được nhiều lão tổ, thậm chí Đại Đế Chiến Vương thế gia công nhận không dễ dàng. Thiên Hoàng Công Chúa có được địa vị hôm nay chắc chắn vì có chỗ hơn người.
Lý Thất Dạ cười cười, đi hướng ngọn núi. Khi Lý Thất Dạ cất bước, trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia căng thẳng, các lão tổ canh chừng cửa ải tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trong khoảnh khắc đó không khí lại căng thẳng, trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia giương cung bạt kiếm.
Lý Thất Dạ đã đồng ý xóa bỏ ân oán với Thiên Hoàng Công Chúa nhưng hắn không nói là không thư kích Kim Qua thành đế, hỏi sao không khiến trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia căng thẳng thần kinh.
Sự thật thì rất nhiều người xem Lý Thất Dạ đi lên đều nín thở, bọn họ tưởng hắn định thư kích Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh.
Khi các lão tổ Chiến Vương thế gia giương cung bạt kiếm thì Thiên Hoàng Công Chúa đứng phía sau nhẹ lắc đầu ra hiệu đừng rục rịch.
Các lão tổ Chiến Vương thế gia do dự một chút, cuối cùng két một tiếng, lão tổ Chiến Vương thế gia mở cửa ải thả Lý Thất Dạ đi vào.
Lý Thất Dạ thấy vậy cười khẽ, bước qua cửa ải ung dung lên núi.
Nhìn Lý Thất Dạ đi bộ vào trong trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia, không biết bao nhiêu người đổ mồ hôi lạnh giùm hắn. Chẳng khác nào dê vào miệng cọp, một mình đi vào trăm vạn đại quân, sơ sẩy một cái sẽ bị trăm vạn đại quân vây khốn chết.
Không chỉ người ngoài căng thẳng, chính trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia cũng hồi hộp, bọn họ siết chặt binh khí trong tay.
Tuy Lý Thất Dạ đi trong trăm vạn đại quân thì bọn họ dễ dàng hình thành thế công bao vây hắn, nhưng cũng sợ Lý Thất Dạ đột nhiên làm khó dễ tấn công bọn họ.
Chương 2839: Bốn Thiên Đế
Lý Thất Dạ leo lên núi, đứng trước tế đài. Lý Thất Dạ nhìn Kim Qua trên tế đài.
Kim Qua tập trung tinh thần cảm nhận lực lượng thiên địa, lòng không vấn vướng điều gì, dù Lý Thất Dạ đến cũng không làm gã phân tâm.
Lúc này lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh không phải người ngoài mà là trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia. Tất cả lão tổ nín thở, căng thẳng thần kinh.
Bọn họ cảm thấy thả Lý Thất Dạ đi vào là chuyện cực kỳ mạo hiểm, lỡ Lý Thất Dạ đột nhiên tấn công Kim Qua thì sao? Đây là mạo hiểm không thể đo lường cho Chiến Vương thế gia.
Lý Thất Dạ ngước nhìn trời, mỉm cười nhàn nhã nói:
– Các ngươi thấy nên mở cửa nghênh tiếp hay để ta đích thân giết lên?
Lý Thất Dạ nói xong bốn bề tĩnh lặng, người ngoài không hiểu hắn đang nói chuyện với ai.
Chợt vang tiếng vù, phù văn Đại Đế nổi lên dưới chân Lý Thất Dạ, phù văn tựa như cánh cửa.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ chợt biến mất như chưa từng xuất hiện tại đây.
Lý Thất Dạ đột nhiên biến mất khiến đám người cường giả tu sĩ quan sát từ xa ngơ ngác ngó nhau, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Các lão tổ Chiến Vương thế gia thì biết hết, bọn họ biết có chuyện gì nên mới thầm thở phào.
Phương xa nhiều cường giả tu sĩ quan sát, một đại nhân vật đẳng cấp lão tổ hiểu ngay có chuyện gì, rùng mình thì thào:
– Đại Đế của Chiến Vương thế gia có mặt tại đây.
Nhiều cường giả tu sĩ biết Chiến Vương thế gia có năm Đại Đế, còn vỗ ngực bảo năm vị Đại Đế vẫn sống trên đời. Thử nghĩ xem khi đối diện năm vị Đại Đế là chuyện khủng bố biết bao.
Huống chi Chiến Vương Thiên Đế thủy tổ của Chiến Vương thế gia là Đại Đế có mười Thiên Mệnh, hậu bối không tưởng tượng nổi sự cường đại đó.
Tưởng tượng Lý Thất Dạ đi gặp các Đại Đế của Chiến Vương thế gia làm đám người lòng thầm sợ hãi. Một người đơn độc gặp mấy vị Đại Đế, đổi lại người khác e rằng đã sợ vỡ mật.
Nhiều người thầm suy đoán, sơ sẩy một cái không chừng Lý Thất Dạ không thể sống quay về. Lý Thất Dạ mà chọc giận các Đại Đế Chiến Vương thế gia thì sẽ thành mây khói, không còn mẩu xương.
Đám người ngoài cảm thấy các Đại Đế Chiến Vương thế gia muốn giết một vãn bối dễ như chơi, dù vãn bối kia mạnh tới đây.
Lý Thất Dạ nháy mắt bị chuyển đi, giây sau hắn đứng trong không gian bí ẩn. Tại đây mọi thứ bị che giấu, hơi thở hỗn độn tràn ngập, đậm đặc không thể hòa tan, như thực chất, khiến người cảm giác đứng trong biển hỗn độn.
Trong không gian bí ẩn thế này có bốn đế tọa, mỗi vị Đại Đế ngồi trên đế tọa trấn áp một phương. Bốn vị Đại Đế trấn thủ tứ phương, nguyên không gian phòng thủ kiên cố.
Bốn vị Đại Đế cùng mau một không gian, hơi thở Đại Đế tràn ngập trong không gian. Bốn Đại Đế thu giấu hơi thở rồi nhưng Đại Đế tràn ngập không gian vẫn cực kỳ khủng bố, khiến người không rét mà run. Không khoa trương khi nói hơi thở Đại Đế tràn ngập thế này dù là cường giả cảnh giới Đạo Thiên tại đây cũng không đứng thẳng được. Hơi thở Đại Đế trấn áp, cường giả cảnh giới Đạo Thiên phải quỳ dưới đất.
Bốn vị Đại Đế đích thân trấn, ai thấy cảnh này đều sẽ hút ngụm khí lạnh, huống chi trong bốn Đại Đế có một vị là Đại Đế mười Thiên Mệnh.
Lý Thất Dạ đứng đây, cười khẽ.
Ong ong ong ong ong!
Từng đợt pháp tắc đan xen, một vô thượng thần tọa xuất hiện sau lưng Lý Thất Dạ, hắn ngồi chễm chệ trên thần tọa.
Dù bốn Đại Đế đích thân trấn thì Lý Thất Dạ vẫn ung dung thoải mái, hoàn toàn không bị hơi thở Đại Đế tràn ngập trong không gian ảnh hưởng.
Một thanh âm vang lên:
– Thánh Sư, đã lâu không gặp.
Thanh âm không vang dội nhưng ồm ồm, dõng dạc, tràn ngập đế uy. Thanh âm đó không giận mà uy, cực kỳ nhiếp hồn người.
Nói chuyệ là vị Đại Đế ngồi ở phương đông, Đại Đế áo cổ bác quan, vóc dáng mảnh khảnh nhưng cho cảm giác nguy nga vĩ ngạn. Đại Đế ngồi tại đó vắt ngang cửu thiên thập địa, ngăn cách xưa và nay. Đại Đế tùy ý ngồi nhưng cho cảm giác không cách nào vượt qua.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế đế mỉm cười nói:
– Đã lâu không gặp, Chiến Vương. Sau trận chiến ngày xưa mà phong thái Chiến Vương vẫn còn.
Đại Đế ngồi phía đông là Chiến Vương Thiên Đế đã sáng lập Chiến Vương thế gia, Đại Đế có mười Thiên Mệnh.
Chiến Vương Thiên Đế nhận ra được Lý Thất Dạ cũng không lạ gì, dù sao trước kia Chiến Vương Thiên Đế đã tham gia chiến dịch săn đế. Người ngoài không biết trong chiến dịch có Âm Nha phía sau màn chủ trì đại cục nhưng là Đại Đế tham chiến, Chiến Vương Thiên Đế biết rõ chuyện này.
Chiến Vương Thiên Đế chậm rãi nói:
– So với Thánh Sư thì chúng ta đã già.
Chiến Vương Thiên Đế không hề có vẻ già nua, trông gã vẫn tinh thần phấn chấn, toàn thân tràn ngập sức sống, không giống Đại Đế sống lâu trăm ngàn vạn năm.
Lý Thất Dạ cười cười, quét mắt qua dừng lại ở Đại Đế ngồi phía tây.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Còn trông thấy ngươi nhảy nhót được thật khiến ta bất ngờ.
– Nhờ phúc của Thánh Sư.
Đại Đế cười nói:
– Trước kia chưa chết trận, may mắn sống sót cũng nhờ ta số lớn.
Đại Đế này là một trong năm Đại Đế của Chiến Vương thế gia, người ta gọi là Chiến Tác Đại Đế. Gã cũng tham gia chiến dịch săn đế, Chiến Tác Đại Đế bị thương rất nặng sắp chết, nhiều người cho rằng gã không chịu ổi qua ngàn năm. Ai ngờ chiến dịch năm xưa kết thúc, Chiến Tác Đại Đế cũng vượt qua, trở về đỉnh cao trước kia, có thể nói là kỳ tích.
– Hèn gì Chiến Vương thế gia các ngươi tự tin vậy. Bốn vị Đại Đế còn sống, rất tuyệt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Hôm nay bốn vị tụ tập lại thì càng hiếm có.
– Khiến Thánh Sư chê cười.
Chiến Vương Thiên Đế từ tốn nói:
– Hậu bối vô dụng, chúng ta đành hoạt động gân cốt. Tin tưởng Thánh Sư sẽ không so đo với vãn bối.
– Được rồi, chúng ta đừng nói lòng vòng nữa.
Lý Thất Dạ phất tay, lạnh nhạt nói:
– Nếu ta muốn cắt đứt Thiên Mệnh của hậu bối các ngươi thì đã sớm ra tay, dù bốn người tọa trấn tại đây cũng vô dụng.
Bốn Đại Đế nghe xong im lặng. Đổi lại người khác thì không dám nói kiểu đó trước mặt bọn họ, nhưng bốn Đại Đế biết mình đối diện tồn tại thế nào. Tồn tại như Âm Nha cho dù hắn tay trói gà không chặt vẫn là tồn tại khiến người cảm thấy sợ hãi, Đại Đế Tiên Vương cũng sợ hắn.
Chiến Vương Thiên Đế hỏi:
– Vậy không biết Thánh Sư có gì chỉ giáo?
Trước kia trên chiến trường bọn họ là kẻ thù muốn chết muốn sống, nhưng chiến tranh kết thúc, trong thời địa hòa bình, họ là Đại Đế phải giữ phong độ nên có.
Lý Thất Dạ xem bốn vị Đại Đế Chiến Vương thế gia, cười khẽ từ tốn nói:
– Lần này ta đến không có việc gì lớn, để tặng chút lợi cho các ngươi. Không biết các ngươi có muốn phát tài không?
Lý Thất Dạ nói làm bốn Chiến Vương Thiên Đế nhìn nhau, vẻ mặt quái dị.
Trước không nói tồn tại như Âm Nha nói ‘chuyện không lớn lao gì’ thì là việc đâm thủng trời biết bao, câu ‘có muốn phát tài không khiến người suy nghĩ lan man.
Nên biết trở thành Đại Đế thì có tài nguyên vô cùng phong phú, muốn báu vật có báu vật, muốn tiên khoáng có tiên khoáng. Thứ Đại Đế Tiên Vương có được không phải cường giả khác có thể so sánh, Thượng Thần bình thường cũng không bằng được.
Chương 2840: Ước định
Có thể nói mỗi Đại Đế Tiên Vương giàu nứt đố đổ vách, bây giờ Lý Thất Dạ hỏi bọn họ muốn làm giàu không, câu này rất hấp dẫn.
Nếu người khác hỏi đám Chiến Vương Thiên Đế muốn làm giàu không thì bọn họ sẽ bật cười, nhưng khi Âm Nha mở miệng, đám Chiến Vương Thiên Đế không cảm thấy đó là chuyện buồn cười.
– Không biết Thánh Sư nói làm giàu là chỉ chuyện gì?
Chiến Vương Thiên Đế bình tĩnh hỏi:
– Xin Thánh Sư chỉ điểm bến mê.
– Không có gì.
Lý Thất Dạ thản nhiên cười nói:
– Chỉ là kho báu kỷ nguyên sót lại, là Đại Đế thế gia rất xa xưa. Tuy kho báu của các ngươi rất phong phú nhưng ta tin kho báu đó tuyệt đối không bằng kho báu một kỷ nguyên, dù là kho báu kỷ nguyên còn sót lại.
Lý Thất Dạ thốt lời khiến bốn vị Đại Đế Chiến Vương thế gia tinh thần rung động, dù bọn họ là Đại Đế vô địch nhưng vẫn chấn động. Bọn họ biết điều này có ý nghĩa gì, đây là việc lớn kinh thiên động địa.
Chiến Tác Thiên Đế hỏi:
– Thánh Sư đang nói tới Viễn Hoang sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trừ Viễn Hoang ra còn chỗ nào nữa? Ta tin trong lòng các ngươi cũng biết rõ bao nhiêu năm qua đừng nói Đại Đế Thiên tộc các ngươi, Thần, Ma, Thiên, bách tộc, Đại Đế Tiên Vương tộc nào không thèm muốn thứ của Viễn Hoang?
Bốn Đại Đế Chiến Vương thế gia nhìn nhau. Trong mắt người khác thì Viễn Hoang là nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng nó là kho báu siêu ghê gớm với Đại Đế Tiên Vương, là kho báu kinh thế. Tồn tại Đại Đế Tiên Vương như bọn họ cũng động lòng với kho báu Viễn Hoang.
Đại Đế Chiến Vương thế gia trấn thủ phương bắc chậm rãi nói:
– Thánh Sư có thể xưng là vô song, nhưng nếu Viễn Hoang dễ đánh hạ như vậy thì đã không gọi là Viễn Hoang. Từ tuyên cổ đến nay từng có bao nhiêu người công chiếm Viễn Hoang nhưng ai thật sự thành công?
– Đúng vậy! Không ai có thể hạ được đầu sỏ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng ta đã dám mở miệng từ là có nắm chắc, các ngươi cảm thấy Âm Nha ta đây chỉ biết khoác lác sao?
– Không phải chúng ta chất vấn vô địch của Thánh Sư.
Chiến Tác Thiên Đế chậm rãi nói:
– Nhưng chuyện này không dễ, nếu các đế Minh Nhân Tiên Đế, Khải Chân Tiên Đế còn ở thì phần thắng Thánh Sư càng cao, nhưng hiện tại đại thế không giống nhau.
– Không có gì không giống?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Trước kia là vậy, hiện tại cũng vẫn như vậy. Ta muốn bắt giữ Viễn Hoang thì chắc chắn có thể, hiện tại cũng làm được, chẳng qua vấn đề nằm ở ta có chịu trả giá này không, ta có chịu hy sinh không.
Lý Thất Dạ thốt lời khiến bốn vị Đại Đế Chiến Vương thế gia trong lòng chấn động, bọn họ nhận ra điều gì.
Chiến Vương Thiên Đế người sáng lập Chiến Vương thế gia chậm rãi nói:
– Thánh Sư chọn chúng ta khiến chúng ta vừa mừng vừa sợ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói tới nói lui các ngươi vẫn không tin ta, cảm thấy trong chuyện này có điều lạ. Xem ra trong lòng các ngươi vẫn ôm thành kiến với ta.
– Thành kiến thì Chiến Vương Thiên Đế nói:
– Chúng ta có thể tin được Thánh Sư, tuy từng khác trận doanh với Thánh Sư nhưng Thánh Sư là người nhất ngôn cửu đỉnh, Thánh Sư không đến mức tính kế chúng ta. Chiến Vương thế gia ta không lọt vào mắt Thánh Sư, nếu Thánh Sư thật sự muốn diệt Chiến Vương thế gia ta thì một tấm pháp chỉ là đủ, không cần tính kế.
Lý Thất Dạ cười, hắn biết suy nghĩ trong lòng Chiến Vương Thiên Đế:
– Ta muốn nghe lo lắng của các ngươi.
– Có lo âu.
Chiến Vương Thiên Đế chậm rãi nói:
– Không ai biết trong kho báu Viễn Hoang có cái gì, rất có thể kho báu đó là một món kỷ nguyên trọng khí.
Viễn Hoang là nơi cực kỳ đặc biệt, nó là kỷ nguyên sót lại. Tham Tác chi địa có vài nơi tương tự, như Phật Dã là kỷ nguyên sót lại
Nhưng kỷ nguyên sót lại có các đầu sỏ kỷ nguyên còn sống như Viễn Hoang thì không nhiều, rất hiếm thấy.
Vì thế cho tới nay rất nhiều người thèm muốn Viễn Hoang, bởi vì nơi này ẩn giấu thứ khiến tim người đập nhanh. Nhưng đầu sỏ sống sót trong Viễn Hoang quá mạnh, Đại Đế Tiên Vương có mười một Thiên Mệnh mà còn chết trận. Nên dù Đại Đế Tiên Vương muốn tấn công Viễn Hoang thì phải cẩn thận bày mưu.
Dù vậy trước nay rất nhiều Đại Đế Tiên Vương rình rập Viễn Hoang, vì có Đại Đế Tiên Vương suy đoán có lẽ bên trong Viễn Hoang ẩn giấu một trọng khí kỷ nguyên.
Bất cứ Đại Đế Tiên Vương nào đều tim đập nhanh trước trọng khí kỷ nguyên.
– Tiếp theo là gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Các ngươi sợ ta có được trọng khí kỷ nguyên nên lo sao?
– Đúng vậy!
Chiến Vương Thiên Đế không giấu diếm, gã gật đầu nói:
– Thánh Sư đã đủ khiến người kiêng kỵ, nếu như Thánh Sư có thêm trọng khí kỷ nguyên chỉ e tren đời khó ai đối kháng lại Thánh Sư. Nếu như Thánh Sư có được trọng khí kỷ nguyên thì ngày sau sẽ là điều cực xấu cho Thiên tộc ta.
Tuy báu vật động lòng người nhưng đám Chiến Vương Thiên Đế càng đứng về phía đại cục hơn. Nếu kêu giúp Lý Thất Dạ có được trọng khí kỷ nguyên thì bọn họ thà bỏ qua cơ hội này.
– Các người lo lắng cũng có lý.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng các người nên biết dù các người không làm chuyện này thì có Đại Đế Tiên Vương khác làm. Các người nên hiểu rằng ta có thể lôi kéo Đại Đế Tiên Vương không yếu hơn các người.
Bốn vị Đại Đế Chiến Vương Thiên Đế nghe Lý Thất Dạ nói xong lặng im.
– Đúng, điều này là chắc chắn.
Cuối cùng Chiến Vương Thiên Đế lên tiếng:
– Nhưng chúng ta không muốn làm tội nhân của Thiên tộc. Đại Đế Tiên Vương khác muốn trợ giúp Thánh Sư một tay, là quyết định của Đại Đế Tiên Vương đó, chúng ta đã cố hết sức trong khả năng của mình.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Tội nhân của Thiên tộc?
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
– Chiến Vương, ta không có ý coi thường ngươi nhưng nói đến tội nhân của Thiên tộc thì làm gì đến lượt ngươi làm?
Lý Thất Dạ cười khẽ, thốt lời cực kỳ sắc bén không chút khách sáo:
– Trên con đường rơi vào tội ác, xếp thứ tự thì chừng nào mới tới lượt các ngươi?
Đám người Chiến Vương Thiên Đế lòng rung động.
– Chiến Vương, ta biết ngươi được lão già Thiển xem trọng, cũng là một trong đối thủ một mất một còn của ta cho đến nay, ngươi luôn luôn tiêu diệt ta, mọi người không cần phủ nhận điều đó.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
– Ta và lão già Thiển đời đời đối địch, lão già Thiển hận không thể diệt ta. Mà ta cũng ước gì đá lão già Thiển đi xa. Nhưng thù hận là một nhẽ, ngươi được lão già Thiển tin tưởng thì ta nghĩ lão già Thiển chắc cũng nói một số bí ẩn cho ngươi biết.
– Vì vậy ta muốn hỏi Chiến Vương.
Biểu tình Lý Thất Dạ nghiêm túc nhìn Chiến Vương Thiên Đế:
– Trên đời này, Chiến Vương để tay lên ngực tự hỏi ai diệt được Thiên tộc các ngươi? Ta tin không phải là ta.
Câu hỏi của Lý Thất Dạ làm Chiến Vương Thiên Đế im lặng. Đám người Chiến Tác Thiên Đế cùng nhìn Chiến Vương Thiên Đế.
Bọn họ cùng là Thiên Đế của Chiến Vương thế gia, nhưng trong số họ chỉ mình Chiến Vương Thiên Đế là được Thế Đế tin tưởng.
Chiến Vương Thiên Đế được Thế Đế tín nhiệm không chỉ vì gã theo lâu năm, không chỉ vì mấy lần gã giơ cờ Thiên tộc, quan trọng hơn là lúc Thế Đế còn trẻ Chiến Vương Thiên Đế từng hộ đạo cho Thế Đế.