Đế Bá Audio Podcast
Tập 553 [Chương 2761 đến Chương 2765]
❮ sautiếp ❯Chương 2761: Cắn nuốt hút máu (2)
Quả nhiên khi đế uy bộc phát thì huyết khí của Tử Vân Hoàng tạm dừng, dường như đế thuật vô song thành công giữ lại huyết khí.
Thấy cảnh đó mọi người thầm khen. Đế thuật có khác, không uổng là thuật vô thượng do Đại Đế sáng chế, uy lực siêu đẳng.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Khi Tử Vân Hoàng nhẹ lòng thì đột nhiên huyết khí sôi trào, từng lũ máu bắn ra. Mới rồi huyết khí bị rút chỉ mỏng như tơ thì bây giờ từng lũ máu bắn ra như bị hút máu.
Xoẹt một tiếng, khoảnh khắc ngắn ngủi huyết khí bắn ra cơ thể Tử Vân Hoàng bỗng chốc khô kiệt, da dẻ khô nhăn nheo. Tử Vân Hoàng già nua mấy chục tuổi, trong thời gian ngắn lão bị rút hơn phân nửa huyết khí.
Mới rồi Tử Vân Hoàng còn tràn đầy tự tin bị hù sợ, rống to:
– Mở!
Tử Vân Hoàng điên cuồng diễn biến đế thuật định lùi ra ngoài, nhưng lão phát hiện mình không thể chạy xa. Có lực hút tuyệt thế không gì sánh được đang hút Tử Vân Hoàng, lão không thể thụt lùi bước nào.
Tử Vân Hoàng sợ hãi mặt trắng bệch rống to:
– Lại mở!
Tử Vân Hoàng tiếp tục tế ra một món đế binh, đây là tiên thiên đế binh phẩm chất tử binh.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đế uy tứ giăng, đế binh hóa thành một bộ áo giáp khoác lên người Tử Vân Hoàng, muốn trấn thủ huyết khí của Tử Vân Hoàng.
Xoẹt!
Máu phun ra, Tử Vân Hoàng mặc áo giáp Đại Đế vẫn không có hiệu quả gì. Áo giáp như cái lưới không thể giữ lại huyết khí trôi đi.
Huyết khí của Tử Vân Hoàng xuyên qua áo giáp bắn ra, lực lượng bóc tách này miễn dịch với áo giap Đại Đế trấn thủ.
Tử Vân Hoàng sợ ngây người:
– Không!!!
Tất cả quá muộn, vang tiếng hét thảm:
– A!
Phụt!
Tinh huyết toàn thân Tử Vân Hoàng bị hút hết, lực hút quá khủng bố, chớp mắt rút toàn bộ máu khỏi cơ thể. Thân thể Tử Vân Hoàng như tổ ong, người không biết còn tưởng bị thứ gì bắn thủng lỗ chỗ.
Chớp mắt Tử Vân Hoàng thành thây khô chỉ còn da xương.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng nước chảy, máu toàn thân Tử Vân Hoàng bị rút ra chảy trên cổ đàn, máu dọc theo khe hở chảy tới tấm bia đá.
Xèo!
Tất cả máu bị hút đi không còn một giọt, như thể bia đá hút khô hết máu tươi.
Thời gian ngắn ngủi Tử Vân Hoàng xuất thân từ đế thống tiên môn đã thành thây khô, đạo binh Đại Đế cũng không thể bảo vệ được lão. Nhiều người rợn tóc gáy chứng kiến, quá sức khủng bố.
Nhiều người có mặt thầm xét lại mình, so với Tử Vân Hoàng thì mình như thế nào? Dù mình mạnh hơn Tử Vân Hoàng nhưng không có đạo binh Đại Đế như lão.
Đại Đế đạo hoàng cũng không thể che chở Tử Vân Hoàng, quá khủng khiếp.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn cảnh đó, hút ngụm khí lạnh:
– Quá mạnh, có đạo binh Đại Đế che chở nhưng không chút sức mạnh chống cự.
– Điều này không liên quan gì mạnh yếu.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Đây là đặt ra, binh khí và thực lực của mình không xứng đôi khiến đạo binh Đại Đế bị miễn dịch. Nếu người dó dùng đạo binh bản mệnh giữ mạng thì hiệu quả càng tốt hơn. Trước tế đàn này, khi lực lượng trấn thủ xứng đôi với lực lượng của mình mới khiến ngươi giữ được huyết khí.
Tề Lâm Đế Nữ tò mò hỏi:
– Đây là đạo lý gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười ung dung nói:
– Vậy phải hỏi người ngày xưa tạo ra nó xem lúc đó muốn tế cái gì.
Thấy Tử Vân Hoàng đã chết, những người có mặt lặng im. Dù là người hăm hở mấy cũng thầm run sợ. Đạo binh Đại Đế còn không bảo vệ được, bọn họ đi lên là tự sát.
Trong khi mọi người lặng im thì một thanh âm vang lên:
– Thú vị.
Thanh âm không lớn nhưng như đá vàng đập vào tinh thần mọi người.
Một lão nhân xuất hiện trên một ngọn núi, lão mặc áo xám. Khi lão nhân mở mắt ra cho mọi người cảm giác thời gian đảo ngược.
Lão nhân đứng đó như ngọn núi lớn, dường như cả người lão có thể trấn áp một phương thiên địa.
Thấy lão nhân kia, có người tôn kính hét lớn chào:
– Thượng Quan Thượng Thần!
Có tu sĩ thế hệ trước cùng thời với lão nhân hâm mộ thì thào:
– Cố qua một thời đại rốt cuộc Thượng Quan Đồ bước qua ải kia, trở thành Thượng Thần.
Lão nhân trước mắt tên Thượng Quan Đồ, là một vị Thượng Thần. Thượng Quan Đồ sinh ra từ thời đại trước, thiên phú, tư chất bình thường nhưng cố vượt qua một thời đại, bước qua ải giữa cảnh giới Đạo Thiên và Thượng Thần rốt cuộc trở thành Thượng Thần có một dồ đằng.
Có người hét to:
– Thượng Quan Thượng Thần thử ra tay một lần xem!
Những người có mặt đều nhìn Thượng Quan Đồ, nói sao thì lão cũng là một vị Thượng Thần, dù chỉ có một dồ đằng nhưng vẫn là Thượng Thần.
Có thể nói cường giả cảnh giới Đạo Thiên, dù là chí tôn khi so với Thượng Thần, dù Thượng Thần có một dồ đằng thì chênh lệch khó thể lấp đầy.
Đám người đều muốn xem Thượng Quan Đồ có thể lay động tấm bia đá này không.
Mắt Thượng Quan Đồ sáng rực như mặt trời nóng bỏng. Hiển nhiên Thượng Quan Đồ rất có hứng thú với bia đá này.
Trong sự trông chờ của nhiều tu sĩ, Thượng Quan Đồ nổi lên hứng thú:
– Có thể thử một lần.
Dù sao bia đá trước mắt đúng là khí thế ghê gớm, Thượng Quan Đồ cũng muốn thử thực lực của mình xem sao.
Ong ong ong ong ong!
Chớp mắt Thượng Quan Đồ bước ra, tốc độ của lão quá nhanh, chớp mắt từ đỉnh núi lướt tới trước tấm bia đá.
Chỉ một bước Thượng Quan Đồ đánh phá khoảng cách không gian. Khi Thượng Quan Đồ cất bước thì lực lượng không gian hiển hiện, nhưng là Thượng Thần mà lão phá được trói buộc lực lượng không gian bước qua giây sau đứng trước tấm bia đá.
Thượng Quan Đồ một bước đứng trước tấm bia đá làm nhiều người thầm giật mình, cao thủ từng cùng thế hệ với lão muốn không phục cũng không được. Thượng Thần có khác, có được thực lực bọn họ không thể sánh bằng. Chỉ dựa vào thực lực đánh phá trió buộc lực lượng không gian là bọn họ đã không cách nào so sánh.
Vèo!
Khi Thượng Quan Đồ một bước đạp đến trước tấm bia đá thì lực hút siêu khủng bố xuất hiện, huyết khí bắn ra, từng tia từng lũ. Lực hút vô cùng khủng khiếp muốn hút khô tất cả huyết khí của Thượng Quan Đồ.
Thấy máu của Thượng Quan Đồ bắn tung tóe, có tu sĩ lo lắng hét to một tiếng:
– Lực lượng cắn nuốt đến rồi!
Thượng Quan Đồ hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Bùm!
Khoảnh khắc đó huyết khí của Thượng Quan Đồ thu về, như thể lão mất hết huyết khí. Chớp mắt huyết khí toàn thân Thượng Quan Đồ sụp xuống, tất cả tinh huyết rút vào trong người lão.
Cảnh tượng này rất khó tin nhưng Thượng Quan Đồ làm được, khiến nhiều người thầm giật mình.
– Thượng Thần có khác,dù là Thượng Thần một dồ đằng cũng cực kỳ ghê gớm.
Thấy Thượng Quan Đồ ổn định huyết khí lại khiến nhiều người ngạc nhiên, khâm phục, hâm mộ. Đây là chênh lệch giữa cường giả và Thượng Thần, nó là lạch trời không cách nào vượt qua.
– Thu!
Sau khi ổn định huyết khí rồi Thượng Quan Đồ không dám ở lâu, lão chưa rõ ràng cổ đàn này là cái gì, làm Thượng Thần, trực giác nói cho lão nơi này cực kỳ nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc đó Thượng Quan Đồ thi triển thần thông, bàn tay che trời chộp lấy bia đá to lớn, muốn cưỡng ép rút bia đá ra mang đi.
Chương 2762: Tần Bách Lý ra tay
Nhưng khi Thượng Quan Đồ cầm bia đá to lớn trong tay, tấm bia lù lù bất động, tựa như mọc rễ, không thể rút nó lên.
Thượng Quan Đồ không tin tà, rống to:
0lên!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đó huyết khí của Thượng Quan Đồ lại bộc phát, dồ đằng hiển hiện. Đó là một đại đạo bàng bạc như thần mãng bàn cứ, phun ra nuốt vào có thể ăn bát phương, nháy mắt nuốt lực lượng thiên địa biến thành của mình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng động nhức óc, huyết khí của Thượng Quan Đồ tăng vùn vụt, lão biến cao lớn vô cùng. Cơ thể Thượng Quan Đồ trở nên to còn hơn bia đá trước mắt, lão như người khổng lồ, đôi tay kiềm chặt bia đá.
Ầm!
Vang tiếng nổ, Thượng Quan Đồ gồng sức bứng lên, bia đá vô cùng to lớn lắc nhẹ.
Thấy bia đá lắc một cái, mọi người trợn to mắt nhìn Thượng Quan Đồ khổng lồ:
– Sắp thành công rồi sao?
Cơ thể Thượng Quan Đồ cực kỳ cao lớn, khi hai tay lão kiềm chặt bia đá thì dù tấm bia cao vút đâm mây cũng như một ngọn cỏ nhỏ trong tay lão. Mọi người cảm thấy Thượng Quan Đồ khổng lồ bứng nguyên tấm bia lên cũng không thành vấn đề.
Thượng Quan Đồ lại gầm rống:
– Lên!
Đồ đằng của Thượng Quan Đồ rực rỡ, thần uy bộc phát. Lão là cự thần cao cao tại thượng, sức lớn vô cùng. Nếu mặt đất có khấu thì lão thậm chí xốc nó lên luôn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Thượng Quan Đồ gồng sức bứng lên, bia đá khổng lồ lung lay mấy cái.
Thấy cảnh đó cường giả cùng thời đại với Thượng Quan Đồ hâm mộ nói:
– Xem ra Thượng Quan Đồ sắp thành công, Thượng Thần ra tay đúng là phi phàm. Tấm bia đá này sẽ thành vật trong túi của Thượng Quan Đồ.
Ong ong ong ong ong!
Khi mọi người cho rằng Thượng Quan Đồ có thể bưng bia đá lên thì đột nhiên phù văn vàng sậm trên tấm bia lóe sáng.
Những phù văn vàng sậm sáng lên, vang tiếng xèo xèo, từng lũ ánh sáng vàng như bắn thủng thứ gì, sau đó là tiếng nổ nhức óc. Tất cả huyết khí của Thượng Quan Đồ như vỡ đê, toàn bộ tràn ra, huyết khí chảy xiết xói mòn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chớp mắt huyết khí toàn thân Thượng Quan Đồ như nước lũ vỡ đê đổ tràn ra. Trong tiếng gầm rú, huyết khí không theo Thượng Quan Đồ điều khiển, tất cả vọt hướng bia đá.
Thượng Quan Đồ biến sắc mặt hoảng sợ thét dài:
– Không!
Đồ đằng của Thượng Quan Đồ đập mạnh xuống. Lão liều mạng, muốn dùng dồ đằng đập bể bia đá để ngăn máu chảy nhanh ra ngoài.
Thử nghĩ dồ đằng của một Thượng Thần đập mạnh xuống thì uy lực lớn cỡ nào, như một hành tinh siêu to giáng xuống, muốn đập Hảo Vọng Giác nát vụn. Cảnh tượng quá rung động, tất cả cường giả tu sĩ sợ đến thót tim.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, dồ đằng đập mạnh vào bia đá nhưng tám bia sừng sững bất động, không bị tổn hại chút nào.
Răng rắc!
Đồ đằng của Thượng Quan Đồ nứt rạn.
Ầm!
Vang tiếng nổ, lực lượng cắn nuốt khủng bố gió cuốn mây tan, nuốt trọn huyết khí của Thượng Quan Đồ.
Thử nghĩ huyết khí của một vị Thượng Thần bàng bạc, bao la biết mấy, nhưng chớp mắt huyết khí bị nuốt sạch không còn một giọt.
Khi tất cả huyết khí bị nuốt mất, Thượng Quan Đồ hét thảm:
– Không!
Khoảnh khắc Thượng Quan Đồ bị hút thành thây khô, Thượng Thần như lão cũng không chịu nổi. Mất đi tất cả tinh huyết, chân mệnh cũn bị hút sạch, trong tiếng gào thảm thiết Thượng Quan Đồ chết đi, hóa thành thây khô.
Bộp!
Xác Thượng Quan Đồ rớt xuống đất chỉ còn da xương.
Phù văn vàng sậm trên bia đá vẫn nhấp nháy ánh sáng, nó như con mãnh thú hồng hoang cực kỳ to lớn. Dù bia đá đã nuốt huyết khí mênh mông không thể đo lường của Thượng Quan Đồ thì vẫn thè răng nanh thèm thuồng.
Thấy Thượng Quan Đồ chết, mọi người rùng mình. Đấy là Thượng Thần, nói chết liền chết, quá khủng bố.
Thượng Quan Đồ đều không thể lấy đi tấm bia đá, mất cả mạng sống, điều này khiến những cường giả tu sĩ có mặt rét run.
Thượng Thần còn không được thì bọn họ đừng mơ, trong phút chốc cường giả tu sĩ có lòng tham đều nản lòng.
Ong ong ong ong ong!
Thượng Quan Đồ chết thảm giây lát, phù văn vàng sậm trên bia đá nhấp nháy ánh sáng, chợt một bóng người bước ra một bước, nháy mắt vượt qua thời không đến gần bia đá.
Bóng người tốc độ siêu nhanh không thua gì Thượng Quan Đồ, một bước vượt đã đến trước tấm bia đá, tử khí hùng hồn.
Thấy bóng người đứng trước tấm bia đá, có người nhận ra ngay, hét to một tiếng:
– Tần Bách Lý!
Người khoảnh khắc xuất hiện trước tấm bia đá là Tần Bách Lý, gã thừa dịp Thượng Quan Đồ nhiễu loạn bia đá liền ra tay.
Vèo!
Mạnh như Tần Bách Lý cũng không ngoại lệ, khi gã đứng trước tấm bia đá thì lực lượng cắn nuốt đáng sợ nháy mắt rút ra huyết khí, muốn hút khô tinh huyết của gã.
Tần Bách Lý trầm giọng quát:
– Chém!
Ngôn ra pháp tùy, tay như thiên đao chém xuống.
Tần Bách Lý ra tay chém chặt đứt âm dương, đoạn tuyệt nhân quả, nháy mắt chặt đứt tất cả lực lượng của đại thế giới. Nhát chém xuống, từng tơ máu bị rút ra tựa sợi chỉ đỏ đứt đoạn. Các tia máu nối với Tần Bách Lý rút về, phần kia thì bị bia đá hút đi.
Khi bia đá hấp thu các tia máu của Tần Bách Lý, phù văn vàng sậm lóe sáng càng rực rỡ hơn.
Ong ong ong ong ong!
Khi phù văn vàng sậm lấp lóe ánh sáng, Tần Bách Lý ra tay. Bàn tay phất một cái nhiễu loạn thời gian, đảo lộn phù văn vàng sậm trên bia đá.
Két!
Khi Tần Bách Lý rút phù văn vàng sậm ra khỏi bia đá, có tiếng bia đá vỡ, dường như gã lay động được bia đá.
Chỉ khoảnh khắc Tần Bách Lý ra tay siêu nhanh, hai tay gã thôi diễn vạn pháp, diễn toán nhân quả. Trong thời gian ngắn ngủi tất cả phù văn trên bia đá bị Tần Bách Lý rút ra.
Ầm!
Vang tiếng nổ, tất cả phù văn trên bia đá tỏa sáng, ánh sáng vàng nhấp nháy như có sự sống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tất cả phù văn vàng sậm hình thành vòng xoáy chuyển động, càng quay càng nhanh như sắp lao ra từ bia đá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cùng với phù văn vàng sậm hóa thành vòng xoáy, bia đá lắc lư. Bia đá chậm rãi bay lên, trong như lực nổi mạnh mẽ đẩy nó nổi lên từ biển sâu.
Thấy bia đá từ từ bay lên như sắp rời khỏi cổ đàn, mọi người sợ hết hồn.
– Sắp thành công sao?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ bia đá chậm rãi nổi lên, phù văn vàng sậm hình thành vòng xoáy càng lúc càng nhanh, tựa như dòng nước xiết.
Thấy cảnh đó dù là cường giả trẻ tuổi hay cao nhân thế hệ trước đều phải thán phục:
– Ghê gớm, thiên tài có khác, hắn nhìn thấu thiên chương huyền cơ này.
Nhìn Tần Bách Lý sắp bắt được bia đá, có đại nhân vật khâm phục nói:
– Tần Bách Lý không uổng là thiên tài ngang hàng với Kim Qua, dù không thành Đại Đế Tiên Vương nhưng hắn cũng sẽ trở thành Thượng Thần kinh diễm tuyệt thế.
Lý Thất Dạ nhìn cảnh tượng, mỉm cười nói:
– Đúng là thiên tài, trong thời gian ngắn ngủi nhìn ra huyền cơ như vậy. Đáng tiếc chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy bình thường, không mất luôn mạng sống đã là giỏi.
Thấy bia đá chậm rãi bay lên, chính Tề Lâm Đế Nữ cũng tin tưởng Tần Bách Lý sắp thành công.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc hỏi:
– Thế này vẫn không được sao?
Chương 2763: Cổ đàn hung hiểm
– Không được.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Thứ này có lai lịch lớn, không đơn giản như vậy. huống chi trọng điểm không ở chỗ bia đá, hắn chưa hiểu được căn bản, chỉ thấy phần ngọn.
Lý Thất Dạ nói thế làm Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên, vì nàng hiểu biết gần giống Tần Bách Lý, nàng cũng là một thiên tài lợi hại. Sau khi đến đây Tề Lâm Đế Nữ suy ngẫm phù văn vàng sậm trên bia đá, nàng cảm thấy muốn chiếm tấm bia đá này thì nhìn thấu áo nghĩa của phù văn là được.
Giờ nghe Lý Thất Dạ nói khiến Tề Lâm Đế Nữ cảm thấy mình đi nhầm phương hướng.
Nhìn bia đá từ từ bay lên, mọi người đều nghĩ Tần Bách Lý sắp thành công, sắp bỏ bia đá vào túi.
Ầm!
Vang tiếng nổ, trong khoảnh khắc đó cổ đàn chấn động, huyết quang ngập trời.
Ong ong ong ong ong!
Khe hở cực kỳ thô ráp trên đàn đá chớp mắt tuôn ra từng luồng huyết quang.
Tần Bách Lý biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi!
Tần Bách Lý muốn xoay người chạy trốn nhưng tất cả đã muộn.
Vang tiếng xèo xèo, chớp mắt cổ đàn tuôn ra huyết quang như xuyên thấu cái gì đó.
Ầm!
Tất cả huyết khí không theo Tần Bách Lý kiểm soát bị lực lượng khủng bố không gì sánh bằng hút đi.
Bùm!
Mọi người chưa lấy lại tinh thần, không phản ứng lại thì cơ thể Tần Bách Lý nổ tung, uy lực lớn vượt sức tưởng tượng.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, xung lực đáng sợ nổ nguyên Hảo Vọng Giác lắc lư. Khi cơ thể Tần Bách Lý nổ tung thì tinh huyết mênh mông bỗng chốc hóa thành huyết vụ, một mảnh mênh mông.
Khoảnh khắc thân thể Tần Bách Lý nổ tung, một luồng sáng bắn lên trời, là chân mệnh của Tần Bách Lý. Vào phút chỉ mành treo chuông Tần Bách Lý cực kỳ quyết đoán, gã chớp mắt dùng kiểu tự hủy nổ tinh huyết toàn thân, để chân mệnh thoát thể bỏ chạy.
Tần Bách Lý dùng chiêu kim thiền thoát xác, nếu gã cứng rắn chống, tiếc không chịu bỏ thân thể thì kết cuộc sẽ giống y như Thượng Quan Đồ, chẳng những không giữ được tinh huyết toàn thân mà còn mất luôn chân mệnh.
Nên trong thời gian ngắn nhất Tần Bách Lý lựa chọn lấy hoặc bỏ. Với tu sĩ thì miễn chân mệnh còn ở, mọi chuyện đều có thể làm được, rồi sẽ có ngày gầy dựng lại. Nếu chân mệnh chết luôn thì tất cả thành tro, không còn tồn tại.
Cổ đàn hút hết tinh huyết của Tần Bách Lý lại gần, tinh huyết chảy trong khe hở nham thạch thô ráp trên cổ đàn.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tinh huyết chậm rãi chôn vùi, biến mất.
Thấy cảnh đó làm bao người rùng mình. Tần Bách Lý là thiên tài tuyệt thế, uy danh truyền xa, dù là thiên phú hay thực lực của gã đều không tha nghi ngờ.
Sớm có tin đồn Tần Bách Lý đã phong thần, tuy gã không có chịu tải Thiên Mệnh, không đi con đường Đại Đế Tiên Vương nhưng nếu gã thật sự phong thần thì nhiều người xem trọng gã. Thậm chí có người suy đoán Tần Bách Lý có cơ hội trở thành Cổ Thần.
Hiện tại Tần Bách Lý thế nhưng buộc phải từ bỏ thân thể của mình, dùng chân mệnh mang theo Mệnh Cung bỏ chạy, kết cuộc nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tuy Tần Bách Lý hủy thân thể của mình vẫn khiến nhiều người chứng kiến khâm phục:
– Tần Bách Lý có khác, đúng là lợi hại. Thực lực, ngộ tính, phản ứng đều trên Thượng Quan Đồ.
Thượng Quan Đồ làm Thượng Thần mà mất mạng, không có cơ hội chạy trốn. hiện tại Tần Bách Lý không chỉ tham ngộ chút huyền cơ của bia đá, khoảnh khắc sinh tử còn chạy thoát, giữ gìn mạng sống, có thể nói về điểm này Thượng Quan Đồ đã không bằng Tần Bách Lý. Dù Thượng Quan Đồ thành thần lâu hơn, kinh nghiệm phong phú hơn Tần Bách Lý cũng thua.
Có người thì thào:
– Cái này cần có người càng mạnh hơn nữa mới được.
Thượng Quan Đồ bỏ cả mạng sống, Tần Bách Lý mất thân thể mới trốn thoát, có thể nói hiện tại không ai mạnh hơn hai người này.
Trong phút chốc nhiều cường giả tu sĩ ngơ ngác ngó nhau. Thượng Quan Đồ, Tần Bách Lý đều chịu thiệt, nhiều người muốn có bia đá nhưng chẳng ai có năng lực, trừ phi bọn họ mạnh hơn Thượng Quan Đồ, Tần Bách Lý.
Thấy không ai nhúc nhích thì Lý Thất Dạ đứng ra, nhoẻn miệng cười.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Nếu không ai có thể lấy xuống vậy ta thu nó, tin tưởng sẽ không người nào có ý kiến đúng không?
Khi Lý Thất Dạ đứng ra nói như thế Tề Lâm Đế Nữ bật cười, nàng cười khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song.
Tề Lâm Đế Nữ hiểu rằng Lý Thất Dạ làm bộ dáng khách sáo như thế chỉ nói cho có, không thể tin. Miễn Lý Thất Dạ quyết định muốn tấm bia đá kia thì mặc ai tranh cướp với hắn đều là tự tìm đường chết. Tồn tại vô thượng như Lý Thất Dạ hễ là thứ hắn muốn thì chắc chắn vào tay, Đại Đế Tiên Vương bình thường không thể làm gì hắn được.
Khi Lý Thất Dạ lên tiếng, đám đông cường giả tu sĩ ngó nhau, không ai nói chuyện.
Lúc này rất nhiều cường giả tu sĩ đã nghe tiếng đệ nhất hung nhân, sau khi Lý Thất Dạ giết hoàng chủ Thiên Hoàng thì danh tiếng lan xa. Mọi người biết tiểu tử này cực kỳ tà môn, tuy đạo hạnh có vẻ cạn nhưng tới đâu là vô địch đến đó. Dữ dằn nhất là tiểu tử này không sợ ai, gặp thần đồ thần, gặp ma đồ ma. Lý Thất Dạ dám chọc vào bất cứ ai, hắn dám giết hết.
Giờ tiểu tử siêu tà môn này đứng ra, mọi người lặng im, không ai muốn chọc vào tiểu tử này, trừ phi tự nhận thực lực của mình đủ cường đại, tự cho rằng mình có chỗ dựa cứng hơn hoàng chủ Thiên Hoàng, không thì trêu vào tiểu tử này là tự tìm đường chết.
Khi Lý Thất Dạ thốt lời đó, có tiếng hừ lạnh vang lên:
– Xì!
Người hừ là Võ Phượng Ảnh, thành chủ Long thành.
Võ Phượng Ảnh liếc Lý Thất Dạ, bá khí nói:
– Bằng vào ngươi cũng mơ cướp lấy tấm bia đá này? Đừng mơ mộng!
Võ Phượng Ảnh mở miệng, nhiều cường giả tu sĩ vui lòng xem kịch. Người Thanh Châu đều biết Võ Phượng Ảnh của Long thành là nữ nhân cực kỳ khó chơi, không chỉ tràn đầy bá khí còn cực kỳ hung hãn.
Nhiều người cho rằng đệ nhất hung nhân và Võ Phượng Ảnh kình chống nhau, hai bên chẳng ai dễ chọc. Long thành sau lưng Võ Phượng Ảnh là vật khổng lồ, cường đại không gì sánh được, hai người này cứng đối cứng sẽ có kịch hay để xem.
Lý Thất Dạ không tức giận vì lời nói của Võ Phượng Ảnh, hắn mỉm cười nói:
– Như thế nào? Nói vậy là nàng có ý kiến với ta? Đương nhiên con người ta rất từ thiện, nếu nàng có kiến giải nào tốt hơn thì nói ra nghe thử. hoặc nếu nàng cho rằng có thể lấy tâm bia đá này xuống thì ta vô cùng vui vẻ nhường cho hiền, để nàng thử trước một lần. Nếu nàng có thể lấy nó xuống ta liền chắp tay đưa tặng.
Nghe Lý Thất Dạ nói khiêm tốn như thế làm Tề Lâm Đế Nữ bất ngờ, điều này không giống tính cách của hắn.
Tề Lâm Đế Nữ không biết lấy tấm bia đá xuống nói dễ hơn làm, người trẻ tuổi không làm được. Trong đó dính đến hệ thống tu luyện một kỷ nguyên, chương pháp cổ xưa mà thâm sâu không phải vãn bối có thể tham ngộ. Dù là Đại Đế Tiên Vương bình thường chưa chắc thấy thứ giống vậy.
Có thể nói giống Tần Bách Lý trong thời gian ngắn nhìn ra chút huyền cơ đã là siêu giỏi, gã được người ta gọi là thiên tài tuyệt thế không hề khoa trương. Dựa vào phần ngộ tính này Tần Bách Lý đủ sức đè đầu các thiên tài Thập Tam Châu.
Chương 2764: Ra tay kinh tứ phương
Võ Phượng Ảnh hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Bản cô nương có thể lấy xuống hay không liên quan gì ngươi?
Võ Phượng Ảnh lạnh lùng nói:
– Chẳng lẽ ngươi có thể lấy xuống sao?
– Đúng rồi.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Dễ như bỏ vào túi, nhấc tay một cái là có thể lấy nó xuống, rất dễ dàng.
Lý Thất Dạ nói quá tự tin, Võ Phượng Ảnh ngây người. Mới rồi Lý Thất Dạ còn rất khiêm tốn, nhưng mới hai câu đã lộ ra thái độ cuồng bá, mạnh miệng.
Những người có mặt ngây ra, bọn họ cảm thấy Lý Thất Dạ nói rất bá khí, rất cuồng vọng.
Có tu sĩ cảm thấy Lý Thất Dạ quá ngông, khịt mũi nói:
– Nói hơi trọn vẹn, dễ như bỏ vào túi? Mấy ai làm được điều đó? Thượng Quan Đồ còn mất mạng tại đây, thiên tài tuyệt thế như Tần Bách Lý cũng không thể thành công, suýt mất mạng. Giờ hắn nói dễ như bỏ vào túi, trừ phi hắn là Thượng Thần từ mười dồ đằng trở lên không thì đừng hòng làm được.
Tần Bách Lý và Thượng Quan Đồ không thể thành công mà Lý Thất Dạ nói làm dễ hư chơi rất nhiều người cho rằng hắn buông lời ngông cuồng.
Võ Phượng Ảnh lạnh lùng trừng Lý Thất Dạ:
– Hừ! Ai chẳng biết nói cho có?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy sao? Nếu ta lấy nó xuống thì nàng thấy sao? Có thể làm gì?
Võ Phượng Ảnh cực kỳ bá khí nói:
– Bản cô nương chờ ngươi lấy nó xuống, khi ngươi lấy được bia đá thì bản cô nương sẽ mài đao cướp lại.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu nói:
– Chỉ e nàng không có bản lĩnh đó.
Võ Phượng Ảnh bá khí trả lời lại:
– Ngươi cứ lấy xuống rồi nhìn xem bản cô nương có dám cướp của ngươi không!
Võ Phượng Ảnh hùng hổ xoa tay, bộ dáng gặp thần đồ thần.
Nhìn Võ Phượng Ảnh hiếu chiến, nhiều người thầm sợ hãi. Trong Thanh Châu khá nhiều người chịu thiệt trong tay Võ Phượng Ảnh, từng có chưởng môn giáo chủ đế thống tiên môn bị nàng đánh mặt mũi bầm dập. Mọi người đều biết khi Võ Phượng Ảnh hăng lên thì nàng mặc kệ ngươi có thân phận gì, lai lịch gì, đánh trước nói sau.
Đương nhiên có người thầm vui sướng khi người gặp họa, Lý Thất Dạ đụng phải Võ Phượng Ảnh hung hãn thật là kỳ phùng đối thủ, hắn đã gặp phải khúc xương cứng.
Lý Thất Dạ cười cười, mặc kệ Võ Phượng Ảnh xoa tay, hắn chậm rãi đi hướng bia đá cao ngất đâm mây.
Nhìn Lý Thất Dạ bước chậm đến gần bia đá vô cùng to lớn, mọi người nín thở quan sát từng hành động của hắn. Trước đó có nhiều người thất bại, thậm chí mất mạng, cường đại như Thượng Quan Đồ và Tần Bách Lý cũng thua.
Bây giờ mọi người chỉ muốn nhìn xem Lý Thất Dạ được người gọi là cực kỳ tà môn có thể thành công hay không. Thoạt trông đạo hạnh của Lý Thất Dạ rất cạn nhưng trên Số Hiệu Vạn Cổ đã có nhiều người chứng kiến hắn ăn lôi điện. Mọi người không quan tâm đ*o hạnh của Lý Thất Dạ mạnh hay yếu, rất nhiều người cảm thấy hắn cực kỳ tà môn nên có chút thủ đoạn bù đắp đạo hạnh.
Ong ong ong ong ong!
Khi Lý Thất Dạ đến gần, phù văn vàng sậm trên bia đá nhấp nháy, lực lượng cắn nuốt khủng bố xuất hiện. Lực lượng cắn nuốt khủng khiếp không gì sánh bằng không biết từ đâu đến, lực lượng nháy mắt xuất hiện bao trùm lên Lý Thất Dạ. Khoảnh khắc lực lượng cắn nuốt không chỗ không ở, chỗ nào cũng có. Ngươi khó thể trốn thoát khỏi lực lượng cắn nuốt như vậy, khi đã bị nó bao phủ sẽ bị hút hết tinh huyết toàn thân.
Lý Thất Dạ cười đối diện lực lượng cắn nuốt khủng bố đột nhiên xuất hiện,chỉ một cái.
Bóc!
Không gian gợn sóng lăn tăn.
Bóc!
Lực lượng cắn nuốt khủng khiếp không gì sánh bằng bỗng chốc tan vỡ giống như hiệu ứng sóng gợn, trong nháy mắt tất cả lực lượng cắn nuốt thành mây khói.
Lực lượng cắn nuốt như bão tố, Lý Thất Dạ chỉ tay một cái đánh tan mắt bão, khiến bão lực lượng cắn nuốt tan biến.
Mọi người kinh ngạc kêu lên:
– Chuyện gì xảy ra?
Mọi người xem không hiểu huyền cơ trong đó. Lực lượng cắn nuốt bỗng chốc biến mất, đám người không rõ Lý Thất Dạ có thủ đoạn gì.
Không như Thượng Quan Đồ, lão từ bên trong sụp đổ huyết khí, dùng lực lượng mạnh nhất của mình ổn định huyết khí. Tần Bách Lý cắt đứt liên kết huyết khí, chặt đứt âm dương, nháy mắt ngăn cách kết nối lực lượng cắn nuốt và huyết khí của mình.
Thủ đoạn của Thượng Quan Đồ và Tần Bách Lý tuy người trẻ tuổi, kẻ yếu xem không hiểu, nhưng đại nhân vật thế hệ trước vẫn nhìn ra chút huyền ảo được.
Tình huống hiện nay của Lý Thất Dạ khiến mọi người ngây ngẩn. Chưởng môn giáo chủ xuất thân từ đế thống tiên môn đều nhìn không ra huyền ảo trong loại thủ đoạn này, vì Lý Thất Dạ chỉ một cái khiến lực lượng cắn nuốt tan biến.
Thượng Thần như Thượng Quan Đồ cũng không chịu nổi lực lượng cắn nuốt, cuối cùng bị hút thành thây khô. Nhưng Lý Thất Dạ chỉ một cái đã đánh tan lực lượng cắn nuốt, chuyện này không thể xảy ra, trừ phi hắn là Đại Đế Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh.
Nhưng Lý Thất Dạ tuyệt đối không thể là vị Đại Đế Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh được.
Nhìn Lý Thất Dạ chớp mắt đánh tan lực lượng cắn nuốt, có người thì thào:
– Này là tà thuật sao?
Người này không tin nổi mắt mình.
Trong khi mọi người sững sờ, Lý Thất Dạ bước lên cổ đàn, đi một vòng rồi bước xuống cổ đàn.
Lý Thất Dạ khẽ quát:
– Thu!
Lý Thất Dạ xòe mười ngón kết pháp ấn, tùy theo pháp ấn tung bay với tốc độ biến odỏi không gì sánh bằng.
Chớp mắt các pháp ấn chuyển động, tốc độ pháp ấn bay múa quá nhanh, mau đến làm người hoa mắt, không nhìn rõ được.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khoảnh khắc cổ đàn lắc lư, cổ đàn tuôn ra ánh sáng vàng. Tất cả ánh sáng vàng như thủy triều tràn ra.
Thấy cổ đàn tràn ra ánh sáng vàng, đám người kinh ngạc kêu lên:
– Không phải huyết quang
Khi Tần Bách Lý ra tay cổ đàn tuôn ra huyết quang nhưng bây giờ lại tràn ra ánh sáng vàng, điều này nằm ngoài dự đoán của nhiều người.
Trong phút chốc các khe hở trên nham thạch thô ráp của cổ đàn vụt sáng, từng lũ ánh sáng vàng bắn lên cao.
Rào rào!
Ánh sáng vàng phun ra từ cổ đàn như thủy triều xô đẩy bia đá khổng lồ.
Trong khoảnh khắc chuyện khó tin diễn ra. Bia đá siêu to vốn đầy ắp phù văn vàng sậm, thoạt trông những phù văn hồn nhiên thiên thành, hình như là bẩm sinh chứ không phải sau này khắc lên.
Nhưng thủy triều ánh sáng vàng đập vào bia đá thì các phù văn vàng sậm rơi rụng như thể chúng nó được dán trên bia đá.
Rào rào! Rào rào!
Tiếng thủy triều xô đẩy, các phù văn vàng sậm rơi xuống bị ánh sáng vàng cuốn đi.
Rào rào!
Thanh âm cuối cùng vang lên, ánh sáng vàng thủy triều cuốn tất cả phù văn vàng sậm xô hướng Lý Thất Dạ. Trong tiếng nước rì rào Lý Thất Dạ xòe tay ra, bàn tay của hắn như lỗ đen hút hết thủy triều ánh sáng vàng.
Tất cả phù văn vàng sậm biến mất vào trong bàn tay Lý Thất Dạ.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ xòe tay ra, các phù văn chuyển động. Tất cả phù văn từ vàng sậm biến thành sắc vàng, các phù văn hóa thành biển mênh mông khi bàn tay chuyển động, bên trong có vô số phù văn diễn biến, hình như nó đang diễn biến ra một địa thế giới.
Chương 2765: Võ Phượng Ảnh không phục (1)
Lý Thất Dạ trầm giọng quát:
– Đến!
Phù văn trong bàn tay Lý Thất Dạ xoay tròn, càng quay càng nhanh, càng dồn dập. Chớp mắt phù văn hóa thành vòng xoáy màu vàng trong bàn tay Lý Thất Dạ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vòng xoáy vàng trong bàn tay Lý Thất Dạ chuyển động, tiếng gầm rú không dứt bên tai. Bia đá khổng lồ lắc lư một cái rồi từ từ bay lên.
Không chỉ bia đá khổng lồ dâng lên mà còn có cổ đàn. Trong tiếng động điếc tai. Cổ đàn nâng bia đá siêu to chậm rãi bay lên.
Thấy cảnh đó mọi người mới hiểu thì ra bia đá to lớn và cổ đàn là một thể, muốn rút mỗi bia đá lên là không thể.
Nhìn cổ đàn và bia đá từ từ bay lên, Tề Lâm Đế Nữ đã hiểu tại sao Lý Thất Dạ nói Tần Bách Lý chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy nông cạn.
Ầm!
cổ đàn, bia đá lên đến độ cao nhất định rời khỏi mặt đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khoảnh khắc này xảy ra chuyện khó tin. Bia đá vốn siêu to, nó và cổ đàn chậm rãi rút nhỏ đến mức nhất định.
Ong ong ong ong ong!
Cổ đàn và bia đá hóa thành luồng sáng vàng.
Bõm!
Chúng nó lao vào vòng xoáy màu vàng trong bàn tay Lý Thất Dạ, sóng vàng bắn tung tóe.
Khi cổ đàn, bia đá chui vào vòng xoáy màu vàng, vòng xoáy dần đứng lại, sau cùng tất cả phù văn vàng hiển hiện trên bàn tay Lý Thất Dạ.
Các phù văn màu vàng chuyển động trên bàn tay Lý Thất Dạ, bên trong diễn biến ra các phù văn hoàn toàn mới. Những phù văn màu vàng chuyển động như diễn biến ra một đại thế giới, phù văn vàng là các ngôi sao to lớn trong đại thế giới đó.
Trong đại thế giới phù văn vàng, cổ đàn và bia đá lơ lửng ngay chính giữa, tuy chúng nó biến nhỏ xíu nhưng vẫn là vật khổng lồ trong thế giới phù văn màu vàng. Chúng nó như tấm bia to sừng sững ở thế giới này, có thể định được Càn Khôn.
Lý Thất Dạ xòe bàn tay nhìn đại thế giới diễn biến trong bàn tay, khẽ thở dài:
– Mạnh thì đúng là mạnh, tiếc rằng lệch khá xa so với tưởng tượng của ta, không phải trọng khí.
Lý Thất Dạ có thể thu cổ đàn, bia đá trong thời gian ngắn ngủi vì có ẩn tình, bởi vì hắn đã nắm giữ ảo diệu, đại đạo chương pháp của nó.
Ngày xưa Lý Thất Dạ từng nghiên cứu hệ thống công pháp của kỷ nguyên này, lúc ở Cửu Giới, Băng Vũ Tiên Đế từng được một Tiệt Thiên Bi.
Trước kia Lý Thất Dạ nhận được chỉ điểm mới thu được Tiệt Thiên Bi.
Tiệt Thiên Bi ngày trước có cùng nguồn gốc với bia đá này, có thể nói Tiệt Thiên Bi chỉ là phế vật của tấm bia đá này, hoặc nên nói là vật sao chép bản thu nhỏ.
Trước kia Lý Thất Dạ đã nắm giữ hệ thống công pháp của kỷ nguyên này, về sau trải qua các loại thử khiến nàng nắm giữ nhiều binh khí, thuật ngự báu vật của kỷ nguyên này.
Vì thế mà về sau Băng Vũ Tiên Đế được Lý Thất Dạ chỉ điểm mới nhận được Tiệt Thiên Bia. Muốn ngự báu vật vô thượng của kỷ nguyên khác nói dễ hơn làm.
Nhận bia đá và cổ đàn không làm Lý Thất Dạ vui vẻ gì, với hắn thì dễ hư chơi, ngược lại hắn hơi thất vọng.
Từ ý nghĩa nào đó thì Tiệt Thiên Bi là phế phẩm của bia đá, cổ đàn trước mắt, hoặc nên nói là vật sao chép. Uy lực Tiệt Thiên Bi rất lớn.
Cho nên Lý Thất Dạ có kỳ vọng rất cao vào bia đá, cổ đàn, rất có thể chúng là trọng khí. Tiếc rằng khi bia đá, cổ đàn vào tay Lý Thất Dạ mới phát hiện khác với hắn mong chờ, tâm bia đá, cổ đàn không phải trọng khí, uy lực của nó cách biệt xa với trọng khí, nó có cực hạn nhất định.
Đây là lý do Lý Thất Dạ thất vọng.
Nhưng Lý Thất Dạ không để bụng việc bia đá, cổ đàn không phải trọng khí, hắn nhanh chóng thoải mái nhẹ lòng. Nếu là trọng khí, muốn có được nó nói dễ hơn làm. Nếu như thật sự là trọng khí e rằng kinh động Đại Đế Tiên Vương ẩn độn trong Tham Tác chi địa, bọn họ nhất định sẽ ra tay.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ khép tay lại, phù văn màu vàn trong tay biến mất theo.
Giờ phút này mọi người ngây ngốc xem bốn phía trước mắt. Trước đó nhiều người muốn thử thu tấm bia đá vào túi mình, Thượng Quan Đồ và Tần Bách Lý đều thất bại.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại thành công, hơn nữa hắn làm rất nhẹ nhàng, dễ dàng, dường như chuyện này cỏn con với hắn, nhấc tay một cái liền thành công.
Bây giờ mọi người mới hiểu vừa rồi Lý Thất Dạ không buông lời ngông cuồng, hắn chỉ nói thật. Lý Thất Dạ nói giơ tay một cái là có thể thu bia đá vào túi, hắn thật sự làm được.
Võ Phượng Ảnh há hốc mồm, nàng hoàn toàn không có hình tượng thục nữ, đương nhiên nàng luôn luôn không có thứ đó.
Trong tưởng tượng của Võ Phượng Ảnh dù Lý Thất Dạ yêu nghiệt đến mấy muốn thu tấm bia đá, cổ đàn cũng sẽ rất vất vả. Nhưng giờ Lý Thất Dạ phất tay một cái đã cầm bia đá, cổ đàn, điều này hoàn toàn vượt sức tưởng tượng của Võ Phượng Ảnh, làm nàng hết hồn.
Trong đám người chỉ có Tề Lâm Đế Nữ là không ngạc nhiên, nàng cho rằng Lý Thất Dạ làm thành công chuyện gì cũng không khiến nàng hoảng hốt. Trùm vô thượng như Lý Thất Dạ thì có chuyện gì làm khó được hắn?
Khi Lý Thất Dạ khép tay lại, hắn liếc Võ Phượng Ảnh, cười tủm tỉm hỏi:
– Nàng còn muốn cướp không?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi, mọi người nhìn sang Võ Phượng Ảnh. Nhiều người bất giác thụt lùi một bước, lòng thầm sợ hãi, bọn họ cảm thấy Lý Thất Dạ rất tà môn.
Trong mắt bọn họ thì Lý Thất Dạ có mạnh hay không đã chẳng quan trọng, hắn là dị đoan, yêu nghiệt trong mắt họ, không thể tính toán bằng thường quy. Tiểu tử tà môn như vậy làm bọn họ chỉ muốn tránh xa hắn thật xa, miễn cho chiêu đến tai nạn.
Võ Phượng Ảnh tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén:
– Cướp, có gì không dám?
Trong phút chốc mắt phượng sáng rực, từng tia sáng nở rộ như mở ra một thế giới.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng, đừng như lần trước bị ta nháy mắt trấn áp!
Võ Phượng Ảnh là mỹ nữ tuyệt trần lại nói lời thô tục:
– Bà nội ngươi!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, huyết khí ầm vang. Nhưng huyết khí không lao ra khỏi người Võ Phượng Ảnh, huyết khí gầm rống trong cơ thể nàng, khiến người nghi ngờ có phải thân thể nàng giấu một con cự long không.
Võ Phượng Ảnh là mỹ nữ tuyệt trần, thanh tú yểu điệu. Nhưng bây giờ không ai tưởng tượng được hình dạng thướt tha của Võ Phượng Ảnh, mọi người chỉ thấy nàng như khủng long sắp khạc lửa, cả người nàng chất chứa lực lượng có thể hủy thiên diệt địa.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khoảnh khắc lực lượng của Võ Phượng Ảnh phát ra, lực lượng đáng sợ trùng kích. Các ngọn núi xung quanh vỡ nát, nháy mắt bị đánh tan.
Võ Phượng Ảnh không hề giỡn, nàng chơi thật, đánh cuộc một keo.
Võ Phượng Ảnh quát, mắt thanh tú trợn tròn:
– Tiểu tử thối, chịu chết đi!
Vù vù vù vù vù!
Một con phượng hoàng bay ra từ mắt Võ Phượng Ảnh.
Phượng hót khắp chốn:
Phượng hoàng giương đôi cánh dài vạn dặm, Phượng hoàng sà xuống, mỏ phượng cực kỳ sắc bén tựa thần kiếm mổ Lý Thất Dạ. Không cần nghi ngờ uy lực của nó, mỏ phượng sắc bén có thể đâm thủng tất cả, thần thuẫn cũng thành giấy mỏng.