Đế Bá Audio Podcast
Tập 551 [Chương 2751 đến Chương 2755]
❮ sautiếp ❯Chương 2751: Võ Phượng Ảnh (1)
Tần Bách Lý buông tiếng thở dài, gã nhìn Phong
– Ngươi tự tiện hành động, tước mười năm tạo háo của ngươi, xin lỗi Lý đạo hữu đi, cũng bế môn tư quá.
Tần Bách Lý nói xong chỉ một cái tước mười năm đạo hạnh của Phong Dịch.
Phong Dịch nhận trừng phạt từ sư phụ, không hề chống cự, cam tâm tình nguyện.
– Đệ tử biết tội.
Tần Bách Lý chắp tay hướng Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ, khẽ thở dài:
– Liệt đồ lỗ mãng, hành sự không chính chắn, đã mạo phạm, hôm nay tước tạo hóa mười năm của hắn đã xin tội với Lý đạo hữu và điện hạ.
Nhiều người thầm giật mình vì hành động của Tần Bách Lý, gã đúng là nghiêm khắc, công chính nghiêm minh, khiến người khâm phục.
Đổi lại chưởng môn giáo chủ đế thống tiên môn khác đã đứng ra bao che. Mặc kệ môn đồ là đúng hay sai, môn đồ của mình bị ăn hiếp, lấy lại mặt mũi trước đã. Đúng hay sai không hề quan trọng với đa số đế thống tiên môn.
Tề Lâm Đế Nữ khẽ thở dài, nàng không can thiệp vào xử phạt:
– Đạo huynh nói quá lời.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nhìn Phong
– Tiểu tử này tương lai rất có triển vọng, có thể thu được một đồ đệ như vậy cũng xem như một cuộc tạo hóa.
Tần Bách Lý lại chắp tay, phong độ hơn người:
– Đạo hữu quá khen.
Tần Bách Lý từ tốn nói:
– Tạm thời cáo từ, ngày nào đó có cơ hội nhất định sẽ uống trà ngắm trăng bàn đại đạo với đạo hữu, điện hạ.
Tần Bách Lý dẫn Phong Dịch rời đi làm nhiều người hơi thất vọng. Khi Tần Bách Lý xuất hiện mọi người còn tưởng gã sẽ bênh vực cho đồ đệ của mình đánh với Lý Thất Dạ một trận. Ai ngờ Tần Bách Lý phong độ hơn người, tước tạo hóa mười năm của Phong Dịch, xin lỗi Lý Thất Dạ, lòng dạ làm người ta khâm phục.
Khi Tần Bách Lý xuất hiện, mới rồi Ngự Long Đồng Tử còn nghĩa bạc vân thiên không biết trốn đi đâu. Khoảnh khắc trước Ngự Long Đồng Tử còn hào khí ngút trời, khí thôn sơn hà này nọ, coi rẻ đế thống tiên môn. Nhưng khi Ngự Long Đồng Tử lộ mặt thì Ngự Long Đồng Tử trốn ngay.
Tần Bách Lý rời đi, Lý Thất Dạ cười nói:
– Đạo hạnh không cạn.
Tần Bách Lý đúng là có khí độ không tầm thường, đổi lại đế thống tiên môn khác sẽ không chịu cúi đầu như thế. Đế thống tiên môn như bọn họ cho rằng xin lỗi một tiểu bối vô danh là chuyện không thể nào, khó chịu còn hơn chém đầu bọn họ. Họ thà cắn chết không nhả với đối phương cũng sẽ không nhận sai.
Trong mắt đế thống tiên môn thì bọn họ chưa từng sợ ai, có người dám cứng đối cứng với họ cũng sẽ không có kết cuộc tốt, thường bọn họ là người cười đến cuối cùng.
Phong Dịch là đồ đệ mà Tần Bách Lý yêu thích nhất, cực kỳ coi trọng. Phong Dịch chịu thiệt trong tay Lý Thất Dạ nhưng Tần Bách Lý không hề bênh vực gã, lại tước tạo hóa mười năm của Phong Dịch, lòng dạ đúng là ghê gớm.
Tề Lâm Đế Nữ gật gù công nhận:
– Tần đạo huynh trước kia là thiên tài phong vân nhất Thanh Châu, tuy thua Kim Qua nhưng mấy năm nay lắng đọng khổ tu, đạo hạnh cực kỳ tinh tiến. Nghe đồn Tần đạo huynh đã đi con đường phong thần.
– Đạo tâm của hắn kiên định.
Lý Thất Dạ đánh giá Tần Bách Lý như thế:
– Dù đi con đường phong thần, miễn kiên định tiến tới trước thì tương lai tạo hóa không thua gì Đại Đế Tiên Vương bình thường.
Tề Lâm Đế Nữ đồng ý:
– Đúng rồi, trước kia khi danh tiếng Tần đạo huynh nổi nhất đã thua Kim Qua nhưng không hề suy sút tự hại mình, chẳng những không nản lòng còn tu hành như đi ngược dòng nước, từng bước một tiến tới, tiềm tâm khổ tu. Dù Tần đạo huynh không tranh Thiên Mệnh với Kim Qua nhưng đúng là có thể trở thành Thượng Thần lợi hại.
Tác Thiên giáo và Tề Lâm Đế gia đều là môn phái bách tộc, luôn qua lại với nhau, hai nhà quen thân nên Tề Lâm Đế Nữ biết khá nhiều chuyện trong Tác Thiên giáo.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Thắng thua là chuyện thường của binh gia, thua một lúc không có nghĩa là thua suốt đời. Trên đời này hiếm ai cả đời chưa từng thua, nhưng rất nhiều người gục ngã rồi đứng dậy, đa số Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Đại Đế đều như thế. Đương nhiên nhiều người thất bại rồi không đứng dậy nổi, cho dù là thiên tài kinh tài tuyệt diễm cuối cùng trở nên không làm nên trò trống gì.
Tề Lâm Đế Nữ gật gù nhấm nháp ý nghĩa lời Lý Thất Dạ nói.
Với tu sĩ đôi khi đạo tâm rất quan trọng. Một số thiên tài sau khi thua thì ủ rũ không phấn chấn, từ nay biến mất trong dòng sông thời gian, vì đạo tâm không ổn định. Như Tần Bách Lý khi nổi tiếng nhất, có thể nói là xuân phong đắc ý, nổi bật vô cùng, trong Thanh Châu không người sánh kịp.
Nhưng ngay lúc đó Tần Bách Lý thua Kim Qua, với nhiều người thì đúng là tai nạn, như rơi vào thung lũng đời người. Rất nhiều người sẽ vì điều này mà đạo tâm dao động, thậm chí tự mình hại mình xuống dốc.
Tần Bách Lý tiềm tâm khổ tu, từng bước tiến lên, lần này gã xuất thế đạo tâm càng ổn định. Nghĩa là dù Tần Bách Lý không trở thành Đại Đế Tiên Vương thì tương lai gã cũng có tiền đồ tươi sáng.
Lý Thất Dạ nhìn bên ngoài, cười nói:
– Chúng ta về thôi.
Số Hiệu Vạn Cổ tiếp tục tiến lên trước, vì tất cả tia chớp trong lôi khu bị Lý Thất Dạ nuốt hết nên Số Hiệu Vạn Cổ lướt đi với tốc độ cao nhất, mau đến không gì sánh bằng.
Khi Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ định trở lại thì bị một người chặn đường, một nữ nhân cản đường.
Lúc nữ nhân vừa xuất hiện toát ra khí thế, không hùng hổ dọa người nhưng khí thế đó rất là khí phách, như một con chân long.
Nữ nhân mặc long giáp, ánh sáng vàng lấp lánh thân giáp, mảnh giáp có long văn, xúc cảm rất cứng rắn, dường như không phải áo giáp đúc bằng thần kim mà luyện từ lân giáp của chân long.
Nên khi nữ nhân mặc áo giáp người ta mơ hồ nghe thấy tiếng rồng ngâm, nàng mặc long giáp cho cảm giác như rồng vọt lên chín tầng trời.
Nữ nhân mặc giáp nhưng long giáp không thể che đi đường cong mỹ miều. Ngực cao vút căng đầy, cặp chân thon dài xinh đẹp, vóc dáng cao kiều càng tôn lên đường cong quyến rũ. Nhiều người bị thân hình của nàng hấp dẫn ánh mắt.
Tuy nữ nhân có đường cong cực kỳ hấp dẫn làm mắt người sáng lên nhưng không ai dám nhìn lâu, vì nàng có đại thế như chân long bao trùm cửu thiên, cao cao tại thượng tựa như đế hoàng.
Nữ nhân có đôi mắt phượng sáng rắc mà sắc bén, sáng như thanh thần đao đâm vào trái tim người. Khi bị nữ nhân liếc một cái sẽ thấy ớn lạnh, rùng mình.
Nhiều người nhìn nữ nhân trước mắt thì thầm nghĩ:
– Đáng tiếc không phải thân nam nhi, khí khái đó nếu là nham nhi chắc chắn sẽ trở thành đế hoàng!
Trông thấy nữ nhân đó, có người kinh ngạc kêu lên:
– Võ Phượng Ảnh!
Đồng bạn lập tức nhắc nhở:
– Suỵt, gọi là thành chủ Long thành, không được kêu thẳng tên của nàng, coi chừng bị ăn đòn!
Nghe cái tên Võ Phượng Ảnh, những người có mặt tim rớt cái bịch. Nhiều người nhìn Võ Phượng Ảnh, tất cả im lặng không dám ồn ào.
Vì Võ Phượng Ảnh nổi tiếng táo bạo trong Thanh Châu, thường nói chuyện không hợp liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Có rất nhiều người bị Võ Phượng Ảnh đánh đến kêu phụ mẫu.
Chương 2752: Võ Phượng Ảnh (2)
Khi nữ nhân chặn đường, Tề Lâm Đế Nữ thầm cười khổ, e rằng lần này sẽ đánh nhau đây.
– Võ thành chủ, đã lâu không gặp. Trước kia từ biệt ở Long thành chớp mắt dã qua năm, sáu năm.
– Tề gia muội tử, lâu không gặp. Khi nào có rảnh chúng ta hãy ngồi xuống ôn chuyện, nhưng hiện tại ta tìm hắn.
Tề Lâm Đế Nữ cười khổ, nàng biết lần này đúng là phải đánh thật.
Võ Phượng Ảnh, thành chủ đương nhiệm của Long thành, cũng là người quản lý Long thành. Long thành là truyền thừa một môn bốn đế, trong Thanh Châu Long thành nổi tiếng trên Tề Lâm Đế gia.
Long thành do Tàm Long Tiên Đế Cửu Giới xây dựng. Sau khi Tàm Long Tiên Đế kiến lập Long thành thì thu nạp tu sĩ trong thiên hạ, không giới hạn trong bách tộc, dù là ba tộc Thần, Ma, Thiên cũng có thể bái vào Long thành.
Vì thế nên trừ Tàm Long Tiên Đế và Tiên Vương thứ ba ra, hai vị Đại Đế khác của Long thành xuất thân từ Ma tộc, Thiên tộc.
Long thành là một môn phái rất đặc biệt trong Thanh Châu. Bách tộc và ba tộc Thần, Ma, Thiên quan hệ thân thiết khi trong Long thành, nơi đây là số ít đế thống tiên môn trong Thanh Châu cùng chấp nhận đệ tử bách tộc và ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Võ Phượng Ảnh là người lèo lái hiện tại của Long thành, khiến nàng nổi tiếng nhất không phải thiên phú lợi hại, đạo hạnh cực kỳ cao sâu, càng không là sắc đẹp, cũng chẳng phải vì tay nàng nắm quyền to.
Khiến danh tiếng Võ Phượng Ảnh lan rộng vì nàng ba phần thô lỗ, bảy phần nóng tính. Trong Thanh Châu rất nhiều người đều biết chống đối Võ Phượng Ảnh, một câu không hợp là nàng sẽ đánh người. Mặc kệ ngươi là lão tổ một giáo hay truyền nhân của đế thống tiên môn thì Tác Thiên giáo sẽ lôi ngươi xuống chỗ ngồi, đánh liền tại chỗ, đánh cho ngươi thành đầu heo.
Vốn tưởng truyền thừa một môn bốn đế như Long thành thì thành chủ của họ phải là loại người trầm ổn có khí độ chứ không phải loại làm việc liều lĩnh, hở chút dùng nắm đấm uy hiếp người.
Nhưng Võ Phượng Ảnh cố tình làm thành chủ của Long thành, sau khi làm thành chủ thì tính tình thô lỗ nóng nảy vẫn không thay đổi, nói chuyện không hợp sẽ đánh người bầm dập.
Ngươi có thể tưởng tượng một nữ thành chủ xinh đẹp tuyệt trần chỉ vài đòn đã đánh người nằm liệt dưới đất không? Bộ dạng hùng hổ kia dù nhan sắc đẹp cách mấy, dáng người hấp dẫn cỡ nào cũng trở nên không quan trọng.
Vì vậy từng có người nói nếu Võ Phượng Ảnh là nam nhi thì tốt rồi, là nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần lãng phí sắc đẹp của nàng.
Khi Võ Phượng Ảnh tiến lên, Tề Lâm Đế Nữ hiểu biết nữ thành chủ liền hiểu việc không ổn.
Võ Phượng Ảnh hỏi thẳng Lý Thất Dạ:
– Này, trong Mệnh Cung của ngươi có gì vậy?
Ngươi tưởng tượng được một mỹ nữ đẹp tuyệt lạ hành động như nam nhi chặn đường một nam nhân, ăn nói thô lỗ không?
Lý Thất Dạ cười cười, mặc kệ Võ Phượng Ảnh.
Võ Phượng Ảnh thấy Lý Thất Dạ lơ mình thì trợn to mắt phượng trừng hắn:
– Này, ngươi có nghe không vậy? Ta đang nói chuyện với ngươi!
Lý Thất Dạ chậm chạp nhìn lại Võ Phượng Ảnh, ung dung nói:
– Thứ nhất, ta không tên uy, ta tên Lý Thất Dạ. Thứ hai, nếu nàng muốn xin hỏi vấn đề gì thì làm ơn nhỏ nhẹ chút, khách sáo chút. Nếu nàng thật sự muốn biết thì có thể gọi ta một tiếng công tử hoặc là thánh sư.
Võ Phượng Ảnh trừng Lý Thất Dạ một lúc, nói:
– Ngươi là nam nhân mà sao nói chuyện chậm chạp vậy, ngươi là bóng sao?
Lý Thất Dạ bật cười, hắn không tức giận:
– Nàng là nữ nhân mà sao nói chuyện thô lỗ vậy, có phải đầu thai lộn không?
– Bà nội ngươi!
Võ Phượng Ảnh chống nạnh quát:
– Tổ cha nhà ngươi! Ai quy định nữ nhân không thể thô lỗ!
– Nàng nói đúng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy ai quy định nam nhân không được nói chuyện chậm rãi?
Võ Phượng Ảnh nghẹn lời:
– Ngươi . . . !
Cãi lộn không phải sở trường của Võ Phượng Ảnh, nói về miệng lưỡi bén nhọn thì nàng thua xa Lý Thất Dạ.
Võ Phượng Ảnh nổi sùng trầm giọng quát:
– Có tin bản cô nương đánh ngươi thành đầu heo không!?
Võ Phượng Ảnh giơ tay đấm vào mặt Lý Thất Dạ.
Rầm!
Cú đấm của Võ Phượng Ảnh không đánh trúng mặt Lý Thất Dạ đã bị ngăn lại.
Rầm!
Võ Phượng Ảnh chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay vô hình đè chặt dưới đất.
Bùm!
Võ Phượng Ảnh bị nhấn chặt xuống sàn tàu.
Thấy Lý Thất Dạ thoáng chốc trấn áp Võ Phượng Ảnh làm nhiều người sợ teo tim, tiểu tử này quá quỷ dị. Khiến người hút ngụm khí lạnh là tiểu tử này siêu bá đạo, dám đánh Võ Phượng Ảnh.
Võ Phượng Ảnh cực kỳ không phục nói:
– Muốn chơi chứ gì? Có giỏi thì thả ta ra, chúng ta đánh một trận!
Lý Thất Dạ thờ ơ nhìn Võ Phượng Ảnh, lạnh nhạt nói:
– Nghĩ tình nàng không có ác ý nên ta không làm khó dễ, lần sau nàng phải suy nghĩ cho kỹ. Dù ta không giết cũng sẽ lột sạch toàn thân nàng ném vào trong biển.
Lý Thất Dạ nói xong thu lại ý niệm, hờ hững liếc Võ Phượng Ảnh một cái rồi xoay người đi.
– Bà nội nó!
Võ Phượng Ảnh tức xì khói:
– Chưa biết ai lột sạch ai! Có giỏi thì đứng lại đó, chúng ta đại chiến một trận xem bản cô nương có cởi truồng ngươi không!
Mọi người xoe tròn mắt nghe, nữ nhân bình thường có to gan đến mấy cũng không dám nói lời như thế, nhưng Võ Phượng Ảnh nói không hề lựa lời.
Tề Lâm Đế Nữ dở khóc dở cười nghe, đây không phải lần đầu tiên nàng thấy Võ Phượng Ảnh bá khí. Võ Phượng Ảnh nổi tiếng đạo trong Thanh Châu.
Lý Thất Dạ cười cười, phớt lờ Võ Phượng Ảnh xoay người rời đi.
Võ Phượng Ảnh không chịu thôi, hét to:
– Tiểu tử thối, mau nói xem cái đó của ngươi rốt cuộc là gì?
Lý Thất Dạ lười để ý Võ Phượng Ảnh nhưng nàng bám riết không tha. Trông thấy hai người một đi một đuổi theo, những người có mặt không dám đi theo, cả hai đều không dễ chọc.
Lý Thất Dạ quay về, Võ Phượng Ảnh đuổi theo không bỏ.
Võ Phượng Ảnh sóng vai đi cùng Lý Thất Dạ:
– Ngươi tốt nhất là nói cho ta biết trong Mệnh Cung của ngươi là cái gì, không thì coi chừng ta đánh ngươi thành đầu heo!
Võ Phượng Ảnh xoa tay, bộ dạng thô lỗ làm hỏng sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.
– Võ thành chủ, có chuyện gì thì thỉnh giáo công tử đàng hoàng, đừng nóng.
Tề Lâm Đế Nữ nhắc nhở Võ Phượng Ảnh:
– Chuyện như thế phải có sự kiên nhẫn, ta tin tưởng chỉ cần thành chủ nguyện ý khiêm tốn thỉnh giáo nhất định sẽ có kết quả.
Tuy rằng Võ Phượng Ảnh rất cường đại, nổi tiếng trong Thanh Châu nhưng Tề Lâm Đế Nữ biết nàng mạnh đến mấy cũng không đáng là gì trước mặt Lý Thất Dạ.
Tề Lâm Đế Nữ nhắc nhở Võ Phượng Ảnh vì tốt cho nàng, hai nữ nhân quen biết nhau, Long thành và Tề Lâm Đế gia cùng thường qua lại.
Võ Phượng Ảnh không chết tâm, nàng nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Trong Mệnh Cung của ngươi chắc chắn có thứ gì, mau nói cho ta nghe!
Lý Thất Dạ liếc Võ Phượng Ảnh:
– Rất có ánh mắt.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Tại sao ta phải nói cho nàng biết? Nữ hài tử thì nên dịu dàng một chút, thô lỗ như nàng coi chừng không gả đi được.
Võ Phượng Ảnh tức giận mặt đỏ rực:
– Ngươi . . . !
Chương 2753: Nữ hán tử
Võ Phượng Ảnh trừng Lý Thất Dạ:
– Tiểu tử thối, đừng dát vàng trên mặt các ngươi, tại sao bản cô nương phải gả cho nam nhân thối các ngươi? Nam nhân thối có gì ghê gớm! Bản cô nương còn mạnh hơn các ngươi nhiều!
– Nam nhân cũng không có gì ghê gớm.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Nhưng nếu không có nam nhân thì nữ nhân từ đâu ra? Chẳng lẽ nàng từ tảng đá chui ra? Vậy nên dù ngoài miệng nàng la hét không cần nam nhân thối thì về sau nàng vẫn cần một nam nhân.
– Ngươi . . . !
Võ Phượng Ảnh câm nín không nói nên lời.
Tề Lâm Đế Nữ ở bên cạnh nghe đối thoại muốn cười mà không dám, ráng nghẹn cười.
Cãi không lại Lý Thất Dạ, mắt Võ Phượng Ảnh long lên hung ác đe dọa:
– Ngươi có tin là ta đánh ngươi thành đầu heo không?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nàng không phải đối thủ của ta, muốn diệt nàng thì ta chỉ cần một đầu ngón tay là đè bẹp được ngay.
Lời nói ngông cuồng của Lý Thất Dạ làm Võ Phượng Ảnh tức hộc máu, nàng không phục nói:
– Bớt đắc ý đi, vừa rồi ta không có ác ý nên không động công pháp, không thì ngươi có thể trấn áp được ta!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta biết nàng không có ác ý nên mới tha mạng cho. Dù nàng có đề phòng, trang bị Tiên Vương Đại Đế đầy người, nếu ta muốn diệt nàng thì một ngón tay đủ nghiền chết nàng.
Võ Phượng Ảnh tức giận trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi . . . !
Nhưng bất ngờ là Võ Phượng Ảnh nhịn xuống:
– Bản cô nương không so đo cái đó với ngươi. Miễn ngươi nói thứ trong Mệnh Cung cho ta thì ta sẽ quên đi chuyện này.
Lý Thất Dạ cười hờ hững:
– Xem ra nàng rất có hứng thú với nó.
Võ Phượng Ảnh hùng hổ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Trong Mệnh Cung của ngươi chắc chắn có quỷ, ta thấy Sinh Mệnh Chi Trụ của ngươi. Nếu là Sinh Mệnh Chi Trụ bình thường thì không chịu nổi lôi điệệ như thế, là Đại Đế Tiên Vương thì còn có cơ hội.
Xem bộ dạng của Võ Phượng Ảnh như muốn lột đồ Lý Thất Dạ ra.
Người khác không nhìn ra huyền diệu của Lý Thất Dạ nhưng Võ Phượng Ảnh xem thấu chút manh mối, có điều nàng không nghiền ngẫm ra ảo diệu trong đó được nên rất tò mò thứ trong Mệnh Cung.
– Sao ta phải nói cho nàng?
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Nói cho nàng biết thì ta có lợi gì?
Võ Phượng Ảnh nhìn Lý Thất Dạ đăm đăm, la lên:
– Ngươi muốn cái gì? Miễn ngươi ra giá, hợp lý thì bản cô nương sẽ đồng ý hết.
Lý Thất Dạ đánh giá Võ Phượng Ảnh.
Võ Phượng Ảnh trừng lại Lý Thất Dạ:
– Này, ngươi dâm tà nhìn bản cô nương chắc không phải thèm muốn sắc đẹp của bản cô nương đi?
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Võ Phượng Ảnh:
– Có chút sắc nhưng quá thô tục, là cọp mẹ, không, nữ hán tử phù hợp hơn. Thần kinh quá thô, kệch cỡm không hợp khẩu vị của ta.
– Ngươi . . . !
Võ Phượng Ảnh trừng Lý Thất Dạ:
– Bớt rự tự phụ đi, không nhìn lại bộ dạng của mình xem, ngươi không lọt vào mắt bản cô nương nổi đâu!
– May mắn không lọt vào mắt nàng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Bị nàng nhìn trúng là tai nạn, được cô nương như Mộng Doanh ưa mới là diễm phúc. Bị nàng xem trúng? Khủng khiếp, rất xui xẻo. Ta tin tưởng không có nam nhân nào hy vọng bị nàng thích.
Võ Phượng Ảnh nghiến răng, mắt tóe lửa:
– Ngươi muốn chết mà!
Võ Phượng Ảnh siết chặt hai nắm tay kêu răng rắc, có thể tưởng tượng nắm tay này mạnh cỡ nào.
Lý Thất Dạ phớt lờ bộ dáng hung dữ của Võ Phượng Ảnh, hắn vẫn cứ chậm rãi đi lên trước.
Tề Lâm Đế Nữ cho rằng Võ Phượng Ảnh sẽ xốc nóc ai ngờ nàng nhở miệng cười:
– Nhưng bản cô nương không so đo với ngươi!
Võ Phượng Ảnh đột nhiên cười, nàng đẹp tuyệt trần thật là khuynh quốc khuynh thành, khiến người xem tinh thần lay động.
Vẻ mặt Võ Phượng Ảnh vênh váo, bá khí tuyên bố với Lý Thất Dạ:
– Bản cô nương trải qua quyết định, hiện tại trịnh trọng tuyên bố bản cô nương sẽ cưới ngươi!
Tề Lâm Đế Nữ trợn to mắt nói:
– A!
Tề Lâm Đế Nữ đã thấy thiếu nữ theo đuổi nam nhân nhưng lần đầu tiên gặp kiểu thô bạo trực tiếp như Võ Phượng Ảnh.
Nếu không phải Tề Lâm Đế Nữ rất rành cá tính của Võ Phượng Ảnh sẽ sợ rớt cằm xuống đất.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Cưới ta?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Bằng vào Long thành chưa cưới nổi ta, dù nàng muốn gả thì ta không hứng thú cưới.
Võ Phượng Ảnh không để bụng, nàng bắt chước Lý Thất Dạ gật gù ung dung nói:
– Không sao, bản cô nương rất có kiên nhẫn, ngươi dám nói bản cô nương là cọp cái, không, là nữ hán tử vậy bản cô nương sẽ trấn ngươi, khiến ngươi suốt đời sống dưới bóng ma của bản cô nương!
Thấy Võ Phượng Ảnh bắt chước Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ dở khóc dở cười, nàng đôi khi nghi ngờ Võ Phượng Ảnh có thể lên làm thành chủ Long thành là dựa vào nắm đấm mở đường. Ai không phục Võ Phượng Ảnh sẽ đánh gục kẻ đó, không thì cá tính như nàng được làm thành chủ thật là kỳ tích.
– Muốn gả cho ta?
Lý Thất Dạ liếc Võ Phượng Ảnh:
– Bộ dạng của nàng không có cửa, muốn gả cho ta phải học được hiền thục đã.
Bọn họ đã trở lại chỗ cư ngụ, Lý Thất Dạ nói xong bước vào phòng, đóng cửa lại.
Võ Phượng Ảnh không khách sáo cãi lại:
– Học hiền thục khỉ gì, bản cô nương cướp ngươi về là được!
Khi Lý Thất Dạ đóng sầm cánh cửa Võ Phượng Ảnh mới nhớ tới việc chính, nàng hét to:
– Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết thứ trong Mệnh Cung của ngươi!
Nhưng căn phòng không thanh âm, Lý Thất Dạ mặc kệ Võ Phượng Ảnh.
Lúc này Võ Phượng Ảnh khí thế ngút trời, cực kỳ bá khí nói:
– Nếu ngươi không mở cửa có tin là bản cô nương phá sập phòng của ngươi không?
Tề Lâm Đế Nữ vội khuyên Võ Phượng Ảnh:
– Thành chủ bớt giận, có chuyện gì ngồi xuống nói chuyện.
Tề Lâm Đế Nữ không lo cho Lý Thất Dạ mà là Võ Phượng Ảnh.
Tề Lâm Đế Nữ khó khăn khuyên nhủ Võ Phượng Ảnh, nàng rất tò mò tứ trong Mệnh Cung của Lý Thất Dạ. Võ Phượng Ảnh hắn Sinh Mệnh Chi Trụ của Lý Thất Dạ nuốt lôi điện nên muốn tìm hiểu chuyện gì xảy ra.
Tề Lâm Đế Nữ không trả lời được câu hỏi đó, nàng cho rằng tồn tại như Lý Thất Dạ nuốt được lôi điện chẳng có gì lạ, đây là điều đương nhiên.
Tính cách Võ Phượng Ảnh nóng nảy, hễ có việc gì làm nàng hứng thú sẽ đào tận gốc rễ, là con người rát kiên trì nên nàng quyết định ở lì tại chỗ của Lý Thất Dạ.
Tề Lâm Đế Nữ sợ chọc giận Lý Thất Dạ sẽ diệt Võ Phượng Ảnh thật, nàng không muốn thấy chuyện đó xảy ra nên tốn sức mệt nhọc mãi mới khuyên Võ Phượng Ảnh rời đi.
Số Hiệu Vạn Cổ tiếp tục tiến lên, Lý Thất Dạ không hứng thú với chuyện bên ngoài nên ít khi đi ra, đa số tập trung tu luyện.
Tề Lâm Đế Nữ không ra ngoài, nàng đi theo bên cạnh hầu hạ Lý Thất Dạ.
Hôm nay Lý Thất Dạ mới tĩnh tọa xong, hắn nhíu mày nói:
– Lẽ khách trên thuyền này là những ai?
Tề Lâm Đế Nữ báo cáo:
– Không rõ, thuyền này 6 hàng vạn khách nhân, đủ mọi hạng người, có tiểu tu sĩ, có đại nhân vật đế thống tiên môn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Thuyền này có tà vật.
Chương 2754: Hảo Vọng Giác
Mới nãy khi Lý Thất Dạ tĩnh tọa thần thức đột nhiên dao động, thần thức của hắn cường đại tới mức không gì sánh bằng, dù chỉ biến đổi cực nhỏ cũng khó trốn thoát thần thức của hắn.
Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc hỏi lại:
– Tà vật? Là tà vật thế nào?
Khiến Lý Thất Dạ nói là tà vật thì tuyệt đối không đơn giản, chắc chắn là thứ khủng bố, thứ bình thường không lọt vào pháp nhãn của hắn.
– Tà vật rất cường đại.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Dưới sàn tàu, có người cố ý che giấu hơi thở của nó.
Tim Tề Lâm Đế Nữ đập nhanh, tồn tại như Lý Thất Dạ mà khẳng định tà vật cường đại nghĩa là thật sự khủng bố.
Thử nghĩ tren chiế thuyền lênh đênh giấu một con tà vật khủng bố, tưởng tượng thôi đã đủ làm người sợ hãi.
Tề Lâm Đế Nữ khẽ hỏi:
– Có cần âm thầm hỏi thăm không?
– Kệ nó đi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Miễn nó không cản trở việc của ta thì không cần biết nó có phải là tà vật không. Nếu tà vật không biết sống chết ta thành toàn cho nó.
Tề Lâm Đế Nữ thở phào, ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ an toàn hơn bất cứ thứ gì, có hắn thì khủng bố cường đại tới đâu cũng không đáng nhắc tới.
Tề Lâm Đế Nữ hỏi:
– Sắp đến Hảo Vọng Giác, công tử muốn xuống thuyền nhìn xem không?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Hảo Vọng Giác sắp bị người đào nát, không biết bao nhiêu người đi trước đào bao nhiêu lần, có thứ tốt sớm bị người đào hết. Nếu còn thứ nào chưa bị đào tức là vật đại hung, dù là Đại Đế Tiên Vương cũng không muốn chọc vào thứ đó để tránh chiêu đến kiếp nạn.
Tề Lâm Đế Nữ nhẹ gật đầu, không nói thêm gì.
Ngày thứ hai, Số Hiệu Vạn Cổ đậu ử bên ngoài Tề Lâm Đế Nữ. Nhìn từ xa Tề Lâm Đế Nữ trông như đại lục vô cùng mênh mông, nơi đây tràn ngập Hỗn Độn chi khí, cả thế giới như bao bọc trong hỗn độn.
Nhưng thế giới được Hỗn Độn chi khí bao bọc lại không chút sự sống, nơi đây một mảnh tĩnh mịch, không có một gốc cây xanh, thậm chí không ngọn cỏ dại.
Đứng trên mảnh đất này nhìn từ xa có dãy núi trập trùng, cái đại mạch bàn cứ như những con cự long, rất là bao la rộng lớn. Núi non trập trùng nhưng toàn trụi lủi, không thấy chút sắc xanh.
Đứng tại đây đưa mắt nhìn chỉ thấy đất đen mênh mang vô tận, đất đen bao la cực kỳ phì nhiêu.
Hảo Vọng Giác là trạm thứ nhất đi thông Tham Tác chi địa, nghe đồn cũng là nơi phát hiện Tham Tác chi địa sớm nhất.
Không biết cách nói này là thật hay giả nhưng đối với đa số tu sĩ thì Hảo Vọng Giác là chỗ khai thác đầu tiên, tồn tại như Đại Đế Tiên Vương không nằm trong số người này.
Rất nhiều tu sĩ lần đầu tiên tới Tham Tác chi địa đều sẽ đến Hảo Vọng Giác, lý do đơn giản, vì nó an toàn. Trên Hảo Vọng Giác cơ bản bị người đào hết nên chẳng có nguy hiểm gì, được người gọi là chỗ an toàn nhất Tham Tác chi địa.
Tuy Hảo Vọng Giác bị người đào nát nhưng vẫn có chỗ bỏ sót, ngẫu nhiên sẽ có người nhặt được báu vật hoặc đào ra chút vật nhỏ.
Vì thế Hảo Vọng Giác là chỗ cắm trại tốt nhất khi lần đầu tiên đến Tham Tác chi địa, đắc tội với những tu sĩ chỉ đơn thuần muốn ngắm cảnh thì không nơi nào tốt hơn Hảo Vọng Giác. Chi phí rẻ mạt, không nguy hiểm, an toàn, đến Tham Tác chi địa một chuyến khi trở về là có chuyện để nói, còn có thể đào báu vật trong Hảo Vọng Giác nhặt của rơi, không chừng may mắn đào ra thứ gì.
Khi Số Hiệu Vạn Cổ đậu lại, thuyền trưởng nói với tất cả lữ khách:
– Các vị hành khách, đã đến Hảo Vọng Giác rồi, hành khách trạm này xin xuống thuyền. Bản thuyền đậu lại năm ngày, hành khách trạm khác có thể lên bờ đi xem. Trong vòng năm ngày nhớ quay về thuyền, qua thời hạn không chờ.
Nghe lời thuyền trưởng nói, nhiều người xuống thuyền. Dù là người không phải đến Hảo Vọng Giác cũng muốn đi xem, đặc biệt người lần đầu tiên tới Tham Tác chi địa càng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Trong phút chốc một nửa hành khách Số Hiệu Vạn Cổ xuống thuyền, leo lên Hảo Vọng Giác, con thuyền yên lặng nhiều.
Rất nhiều tu sĩ leo lên Hảo Vọng Giác liền thì hục đào bới. Có người đào hố, có người đào núi, có người đi vực sâu thám hiểm.
Có tu sĩ lần đầu tiên tới Hảo Vọng Giác, nhìn dãy núi Hảo Vọng Giác trập trùng, thất vọng nói:
– Hảo Vọng Giác không có chỗ mạo hiểm gì.
– Dù có chỗ mạo hiểm cũng không đến lượt hậu bối chúng ta.
Trưởng brối đồng hành nói:
– Hảo Vọng Giác là nơi mọi người bước lên trước tiên, được gọi là chỗ phát hiện Tham Tác chi địa sớm nhất. Nơi này có vô số cường giả tu sĩ ghé đến, từng có nhiều Thượng Thần, Đại Đế đến đây. Hảo Vọng Giác bị đào ba thước đất, thứ đào ra dược đã sớm bị đào đi.
Nghe trưởng bối dạy, có đệ tử tò mò hỏi:
– Hảo Vọng Giác từng ra báu vật nào không?
– Có, Hảo Vọng Giác từng ra nhiều báu vật, một số Thượng Thần vì được đến báu vật trong Hảo Vọng Giác mới giàu lên. Đồn rằng Chiến Vương thế gia có Đại Đế đào được một phi tiên chi cốt trong Hảo Vọng Giác, vật tuyệt thế vô song này được Chiến Vương thế gia dùng làm báu vật trấn tộc.
Đệ tử giật mình, trợn to mắt nói:
– Phi tiên chi cốt, thật sự là di cốt của tiên nhân sao?
Trưởng bối nhẹ lắc đầu nói:
– Không rõ, người ngoài chưa từng thấy. Nhưng nghe nói khi Chiến Vương thế gia được đến xương này từng có Đại Đế Tiên Vương quan sát, di cốt gì thì Chiến Vương thế gia giữ kín không tiết lộ.
Đệ tử nghe kể chuyện xong rất là hưng phấn, hăm hở nói:
– Vậy chúng ta đào thử đi, không chừng sẽ đào ra đầu lâu phi tiên gì đó.
Trưởng bối vỗ gáy đệ tử:
– Đừng mơ mộng giữa ban ngày nữa.
Trưởng bối cười mắng:
– Hảo Vọng Giác đã sớm bị người đào nát, nếu thật sự có phi tiên chi cốt thi đến lượt ngươi sao? Thích đào thì đào, dù sao chúng ta chỉ lên đây xem, thứ này tùy duyên là được.
Bị trưởng bối đả kích nhưng đệ tử vẫn rất hăng hái đào bới khắp nơi, dĩ nhiên bọn họ không đào được gì.
Khi nhiều người leo lên Hảo Vọng Giác mới biết đã có tu sĩ mở quầy buôn bán.
– Hướng dẫn đào bảo đây, ba ngàn hỗn độn thạch một cuốn sách! Hướng dẫn đào bảo do Thế Đế tự tay vẽ, công lược Hảo Vọng Giác, đi ngang ghé lại đừng bỏ qua! Một quyển hướng dẫn đào bảo, đáng giá mua về!
Tuy Tham Tác chi địa không thích hợp tu luyện nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ chạy tới các nơi trong Tham Tác chi địa buôn bán. Bọn họ kinh doanh rất tiện, bày ra vỉa hè là có thể rao hàng.
Lúc này trên Hảo Vọng Giác có rất nhiều quầy hàng nhỏ, có bán hướng dẫn đào bảo, bán xẻng đào bảo, bán đặc sản vùng miền.
– Bát Bát thạch chỉ có ở Hảo Vọng Giác, ba trăm ăm mới có một viên, là một trong những vật kỷ niệm xa xỉ nhất trong chuyến đi Hảo Vọng Giác. Bát Bát thạch, tặng cho trưởng bối, cho người yêu, cho vãn bối, là lựa chọn tuyệt vời cho chuyến đi mạo hiểm.
Trên Hảo Vọng Giác không có người cư ngụ nhưng có nhiều quầy hàng nhỏ muôn hình muôn vẻ. Nhiều người bán hàng sớm đến Hảo Vọng Giác lớn giọng rao hàng.
Thật ra Hảo Vọng Giác không chỉ có Số Hiệu Vạn Cổ neo đậu, bên ngoài còn đậu nhiều thuyền khác, có lớn có nhỏ, đương nhiên trong đó chỉ mỗi Số Hiệu Vạn Cổ là to nhất.
Chương 2755: Tai nạn ập đến (1)
Không thể ở trên Hảo Vọng Giác nhưng nó luôn rất náo nhiệt, có hàng vạn tu sĩ mỗi ngày leo lên Hảo Vọng Giác, có thể nói là ngựa xe như nước.
Hảo Vọng Giác là nơi cách Vực Ngoại Thiên Thành gần nhất, với nhiều tu sĩ không có tiền đi xa hơn thì đến Hảo Vọng Giác nhìn xem coi như không uổng chuyến đi. Huống chi Hảo Vọng Giác an toàn, phí dụng thấp, không tốn nhiều thời gian.
Số Hiệu Vạn Cổ đậu bên ngoài Hảo Vọng Giác, Lý Thất Dạ không quan tâm chuyện ngoài đó. Hai ngày nay không biết Tề Lâm Đế Nữ khuyên nhủ có hiệu quả hay vì Võ Phượng Ảnh đã đi Hảo Vọng Giác mà nàng không đến quấy rầy hắn.
Chớp mắt Số Hiệu Vạn Cổ đậu lại Hảo Vọng Giác đã qua bốn ngày, đến ngày thứ năm xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vù vù vù vù vù!
Một thanh âm rất nhỏ vang lên, chỉ khoảnh khắc Lý Thất Dạ đang khoanh chân trên giường tu luyện chợt mở mắt ra, đứng dậy bước ra ngoài phòng.
Lý Thất Dạ đột nhiên bước nhanh đi ra khiến Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc:
– Công tử, xảy ra chuyện gì?
Hai ngày nay Lý Thất Dạ không quan tâm chuyện bên ngoài, hắn bế quan tĩnh tọa tu hành.
Lý Thất Dạ nhìn hướng Hảo Vọng Giác, đăm chiêu không dời mắt:
– Có chuyện.
Tề Lâm Đế Nữ hút ngụm khí lạnh, cũng nhìn hướng Hảo Vọng Giác:
– Có chuyện?
Một câu ‘có chuyện’ thốt ra từ miệng Lý Thất Dạ làm Tề Lâm Đế Nữ hiểu rằng tình hình nghiêm trọng. Vì tồn tại như Lý Thất Dạ chuyện bình thường không đáng xếp vào ‘có chuyện’, hắn đã nói xảy ra chuyện thì chắc chắn có.
Hảo Vọng Giác vẫn bình tĩnh, cực kỳ náo nhiệt dường như không có chuyện gì xảy ra.
Chợt có mấy bóng người lao nhanh tới.
– Nguy rồi, nguy rồi, trốn mau!
Xem tốc độ liền biết bọn họ là cường giả lợi hại, tuyệt đối là chí tôn cảnh giới Đạo Thiên.
Thấy mấy tu sĩ cường đại sợ hãi chạy vắt giò lên cổ, nhiều cường giả tu sĩ ở trên Hảo Vọng Giác kinh ngạc hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Nhưng mấy cường giả đó lo chạy cái vèo lên thuyền, chỉ một cường giả tốt bụng hét to:
– Mau chạy đi, tai nạn đến!
Cường giả nói xong lái thuyền quay đi, rút khỏi Hảo Vọng Giác với tốc độ nhanh nhất.
Thấy cảnh đó nhiều người ngạc nhiên nhưng không nhận biết tình hình nghiêm trọng, số ít tu sĩ cẩn thận lão luyện lập tức rời đi.
– Nổi cảnh báo, phòng ngự!
Thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ kinh nghiệm phong phú lập tức ra lệnh cho thuyền viên:
– Kêu lữ khách lên bờ trở về, có chuyện không may xảy ra!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng cảnh báo của Số Hiệu Vạn Cổ vang vọng trên bầu trời, truyền vào Hảo Vọng Giác. Nghe tiếng cảnh báo, lữ khách Số Hiệu Vạn Cổ phản ứng siêu nhanh đi ngay, nhưng vẫn có người ở lại Hảo Vọng Giác, bọn họ tò mò không biết bên trong Hảo Vọng Giác xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hảo Vọng Giác lắc lư.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, sâu trong Hảo Vọng Giác dâng lên sóng lớn.
Đó là sóng lớn đỏ máu, sóng cao vạn trượng, đỏ chói mắt. Sóng lớn đột nhiên phóng lên cao tựa như thần ma gầm rống.
Sâu trong Hảo Vọng Giác có cường giả vọt lên cao muốn trốn thoát khỏi sóng lớn:
– Trốn mau lên!
Nhưng sóng lớn trong tiêng động ầm ĩ đẩy tới, nó có lực hút khủng khiếp không gì sánh bằng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Cường giả mới bay lên cao định chạy trốn bỗng chốc máu toàn thân bắn ra bị sóng lớn hút đi.
Trong khoảnh khắc một vị cường giả đang sống bị cưỡng ép hút hết huyết khí trong cơ thể, người rậm tạp lỗ nhỏ. Khi tất cả huyết khí bị hút khô chỉ con da xương thì cường giả cũng mất mạng, xác khô rơi xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong từng tiếng gầm rú, sóng lớn đỏ máu với tốc độ siêu nhanh trùng kích điên cuồng khuếch tán ra ngoài.
Các tiếng tiếng hét thảm thiết vang vọng Hảo Vọng Giác:
– A!
Khi sóng lớn đỏ máu ập đến, các tu sĩ bị rút hết huyết khí toàn thân, nháy mắt chỉ còn lại da bọc xương, chết tươi.
Đó đâu phải là sóng lớn đỏ máu gì mà là lưỡi của sinh linh khủng bố, lưỡi liếm một cái hút hết huyết khí của tất cả sinh linh, nháy mắt sinh linh bị rút thành thây khô chỉ còn xương bọc da, chẳng chừa lại một chút xíu huyết khí nào.
Trong phút chốc tất cả tu sĩ Hảo Vọng Giác ngây người, khi lấy lại tinh thần thì co giò chạy trốn:
– Trốn đi!
Sóng lớn đỏ máu đến gần hơn, tất cả tu sĩ gồng hết sức, bọn họ hận mình không mọc thêm nhiều chân để chạy thật nhanh ra khỏi Hảo Vọng Giác.
– A a a!!!
Tiếng hét thảm thiết không dứt bên tai, đa số cường giả tu sĩ không trốn thoát kiếp nạn được. Tuy tốc độ của bọn họ nhanh nhưng sóng lớn đỏ máu quá mau, chớp mắt đuổi kịp nhiều cường giả tu sĩ. Khi sóng lớn đỏ máu đến gần, tất cả cường giả tu sĩ bị hút sạch huyết khí, tiếng hét ngừng bặt, chỉ còn da xương.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng cảnh báo của Số Hiệu Vạn Cổ vang dồn dập, một số cường giả tu sĩ phản ứng siêu nhanh kịp lên Số Hiệu Vạn Cổ khi bị sóng lớn đỏ máu rượt theo.
– Trốn mau!
Từ xa trông thấy sóng lớn đỏ máu quét qua nguyên Hảo Vọng Giác, khi nó với tốc độ không gì sánh bằng ập đến thì nhiều thuyền đậu ở Hảo Vọng Giác thấy tình huống không ổn lập tức giong thuyền trốn đi xa, mặc kệ hành khách của mình còn ở trên Hảo Vọng Giác không.
Chỉ có số ít thuyền là giống Số Hiệu Vạn Cổ vẫn chờ hành khách tốn về.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng động nhức óc, sóng lớn đỏ máu với tốc độ không gì sánh bằng quét qua nguyên Hảo Vọng Giác đánh thẳng tới hư không bên ngoài Hảo Vọng Giác.
Nhìn sóng lớn đỏ máu lao ra Hảo Vọng Giác, thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ hét to một tiếng:
– Chuẩn bị sẵn sàng!
Ong ong ong ong ong!
Số Hiệu Vạn Cổ rực sáng, nguyên chiếc thuyền lấp lánh chói mắt. Một trận Đại Đế Tiên Vương siêu lớn dâng lên.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, sóng lớn đỏ máu trùng kích như tận thế ập đến nhấn chìm không gian Hảo Vọng Giác.
– A!
Trong sóng lớn đỏ máu vang tiếng hét thảm, một số con thuyền đậu lại hoặc thuyền trốn chưa xa đều không chịu nổi uy lực cơn sóng. Trong sóng lớn đỏ máu nhiều thuyền tan nát, rất nhiều cường giả tu sĩ trên thuyền bị rút cạn huyết khí chỉ còn da xương.
Ầm!Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Vang tiếng nổ điếc tai, khoảnh khắc sóng lớn đỏ máu trùng kích, uy Đại Đế Tiên Vương trên Số Hiệu Vạn Cổ mạnh mẽ quét ngang cửu thiên thập địa. Trong khoảnh khắc Số Hiệu Vạn Cổ hiện ra sáu thân hình vĩ ngạn vô thượng, khi sáu thân hình vĩ ngạn vô thượng hiện ra thì đế uy trấn áp chư thiên, tiên thế định trụ Càn Khôn!
Khi sáu thân hình vĩ ngạn xuất hiện trấn thù Số Hiệu Vạn Cổ, nhiều hành khách trên thuyền quỳ rạp dưới đất. Ý chí vô thượng của Đại Đế Tiên Vương, người bình thường khó thể chống cự lại nó.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không dứt bên tai, sóng lớn đỏ máu ập đến nhấn chìm Số Hiệu Vạn Cổ ngay. Nhưng Số Hiệu Vạn Cổ tỏa ánh sáng Đại Đế chói lòa, ánh sáng Đại Đế Tiên Vương bắn lên cao xé ra cửu thiên thập địa, không thứ gì có thể phá hủy ánh sáng Đại Đế như vậy.
Cuối cùng vang tiếng vù vù, Số Hiệu Vạn Cổ lung lay vài cái, sóng lớn đỏ máu không thể phá hủy Số Hiệu Vạn Cổ mà chỉ nhấn chìm nó.
Khi Số Hiệu Vạn Cổ bị sóng lớn đỏ máu đổ ập xuống, nhiều hành khách trên thuyền thót tim. Nhưng mọi người ngước đầu nhìn sáu thân hình vĩ ngạn vô thượng trên bầu trời thì yên lòng, có Đại Đế Tiên Vương bảo vệ an toàn hơn bất cứ cái gì.