Đế Bá Audio Podcast
Tập 535 [Chương 2671 đến Chương 2675]
❮ sautiếp ❯Chương 2671: Đế Nữ châm trà
Lý Thất Dạ một mình ngồi trước cái bàn nhiều lần tìm kiếm ngôi sao, thường nhấp ngụm trà. Tề Lâm Đế Nữ đứng bên cạnh, khi trà ít đi sẽ rót cho Lý Thất Dạ, nàng không hề bày vẻ kênh kiệu gì, tựa như tỳ nữ thật sự hầu hạ hắn.
Cảnh tượng này khiến các cường giả tu sĩ không biết nên rung động hay hâm mộ. Tề Lâm Đế Nữ hầu hạ, trên đời này hiếm ai có phúc như thế.
Tề Lâm Đế Nữ ở bên cạnh Lý Thất Dạ, khi hắn nhiều lần dò tìm ngôi sao trong vũ trụ, nàng không thể tham ngộ huyền cơ trong đó nhưng đã nhìn ra chút manh mối.
Tề Lâm Đế Nữ động ý niệm, nàng hiểu ngay Lý Thất Dạ không phải chỉ ngắm trời đêm, là hắn đang sưu tầm tọa độ trời sao, hắn ảnh chiếu tọa độ trời sao vào Cuồng Thần hung địa.
Bây giờ Tề Lâm Đế Nữ đã hiểu Lý Thất Dạ đến vì Cuồng Thần hung địa, xem ra Cuồng Thần hung địa thật sự có báu vật xuất thế, không phải mọi người bắt gió bắt bóc.
Thật lâu sau Lý Thất Dạ định được tọa độ, tỏa định thời gian và địa điểm xác Cuồng Thần xuất thế. Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, chậm rãi nhấp ngụm trà tiên, hương vị độc nhất vô nhị quanh quẩn nôi đầu lưỡi.
Lý Thất Dạ phất tay với bốn sư đồ Thiết Thụ Ông, ra lệnh:
– Nhiều người nhiều miệng, lui xuống đi.
Bốn sư đồ Thiết Thụ Ông không dám nói nhiều, yên lặng lui xuống, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ.
Lúc này Tề Lâm Đế Nữ cũng nhẹ vẫy tay ra hiệu mọi người lùi xuống. Tất cả cường giả tu sĩ trên ngọn nói lặng lẽ rời đi, người nào dám kêu một tiếng, không gây chút tiếng động nào.
Khi tất cả đều xuống, nguyên Quan Thần phong chỉ có mình Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ. Gió nhẹ thổi qua rất là thoải mái, sảng khoái.
Mọi người đều lui xuống, Lý Thất Dạ đánh giá kỹ Tề Lâm Đế Nữ. Ánh mắt của Lý Thất Dạ thật càn rỡ, có thể nói là nhìn Tề Lâm Đế Nữ từ trên xuống dưới.
Dáng vẻ Tề Lâm Đế Nữ tự nhiên mặc cho Lý Thất Dạ đánh giá, vì hắn không hề có sự lỗ mãng.
Lý Thất Dạ quan sát Tề Lâm Đế Nữ xong thu về tầm mắt:
– Nàng và Tề Lâm Tiên Vương có ba phần giống nhau, tuy là thân nữ nhi nhưng có thần thái đôi mắt của Tề Lâm Tiên Vương.
Tề Lâm Đế Nữ tràn đầy tò mò hỏi:
– Công tử từng gặp lão tổ tông của chúng ta?
Lý Thất Dạ chỉ cười không trả lời, nhấp ngụm trà. Chốc lát sau Lý Thất Dạ vỗ ghế cạnh mình ra hiệu Tề Lâm Đế Nữ ngồi xuống.
Tề Lâm Đế Nữ cũng không rụt rè, nàng tự nhiên phóng khoáng ngồi xuống cạnh Lý Thất Dạ, quan sát kỹ hắn.
Thanh niên trước mắt trông rất bình thường, vô cùng bình thường. Nếu muốn tìm chỗ nào không bình phàm trên người hắn thì là đôi mắt, hắn có một đôi mắt sâu không lường được, không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó. Bất cứ ai nhìn vào mắt thanh niên sẽ bị nuốt mất.
Mắt là cửa sổ tâm hồn, khi thấy đôi mắt này Tề Lâm Đế Nữ liền hiểu bọn họ không thể nào dòm ngó tâm hồn Lý Thất Dạ được.
Gió nhẹ thổi, uống trà tiên, có mỹ nữ làm bạn, một việc hưởng thụ biết bao.
Lý Thất Dạ hưởng thụ gió nhẹ thổi, nhâm nhi tách trà. Lát sau Lý Thất Dạ lặng im, không nói một câu.
Lý Thất Dạ không nói chuyện, Tề Lâm Đế Nữ ngồi yên bên cạnh hắn, lặng lẽ làm bạn bên hắn.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ nhìn phía xa, nhẹ giọng hỏi:
– Dạ Lâm Tiên Vương lão tổ tông của các người có tin tức gì không?
Tim Tề Lâm Đế Nữ rớt cái bịch, nàng không ngờ Lý Thất Dạ mở miệng hỏi như thế.
Giây lát sau Tề Lâm Đế Nữ lắc đầu nói:
– Tạm thời không có bất cứ tin tức, ít ra hai vị lão tổ tông khác chưa nói cho hậu bối chúng ta tin tức gì về Dạ Lâm lão tổ tông.
Dạ Lâm Tiên Vương là Tiên Vương thứ ba của Tề Lâm Đế gia, cũng là nữ Tiên Vương duy nhất, mạnh nhất của Tề Lâm Đế gia.
Mười một Mệnh Cung, mười một Thiên Mệnh, có thể nói Dạ Lâm Tiên Vương rất mạnh, thực lực hơn xa Tề Lâm Tiên Vương đời thứ nhất Tề Lâm Đế gia. Dạ Lâm Tiên Vương có mười một Mệnh Cung, mười một Thiên Mệnh, cách đỉnh Đại Đế Tiên Vương chỉ một bước.
Với Tề Lâm Đế gia bọn họ, nếu nói Tề Lâm Tiên Vương sáng lập Tề Lâm Đế gia thì Dạ Lâm Tiên Vương đặt địa vị Tề Lâm Đế gia không thể lay động.
Dù sao Tiên Vương có mười một Mệnh Cung, mười một Thiên Mệnh quá mạnh, đủ để ngạo chư đế chúng thần. Chỉ tồn tại như Thế Đế mới mạnh hơn Dạ Lâm Tiên Vương được.
Làm Tiên Vương cường đại không gì sánh bằng, cũng là nữ Tiên Vương hiếm hoi trên đời, khi Khải Chân Tiên Đế khởi động chinh chiến chung cực lần thứ sáu thì Dạ Lâm Tiên Vương không chút do dự tham gia.
Khi bước lên hành trình chung cực, từ đó Dạ Lâm Tiên Vương bặt vô âm tín, không ai biết kết cuộc bọn họ như thế nào.
Nghe Tề Lâm Đế Nữ trả lời, tim Lý Thất Dạ đập nhanh, dù biết đáp án hắn vẫn không kiềm được hỏi một câu vì trong lòng còn ôm chút may mắn. Lý Thất Dạ hiểu rất rõ một khi bước lên chinh chiến chung cực thì không có may mắn gì nữa.
– Đại đạo dài dặc, ai cùng đồng hành.
– Đại đạo cực khổ, ai có thể đầu bạc.
Lý Thất Dạ buồn bã buông tiếng thở dài.
Trải qua vô số sống chết, vô số chinh chiến, trái tim Lý Thất Dạ đã chết lặng nhưng đôi khi vẫn bị xúc động.
Lý Thất Dạ biết rõ đây là một cuộc luân hồi, là số mệnh của mõi vị Tiên Đế nhưng lòng vẫn ôm chút hy vọng, hoặc thấy chút kỳ tích trên người họ.
– Trở thành Đại Đế Tiên Vương, không dễ dàng
Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, chậm rãi nói:
– Nhưng khi mỗi vị Đại Đế Tiên Vương đối diện số mệnh của mình, sứ mạng của mình thì càng khó khăn hơn. Trước khi trở thành Đại Đế Tiên Vương chỉ vô địch vì bản thân, nhưng sau khi thành Đại Đế Tiên Vương thì không còn vì mình.
Nghe Lý Thất Dạ nói một tràng, lòng Tề Lâm Đế Nữ rung động. Khoảnh khắc này nàng nghĩ đến nhiều thứ, Tề Lâm Đế Nữ nghĩ tới nhiều truyền thuyết về Đại Đế Tiên Vương.
Giờ này khắc này, Tề Lâm Đế Nữ mở miệng muốn nói, nhưng không biết nói từ đâu, cuối cùng nàng nuốt ngược lời nói.
Lý Thất Dạ lặng im nhìn ngôi sao phương xa. Đại đạo dài dặc, từng người rời đi, cảm nhận này, mùi vị này chỉ có người đứng trên đỉnh mới biết.
Cho nên Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế lánh đời rồi ít khi hỏi đến hồng trần, càng thiếu nhập thế, không hỏi nhiều đời sau, đây xem như chém hồng trần.
Dù là tồn tại nào, trải qua các thời đại hồng trần, đưa tiễn người từng đời lại từng đời thì đạo tâm kiên định cách mấy cũng bị mài mòn. Năm tháng vô tình, thời gian càng vô tình.
Đi qua các thời đại hồng trần, trải qua từng đời sẽ khiến người phát điên, không phải thần thánh nhập thánh thì là điên cuồng thành ma.
Các thời đại trôi qua, Lý Thất Dạ nhiều lần đưa tiễn người bên cạnh mình, chôn vùi người mình yêu, người yêu mình.
Trong dòng sông thời gian dài dòng này Lý Thất Dạ từng tiễn các vị vị Tiên Đế bước lên hành trình, chính mắt thấy các vị Tiên Đế đi xa. Trong hành trình chung cực biết rõ không có kết quả, biết rõ có đi không về, mỗi một vị Tiên Đế, mỗi đời Tiên Vương vẫn dũng cảm xung phong.
Chương 2672: Ai để lại dấu vết năm tháng
Lý Thất Dạ biết rõ chinh chiến như vậy sẽ không có kết cuộc tốt nhưng hắn bất lực, không có cách nào xoay chuyển, không thể thay đổi số mệnh con đường này. Điều Lý Thất Dạ có thể làm là luân hồi từng thời đại, cố gắng từng thời đại, tích lũy qua các thời đại, cuối cùng chiến đấu vì một mục tiêu tận cùng thế giới.
Nơi đó Lý Thất Dạ chỉ cần một đáp án, hoặc các đời Đại Đế Tiên Vương đều muốn đáp án đó. Như Thiển Tó Vân, nàng cũng cầu đáp án, nhưng mỗi người muốn đáp án khác nhau.
Cùng là viễn chinh tận cùng thế giới, có cùng mục đích, đáp án của Lý Thất Dạ và Thiển Tố Vân khác nhau.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn Lý Thất Dạ lặng im nhìn vũ trụ xa xăm, trái tim nàng đập loạn, dường như chạm vào cái gì, có cái gì xúc động góc mềm mại sâu nhất lòng nàng.
Lý Thất Dạ lúc này vẫn rất bình thường nhưng cho người cảm giác trống rỗng, hắn vượt qua tuyên cổ, người dính đầy nhân quả dòng sông thời gian, dường như hắn mang đến cổ xưa thương tang. Trong đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn chứa mọi thứ trên đời, ân ái tình thù, thánh ma hiển đạt, hồng trần ba ngàn canh giờ đều biểu đạt trong đôi mắt đó.
Trong khoảnh khắc nam nhân bình thường này như trải qua ngàn vạn lần luân hồi, hắn mãi mãi không thay đổi trong dòng sông thời gian, trái tim không thể lay động vẫn đang đạp, như nhịp tim của thế giới.
Thương hải tang điền, vạn vật biến đổi, chỉ có trái tim ban đầu đó không thay đổi, chỉ có hắn vẫn cố chấp truy cầu, hắn vẫn kiên định bướcchân tiến lên.
Thời gian vô tình mài mòn mọi thứ trên đời nhưng không thể xóa đi trái tim cháy bỏng của hắn, không thể mài mòn truy cầu vĩnh hằng không thể thay đổi của hắn, không cách nào ngăn cản bước chân kiên định tiến lên của hắn.
Trong khoảnh khắc đó Tề Lâm Đế Nữ không cảm thấy nam nhân trước mắt bình thường, hắn thật là bất phàm, có sức hấp dẫn không thể ngăn cản. Sức hấp dẫn này không phải túi da đẹp trai, không phải khí chất mê người. Sức hấp dẫn đó là năm tháng ban tặng, dòng sông thời gian dài đằng đẳng lắng đọng, là ba ngàn thế giới luân hồi vô tận mài nhẵn. Sức hấp dẫn này là vô cùng, độc nhất vô nhị.
Trái tim Tề Lâm Đế Nữ bay xa thật xa, một lúc lâu sau nàng mới tỉnh táo lại, cười khổ lắc đầu, nàng đang nghĩ gì vậy?
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, hắn nhìn Tề Lâm Đế Nữ, ung dung nói:
– Sau chinh chiến chung cực lần thứ sáu, Tề Lâm Đế gia các người có được một thứ, một thứ từ bên trên bay xuống chứ không thuộc về Tề Lâm Đế gia.
Lý Thất Dạ chỉ lên trời.
Tề Lâm Đế Nữ bật thốt:
– Sao ngươi biết!?
Nhưng tỉnh táo lại Tề Lâm Đế Nữ không hề thấy lạ, Lý Thất Dạ sâu không lường được, chuyện này không thể giấu diếm đôi mắt hắn.
Tề Lâm Đế Nữ lấy lại tinh thần, nàng hít sâu, gật đầu chậm rãi nói:
– Không giấu gì công tử, đúng là Tề Lâm Đế gia gã có được một thứ.
Tề Lâm Đế gia sở hữu thứ đó đã khá lâu nhưng không cách nào giải ảo diệu được, cho nên bọn họ cố ý chiêu lãm một số tu sĩ hoặc phàm nhân giỏi về phù văn cổ.
Lý Thất Dạ hỏi:
– Hai vị Tiên Vương nhà các người nói sao?
Tề Lâm Đế Nữ lắc đầu nói:
– Nghe lão tổ tông của gia tộc nói hai vị Tiên Vương tổ tông không chịu nhận cái này, chỉ nói quý không thể tả, chỉ chờ người có duyên.
– Vậy là đúng rồi.
Nghe thế Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Bọn họ không chịu dính vào nhân quả trong đó, bọn họ độn vu không hiện, không chịu nhận cũng đúng. Thiên tru lơ lửng trên đầu thật sự khiến người bất an.
– Nói vậy là… Công tử biết thứ đó?
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Tề Lâm Đế Nữ hỏi dồn:
– Công tử có thể cho biết đó là vật gì được không?
Thật ra thứ đó vào tay Tề Lâm Đế gia rồi lão tổ tông của họ luôn suy ngẫm, nhưng khó mà tìm ra huyền cơ trong đó.
Tề Lâm Đế gia là nơi ngọa hổ tàng long, dù hai Tiên Vương ẩn thế không ra thì vẫn có Thượng Thần còn sống, truyền thừa như Tề Lâm Đế gia loại báu vật gì mà không có? Nhưng các lão tổ tông Tề Lâm Đế gia không nhìn thấu thứ này được, vì thế khiến các lão tổ tông càng hứng thú hơn.
Huống chi hai Tiên Vương Tề Lâm Đế gia từng nói thứ đó quý không thể tả, nghĩa là thứ này đúng thật kinh thế vô song. Chính vì hai Tiên Vương nói thế làm Tề Lâm Đế gia luôn muốn giải mở ảo diệu này.
– Là vật gì thì chờ ta xem liền biết.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nàng nói với lão già nhà các người một tiếng,ta muốn tận mắt nhìn thấy thứ này.
Lời của Lý Thất Dạ làm Tề Lâm Đế Nữ giật mình. Thứ này là một trong cơ mật cao nhất của Tề Lâm Đế gia bọn họ, đừng nói người ngoài, dù là đệ tử Tề Lâm Đế gia muốn trông thấy cũng không thể. Tề Lâm Đế Nữ là người kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia chỉ được xem nó một lần.
Dù vậy Tề Lâm Đế Nữ không từ chối, nàng gật đầu dịu dàng nói:
– Công tử muốn xem thì ta sẽ nói cho các lão tổ tông một tiếng, hy vọng lão tổ tông có thể châm chước một chút.
Mặc dù Tề Lâm Đế Nữ đồng ý nhưng nàng không quyết định được, nàng không dám hứa trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ cười cười, tiếp tục nhìn bầu trời. Thứ Lý Thất Dạ muốn xem, mặc kệ Tề Lâm Đế gia có muốn hay không, hắn chỉ báo trước một tiếng đã là nghĩ tình cũ.
Lát sau Tề Lâm Đế Nữ mở miệng hỏi:
– Công tử đến vì Cuồng Thần hung địa sao?
Lý Thất Dạ vẫn nhìn ngôi sao, gật đầu nói:
– Đúng rồi, Cuồng Thần chết đã lâu, xác chết mất tích cũng nên hiện thế. Nếu nó không hiện thế thì ta sẽ đào nó ra!
Lý Thất Dạ muốn có bạch sáo trang của Cuồng Thần, mặc kệ xác Cuồng Thần có xuất thế hay không thì hắn phải chiếm được. Nếu xác Cuồng Thần không xuất thế vậy Lý Thất Dạ sẽ tự tay đào nó ra.
Tề Lâm Đế Nữ nói:
– Cuồng Thần bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn chết tại đây, không rõ tung tích xác chết. Nghe đồn kho báu cả đời Cuồng Thần cũng chôn vùi theo.
Người ta không biết câu chuyện bí ẩn này nhưng Tề Lâm Đế Nữ là người sẽ kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia nên rất rõ ràng về nó.
– Tề Lâm Đế gia các người không thiếu báu vật, tuy báu vật của Cuồng Thần không kém nhưng sao sánh bằng kho báu Tiên Vương của Tề Lâm Đế gia các người?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chẳng lẽ nàng đến vì báu vật Cuồng Thần?
Tề Lâm Đế Nữ mỉm cười nói:
– Báu vật chỉ là tùy duyên.
Khi Tề Lâm Đế Nữ cười có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, bất cứ nam thanh niên nào nhìn cũng điên đảo thần hồn.
Tề Lâm Đế Nữ nói:
– Dị tượng Cuồng Thần hung địa lần này làm đế gia chúng ta sợ có tà vật xuất thế, cho nên riêng khiến ta tiến đến nhìn xem, tránh cho hại lê dân bá tánh.
Điều Tề Lâm Đế gia lo lắng cũng có đạo lý, dù sao Cuồng Thần hung địa tiếp giáp với Tề Lâm cảnh, lỡ có tà vật gì thì Tề Lâm Đế gia bọn họ đứng mũi chịu sào. Tề Lâm Đế gia không hy vọng lại xảy ra chuyện cắn nuốt thiên địa như Cuồng Thần đã làm.
– Tuy Cuồng Thần hung địa hơi hiểm ác nhưng đó chỉ là oán niệm tuyệt vọng và sát khí Tiên Đế.
Chương 2673: Xác của Cuồng Thần
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Mảnh đất hoang này làm sao có tà vật gì? Tuy Cuồng Thần rất mạnh nhưng mũi tên chung cực của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế ẩn chứa áo nghĩa chung cực nhất tiễn đạo của hắn. Mũi tên đó làm Cuồng Thần chết hẳn, dù hắn có thủ đoạn nghịch thiên cách mấy cũng không sống nổi.
– Trước mũi tên này đừng nói là Thượng Thần, dù có là Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế nếu không đỡ nổi mũi tên thì chỉ có đường chết.
Nói đến đây Lý Thất Dạ rất là cảm thán, tuy trong Tiên Đế Cửu Giới, Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế không là Tiên Đế kinh tài tuyệt diễm nhất, không phải Tiên Đế mạnh nhất, nhưng nói về đạo nghệ tiễn đạo thì không có bất cứ Tiên Đế nào đánh đồng được, càng đừng nói là vượt qua.
Bởi vậy làm hậu nhân của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, tương lai Tiễn Vô Song muốn vượt qua Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế sẽ phải đi chặng đường dài, đại đạo của nàng cực kỳ gian khổ.
Lý Thất Dạ đột nhiên nhìn chằm chằm trời sao, nói với Tề Lâm Đế Nữ:
– Báo với lão già Tề Lâm gia các ngươi một tiếng trước đi, ta giải quyết xong việc nơi này sẽ đi Tề Lâm Đế gia các ngươi ngay.
Nhìn Lý Thất Dạ đi xa, một lúc lâu sau Tề Lâm Đế Nữ mới thu về tầm mắt. Tề Lâm Đế Nữ buông tiếng thở dài, truyền tin tức.
Sâu trong Cuồng Thần hung địa, khói đen như mực nước, đứng đây khiến người cảm giác như đang trong hồ mực, khắp nơi là khói đen đậm đặc khó tan.
Tại đây đất đai nứt vỡ, trên trời lơ lửng một vụn vỡ. Ngôi sao to lớn này có thể che mất nửa khung trời.
Dưới đất có một hồ nữa, hồ đầy máu đen đặc, đất tuôn trào máu đen như dưới lòng đất có máu đen vô cùng vô tận sắp phun ra.
Một cái xác siêu khổng lồ nổi giữa hồ, cái xác trông như ngọn núi nhỏ. Cái xác đã bị hóa thạch, nếu không thấy đường nét cái xác rõ ràng thì sẽ tưởng đây đúng là ngọn núi.
Thánh Lão Lục đang thì hục lôi kéo cái xác siêu khổng lồ tới bên bờ, gã lôi được cái xác lên bờ đã mệt nín thở.
Thực lực của Thánh Lão Lục có thể dời núi lấp biển, nhưng khi kéo cái xác siêu khổng lồ đi khiến gã cực kỳ vất vả.
Đừng bao giờ coi thường xác chết to cỡ ngọn núi nhỏ này, đây là xác Cuồng Thần. Khi Cuồng Thần còn sống là một Thượng Thần có mười một đồ đằng,. Cách Cổ Thần chỉ một bước. Thử nghĩ tồn tại như vậy thì trọng lượng cơ thể khủng bố biết bao, khi còn sống nặng cỡ vòm trời.
Tuy Cuồng Thần chết lâu rồi nhưng thể vọng vẫn rất kinh người.
Lý Thất Dạ nhìn cái xác Cuồng Thần bị Thánh Lão Lục kéo lên bờ, gật gù nói:
– Rốt cuộc xuất thế, đỡ ta khỏi phải tốn nhiều công sức đào hắn từ lòng đất lên.
Người Thánh Lão Lục lem luốc, gã thở hổn hển nói:
– Ài, mệt chết mất!
Lý Thất Dạ liếc Thánh Lão Lục, lạnh nhạt nói:
– Nếu ngươi đánh bạc chân thân thì một ngân hà cũng sẽ bị ngươi kéo xuống, kéo cái xác chết này có gì khó?
– Ha ha ha! Lão tổ tông đừng làm khó ta.
Thánh Lão Lục lúng túng cười gượng:
– Nếu để các sư phụ của ta biết ta ở đây chơi thì sẽ đánh gãy hai chân của ta.
Thánh Lão Lục lén trốn ra tông môn, gã giấu chân thân chạy vào thành Tề Lâm lăn lộn hòng giấu mình, qua đó trốn thoát sư môn truy bắt.
Nếu bây giờ Thánh Lão Lục lộ ra chân thân, lộ ra lực lượng thì sớm muộn gì cũng bị trưởng bối tông môn truy tra được, khi đó gã sẽ bị sư phụ đánh gã hai chân túm về tông môn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ném cho một câu:
– Ngươi sớm muộn gì sẽ bị đánh gãy hai chân bắt về.
Lý Thất Dạ nói một câu khiến Thánh Lão Lục hết sức khó xử, gã cười gượng, da đầu tê dại. Đương nhiên Thánh Lão Lục biết rồi sẽ có ngày gã bị bắt về, nhưng gã thà rằng trốn được một ngày hay một ngày.
Thánh Lão Lục đã thanh lý sạch sẽ máu đen trên xác Cuồng Thần lộ ra mặt mày thật. Thân thể Cuồng Thần to lớn, mặt mũi thô kệch, dù chết lâu rồi vẫn toát ra khí thế không giận mà uy, khiến người không dám khinh thường.
Giữa trán Cuồng Thần có dấu ấn một quyền trượng, dù Cuồng Thần chết lâu rồi nhưng dấu hiệu quyền trượng vẫn lấp lánh ánh sáng vàng như đúc bằng hoàng kim.
Cuồng Thần xuất thân từ Thiên tộc nên có dấu hiệu độc nhất vô nhị của Thiên tộc. Cuồng Thần lại là Thượng Thần có mười một đồ đằng, quyền trượng Thiên tộc của gã lên đến trình độ cao quý nhất, nên thời gian dài đằng đẵng vẫn không cách nào xáo nhòa dấu ấn này.
– Đây là Thượng Thần mười một đồ đằng, nếu thần tính vẫn còn thì quý giá biết bao, thật là báu vật vô giá.
Thánh Lão Lục rất là cảm khái:
– Nếu thần tính còn thì chỉ tính quyền trượng đã là thần khí vô thượng có thể trấn áp chư thiên thần.
Một Thượng Thần có mười một đồ đằng là tồn tại cường đại biết bao, nghe đồn Cổ Thần thứ nhất của Thập Tam Châu là Vô Già Cổ Thần, tưng đánh bại U Thiên Đế, khiêu chiến Hỗn Nguyên Thiên Đế.
Hỗn Nguyên Thiên Đế thì không nói nhiều, đó là Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh, là người phát động chinh chiến chung cực lần thứ hai. Sự cường đại của Hỗn Nguyên Thiên Đế không cần kể lể.
U Thiên Đế là một tồn tại khủng bố, là Đại Đế thứ nhất có mười một Thiên Mệnh sau khi Thanh Mộc Thần Đế khai sáng thời đại Đại Đế. Khi Hỗn Nguyên Thiên Đế còn trẻ từng được U Thiên Đế chăm sóc.
Nhưng Đại Đế vô địch như vậy cuối cùng thua vào tay Vô Già Cổ Thần, có thể tưởng tượng Cổ Thần khủng bố biết bao.
Có người nói Vô Già Cổ Thần là Cổ Thần mạnh nhất, vô địch Đệ Thập Giới. Tóm lại Cuồng Thần có mười một đồ đằng đủ chứng minh gã cường đại.
Thượng Thần như vậy dù chết rồi, nếu xác còn giữ được thần tính thì xác chết đó quý giá biết bao. Như Thánh Lão Lục nói, đầy là vật báu vô giá.
– Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế không dễ chọc.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Tuy lúc đó Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế cách ức vạn trời sao nhưng không phải một mũi tên bắn đại có thể giết Cuồng Thần. Mũi tên đó là mũi tên chung cực của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, trong mũi tên ẩn chứa lực lượng suốt đời của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, bao gồm áo nghĩa tiễn đạo chung cực. Nếu không Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế đã chẳng tới mức bắn xong mũi tên đó liền có thiên tru giáng xuống.
– Với mũi tên đó Cuồng Thần không thành tro đã là ghê gớm, còn giữ lại xác chết chứng minh hắn cường đại. Thần tính đã bị mũi tên bắn nát, còn lại ít ỏi thần tính bị dòng sông thời gian xói mòn rồi.
Ngã xưa Cuồng Thần và Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế quyết thắng thua trong một chiêu, một chiêu định sống chết. Một mũi tên khiến bao người Thập Tam Châu kinh sợ. Cuồng Thần khó thoát chết, cuối cùng giữ được toàn thây chứng minh gã cường đại khiến người kiêng kị.
– Bây giờ làm sao đi vào?
Thánh Lão Lục nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Nếu để tiểu nhân phá thế giới trong người Cuồng Thần thì phải chờ mấy chục năm.
Lý Thất Dạ nhìn xác Cuồng Thần, vươn tay ấn quyền trượng trên đầu gã. Hỗn Độn chi khí quanh quẩn trên bàn tay Lý Thất Dạ thật lâu không tán.
Ong ong ong ong ong!
Không lâu sau quyền trượng trên trán Cuồng Thần phát ra tiên quang, dấu ấn quyền trượng như đúc bằng hoàng kim càng tỏa sáng chói mắt, như thể nó có sự sống.
Chương 2674: Tiểu Ác Ma 1
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Đi theo!
Răng rắc!
Đầu to của Cuồng Thần tách ra, từ giữa trán nứt một đường trông như hiệp cốc, Lý Thất Dạ biến mất sau khe hở.
Thấy Lý Thất Dạ đi vào thì Thánh Lão Lục không còn lo lắng gì nữa, gã cũng biến mất trong đó, vào thế giới bên trong.
Khi vào thế giới bên trong Cuồng Thần, đó là một thế giới u ám. Nơi này không có sự sống, một mảnh tĩnh lặng. Ngước đầu lên bầu trời âm u, không chút ánh sao, có thể nói nơi đây không có ánh sáng nào.
Đứng trong thế giới này, giương mắt nhìn lại chỉ thấy mười hai tòa cung điện sieu to dập vào mắt. Mười hai cung điện cao ngất đâm mây, cảm giác không leo lên nổi.
Nhưng mười hai cung điện siêu to này không chút ánh sáng, mỗi tòa cung điện cổ sưa loang lổ, có một số nứt nẻ như tùy thời sụp đổ.
Nhìn mười hai tòa cung điện sừng sững trước mắt, Thánh Lão Lục rung động nói:
– Mười hai Mệnh Cung, mười hai Mệnh Cung mười một đồ đằng, tuy thân chết đạo tiêu, đồ đằng diệt nhưng mười hai Mệnh Cung còn đó. Thứ này cứng rắn biết bao.
Mười hai tòa cung điện này là mười hai Mệnh Cung của Cuồng Thần. Trước kia Cuồng Thần bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế một mũi tên bắn chết, gã thân chết đạo tiêu, mười một đồ đằng chịu tải tất cả của gã vì thế thành tro bụi.
Nhưng trước lực lượng tính hủy diệt đó mười hai Mệnh Cung vẫn tồn tại, mười hai Mệnh Cung cứng rắn biết bao.
– Đây là thứ rèn giũa nhiều lần, với tu sĩ ở mức độ nào đó Mệnh Cung đại biểu hết thảy, không còn Mệnh Cung là mất hết mọi thứ.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Tuy mũi tên của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế không hủy diệt Mệnh Cung của Cuồng Thần nhưng mười hai Mệnh Cung thành gạch gói vụn.
Thánh Lão Lục chảy nước miếng nói:
– Nếu mười hai Mệnh Cung này bảo tồn hoàn chỉnh thì tốt biết mấy, nó quý giá hơn báu vật gì đó.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Dù là với Thượng Thần hay Đại Đế Tiên Vương, nếu bọn họ không bị thương nặng thì không dễ chết. Nếu chết thảm thì chắc chắn là thân chết đạo tiêu, hầu như không thể hoàn chỉnh để lại Mệnh Cung của mình.
Thánh Lão Lục trầm ngâm một lúc, tò mò nói:
– Nhưng ta nghe người ta bảo từng có một vị Đại Đế giữ lại Mệnh Cung hoàn chinh che chở cho hậu nhân.
Lý Thất Dạ lặng im một lúc, gật nhẹ đầu:
– Đúng, đúng là có một vị Đại Đế giữ lại Mệnh Cung hoàn chinh che chở cho hậu nhân. Trên đời này không có gì tốt bằng Đại Đế Tiên Vương để lại Mệnh Cung che chở hậu nhân của mình. Tuy Đại Đế Tiên Vương có thể sống che chở hậu nhân, nhưng khi nào họ còn sống là thiên tru sẽ có ngày giáng xuống. Thiên tru buông xuống, nếu ở bên cạnh hậu nhân sẽ là tai nạn.
Lý Thất Dạ buồn bã thở dài:
– Nếu để lại Mệnh Cung che chở hậu nhân thì sẽ là bảo lũy an toàn nhất trên đời, là phúc trạch lớn nhất thế gian, khiến hậu nhân đời đời không lo. Nhưng để hoàn chỉn hgiữ lại Mệnh Cung là việc vô cùng khó khăn, cực kỳ đau đớn.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy Thánh Lão Lục lặng im, bản thân gã xuất thân từ đế thống tiên môn, cũng biết Đại Đế Tiên Vương hoàn chỉnh để lại Mệnh Cung có ý nghĩa gì.
Nếu Đại Đế Tiên Vương muốn để lại Mệnh Cung hoàn chỉnh thì không đơn giản là trả giá không cách nào đánh giá hết, người ngoài khó mà tưởng tượng hết cực khổ trong đó.
Thử nghĩ Đại Đế Tiên Vương trả giá đắt không đong đếm được, chịu đựng đau đớn không cách nào tưởng tượng chỉ vì để lại Mệnh Cung che chở hậu nhân hoặc người nào đó, Đại Đế Tiên Vương làm như vậy là yêu sâu sắc biết bao.
– Tìm một chút đi.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Thánh Lão Lục:
– Trừ bộ sáo trang ra báu vật khác cũng tốt, kỳ trân cũng vậy, đều thuộc về ngươi.
Thánh Lão Lục lấy lại tinh thần, vô cùng hưng phấn, mắt sáng rực vội lạy Lý Thất Dạ:
– Ha ha ha! Nếu lão tổ tông đã nói vậy thì tiểu nhân không khách sáo, đa tạ lão tổ tông ban thưởng.
Cuộc đời Cuồng Thần cất chứa nhiều kỳ trân dị bảo, trừ đi bạch sáo trang tuyệt thế vô song thì Cuồng Thần có được báu vật cũng rất kinh người. Giờ Lý Thất Dạ chỉ cần một bộ sáo trang, những cái khác thuộc về Thánh Lão Lục, gã sắp giàu to.
Đương nhiên Lý Thất Dạ không cho Thánh Lão Lục báu vật nào thì gã cũng không dám nói gì, giờ hắn ban cho gã tất cả báu vật đó là vì thích gã.
Thánh Lão Lục nhìn mười hai cung điện cao lớn trước mắt như các kho báu hiện ra, lòng lâng lâng không biết nên bắt đầu từ kho báu nào.
Thánh Lão Lục chọn đại một cái:
– Cái này đi!
Thánh Lão Lục chỉ đại tòa cung điện, chạy nhanh vào.
Khi Thánh Lão Lục sắp đến gần cung điện thì trên bầu trời đột nhiên vang lên giọng âm trầm:
– Ha ha ha! Ai dám càn rỡ trong địa bàn của bổn tọa?
– Cuồng Thần!
Nghe giọng nói âm trầm đó Thánh Lão Lục kinh hoàng, mặt trắng bệch.
– Không sai, chính là bổn tọa!
Giọng âm trầm lại vang lên quanh quẩn trên bầu trời:
– Trăm ngàn vạn năm qua không ngờ còn có người nhớ bổn tọa, hiếm có.
– Mụ nội nó!
Thánh Lão Lục sợ đến mặt không chút máu trốn ra sau lưng Lý Thất Dạ:
– Lão tổ tông, cứu mạng! Cuồng Thần chưa chết!
Thánh Lão Lục núp sau lưng Lý Thất Dạ, co rút đầu như rùa đen, với gã thì trời có sụp xuống cứ giao cho Lý Thất Dạ gánh.
Không thể trách Thánh Lão Lục tham sống sợ chết, chỉ vì danh tiếng Cuồng Thần rất khủng khiếp. Thượng Thần có mười một đồ đằng, đặt ở thời đại nào cũng là tồn tại uy hiếp Thập Tam Châu.
Một Thượng Thần có mười một đồ đằng thì không yếu hơn Đại Đế Tiên Vương bình thường, Thượng Thần là tồn tại đồ thần diệt ma, thậm chí có năng lực chém giết Tiên Đế bình thường.
Ngẫm lại Thượng Thần như thế ở trước mặt mình, nói không sợ là lừa người.
Tuy Thánh Lão Lục rất mạnh nhưng gã chỉ là vãn bối, nếu gặp một vị Thượng Thần có mười một đồ đằng thì gã sẽ co giò chạy, trốn bao xa hay bấy nhiêu. Đối địch với Thượng Thần thì chỉ có đường chết, trừ phi là đỉnh Đại Đế Tiên Vương, nếu không Đại Đế Tiên Vương gặp phải Thượng Thần cũng không đánh lại.
Lý Thất Dạ nhìn trời, cười nói:
– Bớt giả thần giả quỷ đi. Nếu Cuồng Thần còn sống sẽ không mặc kệ thể xác của mình mục nát.
– Ha ha ha! Tiểu bối, ngươi biết cái gì?
Giọng âm trầm tiếp tục quanh quẩn trên bầu trời:
– Phá rồi lập, chết rồi trọng sinh, tiểu bối như ngươi không thể lĩnh ngộ được!
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười toe, từ tốn nói:
– Nếu ngươi thật sự là Cuồng Thần, có bản lĩnh gì cứ dùng hết đi, để ta siêu độ luôn, vì ức vạn sinh linh đã chết. Há mồm leìn nuốt ức vạn sinh linh, chết không chết tội!
– Siêu độ?
Giọng âm trầm hừ lạnh một tiếng:
– Tiểu bối, để ta độ hóa các ngươi đi. Niệm tình các ngươi vô tri, bổn tọa sẽ dẫn các ngươi đi hướng ánh sáng.
Dứt lời, trên bầu trời đột nhiên giáng xuống vô số ánh sao.
Nội thế giới này vốn âm u. Tĩnh lặng, không có bất cứ sự sống. Hiện tại đột nhiên giáng xuống vô số ánh sao, tựa như quang minh phổ chiếu.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc đó tựa như một đại thế giới mở ra, mười hai cung điện biến mất, trước mắt Lý Thất Dạ, Thánh Lão Lục là ánh sao mênh mông vô ngần. Ngân hà lưu chuyển, ngân hà lao nhanh, trời trăng sao vòng quanh, vũ trụ bao la hùng vĩ vô song chìm nổi.
Chương 2675: Tiểu Ác Ma 2
Lý Thất Dạ, Thánh Lão Lục như đang trong một thế giới mênh mông, trời trăng sao cách bọn họ thật gần, cho người cảm giác mình có thể nắm giữ trời trăng sao, mình là trung tâm vũ trụ.
Ong ong ong ong ong!
Một ngân hà háo thành cây cầu dài, từ dưới chân Lý Thất Dạ bắc hướng vũ trụ sâu thẳm, vươn đi nơi xa xăm. Sâu trong vũ trụ tiên khí cuồn cuộn, vạn pháp chìm nổi, thấp thoáng bóng tiên nhân, vô cùng bí ẩn, khiến người nhìn lòng hướng về.
Một thân hình cao lớn vô song đứng trên cây cầu dài ngân hà biến ra, thân hình mờ nhạt khiến người nhìn không rõ ràng, nhưng tỏa ánh sáng thần thánh như thể đó là sứ giả tiếp dẫn của tiên giới, có thể tiếp dẫn bất cứ người nào đi tiên giới.
Thân hình cao lớn vô thượng mở miệng nói:
– Người trẻ tuổi, tuy rằng ngươi huênh hoang nhưng gặp ta tại đây là có duyên, để ta dẫn độ ngươi đi quốc gia tiên giới.
Thanh âm rất là hiền hòa, khi thanh âm đó vang lên thì đại đạo hòa cùng, cảm giác không thể sánh ngang.
Thánh Lão Lục núp sau lưng Lý Thất Dạ ló đầu ra nhìn quốc gia lấp lánh tiên quang sâu trong ngôi sao:
– Thật sự có quốc gia như vậy?
Lý Thất Dạ cốc đầu Thánh Lão Lục:
– Bớt mơ giữ ban ngày đi.
Lý Thất Dạ cười mắng:
– Đây chỉ là dụ dỗ bình thường, có thể giấu diếm được, đạo hạnh thiên nhãn của ngươi sao? Ngươi bị hù sợ sao?
Lý Thất Dạ mắng Thánh Lão Lục xong cười nói:
– Trò vặt này chỉ đáng là tạp kỹ ven đường cũng dám khoe khoang trước mặt ta?
Dứt lời, mắt Lý Thất Dạ sáng tỏ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lý Thất Dạ không cần công lực gì, đôi mắt nhìn thấu của hắn làm hư vọng tan vỡ, hư ảo dụ dỗ lòng người làm sao ngăn được đôi mắt vô thượng thấu hiểu của Lý Thất Dạ?
Trong phút chốc ngôi sao, ngân hà, cầu dài, thân hình cao lớn vô thượng đều tan vỡ như bọt nước, biến mất không còn bóng dáng.
Bầu trời vẫn tối tăm, mặt đất vẫn tĩnh lặng, làm gì có trời trăng sao, quốc gia tiên giới? Toàn bộ đô chẳng qua là hư ảo.
Khi hư ảo bị một ánh mắt của Lý Thất Dạ phá nát, giọng âm trầm cực kỳ tức giậngiận nói:
– Tiểu bối, dám phá thần thuật của ta! Ta vĩnh viễn trở thành giòi trên xương các ngươi!
Vù vù vù vù vù!
Gió âmvù vù, bầu trời đổ xuống làn sương như mực nước. Sương mực nước như có sinh mệnh chui vào cơ thể Lý Thất Dạ và Thánh Lão Lục, như muốn cướp lấy cơ thể của bọn họ.
Thấy sương đen chui vào cơ thể mình, Thánh Lão Lục giật bắn người lập tức phong kín thân thể:
– Mợ ơi, đây là thứ quái quỷ gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười, mắt bắn ra tia sáng:
– Mị si võng lượng cũng dám càn rỡ trước mặt ta?
Ầm!
Đôi mắt Lý Thất Dạ bắn ra ánh sáng cuồn cuộn không dứt, hai luồng sáng tuôn ra tựa như vượt qua tuyên cổ, xuyên qua trăm ngàn vạn năm.
Hai luồng sáng hòa tan sương đen đánh nó bay lên trời.
Ầm!
Hai luồng sáng đan vào nhau khống chế sương đen chặt chẽ nặn thành một cục.
Nhìn đôi mắt Lý Thất Dạ bắn ra hai cột sáng, Thánh Lão Lục cực kỳ hâm mộ:
– Ánh sáng tuế nguyệt!
Thứ đó vãn bối như bọn họ không thể có, cần trải qua vô số tháng năm luân hồi mới có ánh sáng tuế nguyệt. Loại ánh sáng tuế nguyệt này có thể nhìn thấu thật, nhận ra ảo diệu, tạo căn nguyên. Ánh sáng tuế nguyệt đó là thứ quý giá nhất trên đời, là sự ma luyện lâu dài.
Khi ánh sáng đôi mắt Lý Thất Dạ trói sương đen buộc nó lộ ra chân thân chỉ là sương đen cỡ nắm tay. Đoàn sương đen dường như là một sinh linh, có răng nanh nhọn, lưng có cánh, mặt mày dữ tợn như Tiểu Ác Ma.
Sinh linh nho nhỏ bị Lý Thất Dạ nhốt chặt nhưng rất hung hăng quát vào mặt Lý Thất Dạ:
– Ngươi… Ngươi… Ngươi là ai? Mau thả ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!
Thánh Lão Lục nhìn sinh linh như Tiểu Ác Ma bị nhốt lại mà vẫn hung hăng, lấy làm lạ đánh giá nó:
– Đây là thứ gì?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Là oán khí của Cuồng Thần trước khi chết. Lúc Cuồng Thần sắp chết oán khí quá nặng, oán khí trong người thành sinh linh. Tề Lâm Đế gia lo lắng có lý, oán khí Cuồng Thần quá lớn rồi sẽ có hậu hoạn.
Bị Lý Thất Dạ tỏa định không thể nhúc nhích, Tiểu Ác Ma hét chói tai:
– Tiểu bối, ngươi nhanh chóng thả ta ra, nếu không có ngày bổn tọa khiến các ngươi sống không bằng chết!
Tiểu Ác Ma không hề sợ ngược lại càng hung dữ.
Lý Thất Dạ nhìn Tiểu Ác Ma, chậm rãi nói:
– Đánh chết cái nết không chừa, bản tính khó sửa, không tha cho ngươi được.
Xèo xèo xèo!
Lý Thất Dạ vừa dứt lời thì cơ thể Tiểu Ác Ma bắt đầu bốc cháy. Tiểu Ác Ma sinh ra từ oán khí của Cuồng Thần, trước đôi mắt nhìn thấu thực của Lý Thất Dạ có thể hủy diệt nó sạch sẽ.
Khi đôi mắt nhìn thấu thực của Lý Thất Dạ sắp đốt Tiểu Ác Ma, nó bắt đầu sợ.
Tiểu Ác Ma hét to một tiếng:
– Ta sinh ra từ Cuồng Thần, ta có tất cả công pháp suốt đời của Cuồng Thần. Miễn ngươi tha cho ta thì ta sẽ cho ngươi tất cả công pháp!
Nghe Tiểu Ác Ma nói, mắt Thánh Lão Lục sáng rực:
– Công pháp cả đời Cuồng Thần!
Cuồng Thần là Thượng Thần có mười một đồ đằng, công pháp cả đời Cuồng Thần hấp dẫn biết bao, không nhiêu người chịu nổi hấp dẫn như vậy.
Lý Thất Dạ cốc đầu Thánh Lão Lục:
– Công pháp cái đầu ngươi!
Lý Thất Dạ cười mắng:
– Tông môn của ngươi có tuật Tiên Vương mạnh hơn bàng đạo của Cuồng Thần biết bao nhiêu lần.
Thánh Lão Lục bị Lý Thất Dạ cốc tỉnh táo, gã gãi đầu cười gượng:
– Nói cũng phải.
Thấy Lý Thất Dạ không bị mình dụ dỗ, Tiểu Ác Ma đổi dụ cái khác:
– Ta biết tung tích đệ nhất tiễn của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, nếu ngươi có được sẽ một mũi tên vô địch, ngươi thả ta ra ta liền nói cho ngươi biết!
Nghe câu đó Thánh Lão Lục giật mình kêu lên:
– Đệ nhất tiễn!
Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế một mũi tên bắn chết Cuồng Thần, có thể tưởng tượng tên này vô địch thế nào, xứng là vạn cổ đệ nhất tiễn, nếu có được tên này thì thật sự là một mũi tên vô địch.
Lý Thất Dạ không dao động, cười từ tốn đó:
– Không phải Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, dù có mũi tên này cũng không vô địch.
Dụ dỗ không xong, Tiểu Ác Ma hét to uy hiếp:
– Ngươi… Ngươi… Ngươi mà giết ta thì vĩnh viễn không có được kho báu của Cuồng Thần, chỉ có ta mới mở ra Mệnh Cung được…
Lý Thất Dạ cười nói, đôi mắt bắn ra tia sáng mãnh liệt:
– Không cần.
Tiếng gào thét thê lương vang lên:
Thoáng chốc Tiểu Ác Ma bị Lý Thất Dạ đốt ạch sẽ, thành tro bụi.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các tòa cung điện vỡ ra, mười một Mệnh Cung của Cuồng Thần lần lượt sụp đổ.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Trong phút chốc vô số báu vật trút xuống.
Ngọc Như Ý, Lãnh Tiên Thiết, Tề Vân Mộc, Yến Thiên Châu… Từng món báu vật như hạt thóc đổ xuống. Các báu vật phun ra nuốt vào tiên quang thần khí. Khi nhiều báu vật trân phẩm đổ xuống tựa như tiên quang vỡ đê, trường hợp như vậy rung động lòng người cực kỳ, thần quang thiên điều, dị tượng lộ ra.