1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 462 [Chương 2306 đến Chương 2310]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 462 [Chương 2306 đến Chương 2310]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2306: Thời điểm nên dứt điểm

– Lý công tử, mỗi người đều có lúc sai lầm, trận chiến tranh này chúng ta thua, chúng ta nguyện ý giao Tổ Lục ra, chúng ta đã buông tha tất cả, Lý công tử còn không muốn bỏ qua cho chúng ta sao?

Khê Trúc Tiên vội vàng lớn tiếng kêu lên.

– Đáng tiếc, trước đó các ngươi lại không phải nghĩ như vậy, thời điểm tuyệt vọng nhất mới đưa ra lựa chọn, đã trễ, trên thế giới này không bán thuốc hối hận.

Lý Thất Dạ vẫn bình thản nói một câu.

– Lý công tử, tục ngữ nói, giết người đầu rơi xuống đất mà thôi…

Khê Trúc Tiên cầu xin tha thứ nói.

– Tốt, không nên nói nhân từ đạo đức với ta, cũng không nên nói đáng thương với ta như vậy. Đại đạo vô tình, không có nhân từ đáng nói. Nhân sinh, chỉ có lựa chọn, đã lựa chọn sai thì phải thản nhiên đối mặt với nó.

Lý Thất Dạ vẫn bình thản, nói:

– Trời xanh không ức hiếp kẻ yếu, cũng không lấn cường giả. Tuy ta không phải trời xanh, nhưng ta sẽ không cho địch nhân lựa chọn lần thứ hai. Nếu như ta thất bại, ta cũng bình thản đối mặt với kết quả bị phân thân toái cốt, đã lựa chọn thì đừng có hối hận.

Nhìn qua Khê Trúc Tiên cầu xin tha thứ, cả Thiên Linh Giới cũng ngừng thở, không ai lên tiếng nói gì.

Bởi vì chuyện như thế không có gì đáng nói cả, giới tu sĩ cho tới nay đều là như thế, mạnh được yếu thua, đã lựa chọn là địch thì kết quả sẽ không chết không ngớt.

Lý Thất Dạ cũng tốt, Khê Trúc Tiên cũng được, thời điểm đối mặt với chiến tranh thì phải chuẩn bị kết quả xấu nhất.

Giống như lần chiến tranh hiện tại, nếu như Lý Thất Dạ thắng được, hắn sẽ tiêu diệt tất cả địch nhân của mình, mà nếu như Lý Thất Dạ bại, hắn sẽ bị đám người Ám Hắc Tổ Vương phanh thây, thậm chí sẽ bị giày vò sống không bằng chết.

Chiến tranh, cho tới nay tàn khốc như vậy, địch nhân chưa bao giờ nhân từ, cho nên mình cũng không cần nhân từ!

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Khê Trúc Tiên tái nhợt đứng ở nơi đó, giờ phút này hắn đã không có lựa chọn khác, cho dù Tổ Lục nguyện ý buông tha cho tất cả, chỉ cần Lý Thất Dạ tha cho bọn họ một mạng cũng không được.

Hiện tại Khê Trúc Tiên hối hận không kịp, hắn đã mang tới tai họa ngập đầu cho Tổ Lục, hơn nữa Tổ Lục bọn họ không phải bị công phá đơn giản như thế, Tổ Lục bọn họ sẽ có kết cục giống như Thần Mộng Thiên, Cổ Linh Uyên.

Vào thời điểm này, Khê Trúc Tiên cực kỳ hối hận, hắn hối hận vì mình không lựa chọn giống như Lăng Phong Vân, nếu như hắn lựa chọn như Lăng Phong Vân, cho dù Tổ Lục không còn thì ít nhất vẫn bảo toàn con cháu, hiện tại, bọn họ không chỉ mất đi Tổ Lục, môn hạ đệ tử cùng tùy thời tan thành mây khói.

Ngay từ đầu, hắn đã quá mức tự tin, tự nhận có tổ thụ che chở, không sợ kẻ nào trong thiên địa, thật không ngờ cuối cùng vẫn lâm vào kết cục như vậy.

Đáng tiếc, thế gian chưa từng bán thuốc hối hận, Khê Trúc Tiên thành tội nhân Tổ Lục, cả Tổ Lục sẽ hủy trong tay của hắn.!

– Chuẩn bị cho tốt chưa, tai nạn tiến đến.

Lý Thất Dạ lãnh đạm nói một câu.

Ông —— một tiếng thật lớn, một phiến cành xanh dài hẹp nện thẳng vào Tổ Lục, phiến cành xanh này nhìn qua cực kỳ yếu ớt, nhưng mà thời điểm cành xanh xuất hiện, không có gì có thể kháng cự.

– Giết ——MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Lúc này Khê Trúc Tiên không có lựa chọn khác, chỉ có chết trận, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể nổ tung, ngay sau đó huyết khí còn lại của Khê Trúc Tiên biến thành một kích, một kích này chỉ có một huyết ảnh, huyết ảnh phóng thẳng lên trời, nó có được máu huyết của đời Khê Trúc Tiên, một kích này nổ vang trời, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

“Phanh” một tiếng thật lớn, không quản Khê Trúc Tiên ép khô tất cả máu huyết của mình đánh ra một kích, hắn vẫn không thể cải biến kết cục, cành xanh đâm thẳng tới, Huyết Ảnh thập phần yếu ớt, lập tức bị đâm thủng, hắn bị chém giết nhanh chóng.

Cành xanh lại giáng thẳng vào Tổ Lục, “Ông ——” một tiếng thật lớn, thời điểm này ba gốc tổ thụ sáng lên, ba miếng tổ phù bắn ra pháp tắc vô tận, pháp tắc như nước hóa thành cái thuẫn, cái thuẫn này bao trùm cả Tổ Lục, giống như tấm chắn che mưa cản gió cho Tổ Lục.

“Phanh ——” một tiếng vang thật lớn, cành xanh dài hẹp đánh thẳng vào cự thuẫn, không thể tưởng tượng nổi là, cự thuẫn này lại có thểngăn cản cành xanh.

Sau đó “Phanh” một tiếng, cả Tổ Lục bị rung chuyển, rất nhiều lão tổ trong Tổ Lục chấn động ngã xuống đất, đại dương bên ngoài Tổ Lục chấn động sinh ra sóng lớn cao hàng tỉ trượng, tùy thời sẽ nhấn chìm Tổ Lục.

– Tốt ——

Nhìn thấy cự thuẫn ngăn cản một kích của cành xanh, vô số đệ tử trong Tổ Lục hoan hô thật to, trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy hy vọng, hoặc có thể nói là ngăn cản một kích hủy diệt.

– Đáng tiếc, chỉ là giãy chết mà thôi.

Giọng nói bình thản của Lý Thất Dạ lại vang vọng cả Thiên Linh Giới.

Oanh, oanh, oanh…

Chỉ trong nháy mắt, bầu trời lại có cành xanh dài hẹp giáng xuống, cành xanh dài hẹp này bao phủ vùng biển bên ngoài Tổ Lục, chỉ trong thời gian cực ngắn, cả Tổ Lục mất đi liên hệ với Thiên Linh Giới.

“Phanh” một tiếng, tất cả mọi người cảm thấy mặt đất chấn động một lát, đây không phải chấn động đơn giản, chỉ trong nháy mắt mọi người cảm nhận được Tổ Lục bị chặt đứt liên hệ với đại địa.

Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng thật lớn vang vọng, ba tấm tổ phù vốn tỏa ra hào quang sáng ngời, bây giờ ảm đạm vô quang, giống như ba gốc tổ thụ bị chặt đứt rễ.

– Tổ thụ không cách nào mượn lực lượng thiên địa.

Nhìn thấy cảnh này, tồn tại vô địch hiểu huyền cơ trong đó, thì thào tự nói.

Mọi người đều biết, thời điểm tổ thụ cắm rễ quy hư đại địa, ý nghĩa nó dung làm một thể với đại địa, cũng có ý nghĩa nó có thể mượn lực lượng đại địa.

Nhưng mà gốc cây xanh chặt đứt liên hệ đại địa với Tổ Lục, như vậy nó đã chặt đứt tương liên của tổ thụ với đại địa, kể từ đó, ba miếng tổ thụ không cách nào mượn lực lượng đại địa được nữa..

Phanh —— một tiếng, chỉ trong nháy mắt này, cành xanh không chút do dự đâm thủng cự thuẫn do tổ phù biến thành, tiếng “Phanh, phanh, phanh” vang lên, cành xanh lại đâm thẳng vào mặt đất Tổ Lục, sau khi cành xanh đâm vào mặt đất, nó như linh xà cuốn lấy ba tấm tổ phù.

– Trời ơi, trốn đi ——

Nhìn thấy cự thuẫn bị đâm rách, vô số tu sĩ Tổ Lục bị dọa phá gan, trong khoảng thời gian ngắn, cả Tổ Lục lâm vào hỗn loạn, vô số tu sĩ cường giả quay người bỏ chạy, thậm chí có một ít lão tổ đã đào tẩu.

– Không, để già yếu và hài đồng chạy đi, chúng ta lưu lại!

Có một lão tổ địa vị cực cao làm chủ, điên cuồng hét lên một tiếng, hắn ngăn cản những lão tổ và cường giả khác trong Tổ Lục chạy trốn.

Vào lúc này, mấy lão tổ Tổ Lục mang bảo thuyền thật lớn tới, mang những người già và hài đông đưa lên bảo thuyền.

Trong nội tâm những lão tổ này hiểu rất rõ, Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cho dù bọn họ chạy tới chân trời góc biển, Lý Thất Dạ cũng sẽ chém giết bọn họ, nhưng mà không hề nghi ngờ là, Lý Thất Dạ sẽ không đuổi giết người già và hài đồng, cho nên bọn họ mới đưa bọn họ đưa đi.

Chương 2307: Diệt tổ lục

Đối với tại bọn họ mà nói, cho dù Tổ Lục bị tiêu diệt, ít nhất Tổ Lục còn có huyết thống truyền thừa xuống.

Thời điểm già trẻ Tổ Lục rời đi, đây là thời điểm chiến đấu cuối cùng của Lý Thất Dạ và ba tổ thụ.

“Ông, ông, ông” lúc này ba gốc tổ thụ bộc phát tiên quang trùng thiên, tổ phù bắn ra tiên quang vô cùng chói mắt, giờ này khắc này, ba gốc tổ thụ đã đánh cược một lần.

– Ta sẽ cho các ngươi kiến thức tiên binh trong truyền thuyết Thụ tộc các ngươi.

Lý Thất Dạ âm thanh vang lên.

“Ông” một tiếng thật lớn, chỉ trong nháy mắt này, cây xanh che đậy cả Thiên Linh Giới sinh ra một cổ phù, thời điểm cổ phù này hiện ra, cả Thiên Linh Giới bị một lực lượng vô cùng kinh khủng bao phủ, cổ phù này lớn hơn tổ phù không biết bao nhiêu lần, cổ phù ẩn chứa lực lượng còn mạnh hơn tổ phù vô số lần, có thể nói chênh lệch lớn tới mức không cách nào nói được.

– Đây là cái gì?

Cảm nhận được tiên lực từ cổ phù này bộc phát, Thụ tộc cả Thiên Linh Giới bị chấn động, cho dù là thế hệ vô địch của Thụ tộc cũng phải hét lên.

“Phanh” một tiếng thật lớn, vào lúc này ba miếng tổ phù tan rã, ba miếng tổ phù phân giải thành vô số pháp tắc nhỏ dài hẹp, tất cả pháp tắc này bị cổ phù kia thôn phệ, trong nháy mắt tất cả pháp tắc này biến thành một phần của nó.

Tổ phù lập tức bị đoạt đi, chỉ nghe “Xoát” một tiếng thật lớn, ba miếng thụ tổ tiên quang ảm đạm đi nhiều, hào quang chúng tỏa ra giống như cây nến sắp tàn, dường như một trận gió thổi qua là dập tắt.

“Oanh, oanh, oanh”, thời điểm này cả Tổ Lục lay động, cổ phù đang thôn phệ pháp tắc từ ba tấm tổ phù.

– Không!

Nhìn thấy ba gốc tổ thụ từ từ bị nhổ ra khỏi bùn, rất nhiều lão tổ và tu sĩ Tổ Lục hét thảm thiết, bọn họ bi thương và tràn ngập tuyệt vọng.

Đối với bọn họ mà nói, tổ thụ đại biểu cho toàn bộ Tổ Lục. Hiện tại ba gốc tổ thụ của bọn họ bị nhổ tận gốc, đối với đệ tử Tổ Lục mà nói đây là trùng kích to lớn, đánh thẳng vào lòng tin các đệ tử Tổ Lục. Tin tưởng của các đệ tử này nát bấy, bọn họ biến thành cái xác không hồn.

Cuối cùng ba gốc tổ thụ cũng bị rút ra khỏi mặt đất. Bị cành xanh quấn chặt, ba gốc tổ thụ sau khi ra khỏi mặt đất, chúng bắt đầu khô héo.

Đối với tổ thụ mà nói, chúng cắm rễ đại địa, một khi rời khỏi đại địa, vậy ý nghĩa tử vong! Hiện tại Lý Thất Dạ nhổ chúng ra khỏi mặt đất, hậu quả có thể nghĩ.

Cảnh này rung động tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới, tất cả mọi người há to miệng, thật lâu không khép lại được, Thậm chí có người bị chấn động tới nỗi rớt cằm xuống.

Tổ thụ, trong suy nghĩ vô số tu sĩ Thiên Linh Giới chính là tồn tại vô thượng, có đồn đãi nói, sau khi tổ thụ cắm rễ thiên địa, ngay cả Tiên Đế cũng không nhổ lên được.

Nhưng mà vào hôm nay Lý Thất Dạ lại một hơi nhổ tận gốc ba tổ thụ, cảnh này quá rung động nhân tâm, vào giờ phút này, không cần biết ngươi là hạng người gì. Tất cả bị dọa mềm chân, không quản ngươi là tồn tại hoành kích Tiên Đế, tất cả đều bị sợ hãi bao phủ tâm thần.

– Không, không, không…

Tất cả cường giả Tổ Lục lâm vào trong sợ hãi, không dám tin nổi, bọn họ chỉ có trơ mắt nhìn tổ thụ của bọn họ bị Lý Thất Dạ nhổ tận gốc, Tổ Lục chính thức xóa tên khỏi Thiên Linh Giới.

– Chuẩn bị đối mặt tử vong chưa?

Sau khi nhổ tận gốc ba tổ thụ, lời nói của Lý Thất Dạ vang vọng lần nữa.

Thiên Linh Giới vô cùng tĩnh mịch, tất cả mọi người hiểu vào giờ phút này, không không cần biết ngươi là tồn tại như thế nào, chỉ cần là địch với Lý Thất Dạ thì chắc chắn chỉ có con đường chết.

Lúc này các đệ tử Tổ Lục lâm vào trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn các lão tổ đã buông tay chờ chết.

– Chúng ta đánh một trận tới hơi thở cuối cùng đi!

Lúc này có lão tổ Tổ Lục hét lớn lên.

– Đúng, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng!

Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử Tổ Lục điên cuồng hét lớn, trong một chớp mắt, các cường giả Tổ Lục nhiệt huyết sôi trào.

Vào giờ phút này, bọn họ đã không có lựa chọn khác, chỉ có chiến tới hơi thở cuối cùng mà thôi.

– Giết!

Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử và lão tổ kết thành đại trận xông tới, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, đại trận này hấp thu tất cả huyết khí của mọi người sau đó đánh ra một kích mạnh nhất đời mình.

Một kích này đánh nát vòm trời, thiên địa dao động dữ dội, một kích này uy lực đủ đồ sát thiên địa!

– Giãy chết mà thôi!

Lý Thất Dạ lãnh đạm nói ra, chỉ nghe oanh oanh thật lớn, chỉ trong nháy mắt, một cành xanh đan lại thành trường mâu, “Phanh” một tiếng, trường mâu đâm thẳng xuống.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn, dưới trường mâu này, đại trận tuyệt thế cũng không làm nên chuyện gì, một mâu này đâm thủng đại địa, lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, máu tươi rơi xuống như trút nước.

Lúc này cành xanh đâm thủng lồng ngực các đệ tử và lão tổ, trong khoảng thời gian ngắn, vô số cổ thi thể bị xâu thành chuỗi trên cành xanh.

Thời điểm nhìn thấy vô số thi thể đọng trên bầu trời, vô cùng rung động nhân tâm, rất nhiều người nhìn thấy nôn mửa liên tục, ngay cả mật đều nhổ ra, đây là một hồi chém giết vô tình.

Cành xanh run lên, vô số thi thể rơi xuống đất, nhao nhao rớt vào biển rộng, trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt biển đầy thi thể, bất luận kẻ nào nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy tâm thần tê dại.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều không dám thở mạnh, tất cả mọi người bị cảnh trước mặt dọa phá gan.

– Tổ Lục xong đời rồi!

Qua thật lâu, có lão tổ nói một câu.

Tổ Lục được gọi là nơi ngay cả Tiên Đế cũng không công phá được, vào hôm nay nó đã tan thành mây khói, một thần thoại như vậy bị tiêu diệt, vô số người chấn động dữ dội.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Lý Thất Dạ trước sau tiêu diệt Cổ Linh Uyên, Thần Mộng Thiên, Hải Loa Hào, tổ 6, sau trận chiến tranh này, rất nhiều người bị dọa phá gan, cho dù là thế hệ vô địch cũng như thế, chỉ sợ về sau bất cứ ai nhìn thấy Lý Thất Dạ đều quỳ trước mặt Lý Thất Dạ, mặc kệ ngươi là tồn tại cường đại cỡ nào, trước mặt Lý Thất Dạ cũng không dám ngẩng đầu và thẳng sống lưng.

Lúc này một cành xanh tiến vào trong Tổ Lục, kế tiếp, từng tiếng “Oanh, oanh, oanh” vang lên, chỉ thấy bảo khố Tổ Lục bị mang ra, từng tòa thần sơn, từng dòng thánh tuyền, từng mẫu dược điên và từng núi bảo vật đã bị Lý Thất Dạ chiếm dụng.

Tổ Lục trải qua tích lũy nhiều thời đại, bọn họ có vô số bảo vật, có được rất nhiều thành tuyền, có được một gốc thần thụ, nhưng mà tát cả đều rơi vào túi Lý Thất Dạ.

Tất cả mọi người trong Thiên Linh Giới nhìn Lý Thất Dạ thu tất cả bảo vật vào trong túi, nhưng mà không có bất kỳ kẻ nào dám sinh ra tham niệm trong lòng, bất kể là ai, ngay cả suy nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nói khó nghe một chút, cho dù Lý Thất Dạ làm rơi một kim tệ trên mặt đất sẽ không có ai dám đi nhặt, ai cũng biết, dám là địch với Lý Thất Dạ, kết quả sẽ là diệt môn!

Chương 2308: Vạn tộc sợ run (1)

– Hùng Thiên Tí ở đâu!

Vào thời điểm nà, Lý Thất Dạ quát to lên.

Nghe thấy Lý Thất Dạ nói như vậy, rất ít người biết cái tên Hùng Thiên Tí trong Thiên Linh Giới, tất cả mọi người rất kỳ quái, vì cái gì Lý Thất Dạ lại đột nhiên gọi cái tên này.

Trong một vùng biển ít ai nghĩ tới của Thiên Linh Giới, có một lão nhân vội vàng chạy tới, bay lên trời liền quỳ lạy, hắn bị dọa sắc mặt tái nhợt, lo sợ nói:

– Nô tài, nô tài ở đây, xin bệ hạ phân phó.

Lúc này Hùng Thiên Tí đã bị dọa phá gan, thiếu chút nữa tiểu ra quần.

“Phanh” một tiếng, lúc này cành xanh cắt một khối lục địa Tổ Lục ra, ném vào mặt biển, nói ra:

– Cầm đi đi, khối Tổ Lục này là của ngươi.

– Bệ hạ, nô tài đúng, đúng, đúng, đúng là có mắt không tròng, không biết bệ hạ ngươi, ngươi, ngươi chính là Tiên Đế đương thời, nô tài, nô tài chỉ nhất thời hồ đồ, bị dục vọng che mờ hai mắt, nô tài, nô tài chỉ là con kiến hôi, không dám, không dám bàn điuề kiện với bệ hạ.

Giờ phút này, Hùng Thiên Tí thật sự bị sợ phá gan, hắn lúc này mới biết được mình bàn điều kiện với tồn tại như thế nào.

Nếu như đổi thành hiện tại, cho dù cho hắn một trăm lá gan cũng không dám bàn điều kiện với Lý Thất Dạ, chỉ cần Lý Thất Dạ muốn cái gì, hắn không do dự lấy ra, tuyệt đối không dám nói một chữ không!

Lúc này, Hùng Thiên Tí sợ Lý Thất Dạ không vui, không quản Lý Thất Dạ có vui hay không vui, hắn diệt môn và một chủng tộc quá dễ dàng, cho nên có thể tiêu diệt cả Hùng gia của hắn, như vậy, đến lúc đó hắn sẽ là tội nhân của Hùng gia.

– Cầm đi đi, ta miệng vàng lời ngọc, nói cho ngươi là cho ngươi.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

– Đa tạ bệ hạ ban ân, bệ hạ ban ân, Hùng gia trọn đời không quên!

Hùng Thiên Tí không dám kháng chỉ, lập tức dập đầu hơn mười cái, hắn sợ hãi hồn bất phụ thể.

Cây xanh che đậy cả Thiên Linh Giới, dường như nó là chúa tể Thiên Linh Giới, dưới tán cây màu xanh này, tất cả sinh linh trở thành nhỏ bé, tất cả sinh linh không có ý nghĩa.

Những người nhìn thấy nó chỉ có ngưỡng mộ, nội tâm mọi người run rẩy, bất kể là tồn tại thế nào, mỗi khi nhìn qua cây xanh đều cảm giác mình chưa đủ thành đạo, cảm giác mình rất nhỏ bé và vô lực.

Giống như Chân Vũ đảo Bách Vũ chiến tướng, thời điểm hắn nhìn thấy cây xanh che phủ cả Thiên Linh Giới cũng cảm giác mình rất nhỏ yếu, sâu trong nội tâm rất bất đắc dĩ, dưới tán cây màu xanh này hắn chỉ là con kiến hôi.

Trước đó, Bách Vũ chiến tướng vẫn không rõ vì cái gì thiên hạ lại ủng hộ Lý Thất Dạ, thậm chí cho rằng Lý Thất Dạ áp đảo hải thần là đương nhiên.

Hiện tại, Bách Vũ chiến tướng mới thật sự hiểu rõ, thời điểm này, hắn cảm thấy cách làm của điện hạ là cơ trí và nhìn xa cỡ nào.

Còn chưa trở thành Tiên Đế cũng đã tiêu diệt Tổ Lục, đây là nơi Tiên Đế cũng không thể công phá, nếu như là thành Tiên Đế, như vậy chẳng phải…

Nghĩ tới đây, Bách Vũ chiến tướng cảm thấy nội tâm lạnh lẽo và rung động, hiện tại Lý Thất Dạ cũng đã đáng sợ như thế, nếu thành Tiên Đế, Bách Vũ chiến tướng không cách nào tưởng tượng, hắn sẽ dùng danh xưng —— tuyên cổ nhất đế!

Trên thực tế, người có suy nghĩ giống Bách Vũ chiến tướng cũng không chỉ một mình Bách Vũ chiến tướng mà thôi, lúc nhìn thấy cây xanh che đậy cả Thiên Linh Giới, tất cả thế hệ đỉnh phong Thiên Linh Giới đều rung động thật lớn.

Còn chưa chịu tải thiên mệnh, còn chưa trở thành Tiên Đế, Lý Thất Dạ đã đáng sợ như vậy, nếu như Lý Thất Dạ trở thành Tiên Đế, những người đứng ở đỉnh phong như bọn họ còn không bằng con kiến hôi trước mặt Lý Thất Dạ!

Tuyên cổ nhất đế! Có thế hệ vô địch thở dài một hơi, hoặc là, tương lai Lý Thất Dạ trở thành Tiên Đế, hắn chắc chắn sẽ trở thành tuyên cổ nhất đế.

Lúc này, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều ngừng thở, thậm chí có thể nói, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều nơm nớp lo sợ, giờ này khắc này, không biết có bao nhiêu sinh linh quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Vào giờ phút này, không biết có bao nhiêu sinh linh trong Thiên Linh Giới bị dọa sợ phá gan.

Hải Loa Hào bị diệt, Cổ Linh Uyên bị diệt, Thần Mộng Thiên bị diệt, cuối cùng, ngay cả Tổ Lục được gọi là nơi Tiên Đế không thể công phá cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị diệt.

Mỗi lần nhớ tới Lý Thất Dạ dùng thủ đoạn vô cùng cuồng bạo nhổ tận gốc ba gốc tổ thụ, vô số sinh linh sợ hãi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thậm chí có người bị dọa tiểu ra quần.

Rất nhiều người trong thời gian thật lâu về sau, mỗi ngày nằm ngủ đều có thể giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.

Ba gốc tổ thụ nha, được xưng không ai có thể nhổ lên, bây giờ lại bị Lý Thất Dạ nhổ tới ba gốc, cảnh tượng kinh hoàng này khắc sâu vào nội tâm mọi người, chuyện này làm người ta cả đời khó quên! Bất kể là tồn tại nào cũng không quên được.

– Còn có người chiến một trận hay không?

Lúc này lời nói Lý Thất Dạ vang vọng cả Thiên Linh Giới, tuy rất nhiều người không nhìn thấy Lý Thất Dạ, nhưng mà tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều cảm nhận được ánh mắt Lý Thất Dạ đảo qua toàn bộ Thiên Linh Giới.

Cảm nhận được ánh mắt Lý Thất Dạ đảo qua người mình, vô số sinh linh cảm thấy thân thể lạnh lẽo và run rẩy, cho dù là thế hệ vô địch cũng sởn hết cả gai ốc, không dám đi đối mặt Lý Thất Dạ.

Lúc này, ánh mắt Lý Thất Dạ cũng không có nhìn nhiều sinh linh trong Thiên Linh Giới, ánh mắt của hắn nhìn về phía Cốt Hải, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

– Đi ra chiến một trận không?

Giọng nói Lý Thất Dạ vang vọng cửu thiên thập địa, trong lời này ẩn chứa uy hiếp khôn cùng, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới không ngừng run rẩy, rất nhiều người bị dọa tiểu ra quần.

Đương nhiên, Lý Thất Dạ cũng không phải phải đang khiêu chiến cường giả trong Thiên Linh Giới, hắn nhìn chằm chằm vào Cốt Hải mà thôi.

Nhưng mà Cốt Hải hoàn toàn yên tĩnh, không có đáp lại, dường như, không có bất kỳ sinh linh nào nghe được Lý Thất Dạ đang khiêu chiến, Cốt Hải hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ cái gì đáp lời Lý Thất Dạ!

– Bệ hạ, thu thần thông đi.

Vào thời điểm này, Thiên Linh Giới có người bị sợ phá lá gan, gọi thẳng bệ hạ, lại dập đầu, bọn họ đều hy vọng Lý Thất Dạ thu thần thông.

Trên thực tế, tất cả tu sĩ Thiên Linh Giới đều hiểu lầm ý của Lý Thất Dạ, đều cho rằng Lý Thất Dạ đang khiêu chiến cường giả Thiên Linh Giới.

Thấy Lý Thất Dạ khiêu chiến như vậy, mọi người đều kinh hàn táng đảm, cho dù là thế hệ vô địch cũng trốn đi, không dám xuất hiện.

Đương nhiên, Lý Thất Dạ không phải khiêu chiến cường giả Thiên Linh Giới, trong Thiên Linh Giới hiện tại, không ai có khả năng chiến đấu với hắn, nếu đáng để hắn khiêu chiến, như vậy cũng chỉ có Cốt Hải.

Cốt Hải yên tĩnh, cuối cùng Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, vào lúc này, ánh mắt Lý Thất Dạ khóa một nơi trong Thần Chỉ Châu, đó là nơi cực kỳ thần bí.

Ánh mắt Lý Thất Dạ cực kỳ thâm thúy, giống như vượt qua tuyên cổ, thời điểm này ánh mắt xuyên thấu các nơi, thời điểm Lý Thất Dạ nhìn qua nơi này, hắn có thể nhìn rõ tất cả.

Chương 2309: Vạn tộc sợ run (2)

– Xem ra đã triệt để buông tha rồi, chuyện này ý nghĩa phải tìm phương pháp hoàn toàn mới.

Ánh mắt Lý Thất Dạ tập trung nơi này, chậm rãi nói ra.

Nhưng mà vào lúc này, nơi đây không có bất kỳ phản ứng nào, không có bất cứ động tĩnh gì, nó vẫn thần bí như vậy, cũng bình thường như thế, không có bất kỳ người nào lưu ý nơi đây, không có người nào để ý, trừ Lý Thất Dạ.

Nhìn nơi này thật lâu, nơi này vẫn không có chút động tĩnh nào, Lý Thất Dạ chậm rãi thu hồi ánh mắt.

– Ta muốn cầu một trận chiến, đáng tiếc, đều kẹp cái đuôi trốn đi, thật sự là quá đáng tiếc.

Giọng nói Lý Thất Dạ vang vọng cả Thiên Linh Giới, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều hoảng sợ thất sắc.

– Đại gia, thế gian còn ai dám chiến một trận với ngươi chứ, mau mau thu thần thông đi.

Lúc này, có rất nhiều người quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói ra.

Lúc này, tất cả người trong Thiên Linh Giới đều sợ hãi phá gan, thấy Lý Thất Dạ khiêu chiến chung quanh, khiêu chiến cảThiên Linh Giới, cho dù là tồn tại hoành kích Tiên Đế đều trốn đi, sợ hãi sắc mặt tái nhợt.

Trong lúc mấu chốt, bất luận là ai cũng không muốn là địch với Lý Thất Dạ, chớ nói chỉ là đối chiến Lý Thất Dạ, ngay cả ba gốc tổ thụ còn bị Lý Thất Dạ nhổ tận gốc, bọn họ tính toán là cái gì chứ, cho dù là hoành kích Tiên Đế cũng sẽ bị Lý Thất Dạ đồ sát.

Đương nhiên, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều hiểu lầm ý của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ không phải đang khiêu chiến Thiên Linh Giới.

– Đáng tiếc ——

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, Cốt Hải cũng tốt, Thần Thụ Lĩnh cũng đươc, chỉ cần không xuất thế thì hắn chẳng làm gì được chúng.

“Ông” một tiếng, ngay thời điểm tu sĩ Thiên Linh Giới đang nom nóp lo sợ, đột nhiên có tiếng nổ thật lớn vang lên, cây xanh che phủ Thiên Linh Giới biến mất, hào quang màu xanh vô tận bao phủ cả Thiên Linh Giới, cả Thiên Linh Giới đều bị hào quang màu xanh che đậy, cảnh sắc hiện tại rất mờ ảo và mông lung.

Cây xanh che phủ cả Thiên Linh Giới biến mất, vô số tu sĩ cường giả đều quan sát Thần Thụ Lĩnh, chỉ thấy Thần Thụ Lĩnh vẫn như thế, vẫn nó kéo dài qua cả Thần Chỉ Châu, cả Thần Thụ Lĩnh vô cùng yên tĩnh, nó vẫn là một trong mười hai táng địa, dường như từ đầu đến cuối chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nhìn thấy tình cảnh này, rất nhiều người không ngừng dụi mắt, rất nhiều người cảm thấy tình cảnh này là một giấc chiêm bao, thập phần không chân thực, giống như vừa rồi đang nằm mơ.

– Ngươi véo đùi ta một cái,

Thậm chí có cường giả vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, nói với người bên cạnh mình, lúc này hắn có cảm giác đau đớn, thế mới biết đây không phải giấc mơ.

Nhìn Thần Mộng Thiên, Cổ Linh Uyên, Hải Loa Hào cùng với Tổ Lục bị tiêu diệt, rất nhiều người hiểu rõ đây không phải nằm mơ, một hồi đại đồ sát tuyệt thế đã diễn ra.

Tuy trận đồ sát này đã chấm dứt, nhưng mà cả Thiên Linh Giới lâm vào tĩnh mịch thật dài, trong thời gian tiếp theo, vô số tu sĩ cường giả, vô số đại giáo truyền thừa sẽ không dám lên tiếng, nói khoa trương một chút, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong cuộc sống sau này, cả Thiên Linh Giới thái bình, có thể nói, tu sĩ trong thiên hạ không dám ra ngoài, tất cả cường giả sẽ rút đầu trong hang ổ bản thân.

Trận chiến tranh này đã dọa bọn họ sợ phá gan.

Thậm chí sau khi chiến tranh này chấm dứt, một ít thế hệ vô địch vừa leo ra đã bò vào trong quan tài, cũng không dám xuất thế.

– Ở kiếp này, ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người cho ta, không nên đi gây chuyện thị phi!

Thậm chí có tồn tai hoành kích Tiên Đế trốn vào hang ổ của mình, thời điểm rời đi còn cảnh cáo con cháu.

Trận chiến tranh này đã chấm dứt, Lý Thất Dạ trở lại Tứ Chiến Đồng Xa, hắn tiện tay thu cổ ngọc của Thần Mộng Thiên và thủy tổ chi binh của Cổ Linh Uyên ném cho Tô Ung Hoàng.

– Hai đồ vật này ngươi cầm lấy, sẽ mang cho ngươi lợi ích vô cùng.

Lý Thất Dạ nhìn Tô Ung Hoàng nói ra.

– Cho ta?

Tô Ung Hoàng cũng giật mình, nói ra:

– Ta cũng có bảo vật.

Tuy Tô Ung Hoàng còn không biết kiện bảo vật này huyền diệu thế nào, nhưng mà, chúng có thể với tư cách Cổ Linh Uyên cùng Thần Mộng Thiên bảo vật trấn phái, đây tuyệt đối là không được.

– Bảo này này chính là của Tô gia, nên đưa vào cổ miếu đi, hai bảo vật này sẽ theo ngươi chinh chiến thiên hạ đấy.

Lý Thất Dạ biết rõ Tô Ung Hoàng nói bảo vật là cái gì.

Bảo vật năm đó hắn đưa cho Tô gia, vì trấn thủ Tô gia, hiện tại Tô Ung Hoàng tìm bảo vật trở về, Lý Thất Dạ vẫn hy vọng bảo vật này ở lại trong cổ miếu Tô gia, làm bảo vật trấn thủ Tô gia lần nữa, đây là vì hắn thiếu nợ Tô gia.

Tô Ung Hoàng không nói thêm gì nữa, nàng lặng lẽ thu hồi hai bảo vật, Lý Thất Dạ nhiều bảo vật như thế, hắn giao hai kiện bảo vật này cho nàng, đương nhiên là có đạo lý của hắn.

Trận chiến chấm dứt, cả Thiên Linh Giới lâm vào yên lặng thật lâu. Nếu là trước kia, sau khi xảy ra đại chiến như thế này, mặc kệ ai thắng ai thua, đây chắc chắn sẽ thành đề tài đầu đường cuối ngõ, là chủ đề khi trà dư tửu hậu.

Nhưng mà trận chiến tranh này chấm dứt lại cực kỳ khác thường, không có bất kỳ người nào nguyện ý đi bàn về nó, thậm chí lúc này sau chiến tranh, các tông môn lâm vào yên lặng, vô số tu sĩ cường giả đều trốn trong tông môn của mình không ra ngoài.

Đồng thời các môn phái quản lý đệ tử của mình cực kỳ nghiêm mật, trong thời gian thật dài không cho phép đệ tử ra khỏi tông môn.

Có thể nói trong thời đại này, đây là thời đại Thiên Linh Giới bình thản và hòa bình nhất, đổi lại là trước kia, cho dù là thái bình thịnh thế cỡ nào, Thiên Linh Giới rộng lớn như vậy đều có ma sát, môn phái cùng môn phái, tu sĩ cùng tu sĩ sẽ có xung đột hoặc nhiều hoặc ít.

Nhưng mà trong đoạn thời gian này, tất cả tu sĩ trong Thiên Linh Giới đều an tĩnh lại, dường như trong vòng một đêm, tất cả tu sĩ trong Thiên Linh Giới an phận thủ thường, dường như trong một đêm các ác nhân đều biến thành con ngoan.

Đương nhiên, đó cũng không phải tất cả tu sĩ Thiên Linh Giới trong một đêm biến thành hiền lành, mà là tất cả tu sĩ Thiên Linh Giới đã bị dọa phá lá gan, không dám đi ra ngoài.

Thậm chí sau khi trận chiến tranh này chấm dứt, rất nhiều tu sĩ Thiên Linh Giới toàn thân phát run, bị dọa run rẩy, ban đêm lúc ngủ cũng bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Sau trận đại đồ sát này, các tu sĩ Thiên Linh Giới sợ tới mức bắt đầu an phận.

Yên lặng tĩnh mịch như chết, ngay cả lão đầu tư trên cửu thiên đang ngủ cũng cười to lên, vừa cười vừa nói:

– Thật lâu không có huyết tẩy như thế, chỉ khi âm nha huyết tẩy một lần, đám tiểu bối không biết trời cao đất rộng mới kẹp đuôi làm người, mới biết được chính mình đang đối mặt với hồng hoang cự thú như thế nào.

Chương 2310: Gặp lại, thiếu gia!

Đại đồ sát như thế, lão đầu tử không ngoài ý muốn, hắn đã sớm ngờ tới Lý Thất Dạ trở về sẽ làm lớn một hồi, cũng chính bởi vì như thế, hắn mới không cho đám ranh con Cự Long quốc đi ra ngoài, một khi chọc giận âm nha, cho dù Lý Thất Dạ bán mặt mũi cho hắn, chỉ sợ đám ranh con cũng bị lột da, tử tội có thể tha, mang vạ khó bỏ!

Chân Vũ đảo thập phần an bình, gió nhẹ thổi qua làm cho người ta đắm chìm vào trong đó.

Chân Vũ đảo hiển hiện trên mặt biển, vào giờ phút này, Lý Thất Dạ cùng Đạm Đài Nhược Nam đang đứng trên vách núi ngắm nhìn biển cả, Lý Thất Dạ không nói gì, Đạm Đài Nhược Nam cũng không nói gì, hai người bọn họ yên lặng thưởng thức thủy triều lên xuống.

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, Đạm Đài Nhược Nam nắm chặc bàn tay Lý Thất Dạ, trầm mặc thật lâu ngắm cảnh biển nơi đây.

– Chỉ sợ đây là lần cuối cùng ta có thể cùng thiếu gia ngắm thủy triều lên xuống.

Qua hồi lâu, Đạm Đài Nhược Nam nói ra.

Nghe Đạm Đài Nhược Nam nói như vậy, Lý Thất Dạ trầm mặc một hồi, thần thái vô cùng ảm đạm, qua lần này, không biết sau này có tương kiến hay không, hoặc là, hai người từ biệt lần này sẽ là vĩnh biệt, từ đó về sau, bọn họ sẽ không gặp nhau nữa.

Mặc dù nói, Lý Thất Dạ cũng không phải là không có biệt ly qua, trăm ngàn năm trải dài, hắn trải qua vô số sinh tử, không ngừng đưa tiễn một người lại một người, có là an nghỉ ở dưới đất, có trọn đời không xuất thế, từ nay về sau chia cách chân trời, không còn gặp lại nữa…

Sau khi tiễn biệt từng người rời đi, thời gian dài, thời gian lâu nội tâm hắn đã chết lặng, cũng không phải hắn lạnh lùng, đó là vì bất đắc dĩ.

Ngươi vẫn sống mà người bên cạnh đều rời đi, huống chi con đường hắn đi còn quá dài, hắn có đại đạo dài dằng dặc cần hoàn thành, hắn muốn đi thẳng, hắn vĩnh viễn không dừng bước, vĩnh viễn không ngừng chân, vĩnh viễn không quay đầu!

Lý Thất Dạ trầm mặc, trầm mặc thật lâu, thời gian trôi qua, Lý Thất Dạ buồn vô cớ thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà nói ra:

– Ta là là chủ tử không xứng chức, ngươi vẫn đuổi theo ta, vẫn làm bạn với ta, nhưng, ta lại không thể ngừng chân vì ngươi, lưu lại với ngươi.

Đạm Đài Nhược Nam lập tức ôm lấy Lý Thất Dạ, ôm eo Lý Thất Dạ thật chặc, Lý Thất Dạ cũng buồn vô cớ thở dài, cũng ôm lấy nàng.

– Không ——

Đạm Đài Nhược Nam ôm lấy Lý Thất Dạ, nói ra:

– Thiếu gia, cũng không thể trách ngươi, ta từ khi quen thiếu gia, thiếu gia chưa bao giờ dừng lại, chưa bao giờ ngừng chân, bất luận là ta cũng tốt, quản chi là người cửu thiên thập địa cũng không đáng để thiếu gia ngừng chân, đều không đáng lưu lại với người nào…

-… Ngươi nhất định phải đi thẳng, ngươi sẽ chiến đấu tới cuối cùng, một trận chiến đên tận cùng thế giới, đây là truy cầu của ngươi, đây là mộng tưởng của ngươi. Đây cũng là thiếu gia, của ta chỉ có đuổi theo mộng tưởng của ngươi mới đáng giá ta trả giá, đáng giá ta làm bạn! Ngươi không vứt bỏ đã cho ta dũng khí, là ngươi kiên trì không ngừng, cho ta phấn đấu, cho dù thiếu gia ngươi rời khỏi, nhưng, thiếu gia vĩnh viễn sẽ sống trong lòng ta.

Nói đến đây, Đạm Đài Nhược Nam ôm chặt lấy Lý Thất Dạ, ôm thật lâu, Lý Thất Dạ cũng ôm nàng, bọn họ đều biết, sau khi từ biệt sẽ là vĩnh biệt, từ nay về sau, chỉ sợ không còn cơ hội tương kiến nhau.

Hai người vẫn ôm nhau, giờ phút này, hai người bọn họ như dung làm một thể, bọn họ cũng nghe được tiếng tim đập của nhau, trừ hai người bọn họ ra, không còn thứ gì khác nữa.

– Gặp lại, thiếu gia.

Qua thật lâu thật lâu sau, Đạm Đài Nhược Nam thâm tình nới một câu bên tai Lý Thất Dạ.

– Gặp lại, Nhược Nam!

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ cũng nói ra, hắn chỉ hơi lẩm bẩm, không biết thương cảm là vật gì, hắn thất thần.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ buông Đạm Đài Nhược Nam ra, xoay người rời đi, đi nhanh khỏi đây, hắn không hề quay đầu lại, không hề nhìn Đạm Đài Nhược Nam, thời điểm hắn đi nhanh, hắn không phát hiện khóe mắt đang ẩm ướt.

Đạm Đài Nhược Nam vẫn nhìn Lý Thất Dạ rời khỏi, đưa mắt nhìn hắn biến mất phía chân trời, cuối cùng, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt yên lặng chảy xuống.

– Thiếu gia, hảo hảo sống sót, ta tin tưởng ngươi sẽ thắng, ngươi sẽ…

Rất lâu sau đó, Đạm Đài Nhược Nam lẩm bẩm.

Trận chiến chung cực trong tương lai, Đạm Đài Nhược Nam không biết sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà trong suy nghĩ của nàng, thiếu gia đã thắng, bởi vì, thiếu gia nàng, bất luận là lúc nào đều đứng lên, không quản nó là vực sâu vạn trượng, hắn sẽ từ đó đứng lên, sẽ quét ngang cả cửu thiên thập địa.

Đây là thiếu gia của nàng, là nam nhân trong tâm trí nàng, bất luận thời điểm nào cũng vĩnh viễn không vứt bỏ, sẽ kiên trì đến cuối cùng, bất luận kết cục như thế nào, hắn sẽ rời đi vĩnh viễn.

Cuối cùng, Chân Vũ đảo cũng biến mất trong biển lớn mênh mông, không còn xuất hiện qua, không còn có người nhìn thấy nó, nó biến mất như thế, chờ đợi thời gian xuất thế.

Lý Thất Dạ rời khỏi Chân Vũ đảo, hắn cũng không lập tức đi tới Nhân Hoàng Giới, mà là mang theo Tô Ung Hoàng tiến về phía Thất Võ Các.

Trước đó, Lý Thất Dạ đã từng làm giao dịch với Thất Võ Các, hắn sẽ tục thọ cho Thất thánh tổ Thất Võ Các, mà Thất thánh tổ sẽ cho hắn gặp Thiên Thủy hải thần Thất Võ Các.

Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng vượt qua thiên địa, đến Thất Võ Các.

Thất Võ Các, truyền thừa cường đại nhất Hải yêu nhất tộc, được xưng là đệ nhất truyền thừa Hải yêu nhất tộc, hơn nữa Thất Võ Các còn xuất hiện ba hải thần.

Cho tới nay, Thất Võ Các nhân tài đông đúc, cường giả vô số. Trong Thiên Linh Giới, Thất Võ Các một môn ba hải thần là chủ đề người ta bàn luận say sưa, đồng thời còn có Thất Võ Các “Thất đại thức”.Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Trong Thiên Linh Giới, rất nhiều người đều nói, Thất Võ Các lấy tên là “Thất Võ Các “, đó là bởi vì Thất Võ Các khởi nguyên bằng “Thất đại thức”.

Đương nhiên, đối với thất đại thức, Thiên Linh Giới rất nhiều tu sĩ cường giả vẫn chỉ biết nó là truyền thuyết, trên thực tế, người trong Thiên Linh Giới chính thức nhìn thấy thất đại thức rải rác không có mấy, cho dù là đệ tử Thất Võ Các cũng chưa từng gặp qua thất đại thức.

Trên thực tế, không có người nhìn thấy thất đại thức cũng chẳng có gì lạ, Thất Võ Các trăm ngàn năm qua, người chính thức quán thông thất đại thức rải rác không có mấy, mà Thất thánh tổ chính là một trong số đó.

Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng đến Thất Võ Các, Thất Võ Các đất đai cực kỳ rộng lớn, cả Thất Võ Các cực kỳ phồn hoa, các tòa nhà điêu lan vẽ phượng hoàng, cả Thất Võ Các có khói tím lượn lờ.

Nhìn qua Thất Võ Các có đủ loại dị tượng, người ta còn cho rằng là thế ngoại đào viên, đi vào tiên cảnh thoát ly hồng trần, cho dù có người muốn đến, nơi này trước mắt chính là nơi quyền thế nhất Hải yêu nhất tộc.

Thời điểm Lý Thất Dạ đến Thất Võ Các, Thất thánh tổ tôn quý nhất Thất Võ Các tự mình đi ra chào đón, Thất thánh tổ thân phận địa vị không chỉ giới hạn trong Thất Võ Các, cho dù là cả Thiên Linh Giới, địa vị của hắn rất cao và tôn quý.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 8 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)