Đế Bá Audio Podcast
Tập 457 [Chương 2281 đến Chương 2285]
❮ sautiếp ❯Chương 2281: Phong vân biến
Qua một hồi lâu, trước thiên kính có ít lão tổ cổ xưa cũng nhận ra Khô Mộc thần tổ, rất nhiều người cả kinh hô to.
Song Đế chi tử đúng là khó lường, trong một thời gian ngắn đã kéo ra một nhân vật khó lường khác.
Đúng như hắn nói với Lý Thất Dạ lúc trước, nếu như hắn hộ đạo cho Lý Thất Dạ, cũng không đơn giản là hộ đạo, hắn có ưu thế người khác không có, hắn có thể kéo rất nhiều tài nguyên và nhân mạch cho Lý Thất Dạ.
Hôm nay xem ra, Song Đế chi tử không phải ăn nói lung tung, hắn xác thực có thực lực như vậy.
Nhưng mà điểm này cũng không kỳ quái, Song Đế chi tử hắn dù sao cũng là con của Tiên Đế cùng thụ tổ, dựa vào xuất thân này đã thập phần cao quý, là vô địch một thời đại, cũng có giao tình với rất nhiều cao thủ khó lường.
– Còn một người!
Cho dù Song Đế chi tử kéo Khô Mộc thần tổ tới, Lý Thất Dạ cũng không có để ý, vẫn ngồi trên cao, vẫn không có nhìn nhiều Khô Mộc thần tổ.
Lý Thất Dạ từ đầu đến cuối vẫn không có quan tâm Khô Mộc thần tổ, chuyện này làm cho Khô Mộc thần tổ ánh mắt phát lạnh, thời điểm ánh mắt hắn phát lạnh đã bộc phát như ánh sao, giống như chiếu sáng cả thế giới.
Sau khi hai mắt Khô Mộc thần tổ phát lạnh lại thu hồi hào quang, khôi phục bộ dáng bình thường không có gì lạ.
Oanh —— một tiếng, Lý Thất Dạ vừa nói xong đã có tiếng nổ sinh ra, sóng kích cửu thiên, một chiếc thuyền lớn chui ra từ biển rộng, sóng nước trùng thiên.
Chiếc thuyền lớn này chính là Hải Loa Hào, lúc Hải Loa Hào chạy trong biển rộng, nó giống như tòa lục đại đang trôi dạt trong biển.
Lúc này trong Hải Loa Hào có một người đi ra, đây chính là Lăng Phong Vân, Lăng Phong Vân bước từng bước một, mỗi bước chân như vượt qua cả đại dương.
Hơn nữa hắn bước đi tùy ý nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là đang nhàn nhã dạo chơi, dường như hắn thực sự không quan tâm chuyện nơi này.
Lăng Phong Vân cất bước tiến lên, phong vân bắt đầu khởi động, thiên địa kinh sợ, nhật nguyệt tránh lui, quỷ thần nhường đường.
Thời điểm Lăng Phong Vân đi đến Toái Thần Nhai, tất cả mọi người cảm giác cả Thiên Linh Giới đang di động theo bước chân của hắn, lúc này không phải Lăng Phong Vân đang đi, mà là Thiên Linh Giới đang di động, là Toái Thần Nhai đang kéo tới gần Lăng Phong Vân.
Ảo giác như thế làm rất nhiều tu sĩ chú ý Lăng Phong Vân đều cảm thấy đầu choáng mắt hoa, không dám nhìn Lăng Phong Vân nhiều.
– Lăng Phong Vân quá cường đại.Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Có lão tổ hoảng sợ nói ra, Lăng Phong Vân chỉ bước đi mà thôi, còn không có ra tay đã làm vô số cường giả đầu choáng mắt hoa, thậm chí là té xuống đất, nếu như hắn vừa ra tay, như vậy không phải có thể hủy diệt thương sinh hay sao?
Lăng Phong Vân cất bước tiến tới Toái Thần Nhai, Hải Loa Hào theo sát phía sau, Hải Loa Hào không phải đang bơi trong biển, nó đang bay trên bầu trời.
Hải Loa Hào to lớn như thế bay trên trời với tốc độ nhanh kinh người, nếu như là bảo vật phi hành, như vậy nó tuyệt đối là bảo vật cực tốc hiếm thấy trong Thiên Linh Giới.
Thời điểm Lăng Phong Vân bước vào Toái Thần Nhai, Hải Loa Hào dừng lại, nó dừng ở nơi cách Toái Thần Nhai thật xa.
– Hải Loa Hào đã tỏ rõ lập trường với cả thiên hạ, cũng làm người thiên hạ biết rõ, Hải Loa Hào bọn họ có Lăng Phong Vân làm chỗ dựa, bọn họ muốn dựng lại thần uy vô địch.
Hải Loa Hào tự mình xuất hiện, cường giả thế hệ trước hiểu ý Hải Loa Hào.
Dù sao Lý Thất Dạ chém giết Hải Loa Đế Vương, Hải Loa Đế Vương mất đi, Hải Loa Hào tổn thất quá lớn, bọn họ phải trọng trấn thần uy, nếu không, rất nhiều đại giáo truyền thừa trong Thiên Linh Giới sẽ gây bất lợi cho Hải Loa Hào, nói không chừng sẽ chia cắt Hải Loa Hào.
Thời điểm Lăng Phong Vân đến Toái Thần Nhai, trong khoảng thời gian ngắn thiên địa yên tĩnh, sáu tồn tại vô địch vây quanh Lý Thất Dạ, hình thành xu thế vây công.
Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương, Song Đế chi tử, Khô Mộc thần tổ, Khê Trúc Tiên, Lăng Phong Vân, sáu tồn tại vô địch đang vây quanh Toái Thần Nhai, bọn họ giống như thần ma đứng ở nơi đó, bọn họ giống như hóa thành núi cao, trước mặt bọn họ không kẻ nào có thể vượt qua.
Trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa yên tĩnh, cả Thiên Linh Giới có vô số tu sĩ ngừng thở, rất nhiều cường giả lão tổ trước thiên kính ngừng thở, tất cả mọi người hiểu rõ, trận chiến này cho dù ai thắng ai thua, như vậy sẽ cải biến cách cục của Thiên Linh Giới, thậm chí thay đổi vận mệnh Thiên Linh Giới.
Lúc này bên ngoài Toái Thần Nhai có một ít nhân ảnh muốn xuất hiện, những người này đứng cách xa Toái Thần Nhai, bọn họ che dấu toàn bộ khí huyết và khí tức của mình.
Những cường giả tới quan sát hiện trường là cường giả chính thức, chiến tranh như vậy chỉ có thể đứng xa quan sát mới có thu hoạch, mới có thể nhận thức uy lực từng chiêu từng thức, mới có thể quan sát tình hình biến hóa.
Đương nhiên có tư cách tới hiện trường quan sát đều là tồn tại cường đại nhất Thiên Linh Giới, Thần Hoàng chỉ là cấp bậc nhập môn mà thôi, chiến đấu cấp bậc như thế, mỗi chiêu rất huyền diệu, muốn thu hoạch từ trong chiêu thức như thế ít nhất cũng là Cực Đạo Thần Hoàng mới được.
Không có thực lực Cực Đạo Thần Hoàng thì không cách nào tìm hiểu huyền cơ trong chiến đấu của hai bên, cũng không thể nào có được thu hoạch trong đó, dù sao không có tới cảnh giới như vậy, không nói tìm hiểu huyền diệu trong chiêu thức, thậm chí có khả năng không nhìn thấy tốc độ của hai bên.
Đối với đám lão tổ phủ bụi mà nói, bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thế, nhưng mà chiến tranh cấp bậc này thật hiếm thấy, cho dù một ít lão tổ phủ bụi không xuất thế cũng sẽ quan sát từ thiên kính.
Lúc này trên Toái Thần Nhai, thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh, Thần Mộng Thiên, Khê Trúc Tiên, Lăng Phong Vân dùng ánh mắt khóa chặt Lý Thất Dạ, mặc dù nói bọn họ không có động thủ ngay, nhưng mà ánh mắt bọn họ thập phần đáng sợ, ánh mắt có thần uy vô thượng.
Bị vô số ánh mắt của các cường giả nhìn chằm chằm vào, đổi lại là những người khác, chỉ sợ đã sớm đái ra quần, Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên cao, vẫn phong khinh vân đạm, vẫn bình tĩnh, vẫn xem nhẹ như mây bay.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả Thiên Linh Giới đều yên tĩnh tới cực điểm, dường như cả Thiên Linh Giới chỉ còn lại tiếng tim đập, cả Thiên Linh Giới dường như dừng lại, sóng biển yên tĩnh, thời gian đình chỉ.
– Người trẻ tuổi, không thể không bội phục dũng khí của ngươi, ít nhất thời điểm ta còn trẻ, còn không có bá đạo như vậy.
Nhìn qua Lý Thất Dạ ngồi trên chín tầng trời, Lăng Phong Vân chậm rãi nói ra.
– Chuyện này chưa nói tới dũng khí gì.
Lý Thất Dạ trên cao nhìn xuống, tùy ý nói:
– Trong mắt ta các ngươi cũng không lầ cái gì cả, gà đất chó kiểng mà thôi, còn phải nhìn mặt các ngươi sao?
Lý Thất Dạ vừa nói ra, đám người Khê Trúc Tiên lạnh lẽo nhìn qua Lý Thất Dạ, hai mắt mang theo sát ý đáng sợ.
Về phần rất nhiều cường giả trước thiên kính cũng chỉ cười khổ một tiếng, Lý Thất Dạ bá đạo và hung hăng càn quấy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, người nào cũng hiểu Lý Thất Dạ, hắn cho tới bây giờ vẫn hung hăng càn quấy, bất luận là với ai cũng thế.
Chương 2282: Lăng Phong Vân chủ trương (1)
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lăng Phong Vân cũng không có tức giận, ngược lại cười to nói:
– Khó lường, hậu sinh khả uý, bằng chừng ấy tuổi đã có thành tựu như vậy, cao ngạo cũng không trách ngươi. Đáng tiếc ngươi còn thiếu hỏa hầu và trí tuệ, người sáng suốt sẽ hiểu nên lựa chọn như thế nào.
– Người sáng suốt?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Ta đúng là muốn biết người sáng suốt sẽ lựa chọn như thế nào.
Lăng Phong Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
– Tuyên cổ đến nay, chỉ sợ ngươi là người duy nhất tu luyện ra mười ba mệnh cung, nếu như ngươi sống qua hôm nay, chỉ sợ Tiên Đế thời đại này chắc chắn là ngươi chứ không còn ai khác. Ta là người ái tài, mà ta cũng không cố ý là địch với ngươi, nhưng ngươi giết người Hải Loa Hào, có lẽ nên cho Hải Loa Hào một câu trả lời!
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, tùy ý nói:
– Nói như vậy, ngươi cố tình nghị hòa.
– Cũng không đến mức nghị hòa.
Lăng Phong Vân cười to lên, nói ra:
– Nhưng mà, thấy ngươi có thành tựu tuyệt thế vô song như vậy, thấy ngươi bá đạo và dũng khí vô địch, ta cũng động lòng ái tài, tuyệt thế thiên tài như vậy, hôm nay vẫn lạc ở đây thì quá đáng tiếc. Thiên Linh Giới có thiên tài như ngươi, có lẽ sẽ trở thành Tiên Đế, mà không phải vẫn lạc.
Nghe được Lăng Phong Vân đột nhiên cải biến thái độ như vậy, chuyện này làm cho rất nhiều người thất kinh, đặc biệt là vô số tu sĩ ngồi trước thiên kính.
Trong khoảng thời gian ngắn, có thể thấy được một màn khiến người ta ngây người, mọi người đều biết, Lăng Phong Vân chính là người xuất đầu cho Hải Loa Hào, mà hắn lại báo thù cho Hải Loa Đế Vương.
Hiện tại Lăng Phong Vân lại nói tốt cho Lý Thất Dạ, rất có xu thế nghị hòa, biến hóa đột ngột này làm người ta cả kinh.
– Là như thế nào?
Có lão tổ thế hệ trước nghe Lăng Phong Vân nói thế, gật đầu nói:
– Mười ba mệnh cung, đúng là duy nhất trên thế gian, thiên tài như Lý Thất Dạ, có lẽ Thiên Linh Giới nên dốc sức bồi dưỡng mới đúng, đến đỡ hắn leo lên vị trí Tiên Đế, trong tương lai, hắn nhất định có thể trở thành tuyên cổ đệ nhất đế, đến lúc đó những người đỡ hắn sẽ là công thần, mà cửu giới vạn tộc sẽ đến Thiên Linh Giới triều bái.
Trên thực tế, không ít lão tổ và đại nhân vật đều tán thành cách nói của Lăng Phong Vân, đều cảm thấy nên hòa hoãn với Lý Thất Dạ là đúng.
– Đây là thái độ của ngươi hay đại biểu cho bọn họ đấy?
Nghe Lăng Phong Vân đề nghị, Lý Thất Dạ cảm thấy thập phần có ý tứ, cười rộ lên, nói ra.
Lăng Phong Vân nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Nếu như ngươi nguyện ý lui một bước, ta sẽ thương lượng giúp ngươi. Về phần ân oán giữa ngươi và Hải Loa Hào, ta có thể làm chủ, ngươi nhận tội trước Hải Loa Hào, chân thành xin lỗi, thù hận giữa ngươi và Hải Loa Hào sẽ xóa bỏ.
– Lăng Phong Vân đúng là người thấy qua các mặt xã hội, có được lòng dạ rộng rãi, không phải người bình thường có thể so sánh.
Nghe được Lăng Phong Vân nói như vậy, rất nhiều người cảm thán một tiếng.
– Nếu Phong Vân huynh hóa giải trận chiến này, cũng không phải khó.
Lúc này Thần Mộng Thiên nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu nói ra.
– Ta cũng muốn hóa giải ân oán, nhưng mà, cái giá hơi lớn.
Song Đế chi tử chậm rãi nói ra.
– Thế gian không có ân oán gì không thể hóa giải.
Ngay cả Khê Trúc Tiên cũng mở miệng, hắn chậm rãi nói ra:
– Ta nghĩ ngươi sẽ không trả nổi cái giá lớn này.
Đột nhiên hào khí hết sức căng thẳng, bởi vì thái độ Lăng Phong Vân cải biến, hào khí hòa hoãn không ít.
– Hy vọng không nên đánh nhau.
Có người nắm chặc nắm đấm, nói:
– Nếu Thiên Linh Giới có thể đoàn kết một lòng, có sáu đại chí tôn hộ đạo cho Lý Thất Dạ, hắn chắc chắn sẽ vô địch cửu giới, đương thời còn có ai có thể tranh giành với hắn chứ?
Lúc này cũng có không ít người hy vọng Lý Thất Dạ sẽ hòa hoãn với sáu chí tôn, dù sao nếu như bọn họ nghị hòa thì cả Thiên Linh Giới sẽ hòa bình.
– Muốn điều kiện như thế nào?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, cũng không nóng nảy, nhàn nhã nói.
– Luân Hồi Cửu Diệp Thảo!
Những người khác còn không có mở miệng, Khô Mộc thần tổ đã nói trước:
– Chỉ cần ngươi giao Luân Hồi Cửu Diệp Thảo ra, mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Khô Mộc thần tổ nói ra lời này, trừ Lăng Phong Vân ra, Khê Trúc Tiên, Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương bọn họ đều nhìn nhau, bọn họ đều không có mở miệng.
– Thì ra là muốn Luân Hồi Cửu Diệp Thảo nha.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
– Đây là tiên dược vô song, nếu như có thể thành công, vậy có cơ hội mang theo trí nhớ kiếp trước trọng sinh, đồ vật này có không biết bao nhiêu người thèm chảy nước miếng, ngay cả Tiên Đế thậm chí cũng muốn lưu lại làm chuẩn bị phía sau, chuẩn bị tương lai có một ngày sẽ sử dụng tới.
– Tiên dược này thật sự có thể trọng sinh a.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, rất nhiều người không biết Luân Hồi Cửu Diệp Thảo chấn động.
Thời điểm ở Thần Chỉ Châu, tất cả mọi người biết rõ đây là gốc tiên dược, thậm chí tất cả mọi người cho rằng là trường sinh tiên dược, nhưng mà cụ thể là trường sinh thế nào thì không ai biết, cũng không rõ nó dùng thế nào.
Hiện tại Lý Thất Dạ một câu nói toạc huyền cơ trong đó, nội tâm mọi người rất rung động.
– Trọng sinh nha, ai không tha thiết ước mơ chứ?
Nghe nói như thế, cho dù là lão tổ trấn định cũng phải nuốt nước miếng.
Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, thật có tỷ lệ trọng sinh luân hồi, ăn vào một mảnh lá cây có hai thành tỷ lệ thành công, hơn nữa tỷ lệ luân hồi cũng không giống nhau, sau khi ăn lá cây vào, nếu như không chết, có thể trọng sinh, nếu như vận khí tốt, nói không chừng có tỷ lệ nhất định mang theo trí nhớ kiếp trước trọng sinh.
Đương nhiên mang theo trí nhớ trọng sinh tỷ lệ nhỏ nhất, nhỏ tới mức trừ mang theo trí nhớ trọng sinh ra, còn có các tỷ lệ khác, đương nhiên tỷ lệ này cực nhỏ.
Đối với cường giả khác mà nói, hoặc là đáng giá đánh bạc, đối với Tiên Đế mà nói không ai nguyện ý đánh cược tỷ lệ một phần năm.
Trên thực tế Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, ngay cả Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương đều nuốt từng ngụm nước miếng, bọn họ cũng thèm chảy nước miếng.
Cũng không có gì lạ, Thần Mộng Thiên cũng tốt, Ám Hắc Tổ Vương cũng được, cho dù là Khê Trúc Tiên, Song Đế chi tử, Khô Mộc thần tổ cũng không có lựa chọn khác, bọn họ thọ nguyên đã khô cạn, tuổi thọ sắp hết, hơn nữa là người trải qua nhiều lần kéo dài tính mạng, muốn lại kéo dài tánh mạng đã không có cơ hội.
Hiện tại bọn họ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chờ chết, hoặc là đánh bạc một lần, nếu ăn Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, bọn họ còn có tỷ lệ trọng sinh nhất định.
Đối với tại bọn họ mà nói, không có gì hấp dẫn bằng trọng sinh, quản chi chỉ có hai thành tỷ lệ, bọn họ vẫn nguyện ý đánh bạc một lần.
Trong sáu người, chỉ có Lăng Phong Vân trẻ tuổi nhất, hắn cũng có huyết hưng thịnh nhất, cho nên chỉ có Lăng Phong Vân không cần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, năm người khác đều mơ tưởng Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Chương 2283: Lăng Phong Vân chủ trương (2)
– Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, chỉ có một cây, các ngươi phân thế nào?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhìn qua đám người Khê Trúc Tiên.
Lúc này đám người Khê Trúc Tiên nhìn nhau, bọn họ đạt thành hiệp nghị trong thời gian ngắn, đương nhiên bọn họ đạt thành hiệp nghị thế nào thì người ngoài không rõ.
– Chuyện này không liên quan tới ngươi.
Thần Mộng Thiên chậm rãi nói ra:
– Chỉ cần ngươi giao ra Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, tất cả cũng có thể bàn, thậm chí chúng ta cũng không đả thương ngươi.
Thần Mộng Thiên đã nói như vậy, chuyện này làm người trước thiên kính tim đập thình thịch, rất nhiều người đều nhìn thấy ánh rạng đông, tất cả mọi người cảm thấy phong ba này có hy vọng hóa giải.
– Nói như vậy, các ngươi còn có yêu cầu khác.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc này đám người Thần Mộng Thiên nhìn nhau, Lăng Phong Vân nói ra:
– Nếu như năm vị không ngại, ta có thể làm trung gian cho mọi người. Lý Thất Dạ giao Luân Hồi Cửu Diệp Thảo ra, mọi người có thể không cần khó xử hắn, chỉ cần hắn bồi thường nhỏ là được.
– Lăng Phong Vân chính là Lăng Phong Vân, không hổ là tuyệt thế hào hùng, lòng dạ rộng rãi hơn người khác, hắn thật ái tài.
Thế hệ trước nghe Lăng Phong Vân nói thế thì khen ngợi.
Trong sáu người, người không cần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo chính là Lăng Phong Vân, tuổi của hắn đúng là không cần tới Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Lăng Phong Vân lúc này đứng ra đòi công đạo cho Hải Loa Hào, chỉ sợ khả năng rất lớn là trả lại ân cứu mạng của Hải Loa Hào.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Khê Trúc Tiên trầm mặc, đối với bọn họ mà nói, nghị hòa không phải là không thể được, mục tiêu trọng yếu của bọn họ chính là Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, sau đó mới là công đạo cho vãn bối.
Đương nhiên đối với đám người Khê Trúc Tiên mà nói, bọn họ càng cam tâm tình nguyện giáo huấn Lý Thất Dạ một lần, muốn Lý Thất Dạ trả giá lớn, nhưng mà hiện tại Lăng Phong Vân đột nhiên cải biến thái độ, nguyện ý làm trung gian, cho dù là đám người Khê Trúc Tiên cũng phải cho Lăng Phong Vân tình cảm.
Đám người Khê Trúc Tiên cường đại hơn Lăng Phong Vân, nhưng mà Lăng Phong Vân càng trẻ tuổi, huyết khí càng tràn đầy, điểm này không phải đám người Khê Trúc Tiên có thể so sánh, cho nên bọn họ phải cho Lăng Phong Vân tình cảm.
Nhưng mà nếu như nói, chỉ trừng phạt nhỏ với Lý Thất Dạ, bảo Lý Thất Dạ xin lỗi, như vậy bỏ qua phần ân oán này, chuyện này làm cho đám Khê Trúc Tiên khó tiếp nhận, dù sao trừng phạt như thế đối với Lý Thất Dạ mà nói thật sự là quá nhẹ, tổn hại thần uy và truyền thừa của bọn họ.
Đám người Khê Trúc Tiên nhìn nhau, bọn họ đạt được ăn ý.
– Chúng ta không truy cứu, cũng không phải không được.
Cuối cùng nhất Hắc Ám cổ vương tử chậm rãi nói ra:
– Lý Thất Dạ trừ giao Luân Hồi Cửu Diệp Thảo ra, hắn còn phải giao phương pháp tu luyện mười ba mệnh cung ra đây, nếu như hắn đồng ý, ân oán này xóa bỏ.
– Đối với đề nghị như vậy, ta cũng không có dị nghị.” Thần Mộng Thiên cũng cười thoáng một phát nói ra.
– Ta có thể tiếp nhận.
Khê Trúc Tiên cũng gật gật đầu.
Về phần Song Đế chi tử cùng Khô Mộc thần tổ, bọn họ cũng đồng ý, mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, bọn họ vốn không có thù với Lý Thất Dạ, bây giờ còn có thể cầm phương pháp tu luyện mười ba mệnh cung, ngu sao không lấy.
Mọi người trước thiên kính nghe xong cũng ngừng thở, tất cả mọi người chấn động, đều cảm thấy đây là chuyện không có khả năng.
Mười ba mệnh cung, đây là tuyên cổ duy nhất, có thể nói, Lý Thất Dạ đánh vỡ thường thức tuyên cổ, hắn trở thành người duy nhất từ trước tới nay tu hành ra mười ba mệnh cung.
Thử nghĩ một chút, đây là một môn công pháp tu ra mười ba mệnh cung, nó trân quý bực nào, trình độ trân quý còn trên cả tiên thể thuật, thậm chí trên thế gian này, nó là công pháp trân quý nhất.
Đối với công pháp vô giá như thế, chỉ sợ đổi lại bất cứ kẻ nào cũng không giao ra, điều này thật sự là quá trân quý, trân quý tới mức nó không thể dùng giá trị cân nhắc.
– Lý Thất Dạ tuyệt đối không chịu.
Có cường giả hiểu cách làm người của Lý Thất Dạ liền nói:
– Hung nhân như hắn sẽ không khuất phục, không bao giờ bán mặt mũi cho ai cả, chớ đừng nói là bảo hắn giao thứ trân quý như thế ra.
Đối mặt điều kiện của đám người Thần Mộng Thiên, cả Thiên Linh Giới đều lâm vào yên tĩnh, có thể thấy được mọi người đang ngừng thở.
Tất cả mọi người đang chờ Lý Thất Dạ trả lời, tất cả mọi người muốn biết Lý Thất Dạ sẽ lựa chọn như thế nào, rất nhiều đại giáo cương quốc đang quan sát thiên kính cũng đang chú tâm.
Đối mặt đám người Thần Mộng Thiên, Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên cao, sau một lát, hắn cười rộ lên, nói ra:
– Giao Luân Hồi Cửu Diệp Thảo và phương pháp tu luyện mười ba mệnh cung ra?
Nói đến đây, hắn cười rất đậm.
– Lý đạo hữu, điều kiện này đáng giá cân nhắc.
Lúc này Lăng Phong Vân cũng mở miệng nói:
– Lui một bước, trời cao biển rộng, đại đạo dài đằng đẵng, cương nhu cũng tế, mới có thể đi tới cuối cùng.
Lúc này Lăng Phong Vân đều gọi Lý Thất Dạ một tiếng “Đạo hữu “, từ đó có thể nhìn ra Lăng Phong Vân xem trọng Lý Thất Dạ thế nào.
– Nếu như nói, ngươi thiệt tình mưu cầu cho ta, ta chỉ có thể nói, ta cảm kích.
Thấy hảo ý của Lăng Phong Vân, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, các ngươi không có nhìn rõ tình thế, ưu thế hiện tại đang ở bên ta, mà không phải ở bên các ngươi, ta chi phối tất cả cục diện, đưa ra điều kiện phải là ta mới đúng.
– Ta đúng là muốn nhìn ngươi có ưu thế ở điểm nào.
Khô Mộc thần tổ lạnh lùng nói.
– Nhìn không ra cũng không trách các ngươi.
Lý Thất Dạ ngồi trên cao, nhàn nhã nói:
– Dù sao, các ngươi chỉ là phàm thai mắt thường mà thôi, làm sao nhìn thấy thế giới rộng lớn! Các ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
– Ngươi ——
Bị Lý Thất Dạ nói không đáng giá một đồng như vậy, làm cho đám người Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương nhìn hằm hằm!
– Lý đạo hữu nên tận dụng thời cơ, thời không đợi người.
Lăng Phong Vân gặp Lý Thất Dạ y nguyên không coi ai ra gì, chậm rãi nói ra:
– Tuy ngươi đúng là cường đại, nhưng hôm nay cho dù ngươi có ưu thế, chỉ sợ cũng khó thoát vây. Chuyện này đạo hữu nên cân nhắc.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
– Ta làm việc, đều cẩn thận suy nghĩ qua, cũng không hành động theo cảm tình. Nếu như ngươi thật muốn hành động gì đó, có thể, ta có thể cho các ngươi lựa chọn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Lăng Phong Vân, vừa cười vừa nói:
– Ngươi cũng là nhân tài khó có được, nếu như ngươi muốn thần phục, vậy hiệu lực cho ta, ta cho ngươi một tướng vị, ta chỉ điểm ngươi một hai, tương lai sẽ có trợ giúp thật lớn cho ngươi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ tùy ý nhìn qua đám người Thần Mộng Thiên, nhàn nhạt nói:
– Về phần các ngươi nha, đối với ta mà nói không có gì giá trị, tuổi quá lớn, thọ nguyên khô cạn, chỉ là người chết mà thôi, luận thực lực, còn chưa đạt tới hoành kích Tiên Đế, tiêu chuẩn như thế đúng là gân gà.
Chương 2284: Đàm phán
– Cũng phải, ta là người nhân từ, các ngươi tự sát tại chỗ, ta buông tha hậu duệ, cũng không diệt tông môn các ngươi, nếu không, ta không chỉ trảm các ngươi, còn diệt môn các ngươi ngây lập tức.
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm tu sĩ Toái Thần Nhai và trước thiên kính cả kinh, Lý Thất Dạ bá đạo cùng hung hăng càn là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng hôm nay Lý Thất Dạ mở miệng là muốn Lăng Phong Vân thần phục, muốn Thần Mộng Thiên, Khê Mỹ Tiên tự sát, sẽ không đồ diệt tông môn bọn họ.
Lời này không phải bá đạo để hình dung, nếu như không có chiến tích huy hoàng của Lý Thất Dạ, tiếu ngạo thiên hạ, chỉ sợ sẽ có nhiều người cho rằng hắn ngu xuẩn.
Từ cử chỉ của Lý Thất Dạ là có thể nhìn ra được, Lý Thất Dạ dường như có tin tưởng chém giết sáu người này chắc chắn mười phần.
Chuyện này làm rất nhiều người hồ đồ, mọi người cũng không biết Lý Thất Dạ rốt cuộc có thủ đoạn gì.
– Haha, ha ha, ha…
Lúc này, Song Đế chi tử cười rộ lên, nói ra:
– Đạp diệt tông môn, đây có xem là uy hiếp không?
Song Đế chi tử cười rộ lên, thập phần tùy ý, thậm chí không quan tâm Lý Thất Dạ đạp diệt tông môn, bởi vì truyền thừa của Song Đế chi tử đã xuống dốc.
Cho dù là đế thống tiên môn của phụ thân hay là truyền thừa tổ thụ của mẫu thân cũng đã suy sụp. Trên thực tế, Song Đế chi tử cũng không muốn để ý tới truyền thừa như vậy, hắn căn bản không muốn để tâm tới, hắn chỉ lo chính mình, vì mình sống lâu hơn, về phần tông môn sống hay chết hắn căn bản không hỏi tới, căn bản là không quan tâm.
– Uy hiếp như thế, tùy ý ngươi.
Cho dù là Khô Mộc thần tổ cũng như thế, nói ra:
– Đợi ngươi có thể còn sống rời khỏi đây rồi nói cũng không muộn.
Giống như Song Đế chi tử, Khô Mộc thần tổ cũng không để ý tới, tuy đồn đãi nói hắn là thụ tổ chết héo trọng sinh, nhưng mà tông môn của hắn đã sớm tan thành mây khói, căn bản không còn tồn tại, cho nên, cho dù Lý Thất Dạ mở miệng nói diệt môn cũng không là gì với hắn cả.
Tại nơi này, gia đại nghiệp đại cũng chỉ có Thần Mộng Thiên, Khê Trúc Tiên, Ám Hắc Tổ Vương ba người mà thôi, về phần Lăng Phong Vân, cũng không phải xuất thân từ Hải Loa Hào.
– Diệt tông môn ta?
Cho dù là Khê Trúc Tiên đều cười nhạt, lạnh lùng nói:
– Chỉ bằng ngươi? Còn xa không đủ tư cách!
Khê Trúc Tiên nói ra lời này cũng lực lượng mười phần, Tổ Lục bọn họ có được ba gốc tổ thụ, được xưng là truyền thừa cường đại nhất Thiên Linh Giới, hơn nữa Tổ Lục được xưng là nơi duy nhất không thể công phá ở Thiên Linh Giới, cho dù là Tiên Đế cũng không phá nổi.
Thử nghĩ một gốc thụ tổ đã đủ cường đại, có tới ba gốc thụ tổ thủ hộ, nó cường đại có thể nghĩ, thậm chí có rất nhiều người nói, truyền thừa như Tổ Lục, dù Tiên Đế đều công cũng không được.
– Tổ Lục mà thôi, chưa đủ thành đạo, diệt nó có gì khó.
Thấy Khê Trúc Tiên tràn đầy tự tin, Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nói ra.
Khê Trúc Tiên mặt âm trầm, nếu như hắn nhỏ tuổi hơn, nói không chừng sẽ chỉ vào mặt Lý Thất Dạ mắng to, nhưng mà hắn đã tuổi này, vẫn bảo trì bình thản, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Lăng Phong Vân chỉ thở dài, hắn thật ái tài, nhưng mà Lý Thất Dạ tư thái đã rất rõ ràng, căn bản không có khả năng đàm phán, tiếp theo chính là ngươi sống ta chết.
– Hắc, đồ mặt dầy, ai không biết.
Khô Mộc thần tổ cười lạnh, lạnh lùng nói:
– Lý Thất Dạ, chúng ta kiên nhẫn có hạn, thức thời thì ngoan ngoãn giao Luân Hồi Cửu Diệp Thảo ra, nếu không, đến lúc đó sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
Lúc này Khô Mộc thần tổ đã mất kiên nhẫn, hắn và Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương có khác biệt, Thần Mộng Thiên, Ám Hắc Tổ Vương bọn họ còn muốn phương pháp tu luyện mười ba mệnh cung, mục đích của hắn càng đơn giản, hắn chỉ cần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Khô Mộc thần tổ được Song Đế chi tử mời đến, trừ bởi vì Song Đế chi tử thịnh tình không thể từ chối, đồng thời hắn cũng cần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Theo cách nói của Khô Mộc thần tổ, hắn thậm chí ý định cùng Song Đế chi tử độc chiếm Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, bọn họ khác với Thần Mộng Thiên, Khê Trúc Tiên, Ám Hắc Tổ Vương, đám người Thần Mộng Thiên có kế hoạch, có mưu tính, thậm chí là mưu lợi cho tông môn.
Khô Mộc thần tổ và Song Đế chi tử hai người không có gánh nặng, chỉ cần cầm được Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, bọn họ thậm chí không tiếc bất cứ giá nào, quản chi là đánh lén ám toán đám người Thần Mộng Thiên cũng không tiếc, bọn họ hoàn toàn muốn nuốt một mình Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
– Bằng ngươi sao?
Lý Thất Dạ nhìn qua Khô Mộc thần tổ vội vã, hắn lập tức nói ra.
– Hay là ngươi và đám người Thần Mộng Thiên liên thủ tới đây đi
Lý Thất Dạ có thái độ tùy ý và xem thường hắn, Khô Mộc thần tổ lập tức nổi giận, hắn đã từng uy hiếp cửu thiên thập địa, hiện tại Lý Thất Dạ không thèm ngó tới, chuyện này làm cho hắn khó mà nhịn nữa.
– Tiểu bối, ngươi đầy đủ cường đại, nhưng mà ngươi tự nhận có thể lấy một địch sáu, vậy ngươi quá đề cao chính mình.
Khô Mộc thần tổ cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
– Cần gì sáu người ra tay, chỉ bằng bổn tọa cũng đủ giáo huấn ngươi rồi, để ngươi biết rõ trời cao bao nhiêu, đất dày thế nào.
Đối với Khô Mộc thần tổ mà nói, cho dù hắn biết rõ Lý Thất Dạ rất cường đại, nhưng mà hắn cũng đầy đủ tự tin, dựa vào thực lực của chính mình, cho dù không trảm được Lý Thất Dạ thì cũng giao thủ mấy ngàn chiêu.
– Giáo huấn ta?
Lý Thất Dạ nghe được Khô Mộc thần tổ dọa người như vậy, lập tức cười rộ lên, nói ra:
– Ngươi chỉ là một cái lá xanh trên người thụ tổ mà thôi, ngươi thực cho rằng mình là thụ tổ chuyển thế sao. Chỉ bằng chút của cải nông cạn của ngươi, không nói giáo huấn ta, còn không có tư cách sống qua một chiêu trong tay ta.
– Một chiêu ——
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, Khô Mộc thần tổ không ngốc, hắn cho rằng mình nghe lầm.
– Đúng vậy, chỉ một chiêu là trảm ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, duỗi một ngón tay ra, nói.
Lúc này Khô Mộc thần tổ thật sự không nghe sai, Lý Thất Dạ nói là một chiêu, nhìn qua Lý Thất Dạ duỗi ra cái kia đầu ngón tay thời điểm, Khô Mộc thần tổ cũng không khỏi ngốc thoáng một phát.
Lý Thất Dạ nói lời này ngay cả Lăng Phong Vân, Thần Mộng Thiên, Khê Trúc Tiên cũng ngây ngốc, cho dù bọn họ là thế hệ vô địch cũng há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà nhìn qua Lý Thất Dạ vươn đầu ngón tay ra thì mọi người hiểu rõ, bọn họ không có nghe lầm, Lý Thất Dạ nói đúng là một chiêu.
– Không có khả năng —
Cho dù là võ giả bên ngoài hay là quan sát qua thiên kính, những người này xác định bản thân mình không có nghe sai, cũng không nhịn được thốt lên một câu.
Tất cả mọi người khó mà tin nổi, đây căn bản là chuyện không có khả năng, một chiêu giết Khô Mộc thần tổ, đây quả thật là điên nói mộng, trên đời này có thể làm được chuyện như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Tiên Đế.
Chương 2285: Ước hẹn một chiêu
– Ngươi xác định một chiêu có thể trảm ta?
Khô Mộc thần tổ cảm thấy Lý Thất Dạ đã điên rồi, cũng không nhịn được xác nhận lần nữa.
– Xác định, một chiêu trảm ngươi!
Thái độ Lý Thất Dạ thập phần kiên định, hơn nữa hắn cười rất tự tại, nói rất bình thản.
Sau khi nghe được Lý Thất Dạxác định lần nữa, tất cả mọi người biết rõ, Lý Thất Dạ đây không phải đang nói đùa, lúc này Lý Thất Dạ rất nghiêm túc.
Trên thực tế, lúc này đám người Lăng Phong Vân đã có phần bán tín bán nghi, bọn họ đều cảm thấy đây là chuyện không có khả năng, nhưng mà Lý Thất Dạ lại nói rất chắc chắn.
– Ha ha, ha ha, ha…
Lúc này Khô Mộc thần tổ cũng không khỏi giận quá mà cười, cười to nói:
– Một chiêu trảm ta? Ha ha, ha ha, ha ha, đây là lời lẽ cuồn vọng nhất mà ta từng nghe thấy, cho rằng ngươi là ai, một chiêu trảm ta!
Giờ phút này Khô Mộc thần tổ tức giận phát điên, hắn hận không thể lập tức chém Lý Thất Dạ thành từng mảnh. Trước đó Lý Thất Dạ xem thường hắn, chẳng thèm ngó tới hắn, hắn đã có phần không nhịn được, hắn dầu gì cũng là tồn tại uy hiếp cửu thiên thập địa, bao nhiêu vẫn có phong độ, không muốn quá mức tính toán chi li với vãn bối, như vậy sẽ tổn hại phong độ tuyệt thế của mình.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Khô Mộc thần tổ triệt để cuồng nộ, phải biết rằng, hắn được xưng là tồn tại hoành kích Tiên Đế, đương kim Thiên Linh Giới hắn là một trong những người cường đại nhất, hiện tại bị một vãn bối nói một chiêu trảm chính mình, hắn làm sao không phát điên cho được.
Một chiêu trảm mình, xem mình thành con kiến hay sao? Bị một vãn bối xem là con kiến hôi, chuyện này đã làm Khô Mộc thần tổ tức giận, hiện tại Khô Mộc thần tổ giận quá hóa cười.
– Ta là Lý Thất Dạ, là Lý Thất Dạ một chiêu trảm ngươi.
Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
– aNhớ kỹ, ta là Lý Thất Dạ, một chiêu trảm ngươi, Lý Thất Dạ, hy vọng ngươi sẽ nhơ kỹ tên ta trước khi chết.
Lời này rất tùy ý, nhưng mà cửu thiên thập địa đã không còn lời nào khí phách hơn nữa, không có lời gì rung động nhân tâm hơn nó.
Thời điểm Lý Thất Dạ nói ra lời này, Khô Mộc thần tổ đã cười không nổi, bởi vì giờ phút này, hắn ý thức được Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa.
Cả thiên địa trở nên tịch mịch, ngay cả đám người Ám Hắc Tổ Vương cũng không nói được lời nào, bọn họ đều chấn động mạnh, chẳng lẽ nói Lý Thất Dạ thật sự có thể một chiêu trảm Khô Mộc thần tổ!
– Tiểu bối, một chiêu trảm ta, trừ phi là Tiên Đế.
Lúc này, Khô Mộc thần tổ lạnh lùng nói:
– Trừ phi Tiên Đế tự mình ra tay, thiên mệnh một kích mới có thể một chiêu trảm ta, nếu không Tiên Đế tùy tùy tiện tiện đánh ra một chiêu cũng không thể làm gì được ta cả.
Khô Mộc thần tổ nói không phải là không có đạo lý, dù sao đạo hạnh của hắn không phải là hoành kích Tiên Đế chân chính, nhưng Tiên Đế tùy tùy tiện tiện xuất một chiêu trảm hắn là không thể nào.
Trên thực tế người đang đứng nơi này có thể xưng là hoành kích Tiên Đế, ít nhất từ thực lực bản thân của bọn họ cũng gần đạt tới mức hoành kích Tiên Đế. Mượn Khê Trúc Tiên, Ám Hắc Tổ Vương mà nói, Khê Trúc Tiên thật sự rất đáng sợ, nhưng hắn vẫn có nhược điểm trí mạng, nếu không hắn đã sớm trở thành thụ tổ.
Nếu Ám Hắc Tổ Vương dùng tới tổ binh Cổ Linh Uyên thì có thể ngăn cản Tiên Đế một hai trăm chiêu, nhưng mà dùng dùng thực lực của hắn tuyệt đối không thể ngăn cản một hai trăm chiêu của Tiên Đế chứ đứng nói gì tới hoành kích Tiên Đế.
Người đứng ở nơi này, nói dựa vào thực lực chân chính để nói, kỳ thật mạnh nhất chính là Lăng Phong Vân, đạo hạnh của hắn đạt tới Truyền Kỳ Thần Hoàng, đáng tiếc đại đạo Lăng Phong Vân có chỗ thiếu hụt, đại đạo của hắn không viên mãn, đây là nhược điểm trí mạng của hắn.
Mặc dù là như thế, có đồn đãi nói năm đó hắn đánh một trận với Hạo Hải Tiên Đế cũng không có mượn ngoại vật, hoàn toàn là dựa vào thực lực của mình, hắn có thể đại chiến với Hạo Hải Tiên Đế mấy trăm chiêu, cho nên thực lực của Lăng Phong Vân mới được tán thành.
Mà đám người Ám Hắc Tổ Vương được người khác tôn xưng là hoành kích Tiên Đế, được vô số cường giả nói có thực lực hoành kích Tiên Đế.
Nhưng mà đối với thế hệ đứng ở đỉnh phong chân chính mà nói, bọn họ chẳng thèm ngó tới cái danh xưng của đám người Ám Hắc Tổ Vương, bọn họ xem ra, những kẻ như Ám Hắc Tổ Vương hoàn toàn không có tư cách xưng là hoành kích Tiên Đế tồn tại.
Làm cho người ta tin phục duy nhất chính là Lăng Phong Vân, cho dù Lăng Phong Vân so với hoành kích Tiên Đế chân chính còn có khoảng cách nhỏ, nhưng mà hắn xuất thân môn phái nhỏ, dựa vào nghị lực bản thân đạt tới tình trạng này, cho nên cho dù Lăng Phong Vân thật sự không có đạt tới mức độ hoành kích Tiên Đế, những tồn tại đỉnh phong vẫn công nhận thành tựu của Lăng Phong Vân.
Bất kể như thế nào, cho dù Khô Mộc thần tổ không phải tồn tại hoành kích Tiên Đế chân chính, nhưng mà nói Lý Thất Dạ một chiêu có thể trảm hắn, hắn căn bản không tin, hắn xem ra, cho dù là Tiên Đế cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện xuất một chiêu trảm hắn được.
– Thực lực Cửu Giới Thần Hoàng mà thôi, ngươi thật cho rằng mình là hoành kích Tiên Đế sao?
Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nhàn nhạt nói:
– Cho dù sinh ra có chứa ấn ký thụ tổ, có lực lượng thụ tổ gia trì, sức chiến đấu của ngươi hơi mạnh hơn Cửu Giới Thần Hoàng một ít, ngươi cũng chỉ là Cửu Giới Thần Hoàng, còn không đạt tới Truyền Kỳ Thần Hoàng, một chiêu chém ngươi là đủ rồi.
– Truyền Kỳ Thần Hoàng là cái gì?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, rất nhiều vãn bối ngồi trước thiên kính nghe danh xưng Truyền Kỳ Thần Hoàng, lập tức hỏi lão tổ của mình.
– Thần Hoàng đỉnh phong.
Lão tổ xưa nhất trong tông môn giải thích:
– Truyền thuyết đây mới thực sự là hoành kích Tiên Đế, đã sớm có đồn đãi nói Lăng Phong Vân chính là Truyền Kỳ Thần Hoàng, không biết là thật là giả.
– Cho dù không phải Truyền Kỳ Thần Hoàng, bổn tọa cũng có thể chiến với ngươi một trận.
Khô Mộc thần tổ nghiêm nghị nói.Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Bị Lý Thất Dạ lật tẩy, Khô Mộc thần tổ không biết giấu mặt đi nơi nào, đối với người đạt tới cảnh giới như bọn họ mà nói, được người ta gọi là hoành kích Tiên Đế mới có vinh quang sáng lạn.
Người trong thiên hạ cũng biết, Tiên Đế là vô địch, nếu như nói có thể hoành kích Tiên Đế, đây là thành tựu cao cỡ nào, là chiến tích uy phong ra sao, cho dù thua trong tay Tiên Đế cũng có thể trở thành hoành kích Tiên Đế, tuy bại nhưng vinh.
Chiến tích như vậy, danh xưng uy phong, đủ cho người ta tán tụng cả đời.
Tuy Khô Mộc thần tổ không có chính thức giao thủ với Tiên Đế nhưng hắn cũng được người ta tôn xưng là hoành kích Tiên Đế, chuyện này làm hắn cảm thấy vinh quang cả đời.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại vạch trần sự thật này ra, chẳng khác gì giẫm nát hư vinh của hắn xuống đất, sao mà không làm Khô Mộc thần tổ tức giận cơ chứ.
– Ra tay đi, một chiêu trảm ngươi.