1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 44 [Chương 216 đến Chương 220]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 44 [Chương 216 đến Chương 220]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 216: Thiên Cổ Thành (1)

Luân Nhật Yêu Hoàng nói bạn cũ chính là địch nhân tranh chấp với nhau, nghe đồn ở thời đại trước, Thánh Thiên Giáo nhân hoàng và Luân Nhật Yêu Hoàng là thiên tài kiệt xuất nhất của trung tâm vực, cả hai là kỳ phùng địch thủ!

– Đại nhân vật Chiến Thần Điện muốn chôn trong U Minh Thuyền kia tình huống thế nào?

Lý Thất Dạ hỏi.

Luân Nhật Yêu Hoàng nói ra:

– Nghe nói vị lão tổ kia ngừng áp huyết đã lâu, thọ nguyên còn không bao nhiêu, hắn không thể xuất thế, lúc này Chiến Thần Điện cần mang hắn chôn trực tiếp trên U Minh Thuyền.

Nghe được tình huống như thế, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

– Như vậy đi, nếu là người sắp chết, ta cho hắn một phương an nhé?

– Lý công tử mời nói, tại hạ rửa tai lắng nghe.

Luân Nhật Yêu Hoàng chấn động, vội vàng nói.

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Phương án của ta rất đơn giản, ta giúp bọn họ tìm một chiếc U Minh Thuyền, sau đó chôn cất vào. Thời gian hạ táng là một hai năm, kéo dài thọ nguyên ba trăm năm tới năm trăm năm.

– Hạ táng một năm đến hai năm, kéo dài tuổi thọ ba trăm năm trăm năm!

Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Luân Nhật Yêu Hoàng cũng động dung, đây quả thực chính là chuyện nghịch thiên! Hiệu quả kinh người còn nghịch thiên hơn chôn trong phong thủy bảo địa.

– Năm ba trăm năm đủ cho hắn thở một cái, nhưng mà hắn muốn vấn đỉnh tiên đế hoặc là cảnh giới cao hơn, đó là chuyện không có khả năng. Hắn là người sắp chết, thọ luân đã tổn hại, huyết khí đã khô. Chôn cất trong U Minh Thuyền chỉ giúp hắn sống tạm mà thôi.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói.

– Vậy là đủ rồi.

Luân Nhật Yêu Hoàng động dung! Năm ba trăm năm, đối với một cự phách mà nói đã đủ làm rất nhiều chuyện, quản chi là sống tạm, đối với Chiến Thần Điện mà nói, đây là chuyện có ý nghĩa trọng đại.

– Nhưng mà ta có một điều kiện, ta muốn một vật của Chiến Thần Điện, chuyện này không cho cò kè mặc cả.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói.

Nghe được Lý Thất Dạ nói điều kiện, Luân Nhật Yêu Hoàng trầm mặc một chút, sau đó nói:

– Lý công tử ở trong môn phái ta mấy ngày, ta sẽ đi tìm Trú Ngoại trưởng lão thương lượng một phen.

Luân Nhật Yêu Hoàng tốc độ rất nhanh, ngày thứ ba Luân Nhật Yêu Hoàng đã mang tin tức về cho Lý Thất Dạ, nói ra:

– Chiến Thần Điện muốn cho lão nhân kia sống lại, điều kiện gì cũng được, điều kiện gì cũng có thể bàn.

Lời này nếu như bị người khác nghe được, đây tuyệt đối là bị dọa đến ngẩn người, Chiến Thần Điện chính là tồn tại đáng sợ bực nào, đứng sừng sững ở thời đại hoang mãng tới bây giờ. Vô số tiên hiền xuất phát từ đây, vô cùng cổ xưa, thâm bất khả trắc, thậm chí nó nằm cụ thể ở đâu không ai biết.

Hôm nay Chiến Thần Điện lại nói tùy ý cho ngươi nói điều kiện, điều kiện gì cũng có thể bàn, đây là kinh người bực nào! Bất luận kẻ nào nghe được câu này sẽ hôn mê bất tỉnh, điều kiện như thế quá kinh người.

– Là sống lại cả đời?

Lý Thất Dạ cười nhạt một chút, nói ra:

– Đây là chuyện hoang đường viễn vông, sống lại cả đời đâu có đơn giản như thế, nếu như có thể dễ dàng sống lại cả đời, tiên đế đã sống lại rồi. Không chỉ nói là Chiến Thần Điện! Bảo đám lão đầu tử kia không nên quá tham lam, cũng chỉ có ba năm trăm năm, không làm thì thôi.

Thái độ của Lý Thất Dạ thập phần kiên quyết, Luân Nhật Yêu Hoàng không dám bàn điều kiện, lập tức truyền ý tứ của Lý Thất Dạ về cho Chiến Thần Điện, ngày hôm sau Luân Nhật Yêu Hoàng rốt cục mang tin tức cho Lý Thất Dạ, nói:

– Chiến Thần Điện đồng ý điều kiện của Lý công tử, chỉ cần lão nhân trở về thì công tử lập tức có thứ mà ngươi muốn! Nếu không thể thành công, vật thế chấp sẽ không trả lại.

Luân Nhật Yêu Hoàng lúc này đánh bạc kinh thiên, nếu như giao dịch này thất bại, Cửu Thánh Yêu Môn sẽ mất đi đồ vật đặt cọc với Chiến Thần Điện, có đi không về.

– Được, ta đi qua bên kia chờ trước, bọn họ tới thì báo ta một tiếng.

Lý Thất Dạ cũng đáp ứng, nói ra:

– Nhưng mà, ta cần có một ít gì đó, Yêu Hoàng phải chuẩn bị cho đủ.

Nói xong hắn đưa một phần danh sách cho Luân Nhật Yêu Hoàng.

Luân Nhật Yêu Hoàng nhìn qua danh sách, có nhiều thứ hắn chưa từng nghe qua, nhưng mà hắn một lời đáp ứng nói:

– Chút việc nhỏ này bao lên người Cửu Thánh Yêu Môn đi.

Sau khi bàn xong với Luân Nhật Yêu Hoàng, Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan rời khỏi Cửu Thánh Yêu Môn. Trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái, Lý Thất Dạ tổ chức hội nghị bảo trưởng lão và chưởng môn Tô Ung Hoàng tới.

– Ta có ý định lên đường đi thiên cổ thi địa.

Lý Thất Dạ nói ra. Nguồn truyện audio Podcast

– Đi thiên cổ thi địa!

Nghe được Lý Thất Dạ nói thế thì đại trưởng lão và các hộ pháp động dung, quản chi là Tô Ung Hoàng cũng biến sắc.

– Thất Dạ, thiên cổ thi địa vô cùng hung hiểm, cho dù là đại hiền đi vào cũng chưa chắc đi ra được.

Cổ Thiết Thủ lo lắng nói.

Tô Ung Hoàng cũng chấn động, nói ra:

– Thiên cổ thi địa, chôn cất không biết bao nhiêu đại hiền, chôn cất bao nhiêu tồn tại vô địch, nghe nói những xác ướp cổ này chính là bá chủ một phương trong thiên cổ thi địa, ai đi vào cũng chỉ có đường chết! Ngươi đi vào quá nguy hiểm.

– Đúng nha, Thất Dạ, đến lúc đó đừng nói là cầm đế vật, cho dù là cầm bảo khí tiên đế đi vào cũng không xong, truyền thuyết đã từng có cường giả đế thống tiên môn cầm bảo khí tiên đế đi vào thiên cổ thi địa, nhưng mà cuối cùng vẫn chết bên trong, ngay cả bảo khí tiên đế cũng mất trong đó.

Tôn trưởng lão lo lắng nói ra.

Mặc dù nói thiên cổ thi địa là nơi chôn cất người chết nhưng ai cũng chạy vào như vịt, nhưng đó là đám người sắp chết mà thôi, đối với rất nhiều người sống mà nói đây là nơi nghe qua là biến sắc! Chỗ đó chết không biết bao nhiêu người, thậm chí có thể nói ai vào thì phải chết.

– Những chuyện này ta cũng biết.

Đối với Tô Ung Hoàng lo lắng, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Những chuyện này ta sẽ cẩn thận,ta có ý định của mình, cho nên đặc biệt thông báo cho mọi người biết mà thôi.

Lý Thất Dạ mặc dù nói bình thản, nhưng mà lúc này chư vị trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng thở dài một hơi, không khuyên Lý Thất Dạ, bọn họ hiểu một khi Lý Thất Dạ quyết định thì khó mà thay đổi.

– Đồ trưởng lão sẽ cùng đi với ngươi!

Cuối cùng Tô Ung Hoàng lo lắng cho Lý Thất Dạ, bảo Đồ Bất Ngữ đồng hành.

Lý Thất Dạ cũng không có cự tuyệt, cứ như vậy đã quyết định xong chuyện này.

Lần này đi vào thiên cổ thi địa, Lý Thất Dạ nghĩ sâu tính kỹ nên mang theo Ngưu Phấn, về phần Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng không cần nói, nhất định là theo Lý Thất Dạ cùng đi, trừ chuyện đó ra, Lý Thất Dạ mang theo Khuất Đao Ly, Hứa Bội, Trương Ngu, Lạc Phong Hoa.

Mấy đệ tử này là người do hắn bồi dưỡng trọng điểm, cần bọn họ tương lai đảm đương một phía, cho nên lúc này Lý Thất Dạ dẫn bọn họ đi nhìn các mặt xã hội.

Đương nhiên tiểu tử Nam Hoài Nhân này mặt dày mày dạn đi theo, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng đáp ứng mang theo hắn!

Chương 217: Thiên Cổ Thành (2)

– Thiên cổ thi địa?

Nghe được muốn đi thiên cổ thi địa, Ngưu Phấn cũng động dung, hắn ngây ngốc một chút, phục hồi tinh thần lại thì cảm thán:

– Đây là nơi rất cổ xưa, truyền thuyết có một vị tổ tiên của chúng ta chôn cất trong thiên cổ thi địa, về phần có kéo dài duyên thọ hay phục sinh không thì chẳng ai biết.

– Sau khi lão tổ các ngươi chôn trong thiên cổ thi táng có đi tế bái không?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Ngưu Phấn không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu nói ra:

– Trên thực tế, chúng ta không biết lão tổ chôn cất ở đâu! Chuyện bái tế chưa bao giờ đề cập qua.

– Chôn cất trong thiên cổ thi táng có người tế bái sao?

Trần Bảo Kiều cũng động dung, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bái tế người thân đã qua đời, bái tế trưởng lão đã xuống mồ, đây là chuyện bình thường, nhưng mà cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe có người đi tế bái trong thiên cổ thi táng, bởi vì căn bản không ai đề cập tới.

– Trên nguyên tắc là có thể.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Trên thực tế thao tác ban đầu không dễ dàng, rất nhiều tình huống là điều kiện không cho phép.

Trần Bảo Kiều không có ngốc, chuyện người ta có thể đi vào thiên cổ thi táng bái tế trưởng bối quá khó tưởng tượng, phải biết rằng, chỗ đó chính là núi thi biển mộ, thi khí tràn ngập, cho nên không ai dám vào bái tế.

Tuy cùng tồn tại trong trung tâm vực, nhưng mà Tẩy Nhan Cổ Phái cách thiên cổ thi địa rất xa rất xa, cách xa tới ức vạn dặm, có thể nói là vượt qua hơn phân nửa trung tâm vực, muốn bay qua là chuyện căn bản không có khả năng.

Đám người Lý Thất Dạ lần này đi về thiên cổ thi táng, chỉ có phải thông qua đạo đài rồi! Truyền tống khoảng cách lớn như thế, tinh bích cần thiết rất kinh người, đối với Tẩy Nhan Cổ Phái đang xuống dốc là gánh nặng quá lớn, nhưng mà lúc này Cửu Thánh Yêu Môn toàn lực giúp đỡ, cho nên nói phương diện tinh bích sẽ do Cửu Thánh Yêu Môn giải quyết, Lý Thất Dạ không cần đi quan tâm.

Thiên cổ thi địa, ở khu vực miền tây trong thiên cổ thi táng, có thể nói có thiên cổ thi địa tồn tại, cho nên phía tây đã hoang dã. Thiên cổ thi táng tọa lạc tại trung tâm phía tây trung tâm vực,giống như ma vực không cách nào vượt qua, vướt ngang qua thiên địa.

Mặc dù nói thiên cổ thi táng làm cho người ta biến sắc, nhưng mà bên ngoài thiên cổ thi táng còn có tòa thành cổ xưa nhất — Thiên Cổ Thành!

Thiên Cổ Thành thậm chí là tòa thành cổ xưa nhất tại trung tâm vực, đã tồn tại ở niên đại thật xa, thậm chí còn không biết Thiên Cổ Thành xây dựng ở thời đại nào.

Thiên Cổ Thành còn được người ta gọi là thi thành, đây là trừ người muốn tới gần thiên cổ thi địa ra, còn lại có rất nhiều tu sĩ sắp chết muốn chôn cất mình trong thiên cổ thi địa mới đi tới Thiên Cổ Thành, đây cũng là trạm dừng chân sau cùng của người sống sắp biến thành người chết, cho nên sinh ý quan tài tại Thiên Cổ Thành rất nóng, cho nên giá bốn tấm ván gỗ và mấy cây đinh cũng có giá mấy văn tiền, đắt thì có quan tài dùng thần mộc chế thành, quan tài thế nào cũng có!

Chỉ cần trên thế gian có tài liệu này có thể làm thành quan tài, tại Thiên Cổ Thành sẽ có thể tìm được. Trong giới tu sĩ từng có lời nói đùa rằng, tu sĩ sắp chết đều muốn mua quan tài vừa lòng đẹp ý, như vậy tốt nhất nên đi tới Thiên Cổ Thành.

Mặc dù nói Thiên Cổ Thành bị người ta xưng là thi thành, nhưng mà nó không có không khí trầm lắng, càng không hoang vu quạnh quẽ, trái lại Thiên Cổ Thành là phi thường náo nhiệt, xe rồng ngựa nước, tu sĩ vô số, tu sĩ đến Thiên Cổ Thành đều là người tới từ ngũ hồ tứ hải! Thậm chí tu sĩ các tộc, người đá, thiên ma đều có thể nhìn thấy ở nơi này.

Có thể nói Thiên Cổ Thành là một trong những tòa thành lớn nhất trung tâm vực, cho tới nay đều là phi thường náo nhiệt, thậm chí xưng là bất dạ thành. (thành không bao giờ tối)

Đám người Lý Thất Dạ thông qua đạo đài truyền tống tới môn phái gần Thiên Cổ Thành, cuối cùng cưỡi ốc sên đi tới Thiên Cổ Thành.

Tiến vào Thiên Cổ Thành, tiếng động náo nhiệt người rao đồ vặt vang lên không dứt, trước mắt có vô số tòa lầu cao, đường đi rộng lớn, trên bầu trời có không ít thần lâu cổ điện chìm nổi.

Trên đường cái, càng có xe rồng ngựa nước, bóng người trùng trùng điệp điệp, tu sĩ và phàm nhân có thể đi chung với nhau, người ở nơi này đông đút tới mức nóng chảy mồ hôi.

Có thể nói phàm nhân trong Thiên Cổ Thành đã nhìn quan tu sĩ kỳ quái, cũng không có tránh né gì đó.

Ngược lại lần đầu tiên đi tới Thiên Cổ Thành như đám người Nam Hoài Nhân thì ngây ngốc, bọn họ chẳng khác gì đồ nhà quê ra tỉnh, Chẳng khác gì hai lúa nhìn thấy đại quan viên.

Tại Thiên Cổ Thành này có tu sĩ ra vào quá nhiều, đến từ chính ngũ hồ tứ hải, có người mang theo bảo vật phi hành, có người đi bộ, cũng có người cưỡi trùng vương…

Chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có tiếng nổ quang bay vào Thiên Cổ Thành, tiến vào các kiến trúc trên cao; trên đường cái có tu sĩ cưỡi con rết, có bò sát, thẳng từ đầu tới khi biến mất, trên đầu của mọi người càng có kiến trúc cổ xửa to lớn, ở xa xa có nhiều tòa nhà cao tầng đang đâm xuyên tầng mây, có tu sĩ đang tiến vào các kiến trúc cổ…

Ngược lại đám người Lý Thất Dạ cưỡi trên ốc sên cũng không có thu hút gì, có thể nói là không có kẻ nào ngạc nhiên.

Đám người Lý Thất Dạ bị hấp dẫn ánh mắt nhất chính là Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều bên cạnh Lý Thất Dạ, hai đại tuyệt thế mỹ nữ, cho dù là đi tới nơi nào cũng vô cùng chói mắt, đều là kẻ khiến người ta chú mục.

Lý Sương Nhan giống như hàn mai trong sương tuyết, khiến người ta phải dừng chân nhìn nàng, về phần Trần Bảo Kiều thì càng thêm không cần phải nói, nàng là vưu vật khuynh quốc khuynh thành, người ta nhìn qua phải thèm chảy nước miếng, làm cho người ta khuynh đảo.

Trong Thiên Cổ Thành này người đi không dứt, đồng thời ở chỗ này có nhiều tửu quán nhà trọ, bên đường có nhiều người bán rong. Một khi tiến vào Thiên Cổ Thành cũng có tiếng rao vặt bán hàng vang lên không dứt..

– Phi thuyển hải bạo, thành lũy di động, do Cổ Thánh tế luyện, tổng cộng có ba mươi sáu tầng phòng ngự. Tám tầng công kích, đổi bảy viên Thất Biến Tề Mệnh Đan!

– Sáu văn bảo kim, ba văn thành từ, hai văn sát phạt, một văn tẩy thánh chính là bảo kim hiếm thấy, chỉ bán lấy tinh bích cấp bậc Thánh Hoàng, giá cả có thể thương lượng.

Trong Thiên Cổ Thành, trừ đại giáo cương quốc, đế thống tiên môn mở cửa hàng ra, bên ngoài phòng đấu giá có rất nhiều tu sĩ bán lấy tiền hoặc vật đổi vật.

Tục ngữ nói, tài không thể để lộ ra ngoài, thứ tốt dám lấy ra bán nơi này, hoặc là có thực lực tuyệt đối, hoặc là sau lưng có chỗ dựa, hoặc là kẻ lừa đảo!

Rất nhiều người bán hàng rong hét lớn, mời chào sinh ý, cũng có tu sĩ bày đồ vật của mình bên đường, có người hỏi thăm không nói không rằng, chỉ chờ người hữu duyên.

Đương nhiên. Tại Thiên Cổ Thành này là rồng rắn lẫn lộn, ở chỗ này lừa đảo quá nhiều, đương nhiên đa số lừa đảo cũng chỉ có thể lừa gạt những kẻ chưa thấy các mặt xã hội.

Chương 218: Thiên Cổ Thành (3)

– Xương ngón tay Thánh Hoàng, là vô địch Thánh Hoàng trong truyền thuyết, mười một ngón tay Phi Thiên Thánh Hoàng, đã từng quét ngang Thánh Hoàng trong trung tâm vực, từng dùng lực Thánh Hoàng khiêu chiến đại hiền. Ngón tay thứ mười một của hắn bị thiên địa luyện hóa, sau khi hắn qua đời lưu tồn trên thế gian. Mau đến xem, xương ngón tay Thánh Hoàng đây, giá ưu đãi.

Có người bán hàng rong thét to.

Đám người Lý Thất Dạ đang cưỡi ốc sên, bởi vì đám người Nam Hoài Nhân lần đầu tiên tới thiên cổ thi địa, cho nên sẽ không có cưỡi ốc sên, mà là đi trên đường cái.

Đám người Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan khá tốt, đám đệ tử Nam Hoài Nhân thì không có ánh mắt tốt. Nhìn qua mặt của bọn họ đã viết mấy chữ “Lần đầu tiên tới”, cho nên ai nhìn bọn họ cũng biết là hai lúa.

Cho nên vừa mới đi qua một con phố, đám người Nam Hoài Nhân đã bị đám bán hàng rong kéo tới trước quán của mình, đề cử bảo vật.

– Mấy vị tiên đế gia, các ngươi xem, xương ngón tay Thánh Hoàng, tiểu nhân đánh bạc cả tính mạng mang ra khỏi thiên cổ thi địa, đây là xương ngón tay thứ mười một của Phạt Thiên Thánh Hoàng, thiên địa chi chỉ, nó thừa nhận thần uy cả đời của Phạt Thiên Thánh Hoàng, một đoạn xương ngón tay này uy lực không thua gì Thánh Hoàng bảo khí.

Tên bán hàng rong cẩn thận từng chút mở hộp báu của mình ra, mở ra cho Nam Hoài Nhân xem, vừa mở hộp báu thì hoàng uy phát ra, người bán hàng rong nhanh chóng khép hộp báu lại.

– Xương ngón tay Thánh Hoàng.

Đột nhiên xuất hiện hoàng uy, làm cho đám tiểu tử Nam Hoài Nhân, Lạc Phong Hoa rung động.

– Nó có giá thế nào?

Nam Hoài Nhân tiểu tử này nổi lòng tham, nhất thời không nhịn được.

– Gia, chúng ta dễ nói chuyện, ba trăm khối Thánh Hoàng tinh bích như thế nào?

Trong mắt kẻ bán hàng rong này, Nam Hoài Nhân, Lạc Phong Hoa, Trương Ngu, thậm chí là Khuất Đao Ly là đám ngu xuẩn.

Trên thực tế không thể trách bọn họ, Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc đã lâu, bọn họ chỉ chưa nhìn thấy các mặt xã hội.

– Thánh Hoàng tinh bích!

Không cần phải nói, Nam Hoài Nhân, Lạc Phong Hoa biến sắc, bọn họ không cầm ra được.

– Gia, như vậy đi, ta thấy các ngươi tiền đồ vô lượng, tương lai nhất định có thể thành tiên đế, chỉ cầu chút thiện duyên. Vốn gốc đại bán đi, cho ta một ngàn khối thiên mệnh tinh bích!

Người bán hàng rong cũng thiện nhìn sắc mặt, lập tức đổi giọng nói ra.

Trong khoảng thời gian ngắn đám người Nam Hoài Nhân, Khuất Đao Ly ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng nhìn qua Hứa Bội. Trương Ngu, Lạc Phong Hoa, bọn họ vừa lên đệ tử chính thức không lâu, vẫn hơi nghèo, Nam Hoài Nhân, Khuất Đao Ly còn có thể mua.

– Ngón tay thứ mười một? Thiên địa chi chỉ?

Lý Thất Dạ đứng lại xem náo nhiệt, cười đi tới, nói ra:

– Nói đến thiên địa chi chỉ, ta có nhìn thấy qua, nó hiện màu hổ phách, đầu ngón tay gai xương thiết huyết, một ngón tay xé trời, sắc bén không thể đỡ. Cho ta xem thiên địa chi chỉ của ngươi tỉ lệ bao nhiêu, tỉ lệ tốt, Thánh Hoàng tinh bích cũng đáng giá.

Lý Thất Dạ mới mở miệng, người bán hàng rong biến sắc, không nói hai lời, lập tức cuốn quầy hàng, xoay người rời đi. Với tư cách người lăn lộn lâu năm ở đây, ánh mắt của hắn có độc không? Lý Thất Dạ vừa mở miệng thì hắn lập tức biết gặp người trong nghề, tiếp tục ở lại lừa gạt chỉ rước lấy nhục.

Biến hóa đột nhiên này làm cho đám người Nam Hoài Nhân trợn mắt há hốc mồm, Nam Hoài Nhân vẫn không nhịn được nuốt nước bọt, nói ra:

– Có thể, thế nhưng mà vừa rồi xương ngón tay trong hộp tỏa ra hoàng uy.

– Ngươi bị ma quỷ ám ảnh.

Lý Thất Dạ tức giận tát vào đầu của Nam Hoài Nhân một cái, cười mắng:

– Thiên Cổ Thành tồn tại trên thế gian bao lâu? Tại Thiên Cổ Thành, nghề cổ nhất chính là lừa đảo! Người nghiệp này lưu truyền trong Thiên Cổ Thành vô số năm tháng, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Không chỉ nói là hoàng uy, cho ta thời gian, tiên đế chi uy ta cũng có thể chuẩn bị một đám cho ngươi xem. Vừa rồi khi hắn mở cái hộp ra, ngươi cũng chỉ cảm giác trong nháy mắt mà thôi, hoàng uy cái rắm.

Bị Lý Thất Dạ tát một cái, Nam Hoài Nhân tỉnh lại không ít, gãi gãi đầu, nói ra:

– Xem ra là đúng rồi.

– Ngươi tiểu tử này, chính là lòng tham. Ngươi không phải am hiểu nhất là nhìn sắc mặt người ta sao, như vậy còn bị lừa, nhảy lầu tự sát cho đỡ nhục.

Lý Thất Dạ cười mắng.

Nam Hoài Nhân cười rộ lên, trên thực tế đám người Khuất Đao Ly cũng cười gượng. Chuyện này không thể trách bọn họ, địa phương như Thiên Cổ Thành này bọn họ vừa tới lần đầu tiên, lần đầu tiên trải qua, giống như hai lúa, cũng không đáng trách.

– Mệnh cung, cổ mệnh cung xác ướp Thánh tôn nguyên vẹn, chưa bao giờ mở ra, có bảo vật, có công pháp hay không xem kỳ ngộ của ngươi!

Chưa đi hết con đường, đám tiểu tử Nam Hoài Nhân đã bị một ít kẻ bán hàng rong kéo tới cửa hàng của bọn họ.

Chỉ thấy nơi đó có bài ra một cái quan tài gỗ, bên trong có xác ướp cổ, đầu lâu xác ướp cổ vô cùng nguyên vẹn, trong đầu lâu tỏa ra từng sợi thần hỏa, giống như có bảo vật tồn tại.

– Mệnh cung có thể tồn tại sao? Tu sĩ chết, mệnh cung sập!

Khuất Đao Ly thấy một màn này thì động dung.

Người bán hàng rong vội vàng nói:

– Tu sĩ chết, mệnh cung sập, thọ luân toái, cách nói này là đúng. Nhưng mà trong tình huống đặc biệt, pháp tắc bị phong ấn bên trong, tu sĩ chết vẫn có tỷ lệ nhất định lưu lại mệnh cung, thọ luân. Đã từng có tiên đế lưu lại mệnh cung cho hậu đại! Đây là xác ướp cổ ta móc ra từ trong thiên cổ thi địa, theo ta suy đoán khi còn sống hắn là Thánh tôn. Mệnh cung của hắn bảo toàn hoàn hảo, chúng ta chưa từng mở ra. Có đồ tốt hay không thì không biết. Cho nên chúng ta không bán giá cao, xem như đánh cược mệnh cung này một phen, không biết mấy vị có hứng thú đánh cược một lần hay không?

So với tên bán hàng rong vừa rồi, tên bán hàng rong này không chỉ xuât thân tu sĩ, hơn nữa càng chuyên nghiệp hơn.

– Đại sư huynh tâấy thế nào?

Hứa Bội nhìn qua Lý Thất Dạ, thấp giọng hỏi thăm.

Lúc này đám người Nam Hoài Nhân cũng học khôn, đều nhìn qua Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười gật đầu, nói ra:

– Vị đạo hữu này nói không sai, trong điều kiện nhất định, cho dù là tu sĩ chết đi, mệnh cung, thọ luân có tỷ lệ nhất định bảo toàn xuống, tình huống như vậy vô cùng hiếm thấy. Nếu như mệnh cung nguyên vẹn vẫn bảo tồn xuống, như vậy nó sẽ mang theo đạo uy cả đời của tu sĩ! Nếu như nói một vị tiên đế thực lưu mệnh cung của mình cho hậu bối, vậy quá dọa người, chân khí tiên đế còn chưa chắc vượt qua nó!

– Đúng không, vị đạo huynh này là người biết hàng, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Ta làm người làm ăn, tuyệt đối sẽ không lừa gạt chư vị, đây tuyệt đối là xác ướp cổ Thánh tôn ta đào móc ra trong thiên cổ táng địa a.

Người bán hàng rong bộ dáng thong dong, vừa cười vừa nói.

Lúc này đám người Nam Hoài Nhân cũng động dung, mệnh cung Thánh tôn cho dù bên trong không có vật, vậy cũng vô cùng kinh người a, trong lúc nhất thời, bọn họ hai mắt nhìn nhau.

Chương 219: Đấu giàu với ta? (1)

– Xác ướp cổ của ngươi có phải đào móc trong thiên cổ táng địa hay không, ta đâm một kiếm là biết rõ.

Lý Thất Dạ cười nói. Nói xong rút kiếm của Lý Sương Nhan ra.

Lý Thất Dạ vừa rút kiếm, sắc mặt người bán hàng rong đại biến, lập tức ngăn cản Lý Thất Dạ, vội vàng nói:

– Đạo hữu, đạo hữu, đây là xác ướp cổ…

– Nếu như hắn tiếp tục nằm lại, ngươi có tin ta chặt đầu hắn xuống làm cái hủ không.

Lý Thất Dạ cầm Lục Đạo Kiếm quét ngang, bắn ra hào quang đen trắng.

Sắc mặt người bán hàng rong đại biến, lập tức cúc thủ nói ra:

– Đắc tội, đắc tội, đạo hữu chính là cao nhân, cao nhân, chúng ta đi.

Người bán hàng rong nói xong, xác ướp cổ nằm bên trong lập tức đứng lên.

– Ah —

Hứa Bội bị dọa thét lên, đột nhiên xác chết vùng dậy, đám người Nam Hoài Nhân cũng sợ hãi lui lại.

Lúc này khôi phục tinh thần lại, người bán hàng rong cùng “Xác ướp cổ” đã bỏ trốn mất dạng, thời điểm này đám người Nam Hoài Nhân mới hiểu được, đây chẳng phải là xác ướp cổ, mà là người sống.

Thật vất vả Nam Hoài Nhân phục hồi tinh thần lại, cũng nhịn không được mắng:

– Móa, ở đây lừa đảo quá nhiều a.

– Thiên Cổ Thành tồn tại vô cùng lâu dài, là một trong những tòa thành lớn nhất ở trung tâm vực, lừa đảo nhiều cũng là bình thường.

Lý Thất Dạ cười nói.

Đám người Lý Thất Dạ một hơi đi vài đầu phố, Lý Thất Dạ cũng không nóng nảy, chậm rãi đi tới, trên thực tế hắn cũng đang mang Nam Hoài Nhân đi nhìn thấy các mặt xã hội.

Mới đi qua mấy con phố, lại gặp được không ít người bán thi thể, có thật có giả, cũng không phải tất cả mọi người là lừa đảo.

Trong một góc đường, có một lão tu sĩ ngồi ở chỗ kia, trước mặt bày ra một cái đầu lâu, trên đầu lâu này có hàn khí tỏa ra, dẫn tới không ít người vây xem, đám người Nam Hoài Nhân vây tới xem náo nhiệt.

– Đạo hữu, đầu lâu này bán thế nào?

Có lão tu sĩ biết hàng, vừa nhìn thấy đầu lâu đã hỏi thăm.

Có người không nhịn được cái giá quá đắt, sau đó nói:

– Chỉ đổi thọ luân, cổ thánh thọ luân, muốn Thiên Ma Tộc!

– Ta có một kiện cổ thánh chân khí, đổi hay không đổi?

Có một vị tu sĩ nhịn không được nói ra.

Người bán không có lên tiếng, rõ ràng cho thấy không đổi. Nhưng mà từ khí thế người bán, không người nào dám đánh chủ ý lệch lạc.

Lúc này đám người Nam Hoài Nhân hiếu kỳ nhìn qua Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:

– Đầu lâu Cổ Thánh, mang theo thánh uy.

Nói xong quay người liền đi.

– Hàng thật?

Đám người Nam Hoài Nhân đuổi theo Lý Thất Dạ, Nam Hoài Nhân sợ bị lừa gạt nên nghi thần nghi quỷ.

– Là hàng thật.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Một Cổ Thánh lúc sắp chết mang huyết khí đổ vào đầu lâu, bảo tồn thánh uy Cổ Thánh, thứ này không kém gì Cổ Thánh chân khí.

– Là đầu lâu mang theo huyết khí Cổ Thánh sao?

Khuất Đao Ly động dung. Cổ thánh chân khí, nó còn quý hơn Cổ Thánh bảo khí nhiều lắm.

– Không, là xuất thân của nó, đây là đầu lâu Cổ Minh tộc, âm sát cực kỳ bá đạo.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, đề cập “Cổ Minh “, câu dẫn hắn nhớ lại một ít.

– Cổ Minh Tộc, có chủng tộc này sao? Sao chưa nghe qua?

Lạc Phong Hoa tò mò hỏi.

– Có.

Lý Thất Dạ gật đầu, nhìn nhìn ra nơi xa xăm, từ từ nói:

– Thời đại đạo gian đã khó tìm ra Cổ Minh nhất tộc!

Nói xong sâu trong mắt của hắn phát lạnh.

Lý Sương Nhan lập tức cảm thấy Lý Thất Dạ khác thường, nàng nhìn Lý Thất Dạ, nhưng mà không hỏi nguyên nhân.

Đám người Nam Hoài Nhân đi theo Lý Thất Dạ qua vài con phố, trừ phòng đấu giá lớn, cửa hàng ra, gặp được không ít người bán hàng rong, chỉ bán các đồ vật, bán thi thể người là nhiều nhất.

– Đại sư huynh. Như thế nào, vì sao nơi này có nhiều người bán thi thể thế?

Hứa Bội hỏi thăm.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Tên nơi này là gì? Gọi là thi thành! Nơi này bên ngoài gần với thiên cổ táng địa, đồng thời còn có một nguyên nhân là bởi vì nơi này có nhiều người đi trộm hài cốt người chết! Thiên cổ thi địa mai táng quá nhiều người, rất nhiều người khi còn sống vô địch đương thời, cho nên rất nhiều tu sĩ mạo hiểm đi đào mộ. Chính là vì như thế, cho nên có nhiều người trong Thiên Cổ Thành bán thi cốt, đây là nghề tồn tại qua vô số năm tháng rồi.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Hứa Bội cũng thoải mái.

Sau khi đi vào trong Thiên Cổ Thành, không chỉ nhìn thấy đủ loại người bán hàng rong, đồng thời cũng có thể nhìn thấy các môn các phái thậm chí là tu sĩ các tộc, tại Thiên Cổ Thành. Nếu như nhìn thấy đầu người thân rắn, thân người đùi ngựa cũng không kỳ quái.

Một người đàn ông khôi ngô khi đi ngang qua đám người Lý Thất Dạ, dẫn tới Nam Hoài Nhân chú mục, toàn thân hán tử này nham thạch triệt để, khuôn mặt giống như khối đá hoa cương điêu khắc mà thành.

– Đây là Thạch Đầu tu đạo thành tinh sao?

Nhìn thấy người này đi xa, Trương Ngu tò mò hỏi.

Lý Thất Dạ không có trả lời, mà Thạch Cảm Đương đi theo hắn nói:

– Đó là Nhân Thạch Tộc, là Nhân Thạch Tộc đạo hạnh còn thấp. Nếu như là người đạo hạnh cao, không khác gì người đâu.

– Đó là tộc gì?

Lúc này Hứa Bội nhìn thấy ở xa xa có một thanh niên tuấn mỹ, chỉ thấy thanh niên này thập phần tuấn mỹ, tuấn mỹ tới yêu dị. Trên đầu của hắn có một đạo hào quang, là trời sinh.

– Thiên Ma Tộc, truyền thuyết từ khi Hắc Long Vương và Đạp Không tiên đế đánh nhau xong, giới bích sụp đổ, từ khi đó ở nhân hoàng giới rất khó nhìn thấy Thiên Ma Tộc. Bây giờ có thể nhìn thấy Thiên Ma Tộc cũng chỉ có ở Thiên Cổ Thành là tòa thành cổ xưa như vậy mà thôi.

Ngưu Phấn cảm khái.

– Ách —

Đám người Nam Hoài Nhân mở to mắt, Lạc Phong Hoa không thể tin nổi, nói ra:

– Ta, ta vẫn cho rằng Thiên Ma Tộc là cự nhân đấy, đầu có sừng, đôi mắt lớn như đèn lồng. Người Thiên Ma Tộc dễ nhìn như thế?

– Thiên Ma Tộc không chỉ là một tộc, nó có không ít bàng chi!

Lý Thất Dạ nói.

Hành tẩu trong Thiên Cổ Thành này, điều này giúp đám người Nam Hoài Nhân mở rộng tầm mắt, những sự vật sự kiện lúc trước chưa từng gặp qua, hôm nay đã nhìn thấy toàn bộ.

Hành tẩu trong Thiên Cổ Thành này, cuối cùng nhất hành tẩu tới một con phố, không biết đi bao lâu, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua một bảo vật trong cửa hàng.

Nhìn thấy bảo vật này, Lý Thất Dạ cười lên. Mà Lý Sương Nhan là kiếm thị của Lý Thất Dạ chú ý tới thần thái Lý Thất Dạ, nhìn qua cửa hàng này tên là “Cổ Ý Trai”, sau đó nói:

– Chúng ta vào xem nào!

– Chúng ta đi vào.

Lý Thất Dạ cười lên, gật gật đầu, sau đó bước vào trong cửa hàng.

Cửa hàng tên “Cổ Ý Trai” thật lớn, ở bên ngoài nhìn qua là một cửa hàng, nhưng mà khi bước vào trong đó, liền phát hiện bên trong không gian thật lớn, là cổ viện có khí tức sơn thủy rất tốt, trong cổ viện có vách tường, có cửa sổ bảo vật, có tủ ngọc… Phía trên bày ra nhiều bảo vật giá trị, có bảo kim, có thần thiết, có chân khí, có hồn thảo…

Chương 220: Đấu giàu với ta? (2)

Có thể nói ở chỗ này cái gì cần điều có, đặc biệt là có từng kiện chân khí bảo luân các nơi, thần kiếm tiên tháp, hào quang phun ra nuốt vào, tản mát uy thế chấn động tâm thần, làm cho người ta hít thở không thông!

Đám người Lý Thất Dạ đi tới, chưởng quầy trong cửa hàng tự mình ra đón, mặc dù nói đám người Nam Hoài Nhân này vừa nhìn là tiểu tử chưa thấy các mặt xã hội.

Nhưng mà Lý Thất Dạ khí định thần nhàn, bên người lại có Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều là mỹ nhân tuyệt thế, ánh mắt thương nhân khôn khéo vừa nhìn đã biết khách hàng lớn, huống chi Thạch Cảm Đương, Ngưu Phấn cũng không phải thế hệ bình thường.

Đi vào cửa hàng lớn như thế, đám người Nam Hoài Nhân có chút mất bình tĩnh, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn khí định thần nhàn.

Chưởng quầy tiến lên tương bồi, cũng vô cùng thức thời, đi lên chào hỏi, nhìn tư thế của Lý Thất Dạ cũng không dám mở miệng giới thiệu loạn.

Lý Thất Dạ vừa vào cửa, ánh mắt nhìn qua cửa viện, trong đại viện có nhiều lầu các, trên lầu các nhỏ này treo một cái Hoàng Chung, Hoàng Chung cũ kỹ, phía trên có phù văn cổ xưa, không có chút sáng bóng nào!

Trong lầu các trừ có Hoàng Chung này ra, còn có hai tiểu thụ, hai bên trái phải của Hoàng Chung có bày một vật phẩm, cách tiểu thụ bên trái còn có ba trang giấy vàng, ba trang giấy vàng này không biết lấy từ đâu, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, ba trang giấy này đã ố vàng.

Bên phải tiểu thụ chính là một cục đá nhỏ, hoặc là một cái trứng, thứ này không rõ là đá hay là trứng, lớn nhỏ như nắm đấm, xem ra giống như tảng đá, nhưng lại giống như quả trứng.

Đám người Nam Hoài Nhân cũng kỳ quái, không rõ vì sao ba món đồ vật không hấp dẫn người ta lại được đặt lên đây, mà Lý Thất Dạ thì chú ý ba món này như nhìn thấy đồ ngon, dường như ba món đồ này là tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất.

Lý Thất Dạ nhìn qua ba món này chằm chằm, chưởng quầy cũng là thập phần thức thời, lẳng lặng đứng một bên, không nói tiếng nào, không có quấy rầy.

– Thứ tốt, đúc tiên dân, nguyên ở chúng sinh, chung tốt, một cái chung tốt, vật báu vô giá.

Lý Thất Dạ sau khi thưởng thức một phen, sau đó khen.

Lý Thất Dạ mới mở miệng, chưởng quẩy vui vẻ, cũng mở miệng nói ra:

– Tiên sinh quả thật bất phàm, trong điếm của ta có vô số món đồ, tiên sinh là người chú ý tới nó nhiều nhất. Ba món này là trấn điếm chi bảo của Cổ Ý Trai chúng ta, thuộc về hàng không bán.

– Kiêu Hoành truyện cửu chỉ, di thổ xuất nhất thạch. Không bán cũng là bình thường, đổi lại là ta cũng không bán.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Lý Thất Dạ nói lời này khiến chưởng quầy chấn động, động dung, sau đó Lý Thất Dạ từ biệt, nói:

– Tiên sinh quả nhiên là cao nhân, một câu nói rõ chân tướng, không được, không được. Cổ Ý Trai ta ở cửa tiệm ở thành này vô số năm tháng, khách nhân tới cửa hàng biết được lai lịch của ba món này, rải rác không có mấy.

Đối với chưởng quầy tán thưởng, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không nói, phong khinh vân đạm, không có nhiều lời.

Mà đám người Nam Hoài Nhân hai mắt nhìn nhau, với ánh mắt của bọn họ không có nhìn thấy ba món này có gì trân quý, trên thực tế ngay cả Lý Sương Nhan cũng không nhìn ra. Ba món đồ trước mắt quá bình thường, một kiện là Hoàng Chung, một kiện là ba tấm giấy nát, một kiện là một tảng đá bình thường.

Nam Hoài Nhân tiểu tử này tự cho là có ánh mắt, nhưng hắn cũng không biết ba món này trân quý ra sao, mà Lý Thất Dạ không nói, hắn không dám hỏi. Chỉ hỏi chưởng quầy:

– Chưởng quầy gia, đại sư huynh của chúng ta chính là thần nhãn thức tiên vật, đám tiểu bối chúng ta ánh mắt vụng về, vô năng từng thưởng thức ba bảo vật quý giá này.

– Muốn hỏi lai lịch của ba món này thì cứ nói thẳng, đi một vòng lớn làm cái gì.

Lý Thất Dạ cười một tiếng, sau đó vỗ ót Nam Hoài Nhân một cái.

Lý Thất Dạ mới mở miệng chỉ có chưởng quầy hiểu, Nam Hoài Nhân không nhìn ra bảo vật, nhưng mà chưởng quầy nhận ra Lý Thất Dạ kiến thức không nhỏ, hắn chỉ vào ba tấm giấy vàng, giải thích:

– Ba tấm giấy vàng này là do Kiêu Hoành tiên đế truyền cho tổ tiên của ta.

Nếu là ngày thường, người khác bảo hắn giải thích, hắn đều lười giải thích, nhưng mà lúc này đây Lý Thất Dạ mới mở miệng, làm cho hắn có cảm giác tri ân, cho nên cũng có tình cảm không nhỏ với Nam Hoài Nhân.

– Kiêu Hoành tiên đế!

Nghe nói như thế, không chỉ là Thạch Cảm Đương, cho dù là Ngưu Phấn cũng phải động dung, hít sâu một hơi.

Nam Hoài Nhân cũng giật mình, nói ra:

– Đây là tiên đế đầu tiên của nhân tộc, là tiên đế cả đời bất bại.

Kiêu Hoành tiên đế, quá nhiều truyền thuyết, tuy không phải là người chịu tải thiên mệnh đầu tiên, nhưng là tiên đế đầu tiên của nhân tộc. Truyền thuyết, Kiêu Hoành tiên đế cả đời vô địch, bất luận gặp kẻ địch nào, thiên ma cũng tốt, cổ minh cũng được, đều bị đánh bại, cả đời bất bại, không người có thể địch!

Phải biết rằng tiên đế chịu tải thiên mệnh, chưởng chấp càn khôn có ý nghĩa vô địch, nhưng mà trước khi bọn họ trở thành tiên đế, ai cũng không dám nói cả đời vô địch. Cho dù là Minh Nhân tiên đế vào thời trẻ cũng có thất bại vô số lần. Trên thực tế khi còn trẻ đa số tiên đế đều có nhiều địch nhân, bị đánh bại nhiều lần, đây không phải chuyện xấu hổ gì! Đại đạo nhiều gian khó, thắng bại là chuyện bình thường.

Nhưng mà Kiêu Hoành tiên đế, cả đời bất bại, đây chính là sắc thái mê ly tràn ngập truyền kỳ của hắn!

Chưởng quầy mới mở miệng, đã dọa đám tiểu tử Nam Hoài Nhân này kêu to một tiếng, bọn họ không ngờ Cổ Ý Trai còn có lai lịch cổ xưa như thế! Còn có lai lịch kinh người như vậy.

– Tổ tiên ta có ân với tiên đế, cho nên tiên đế ban thưởng chín tấm giấy. Nếu như tổ tiên ta có nhu cầu gì, chỉ cần ghi lên giấy sẽ được thỏa mãn. Vào thời đại đó chỉ cần tổ tiên ta cầm theo một trang giấy, có chỗ nào không thể đi? Không có gì không thể cầu? Tổ tiên ta tổng cộng dùng qua sáu trang giấy, còn ba trang giấy vẫn lưu lại Cổ Ý Trai làm trấn điếm chi bảo!

Nhấc tới vinh quang của tổ tiên mình, chưởng quầy cũng có ba phần đắc ý.

– Đây là đế vật nha.audio coi am

Đám người Khuất Đao Ly cũng phải động dung. Ba tấm giấy không chút thu hút này chính là đế vật, bảo sao bọn họ không động dung chứ?

– Nói là đế vật, nhưng còn hơn cả đế vật.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Chưởng quầy cũng tươi cười, nói:

– Vẫn là tiên sinh biết hàng, giấy này có ý nghĩa không tầm thương với Cổ Ý Trai. Nó ý nghĩa không chỉ là đế vật.

Lý Thất Dạ cũng cười lên. Mà đám người Nam Hoài Nhân không nhìn ra lai lịch của hai món khác — Hoàng Chung cùng tảng đá. Nhưng mà chưởng quầy không nói về hai món còn lại. Nam Hoài Nhân tuy hiếu kỳ, cũng chỉ không hỏi.

Lý Thất Dạ thưởng thức ba món đồ vật này xong, chậm rãi bước ra khỏi tiệm, bảo vật trong tiệm này rất nhiều, từ bảo khí tới mệnh đan, từ kỳ binh cho tới dị dược bảo thụ. Không thiếu cái lạ, làm cho đám người Nam Hoài Nhân hoa cả mắt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 22 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 1 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^