Đế Bá Audio Podcast
Tập 437 [Chương 2181 đến Chương 2185]
❮ sautiếp ❯Chương 2181: Cửu Chung Thần Tổ khó xử (1)
– Trở về đi.
Thấy Bất Tử Môn chủ đưa tiễn xa như vậy, Lý Thất Dạ phất phất tay, nhàn nhạt nói.
Bất Tử Môn chủ cung kính bái tạ, chân thành nói:
– Ngày khác công tử nếu tới Bất Tử Môn, tiểu nhân sẽ vạn dặm thân nghênh.
Trong nội tâm Bất Tử Môn chủ thập phần cảm kích Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Về sau chỉ sợ là khó tương kiến, ngươi cũng tự giải quyết cho tốt, nếu ngươi có tạo hóa tốt, có thể trung hưng Bất Tử Môn, nếu như tạo hóa không tốt, chỉ sợ Bất Tử Môn cũng ngày càng suy sụp.
– Tiểu nhân hiểu.
Bất Tử Môn chủ nói ra:
– Công tử nói từng câu từng chữ vẫn khắc vào lòng của ta, tiểu nhân sẽ toàn lực trung hưng Bất Tử Môn!
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, Bất Tử Môn chủ có năng lực, có chí khí, đáng tiếc sanh ra ở Thần Chỉ Châu, nếu như không có đại tạo hóa, không được quý nhân tương trợ, muốn ngăn cơn sóng dữ trung hưng Bất Tử Môn, nói dễ vậy sao, cũng chỉ kêu gào khí thế cho có là hết..
– Tiểu nhân không tiễn xa.
Bất Tử Môn chủ lại bái, nói ra:
– Hôm nay có nhân vật như công tử ở Thần Chỉ Châu, Thần Chỉ Châu sẽ đại phóng dị sắc, tin tưởng không cần phải bao nhiêu thời gian, có thể nhìn thấy công tử sánh vai với thế hệ như Trích Nguyệt tiên tử.
– ý nói Trích Nguyệt tiên tử đến Thần Chỉ Châu?
Nghe được Bất Tử Môn chủ nói như vậy, ánh mắt Lý Thất Dạ nhảy lên, chậm rãi nói ra.
Bất Tử Môn chủ lập tức cung kính nói:
– Vâng, Mộng Trấn Thiên, Trích Nguyệt tiên tử, Chân Vũ thần nữ đều đến Thần Chỉ Châu, đồn đãi nói, Thần Chỉ Châu có tiên dược truyền sinh xuất thế. Gần đây Cổ Linh Uyên cũng ngồi không yên, phái ra vô số đệ tử đi tìm kiếm, thậm chí ngay cả Hắc Ám Cổ vương tử cũng xuất thế, Thần Chỉ Châu thật sự có khả năng có tiên dược trường sinh, công tử có muốn tìm hay không?
Nhưng mà lúc Bất Tử Môn chủ nói tin tức xong, ngẩng đầu nhìn lên thì đám người Lý Thất Dạ đã sớm không thấy, hắn ngây ngốc tại chỗ, qua thật lâu thở dài rời đi.
Thời điểm không nghe hết lời của Bất Tử Môn chủ, Lý Thất Dạ đã mang theo Diệp Tiểu Tiểu, Tư Mã Ngọc Kiếm rời khỏi, hắn đi tới Thần Thụ Lĩnh.
– Tự đại vương, vì cái gì ngươi vội vã như vậy?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ lập tức đi nhanh như thế, Diệp Tiểu Tiểu hỏi.
– Ta muốn gặp một người.
Lý Thất Dạ trầm mặc một lúc, cuối cùng nhất hắn chậm rãi nói ra.
– Trích Nguyệt tiên tử sao?
Diệp Tiểu Tiểu tuy rất cẩn thận, nàng nhìn ra được, thời điểm Bất Tử Môn chủ vừa nhắc tới Trích Nguyệt tiên tử tới Thần Chỉ Châu, nàng nhìn thấy thần sắc Lý Thất Dạ biến đổi, cảm xúc chấn động rất lớn.
– Đúng!
Lý Thất Dạ trầm mặc một hồi, cuối cùng chậm rãi gật đầu nói nói:
– Ta có một tâm sự, phải chấm dứt nó.
– Oa ——
Nghe được Lý Thất Dạ nói vậy, Diệp Tiểu Tiểu quát to một tiếng, nói ra:
– Ngươi không phải thầm mến Trích Nguyệt tiên tử sao? Tuy ta chưa từng gặp qua Trích Nguyệt tiên tử, nhưng mà ta cũng đã được nàng xinh đẹp thế nào, giống như thiên tiên. Ngươi không phải là nghe nói dung mạo Trích Nguyệt tiên tử đẹp như thiên tiên, cho nên tương tư đơn phương đấy chứ?
Nghe được Diệp Tiểu Tiểu nói thế, Lý Thất Dạ dở khóc dở cười, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thập phần nghiêm túc nói ra:
– Trích Nguyệt tiên tử, nàng, nàng thật rất mỹ lệ, đep như thiên tiên.
Nói đến đây, trong lòng Lý Thất Dạ thở dài, Mộc Nguyệt Ly, đây là cái tên khó quên cỡ nào, năm đó trải qua quá nhiều, đi tới hôm nay, hắn phải đối mặt.
Trong tương lai, hắn sẽ đi tới cuối cùng thế giới một chuyến, hoặc là không trở về nữa, ân oán đã qua, các quá khứ phải chấm dứt.
– Ngươi thực nhìn thấy Trích Nguyệt tiên tử?
Diệp Tiểu Tiểu cũng thập phần tin tưởng, nói ra:
– Đồn đãi nói, Trích Nguyệt tiên tử lánh đời thì chưa từng ai gặp qua nàng.
Thấy thái độ Diệp Tiểu Tiểu bán tín bán nghi, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không nói thêm gì.
Thời điểm Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm xuất hiện tại Thần Thụ Lĩnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt vô số người.
– Hung nhân đến, hung nhân đến.Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!
Có người từ xa nhìn thấy Lý Thất Dạ, không nhịn được quát to lên.
Vào hôm nay, hung danh của Lý Thất Dạ đã hiển hách vô song, hắn khí thế ác độc chấn nhiếp thiên địa, bất luận kẻ nào nghe tên hắn cũng phải run rẩy.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đã đến, rất nhiều người nhao nhao tránh đường hắn đi, nơi Lý Thất Dạ đi qua lặng ngắt như tờ, không có bất kỳ người nào dám nói nhảm với Lý Thất Dạ.
Thời điểm Lý Thất Dạ nghiền diệt đạo thân của Mộng Trấn Thiên, rất nhiều người đã tăng Lý Thất Dạ lên cấp bậc của Mộng Trấn Thiên, rất nhiều người liệt Lý Thất Dạ vào cấp bậc của Mộng Trấn Thiên, thế hệ trẻ tuổi, bất luận là Già Hải thiên tử hay là Thất Hải Nữ Vũ Thần, uy danh đều thua Lý Thất Dạ một cấp bậc.
– Ơ, tự đại vương, còn nhìn không ra nha, ngươi bây giờ đúng là uy phong lẫm lẫm.
Đi qua nơi nào, nơi đó hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Tiểu Tiểu nhìn qua Lý Thất Dạ rồi cười rộ lên.
Hiện tại cũng chỉ có Diệp Tiểu Tiểu dám nói chuyện như thế với Lý Thất Dạ như thế, cũng cũng chỉ có Diệp Tiểu Tiểu mới dám tự tại ở trước mặt Lý Thất Dạ mà không bị ảnh hưởng.
– Tồn tại vô địch thiên hạ như ta, uy phong lẫm lẫm là đương nhiên.
Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý nói.
– Mặt dày, cho ba phần màu sắc đã mở phường nhuộm!
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường trừng Lý Thất Dạ, nói ra:
– Ngươi bây giờ cứ tự đại đi, chờ bổn cô nương biến thành thụ tổ vô địch, đầu tiên sẽ trấn áp ngươi trọn đời không siêu sinh.
Nói xong, nha đầu chống nạnh hung dữ nói ra, bày ra tư thái muốn trấn áp Lý Thất Dạ.
Thấy bộ dáng hung dữ của Diệp Tiểu Tiểu, Lý Thất Dạ cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Cho dù ngươi trở thành thụ tổ vô địch, không, quản chi ngươi trở thành Tiên Đế, ở trước mặt ta ngươi chỉ là người bị trấn áp thôi.
– Phi, phi, phi, không biết xấu hổ, lưu manh đáng chết!
Diệp Tiểu Tiểu lập tức hung dữ, lườm Lý Thất Dạ một cái.
– Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ chỗ nào đấy?
Lý Thất Dạ dở khóc dở cười, cười trêu chọc nói:
– Tuổi còn nhỏ, cái gì không nên nghĩ nhiều, ít nghĩ chuyện xấu hổ đi.
– Tự đại cuồng, ta muốn giết ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu lập tức bão nổi, giống như bị dẫm lên cái đuôi mèo, lập tức đuổi giết Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhanh chóng đi lên phía trước.
Rất nhanh, Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu, Tư Mã Ngọc Kiếm đi vào thành Thần Thụ, bọn họ vừa đi tới, còn không có vào thành, Cửu Chung Thần Tổ mở mắt ra.
– Tiểu cô nương, chúc mừng, chúc mừng.
Ánh mắt Cửu Chung Thần Tổ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, nói ra:
– Đại đạo bằng phẳng đang ở trước mặt của ngươi, tương lai Thụ tộc sẽ vì ngươi mà đại phóng dị sắc.
– Đa tạ.
Diệp Tiểu Tiểu cũng biết Cửu Chung Thần Tổ nói là cái gì, nàng cũng hết sức cao hứng.
– Về sau ở thành Thần Thụ, ngươi có gì cần cứ tìm ta.
Cửu Chung Thần Tổ cũng là cười ha hả nói. Cửu Chung Thần Tổ vốn là thế hệ nghịch thiên, hắn cắm rễ ở chỗ này, hắn đã vô địch chân chính.
Chương 2182: Cửu Chung Thần Tổ khó xử (2)
Tồn tại như hắn, ngày bình thường cho dù là Thần Hoàng đích thân tới, quản chi là Mộng Trấn Thiên có tới, chỉ sợ hắn đều lười nhìn nhiều, nhưng mà hắn lại rất coi trọng Diệp Tiểu Tiểu, nếu không phải có Lý Thất Dạ ở đây, có lẽ hắn đã sớm đoạt đồ đệ.
– Chuyện gì cũng có thể tìm ngươi sao?
Diệp Tiểu Tiểu nghe được Cửu Chung Thần Tổ nói như vậy, vỗ trán, ngẫm lại, nói ra.
– Đúng!
Cửu Chung Thần Tổ cười ha hả nói:
– Chỉ cần ta có thể làm được, chuyện gì cũng có thể.
– Vậy thì tốt, ta cũng có một việc muốn phiền toái ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu chớp mắt đáng yêu, dí dỏm nói.
– Không ngại nói nghe một chút.
Cửu Chung Thần Tổ cười ha hả. Đối với người khác Cửu Chung Thần Tổ chẳng muốn nhìn nhiều, đối với Diệp Tiểu Tiểu hắn là thập phần ưu ái.
Nếu như Diệp Tiểu Tiểu không bị người khác định ra, hắn hận không thể tự mình hộ đạo cho Diệp Tiểu Tiểu, nhìn nàng trở thành thụ tổ vô địch.
– Chuyệ của ta rât đơn giản.
Diệp Tiểu Tiểu cười rộ lên, chỉ vào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Ngươi giúp ta trấn áp tự đại vương này, làm cho hắn vĩnh viễn không thoát thân khỏi đây, hừ, xem hắn còn dám hung hăng càn quấy hay không?
– Ách ——
Cửu Chung Thần Tổ thoáng im lặng, hắn cũng thật không ngờ Diệp Tiểu Tiểu lại yêu cầu như vậy.
– Việc này, việc này chỉ sợ ta lực bất tòng tâm.
Cuối cùng Cửu Chung Thần Tổ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra. Hắn đương nhiên biết rõ mình đang đối mặt với tồn tại thế nào, cho dù hắn thực sự có tâm này cũng không làm được.
– Hừ, vừa mới nói xong dây, chuyện gì cũng có thể tìm ngươi, hiện tại lại đổi ý.
Diệp Tiểu Tiểu không hài lòng.
– Trừ chuyện này.
Cửu Chung Thần Tổ cười khan một tiếng, thần thái xấu hổ, nói ra:
– Trừ chuyện này ra, chuyện khác tại Thần Thụ Lĩnh ta có thể lam chủ.
– Trừ chuyện này, ta cũng không có chuyện gì khác.
Diệp Tiểu Tiểu lầm bầm thì thầm nói:
– Bổn cô nương chỉ muốn nhìn bộ dáng tự đại vương bị trấn áp.
Nhìn qua bộ dáng Diệp Tiểu Tiểu, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng gõ trán của nàng, nói:
– Như thế nào lại không có chuyện khác, ngươi có thể đi hỏi hắn, hỏi một câu tiên dược trường sinh ở nơi nào, bảo hắn giúp một tay, cầm tiên dược trường sinh tới tay.
– Cũng đúng!
Nghe Lý Thất Dạ nhắc nhở như vậy, Diệp Tiểu Tiểu ánh mắt sáng ngời, ánh mắt sáng lóng lánh.
Lý Thất Dạ mới mở miệng, Cửu Chung Thần Tổ lập tức vẻ mặt đau khổ, hắn cười khổ nói:
– Công tử là thần nhân thông thiên, Thần Thụ Lĩnh có tiên dược trường sinh hay không, công tử biết rõ hơn bất cứ kẻ nào. Cửu giới chỉ là nơi phàm tục, làm gì có tiên dược trường sinh cơ chứ, đây cũng chỉ là một ít ngu xuẩn nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
– Thật không có sao?
Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ, sau khi tới Thần Chỉ Châu, nàng cũng nghe không ít người nói tiên dược trường sinh, chuyện này làm cho nàng sinh ra hứng thú với tiên dược trường sinh.
– Thật không có.
Cửu Chung Thần Tổ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Cửu giới làm sao có tiên dược trường sinh chứ, nếu thật sự có thuốc này, Tiên Đế đã sớm động thủ, còn cần đám phế vật kia đi tìm sao?
Diệp Tiểu Tiểu nghe nói như thế, cũng hiểu được Cửu Chung Thần Tổ nói không sai.
– Tiên dược trường sinh, cái này chỉ sợ là không có.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói ra:
– Nhưng mà, ta biết rõ, tại Thần Thụ Lĩnh có một gốc thần dược khó lường. Nếu như trí nhớ của ta còn không phải rất mơ hồ, dường như ở trong sơn cốc gì đó.
– Cái này, a, a, a.
Cửu Chung Thần Tổ gượng cười nói:
– Cái này, ta không quá rõ ràng, dù sao Thần Thụ Lĩnh lớn như vậy.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
– Ngươi cắm rễ ở Thần Thụ Lĩnh cũng thật lâu rồi, chuyện gì có thể dấu diếm được ngươi chứ?
– Công tử nói đùa, nói đùa.
Cửu Chung Thần Tổ pha trò nói:
– Tiểu lão nhân chỉ là một gốc tiểu thụ mà thôi, năng lực có hạn, có khả năng quản hạt cũng chỉ một mẫu ruộng ba phần đất ở đây mà thôi. Thần Thụ Lĩnh chính là táng địa, nơi này vô cùng huyền diệu, ta vô cùng ngu dốt, không thể thấy được quá nhiều nơi.
Lúc này Cửu Chung Thần Tổ nói rất khiêm tốn, tồn tại như hắn cho rằng là Thần Hoàng ở trước mặt hắn cũng phải cung kính, nhưng mà lúc này Cửu Chung Thần Tổ cũng không dám có chút tự phụ.
Nhìn qua Cửu Chung Thần Tổ, Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, cũng không tiếp tục khó xử Cửu Chung Thần Tổ, dù sao có chút chuyện cũng không phải Cửu Chung Thần Tổ có khả năng biết được.
– Gặp lại.
Diệp Tiểu Tiểu đi theo Lý Thất Dạ vào thành Thần Thụ, phất tay với Cửu Chung Thần Tổ.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu và Tư Mã Ngọc Kiếm tiến vào thành Thần Thụ, hắn ý định dàn xếp Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm xong lại đi gặp một người.
Nhưng mà Lý Thất Dạ còn không có tìm được nơi an bài Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm, đã bị người ta ngăn cản đường đi.
Thành Thần Thụ đường đi rất lớn, rất rộng rãi, thời điểm Lý Thất Dạ đi tới ngã tư đường, lập tốt bị người ngăn cản, rất nhiều cường giả ở ngã tư đường ngăn đường Lý Thất Dạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngã tư đường bị vây chật như nêm cối, mấy trăm cường giả nhanh chóng vây quanh Lý Thất Dạ.
Chuyện xảy ra đột ngột như thế, rất nhiều tu sĩ tới thành Thần Thụ trong thời gian ngắn, vô số tu sĩ cũng định trông xem thế nào.
Mà người vây quanh đám người Lý Thất Dạ chính là đệ tử Cổ Linh Uyên, bọn họ thế tới hung hăng, ý đồ đến bất thiện.
Nhìn qua đám đệ tử Cổ Linh Uyên bao bọc chung quanh, Lý Thất Dạ tươi cười lãnh đạm, không có chút kinh ngạc hay là ngoài ý muốn gì đó.
Lúc này trong đám đệ tử Cổ Linh Uyên vây khốn Lý Thất Dạ có một nam đệ tư đi ra, thanh niên này thần tuấn như ngọc, phong thái trương dương, vừa nhìn đã biết là thiên tài khó lường.
– Là Hoàng Vũ Hiên, đại đệ tử chưởng môn cổ lin thú chủ của Cổ Linh Uyên, đại sư huynh Cổ Linh Uyên.
Nhìn thấy thanh niên này đi tới, tu sĩ hơi có cân lượng ở Thiên Linh Giới đều nhìn qua thanh niên trước mặt này.
Bởi vì tu sĩ tới Thần Chỉ Châu đều cầu cạnh Cổ Linh Uyên, mà thanh niên Hoàng Vũ Hiên trước mặt với tư cách là đại sư huynh Cổ Linh Uyên, tiếp đãi nhân vật tám phương, cho nên rất nhiều người đều gặp hắn, rất nhiều người đều biết hắn, thậm chí rất nhiều người hoặc nhiều hoặc ít có chút giao tình với hắn.
– Ngươi chính là Lý Thất Dạ đại danh đỉnh đỉnh đúng không.
Hoàng Vũ Hiên đi tới, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt của hắn không chỉ lạnh như băng, còn tỏa ra sát ý đáng sợ.
– Có chuyện gì sao?
Lý Thất Dạ cười cười, cũng lười nhìn nhiều.
Lý Thất Dạ kiêu ngạo như thế, vô lễ như thế, thái độ này càng kích phát sát ý trong mắt Hoàng Vũ Hiên bạo phát, sát ý càng đậm đặc. Tại Thần Chỉ Châu, ai dám ngỗ nghịch Cổ Linh Uyên bọn họ cơ chứ, bất kể là thần thánh phương nào, thời điểm ở Thần Chỉ Châu đều phải cầu khẩn Cổ Linh Uyên!
Chương 2183: Cổ Linh Uyên báo thù
Hiện tại Lý Thất Dạ một ngoại nhân lại kiêu ngạo như thế, hung hăng càn quấy như vậy, chuyện này làm cho sát ý trong lòng Hoàng Vũ Hiên càng đậm, đối với hắn mà nói, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, dám ngỗ nghịch Cổ Linh Uyên chính là khiêu khích thần uy của Cổ Linh Uyên.
– Lý Thất Dạ, ngươi đúng là khó lường nha, có thể xem như nhân kiệt đương thời.
Hoàng Vũ Hiên lạnh lùng nói:
– Cổ Linh Uyên của ta kính trọng anh hùng thiên hạ, cũng yêu thiên tài tuấn kiệt! Nhưng mà, không quy tắc không vuông tròn! Tại Thần Chỉ Châu, có quy củ của Thần Chỉ Châu!
– Lý Thất Dạ, ngươi tới Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên xem ngươi là khách nhân, hoan nghênh ngươi tới Thần Chỉ Châu.
Hoàng Vũ Hiên nói chuyện thập phần vừa vặn, hắn chậm rãi nói ra:
– Nhưng mà, ngươi tới Thần Chỉ Châu, che chở sát thủ ám sát đệ tử Cổ Linh Uyên, còn giết hại hơn mười đệ tử Cổ Linh Uyên, việc này ngươi phải cho Cổ Linh Uyên một câu giải thích, cho đệ tử đã chết một câu giải thích.
Mặc kệ người có biết Hoàng Vũ Hiên hay không, nghe được lời nói tiến thoái có độ của Hoàng Vũ Hiên thì âm thầm khen một tiếng, Hoàng Vũ Hiên nói lời này rất vừa vặn, hơn nữa cũng không có nhục thần uy của Cổ Linh Uyên.
Đồng thời cũng có không ít người hai mặt nhìn nhau, không ít người trong lòng vẫn cảm khái một tiếng, Lý Thất Dạ đúng là một hung nhân, đi tới chỗ nào đều có giết người, hắn giết người thật sự không có chút cố kỵ nào cả, mặc kệ ngươi là đệtwr đế thống tiên môn cũng tốt, là hải thần truyền thừa cũng được, đều giết không tha.
Hiện tại đi vào Thần Chỉ Châu, thậm chí ngay cả đệ tử Cổ Linh Uyên cũng giết.
Bao nhiêu tu sĩ đến Thần Chỉ Châu, đều kính Cổ Linh Uyên ba phần, cho dù là thiên tài khó lường cỡ nào, tại Thần Chỉ Châu sẽ không là địch với Cổ Linh Uyên, dù sao cường long khó áp rắn rít địa phương, huống chi đây là Thần Chỉ Châu, thường thường sẽ có sở cầu Cổ Linh Uyên.
– Sau đó thì sao?
Lý Thất Dạ cười cười, nói thêm:
– Người là ta giết, thì thế nào?
Lý Thất Dạ nói một câu bình thản như thế, làm cho rất nhiều tu sĩ nghe xong cũng phải im lặng, cái gì gọi là hung hăng càn quấy, cái gì gọi là bá đạo, đây mới là càn quấy, đây mới là bá đạo.
Dường như đối với hung nhân trước mặt mà nói, giết người căn bản là không cần lý do, giết chính là giết, quản nhiều như thế làm gì, hắn không quan tâm lai lịch của ngươi.
Lý Thất Dạ chẳng muốn đi biện luận, thái độ hoàn toàn không sao cả, làm cho rất nhiều người cười khổ, hung nhân đúng là không tầm thường, căn bản không quan tâm có đạo lý hay không!
Thái độ không sao cả của Lý Thất Dạ thật sự chọc giận Hoàng Vũ Hiên, thái độ của Lý Thất Dạ đang xem thường Cổ Linh Uyên, đây quả thực không có đặt Cổ Linh Uyên của bọn họ vào trong mắt!
Hoàng Vũ Hiên hít sâu một hơi, ngăn chận lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng nói:
– Lý Thất Dạ, Cổ Linh Uyên chúng ta là nơi giảng đạo lý, nếu như nói là đệ tử Cổ Linh Uyên chúng ta sai, vậy thì tốt, cơn tức này chúng ta nuốt xuống. Nhưng mà nếu như ngươi lạm sát kẻ vô tội, che chở sát thủ, giết hại đồng đạo…
Mọi người đều biết, Cổ Linh Uyên tại Thần Chỉ Châu gần đây đều hoành hành bá đạo, nhưng mà Hoàng Vũ Hiên nói lời này rất đúng chỗ, thập phần có trình độ, khó trách Hoàng Vũ Hiên lại trở thành truyền nhân Cổ Linh Uyên, hắn thật sự có thể gánh đại nhậm.
– Không lý gì phải không để ý tới.
Lý Thất Dạ chen ngang lời Hoàng Vũ Hiên, hoàn toàn là chẳng muốn tranh luận, nhàn nhạt nói:
– Người là ta giết, không có nhiều lý do như vậy đâu. Có việc nói mau, có rắm mau thả, cho dù các ngươi muốn báo thù, vậy cũng nhanh lên, ta đang bận việc.
Thái độ của Lý Thất Dạ như vậy, nói như vậy, người khác không còn nói được lời nào. Tại Thần Chỉ Châu, mọi người đều biết, Cổ Linh Uyên gần đây hoành hành bá đạo, xảo trá ngang ngược đã quen.
Nhưng mà vào hôm nay dường như biến đổi, Cổ Linh Uyên gần đây hoành hành bá đạo, xảo trá ngang ngược biến thành con ngoan, ngược lại Lý Thất Dạ một người ngoại lai lại hoành hành bá đạo, tùy ý ngang ngược.
– Tốt, tốt, tốt.
Hoàng Vũ Hiên cũng bị thái độ càn quấy của Lý Thất Dạ chọc giận tới mức toàn thân run rẩy, vào lúc bình thường, chỉ có hắn cao ngạo, chỉ có hắn bá đạo, hôm nay Lý Thất Dạ người ngoài cũng giám giương oai lên đầu Cổ Linh Uyên, bất luận thơi điểm nào, Cổ Linh Uyên đều không nuốt được cục tức này xuống.
– Tốt, Lý Thất Dạ, ngươi thừa nhận là tốt rồi.
Hoàng Vũ Hiên lạnh lùng nói:
– Cổ Linh Uyên chúng ta là nơi giảng đạo lý! Ngươi giết đệ tử Cổ Linh Uyên đệ, bảo vệ sát thủ, Cổ Linh Uyên chúng ta cho ngươi một con đường đi. Một, giao sát thủ ra; hai, chịu đòn nhận tội trước Cổ Linh Uyên, sư môn trưởng bối của chúng ta đang ở khách sạn Lai Nghi trong thành, đi tới đó chịu đòn nhận tội. Chỉ cần ngươi có thể làm được hai điểm này, Cổ Linh Uyên cũng niệm tình ngươi là thiên tài tuyệt thế, bỏ qua ân oán!
Hoàng Vũ Hiên nói lời này làm người ta đưa mắt nhìn nhau, thậm chí rất nhiều người đều không thể tin vào lỗ tai của mình, Cổ Linh Uyên tại Thần Chỉ Châu hoành hành bá đạo lại trở nên dễ nói chuyện như vậy sao?
– Cổ Linh Uyên biến tính rồi sao?
Nghe được Hoàng Vũ Hiên yêu cầu như vậy, thậm chí có tu sĩ không thể tin được, nói ra:
– Cổ Linh Uyên lúc nào biến thành giảng đạo lý như vậy rồi?
Thử nghĩ một chút, đổi lại bất kỳ môn phái nào, môn hạ đệ tử bị giết hơn mười người, ai đều không thể nuốt cơn tức này, chớ nói chi là Cổ Linh Uyên. Tại Thần Chỉ Châu, cho tới nay cũng chỉ có Cổ Linh Uyên hoành hành bá đạo, còn chưa tới phiên người khác giương oai trên đầu của bọn họ.
Nếu có người dám giết hơn mười đệ tử Cổ Linh Uyên, chỉ sợ sẽ đụng phải Cổ Linh Uyên trả thù hung mãnh nhất, người giết đệ tử Cổ Linh Uyên chỉ sợ không cách nào còn sống ra khỏi Thần Chỉ Châu.
Hiện tại Cổ Linh Uyên chỉ cần Lý Thất Dạ chịu đòn nhận tội, chuyện này có thể nói, Cổ Linh Uyên đã nhượng bộ lớn, đã khoan hồng đại lượng.
– Chuyện này phải xem là ai.
Có cường giả thế hệ trước nói:
– Đổi lại là ngươi đi qua thử một lần, không chỉ nói giết đệ tử Cổ Linh Uyên, chỉ sợ ngươi đắc tội Cổ Linh Uyên, Cổ Linh Uyên sẽ diệt cả nhà của ngươi! Hiện tại hung nhân đã thế không thể đỡ, hắn là gặp thần sát thần, gặp ma đồ ma, Cổ Linh Uyên làm ra nhượng bộ cũng không khó hiểu.
Chỉ cần người có kiến thức sẽ hiểu rõ ràng, hôm nay uy danh Lý Thất Dạ đã sánh vai với Mộng Trấn Thiên, Cổ Linh Uyên làm ra nhượng bộ, khoan hồng độ lượng, chuyện này cũng dễ lý giải.
Nghe yêu cầu của Hoàng Vũ Hiên như vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, tùy ý nói:
– Giết liền giết, còn cái gì chịu đòn nhận tội. Ta cái là người rất nhân từ, không có diệt Cổ Linh Uyên các ngươi, các ngươi nên ngủ cũng phải cười thầm mới đúng, còn muốn cho ta chịu đòn nhận tội, có phải đầu óc bị hỏng rồi không?
Chương 2184: Tì hưu chiến trận (1)
Lý Thất Dạ nói lời này làm người ta tức thổ huyết, bất kể là ai cũng khó nói ra lời, tất cả mọi người cảm thấy, lúc này là Cổ Linh Uyên đủ nhân từ, đủ khoan hồng độ lượng, giết mười mấy đệ tử của ngươi ta, xin lỗi tựu hoàn tất, đây là chuyện uy phong cỡ nào, mặt mũi cỡ nào, đổi lại những người khác đã sớm xin lỗi rồi.
Hiện tại Lý Thất Dạ rất tốt, hắn nói ra không phải là Cổ Linh Uyên nhân từ, mà là hắn nhân từ, Cổ Linh Uyên có thể may mắn sống sót tới bây giờ, đó là bởi vì hắn đã cho Cổ Linh Uyên một mạng, không có tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Nói như vậy, đổi lại là bất luận kẻ nào đều thụ không, bị giết mấy mười đệ tử, còn nói là nhân từ!
– Họ Lý!
Hoàng Vũ Hiên tức giận thổ huyết, đối với hắn mà nói, hôm nay đã vô cùng nhục nhã, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, Lý Thất Dạ giết nhiều người như vậy, còn phế trưởng lão của bọn họ, Cổ Linh Uyên bọn họ chỉ cần Lý Thất Dạ giao ra sát thủ, chịu đòn nhận tội, đôií với Cổ Linh Uyên mà nói đã là vô cùng nhục nhã.
Nhưng mà hiện tại đã khác, Cổ Linh Uyên không hy vọng chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn đại mưu, cho nên mới làm ra nhượng bộ như thế, dù sao, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, phát sinh chuyện như vậy, chỉ cần Lý Thất Dạ trả giá một ít cũng không làm rung chuyển thần uy của Cổ Linh Uyên.
Nhưng mà thật không ngờ là, Lý Thất Dạ căn bản không mua mặt mũi của Cổ Linh Uyên, căn bản là không đặt Cổ Linh Uyên vào trong mắt.
– Lý Thất Dạ ——
Hoàng Vũ Hiên không nhịn được nữa, đối với Cổ Linh Uyên mà nói hiện tại vô cùng nhục nhã, hắn quát:
– Hôm nay, bất luận ngươi có nguyện ý xin lỗi những đệ tử đã chết của Cổ Linh Uyên chúng ta hay không! Bằng không Cổ Linh Uyên sẽ thề bất lưỡng lập với ngươi!
Hoàng Vũ Hiên nói ra lời này làm cho nhiều người rùng mình, so sánh với Cổ Linh Uyên thề không lưỡng lập, đây không phải nói đùa, Cổ Linh Uyên thường thường nói là làm, một khi Cổ Linh Uyên nói lời này thì đừng mơ rời khỏi Thần Chỉ Châu.
– Như vậy nha.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Tốt, ta biết rõ. Nếu như không có lời gì nữa thì cút đi. Nếu như muốn động thủ, vậy nhanh lên đi, ta giết các ngươi xong lại đi giải quyết chuyện khác,
Lý Thất Dạ nói ra lời này càng làm nhiều người bất đắc dĩ.
Giờ này khắc này, Hoàng Vũ Hiên và đám đệ tử Cổ Linh Uyên vây quanh, trong mắt Lý Thất Dạ chẳng khác gì a miêu a cẩu bao nhiêu cả, dường như muốn giết cứ giết.
Nhưng mà hôm nay không người nào dám đi nghi vấn Lý Thất Dạ, mọi người đều biết, Lý Thất Dạ cường hoành đây không phải là thổi ra, hắn thật sự có thực lực kia.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, không chỉ là Hoàng Vũ Hiên, tất cả đệ tử Cổ Linh Uyên đều nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, đôi mắt của bọn họ phun ra lửa giận, Lý Thất Dạ đang nhục nhã Cổ Linh Uyên của bọn họ.
– Đại sư huynh, giết thằng chó này, Cổ Linh Uyên chúng ta không chết không ngớt!
Có đệ tử Cổ Linh Uyên không nhịn được gào thét lên, Lý Thất Dạ nhục nhã Cổ Linh Uyên như vậy, Cổ Linh Uyên bọn họ tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này.
– Đúng, đại sư huynh, Cổ Linh Uyên chúng ta thề bất lưỡng lập với hắn, không chết không ngớt!
Không ít đệ tử Cổ Linh Uyên phụ họa, kêu to nói.
Bình thường chỉ có đệ tử Cổ Linh Uyên bọn họ hoành hành bá đạo, lúc nào đến phiên người khác ngồi lên đầu của Cổ Linh Uyên cơ chứ.
Hoàng Vũ Hiên hít sâu một hơi, hai mắt mãnh liệt, lạnh lùng nói:
– Lý Thất Dạ, ta biết rõ ngươi rất mạnh, nhưng mà hôm nay, nếu như ngươi không xin lỗi, Cổ Linh Uyên chúng ta tuyệt không bỏ qua! Hôm nay, không phải ngươi chết là ta mất mạng.
– Bằng ngươi sao?
Lý Thất Dạ tùy ý nhìn Hoàng Vũ Hiên, nói ra:
– Toàn bộ lên đi, không phải là ta mất mạng, mà là các ngươi chết chắc, muốn chịu chết thì cũng tới lúc rồi đấy.
Bị Lý Thất Dạ xem thường như vậy, Hoàng Vũ Hiên và các đệ tử ở đây tức giận suýt thổ huyết
– Đại sư huynh, giết hắn!
Có không ít đệ tử Cổ Linh Uyên kêu to. Bất kể nói như thế nào, Cổ Linh Uyên hôm nay không nuốt được cục tức này, trước mặt bao nhiêu người, Cổ Linh Uyên bọn họ bị nhục nhã, Cổ Linh Uyên nếu như không nuốt cục tức này xuống, về sau Cổ Linh Uyên không cần lăn lộn, tại Thần Chỉ Châu chỉ sợ không còn người đặt Cổ Linh Uyên vào mắt.
– Tốt, họ Lý, hôm nay Cổ Linh Uyên chúng ta sẽ lĩnh giáo ngươi!
Hoàng Vũ Hiên kêu một tiếng, hắn cầm trường thương trong tay.
Bị Lý Thất Dạ nhục nhã như thế, Cổ Linh Uyên tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này được.
– Không, ta không có biện pháp lĩnh giáo các ngươi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Ta là người nhân từ, hiện tại ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, hoặc là lập tức lăn, hoặc là ta giết sạch các ngươi tại nơi này.
Thời điểm Lý Thất Dạ nói ra câu nói sau cùng, không ít người cảm thấy sống lưng lạnh toát, rất nhiều người hít khí lạnh. Thời điểm Lý Thất Dạ vừa nói đồ sát thì ai cũng ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Bởi vì chiến tích của hung nhân quá huyết tinh, vốn tàn sát hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, tiếp theo là tàn sát Ly quốc, Huyết Sa trang, sau đó là tiêu diệt Đế Vương Cốc.
Chỉ cần hung nhân vừa mở miệng nói đồ sát, tất cả mọi người hiểu rõ, hắn không đùa, tuyệt đối sẽ đồ sát tất cả.
Hoàng Vũ Hiên bị tức giận làm run rẩy, cho tới nay, Cổ Linh Uyên chỉ xem kẻ khác là con kiến hôi, hôm nay Lý Thất Dạ xem bọn họ là con kiến hôi, vô cùng nhục nhã.
– Tốt, Lý Thất Dạ, ngươi rất cường đại! Hôm nay cho dù đệ tử Cổ Linh Uyên tử chiến ở đây, tuyệt đối không bỏ qua.
Hoàng Vũ Hiên lệ kêu lên:
– Đương thời, có ngươi sẽ không có Cổ Linh Uyên, có Cổ Linh Uyên sẽ không có ngươi!
– Đúng vậy, không chết không ngớt!
Đệ tử Cổ Linh Uyên cũng rống to lên:
– Dùng máu của chúng ta giữ gìn thần uy vô thượng của Cổ Linh Uyên!
Lúc này bất luận là với Hoàng Vũ Hiên mà nói, hay là với đệ tử Cổ Linh Uyên mà nói, không thể không chiến, nếu như hiện tại bọn họ sợ hãi, về sau Cổ Linh Uyên vĩnh viễn sẽ không ngẩng đầu lên trước mặt Lý Thất Dạ.
– Dũng khí đáng khen.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Nhiệt huyết cảm động. Đáng tiếc, là địch với ta là chuyện không khôn ngoan. Được rồi, các ngươi đã một lòng tìm chết, ta cũng thành toàn các ngươi, các ngươi cùng lên đi, ta cho các ngươi một cơ hội ra tay, tránh các ngươi chết không nhắm mắt.
– Thành trận ——
Hoàng Vũ Hiên kêu một tiếng, lúc này hắn cũng không cần nói thừa cái gì, Cổ Linh Uyên đã vạch mặt với Lý Thất Dạ vạch mặt, không phải ngươi chết là ta mất mạng, không có khả năng xoay chuyển.
Lập tức dùng Hoàng Vũ Hiên cầm đầu, lập tức hình thành chiến trận cực lớn, trong một chớp mắt, sát ý trùng thiên, khí tức sát phạt lạnh như băng tràn ngập thiên địa, thời điểm chiến trận vừa mới hình thành, làm cho người ta ngửi được mùi máu tươi.
Lúc này rất nhiều người cũng ngừng thở, quan sát cảnh trước mặt này.
– Đám người Hoàng Vũ Hiên có cơ hội không?
Có người thấp giọng hỏi thăm, nói ra câu này hoàn toàn không có lực lượng gì cả.
Chương 2185: Tì hưu chiến trận (2)
– Chỉ sợ không có, hung nhân quá kinh khủng, gặp được hung nhân như vậy, cách làm sáng suốt nhất chính là nhượng bộ lui binh, không nên là địch với hắn, nếu không, hắn sẽ giết ngươi.
Có tận mắt qua Lý Thất Dạ ra tay cường giả lắc đầu nói ra:
– Đáng tiếc, Cổ Linh Uyên nuốt không trôi cơn tức này, Hoàng Vũ Hiên khó tránh khỏi cái chết. Chuyện này không thể trách bọn họ, dùng địa vị bá chủ của Cổ Linh Uyên tại Thần Chỉ Châu, bọn họ thật không nuốt được cục tức này, bọn họ không thể kinh sợ, nếu không, bằng không bọn họ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên trước mặt Lý Thất Dạ.
– Nếu Lý Thất Dạ bị áp chế, Hoàng Vũ Hiên còn một điều chạy trốn, bằng không thì không cần nghĩ nhiều.
Một Đại Hiền nhìn thấy thủ đoạn đồ sát Thần Vương của Lý Thất Dạ thì thở dài một hơi.
Ông, ông, ông..
Từng tiếng vang lên, thời điểm này đám người Hoàng Vũ Hiên cầm thiên chiếu ra, thiên chiếu hào quang sáng ngời, dường như nó biến thành đại thụ che trời.
Rống —— rống —— rống ——
Từng tiếng rống vang lên, thần thú cực lớn trong thiên chiếu của Hoàng Vũ Hiên bay ra ngoài, như vậy tất cả cực lớn thần thú lao tới thời điểm, thú tức hung hãn tràn ngập thiên địa, giống như thần thú giáng lâm.
– Tì hưu ——
Nhìn thấy thần thú trong thiên chiếu bay ra, có người thất sắc quát to một tiếng.
– Mị Linh nhất tộc thiên chiếu nha, Cổ Linh Uyên, Thần Mộng thiên chiếu có thể nói phát huy ra cực hạn thiên chiếu của Mị Linh nhất tộc, có thể từ chiến trường diễn hóa từng chút, có thành tựu như vậy đúng là khó lường.
Có Hải Yêu nhìn thấy cảnh này thì hâm mộ nói:
Thiên chiếu, nó cũng là thiên phú chỉ Mị Linh mới có thể có được, cho dù là trong Mị Linh có được thiên phú như thế, chuyện này làm cho Mị Linh chiếm ưu thế không nhỏ so với chủng tộc khác. Mị Linh nhất tộc có tiên thể thuật, đã từng xảy ra nhiều nhiều đại thành tiên thể, trong đó một nguyên nhân chính là vì bọn họ có được thiên chiếu.
Tại Thiên Linh Giới, Cổ Linh Uyên va Thần Mộng thiên được xưng là Mị Linh am hiểu sử dụng thiên chiếu truyền thừa nhất, thậm chí có người nói, bọn họ đã phát huy thiên chiếu tới cực hạn.
Phanh —— một tiếng, tì hưu bước ra một hơi, lập tức thành trận, Hoàng Vũ Hiên và các đệ tử Cổ Linh Uyên biến mất, xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ là tì hưu to lớn.
Đây là tì hưu chiến trận của Hoàng Vũ Hiên, nó dùng thiên chiếu diễn biến tì hưu pháp tắc, dùng lực lượng thần thú trong truyền thuyết chém giết kẻ địch.
Toàn thân tì hưu tỏa ra khí tức cực lớn, đặc biệt là Hoàng Vũ Hiên có đầu tì hưu cực kỳ cường đại, thân thể của nó to như núi, cái chân đạp xuống đủ nghiền người ta thành thịt nát.
– Tì hưu chiến trận nha, uy danh hiển hách.
Có mt vị cường giả không khỏi cảm khái nói:
– Năm đó nghe nói Hoàng Vũ Hiên cầm chiến trận này bao vây Thái Dương Vương, Thái Dương Vương không thể phá vây trong ba ngày. Đáng tiếc Hoàng Vũ Hiên bọn họ là gặp lầm người, gặp được Lý Thất Dạ thì chiến trận cũng chẳng vây khốn được hắn!
– Ô ——
Lúc này trong chiến trận có tiếng tì hưu rống lên, âm thanh thú rống vang vọng thiên địa, tiếng thú rống này làm người ta nhìn qua.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Lúc này từng tiếng sấm vang lên, đại địa lay động, tất cả do tì hưu xung phong liều chết lao tới, trong tì hưu chiến trận, nhiều tì hưu hi sin trong xung phong, dường như tất cả sinh linh biến thành nhỏ bé, dường như tu sĩ cường đại cũng phải chết.
Trên thực tế, đối mặt chiến trận như vậy, Đại Hiền bình thường cũng bị dọa sắc mặt tái nhợt, chiến trận như vậy quá cường đại, nó thậm chí có khả năng quyết đấu Thần Vương.
Nhìn qua vô số tì hưu xung phong liều chết, có thể xé bỏ tất cả. Lý Thất Dạ chỉ cười cười, giơ tay lên.
Phanh —— một tiếng, lúc này nắm tay phải của Lý Thất Dạ bốc cháy lên, điên cuồng thiêu đốt, từng âm thanh nổ vang vang lên, tay phải Lý Thất Dạ đang run rẩy, dường như Lý Thất Dạ không thể khống chế quyền này.
Oanh —— một tiếng, trong thời gian thật ngắn đó, nắm ta phải của Lý Thất Dạ thiêu đốt tới cực hạn, lập tức nổ tung, dường như Lý Thất Dạ đánh ra một đấm, uy lực vụ nổ quá lớn, tựa hồ dường như có mặt trời bộc phát thái dương tinh hỏa thiêu đốt tất cả, lập tức hủy diệt, tất cả lực lượng, tất cả đang bị thái dương tinh hỏa thiêu đốt.
Thiêu đốt và nổ tung, uy lực lớn tới mức không cách nào tưởng tượng, mà thái dương tinh hỏa trùng kích ra, giống như hàng tỉ binh sĩ trùng kích tì hưu chiến trận, đáng sợ thái dương tinh hỏa quét sạch các chiến trận, lập tức biến mất.
Từng âm thanh hít khí lạnh vang lên, sao đó là phong bạo đầy trời, tất cả phong bạo cuốn trở về, trong nháy mắt tất cả thái dương tinh hỏa nổ tung bay vào trong tay phải Lý Thất Dạ.
Lúc này tất cả đều tan thành mây khói, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không lưu lại, Hoàng Vũ Hiên cùng mấy trăm đệ tử Cổ Linh Uyên cứ thế biến mất, ngay cả tro bụi cũng không có.
Thái Dương Quyền, lúc này đây Lý Thất Dạ thi ra Thái Dương Quyền chi thì không có bất cứ gì chiêu thức, không có bất kỳ công kích, thuần túy Thái Dương Thể bổn nguyên, Thái Dương Tinh Hỏa thuần túy bộc phát.
Chỉ dựa vào điểm này hoàn toàn chưa đủ, lập tức Hoàng Vũ Hiên và mấy trăm đệ tử Cổ Linh Uyên bị tiêu diệt, hơn nữa tro bụi cũng không còn thừa, trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian, giống như dấu vết của bọ họ bị Lý Thất Dạ xóa đi trên đời này, dường như bọn họ chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Hiện tại Lý Thất Dạ đã tu luyện “Vạn Đạo Quyền” tới mức lô hỏa thuần thanh, thậm chí có thể nói, trong tay Lý Thất Dạ, Vạn Đạo Quyền không chỉ một quyền, nói thí dụ như Thái Dương Quyền, Trấn Ngục Thần Quyền, Phi Tiên Quyền… Những quyền thể này đã được Lý Thất Dạ tu luyện tới mức phản bản bổn nguyên, đã thành thể quyền.
Mặc dù nói, Vạn Đạo Quyền thể quyền và tiên thể có chênh lệch to lớn, nhưng mà thời điểm thể quyền dung hợp với tiên thể, uy lực to lớn không cách nào tưởng tượng nổi.
Đối với Thái Dương Thể mà nói, nếu Lý Thất Dạ tu luyện Thái Dương Thể, hắn có thể sử dụng Thể Thư Thái Dương Thể, như vậy so với Thái Dương Tông Thái Dương Thể còn mạnh hơn rất nhiều.
Nói thí dụ như, Lý Thất Dạ tu luyện Thái Dương Thể, Thái Dương Vương cũng tu luyện Thái Dương Thể, cũng cảnh giới, cũng thủ đoạn nhưng Thái Dương Thể của Lý Thất Dạ tuyệt đối có thể chém giết Thái Dương Thẻ của Thái Dương Vương.
Cũng chính bởi vì Lý Thất Dạ thể quyền “Vạn Đạo Quyền” tìm hiểu trong Thể Thư, cho nên thể quyền của Lý Thất Dạ thể có thể vượt qua Thái Dương Tông Thái Dương Thể.
Khi thấy Hoàng Vũ Hiên cùng mấy trăm đệ tử Cổ Linh Uyên tan thành mây khói, thậm chí ngay cả tro cốt cũng không có lưu lại, những tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều im lặng.
Thời điểm động thủ, tất cả mọi người đã dự kiến rằng Hoàng Vũ Hiên và mấy trăn đệ tử Cổ Linh Uyên thua không nghi ngờ, nếu như kết quả tốt một chút có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà không có ai nghĩ tới đám người Hoàng Vũ Hiên bại triệt để như vậy, ngay cả một chiêu của Lý Thất Dạ cũng không tiếp được, lập tức tan thành mây khói, trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất trong thiên địa.