Đế Bá Audio Podcast
Tập 427 [Chương 2131 đến Chương 2135]
❮ sautiếp ❯Chương 2131: Gặp lại Diệp Tiểu Tiểu (2)
Năm đó Sát Thần Dạ Đoàn vì Lý Thất Dạ lập nên nhiều chiến công hiển hách, bọn họ vẫn ẩn nhẫn sau màn. Vào đời sau, có mấy người biết cứu giới có thể có ánh bình minh có công lao rất lớn của bọn họ chứ?
Sau thời đại Cổ Minh chấm dứt, Sát Thần Dạ Đoàn thoái ẩn, đối với quân đoàn công lao hiển hách này, Sát Thần Dạ Đoàn chưa bao giờ yêu cầu cái gì, sát thủ Sát Thần Dạ Đoàn không phải thoái ẩn làm phàm nhân thì cũng tọa hóa, hay hoặc giả là độn vào núi rừng, vĩnh viễn không xuất thế.
Trong đương thời, gặp được Tư Mã Ngọc Kiếm, với tư cách một người kế thừa y bát Sát Thần Dạ Đoàn, nếu tình huống cho phép, hắn cũng sẽ trợ giúp Tư Mã Ngọc Kiếm một tay.
Tư Mã Ngọc Kiếm vẫn lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, sau đó không nói lời nào, quay người rời khỏi.
Nhưng, Tư Mã Ngọc Kiếm đi không bao xa, nàng dừng bước lại, xoay người lại, sau đó lạnh như băng nói:
– Thiên Tiên Lâu Trích Nguyệt tiên tử xuất thế, chắc chắn là kình địch của ngươi!
Nói xong, nàng lúc này mới bay đi.
Tư Mã Ngọc Kiếm nói tin tức này cho Lý Thất Dạ, nàng chỉ cho rằng Trích Nguyệt tiên tử cùng Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ tranh giành thiên mệnh! Tồn tại đáng sợ như Trích Nguyệt tiên tử, bất luận ai là địch cũng kiêng kỵ ba phần.
Nghe được tin tức như thế, Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc, hắn nhìn qua nơi xa xôi, ánh mắt biến thành mê ly.
Qua hồi lâu sau, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Nên đến, cuối cùng sẽ đến, ai cũng trốn không được.
Sau khi nói xong, liền bắt đầu đi bước tiếp theo.
Lý Thất Dạ tiếp tục đi lên phía trước, hắn cần đi Thần Thụ Lĩnh, nhưng mà hắn đi Thần Thụ Lĩnh lần này không vì bảo vật, chỉ là muốn quan sát một chút.
Lý Thất Dạ tiến về Thần Thụ Lĩnh, hắn nhàn nhã như đi dạo Thần Chỉ Châu.
Nhưng m Lý Thất Dạ còn chưa đi bao xa đã gặp cướp đường. Trên thực tế, gặp được chuyện này càng không thể tưởng tượng nổi.
Trong giới tu sĩ, chuyện cản đường cướp đường không nhiều. Nếu như nói, có người cướp đường ở Thần Thụ Lĩnh, vậy càng không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều biết, Thần Chỉ Châu là nơi thưa người, chạy đến Thần Chỉ Châu cản đường cướp bóc, tỷ lệ cướp được dê béo còn khó gặp hơn đi ra đường nhặt được vàng.
Chỉ có kẻ đần mới ở Thần Chỉ Châu đi hoạt động cướp bóc như vậy, nhưng mà thế gian hết lần này tới lần khác có kẻ ngu như vậy.
Phanh —— một thanh âm vang sinh ra, Lý Thất Dạ tiếp tục tiến lên, đột nhiên một thân ảnh nhảy từ trên cây xuống ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ.
Ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ là một Thụ tộc, toàn thân sinh trưởng các nhánh cây, thân hình cao lớn, trên nhánh cây là đôi mắt to, xem ra giống như mắt trâu.
– Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây, lưu tài lộ lại!
Thụ nhân từ trên cây nhảy xuống, lớn tiếng kêu lên, lời kịch cướp bóc tiêu chuẩn mười phần.
Sau khi đọc xong lời kích cướp bóc, định nhãn nhìn qua Lý Thất Dạ, lúc này nói ra:
– Lý… Ngươi, ngươi, ngươi giao tiền mua đường ra…
Nhìn qua thụ nân cướp đường, Lý Thất Dạ tươi cười, nhìn qua thụ nhân một lần.
– Ngươi, ngươi, ngươi nhanh lên, giao tiền mau đường…
Thụ nhân thấy Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó không nói lời nào, hắn lớn tiếng kêu lên.
Lý Thất Dạ lộ ra bộ dáng tươi cười, vừa cười vừa nói:
– Tốt, tiểu nha đầu, không nên giả vờ với ta.
– Tiểu nha đầu, cái gì tiểu nha đầu!
Thụ nhân nhìn quanh, bộ dáng mờ mịt, căn bản cũng không biết Lý Thất Dạ nói cái gì.
– Diệp Tiểu Tiểu tiểu nha đầu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Ngươi tuy che đậy chân thân, nhưng mà không dấu được hai mắt của ta.
– Hừ, một chút cũng không thú vị!
Nghe được Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, thụ nhân hừ một tiếng, lúc này hắn biến hóa nhanh chóng, biến trở về chân thân, đây chính là Hoàng Kim Tự thiên kim tiểu thư Diệp Tiểu Tiểu!
Nhìn qua tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi trước mắt, Lý Thất Dạ cười lắc đầu.
– Này, ngươi làm sao nhìn thấu ta?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn Lý Thất Dạ không hài lòng, trừng Lý Thất Dạ, nói ra:
– Ngươi không nhận ra, ta đã đoạt vài tu sĩ, bọn họ không biết lai lịch của ta.
– Thế gian có chuyện gì có thể dấu diếm được hai mắt của ta chứ.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười nói.
– Phi, tự kỷ cuồng, không biết xấu hổ.
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói:
– Đồ mặt dầy, hừ, theo ta thấy là kỹ xảo nhìn thấy che dậy, nhưng thuật che dậy của ta là thiên hạ vô song, không có khả năng bị người nhìn thấu.
Thấy bộ dáng tranh cường háo thắng của Diệp Tiểu Tiểu, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, nhàn nhã nói:
– Ngươi lại tới đây, vậy rất tốt, tiết kiệm rất nhiều thời gian của ta.
Trên thực tế Lý Thất Dạ cũng có ý định mang nàng đi Thần Thụ Lĩnh, nhưng do hắn không có vội. Hiện tại Diệp Tiểu Tiểu lại chạy tới Thần Chỉ Châu đến, vậy rất tốt rồi.
– Lời này của ngươi là có ý gì?
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Diệp Tiểu Tiểu vặn eo nhỏ vài lần, trừng hắn nói:
– Ngươi có phải có mưu đồ làm loạn hay không?
– Mưu đồ làm loạn?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
– Không biết là ai khóc hô muốn gả cho ta đấy, ngươi đã nói ta là phu quân của ngươi. Nếu như ta là phu quân của ngươi, ngươi cảm thấy ta cần mưu đồ làm loạn hay sao? Tất cả đều là đương nhiên.
– Phi, phi, phi…
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói:
– Ngươi ít mơ mộng hảo huyền, ai muốn gả cho ngươi? Cắt, ta mới không có thèm nam nhân như ngươi. Hừ, bổn tiểu thư chỉ là chọc tức Trác Kiếm Thi các nàng mà thôi, hừ, dám đoạt nam nhân với ta, không có cửa đâu.
Tuy tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, nhưng mà tính tình nóng rát như thế, dám nói dám làm, coi trời bằng vung.
– Khá tốt, khá tốt, may mắn ngươi không gả cho ta.
Lý Thất Dạ bộ dáng kinh hồn chưa định, vỗ vỗ lồng ngực, vừa cười vừa nói:
– May mắn ngươi không gả cho ta, nếu như ngươi khóc muốn gả cho ta, ta đây thực thảm. Ai, ngươi là một tiểu nha đầu, nói dáng người không có dáng người, nói ôn nhu càng không có ôn nhu, về phần vị nữ nhân, vậy càng không có. Nếu ta lấy một tiểu nha đầu cái gì cũng không có trở về, nửa đời sau của ta rất thảm rồi.
Nói xong Lý Thất Dạ cố ý nhìn quét qua người Diệp Tiểu Tiểu một phen, sau đó chậc chậc vài tiếng, hình như là bỡn cợt dáng người Diệp Tiểu Tiểu không đáng một đồng.
Diệp Tiểu Tiểu biết rõ Lý Thất Dạ cố ý, nhưng mà nàng cái tính tình nóng rát làm cho nàng không nuốt trôi cục tức này, nàng xông qua phía Lý Thất Dạ, nhô bộ ngực hơi nhô lên ra, nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ.
– Ngươi nói, ngươi nói, ta có cái gì không tốt? Phi, bổn cô nương chính là Bích Dương Hải đệ nhất mỹ nữ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…
Diệp Tiểu Tiểu vừa nói, vừa thò tay kéo tay Lý Thất Dạ đặt vào bộ ngực, bộ dáng tiểu lạt tiêu không sót chút nào..
Trên thực tế Diệp Tiểu Tiểu cũng rất đẹp, tuy danh xưng Bích Dương Hải đệ nhất mỹ nữ là vô cùng khoa trương, nhưng nàng lớn lên, cũng thật là một đại mỹ nữ.
Chương 2132: Tiểu lạt tiêu
Hiện tại Diệp Tiểu Tiểu chỉ xinh đẹp, đôi mắt mọng nước thông thấu, mũi ngọc nho nhỏ thẳng tắp, mười ba mười bốn tuổi bộ ngực đã khe rãnh, phong tư ẩn hiện, bất luận là từ góc độ nào mà nhìn, nàng đều là một đại mỹ nữ, sau khi lớn lên cho dù không phải Bích Dương Hải đệ nhất mỹ nữ, chỉ sợ cũng khuynh quốc khuynh thành.
Lý Thất Dạ chỉ có ý tổn hại Diệp Tiểu Tiểu mà thôi.
– Ta là người, ưa thích nữ hài tử ngực lớn, đương nhiên, tính cách ôn nhu, vậy rất tốt.
Đối với Diệp Tiểu Tiểu bão nổi, Lý Thất Dạ cũng không quan tâm, sờ mò vài lần rồi cười nói.
– Chết biến thái, đại sắc lang! Xem bổn cô nương làm sao thu nạp ngươi, vì dân trừ hại!
Nghe được Lý Thất Dạ nói vậy, Diệp Tiểu Tiểu lập tức bão nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, trong khoảng thời gian ngắn nàng quyền đấm cước đá Lý Thất Dạ, nàng không thích nghe người ta nói nàng ngực nhỏ, cho nên, nàng cũng dùng sức sờ ngực của mình.
– Tốt, tiểu nha đầu, với ngươi chỉ là nói đùa thôi.
Lý Thất Dạ cười ngăn cản Diệp Tiểu Tiểu, cười lắc đầu nói ra:
– Ngươi sao chạy tới nơi này?
– Tại sao phải nói cho ngươi biết?
Diệp Tiểu Tiểu bộ dáng nhìn Lý Thất Dạ khó chịu, hung hăng trừng Lý Thất Dạ .
– Vậy thì thôi, ta cũng không muốn nghe.
Lý Thất Dạ nhún nhún vai, vừa cười vừa nói.
– Ngươi không muốn nghe, bổn tiểu thư càng muốn nói.
Diệp Tiểu Tiểu cố tình đối nghịch với Lý Thất Dạ, nói ra:
– Bổn tiểu thư vốn ý định lên đường đi Long Yêu Hải, tưởng tượng, Long Yêu Hải một đám quái vật biển, không có gì thú vị, chạy tới Thần Chỉ Châu đi một chút. Ta phát hiện, Thần Chỉ Châu có thể chơi rất tốt.
– Không phải là lạc đường đấy chứ, chạy sai địa phương.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Phi, phi, phi, ngươi mới lạc đường, ngươi mới chạy sai địa phương.
Diệp Tiểu Tiểu lập tức đỏ mặt, vội vàng chối bay biến.
Đúng là bị Lý Thất Dạ một câu nói trúng, Diệp Tiểu Tiểu nghe nói Cốt Hải thập phần náo nhiệt, vốn chạy tới Cốt Hải chơi, thật không ngờ, đạo môn tọa độ tính sai, trực tiếp bị truyền tống đến Thần Chỉ Châu.
Đi nhầm địa phương, Diệp Tiểu Tiểu cũng không sao cả, dứt khoát ở Thần Chỉ Châu đi loạn, nhưng lại đi làm hoạt động cản đường cướp bóc, có không ít tu sĩ bị nàng cướp, đặc biệt là đệ tử Cổ Linh Uyên bị cướp không ít.
– Này, ngươi vì sao chạy tới Thần Chỉ Châu?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Ngươi không phải chạy tới Long Yêu Hải đùa nghịch uy phong sao? Ơ, nghe nói ngươi là cả ngày có mỹ nữ làm bạn, vì sao cam lòng chạy tới Thần Chỉ Châu chim không thèm đẻ trứng này?
– Như thế nào, ghen?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, vừa cười vừa nói.
– Phi, phi, phi…
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói:
– Tự đại cuồng, không nên cả ngày tự kỷ có được không, có quỷ muốn ăn dấm chua của ngươi.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nhìn tính tình nóng rát của Diệp Tiểu Tiểu hắn đã quen rồi.
– Này, nói mau, ngươi tới Thần Chỉ Châu làm gì? Không phải Thần Chỉ Châu có bảo vật xuất thế đấy chứ?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy Lý Thất Dạ nói ra:
– Nghe nói Cốt Hải có bảo vật xuất thế, ngươi lấy tới vài món?
Trên thực tế trước đó, Diệp Tiểu Tiểu rất muốn đi Cốt Hải tham gia náo nhiệt, nhưng mà đi sai nơi, nàng đành phải đâm lao phải theo lao.
– Đầu tiên, ta không gọi uy.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Thứ hai, Thần Chỉ Châu có bảo vật xuất thế hay không, ta ngược lại không rõ ràng.
– Hừ, ngươi không gọi uy, vậy tên gì?
Diệp Tiểu Tiểu trừng Lý Thất Dạ, nói ra.
– Ta không ngại ngươi gọi ta một tiếng phu quân, ta là người gần đây rất nghiên cứu tình cảm, cho người chiếm chút tiện nghi, ta vẫn có thể tiếp nhận.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
– Phi, phi, phi, ngươi muốn mặt không.
Diệp Tiểu Tiểu giẫm Lý Thất Dạ một cước, sau đó nàng nháy mắt, nhõng nhẽo cười nói:
– Về sau ta không bảo ngươi là uy cũng được, gọi là tự đại vương, ngươi quá tự kỷ và đùa nghịch uy phong a.
Lý Thất Dạ cười cười, trên thực tế hắn không quan tâm Diệp Tiểu Tiểu gọi hắn cái gì, chỉ là trêu chọc tiểu nha đầu mà thôi.
– Thần Chỉ Châu thú vị không?
Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nhìn phía xa nói ra.
– Đương nhiên thú vị tại Thần Chỉ Châu có quá nhiều chuyện thú vị.
Diệp Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, hưng phấn nho nhỏ và thần bí nói ra:
– May mắn ta không có đi Cốt Hải, bằng không ta bỏ qua nhiều chuyện thú vị rồi.
– Bởi vì ngươi không có bị áp chế, cho nên cảm thấy đặc biệt thú vị.
Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu hưng phấn và thần bí, cười nói.
– Làm sao ngươi biết!
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Diệp Tiểu Tiểu chấn động, có chút khó tin nhìn qua Lý Thất Dạ.
– Ngươi phát hiện đạo hạnh của mình không bị áp chế, cho nên ngươi cảm thấy đặc biệt thú vị, liền làm càn đi cướp bóc, ngươi cảm thấy, trong Thần Chỉ Châu này, cho dù là Thần Hoàng đến ngươi cũng có thể diệt được hắn.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu đang giật mình, nắm chặt nói:
– Làm sơn đại vương cảm giác thế nào?
– Ngươi không phải vụng trộm theo sau ta, nhìn lén ta làm chuyện đó chứ.
Diệp Tiểu Tiểu cao thấp nhìn Lý Thất Dạ một phen, thập phần hoài nghi nói.
Trên thực tế vừa tới Thần Chỉ Châu, Diệp Tiểu Tiểu hết sức kỳ quái, bởi vì mọi người đều nói, người ngoài tới Thần Chỉ Châu sẽ bị áp chế, nhưng mà nàng một chút cũng không bị ảnh hưởng, không chỉ không bị ảnh hưởng, nàng thậm chí còn triệu hoán được các loại cổ thụ trước kia không triệu hoán được, thập phần thần kỳ, thập phần cường đại!
Phát hiện bí mật này, Diệp Tiểu Tiểu thập phần hưng phấn, nàng lưu lại nơi này làm cường đạo. Bởi vì nàng cảm thấy trong Thần Chỉ Châu, không có ai cường đại hơn nàng.
Cho dù là Thần Vương đã đến, nàng cũng đồng dạng có thể bắt sống đối phương, sau đó là đoạt sạch. Cứ như vậy, tiểu nha đầu làm cường đạo nghiện, thậm chí đệ tử Cổ Linh Uyên cũng đoạt không lầm.
– Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ quá nhiều, ta cần nhìn lén ngươi sao?
Lý Thất Dạ xoa bóp đôi má phấn nộn của nàng, vừa cười vừa nói:
– Chuyện nhỏ như vậy, nháy mắt đã tính toán ra rồi.
– Cái gì trong nháy mắt tính toán.
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nhìn qua Lý Thất Dạ , nói ra:
– Đơn giản là có quan hệ tới huyết thống của ta, ngươi nhất định biết rõ huyết thống của ngươi, ngươi nghĩ thông thấu, cho nên mới biết bí mật này.
Lý Thất Dạ tươi cười, nhìn qua tiểu nha đầu, hắn không có trả lời, trong lòng cũng gật gật đầu. Đúng là có quan hệ tới huyết thống của Diệp Tiểu Tiể, hơn nữa huyết thống này cất dấu bí mật lớn.
– Nói, huyết thống của ta là huyết thống gì!
Diệp Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trợn mắt hỏi.
Trên thực tế, huyết thống của Diệp Tiểu Tiểu vẫn là mê hoặc, Hoàng Kim Tự có hai thụ tổ truyền thừa, có thể nói rất hiểu Thụ tộc, nhưng đối với huyết thống Diệp Tiểu Tiểu, quản chi là lão tổ uyên bác trong Hoàng Kim Tự cũng không rõ ràng.
– Muốn biết sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhã vừa cười vừa nói:
– Muốn biết, vậy cũng không khó, đi theo ta, ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Chương 2133: Thần Thụ Lĩnh (1)
– Phi, ngươi đang lừa gạt ta đúng không, mới không coi trọng ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
– Nếu như ngươi cho rằng như vậy, ta đây cũng không có biện pháp.
Lý Thất Dạ khoát tay, nói ra:
– Nếu ngươi tin tưởng ta, đến lúc đó ta có thể mang ngươi đi một ít nơi bí mật của Thần Thụ Lĩnh, đến lúc đó ngươi hoặc là có thể hoàn toàn biết rõ ảo diệu huyết thống bản thân.
– Thiệt giả?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn Lý Thất Dạ nói ra,
– Ta cần lừa ngươi sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt địa cười cười, nói ra:
– Nếu như ta thật muốn lừa ngươi, ta lúc ở Hoàng Kim Tự đã thu ngươi dưới trướng, phụ thân ngươi còn cam tâm tinh nguyện gả ngươi cho ta đấy.
– Phi, phi, phi…
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói:
– Tự đại vương, đừng cả ngày tự kỷ như vậy, ai muốn gả cho ngươi, cho dù ta gả cho a miêu a cẩu, cũng sẽ không gả cho ngươi.
– Tốt, ta biết rõ, vậy ngươi gả cho a miêu a cẩu đi.
Lý Thất Dạ cười rộ lên nói ra.
– Ngươi có ý kiến nha!
Diệp Tiểu Tiểu tức giận đến nghiến răng ngứa, hung hăng giẫm chân Lý Thất Dạ, lại hung dữ nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ một tay xách nàng, vừa cười vừa nói:
– Tốt, tiểu nha đầu, đừng không nghe lời, chúng ta đi Thần Thụ Lĩnh.
– Đi thì đi, ai sợ ai.
Diệp Tiểu Tiểu hừ một tiếng, nhảy ra khỏi tay Lý Thất Dạ ra ngoài.
– Tốt, chúng ta đi thôi.
Lý Thất Dạ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
– Chúng ta đi Thần Thụ Lĩnh làm gì thế?
Diệp Tiểu Tiểu bề bộn là đuổi theo Lý Thất Dạ, như hiếu kỳ Bảo Bảo đồng dạng.
– Quan sát một chút.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Quan sát cái gì?
Hai mắt Diệp Tiểu Tiểu sáng ngời, nói ra:
– Có bảo vật xuất thế sao? Tự đại vương, ngươi không thể nào là vô duyên vô cớ bỏ chạy đi Thần Thụ Lĩnh a.
– Ai nói có bảo vật xuất thế, ta đi xem, thưởng thức phong cảnh không được hay sao.
Lý Thất Dạ cười cười thần bí.
– Phi, ta mới không tin lời nói dối của ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu hừ một tiếng, nàng theo sát Lý Thất Dạ, bộ dáng đoán chừng Lý Thất Dạ sẽ bị nàng dính vào, Lý Thất Dạ đi tới chỗ nào, nàng sẽ theo tới đó, nàng cũng muốn nhìn một chút Lý Thất Dạ đến Thần Thụ Lĩnh rốt cuộc là vì cái gì.
Lý Thất Dạ cười cười, cũng không có nói cái gì nữa, mang theo Diệp Tiểu Tiểu tiếp tục tiến lên, đi về phía Thần Thụ Lĩnh.
Thần Thụ Lĩnh, đây là một trong mười hai táng địa, tại Thiên Linh Giới, nó nổi danh ngang Cốt Hải. Thần Thụ Lĩnh với tư cách một trong mười hai táng địa, so với Cốt Hải nó không có hung hiểm như vậy.
Thậm chí có người nói, Thần Thụ Lĩnh hung hiểm chỉ trừ mười hai táng địa táng phật cao nguyên ra. đó là nơi có chỉ số hung hiểm thấp nhất.
Trên thực tế, với tư cách một trong mười hai táng địa, cái gọi là Thần Thụ Lĩnh không có chỗ nào không hung hiểm, nhưng đó là hiện tượng mặt ngoài mà thôi, trên thực tế, tại Thần Thụ Lĩnh, trình độ hung hiểm cũng chẳng thua kém bất cứ nơi khác.
Rất nhanh, Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu bước vào Thần Thụ Lĩnh, sau khi bước vào Thần Thụ Lĩnh thì cảm nhận được khí tức thổi vào mặt đã khác.
Sau khi tiến vào Thần Thụ Lĩnh, bất luận là người nào mới tới Thần Chỉ Châu đều phát hiện được, khí tức mênh mang của Thần Chỉ Châu là tới từ Thần Thụ Lĩnh.
Ở chỗ này, khí tức mênh mang dạt dào như biển cả, vô cùng vô tận. Quan trọng hơn là, nơi này là Thần Thụ Lĩnh, sinh cơ bừng bừng tỏa ra các nơi, đứng bất cứ góc nào của Thần Thụ Lĩnh đều có cảm giác mình đang tắm trong sinh mệnh lực dồi dào, khí tức sinh mệnh thổi vào người, thoải mái nói không nên lời.
Mặc kệ ngươi là người mệt mỏi cỡ nào, mặc kệ ngươi là người yếu ớt thế nào, mặc kệ ngươi là người già nua ra sao, vào lúc ngươi đứng trong Thần Thụ Lĩnh thì sẽ phát hiện ra khác biệt.
Đứng ở chỗ này, mệt mỏi trên người bị quét sạch, đứng ở chỗ này, ngươi sẽ cảm giác mình cường đại hơn, đứng ở chỗ này, ngươi sẽ cảm giác mình trẻ tuổi…
– Nếu là trước đó không biết Thần Thụ Lĩnh là một trong mười hai táng địa, có ai tin tưởng nơi này chính là táng địa cơ chứ.
Diệp Tiểu Tiểu theo sau Lý Thất Dạ đứng trên một ngọn núi, thoải mái thở dài một hơi, thân thể của nàng đang đắm chìm trong khí tức sinh mệnh lực, cảm giác thân thể đang ngâm trong biển lớn, là ấm áp như vậy, là thư thái như vậy, là sinh cơ dạt dạo như vậy…
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, nhìn qua tòa thôn trang bên kia, khi nhìn qua thôn trang này ánh mắt của hắn thâm thúy.
Nếu như lúc này có người thấy Lý Thất Dạ đứng ở chỗ nào, vậy nhất định sẽ chấn động.
Đó là một sơn mạch vô cùng to lớn, trên sơn mạch này có nhiều ngọn núi phập phồng, ngọn núi xanh biếc, sinh cơ dạt dào.
Trên thực tế, mỗi dãy núi là vô số ngọn núi, nhưng mà bất cứ kẻ nào nhìn cũng phát hiện nó bình thường.
Nhưng mà khi tới Thần Thụ Lĩnh, vậy không bình thường. Bởi vì trên mỗi ngọn núi lớn vậy mà không phải nằm trên đất, mà là cắm trên mặt đất.
Có thể tưởng tượng một chút, một sơn mạch rộng ngàn dặm kéo dài vạn dặm, mỗi rặng núi lớn của nó là cái đầu cắm vào mặt đất, phần chân núi chỉa lên trời, đây là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Hơn nữ tại Thần Thụ Lĩnh như này, trong vùng đất rộng lớn, sơn mạch giống như vậy cũng không chỉ có một, mà là các ngọn núi các nơi, tất cả ngọn núi đều cắm vào mặt đất.
Nhìn qua một hồi, cả Thần Thụ Lĩnh là những nhánh cây dài hẹp. Dường như là đại thụ sinh trưởng ngược lên trời!
Cảnh tượng đồ sộ như thế là không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ cũng chỉ có tại Thần Thụ Lĩnh mới có. Cảnh tượng này làm tu sĩ lần đầu tới Thần Thụ Lĩnh tu sĩ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đối với cảnh đồ sộ này, trăm ngàn năm qua có người đã thăm dò, nhưng mà đều không có đáp án cụ thể.
Hơn nữa về cảnh tượng đồ sộ của Thần Thụ Lĩnh này, với nhân loại mà nói, có cách nói cho rằng bản thân Thần Thụ Lĩnh chính là một cây đại thụ số vô số năm tháng, cho nên mới có cảnh tượng kỳ quan như vậy.
Cũng có người không đồng ý cách nói như thế, có một loại cách nói cho rằng, ngược dòng tìm hiểu về thời kỳ cổ xưa, nơi này đã từng xảy ra đại chiến tiên nhân, trong chiến tranh này, tiên nhân đã nhổ các ngọn núi lớn lên làm thành trường mâu ném thẳng vào địch nhân của mình.
Về sau những ngọn núi như thế cắm khắp Thần Thụ Lĩnh, kể từ đó hình thành cảnh tượng đồ sộ của Thần Thụ Lĩnh như thế này.
Bất kể là cách nói như thế nào, đều không thể kết luận chính xác, cũng không có bất kỳ người nào có thể đưa ra đáp án chính xác.
Tại Thiên Linh Giới, mỗi người đều nói có ba đại chủng tộc, Mị Linh, Thụ tộc, Hải Yêu!
Nhưng cũng có người nói tại Thiên Linh Giới, có bốn đại chủng tộc, đó chính là Mị Linh, Thụ tộc, Hải Yêu còn có thụ nhân!
Đương nhiên, cũng có người phủ nhận cách nói này, cho rằng thụ nhân căn bản không phải sinh linh, đó là tử vật, căn bản là không thể xưng là một tộc.
Thụ nhân, đây là chủng tộc chỉ có ở Thần Thụ Lĩnh, cũng là chủng tộc duy nhất có thể ở lại Thần Thụ Lĩnh!
Chương 2134: Thần Thụ Lĩnh (2)
Với tư cách mười hai táng địa, thậm chí có người ở lại, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên, cũng rất nhiều người không ủng hộ cách nói thụ nhân là sinh linh, rất nhiều người cho rằng thụ nhân chỉ là tử thi mà thôi.
Lúc này Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu đang đi qua thông trang dưới ngọn núi, thôn trang này không lớn, chỉ có chừng trăm người mà thôi.
Chính là vì thôn trang nhỏ, nhìn qua khói xanh bay lên cao, gà gáy chó sủa, mà với tư cách thôn dân thôn trang, đây là lúc về nhà, là khi mặt trời lặn.
Đây là thôn trang nhìn qua rất bình thường, không có cái gì đặc biệt, tiểu thôn trang như vậy có khắp nơi cả Thiên Linh Giới.
Nếu như nói không nhìn thụ nhân trong thôn trang, như vậy thôn trang này khác hẳn các kiến trúc khác ở các nơi trong cả Thiên Linh Giới.
Trong thôn trang như thế, bất cứ gian phòng hay kiến trúc gì, tất cả đều có cảm giác thô ráp, mỗi một gian phòng thể hiện tính thực dụng, có rất ít hoa văn trang sức các loại gì đó.
Nhìn qua kiến trúc như vậy làm cho người ta nghĩ tới tiên dân trong truyền thuyết, đó là chủng tộc sinh linh tồn tại từ cách đây rất lâu trước kia.
Dường như thụ nhân này sinh tồn trong thời đại tiên dân, chúng còn không hiểu nghệ thuật, còn không hiểu mỹ quan, không hiểu thưởng thức, tất cả xuất phát từ thực dụng.
– Thụ nhân, cuối cùng là tộc đàn như thế nào?
Nhìn qua thôn trang này, Diệp Tiểu Tiểu cũng tò mò nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, nói ra:
– Ngươi tới Thần Chỉ Châu lâu như vậy, chẳng lẽ chưa từng thấy qua thụ nhân lộc xác sao?
– Thụ nhân lột xác, lột xác thế nào?
Diệp Tiểu Tiểu kỳ quái nói.
– Vậy đáng tiếc, quá trình thụ nhân lột xác cực kỳ thú vị đấy.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Về sau có cơ hội, nhất định sẽ cho ngươi nhìn thấy quá trình thụ nhân lột xac.s
– Thế nào là quá trình lột xác, nói nhanh một chút.
Diệp Tiểu Tiểu không hài lòng, trừng mắt Lý Thất Dạ.
Tuy Diệp Tiểu Tiểu nàng đến Thần Chỉ Châu thời gian không ngắn, nhưng mà nàng càng nhiều thời gian dùng ở đi cướp bóc, nàng làm cường đạo đã nghiện, làm sao mà quan tâm tới chuyện khác.
– Có cơ hội sẽ mang ngươi đi xem.
Lý Thất Dạ cười cười, đi tới dưới chân núi.
Mà lúc Diệp Tiểu Tiểu tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng mà lại không thể làm gì, đành phải theo chân Lý Thất Dạ mà đi.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu vừa đi tới ngọn núi không xa, hai người bị người ngăn cản lại.
Ngăn cản bọn họ là tu sĩ tuổi không lớn, tu sĩ này nhìn qua là người Mị Linh tộc, không có gì khác với Mị Linh tộc, trên người tên tu sĩ này tỏa ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho thân thể của hắn có vài phần thánh khiết/
– Hai người các ngươi, đứng lại cho ta!
Vừa thấy Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu, tên Mị Linh lập tức ngăn cản đường đi của bọn họ, quát to, thái độ thập phần ngang ngược cùng cao ngạo.
Tên Mị Linh nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu thì sắc mặt trầm xuống, nàng chính là thiên kim tiểu thư của Hoàng Kim Tự, ngày bình thường ai dám hô to gọi nhỏ với nàng.
Đối với hành vi ngăn cản của tên Mị Linh này, Lý Thất Dạ cười rộ lên, con mồi đã đưa tới cửa.
Người hiểu Lý Thất Dạ, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ cười lên như vậy, nhất định sẽ không rét mà run. Nếu như Lý Thất Dạ tươi cười như thế, chắc chắn sẽ có người hỏng bét.
Đáng tiếc tên Mị Linh này không biết chuyện này, hắn vẫn có thái độ ngang ngược, nhìn Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu quát to:
– Các ngươi có nhìn thấy một quái vật Thụ tộc hay không, hắn có cao lớn như vậy, có đôi mắt như đôi mắt trâu!
Nói xong, hắn khoa tay múa chân diễn tả bộ dáng của Thụ tộc.
Đối với miêu thuật của vị mị linh này, Diệp Tiểu Tiểu rất muốn cười, bởi vì mị linh miêu thuật Thụ Tộc chính là nàng cướp đoạt, bất quá, Diệp Tiểu Tiểu nhịn được không bật cười.
– Thụ Tộc này làm sao vậy?
Diệp Tiểu Tiểu nín cười, nghiêm trang nói rằng.
Mị Linh lập tức nghiêm sắc mặt, thái độ mạnh mẽ, lạnh lùng nói rằng:
– Cái này ngươi không cần hỏi nhiều, một ngày thấy được nó, lập tức hướng Cổ Linh Uyên chúng ta hội báo hành tung của hắn, Cổ Linh Uyên sẽ có phần thưởng.
Thấy thái độ của Mị Linh, đâu phải là tư thái treo giải thưởng, đây hoàn toàn là ép buộc người khác đi làm chuyện này.
Cái này cũng không thể trách vị mị linh này có tư thái mạnh mẽ như thế, ở Thần Chỉ Châu, ai cường đại nhất? Không phải Cổ Linh Uyên không còn ai khác rồi.
Hơn nữa, thần kỳ nhất chính là, Cổ Linh Uyên đệ tử ở bất kỳ địa phương nào tại Thần Chỉ Châu, bọn họ cũng không chịu áp chế, cho nên nói, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, Thần Chỉ Châu chính là thiên hạ của bọn họ!
Về phần Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu vì sao không bị áp chế, bí mật này không có ai biết, Cổ Linh Uyên cũng sẽ không cùng với bất cứ người ngoài nào nói ra.
Mọi người chỉ có thể suy đoán, Cổ Linh Uyên không bị áp chế có thể cùng huyết thống của bọn họ có liên quan.
Ở Thiên Linh Giới, mị linh truyền thừa có rất nhiều, thế nhưng, không có mấy người mị linh truyền thừa cảm được xưng máu của mình thống thị xưa nhất, nhưng, Cổ Linh Uyên lại cảm nói như vậy.
Ở Thiên Linh Giới, Cổ Linh Uyên được xưng mình là huyết thống xưa nhất trong mị linh, thậm chí tự xưng nói, Cổ Linh Uyên bọn họ là khởi nguyên của Mị Linh Nhất Tộc.
Đương nhiên, đối với loại thuyết pháp này, rất nhiều mị linh truyền thừa đều phủ nhận, đa số mị linh truyền thừa sẽ không thừa nhận Cổ Linh Uyên là khởi nguyên của Mị Linh Nhất Tộc, thế nhưng, đối với Cổ Linh Uyên huyết thống là cổ xưa nhất trong Mị Linh Nhất Tộc, lại có rất nhiều mị linh thừa nhận loại thuyết pháp này.
Có lẽ chính là bởi vì Cổ Linh Uyên có cổ xưa huyết thống như vậy, điều này làm cho Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu không bị áp chế, đây cũng dẫn đến Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu có thể đi ngang.
Mặc kệ ngươi là tên cướp như thế nào, đi tới Thần Chỉ Châu đều sẽ có bị một ngày áp chế, nói không chừng ngươi đô hội có thể cứu chữa trợ vu Cổ Linh Uyên một ngày như vậy.
Do đó, ở Thiên Linh Giới địa phương khác, lực ảnh hưởng của Cổ Linh Uyên có lẽ hữu hạn, thế nhưng, ở Thần Chỉ Châu, đó chính là thiên hạ của Cổ Linh Uyên, bất luận truyền thừa nào, hay bất kỳ cường giả nào đều phải cho Cổ Linh Uyên mấy phần nhân tình.
Đương nhiên, những người khác có lẽ hội chịu được Cổ Linh Uyên đệ tử xúc phạm, Diệp Tiểu Tiểu cũng không cho là như vậy, làm hoàng kim tự thiên kim tiểu thư, nàng căn bản cũng không sẽ ở trước mặt Cổ Linh Uyên đệ tử ăn nói khép nép.
Vốn là Diệp Tiểu Tiểu muốn cười, vừa thấy được Cổ Linh Uyên đệ tử thái độ xúc phạm, lập tức xụ mặt xuống, lạnh lùng nói rằng:
– Dựa vào cái gì phải đi gặp Cổ Linh Uyên các ngươi hội báo.
Bởi vì Diệp Tiểu Tiểu đã từng cướp đoạt qua tài sản của một ít Cổ Linh Uyên đệ tử, điều này làm cho Cổ Linh Uyên thập phần tức giận. Ở Thần Chỉ Châu, ai dám đánh cướp Cổ Linh Uyên đệ tử? Nơi này là thiên hạ của Cổ Linh Uyên, bất kể là ai tới, là long, co lại cho ta, là hổ, nằm xuống cho ta!
Chương 2135: Xúc phạm kiêu ngạo
Bây giờ lại có người dám động thủ trên đầu thái tuế, đánh cướp lên đầu của Cổ Linh Uyên đệ tử, vậy làm sao không khiến cho Cổ Linh Uyên tức giận được.
Kể từ đó, Cổ Linh Uyên chưởng môn hạ lệnh, toàn bộ Cổ Linh Uyên đệ tử ở bên ngoài đều phải đi tìm kiếm hành tung của vị Thụ Tộc này, hơn nữa, bất kỳ tu sĩ nào đến Thần Chỉ Châu, một ngày phát hiện hành tung của vị Thụ Tộc này, lập tức hướng Cổ Linh Uyên hội báo, bọn họ tất là có phần thưởng thật nặng.
– Dựa vào cái gì?
Vị Cổ Linh Uyên đệ tử này nhất thời sắc mặt đưa ngang một cái, mạnh mẽ nói rằng:
– Ai dám không hướng ta Cổ Linh Uyên hội báo, chính là cùng hắn đồng bọn, đem sẽ phải chịu Cổ Linh Uyên chế tài!
Cổ Linh Uyên đệ tử cũng không biết Diệp Tiểu Tiểu, trên thực tế, Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu hoành hành đã quen, đối với bọn hắn mà nói, bất kể là ai tới, vậy cũng là không là gì cả, người có cường đại nếu đã tới Thần Chỉ Châu, đều phải cụp cái đuôi lại cho Cổ Linh Uyên!
– Khẩu khí thật là lớn!
Diệp Tiểu Tiểu cũng nhất thời nổi dóa, nàng vị thiên kim đại tiểu thư này có sợ qua người nào, nàng cười lạnh nói rằng:
– Cổ Linh Uyên các ngươi nói chế tài sẽ chế tài, thực sự nghĩ đến Cổ Linh Uyên có thể muốn làm gì thì làm sao?
– Ngươi nói đúng! Ở Thần Chỉ Châu, chính là Cổ Linh Uyên chúng ta định đoạt, ai dám không nghe theo, chính là cùng chúng ta đối địch!
Vị Cổ Linh Uyên đệ tử này cũng một bước cũng không nhường, hết sức xúc phạm, lúc này, hai mắt hắn hung ác, cười lạnh nói rằng:
– Xem ra, hai người các ngươi nhất định là cường tộc đồng bọn của tên Thụ Tộc kia. Các ngươi là muốn ta động thủ hay là chính mình nhanh chóng thúc thủ chịu trói đây?
Diệp Tiểu Tiểu cũng theo đó ngoài ý muốn, người mạnh không nói lý nàng đã thấy nhiều, thế nhưng, thật không ngờ có người ngang ngược không nói lý cỡ này.
– Ai nói chúng ta là cùng với Thụ Tộc cường đạo là một phe!
Diệp Tiểu Tiểu sắc mặt trầm xuống, nói rằng.
Cổ Linh Uyên đệ tử không khỏi cười ha hả, bộ dáng cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Tiểu, nói rằng:
– Tiểu nha đầu, ngươi là lần đầu tiên tới Thần Chỉ Châu đi? Ở Thần Chỉ Châu, Cổ Linh Uyên nói chính là vô thượng pháp lệnh. Ta nói các ngươi là đồng bọn của Thụ Tộc cường đạo, các ngươi chính là đồng bọn của Thụ Tộc cường đạo!
– Cổ Linh Uyên thật mạnh mẽ nha!
Diệp Tiểu Tiểu đều bị tức giận đến lửa nóng bốc lên, giận dữ mà cười nói rằng.
So sánh với Diệp Tiểu Tiểu cảm giác phẫn nộ tới, Lý Thất Dạ lại là phong khinh vân đạm, hắn đứng ở nơi đó, một điểm cũng không tức giận. Ở phía sau, hắn nhàn nhã vừa cười vừa nói:
– Tiểu nha đầu, ngươi không phải muốn nhìn thụ nhân là loại lột xác như thế nào mà đến sao?
Cổ Linh Uyên đệ tử chính là nhiều năm sinh hoạt tại Thần Chỉ Châu, hắn vừa nghe nói như thế, nhất thời biết là có ý gì, hắn sắc mặt đại biến, hung ác nói rằng:
– Hay cho một thứ không biết chết sống, cũng dám dõng dạc, xem bản tọa làm sao thu thập các ngươi, đợi bản tọa trước tiên đoạn hai chân của các ngươi!
Lời nói vừa rơi xuống hướng, xuất thủ hướng phía Lý Thất Dạ chộp tới.
Vị Cổ Linh Uyên đệ tử này cũng là hết sức khinh thường, căn bản cũng không đem Lý Thất Dạ và Diệp Tiểu Tiểu không coi vào đâu, hắn thấy, Lý Thất Dạ bình thường đến không thể bình thường hơn, mà Diệp Tiểu Tiểu chẳng qua là một tiểu nha đầu mà thôi, không đủ đáng nói.
Trên thực tế, ở trong mắt vị Cổ Linh Uyên đệ tử này xem ra, coi như là Lý Thất Dạ và Diệp Tiểu Tiểu cường đại đi nữa, thế nhưng, chỉ cần bước chân vào Thần Chỉ Châu, có cường đại hơn nữa đều sẽ phải chịu áp chế, do vậy, Cổ Linh Uyên đệ tử cũng có cân nhắc.
Thế nhưng, vị Cổ Linh Uyên đệ tử này vừa ra tay, hình ảnh đã định cách, hắn ngay cả góc áo của Lý Thất Dạ cũng vẫn không có chạm tới, đã bị Lý Thất Dạ thoáng cái bóp chặt cái cổ, cả người đều bị nhấc lên ở nơi đó.
Bị Lý Thất Dạ bóp chặt cái cổ, vị Cổ Linh Uyên đệ tử này không thể động đậy, ngay cả thở khí đều trắc trở, trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt đỏ lên.
– Ta đang định dẫn tiểu nha đầu nhìn thụ nhân lột xác, hiện tại vừa vặn, ngươi liền đưa tới cửa.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm địa nói rằng.
Vị Cổ Linh Uyên đệ tử này cũng thật không ngờ chính mình vừa ra tay đã đá phải thiết bản, hắn vừa sợ vừa giận, nhưng, có vài phần lo lắng nói rằng:
– Ngươi, các ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta ta, ta, ta, Cổ Linh Uyên chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi, các ngươi đừng hòng muốn sống rời khỏi Thần Chỉ Châu. . .!
“Răng rắc” tiếng xương khớp vỡ nát vang lên, vị Cổ Linh Uyên đệ tử này còn không có nói hết lời, cũng đã bị Lý Thất Dạ bóp chặt đứt cái cổ, hắn còn không có thở nổi, đã đi đời nhà ma rồi.
Vị Cổ Linh Uyên đệ tử này là mở đôi mắt thật to, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, làm Cổ Linh Uyên đệ tử, ở Thần Chỉ Châu, lại có người dám giết hắn, lại có người dám cùng với bọn chúng đối địch.
– Cổ Linh Uyên?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
– Nếu là các ngươi vẫn cụp đuôi đối đãi, đó là tốt nhất. Nếu là cùng ta đối địch, vậy thì thuận tiện đem các ngươi áp đáy hòm bảo vật nhảy ra tới?
Vị Cổ Linh Uyên đệ tử này đó là chết cũng không nhắm mắt, hắn căn bản cũng không biết mình chọc tới loại tồn tại như thế nào.
– Nha đầu, có muốn thấy thụ nhân là loại lột xác như thế nào không?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Dĩ nhiên muốn thấy, chúng nó làdạng lột xác ra sao?
Diệp Tiểu Tiểu cũng không ngại đắc tội Cổ Linh Uyên, cho dù Lý Thất Dạ không ra tay, bằng vào thái độ của vị Cổ Linh Uyên đệ tử này, nàng cũng sẽ ra tay giáo huấn hắn một chút!
– Nơi này cách thụ nhân thôn trang rất gần, nhất định là có loại tử.
Lý Thất Dạ nhìn một chút bốn phía, sau đó tiện tay đem thi thể của vị Cổ Linh Uyên đệ tử ném xuống đất, vừa cười vừa nói:
– Hãy chờ xem, chờ một lát có trò hay ra sân.
Nói rồi, đem Diệp Tiểu Tiểu kéo qua một bên.
Ngay khi Lý Thất Dạ đem thi thể ném xuống đất trong nháy mắt, chợt nghe được thanh âm xào xạc vang lên.
– Thấy tới nơi này mầm móng không ít nha.
Vừa nghe đến thanh âm kia, Lý Thất Dạ lộ ra dáng tươi cười, đối với Diệp Tiểu Tiểu nói rằng:
– Nhìn kỹ được rồi, lưu ý vị trí mi tâm của thi thể này.
Diệp Tiểu Tiểu nghe được Lý Thất Dạ nói, không khỏi nín thở, nghiêm túc nhìn chằm chằm vị trí mi tâm của thi thể này.
“Ba” một tiếng, vừa lúc đó, một rất thanh âm rất nhỏ vang lên, nghe thanh âm này hình như là một cây đậu thành thục, vỏ đậu mở ra, có cây đậu từ trong vỏ đậu nhảy ra, hơn nữa cái thanh âm này rất nhỏ, nếu như không lắng nghe còn nghe không được.
Vừa lúc đó, một mầm móng từ trong đất bùn nhảy ra, nhảy tới chỗ mi tâm của cỗ thi thể kia. Cái mầm móng này thoạt nhìn rất nhỏ, nhỏ đến giống như một con kiến, nếu như không để ý nhìn lại, ngươi cũng sẽ không phát hiện có một hạt giống như thế sẽ nhảy đến chỗ mi tâm của thi thể.