1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 392 [Chương 1956 đến Chương 1960]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 392 [Chương 1956 đến Chương 1960]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1956: Nữ tử trong quan tài (2)

Dáng người nữ tử, tựa như thiên tiên, đường cong vẻ đẹp, hoàn mỹ không tỳ vết. Mặc kệ là người nào ánh mắt bắt bẻ nhất, đều không thể bắt bẻ được. Dáng người của nàng tựa như là Thiên Địa nhất thể, giống như là món đồ vật xinh đẹp nhất thế gian.

Mặt trái xoan, tinh xảo đến kinh diễm, tựa hồ đây là kiệt tác của trời xanh, là một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vô khuyết, bất luận là ai nhìn thấy, đều sẽ sợ hãi thán phục, điều này thật sự là rất xinh đẹp.

Tuy rằng, nữ tử mặc một bộ tố y trắng nhạt bình thường, nhưng là, vẫn như cũ không tổn hao gì sự xinh đẹp của nàng. Nàng xinh đẹp căn bản là không cần bất kỳ vật gì đến phụ trợ, đối với nàng mà nói, hết thảy vật phẩm trang sức đều là dư thừa.

Chính là tố y trắng nhạt đơn giản như vậy, đây đối với nàng mà nói, chính là kiện xiêm y thích hợp nhất. Xiêm y đơn giản như vậy ở trên người nàng mặc vào lại có phong độ tư thái xinh đẹp nhất.

Trác Kiếm Thi Liễu Như Yên đều là tuyệt thế mỹ nữ, cùng nữ tử trước mắt so sánh, giống như là hai tiểu nha hoàn vậy.

Chính là trong đám nữ tử Lý Thất Dạ quen biết, như Minh Dạ Tuyết, như Mai Tố Dao, nàng đều là đại mỹ nữ có thể có một không hai thế giới, thậm chí có thể xưng các nàng là thế giới đệ nhất mỹ nữ.

Nhưng là, cùng với nữ tử trước mắt so sánh, các nàng tựa hồ là thiểu chút gì đó, tựa hồ, các nàng là thiểu một chút vạn thế dục tú như vậy.

Tựa hồ, nữ tử trước mắt chính là vạn thế tinh linh, nàng chính là sinh linh trải qua vạn thế nuôi dưỡng, có được đại thế chi khí, có được Thiên Địa tinh thần phấn chấn, nàng có ý vị khác biệt mà người khác không thể với tới.

Tựa hồ, loại ý vị này là trời sinh, là vạn thế nuôi dưỡng ra, loại vật này tựa hồ là Hậu Thiên không cách nào dưỡng thành.

– Một đôi mắt thật mỹ lệ!

Trác Kiếm Thi nhìn xem đôi mắt của nữ tử này, cũng không khỏi tán thưởng nói.

– Xưng là cửu giới đệ nhất mỹ nhân, đây cũng không hề quá đáng.

Liễu Như Yên đối với dung mạo của mình gần đây đều tự phụ, nhưng là, nhìn nữ tử trước mắt, nàng cũng không khỏi ca ngợi, cũng hiểu được đây mới thực sự là cửu giới đệ nhất mỹ nữ.

– Thế gian thực sự có Tiên Tử.

Hùng Thiên Tí đều nhìn tới há hốc mồm, nói ra:

– Đây là nữ hài xinh đẹp nhất thế gian.

Tại hắn xem ra, nữ tử xinh đẹp giống như trong mộng vậy, chỉ có thể là từ xa ngắm nhìn.

Ở trong bọn họ, chỉ có Lý Thất Dạ coi như là bình thường, chỉ có hắn không có bị vẻ mỹ mạo của nữ tử trước mắt này làm kinh diễm.

Lúc này nữ tử nhìn xem mấy người Lý Thất Dạ, thần thái của nàng có chút mê mang, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lý Thất Dạ, nói ra:

– Là ngươi gọi ta tỉnh lại sao?

Khi nàng vừa mới mở miệng ra, lại để cho người nghe được mà say mê, đây là âm thanh thiên nhiên, giọng nói của Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều rất êm tai, đều rất mê người, nhưng là, cùng với giọng nói của nữ tử trước mắt so sánh, vẫn y nguyên có khoảng cách không nhỏ.

– Vâng.Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lý Thất Dạ lộ ra dáng tươi cười, hắn duỗi ra hai tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt của nữ tử. Động tác như vậy, bất luận kẻ nào làm ra, đều sẽ có vẻ thô lỗ, vô lễ, nhưng là, do Lý Thất Dạ làm ra được, lại rất là tự nhiên.

Nữ tử cũng không cự tuyệt tuyệt, cặp mắt giống như là tinh không kia nhìn xem Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn cũng nhìn xem nàng, ánh mắt của hai người tương giao, tựa hồ vượt qua từ cổ chí kim, tựa hồ là trở lại một thời đại xa xôi đến không cách nào ngược dòng tìm hiểu.

Hai tay Lý Thất Dạ bưng lấy nữ tử tuyệt thế dung nhan, chậm rãi nhắm mắt lại, nữ tử cũng không nói gì, nàng cũng là chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả tràng diện đều yên tĩnh, Lý Thất Dạ là bưng lấy khuôn mặt của nàng, mà nữ tử lẳng lặng cảm thụ được khí tức của Lý Thất Dạ. Tựa hồ, tại thời khắc này ngay cả thời gian đều dừng lại, hai người bọn họ đều tựa như lâm vào ngủ say.

Lúc này, gió cũng ngừng thổi, thời gian cũng ngừng chảy xuôi, tựa hồ, hết thảy sự vật đều không muốn quấy rầy hai người bọn họ.

Lúc này, Lý Thất Dạ bưng lấy dung nhan của nữ tử, nữ tử cũng cảm thụ được khí tức của Lý Thất Dạ, hai người là tự nhiên như vậy, tựa như vạn thế đã định dạng tại thời khắc này.

Một màn như vậy, tựa hồ bọn hắn tại tuế nguyệt rất xa xôi cũng đã quen biết, từ lúc tuế nguyệt xa xôi ấy, bọn hắn đã có tình ý rất sâu đậm.

Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ mở đôi mắt ra, nữ tử cũng đồng thời giương đôi mắt, động tác của hai người bọn họ tựa hồ là cùng một nhịp.

– Quả nhiên là như thế, vạn thế, đây là năm tháng xa xôi cỡ nào, bao nhiêu thất lạc.

Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái nói.

Nữ tử nhẹ nhàng nghiêng đầu, động tác xinh đẹp vô pháp bắt bẻ, trong ánh mắt của nàng có chút mê mang, lại có trí tuệ, nói ra:

– Ngươi chính là trí giả sao?

– Không, ta không phải trí giả.

Lý Thất Dạ cười cười nói:

– Người ta cũng gọi ta Ma Vương giết người, cũng có người nói ta là Hắc Ám Chi Thủ, các loại cách gọi đều có, nhưng không có ai bảo ta là trí giả.

– Ngươi là trí giả.

Nữ tử ở trong ngượng ngùng cho Lý Thất Dạ một câu kết luận như thế, tuy rằng thần thái là có chút mê mang. Nhưng mà, ánh mắt lại thanh tịnh, khi nói ra những lời này, ánh mắt chính là kiên định như vậy.

– Trí giả thì trí giả a.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Đó cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, thêm một không nhiều lắm, bớt một cũng không ít.

Nói xong, Lý Thất Dạ chậm rãi ngồi xuống, hắn vỗ vỗ chiếc ghế bên người, nữ tử cũng ngồi xuống theo, động tác tư thái của nàng là tự tại, tự nhiên như vậy. Mặc kệ hết thảy đều là tùy ý mà làm, nhưng chính là tự nhiên, tựa hồ, nàng là cùng Thiên Địa làm một thể.

– Ngươi tên là gì?

Nhìn một nữ tử xinh đẹp mà lại thần bí trước mắt như vậy, Liễu Như Yên cũng không khỏi cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm.

– Tên ư?

Nghe được Liễu Như Yên nói ra, nữ tử có chút tò mò, nhìn xem Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên thấy thần thái của nữ tử, vội vàng góp lời nói:

– Đúng, chính là cái tên, ta gọi Liễu Như Yên, đây là sư tỷ của ta, gọi Trác Kiếm Thi, vậy còn ngươi tên là gì?

Nói xong nàng vì nữ tử giới thiệu.

Nghe được Liễu Như Yên giới thiệu, nữ tử nhìn xem Liễu Như Yên, lại nhìn xem Trác Kiếm Thi, nàng nghiêng đầu, thần thái có chút mê mang, nàng giống như đang suy nghĩ tên của mình, nhưng là, nàng nghĩ một hồi lâu, nói ra:

– Ta không biết tên gọi là gì?

Nhìn xem nữ tử thần thái có chút ít mê mang, nghĩ không ra tên gọi của mình. Cho dù là Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi cũng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, tựa hồ, sinh mệnh của nàng hình như là mất đi một khâu gì đó.

– Ta có tên không?

Nữ tử nghiên nghiêng trán, đối với Lý Thất Dạ nói ra.

Chương 1957: Tiên nữ (1)

Lý Thất Dạ nhìn xem nàng, nhìn dung mạo tuyệt thế kia của nàng, không khỏi trầm mặc thoáng một phát, cuối cùng lộ ra dáng tươi cười, nói ra:

– Tên gọi đời này không có gì. Ngươi sẽ gọi là Tiên Nữ đi, nữ tử đến từ thế giới xa xôi kia.

“Tiên Nữ” nữ tử nghiêng trán, đọc một lần tên gọi, nàng cũng không có phản đối.

Tiên Nữ, đó cũng không phải một cái tên, nhưng là, khi Lý Thất Dạ lấy cho nàng một cái tên như vậy. Bất kể là Trác Kiếm Thi hay là Liễu Như Yên, đều cảm thấy cái tên này đặc biệt thích hợp với nữ tử trước mắt, tựa hồ trừ nàng ra, không có ai có thể gọi là Tiên Nữ.

Tiên Nữ tựa hồ không vui cũng không lo, nàng ngồi ở bên cạnh Lý Thất Dạ, có vài phần hiếu kỳ, nhìn xem Lý Thất Dạ, nói ra:

– Vậy còn tên của ngươi?

– Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn xem Tiên Nữ, cười thoáng một phát, nhẹ nhàng mà vì nàng chỉnh sửa mái tóc trên trán, nói ra:

– Phụ mẫu ta nói, khi ta sinh ra đã khóc bảy ngày bảy đêm. Có thể khóc. Cũng không phải chuyện xấu. Có thể khóc. Nói rõ thế gian này còn có thể có sự tình khiến cho ngươi bi thương. Nếu như ngay cả bi thương đều không có, thế giới này sẽ ảm đạm vô quang.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một cái, nói ra:

– Khi còn bé, phụ mẫu ta nói, ta từ khi còn bé thật là thích khóc, vừa ra đời có thể khóc bảy ngày bảy đêm. Đương nhiên, ta khi còn bé khóc là vui vẻ. Nếu là một người khóc lên một đời một thế. Thút thít nỉ non muôn đời, như vậy, thế giới thật là khiến cho người ta bi thương.

– Một người khóc, nói rõ thế giới này vẫn là tinh thải, xinh đẹp như vậy, nếu như muôn dân trăm họ khóc, chính là thế giới lại để cho người tuyệt vọng. Một thế giới nếu để cho muôn dân trăm họ đều tuyệt vọng, như vậy, thế giới này sẽ gặp phải băng diệt.

Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng. Thần thái rất phức tạp.

Lý Thất Dạ nói ra mấy lời này tựa hồ là nói được khó hiểu, tựa hồ là nói được hoàn toàn đáp không đến bên cạnh. Thậm chí có thể nói lời này là bảy liều tám gom góp, Tiên Nữ lại nghe được có ý vị mới, không khỏi lắng nghe lời nói của Lý Thất Dạ, hình như là đang cảm nhận điều gì đó.

Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không khỏi hiếu kỳ, các nàng cũng cẩn thận đi hiểu rõ lời nói của Lý Thất Dạ, trong lúc các nàng tinh tế đi hiểu rõ, các nàng cảm giác được, cảm thấy trong lời nói của Lý Thất Dạ bao hàm được quá nhiều.

Lý Thất Dạ nói ra những lời này, nghe qua tựa hồ là đang nói chính hắn, nhưng cũng không phải đang nói chính hắn. Mấy lời này là nói khóc, trên thực tế, cẩn thận hiểu rõ thoáng một phát, lại cũng không phải đang nói khóc.

Bên trong lời nói này cất dấu quá nhiều bí mật, đây là bí mật lại để cho Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều không thể hiểu rõ.

Nghe xong Lý Thất Dạ nói ra những lời này, Tiên Nữ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nàng cũng không có nói cái gì nữa. Nhưng là, thần thái của nàng lại có vài phần u buồn, có vài phần cô tịch, lại có vài phần mờ mịt.

Con mắt giống như vì sao kia của nàng khi thì sáng tắt, tựa hồ là nhớ tới cái gì, lại nhớ không nổi cụ thể là cái gì.

– Tim ta rất đau.

Cuối cùng, Tiên Nữ đối với Lý Thất Dạ nói ra một câu như vậy. Một câu nói kia nói được rất đột nhiên, những lời này nói được không có bất kỳ lý do nào.

Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, nghiêm túc nhìn xem hai con ngươi của nàng, nghiêm túc nói ra:

– Đau lòng là một chuyện tốt, nói rõ ngươi còn sống.

– Ngươi đau lòng sao?

Tiên Nữ cũng nhìn xem hai mắt của Lý Thất Dạ, giống như nàng muốn nhìn vào nơi sâu thẳm nhất trong mắt của Lý Thất Dạ. Ánh mắt thanh tịnh kia của nàng, giống như có thể chiếu sáng thế giới nội tâm của Lý Thất Dạ.

Đối với vấn đề của Tiên Nữ, Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, qua trong chốc lát, hắn lộ ra dáng tươi cười, nói ra:

– Chỉ cần là một trái tim còn sống, một trái tim còn có thể nhảy lên, đều có lúc sẽ cảm thấy đau, chỉ có điều, đau lòng lâu, sẽ chết lặng. Sống hay chết, biệt cùng ly, kinh nghiệm quá nhiều, chung quy sẽ sinh đầy vết chai.

– Tim sẽ bị tê liệt sao?

Tiên Nữ có chút mê mang, sau đó hỏi ra một câu như vậy.

– Cái này phải xem là đối với ai mà nói.

Lý Thất Dạ trầm mặc thoáng một phát, sau đó lộ ra dáng tươi cười, nói ra:

– Ta là một người sẽ không để cho tim của mình bị tê liệt. Bởi vì ta là Ma Vương giết người, ta là Hắc Ám Chi Thủ. Nơi ta sống nhất định lấy thi cốt như núi, nhất định lấy huyết vũ đầy trời, ta đã tê dại sống hay chết, bất luận thế giới như thế nào, ta cũng sẽ không tâm bị tê liệt.

– Thực sao?

Trong ánh mắt ánh mắt lại thanh tịnh của Tiên Nữ, nàng không khỏi thò tay đi cảm thụ được khuôn mặt của Lý Thất Dạ, tựa hồ là cảm thụ Lý Thất Dạ tồn tại, cảm thụ Lý Thất Dạ tim đập.

Mà Lý Thất Dạ không có trả lời vấn đề của Tiên Nữ, hắn chẳng qua là lâm vào trong trầm mặc thật lâu, hắn là thật lâu không nói, thật lâu không trả lời câu hỏi của Tiên Nữ.

– Tim của ngươi cũng sẽ biết tê liệt đau nhức.

Cảm xúc được khuôn mặt của Lý Thất Dạ, Tiên Nữ cuối cùng rất chân thành nhìn xem hắn, thần thái của nàng như là một tiểu hài tử chăm chú.

Lời nói của Tiên Nữ lại để cho thần thái của Lý Thất Dạ cương cứng thoáng một phát, hắn chậm rãi ngồi ở trên mặt ghế, trầm mặc một hồi lâu, hắn cuối cùng chậm rãi nói ra:

– Ngày nào đó là sẽ không đến, ta cũng sẽ không cho phép một ngày như vậy đã đến.

– Vì cái gì?

Tiên Nữ nghiêng trán, có chút tò mò nói.

– Bởi vì ta là Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

– Muôn đời chuẩn bị, hết thảy đều ở trong tay ta có một kết quả.

Nói đến đây, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiên Nữ nghe được lời nói của Lý Thất Dạ, nàng hình như là nhớ tới cái gì, nhưng, lại không nhớ được cụ thể là cái gì, tựa hồ có chuyện gì, tựa hồ có đồ vật gì đó, một mực quanh quẩn không tiêu tan, tựa hồ, nàng nghe được tiếng khóc. Tiếng khóc này lại xa xôi và không chân thực như thế.

– Ngươi nghe được tiếng khóc sao?

Tiên Nữ cẩn thận lắng nghe, cuối cùng không khỏi hỏi Lý Thất Dạ một câu.

Lý Thất Dạ trầm mặc thoáng một phát, qua một hồi lâu, hắn chậm rãi nói ra:

– Ta chưa bao giờ đi nghe tiếng khóc, ta cũng nghe không được tiếng khóc.

– Vì cái gì?

Tiên Nữ thần thái hiếu kỳ, tựa hồ nàng vẫn là một tiểu nữ hài, đối với thế sự hoàn toàn không biết gì cả.

Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói:

– Bởi vì ta là Ma Vương giết người, Ma Vương giết người chưa bao giờ quan tâm tiếng khóc của người khác, cho nên, ta nghe không được tiếng khóc.

– Ngươi không phải Ma Vương giết người.

Tiên Nữ nghiêng nghiêng trán, tuy rằng nàng có chút giống một tiểu nữ hài không rành thế sự, nhưng là, khi nàng nói ra lời này, lại vẫn rất kiên định.

Chương 1958: Tiên nữ (2)

Đối với lời nói của Tiên Nữ, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra dáng tươi cười, cười cười, nói ra:

– Nhưng, ta cũng không phải chúa cứu thế.

Tiên Nữ ngẫm lại lời nói của Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, cảm thấy lời này lại có đạo lý, chính bản thân nàng không khỏi gật gật đầu.

Liễu Như Yên các nàng lẳng lặng nhìn hai người bọn hắn, nghe được lời nói quỷ dị như vậy, hai người bọn họ cử chỉ thập phần tự nhiên, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là sẽ cho rằng hai người tại thật lâu trước đây đã là bằng hữu cũ quen biết lẫn nhau.

Hơn nữa, hai người bọn họ đối thoại là thập phần quỷ dị, hai người đều kể một ít lời nói không hiểu thấu. Lời này căn bản là lại để cho người sờ không tới giới hạn, tựa hồ hai người cùng người khác là ở một thế giới bất đồng, nói chuyện đều là ly kỳ cổ quái, lại để cho người hoàn toàn nghe không ra nguyên do.

– Vì sao sẽ không đau lòng, vì sao mới không nghe được tiếng khóc?

Qua một hồi lâu, Tiên Nữ lại hỏi Lý Thất Dạ, tựa hồ, nàng là một đệ tử thích hỏi.

Đối với vấn đề này của Tiên Nữ, Lý Thất Dạ không khỏi nhìn xem nàng, trầm mặc thoáng một phát, sau đó nắm bàn tay như ngọc trắng của nàng, nghiêm túc nói ra:

– Vấn đề này, chưa từng có đáp án tiêu chuẩn. Nếu như ngươi thật muốn một đáp án, ta có thể cho ngươi hai cái với tư cách tham khảo. Một, không cần đi quản nó, thời gian dài, ngươi sẽ chết lặng, hoặc là, đến ngày đó, ngươi sẽ cảm thụ không được đau lòng, nghe không được tiếng khóc.

Tiên Nữ ngẫm lại, tựa hồ đây không phải đáp án nàng muốn, nhìn xem Lý Thất Dạ, nói ra:

– Vậy cái thứ hai thì sao?

– Giết lão tặc thiên.

Lý Thất Dạ thập phần nghiêm túc nói ra:

– Hoặc là, chỉ cần giết lão tặc thiên có thể đạt được đáp án mà ngươi muốn. Bất quá, ngươi cũng có khả năng đạt được thêm nữa… Thống khổ, thêm nữa… Tiếng khóc.

Tiên Nữ không khỏi nghiêng trán, nàng rất chân thành mà nghĩ tới khả năng đáp án này của Lý Thất Dạ, nàng nghĩ thật lâu thật lâu.

Qua thật lâu về sau, Tiên Nữ nghiêm túc hỏi Lý Thất Dạ, nói ra:

– Giết lão tặc thiên, sẽ thật có thể đạt được một đáp án sao? Thật có thể nghe không được tiếng khóc, sẽ không đau lòng sao?

Lý Thất Dạ lại ngồi trở về, hắn không khỏi nhắm mắt lại, nói ra:

– Không biết, ta cũng không ngờ. Bởi vì chưa từng có người thành công qua, cũng sẽ không có người đạt được đáp án. Hoặc là, cho dù ngươi giết lão tặc thiên, ngươi đạt được không phải một đáp án, có lẽ đạt được … càng thêm thống khổ, càng thêm… Tiếng khóc.

Tiên Nữ nghe được rất chân thành, nàng nghe Lý Thất Dạ nói ra, cẩn thận đi thưởng thức. Đôi mắt sáng như sao kia của nàng minh biệt bất định. Ở trong một chớp mắt đó, nàng hình như là bắt được thứ gì, hình như là nhớ lại cái gì đó. Nhưng lại vẫn không có bắt được cái gì, không có nhớ lại được gì.

– Vậy phải làm thế nào?

Tiên Nữ nghĩ kỹ hồi lâu, cuối cùng nàng không khỏi nói ra.

– Cái này phải xem chính ngươi.

Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói ra:

– Mỗi một người đều có con đường của mình, bất quá, không phải mỗi một người đều nguyện ý đi đến con đường của mình, bởi vì đi đến cuối cùng, hoặc là ngươi vĩnh viễn đi không đến cuối cùng, không bằng dừng lại giữa đường.

– Có đôi khi, vô tri, là sự tình rất hạnh phúc, nắm giữ đồ vật đang có trước mắt, sẽ có được hết thảy. Có người, có được tình yêu, chính là hạnh phúc, có người nắm giữ quyền thế, sẽ là hạnh phúc, có người, có được con nối dõi cũng là hạnh phúc. Vô tri, đây là sự tình vui sướng dường nào, đây là sự tình khiến cho người ta hâm mộ cỡ nào.

Lý Thất Dạ nói đến đây, không khỏi cảm khái thở dài.

Nghe xong Lý Thất Dạ nói thế, tiên nữ thủ ở bên cạnh lắng nghe lời Lý Thất Dạ, qua thật lâu, hình như nàng nhớ cái gì đó, đột nhiên gật đầu.

Về phần đám người Trác Kiếm Thi, nghe được Lý Thất Dạ nói chuyện với tiên nữ, cảm thấy rát khó sờ được ý nghĩ, bọn họ bàn nhiều thứ làm cho người ta có cảm giác hư vô mờ mịt.

Đương nhiên đám người Liễu Như Yên sẽ không nghe ra ý trong lời nói mờ mịt của Lý Thất Dạ cùng tiên nữ, trên thực tế đó là chuyện đỉnh phong nhất của thế giới này, bọn họ bàn chính là đề tài chung cực của tu sĩ, trong đó liên quan rất nhiều thứ, xa xa không phải đám người Trác Kiếm Thi có thể nghe hiểu.

Lý Thất Dạ lẳng lặng yên ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, hình như đang ngủ, mà tiên nữ cũng yên lặng ngồi ở chỗ kia, nàng ngồi ở đó mang theo mờ mịt, có chút mê hoặc, có chút cô tịch, có chút u buồn.

Nàng có thần thái như vậy, người nào nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, dường như ở giữa thế gian cũng chỉ còn có một mình nàng, dường như trên lưng của nàng mang theo ngàn vạn năm.

Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, nhìn Liễu Như Yên nói:

– Trước khi đi Cốt Hải, trước đi tới Bạch Cốt Đảo đi.

Liễu Như Yên không nói hai lời, lập tức phân phó môn hạ đệ tử tiến về Bạch Cốt Đảo, trên thực tế bọn họ trước khi đi vào Cốt Hải, cũng phải trải qua Bạch Cốt Đảo.

– Ta hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.

Lý Thất Dạ đứng lên, sau đó nhìn tiên nữ nói ra:

– Ngươi đi theo ta là được.

– Ta sẽ chuẩn bị phòng cho công tử.

Trác Kiếm Thi lập tức thu xếp, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ đi theo Trác Kiếm Thi, lúc gần đi hắn nhìn qua Hùng Thiên Tí, nhàn nhạt nói:

– Ngươi muốn cùng đi Cốt Hải đúng không? Vậy thì tốt, ra phía sau tìm chút việc khổ cực mà làm, bên cạnh ta không nuôi người ở không.

– A, a, ta sẽ làm, chỉ cần công tử cần tiểu nhân làm cái gì, cứ việc phân phó.

Hùng Thiên Tí lập tức đại hỉ, vội vàng nói ra.

Lý Thất Dạ không nói thêm gì, mang theo tiên nữ rời khỏi.

Bạch Cốt Đảo xem như cái tên nổi danh tại Long Yêu Hải, cũng là một nơi rất kỳ quái, đương nhiên đây cũng là nơi làm cho người ta cực kỳ ngạc nhiên.

Bạch Cốt Đảo, cũng như tên của nó, cả hòn đảo do xương trắng làm thành, hơn nữa đứng trên Bạch Cốt Đảo ngươi nhìn qua chung quanh, tất cả đều là xương trắng.

Bạch Cốt Đảo không tính lớn, nhưng một hòn đảo như thế không có cây cối, cũng không có dòng suối nước chảy gì đó, ở chỗ trừ xương trắng thì chính là xương trắng.

Lúc ngươi đi lên Bạch Cốt Đảo, ngươi sẽ phát hiện trên mặt đất cũng đầy xương trắng, có thể nói, cả Bạch Cốt Đảo mỗi tấc thổ địa đều là xương trắng tạo thành.

Mà trên Bạch Cốt Đảo xương trắng có đủ loại kiểu dáng, xương trắng phủ đầy đất. Có xương ống chân, có xương sườn. Có xương chậu. . . Cũng khối xương chim nhỏ, nhưng mà có xương cánh tay to như một cây cầu..

Trên Bạch Cốt Đảo này có không ít kiến trúc, có gian nhà, có phòng ốc, cũng có cung điện… Mà các tòa nhà lại có kiến trúc khiến người ta ghê người.

Có đầu lâu cực lớn móc ngược trên mặt đất, như vậy chính là một phòng ở, có xương khuỷu tay cực lớn tạo thành trụ, lại khảm xương cốt lên thành lầu, càng có cung điện là là do xương cốt tạo thành.

Chương 1959: Bạch Cốt Đảo

Đồng thời cư dân trên Bạch Cốt Đảo cũng rất khác biệt, những cư dân ở đây đều là xương trắng tạo thành. Đương nhiên, những xương trắng này không phải là một bộ khô lâu hoàn chỉnh.

Ngươi đi lại trên Bạch Cốt Đảo, ngươi sẽ nhìn thấy trên đường sẽ có một bộ xương, đầu lâu nhìn như đầu lâu cá sấu, thân thể là xương ngực nhân tộc, sau lưng mọc ra hơn mười gai xương như chân gà, hai chân dùng xương đầu bò thô to tạo thành.

Một bộ xương trắng chẳng ra hình dáng gì mặc trường bào trên người, hành tẩu trên đường phố Bạch Cốt Đảo, một chút cũng không đột ngột, bởi vì trên Bạch Cốt Đảo đa số cư dân là xương trắng, hơn nữa thân thể chúng là do các loại xương khác nhau tạo thành.

Nếu như nói, ngươi ở trên Bạch Cốt Đảo có thể nhìn thấy một bộ xương lành lặn, đó mới là chuyện không bình thường, những xương trắng chấp vá mới là… Bình thường.

Lúc đội thuyền của Liễu Như Yên bỏ neo ở bên ngoài Bạch Cốt Đảo, đã sớm có cư dân Bạch Cốt Đảo đi ra tiếp đãi, một bộ xương trắng đứng dưới chỗ đội thuyền Liễu Như Yên bỏ neo.

– Tiên sinh, ngươi tới Bạch Cốt Đảo ta, cần làm gì?

Xương trắng này có cái đầu là đầu voi, thân thể lại dùng xương cá tạo thành, hai chân dùng xương chân hạc, nhưng mà xương cốt như thế lại có thể chèo chống cái đầu khổng lồ, chuyện này làm cho người ta khó mà tưởng tượng.

Hơn nữa trên người xương trắng mặc trường bào rộng thùng thình, thoạt nhìn thập phần buồn cười, cho người ta cảm giác chẳng ra làm sao cả.

Nhưng mà xương trắng như thế lại nói tiếng người, nếu đổi lại nơi khác, chỉ sợ sẽ dọa người ta phá gan.

Lý Thất Dạ nhìn qua xương trắng này, cười một chút, nói ra:

– Ta muốn gặp đảo chủ các ngươi.

– A, a, a, tiên sinh, ngươi chỉ sợ có chỗ hiểu lầm rồi, Bạch Cốt Đảo chúng ta không có đảo chủ.

Xương trắng này cười lắc đầu.

Ngươi muốn hỏi xem bộ dáng một cái đầu voi cười sẽ ra sao? Loại nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc, cho người ta cảm giác gợn tóc gáy.

– Vậy sao?

Lý Thất Dạ cười lên, nhàn nhã nói:

– Ta đi ăn ít đồ, lại gặp hắn sau, nếu như hắn không gặp ta, ta sẽ hủy Bạch Cốt Đảo này đi.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho đám người Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nhìn nhau, tại Bạch Cốt Đảo, người dám nói như vậy không nhiều lắm.

Tất cả cư dân trên Bạch Cốt Đảo đều từ xương trắng hợp lại mà thành, muôn hình muôn vẻ đều có, nhìn qua cư dân Bạch Cốt Đảo cũng không có gì cường đại, thậm chí có thể nói đây chẳng qua là đống xương khô mà thôi.

Nhưng mà vẫn không có người nào dám chọc Bạch Cốt Đảo. Nghe nói thật lâu thật lâu trước đây, đã từng có một Chân Thần tự nhận là vô địch, hắn muốn nghiên cứu huyền cơ trên Bạch Cốt Đảo, đáng tiếc lại bị Bạch Cốt Đảo bắt sống, treo ở trên đảo, bị người Bạch Cốt Đảo rút từng khối xương cốt ra khỏi người, nghe nói vị Chân Thần này tru lên chín ngày chín đêm mới chết, làm cho rất nhiều cường giả nhìn mà nổi da gà.

Từ đó về sau, không còn người nào dám gây chuyện thị phi trên Bạch Cốt Đảo.

– Tiên sinh, ngươi nói đùa.

Xương trắng này cũng không có tức giận, vừa cười vừa nói:

– Tiên sinh muốn ăn ít đồ, thỉnh đi Bạch Cốt tửu lâu, bên này, mời.

Nói xong, nó vậy mà dẫn đường cho Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười cười một tiếng, đi theo xương trắng này vào Bạch Cốt Đảo, vừa đi vừa nhìn.

Trên Bạch Cốt Đảo, phóng nhãn nhìn qua, khắp nơi đều là xương trắng, nhưng mà nói đến hết sức kỳ quái, cả Bạch Cốt Đảo nhìn qua thập phần sạch sẽ, không khí cũng rất tươi mới.

Nếu như nói tại địa phương khác, khắp nơi đều là xương trắng, tuyệt đối sẽ có thi khí hoặc là uế khí, nhưng mà trên Bạch Cốt Đảo lại không có chút thi khí nào.

Thậm chí có thể nói, Bạch Cốt Đảo sạch sẽ tới mức không hợp thói thường, ở chỗ này mỗi cây xương trắng, thậm chí là trắng giống như ngà voi, dường như mỗi một cây xương trắng đều được chà lau đánh bóng vô số lần.

Lý Thất Dạ đi theo xương trắng này, chậm rãi thưởng thức cảnh vật tren Bạch Cốt Đảo, nói đến kỳ quái, trong cửu giới cũng có không ít nơi xương trắng phục sinh đi lại hoặc nói chuyện.

Nhưng mà bất kể là phục sinh hay đi trên đường, đều có dị tượng, nói thí dụ như, có một xương trắng trong táng địa có thể đi lại, nhưng mà chính thức khu động nó, khiến nó có lực lượng chính là linh hồn hỏa trong hốc mắt, cũng có vài chỗ xương trắng hấp thu quá nhiều uế khí, khiến nó biến thành một cỗ hành thi.

Nhưng mà xương trắng trên Bạch Cốt Đảo hoàn toàn khác biệt, chúng không có linh hồn hỏa, cũng không có uế khí, chúng chỉ là xương trắng thuần túy. Mỗi cư dân trên Bạch Cốt Đảo đều là xương trắng thuần túy tạo thành.

Điểm này làm cho rất nhiều người kỳ quái, xương trắng trên Bạch Cốt Đảo rốt cuộc là tồn tại theo hình thức nào, lực lượng này tới từ nơi đâu?

Chuyện này là một câu hỏi khó, mặc dù có người muốn làm rõ ràng, nhưng mà không ai có thể cân nhắc thấu đáo. Đương nhiên cũng không có ai dám trên Bạch Cốt Đảo động thủ với cư dân nơi đây.

Trên thực tế lúc này hành tẩu trên Bạch Cốt Đảo, không chỉ có một mình Lý Thất Dạ là khách từ bên ngoài tới, ở chỗ này, có rất nhiều khách từ ngoài tới, tất cả đều là tu sĩ từ ngũ hồ tứ hải tới.

Vào lúc bình thường, Long Yêu Hải đều có không ít tu sĩ tìm kiếm cái lạ đi tới Bạch Cốt Đảo kiến thức sự thần kỳ của Bạch Cốt Đảo. Đến hiện tại càng không cần phải nói, rất nhiều tu sĩ tiến tới Cốt Hải cần phải đi qua Bạch Cốt Đảo, cho nên bọn họ dứt khoát đến Bạch Cốt Đảo nghỉ chân một chút, thuận tiện kiến thức sự ngạc nhiên trong Bạch Cốt Đảo.

Cũng chính bởi vì như thế, hiện tại Bạch Cốt Đảo đặc biệt náo nhiệt, tùy ý có thể nhìn thấy tu sĩ tới từ bên ngoài, có Hải Yêu, có Thụ tộc, có Mị Linh.

Xương trắng này dẫn Lý Thất Dạ tới một khách sạn trong Bạch Cốt Đảo, nhà tửu lâu này là một cái đầu lâu cực lớn tạo thành, nhìn qua hai hốc mắt như cánh cửa kia, làm cho người ta cảm thấy lành lạnh.

Nhưng mà chính trong tửu lâu đáng sợ này lại ngồi đầy tu sĩ, đều là tu sĩ từ bên ngoài tới.

Trong tửu lâu có tu sĩ từ ngũ hồ tứ hải tới, đang top năm top ba đang ngồi đó, có một tiểu nhị xương trắng đang đi qua lại, mang rượu và thức ăn lên, cảnh tượng khí thế ngất trời.

Cảnh tượng như vậy, làm cho người không biết rõ tình hình sẽ sởn hết gai ốc, người không biết còn cho rằng đây là thịnh yến của âm ti.

Trên thực tế không ít tu sĩ đến đây cũng không phải vì ăn uống, mà là tới đây tìm hiểu cái lạ.

– Meow, Meow, Meow. . .

Khi Lý Thất Dạ đi vào tửu lâu, một bộ xương mèo ngồi xổm trước quầy nhìn qua Lý Thất Dạ ngoắc, xem ra bộ xương mèo này khi còn sống là mèo chiêu tài.

– Bạch Tiểu Cốt, có khách nhân đến, hảo hảo chiêu đãi.

Lý Thất Dạ đi vào tửu lâu, xương trắng dẫn Lý Thất Dạ tới đây nói một câu, sau đó rời khỏi.

Trong tửu lâu này các bàn ghế đều làm từ xương trắng, cái bàn chỗ Lý Thất Dạ đang ngồi dùng khớp xương tạo thành, mà cái ghế là xương đùi tạo thành, ngồi trên ghế này làm người ta lành lạnh.

Chương 1960: Mộc Thiếu Long (1)

– Khách nhân, muốn ăn uống chút gì không?

Sau khi Lý Thất Dạ ngồi xuống, tiểu nhị chiêu đãi hắn nói ra.

Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nói ra:

– Mang đồ ăn sở trường của các ngươi lên đây.

– Khách nhân, đồ ăn sở trường của bổn tiệm là quỷ huyết tửu cùng đồ ăn xương khô.

Tiểu nhị vội vàng nói:

– Khách nhân muốn một phần không?

– Vậy đưa lên một phần đi.

Lý Thất Dạ rất tùy ý, hắn cười nói một tiếng.

– Được rồi, quỷ huyết tửu một bình, đồ ăn xương khô một phần.

Tiểu nhị quát một tiếng, sau đó lui ra, rất nhanh, hắn đưa lên cho Lý Thất Dạ một bầu rượu.

Bình rượu là một cái đầu lâu đánh bóng mà thành, lỗ mũi chính là chỗ rót rượu, chén rượu cũng dùng xương trắng đánh bóng tạo thành, trong chén rượu có một con mắt, con mắt này to như mắt trâu, hơn nữa con mắt còn mang theo máu tươi.

Lý Thất Dạ chỉ tùy ý cười cười, nâng bình rót rượu, quỷ huyết tửu này vô cùng đỏ tươi, giống như máu tươi. Thời điểm rót rượu vào trong chén sẽ có tiếng nổ phốc phốc, mùi rượu bốc lên, mỗi một khi có hơi rượu bốc lên, nhìn qua giống như đầu lâu ma quỷ đang vỡ tan.

Kinh khủng nhất không phải là rượu, là con mắt đỏ tươi trong chén rượu. Thời điểm đổ quỷ huyết tửu vào trong chén, con mắt kia không ngờ lại chuyển động, quỷ huyết tửu trong chén nhỏ không ngừng sôi trào, tản mát mùi rượu rất nồng.

Rượu như máu, chén như cốt, trong chén còn có một con mắt chuyển động, rượu như thế, tuy mùi rượu mê người đang lượn lờ, nhưng mà nhìn thấy rượu như thế, có bao nhiêu người dám uống?

Đối với rượu như vậy, Lý Thất Dạ một chút cũng không thèm để ý, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, rượu đỏ như máu vào miệng không cay, thuần mà không nhiều, vị vô cùng tốt.

Lúc uống cạn chén rượu này, lại rót đầy vào, con mắt trong chén giống như gần trong gang tấc. Chuyện khủng bố như thế làm cho người ta sởn hết gai ốc, Lý Thất Dạ chỉ cười cười mà thôi.

Lý Thất Dạ uống rượu, quét mắt nhìn qua khách trong tửu lâu. Khách trong tửu lâu này rất đông, đều là tu sĩ từ ngũ hồ tứ hải tiến tới.

Những tu sĩ này ngồi trong tửu lâu, những tu sĩ tới từ ngũ hồ tứ hải này có ngươi tìm kiếm cái lạ, cũng có ôm mục đích tới đây, cũng có người chỉ là nghỉ lại mà thôi.

Nhìn qua những tu sĩ ở chung quanh đây, đa số tu sĩ nơi này lần đầu tiên mới đi tới Bạch Cốt Đảo, cho nên, đối với chuyện nơi này hết sức tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Khách trong tửu lâu này có hai thanh niên đặc biệt gây chú ý cho người ngoài, bởi vì bên người của bọn họ có một đám người, hơn nữa những người vây quanh hai tên thanh niên này có không ít là Đại Hiền, hơn nữa quản chi là Đại Hiền thế hệ trước, đều có ý nịnh nọt bọn họ.

Hai thanh niên này không phải xuất thân từ cùng môn phái. Trong hai thanh niên này, một là lớn lên rất tuấn tú, một cũng tuấn lãng.

– Bao công tử lần này cũng tới Cốt Hải sao?

Lúc này trong đám người vây quanh hai người, một tu sĩ trẻ tuổi mang theo nịnh nọt cười hỏi.

– Lần này ta chỉ đi trước do thám tình huống mà thôi, ta chỉ xem như tiểu binh, làm tiên phong cho sư tổ.

Thanh niên tuấn tú cười nói. Hắn nói hơi rụt rè, nhưng mà thần thái của hắn lại mang theo ngạo khí.

– Trấn Thiên tiền bối cũng tới Cốt Hải?

Nghe thanh niên nói như vậy, Đại Hiền thế hệ trước nội tâm chấn động, không thể tưởng tượng nổi nói.

– Đúng vậy, ta lúc này nói với chư vị một tiếng, sư tổ ta xuất thế, ở kiếp này hắn sẽ trở thành Tiên Đế.

Thanh niên này cười nói, trong thần thái của hắn mang theo cao ngạo.

– Mộng Trấn Thiên sao?

Thanh niên này vừa nói ra, ở đây rất nhiều người đều rung động, giống như cả thời không nổ tung, vốn tửu lâu phi thường yên tĩnh, bây giờ nhao nhao lên.

Trên thực tế, nghe được ba chữ “Mộng Trấn Thiên” thì cả tửu lâu đã yên tĩnh lại, rất nhiều người hít khí lạnh.

– Mộng tiền bối thật sự xuất thế ở thời đại này?

Đại Hiền thế hệ trước cũng hoảng sợ, không thể tin được nói ra.

Thanh niên tuấn tú trước mặt tên làBao Ngọc Cường, xuất thân từ Thần Mộng thiên. Thần Mộng thiên là một truyền thừa Mị Linh cực kỳ cường đại ở Long Yêu Hải, càng khiến người ta kiêng kị là, trong đó có thác đại Mộng Trấn Thiên, là tồn tại chí tôn vô thượng của Thần Mộng thiên!

– Hồ huynh, chuyện lớn như thế Bao huynh đệ không cần phải dấu diếm ngươi.

Một thanh niên khí khái hào hùng khác nhìn qua Đại Hiền nói ra.

Hai thanh niên này mặc dù đạo hạnh không tệ, cách thiên tài còn khoảng cách không nhỏ, nhưng mà bọn họ lại dám vô lễ xưng huynh gọi đệ với Đại Hiền thế hệ trước.

Bao Ngọc Cường không cần phải nói, sư phụ hắn là Tào Quốc Kiếm, là đệ tử Mộng Trấn Thiên, cho dù thiên tài đương đại cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi.

Về phần thanh niên khí khái hào hùng kia, tuy hắn so ra kém thiên tài, nhưng thiên phú của hắn không tệ, quan trọng hơn là hắn xuất thân từ Thiên Tiên Lâu, tuy đệ tử Thiên Tiên Lâu rất ít khi ra ngoài đi lại, nhưng mà một khi đệ tử Thiên Tiên Lâu đi ra ngoài, đều đặc biệt được người ta tôn kính.

Thanh niên này gọi là Mộc Thiếu Long, hắn xuất thân Thiên Tiên Lâu, hơn nữa trong Thiên Tiên Lâu bối phận không thấp. So với những đại nhân vật trong Thiên Tiên Lâu không thích xuất thế, Mộc Thiếu Long lại ưa thích đi ra bên ngoài kết giao bằng hữu, chính là vì như thế, Mộc Thiếu Long hắn đạo hạnh so ra kém thiên tài cùng thế hệ như Thái Dương Vương, nhưng danh khí của hắn trong Thiên Linh Giới cũng không nhỏ.

– Thiếu Long huynh nói không sai, thác đại sư tổ của ta có giao tình sâu đậm với Đạp Không Tiên Đế, cho nên sư tổ ta không muốn tranh giành thiên mệnh với Đạp Không Tiên Đế mà huynh đệ tương tàn. Sư tổ ta thác đại, hắn hiện tại xuất thế ở thời đại này, muốn vấn đỉnh thiên mệnh.

Bao Ngọc Cường gật đầu nói ra, nói tới sư tổ của mình, hắn vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Bao Ngọc Cường vốn không phải loại người khí thế khinh người, đương nhiên, hắn cũng là người kiêu ngạo, nhưng một khi nói tới sư tổ Mộng Trấn Thiên thì tự tin bạo rạp, khí thế đã khác.

Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Bao Ngọc Cường vừa nói như vậy, khách trong tửu lâu lập tức yên tĩnh lại, thậm chí rất nhiều người cũng cảm thấy hít thở không thông, trong nội tâm đầy hàn khí.

Mộng Trấn Thiên, cái tên này có thần uy vô thượng tại Thiên Linh Giới, bất luận kẻ nào nhấc tới cái tên này đều kinh hãi, có đồn đãi nói, Mộng Trấn Thiên chỉ thiếu chút nữa đã trở thành Tiên Đế.

Thời điểm tất cả mọi người yên tĩnh, Mộc Thiếu Long vừa cười vừa nói:

– Chúc mừng Bao huynh đệ, chờ Mộng tiền bối trở thành Tiên Đế, Bao huynh đệ hẳn là thống ngự quân đoàn Tiên Đế, viễn chinh cửu giới.

Mộc Thiếu Long vừa nói như vậy, Bao Ngọc Cường lập tức cảm thấy thỏa mãn lòng hư vinh, có chút lâng lâng, nói ra:

– Ở đâu, ở đâu, Thiếu Long huynh quá khen. Tương lai huynh đệ ta còn cần Thiếu Long huynh tương trợ đấy, ai không biết Thiên Tiên Lâu chính là tàng long ngọa hổ, nếu như Trích Nguyệt tiên tử một khi xuất thế, cửu giới không người có thể địch.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi